• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (7 Viewers)

  • Chương 1301-1305

Chương 1301: Đất trời tang thương

Đêm đen tối tăm, gió lạnh thét gào.

Bài ca cổ tiễn đưa vẫn còn ngân dài, mang theo nỗi buồn đau vô hạn.

Phía Chung Giang đã đến, cao thủ Đại Sở cũng đến, đứng chật kín bốn phương trời.

Sư tôn!

Chung Giang, Chung Quy, Chung Ly lần lượt tiến về phía trước, thân thể run lên như ông lão cao tuổi, mái tóc thoáng chốc bạc trắng, họ quỳ trước Hồng Trần, chẳng còn quan tâm đến thân phận của mình nữa mà gào thóc thật lớn.

Hồng Trần Tuyết cũng đi tới, sắc mặt tái nhợt, cơ thể mảnh mai run lên, bà đứng ở nơi cách đó không xa, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía này.

Tim ta đau quá!

Phía Sở Linh cũng tới, cả phía Thượng Quan Hàn Nguyệt, Bích Du cũng đã tới, bọn họ đều ôm ngực.

Hồng Trần!

Ở đằng xa, một bóng dáng mảnh mai yếu ớt loạng choạng chạy lại, đó là Sở Linh Ngọc, cô ta điên cuồng đẩy đám đông ra chạy tới chỗ Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long, ôm chặt Hồng Trần đã chết vào lòng, hai mắt lệ nhoà.

Thời gian như ngừng trôi, bức tranh thê lương khiến lòng người quặn đau.

Lại là một mối tình buồn thương, chờ đợi cả nghìn năm vẫn không có kết quả, trời cao cho một chút hy vọng rồi cuối cùng vẫn hoá thành tuyệt vọng.

Đời này không còn duyên được làm tân nương của chàng nữa.

Kiếp này họ cũng không thể bên nhau đến già.

Một đời một kiếp trong nháy mắt, vĩnh viễn dừng ở trấn nhỏ thế giới phàm trần nghìn năm trước.

Hỏi thế gian liệu có kiếp sau? Trăm chuyển nghìn hồi liệu có gặp lại nàng tóc dài xoã vai, nắm tay đi cùng tiếp tục tiền duyên?

Haiz!

Mọi người đều thầm thở dài, tình yêu trên đời là thứ khó hiểu nhất, người phàm khó thoát khỏi kiếp khổ, thần tiên chẳng phải cũng vậy sao?

Ầm!

Sự tĩnh lặng nơi đây cuối cùng vẫn bị âm thanh phía chân trời phá vỡ, lắng nghe kỹ mới biết là có đại chiến.

Diệp Thành đột nhiên đứng dậy, bước lên hư thiên như một đạo thần mang vô song, bay thẳng về phía đó, sát khí lạnh băng cuộn lên khắp trời, những nơi nó đi qua dù là núi cao hay sông lớn đều kết thành băng.

Sau đó phía Thái Hư Cổ Long cũng lần lượt theo sau, đại quân Thiên Đình cũng vậy, đoàn quân đông nghịt áp đảo bầu trời.

Trên thương nguyên hoang tàn chỉ còn lại người của Thiên Tông thế gia cùng với Sở Linh Ngọc và Hồng Trần đang được cô ngây ngốc ôm chặt trong lòng.

Thiên Tông Lão Tổ đứng yên bất động như pho tượng đá, không nói lời nào, ông có thể cảm nhận được nỗi đau thấu tận tâm can của con gái, chờ đợi cả nghìn năm nhưng còn đau khổ hơn cả nghìn năm trước.

Có lúc ông nghĩ nếu một nghìn năm trước ông không can thiệp, có lẽ đây sẽ là một mối tình đẹp.

Cô cô!

Lăng Hạo hét lên, cắt ngang suy nghĩ của Thiên Tông Lão Tổ.

Sở Linh Ngọc đang hoá đạo, mái tóc dài từng sợi từng sợi hoá thành màu tuyết trắng, ngọn lửa linh hồn dập dờn, không ngừng lụi tàn, cơ thể cô cũng dần hoá thành tro bụi theo gió với Hồng Trần.

Cao thủ của Thiên Tông thế gia tiến lên nhưng bị Thiên Tông Lão Tổ phất tay ngăn lại.

Thôi bỏ đi!

Giọng Thiên Tông Lão Tổ khàn đặc, ông lặng lẽ xoay người, trong gió lạnh, bóng lưng ông rất tiêu điều, bước đi loạng choạng, trông ông như già đi rất nhiều.

Ông hiểu con gái mình hơn ai hết, ông già rồi, con gái ông cũng già rồi, quy tịch cùng người mình yêu có lẽ mới là tâm nguyện lớn nhất của cô, ông không muốn ngăn cản nữa, mà cũng không ngăn cản được.

Gió nhẹ thổi qua, Sở Linh Ngọc và Hồng Trần cùng hoá thành bụi, hoà vào nhau cùng với tình yêu, theo gió bay đến phương xa.

Cung tiễn sư tôn!

Phía Chung Giang quỳ rạp dưới đất, lệ nhoà đôi mắt.

Cơ thể Hồng Trần Tuyết run lên, vào lúc Hồng Trần tan biến, bà cũng ngã khuỵu xuống đất, nước mắt long lanh như pha lê lăn trên gò má xinh đẹp, bà vẫn chưa nói ra tình yêu đã giấu kín cả nghìn năm của mình.

Kiếp này không còn Hồng Trần nữa, tuyết trong hồng trần phải vì ai mà bay lượn, vì ai mà múa đây?

Bà cũng già rồi, mái tóc dài trở nên trắng như tuyết, đung đưa theo hồng trần, thê lương mà buồn bã.

Giết!

Ở phía chân trời xa, tiếng hô giết rung chuyển đất trời.

Nhìn ra xa, đó là cả biển người đang kéo đến nhưng vẫn không ngăn được nữ tử áo trắng cầm kiếm Tru Tiên, đại quân mấy triệu người bị giết thây chất thành núi, máu chảy thành sông.

Không biết đến lúc nào tiếng hô giết mới dừng lại.

Đại quân Thiên Đình ở khắp các nơi, bao vây nữ tử áo trắng ở giữa, đội quân có tới cả chục triệu tu sĩ.

Nhưng vùng trời nữ tử tóc trắng đang đứng lại trở nên rất kỳ lạ.

Đó là một khoảng hố đen không gian với bán kính mười nghìn trượng, chính giữa hố đen có một vùng đất nghìn trượng đang lơ lửng, mà nữ tử tóc trắng thì đứng trên vùng đất bán kính nghìn trượng đó.

Nói cách khác, muốn giết được cô ta thì trước tiên phải vượt qua hố đen không gian đó.

Giết!

Tiếng hô giết lại vang lên, mọi người từ mọi hướng lại lao tới.

Nhưng họ vừa đặt chân vào thì đã bị hố đen không gian hút vào, chứ đừng nói đến xông được vào mảnh đất nghìn trượng chính giữa hố đen.

Dừng!

Tiêu Phong điện chủ phân điện thứ nhất của Thiên Đình chợt hô vang, nheo mắt nhìn chằm chằm hố đen không gian, dường như biết đó là gì. Đó là một nơi chết chóc, đi vào bao nhiêu người sẽ bị hút hết bấy nhiêu.

Dùng hư thiên sát trận!

Tiêu Phong vung sát kiếm, chỉ vào nữ tử tóc trắng.
Chương 1302: Đế Đạo Hắc Ngạn

Ù! Ù! Ù!

Trong tích tắc, hư thiên tứ phương đều rung lên, hàng trăm hư thiên tuyệt sát đại trận cùng lúc khởi động uy năng, nhắm thẳng vào nữ tử tóc trắng, bắn ra từng khoảng thần mang huỷ thiên diệt địa.

Nhưng những khoảng thần mang ấy vừa chạm tới hố đen không gian đã bị hút mất, không thể đánh tới vùng đất nữ tử tóc trắng đang đứng.

Thần thông gì thế này?

Tất cả mọi người đều kinh hãi, hố đen không gian có thể hút trọn mọi thứ, dù có cả chục triệu tu sĩ nhưng không ai có thể xông vào, đến thần mang do hư thiên sát trận bắn ra cũng bị hút hết, còn nữ tử tóc trắng vẫn không hề hấn gì.

Bao vây cho ta!

Tiêu Phong không còn cách nào, chỉ đành chỉ huy đại quân tu sĩ bao vây hố đen không gian, chờ nhóm Diệp Thành tới.

Chiến đấu bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên Tiêu Phong thấy một cảnh tượng kỳ quái thế này, hàng chục triệu tu sĩ mà không làm được gì cô ta, đó là lớp phòng ngự tuyệt vời, kết giới hộ sơn đứng trước nó chỉ như trò đùa trẻ con.

Trên hư thiên, Diệp Thành là người tới nơi đầu tiên, hắn bị sát khí làm cho mất trí, đang định xông vào thì bị Thái Hư Cổ Long ngăn lại.

“Không ngờ lại có thể triệu hồi được hố đen không gian”, Diệp Thành hai mắt đầy tơ máu, sát khí ngút trời nhưng cũng vô cùng kinh ngạc.

“Đó là Đế Đạo Hắc Ngạn”, Thái Hư Cổ Long hít sâu một hơi, dường như biết đó là thần thông gì và dường như cũng biết sự đáng sợ của nó: “Có hố đen không gian ngăn cách, dù cả chục triệu tu sĩ cũng không thể vượt qua, vào bao nhiêu cũng vô ích”.

“Vẫn đánh giá thấp cô ta rồi”, vẻ mặt Tử Huyên khó coi: “Không ngờ còn thông hiểu cả cực đạo đế thuật”.

“Làm thế nào để phá giải đây”, Đao Hoàng đến sau nhìn Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên.

“Rất đơn giản, tấn công nữ tử tóc trắng”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng.

“Nói thừa”, Cổ Tam Thông mắng to: “Muốn tấn công được nữ tử tóc trắng thì phải vượt qua hố đen không gian đó trước, mà hố đen ấy đến thần mang của sát trận cũng bị hút thì ai có thể vào được?”

“Một người có thể vào được”, Tử Huyên nhìn Diệp Thành.

Thiên Đạo, mở!

Không cần Tử Huyên nói, Diệp Thành cũng đã sử dụng bí thuật Tiên Luân, đưa mình vào hố đen không gian.

Người bình thường không ai có thể đi qua hố đen không gian, nhưng hắn là ngoại lệ. Tiên Luân Thiên Đạo có thể nối liền hố đen không gian, chỉ cần tính chuẩn khoảng cách và phương hướng thì sẽ tới được bên nữ tử tóc trắng nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra.

Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành biến mất.

Trong hố đen không gian, Diệp Thành xuất hiện, tế ra hàng trăm viên linh châu chiếu sáng, thần thức cực cận tản ra.

Sau đó hắn nhìn về một hướng, bay về phía đó như một đạo thần mang.

Thế giới bên ngoài, nữ tử tóc trắng lẳng lặng đứng trên vùng đất bán kính nghìn trượng của hố đen không gian.

Cô ta lại đeo mặt nạ màu trắng lên, khoé miệng thi thoảng lại trào máu, thần hà bảy màu quanh người đã tối đi nhiều.

Lúc trước cô ta đã sử dụng rất nhiều bí thuật, sau đó trúng một nhát kiếm của Hồng Trần, lại bị đại quân tu sĩ bao vây khiến cô ta tiêu hao rất nhiều, nếu không vì vậy, cô ta cũng không tế ra phòng ngự Đế Đạo Hắc Ngạn này.

Phải nói rằng Đế Đạo Hắc Ngạn này thực sự bá đạo, hố đen không gian bán kính mười nghìn trượng khiến hàng chục triệu tu sĩ bất lực, chỉ có thể đứng nhìn.

Cô ta chỉ cần thời gian để hồi phục thương thế thôi, một khi khôi phục thần lực, dù chục triệu tu sĩ cũng không ngăn được cô ta. Cô ta thuộc thế hệ thông thiên, tuy không địch lại cả chục triệu tu sĩ nhưng muốn thoát thân thì không khó.

Nhưng khi cô ta đang cố gắng hết sức để chữa lành thương thế thì một cơn gió lạnh đột ngột thổi tới.

Ngay lập tức, cô ta cau mày, di chuyển ra ngoài.

Keng!

Cô ta vừa đi, nơi đứng lúc trước đã bị một kiếm chém nứt toác.

Diệp Thành xông tới, khoảng cách và phương hướng đều được tính toán rất chính xác, nếu nữ tử tóc trắng không tránh đi kịp thời thì có lẽ hắn đã giết được cô ta.

Nhưng dù vậy nữ tử tóc trắng cũng bị thương, tay trái bị Diệp Thành chém mất, vì cô ta đang trong trạng thái yếu nên vết thương không thể lành lại ngay được.

Khoé miệng nữ tử tóc trắng lại có máu trào ra, cô ta hững hờ nhìn Diệp Thành đối diện.

Ngàn tính vạn tính nhưng vẫn có sơ hở, cô ta quên mất nhân tố bất định Diệp Thành, hắn có Tiên Luân Nhãn có thể đi lại trong hố đen, Đế Đạo Hắc Ngạn của cô ta đứng trước mặt hắn chỉ là vật trang trí mà thôi.

Để mạng lại!

Diệp Thành hét lên, sát khí ngút ngàn bị kìm nén quá lâu phóng ra như hồng hoang dã thú.

Bùm! Rầm!

Trận đại chiến lập tức nổ ra, mặt đất không ngừng nứt toác.

Nhìn thay đổi ở vùng đất này, các tu sĩ Thiên Đình ở thế giới bên ngoài đều sững sờ, không biết Diệp Thành qua đó bằng cách nào, đó là hố đen không gian, thế mà Thánh chủ của họ lại không bị hút vào.

Trong tiếng hô kinh ngạc, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đã tạo kết ấn, họ cũng sử dụng đế đạo bí thuật.

Chư Thiên Phong Cấm!

Hai người hô lên, chín mươi chín chùm sáng xuyên qua đất trời, mỗi chùm sáng đều có sấm sét bao quanh, mỗi chùm sáng đều dùng sức mạnh tu vi và đạo tắc để khắc phù văn.

Chín mươi chín chùm sáng được nối lại với nhau bằng phù văn, ngưng tụ thành một chiếc lồng khổng lồ vạn trượng, bao phủ hố đen không gian kia bên trong.

Lần này họ cùng hợp lực thi triển bí thuật phong cấm nghịch thiên, chuyên dùng để nhằm vào nữ tử tóc trắng, đề phòng cô ta lại trốn thoát, người như cô ta quá đáng sợ, dù phải trả cái giá thế nào cũng phải giết được cô ta.

Hàng chục triệu tu sĩ cũng đồng loạt tế ra sát kiếm, chỉ chờ Diệp Thành phá vỡ Đế Đạo Hắc Ngạn là bọn họ sẽ cùng nhau xông lên.

Đây là cục diện không thể xoay chuyển, nữ tử tóc trắng đã không còn lối thoát.
Chương 1303: Tại sao lại là nàng?

Bùm! Đùng! Đoàng!

Trời đất bao la, tiếng ầm ầm vang vọng cả bầu trời.

Đại quân Thiên Đình đứng khắp hư thiên, khí thế mạnh mẽ khiến trời đất hỗn loạn, ánh mắt mọi người đều tập trung vào vùng đất chỉ có bán kính nghìn trượng kia.

Ở đó, Diệp Thành và nữ tử tóc bạc đang chiến đấu kinh thiên động địa.

Lúc này Diệp Thành đang ở trong trạng thái huyết tiếp hạn giới bá đạo vô song, chỉ có tấn công rồi lại tấn công, thù hận che mờ hai mắt khiến hắn quên mất đau đớn là gì.

Còn nữ tử tóc bạc thì đang trong trạng thái suy yếu, liên tục bị khống chế, thần hà bảy màu quanh người gần như dập tắt.

Giết!

Hai mắt Diệp Thành đỏ như máu, hắn thoáng chốc lao tới, một quyền đâm xuyên hư thiên.

Nữ tử tóc bạc vung kiếm, chém nắm đấm của Diệp Thành máu bay đầy trời, nhưng cô ta cũng bị lảo đảo lùi về phía sau.

Ù!

Thần quang nơi đầu mày của Diệp Thành nóng rực, một chiếc đỉnh nhỏ bay ra rồi trở nên to lớn trong nháy mắt, tản ra thần huy chói mắt, khí linh Hỗn Độn Thần Đỉnh tỉnh lại sau giấc ngủ say, nhìn thấy kẻ thù đã từng làm mình bị thương, không cần triệu hồi nó cũng tự ra tay giúp đỡ.

Không chỉ có nó mà Đế giác bị vỡ cũng bay ra, khảm trên Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Ầm!

Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên, thần uy khôi phục, rất nhiều dị tượng đan xen, nghiền nát một khoảng hư thiên.

Nữ tử tóc bạc lập tức loạng choạng một hồi.

Nếu ở trạng thái đỉnh phong, cô ta sẽ chẳng thèm coi trọng Hỗn Độn Thần Đỉnh này, nhưng bây giờ đang trong trạng thái suy yếu, Hỗn Độn Thần Đỉnh còn có Đế giác tương trợ, với sức chiến đấu của cô ta cũng suýt bị trấn áp.

Keng!

Vào thời khắc nguy nan, kiếm Tru Tiên lại rung lên, thần hà bảy màu tối mịt lập tức trở nên rực rỡ, Hỗn Độn Thần Đỉnh bị một kiếm chém văng.

Thái Cổ Long Thiên!

Diệp Thành xông lên, một đạo cự ấn khổng lồ lăng thiên giáng xuống, trên đó được khắc đầy những phù văn hình rồng, đó là bí thuật trấn áp của tộc Thái Hư Cổ Long, tương truyền thuật này do Thái Hư Long Đế sáng tạo, từng trấn áp được cao thủ đế đạo Dị Vực.

Nữ tử tóc bạc bị thương, dòng máu bảy màu bắn vọt ra, từng sợi từng sợi thần hà bảy màu đều bị nghiền thành tro bay.

Trấn áp!

Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, sức mạnh tu vi, sức mạnh huyết mạch và đạo tắc cùng xuất ra, thần uy của Thái Cổ Long Thiên cự ấn tăng lên rất nhiều.

Thấy vậy, kiếm Tru Tiên lại rung lên lần nữa, tựa như được hồi sinh, uy lực của thần kiếm lập tức phóng ra, một kiếm chém bay Long Thiên cự ấn, đến Diệp Thành cũng bị đẩy lùi ra xa.

Phụt!

Sau khi đẩy lùi Diệp Thành, nữ tử tóc bạc hộc ra một ngụm máu tươi.

Rầm!

Cách đó không xa, Diệp Thành dừng lại, có lẽ là cơ thể quá nặng khiến mặt đất dưới chân nứt ra.

Nợ máu phải trả bằng máu!

Diệp Thành bay tới, Vạn Kiếm Phong Thần với sấm sét diệt thế bao quanh, mang theo sát khí ngút trời.

Nữ tử tóc bạc lại nôn ra máu lần nữa, Diệp Thành còn chưa rút kiếm thì cô ta đã không chịu được áp lực nữa, loạng choạng suýt ngã xuống, sau khi hồi sinh cô ta thực sự đã thế suy sức yếu, thần hà nhiều màu quanh cơ thể đã dập tắt.

Phụt!

Máu tươi bắn ra tung toé, giọt nào cũng vô cùng lộng lẫy, rực rỡ chói mắt, nữ tử tóc bạc bị một kiếm của Diệp Thành đâm xuyên cơ thể.

Ầm!

Đế Đạo Hắc Ngạn sụp đổ, hố đen không gian tiêu tán.

Sau khi Đế Đạo Hắc Ngạn sụp đổ, mặt nạ che mặt nữ tử tóc bạc cũng dần tan đi theo gió, dung nhan tuyệt thế hiện ra trước mắt mọi người.

Đây…

Nhìn thấy khuôn mặt đó, cơ thể Diệp Thành run lên như bị sét đánh, hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu lập tức lồi lên.

Khuôn mặt này…

Tất cả mọi người đều sững sờ, dù cách rất xa nhưng cũng có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt ấy.

Dù với định lực của phía Thái Hư Cổ Long cũng không khỏi bàng hoàng, ai có thể ngờ được nữ tử tóc bạc như ma quỷ có sức chiến đấu vô song lại là Sở Huyên của Hằng Nhạc Tông.

Sao có thể như thế?

Sở Linh run lên, hai mắt đẫm lệ, điên cuồng chạy tới.

Đáng chết!

Phía Thái Hư Cổ Long cũng xông tới, hơn nữa đều sử dụng thần thông phong ấn, nhưng không phải phong ấn Sở Huyên mà là phong ấn kiếm Tru Tiên.

Sự việc đã đến nước này, với nhãn giới của họ đương nhiên cũng nhìn ra được những chuyện này không phải do Sở Huyên làm, thủ phạm là kiếm Tru Tiên, là nó khống chế thần trí của cô gây ra những vụ thảm sát hàng loạt.

Nhưng họ vẫn đánh giá quá thấp kiếm Tru Tiên, dù đang ở trạng thái yếu nhưng nó vẫn vô cùng mạnh mẽ.
Chương 1304: Lại phụ thêm một người

Keng!

Sau một tiếng ngân, nó bay khỏi tay Sở Huyên rồi lao thẳng về một hướng như luồng thần quang đầy màu sắc.

Thấy vậy, tu sĩ của Thiên Đình lần lượt xông lên, thi triển những thần thông vô song.

Nhưng tốc độ của kiếm Tru Tiên quá nhanh, thần thông của họ không theo kịp tốc độ của nó.

Hơn nữa những nơi kiếm Tru Tiên đi qua đều có từng nhóm người hoá thành thây khô, tinh nguyên trong cơ thể bị hút sạch, mà sau khi tinh nguyên của các tu sĩ bị hút thì thần quang bảy màu yếu ớt của nó lại sáng lên.

Thấy vậy Thái Hư Cổ Long thay đổi sắc mặt, hắn ta đã nhìn ra mục đích của kiếm Tru Tiên, nó dùng máu của tu sĩ để bổ sung lượng tiêu hao cho mình.

Ra khỏi kết giới!

Thái Hư Cổ Long đột nhiên quát lớn, độ mạnh của kiếm Tru Tiên vượt xa dự đoán của hắn ta, tu sĩ bình thường nào có thực lực chống lại!

Phong ấn!

Tử Huyên, Âu Dương Vương và Đao Hoàng tiến lên, đồng loạt thi triển thuật phong ấn với kiếm Tru Tiên.

Phá Vỡ Chư Thiên!

Kiếm Tru Tiên vang lên tiếng này, sau đó cả hư thiên sụp đổ, đến chư thiên phong ấn mà Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên hợp lực tế ra cũng bị phá một góc, chỉ một góc đã đủ để nó chạy thoát ra ngoài.

Chết tiệt!

Thái Hư Cổ Long hừ lạnh, hắn ta lại một lần nữa đánh giá thấp kiếm Tru Tiên, thần thông của nó hơn hẳn hắn ta và Tử Huyên.

Đuổi theo!

Hắn ta là người đầu tiên đuổi theo, tuy kiếm Tru Tiên phá vỡ phong ấn nhưng chắc chắn đã yếu hơn, nếu lần này lại để nó chạy thoát thì không ai ở Đại Sở có thể khống chế được nó nữa.

Sau lưng, Tử Huyên, Âu Dương Vương và Đao Hoàng cùng đuổi theo, đại quân Thiên Đình cũng đuổi, đông đảo người trên hư thiên đều đồng loạt đuổi theo.

Trên mặt đất, Diệp Thành hai mắt đỏ như máu, ôm chặt Sở Huyên, Thánh thể bản nguyên, sức mạnh huyết mạch, sức mạnh linh hồn, sức mạnh tu vi, chân nguyên bản mệnh đều điên cuồng trút vào cơ thể Sở Huyên.

Sở Huyên là nữ tử tóc bạc, người mà hắn từng thề phải tự tay giết chết lại chính là người hắn yêu nhất, hắn không thể chấp nhận được điều này.

Hoá ra suy đoán của hắn không sai.

Đạo thân của hắn đều bị người mà họ cực kỳ thân thuộc giết, thân thuộc đến mức họ không có chút đề phòng nào. Sao họ có thể đề phòng Sở Huyên được? Sao họ có thể nghĩ tới người mà bản tôn yêu nhất lại ra tay với mình?

Lúc này Diệp Thành đã hiểu ra mọi chuyện, hiểu ra tại sao ba năm trước Sở Huyên không về Hằng Nhạc, hiểu ra tại sao Sở Huyên lại trốn hắn, hiểu ra đêm ở Vân Nhược Cốc là ai đã đánh lùi Hồng Trần, cũng hiểu ra tại sao Sở Huyên lại bế quan và hiểu ra pháp trận thượng cổ lạc ấn trên cánh cửa đá của động phủ.

Nhưng hiểu ra thì thế nào? Tất cả đều đã muộn.

Nhát kiểm đó của hắn quá bá đạo, không chừa cho cô cơ hội nào, là một nhát kiếm tuyệt sát.

Linh hồn bản mệnh của Sở Huyên đã bị tiêu diệt, ngọn lửa linh hồn cũng có thể dập tắt bất cứ lúc nào.

Tại sao lại là nàng? Tại sao lại là nàng?

Nước mắt hắn tuôn rơi, cơ thể run lên, hắn dốc hết sức muốn cứu lấy linh hồn bản mệnh của Sở Huyên.

Sở Huyên mở mắt, chút mờ mịt cuối cùng trong mắt biến mất, cô tỉnh táo lại và nhớ ra mọi chuyện.

“Xin… Xin lỗi”, miệng Sở Huyên trào máu nhưng hai mắt đẫm lệ, đôi tay này của cô đã giết quá nhiều người.

“Không phải lỗi của nàng”, giọng Diệp Thành nghẹn ngào, lúc này mọi thù hận đều đã tan biến, nếu hắn biết trước là Sở Huyên thì sẽ không tuyệt tình đến thế, dù giúp cô gánh vác mọi sai lầm thì có sao? Huống hồ người sai không phải cô, mà là kiếm Tru Tiên chết tiệt kia.

“Đừng… Đừng lãng phí tinh nguyên nữa”, Sở Huyên run rẩy nâng tay lên muốn sờ vào khuôn mặt hắn, hy vọng có thể khắc ghi từng đường nét trên gương mặt hắn vào linh hồn mình, chỉ nguyện đời đời kiếp kiếp không bị xoá nhoà.

“Ta sẽ không để nàng chết, ta sẽ không để nàng chết”, Diệp Thành hét lên, làm tất cả những gì có thể.

“Điều… Điều nuối tiếc nhất đời này là không được… không được mặc áo cưới cùng Diệp Thành, nếu… nếu có kiếp sau…”, lời nói ngắt quãng, duyên định ba đời mang theo tình cảm dịu dàng bể dâu.

Cuối cùng bàn tay đang giơ lên của cô vẫn không chạm được vào mặt hắn, đôi mắt mông lung không muốn khép lại cũng mất đi chút ánh sáng cuối cùng, chỉ có hai hàng lệ long lanh lướt qua gò má xinh đẹp mà thê lương.

A…!

Diệp Thành ôm Sở Huyên vào lòng, ngửa mặt lên trời hét lớn, chấn động cả thiên địa.

Kiếp này hắn lại phụ thêm một người.

Hồng trần lại chôn vùi một mối tình duyên.
Chương 1304: Tự hình thành luân hồi

Trong màn đêm đen, gió lạnh thét gào!

Khắp nơi ở Thiên Đình đều chìm trong trạng thái bi thương.

Một trận vây sát được tính toán tỉ mỉ cuối cùng cũng kết thúc, Chu Tiên Kiếm phá vỡ chư thiên, biến mất khỏi Đại Sở.

Thế nhưng trận chiến này Diệp Thành lại thua một cách thảm hại. Diệp Thành và thánh nữ Tinh Nguyệt đều đã mất, Hồng Trần và Sở Linh Ngọc rời xa cõi đời, Sơn Hùng cũng ra đi, chỉ để lại mối tình duyên đầy tang thương đau đớn.

Diệp Thành được đưa về Hằng Nhạc Tông, hắn chìm vào giấc ngủ say và không còn ở trạng thái huyết tiếp hạn giới nữa, hắn bạc trắng mái đầu.

Việc của Hồng Trần là đau đớn nhất bởi chính tay ông ta đã giết đi người mà mình yêu thương nhất, chẳng thể tìm được nữ tử thanh thoát trong tiên y bảy màu thứ hai như vậy, đợi tới lần luân hồi sau lại quá xa xôi.

Trên Ngọc Nữ Phong.

Sở Linh lặng lẽ canh bên chiếc giường băng ngọc như bức tượng bằng băng bất động.

Mái tóc cô bạc trắng, bàn tay tái nhợt không ngừng vuốt ve từng lọn tóc bạc đang rối bời của Diệp Thành, cô xoa xoa khuôn mặt đầy mỏi mệt ấy.

Sở Linh không trách Diệp Thành đã giết tỷ tỷ của mình vì hắn căn bản không biết đó là Sở Huyên, muốn trách thì trách Chu Tiên Kiếm, là nó đã khống chế tỷ tỷ của cô khiến bọn họ hết lần này tới lần khác bước qua nhau, để lại niềm tiếc nuối vô hạn cho từng cặp tình nhân.

Bên ngoài cửa, Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du cũng ở đó, bọn họ im lặng không nói gì.

Lúc này, đến cả Tịch Nhan và Lạc Hi tinh nghịch cũng không nói lời nào chỉ lặng lẽ lau đi nước mắt.

Tiểu Nhược Hi ngoan ngoãn chốc chốc ngẩng đầu nhìn bọn họ, trong đôi mắt long lanh rõ vẻ ngây thơ khó hiểu, cô bé không hiểu bao nhiêu người thế này rốt cục bị làm sao, vì sao không một ai lên tiếng.

Ngọc Nữ Phong như trở thành cấm địa, không ai dám bước chân vào, chỉ sợ làm khuấy nhiễu bầu không khí yên ắng đó.

Dưới chân núi, Hùng Nhị và Tạ Vân đi qua đi lại, có vài lần bọn họ định lên đây nhưng rồi lại thôi, nhiều chuyện xảy ra khiến bọn họ không kịp trở tay, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Haiz!

Trên một đỉnh núi, Thái Hư Cổ Long thở dài, “thử hỏi thế gian tình là chi?”

“Tình?”, Tử Huyên lặng lẽ ngẩng đầu nhìn trời, khuôn mặt lặng lẽ, một chữ “tình” mà khiến thế gian phải xoay vần.

Thái Hư Cổ Long hít vào một hơi thật sâu, hắn cảm khái và đã quên đi chuyện của Đông Hoa Nữ Đế cũng như Thánh Thể Đế Hoang.

Mặc dù Tử Huyên chỉ là một phần tàn hồn nhưng lại có nhiều kí ức của nữ đế Nguyệt Thương, trong đó bao gồm về mối tình duyên của nữ đế, vào một năm nào đó từ rất lâu rồi, nữ đế cũng phải bất lực nhìn đế hoang tử trận.

Nỗi đau đớn đó mặc dù đã qua bao nhiêu năm nhưng đã khắc sâu vào trong linh hồn vĩnh viễn không bao giờ tịch diệt.

“Nói về Chu Tiên Kiếm đi”, sau một hồi, Thái Hư Cổ Long mới đổi chủ đề, hắn không muốn dây dưa mãi ở chữ “tình” nữa.

“Đã không còn ở Đại Sở nữa rồi”, Tử Huyên cũng thu lại suy nghĩ, “có lẽ nó đã tới một nơi mà chúng ta không biết tên”.

“Cô hiểu về Đại Sở thế nào?”, Thái Hư Cổ Long nghiêng đầu sang, quen biết Tử Huyên lâu như vậy rồi, hắn cuối cùng cũng hỏi ra câu hỏi này, lời nói mang theo ý tứ, hắn không có kí ức của Đại Sở không có nghĩa Tử Huyên không có.

“Trong những kí ức mà ta có thì không hề có Đại Sở”, Tử Huyên khẽ giọng lên tiếng.

“Vậy cô thấy vùng đất này thế nào?”, Thái Hư Cổ Long lại lần nữa hỏi.

“Rất thần bí”, Tử Huyên đáp lời, “có rất nhiều sự tồn tại đến cả ngươi và ta đều không thể nhìn thấu, không chỉ một vị đế binh trấn áp ở đây mà đến cả tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đều có thể trấn áp ở đây, vùng đất này ẩn chứa quá nhiều bí mật”.

“Có thể khẳng định rằng Đại Sở là một cái lồng cấm”, Thái Hư Cổ Long xoa cằm, “ngăn cách với Chư Thiên Vạn Vực, người ngoài không thể vào trong, người ở đây không thể ra ngoài”.

“Về điểm này thì chúng ta cùng chung suy nghĩ”.

“Vậy cô đã từng tới Thiên Huyền Môn bao giờ chưa?”

“Bị từ chối ở bên ngoài”, Tử Huyên cười tự giễu, “người có thể có tư cách biết được tất cả mọi bí mật cũng chỉ có Cửu Hoàng của Đại Sở, đáng tiếc ngươi và ta đều không thể, không có duyên với tu vi của cảnh giới Thiên”.

“Tiền thân của ta và cô là đại đế, nhưng ở thời đại này chúng ta chỉ làm nền mà thôi”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu cười nói.

Tử Huyên không nói gì, cô lặng lẽ bước vào hư thiên và di chuyển về phía nơi sâu thẳm của Hằng Nhạc Tông, có lẽ cô muốn tìm một nơi không người tưởng nhớ lại bóng hình bất khuất của vạn cổ, nghĩ xem rốt cục tình là chi.

Thái Hư Cổ Long vẫn đứng trên đỉnh núi, hắn tĩnh lặng nhìn về phía Ngọc Nữ Phong như thể có thể trông thấy Diệp Thành nằm trên chiếc giường băng ngọc.

Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.

Quang hoa sáng sớm chiếu rọi khắp đất trời, cả Hằng Nhạc Tông như khoác trên mình lớp áo rực rỡ.

Các đệ tử vẫn tu luyện như bình thường, một thế hệ đệ tử mới của Hằng Nhạc Tông có thể coi là nổi trội, có thiên hạ thái bình là niềm may mắn của bọn họ.

Mọi thứ đều diễn ra có tuần tự.

Trên Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành vẫn ngủ say, hắn giống như tượng đá bất động.

Có lẽ hắn không biết nên đối mặt thế nào nên mới không muốn tỉnh lại, hắn thà tự do trong mộng cảnh vẫn hơn.
Chương 1305: Tìm người thứ ba

Sở Linh rời đi, cô bước vào căn phòng của Sở Huyên lau đi từng lớp bụi còn vương, thay Sở Huyên chăm chút từng di vật khi còn sống, có lúc cô còn tưởng rằng Sở Huyên vẫn đang ngao du chỗn thế nhân, nhưng khi tỉnh táo lại thì phải đối mặt với cảnh cảnh còn người mất.

Ngày và đêm dần trôi.

Đại Sở chính thức bước vào thời kì thịnh thế phồn vinh, những thế lực tàn lưu ở Bắc Sở về cơ bản đã bị diệt trừ, tu sĩ mạnh của Thiên Đình vượt qua cửu Hoàng trước kia, cho dù là liệt đại chư vương thì cũng không dám ngang nhiên làm loạn.

Mới đó mà chín ngày đã trôi qua.

Lại là một đêm yên tĩnh, Sở Linh lau mặt cho Diệp Thành, cô quay người bước ra ngoài, bước chân lên đỉnh Ngọc Nữ Phong, lặng lẽ nhìn bầu trời đầy sao hi vọng có thể tìm thấy vì sao sáng nhất ấy.

Trên chiếc giường băng ngọc, Diệp Thành ngủ thật sâu.

Bất chợt, giữa hai đầu lông mày hiện lên vẻ đau đớn, tiếp đó, cơ thể hắn run rẩy.

Giây phút sau hắn chợt hé miệng khẽ hô: “Ngọn núi này là ta mở, cái cây này là ta chặt, muốn đi qua đường này phải có lộ phí”.

Nếu có ai đó ở đây nhất định sẽ thấy ngỡ ngàng, rõ ràng hắn không hề tỉnh lại nhưng lại nói ra câu này.

Nói mơ thì không có gì là lạ nhưng lạ ở chỗ một người bị tổn thương tình cảm như hắn mà nét mặt lại dữ tợn hung tàn, lại thêm câu nói mà hắn vừa thốt ra, hắn giống như cường đạo vả lại lúc này còn đang chặn đường người khác.

“Cung hỉ viên ngoại, phu nhân có tin hỉ rồi”, Diệp Thành lại lên tiếng, giọng nói hung hãn ban nãy chợt thay đổi bằng giọng nịnh bợ, vẻ mặt hung thần ác sát như cường đạo bỗng chốc hoá thành vẻ nịnh nọt giống như hắn là một lang trung bắt mạch cho phu nhân nhà giàu có.

“Tráng sĩ tòng quân bảo vệ quốc gia”, rồi đột nhiên, lời nói của Diệp Thành lại thay đổi, giọng điệu cương nghị rắn rỏi, khuôn mặt uy phong lẫm liệt, có vẻ như hắn là một tướng quân ra trận, trước khi lâm trận vẫn thể hiện vẻ ngang tàng coi cái chết nhẹ như không.

“Mưa thuận gió hoà, năm nay có lẽ là một năm bội thu”.

“Vị đại ca ăn cơm hay nghỉ trọ?”

“Đợi ta ta áo gấm về làng sẽ rước nàng, đợi ta”.

“Đi qua ngọn núi này thì chính là Vân Dương, đi hết con đường này ta sẽ mời mọi người uống rượu thoả thích”.

Diệp Thành không ngừng lên tiếng nói ra những lời nói lạ thường.

Mỗi lời hắn nói thì vẻ mặt và giọng điệu đều khác nhau dường như hắn đang đóng các vai trò khác nhau, lúc như cường đạo, lúc như tướng quân, lúc lại như trung lang, lúc như tiểu nhị trong cửa tiệm.

Điều kì lạ là từ đầu tới cuối hắn không hề mở mắt mà từng lời nói dị thường đó như là nói mê.

“Chuyện gì thế này?”, nghe từng lời nói đó của Diệp Thành, lại nhìn khuôn mặt thay đổi liên tục của hắn, Phục Nhai đứng trước màn nước Hoan Thiên Thuỷ Mặc chợt gãi đầu: “Không phải vì cái chết của Sở Huyên mà chịu đả kích đến mức phát điên chứ?”

“Nhìn kĩ cơ thể hắn”, Đông Hoàng Thái Tâm lên tiếng.

“Có điểm dị thường không?”, Phục Nhai lẩm bẩm lại gần hơn một chút, ông ta nhìn vào cơ thể Diệp Thành.

Vừa nhìn ông ta đã phát hiện ra vấn đề, cơ thể Diệp Thành có điểm khác thường.

Đó là từng đạo quang hoa bao quanh cơ thể hắn lúc ẩn lúc hiện, bên trong còn mang theo sức mạnh thần bí không rõ ràng tự đan xen với nhau, chính là thứ mà một tông như luân hồi.

“Đó là gì?”, Phục Nhai ngỡ ngàng nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.

“Sức mạnh luân hồi”.

“Sức mạnh luân hồi?”, Phục Nhai nghe xong thì tròn mắt kinh ngạc.

“Chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn biết vì sao Diệp Thành lại thoát ra được khỏi vòng luân hồi của lục đạo luân hồi ở Đại Sở sao?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhàn nhã lên tiếng, “đến cả chư thiên luân hồi cũng không thể chiếu ra được kiếp trước và kiếp này của hắn, đáp án nằm chính ở bản thân hắn”.

“Hắn tự hình thành luân hồi?”

“Không sai, tự hình thành luân hồi”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ giọng lên tiếng, “sức mạnh luân hồi ở kiếp trước đang thu hút lấy hắn, còn bên trong sức mạnh luân hồi kia cũng mang theo rất nhiều kí ức vụn vỡ của kiếp trước, ví dụ như có kiếp hắn là cường đạo, có kiếp hắn là lang trung, có kiếp là tướng quân, có kiếp làm tiểu nhị trong quán ăn, đây cũng chính là lý do vì sao hắn lại nói ra những câu nói kì lạ”.

“Đúng là bất ngờ”, tâm cảnh của Phục Nhai không yên bình, ông ta nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, “nguyên nhân gì khiến hắn tự hình thành luân hồi, lẽ nào hắn tự ngộ ra được ý nghĩa pháp tắc của luân hồi?”

“Có lẽ hắn trong tương lai đã vỡ ra ý nghĩa của luân hồi”, Đông Hoàng Thái Tâm trầm ngâm, “chắc chắn có liên quan đến Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, ta có một cảm giác Chư Thiên Vạn Vực trong tương lai nhất định sẽ xảy ra biến cố lớn khiến cho hắn trong tương lại không thể không nghịch thiên cải đạo, lấy trung gian làm Lục Đạo Tiên Luân Nhãn lấy sức mạnh luân hồi của kiếp trước độ truyền cho mình thay đổi biến cố xuất hiện bất cứ lúc nào”.

“Thần nữ, người ở tương lai vượt thời gian tới thời đại này thì quỹ đạo lịch sử liệu có vì vậy mà thay đổi không?”

“Sẽ thay đổi”, Đông Hoàng Thái Tâm quả quyết, “niên luân của lịch sử đã đi sang một quỹ đạo khác so với ban đầu ngay vào giây phút Diệp Thành và Hồng Trần xuất hiện, việc của tương lai cũng vì vậy mà thay đổi”.

“Diệp Thành và Diệp Tinh Thần trong tương lai tới thời đại này rốt cục để làm gì?”, Phục Nhai gãi đầu.

“Việc này trong tương lai không xa Diệp Thành sẽ cho chúng ta đáp án”, Đông Hoàng Thái Tâm hít vào một hơi thật sâu, “nhiệm vụ của ngươi là trong thời gian ngắn nhất tìm người thoát ra khỏi vòng lục đạo luân hồi của Đại Sở, Thần Huyền Phong và Hồng Trần đã chết, người thứ ba thoát khỏi vòng luân hồi nhất định không hề đơn giản, nói không chừng cũng đến từ tương lai”.

“Ta hiểu rồi”, Phục Nhai gật đầu lập tức quay người nhưng bước ra được hai bước thì ông ta lại quay lại.

“Thần nữ, có một việc ta muốn thỉnh giáo”.

“Nói”.

“Ví dụ như Thần Huyền Phong và Hồng Trần đã chết thì liệu có thể chuyển thế ở luân hồi Đại Sở không?”

“Đây là vấn đề mà ngươi nên quan tâm sao?”, Đông Hoàng Thái Tâm trầm giọng.

“Ta chỉ hỏi thôi mà”, Phục Nhai ho hắng lặng lẽ rời đi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom