• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Vạn Cổ Ma Tôn (1 Viewer)

  • Chương 11-12

Chương 11: Điểm kỳ lạ của Dưỡng Khí quyết, kiểm tra ngoại môn bắt đầu

"Luyện sai phương hướng? !" Một sư huynh nội môn nhíu mày lại, trong lòng có chút khó chịu.

Kiếm pháp Liệt Hoả này là do sư tôn đích thân truyền dạy, thuộc về chính đạo nhất.

Sư tôn của hắn ta là trưởng lão nội môn, một vì cường giả Luân Hải cảnh hậu kỳ, cho dù hắn ta có sai thì sư tôn của hắn ta cũng không sai.

"Sư đệ, ta thấy hay là bỏ đi"

Lẽ nào người này đến để lừa lấy linh thạch? Bỏ đi, hắn nên tìm người khác thì hơn.

Lúc này, Lâm Tiêu di chuyển, trường kiếm trong tay hắn phát ra luồng ánh sáng đỏ, nhiệt độ trong căn phòng yên tĩnh bắt đầu tăng lên.

Bắt đầu triển khai chiêu thức kiếm pháp Liệt Hoả, tràn đầy linh tính.

Tụ khí thành viêm, kiếm ảnh sáng rực.

Chỉ sau vài chiêu, đệ tử nội môn cảm thấy như thể sư đệ này đã dung hợp làm một với ngọn lửa.

Cả bộ kiếm pháp như sống lại, hắn ta chưa bao giờ cảm thấy kiếm pháp Liệt Hoả có thể phát huy tốt như vậy.

Kiếm pháp đại thành, không, đây đã gần với kiếm pháp viên mãn rồi.

Ánh mắt của đệ tử nội môn đầy kinh ngạc.

Chỉ xét đến hiểu biết về kiếm pháp, sự đệ này không hề yếu hơn sư tôn.

"Lửa thường cương liệt và hung mãnh, quyết chí tiến về phía trước."

Sau khi thi triển thêm một thức kiếm pháp, Lâm Tiêu nói: "Nhưng đây chỉ là hiểu biết và cảnh giới bình thường nhất."

Đệ tử nội môn này nghe được nửa câu trước, đang muốn gật đầu đồng tình nhưng khi nghe nửa câu sau, hắn ta có chút sững sờ.

Lẽ nào còn cách hiểu khác về lửa sao? Không phải lửa chính là như vậy sao?

"Vậy ngươi đã nhìn rõ rồi chứ!" Lâm Tiêu nói.

Hắn lại vung kiếm lên, ánh đèn trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vụt tắt, chỉ còn sót lại một chút ánh sáng đỏ trên trường kiếm trong tay hắn.

Xoẹt!! Thanh kiếm phát ra âm thanh.

Có thể dùng mắt thường nhìn thấy linh khí trong căn phòng yên tĩnh xuất hiện một tia méo mó giống như làn sóng tràn ra xung quanh.

Đệ tử nội môn này cảm thấy sắp phải đối mặt với nguy hiểm, thân hình đột nhiên lui về phía sau. Cho đến khi chạm vào mép căn phòng yên tĩnh, hắn ta mới mở to mắt và sững người tại chỗ.

Lúc này, ánh đèn trong phòng yên tĩnh đã được khôi phục, sư đệ này đã trả lại thanh trường kiếm đến trước mặt cho hắn ta.

"Một đốm lửa nhỏ cũng có thể đốt cháy cả thảo nguyên!" Lâm Tiêu nói ra ý nghĩa của một kiếm này.

Sau khi đệ tử nội môn nuốt nước miếng, sự kinh ngạc trong mắt vẫn chưa biến mất.

Hắn ta nhanh chóng nhận lại trường kiếm, cúi một cái thật sâu trước Lâm Tiêu, nói:

"Một lần nữa cho ta nữa xin lỗi vì thái độ hoài nghi của bản thân trước đó. Sự hiểu biết giống như của sư đệ đối với kiếm pháp Liệt Hoả, ta thực sự hiếm thấy, cho dù là sư tôn cũng còn kém xa." Xích Viêm Phong nội môn Ngô Tông Thừa cảm ơn sư đệ đã chỉ điểm!!!

“Khách sáo rồi, chỉ là giao dịch bình thường mà thôi.” Lâm Tiêu xòe hai tay ra.

Ý tứ rất rõ ràng, ta thể hiện kiếm pháp xong rồi, ngươi nhìn cũng khá hài lòng, vậy chẳng phải nên trả linh thạch rồi sao?

“Ồ ồ, đây sư đệ!” Ngô Tông Thừa lấy ra mười viên linh thạch trung phẩm rồi đưa qua đó.

Một viên linh thạch trung phẩm tương đương với một trăm viên linh thạch hạ phẩm. Mười viên này chính là một ngàn viên linh thạch hạ phẩm rồi.

"Không phải nói chỉ có năm trăm linh thạch hạ phẩm sao?" Lâm Tiêu hỏi.

"Sư đệ đã cho ta thấy một tầng sâu hơn của kiếm pháp Liệt Hoả, ta đã lĩnh ngộ được rất nhiều, sư đệ xứng đáng có được số linh thạch bổ sung này." Ngô Tông Thừa nói một cách rất khách khí.

“Vậy được.” Lâm Tiêu cũng không từ chối. Bây giờ quả thực hắn đang thiếu linh thạch.

Tu luyện giả có thể hấp thụ linh khí từ linh thạch để tu luyện, linh thạch có cấp bậc càng cao thì hiệu quả càng cao.

Nếu chỉ là linh thạch hạ phẩm thì tỷ lệ chuyển đổi để hấp thụ của công pháp bình thường chỉ dưới 50%.

Có điều, Lâm Tiêu đã phát hiện ra Dưỡng Khí quyết bản sửa đổi của riêng mình có tỷ lệ chuyển đổi và hấp thụ linh thạch hạ phẩm đạt tới hơn 70%. Điều này cũng không tồi.

Hắn có thể tận dụng nhiều hơn khoảng 30% của một viên linh thạch so với những người khác, vậy một ngàn viên, một vạn viên linh thạch thì sao.

"Đúng rồi, ví dụ cảm thấy kiếm pháp của mình không tiến bộ, ngươi có thể tìm loại kiếm pháp Thủy Hệ, có thể sẽ giúp ngươi đột phá!"

Sau khi nói xong lời này, Lâm Tiêu, hắn liền rời khỏi căn phòng yên tĩnh.

Lời nhắc nhở cuối cùng được nói ra vì năm viên linh thạch trung phẩm bổ sung.

Về phần đối phương có nghe hay không thì cũng không liên quan gì đến hắn.

Ngô Tông Thừa nghe thấy câu nói cuối cùng của Lâm Tiêu liền rơi vào trầm tư. Tại sao khi kiếm pháp không tiến bộ thì phải học kiếm pháp Thủy Hệ?

Công pháp và kiếm pháp hắn ta tu luyện đều là thuộc tính lửa, nếu hắn ta học kiếm pháp Thuỷ Hệ không phải là hoàn toàn ngược lại sao.

Đạo lý tương khắc giữa nước và lửa ai cũng hiểu.

Ôi trời ơi! Ngô Tông Thừa vỗ vào đầu, hắn ta quên hỏi tên của sự đệ rồi.

Trong nội môn, hắn ta chưa từng gặp vị sư đệ này, lẽ nào là đệ tử ngoại môn?

Có tu vi Tụ Linh cảnh tầng thứ ba được coi là người xuất sắc trong các đệ tử ngoại môn rồi.

Nếu như hắn ta nhớ không nhầm thì vài ngày nữa lại có kiểm tra ngoại môn.

Nếu như sư đệ này thật sự là đệ tử ngoại môn thì nhất định sẽ trực tiếp thăng cấp nội môn rồi. Xem ra sắp tới bảng xếp hạng nội môn sẽ có sự thay đổi lớn.

...

Sau khi Lâm Tiêu rời khỏi căn phòng yên tĩnh, hắn không tháo lệnh bài.

Sau khi đi một vòng quanh quảng trường giao dịch, tiêu tốn bốn nghìn viên linh thạch hạ phẩm, mua một thanh linh kiếm trung phẩm.

Linh kiếm khác với kiếm thông thường, nó có thể nuôi dưỡng bản thân và gia tăng uy lực của kiếm pháp.

Thậm chí còn nghe nói, linh kiếm đỉnh cấp có thể sinh ra kiếm linh vậy nên giá không hề rẻ.

Sau một hồi mặc cả Lâm Tiêu mới có được nó.

Linh kiếm vào tay hắn, một vài mảnh ký ức xuất hiện trong tâm trí hắn.

Thanh linh kiếm này đã trải qua hai đời chủ nhân.

Một người tử chiến, người kia thì sau khi sa sút đã bán nó đi.

Lĩnh ngộ hai bộ địa giai kiếm pháp hạ phẩm.

Tính đi tính lại, Lâm Tiêu vẫn được lãi chứ không lỗ.

Trong vài ngày tiếp theo, Lâm Tiêu sống vô cùng quy củ.

Trong Phạm Thiên mộ kiếm, hắn không ngừng chạm vào kiếm, luyện kiếm, nghiên cứu kiếm pháp và lĩnh ngộ kiếm ý.

Khi có cơ hội ra ngoài, hắn sẽ đi vào sâu vào rừng yêu thú và thách đấu với các yêu thú Luân Hải cảnh.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Tiêu phát hiện ra một vấn đề.

Sau khi hắn sửa đổi Dưỡng Khí quyết, tiến đến Tụ Linh cảnh tầng thứ tư thì bắt đầu phát triển theo chiều ngang. Có nghĩa là cho dù có hấp thụ bao nhiêu linh khí, phần lớn đều là tăng thêm lượng linh lực mà không phát triển đến cảnh giới cao hơn.

Về lâu dài, điều này có lợi nhưng tại sao chuyện này lại như vậy, Lâm Tiêu cũng không biết.

Dù sao cũng không có ai đã tu luyện Dưỡng Khí quyết đến cảnh giới cao như vậy.

Dưỡng Khí quyết là bài công pháp cơ bản nhất, người bình thường tu luyện đến Tụ Linh cảnh sẽ nhanh chóng thay thế.

Lâm Tiêu cũng nghĩ đến việc thay thế Dưỡng Khí quyết.

Nhưng sau khi hắn mua hai quyển nhân giai công pháp đỉnh cấp thì lại phát hiện ra rằng tốc độ tu luyện công pháp của hai quyển đó kém xa so với Dưỡng Khí quyết bản sửa đổi.

Ngay cả khi ngộ tính của hắn sửa đổi công pháp rồi thì tốc độ tu luyện vẫn không nhanh bằng.

Vậy nên, Lâm Tiêu đã không thay thế Dưỡng Khí quyết, đợi đến khi tìm thấy cái phù hợp hơn rồi tính sau.

...

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, bên ngoài cổng của Kiếm Ma tông cực kỳ náo nhiệt. Ngay cả những đệ tử tạp dịch cũng hiếm có một ngày nghỉ.

"Ôi, mẹ ơi, cuối cùng cũng ra khỏi đó rồi."

"Ta cũng vậy, các ngươi đều đã hoàn thành tháng nhiệm vụ của tháng này, đây là lần đầu tiên ta ra khỏi Phạm Thiên mộ kiếm."

"Đến khi nào ta mới có thể trở thành đệ tử ngoại môn đây."

"Chính là hôm nay, kiểm tra ngoại môn cũng cho phép đệ tử tạp dịch tham gia, vậy thì người gác mộ chúng ta cũng có thể."

Gần trăm người gác mộ vô cùng phấn khởi đi về quảng trường kiểm tra ngoại môn.

Nhiều người trong số họ lần đầu tiên ra khỏi Phạm Thiên mộ kiếm.

Thực sự nhiệm vụ mỗi tháng dọn dẹp mười mộ kiếm là quá khó.

Những tháng này, trong số hơn một trăm người, số người có thể hoàn thành nhiệm vụ hàng tháng chỉ có thể đếm bằng tay.

Lâm Tiêu không quan tâm nhiều đến kiểm tra ngoại môn.

Hắn quan tâm hơn đến việc sau khi kiểm tra kết thúc, đến tìm gặp Cảnh lão sẽ xảy ra chuyện gì.
Chương 12: Cho hắn cơ duyên thật quá lãng phí

"Woa!! Các người nhìn nam nhân đẹp trai kia đi, hắn ta chính là người đứng thứ nhất của ngoại môn chúng ta, Thẩm Cao!"

"Nghe nói vài ngày trước Thẩm Cao đã đột phá Tụ Linh cảnh tầng thứ sáu, với loại này tu vi cho dù vào nội môn cũng có thể trở thành người xuất sắc."

"Chắc chắn rồi, Thẩm sư huynh cực kỳ tài năng, trong lần kiểm tra ngoại môn trước vì có chuyện ngoài ý muốn phải vắng mặt cho nên bỏ lỡ cơ hội vào nội môn."

"Những người đứng đầu ngoại môn đều khá lợi hại."

Trong quảng trường có nhiều tiếng nói ồn ào, bàn luận. Ánh mắt của mọi người tập trung vào một điểm, đều là nơi của những người đứng đầu ngoại môn.

Mọi người đều mong chờ xem họ sẽ thể hiện như thế nào trong lần kiểm tra ngoại môn này.

Sau khi người chủ trì đến chưa bao lâu.

"Yên lặng!" Một giọng nói nhẹ nhàng lọt vào tai mọi người.

Tất cả đệ tử ngoại môn đều im lặng, nhìn bóng người trên đài cao.

Lâm Tiêu và những người gác mộ bên cạnh cũng ngẩng đầu nhìn lên.

Vừa nhìn lên, sắc mặt những người khác đều thay đổi. Đó là Trần trưởng lão.

Vài tháng trước, gần một vạn người bọn họ đã bị bắt đến đây, sau đó Trần trưởng lão đã phân họ đến Phạm Thiên mộ kiếm.

Lần gặp mặt sau, trong lòng ai cũng có rất nhiều cảm xúc, Lâm Tiêu cũng vậy.

Bây giờ hắn đã thực sự hòa nhập vào thế giới huyền huyễn này.

Đối với Trần trưởng lão, từ một góc độ nào đó mà nói, hắn vẫn phải cảm ơn đối phương đã đưa hắn vào Phạm Thiên mộ kiếm.

"Quy tắc của kiểm tra ngoại môn năm nay giống như năm trước, người đạt tới Luyện Khí cảnh tầng thứ năm mới có thể tham gia."

"Cuối kỳ kiểm tra top 10, mỗi người sẽ nhận được năm viên linh thạch trung phẩm và một lệnh bài lựa chọn ở tầng một của Tàng Công các, top 3 đứng đầu sẽ nhận được một lọ Hồi Nguyên Đan thượng phẩm..."

Trần trưởng lão nói ra các quy tắc.

Phần lớn đệ tử ngoại môn dự thi cũng không phải là lần đầu tiên kiểm tra, cũng đã khá quen thuộc đối với những quy tắc này. Chỉ có một số đệ tử ngoại môn mới và đệ tử tạp dịch khi nghe quy tắc mới cảm thấy ngạc nhiên.

"Cái gì! Nhất định phải có Luyện Khí cảnh tầng thứ năm mới có thể tham gia."

"Thật là nhàm chán. Ta mới Luyện Khí cảnh tầng thứ tư, chỉ có thể đợi tới năm sau thôi."

"Ta cũng vậy, suýt chút nữa là có thể tham gia rồi."

"Mặc dù ta đã ở Luyện Khí cảnh tầng thứ năm nhưng cũng sẽ không tham gia, để tránh mất mặt."

Những người gác mộ khác bên cạnh Lâm Tiêu đều lắc đầu bất lực.

Người có tu vi cao nhất trong số họ mới chỉ đạt đến Luyện Khí cảnh tầng thứ ba.

Vẫn còn cách xa điểm xuất phát của bài kiểm tra ngoại môn.

Không, không đúng, vẫn còn một ngoại lệ. Nghĩ đến đây, những người gác mộ khác lặng lẽ nhìn Lâm Tiêu.

Hầu như kẻ độc hành này không hề nói chuyện với bọn họ. Mỗi ngày hắn đều bận rộn làm công việc của mình, tư chất tốt đến mức lạ thường.

Tháng nào cũng là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ và xin cơ hội ra ngoài. Bọn họ hoàn toàn không thể nhìn thấu tu vi của người này.

Nói không chừng người này đáp ứng yêu cầu của kiểm tra ngoại môn.

Thành thật mà nói, sau vài tháng sống chung, mối quan hệ giữa những người gác mộ bọn họ vẫn rất đoàn kết.

Tuy rằng không thích Lâm Tiêu, bọn họ cũng hy vọng trong số những người gác mộ có người có thể tham gia kiểm tra ngoại môn.

Dù cho có thể vượt qua kiểm tra hay không, chỉ cần vào sân ít nhất cũng có chút thể diện rồi.

"Lâm Tiêu huynh đệ, ngươi có tham gia kiểm tra ngoại môn không?"

Một người gác mộ quen thuộc đi đến gần Lâm Tiêu và hỏi. Ở bên cạnh nhau lâu như vậy, bọn họ vẫn biết tên nhau.

Những người gác mộ khác cũng dỏng tai lên nghe.

"Tham gia!" Lâm Tiêu trả lời một cách đơn giản.

Những người gác mộ khác gật đầu. Quả nhiên tu vi của kẻ độc hành này đã đạt đến Luyện Khí cảnh tầng thứ năm.

Tài năng này quá mạnh. Tại sao một tài năng như vậy ban đầu lại bị xếp vào Phạm Thiên mộ kiếm vậy?

Lâm Tiêu nhìn thấy ánh mắt của họ nhưng hắn không giải thích gì nhiều.

Trải qua một quãng thời gian dài cảm ngộ và vận dụng kiếm ý. Nếu như hắn không muốn người khác nhìn thấy tu vi của mình thì cho dù một cường giả Luân Hải cảnh đứng trước mặt hắn thì cũng không thể nhìn ra.

Ngay sau đó, việc đăng ký kiểm tra ngoại môn đã bắt đầu. Lâm Tiêu cũng bước lên phía trước để xếp hàng nhưng quần áo của đệ tử tạp dịch hắn mặc trên người thì vô cùng bắt mắt.

Những người xếp hàng bên cạnh đều là đệ tử ngoại môn, bọn họ nhìn Lâm Tiêu với vẻ mặt khinh thường.

Đệ tử tạp dịch mà tới tham gia kiểm tra ngoại môn, thật không biết xấu hổ.

Thực sự cho rằng Luyện Khí cảnh tầng thứ năm tham gia có thể giành được phần thưởng sao?

“Tên, tuổi, tu vi?” Đệ tử đăng ký lần lượt hỏi, tiến hành làm đăng ký đơn giản.

"Trần Toàn, 26 tuổi, Luyện Khí cảnh tầng thứ bảy."

"Vương Phẩm Đại, 32 tuổi, Luyện Khí cảnh tầng thứ bảy."

Càng về sau cảnh giới càng khó tu luyện, chênh lệch giữa mỗi cảnh giới sẽ càng ngày càng lớn.

Đợi đến lượt Lâm Tiêu.

"Hả? Đệ tử tạp dịch à? Ngươi là đệ tử tạp dịch của nơi nào?" Nhân viên đăng ký ngạc nhiên hỏi.

Hôm này hắn ta cũng đã đăng ký cho hai đệ tử tạp dịch rồi nhưng hai người đó không còn trẻ nữa.

Phải mất bảy hoặc tám năm tu luyện mới đạt đến tuyến kiểm tra ngoại môn.

Vừa nhìn đã biết thanh niên trước mặt còn rất trẻ. Nếu như người này cũng đạt tới tuyến kiểm tra ngoại môn, chẳng phải chứng minh tư chất của hắn không yếu sao?

Nhưng nếu tư chất không yếu, tại sao lại bị phái đi làm đệ tử tạp dịch? Thật là kỳ lạ.

"Ta là người gác mộ của Phạm Thiên mộ kiếm." Lâm Tiêu trả lời.

"Hả? Người gác mộ? Ngươi là người gác mộ sao???" Người đăng ký kinh ngạc nhiên hỏi.

Không phải thường thì những người gác mộ đều trông rất yếu ớt sao?

Mặc dù không nhìn ra tu vi cảnh giới của người trước mặt, nhưng hắn ta có thể cảm nhận được lực khí huyết cường đại từ trên người đối phương truyền đến.

Đây khác hoàn toàn với người gác mộ những năm trước.

“Ừm, cũng được, tên, tuổi, tu vi.” Người đăng ký hỏi.

Khai báo thông tin sai khi kiểm tra ngoại môn, nếu bị điều tra ra sẽ bị xử phạt rất nặng nên hoàn toàn không cần thiết.

"Lâm Tiêu, 20 tuổi, Tụ Linh cảnh... tầng thứ nhất!" Lâm Khiếu suy nghĩ một chút, cuối cùng không nói ra tầng thứ tư.

Cảnh lão từng nói với hắn rằng ở Kiếm Ma tông không cần phải che giấu tài năng của mình. Nhưng Lâm Tiêu vẫn cảm thấy rằng tài năng của mình có thể không đơn giản như Cảnh lão nghĩ.

Tốt hơn là nên che giấu một chút.

Tuy nhiên, khi người đăng ký trước mặt nghe những gì Lâm Tiêu nói, hắn ta trợn tròn mắt.

"???"

"Ngươi nói cái gì? Ngươi đã đột phá đến Tụ Linh cảnh rồi ư?" Hắn ta hoàn toàn không tin.

Một đệ tử tạp kỹ lại nói đã đột phá Tụ Linh cảnh khi mới chỉ có 20 tuổi?

Đây không phải là điều hoàn toàn vô lý sao. Đệ tử ngoại môn bên cạnh cũng có biểu cảm giống như vậy.

Không đợi những người này chất vấn, Lâm Tiêu đã giải phóng ra một tia khí tức từ trên người mình.

Độ mạnh kiểm soát ở Tụ Linh cảnh tầng thứ nhất.

Xì xì...

Ngay sau đó, mọi người xung quanh đều chết lặng.

Những đệ tử ngoại môn có thể đạt đến Tụ Linh cảnh đã được coi là có tư chất tốt rồi mà đệ tử tạp dịch này lại có thể đạt đến Tụ Linh cảnh.

Lúc này, trong đầu của mọi người xuất hiện hai từ.

Cơ duyên!

Chắc chắn đệ tử tạp dịch này đã giành được cơ duyên ở đâu đó nên đã nhanh chóng đạt đến Tụ Linh cảnh.

Nghĩ đến đây, trong mắt những người này không còn sự nghi ngờ nữa, ngược lại là ngưỡng mộ và ghen tị nhiều hơn.

Ôi, cơ duyên này sao lại giành cho một đệ tử tạp dịch chứ?

Nếu đưa cho bọn họ thì tốt rồi, bọn họ chắc chắn sẽ mạnh hơn đệ tử tạp dịch này nhiều.

"Được rồi, kiểm tra ngoại môn, bắt đầu!"
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn Cổ Chí Tôn
Vạn Cổ Chí Tôn
  • Thái Nhất Sinh Thủy
Chương 3822
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn Cổ Cuồng Đế
  • KK Cố Hương
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ tà đế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom