• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Vạn Cổ Ma Tôn (2 Viewers)

  • Chương 42-45

Chương 42: Đại sư tỷ, sao lại phân tâm như vậy?

Bốn nữ nhân từ trong động thoát ra, không có suy nghĩ nào khác. Điều duy nhất họ nghĩ tới là sinh tồn!

Quá là khủng khiếp.

Tiêu diệt nhóm người Tư Không Hạo bằng chính sức mạnh của mình, không để ai sống sót. Sau đó, còn chơi trò biến thái như vậy với họ.

Người này chính là một ác ma.

Ngay cả bây giờ khi họ đã chạy thoát ra khỏi hang, họ vẫn cảm thấy như có một thanh kiếm sắc bén đang đè lên sau đầu họ, sống chết nằm ngoài sự kiểm soát của bản thân họ.

Bốn nữ nhân cứ chạy, cứ chạy, không biết đã chạy bao lâu, cho đến khi chạy ra khỏi rừng yêu thú mới dám thở một hơi.

"Đại sư tỷ, người, người kia không đuổi theo chứ?"

"Tim ta đập nhanh quá, đây là lần đầu tiên ta trải qua ranh giới của sự sống và cái chết như vậy."

"Khi ở trong động, ta cảm thấy mình sắp chết rồi, may mắn là người đó không biết thân pháp sở trường của Lưu Vân tông chúng ta cho nên mới bị chúng ta loại bỏ."

Ba nữ tử áo xanh nhớ đến dáng vẻ hung dữ của nam tử kia, vẫn còn rất sợ hãi.

"Không phải, không phải hắn bị chúng ta loại bỏ, mà vốn dĩ hắn không đuổi theo chúng ta." Lạc Vũ Thương cau mày, trầm giọng nói.

"Hả?!"

"Đại sư tỷ, tỷ nói như vậy là có ý gì?"

Ba nữ tử đều sửng sốt trước lời nói của Lạc Vũ Thương.

Người đó không đuổi theo bọn họ? Không thể nào.

Họ đều tận mắt chứng kiến cảnh đối phương đang giết người diệt khẩu.

Nếu không giết bọn họ thì chuyện của Tư Không Hạo có thể bị bại lộ.

"Ta cung không nói rõ được, chỉ là một loại trực giác mà thôi, nếu như người đó muốn giết chúng ta, tại sao phải chơi trò đuổi bắt này, trực tiếp ra tay không phải được rồi sao." Lạc Vũ Thương nói.

Bốn nữ tử nghĩ đi nghĩ lại, nhưng vẫn không có manh mối nào.

Sau khi hít vào một hơi, bọn họ lại một lần nữa thi triển thân pháp, nhanh chóng trở về Lưu Vân tông.

...

Một ngày sau, Lâm Tiêu ở trong hang cuối cùng đã đứng dậy.

Cọt kẹt, cọt két

Có một âm thanh phát ra từ xương trong cơ thể hắn. Hẵn đã phối hợp tu luyện với thạch nhũ cả ngày rồi.

Cửu U Trấn Ma ấn lại một lần nữa đột phá và đạt đến tầng thứ tư.

Lực lương cơ thể và khả năng phòng thủ đã được cải thiện rất nhiều.

Nếu bây giờ lại đối chiến với Tư Không Hạo, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn nhiều, ít nhất sẽ không nhếch nhác như vậy.

Không chỉ có Trấn Ma Ấn đột phá, ngay cả kiếm ý ý cảnh cũng tăng lên không ít trong trận chiến này.

"Dịch thạch nhũ này thật là thứ tốt!" Lâm Tiêu nhìn cái bình rỗng trong tay, cảm thán nói.

Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ mất ba ngày để hồi phục được. Kết quả là sau khi uống một lọ dịch thạch nhũ, hắn tu luyện hồi lâu đã hồi phục.

Đáng tiếc chỉ có mười bình, dùng một bình thì bớt đi một bình.

Dịch thạch nhũ này cho nhiều lực như vậy, vậy thì ba khối thạch nhũ trong nhẫn trữ vật sẽ có tác dụng như thế nào.

Lâm Tiêu có chút tò mò, nhưng hắn không thử ngay.

Trực giác mách bảo hắn rằng hắn nên giữ thứ đó đến Luân Hải cảnh hãy sử dụng.

Chỉ còn vài ngày nữa là đến di tích Vô Cực, đến Lưu Vân tông trước rồi hãy tính.

Ngay khi cơ thể Lâm Tiêu vừa động, hắn liền phi nước đại về hướng của Lưu Vân tông.

Việc hôm qua tha cho bốn cô lương quả thực là hắn cố ý làm vậy.

Dù sao hắn cũng không phải sát nhân gì, bốn nữ nhân này cũng không có ác ý đối với hắn, hơn nữa lại là đệ tử Lưu Vân tông cho nên hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ giết người.

Theo hắn thấy thì những người của Huyền m tông nên bị giết.

Nếu ngươi không giết người khác thì họ sẽ không để ngươi đi, vì vậy tốt hơn hết là giải quyết dứt điểm.

Cứ như vậy, một ngày sau, cuối cùng Lâm Tiêu đã đến Lưu Vân tông.

Lúc này, Lưu Vân tông đang tổ chức thử thách Thiên Thê mỗi năm một lần. Bất cứ ai lọt vào top 100 ở nội môn đều có thể tham gia thử thách.

Cái gọi là Thiên Thê là nơi thí luyện do Lưu Vân tông xây dựng.

Có tổng cộng một trăm bậc thang với tổng độ cao một nghìn mét, trên đỉnh thang có đặt một tấm bia đá.

Tấm bia này có uy lực cực lớn và sẽ giải phóng trọng lực cực mạnh ra môi trường xung quanh. Càng ở gần, trọng lực và lực cản sẽ càng mạnh.

Ngay cả một cường giả Toàn Đan cảnh đích thân bước lên cũng khó có thể tiếp cận tấm bia trong phạm vi mười mét

Thứ này được cho là một vật thần kỳ do tiền tông chủ của Lưu Vân tông tình cờ có được.

Sau nhiều năm nghiên cứu không có kết quả, nó đã được đặt ở đây và nơi thí luyện đã được xây dựng.

Mặc dù trọng lực đang tăng dần theo bậc, nhưng nếu mượn trọng lực này để tu luyện thân pháp thì có thể đạt được tác dụng gấp đôi.

Cũng chính vì lý do này mà thân pháp của Lưu Vân Tông đã chiếm ưu thế hơn trăm năm.

Lúc này trên bậc thang, gần trăm đệ tử của Lưu Vân tông đang tham gia.

Họ đang đối mặt với trọng lực khổng lồ trên đỉnh Thiên Thê, từng bước thách thức độ cảo của chiếc thang.

"Hả? ! Đại sư tỷ sao vậy? Trước kia đại sư tỷ luôn dẫn đầu, lần này dường như có chút lơ đãng."

"Đúng vậy, đã qua một giờ rồi, đại sư tỷ mới bước tới bậc thứ hai mươi sáu."

"Hãy nhìn Tiêu sư huynh đi, Tiêu sư huynh đã vượt qua bậc ba mươi rồi."

"Các ngươi nói thử thách Thiên Thê năm nay, Tiêu sư huynh có thể lấy được hạng nhất hay không?"

Các đệ tử đứng bên cạnh vừa cổ vũ sư huynh, sư tỷ vừa thảo luận sôi nổi.

Trên bục cao gần Thiên Thê là các cấp cao của Lưu Vân tông đang ngồi.

"Ha ha ha, tông chủ, lần này trạng thái của khuê nữ bảo bối của ngươi không tốt rồi." Một vị trưởng lão nội môn giễu cợt nói.

“Chuyện xảy ra đều có nguyên nhân, có thể tham gia đã là tốt lắm rồi.” Tông chủ cười khổ nói.

"Hả? ! Có chuyện gì sao? Nghe nói tối hôm qua nàng ấy mới vội vàng từ bên ngoài trở về." Một trưởng lão nội môn khác hỏi.

"Tiến hành thử thách Thiên Thê trước đi, đợi sau khi kết thúc, ta cần thương lượng chuyện này với các vị một chút." Tông chủ nghiêm túc nói.

Nghe vậy, sắc mặt của tất cả quan chức cấp cao đều hơi thay đổi.

Xem ra chuyện không nhỏ.

Mọi người nhanh chóng thay đổi chủ đề, không nói nhiều nữa.

Lúc này, một đệ tử nội môn nhanh chóng chạy lên đài.

“Tham kiếm tông chủ và các vị trưởng lão.” Đệ tử nội môn cung kính nói.

“Có chuyện gì vậy?” Tông chủ nhìn qua, nghi hoặc hỏi.

Bình thường những lúc thế này không có chuyện gì quan trọng xảy ra, đệ tử sẽ không lên đài quấy rầy bọn họ.

"Bẩm báo tông chủ, có một vị thanh niên ngoại môn cầu kiến, nói hắn tìm tông chủ ngài có chuyện" Đệ tử nội môn này bẩm báo.

"Tìm tông chủ? Ngươi không nói cho hắn biết, tông chủ không phải là người ai cũng có thể gặp sao, bằng không người ngoài muốn đến bái kiến tông chủ, làm sao tông chủ có nhiều thời gian chú ý đến sự thăm hỏi của những người này như vậy" Một vị trưởng lão nội môn lập tức lớn tiếng mắng to.

Bây giờ không nịnh nọt thì đợi đến bao giờ.

Khi nghe vậy, Lạc tông chủ đã không phản bác.

Quả thật, ai muốn gặp ông ta thì ông ta sẽ đi gặp hắn sao.

"Đệ tử hiểu rõ loại quy tắc này nhưng nam nhân đó nói hắn đến từ Kiếm Ma Tông, được một người tên là Mục lão uỷ thác đưa thư, đệ tử nghe vậy, chần chờ một chút, sau đó vội vàng tới báo cáo với tông chủ." Đệ tử nội môn nhanh chóng giải thích.

"Người của Kiếm Ma tông??"

Sau khi nghe thấy ba chữ "Kiếm Ma tông" những quan chức cấp cao khác vốn không quan tâm thì lập tức vểnh tai về phía hắn ta.

Sắc mặt Lạc tông chủ càng thêm kỳ quái.

"Cái gì?!!"

"Ngươi, ngươi thật sự nghe người đó nói một người tên Mục lão phái hắn đưa thư đến sao???"

Lạc tông chủ đột nhiên trở nên tràn đầy sinh lực, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Đúng vậy, tông chủ!" Đệ tử nội môn đáp.

“Mau đưa người đó tới đây!” Lạc tông chủ không chút do dự nói.
Chương 43: Tông chủ, đây là người ngoài, xin hãy nghĩ lại

"Rõ! Đệ tử sẽ mang người đó tới đây." Đệ tử nội môn trả lời rồi vội vàng lui xuống.

Không biết Lạc tông chủ nghĩ tới điều gì, sắc mặt bắt đầu trầm xuống.

Thấy vậy, những quan chức cấp cao khác dù trong lòng đang như lửa đốt nhưng cũng không dám hỏi.

Vài phút sau, một bóng người được đệ tử nội môn dẫn lên đài cao.

Cảnh tượng này khiến rất nhiều đệ tử chú ý.

Trong lòng họ đang tự hỏi, thanh niên này là ai? Hình như còn quá trẻ để đủ tư cách được mời lên đài?

" Tụ Linh cảnh viên mãn?! Phù!!——Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Khoảnh khắc Lạc tông chủ vừa nhìn thấy người tới, sợ lo lắng trong lòng đã biến mất.

“Xin chào tiểu sư đệ, ngươi tới đưa thư thay cho Mục lão sao?” Lạc tông chủ ân cần hỏi.

Thái độ và cách xưng hô như vậy khiến các cấp cao khác xung quanh đều nhìn chằm chằm.

Tại sao tông chủ lại khách khí với một người ngoài như vậy?

Điều này khiến họ nghi ngờ.

"Đúng vậy, Lạc tông chủ." Lâm Tiêu cũng khách khí trả lời.

Sau đó, hắn đưa giấy nợ và phù thạch mà Mục lão đã đưa cho hắn qua đó.

Thực chất giấy nợ chỉ là một mảnh giấy trắng bình thường, bên trên không viết gì.

Nhưng Lâm Tiêu biết rằng đây có lẽ đã được thi triển bí pháp gì đó, phải sử dụng giải pháp tương ứng mới có thể đọc được.

Khi Lạc tông chủ nhìn thấy tờ giấy trắng, toàn thân ông ta hơi run lên.

Chuyện... chuyện... nên đến thì vẫn phải đến.

Sau khi nhận được giấy nợ và phù thạch, Lạc tông chủ trực tiếp kiểm tra nội dung bảo mật trong phù thạch.

Đương nhiên, những người khác không thể nghe thấy và không nhìn thấy.

Ngay sau đó, mọi người phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ.

Vẻ mặt Lạc tông chủ, đầu tiên là cau mày khổ não, sau đó là không thể tin được, tiếp theo đó cực kỳ tức giận, cuối cùng. . .

Răng rắc!

"Thật vô lý, Mục lão quỷ này thật sự cho rằng Lưu Vân ta không có người cho nên sợ Kiếm Ma tông của hắn sao!" Lạc tông chủ trừng mắt nhìn Lâm Tiêu, khí tức trở nên nghiêm trọng.

Lâm Tiêu: "? ? ?"

Lâm Tiêu ngạc nhiên.

Cái quái gì vậy? !Xảy ra chuyện gì vậy?

Tại sao Lạc tông chủ lại trừng mắt tức giận với hắn, làm như hắn cướp đi khuê nữ của đối phương không bằng.

Điên rồi sao!

Rốt cuộc thì Mục lão đã viết gì?

"Mục lão đầu nói, ngươi muốn "Thiên Lý Đằng Quang Quyết" của tông môn ta sao?" Mặt Tông chủ mặt không chút biểu cảm, lạnh lùng nói.

Thiên Lý Đằng Quang Quyết? Đó là gì?

Lâm Tiêu tỏ ra hắn không hiểu lắm. Nhưng trước khi hắn mở miệng hỏi thì những tiếng cảm thán của những người xung quanh đã cho hắn câu trả lời.

"Cái gì?!?! Người này muốn "Thiên Lý Đằng Quang Quyết" của tông môn chúng ta? Người này đang nằm mơ à."

"Thiên Lý Đằng Quang Quyết" là một bí pháp thiên giai trung phẩm, và nó là trấn bảo chi vật của Lưu Vân tông ta, đừng nói là mượn đi mà mượn nhìn một lần cũng là chuyện không thể!"

"Nực cười, người của Lưu Vân Tông muốn tu luyện bí pháp này, trừ phi là người kế truyền của tông môn, hoặc là trưởng lão nội môn có cống hiến cực kỳ đối với tông môn, người ngoài đang nghĩ gì vậy?"

Những người cấp cao đều giương cung bạt kiếm, tỏ ra rất tức giận.

Tuy nhiên, Lâm Tiêu đã nắm bắt được một điểm mấu chốt trong đó, đôi mắt hắn rực lửa.

Thiên Lý Đằng Quang Quyết - bí pháp thiên giai trung phẩm? !

Có thể gọi là bí pháp, vậy thì cao hơn so với thân pháp một tầng.

Thứ này chắc chắn bất phàm.

“Đúng vậy!” Đối với những ánh mắt kỳ lạ xung quanh, Lâm Tiêu thừa nhận.

Vì bí pháp thiên giai trung phẩm thì da mặt nhất định phải dày một chút.

Tuy không biết tông chủ Lưu Vân tông nợ Mục lão thứ gì nhưng có nợ có trả là chuyện đương nhiên.

Giấy nợ cũng ở đây, lẽ nào vẫn muốn giở trò ư?

"Được, được, thật mạnh dạn." Lạc tông chủ nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Tiêu chằm chằm và nói.

Lâm Tiêu: "..."

Là ngươi bị điên, hay là ta điên.

Hắn cảm thấy những lời nói và câu trả lời của mình đều rất bình thường nhưng tại sao phản ứng của Lạc tông chủ lại khác thường như vậy?

“Lâm Tiêu đúng không, ngươi nhìn thấy cái thang kia không?” Lạc tông chủ chỉ vào cái thang cách đó không xa.

"Ta nhìn thấy." Lâm Tiêu nói.

"Ngươi đi lên thử xem, nếu như ngươi có thể vượt qua tất cả đệ tử của Lưu Vân tông ta thì có thể tiếp tục thương lượng về chuyện bí pháp, nếu không, ta chỉ có thể nói với Mục lão, ta không thể làm gì khác được." Giọng Lạc tông chủ phẳng lặng như mặt nước.

Nghe vậy, Lâm Tiêu dán mắt vào bậc thang.

Nhìn những đệ tử Lưu Vân tông này bước từng bước một cách lảo đảo rất khó khăn có thể đoán được trên thang nhất định phải có lực cản rất lớn.

Muốn có được bí pháp còn có cần phải vượt qua khảo nghiệm sao?

Chuyện này thực sự có chút rắc rối.

"Được, Lạc tông chủ, bây giờ ta có thể đi không?"Lâm Tiêu không nghĩ nhiều nữa.

Không phải chỉ là leo cầu thang thôi sao? ! Hắn tin rằng mình không kém hơn những người này.

Lạc tông chủ gật đầu, Lâm Tiêu xoay người đi về phía Thiên Thê.

Sau khi Lâm Tiêu đi xuống, các cấp cao khác vội vàng nói:

"Tông chủ, Thiên Lý Đằng Quang Quyết là bảo vật trấn tông của chúng ta vì vậy tuyệt đối không thể đưa nó cho người ngoài."

"Đúng vậy, tông chủ, người này là ai chứ? Ngài còn nói cho hắn một cơ hội?"

"Tông chủ đã từ chối người khác rồi. Một tiểu tử còn chưa đạt tới Luân Hải cảnh, hắn có thể bước bao nhiêu bậc thang chứ."

"Điều ta nghi ngờ nhất chính là, tại sao khẩu vị của người này lại lớn như vậy, tông chủ ngài không tức giận sao?"

"Tông chủ đại nhân, ý của ta là nếu như người này thử thách thành công, ngài thật sự muốn đưa “Thiên Lý Đằng Quang Quyết” cho hắn sao?"

Trước sự ngạc nhiên, nghi ngờ, khó hiểu của các cấp cao, Lạc tông chủ vô cùng bất lực, nhưng dường như có cái gì không thể nói ra được.

Ông ta cười khổ lắc đầu, thở dài một hơi nói: "Chuyện này các ngươi không cần lo lắng, ta sẽ lo liệu tất cả."

"Tông chủ!!"

"Tông chủ, chuyện này tuyệt đối không thể."

"Tông chủ, xin hãy suy nghĩ lại."

Lạc tông chủ trợn mắt nhìn những người này, không nói nên lời: "Các ngươi làm như ta đã đem bí pháp giao cho người khác vậy, cho nên ta mới nói đối phương không thể hoàn thành nhiệm vụ này."

Bị tông chủ nhắc nhở như vậy mọi người đã định thần lại.

Đúng vậy, mọi thứ phụ thuộc vào thử thách Thiên Thê của người này.

Người chỉ ở trong Tụ Linh cảnh cũng có thể đạt đến bậc thứ tư hoặc thứ năm.

Họ quan tâm đến tắc loạn nhưng có chút nghĩ nhiều rồi.

Ở phía khác, Lâm Tiêu đã chạm đến bậc dưới cùng của Thiên Thế.

Đệ tử bên cạnh có lẽ cũng đã nhận được tin tức. Không ai cố gắng ngăn cản Lâm Tiêu, nhưng ánh mắt đầy tò mò.

Đây là lần đầu tiên họ thấy người ngoài đến tham gia thử thách Thiên Thê của Lưu Vân tông.

Huống chi, tu vi của người ngoài này lại chỉ ở Tụ Linh cảnh viên mãn mà thôi, người như vậy có cần thiết phải tham gia thử thách Thiên Thê không? ?

Nó chỉ là bước lên bậc thang thôi mà.

Dưới sự chăm chú của vô số người, Lâm Tiêu bước lên bậc thang đầu tiên.

Vù!

Khoảnh khắc chân chạm đất, Lâm Tiêu cảm thấy một luồng lực lượng đè lên cơ thể mình, nó không chỉ là trấn áp lực lượng đơn thuần.

Thay vào đó, nó nhắm vào mọi bộ phận của cơ thể, tóc, lông, huyết dịch kinh lạc và thậm chí là mọi tế bào.

"Đây là trọng lực sao? !" Lâm Tiêu đã hiểu ra.

Thú vị!

Nhìn như vậy, càng lên cao, trọng lực càng lớn.

Ánh mắt Lâm Tiêu dần dần sáng lên.

Người khác không biết nhưng người đã đọc vô số truyện tranh, tiểu thuyết, hoạt hình như hắn biết hoàn cảnh này có lợi rất lớn đối với tu luyện.
Chương 44: Khiêu chiến Thiên Thê, bóng hình quen thuộc

“Bắt đầu rồi, kẻ lạ mặt kia bắt đầu khiêu chiến Thiên Thê rồi.”

“Cũng không biết kẻ này lai lịch thế nào, nội môn vậy mà đồng ý để cho hắn làm như vậy.”

“Hahaha, còn chả phải Luân Hải cảnh, hắn có thể leo được lên bậc thứ bao nhiêu?”

“Ta đoán là không quá bậc thứ 15.”

“Bậc thứ 15? Ngươi coi trọng hắn quá rồi đấy, ta là Luân Hải cảnh tầng 2, lần trước khiêu chiến Thiên Thê cùng lắm lên được bậc thứ 20, ta cảm thấy hắn khó lòng bò được lên bậc thứ 12 13 ấy chứ.”

“Ngươi nhìn đi, ta nghĩ cùng lắm hắn lên đến bậc thứ 5 thì dừng lại, tên ngoại lai này không ổn rồi.”

Các đệ tử Lưu Vân tông đều quan tâm tới chuyện của Lâm Tiêu, chỉ trong chốc lát mọi người đã bàn luận sôi nổi. Nếu như nói có kẻ không thèm để ý tới Lâm Tiêu thì đó chính là những người cũng đang tham gia khiêu chiến Thiên Thê.

Bọn họ dốc hết sức vào cuộc chiến này, thời gian đâu để bàn luận về người khác.

Bây giờ trong trận khiêu chiến Thiên Thê, Lâm Tiêu đã bước lên bậc thứ năm, bước chân đã tạm thời ngừng lại.

Ngay lúc này mỗi khi bước lên một bậc sức nặng lại tăng lên gấp đôi. Lúc bước tới bậc thứ năm sức nặng phải chịu đã tăng lên tới 5 lần. Lâm Tiêu ngoài việc cảm thấy cơ thể có chút trì trệ thì hầu như không thấy chút áp lực nào.

Hắn vẫn tiếp tục bước lên phía trước tham gia cuộc khiêu chiến Thiên Thê cùng với các đệ tử Lưu Vân tông khác, đại bộ phận đệ tử sẽ bước được lên khoảng bậc 20, cao nhất là bậc thứ 30.

Vậy có nghĩa là chịu sức nặng 30 lần sao? Đối với người bình thường khi phải chịu sức nặng như vậy đã không thể đi nổi, có khi bị đè bẹp dưới đất không thở nổi. Tăng thêm năm lần nữa thì chính là tử vong.

Cũng không biết bản thân bây giờ đã chịu bao nhiêu lực, nghĩ tới đây Lâm Tiêu lại tiếp tục bước từng bước lớn về phía trước.

Bậc thứ sáu

Bậc thứ bảy

Bậc thứ tám

……

“Hả? cái tên ngoại lai kia bộc phát sức mạnh à.”

“Bình thường với tu vi của hắn thì cùng lắm bước được lên bậc thứ 5 thôi, bộc phát sức sớm vậy thì tí lại ngất ra đấy.”

“Lúc đầu tốc độ càng nhanh, sau đó sẽ càng không dễ để đi, quả nhiên là lần đầu khiêu chiến, đúng là không có kinh nghiệm gì.”

Các đệ tử của Lưu Vân tông thấy Lâm Tiêu đẩy nhanh tốc độ thì không khỏi châm biếm hắn, nói hắn không biết tự lượng sức mình.

Nhưng rất nhanh sau đó âm thanh của bọn họ bắt đầu nhỏ dần. Bởi vì Lâm Tiêu vẫn đang từng bước từng bước đi lên trên. Tốc độ vẫn nhanh như vậy, tiết tấu bước chân vô cùng ổn định.

Sau vài hơi hít thở Lâm Tiêu bước liền một lúc tới bậc thứ 15. Hắn vẫn không có ý định dừng lại mà tiếp tục bước về phía trước.

“Hả? kẻ kia có đồ gì à?”

“Đã vượt quá giới hạn tu vi của hắn rồi, nhìn hắn hình như còn dư sức đó.”

Lúc này, một đệ tử nhìn ra phía ngoài cửa kinh ngạc nói: “Dư sức? các ngươi nhìn kĩ đi, hắn từ lúc bắt đầu tới giờ hình như còn chả vận chuyển linh lực trong cơ thể nữa.”

“Cái gì?”

“Không thể nào.”

“Oa! Là thật đó, kẻ này, kẻ này trực tiếp dùng cơ thể đối kháng với sức nặng đó.”

“Mẹ nó, là thật hay giả vậy, không hợp lý chút nào.”

“Không, rất hợp lý đó, bởi vì có một loại khả năng có thể làm được như vậy.”

“Ta biết rồi, Thể Tu! Kẻ này là Thể Tu.”

“Thảo nào.”

“Kể cả có là Thể Tu, hắn cùng lắm chỉ lên được bậc thứ 20.”

Tất cả đệ tử đứng xem giống như là đã phát hiện được chân tướng, nhưng Lâm Tiêu ở phía trên thì vẫn không có ý định dừng bước chân lại.

Hắn bắt đầu vượt qua từng đệ tử Lưu Vân tông cũng đang khiêu chiến Thiên Thê, tốc độ không nhanh cũng không chậm hơn, tiết tấu vẫn vững vàng.

Bậc thứ 20

Bậc thứ 22

Bậc thứ 25

Bậc thứ 27

Từng người từng người bị Lâm Tiêu bỏ lại phía sau, những người đi trước hắn cũng ngày một ít đi.

Tất cả đệ tử Lưu Vân tông bây giờ đã vô cùng kinh ngạc. Nguy rồi! kẻ này hình như không phải người.

Một hơi lên thẳng bậc thứ 27, mà hình như không có ý định dừng lại. Đây cũng chính là bậc thang giới hạn của Luân Hải cảnh tiền kỳ.

Cùng tham dự khiêu chiến Thiên Thê với Lâm Tiêu có không tới 30 người là đệ tử của Lưu Vân tông, vậy mà hắn đã vượt qua được một nửa số đó.

Các bậc trưởng lão của Lưu Vân tông đứng ở trên cao cũng đang nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, bọn họ căng thẳng hơn bất kỳ ai ở đây.

Phải biết rằng tông chủ lấy bí pháp trấn tông – Thiên Lý Đằng Quang Quyết ra làm phần thưởng. Lúc Lâm Tiêu bắt đầu bước vào cuộc khiêu chiến bọn họ cũng không nghĩ hắn sẽ như vậy.



Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Bọn họ nghĩ rằng một kẻ tu vi Tụ Linh cảnh viên mãn bước cao lắm cũng chả qua nổi vài bậc. Nhưng sự thật dần dần làm bọn họ mở to mắt, Lâm Tiêu đã bước lên bậc thứ 27.

Đây là một việc mà rất nhiều đệ tử Luân Hải cảnh không làm nổi. Quan trọng hơn là hắn vẫn còn đang tiến lên.

Tốc độ vẫn đều đều như lúc đầu không thấy có chút gì là chậm lại.

“Tông chủ, hắn……” một trưởng lão nội môn nói, nói được vài câu lại dừng lại.

“Đừng lo lắng, người khác thì ta không rõ, nhưng mà Tiêu Minh Triết và nha đầu Vũ Thương kia còn chưa xuất hết lực.” Một vị trưởng lão khác lên tiếng.

Nhưng khi nhìn vào hai đầu lông mày đang nhíu chặt của tông chủ thì chả ai lên tiếng nữa.

Người kia tên là Lâm Tiêu, quả nhiên không tầm thường. Hắn chắc chắn đã luyện bộ luyện thể mà Mục lão cho. Nếu không với thân pháp bình thường sao có thể làm được chuyện này.

Đáng ghét, tại sao trong lòng hắn cứ có cảm giác bị gài.

Bậc thứ 29

Bậc thứ 30

Bậc thứ 31

Trong lúc không để ý, đối thủ trước mặt Lâm Tiêu bây giờ chỉ còn có hai người.

Đúng lúc này hắn mới phát hiện sao kẻ trước mắt nhìn hơi quen.

Hả? là nàng ta.

Thế giới này nhỏ thật. Đệ tử nội môn của Lưu Vân tông tính sơ sơ cũng vài chục triệu người. Lâm Tiêu cứ nghĩ rằng lần này tới Lưu Vân tông sẽ không thể gặp được.

Chả ngờ lại dùng cách này để gặp lại nhau.

“Lại gặp mặt rồi.” Lúc Lâm Tiêu đi tới sau lưng nàng thì mở miệng nói.

Người mà hắn nhìn thấy bây giờ chính là cô nương xinh đẹp mặc đồ tím trong hang động.

……

Vũ Thương mặt mày khổ sở, từ sau ngày hôm qua trong đầu nàng cứ xuất hiện một hình bóng. Từ nhỏ tới giờ nàng chưa bao giờ thấy thế, nói ra có chút sợ hãi. Nhưng lại nhiều hơn là cảm giác tò mò và nghi hoặc.

Tại sao lại có người mạnh tới vậy, thân phận của hắn như thế nào? Tại sao đối phương cứ thế mà tha cho bọn họ.

Chuyện này làm nàng mất ngủ cả một đêm, cũng chả có lòng mà tu luyện. Hơn nữa làm cho nàng ta không phát huy tốt trong cuộc khiêu chiến Thiên Thê ngày hôm nay.

Mới đến bậc thứ 33 mà đã không còn sức lực. Trong cuộc khiêu chiến năm trước nàng đến được bậc thứ 34 mới ngừng lại. Sau cuộc khiêu chiến lần này nàng chắc chắn bị cha mắng.

Kết quả lúc nàng ta đang u uất thì sau lưng lại đột nhiên có người gọi nàng. Lạc Vũ Thương quay đầu hai mắt trợn lớn.

“A!! là, là ngươi!!” Nàng kinh ngạc.

Tự nhiên đối phương bất chợt xuất hiện trước mặt làm nàng vô cùng khó tin. Đây là Lưu Vân tông, các cường giả nội môn còn đứng xung quanh, sao hắn lại xuất hiện ở đây được?

Lạc Vũ Thương vừa xuất hiện tâm trạng bối rối thì cơ thể mất cân bằng, linh lực trong cơ thể vừa có dấu hiệu ngắt quãng cũng là lúc sức nặng của bậc thang thứ 33 gây áp lực cho nàng.

Lạc Vũ Thương hô lên một tiếng trao đảo như muốn ngã.

“Đây, rắc rối rồi.” Lạc Vũ Thương gấp gáp

Đây là áp lực ở bậc thứ 33, chỉ cần thất thần một giây cũng có thể làm nàng ta vỡ đan điền. Mà sau khi vỡ đan điền thì cả đời này nàng coi như phế nhân.

Khi nàng chuẩn bị vận chuyển linh lực một lần nữa thì phát hiện linh lực trong cơ thể bị áp lực đè nén khó mà phát huy được.

Tiêu rồi.

Lần này coi như tiêu đời.

Vậy mà một khắc này Lạc Vũ Thương lại cảm thấy bản thân bị người ta kéo một cái, cả người rơi vào một cái ôm ấm áp. Vừa ấm áp vừa chắc chắn……lại còn có một mùi hương vô cùng đặc biệt.
Chương 45: Kịch bản huyền huyễn cẩu huyết, ngươi muốn chết à

Lạc Vũ Thương sau một giây thất thần thì bừng tỉnh. Hình như bản thân mình bị người nam nhân này ôm vào ngực. Mà cái mùi hương đặc biệt kia, không phải mùi hương của nam nhân này, vậy là gì.

“Ngươi, ngươi thả ta ra!!!” Lạc Vũ Thương cả mặt đỏ ửng.

Nàng ta muốn phản kháng lại nhưng cả cơ thể đã không còn sức lực, một giây thất thần lúc nãy làm nàng bị nội thương không hề nhẹ.

“Ngươi chắc chứ? Với áp lực ở bậc này, nếu ngươi không có linh lực hộ thể, không có ta đỡ ngươi chả khác gì tự mình đi tìm đường chết.” Lâm Tiêu cười nhẹ.

Hắn không ngờ đối phương gặp lại mình mà kích động tới thế. Chả nhẽ quên luôn việc bản thân đang khiêu chiến Thiên Thê?

Đúng là suy nghĩ của nữ nhân là khó đoán nhất.

“À?” Lạc Vũ Thương ngơ ngác.

Bây giờ nàng ta mới phát hiện áp lực to lớn lúc này đã không còn, chứng minh rằng cái ôm của nam nhân này đã ngăn lại mọi áp lực của sức nặng.

“Vậy…..vậy có thể xin……đem ta xuống.” Lạc Vũ Thương lí nhí nói.

Bây giờ nàng không biết nên làm gì cho phải.

Mất mặt.

Quá là mất mặt rồi.

“Xin lỗi, ta cũng đang tham gia khiêu chiến Thiên Thê, nếu như bây giờ đi xuống thì sẽ thua cuộc.” Lâm Tiêu nhún vai một cái.

“Vậy, vậy, ngươi định làm gì.” Lạc Vũ Thương vội vã hỏi.

“Vậy ngươi đừng động đậy, một lát nữa là được.” Lâm Tiêu nói.

Lạc Vũ Thương vừa xấu hổ vừa khó xử, lại bất đắc dĩ không biết làm thế nào. Hai tai nàng đã đỏ ửng, mặt cũng đỏ như muốn nhỏ được ra máu.

Hai người kề sát nhau nói chuyện thân mật vô cùng. Tất cả mọi người xung quanh đều im lặng đến đáng sợ. Nhưng chỉ hai giây sau toàn thể mọi người như bùng nổ.

“Nguy rồi nguy rồi! đại sư tỷ tiên nữ trong mộng của ta bị kẻ khác ôm, có phải ta bị ảo giác không?”

“A!! đáng ghét, tên ngoại lai kia dám ôm đại sư tỷ của ta.”

“Làm sao có thể chịu nổi, ta phải quyết đấu với hắn!!!”

“Khụ, người ta bước tới bậc thứ 33, Lần trước ngươi chỉ bước được tới bậc 23.”

“Mẹ kiếp! dựa vào cái gì, hắn dựa vào cái gì mà đòi ôm đại sư tỷ.”

“Ta tan nát cõi lòng, nhìn đại sư tỷ kìa, hình như quen nhau, ngươi thấy không, đại sư tỷ trong lồng ngực hắn mà không phản kháng.”

“Ài, hình như ta hiểu tại sao tên này tham gia khiêu chiến Thiên Thê rồi.”

Tất cả đệ tử Lưu Vân tông có mặt ở đây đều há hốc mồm. Bọn họ mới đầu còn phẫn nộ, muốn lao lên quyết chiến. Nhưng cứ nghĩ tới người ta bước được lên bậc thứ 33, hơn nữa sư tỷ hình như không có ý phản kháng, cho nên tất cả đành bỏ cuộc.

Bọn họ đành ôm lòng ghen tị và phẫn nộ vào lòng rồi lại dùng ánh mắt nhìn chằm chằm tên gia hoả ở phía xa kia.

Không chỉ có đám đệ tử mặt mũi ngơ ngác, các vị trưởng lão ở trên đài cao kia cũng cả mặt đờ đẫn nhìn một màn này.

Chuyện gì vậy? Vũ Thương có người trong lòng rồi?

Nhìn dáng vẻ của nha đầu này thì hình như không bị ép buộc. Chuyện này…… hình như bọn họ chưa nghe nói bao giờ.

Tất cả các vị trưởng lão đều hướng tới một chỗ, không, vị tông chủ mặt đen xì không biết đã đứng lên từ bao giờ.

“Chuyện này, tông chủ…..”

Một vị trưởng lão định mở miệng hỏi nhưng lại bị tiếng hừ lạnh của tông chủ cắt ngang.

“Ngậm miệng!”

Nói xong thì tông chủ biến mất, một lát sau đã thấy vị tông chủ này đứng trên bậc thang thứ 33.

“Nha đầu thối, còn không sợ người ta chê cười, đi qua đây!!”

Tiếng hừ lạnh này cắt ngang bầu không khí ái muội, Lạc Vũ Thương ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy lão cha nhà mình xuất hiện trước mặt, mặt nàng lại càng đỏ hơn.

“Cha, không phải con muốn thế này đâu, con……con—” Lạc Vũ Thương định giải thích.

“Quay về rồi nói sau!” Lạc tông chủ lườm con mình một cái.

“Vâng, vâng.” Lạc Vũ Thương vội vã rời khỏi ngực Lâm Tiêu.

Có cha ở đây khẳng định không gặp nguy hiểm gì ở bậc thứ 33 này. Quả nhiên khi vừa rời khỏi lồng ngực Lâm Tiêu, áp lực của bậc thứ 33 này cũng không thấy quay trở lại.

“Đạo hữu Lâm Tiêu, gây phiền cho ngươi rồi, ngươi đi tiếp đi nhé!” Lạc tông chủ nhịn lại sự phẫn nộ trong lòng, đưa tay túm con gái rời khỏi bậc 33.

Ông ta định xử lý luôn tên Lâm Tiêu này, nhưng sau khi xuất hiện trên bậc 33 mới phát hiện con gái nhà mình bị nội thương không hề nhẹ. Thế rồi lại nghĩ tới cảnh vừa rồi, lúc này ông ta mới hiểu ra mọi chuyện.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Chuyện này đâu thể trách Lâm Tiêu, mà trách con gái ông ta phân tâm bị trọng thương. Vậy nên Lâm Tiêu mới bảo hộ con gái ông ấy. Xét về khía cạnh nào đó thì Lâm Tiêu còn có ân với con gái ông ấy.

Dù biết là vậy nhưng khi nhìn thấy con gái cưng mình nuôi dưỡng bao nhiêu năm lại bị người khác ôm ấp, ông vẫn cảm thấy nuốt không trôi cục tức này, quá khó chịu đi!

Các đệ tử Lưu Vân tông thấy tông chủ xuất hiện lại tưởng được xem kịch hay, kết quả lại làm cho bọn họ trợn lòi cả mắt.

Tông chủ nhà mình chả làm gì đối phương cả, hơn nữa thái độ lại cực kỳ tốt bảo đối phương cứ đi tiếp đi. Đây, đây là cái biểu hiện gì vậy.

Hay là, tông chủ biết mối quan hệ của bọn họ rồi? Nghĩ cũng thấy đúng.

Nếu tông chủ không đồng ý thì làm sao một kẻ ngoại lai lại có thể khiêu chiến Thiên Thê được. Nghĩ tới đây tất cả các đệ tử đang ôm lòng xem kịch hay cõi lòng lại tan nát thêm lần nữa.

Ngược lại đương sự Lâm Tiêu mặt mũi lại cứ như chả có chuyện gì.

Hắn chỉ cảm thấy, ờ, cảm giác cũng ổn đấy. Đối phương vì bị mình gọi nên nội thương, bản thân lại kéo nàng ta một cái, cực kỳ hợp tình hợp lý, chả có gì phải thắc mắc.

Chuyện quan trọng trước mắt chính là khiêu chiến Thiên Thê. Nhìn thái độ của Lạc tông chủ và đám đệ tử Lưu Vân tông thì hình như cuộc khiêu chiến Thiên Thê này có vẻ rất quan trọng.

Vậy thì bản thân hắn phải đi lên cao thêm vài bước nữa mới được, có lẽ sẽ đạt được bí kíp Thiên Thê càng có giá trị hơn.

Lúc hắn bắt đầu bước lên Thiên Thê, hắn không có dùng bất kỳ công pháp linh lực gì, chỉ dựa vào sức mạnh tố chất của cơ thể. Sau khi bước tới bậc thứ 25 mới cảm thấy có vẻ mất sức, cho nên lúc đó mới vận chuyển linh lực tiếp tục bước lên trên.

Nghĩ tới đây Lâm Tiêu lại điều chỉnh lại hơi thở, chuẩn bị tiếp tục bước lên trên.

“Khốn kiếp, ngươi và Vũ Thương là quan hệ gì, ngươi dựa vào cái gì mà ôm nàng ấy!!”

Đột nhiên một tiếng quát đầy phẫn nộ truyền vào tai hắn. Đây là ……truyền âm!

Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn lên phía trên Thiên Thê, chỉ thấy ở bậc thứ 38 có một vị nam tử dung mạo anh tuấn đứng ở đó. Đối phương đang nhìn chằm chằm như muốn lao tới ăn thịt hắn. Chắc lời truyền âm vừa rồi là do hắn làm.

Lâm Tiêu cũng nhìn lại hắn, chả nhẽ đây là bạn trai của vị cô nương kia?

Nghĩ lại hình như không đúng lắm, hắn lại ngẫm lời người kia vừa nói Lâm Tiêu đoán rằng tên này chắc là yêu thầm.

Cái này chắc được gọi là……Huyền huyễn cẩu huyết à.

Lâm Tiêu cười nhạt một cái, căn bản chả thèm để ý tới đối phương. Hắc chậm rãi bước lên bậc 34. Sau đó lại đợi cho áp lực to lớn bao lấy, Lâm Tiêu vận chuyển linh lực đối chọi lại.

“Đồ láo toét! Ngươi cứ đợi đấy, đợi xuống khỏi Thiên Thê, ta nhất định xử ngươi.” Người kia lại truyền âm tới.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn Cổ Chí Tôn
Vạn Cổ Chí Tôn
  • Thái Nhất Sinh Thủy
Chương 3822
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn Cổ Cuồng Đế
  • KK Cố Hương
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ tà đế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom