• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (5 Viewers)

  • Chương 1551-1555

Chương 1551: Từ biệt

Đêm đến, Chu Tước Tinh tổ chức tiệc mừng trên khắp cổ tinh.

Tiệc rượu tưng bừng, Diệp Thành lặng lẽ rời đi, đến tầng thứ chín của U Đô.

Bây giờ Diệp Thành đang mặc một bộ đồ trắng, giản dị không cầu kỳ, là bộ đồ hắn có được từ trăm năm trước ở Lạc Thần Uyên của Đại Sở, nói chính xác hơn là do Diệm Phi đan, trăm năm trôi qua hắn vẫn luôn mang theo bên mình.

Tầng thứ chín, vẫn là rừng trúc nhỏ ấy.

Khi Diệp Thành bước vào thì Nhược Thiên Chu Tước vẫn đang vẽ tranh, bà vẫn vẽ bóng lưng một người, khiến người ta khó mà tưởng tượng.

Diệp Thành nhìn mà ngẩn người, bóng lưng ấy bây giờ xem ra rất quen thuộc, chính là bức tượng đá của Thần Hoàng dựng trong Hằng Nhạc Tông, bóng lưng của bức tượng ấy hoàn toàn trùng khớp với bức tranh Nhược Thiên Chu Tước vẽ.

“Dưới kia náo nhiệt như vậy, không ở đó uống rượu đi chạy lên chỗ lão thân làm gì?”, Nhược Thiên Chu Tước nhìn lướt qua Diệp Thành.

“Vãn bối phải đi rồi”, Diệp Thành khẽ cười.

“Lão thân biết ngươi chỉ là khách qua đường của U Đô”, Nhược Thiên Chu Tước cười nhẹ.

“Không có bữa tiệc nào không tàn mà”.

“Khi nào quay lại?”

“Vãn bối cũng không biết nữa”, Diệp Thành mỉm cười: “Có lẽ là rất nhiều năm sau, có lẽ khi vãn bối quay lại lần nữa thì tóc đã bạc trắng mái đầu”.

“Ngươi hẳn là một người có tâm sự”, Nhược Thiên Chu Tước ngừng vẽ tranh, chầm chậm ngồi xuống, đích thân rót cho Diệp Thành một chén trà: “Lão thân chưa thấy người nào mới chỉ trăm tuổi mà đã có vẻ tang thương như ngươi, dù bụi trần trên người cũng mang theo dấu vết của năm tháng”.

“Tiền bối cũng là người có tâm sự”, Diệp Thành nở nụ cười: “Giống như bóng lưng mà người vẽ đó, đã vẽ cả trăm nghìn năm rồi”.

“Tranh, đến cuối cùng vẫn là tranh thôi”.

“Tiền bối có tin tiền kiếp không?”, Diệp Thành khẽ ngước mắt, yên lặng nhìn Nhược Thiên Chu Tước.

“Ngươi thì sao? Ngươi có tin không?”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ cười nhìn Diệp Thành.

“Tin”.

“Lão thân cũng tin”, Nhược Thiên Chu Tước cười nhạt.

“Tiền bối có muốn tìm lại ký ức kiếp trước không?”, Diệp Thành cất giọng đều đều nhưng lại ẩn chứa ý tứ sâu xa khó tả.

“Ký ức kiếp trước?”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ cau mày, trong mắt loé lên ánh sáng với ý vị sâu xa, bà ngạc nhiên nhìn thanh niên đang ngồi đối diện, lời nói của hắn như mộng ảo, phủ lên một lớp màn bí ẩn.

“Ông ấy tên là Huyền Thần, một vị cao thủ chí tôn ở quê hương vãn bối”, Diệp Thành đứng dậy, đứng trước bức tranh mà Nhược Thiên Chu Tước vẽ, giọng điệu của hắn vẫn đều đều: “Thê tử của ông ấy tên là Diệm Phi, bà ấy giống hệt tiền bối, từ nụ cười cho đến cái nhíu mày hay giọng nói cũng đều giống nhau”.

“Ngươi muốn nói gì?”, Nhược Thiên Chu Tước nhìn Diệp Thành, càng cau chặt mày hơn.

“Có lẽ tiền bối cũng biết rằng đạt đến cấp bậc tu vi này, có mộng thì sẽ là mộng nhân quả. Người đến từ Đại Sở là nhân, mơ về Đại Sở là quả. Nhân và quả này cách nhau ba nghìn năm, là tiền kiếp, Diệm Phi ba nghìn năm trước cũng chính là Nhược Thiên Chu Tước của ba nghìn năm sau”.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”, Nhược Thiên Chu Tước đứng dậy, nhìn Diệp Thành chăm chú.

“Vãn bối tên Diệp Thành, đến từ Đại Sở, một nơi cực kỳ xa xôi”, giọng Diệp Thành hơi khàn đi: “Vãn bối đến để tìm người cùng quê hương, họ đã chết từ trăm năm trước, chuyển kiếp đến Chư Thiên Vạn Vực, Tử Linh công chúa, Nhược Thiên Huyền Vũ, Hứa Tiên, Tiểu Ưng đều là người chuyển kiếp từ Đại Sở”.

“Chuyện này…”, Nhược Thiên Chu Tước chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cho dù bà đã là Thánh Nhân vượt ngoài thế tục cũng vẫn khó lòng tiếp nhận.

“Vãn bối xin cáo từ”, khi Chu Tước còn im lặng thì Diệp Thành đã đứng dậy, để lại một viên thần thạch: “Trong này phong ấn tiên quang mở ra ký ức kiếp trước, khi nào tiền bối nghĩ thông suốt thì có thể bóp vỡ nó”.

Nhược Thiên Chu Tước cầm thần thạch, yên lặng nhìn bóng lưng Diệp Thành rời đi, tâm trạng của Thánh Nhân lúc này cũng hơi loạn.

Những lời hắn nói đêm nay thực sự khiến bà kinh ngạc, một tu sĩ trẻ mới chỉ một trăm ba mươi tuổi lại có lai lịch lớn đến thế, nhiều bí mật đến thế, mà hắn còn mang tới rất nhiều bí mật.

Diệp Thành! Diệm Phi!

Nhược Thiên Chu Tước thì thầm nhưng không bóp vỡ thần thạch ngay.

Bên này, Diệp Thành đã xuống khỏi tầng chín, mặc áo choàng đen lên, nhưng hắn không nói lời tạm biệt với phía Tạ Vân.

Hắn không tạm biệt không có nghĩa là họ không biết.

Trên đỉnh linh sơn, Tạ Vân, Lý Tiêu, Niệm Vi, Tiểu Ưng đang đứng ở đó, lặng lẽ nhìn bóng lưng Diệp Thành rời đi, đôi mắt ai cũng ngấn lệ, năm tháng qua đi, hắn vẫn phải lên đường một mình, lần từ biệt này không biết đến năm nào mới gặp lại, có lẽ khi gặp lại đã là trăm năm sau.

Ly biệt quá buồn, ta đi đây!

Diệp Thành vẫy tay về phía sau lưng, dường như biết mấy người nhóm Tạ Vân đang nhìn mình, trong nụ cười của hắn đầy sự thăng trầm.

Dưới ánh trăng đêm, Diệp Thành đến tầng một của U Đô.

U Đô về đêm vẫn phồn hoa, người qua người lại tấp nập trên phố, đến đi vội vã, dáng vẻ nào cũng có, mà hắn từ đầu đến cuối chỉ là một người khách qua đường, đã định trước sẽ long đong vất vả, cô đơn một mình.

Đen thật, lại thua sạch rồi!

Đang đi, bên đường vọng lại tiếng mắng chửi, hắn nhìn lại thì thấy là Phạm Thống và chín Đại Chuẩn Hoàng hàng xóm.

Diệp Thành mỉm cười rồi biến mất trong đám người.

Ra khỏi U Đô, hắn bay ra khỏi Chu Tước Tinh, bước vào tinh không bao la rộng lớn.

Trong tinh không, hắn lặng lẽ tiến về phía trước.

Không biết bao lâu sau hắn mới đáp xuống một toà cổ tinh lớn.

Cổ tinh này cực kỳ lớn, hơn chín phần mười là tu sĩ, đây chính là Thanh Long Tinh của hai vị vương Thanh Long trước đây.

Đứng trên đỉnh núi, Diệp Thành thi triển bí pháp Chu Thiên Diễn Hoá, nhưng không tìm được người chuyển kiếp nào ở Thanh Long Tinh.

Bất lực, hắn xoay người rời đi.

Tiếp theo hắn liên tục xuất hiện ở từng cổ tinh của Thiên Nguyên Tinh Vực, chẳng hạn như Huyền Võ Tinh, Bạch Hổ Tinh, Giao Long Tinh, Tử Dương Tinh, Khôi Vi Tinh, hắn đã đến hết chín cổ tinh của các Chuẩn Thánh lúc trước đến gây sự với Chu Tước Tinh.

Nhưng điều khiến hắn tiếc nuối là không tìm được người chuyển kiếp của Đại Sở.

Trong khoảng thời gian này, Diệp Thành không chỉ hỏi một Chuẩn Thánh, nhưng chẳng ai biết Đại Sở, cũng chẳng ai biết những nơi như Côn Luân Hư, nhưng tin về Chư Thiên Kiếm Thần thì cũng có một chút, cũng như Nhược Thiên Chu Tước nói, đó là ở Tử Vi Tinh.

Lại là một đêm yên tĩnh khác.

Diệp Thành dừng lại trên tinh không, trong tay cầm một tấm bản đồ sao đã nhăn nhúm, đây là món quà Nhược Thiên Chu Tước tặng cho hắn.

Trước mặt hắn là một tinh hải, vô biên vô tận, đây là rìa của Thiên Nguyên Tinh Vực, đi qua tinh hải này là sẽ ra khỏi Thiên Nguyên Tinh Vực.

Nơi này lớn thật đấy!

Diệp Thành gãi đầu, nhìn tinh hải trước mặt với vẻ rất rối rắm, nó không chỉ vô tận mà còn có rất nhiều tồn tại đáng sợ, đều là sinh linh quái dị sinh ra từ tinh không.

“Tiểu hữu có qua đò không?”

Khi Diệp Thành đang rối rắm thì từ nơi xa có giọng nói vang lên.

Nghe vậy, Diệp Thành ngước mắt nhìn về phía xa, trên tinh hải có một chiếc thuyền nhỏ đang chèo tới, trên đó là một ông lão đội nón rộng vành.

Thứ tốt!

Diệp Thành nhìn lướt qua ông lão, tầm mắt rơi vào chiếc thuyền, đó là một pháp khí kỳ lạ, xung quanh có tiên quang lượn lờ, tiên quang ấy khiến những sinh linh không biết tên trong tinh hải đều tránh xa.

“Tiểu hữu có qua đò không?”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm thì chiếc thuyền đã tới gần với tốc độ cực nhanh, ông lão lái đò rất hiền lành mà ôn hoà.

“Tiền bối, từ đây đến bờ tinh hải mất bao lâu?”, Diệp Thành hỏi.

“Ba mươi nghìn nguyên thạch, ba ngày là tới”, ông lão cười hiền hoà đáp.

“Cũng không đắt lắm”, Diệp Thành bước lên thuyền, cảm thấy chiếc thuyền này thật sự phi phàm, tuy không phải Thánh khí nhưng còn huyền diệu hơn cả Thánh khí, quan trọng nhất là tiên quang quanh nó khiến những sinh linh bí ẩn trong tinh hải sợ hãi.

“Tiểu hữu ngồi cho vững nhé, bắt đầu đi đây”, ông lão di chuyển mái chèo.

Sau đó thuyền rung lên, bay vút đi như một tia thần quang, tốc độ nhanh như chớp, Diệp Thành nhìn mà hai mắt sáng rực.

“Đây là Phi Thiên Thoa”, dường như biết Diệp Thành tò mò về chiếc thuyền, ông lão chèo thuyền nở nụ cười ấm áp: “Như tiểu hữu thấy đấy, cấp bậc của nó không cao nhưng được đúc riêng cho tinh hải này, có thể xua đuổi trọng linh”.

“Trọng linh là gì vậy ạ?”, Diệp Thành tò mò hỏi.

“Hỗn độn sơ khai, thứ gì nhẹ thì bay lên trời, thứ gì nặng thì rơi xuống đất, trọng linh là linh hồn của những thứ nặng sinh ra”, ông lão trả lời: “Tinh hải này là nơi mai táng của tinh không, rất nhiều oán niệm, năm tháng và trọng linh bám riết lấy nhau nhưng trọng linh rất hung dữ, nếu không biết đường thì Chuẩn Thánh cũng phải nén hận, không thể lơ là”.

“Thì ra là vậy”, Diệp Thành nói rồi mở Tiên Nhãn, nhìn lướt qua tinh hải, nơi đây nhìn như tiên quang ngập tràn nhưng lại cực kỳ vẩn đục, những sinh linh trong đó cực kỳ quái dị, đáng sợ.

“Tổ tiên của ta nhiều đời lái đò, có Thần Minh che chở nên con thuyền mới được an toàn không bị tổn hại”, ông lão lại nói.

“Thần Minh?”, Diệp Thành nhướng mày, dời mắt khỏi tinh hải.

“Điều này thì ta không thể nói thêm”, ông lão mỉm cười, nhưng trong mắt lại vụt qua tia sáng u tối khác lạ không thể nắm bắt.

“Là do vãn bối lỗ mãng”.
Chương 1552: Bức tranh người ấy

Tinh không thăm thẳm, bao la rộng lớn.

Trong tinh hải vô biên, một chiếc thuyền phi nhanh như con thoi, lướt đi trên tinh hải.

Không biết bao lâu sau, con thuyền dừng lại giữa tinh hải.

Cảm giác được thuyền dừng lại, Diệp Thành đang nhắm mắt dần mở mắt ra, nghi hoặc nhìn ông lão lái thuyền.

Ông ta nở nụ cười kỳ quái, khuôn mặt già nua không còn hiền từ tốt bụng nữa mà trở nên dữ tợn: “Ngươi được chôn ở đây cũng là một chỗ tốt rồi”.

“Chắc tiền bối không làm được chuyện giết người cướp của này đâu”, Diệp Thành hứng thú nhìn ông ta.

“Ngươi chỉ là cảnh giới Thiên mà bình tĩnh được thế này đúng là hiếm thấy”, ông lão chèo thuyền hiện nguyên hình, là một con quái vật có sừng trên đầu, toàn thân đầy vảy, dưới tinh không trông vô cùng đáng sợ.

“Cuối cùng cũng hiện nguyên hình à?”, Diệp Thành đứng dậy, khoé miệng mang theo ý cười.

“Ngươi biết từ trước rồi?”, ông ta hơi nheo mắt.

“Chút đạo hạnh này ta vẫn phải có”, Diệp Thành rất thoải mái xoay khớp cổ: “Ta không có hứng thú với ông, tiếp tục chèo thuyền thì hai ta cùng được bình an vô sự, nếu tiền bối nhất quyết phải phân cao thấp với ta thì chôn ông ở nơi này cũng không tệ”.

“Một cảnh giới Thiên mà cũng dám ngông cuồng như thế”, ánh mắt ông ta trở nên lạnh lùng, móng vuốt đáng sợ vươn ra.

“Ta có quyền ngông cuồng”, Diệp Thành nghiêng người né được, trong tay hắn xuất hiện u quang, roi Đả Thần Tiên đánh mạnh vào đầu ông lão chèo thuyền, một roi quất xuống, đầu ông ta bay ra.

“Ngươi…”, ông lão chèo thuyền thất khiếu chảy máu, ôm đầu kêu khóc thảm thiết.

“Cấm!”, Diệp Thành hô lên một tiếng, dây xích đạo tắc hỗn độn bay ra, khoá chặt lấy ông ta.

“Bây giờ thì ngoan ngoãn được rồi chứ?”, Diệp Thành ngồi xuống, lấy vò rượu ra.

“Không ngờ ngươi lại có sức chiến đấu mạnh đến vậy”, ông lão bị xích chặt nhưng vẻ mặt vẫn hung dữ, đường đường là cảnh giới Hoàng mà lại một chiêu bị đánh bại, thay đổi này khiến ông ta bất ngờ không kịp chuẩn bị tâm lý.

“Thường đi bộ bờ sông, sao có thể không ướt giày?”, Diệp Thành cười lạnh lùng.

“Muốn giết thì giết đi”.

“Xem ra vẫn không chịu ngoan ngoãn”, Diệp Thành lấy roi Đả Thần Tiên ra, lại vung tay quất thêm một roi: “Đúng là đã nể mặt ông quá rồi, nếu không vì thấy Phi Thiên Thoa của ông kỳ lạ thì lão tử cũng chẳng rảnh mà lên thuyền giặc của ông”.

“Muốn giết thì giết đi”, ông ta thật sự rất cứng đầu, hơn nữa còn rất nóng tính.

“Ta rất thích tính của ông đấy”, Diệp Thành lại vung roi Đả Thần Tiên lên.

“Dừng dừng dừng”, thấy Diệp Thành lại quất roi lần nữa, ông lão chèo thuyền sợ rồi, nếu đánh thêm roi nữa rất có thể ông ta sẽ chết.

“Ngoan ngoãn chèo thuyền, đừng nhiều chuyện”, Diệp Thành mắng một tiếng, sau đó còn tịch thu túi đựng đồ của ông ta: “Có nghề tử tế không làm, cứ thích đi ăn cướp”.

“Ngươi… Ngươi để lại cho ta một ít đi”, ông ta nhìn chòng chọc vào túi đựng đồ của mình.

“Không đánh chết ông ngay đã là tốt lắm rồi còn xin giữ lại một ít”, Diệp Thành liếc nhìn ông lão chèo thuyền: “Còn nữa, rốt cuộc ông là thứ gì hả? Ta chưa thấy yêu thú nào có diện mạo như ông cả, rất mới lạ”.

“Ngươi không cần quan tâm ta là thứ gì”, ông lão chèo thuyền hét to, xoay người nhảy vào tinh hải.

“Còn muốn chạy?”, Diệp Thành phất tay thò vào tinh hải, ông lão chèo thuyền vừa mới nhảy vào đã bị xách ra.

“Cho ông chạy này, chạy này”, Diệp Thành ấn ông ta xuống đất, không nhiều lời đánh liên tục lên đầu lên mặt, đến khi ông ta nằm bò ra đất không dám thở mạnh mới thôi.

Nhận một trận đòn, lúc này ông ta mới thật sự ngoan ngoãn, vốn trông đã chẳng ra sao, bị Diệp Thành đánh cho lại càng thảm hại.

Diệp Thành lại khá nhàn nhã, ngồi hai chân vắt chéo, vừa ngân nga vừa kiểm tra chiến lợi phẩm.

Phải nói rằng bảo bối trong túi đựng đồ của ông ta thật sự không ít, chỉ riêng nguyên thạch đã có đến mấy trăm nghìn, những thứ linh tinh khác cộng lại cũng là một khối tài sản không nhỏ, xem ra mấy năm nay ông ta cướp của không ít người.

Hế?

Đang lục, Diệp Thành chợt lấy một món đồ từ trong túi đựng đồ ra.

Đó là một cuộn tranh, trên đó vẽ một nữ tử, người vẽ có lẽ đã dùng cả trái tim mình để vẽ, khiến nữ tử trong tranh sinh động như thật, dù là tranh nhưng đôi mắt đẹp như nước ấy dường như có gợn sóng lăn tăn, dung nhan tuyệt thế khiến mắt Diệp Thành ậng lên giọt nước long lanh.

Sở Huyên, Sở Linh, là các nàng sao?

Diệp Thành giơ tay run rẩy vuốt ve người trong tranh, nữ tử trong tranh chẳng phải người mà hắn vẫn luôn mong nhớ hằng đêm sao?

Tên này điên rồi!

Thấy Diệp Thành như vậy, ông lão chèo thuyền lẩm bẩm một câu, vừa rồi còn đang ngâm nga sao thoáng chốc đã nước mắt đầm đìa rồi? Người trong tranh xinh đẹp còn có thể khiến ngươi phát khóc cơ à?

Diệp Thành lau nước mắt, giơ tay lên túm ông lão chèo thuyền lại, đôi mắt đen thâm thuý nhìn chằm chằm ông ta: “Nói, ông nhìn thấy nữ tử trong tranh ở đâu? Thành thật trả lời ta”.

“Chưa… Chưa thấy bao giờ”, ông ta vội vàng nói, có lẽ ánh mắt của Diệp Thành quá đáng sợ khiến toàn thân ông ta đều run lên.

“Bức tranh này từ đâu mà có?”, thấy ông ta không nói dối, Diệp Thành lại cất giọng sắc bén hỏi.

“Nhặt… Nhặt được”, giọng ông ta hơi run.

“Nhặt ở đâu? Khi nào?”

“Ba mươi năm trước, nhặt ở tinh không”, ông lão chèo thuyền nói xong chỉ về tinh không xa xôi phía trước: “Năm đó không biết từ nơi nào bay tới rất nhiều bảo bối, nhưng tu vi của ta thấp không tranh được với mấy lão kia nên chỉ nhặt được bức tranh này, còn bị người ta đuổi giết hơn tám mươi nghìn dặm lận”.

“Ba mươi năm trước”, Diệp Thành khẽ nhíu mày, ba mươi năm trước hắn vẫn ở trong hố đen không gian.

“Những gì ta nói đều là sự thật”.

“Tiếp tục chèo thuyền, ra khỏi tinh hải thì đưa ta tới vùng tinh không đó”, Diệp Thành nhàn nhạt nói rồi buông ông ta ra.

Ông lão chèo thuyền như được ân xá, trốn tận tới mũi thuyền để chèo.

Diệp Thành im lặng, suốt chặng đường đều ôm bức chân dung, hai mắt mơ hồ có lệ.

Có thể thấy tranh của Sở Huyên hay Sở Linh ở đây thực sự là điều rất bất ngờ, cũng khiến hắn vô cùng kích động, điều này chứng tỏ một trong số hai người quả thực đã chuyển kiếp tới Chư Thiên Vạn Vực, không biến mất trong luân hồi.

Nhanh hơn đi!

Nhìn một hồi, Diệp Thành không khỏi trầm giọng ra lệnh.

Nghe vậy, ông lão chèo thuyền không dám lên tiếng, dồn nén khí huyết ra sức chèo thuyền, chỉ muốn nhanh chóng đưa Diệp Thành ra khỏi tinh hải rồi đến vùng tinh không kia, ông ta không muốn nhìn thấy vị sát thần này nữa đâu.

Chiếc thuyền lao đi cực nhanh như tiên quang, tạo nên làn sóng không nhỏ phía sau khiến cho sinh linh trong tinh hải trở nên kích động, nhưng lại không dám tới gần Phi Thiên Thoa.

Vào ngày thứ ba, con thuyền tới được bờ tinh hải.

Diệp Thành cất bức tranh đi, cũng rất tự nhiên lấy luôn cả Phi Thiên Thoa, ông lão chèo thuyền nhìn mà đau đớn, nhưng vì thực lực của Diệp Thành nên không dám nói gì.

Dẫn đường!

Diệp Thành liếc nhìn ông ta, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Ông lão chèo thuyền bất đắc dĩ bèn bay về một hướng, Diệp Thành theo sát phía sau, tốc độ của hai người cực nhanh.

Chín canh giờ sau, hai người mới lần lượt dừng lại ở một vùng tinh không, vùng tinh không này rất trống trải, không ít cát chảy, nhưng thiên thạch lại không có mấy chứ đừng nói đến có cổ tinh sinh linh.

Dẫn Diệp Thành đến nơi, ông lão chèo thuyền co giò bỏ chạy.

Diệp Thành thấy vậy thì lập tức vung tay, giây trước ông ta vừa chạy đi, giây sau đã bị đưa về.

“Ta đã đưa tới rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?”, ông ta sợ hãi nhìn Diệp Thành.

“Ông có biết mấy người tham gia cướp bảo vật ba mươi năm trước không?”, Diệp Thành nhìn ông ta chăm chú.

“Ta có biết hai người, một người có đạo hiệu Hoá Thiên Lão Tổ, người còn lại là lão đạo Yên Xích Hà, ông ta là đáng ghét nhất, đuổi theo ta gắt gao nhất”, ông ta nói mà vẻ mặt còn thể hiện rõ sự căm hận.

“Hoá Thiên Lão Tổ, Yên Xích Hà, ông có biết lai lịch của họ không?”, Diệp Thành nhàn nhạt hỏi.

“Không biết”.

“Ông có thể đi rồi”.
Chương 1553: Lại gặp Phật Đà

Nghe vậy, ông lão lái thuyền không nhiều lời lập tức bỏ chạy, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Diệp Thành không ngăn cản, cũng không gây khó dễ cho ông ta nữa.

Lần này đến tinh hải gặp ông ta cũng là nhân quả, vì có ông ta hắn mới được thấy bức tranh, nếu đã kết thành quả thì có lẽ cũng là quả lành.

Diệp Thành bước đi chầm chậm trên tinh không, nhìn ngó khắp nơi nhưng không phát hiện có gì không ổn.

Không biết đến lúc nào hắn mới dừng lại, mở Tiên Nhãn ra nhìn chăm chú vào bức tranh, dùng Tiên Nhãn thi triển Chu Thiên Diễn Hoá.

Người vẽ bức tranh này là một tu sĩ, trong tranh dung hoà một số linh hồn lạc ấn, có phần giống với luyện đan, không tìm được manh mối ở tinh không, Diệp Thành cũng có thể thông qua bức tranh để tìm ra dấu vết.

Chẳng bao lâu, Diệp Thành nhìn thấy một bóng người cực kỳ mơ hồ, không thể thấy rõ khuôn mặt.

Diệp Thành khẽ hô một tiếng trong lòng, ngưng tụ sức mạnh đồng tử Tiên Luân kích hoạt bí thuật Chu Thiên Diễn Hoá lần nữa, muốn nhìn thấu hình bóng mờ ảo ấy, Chu Thiên Diễn Hoá trong mắt cũng nhanh chóng xoay chuyển, nhẩm tính thân phận người đó.

Ào ào ào! Ào ào ào!

Bức tranh rung lên, kêu ào ào ào.

Sau đó một tia tiên quang mờ nhạt xuất hiện, bao phủ bề mặt bức tranh, mà bóng người mơ hồ ấy cũng vì tiên quang xuất hiện mà càng trở nên mờ ảo, như mộng như ảo, càng không thể nhìn thấu.

Không ổn!

Nhìn một lúc, tính một hồi, vẻ mặt Diệp Thành chợt thay đổi, hắn vội vàng thu hồi Tiên Nhãn và thần thông.

Nhưng hắn vẫn chậm, thần hải sôi lên, còn hắn thì hộc ra một búng máu.

Khoé mắt trái của hắn có một giọt máu đen chảy ra, dường như đã nhìn thấy thứ gì không nên nhìn, phạm phải sự tồn tại cường đại không nên phạm, để rồi bị thương nặng bởi sức mạnh bí ẩn từ trong bóng tối.

Tiên Nhãn gặp phản phệ nên đã tự phong ấn.

Không ngờ lại là Chuẩn Đế!

Diệp Thành lảo đảo, sắc mặt tái nhợt, trong miệng không ngừng trào máu, hắn đã tính ra được người vẽ tranh là Chuẩn Đế.

Chuẩn Đế là tồn tại tối cao, dù là tranh người đó vẽ thì không phải ai cũng có thể vọng tưởng nhìn thấu.

Diệp Thành lúc này là một ví dụ điển hình, chỉ mới nhìn thoáng qua mà Tiên Nhãn đã gặp phản phệ tự phong ấn, còn hắn thì bị sức mạnh thần bí tấn công, suýt nữa bị tiêu diệt tại chỗ.

Không suy nghĩ nhiều, Diệp Thành hấp tấp khoanh chân ngồi xuống, toàn thân hắn lúc này đã máu chảy đầm đìa.

Nhìn kỹ lại thì thấy thân thể Diệp Thành bị bao quanh bởi những đạo tắc khó hiểu, trói buộc đạo và phá huỷ đạo căn của hắn.

Đó là đạo của Chuẩn Đế, Diệp Thành nhìn trộm Chuẩn Đế nên bị đạo của Chuẩn Đế phản phệ trở lại, hắn cần trấn áp đạo này, nếu không sẽ càng bị thương nặng hơn, đây chính là khoảng cách giữa cảnh giới Thiên và Chuẩn Đế.

Ma đạo, mở!

Diệp Thành nhắm mắt lại, khẽ hô một tiếng, mở ma đạo gia trì hỗn độn đạo của mình, điên cuồng trấn áp đạo của Chuẩn Đế.

Tinh không trở nên vô cùng tĩnh lặng, vô cùng trống trải.

Vùng tinh không này quá rộng lớn, nếu không nhìn kỹ còn không biết giữa tinh không có một người đang ngồi xếp bằng ở đây.

Không biết bao lâu trôi qua vùng tinh không này mới có người đặt chân đến.

Nhìn từ xa thì thấy là một vị Phật Đà mặc áo cà sa, đi trên Phật quang, một tay cầm thiền trượng, tay kia cầm tràng hạt, tướng mạo trang nghiêm như Thánh Phật, cực kỳ chói mắt trên tinh không này.

Từ xa Phật Đà đã nhìn thấy Diệp Thành.

Ma!

Phật Đà khẽ lẩm bẩm, nhíu mày, dường như đã nhìn thấu ma đạo của Diệp Thành.

Ngay lập tức, Phật Đà lấy chuỗi tràng hạt ra, cho nó lơ lửng trên đỉnh đầu Diệp Thành, trút Phật quang sáng chói xuống.

Sức mạnh độ hoá xuất hiện đột ngột khiến Diệp Thành đang nhắm mắt chợt nhăn mày đau đớn, hắn còn chưa mở mắt, miệng đã phun ra một ngụm máu, đạo của Chuẩn Đế quá cuồng bạo, suýt nữa khiến Thánh thể của hắn sụp đổ.

“Thánh tăng cũng là cao nhân đắc đạo mà lại âm thầm ám toán người khác như thế à?”, Diệp Thành lạnh lùng nhìn Phật Đà.

“Lão nạp có duyên với thí chủ, muốn độ thí chủ ra khỏi biển khổ”, Phật Đà cười hiền từ, Phật âm như hồng chung đại lữ.

“Giúp ta ra khỏi biển khổ? Lời này nghe hay lắm”, Diệp Thành loạng choạng đứng dậy, giễu cợt nhìn Phật Đà, có lẽ vì quá đau nên mặt hắn hơi dữ tợn, không trấn áp được đạo của Chuẩn Đế.

“Ta có duyên với thí chủ, thí chủ cũng có duyên với Phật, theo lão nạp về Phật Đà Tinh đi, độ ma tính ác niệm của thí chủ thì mới có thể sớm kết nghiệp quả”, Phật Đà lại lên tiếng, lời nói mang theo Phật âm không thể chối từ.

“Phật Đà Tinh?”, Diệp Thành cau mày, hơi nheo mắt quan sát Phật Đà, nói thầm trong lòng: “Ông ta là Pháp Thông?”

“Thí chủ nghĩ đúng rồi, lão nạp chính là Pháp Thông”, Phật Đà mỉm cười nhân hậu.

“Không ngờ còn có thể đọc được suy nghĩ”, Diệp Thành lại nhíu mày, có thể đọc được suy nghĩ cho thấy đạo hạnh của Pháp Thông không thấp, chắc chắn ông ta đã tu được tuệ tâm của Phật, đáng sợ nhất là ông ta không phải Chuẩn Thánh bình thường.

“Mời Thánh tăng về cho”, Diệp Thành không nghĩ ngợi đã đi luôn.

“Thí chủ, biển khổ không bờ, quay đầu mới là bờ”, thấy Diệp Thành bỏ chạy, Pháp Thông đi trên Phật quang đuổi theo.

“Lại là câu này”, Diệp Thành khịt mũi khinh thường nhưng không dám lơ là, chỉ trách đạo hạnh của hắn thấp, nếu hắn cũng là Chuẩn Thánh thì chắc chắn sẽ quay lại đấu với Pháp Thông một trận, trò chuyện đàng hoàng về Phật đạo.

“Tại sao thí chủ lại có oán niệm với Phật như vậy?”, Pháp Thông đuổi theo, dường như lại đọc được suy nghĩ của Diệp Thành.

“Liên quan gì đến ông”, Diệp Thành mắng lại luôn, dù sao Pháp Thông cũng đọc được suy nghĩ của hắn, mắng thầm hay mắng ra tiếng cũng không khác nhau.

Pháp Thông chỉ cười không nói, lập tức giơ tay huyễn hoá ra Phật ấn, bao phủ cả tinh không, thủ ấn của Phật có vô vàn tia Phật quang, mỗi tia đều rực rỡ vô cùng, nặng tựa như núi.

Vẻ mặt Diệp Thành thay đổi, hắn đột ngột quay người lại, tung một quyền Bát Hoang ra.

Nhưng Bát Hoang Quyền đỉnh phong không gây ra chút sóng gió nào, còn bị Phật ấn đánh bay ra ngoài.

Quả nhiên không phải Chuẩn Thánh bình thường!

Diệp Thành dừng lại, miệng trào máu tươi, hắn là cảnh giới Thiên đỉnh phong, có thể đối đầu trực diện với Chuẩn Thánh bình thường, nhưng lại hoàn toàn thất bại dưới một chiêu trong tay Pháp Thông, sức chiến đấu của Pháp Thông hoàn toàn có thể sánh ngang với Thánh Nhân.

Phật Tổ từ bi!

Pháp Thông bay tới, Phật quang chói mắt.

Hay cho câu từ bi!

Diệp Thành hừ lạnh, lại bỏ chạy lần nữa, bây giờ Tiên Luân Nhãn đã bị phong ấn, không thể thi triển Tiên Luân Thiên Đạo, không có chỗ dựa, rất có thể hắn sẽ bị Pháp Thông trấn áp, đưa về Phật Đà Tinh.

Đạo pháp hay thật!

Pháp Thông đuổi tới, ánh sáng trong Phật nhãn bắn ra tứ phía, ông ta rất kinh ngạc trước thân pháp của Diệp Thành.

Diệp Thành không nói gì, né tránh được Phật quang gần trong gang tấc, hắn lại thi triển Súc Địa Thành Thốn, Pháp Thông mạnh hơn Âm Thực Vương ngày đó rất nhiều, chỉ riêng thân pháp thôi đã không phải trò đùa.

Phật hải vô lượng!

Pháp Thông sử dụng Phật pháp tối cao, đó là một vùng biển Phật quang mang theo Phật âm.

Thấy vậy, Diệp Thành lập tức thiêu đốt khí huyết, một thoáng đã chạy được hơn ba nghìn trượng.

Sau lưng hắn, Phật hải của Pháp Thông đang lan ra vô hạn, bao phủ từng tấc tinh không, rực rỡ chói mắt.

Đây là một loại Phật pháp cường đại, trước đây lúc Diệp Thành làm loạn Kim Sơn Tự đã từng thấy, bây giờ người thi triển là Pháp Thông nên lại càng mạnh và đáng sợ hơn, một khi bị nó nhấn chìm thì rất có thể sẽ bị độ hoá.

Hay lắm Pháp Thông!

Diệp Thành phóng ra ánh sáng lạnh lùng rồi điên cuồng chạy trốn, nhưng lại thấy phía trước cũng có Phật quang chiếu khắp, một Pháp Thông khác xuất hiện.

Biển khổ vô bờ, quay đầu mới là bờ!

Pháp Thông đó cũng có Phật quang toả ra mọi hướng, khi nhấc tay lên lại có một Phật hải khác.

Mở!

Diệp Thành như giao long bay vút lên trời, đánh một quyền dung hợp đạo tắc, sức mạnh huyết mạch và rất nhiều bí thuật thần thông vào Phật hải.

Ầm!

Tinh không nổ tung, Diệp Thành vừa mới đi vào đã bị hất văng, xương bàn tay nứt vỡ.

Phật chi đạo thân!

Diệp Thành lảo đảo, nhìn chằm chằm Pháp Thông trước mặt, không ngờ đạo thân này lại có sức chiến đấu ngang với bản thể Pháp Thông, đây không phải phân thân và hoá thân, mà là một dạng bí thuật mạnh mẽ tựa như Nhất Khí Hoá Tam Thanh.
Chương 1554: Hoá thân với Chuẩn Thánh

Phật ta từ bi!

Khi Diệp Thành còn đang lảo đảo thì hai Pháp Thông bay từ trên cao xuống chặn Diệp Thành ở giữa.

Cút cái từ bi của ông đi!

Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng cứ thế đẩy ra hỗn độn dị tượng, có lẽ vì vẫn còn phản phệ về đạo của chuẩn đế nên hỗn độn dị tượng của hắn đều bị tàn phá, thế giới vạn vật chìm trong tử tịch.

Haiz!

Thấy Diệp Thành vẫn còn ngoan cố chống đối, hai pháp Thông thở dài, hai tay chắp lại.

Om, ma, ni, ba, da!

Đột nhiên, phật âm cổ xưa vang dội như tiếng chuông đồng hùng hồn kéo dài mang theo thần lực không thể chống cự, từng đạo phật văn xuất hiện, kéo dài thành kinh văn bao quanh cơ thể Diệp Thành.

Hự!

Diệp Thành ôm đầu, đại nhật như lai tịnh thế chú của Chuẩn Thánh vô cùng bá đạo khiến thần hải của hắn rung lên, dù có Đan Tổ Long Hồn và tạo hoá thần châu trấn thủ thì Diệp Thành vẫn cảm thấy khó có thể ngăn lại uy lực độ hoá kia.

Rầm!

Hỗn độn thế giới tàn phá đã tan biến, thánh thể của Diệp Thành theo đó mà cũng nứt lìa, có thánh huyết phun trào.

Uy lực của Chuẩn Thánh vô cùng mạnh mẽ.

Diệp Thành không thể nào phản kháng lại, tiên nhãn tự đóng, đạo tắc chuẩn đế phản phệ, hắn không những không ở trạng thái Đỉnh Phong mà ngược lại còn ở trạng thái rất dễ tan biến, lấy gì để đối đầu với tu sĩ Chuẩn Thánh có thể sánh ngang với Thánh Nhân?

Phật ta từ bi!

Hai Pháp Thông giơ tay huyễn hoá ra một cái chuông to màu vàng kim giáng từ trên trời xuống, hướng về phía Diệp Thành.

Thế nhưng đúng lúc này, bên trong cơ thể Diệp Thành lại có một đạo tiên quang hoá thành một bóng hình mơ hồ mặc y phục trắng không nhuốm bụi trần, thần hà chiếu rọi tứ phương, thánh khiết vô cùng, có phong thái phong hoa tuyệt đại.

Nhược Thiên Chu Tước!

Diệp Thành nhận ra đó là ai, đó là Nhược Thiên Chu Tước, nói chính xác là một đạo hoá thân của Nhược Thiên Chu Tước, Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, hắn không biết rằng Nhược Thiên Chu Tước đã để lại một phần hoá thân để bảo vệ hắn.

Rầm!

Khi hắn còn thẫn thờ thì Chu Tước hoá thân đã vung tay, bàn tay quét ngang trời phá tan chuông vàng đang giáng xuống.

Thánh Nhân!

Hai Pháp Thông bị đánh lùi về sau, mắt phật chiếu rọi như nhìn ra tu vi của hoá thân Chu Tước.

Đi!

Chu Tước hoá thân lãnh đạm nói ra một từ và nói với Diệp Thành.

Đa tạ tiền bối!

Diệp Thành cố gắng đứng vững, hắn lê thân xác tàn tạ bước ra cả nghìn trượng, bước ra khỏi vòng vây của hai pháp tôn, nhưng trạng thái hiện tại của hắn lại vô cùng yếu ớt, thánh quang toàn thân đã tắt lịm.

Thấy vậy, hai Pháp Thông lần lượt đuổi theo.

Hoá thân Chu Tước di chuyển chặn trước hai Pháp Thông, bàn tay lại lần nữa quét qua đẩy lùi hai người.

Thí chủ, vì sao lại ngăn lão nạp?

Hai Pháp Thông với phật âm vang dội hợp lại thành một, phật quang chói lọi.

Chu Tước hoá thân không nói gì, vẫn đứng ở đó, phong hoa tuyệt đại như một nữ vương khiến Pháp Thông bị chặn ở giữa tinh không.

Pháp Thông thở dài, tay cầm thiền trượng, một trượng quét ra cả tinh hà tạo thành hình vòng cung rực rỡ giữa tinh không, đây có thể coi là một chiêu tuyệt thế khiến tinh không rung lên.

Hoá thân Chu Tước diễn hoá bí pháp, một tay đánh ra một biển tiên hải.

Rầm!

Tinh hà và tiên hải va chạm vào nhau chấn động tinh không, ánh sáng chiếu rọi lan ra tứ phía, nơi nào nó lan ra thì vẫn thạch hoá thành tàn tro.

Hoá thân Chu Tước yếu thế, tiên quang toàn thân ảm đạm đi nhiều.

So với bà mà nói thì Pháp Thông với phật quang có ưu thế hơn, có đạo tắc kinh văn bao quanh, bên sau còn hiện một hình kim phật vạn trượng.

Nhược Thiên Chu Tước mặc dù là Thánh Nhân nhưng khi đấu pháp với Pháp Thông thì lại chỉ là một hoá thân, không thể nào có sức chiến đấu của một Thánh Nhân thực thụ bởi vậy mà liên tiếp bị đánh lùi về sau.

Vạn phật triều tông!

Pháp Thông nói ra bốn từ này, phật âm vang dội, kim phật vạn trượng giơ tay che trời, lòng bàn tay còn khắc chữ Vạn, thần quang chiếu rọi, phật quang vạn đạo, mỗi một luồng đều nặng tựa núi non.

Hoá thân Chu Tước tạo ra pháp tướng khổng lồ, chính là một biển tiên hải, trong chốc lát còn có Chu Tước nhảy múa.

Rầm!

Lại là một đòn tấn công khiến thiên không chấn động.

Chỉ thấy tiên hải của hoá thân Chu Tước dưới bàn tay của kim phật vạn trượng hoá thành mây khói từng tấc, từng tấc một. Tiên hải tiêu tán, cũng không còn thấy hoá thân Chu Tước đâu nữa, hoá thân cũng đã bị tiêu diệt như tiên hải.

Phật ta từ bi!

Nhìn cảnh tượng trước mặt, Pháp Thông thu lại thần thông và kim phật sau đó nhìn sang hướng mà Diệp Thành bỏ trốn.

Haiz!

Sau tiếng thở dài, Pháp Thông từ từ quay người, một tia phật quang đại đạo kéo dài tới vô tận, ông ta bước trên đại đạo đó và bay về phía mà Diệp Thành bỏ trốn.

Trong thiên không, Diệp Thành vừa chạy vừa ngã.

Trạng thái lúc này của Diệp Thành không hề ổn chút nào, máu tươi đầm đìa, toàn thân thần quang tắt lịm, phản phệ của Chuẩn Đế vẫn còn tàn lưu trong cơ thể hắn như muốn thôn tính và tiêu diệt hắn mới thôi.

Thúc Địa Thành Thốn!

Tầm nhìn của Diệp Thành mơ hồ, giọng nói khản đặc.

Khi hoá thân Chu Tước và Pháp Thông đấu pháp hắn cứ thế chạy một mạch, hắn chỉ biết điên cuồng thi triển bí thuật để tháo chạy, chỉ hi vọng có thể rời xa bầu tinh không này càng nhanh càng tốt vì hắn biết hoá thân Chu Tước không thể trụ được quá lâu.

Từng lớp cát bụi khẽ bay qua giữa tinh không, Diệp Thành ngã xuống như một vì cổ tinh.

Phụt!

Không bao lâu sau, âm thanh này đã vang lên.

Mẹ kiếp!

Tiếp đó chính là tiếng mắng chửi vang lên.

Trên cổ tinh, bên trong một sơn lâm, một đạo sĩ để râu dài mặt mày tối sầm.

Lại nhìn phía trước ông ta lúc này có một đống lửa, trên đống lửa là một cái nồi sắt đang sôi ùng ục, còn bên trong cái nồi đó không phải hầm thịt mà chính là Diệp Thành giáng từ trên cao xuống.

Thật trùng hợp, người ta đang bắc nồi hầm thịt thì Diệp Thành ngã trúng.

“Mẹ kiếp”, đạo sĩ râu dài lớn lối mắng chửi, ông ta xắn tay áo lên lôi Diệp Thành ra ngoài.

“Cao như vậy không phải sẽ vì ngã mà chết chứ?”, một giọng nói khác vang lên, đó chính là một người thanh niên bên cạnh đạo sĩ kia, là một cậu sinh vì còn đeo theo cả túi đựng sách, vả lại trông còn rất nho nhã.

“Có ngã thì cũng đáng đời, cả cái nồi thịt đang ngon lành”, lão đạo sĩ tức tối thổi râu.

“Ông nhìn mình kìa, lại tức giận rồi”, cậu thư sinh kia liếc nhìn lão đạo sĩ rồi tới bên cạnh Diệp Thành, tay chỉ vào mặt Diệp Thành, thấy hắn còn hơi thở thì liền lôi ra bình nước dốc thẳng vào miệng hắn, “cảm tạ trời đất, vẫn còn sống, chết rồi thì thật đáng tiếc”.

“Ấy?”, lão đạo sĩ giây phút trước còn đang thổ râu phù phù thì lúc này đã khẽ giọng thốt lên.

“Là một tu sĩ”, lão đạo sĩ kéo thư sinh kia về một bên rồi ghé tới trước Diệp Thành, mũi ông ta hít hà, ngửi một lúc khắp người Diệp Thành, “huyết mạch thuần tuý quá”.

“Làm hỏng cả nồi thịt của ta, đây coi như bù đắp”, nói rồi lão đạo sĩ liền giật lấy cái túi đựng đồ của Diệp Thành.

“Người đưa lại đây cho ta”, tên thư sinh kia vội tiến lên trước giật lại túi đựng đồ đặt vào trong ngực Diệp Thành sau đó không quên liếc nhìn lão đạo sĩ, “ông làm vậy có khác gì ăn cướp”.

“Hắn làm hỏng cả nồi thịt của ta mà”, lão đạo sĩ lên tiếng mắng chửi.

“Hết thịt rồi thì còn có thể tiếp tục hầm, đây không thể là lý do để ông đi cướp tiền tài của người khác được, làm thế là sai trái, lại nhân lúc người ta hôn mê, Thánh Nhân Vân, quân tử ham tài, có lấy cũng phải có đạo, ông là người tu đạo, không thể tuỳ tiện như vậy, Thánh Nhân còn…”

“Dừng, dừng, dừng”, cậu thư sinh kia còn chưa nói xong thì lão đạo sĩ đã hét lên, ông ta gại gại tai, “cả ngày thánh nhân, lão tử còn chưa thấy ngươi trúng trạng nguyên bao giờ, đừng có lảm nhảm nữa, đầu ta đau muốn nổ rồi”.

“Như vậy gọi là ồn ào, vả lại còn sinh phẫn nộ nữa”.

“Coi như ta cầu xin ngươi bớt bớt đi được không?”, lão đạo sĩ nói rồi suýt chút nữa thì quỳ xuống.

“Ta không nói không được, ông đi cứu nương tử của ta với ta đã”, thư sinh kia nói tiếp, “trừ ma vệ đạo, đây vốn dĩ là bổn phận của ông”.

“Ngươi đừng làm ồn nữa, lão yêu Hắc Sơn đó hung tợn lắm”, lão đạo sĩ khoanh tay ho hắng, “vả lại nương tử của ngươi cũng là một con yêu, còn là hồ yêu, hồ yêu chín đuôi”.
Chương 1555: Tự hồi phục

Bầu trời đêm xa xăm, những vì sao như những hạt cát bụi.

Bên trong sơn lâm cổ tinh, mùi thịt thơm lừng bay phảng phất.

Lão đạo râu dài lại bắc bếp đặt cái nồi sắt to lên và cho vào đó là một nồi thịt hầm tươi ngon.

Lại nhìn sang người thư sinh kia, tay cầm bình nước liên tục trút vào miệng Diệp Thành, chốc chốc còn lấy khăn đắp lên trán Diệp Thành, không hổ là một người chăm chỉ đọc sách thánh hiền.

“Hắn là tu sĩ, ngươi làm vậy có ích gì?”, lão đạo sĩ râu dài vừa ăn vừa xỉa rrăng.

“Ông là tu sĩ thì giúp hắn đi, Thánh Nhân Vân cứu một mạng người như xây bảy…”

“Giúp, giúp, giúp, ngươi ngậm miệng cho lão tử”, lão đạo sĩ kéo thư sinh kia sang một bên, tiếp đó mới tới trước Diệp Thành rồi mở thiên nhãn ra nhìn chằm chằm vào thần hải mệnh bài của Diệp Thành.

“Đạo tắc mạnh quá”, sau vài giây, lão đạo mới bất giác vuốt râu.

“Còn có thể cứu được không?”, thư sinh kia vội hỏi.

“Để ta thử”, lão đạo sĩ lật tay lấy ra một tấm đạo phù, tiếp đó là một chuỗi chú ngữ mà cậu thư sinh kia nghe không hiểu, cuối cùng mới đem tấm đạo phù dán lên trán Diệp Thành.

“Vậy là xong sao?”, cậu thư sinh kia nhìn lão đạo sĩ.

“Là phúc hay hoạ thì phải xem cái mệnh của hắn”, lão đạo sĩ bước đi.

“Ông đi đâu?”, thấy lão đạo sĩ định bước đi thì cậu thư sinh kia vội tiến lên trước kéo lại.

“Tìm thú vui”.

“Ông không thể đi, ông đi rồi thì ai cứu nương tử của ta?”, cậu thư sinh kéo càng mạnh hơn, “ông là người tu đạo, trừ ma vệ đạo chính là bổn phận của ông, không thể để cho yêu ma hoạ hại thương sinh được”.

“Người tu đạo bao nhiêu người, sao cứ tìm ta làm gì?”, lão đạo sĩ khoanh tay, nói.

“Cái đó ta không quan tâm, ông không được đi”, cậu thư sinh nhất nhất ôm chặt lấy chân lão đạo sĩ.

“Ta nói này Ninh Thái Thần, ngươi cứ đọc sách thánh hiền đi, không yên phận mà đi thi trạng nguyên lại cứ dây dưa với hồ yêu làm gì? Thánh Nhân nàh ngươi chưa từng nói người và yêu không chung đường sao? Chưa từng nói thiên đạo thường luân sao?”

“Nương tử ta là yêu tốt”, cậu tư sinh Ninh Thái Thần lập tức lên tiếng đáp lại.

“Được được, là yêu tốt, lão đạo không lý luận với ngươi nữa, ta…ấy?”, lão đạo sĩ còn chưa nói xong thì đã khẽ hắng giọng, ông ta vô thức nhìn sang Diệp Thành, đôi mắt nheo lại.

“Tiểu tử kia tự niết bàn?”, thư sinh Ninh Thái Thần cũng đưa mắt nhìn và vẫn ôm chặt chân lão đạo sĩ.

Hừ!

Ninh Thái Thần vừa dứt lời thì liền nghe thấy bên trong cơ thể Diệp Thành có tiếng rồng gầm.

Tiếp đó, hai con rồng màu vàng kim liên tiếp bay ra, một là Chiến Long, một là Đan Tổ Long Hồn, cả hai bay hai bên trái phải của Diệp Thành, không ngừng xoay vần trông vô cùng choán mắt, bắn ra thần huy chói lọi.

Lại nhìn sang Diệp Thành, cơ thể đã bay lên, thánh thể bị tàn phá vang lên tiếng xương cốt va chạm vào nhau.

Không lâu sau đó, cơ thể Diệp Thành được phủ thêm lớp thánh quang, có hỗn độn đạo tắc bay ra, đan xen thành sợi xích đạo tắc quấn lấy cơ thể hắn, lạc ấn vào trong từng lớp da thịt, mỗi một phần xương cốt thậm chí là cả từng giọt máu thánh huyết.

Woa!

Lão đạo sĩ thốt lên kinh ngạc, đôi mắt sáng lên như nhìn thấy cảnh tượng nào đó khiến ông ta cảm thấy khó tin.

Gừ! Gừ!

Chiến long và Đan Tổ Long Hồn vẫn đang gầm gào, còn quang mang trên cơ thể Diệp Thành lại rực rỡ hơn, hỗn độn đạo tắc vẫn đang cố gắng tẩy luyện cơ thể hắn, đến cả đạo phù của lão đạo sĩ cũng thâm nhập vào cơ thể hắn.

Không biết mất bao lâu chiến long, Đan Tổ Long Hồn và hỗn độn đạo tắc mới liên tiếp biến mất.

Cho tới lúc này, Diệp Thành đang lơ lửng mới từ từ giáng xuống, nằm trên mặt đất.

Thấy vậy, Ninh Thái Thần vội tiến lên.

Quay về!

Lão đạo sĩ lập tức giơ tay lôi Ninh Thái Thần lại, Ninh Thái Thần là người phàm, đương nhiên không hiểu cấm kị của tu sĩ, lão đạo sĩ biết với trạng thái này mà người phàm lại gần thì chắc chắn chỉ có thể tan thành mây khói.

Ở cách đó không xa, toàn thân Diệp Thành lấp lánh quang hoa.

Làn gió nhẹ khẽ thổi qua, ngón tay cái của Diệp Thành khẽ cử động, còn hắn cũng mở mắt nhìn mơ màng.

Tiếp đó, Diệp Thành đứng dậy nhìn xung quanh, thấy là cổ tinh mà khong phải đang ở Cổ Tinh Hồi Tông thì mới nhìn sang lão đạo sĩ và Ninh Thái Thần, hỏi: “Đây là đâu?”

“Thiên Thần Cổ Tinh”, lão đạo sĩ đáp lời, ông ta nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó hiểu.

“Thiên Thần Cổ Tinh?”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn nhìn vào thánh thể của mình và nhận ra đạo tắc chuẩn đế đã không còn, thế nhưng vết thương do đạo tắc Chuẩn Đế gây ra thì vẫn còn đó, đặc biệt là Tiên Luân Nhãn, cho tới giờ vẫn còn trong trạng thái tự đóng.

“Ta hôn mê bao lâu rồi?”, Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn nhìn sang lão đạo sĩ và Ninh Thái Thần.

“Một ngày”, Diệp Thành nhìn lão đạo sĩ, chỉ cần nhìn là nhận ra tu vi của ông ta, đó chính là cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, lại nhìn sang Ninh Thái Thần, hắn là người phàm, không ngờ một tu sĩ với tu vi cao như vậy lại có thể ở chung với một người phàm không có lấy chút tu vi, thật kì lạ.

“Cảm ơn thì thôi không cần”, lão đạo sĩ gãi tai, “cho gì thực tế hơn chút là được”.

“Đại ân này ta sẽ không bao giờ quên”, Diệp Thành mỉm cười đưa ra một cái túi đựng đồ, bên trong có chứa bam trăm nghìn nguyên thạch.

Lão đạo sĩ cũng thật thà nhận lấy, tới khi mở ra nhìn thì phải kinh ngạc vì bên trong chất đầy ba trăm nghìn nguyên thạch, cho dù với một tu sĩ cảnh giới Hoàng như ông ta mà nói thì đó cũng là con số không hề nhỏ.

“Ngươi có tiền thật đấy”, lão đạo sĩ cất túi đựng đồ đi rồi bất giác nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân.

“Hẹn gặp lại”, Diệp Thành mỉm cười quay người bước ra một bước thì chợt dừng chân.

“Người chuyển kiếp”, Diệp Thành nhoe mắt nhìn về thiên địa cách đó rất xa, ngón tay trong ống tay áo cử động vận chuyển Chu Thiên Diễn Hoá tính xem đó là ai.

“Người chuyển kiếp đó không phải là người mà là yêu”, Diệp Thành tính ra huyền cơ, trong mắt loé lên tinh quang.

“Thế giới này làm sao thế nhỉ?”, lão đạo sĩ phía này vừa đếm nguyên thạch vừa lẩm bẩm, “một cảnh giới Thiên mà có tiền như vậy khiến lão đạo ta đây thực sự cảm thấy ái ngại”.

“Tiền cũng đã nhận rồi thì mau đi cứu nương tử của ta đi”, Ninh Thái Thần lại kéo lão đạo sĩ.

“Không rảnh”, lão đạo sĩ nói rồi bước đi.

“Yên Xích Hà, ông có bổn phận làm theo đạo, vậy mà lại không làm tròn bổn phận”, Ninh Thái Thần thét lên.

“Hừ, tên nhãi con, ta…”

“Ông chính là Yên Xích Hà?”, lão đạo sĩ còn chưa nói xong thì Diệp Thành đã như một cơn gió bay tới trước mặt lão ta, đôi mắt nhìn chằm chằm lão khiến lão ta rợn người.

“Sao, có chuyện gì à?”, lão đạo tên Yên Xích Hà nhướng mày.

“Ba mươi năm trước ở tinh không này ông đã từng tham gia vào việc cướp đoạt bí vật pháp bảo?”, Diệp Thành nhìn Yên Xích Hà, hi vọng ông ta có thể cho hắn một đáp án chính xác.

“Ba mươi năm trước?”, Yên Xích Hà xoa cằm, “hình như có việc này, nhớ lại thì ta vẫn thấy hối hận, nếu có trách thì trách ta tới muộn nên chẳng vớt vát được gì, đuổi theo một yêu vật hơn tám mươi nghìn dặm mà để hắn chạy mất, phải nói tên đó chạy nhanh hật, lão tử chớp mắt đã không thấy đâu rồi”.

“Tiền bối có biết bảo vật đó từ đâu tới không?”, đợi Yên Xích Hà nói xong Diệp Thành mới vội hỏi.

“Đông Phương Tinh Không, không biết là nơi nào, nghe nói tinh không đó loạn lạc nên nổ ra hỗn chiến”.

“Vậy tiền bối từng thấy nữ tử trong tranh này chưa?”, Diệp Thành lấy ra bức tranh cuộn, một tay cầm trên phần đầu tranh rồi mở ra đưa tới trước mặt Yên Xích Hà.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom