• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1311-1315

Chương 1311: Hẹn kiếp sau gặp lại

Dưới trướng Thiên Ma Đại Đế vốn có mười một ma quân, người áo đen giáng xuống Nam Sở lúc trước là Hắc Chiến Ma Quân, người áo tím giáng xuống Bắc Sở là Tử Dạ Ma Quân, bọn họ đã lần lượt bị giết nên dưới trướng Thiên Ma Đại Đế chỉ còn lại cửu đại ma quân.

Sau Thiên Nữ Ma Quân, ma trụ vẫn tiếp tục rung lên, những bóng người như làn sóng thuỷ triều huyễn hoá ra, số lượng đông đảo lên đến cả triệu người, nối nhau liên tiếp, chưa thấy người cuối cùng.

Uỳnh! Rầm!

Phía trước, vô số ma binh đông như biển đen, những nơi chúng đi qua, từng ngọn núi sụp đổ, từng người từng người bị giết chết.

Tất cả những điều này đến quá đột ngột, các thế lực ở Bắc Chấn Thương Nguyên bị đánh trở tay không kịp, tổn thất nặng nề, đại quân Thiên Ma quá mạnh, họ không thể chống lại.

Rút, mau rút!

Phía trên hư thiên, một trưởng lão của Chú Kiếm Thành hét lớn, bảo vệ con cháu trong gia tộc rút lui.

Ù!

Sau tiếng rung, một cây chiến mác đen kịt phóng vụt tới, ghim chết vị trưởng lão kia trên hư thiên.

Trưởng lão!

Người của Chú Kiếm Thành khóc ròng, đám đệ tử trẻ tuổi thì sắc mặt tái nhợt, đường đường là tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên mà lại bị tuyệt sát tại chỗ, sức mạnh của kẻ địch khiến thân thể họ run lên vì sợ hãi.

Giết!

Một bóng người hiên ngang bước tới, giọng nói lạnh lùng uy nghiêm, ông ta rút cây chiến mác dính máu trên người trưởng lão Chú Kiếm Thành ra, đó là một vị ma tướng cường đại, cũng là cảnh giới Chuẩn Đế bị áp chế xuống còn cảnh giới Chuẩn Thiên, tuy đều là cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng sức chiến đấu của ông ta không phải cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường có thể so sánh.

Ma binh giống như thuỷ triều, ùn ùn kéo đến, áp đảo từng tốp người.

Đại quân Chú Kiếm Thành bị đánh tan tác, chỉ còn một nửa số người trốn thoát, hầu hết đều bị bao vây, chết không toàn thây.

Hạo Thiên thế gia, Thất Tịch Cung, Bắc Hải thế gia và Huyền Thiên thế gia cũng không khá hơn là bao, chỉ một số ít có thể trốn thoát, các trưởng lão của gia tộc đều đang liều mạng bảo vệ cho hậu bối rút lui.

Đây là một bức tranh đẫm máu, đại quân Thiên Ma quá mạnh, những nơi chúng đi qua đều có thây chất thành núi, máu chảy thành sông.

Trên một đỉnh núi, hơn mười bóng người già nua lảo đảo, ai cũng đã bị thương, họ thiêu đốt tinh nguyên, chắn cho hai người phía sau, nhìn kỹ lại thì thấy là thiếu chủ Trần Vinh Vân của Chú Kiếm Thành và Hạo Thiên Thi Nguyệt của Hạo Thiên thế gia.

“Thật… Thật xui xẻo, hôm nay là… là ngày vui của lão tử đấy”, Trần Vinh Vân nằm trong vòng tay Hạo Thiên Thi Vũ, máu trong miệng liên tục ộc ra.

Hắn ta bị thương rất nặng, trước ngực có một vết thương lớn đáng sợ, u quang ma tính hoá giải tinh nguyên khiến cho vết thương chẳng những không lành mà ngược lại còn lan rộng hơn.

Đây là một đòn tuyệt sát, khiến linh hồn bản mệnh của hắn ta bị thương nặng, ngọn lửa linh hồn lúc này đang nhanh chóng lụi tàn.

“Chàng không được chết, chàng không được chết”, Hạo Thiên Thi Vũ nước mắt như mưa, điên cuồng trút tinh nguyên vào cơ thể Trần Vinh Vân, nếu lúc trước hắn không đỡ một đòn đó cho cô thì người phải chết lúc này chính là cô.

“Cười… Cười lên cho lão tử!”, bàn tay đầy máu của Trần Vinh Vân run rẩy đưa lên, muốn vuốt ve gò má cô.

Hạo Thiên Thi Vũ mặt đầy nước mắt, cô không nói gì, thiêu đốt thọ nguyên điên cuồng đẩy tinh nguyên, chỉ mong cứu được hắn.

Nhưng trời cao không thương xót, mọi cố gắng của cô đều là vô ích, dù cô điên cuồng thế nào cũng không ngăn được linh hồn bản mệnh đang liên tục tiêu tán của Trần Vinh Vân.

Ầm!

Thiên Ma quân tấn công lên đỉnh núi, hơn mười trưởng lão của Chú Kiếm Thành liều mạng chống cự nhưng rồi cũng từng người một ngã xuống, hoá thành tro tàn.

“Chúng ta cùng nhau lên đường”, nhìn Thiên Ma quân bao quây xung quanh, Hạo Thiên Thi Vũ từ bỏ truyền tinh nguyên, ôm chặt Trần Vinh Vân dịu dàng như nước.

Nhưng khi ma binh vung đao lên thì một thân ảnh to lớn từ trên trời bay xuống, một chưởng hất văng cả đám, đó chính là Tiêu Phong điện chủ phân điện thứ nhất của Thiên Đình.

Đi!

Tiêu Phong bước đến túm hai người lên hư thiên, vì thế lưng ông đã trúng một kiếm, ma binh đông như thuỷ triều đuổi theo sát sao, phía trước cũng có ma binh chặn đường.

Tiêu Phong vừa bảo vệ hai người vừa chiến đấu hết mình, hy vọng tìm được một lối thoát.

Phía sau, Trần Vinh Vân vẫn nằm trong lòng Hạo Thiên Thi Vũ, lau nước mắt trên má cho cô: “Sống cho thật tốt”.

Nói xong hắn nở nụ cười dịu dàng, khẽ đẩy Hạo Thiên Thi Vũ ra rồi rơi xuống khỏi hư thiên như một chiếc lá bay theo gió, máu và nước mắt làm nhoè đi đôi mắt hắn.

Không…!

Hạo Thiên Thi Vũ hét lên thấu tận tâm can, cô đưa tay nhưng chỉ bắt được không khí, trơ mắt nhìn bóng dáng huyết sắc rời xa mình, âm dương cách biệt.

Kẻ nào cản ta đều phải chết!

Tiêu Phong hét lên phẫn nộ, không có thời gian và sức lực để cứu Trần Vinh Vân, ông kéo Hạo Thiên Thi Vũ còn đang giãy giụa điên cuồng chém giết, mở ra một con đường máu.

Ở nơi khác, Trần Vinh Vân không muốn liên luỵ đến người khác đã rơi xuống đất, đôi mắt mờ tối cố gắng giữ lấy tia sáng cuối cùng, cho đến khi thấy Tiêu Phong đưa được Hạo Thiên Thi Vũ ra khỏi vòng vây mới mỉm cười nhắm mắt: “Hẹn kiếp sau gặp lại”.

Ma binh xông tới, dìm chết bóng dáng hắn, hai hàng lệ tuôn dài trên má, khắc ghi bóng dáng yêu kiều đó vào linh hồn.

A…!

Tiếng hét của Hạo Thiên Thi Vũ đau thấu tim gan, Tiêu Phong đưa cô ra khỏi vòng vây nhưng hai mắt cô đã mờ đi, không còn tìm thấy bóng dáng thân thương đó nữa.

Haiz!

Tiêu Phong thầm thở dài bất lực.

Mọi thứ đến quá đột ngột khiến mọi người ứng phó không kịp.

Dù ông đã đưa đại quân phân điện thứ chín tới cứu viện nhưng vẫn người ít không địch lại số đông, cứu được một người đã là may mắn lắm rồi, ông không vô song được như Diệp Thành, không cứu được Trần Vinh Vân.
Chương 1312: Bắc Chấn Thương Nguyên nhuốm máu

Giết!

Trong thiên địa tối tăm, tiếng hô giết rung chuyển đất trời.

Đại quân Thiên Đình tiến vào Bắc Chấn Thương Nguyên từ mọi hướng, chiến đấu với đại quân Thiên Ma.

Phụt! Phụt! Phụt!

Ngay lập tức, máu bắn tung tóe, nhuốm cả bầu trời, vừa giao đấu đại quân Thiên Đình đã tổn thất nặng nề.

Phải biết rằng, đại quân họ đang đối mặt đều là cao thủ vô song bị áp chế cảnh giới tu vi, trước khi tu vi bị áp chế, người yếu nhất cũng đã là cảnh giới Thiên, cho dù đại quân Thiên Ma bị áp chế xuống còn cùng cảnh giới với họ, nhưng sức chiến đấu ấy cũng không phải thứ họ có thể sánh được.

Giết!

May mắn thay, quân tiếp viện từ các thế lực lớn của Thiên Đình đến từ tứ phía, hậu duệ cửu hoàng cũng gia nhập, nhưng dù vậy tu sĩ của Đại Sở vẫn từng người từng người hoá thành tro.

Diệp Thành đã tới, uy áp của hắn cực mạnh, trên người hắn mặc Hỗn Thiên Chiến Giáp, trên đầu là Hỗn Độn Thần Đỉnh, tay cầm Huyết Linh Thần Đao, bước trên biển ác sát, những nơi hắn đi qua đều để lại vũng máu.

Sau hắn, Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, Cơ Tuyết Băng, Liễu Dật và Chu Ngạo cũng tham gia vào trận chiến, lúc này thế trận mới miễn cưỡng cân bằng.

“Người của Hạo Thiên thế gia đâu?”, Diệp Thành một đao chém chết một ma binh, cứu được một người của Bắc Hải thế gia.

“Bị… Bị bao vây ở núi Thương Mãng rồi”.

“Rời khỏi Bắc Chấn Thương Nguyên, rút lui về phía Nam”, Diệp Thành buông người đó ra, một đao quét được cả đám người rồi bay thẳng về phía núi Thương Mãng của Bắc Chấn Thương Nguyên, hắn như một bậc chiến thần, không ai có thể ngăn cản.

Từ khi Đại Sở thống nhất, Hạo Thiên thế gia cũng như Mộ Vân thế gia, Âu Dương thế gia, Nam Cung thế gia đã từ Nam Sở chuyển về Bắc Sở, các lão bối tu sĩ đều lưu luyến, nhớ nhà.

Khi đó hắn không phản đối điều này.

Lúc ấy Đại Sở là lãnh thổ của Thiên Đình, ở Nam Sở hay Bắc Sở cũng như nhau, dù là Hạo Thiên thế gia hay Nam Cung thế gia cũng đều do Thiên Đình quản lý, là đại chư hầu của Thiên Đình.

Nhưng lúc này hắn hối hận rồi, hối hận không nên để Hạo Thiên thế gia trở về quê hương, nếu không cũng không bi thảm như bây giờ.

Dù hắn vẫn còn chút ngăn cách với Hạo Thiên thế gia, nhưng thời gian có lẽ đã xoá nhoà mọi thứ, hắn đắt đầu chấp nhận Hạo Thiên thế gia nhưng lại là ở Bắc Chấn Thương Nguyên hỗn loạn này.

Ở một nơi trên hư thiên, người của Huyền Thiên thế gia đang cố gắng xông ra.

Lão bối tu sĩ của Huyền Thiên thế gia đều đang cố gắng hết sức, chỉ mong tìm ra lối thoát cho hậu bối.

Cố lên! Cố gắng lên!

Toàn thân Vi Văn Trác đầy máu, cõng theo Đông Phương Ngọc Yên cũng người đầy máu, cô trúng một đòn tàn khốc, đầu mày bị nhất chỉ đâm xuyên, linh hồn bản mệnh đang tiêu tán, ngọn lửa linh hồn dần dập tắt.

“Vi Văn Trác, trăm… trăm nghìn năm sau, chàng… có còn nhớ ta không?”, mắt Đông Phương Ngọc Yên mờ tối, vẻ mặt mê man, cô cười thê lương, nói xong câu này miệng lại trào máu, làm ướt áo hắn.

“Có, ta sẽ nhớ nàng”, người Vi Văn Trác run lên, hai mắt rưng rưng.

“Ta… Ta nên cảm thấy may mắn vì… đã gặp được người mình yêu… yêu nhất trong những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời”.

“Nàng sẽ không phải đợi quá lâu đâu”.

“Ta sẽ khắc… khắc tên chàng lên… cầu Nại Hà, viết lên nguyện… nguyện vọng của ta… mong trời cao phù hộ cho lang quân của ta không quên chuyện cũ, không quên Đông… Đông Phương Ngọc Yên…”

Đông Phương Ngọc Yên nói ngắt quãng, cô đã vô cùng yếu, dù cố hết sức nhưng vẫn không nói hết lời, áp mặt vào lưng hắn, hai hàng nước mắt chảy dài.

“Ta sẽ quỳ trước Phật Tổ, cầu xin tiếp tục tiền duyên”, Vi Văn Trác vẫn nói, cười trong nước mắt, dù hắn biết cô đã không còn nghe thấy nữa nhưng vẫn nói: “Trong kiếp luân hồi tiếp theo, ta vẫn sẽ được vén khăn trùm đầu màu đỏ của nàng một lần nữa, chúng ta sẽ có một đàn con…”

Haiz!

Thấy Vi Văn Trác như vậy, các trưởng lão Huyền Thiên thế gia vẫn đang chiến đấu đều thở dài.

Bùm!

Phía trước, ma binh đông nghịt bị một kiếm quét sạch, Thiên Thương Nguyệt xông vào cứu Huyền Thiên thế gia, nhưng không cứu được Đông Phương Ngọc Yên. Đây là chiến tranh, dù cô có lòng thương xót nhưng cũng không có dư thời gian để làm điều đó.

Vạn Kiếm Triều Tông!

Trên hư thiên phía Đông có tiếng vạn kiếm rung lên, những nơi nó quét qua đều có ma binh bị chém chết.

Người ra tay là Cơ Tuyết Băng, cô dùng thần thông do Diệp Thành tự sáng tạo, đây là bí thuật quần công, dùng vào lúc này là thích hợp nhất.

Nếu nói Diệp Thành là chiến thần vô song thì cô là nữ vương cái thế, suốt chặng đường không ai có thể ngăn cản cô, bị một mình cô chém hết rồi rơi xuống đỉnh núi.

Trên đỉnh núi có mấy chục bóng người, tất cả đều là nữ trưởng lão của Thất Tịch Cung, lúc này họ đang bảo vệ Thánh nữ của mình.

Thương thế của Từ Nặc Nghiên rất nặng, không khá hơn Đông Phương Ngọc Yên là bao, linh hồn của cô cũng bị tổn thương, nếu không phải sức mạnh linh hồn của luyện đan sư cường đại thì e là cô đã tan thành mây khói từ lâu, nhưng dù vậy cũng không ngăn được linh hồn đang liên tục sụp đổ của cô.

Đi!

Cơ Tuyết Băng cõng Từ Nặc Nghiên trên lưng, cùng các nữ trưởng lão của Thất Tịch Cung ra khỏi ngọn núi.

“Trời cao… vẫn khá công bằng”, Từ Nặc Nghiên áp má vào lưng Cơ Tuyết Băng, nở nụ cười buồn bã.

Cơ Tuyết Băng khẽ cau mày nhưng không nói gì, cô vẫn vung Huyền Linh thần kiếm, quét sạch đám ma binh xung quanh.

“Cô vẫn… nữ giả trang nam như thế, vẫn… đẹp trai như trong trí nhớ của ta”, Từ Nặc Nghiên sau lưng vẫn khẽ nói, đôi mắt mờ đi, ánh sáng trong mắt tối dần.

“Cơ Tuyết Băng, kiếp sau nếu… nếu cô là nam, có thể… có thể cưới ta không?”, Từ Nặc Nghiên cười ngốc nghếch mà dịu dàng, nói ra lời mà một nữ tử không nên nói với một nữ tử khác.

Nghe vậy, người Cơ Tuyết Băng run lên, sát kiếm vung lên hơi khựng lại, suýt chút nữa cô đã bị thương nặng.

Có lẽ đến giờ cô mới thực sự hiểu tâm ý của Từ Nặc Nghiên.

Tất cả đều do trời cao hại, khiến cô nữ giả trang nam, khiến họ gặp nhau ở Đan Thành để rồi nữ tử ngốc nghếch phải lòng cô, một người là nữ giả trang nam.

Trời cao nào có công bằng, thêu dệt tạo hoá, đùa bỡn cõi trần. Thế gian nào có Cơ Vô Trần, cái tên vốn không tồn tại nhưng lại khiến cho một nữ tử đến chết vẫn còn ghi nhớ, muốn khắc sâu vào linh hồn, hẹn kiếp sau gặp lại.

Tiếng nỉ non sau lưng ngừng lại, đôi mắt xinh đẹp luôn gắng gượng mở ra của Từ Nặc Nghiên cuối cùng vẫn run run khép lại, chỉ có hai hàng lệ cày xè lướt qua gò má, để lại một mối tình duyên bị ông trời đùa bỡn.

Cơ Tuyết Băng im lặng, trong lòng cảm thấy áy náy, là cô đã để lại vết thương lòng cho cô gái sau lưng.

Haiz!

Thầm thở dài một tiếng, cô bước lên hư thiên, giết chết một ma binh, thoát khỏi vòng vây.

Haiz!

Trong một ngôi miếu Nguyệt Lão đầy máu, Phục Linh và lão già Gia Cát Vũ cũng thở dài.

Phía trước là một cây cổ thụ được treo rất nhiều dây thừng đỏ không đồng đều, trên mỗi sợi dây buộc một tấm gỗ nhỏ, trên mỗi tấm gỗ đều khắc tên hai người.

Dưới gốc cây cổ thụ có một nữ tử đang nằm nghiêng và một thanh niên cũng đang nằm nghiêng, hai người không muốn thấy nhau nhưng lại nắm tay nhau, một người mặc áo trắng, một người mặc váy cưới màu đỏ, một người tên Ly Chương, một người tên Hạo Thiên Thi Tuyết.

Hôm nay vốn là ngày đại hỉ của họ nhưng lại bị Thiên Ma xâm lược, đám cưới của họ biến thành đám tang.

Lão già Gia Cát Vũ và Phục Linh quay lưng lại, không cố gắng cứu chữa, vì đôi phu thê mới thành thân này đã cận kề cái chết, cho dù Đại La Kim Tiên còn sống cũng không cứu được họ.

“Hi vọng kiếp sau chúng ta vẫn là phu thê”, Ly Chương cười mệt mỏi, đôi mắt dần mất đi ánh sáng cuối cùng.

“Ta sẽ ở dưới gốc cây Nguyệt Lão này chờ chàng”, Hạo Thiên Thi Tuyết mỉm cười dịu dàng, đôi mắt đẫm lệ từ từ nhắm lại, hai hàng lệ nóng cuối cùng của đời này tuôn trào.

Haiz!

Phục Linh và lão già Gia Cát Vũ lại thở dài lần nữa, họ vung tay nâng hai người lên rồi chôn họ dưới gốc cây Nguyệt Lão.

Có lẽ đây là chốn về yên bình nhất của họ, nắm tay nhau đi trên Hoàng Tuyền, bước lên cầu Nại Hà uống canh Mạnh Hà, cũng là rượu giao bôi, ở dưới cây Nguyệt Lão này hy vọng kiếp sau sẽ được bên nhau đến già.

Lão già Gia Cát Vũ và Phục Linh rời đi, trên cây Nguyệt Lão nở ra hai bông hoa, một bông là Ly Chương, một bông là Thi Tuyết.
Chương 1313: Tìm Trần Dạ

Bùm! Rầm!

Đất trời tối đen như mực, máu nhuốm đỏ Bắc Chấn Thương Nguyên, trận chiến vẫn diễn ra ác liệt, đại quân Thiên Đình người trước hi sinh, người sau tiếp bước nhưng vẫn lần lượt ngã xuống.

Núi Thương Mãng, một trong số ít những ngọn núi lớn ở Bắc Chấn Thương Nguyên, nguy nga đồ sộ, tuy có kết giới hộ sơn bảo vệ nhưng lúc này cũng bị quân Thiên Ma vây kín không một khe hở.

Trên núi, người của Hạo Thiên thế gia không hề ít, nhưng so với quân Thiên Ma thì vẫn ít đến đáng thương.

Thiên Ma Vực xâm lược, cả Bắc Chấn Thương Nguyên bị đánh chia năm xẻ bảy, Hạo Thiên thế gia cũng vậy, chỉ số ít người chạy thoát được, ngoại trừ người bị bao vây ở đây, những người còn lại đều đã chết.

Bùm! Ầm!

Ánh mắt quân Thiên Ma hung ác, đôi mắt màu máu cực kỳ dữ tợn, chúng đang điên cuồng bắn phá kết giới hộ sơn.

Mặc dù Hạo Thiên thế gia đã cố hết sức để duy trì kết giới hộ sơn, nhưng cũng khó ngăn được cuộc tấn công của quân Thiên Ma, kết giới đã bị phá thủng nhiều chỗ, quân Thiên Ma đã vọt vào mấy lần, nhưng đều bị đẩy lui, vì thế Hạo Thiên thế gia cũng phải trả giá bằng máu.

Lúc này, trên đỉnh núi cũng đã nhuốm máu.

Rất nhiều trưởng lão đều đang bảo vệ Hạo Thiên Huyền Chấn và Hoa Tư phía sau, các Thái Thượng trưởng lão dốc sức truyền tinh nguyên cho họ.

Hai người đều bị thương nặng, Hạo Thiên Huyền Chấn bị một mũi giáo đâm xuyên cơ thể, Hoa Tư bị một kiếm chém trúng linh hồn, cả hai đều là đòn tuyệt sát khiến họ dần mất đi sinh mệnh, ngọn lửa linh hồn dập dờn yếu ớt, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.

Hôm nay vốn là ngày thành hôn của con gái họ nhưng lại gặp phải tai hoạ này, máu nhuốm đỏ cả Bắc Chấn Thương Nguyên, cũng nhuốm đỏ cả Hạo Thiên thế gia.

Hạo Thiên Thi Nguyệt nước mắt như mưa, một tay ôm Hạo Thiên Huyền Chấn, một tay ôm Hoa Tư, hai muội muội chưa biết sống chết thế nào, phụ thân và mẫu thân thì đang hấp hối khiến cô cảm thấy sợ hãi chưa từng có.

“Là người thì đều sẽ chết thôi”, Hoa Tư cười trong nước mắt, mang theo sự dịu dàng của người mẹ, bà nắm chặt tay Hạo Thiên Thi Nguyệt.

“Đến… Đến Nam Sở, tìm… tìm Trần Dạ”, đôi mắt Hạo Thiên Huyền Chấn dần mất ánh sáng, giọng nói yếu ớt, ngắt quãng, đôi mắt đẫm lệ, nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt như thấy được Hạo Thiên Trần Dạ.

Ầm!

Sau một tiếng động lớn, kết giới hộ sơn bị phá vỡ.

Giết! Không được để ai sống sót!

Một người mặc áo giáp lạnh băng, tay cầm chiến mác cổ đứng trên hư thiên, chỉ vào đỉnh núi Thương Mãng phía xa.

Đây là một vị Chuẩn Đế cũng bị áp chế tu vi, khí tức dồi dào như biển, khí tức ác sát ngút trời, chiến mác nhuốm máu trong tay không biết đã giết bao nhiêu người của Hạo Thiên thế gia, Hạo Thiên Huyền Chấn cũng bị nó đánh trọng thương.

Quân Thiên Ma ập vào núi Thương Mãng từ tứ phía, đông như đại dương, muốn nhấn chìm toàn bộ ngọn núi.

Giết!

Cao thủ của Hạo Thiên thế gia gào thét, liên tục đốt cháy thọ nguyên để đổi lấy sức chiến đấu cường đại rồi điên cuồng thi triển thần thông.

Nhưng sự ngăn chặn của họ quá yếu, từng người từng người bị quân Thiên Ma nhấn chìm.

“Huyền Hải, đưa… đưa Thi Nguyệt đi”, trên đỉnh núi, Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn Hạo Thiên Huyền Hải bằng ánh mắt mông lung.

“Haiz!”, Hạo Thiên Huyền Hải còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thở dài, kéo Hạo Thiên Thi Nguyệt lên. Lúc này Hạo Thiên Huyền Chấn và Hoa Tư đã không thể cứu vãn, điều họ có thể làm là bảo vệ người còn sống.

“Con không đi, con không đi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt vùng vẫy, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, sự mờ mịt của con đường phía trước khiến cô sợ hãi, so với việc bước trên con đường không rõ phía trước, cô thà đi cùng phụ thân và mẫu thân.

Ầm!

Đúng lúc này, một bóng người từ trên trời đáp xuống, có lẽ bởi vì thân thể quá nặng nên khi bước đi đỉnh núi cũng phải run lên.

Trần Dạ?

Người của Hạo Thiên thế gia đều nhìn sang, đó chẳng phải Diệp Thành sao?

Đi!

Diệp Thành không nhiều lời, cũng chẳng quan tâm Hạo Thiên Huyền Chấn có đồng ý hay không đã cõng ông lên.

Thấy vậy, Hạo Thiên Thi Nguyệt lau nước mắt, cõng Hoa Tư lên lưng, Diệp Thành đi trước mở đường, trưởng lão của Hạo Thiên thế gia cũng đi theo, có đại quân Thiên Đình tiếp ứng mở ra một con đường đẫm máu.

Đi đâu!

Thiên Ma tướng cầm chiến mác cười độc ác, bước trên hư thiên chặn trước mặt Diệp Thành, một chưởng đẩy ra ma hải, cuồn cuộn ập về phía Diệp Thành, muốn nhấn chìm hắn và vô số người của Hạo Thiên thế gia.

Diệp Thành không nói lời nào, đáp lại bằng đòn công kích mạnh nhất, một đao chém bay ma hải, đến Thiên Ma tướng đó cũng bị đẩy lùi về sau, mỗi bước lùi lại đều giẫm nát một khoảng hư thiên.

Sắc mặt Thiên Ma tướng đột nhiên trở nên gớm ghiếc.
Chương 1314: Ta vẫn thua bà ấy

Ông ta là ai? Ông ta là Thiên Ma tướng dưới trướng Viêm Ma Quân, cảnh giới Chuẩn Đế thực thụ ở Thiên Ma Vực, dù bị áp chế tu vi nhưng cũng không phải cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường có thể chống lại, bây giờ bị Diệp Thành một đao đẩy lùi, uy nghiêm của Thiên Ma tướng hoàn toàn mất sạch.

Giết!

Thiên Ma tướng quát to, rung chuyển đất trời, một chưởng lăng thiên giáng xuống.

Cút!

Diệp Thành hừ lạnh, đấm một quyền lên hư thiên, giữa quyền chỉ còn được khắc triện văn cổ, dung hợp hàng trăm thần thông, một quyền đánh tan đại ấn che trời kia.

Phụt!

Thiên Ma tướng vỡ xương bàn tay, máu đen trào ra, lại lùi về sau lần nữa.

Diệp Thành thuận thế tiến lên, lại là một quyền bá đạo khác, đánh nát nửa người ông ta rồi đá ông ta đi thật xa.

Đi!

Diệp Thành đẩy ra một chưởng quét sạch một vùng, cõng Hạo Thiên Huyền Chấn trên lưng bay đi thật nhanh, để bảo vệ Hạo Thiên thế gia rời đi, hắn nhất định phải đại khai sát giới ở đây.

Hoang Cổ Thánh Thể!

Phía trên hư thiên xa xôi hư ảo, cửu đại ma quân đứng đó, cách rất xa nhưng dường như đều có thể nhìn thấy bóng lưng dũng mãnh vô song của Diệp Thành, hắn thực sự giống chiến thần, không ai có thể ngăn cản.

“Không ngờ vùng đất nhỏ này còn có Hoang Cổ Thánh Thể”, Lôi Ma Quân cười nhạt.

“Chỉ là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể thôi”, Hắc Ám Ma Quân nở nụ cười nhạo báng, cao ngạo hoàn toàn không coi Diệp Thành ra gì.

“Hắn là của ta, đừng giành với ta”, Địa Ma Quân liếm môi: “Máu của Thánh thể hẳn sẽ rất ngon”.

“Mà chúng ta vẫn chưa tham chiến à?”, Phong Ma Quân nhìn mọi người.

“Vội cái gì”, Thiên Ma Quân cười u ám: “Trước khi Đại Đế hạ thế, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ ma trụ, còn đám tiểu lâu la ở Đại Sở này cứ giao cho các Thiên Ma tướng và Thiên Ma binh là được rồi”.

“Bao vây hắn cho ta”, khi mấy đại ma quân đang nói chuyện thì giọng nói hư ảo của Viêm Ma Quân đã vang vọng khắp đất trời.

Chẳng trách ông ta tức giận như vậy, bởi người bị Diệp Thành đá bay lúc trước là ma tướng dưới trướng ông ta, đường đường là Chuẩn Đế của Thiên Ma Vực mà lại bị cảnh giới Chuẩn Thiên của Đại Sở đá bay, điều này khiến ông ta rất mất mặt.

Mệnh lệnh của ông ta khiến đông đảo ma binh ùn ùn kéo về phía Diệp Thành.

Ù!

Diệp Thành vung Huyết Linh Thần Đao, chém bay cả một vùng, sau lưng hắn là cả con đường đẫm máu, nhìn thấy mà giật mình.

“Để ta xuống đi!”, phía sau, giọng Hạo Thiên Huyền Chấn yếu ớt, khàn khàn mệt mỏi, cười trong nước mắt.

Đây có lẽ là lần ông được ở gần con trai nhất, và cũng có thể là một lần duy nhất.

Ông đã cận kề cái chết, máu và nước mắt làm nhoè đôi mắt, lời nói chứa chan nỗi niềm và tình thương của người cha, năm xưa ông không làm tròn bổn phận của một người cha, trước lúc chết cũng không muốn trở thành gánh nặng cho con.

“Ông còn chưa tới mộ nương ta thắp hương, cứ vậy mà chết đi sao?”, giọng Diệp Thành đều đều nhưng tràn đầy bi thương, lỗ chân lông trên người hắn đều có Thánh thể tinh nguyên tràn ra, truyền vào cơ thể Hạo Thiên Huyền Chấn, hy vọng có thể kéo dài sinh mạng cho ông, dù lòng hắn vẫn còn khúc mắc nhưng dù sao người trên lưng cũng là phụ thân của hắn.

“Trần Dạ, coi… coi như thương hại ta mà nói cho ta biết, rốt… rốt cuộc nương con là ai?”, vẻ mặt Hạo Thiên Huyền Chấn mệt mỏi, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt dãi dầu.

“Nữ tử mà ông yêu nhất đời này chính là nương ta”, Diệp Thành lên tiếng, cuối cùng vẫn không nói ra tên người đó, không phải hắn không muốn nói mà là hắn cũng không biết là ai.

“Nữ tử mà ta yêu nhất”, mắt Hạo Thiên Huyền Chấn tối đi, bị nước mắt làm cho mơ hồ, trong tầm mắt mông lung dường như ông nhìn thấy nữ tử bình dị đứng dưới gốc hoa đào, mỉm cười ngọt ngào với mình.

“Niệm… Niệm Từ”, ánh sáng cuối cùng trong mắt Hạo Thiên Huyền Chấn mất đi, giọng nói khàn khàn, vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, ông đã gọi ra cái tên mà mình chôn vùi từ lâu trong trí nhớ, bà ấy tên Niệm Từ, là một nữ tử si tình.

Ông đã qua đời, nhưng cũng may được chết trên lưng con trai, chỉ là ông vẫn chưa được nghe Diệp Thành gọi một tiếng phụ thân thì đã mang theo tiếc nuối, áy náy và tình duyên hồng trần từ biệt phàm thế.

“Phụ thân”, hai mắt Hạo Thiên Thi Nguyệt đẫm lệ, đầy vẻ đau thương.

“Cuối cùng ta… vẫn thua bà ấy”, nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn nhắm mắt, trong đôi mắt đẹp mông lung của Hoa Tư mang theo tình cảm dịu dàng chua xót, bà chầm chậm run rẩy nhắm mắt lại, bàn tay nhuốm máu cũng từ từ buông xuôi.

“Nương”, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Hạo Thiên Thi Nguyệt, trơ mắt nhìn phụ mẫu chết ngay trước mắt, đau đớn biết bao.

“Phụ thân, ra đi thanh thản”, hai mắt Diệp Thành cũng bị nước mắt làm cho mờ đi.
Chương 1315: Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú và trống trận Thiên Ma

Rút!

Giữa thiên địa tối tăm, giọng nói của Diệp Thành mang theo uy nghiêm vô thượng vang vọng khắp đất trời.

Bắc Chấn Thương Nguyên đã bị đại quân Thiên Ma đạp bằng, những ai có thể được cứu ra ngoài thì đã được cứu ra, những người nào không được cứu cũng đã hoá về với cát bụi, đại quân Thiên Đình, hậu duệ các hoàng đế đều nhất loạt lùi về sau.

Trận chiến này đến quá đột ngột, chưa một ai chuẩn bị tâm lí, rơi vào tình cảnh bị động trở tay không kịp.

Diệp Thành đặt Hạo Thiên Huyền Chấn xuống, giao cho những người phía sau, chiến tranh thật sự quá tàn khốc, đến cả thời gian đau đớn cũng không có.

Hắn là thống soái ba quân, cần chịu trách nhiệm với tướng sĩ, cần chịu trách nhiệm với hậu thế, đại quân của Thiên Ma quá lớn mạnh, muốn đối phó cần sức mạnh lật đổ cả Đại Sở, đây chính là sự khốc liệt của một trận chiến kéo dài.

Rầm! Đoàng! Rầm!

Thiên địa rúng động, đại quân Thiên Ma sát phạt ra khỏi Bắc Chấn Thương Nguyên.

Nhìn thiên địa lúc này là từng vùng biển đen cuộn trào sóng nước nhấn chìm cả sơn hà rộng lớn.

Đại quân Thiên Đình, hậu duệ của các hoàng đế lần lượt lùi về sau, mãi cho tới khi lùi về phía sơn mạch trải dài cả hàng triệu dặm về hai hướng đông tây thì mới dừng chân.

Bố trận!

Chín điện chủ chín phân điện của Thiên Đình hô lên.

Đột nhiên, đại quân bị đánh tan nhanh chóng tập hợp, xếp thành đội hình hình vuông giống như cái thảm màu đen choán hợp đại địa cả triệu dặm, đứng lấp hư thiên cả triệu dặm.

Vù! Vù!

Tiếp đó, hàng nghìn sát trận hư thiên được bố trí rợp trời, hàng chục nghìn sát trận choán lấp hư thiên, gần một trăm nghìn kết giới hộ sơn được giăng lên, hơn hai mươi pháp khí ở cảnh giới thiên được tế gọi ra bảo vệ chư thiên, đợi đại quân Thiên Ma sát phạt tới.

“Những gì mang đi được thì mang đi hết, những gì không thể mang đi được thì huỷ hết”, Diệp Thành cầm thần đao huyết linh đứng sừng sững giữa đất trời, giọng nói uy nghiêm lại lần nữa vang vọng khắp hư thiên.

Nghe vậy, những người với tu vi yếu lần lượt lùi về sau.

Lời nói của Diệp Thành mang theo ý tứ, Bắc Sở bị chiếm đóng chỉ là vấn đề về thời gian, đại quân Thiên Đình sẽ lui về trấn giữ Nam Sở, đây là trận đại chiến kéo dài, tài nguyên tu luyện của Bắc Sở chính là tài sản khiến Bắc Sở có thể đối đầu với đại quân Thiên Ma, tuyệt đối không thể để cho đại quân Thiên Ma.

Rõ ràng Diệp Thành lựa chọn tấn công đại quân Thiên Ma ở đây là vì muốn kéo dài thời gian.

Bắc Sở cần thời gian để mang theo những tài nguyên tu luyện kia đi, phía Dương Đỉnh Thiên cũng cần thời gian đưa người phàm rút về Nam Sở, Nam Sở cần thời gian củng cố tường thành, tường thành chính là bức chắn cuối cùng của Đại Sở.

“Huỷ đi ma trụ chọc trời này còn khó hơn lên trời”, Thái Hư Cổ Long nhìn về phía Bắc Chấn Thương Nguyên như thể có thể trông thấy ma trụ đen kịt chọc trời dù cách đó không biết bao nhiêu dặm.

“Đại quân Thiên Ma mạnh hơn chúng ta gấp mười lần”, Tử Huyên lên tiếng, ánh mắt nghiêm nghị, “dưới sự áp chế tuyệt đối, chúng ta lấy gì để đánh lại dành về Bắc Chấn Thương Nguyên?”

“Liễu Dật, nếu chúng ta chết thì huynh phải đảm nhận chức vị Thánh Chủ Thiên Đình”, khi hai người đang nói chuyện thì Diệp Thành đứng giữa hư thiên lại lần nữa lên tiếng, giọng nói uy nghiêm như giao phó hậu sự.

“Tiểu tử, ngươi đừng nói bừa”, Thái Hư Cổ Long trầm giọng lên tiếng.

“Cả Đại Sở này cũng chỉ có ta có thể sát phạt tới trước thiên ma trụ”, Diệp Thành vẫn nói với giọng bình tĩnh.

“Ta”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng nhưng không biết nói gì.

Quả thực dùng tiên luân thiên đạo bay vào trong hố đen không gian có thể tránh được đại quân Thiên Ma, cả Đại Sở này cũng chỉ có Diệp Thành có thể làm được.

Nhưng Thái Hư Cổ Long cũng biết có thể sát phạt tới trước Thiên Ma trụ và có thể huỷ diệt Thiên Ma trụ đó là hai khái niệm khác nhau, đã biết Thiên Ma trụ là bức màn chắn của mình thì đại quân Thiên Ma sao có thể không phòng ngự, với sức của một mình Diệp Thành sao có thể đấu lại được những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Đế bị áp chế tu vi?

Đến rồi!

Khi Thái Hư Cổ Long còn đang trầm ngâm thì giọng nói của Tiêu Phong đã vang vọng khắp đất trời.

Nhìn từ xa, đại quân Thiên Ma giống như biển đen vô tận muốn thôn tính cả vùng đất này, từng cặp mắt đỏ ngầu, từng khuôn mặt bạo tàn và khát máu hiện lên khiến sắc mặt của những tu sĩ Thiên Đình tái nhợt.

Đột nhiên, hư thiên tuyệt sát trận, hư thiên sát trận, pháp khí cảnh giới Thiên cùng lúc hồi phục loé lên từng lớp thần mang.

Phụt! Phụt!

Phía đối diện, đại quân Thiên Ma vừa sát phạt tới đã bị đánh tới mức không kịp trở tay, từng lớp người bị tiêu diệt, máu đen nhuốm đẫm trời và đất.

Nhưng cho dù là vậy thì đại quân Thien Ma vẫn tấn công từ cả trước, một đám bị tiêu diệt lại có một đám sát phạt lên.

Vả lại đại quân Thiên Ma cũng có dự phòng, chúng đưa cả sát trận cổ xưa tới đây, số lượng và uy lực có thể trấn áp cả đại quân Thiên Đình, thần quang ma tính đánh xuyên qua cả kết giới hộ sơn của Thiên Đình.

Giết!

Các tướng của Thiên Ma cười tôi độc, đại quân Thiên Ma như biển cả choán lấp cả bầu trời và mặt đất.

A, ma, ni, ba…

Đột nhiên, tất cả tu sĩ của đại quân Thiên Đình đều chắp hai tay lại miệng nhẩm đọc phật kinh cổ xưa, kinh văn như cái chuông lớn với từng luồng phật quang đan xen tịnh hoá những vẩn đục trần thế.

Phụt! Phụt! Phụt!

Những kẻ trong đại quân Thiên Ma vừa xông lên chỉ cần nhuốm phật quang phật âm thì đều hoá thành tàn tro bay vào hư vô, những kẻ tu vi yếu thì ôm đầu gào thét đau đớn.

Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú!

Thiên Ma Tướng dưới trướng Thiên Ma Quân hắng giọng lạnh lùng như thể biết được tịnh thế chú phật tổ chuyên nhằm vào tà ma.

Đánh trống trận!

Thiên Ma Tướng gằn giọng khiến thiên địa nứt lìa.

Đột nhiên, chín cái trống trận cổ xưa được lôi ra, phải to bằng cả chục nghìn trượng, trên đó khắc đầy ma văn cổ xưa, toát lên từng luồng khí tức nặng như núi non, mang theo uy thế diệt thế.

“Cực Đạo Đế Binh”, Tử Huyên tái mặt, cô tỏ vẻ khó tin.

“Nói chính xác hơn là Cực Đạo Đế Binh cổ xưa”, Thái Hư Cổ Long trầm giọng, sắc mặt cũng khó coi thấy rõ, “Thiên Ma Vực có nhiều Cực Đạo Đế Binh như vậy, mặc dù cổ xưa cũ kĩ nhưng uy lực không hề vừa”.

Tùng! Tùng! Tùng!

Phía đối diện, đại quân Thiên Ma đánh trống trận.

Sau từng hồi trống vang lên, một bóng hình khổng lồ hư ảo xuất hiện giữa đại quân Thiên Ma, đứng sừng sững giữa đất trời, thân mặc chiến giáp lạnh băng, trông không khác gì Ma Thần Hồng Hoang, khí thế thôn tính bát hoang, quân lâm thiên hạ, nhìn từ cao xuống thế gian.

Tiếng trống rền vang như ma chú, như vang vọng từ cửu u mê hoặc tâm trí con người, có uy lực của bậc đế đạo, ngưng tụ thành sóng văn màu đen bao phủ về phía đại quân của Thiên Đình, nơi nào nó đi qua hư thiên đều nứt ra từng tấc một.

A, ma, ni, ba…

Tất cả người của đại quân Thiên Đình đều cùng lúc thiêu đốt sức mạnh tu vi nhẩm niệm Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú.

Trong chốc lát, phía sau bọn họ xuất hiện một tượng phật hư ảo, phật kim đứng sừng sững giữa đất trời, phần ngực có khắc hoạ chữ Triện, xung quanh phật quang chói lọi, tất cả đều đang nhẩm đọc khiến vạn đạo phật quang phổ chiếu thế gian.

Thế rồi phật âm của Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú và ma âm của trống trận Thiên Ma va vào nhau.

Rầm!

Thiên địa nứt lìa, chốc lát mặt đất, hư thiên, thương không, thiên tiêu, núi non đều hỗn loạn, từng tấc từng tấc nứt lìa, không gian cũng nứt ra nhanh chóng, hố đen không gian xuất hiện.

Phụt! Phụt!

Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú với uy lực huỷ thiên diệt địa nhằm vào ma âm của Thiên Ma, cho dù là địa quân Thiên Ma hay tu sĩ Thiên Dình thì đều háo thành tàn tro, không thấy xương cốt.

Rầm!

Sau tiếng động mạnh giữa đất trời chính là kim phật vạn trượng xuất hiện.

Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú yếu thế, hoặc có thể nói là đại quân Thiên Đình yếu thế hơn, phật quang bị trấn áp, ma âm của trống trận Thiên Ma quét tới, đòn công kích chuẩn xác khiến từng lớp người của Thiên Đình phải bỏ mạng, cả kết giới hộ sơn bị chấn động đến mức nứt lìa.

Giết cho ta!

Trống trận Thiên Ma phát tan Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú và cũng phá huỷ kết giới hộ sơn của Thiên Đình, rất nhiều ma tướng của Thiên Đình lần lượt vung chiến giáo chỉ vào đại quân Thiên Ma.

Rầm! Rầm!

Đột nhiên, bên trong đại quân Thiên Ma, từng cỗ chiến xa cổ xưa xuất hiện trong không trung, trấn áp thiên địa, bên trên mỗi cỗ chiến xa lao thật nhanh kia đều có một Thiên Ma binh mặc chiến giáp màu đen, tay cầm chiến mâu.

Sau lớp chiến xa rợp trời chính là đại quân Thiên Ma như biển lớn.

Giết!

Chín đại điện chủ của Thiên Đình lần lượt vung kiếm ngự động sát trận đối đầu với đại quân thiên Ma, bóng người rợp trời xông lên sát phạt, người điều khiển chiến xa, người cưỡi mây đạp sương, sát khí ngút trời.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom