• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (4 Viewers)

  • Chương 1556-1560

Chương 1556: Hắc Sơn

Thấy vậy, Yên Xích Hà lại gần hơn một chút vừa xoa cằm vừa nhìn mà mắt sáng cả lên như thể nhận ra sự bất phàm của bức tranh này, “đồ tốt, đúng là bảo vật một tông”.

“Người ta hỏi ông đã từng thấy nữ tử trong tranh chưa?’, Ninh Thái Thần liếc nhìn Yên Xích Hà.

“Chưa từng”, Yên Xích Hà ho hắng, lắc đầu như trống bỏi.

Nghe vậy, Diệp Thành mặt mày tỏ vẻ tiếc nuối, hắn cất bức tranh đi rồi lại nhìn sang Yên Xích Hà, “tiền bối hành đạo cao nhân, hiểu rộng biết nhiều, tiền bối có thể nói cho vãn bối biết năm xưa có những ai tham gia vào việc cướp bảo vật không? Có ai mà tiền bối quen biết hoặc có ai có khả năng biết nữ tử trong tranh này không?”

“Ta chỉ biết mình Hoá Thiên lão tổ”, Yên Xích Hà nghĩ một lát rồi nói, “lão tạp đó cướp được không hề ít, còn những người khác thì không phải người của tinh vực này, phần tới đều là người của tinh vực khác đuổi theo bảo vật tới đây”.

“Vậy tiền bối đã từng nghe nói tới Đại Sở chưa?”, Diệp Thành lại lên tiếng hỏi.

“Ta nói này, tiểu tử nhà ngươi sao hỏi nhiều thế nhỉ?”, Yên Xích Hà cảm thấy có phần khó chịu, Ninh Thái Thần ở bên lại tỏ ra sốt ruột hơn.

“Là vãn bối lỗ mãng rồi”, Diệp Thành vội hành lễ, “thực ra thì vãn bối bị lạc ở tinh không này, không tìm thấy đường về nhà”.

“Đại Sở, chưa từng nghe thấy”, Yên Xích Hà lắc đầu.

“Côn Luân Hư, Đại La Chư Thiên, Cửu Hoang Thiên, Đại Hà Hoàng Triều, Chư Thiên Kiếm Thần thì sao?”

“Mấy cái đầu thì chưa nghe tới, Chư Thiên Kiếm Thần thì ta từng nghe nói”, Yên Xích Hà gãi tai, “Tử Vi Tinh có một đại la kiếm tông có liên quan tới Chư Thiên Kiếm Thần”.

“Vậy thì đa tạ tiền bối, hẹn gặp lại”, Diệp Thành chắp tay hành lễ sau đó lập tức quay người bay đi.

“Lạc đường, thú vị đấy”, nhìn theo hướng Diệp Thành rời đi, Yên Xích Hà khẽ lẩm bẩm.

“Cứu nương tử của ta”, Ninh Thái Thần lại kéo Yên Xích Hà.

“Cứu, cứu, cứu, ta sợ ngươi rồi đấy”, Yên Xích Hà mặt mày khó chịu, “ai bảo ngươi và ta có nhân quả với nhau chứ”.

“Vậy thì chúng ta đi thôi”, Yên Xích Hà nói rồi không quên liếc nhìn vào bầu trời sao, ngón tay cũng đang tính toán: “Lão yêu nhà ngươi là Chuẩn Thánh, ta đánh không lại, đợi đêm mai khi cô ta yếu thì mới có cơ hội”.

“Vậy ngộ ngỡ….”

“Nương tử của ngươi là Hoàng tộc Cửu Vĩ, không chết luôn được đâu”, Yên Xích Hà ngắt lời Ninh Thái Thần sau đó tìm cho mình một chỗ thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi, “chỉ có ngươi, đừng trách lão đạo không nhắc nhở, người và yêu yêu nhau thì khó kết nghiệp quả, không thể chung đường được đâu”.

Khi cả hai người đang nói chuyện thì Diệp Thành đã như một đạo thần mang rẽ ngang hư thiên.

Trên đường đi, Diệp Thành nhìn thấy bên dưới có rất nhiều cổ thành của thế giới người phàm và các trấn trong thành, vả lại không hề thấy bóng dáng của tu sĩ.

Thấy vậy hắn chợt cảm thấy kì lạ, nghĩ tới lão đạo Yên Xích Hà, một tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong lại tới một cổ tinh của người phàm, vả lại còn có nhân quả với một người phàm.

Diệp Thành suy nghĩ rồi tăng nhanh tốc độ.

Trong chốc lát, khoé miệng hắn trào máu bởi hắn đã bị phản phệ sau khi nhìn bức tranh kia, pháp tắc của cảnh giới Chuẩn Thánh mặc dù đã biến mất nhưng thương thế hãy còn, không phải có thể hồi phục một sớm một chiều.

Đúng là đã coi nhẹ mình rồi!

Nghĩ rồi Diệp Thành lại bất giác xoa mắt trái, hắn mang tiên nhãn nghịch thiên cũng không phải lúc nào cũng tốt, ngoài những lúc có thể nhìn thấu huyền cơ ra thì cũng phạm phải sự tồn tại không dễ đụng tới.

Lần này chính là ví dụ điển hình, hắn đã đụng tới Chuẩn Đế, hắn có thể sống đến hiện tại đã là may lắm rồi.

Không biết mất bao lâu Diệp Thành mới dừng chân ở hư thiên.

Phía trước chính là một rặng núi nhưng rặng núi đó rất dị thường, mỗi một ngọn núi đều đen xì, mây và sương bao phủ, nhìn không rõ thực hư, chỉ biết là rất âm u rậm rạp.

Hoan thuật!

Diệp Thành nheo mắt nhìn ra rặng núi này bị một luồng sức mạnh thần bí che lấp, chính là bởi hoan thuật mạnh mẽ kia!

Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn nhìn về nơi sâu thẳm trong rặng núi.

Yêu khí mạnh quá!

Diệp Thành lẩm bẩm, hắn gạt đi từng lớp sương mờ và nhìn thấy từng con yêu bên trong, trong đó không thiếu lệ quỷ, oán thán ác niệm quá lớn, cũng chính bởi oán niệm và ác niệm đó mới khiến cho hoan thuật càng được duy trì lâu bền hơn.

Hu hu, u, u….!

Khi Diệp Thành nhìn thì lệ quỷ bên trong rặng núi vẫn thét gào vô cùng thảm thiết.

Diệp Thành nhìn vào nơi sâu nhất, đó cũng chính là nơi thần bí nhất, có một luồng áp lực mạnh mẽ đang hút lấy ác niệm và oán niệm còn hoan thuật khổng lồ nay có căn nguyên là hắn.

Là thụ yêu, cảnh giới Chuẩn Thánh!

Diệp Thành cau mày, một cổ tinh người phàm mà lại có Chuẩn Thánh, vượt qua sức tưởng tượng của hắn.

Chu Thiên Diễn Hoá!

Nghĩ rồi Diệp Thành thầm nhủ, hắn tính toán người chuyển kiếp, quả thực trong khu rừng hắc sơn này, vả lại còn ở trong hắc sơn sâu nhất, bị một luồng sức mạnh mạnh mẽ trói buộc cơ thể.

Diệp Thành tỏ ra nghiêm trọng, hắn biết rõ người chuyển kiếp bị trói ở trong đó nhưng lại bất lực.

Muốn cứu người thì phải đối đầu với lão thụ yêu Chuẩn Thánh kia, hiện giờ Tiên Luân Nhãn của hắn đã tự đóng, cho dù có thể cứu người chuyển kiếp thì cũng có có thể toàn thân sống sót ra ngoài, quan trọng nhất đó là hắn không còn ở trạng thái đỉnh phong.

Gọi cứu binh?

Diệp Thành thầm nhủ, hắn nghĩ tới việc tới U Đô gọi cứu binh nhưng rất nhanh đã gạt đi suy nghĩ này.

Từ đây tới U Đô chí ít cũng phải mất chín ngày, còn người chuyển kiếp lại đang yếu dần, đợi hắn gọi được cứu binh tới thì đã muộn rồi.

Pháp Thông!

Nghĩ rồi, linh quang của Diệp Thành xuất hiện, hắn nghĩ tới Pháp Thông.

Có thể thử!

Diệp Thành xoa cằm, mặc dù Pháp Thông và Pháp Hải không có tình người nhưng lại là những người hàng yêu phục ma thực thụ, nếu như kéo bọn họ tới và thấy yêu khí ngút trời thì chắc chắn sẽ ra tay.

Nói rồi Diệp Thành bay vút lên trời như một đạo thần mang, hắn lại lần nữa bước vào tinh không.

Pháp Thông!

Vừa lên tới tinh không, Diệp Thành đã tản ra thần thức, hi vọng Pháp Thông có thể nắm bắt được.

Thế nhưng hồi lâu hắn cũng không nhận được hồi âm.

Kì lạ!

Diệp Thành thầm mắng chửi, hắn cứ thế bay về một phương.

Pháp Thông!

Diệp Thành cả chặng đường vừa đi vừa hô gọi, trước đó ông đuổi theo lão tử mà sao giờ lại chẳng thấy bóng dáng ông đâu, lúc cần thì lại không thấy.

Không biết từ bao giờ Diệp Thành đã tới nơi mà hắn từng giao chiến với Pháp Thông trước đó.

Nơi này ngổn ngang, không gian không tĩnh lặng, còn tàn tích của trận đại chiến trước đó để lại nhưng không còn thấy hoá thân Chu Tước và Pháp Thông đâu.

Ông giỏi!

Diệp Thành từ bỏ, hắn lại quay lại Thiên Thần Tinh và tiếp tục hô gọi.

Diệp Thành phía này tìm mà sốt ruột, còn bên ngoài hắc sơn của Thiên Thần Tinh thì Yên Xích Hà đã dẫn Ninh Thái Thần bay xuống, có lẽ là sợ lão yêu của hắc sơn phát hiện nên hai người nấp từ rất xa và có cả đạo phù che thân.

Hu hu, u, u…!

Vẫn là tiếng lệ quỷ thét gào, hắc sơn âm u rậm rạp như địa ngục khiến người ta phải rợn người.

Yên Xích Hà lại chẳng hề hấn gì, ông ta là tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, có gì mà chưa từng gặp.

Chỉ có Ninh Thái Thần, mặt mày tái nhợt, một thư sinh chỉ biết đọc sách thánh hiền, đâu từng thấy cảnh tượng thế này, truyền thuyết về yêu hắn mới chỉ nghe nói, hôm nay mới tận mắt chứng kiến.

“Nói thực thì nơi quỷ quái này lão tử mới tới lần đầu tiên”, nhìn hắc sơn sương mờ che phủ, Yên Xích Hà mắng chửi.

“Đây là hàng yêu phục ma, tạo phúc là thương sinh”, Ninh Thái Thần nói rồi không quên nhìn hắc sơn với vẻ mặt lo lắng như thể nhìn ra được nữ tử mặc y phục trắng đang bị xích dưới gốc thụ yêu.

“Hừ”, Yên Xích Hà hắng giọng nhìn vào hư thiên rồi lại bấm tay tính toán.
Chương 1557: Càn khôn mượn pháp

Thiên Thần Tinh.

Trời tối mịt mờ, sương mù dày đặc.

Bên ngoài Hắc Sơn, Yên Xích Hà và Ninh Thái Thần vẫn đang ẩn mình trong chỗ tối.

Ninh Thái Thần có vẻ rất lo lắng, đã không thể kiên nhẫn được nữa.

So với hắn ta, Yên lão đạo lại nhàn nhã hơn, liên tục lấy từng món pháp bảo từ trong túi đựng đồ ra, kiếm gỗ đào, đạo phù, gương bát quát, những thứ này cần gì cũng có, đều là pháp bảo trừ ma diệt yêu, số lượng còn không ít.

“Chỉ lần này chúng ta kết thành nhân quả thôi đấy, về sau đừng tìm ta nữa”, Yên Xích Hà tức giận lườm Ninh Thái Thần.

“Ông tưởng ta muốn nhìn thấy ông à?”, Ninh Thái Thần cũng lườm lại Yên Xích Hà: “Từ lúc gặp lão đạo thối tha nhà ông, ta chưa gặp được chuyện nào tốt lành, tai hoạ thì cứ liên miên”.

“Oắt con, ta… hế?”, Yên Xích Hà đang nói bỗng vô thức nhìn lên hư thiên.

“Là tiên nhân lúc trước”, Ninh Thái Thần cũng ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Thành từ trên trời đáp xuống.

“Hơ?”, Diệp Thành không tìm được người, đáp xuống đây với vẻ mặt ngỡ ngàng: “Sao hai người lại tới đây?”

“Cứu nương tử của ta”, Ninh Thái Thần vội nói.

“Nương tử của ngươi?”

“Bị lão thụ yêu kia nhốt bên trong đó, đúng là đáng ghét”.

“Thật… Thật mới lạ”, Diệp Thành giật giật khoé miệng, quan sát Ninh Thái Thần từ trên xuống dưới, vẻ mặt còn hơi kỳ quái. Trước kia Lý Tiêu là người phàm, nương tử là xà yêu Bạch Tố Tố, bây giờ Ninh Thái Thần là người phàm, nương tử cũng là yêu, điều khác là người chuyển kiếp lần trước là nam, lần này người chuyển kiếp là nữ.

“Ngươi đến đây làm gì?”, khi Diệp Thành đang quan sát Ninh Thái Thần thì Yên lão đạo cũng nghi hoặc nhìn hắn.

“Cứu người”, Diệp Thành đáp.

“Ngươi cũng cứu người?”, không chỉ Yên Xích Hà mà đến Ninh Thái Thần cũng nhìn qua với vẻ mặt rất kỳ quái.

“Ngươi cứu ai?”, Yên Xích Hà hỏi.

“Hai người cứu ai thì ta cứu người đó”.

“Ngươi rất thân với hồ yêu đấy à?”, Yên Xích Hà ngẩn ra, Ninh Thái Thần cũng sững sờ.

“Hồ yêu”, Diệp Thành sờ cằm, hắn chỉ tính ra được là yêu chứ không biết là loại yêu nào, bây giờ nghe xong lại thấy hơi giống ngày trước, hắn với Hồ Tiên Nhi và Pháp Thông tìm thụ yêu đánh một trận.

“Đang hỏi ngươi đấy”, Yên Xích Hà và Ninh Thái Thần vẫn nhìn chòng chọc vào Diệp Thành, chờ câu trả lời của hắn.

“Có duyên gặp gỡ vài lần”, Diệp Thành mỉm cười.

“Tiểu tử, thấy chưa, hắn là tình địch của ngươi đấy”, Yên Xích Hà chọc chọc Ninh Thái Thần.

“Đừng châm ngòi ly gián”.

“Vẫn không chịu tin”, Yên Xích Hà lại chọc Diệp Thành: “Nào, nói cho lão đạo nghe ngươi quen cửu vĩ hồ kia thế nào? Hai bên cùng có tình ý? Đã từng bái thiên địa rồi lên giường chưa? Đã từng…”

“Cửu… Cửu vĩ hồ?”, Yên Xích Hà còn chưa nói xong đã bị Diệp Thành cắt ngang.

“Sao, ngươi không biết à?”

“Bây giờ biết rồi”, Diệp Thành không khỏi nhìn về phía Hắc Sơn, không ngờ người chuyển kiếp lại là Hoàng tộc cửu vĩ, đúng là mới lạ. Nếu Hồ Tiên Nhi biết, không biết cô sẽ có vẻ mặt gì.

“Chúng ta cùng cứu một người, vậy là ba đấu một, ta không tin không đấu lại lão thụ yêu đó”, Yên Xích Hà chợt tràn đầy khí thế.

“Ba đấu một?”, Diệp Thành nhướng mày, bất giác liếc Ninh Thái Thần thư sinh bên cạnh: “Lão đạo, đây là người phàm, thụ yêu có thể một chiêu nghiền chết hắn, thế mà ông cũng để hắn tham chiến?”

“Ngươi thì biết cái gì?”, Yên lão đạo nói: “Hắn có thân Đồng Tử, lão đạo cần mượn pháp từ hắn, nếu may mắn biết đâu còn có thể mượn được Tôn Ngộ Không từ trên người hắn, ngươi đừng có coi thường”.

“Tôn Ngộ Không, tên hay, mượn tới còn có thể chơi với khỉ”.

“Đừng đùa, đó là Thần minh”.

“Lần này ông tính cho chuẩn rồi hãy mượn đấy”, Ninh Thái Thần tức giận nhìn Yên Xích Hà: “Nếu lại mượn thân nữ Thần minh lần trước thì ông không xong với ta đâu, đến giờ cô ta vẫn vào giấc mộng của ta đấy”.

“Có thể đừng nhắc đến chuyện đó được không? Nhắc đến là lão tử lại thấy phiền”, Yên Xích Hà mắng: “Nữ Thần minh thì sao, không phải Thần minh à? Mượn thân thể ngươi một lần, kết thành nhân quả vớ vẩn với ngươi”.

“Làm chuyện chính đi”, Diệp Thành trầm giọng lên tiếng, không còn vẻ mặt đùa vui nữa.

“Cũng tới lúc rồi”, Yên Xích Hà nhìn trời sao rồi mới đưa mắt về Ninh Thái Thần.

Ninh Thái Thần như hiểu ý ông ta, lập tức khoanh chân ngồi trên mặt đất, hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại.

Thấy vậy, Diệp Thành cũng nổi hứng thú, lẳng lặng quan sát, hắn cũng muốn biết mượn pháp mà Yên Xích Hà nói là thần thông gì.

Yên Xích Hà cầm kiếm gỗ đào, bắt đầu đi vòng quanh Ninh Thái Thần, đi tiến ba vòng lại đi ngược ba vòng, đi tiến ba vòng lại đi ngược ba vòng, đừng nói Yên Xích Hà, đến Diệp Thành nhìn cũng thấy hơi chóng mặt.

Không biết đến khi nào Yên Xích Hà mới dừng lại, miệng lẩm bẩm chú văn và những lời mà Diệp Thành không hiểu.

Diệp Thành hơi híp mắt lại, cảm nhận được đạo pháp của Yên Xích Hà đã khơi dậy một sức mạnh bí ẩn, sức mạnh ấy bao quanh cơ thể, hư ảo, không thấy dấu vết nhưng thực sự tồn tại, kỳ diệu khiến hắn kinh ngạc.

Thiên địa vô cực, càn khôn mượn pháp, mau theo lệnh tới!

Yên Xích Hà đột nhiên hô lên, âm thanh như chuông thần, tay cầm kiếm chỉ lên trời.

Lập tức, cửu tiêu rung lên, sau đó một tia thần hồng từ trên trời bay thẳng xuống đầu Ninh Thái Thần.

Dị giới!

Diệp Thành lẩm bẩm, ngửa đầu nhìn trời, nhìn ra manh mối, đạo mượn pháp của Yên Xích Hà thông với dị giới, điều này có phần tương tự với triệu hồi linh thú, chỉ không biết là dị giới và linh giới có phải cùng một thế giới hay không.

Không ngờ lại là Ti Mệnh tinh quân, đúng là rất nể mặt!

Yên Xích Hà cất kiếm gỗ đào đi, vui mừng nhìn Ninh Thái Thần.

Bên này, Ninh Thái Thần đã mở mắt, trong mắt còn có hai tia thần mang bắn ra, khí chất cũng thay đổi rất nhiều, sắc bén như thần kiếm xuất khiếu, quanh thân có tiên quang toả ra, vô cùng chói mắt.

Cảnh giới Hoàng!

Diệp Thành kinh ngạc hô lên, uy áp của Ninh Thái Thần lúc này không hề yếu hơn Yên Xích Hà.

Thật là huyền diệu!

Diệp Thành lại lẩm bẩm, hắn cũng đã nhìn Yên lão đạo bằng con mắt khác, truyền thừa này đúng là cướp đoạt tạo hoá của đất trời.

“Yên lão đạo, lại là ngươi à?”, Ninh Thái Thần lên tiếng, liếc nhìn Yên Xích Hà với vẻ không vui lắm: “Ngươi thấy bản tinh quân rất rảnh rỗi hay sao mà cứ có việc là lại gọi ta xuống đây”.

“Lời này của tinh quân không đúng rồi”, Yên lão đạo phải giải thích ngay: “Lão đạo ta cũng vì trừ ma hộ đạo thôi, yêu ma hoành hành kiểu gì cũng có một hai con hung ác, lão đạo không đấu lại được nên phải nhờ cứu binh từ phía trên! Tinh quân ở trên đó lâu, xuống đây đi lại cũng tốt mà”.

“Ta không phản đối ngươi trừ ma hộ đạo, nhưng ngươi có thể đổi người khác không? Trên đó có biết bao Thần minh, sao ngươi chỉ tìm bản tinh quân, ta vừa mới nằm xuống còn chưa chợp mắt đã bị ngươi kéo xuống đây”.

“Cũng không thể trách ta được”, Yên Xích Hà ngoáy tai: “Ai bảo cấp bậc của lão đạo của ta quá thấp, không mời được những vị đại thần kia! Ta muốn tìm Tôn Ngộ Không lắm, nhưng hắn không thèm để ý đến ta!”

“Ý ngươi là ta là hạng cấp thấp?”, mặt Ninh Thái Thần tối sầm lại.

“Sao có thể như thế được? Người là Ti Mệnh tinh quân kia mà!”

“Ta nói này, chúng ta có thể làm việc chính trước không?”, Diệp Thành không nhìn nổi nữa đành phải xen vào.

“Thánh thể”, Ninh Thái Thần nhìn Diệp Thành, bất giác lẩm bẩm, ánh mắt sáng lên ý tứ sâu xa.

“Làm chyện chính, làm chuyện chính”, Yên lão đạo tươi cười, sau đó chỉ vào hắc sơn phía xa: “Tinh quân nhìn thấy chưa? Tên ở trên đỉnh núi kia cực kỳ dữ tợn”.

“Lão yêu Hắc Sơn”, Ninh Thái Thần hơi nhíu mày, dường như đã nhìn ra là ai: “Không ngờ còn có một cửu vĩ hồ đang bị nhốt”.

“Lão đạo, ngươi đúng là chuyên gặp những kẻ khó nhằn!”, Ninh Thái Thần dời mắt nhìn Yên lão đạo: “Đó là Chuẩn Thánh đấy”.

“Nhưng người là Ti Mệnh tinh quân cơ mà”.

“Ngươi tưởng đây là trên kia à? Mượn pháp nên thực lực của ta có hạn”, Ninh Thái Thần trầm giọng bảo.

“Chẳng phải còn có chúng ta sao?”, Yên lão đạo cười khẽ: “Lão đạo tính rồi, đêm nay lão yêu đó rất yếu, là một cơ hội tốt, nếu người giúp chúng ta giải quyết lão yêu đó thì cũng là công đức mà”.

“Cũng đúng”.

“Vậy hai chúng ta đối phó với lão yêu, ngươi cứu người nhé”, Yên Xích Hà nhìn Diệp Thành, trong tay có thêm một thanh thiết kiếm, tay kia cầm một chiếc gương bát quái, đều là pháp bảo pháp khí phi phàm.
Chương 1558: Ba đánh một

Bắt đầu đi!

Yên lão đạo bước lên trời, vung kiếm Trảm Yêu, chém ra một dải tinh hà, phá vỡ kết giới huyễn thuật của Hắc Sơn.

Lại là ngươi!

Từ nơi sâu thẳm trong Hắc Sơn vang lên tiếng quát lạnh lùng, màn sương đen dày đặc dâng lên, cuốn theo vô số ác quỷ và yêu ma, con nào con nấy mặt mũi hung tợn như đến từ địa ngục, muốn ăn tươi nuốt sống sinh linh trên thế gian.

Đại vô lượng, Ti Mệnh thiên!

Ti Mệnh tinh quân xông lên, sử dụng bí pháp vô thượng.

Bầu trời sao rộng lớn đè xuống cửu tiêu, ngôi sao trên trời chiếu thần quang xuống, yêu ma nào gặp phải thần quang thì đều bị phong ấn.

Yên lão đạo mở túi càn khôn ra, từng nhóm từng nhóm yêu ma lệ quỷ bị hút vào trong.

Phối hợp ăn ý thật!

Diệp Thành vác Bá Long Đao xông vào Hắc Sơn, thi thoảng còn nhìn lên hư thiên, có lẽ Yên lão đạo và Ti Mệnh tinh quân đã không chỉ một lần kề vai diệt yêu ma, sự ăn ý này không luyện mấy trăm năm thì không thể có được.

Tự tìm cái chết!

Tiếng hét giận dữ như sấm sét, trong màn sương đen cuồn cuộn hiện ra một khuôn mặt nhăn nhó, cực kỳ lớn và gớm ghiếc.

Người âm dương?

Diệp Thành kinh ngạc liếc nhìn, trong câu nói đó của lão yêu Hắc Sơn có giọng nam, cũng có cả giọng nữ.

Lão yêu, còn không chịu chết đi!

Yên lão đạo vung tay, bày ra đạo phù, thi triển phụ ma đại trận.

Đưa roi Đả Thần Tiên cho ta!

Ti Mệnh tinh quân theo sát phía sau, đưa một tay về phía Diệp Thành, lấy roi Đả Thần Tiên của hắn khiến hắn chợt ngây người.

Ầm!

Phía trước, Yên lão đạo đã chiến đấu với lão yêu Hắc Sơn, nhưng bị yêu đằng đầy trời trói chặt, ông ta đang cố gắng xông ra, đạo phù bắn ra khắp trời, lạc ấn lên từng dây yêu đằng, mỗi đạo phù đều mang theo sức mạnh phong cấm.

Ti Mệnh tinh quân lao tới như một ngôi sao, roi Đả Thần Tiên đánh thật mạnh vào thân lão yêu Hắc Sơn.

Hự!

Chỉ nghe lão yêu Hắc Sơn rên lên một tiếng, nguyên thần đã bị tổn thương.

Chết tiệt!

Lão yêu Hắc Sơn giận dữ hét lên, một tia u quang phóng ra hoá thành một bóng người màu đen trên hư thiên, toàn thân được sương đen bao phủ, vẻ mặt dữ tợn, uy áp Chuẩn Thánh bao phủ đất trời, nghiền nát những ngọn núi lớn xung quanh.

Yên lão đạo và Ti Mệnh tinh quân xông tới từ hai huớng, mỗi người đều thi triển bí thuật thần thông, đấu pháp với lão yêu Hắc Sơn.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Trận đại chiến nổ ra, Hắc Sơn bị tàn phá, san thành bình địa, đá vụn bị nghiền thành tro bụi, lệ quỷ và yêu ma kêu la thảm thiết, cũng không thoát khỏi vận xui.

Bên dưới, Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn tung chưởng tạo ra một cái lỗ rồi chui vào.

Bùm! Rầm!

Chưa đầy ba giây, Diệp Thành đã bay ngược trở lại, Thánh thể nứt lìa, máu tươi phun ra, mặt đất lún thành một cái hố sâu, Hoang Cổ Thánh Thể mạnh như thế mà khi đáp đất cũng là một vũng máu.

Đây mới là bản thể!

Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, hộc ra một ngụm máu.

Bản thể ở phía dưới!

Yên lão đạo và Ti Mệnh tinh quân cũng đã nhìn ra manh mối, chém bóng người áo đen đang đấu pháp với mình rồi lao xuống từ trên hư thiên.

Ầm!

Mặt đất đột nhiên nứt ra, một cây cổ thụ cao ngất mọc ra từ mặt đất, cây cao tám nghìn trượng, sương mù cuộn trào, yêu khí tản ra dữ tợn, vô số yêu đằng nổi lên, dây nào cũng cứng như thần thiết, vừa thô vừa to, giống như giao long bay lên uốn lượn khiến hư không nổ ầm liên tục.

Yên lão đạo và Ti Mệnh tinh quân bay xuống lập tức bị nó cuốn lấy.

Mở!

Yên lão đạo và Ti Mệnh tinh quân lạnh lùng hô lên, thi triển bí thuật nhưng vẫn bị trói chặt.

Thấy vậy, Diệp Thành bay lên trời, vung Bá Long Đao, chín đạo Bát Hoang Trảm hợp nhất chém về phía yêu đằng đang quấn lấy hai người.

Keng!

Âm thanh kim loại va chạm vang lên, nhát đao đỉnh phong của Diệp Thành thật sự như chém lên thần thiết huyền cương, chẳng những không chém đứt được yêu đằng mà còn bị bay ngược ra ngoài, nôn ra máu.

Lão yêu này thật sự là Chuẩn Thánh sao?

Diệp Thành chật vật đứng dậy, không nhiều lời lập tức sử dụng Súc Địa Thành Thốn để bỏ trốn, vì vô số yêu đằng từ dưới lòng đất trồi lên đã vươn về phía hắn, số lượng nhiều đến mức khiến da đầu người ta tê dại.

Bắn vào mắt yêu!

Khi Diệp Thành đang chật vật chạy trốn thì dưới lòng đất truyền tới giọng nữ hư ảo, đó là giọng của người chuyển kiếp Hoàng tộc cửu vĩ, bị trói đã lâu nên cô cũng nhìn ra sơ hở của lão yêu Hắc Sơn.

Nghe vậy, Diệp Thành lại chạy đi, vung Bá Long Đao liên tục, chém đứt từng dây yêu đằng vướng víu.

Mãi cho đến khi chạy được lên hư thiên, hắn mới triệu hồi tiên hoả và thiên lôi.

Thần hoả sấm sét, một mũi tên cách một đời!

Diệp Thành hừ lạnh, tiên hoả hoá thành thần cung, thiên lôi hoá thành thần tiễn, cực kỳ bá đạo, bắn về phía lão yêu.

Tiếng hét chói tai vang lên, lão yêu Hắc Sơn chói mắt bị bắn xuyên thủng, bản thể run lên kịch liệt, khí tức trở nên dồn dập, đúng như Yên lão đạo nói, đêm nay lão yêu đang ở trạng thái suy yếu, mọi thứ lúc trước đều là cố gắng chống đỡ.

Mở!

Mở!

Yên lão đạo và Ti Mệnh tinh quân đồng loạt đánh phá yêu đằng.

Phá!

Phá!

Trăm miệng một lời, Ti Mệnh tinh quân vung roi Đả Thần Tiên, Yên lão đạo vung kiếm Trảm Yêu, đánh vào bản thể của lão yêu Hắc Sơn, cây cổ thụ chọc trời rung lên dữ dội, yêu đằng đầy trời cũng bị phá vỡ.

Hai kẻ súc vật!

Diệp Thành ở dưới tặc lưỡi cảm thán.

Hế?

Đang nói, Diệp Thành chợt thấy thiên lôi và tiên hoả tách ra, bay thẳng lên hư thiên, rơi vào lòng bàn tay trái và tay phải của Ti Mệnh tinh quân.

Còn… Còn có thể làm như vậy hả?

Khoé miệng Diệp Thành giật giật, lúc trước thì mượn roi Đả Thần Tiên, bây giờ lại mượn thiên lôi và tiên hoả, cảm giác như ông đi xuống đây không mang theo cái gì thế!

Khi Diệp Thành đang giật giật khoé miệng thì Ti Mệnh tinh quân đã tách ra làm hai, hoá thành hai Ti Mệnh, một người điều khiển tiên hoả, một người điều khiển thiên lôi, thần quang chói mắt, hai vị Ti Mệnh thật sự giống Thần minh.

Thiên lôi trận!

Viêm long quyết!

Hai Ti Mệnh tinh quân khẽ hô, đồng thời thi triển bí thuật, một trận lấy thiên lôi làm căn bản, một quyết lấy tiên hoả là cấm tắc, từ trên trời giáng xuống, thiên lôi trận vây yêu, viêm long quyết trảm ma.

Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, tiền!

Giọng Yên lão đạo như hồng chuông, một tay cầm kiếm, một tay tạo quyết, miệng không ngừng đọc chú văn, lấy ông ta làm trung tâm, vô số đạo văn xuất hiện, tự xếp thành hàng liền thành từng sợi, quay quanh ông ta.

Diệt ma!

Sau tiếng hô của Yên lão đạo, đạo văn đầy trời giáng xuống, từng đạo văn, từng sợi thần tắc đều mang theo sức mạnh huỷ diệt, đánh lão yêu Hắc Sơn tan nát, bản thể nứt lìa.

A…

Lão yêu Hắc Sơn hét lên, huyết tế chân nguyên hình thành lại bản thể, tiếp tục chiến đấu với Yên lão đạo và Ti Mệnh tinh quân.

Yên lão đạo và Ti Mệnh tinh quân kề vai tác chiến, hợp lực đối đầu.

Bùm! Rầm! Đoàng!

Trận đại chiến lại tiếp tục, trời long đất lở, hai cảnh giới Hoàng đấu với một Chuẩn Thánh, cảnh tượng vô cùng hào hùng.

Bên dưới, Diệp Thành đã chạy vào lòng đất.

Yên lão đạo và Ti Mệnh tinh quân trấn áp lão yêu Hắc Sơn, cấm chế dưới lòng đất thì bị hắn chém đứt.

Từ xa, Diệp Thành đã nhìn thấy hốc cây bị dây leo bao phủ, bên trong có tiên quang chói lọi, ba dây yêu đằng quấn lấy một nữ tử áo trắng, phong cấm cô ở đây, đó là cửu vĩ hồ, cũng là người chuyển kiếp.

Mở!

Một đao bá đạo của Diệp Thành chém lìa hốc cây, chặt đứt yêu đằng đó.

Lúc này Diệp Thành mới nhìn thấy dung mạo của cửu vĩ hồ, đúng là nhan sắc tuyệt thế, tựa như tiên nữ cửu tiêu.

Đa tạ đạo hữu!

Cửu vĩ hồ đột ngột đứng dậy bay ra khỏi lòng đất, xông lên thiên tiêu, tiên quang trên người lạnh như băng, sát khí ngút trời, vùng thiên địa này vì sát khí của cô mà kết thành băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Không ngờ người chuyển kiếp lại là cô, thật sự khiến ta bất ngờ đấy!

Diệp Thành ngửa đầu nhìn lên thiên tiêu, nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của cửu vĩ hồ, hắn không khỏi nở nụ cười.
Chương 1559: Anh vợ

Đùng! Đoàng!

Vì có cửu vĩ hồ tham chiến nên lão yêu Hắc Sơn đã hoàn toàn rơi vào thế bất lợi.

Hoàng tộc cửu vĩ với huyết mạch bá đạo, mới trăm tuổi đã là cảnh giới Hoàng, có thể nói là bí pháp thông thiên.

Diệp Thành cũng xông lên, Bá Long Đao được tiên hoả bao quanh.

Lửa và gỗ trời sinh tương khắc, lấy hoả trị mộc là thích hợp nhất, sự thật cũng chứng minh thực sự hữu dụng, mỗi lần Diệp Thành vung đao đều có thể tạo thành vết máu trên bản thể của lão yêu.

Không biết đến lúc nào thiên địa mới yên tĩnh trở lại.

Lão yêu Hắc Sơn đã bị giết, bản nguyên lão thụ bị phong ấn, cả vùng trời bị tàn phá.

Phù!

Yên lão đạo thở hổn hển, ngồi bệt xuống đất, tu rượu ừng ực.

Diệp Thành ôm cánh tay đầy máu, vận chuyển Man Hoang Luyện Thể, lúc trước may mà hắn trốn nhanh nếu không đã bị kéo đi chôn cùng với lão yêu rồi.

Cửu vĩ hồ nhìn Ninh Thái Thần với vẻ kinh ngạc, đôi mắt đẹp hơi nheo lại dường như đã nhìn ra manh mối, một người phàm mà lại có sức chiến đấu thế này, chắc chắn đã mượn bí pháp.

Lại có thêm công đức!

Ti Mệnh tinh quân mỉm cười, thoát khỏi Ninh Thái Thần bay lên thiên tiêu như thần hồng.

Sau khi Ti Mệnh tinh quân rời đi, Ninh Thái Thần cũng rơi xuống, được cửu vĩ hồ tiến lên ôm vào lòng.

Mẹ kiếp, roi Đả Thần Tiên của lão tử!

Diệp Thành lửa giận ngút trời, ngửa mặt lên trời chửi bới.

Đồ của Thái Công, ắt nên mang đi!

Trên hư thiên truyền lại lời này, nhưng không thấy Ti Mệnh tinh quân quay trở lại nữa.

Khoé miệng Diệp Thành giật giật, mặt mày tối sầm.

Diệp Thành bất giác nghiêng đầu nhìn Yên Xích Hà đang ngồi dưới đất: “Lão đạo, kéo tên kia xuống đây đi, Thần minh cái gì chứ? Mượn đồ xong không chịu trả? Lão tử dựa vào nó để sống đấy”.

“Không kéo được”, Yên lão đạo lắc đầu.

“Không kéo được cũng phải kéo được”, Diệp Thành tức thở hổn hển.

“Muốn mượn pháp lần nữa phải chờ ba ngày”, Yên lão đạo bất lực nhún vai: “Hơn nữa giết được lão yêu Chuẩn Thánh là công đức lớn, lần này về chắc chắn thứ hạng của ông ta sẽ tăng lên, với tu vi của lão đạo ta không thể mượn ông ta được nữa, đây là cấm chế tiên thiên”.

“Ta…”, Diệp Thành thở không ra hơi, suýt thì ngất đi.

“Nương tử”.

“Tướng công”.

Diệp Thành ở bên này đang phì phò tức giận thì cửu vĩ hồ và Ninh Thái Thần vừa tỉnh lại ở bên kia đã ôm nhau, nước mắt đầm đìa.

Yên lão đạo lườm hai người, quay lưng lại uống rượu một mình.

Còn Diệp Thành thì ngồi xổm trên đất, vẻ mặt đau khổ, tức đến mức toàn thân đều đau.

Chỉ lơ là một chút thôi, trong nháy mắt đã bị lấy mất roi Đả Thần Tiên, đây là pháp khí chuyên đánh vào nguyên thần, cực kỳ bá đạo, dùng nó là thuận tiện nhất, vậy mà cứ thế bị lấy mất.

“Đó quả thực là đồ của Thái Công, nên để vật về với chủ thôi”, thấy vẻ mặt đau khổ của Diệp Thành, Yên lão đạo nhàn nhạt lên tiếng.

“Lão đạo, Thái Công mà ông ta nói là ai thế?”

“Khương Thái Công”.

“Khương Thái Công”, Diệp Thành sờ cằm, thầm nghĩ chỉ khác một chữ so với Khương Thái Hư, trong đầu hắn chợt nảy lên suy nghĩ quái lạ, không biết liệu Khương Thái Công và Khương Thái Hư có phải cùng một mẹ sinh ra hay không.

“Đó là sự tồn tại vô thượng trên thiên giới”, Yên Xích Hà lại lên tiếng: “Tất cả các thần tiên trên thiên giới đều do ông ta phong ấn”.

“Lợi hại vậy”, Diệp Thành tặc lưỡi, vội hỏi tiếp: “Thiên giới lại là sự tồn tại thế nào?”

“Đây là một cấm kỵ, không thể nói”.

“Cấm kỵ”, Diệp Thành lẩm bẩm, đồ của thiên giới mà lại lưu lạc đến Chư Thiên Vạn Vực, điều này cho thấy giữa hai thế giới vẫn có chỗ giao thoa, khả năng còn liên kết chặt chẽ với nhau, người bình thường không thể tiếp cận được.

“Đa tạ đạo hữu cứu giúp, ân đức này cả đời khó quên”, khi Diệp Thành đang lẩm nhẩm thì cửu vĩ hồ đã chắp tay hành lễ với hắn.

“Chuyện nhỏ thôi”, Diệp Thành cười nhàn nhạt, vung tay búng ra một tia thần quang, cho nó bay về phía cửu vĩ hồ.

Thần quang bay vào giữa chân mày của cửu vĩ hồ, đi thẳng vào thần hải.

Lập tức, cơ thể mỏng manh của cửu vĩ hồ run lên, lảo đảo một lúc, vẻ mặt thoáng chốc trở nên đau đớn.

Nương tử!

Ninh Thái Thần vội vàng bước tới nhưng lại bị Diệp Thành kéo sang một bên, hắn chỉ mỉm cười trước ánh mắt tức giận của hắn ta.

Nhìn cửu vĩ hồ như vậy, đến Yên lão đạo ở bên cạnh cũng đưa mắt nhìn sang.

Luân hồi!

Yên lão đạo hơi nheo mắt, chợt nhìn Diệp Thành, trong mắt hiện lên ý tứ sâu xa vô cùng nghiêm nghị.

Ưm!

Cửu vĩ hồ vẫn đang ôm đầu kêu gào, theo thần quang không ngừng dung nhập với thần hải, đôi mắt trong veo như nước dần bớt đi vẻ mờ mịt, ký ức kiếp trước bị phủ bụi dần hiện lên.

Chẳng mấy chốc, cửu vĩ hồ ngừng run rẩy, đôi mắt đẹp mất đi vẻ mờ mịt cuối cùng, cô ngơ ngác nhìn Diệp Thành, sương mù trong mắt cũng ngưng tụ thành giọt nước long lanh dưới ánh trăng.

“Đại Sở Hoàng Yên, lâu ngày không gặp”, Diệp Thành khẽ cười, trong mắt ẩn chứa giọt lệ tang thương.

“Diệp Thành”, Hoàng Yên chuyển kiếp rơm rớm nước mắt, bước tới ôm lấy Diệp Thành, cái ôm này không phải cái ôm tình cảm nam nữ, mà là cái ôm tình cảm khi người cùng quê gặp lại.

“Hơ…”, Yên lão đạo há miệng, vẻ mặt kỳ quái.

“Thế này…”, Ninh Thái Thần cũng sững sờ, thế này là thế nào, nói thì nói thôi sao còn ôm nhau nữa?

“May là cô còn nhớ ta”, Diệp Thành nở nụ cười.

“Bách chuyển thiên hồi, đến chết không quên”, Hoàng Yên chuyển kiếp khóc thút thít, cũng như Niệm Vi ngày đó, cô áp má vào ngực Diệp Thành lắng nghe nhịp tim của hắn như lắng nghe nhịp đập của Đại Sở.

“Nào nào, ta cũng muốn ôm”, Yên lão đạo bước tới, kéo Diệp Thành ra.

“Lão đạo thối tha, tránh sang một bên”, Ninh Thái Thần mắng, đẩy Yên lão đạo ra rồi nhìn Diệp Thành, sau đó lại nhìn Hoàng Yên chuyển kiếp: “Nương tử, hai người…”

“Huynh ấy là huynh trưởng của thiếp”.

“Cô ấy là tỷ tỷ của ta”.

“Rốt cuộc là huynh trưởng hay tỷ tỷ?”, Yên lão đạo và Ninh Thái Thần đều nhìn Diệp Thành và Hoàng Yên chuyển kiếp với vẻ mặt kỳ lạ.

“Huynh trưởng”, Hoàng Yên chuyển kiếp vội cười.

“Thì ra là huynh trưởng của nương tử”, Ninh Thái Thần vội hành lễ với Diệp Thành; “Tiểu sinh là Ninh Thái Thần, bái kiến anh vợ”.

“Khách… Khách sáo rồi”, Diệp Thành cười khan, vẻ mặt cũng khá thú vị. Mất một món pháp khí lại có thêm một cậu em vợ khiến hắn trở tay không kịp, nhưng Hoàng Yên chuyển kiếp đã nói như vậy đương nhiên hắn không phản đối, xét về tuổi tác hiện tại thì đúng là hắn lớn hơn Hoàng Yên chuyển kiếp.

“Nào nào nào, phân chia chiến lợi phẩm đi, mỗi người lấy một món, không được lấy nhiều hơn”, bên này, Yên lão đạo đã dốc hết bảo vật của lão yêu Hắc Sơn ra, chất thành một núi, ánh sáng rực rỡ sáng ngời.

“Ta chọn trước”, Yên lão đạo rất nhanh, nhét một chiếc gương bí thuật vào ngực.

“Viên thần châu này không tệ”, Diệp Thành giơ tay lấy một viên thần châu màu tím ra, nhưng không phải lấy cho mình mà cho nó bay vào đầu mày của Ninh Thái Thần, đó là thần vật, là thứ có lợi nhất cho người phàm.

“Cảm ơn anh vợ”.

“Gọi… Gọi ta Diệp Thành là được”, Diệp Thành ho khan một tiếng, lại nhìn bảo vật của lão yêu Hắc Sơn, bộ sưu tập của Chuẩn Thánh rất phong phủ, nhưng nhìn một lượt chẳng có thứ nào lọt vào mắt hắn, nhưng cũng không thể không lấy được, hắn tiện tay nhặt vào món, hầu hết là chọn pháp khí.

“Những người khác thì sao?”, Hoàng Yên chuyển kiếp không nhìn bảo vật, điều cô quan tâm hơn cả vẫn là người của Đại Sở.

“Vẫn đang tìm”, Diệp Thành mỉm cười, trở tay lấy một món đồ ra đưa cho Hoàng Yên chuyển kiếp, đó là một thanh thần kiếm, trên thân kiếm khắc đầy phù văn, quanh kiếm đều có dấu vết thăng trầm của năm tháng.

“Kiếm Thái A”, Hoàng Yên chuyển kiếp run lên, vội vàng nhận lấy, đây là pháp khí của Sở Hoàng năm xưa.

“Phụ thân cô cũng ở Chư Thiên Vạn Vực”, Diệp Thành lại truyền âm tới.

“Phụ hoàng vẫn còn sống?”, Hoàng Yên chuyển kiếp chợt quay đầu lại, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Diệp Thành.

“Không chỉ Sở Hoàng còn sống mà chín hoàng đế của Đại Sở đều vẫn còn sống”, Diệp Thành nói ra bí mật đã cất giấu bấy lâu nay: “Lúc trước cửu hoàng không quy tịch mà là tới Chư Thiên Vạn Vực, nhưng ta không biết họ đang ở đâu”.

“Ta biết phụ hoàng vẫn chưa chết mà”, Hoàng Yên chuyển kiếp ôm kiếm Thái A, nước mắt như pha lê rơi xuống.

“Nương tử có chuyện gì buồn à?”, Ninh Thái Thần cầm lấy tay cô.

“Không”, Hoàng Yên chuyển kiếp vội lau nước mắt, cười qua hàng lệ: “Hôm nào dẫn tướng công đi gặp phụ hoàng của thiếp”.

“Lão trượng có… có khó tính không?”

“Cũng tạm”, Đại Sở Hoàng Yên mỉm cười.
Chương 1560: Ta muốn tu tiên

Đêm khuya, bên trong sơn lâm mùi thơm của thịt lan toả.

Yên lão đạo bắc bếp đặt nồi lên.

Ở bên, Đại Sở Hoàng Yên và Ninh Thái Thần tựa vào nhau lặng lẽ nhìn tinh không vô tận.

Cảnh tượng này khiến Diệp Thành ở phía xa nhìn mà không khỏi tấm tắc.

Đại Sở Hoàng Yên kiếp trước là con gái của Sở Hoàng, kiếp này là Hoàng tộc Cửu Vĩ, đó là sự tự hào thế nào chứ, ai có thể ngờ nổi một nữ tử có đủ tư cách cao ngạo như vậy lại nương tựa vào bờ vai của một người phàm, giống như một thê tử hiền thục dịu dàng cứ ngây thơ như thế cùng người phàm kia đếm sao trên trời.

Nhìn mãi, nhìn mãi, Diệp Thành chợt mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo nỗi bể dâu.

Có lẽ năm tháng đã trôi qua quá lâu rồi, có lẽ thế đạo này quá hỗn loạn nên Đại Sở Hoàng Yên cao ngạo cũng bị cuốn theo làm một người bình thường, sống cuộc sống bình dị, nắm tay một người phàm cùng sống tới bạc đầu răng nong.

Trong chốc lát, Diệp Thành nhìn về hư không, đôi mắt mơ màng, thần thái thẫn thờ, hắn không biết người hắn thương giờ đang ở nơi đâu.

Thịt ra rồi đây!

Mùi thơm của thịt thơm nồng, cảnh tượng trong sơn lâm thật ấm cùng.

Màn đêm dần buông xuống, lão đạo dựa vào gốc cây ngủ đi còn Đại Sở Hoàng Yên và Ninh Thái Thần cũng nương tựa vào nhau chìm vào giấc mộng.

Diệp Thành bước lên một tảng đá, tay cầm vò rượu, hắn lặng lẽ uống, chốc chốc lại nhìn vào bầu trời đầy sao, từng vì sao lấp lánh như từng khuôn mặt quen thuộc.

Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới thu lại ánh mắt, hắn quay đầu sang nhìn thì Ninh Thái Thần đã leo lên đây ngồi cạnh hắn rồi.

“Đã muộn như vậy rồi mà sao còn chưa ngủ?”, Diệp Thành mỉm cười, nói rồi đưa vò rượu ra.

“Ta không ngủ được”, Ninh Thái Thần nhận lấy ngẩng đầu uống một ngụm nhưng bị sặc đến mức nước mắt cứ thế chảy ra.

“Đối xử với cô ấy cho tốt, đừng phụ cô ấy”, Diệp Thành lãnh đạm nói.

“Từ khi ta biết ghi nhớ mọi chuyện trên đời thì luôn đọc sách thánh hiền, làm mọi chuyện có ích”, Ninh Thái Thần mỉm cười, “ta hi vọng sớm đỗ trạng nguyên có thể mặc áo ấm về quê tạo phúc bách tính, để lại tiếng thơm cho đời sau, cho tới khi ta gặp nương tử của mình thì mới biết cái gọi là danh vọng và tiếng thơm cũng chỉ là hư vinh, sự bình an của nàng ấy mới chính là món quà mà trời cao ban tặng”.

“Có gì thì cứ nói thẳng ra”, Diệp Thành đáp.

“Ta muốn tu tiên”, Ninh Thái Thần nhìn Diệp Thành, đôi mắt rõ vẻ kiên định.

“Cô ấy cũng là người tu đạo, tại sao không bảo cô ấy dạy?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Ninh Thái Thần.

“Nương tử của ta là người thế nào ta hiểu rõ nhất”, Ninh Thái Thần cười ái ngại, “nàng ấy chỉ muốn ta làm một người bình thường, không muốn ta đi trên con đường nghịch thiên này, nhưng tiểu sinh hiểu rằng nam nhân cần phải đảm đương gánh vác, phải che mưa chắn gió cho người mà mình thương, ta không mong muốn cảnh tượng bi thương này xảy ra lần nữa, cũng không muốn khi nương tử gặp nạn còn ta lại chỉ là một thư sinh trói gà không chặt”.

“Đây quả thực là con đường nghịch thiên, ngươi chắc chắn muốn đi chứ?”, Diệp Thành trút một ngụm rượu.

“Đi”.

“Không hối hận chứ?”

“Không hối hận”, Ninh Thái Thần nói với giọng kiên định.

“Đây là sự lựa chọn của ngươi đấy”, Diệp Thành cất vò rượu đi, hắn ngồi thẳng dậy, “khoanh chân ngồi xuống đi.

Nghe vậy, Ninh Thái Thần cũng cất vò rượu đi và khoanh chân ngồi xuống.

Diệp Thành giơ tay lên, một tay đặt vào đầu Ninh Thái Thần, căn nguyên thánh thể mạnh mẽ đẩy vào mở rộng kì kinh của Ninh Thái Thần.

Hự!

Cơn đau đớn kịch liệt khiến Ninh Thái Thần đau đớn rít lên nhưng vẫn cố gắng nghiến răng chịu đựng.

Diệp Thành không nói gì, hắn vẫn dùng căn nguyên thánh thể tôi luyện huyết mạch cho Ninh Thái Thần, giúp hắn thay da đổi thịt, tạo nên đạo căn.

Không lâu sau đó tiên hoả bay ra, len lỏi vào phần bụng dưới của Ninh Thái Thần, giúp hắn mở ra đan hải của người tu luyện, long hồn bay ra mở ra thần hải, thiên lôi xuất hiện tôi luyện cơ thể của người phàm.

Cơn gió nhẹ khẽ thổi qua mang theo mùi hương nữ nhân, Đại Sở Hoàng Yên xuất hiện, cô khẽ mím môi nhìn Ninh Thái Thần chịu đau đớn.

Xót xa không?

Diệp Thành quay sang nhìn Đại Sở Hoàng Yên.

Đại Sở Hoàng Yên mỉm cười không nói gì.

Lòng bàn tay Diệp Thành có thánh huyết xuất hiện đẩy vào cơ thể Ninh Thái Thần, giúp hắn lột xác.

Hự! Hự!

Không lâu sau đó, bên trong cơ thể Ninh Thái Thần liên tiếp có âm thanh này vang lên, đan hải và thần hải liên tiếp được mở ra, tu vi của hắn tiến cấp từ tầng Ngưng Khí thứ nhất đột phá tới cảnh giới Nhân Nguyên Đỉnh Phong.

Từ trong ống tay áo Diệp Thành có rất nhiều đan dược bay ra lần lượt vỡ tan ngấm vào cơ thể Ninh Thái Thần.

Hự! Hự!

Tu vi của Ninh Thái Thần lại đột phá, cơ thể của hắn giống như cái động không đáy nuốt trọn tinh nguyên đan dược.

Haiz!

Đại Sở Hoàng Yên thở dài, cô cũng giơ tay lên, tế ra sức mạnh huyết mạch đẩy vào cơ thể Ninh Thái Thần.

Cô chính là Hoàng tộc Cửu Vĩ, huyết mạch bá đạo vô song, huyết mạch Cửu Vĩ hoàn toàn thức tỉnh có thể sánh ngang tới thần thú, ở một ý nghĩa nhất định mà nói thì giống với huyết mạch thánh thể của Diệp Thành, đó là một sự tồn tại nghịch thiên.

Lúc này, dưới tác dụng của huyết mạch thánh thể và huyết mạch hồ tộc, đạo căn của Ninh Thái Thần trở nên thâm hậu.

Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.

Ánh dương rực rỡ chiếu rọi khắp mặt đất, một ngày mới lại bắt đầu.

Trên tảng đá, Diệp Thành vươn vai vặn cổ, hắn nhảy xuống đất.

Lại nhìn sang Ninh Thái Thần lúc này, toàn thân tiên quang rực rỡ, xung quanh hắn, từng luồng sáng màu vàng kim chói lọi lan ra tứ phía, hắn đã là người tu đạo, được đại thần thông của Diệp Thành dẫn dắt bước vào con đường tu đạo.

Trong một đêm hắn từ một người phàm không hề có tu vi mà một bước trở thành tu sĩ, vả lại còn là một tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư, đối với hắn mà nói đây có thể coi là cơ duyên, là tạo hoá.

“Cảnh giới Linh Hư mà đến cả thần hải và đan hải đều mở ra?”, Yên lão đạo tỉnh dậy đảo mắt nhìn Ninh Thái Thần, miệng tấm tắc và càng kinh ngạc với thần thông của Diệp Thành hơn.

“Sau này thế nào phải dựa vào bản thân hắn rồi”, Diệp Thành mỉm cười rồi lấy vò rượu ra.

“Haiz…”, ở bên, Đại Sở Hoàng Yên thở dài, “cuối cùng chàng ấy vẫn bước trên con đường này”.

“Trăm năm của người phàm chẳng qua cũng chỉ như cơn gió, hắn muốn đi cùng cô lâu hơn”.

“Ta chỉ muốn chàng ấy sống bình thường mà thôi”.

“Ta rất hiếu kì, con gái của Sở Hoàng cao ngạo và còn là cửu vĩ Hoàng Tộc, sao lại có thể đem lòng yêu thương một thư sinh người phàm được?”, Diệp Thành tò mò nhìn Đại Sở Hoàng Yên, “Hắn có điểm đặc biệt gì?”

“Rất ngốc”, Đại Sở Hoàng Yên mỉm cười dịu hiền.

“Nghe…nghe mới lạ đấy”, Diệp Thành ho hắng, vẻ mặt kì quái.

“Tiếp theo ngươi định đi đâu?”, Đại Sở Hoàng Yên thu lại ánh mắt rồi nhìn sang Diệp Thành.

“Đi Tử Vi Tinh”, Diệp Thành mỉm cười, “còn hai người thì hãy tới U Đô trước đi, nơi đó có người chuyển kiếp, Tạ Vân chính là Thánh Chủ ở đó, còn có Thánh Nhân trấn thủ, đó là nơi an toàn”.

“Nghe cũng được đấy”.

“Hẹn gặp lại”, Diệp Thành mỉm cười, hắn bay vào hư thiên, chớp mắt đã biến mất.

“Hẹn gặp lại”, Đại Sở Hoàng Yên nhìn thiên không và khẽ nói, trong đôi mắt xinh đẹp còn hiện lên cái nhìn bể dâu.

“Chạy nhanh thế, đợi ta đã”, Yên lão đạo không buồn nhìn Ninh Thái Thần nữa, cứ thế đuổi theo.

“Lão đạo, ông không đi hàng yêu trừ ma, theo ta làm gì?”, Diệp Thành liếc nhìn Yên lão đạo.

“Chúng ta tìm một nơi nào đó nói chuyện cái đã”, Yên lão đạo xoa tay cười xuề xoà: “Ví dụ như nói xem làm sao ngươi có thể mạnh đến mức mở ra đan hải và thần hải, lão đạo cảm thấy rất hiếu kì về thần thông này”.

“Đó là cấm kị không thể nói”, Diệp Thành nói với vẻ mặt thản nhiên.

“Câu cửa miệng của ta mà ngươi cũng học trôi chảy đấy nhỉ?”

“Có gì đâu, thôi nói vào chuyện chính”, Diệp Thành nói rồi quay sang nhìn Yên lão đạo, “tiền bối có biết Hoá Thiên lão tổ ở đâu không?”

“Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, có trời mới biết ông ta ở đâu”, Yên lão đạo đáp lời, “có điều nếu như đi tìm ông ta thì cũng không phải là khó, ngươi đã từng nghe nói Vọng Cổ Tinh chưa? Mấy ngày gần đây ở đó sẽ diễn ra bán đấu giá, lão tạp đó chắc chắn sẽ đi, ông ta là người thích tìm bảo bối ở các buổi đấu giá, mấy năm nay ông ta thực sự đã vợt được về không ít bảo bối”.

“Vọng Cổ Tinh?”, Diệp Thành xoa cằm, trong thần hải loé lên Vọng Cổ Tinh nằm bên trong Tinh Không Đồ mà Nhược Thiên Chu Tước đưa cho hắn.

“Có hứng thú đi xem không?”, Yên lão đạo nhướng mày với Diệp Thành, “vãn bối từng nghe nói, có lẽ có buổi đấu giá Tinh Không Đồ”.

“Tinh Không Đồ?”, Diệp Thành sáng mắt, “đi xem xem”.

“Đi thôi”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom