• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (3 Viewers)

  • Chương 1661-1665

Chương 1661: Ba tên súc vật

Tinh không bao la, tĩnh lặng sâu thẳm.

Diệp Thành và Hạo Thiên Thi Nguyệt bước ra từ hố đen không gian, chậm rãi bước đi trên tinh không.

Lần này bóng dáng Diệp Thành không còn cô đơn nữa, có Hạo Thiên Thi Nguyệt ở bên cạnh, vả lại cô còn rất tự nhiên nắm tay hắn như một cô gái nhỏ không hiểu chuyện đời, thi thoảng lại chớp mắt nhìn hắn, thi thoảng lại cúi đầu cười ngốc nghếch.

Hạnh phúc đến quá nhanh khiến người ta không kịp chuẩn bị, giống như cô lúc này, có thể nắm tay hắn mà đi chính là hạnh phúc.

“Tám mươi nghìn dặm!”

Diệp Thành trải tinh không đồ ra, xác định mục tiêu ngôi sao tiếp theo để tìm người chuyển kiếp.

“Đi thôi!”

Sau khi cất bản đồ sao, Diệp Thành nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt đang cười ngốc nghếch bên cạnh rồi ho khan một tiếng, tăng nhanh tốc độ bước chân.

“Ồ!”

Hạo Thiên Thi Nguyệt cười ngọt ngào, lật đật đi theo, sau đó lại rất tự nhiên nắm lấy tay Diệp Thành.

Hai người băng qua tinh không như hai tia tiên quang.

Không lâu sau, cả hai đã tới ngôi sao mà Diệp Thành vừa chỉ.

Tuy nhiên điều khiến họ tiếc nuối là tuy ngôi sao này lớn nhưng lại không có người chuyển kiếp.

Bất lực, hai người lại lên đường, tốc độ của họ rất nhanh, tìm kiếm không dưới mười cổ tinh nhưng đều thất vọng rời đi.

Thấy Diệp Thành thất vọng, Hạo Thiên Thi Nguyệt nắm chặt tay hắn: “Truyền bí thuật thôi diễn cho ta đi! Ta tìm cùng ngươi, hai người tìm sẽ nhanh hơn một người”.

“Không được”, Diệp Thành mỉm cười lắc đầu.

“Tại sao?”

“Chỉ ta mới có linh hồn lạc ấn của chín mươi triệu anh hùng Đại Sở, không thể sao chép, cho dù truyền Chu Thiên Diễn Hoá cho cô, cô cũng không tính ra được ở đâu có người chuyển kiếp, đây là khuyết điểm của bí thuật này”.

“Chỉ một mình ngươi có! Vậy phải tìm đến khi nào?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt khẽ cau mày.

“Ta mới hơn một trăm tuổi, vẫn còn rất nhiều thời gian, khi còn sống có thể sẽ đi được hết Chư Thiên Vạn Vực”, Diệp Thành mỉm cười: “Sứ mệnh của ta là đưa người chuyển kiếp của Đại Sở về nhà”.

“Năm tháng dài đằng đẵng, có ta đi cùng ngươi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười ngọt ngào.

“Ai ya, hôm nay vận may tốt thật”, Hạo Thiên Thi Nguyệt vừa nói xong, không gian tinh không phía trước bị bóp méo, ba bóng người lần lượt xuất hiện, một thanh niên yêu dị, một nam nhân cao lớn hung dữ và một lão già áo tím, cả ba đều nở nụ cười âm u đáng sợ.

“Vận may của các ngươi đúng là rất tốt”, Diệp Thành thoải mái ngoáy tai.

“Để bảo vật lại, các ngươi có thể đi được rồi”, thanh niên yêu dị nhìn Diệp Thành rồi nhìn sang Hạo Thiên Thi Nguyệt, trong mắt còn có ánh sáng xấu xa lộ liễu.

“Lâu lắm mới thấy một người xinh đẹp thế này”, tên vạm vỡ hung dữ và lão già áo tím cũng lộ ra vẻ tục tĩu, bẩn thỉu.

“Ba người các ngươi cướp tiền hay là cướp sắc?”, Diệp Thành hứng thú nhìn ba người.

“Có gì khác nhau sao?”, cả ba cười nhạo báng.

“Có một chút khác biệt đấy”, Diệp Thành xoay cổ: “Nếu cướp tiền thì chết ngang, cướp sắc thì chết đứng, nếu vừa cướp tiền vừa cướp sắc thì sống không bằng chết”.

“Ta thấy ngươi chán sống rồi”, tên vạm vỡ hung hãn hét lớn, vung thần đao chém về phía Diệp Thành.

“Vội vàng đi đầu thai vậy à?”, Diệp Thành cười nhạt, hơi nhấc tay đánh ra một chưởng, thần đao của tên kia lập tức vỡ nát, đến hắn ta cũng bị bay ngược ra ngoài, lộn hơn chục vòng trong tinh không, đến khi dừng lại thì đã hoá thành huyết vụ.

“Ngươi…”, thanh niên yêu dị và lão già áo tím chợt biến sắc, không ngờ một cảnh giới Hoàng lại có sức chiến đấu bá đạo đến thế.

“Kiếp sau đừng gây sự với người không nên gây sự”, Diệp Thành lại giơ tay lên, một chưởng nặng tựa như núi, uy áp vô song, thanh niên yêu dị và lão già áo tím còn đang kinh ngạc đã bị nghiền nát tại chỗ, đến nguyên thần cũng không thoát được, chưa kịp hét lên đã chết.

“Đúng là rất lợi hại”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cảm thán.

“Khả năng trên giường của ta cũng rất lợi hại”, Diệp Thành nói rồi mở túi đựng đồ của ba tên cướp.

“Ta dùng cũng rất thoải mái”, Hạo Thiên Thi Nguyệt chớp chớp đôi mắt đẹp.

“Không biết phụ thân cô nghe thấy câu này liệu có đánh cô phát khóc không?”

“Xuỳ!”

“Đây là cái gì!”, bên này, Diệp Thành lấy một thứ kỳ quái từ trong túi đựng đồ của thanh niên yêu dị ra, đó hẳn là một cây gậy dài năm tấc, vừa cứng vừa có độ đàn hồi, quan trọng nhất là hình dáng của nó, lủng lẳng giống như tiểu đệ của nam nhân.

“Còn đàn hồi nữa chứ”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cũng lại gần, dùng ngón tay chọc vào nó, thứ này rất thú vị.

“Kích cỡ này cũng được đấy”, Diệp Thành nói xong thì nhét cây gậy vào đũng quần, nếu Hạo Thiên Thi Nguyệt không ở đây, có lẽ hắn đã lấy tiểu đệ ra so độ dài với nó rồi.
Chương 1662: Cùng tới đi!

Bị Diệp Thành hỏi như vậy, ba tên ngẩn ra, không hề biết rằng bên ngoài hốc cây còn có người.

Nhìn vẻ mặt kỳ quái của ba người, Diệp Thành lại hứng thú hỏi: “Ba chơi một có sướng không?”

“Mà này, ngươi là ai hả?”, tên cao lớn thô kệch nhướng mày, quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân.

“Đoán xem”.

“Ta đoán ngươi là một tên ngốc”.

“…”

“Cô gái này trông cũng được đấy chứ”, khi Diệp Thành đấu võ mồm với tên đó thì tên đầu mập tai to và tên ăn chơi trác táng lại xoa cằm, nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt bằng ánh mắt thô tục.

“Ta có thể đánh ba người họ không?", Hạo Thiên Thi Nguyệt nhìn Diệp Thành.

“Không cần nể mặt ta”, Diệp Thành nói với vẻ đầy ẩn ý: “Cứ đánh tàn phế đi”.

“Được!”, Hạo Thiên Thi Nguyệt xắn tay áo, nắm chặt tay cười tủm tỉm bước tới.

“Để ta, ta trước”, thấy Hạo Thiên Thi Nguyệt lại đây, ba tên tranh nhau tới trước.

“Cả ba cùng tới đi!”, Hạo Thiên Thi Nguyệt giơ bàn tay ngọc, một chưởng đánh bay ba tên, tư thế bay đi của cả ba không được đẹp lắm, và phải rất lâu sau mới nghe thấy tiếng họ đáp đất.

Hạo Thiên Thi Nguyệt bước lên trời đuổi theo, sau đó là tiếng hét thảm như quỷ khóc sói tru.

Diệp Thành cũng đứng dậy nhưng lại thấy có một người thò đầu ra từ hốc cây, đó là một nữ tử quyến rũ, có lẽ là tiếng hét của ba tên kia quá đáng sợ nên cô ta mới phải chạy ra ngoài xem.

Ấy?

Vừa thò đầu ra, nữ tử quyến rũ đã thấy Diệp Thành, đầu tiên cô ta quan sát hắn rồi nháy mắt, bày ra dáng vẻ quyến rũ hớp hồn: “Chàng trai, lại đây chơi đi!”

“Cô rất tận tâm với nghề đấy”, Diệp Thành ho khan một tiếng rồi bay về hướng Hạo Thiên Thi Nguyệt.

“Không chơi thì thôi”, nữ tử kia quay người trở lại hốc cây.

Bên này, Diệp Thành đã đáp xuống một sơn cốc, đập vào mắt hắn là ba tên nằm sõng soài trên đất, khắp người toàn dấu chân, đến khi lật lại xem thì đã không còn hình người nữa.

Diệp Thành tặc lưỡi, không khỏi âm thầm giơ ngón cái lên với Hạo Thiên Thi Nguyệt.

“Nô gia vẫn còn rất nhẹ nhàng đấy!”

Hạo Thiên Thi Nguyệt vuốt tóc, tìm một nơi thoải mái ngồi xuống sau đó lấy gương ra chăm chút lại mái tóc rối, như không có chuyện gì xảy ra.

Diệp Thành cũng tìm một tảng đá ngồi xuống, lấy bình rượu ra nhâm nhi.

Không biết qua bao lâu ba người kia mới tỉnh lại, đầu tiên là lắc đầu, sau khi thấy Hạo Thiên Thi Nguyệt vẫn còn ở đây thì lại hét lên thảm thiết, bò dậy bỏ chạy.

“Đi đâu?”

Diệp Thành giơ tay kéo ba tên về.

Lần này cả ba đã thành thật, ai nấy đều ngoan ngoãn như chú cừu nhỏ, sau đó sợ hãi bật khóc: “Các ngươi không được như vậy, chúng ta không làm chuyện xấu, chúng ta đều là chính nhân quân tử cả mà”.

“Có phải chính nhân quân tử hay không, trong lòng mấy tên các ngươi không biết à?”

“Chúng… Chúng ta mới chơi lần đầu”.

“Có quỷ mới tin mấy đứa”, Diệp Thành mắng một câu rồi phất ra ba tia tiên quang, cho từng tia bay vào đầu mày của mỗi người.

“Oa…”, ba người lập tức run lên, ôm lấy đầu la hét thảm thiết, ai không biết còn tưởng họ đang chọc tiết lợn.

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.

Trong sơn cốc không được yên tĩnh lắm, tiếng la hét của ba tên khiến cho chim chóc giật mình bay đi hết.

Sau khi tiên quang hoà vào thần hải, ký ức xa xưa phủ đầy bụi bặm dần hiện về, vẻ mờ mịt trong mắt ba tên cũng dần biến mất, từng ký ức, từng khuôn mặt đều hiện lên trong đầu cả ba, họ nhớ lại tên kiếp trước của mình: Vương Bưu, Cung Tiểu Thiên Nhi, Thiếu Vũ.

“Sư thúc!”

Ngay sau đó trong sơn cốc vọng lại tiếng gào khóc khiến người khác ghê rợn.

Sau khi có được ký ức kiếp trước, cả ba ôm đùi Diệp Thành khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa.

Chúng bị Hoắc Đằng, Tạ Vân và Hùng Nhị ảnh hưởng rất nhiều, vừa khóc vừa lau nước mũi lên người Diệp Thành.

Oẹ…

Hạo Thiên Thi Nguyệt ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng buồn nôn này thì không nhịn được nữa, khom người lấy tay che miệng nôn khan, ai không biết còn tưởng cô gái này đang mang thai.

Còn Diệp Thành thì mặt mày tối sầm.

Tới khi đêm đã về khuya, ba tên mới buông ra, ai nấy ôm bình rượu ngửa đầu lên nhìn trời sao, làm trò thì làm trò nhưng vẫn có cảm khái, nỗi nhớ nhà cũng vẫn còn đây.

Làm sao họ có thể ngờ được rằng người chết đi còn có thể đầu thai, kỳ lạ là còn được đầu thai tới cùng một nơi.

Phải nói rằng họ thực sự là huynh đệ tốt, kiếp trước vai kề vai chiến đấu, kiếp này cùng nhau luân hồi chuyển kiếp, làm gì cũng đều có nhau, đến nỗi chơi gái cũng cả ba huynh đệ cùng chơi.

Diệp Thành đã thay áo mới nhưng vẫn tức giận nhìn ba tên.

Đã từng thấy chơi gái nhưng chưa thấy ba chơi một bao giờ, Diệp Thành tưởng mình đã mặt dày lắm rồi, ai ngờ Trường Giang sóng sau xô sóng trước, thế hệ sau còn chơi lớn hơn thế hệ trước!

Thấy Diệp Thành nhìn mình như vậy, ba người đều ho khan: “Chuyện… Chuyện này không thể trách chúng con được”.

“Sao, vẫn còn cãi à?”, Diệp Thành bị tức đến bật cười.

“Chúng con nghèo, không có tiền”, ba người lau máu mũi: “Chỉ gom được tám trăm nguyên thạch, còn phải thương lượng với tiểu thụ yêu đó rất lâu cô ta mới đồng ý cho chúng con chơi đấy”.

“Mẹ…”, Diệp Thành suýt thì không thở nổi, ngụm máu già uất nghẹn rất lâu cũng không phun ra được, chơi gái mà cũng được ba đứa nói một cách mới mẻ như vậy, lão tử thực sự “vui mừng”.

“Sư thúc cho chúng con ít tiền đi!”, ba tên cười toét miệng, xoa xoa tay, mắt hau háu nhìn Diệp Thành.

“Không có”.

“Người nói gì thế chứ, chắc chắn có”.

“Ta thích đức hạnh không biết xấu hổ này của các con đấy”, cuối cùng Diệp Thành vẫn vung tay ném ra ba túi đựng đồ, bên trong mỗi túi đều có năm triệu nguyên thạch và rất nhiều bí quyển, pháp khí, đan dược…

“Woa!”, ba người ngạc nhiên trợn mắt ngoác mồm.

“Con lớn từng này rồi vẫn chưa được thấy nhiều nguyên thạch đến vậy bao giờ”.

“Bây giờ có tiền chơi gái rồi”.

“Ta…”, Diệp Thành thật sự không muốn nói thêm nữa, chỉ day mạnh đầu mày.

“Đi thôi”, thấy Diệp Thành rối rắm, Hạo Thiên Thi Nguyệt mỉm cười lên tiếng.

“Đi”, Diệp Thành lập tức đứng dậy, phất tay áo xách theo ba tên bay lên tinh không như tia tiên quang.

“Thì ra tinh không là như thế này!”, ba tên quay hết bên này nhìn hết bên kia, hai mắt sáng rực, mọi thứ trong tinh không bao la này với họ mà nói đều cực kỳ mới lạ.

Cũng không trách họ như vậy, chỉ vì tu vi của họ quá yếu, một trăm năm mà tu vi mới chỉ ở cảnh giới Không Minh, vẫn chưa đủ để lên tinh không, thiên phú này còn kém xa họ của kiếp trước.

Diệp Thành nhìn ba tên, thầm nói nên tìm thời gian tẩy luyện huyết mạch cho chúng, để chúng được nâng cao tu vi.

Mấy người bay đi như tiên mang, tạo thành những màu sắc rực rỡ trên tinh không.

Sau đó mọi người lại đến rất nhiều cổ tinh.

Vận may cũng không tệ, tìm được rất nhiều người chuyển kiếp nhưng điều nuối tiếc là không tìm thấy người rất thân quen.

Ngày từng ngày trôi qua.

Chớp mắt đã ba ngày lặng lẽ trôi.

Mãi đến đêm ngày thứ tư, Diệp Thành đang đi phía trước mới chợt dừng lại.

“Làm sao vậy?”

Phía Hạo Thiên Thi Nguyệt khó hiểu nhìn hắn.

Diệp Thành không nói, nhưng khoé mắt trái lại có một giọt máu đen rỉ ra.

“Diệp Thành!”

“Sư thúc!”

Hạo Thiên Thi Nguyệt và phía Thiếu Vũ đều tiến lên, lo lắng nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành vẫn không lên tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn lên tinh không mênh mang, im lặng bất động như một bức tượng, nhìn một lúc khoé miệng hắn cũng trào máu.

Đột nhiên hắn dời mắt, lấy gương ra soi.

“Ôi…”

Nhìn vào gương, Hạo Thiên Thi Nguyệt và phía Thiếu Vũ đều sững sờ, bởi vì tuy Diệp Thành đang soi gương nhưng trong gương lại không có hắn, như thể Diệp Thành bên cạnh họ không hề tồn tại.

“Sao… Sao lại thế này?”

Bốn người cùng nhìn Diệp Thành rồi cùng cau mày.

“Không sao!”

Diệp Thành cười nhẹ, lấy tay lau vết máu bên khoé miệng và khoé mắt, gương trong tay cũng dần hoá thành tro bay.

“Đi thôi!”

Diệp Thành lãnh đạm nói rồi cất bước đi đầu tiên.

Nhóm Hạo Thiên Thi Nguyệt theo sau hắn nhưng vẻ mặt không được tốt lắm.
Chương 1663: Chuyện vui

Vào đêm ngày thứ năm mọi người mới quay về Huyên Nguyệt Tinh của nhà họ Cơ.

Ấy?

Vừa đáp xuống, Diệp Thành đã khẽ giọng lên tiếng.

Sao vậy?

Phía Hạo Thiên Thi Nguyệt ngơ ngác nhìn Diệp Thành.

Niềm vui bất ngờ!

Diệp Thành vừa cười vừa bay lên thiên tiêu, cứ thế hướng về phía tiên sơn nhà họ Cơ, phía Hạo Thiên Thi Nguyệt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bọn họ lần lượt bay lên hư thiên đuổi theo Diệp Thành.

Lúc này, đại điện ở tiên sơn nhà họ Cơ có thể coi là nườm nượp bóng người, đó đều là các tu sĩ nhà họ Cơ.

Ngoài người nhà họ Cơ ra thì còn có ba lão tu sĩ mặc áo tím và một thanh niên mặc áo trắng.

Bốn người này có lai lịch không vừa, chính là người của nhà họ Sở ở Võ Huyền Tinh, cả ba lão già mặc áo tím đều là Chuẩn Thánh của nhà họ Sở, còn người thanh niên mặc áo trắng là thần tử của nhà họ Sở: Sở Dương.

Lần này bọn họ tới Võ Huyền Tinh là vì một chuyện đáng mừng.

Nói chính xác hơn chính là để hỏi cưới, đối tượng hỏi cưới là Cơ Như Tuyết, một trong những thần nữ của nhà họ Cơ.

Cơ Như Tuyết cũng có mặt ở đây, bộ dạng thiếu nữ xinh đẹp dè dặt, chốc chốc lại liếc nhìn Sở Dương, khuôn mặt đỏ lựng.

Sở Dương mỉm cười như ngọn gió xuân, không hề mang chút phong cách của một thần tử.

Đôi mắt của hắn xa xăm như giếng sâu không đáy, mái tóc đen suôn dài như thác nước, khí huyết dồi dào như biển cả, toàn thân chốc chốc còn hiện lên dị tượng, hắn mang theo một loại huyết mạch đặc biệt hết sức bất phàm.

Cả hai người cứ ta nhìn nàng nàng nhìn ta khiến cả nhóm lão bối mỉm cười.

Cứ quyết định như vậy đi!

Trưởng lão hai bên lần lượt mỉm cười, nhà họ Sở ở Võ Huyền Tinh cũng có Thánh Nhân trấn thủ, lại thêm thân phận của Sở Dương, có thể coi là môn đăng hộ đối với Cơ Như Tuyết, điều quan trọng hơn cả đó là cả hai rất tâm đầu ý hợp.

Diệp Thành đến rồi, hắn bước vào trong đại điện và ánh mắt dừng lại ở Sở Dương.

Diệp Thành cũng đưa mắt nhìn qua bên này, khi nhìn thấy Diệp Thành ngay từ lần đầu tiên Sở Dương đã tỏ ra khác thường.

Ba Chuẩn Thánh của nhà họ Sở cũng đã tới, bọn họ nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, “vị đạo hữu này là...”

“Khách quý của nhà họ Cơ”, trưởng lão của nhà họ Cơ vội mỉm cười đáp lời, sau đó còn không quên truyền âm cho Chuẩn Thánh của nhà họ Sở: “Tiểu hữu này vô cùng hung hãn, có thể sánh ngang bằng Thánh Nhân”.

“Sánh...sánh ngang Thánh Nhân?”, Chuẩn Thánh của nhà họ Sở kinh ngạc.

“Tiểu hữu, đây chính là ba trưởng lão của nhà họ Sở ở Võ Huyền Tinh”, khi Chuẩn Thánh của nhà họ Sở còn đang kinh ngạc thì Chuẩn Thánh của nhà họ Cơ đã lên tiếng giới thiệu.

“Vãn bối Diệp Thành bái kiến chư vị tiền bối”, Diệp Thành mỉm cười, lập tức tiến lên trước, tỏ ra rất hiểu lễ nghĩa.

“Được...được lắm”, Chuẩn Thánh của nhà họ Sở mỉm cười, ba cặp mắt nhìn Diệp Thành mãi không thôi, cho tới giờ bọn họ cũng không dám tin một người với tu vi cảnh giới Hoàng lại có thể sánh ngang với Thánh Nhân.

“Vị tiểu hữu áo trắng nhà họ Sở này chính là thần tử Sở Dương của nhà họ Sở”, Chuẩn Thánh của nhà họ Cơ lại chỉ về phía Sở Dương, cười ôn hoà: “Qua vài ngày nữa con chính là con dâu của nhà họ Cơ ta rồi”.

“Nói vậy thì ta vẫn còn kịp uống chén rượu mừng rồi”, Diệp Thành mỉm cười nhìn sang Sở Dương và Cơ Như Tuyết.

“Đạo hữu phải uống thêm vài chén nữa mới phải”, Sở Dương mỉm cười, chỉ có Cơ Như Tuyết ở bên là đỏ lựng mặt.

“Gặp nhau là duyên, chúng ta co thể nói chuyện chút không?”, Diệp Thành vẫn nhìn Sở Dương.

“Đương nhiên có thể rồi”, Sở Dương không từ chối.

“Được”, Diệp Thành là người đầu tiên quay người, trông tâm trạng hắn có vẻ không tồi, Sở Dương thì lại có phần phân vân nhưng rồi cũng đi theo, chỉ có Cơ Như Tuyết sau hồi băn khoăn thì quyết định không đi cùng.

Cả hai người lần lượt đi ra ngoài.

Trong đại điện, các trưởng lão của nhà họ Cơ và Chuẩn Thánh của nhà họ Sở đều tỏ ra khó hiểu, không biết Diệp Thành gọi Sở Dương đi làm gì.

Phía này, Diệp Thành và Sở Dương đã ra khỏi đại điện.

Ấy?

Hạo Thiên Thi Nguyệt và phía Thiếu Vũ bên ngoài đại điện sững sờ, bọn họ nhất loạt nhìn về phía Diệp Thành.

Đặc biệt là Hạo Thiên Thi Nguyệt, vẻ mặt nhìn Diệp Thành thật sự rất khó hiểu.

Diệp Thành ho hắng như nhớ lại chuyện của hàng trăm năm trước, hắn từng mạo danh thân phận một người gây ra không ít chuyện đáng xấu hổ ở tứ phương của Đại Sở khiến nhân vật chính rơi vào tình thế ái ngại.

Thấy vẻ mặt mọi người như vậy, sắc mặt Sở Dương cũng trở nên hết sức kì quái, không biết nhóm người này định làm gì.

Đi thôi!

Diệp Thành cười trừ, hắn là người đầu tiên đi về một hướng.

Vìa người tới hoa viên của nhà họ Cơ.

Vào Hoa Viên, Diệp Thành lập tức tạo ra kết giới.

Sở Dương nhìn kết giới tỏ ra khó hiểu.

Diệp Thành không lên tiếng, hắn chỉ gảy ra một đạo tiên quang bay vào trán Sở Dương.

Đột nhiên, cơ thể Sở Dương run lên, thần hải bắt đầu rung chuyển.

Hự!

Tiếng gằn giọng vang lên, nét mặt Sở Dương đau đớn, hắn ôm chặt lấy đầu.

Phía này, phía Thiếu Vũ cũng xoa cằm.

Đều là người chuyển kiếp của Đại Sở mà nhìn người ta, có thần tử, có thần nữ, có hoàng tử, công chúa, còn nhìn lại mình thì đến việc muốn chơi gái cũng phải gom góp từng đồng một, nghĩ thôi cũng đủ thấy tức rồi.

Hự!

Tần Vũ ôm đầu rít lên, kí ức kiếp trước mở ra, mọi kí ức ùa về xối vào thần hải, đan xen với kí ức kiếp này của hắn, hắn nhớ được cái tên của mình trong kiếp trước: Tần Vũ.

Nhìn Tần Vũ, Cung Tiểu Thiên Nhi kéo kéo vạt áo Thi Nguyệt: “Sư nương, người chyển kiếp trông giống hệt với kiếp trước sao?”

Nghe vậy, Hạo Thiên Thi Nguyệt vốn không muốn quan tâm tới tên này nhưng nghe từ sư nương thì trong lòng chợt dâng lên nhiều cảm xúc, cô mỉm cười: “Cũng không hẳn”.

“Vậy có khả năng nam nhân chuyển kiếp thàn nữ không, hoặc là nữ chuyển kiếp thành nam không?”

“Cái này ấy à?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt ho hắng nhìn Diệp Thành.

“Cái này ấy à?”, Diệp Thành cũng ho hắng, việc này hắn thực sự chưa từng nghĩ đến nên không biết là có khả năng này hay không.

“Mọi...mọi người...”, khi tất cả đang trò chuyện thì cơ thể của Tần Vũ thôi run rẩy, hắn đưa mắt nhìn tất cả mọi người, từng bóng người, từng khuôn mặt đều hiện lên rõ ràng trong tâm trí hắn.

“Hoan nghênh quay trở lại”, Diệp Thành mỉm cười.

“Một trăm năm rồi, Tần Vũ dừng chân, hắn ôm chầm lấy Diệp Thành, đường đường là nam nhi nhưng lại nước mắt dàn dụa, niềm vui đột nhiên đến khiến người ta không kịp trở tay.

Không lâu sau đó, người chuyển kiếp của nhà họ Cơ được gọi tới nhưng không thấy Lạc Hi đâu, cô vẫn đang bế quan.

Được gặp nhau nơi đất khách quê người khiến người ta vô cùng cảm khái, mùi rượu thơm nồng lan toả khắp hoa viên.

Không biết từ bao giờ Cơ Như Tuyết mới tới.

Thế nhưng khi thấy một nhóm người cầm theo hũ rượu và mặt mày ai nấy đều dàn dụa nước mắt thì cô không khỏi ngỡ ngàng, cũng như lần đầu tiên, chỉ cần là những người tới đây cùng Diệp Thành thì đều như vậy.

Thấy Cơ Như Tuyết tới, Tần Vũ như nhớ ra gì đó, hắn vội nhìn Diệp Thành thăm dò: “Đây...đây không phải là Lạc Hi chứ?”

“Lạc Hi vẫn đang bế quan và chưa được mở kí ức kiếp trước”, Diệp Thành mỉm cười đáp lời.

“Vậy...vậy thì tốt ròi”, Tần Vũ mỉm cười ái ngại, ở Đại Sở này có ai không biết mối quan hệ giữa Lạc Hi và Diệp Thành, nếu như kiếp này côa áy mà ở bên hắn thì thật mới lạ.

“Nào, lại đây”, Hạo Thiên Thi Nguyệt kéo Cơ Như Tuyết tới sau đó đưa ra một vò rượu.

“Mọi người biết nhau sao?”, Cơ Như Tuyết nhận lấy vò rượu, nhìn mọi người mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Rất quen thuộc là đằng khác”, Cung Tiểu Thiên Nhi toét miệng cười, có lẽ vì uống chếnh choáng say nên cô liền cầm tay Cơ Như Tuyết cười có phần giảo hoạt: “Tiểu cô nương này trông thật xinh đẹp, như tiên nữ vậy”.

“Ngươi cút cho ta”, Tần Vũ đạp luôn cho Cung Tiểu Thiên Nhi một cái bay đi.

“Huynh còn hung hãn hơn cả trong tưởng tượng của ta nữa”, Cơ Như Tuyết cười trừ.

“Ta ở trên giường còn hung hãn hơn nữa”, Tần Vũ vấn vấn tóc, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng tinh.

“Giường...”, Cơ Như Tuyết nhất thời á khẩu, khuôn mặt đỏ lựng lên, cô không ngờ Tần Vũ lại nói với mình câu này, vả lại còn trước mặt người nhà họ Cơ, bọn họ còn chưa thành thân, sao mới chớp mắt mà tên này có thể thay đổi nhanh đến vậy.

“Hay là chúng ta đi thôi, để bọn họ còn động phòng”?, Vương Bưu nấc lên một cái.

“Ta thấy được đấy”.

“Quen là tốt, phong cách của Đại Sở đều như vậy”, Hạo Thiên Thi Nguyệt mỉm cười nắm tay Cơ Tuyết Băng.

“Đại...Đại Sở là nơi nào?”

“Là một nơi rất đẹp”.
Chương 1664: Chính nhân quân tử

Cho tới đêm khuya, mọi người mới tản đi.

Trong nhóm người này cũng có từng đôi từng cặp một, Triệu Tử Vũ và Nam Cung Tử Nguyệt là một cặp, Tần Vũ và Cơ Như Tuyết là một cặp, nhà Mộ vân và nhà Tư Đồ có một cặp, Thanh Vân Tông và Cực Dương Tông cũng có một cặp.

Kì lạ nhất vẫn là Thiếu Vũ, hắn rất nhanh chóng kéo ra một người trong nhóm người chuyển kiếp của Đại Sở.

Đó là một nữ đệ tử của nhà Bắc Thần ở Bắc Sở, cũng từng tham gia vào trận so tài tam tông của lớp Huyền Tự ở Thiên Đình, năm xưa cô đã tạo ra không ít bất ngờ, ngay vòng đầu tiên đã bị loại, cũng rất xứng với Tần Vũ.

Chỉ có Cung Tiểu Thiên Nhi và Vương Bưu là có phần xót xa, Thiếu Vũ có tư cách chơi gái vì hắn đẹp trai, không giống bọn họ, một tên mặt mày béo phệ, một tên to cao thô kệch.

Chơi gái!

Cả hai tên lẩm bẩm, sóng vai nhau bước đi, chuồn ra khỏi tiên sơn nhà họ Cơ, cứ thế tới gần một cổ tinh.

Bóng người tản đi nhưng khung cảnh bên trong hoa viên vẫn vô cùng rực rỡ.

Diệp Thành hãy còn ổn nhưng Hạo Thiên Thi Nguyệt lại chếnh choáng say, cô dẫm lên chân Diệp Thành, vòng hai tay ôm cổ hắn, ghé sát khuôn mặt nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt long lanh như nước: “Cảnh tượng đẹp này mà ngươi không muốn làm gì đó cùng tỷ tỷ sao?”

“Sao ta lại có cảm giác hỗn loạn thế nhỉ?”, Diệp Thành ho hắng.

“Chi bằng ta biến thành bộ dạng củ Sở Huyên và Sở Linh?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt chớp mắt.

“Nói thực thì ta đánh giá cao suy nghĩ kì lạ này đó”.

“Vậy thì coi ta là bọn họ đi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười ngây dại, đôi mắt long lanh như nước chợt nheo lại, tầm nhìn mơ hồ hẳn đi, cô ngả vào lòng Diệp Thành và chìm trong giấc ngủ, trong giấc mộng còn khẽ gọi lên: “Diệp Thành, ta muốn sinh con cho chàng”.

Sau khi cô chìm vào giấc ngủ thì màn đêm cũng trở nên yên tĩnh.

Tiểu viên với cánh hoa bay rợp trời, ánh trăng sáng trong ánh lên trong màn đêm u tịch khiến khung cảnh đẹp như mộng như ảo.

Diệp Thành đứng dậy, hắn đặt Hạo Thiên Thi Nguyệt lên vân đoàn mềm mại, dưới ánh trăng chiếu rọi, cô ngủ thật say, chốc chốc còn nói mơ, và nói đến nhiều nhất là cái tên của một người.

Diệp Thành mỉm cười, hắn lấy ra một lớp áo chắn gió đắp lên người cô.

Khung cảnh đêm khuya thật thơ mộng và lãng mạn, nữ tử si tình chìm trong giấc ngủ sâu nhưng hắn lại không làm thêm chuyện gì đi quá giới hạn.

Trong lúc này, khoé miệng Diệp Thành chợt trào máu, cơ thể lảo đảo.

Dưới ánh trăng, hắn lại lần nữa lấy gương ra đặt trước mặt mình.

Thế nhưng bên trong gương không hề xuất hiện khuôn mặt hắn, khác với hai lần trước đó là bên trong gương hiện lên một mớ hỗn độn.

Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, cái gương trong tay Diệp Thành hoá thành hư vô.

Diệp Thành mỉm cười thê lương, hắn khẽ lau đi vệt máu nơi khoé miệng và hướng ánh mắt ảm đạm nhìn hư thiên, bầu tinh không vời vợi kia, từng ánh sao lấp lánh kia trở nên mơ hồ hơn bao giờ hết.

Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.

Sáng sớm, ánh nắng chiếu rọi khắp mặt đất như khiến khung cảnh nơi đây khoác lên lớp áo khoác xinh đẹp.

Hạo Thiên Thi Nguyệt đã tỉnh lại, cô nhìn lớp áo đắp trên người mình rồi lại nhìn y phục chỉnh tề trên cơ thể sau đó mới nhìn xuống gốc cây cách đó không xa, Diệp Thành đang ôm một bộ cổ thư ngồi đó lật giở.

Tỉnh rồi sao?

Diệp Thành gập cổ thư lại, hắn đứng dậy vươn vai.

Hạo Thiên Thi Nguyệt nhảy xuống khỏi vân đoàn, liếc nhìn Diệp Thành: “Ngươi đúng là chính nhân quân tử”.

“Việc này thì không thể trách ta được”, Diệp Thành bĩu môi, “một đêm cảnh đẹp như vậy mà cô cứ ngủ như thế khiến ta chẳng tiện ra tay, có điều, đôi bồng đào cũng mềm đấy, ta cũng đã sờ được vài lần, còn cô thì cũng rất biết phối hợp, rên rỉ nghe rất đã tai”.

“Chết đi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lấy ra một hòn đá đập tới, mặt mày đỏ lên.

“Cô nhìn mình kìa, lại vội rồi”, Diệp Thành nghiêng đầu khẽ lướt qua hòn đá, mặc dù hắn đã né qua được nhưng một người đi vào hoa viên lại gặp phải nghiệp, vô tình bị ném trúng.

“A!”, Cung Tiểu Thiên Nhi ôm đầu chạy vào, bên cạnh còn có Vương Bưu nữa.

“Lại đi chơi gái rồi?”, Diệp Thành cười ý tứ nhìn hai tên.

“Người nói gì thế chứ, chúng con là chính nhân quân tử mà”.

“Có quỷ mới tin”.

“Người không tin chúng con cũng đành chịu”, Cung Tiểu Thiên Nhi toét miệng cười, vặn vặn thân hình béo múp tiến lên trước, hắn dùng tay chọc chọc Diệp Thành rồi lại liếc Hạo Thiên Thi Nguyệt ở cách đó không xa, nhíu mày, cười gian giảo: “Chắc tối qua sư thúc sướng lắm”.

“Sướng, sướng muốn lên trời”, Diệp Thành nói rồi liền mở cổ thư ra.

“Ta nói mà”, Vương Bưu bày ra bộ mặt ý tứ: “Sư thúc làm việc đều chấn động thiên địa”.

“Đừng nói những thứ vô dụng đó với ta”, Diệp Thành đạp Vương Bưu một cái, “gọi người chuyển kiếp tới đây để ta tẩy luyện huyết mạch cho bọn họ”.

“Được rồi”, Cung Tiểu Thiên Nhi và Vương Bưu toét miệng cười, quay người chạy ra ngoài.
Chương 1665: Lạc Hi xuất quan

Sau khi cả hai người rời đi, Hạo Thiên Thi Nguyệt mới đi tới nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò: “Vết thương hôm qua của ngươi...”.

“Không sao cả”, Diệp Thành nhướng vai.

“Vậy vì sao cái gương đó lại không soi ra được khuôn mặt ngươi?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lo lắng nhìn Diệp Thành.

“Người đẹp trai đều như vậy cả”.

“Hừ”, Hạo Thiên Thi Nguyệt liếc nhìn Diệp Thành, mặc dù vẻ mặt không thể hiện điều gì nhưng lòng cô lại nặng trĩu, cô rất hiểu Diệp Thành, Diệp Thành càng như vậy càng thể hiện sự việc không hề đơn giản.

Bên ngoài hoa viên, Cung Tiểu Thiên Nhi và Vương Bưu đã dẫn người chuyển kiếp tới.

Lúc này Diệp Thành mới bỏ cổ thư xuống, đưa mắt nhìn, tất cả mọi người đều phấn chấn hào hứng, đặc biệt là từng cặp phu thê kia mặt mày tươi tỉnh, có lẽ chuyện giường chiếu đêm qua đã làm không ít lần.

Tất cả khoanh chân ngồi xuống, bao gồm cả Hạo Thiên Thi Nguyệt, còn Sở Dương thì không có mặt ở đây.

Diệp Thành lập tức tế ra tiên hoả, hoá thành biển lửa bao quanh mọi người.

Tiếp đó là thiên lôi và Đan Tổ Long Hồn mở ra đan hải, thần hải, thiên lôi tẩy luyện cơ thể cho bọn họ còn Đan Tổ Long Hồn tôi luyện nguyên thần cho chọ.

Thế rồi căn nguyên thánh thể và thánh huyết của Diệp Thành đan xen với nhau hoà vào tiên hoả.

Hự! Hự!

Hiện trường vang lên những tiếng rên rỉ đau đớn, tất cả đều nghiến răng chịu đựng vì bọn họ biết Diệp Thành đang giúp mình đầu thai hoán cốt.

Vút! Vút!

Sau loạt âm thanh này vang lên, rất nhiều người đang đột phá vu vi trong khi thoát biến.

Diệp Thành đương nhiên sẽ không tiếc đan dược, từng lớp đan dược bay ra hoá thành tinh nguyên dồi dào làm vật dưỡng cho những người chuyển kiếp đột phá, giúp bọn họ qua ải dễ dàng.

Đây là một quá trình hết sức lâu dài.

Không lâu sau đó, Tần Vũ và Cơ Như Tuyết cũng tới, đôi phu thê mặt mày rạng rỡ, một người còn ửng đỏ khuôn mặt, xem ra cảnh động phòng đêm qua cũng thật mùi mẫn.

Đây...!

Nhìn tiên hoả và thiên lôi cũng như thánh huyết bá đạo của Diệp Thành, Cơ Như Tuyết không khỏi kinh ngạc.

Đúng là nhân tài!

Tần Vũ hiểu Diệp Thành nên bất giác mỉm cười, mặc dù huyết mạch kiếp này bá đạo, tu vi của hắn cũng vượt qua Diệp Thành nhưng áp lực mà Diệp Thành mang tới cho hắn vẫn rất nặng nề khiến hắn chợt run người.

Một cặp!

Diệp Thành nhìn hai người mà mỉm cười.

Hiểu rồi!

Tần Vũ kéo Cơ Như Tuyết ngồi xuống, bọn họ cũng thoát biết dưới sự tôi luyện của tiên hoả thiên lôi, đan tổ long hồn và căn nguyên thánh huyết.

Thật không hề đơn giản!

Ở nơi phía sâu trong tiên sơ nhà họ Cơ, lão tổ nhà họ Cơ nhìn về bên này mà bất giác tặc lưỡi.

Đôi mắt ông ta rõ ẩn ý như thể ngửi thấy khí tức huyết mạch của Diệp Thành, đó là một loại huyết mạch nghịch thiên, mặc dù chỉ là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể nhưng cũng đủ để sánh ngang với Đại Đế.

Màn đêm dần buông xuống.

Bên trong hoa viên, Diệp Thành từ từ thu lại thần thông, sắc mặt có phần tái nhợt, miệng chợt trào máu.

Người chuyển kiếp vẫn đang khoanh chân ngồi đó để nhận được cơ duyên trong lúc tôi luyện huyết mạch.

Diệp Thành lau đi mồ hôi, hắn lấy ra vò rượu uống một ngụm thật đã.

Ừm?

Cả vò rượu đã uống cạn, Diệp Thành liếc nhìn đỉnh núi, ánh mắt hắn dừng lại ở một động phủ trên đỉnh núi này, đó là động phủ nơi Lạc Hi đang bế quan, lúc này cô đã xuất quan rồi.

Diệp Thành mỉm cười, hắn bay lên trời đáp xuống đỉnh núi đó.

Ập vào mắt hắn là Lạc Hi đang vươn vai đi ra khỏi động phủ.

Lạc Hi trong hình thái thiếu nữ trông giống hệt năm xưa, thậm chí trông còn bất phàm hơn năm xưa, toàn thân tiên hà rực rỡ, từng lọn tóc nhuốm tiên quang, dưới ánh trăng trông vô cùng thánh khiết.

Ấy?

Vừa ra ngoài, Lạc Hi đã trông thấy Diệp Thành, cô thẫn thờ một lát, đôi mắt loé lên ánh nhìn khác thường.

Diệp Thành mỉm cười tế ra kết giới.

Ngay sau đó, một đạo tiên quang bay đi từ phía Diệp Thành, bay vào trán Lạc Hi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom