• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 209

49209.
Sau khi Mộ Dung Dật Phi thượng triều, Liễu Tâm Mi liền mời Mạc Ly đến. Nếu hắn đã là thần y thì nhất định có thể chữa khỏi cho chân của Tiểu Ngọc.

“Mạc tiên sinh, hôm qua ta cũng đã nhắc với huynh, muốn phiền huynh qua xem thử. Chân của nha đầu này còn có thể khôi phục lại như cũ không?” Liễu Tâm Mi cực kì khách sáo mà hỏi, mấy lễ nghi lịch sự này, không chỉ có Mộ Dung Dật Phi làm tốt, nàng cũng làm được.

Tiểu Ngọc căng thẳng đến toàn thân run lên, nàng biết Mạc Ly, người này là một trong những bằng hữu tốt nhất của vương gia, nhưng nàng chỉ là một hạ nhân thấp kém, trước giờ chưa từng nghĩ đến sẽ được một vị thần y như thế khám bệnh cho.

Mạc Ly cười ôn hòa: “Vương phi, ta đã nói rồi, nếu cô nương ấy có thể chịu được nỗi đau gãy xương thì vẫn còn hy vọng.”

Tiểu Ngọc vẫn còn rất trẻ, chẳng qua chỉ mới 15, 16 tuổi thôi, cảm giác đánh cho gãy xương rồi nối lại từ đầu không phải ai cũng có thể chấp nhận được. Nỗi đau thịt nát xương tan đó, cho dù là một số nam nhân có võ công trong người cũng chưa chắc có thể chịu được. Mạc Ly không nói thêm câu nào, yên lặng chờ đợi ý kiến của Tiểu Ngọc.

“Mạc tiên sinh, nếu theo lời của tiên sinh thì chân của ta thật sự có thể khôi phục như cũ sao?” Tiểu Ngọc cắn môi, nghi ngờ hỏi. Không phải nàng không tin Mạc Ly, chỉ là đã bị thế này nhiều năm vậy rồi, nàng cũng chẳng nhớ đã thất vọng bao nhiêu lần rồi nữa.

“Không làm theo lời ta thì chẳng có chút hy vọng nào cả.” Mạc Ly không hề tức giận, hắn được xưng tụng là thần y chứ không phải thần tiên, người ta nghi ngờ cũng là chuyện bình thường.

Tiểu Ngọc nhìn Liễu Tâm Mi, nàng là người của Như Yên Các, mọi chuyện của bản thân đều do chủ tử ra lệnh. Nói thật lòng, vương phi vì nàng mà vẫn luôn tìm thầy tìm thuốc, nhưng chẳng ai dám nhận.

Liễu Tâm Mi bình tĩnh nói: “Tiểu Ngọc, tương lai của chính ngươi, cần người tự mình quyết định. Bất kể ngươi lựa chọn thế nào thì đều có thể hiểu được. Đừng sợ, nghĩ cho kĩ rồi nói quyết định cho ta biết.”

Chuyện lớn như vậy lại giao cho nàng quyết định, trong lòng Tiểu Ngọc rối rắm vô cùng. Cuối cùng nàng quyết tâm nói: “Mạc tiên sinh, ta có thể chịu được nỗi khổ này, xin hãy chữa cho ta.”

Tình huống xấu nhất thì cũng chỉ như bây giờ thôi, lê cái chân tàn này sống một đời. Nhưng nếu lỡ như, lỡ như chữa khỏi rồi, cả đời nàng sẽ không cần sống trong ánh nhìn khinh khi của người khác nữa. Nàng đã chịu đựng đủ rồi, bây giờ có cơ hội sống lại nhờ vương phi ban cho, nàng có lí do gì không nhận tấm lòng này chứ? Chủ tử lúc trước đâu quan tâm đến sống chết của nàng, chỉ cho nàng chút cơm thừa canh cặn đã là khai ân với nàng lắm rồi.

“Được.” Liễu Tâm Mi nhẹ mỉm cười, nếu đến cả can đảm làm thử cũng không có thì không ai có thể giúp được nàng ấy.

“Tâm Mi tỷ tỷ,” Tuyết Diên cười tươi đi vào, vừa nhìn thấy Mạc Ly đã thấy lạ mà hỏi: “Mạc đại ca, huynh ở đây làm gì? Không biết nam nữ khác biệt, phải tránh đàm tiếu sao?”

“Đừng có nói bậy, ta mời Mạc tiên sinh đến chữa bệnh cho nha đầu này.” Liễu Tâm Mi hận không thể bịt miệng nàng ấy lại.

Sắc mặt Mạc Ly vẫn như cũ, nhàn nhạt nói: “Tuyết Diên, muội quên là chúng ta đã ở riêng với nhau hai năm ở Đoạn Trường Cốc sao?”

“Thì… thì ta là bệnh nhân mà!” Tuyết Diên thẳng thắn phản bác. Phải rồi nhỉ, nếu nói đến tránh đàm tiếu thì chắc giờ này nàng chẳng còn mạng nữa rồi.

“Cô nương ấy cũng là bệnh nhân của ta.” Mạc Ly thành công chọc giận Tuyết Diên, nhẹ nhàng lấy lại thanh danh cho mình.

“Ta xem thử nào.” Tuyết Diên đi vòng vòng xung quanh Tiểu Ngọc, lúc nhìn thấy chân của nàng thì vội an ủi: “Cô yên tâm, chân của cô chắc chắn có thể chữa được. Lúc trước ta còn thê thảm hơn cả cô, nhưng vẫn có thể đứng lên đi lại được đó thôi. Nhưng mà nói thật lòng, đau lắm đấy, ta khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem mấy lần.”

“Đa tạ Tuyết Diên cô nương.” Tiểu Ngọc cảm kích mỉm cười, trong lòng càng có thêm dũng khí. Tuyết Diên cô nương bị nặng hơn cả nàng mà giờ vẫn bình yên vô sự đứng ở đây, bản thân chẳng qua chỉ là tàn mất một chân, nhất định có thể đứng thẳng trở lại được.

“Tuyết Diên, muội đi mời Tiêu Ẩn qua đây.” Mạc Ly nhẹ giọng ra lệnh.

“Huynh ấy? Huynh ấy cũng biết chữa bệnh sao?” Tuyết Diên kinh ngạc hỏi.

Mạc Ly lắc đầu: “Tình huống của cô nương này không giống muội, muội lúc đó những bộ phận quan trọng đều gãy, ta chỉ cần khôi phục lại ngay lúc đó là xong. Nhưng cô nương ấy thì khác, đã chậm trễ thời gian chữa trị tốt nhất từ lâu rồi, bây giờ chỉ có thể làm lệch vị trí xương cốt của cô ấy lần nữa rồi nắn lại từ từ mới được. Sức lực của ta không đủ, để Tiêu Ẩn làm cái này là thích hợp nhất.”

Mặt Tuyết Diên trắng bệch, Tiêu Ẩn làm cái này thích hợp nhất? Nàng yếu ớt hỏi: “Mạc đại ca, Tiêu Ẩn kia là đồ tể sao? Hay từng làm quan sai ở nha môn?”

Mạc Ly lắc đầu, mấy chuyện thấp kém đó sao do Tiêu đại minh chủ làm được, giết người cướp hàng mới là bản lĩnh thật sự của hắn.

“Vậy làm sao huynh ấy ra tay được?” Tuyết Diên nhíu mày, người thích nàng hóa ra lại là một tên tay nhiễm đầy máu tươi như thế sao?

“Ta chỉ vị trí, huynh ấy từng luyện võ công, ắt sẽ biết mức độ nặng nhẹ vừa phải. Chà, ta nhớ ra rồi, muội cũng biết võ công mà, không thì muội đến giúp đi?” Mạc Ly đột nhiên hỏi.

Tuyết Diên bị dọa hết hồn, chuyện đáng sợ như vậy, vẫn nên giao cho người khác thì hơn. Bằng không buổi tối nàng sẽ mơ thấy ác mộng.

“Huynh đợi chút, ta đi tìm Tiểu Ẩn đến ngay. Ta là một thiếu nữ tâm địa lương thiện, xinh đẹp như hoa, thật sự không thích hợp làm mấy chuyện máu me đầm đìa, độc ác vô nhân đạo này đâu.” Tuyết Diên nói liền một tràng rồi chạy ra ngoài.

Nàng nhanh chóng đưa Tiêu Ẩn cùng vào, một tay che mắt, nói: “Mọi người nhanh lên đấy nhé, còn nữa, chuẩn bị cho cô nương ấy một cái khăn sạch, đừng để cô nương ấy cắn phải lưỡi mình, đau lắm.”

Liễu Tâm Mi bật cười, đây chắc là từ kinh nghiệm của nàng ấy mà ra đây. Đau đớn khắp người như thế, cũng làm khó nàng ấy rồi.

Tiểu Ngọc đã ngồi lên giường nhỏ, quần đã được xắn lên, một chỗ xương dị dạng gồ lên ở chân đã hiện ra rõ. Mạc Ly đánh dấu vị trí chính xác, lại cho Tiểu Ngọc uống một viên thuốc màu đỏ, nói với nàng đây là thuốc giảm đau.

Liễu Tâm Mi “chậc” một tiếng, nếu ở thời hiện đại, một mũi thuốc tê tiêm vào người là chẳng cảm thấy gì hết rồi. Hoa Đà chẳng phải đã phát minh ra moóc-phin đời đầu sao? Mấy người ở thời đại này không biết dùng à?

Tiêu Ẩn ra tay nhanh như chớp, nhanh chóng điểm mấy huyệt vị trên người Tiểu Ngọc, thấy nàng lập tức nhắm mắt lại, đầu cũng ngoẹo ra một bên, Tuyết Diên vội chỉnh lại tư thế cho Tiểu Ngọc. Tiêu Ẩn nhấc tay lên, chỉ nghe “rắc” một tiếng, hoàn thành nhiệm vụ.

Liễu Tâm Mi hoảng hồn, Tiêu Ẩn này mắt còn chẳng chớp lấy một cái đã có thể ra tay nhanh gọn lẹ như vậy, sau này tuyệt đối không được đắc tội hắn. Nhưng tâm địa người này cũng không xấu, võ công của hắn còn hữu ích hơn cả thuốc tê, căn bản không gây thương tổn gì đến thần kinh não bộ.

Mạc Ly từ từ đứng dậy, đôi tay như bạch ngọc của hắn bắt đầu lần mò từng chút, nắn lại từng đoạn xương nhỏ về lại đúng vị trí. Đây là chuyện không thể sai sót, bằng không cái chân này thật sự sẽ tàn phế.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom