• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (4 Viewers)

  • Chương 1546-1550

Chương 1546: Thánh Chủ của Chu Tước

Đêm khuya, Diệp Thành quay về Đan Phủ.

Đan Phủ về đêm mặc dù yên tĩnh nhưng cũng có rất nhiều luyện đan sư vẫn đang nỗ lực luyện đan.

Giống như Niệm Vi và Mục Uyển Thanh, dù cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhìn thấy hai người đang ướt đầm mồ hôi, thành tựu của hai người bọn họ thật sự khiến Diệp Thành phải bất ngờ, mới chưa được bao lâu mà đã có thể luyện ra linh đan năm vân rồi.

Diệp Thành thu lại ánh mắt quay người ra khỏi đại điện.

Diệp Thành phất tay đóng lại cửa điện, lúc này hắn mới lấy ra Thanh Long Cổ Ấn và Hỗn Độn Thần Đỉnh.

So với Thanh Long Cổ Ấn thì lư đồng của Âm Thực Vương mạnh hơn nhiều, đó chính là vật được đúc từ thần liệu đặc biệt, từng nhuốm máu rồng, cho dù với thực lực của hai vị Vương ở Thanh Long thì cũng cần phải hai người hợp sức lại mới có thể ngự động được, có thể thấy sự mạnh mẽ của thánh binh đến thế nào.

Càng mạnh càng tốt!

Diệp Thành mỉm cười, lấy hỗn độn đạo tắc làm kiếm trảm lìa Thanh Long Cổ Ấn.

Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên thôn tính Thanh Long Cổ Ấn như thể rất hưng phấn, nó điên cuồng thôn tính phần tinh tuý của Thanh Long Cổ Ấn.

Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn nhảy vào trong đại đỉnh, hắn thôn tính đạo tắc, đem đạo tắc của phần lạc ấn trên Thanh Long Ấn lần lượt đẩy vào trong hỗn độn đạo, đây chính là dưỡng liệu.

Thế rồi ba ngày cứ thế trôi qua.

Ba ngày nay thông tin Chu Tước Tinh xuất hiện thánh nhân đã lan ra khắp cả Thiên Nguyên Tinh Vực.

Rất nhiều người vượt tinh không tới đây, phần lớn đều là tu sĩ Chuẩn Thánh tới cầu đạo.

Nhược Thiên Chu Tước rất xởi lởi, bà ta không ngại truyền đạo, đó cũng coi như là bố thí nhân quả, có lợi cho việc tu đạo về sau, những tu sĩ Chuẩn Thánh tới đây cầu đạo đương nhiên vô cùng cảm kích, có thể coi là kết được mối thiện duyên.

Ngày tháng dần trôi.

Thấm thoắt đã ba ngày trôi qua.

Sáng sớm ngày thứ tư, khi trời còn chưa sáng đã có rất nhiều bóng hình bay vào tầng thứ tám của U Đô.

Lần này không phải là những người tới cầu đạo mà đây đều là Thánh Chủ của chín đại thế gia và rất nhiều Thái thượng trưởng lão.

Hôm nay xảy ra việc đại sự, chính là ngày Nhược Thiên Trung Hoàng thoái vị, là ngày lựa chọn Thánh Chủ Chu Tước kế nhiệm, từ trước đến nay ngày này diễn ra vô cùng long trọng và lần này cũng không ngoại lệ, đây chính là việc lưu truyền nhiều đời của gia tộc Chu Tước.

Khi Diệp Thành tới thì ở tầng thứ tám của U Đô có thể coi là cả biển người.

Sự xuất hiện của hắn kéo theo bao ánh mắt dõi theo của tất cả mọi người, phủ chủ của Đan Phủ thống lĩnh hơn ba mươi triệu luyện đan sư, thân phận của hắn tôn quý nhường nào, hiện giờ cần giới thiệu Thánh Chủ, hắn đương nhiên là người có tiếng nói.

Diệp Thành có thể coi là vừa đi vừa niềm nở chào hỏi, sau đó mới đi lên vị trí phủ chủ của Đan Phủ.

Lại nhìn sang hai bên trái phải, đó chính là lão tổ của chín đại thế gia, với tuổi tác và tu vi hiện giờ mà hắn có thẻ ngồi ngang hàng với chư vị lão tổ, vinh hạnh chí cao như vậy không phải ai cũng có.

Bên ngoài linh sơn có rất nhiều người bay vào, đó chính là trưởng lão của gia tộc Chu Tước.

Từ xa, tám đại hoàng tử cùng tiến vào, vẻ mặt ai nấy không tỏ thái độ nhưng bên trong lại âm thầm tranh đấu.

Thấy tám vị Hoàng Tử, rất nhiều người có mặt ở đây phải trầm trồ.

Con cháu thuộc dòng chính của gia tộc Chu Tước có chín người, hiện giờ chỉ có tám người tới khiến người ta phải nhắc tới tên Nhược Thiên Huyền Vũ, vị Hoàng Tử có hi vọng vượt qua các tiền bối mà lại vắng mặt trong buổi ngày hôm nay.

“Ngươi cho rằng hôm nay ai sẽ là người thắng cuộc?”, khi tám vị Hoàng Tử vừa vào chỗ ngồi thì bên dưới liền vang lên tiếng xôn xao.

“Chắc chắn là Đại Hoàng Tử”, có người lẩm bẩm.

“Ta lại thấy Tam Hoàng Tử có khả năng hơn”, “còn Tứ Hoàng Tử, huyết mạch cũng không hề yếu”.

“Tiểu hữu, không biết tiểu hữu ủng hộ ai?”, trong tiếng bàn tán xôn xao, lão tổ nhà họ Mục nhìn sang Diệp Thành.

“Vậy tiền bối cho rằng ai lẽ lên vị trí Thánh Chủ?”, Diệp Thành mỉm cười hỏi lại lão tổ nhà họ Mục.

“Cái này ấy à?”, lão tổ nhà họ Mục vuốt râu, “nếu như Huyền Vũ không gặp nạn thì đương nhiên là người phù hợp nhất, thế nhưng theo như tình hình hiện tại thì ta cho rằng Đại Hoàng Tử là người phù hợp nhất để kế nhiệm chức vị Thánh Chủ của gia tộc Chu Tước”.

“Cũng không hẳn”, lão tổ nhà họ Dương ở bên khoát tay, “mặc dù đại hoàng tử tuổi tác lớn nhất, thế nhưng xét về nhuệ khí thì lại quá mạnh, không coi ai ra gì, theo như lão phu thấy thì tam hoàng tử là người thích hợp hơn”.

“Ta lại thấy Tứ Hoàng Tử phù hợp nhất”, lão tổ nhà họ Hoàng cũng lên tiếng, “trầm tính ôn hoà, huyết mạch Chu Tước không hề yếu”.

“Sao, chỉ có một mình ta đánh giá cao Nhị Hoàng Tử sao?”, lão tổ nhà họ Cổ nhướng mày.

“Lão phu lại đánh giá cao Bát Hoàng Tử”, lão tổ nhà họ Dương vuốt râu.

“Ông đương nhiên đánh giá cao bát hoàng tử rồi”, lão tổ nhà họ Nhạc liếc nhìn lão tổ nhà họ Dương, “ta còn nghe nói nhà họ Dương và bát hoàng tử kết duyên, ông sao có thể không ủng hộ Bát Hoàng Tử được”.
Chương 1547: Thưởng gì?

“Ngươi cũng có khá hơn đâu”, lão tổ nhà họ Dương vãn thản nhiên, “lão phu còn nghe nói Thất Hoàng Tử nhiều lần tới nhà họ Nhạc mà”.

“Nhà họ Vân ủng hộ Lục Hoàng Tử”, lão tổ nhà họ Vân cười sảng khoái.

“Vậy thì nhà họ Bách Lý chỉ còn có thể ủng hộ ngũ hoàng tử thôi”, lão tổ nhà họ Bách Lý mỉm cười.

“Nhà họ Mục ủng hộ Huyền Vũ, chín đại thế gia mỗi nhà ủng hộ một người, thú vị đấy”, nghe một nhóm lão bối nói chuyện, Diệp Thành nhâm nhi rượu bất giác mỉm cười: “Hôm nay có lẽ là một ngày rất náo nhiệt”.

“Cho nên sự lựa chọn của gia tộc Chu Tước và Đan Phủ rất quan trọng”, Mục Huyền Công truyền âm.

“Tiền bối có lẽ đã nhìn thấu rồi, ủng hộ cuối cùng chỉ là ngoại lực, muốn lên chức Thánh Chủ thì cần dựa vào thực lực nữa”, Diệp Thành mỉm cười, “lần này cho dù không có sự ủng hộ của tiền bối và ta thì Huyền Vũ vẫn có thể lên chức”.

“Có lý”.

“Còn náo nhiệt hơn cả tưởng tượng của lão thân”, Nhược Thiên Chu Tước xuất hiện, bà ta xuất hiện ở vị trí trên cao, cũng là vị trí cao nhất trong hàng ghế để tỏ rõ uy nghiêm của lão tổ.

“Không biết lão tổ đánh giá ai cao hơn”, chín đại thế gia lần lượt nhìn sang Nhược Thiên Chu Tước.

“Ai có năng lực thì người đó thắng”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ mỉm cười, câu trả lời cũng khiến người ta phải giật mình như của Diệp Thành vậy.

“Lão thân rất muốn biết ngươi ủng hộ ai?”, Nhược Thiên Chu Tước truyền âm cho Diệp Thành, “lão thân nghe nói tám tôn nhi của mình không ít lần chạy tới Đan Phủ của ngươi, ngươi nhận quà mà không thấy ngại sao?”

“Tiền bối nói gì vậy chứ, là bọn họ tự nhét vào tay vãn bối mà”, Diệp Thành ho hắng.

“Vậy quyết định của ngươi là gì?”, Nhược Thiên Chu Tước hào hứng nhìn Diệp Thành.

“Nhược Thiên Huyền Vũ”.

“Huyền Vũ?”, Nhược Thiên Chu Tước sững người.

“Sao vậy, tiền bối có thắc mắc gì sao?”

“Ngươi muốn giúp Huyền Vũ lên Thánh Chủ?”

“Cần gì vãn bối phải giúp”, Diệp Thành nhướng vai, “hắn lên chức chính là tâm nguyện của nhiều người”.

“Nghe mới lạ đấy”, Nhược Thiên Chu Tước liếc nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp còn loé lên ý tứ, bà ta chắc rằng Diệp Thành có chuyện giấu mình, vả lại còn có liên quan đến Nhược Thiên Huyền Vũ.

“Ấy? Cửu Hoàng Tử”, khi Nhược Thiên Chu Tước còn đang lẩm bẩm thì bên dưới đã vang lên âm thanh bất ngờ.

“Không ngờ Cửu Hoàng Tử cũng tới?”

“Là sao, hắn cũng là Hoàng Tử mà”.

“Đến cũng có ích gì đâu”, có người thở dài, “hắn đã không còn là Nhược Thiên Huyền Vũ của xưa kia nữa”.

“Vô vị”, tám đại Hoàng Tử bật cười lạnh lùng, khoé miệng hiện lên nụ cười giễu cợt, trong ánh mắt hiện lên ánh nhìn dèm pha, sự xuất hiện của Tạ Vân chỉ nhận lại cái hỉ mũi khinh khi của bọn họ.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Tạ Vân mặc đạo bào chậm rãi đi tới.

Hiện giờ hắn có phần khác trước, so với tám đại Hoàng Tử thì trên người hắn không hề có lấy tiên quang bao quanh, mọi thứ đều hiện ra hết sức bình thường, từng cặp mắt như giếng cổ không chút gợn sóng, chẳng khác gì tinh không vô tận.

Thấy vậy, rất nhiều người cau mày, bọn họ luôn cảm thấy có gì đó không đúng, Nhược Thiên Huyền Vũ hôm nay khiến bọn họ nhìn không thấu, cũng vì sự thản nhiên đó khiến người ta cảm thấy khó hiểu.

Thấy từng cặp mắt bất ngờ của những người xung quanh, Tạ Vân cứ thế ngó lơ, khi ngồi xuống, hắn còn không quên liếc nhìn Diệp Thành.

“Xem ra rất tự tin”, Diệp Thành mỉm cười.

“Không ra vẻ như vậy thì trời khó dung”, Tạ Vân hất tóc, sau đó không quên chỉnh lại y phục nhìn từng cặp mắt kinh ngạc của mọi người, hắn thầm nhủ Nhược Thiên Huyền Vũ trước kia không hề tự sướng và kì quái như vậy.

“Sao có thể, sao lại hồi phục rồi?”, ở vị trí trên cao, Nhược Thiên Chu Tước sững người, bà ta ở cảnh giới Thánh Nhân đương nhiên có thể nhìn rõ ràng.

“Tiền bối có kinh ngạc không, có bất ngờ không?”, Diệp Thành chớp mắt.

“Là ngươi trị khỏi cho hắn sao?”, Nhược Thiên Chu Tước hỏi thăm dò.

“Nếu không thì sao chứ?”

“Đúng là khiến ta phải bất ngờ”, Nhược Thiên Chu Tước hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt hân hoan, “lão thân tự nhận nắm trong tay mọi việc ở U Đô nhưng lại để sót tên tôn nhi này”.

“Gia tộc Chu Tước lại nợ ta một mối ân tình rồi”, Diệp Thành truyền âm cho Nhược Thiên Chu Tước, “hôm nào đó tiền bối lại tưởng cho vãn bối một món quà lớn nhé, là vãn bối cứu lấy thiên kiêu tuyệt đại kế thừa cho gia tộc Chu Tước, mối ân tình này không thể làm không”.

“Được thôi, sau ngày hôm nay ta sẽ thưởng thêm cho ngươi một vị Thánh Binh”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười.

“Thánh binh?”, Diệp Thành sáng mắt, hắn lập tức vặn cổ toét miệng cười, sáng mắt nhìn Nhược Thiên Chu Tước, “vãn bối còn cứu cả một vị Chuẩn Thánh của U Đô, giúp gia tộc Chu Tước đánh bại Khô Nhạc, còn nữa, vãn bối còn bồi dưỡng lượng lớn luyện đan sư, đây cũng đều là ân tình, vãn bối không cần nhiều, thêm một thánh binh nữa là được, vãn bối là người rất dễ hài lòng”.

“Tính ra thì ngươi đã nhìn thấy thân thể của ta trong hố đen không gian, có phải ngươi nên thưởng gì cho ta không? Đại đỉnh của ngươi cũng không tồi”.

“Coi như vãn bối chưa nói gì vậy”.
Chương 1548: Chín cực niết bàn, trở về nguyên trạng

Nghe Nhược Thiên Chu Tước nói câu này Diệp Thành ngoan ngoãn hẳn, vốn tưởng rằng có thể kiếm chác thêm vài món thánh khí nhưng nào ngờ Nhược Thiên Chu Tước lại chơi chiêu này.

Diệp Thành bất giác run lên, hắn cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Phía sau hắn, Nhược Thiên Chu Tước cũng tỏ ra như không có chuyện gì, bà ta nhàn nhã sửa móng tay.

Sự việc trong hố đen không gian bà ta đương nhiên biết, nó đối với bà mà nói thì chẳng là gì, thánh nhân siêu thoát vào thế giới biên ngoài, nhìn thì cũng nhìn rồi, vả lại cũng chỉ là vô tình.

“Thật ái ngại”, Diệp Thành ôm mặt.

“Diệp Thành tiểu hữu thần sắc không được tốt cho lắm, có phải không khoẻ không?”, thấy Diệp Thành ôm mặt, Nhược Thiên Trung Hoàng ở bên mỉm cười ôn hoà.

“Vì vãn bối ngắm nhiều mĩ nhân quá thôi”, Diệp Thành ho hắng.

“Nghe cũng mới lạ đấy”, Nhược Thiên Trung Hoàng cười có phần kì quái, không biết nếu ông ta biết Diệp Thành đã nhìn thấy hết cơ thể của cô cô mình thì liệu có giáng cho Diệp Thành cái bạt không nữa.

“Tế thần bi”, khi hai người đang trò chuyện thì thầy tế của gia tộc Chu Tước đã bước lên vân đoan, giọng nói vang vọng khiến linh sơn đang huyên náo chợt chìm vào im ắng, tất cả mọi cặp mắt đều đổ dồn về một phía.

Dứt lời, chín đại trưởng lão của gia tộc Chu Tước đều tự kết ấn quyết.

Tiếp đó, đại địa rung lên, một tế đàn từ mặt đất trồi lên, cũng to chừng nghìn trượng, giữa tế đàn, một tấm thần bia nổi lên, khắc đầy phù văn cổ xưa, bên trên còn lạc ấn chu tước đồ đằng.

Đây chính là thần bia của gia tộc Chu Tước, chính là do Chu Tước tiền bối tế luyện và được lưu truyền đến ngày nay.

Hoàng tử lên tế đàn!

Thầy tế lại lần nữa lên tiếng, vẻ mặt nghiêm trang.

Nghe vậy, các đại hoàng tử đều bước lên tế đàn, bọn họ hít vào một hơi thật sâu, giơ tay đặt bàn tay áp vào thần bi Chu Tước.

Ngay lập tức, thần bia rung lên, một đạo thần tiêu bay vút lên trời hoá thành một con chim hồng tước khổng lồ bay lượn cửu thiên với ngọn lửa bùng cháy trông vô cùng choán mắt.

Bát cực huyết mạch!

Thấy vậy, bên dưới trầm trồ!

Cảm nhận được ánh nhìn tứ phương, các hoàng tử đều tỏ ra thích thú.

Diệp Thành nghiêng đầu liếc nhìn huyết mạch Chu Tước của Đại Hoàng Tử sau đó bất giác nhìn sang Nhược Thiên Trung Hoàng ở bên: “Tiền bối, vì sao lại gọi là bát cực huyết mạch? Bên trong có lý do gì không?”

“Đương nhiên có rồi”, Nhược Thiên Trung Hoàng mỉm cười ôn hoà: “Huyết mạch Chu Tước phân làm chín cực, cực đầu tiên là thấp nhất, cực chín là cao nhất, phân chia từ một tới chín rất đơn giản, nhìn màu sắc huyết mạch là nhận ra, cực một tới chín phân chia tương ứng với các màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, xanh, lam, tím, bạc, kim, ví dụ nhìn vào Đại Hoàng Tử, huyết mạch của Hoàng Tử có màu bạc thì cấp bậc chính là huyết mạch cấp tám Chu Tước.”

“Vậy thì có thể nói huyết mạch của ai là cao nhất thì chính là Thánh Chủ kế nhiệm của Chu Tước sao?”, Diệp Thành lại lên tiếng hỏi.

“Cũng không hẳn là vậy”, Nhược Thiên Trung Hoàng mỉm cười: “Huyết mạch cao cũng là một trong những nhân tố nhưng không phải là nhân tố quyết định, huyết mạch mạnh không thể hiện được tài năng giỏi, sau đó còn có khả năng chiến đấu cùng các thế lực đằng sau ủng hộ, người nào vượt qua được ba vòng sát hạch thì mới đủ tư cách ngồi vào chức vị Thánh Chủ của Chu Tước, lão phu năm xưa cũng phải vượt qua như vậy”.

“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành mỉm cười.

“Woa, Nhị Hoàng Tử cũng là cực tám”, bên dưới lại xôn xao.

“Màu bạc Chu Tước, Tam Hoàng Tử và Tứ Hoàng Tử cũng là cực tám”, trong tiếng ngạc nhiên, ánh mắt của tất cả mọi người lại đổ dồn lên tế đàn, ngũ hoàng tử, lục hoàng tử, thất hoàng tử, bát hoàng tử đã đặt lòng bàn tay mình vào thần bia, tứ đạo thần hồng lần lượt bay lên trời, đều là màu bạc Chu Tước”,

“Đều là cực tám”, bên dưới như vỡ oà, tiếng người trầm trồ kích động.

“Đúng là giang sơn nhiều nhân tài”, Nhược Thiên Trung Hoàng mỉm cười, “năm xưa lớp của lão phu cũng chỉ có một mình lão phu là có huyết mạch Chu Tước cực tám, hiện giờ thế hệ Huyền Tự Chu Tước liên tiếp xuất hiện cực tám”.

“Nói không chừng còn có người cao hơn”, Diệp Thành mỉm cười nhìn sang Tạ Vân, Tạ Vân đã bước lên tế đàn.

Tạ Vân bước lên tế đàn kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.

Khả năng của hắn ai ai cũng biết, tài năng thiên bẩm cao, chính là người được kì vọng vượt qua các tiền bối của gia tộc Chu Tước.

Có điều thiên kiêu gặp nạn, đạo tắc tổn hại, căn cơ không còn vững chắc, huyết mạch đương nhiên bị xâm phạm, tất cả mọi người đều biết, Cửu Hoàng Tử năm xưa của Chu Tước cũng chỉ còn là huyết mạch thấp mà thôi.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Tạ Vân giơ tay khẽ dặt vào thần bia.

Tiếp đó, thần bia rung lên, một đạo thần hồng xuyên vào thiên tiêu hoá thành một con chim hồng tước màu đỏ.

“Mới…mới chỉ là Hồng Tước màu đỏ?”, tất cả đều kinh ngạc.

“Huyết mạch cực một”.

“Người được kỳ vọng nhiều nhất năm xưa lại chỉ có huyết mạch cực một?”, bên dưới xôn xao, huyết mạch thấp đến mức vượt qua sức tưởng tượng của mọi người khiến người ta không kịp thích nghi.

“Đồ bỏ đi”, tám vị Hoàng Tử khác liếc nhìn Tạ Vân, khoé miệng nhếc lên cười tôi độc, trong ánh mắt rõ vẻ dè bỉu.

“Haiz”, lúc này xung quanh chỉ toàn là tiếng thở dài, thiên kiêu tuyệt thế năm xưa cuối cùng lại chẳng còn là niềm tự hào nữa.

“Không phải chứ?”, Mục Huyền Công vuốt râu hoài nghi, ông ta đã cảm nhận được huyết mạch của Tạ Vân khi ở Đan Phủ, còn mạnh hơn cả tám vị Hoàng Tử này, ấy vậy mà hiện giờ lại chỉ là Chu Tước màu đỏ, thật sự khiến ông ta phải bất ngờ.

“Sao lại là cực thứ nhất?”, phía sau, Nhược Thiên Chu Tước cũng cau mày, “Huyền Vũ đã trị được thương, nhưng lại mất đi huyết mạch sao?”

“Sao tiền bối lại mất niềm tin với chức tôn mà mình xem trọng nhất vậy?”, thấy thái độ lo lắng đó của Nhược Thiên Chu Tước, Diệp Thành lại tỏ ra điềm tĩnh hơn nhiều.

“Ngươi có vẻ rất tự tin”, Nhược Thiên Chu Tước liếc nhìn Diệp Thành.

“Đương nhiên”, Diệp Thành mỉm cười, nụ cười mang theo hàm ý sâu xa, Tạ Vân được hắn trị khỏi, tình hình của Tạ Vân thế nào hắn đương nhiên hiểu rõ, chỉ xét về huyết mạch thì hắn còn hơn cả tám đại Hoàng Tử.

Trong làn sóng bàn tán, một tiếng chim hồng tước ngân cao vang khắp cửu tiêu, âm thanh vô cùng bắt tai khiến người ta phải ngẩng đầu nhìn hư thiên.

Thấy huyết mạch Chu Tước của Tạ Vân, tất cả đều hoá thẫn thờ.

Ấy?

Huyết mạch của Tạ Vân đang biến hoá.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, huyết mạch Chu Tước của Tạ Vân lại lần nữa kêu lên, chim hồng tước màu cam hoá thành màu vàng, sau khi tung cánh bay liệng, chim hồng tước màu vàng hoá thành màu lục, không tới ba giây lại hoá xanh, chim hồng tước tắm trong lửa mà thành, màu xanh dần tan biến thành màu lam, sau màu lam, huyết mạch Chu Tước lại biến hoá, thoát biến thành Chu Tước màu tím, tiếp đó là niết thành màu bạc, ánh bạc chói loá chiếu rọi, phủ thêm ánh vàng kim, hoá thành màu vàng kim rực rỡ.

Đây…!

Thấy sự biến hoá đó, toàn bộ người ở khắp ngọn núi á khẩu, tực cực thứ nhất lên tới cực thứ chín, còn là lần đầu tiên chứng kiến.

Sao có thể?

Tám đại Hoàng Tử cau mày, chim hồng tước vàng kim đó thật sự chói mắt, huyết mạch cực chín.

Quá nhiều lão bối dụi mắt nhìn vào hư thiên, chim hồng tước màu vàng kim thực sự choán mắt giống như vầng thái dương chiếu rọi khiến người ta không thể nào mở mắt.

Thế nhưng mọi việc vẫn chưa kết thúc.

Trong tiếng trầm trồ kinh ngạc, huyết mạch Chu Tước của Tạ Vân lại kêu lên, chim hồng tước màu vàng kim chói lọi lột bỏ lớp kim huy đó mà biến thành màu bạc, cứ thế biến hoá, cuối cùng hoá thành màu đỏ gạch ban đầu.

“Là…là sao?”, rất nhiều người ngỡ ngàng.

“Không nhìn ra sao? Là huyết mạch cực thứ nhất”.

“Vậy vừa rồi là chuyện gì xảy ra, từ cực thứ nhất lên tới cực thứ chín?”

“Hay là Chu Tước thần bia xảy ra vấn đề?”

“Cuối cùng vẫn là cực đầu tiên”, tám đại Hoàng Tử bật cười lạnh lùng.

“Chu Tước, bà có nhìn ra gì không?”, ở vị trí ngồi, Mục Huyền Công mỉm cười truyền âm cho Nhược Thiên Chu Tước.

“Chín cực niết bàn, trở về nguyên trạng”, Nhược Thiên Chu Tước ngẩng đầu nhìn hư thiên, trong ánh mắt rõ vẻ hân hoan và bất ngờ.

“Huyết mạch cực một mà đòi tranh chức Thánh Chủ?”, bên dưới, làn sóng bàn tán vẫn đang tiếp diễn, người ta xuýt xoa, giễu cợt, có điều bọn họ đâu biết huyền cơ của huyết mạch Chu Tước vẫn còn đó, cũng có thể chỉ có Nhược Thiên Chu Tước và Mục Huyền Công mới nhìn ra được sự thật.

“Cũng giả bộ giỏi lắm”, trên tế đàn, Tạ Vân ngó lơ tất cả mọi lời bàn tán, hắn nháy mắt với Diệp Thành ở phía này.

“Chín cực niết bàn trở lại nguyên trạng, được đấy”.
Chương 1549: Bí cảnh thông thiên

Mở thiên lộ!

Trong tiếng bàn tán xôn xao, thầy tế của Chu Tước lại lần nữa lên tiếng.

Ngay sau đó, chín đại trưởng lão liên tiếp dùng ấn quyết.

Tiếp đó, không gian rung lên, từng tầng lớp đá xuất hiện, thông về phía hư thiên, nếu đếm kĩ thì cũng phải có tới chín trăm chín mươi chín tầng, phần cuối bậc đá có một thần bia sừng sững vô danh.

Woa!

Nhìn bậc thang đá thông thiên đó, rất nhiều người trầm trồ.

Bậc thang đá thật sự là một con đường lên trời, khắc đầy vân lộ cổ xưa lấp lánh tiên quang, như mộng như ảo.

Đạp Thiên Lộ?

Nhìn bậc thang đá thông thiên đó, Diệp Thành nhướng mày.

Cảnh tượng này có phần quen mắt.

Năm xưa trong cuộc so tài của các đệ tử lớp Huyền Tự của Thiên Đình cũng có một con đường thông thiên, có phần giống với con đường của gia tộc Chu Tước lúc này.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, vẫn là Đại Hoàng Tử bước lên bậc đá đầu tiên, sau đó là phía Nhị Hoàng Tử, Bát Hoàng Tử, bộ pháp chắc chắn, mỗi lần đặt chân xuống đều vang lên âm thanh rầm rầm.

Thấy vậy, người xem đều vô cùng phấn khích.

Mặc dù Thông Thiên Lộ trông vô cùng rực rỡ nhưng mỗi bước đi như lên một tầng mây, càng lên cao áp lực càng lớn, không phải ai cũng có đủ tư cách lên trên, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể đi tới cuối cùng.

Tạ Vân cũng bước đi, hắn đi cuối cùng, lảo đảo lắc lư khiến người ta nhìn mà thẫn thờ.

Hắn cũng đòi tranh?

Rất nhiều người cùng chung câu hỏi, một kẻ có huyết mạch cực nhất mà muốn tranh với người có huyết mạch cực tám sao?

Không thể phủ nhận nhưng người này quả thực không hề biết huyết mạch của Tạ Vân kì diệu, hiện giờ trong chín Hoàng Tử của gia tộc Chu Tước thì chỉ có Tạ Vân là có huyết mạch bá đạo nhất, chỉ là bọn họ không nhìn ra mà thôi.

Không biết tự lượng sức!

Tám Đại Hoàng Tử lần lượt quay đầu liếc nhìn Tạ Vân, khoé miệng nhếch lên cười bỡn cợt.

Tạ Vân vẫn tỏ ra thản nhiên, hắn chậm rãi bước đi như không có ai tồn tại xung quanh.

Người xem cảm thấy làm lạ!

Nhược Thiên Chu Tước cũng ngỡ ngàng, nhưng bà thấy lạ không phải bởi Tạ Vân bước đi thế nào mà vì tính cách của hắn khác hẳn trước kia, trông có phần biết đùa cợt, giống như tên vô lại vậy.

Kì quái!

Nhược Thiên Chu Tước lẩm bẩm, bà bất giác nhìn sang Diệp Thành.

Diệp Thành coi như không có chuyện gì xảy ra, hắn vẫn chăm chú nhìn về phía cuối con đường, nói chính xác hơn là nhìn về tấm thần bia không hề khắc chữ kia.

Mặc dù cách rất xa nhưng Diệp Thành có thể nhìn thấu.

Bên trong thần bia đó hình thành cả thế giới, có thể coi là mật cảnh, chỉ có người đi tới cuối cùng mới có tư cách vào trong, nơi đó sẽ là chiến trường của chín Đại Hoàng Tử, ai có thể trụ được tới cuối cùng thì chính là người chiến thắng.

Rầm! Rầm! Rầm!

Khi Diệp Thành đang mải quan sát thì trên thông Thiên Lộ liên tiếp vang lên âm thanh này.

Tám đại Hoàng Tử vẫn thi nhau tiến lên, hiện giờ bọn họ đã bước được hơn năm trăm bậc, cho dù là bọn họ thì cũng thấy áp lực.

Lại nhìn sang Tạ Vân, lúc này miệng hắn còn ngậm tăm, vẫn tiến lên phía trước một cách thong thả, cái đầu lất phất, thần thái tỏ ra như chẳng hề có áp lực, cứ đi được một đoạn là hắn lại vuốt tóc tự sướng.

Lúc này, không chỉ Nhược Thiên Chu Tước mà đến cả Mục Huyền Công, Thánh Chủ của chín đại Thế Gia cùng rất nhiều người tỏ ra khó hiểu, một Cửu Hoàng Tử trước nay đang yên lành mà sao càng lúc trông lại giống như tên lưu manh vậy.

“Đúng là gần mực thì đen”, Nhược Thiên Chu Tước tặc lưỡi nói bên tai Diệp Thành.

“Là….là sao?”, Diệp Thành bất ngờ.

“Huyền Vũ nhà ta trước kia không như vậy”.

“Có nghĩa là ở gần vãn bối lâu ngày thì sẽ hư hỏng sao?”

“Lẽ nào không phải?”, Nhược Thiên Chu Tước nói rồi liếc xéo Diệp Thành.

“Chẹp”, Diệp Thành bày ra bộ mặt thản nhiên, nếu nói hư hỏng thì chính là do Tạ Vân làm hắn hư hỏng, năm xưa khi ở Đại Sở, những việc mất mặt mà hắn làm thì Tạ Vân cũng làm thiếu việc nào đâu.

“Cửu Hoàng Tử có nghị lực vậy sao?”, khi hai người đang truyền âm cho nhau thì tiếng bàn tán vang lên.

“Huyết mạch cực một mà đi tới sáu trăm bậc rồi”.

“Theo như ta thấy thì ít nhất có thể đi tới bậc thứ bảy trăm, biết đâu có thể đi được tối cuối cùng?”

“Đi được tới cuối cùng thì đã sao?”, có người lên tiếng, “không thấy Đại Hoàng Tử đã đi được chín trăm chín mươi bậc rồi sao? Nhược Thiên Huyền Vũ dù có nghịch thiên đến mấy thì cuối cùng cũng chỉ là huyết mạch cực một mà thôi”.

“Nói vậy thì cũng không hề kém mà”.

“Lão tử không thể hiện lại coi như ta ăn hại sao?”, nghe tiếng bàn tán xôn xao bên dưới, Tạ Vân vặn cổ, tiếp tục bước thêm ba bậc đá nữa, ‘roẹt’ một tiếng đã bay lên trên.

Ôi trời!

Hơn một nửa người có mặt ở đây đều đứng dậy ngỡ ngàng nhìn Tạ Vân, chỉ trách Tạ Vân chạy quá nhanh.

Quá nhiều người há hốc miệng hồi lâu không ngậm lại như đang trông thấy một tên biến thái, tám vị Hoàng Tử bước đi từng bước đều có áp lực còn hắn thì chạy nhanh như thỏ.

Sao có thể?

Tám đại Hoàng Tử ở phía trước dừng chân nhìn với vẻ mặt khó tin.

Bay thẳng lên trời!

Tạ Vân cứ thể ngó lơ, hắn vượt qua tám đại Hoàng Tử rồi bay thẳng lên vân đài ở điểm cuối cùng của Thông Thiên Lộ như thể trong mắt hắn uy lực mạnh mẽ của Thông Thiên Lộ chẳng qua cũng chỉ để cho có.

Không thể nào!

Tám đại Hoàng Tử ngẩng đầu, vẻ mặt như hoá đá.

Trước đó bọn họ còn đang thầm nghĩ làm thế nào để chạy nước rút, làm thế nào thể hiện khả năng trước mặt mọi người, làm thế nào để dùng huyết mạch mà mình tự hào đánh bại bảy Hoàng Tử còn lại.

Hiện giờ thì hay rồi, mới chỉ lơ là một chút mà đã bị Cửu Hoàng Tử vốn dĩ bị bỏ lại phía xa vượt mặt.

Hắn chỉ mới có huyết mạch cực một thôi mà!

Sao lại có thể nhanh như vậy, nhanh đến mức bỏ qua cả áp lực của Thông Thiên Lộ sao?

Ta không tin!

Tám vị Hoàng Tử mặt mày khó coi, bọn họ không thể chấp nhận sự thật này, bọn họ điên cuồng bước lên bậc đá, cũng điên cuồng xông về phía điểm cuối cùng của Thông Thiên Lộ, sự cao ngạo không cho phép bọn họ chấp nhận thất bại.

Đấu với ta, các người còn kém lắm!

Ở điểm cuối cùng của Thông Thiên Lộ, Tạ Vân nhìn xuống bên dưới bất giác bật cười lạnh lùng.

Tiếp đó, hắn quay người, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, hắn là người đầu tiên bước vào thần bia vô tự, bước vào bí cảnh.

A…!

Tạ Vân vừa biến mất, tám đại Hoàng Tử đã xông lên vân đài, người nào người nấy mặt mày tái nhợt không còn giọt máu, vì cố gắng xông lên khiến bọn họ hao tổn không hề ít, đã có người đứng không vững.

Ta không tin!

Không có hề nghỉ ngơi, tám vị Hoàng Tử liên tiếp xông vào bí cảnh bên trong thần bia vô tự.

Rầm! Đoàng! Keng!

Bọn họ vừa vào trong liền nghe thấy một loạt âm thanh hỗn loạn vang lên bên trong thần bia.

Những người bên dưới cảm thấy ngỡ ngàng, không biết bí cảnh bên trong xảy ra chuyện gì, mặc dù muốn tranh hùng thì cũng không cần phải vội vậy chứ? Vừa vào trong đã khai chiến, lại còn gây ra động tĩnh lớn như vậy, đây là mối thù lớn thế nào?

Rầm!

Trong tiếng xôn xao, một bóng người thảm hại bay ra khỏi thần bia vô tự, nếu nhìn kĩ thì chính là Bát Hoàng Tử!

Rầm! Rầm! Rầm!

Âm thanh còn chưa dứt thì bên trong thần bia lại có người bay ra, vả lại không phải chỉ có một người mà là bảy người, từ Đại Hoàng Tử tới Thất Hoàng Tử đều bay ra ngoài, trông bộ dạng như vừa bị đánh.

Đây đều là do Cửu Hoàng Tử ra tay sao?

Một đấu tám?

Huyết mạch cực một mà mạnh như vậy sao?

Người xem ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng khó hiểu, tám Đại Hoàng Tử đều bị đánh bay ra ngoài, duy chỉ không hề thấy Cửu Hoàng Tử đâu, cảnh tượng này đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra tám đại hoàng tử bị ai xử lý.

Huyền Vũ!

Tám đại Hoàng Tử thảm hại đứng dậy, nhìn nhau với khuôn mặt tối sầm, bọn họ gằn lên phẫn nộ sau đó lại xông vào bên trong thần bia vô tự.

Rầm! Keng! Keng!

Đột nhiên, âm thanh hỗn loạn lại vang lên, nghe âm thanh này thì đúng là đang đánh nhau, vả lại còn đánh tập thể.

Rầm! Rầm! Rầm!

Không lâu sau đó, từng bóng người bay ra, vẫn là tám đại Hoàng Tử và không thấy Cửu Hoàng Tử đâu.

A…!

Tám đại Hoàng Tử lần lượt gằn lên phẫn nộ, đầu tóc rối xù, lại lần nữa xông vào trong bí cảnh.

Vẫn như hai lần trước, cả tám người vừa vào thì bí cảnh trở nên náo nhiệt, âm thanh hỗn loạn, tiếng mắng chửi vang lên không dứt, cho dù là thần bia vô tự cũng rung lên, động tĩnh không vừa.

Khi tất cả mọi người đang ngỡ ngàng thì tám bóng hình lại lần nữa bay ra khỏi bí cảnh, vẫn là tám đại Hoàng Tử.

Tám người có thể coi là vô cùng thê thảm, đặc biệt là Thất Hoàng Tử, mặt mày còn hằn rõ dấu chân, cả khuôn mặt méo xệch đi, mái tóc rối xù.
Chương 1550: Một đấu tám

Nào, nào, làm lại!

Tám đại Hoàng Tử vừa đứng dậy đã nghe thấy tiếng Tạ Vân vang lên.

Ngông cuồng!

Tám đại Hoàng Tử nghe vậy thì lần thứ tư xông vào trong.

Trong bí cảnh tiếp tục là cảnh tượng náo nhiệt khác thường.

Bên dưới, Diệp Thành nhìn thấy mà tặc lưỡi, Tiên Luân Nhãn nhìn thấy bí cảnh, có thể thấy rõ mồn một cảnh tượng bên trong.

Hắn thấy Tạ Vân cầm một cây gậy răng sói, đó chẳng phải là bất cứ chiêu thức nào, cứ thế lăng gậy đập loạn xạ, tám đại Hoàng Tử người nào người nấy thân mang bí thuật nhưng rơi vào tay Tạ Vân thì chẳng thể dùng tới bí thuật nào.

Những người có mặt đều kinh ngạc!

Tám đại Hoàng Tử bị đánh bay ra ngoài ba lần, đây không phải trò đùa, Cửu Hoàng Tử một mình địch lại tám người, có thể thấy khả năng chiến đấu mạnh mẽ tới mức nào, không hề yếu đuối như thể hiện bên ngoài.

Lúc này, trong ánh mắt của người ta chợt loé lên ánh nhìn đầy ý tứ.

Sức mạnh của Cửu Hoàng Tử khiến người ta kinh ngạc, hôm nay xem ra huyết mạch Chu Tước cực một tới chín biến đối rõ ràng là đang che đi huyền cơ.

Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười, mọi thứ trong bí cảnh hiện lên rõ mồn một trong mắt bà ta, sự mới lạ này của Nhược Thiên Huyền Vũ khiến bà ta bất ngờ, ánh nhìn lo lắng trong đôi mắt bà cũng không còn tồn tại nữa.

Nhưng người ngạc nhiên nhất là tám vị Hoàng Tử, bọn họ là người bị đánh, không ai cảm thấy sức mạnh của Tạ Vân rõ ràng hơn bọn họ.

Rầm!

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, tám bóng hình lại lần nữa bay ra ngoài, vẫn là tám đại Hoàng Tử.

Lần này, sau tám vị Hoàng Tử, Tạ Vân cũng ra ngoài, miệng hãy còn ngậm tăm, trong tay cầm gậy răng sói, hắn đứng sừng sững trên vân đài, vặn cổ một cách thoải mái.

Ta không tin!

Tám Hoàng Tử rít lên, bọn họ đứng dậy xông về phía Tạ Vân.

Vậy thì đánh cho tới khi các ngươi tin!

Tạ Vân bật cười lạnh lùng, hắn xông lên không nói thêm lời nào cứ thế vung gậy đánh về phía Lục Hoàng Tử đang xông lên đầu tiên.

Ôi!

Những người có mặt ở đây đều ngẩng đầu nhìn, đôi mắt đảo theo chiều bay của Lục Hoàng Tử, Lục Hoàng Tử bi đát bay đi quá xa, dang tay dạng chân va vào vách đá.

Keng! Đinh! Đang! Rầm!

Trên hư thiên, trận đại chiến diễn ra vô cùng khốc liệt, tiếng va chạm vang lên chói tai.

Tạ Vân mạnh mẽ bá đạo, một mình độc chiến với bảy người vẫn chiếm thế thượng phong, bảy vị Hoàng Tử bị đánh tới mức bay khắp trời.

Cảnh tượng này khiến người ta phải tặc lưỡi, Cửu Hoàng Tử trước đó trong bí cảnh nên bọn họ không nhìn thấy, hiện giờ đã ra khỏi bí cảnh, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng sự bá đạo của Cửu Hoàng Tử.

Nên biết rằng Cửu Hoàng Tử mới chỉ ở cảnh giới Thiên tầng thứ hai, còn tám vị Hoàng Tử còn lại thì người thấp nhất là cảnh giới Thiên tầng thứ tám, vả lại còn là tám địch một, cứ thế bị đánh tới mức thê thảm, khả năng chiến đấu của Cửu Hoàng Tử mạnh đến thế nào chứ.

Rầm!

Trong trận chiến đấu, lại có thêm một Hoàng Tử nữa bay đi va vào vách đá.

Trấn áp!

Tam Hoàng Tử bay từ trên trời xuống, trên đầu còn lơ lửng thần gương quét ra tiên quang.

Tạ Vân cười lạnh lùng, hắn vung gậy răng sói mở ra tiên quang đập tan thần gương, đến cả Tam Hoàng Tử cũng bay đi, Tạ Vân cứ thế khí huyết sục sôi, hắn tặng thêm cho Tam Hoàng Tử một đạp nữa.

Ta đã muốn đạp chết ngươi từ lâu rồi!

Tạ Vân mắng chửi, cái đạp không hề nhẹ, suýt chút nữa khiến Tam Hoàng Tử bị đạp thành một đống co rúm.

Cũng chẳng thể trách Tạ Vân nóng giận như vậy, nếu trách thì trách Tam Hoàng Tử trước kia ức hiếp hắn quá đáng, hiện giờ có cơ hội đáp trả, hắn đương nhiên không thể nhẹ tay rồi.

Mặc dù vậy nhưng Tạ Vân vẫn biết chừng mực, hắn không ra tay quá tàn khốc, dù có oán nhưng không phải là mối thù không chết không nghỉ, dù sao bọn họ cũng mang huyết mạch Chu Tước, cũng không đến mức tương tàn.

Giết!

So với sự nhân từ của Tạ Vân thì tám đại Hoàng Tử người nào người nấy chỉ muốn giết người, sự phẫn nộ trong lòng bọn họ đã choán lấp tâm trí.

Nhìn cảnh này, Nhược Thiên Chu Tước và nhiều người ở U Đô đều phải cau mày, mặt mày ai nấy tối sầm, từng chiêu như những đòn chí mạng, bọn họ thực sự đã đánh giá quá cao tám đại Hoàng Tử, chỉ về điểm này thôi thì đã không đủ tư cách ngồi vào vị trí Thánh Chủ của gia tộc Chu Tước rồi.

Hú!

Trên hư không tiếng chim hồng tước vang lên, bên trong cơ thể của tám đại Hoàng Tử đều có quang hồng xuyên thiên tiêu, hoá thành dị tượng chim hồng tước, tám con chim hồng tước màu bạc mang theo tiên quang chiếu rọi, đứng khắp tứ phương trên hư thiên.

Tạ Vân gạt chân bay vào thiên không, hắn vẫn cầm cây gậy răng sói, đánh tới mức dị tượng chim hồng tước của Tam Hoàng Tử tan biến.

Tiếp tục!

Tạ Vân hắng giọng lạnh lùng, hắn lập tức quay người, không nói thêm lời nào mà cứ thế vung gậy.

Chim hồng tước của Tứ Hoàng Tử gặp nạn, bị một cây gậy răng soi đánh tan thành khói, chim tước của Ngũ Hoàng Tử, Thất Hoàng Tử và Bát Hoàng Tử đều bỏ chạy, bị một gậy của Tạ Vân đánh tan, hoá thành làn khói bay đi.

Trấn áp!

Đại Hoàng Tử, Nhị Hoàng Tử, Tam Hoàng Tử đều gằn lên phẫn nộ, ba con chim hồng tước màu bạc giao nhau dung hoà thành một con chim hồng tước, kim quang chói lọi, tiên mang bắn ra tứ phía, huyết mạch bị trấn áp khiến người ta kinh ngạc.

Vậy thì đến đi!

Tạ Vân không hề tỏ ra sợ hãi, hắn vung gậy răng sói.

Một cây gậy trông hết sức bình thường nhưng lại dung hợp hàng trăm thần thông.

Hỗn độn vô cực đạo!

Ở vị trí ngồi, Diệp Thành mỉm cười, hắn nhận ra Tạ Vân dùng bí thuật gì.

Thần thông thật huyền diệu!

Mục Huyền Công và Nhược Thiên Chu Tước đều tỏ ra bất ngờ, bọn họ nhìn ra bí thuật mà Tạ Vân thi triển không phải thần thông của gia tộc Chu Tước.

Đó là hỗn độn vô cực đạo, chính là Diệp Thành truyền cho Tạ Vân, dung hợp nhiều bí thuật làm một, uy lực tăng lên gấp bội, chim hồng tước của ba vị Hoàng Tử bị đánh tan một nửa, sau đó Tạ Vân lật gậy răng sói khiến nó hoàn toàn tan biến.

Cho tới lúc này thì tám vị Hoàng Tử vô cùng thảm hại, bọn họ ngã khỏi hư thiên.

So với bọn họ thì Tạ Vân đứng giữa cửu thiên sừng sững, đầu lơ lửng chim hồng tước màu đỏ, tiên quang bao quanh, khí huyết sục sôi như biển cả, trông hắn giống như một vị thần vương vậy.

Cửu Hoàng Tử thắng rồi!

Một đấu tám, thắng quang minh chính đại!

Nhược Thiên Huyền Vũ đã tìm lại được huy hoàng năm xưa!

Lúc này, linh sơn vô cùng yên tĩnh, người ta tĩnh lặng ngẩng đầu nhìn thiên tiêu, ánh mắt đổ dồn về phía Tạ Vân giống như đang nhìn vầng thái dương vô cùng chói loá.

Tám vị Hoàng Tử thảm hại đứng dậy, mặt mày tôi độc và không cam lòng.

Thế nhưng bọn họ thực sự đã thất bại, trận dung tám đấu một vả lại tu vi của bọn họ đều hơn Cửu Hoàng Tử, ấy vậy mà vẫn thua thảm.

Cho tới lúc này thì tám người mới thực sự hiểu ra huyết mạch của Cửu Hoàng Tử mạnh thế nào, khả năng chiến đấu của Cửu Hoàng Tử bá đạo ra sao, còn bọn họ từ đầu tới cuối đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thật là nực cười!

Bỏ phiếu thôi!

Bầu không khí yên tĩnh trên linh sơn bị tiếng nói của Nhược Thiên Chu Tước phá vỡ.

Thánh Chủ của chín đại thế gia, lão tổ của chín đại thế gia, Thánh Chủ của gia tộc Chu Tước, Diệp Thành, các trưởng lão của các đại thế gia, thủ toạ, trưởng lão, điện chủ, các chủ của gia tộc Chu Tước đều tế ra thần bài.

Hàng chục nghìn thần bài bay lên trời cao lấp lánh sánh sáng.

Thế nhưng tất cả thần bài đều ngưng tụ về phía Tạ Vân, đến cả thế gia ủng hộ cho tám đại Hoàng Tử cũng không ngoại lệ.

Tám đại Hoàng Tử cúi đầu, tám đấu một còn bại, bọn họ nào còn tư cách tranh đấu với Tạ Vân.

Nhược Thiên Chu Tước cũng đứng dậy, trong tay có thần bài bay vào hư thiên.

Vù! Vù! Vù!

Vô số thần bài rung lên giao với thần bài của Nhược Thiên Chu Tước, dung hoà thành một lệnh bài chói loá, mặt trên của lệnh bài khắc hai chữ Chu Tước, mặt dưới của lệnh bài khắc hai chữ Thánh Chủ, chính là lệnh bài Thánh Chủ Chu Tước.

Bái kiến Thánh Chủ!

Trong linh sơn, âm thanh này vang lên tạo thành làn sóng, ngoài vài người ra thì toàn bộ đều quỳ một chân xuống.

Tạ Vân toét miệng cười, hắn nhìn vào hư thiên và thấy tên đê tiện nào đó đang cười thì chợt cảm thấy ngứa tay.

Kết thúc rồi!

Tạ Vân ngẩng đầu nhìn hư thiên, Diệp Thành mỉm cười.

Tạ Vân đã ngồi vào chức Thánh Chủ, mọi việc ở U Đô đã hoàn thất, đã đến lúc hắn rời đi rồi, còn biết bao nhiêu người chuyển kiếp cần hắn đi tìm.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom