• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (5 Viewers)

  • Chương 1306-1310

Chương 1306: Đời người như chén nước trà

Lại là một ngày mới bắt đầu trên vùng đất rộng lớn mà yên bình này.

Ai ya!

Trên Ngọc Nữ Phong, cánh cửa lầu các mở ra, Diệp Thành đã ngủ không biết bao lâu chợt nhấc bước chân bước ra ngoài.

Mọi người thấy vậy thì lần lượt đứng dậy, nhìn hình thái của Diệp Thành ai nấy dều xót xa.

Diệp Thành vẫn là Diệp Thành nhưng mái tóc bạc trắng, khoé miệng còn có râu mọc lởm chởm, đôi mắt ảm đạm, cả cơ thể tiều tuỵ giống như người mắc bệnh lâu năm, không có lấy sinh khí.

“Diệp Thành, ngươi đừng như vậy mà”, Thượng Quan Ngọc Nhi lên tiếng, trong mắt nhoà nước mắt, quen biết hắn bao năm nay, đây là lần đầu tiên cô thấy hắn sa sút như vậy, nhìn thấy cảnh này khiến người ta không khỏi xót xa.

“Ta không sao”, Diệp Thành cố gắng nở nụ cười, giọng nói khản đặc.

“Trâm Phượng Ngọc Châu của tỷ tỷ”, Sở Linh đưa cây trâm cho Diệp Thành, mắt nhoà lệ.

Diệp Thành nhận lấy, khuôn mặt bi thương hoài niệm, từng lời nói khẽ khàng vang vọng bên tai như mỹ tửu chốn hồng trần, phảng phất mùi hương thơm nồng.

“Nào, vi sư đưa ngươi đi tham quan Ngọc Nữ Phong”.

“Đay là Ngọc Nữ Các, thường ngày ta hay tu luyện ở đây”.

“Đây là Ngọc Linh Trì để ngâm mình trị thương, sau này ngươi sẽ đến đây thường xuyên đấy”.

“Nhìn thấy tảng đá nhẵn nhụi kia không, đó là Huệ Tâm Thạch, bình thường nếu rảnh rỗi mà ngồi đó thì sẽ có lợi cho việc ngộ đạo”.

“Đó là cây nhân sâm, đừng ăn lén đấy”.

“Đó là Ngọc Linh Uyển nuôi linh thú, ngày thường ngươi đừng đụng tới chúng”.

“Nơi này là Ngọc Linh Động Phủ, bình thường không được lại gần đây”.

“Để ta đi một vòng xem”, Diệp Thành thu lại suy nghĩ, hắn cũng cất đi trâm phượng ngọc châu rồi lại nở nụ cười gượng gạo an ủi mọi người.

Bộ pháp của hắn rõ ràng yếu ớt, bóng hình tiều tuỵ run rẩy, tầm nhìn mơ hồ như thể mọi thứ mới chỉ mới hôm qua thôi. Hắn vừa bước lên Ngọc Nữ Phong là đã có một nhóm đệ tử tinh nghịch chạy ra vui đùa.

Hằng Nhạc sáng sớm đâu đâu cũng thấy các đệ tử ngồi trên vân đoan hít thở, thấy Diệp Thành bước lên Ngọc Nữ Phong thì đều thẫn thờ.

Bái kiến Thánh Chủ!

Cho dù là những đệ tử đang tu luyện hay đi qua đây đều cung kính hành lễ.

Tiếp tục tu luyện đi!

Diệp Thành khẽ xua tay, hắn đến lặng lẽ mà đi cũng lặng lẽ khiến các trưởng lão và đệ tử đều thầm thở dài.

Phía Hùng Nhị, Tạ Vân vội vàng tới đây nhưng bọn họ lại không biết mở lời thế nào. Phía Sở Linh cũng chẳng khác gì, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Diệp Thành tiều tuỵ như vậy, đâu còn chút uy phong của một vị Thánh Chủ ngày thường.

Ta không sao!

Diệp Thành mỉm cười rồi lướt qua như làn gió nhẹ, hắn bước lên đỉnh núi mà Thái Hư Cổ Long ở.

Trên đỉnh núi, Thái Hư Cổ Long vẫn đang nhàn nhã ngồi đó, phía trước có một cái bàn đá, hắn đang pha trà, mùi hương thơm bay phảng phất khắp đỉnh núi.

Lại đây ngồi xuống đi!

Thái Hư Cổ Long lên tiếng không đưa mắt nhìn Diệp Thành, như thể hắn biết được sự xuất hiện của Diệp Thành.

Diệp Thành không nói gì, từ từ đi tới, hắn ngồi đối diện với Thái Hư Cổ Long.

Thái Hư Cổ Long còn đang pha trà liếc mắt nhìn Diệp Thành nhưng hắn lại chợt nheo mắt lại, hắn có thể cảm nhận được một luồng khí tức khác thường mà thần bí trên người Diệp Thành.

Trong chốc lát, Thái Hư Cổ Long hồi phục về trạng thái bình thường, hắn đưa cho Diệp Thành chén trà: “Đến sớm không bằng đến đúng lúc, ngươi nếm thử xem thế nào?”

Diệp Thành không nói gì, hắn khẽ cầm chén trà lên nhấp một ngụm, khuôn mặt nhăn nhó vì nước trà vào miệng quá đắng, đắng đến mức khiến hắn phải khó chịu.

“Đời người như chén trà, đa phần là vị đắng”, Thái Hư Cổ Long mỉm cười thong dong tự tại.

“Đời người như chén trà, đa phần là vị đắng”, Diệp Thành lẩm bẩm, khuôn mặt giãn dần ra, hắn lại lần nữa nhấp ngụm trà, nước trà lần này mặc dù vẫn đắng nhưng vị đắng đã nhạt đi nhiều.

“Ngươi hà tất phải vậy?”, Thái Hư Cổ Long cầm chén trà, hắn hít hà mùi hương, “một vòng luân hồi của Đại Sở, có lẽ cô ấy vẫn đang luân hồi chuyển kiếp, hai người vẫn có cơ hội gặp mặt”.

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành vẫn đang uống trà, nhưng biển người mênh mông, muốn tìm một người đâu dễ dàng như thế.

“Sư tôn”, tiếng gọi từ xa vọng tới, Lâm Thi Hoạ bay tới, trên vai cô còn có thanh loan đang đậu, vẫn như lần trước, sau khi thanh loan thấy Diệp Thành thì không ở lại thêm mà lập tức quay đầu bay đi.

“Đồ nhi bái kiến sư tôn”, Lâm Thi Hoạ rất hiểu lễ nghĩa, sau khi đáp đất liền cung kính hành lễ.

“Sao hôm nay con lại có thời gian tới thăm sư tôn vậy?”, Thái Hư Cổ Long nhìn Lâm Thi Hoạ: “Hay là có ai đó ở đây, con mới tới thăm ta?”

“Đâu có”, Lâm Thi Hoạ tỏ ra căng thẳng, cô vội lấy một tấm thiệp hồng trong ngực áo ra, “đây là thiệp từ Hạo Thiên thế gia gửi tới, đồ nhi chỉ muốn hỏi sư tôn, người thật sự không đi sao?”

“Ta đã nói từ trước rồi, con thay ta đi là được”, Thái Hư Cổ Long xua tay.

“Diệp sư huynh, còn huynh thì sao?”, Lâm Thi Hoạ mím môi, lúc này cô mới nhìn sang Diệp Thành ở bên, mặc dù trong lòng nặng trĩu nhưng cô không thể hiện ra bên ngoài vì không muốn Diệp Thành lại thêm buồn rầu.

“Hai vị tỷ tỷ gả đi ta đương nhiên đi rồi”, Diệp Thành cười gượng gạo.

“Vậy thì tốt rồi, vậy ngày mai chúng ta cùng đi”, Lâm Thi Hoạ khẽ cười sau đó quay người bước vào hư thiên, trước khi đi còn không quên nhìn Thái Hư Cổ Long như thể có chuyện gì đó mà bọn họ không cần nói bằng lời cũng hiểu ý nhau.

Có lẽ hôm nay Lâm Thi Hoạ tới đây vốn dĩ là do Thái Hư Cổ Long sắp đặt, có thể nói đây là vở kịch mà bọn họ diễn vì Diệp Thành.

Mục đích của bọn họ rất đơn giản, kéo sự chú ý của Diệp Thành sang chuyện khác, nếu không thì hắn sẽ mãi chìm trong đau khổ, tu vi dù có mạnh nhưng lâu dần cũng sẽ thành ma chướng.

Sự thực chứng minh bọn họ phối hợp rất ăn ý, Diệp Thành đồng ý đi chứng tỏ bọn họ đã thành công.

Diệp Thành đương nhiên không biết ý tốt của bọn họ, dòng máu của Hạo Thiên thế gia trong người hắn chính là minh chứng hắn là người của Hạo Thiên thế gia, tỷ tỷ gả đi cho người ta, một người làm đệ đệ như hắn nên có mặt. Mặc dù tình duyên của hắn trắc trở khiến hắn chìm trong đau khổ nhưng vẫn nên tới để chúc phúc cho hai người họ trăm năm hoà hợp.

Diệp Thành vẫn nhấp trà, nước trà rất đắng, đắng tới tận linh hồn nhưng càng uống càng khiến người ta cảm giác được nhiều thứ vị khác hơn.

“Càng lúc ngươi càng khiến ta cảm thấy khó hiểu”, Thái Hư Cổ Long lại lần nữa rót trà cho Diệp Thành, lời nói mang theo ý tứ.

“Long Gia ý nói về mặt nào?”

“Từ đầu tới cuối ngươi vẫn luôn giấu ta”.

“Long Gia nói gì vậy chứ?”, Diệp Thành cười nhạt, giọng điệu cũng sâu xa.

“Ồ?”, Thái Hư Cổ Long nhướng mày, nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy hứng thú, “ngưoi cứ nói ra đi”.

“Ngươi thật sự có thể tính ra được kiếp trước của ta sao?”, Diệp Thành nhấp ngụm trà, “tiền kiếp của ta thật sự là một kẻ mạnh thông thiên sao? Hay là ngay từ đầu ngươi đã nói dối ta rồi?”

“Ta không phủ nhận”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu cười nói, “năm xưa ta quả thực đã lừa ngươi, ta không biết được kiếp trước của ngươi, có lẽ có thể nói ngươi căn bản không có kiếp trước”.

“Vậy để ta nói cho ngươi biết kiếp trước ta là ai, kiếp trước ta là một tướng quân ở thế giới người phàm, từ giây phút tòng quân chưa bao giờ cởi áo giáp, mười năm chinh chiến trên sa trường, bảo vệ quốc gia, cả đời không hổ thẹn với thiên địa”.

“Ngươi biết kiếp trước của mình?”, Thái Hư Cổ Long nheo mắt, cau mày nhìn Diệp Thành.

“Chỉ là chút kí ức mà thôi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn không nói nhiều, chỉ nhấp ngụm trà cuối cùng rồi đứng dậy rời đi, sau đó còn có tiếng vọng lại: “Tham gia xong hôn lễ của họ, ta và ngươi lại tới Thiên Huyền Môn, lần này bà ấy sẽ giải đáp mọi thắc mắc của chúng ta”.
Chương 1307: Ma trụ chọc trời

Nhìn bóng người Diệp Thành rời đi, Thái Hư Cổ Long nheo mắt, vẻ mặt ý tứ khó nói thành lời.

Phía này, Diệp Thành đã bước xuống núi, hắn đi lại trong Hằng Nhạc Tông.

Điều đáng nói là mỗi nơi hắn đi qua đều là những nơi mà trước đây Sở Huyên từng xuất hiện, mặc dù cảnh tượng trong kí ức của hắn đã là của năm xưa nhưng hắn vẫn có thể ngửi thấy khí tức của Sở Huyên phảng phất trong không trung.

Mãi cho tới khi màn đêm buông xuống, Diệp Thành mới quay về Ngọc Nữ Phong tĩnh lặng ngồi trên đỉnh núi.

Trong màn đêm yên tĩnh, cơn gió nhẹ khẽ thổi qua mang theo ý lạnh, khẽ thổi bay mái tóc bạc của hắn, thổi bạt vào thân hình lẻ loi đơn độc của hắn. Diệp Thành giống như pho tượng, mặc cho thiên địa xoay vần hắn vẫn không hề di chuyển.

Không biết từ bao giờ Diệp Thành trầm ngâm mới vô thức ngẩng đầu, hắn nhìn vào bầu trời mênh mang vô tận.

Trong chốc lát, Diệp Thành đứng dậy, hắn nhìn bầu trời sao, phần trán cau lại, vì bầu trời kia đang bị che lấp bởi từng đám mây và sương mờ, mây sương hỗn độn càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày giống như biển cả sục sôi muốn thôn tính cả bầu trời.

Thiên địa này vì bầu trời bị mây sương hỗn độn che lấp mà mờ mịt tối tăm không nhề có chút ánh sáng le lói.

Ừm?

Cảm thấy có gì đó không ổn, Thái Hư Cổ Long bước ra khỏi lầu các lên đỉnh núi.

Ở nơi cách đó không xa, Tử Huyên cũng bước ra, còn có cả Đao Hoàng và phía Âu Dương Vương, bọn họ đều lên đỉnh núi, mặt mày khó coi, mắt nheo lại nhìn bầu trời với mây và sương hỗn độn kia.

Không chỉ có bọn họ mà các chư hầu của Thiên Đình và hậu duệ của các vị hoàng đế ở Đại Sở, liệt đại chư vương của Đại Sở đều xuất hiện nhìn vào bầu trời kia.

Cảm giác này thật khiến người ta lo lắng!

Dưới bầu trời sao, rất nhiều âm thanh than thở vang lên, những người mạnh như Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên khi nhìn bầu trời sao này cũng tỏ ra có phần kiêng dè.

Rầm!

Khi ai nấy đều đang mơ màng khó hiểu thì một tiếng động mạnh vang lên vang vọng khắp đất trời, ai nấy đều nghe thấy, những tu sĩ với đạo hành còn thấp thì toàn thân run rẩy.

Rầm! Đoàng! Rầm!

Từ sau khi tiếng động này vang lên, cả bầu trời không hề yên bình, từng tiếng nổ như tiếng sấm rền chấn động thiên địa, rất nhiều người mở thiên nhãn thần thông nhìn vào hư thiên hi vọng có thể tìm ra nguồn cơn của vấn đề.

Thế nhưng bọn họ lại chỉ nhìn thấy màn sương mờ che lấp bầu trời, chỉ biết tiếng động đó đến từ bên trong màn sương mờ hỗn độn kia, vả lại mỗi tiếng nổ đều khiến người ta rúng động như trời xanh đang phẫn nộ.

Rầm!

Lại là tiếng động kinh thiên động địa, một ma trụ dày cả hàng chục nghìn trượng giáng xuống Bắc Chấn Thương Nguyên, sừng sững giữa đất trời.

Là Thiên Ma!

Trong đại điện của Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm mặt mày thay đổi rõ rệt.

Rầm!

Lời Đông Hoàng Thái Tâm vừa dứt, hư thiên liền nứt lìa,một cái lồng giáng xuống, trấn áp thiên địa, bao trùm cả Thiên Huyền Môn khiến tất cả mọi người của Thiên Huyền Môn đều bị nhốt ở trong.

Mau, truyền tin cho Chư Thiên Vạn Vực!

Giọng Đông Hoàng Thái Tâm vang vọng khắp Thiên Huyền Môn, vả lại giọng điệu còn hối thúc.

Muộn rồi!

Đông Hoàng Thái Tâm vừa dứt lời thì một giọng nói khác vang vọng khắp hư thiên, giọng nói đó không biết đến từ đâu, chỉ biết uy nghiêm lạnh lùng mà u tịch như thể vang vọng từ thời cổ xưa.

Đột nhiên, thần quang từ Thiên Huyền Môn đánh ra vừa bay lên trời thì đã bị đám mây sương hỗn độn kia nhấn chìm.

Thấy vậy, sắc mặt Đông Hoàng Thái Tâm tái nhợt, mối liên hệ của Đại Sở và Chư Thiên Vạn Vực đã bị gián đoạn, bọn họ cũng bị phong cấm bên trong cái lồng này, mọi thứ đều vượt xa khỏi dự đoán của bọn họ.

Rầm! Rầm!

Tứ phương rộng lớn của Thiên Huyền Môn vang lên âm thanh chấn động, từng thần quang bay ra hoá thành những hình người đứng choán lấp khắp hư thiên và mặt đất, ai nấy đều có thần quang chói lọi bao quanh.

Đây chính là người mà ngủ sâu quanh năm của Thiên Huyền Môn, chỉ có khi có biến cố mới thức tỉnh.

Có điều, điều đáng kinh ngạc đó là người của Thiên Huyền Môn quá đông, nếu đếm kĩ thì cũng phải đến hàng nghìn hàng vạn người, bất cứ sự tồn tại nào cũng là sự tồn tại vô địch của Đại Sở.

“Thiên Ma sát phạt từ đâu tới?”, giọng Đông Hoàng Thái Tâm lạnh lùng, sắc mặt nghiêm trọng trước nay chưa từng có.

“Thần nữ yên tâm, Chư Thiên Vạn Vực cảm thấy Đại Sở có biến cố nên tới để trấn áp”, Phục Nhai nói với giọng gấp gáp.

“Vô dụng”, Đông Hoàng Thái Tâm nắm chặt tay, mặt mày đỏ lên, “kẻ giam chúng ta trong cái lồng này chính là Cực Đạo Đế Binh, mây sương hỗn độn bao trùm khắp Đại Sở chính là Giả Tiên Thiên Đế Trận, nó chặn đứt mối liên hệ giữa Đại Sở với Chư Thiên Vạn Vực, Chư Thiên Vạn Vực căn bản không cảm nhận được sự dị thường ở đây”.

“Vậy chẳng phải chúng ta bị cô lập sao?”, Phục Nhai run rẩy, giọng nói cũng theo đó mà run run theo.

“Không có trợ binh, chúng ta chưa chắc đã thua”, Đông Hoàng Thái Tâm nói với giọng kiên định, bà ta bước vào hư thiên nhìn thương nguyên Bắc Chấn như thể có thể trông thấy ma trụ chọc trời dù cách xa cả vạn dặm.

“Thần nữ”, vài trăm bóng hình cũng bay lên hư thiên, người nào người nấy tóc bạc phơ, khí tức lâu đời, bọn họ đều là người của Thiên Huyền Môn, người nào người nấy đều có cảnh giới Chuẩn Đế thực thụ.

“Đụng tới Cực Đạo Đế Binh có lẽ có thể đánh tan Giả Tiên Thiên Đế Trận này”, vài trăm tu sĩ Chuẩn Đế lần lượt nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.

“Không được”, Đông Hoàng Thái Tâm lập tức gạt đi, “Hiên Viên Kiếm, Phượng Hoàng Cầm, Tiên Vương Tháp, Côn Luân Kính, Khai Thiên Phủ đều là trận cước của chư thiên luân hòi, chư thiên luân hồi cần chúng để duy trì, một khi đụng tới thì cả Đại Sở sẽ tan tành trước mặt Thiên Ma Vực, lúc đó đừng nói là Đại Sở mà cả Chư Thiên Vạn Vực cũng sẽ bị tấn công, thời đại này không có Đại Đế trấn giữ, chúng ta chắc chắn sẽ bại”.

“Không dùng tới đế khí, chúng ta lấy gì để trụ?”

“Không, chúng ta còn cơ hội”, Đông Hoàng Thái Tâm hít vào một hơi thật sâu, “Thiên Đình mà Diệp Thành thống lĩnh chưa hẳn không có sức chiến đấu”.

“Bọn họ?”, rất nhiều người cau mày, “cả Đại Sở, đến cả cảnh giới Thiên còn không có, làm thế nào để ngăn lại đại quân của Thiên Ma đang sát phạt tới?”

“Cho nên Thiên Huyền Môn bị phong cấm, đó cũng là giá trị của sự tồn tại”, Đông Hoàng Thái Tâm chắp hai tay lại nhau, ánh mắt kiên định, “kẻ mặc y phục tím xuất hiện ở Nam Sở và kẻ mặc y phục đen xuất hiện ở Bắc Sở đều là người của Thiên Ma Vực, bọn chúng có tu vi Chuẩn Đế, chư thiên luân hồi có thể khiến tu vi của chúng bị giáng xuống Chuẩn Thiên, cũng có thể trấn áp tu vi của đại quân thiên ma, cho nên Thiên Đình ở Đại Sở chưa chắc sẽ thua”.

“Thay vì tin bọn họ chi bằng chúng ta dùng tới đế khí liều mạng một phen”, vài trăm tu sĩ lần lượt lên tiếng.

“Hoang đường”, Đông Hoàng Thái Tâm gằn giọng, “không dùng đến đế khí thì chúng ta cũng chỉ phải đối đầu với đại quân Thiên Ma, nhưng đụng tới đế khí thì cái mà chúng ta phải đối mặt là Thiên Ma Vực, các ngươi không phân định được sao?”

“Nhưng”.

“Không nhưng gì cả”, Đông Hoàng Thái Tâm hắng giọng, giọng điệu thay đổi rõ rệt, phần trán có phù văn cổ xưa xuất hiện, “trận chiến này cho dù Thiên Huyền Môn phải trả cái giá thế nào cũng phải hỗ trợ Thiên Đình của Đại Sở vô điều kiện, bọn họ thắng thì Đại Sở thắng, bảo vệ vùng đất này chính là bảo vệ Chư Thiên Vạn Vực”.
Chương 1308: Tình thế nguy cấp

Bùm! Đùng! Đoàng!

Cả Đại Sở bị bao phủ bởi mây mù hỗn độn, âm thanh ầm ầm chấn động, bao phủ cả vùng đất rộng lớn này.

Dưới bầu trời, mọi người đều ngửa đầu lên nhìn.

Vẻ mặt ai cũng sợ hãi, mây mù hỗn loạn bao phủ cả bầu trời, thế giới tối đen như địa ngục khiến mọi người run lên, không tìm được cảm giác an toàn.

Vút!

Diệp Thành bay vút vào Địa Cung của Hằng Nhạc Tông như một đạo thần quang, bước vào truyền tống trận đến trụ sở chính của Thiên Đình.

Vút! Vút! Vút!

Tiếng gió vút qua nhanh chóng, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên cũng theo sau, cùng Diệp Thành đi vào truyền tống trận, Thiên Đình có Thái Cổ Tinh Thiên Đồ, họ cần sử dụng nó để kiểm tra.

“Nói cho ta biết ý kiến của mọi người đi”, trong thông đạo truyền tống, Diệp Thành không còn mang dáng vẻ suy sụp chán nản nữa, hắn nhìn mọi người bên cạnh.

“Khí tức đó khiến người ta thấy kinh tởm”, Tử Huyên hít sâu một hơi.

“Khí tức đó khiến người ta sợ hãi”, Thái Hư Cổ Long cũng hít một hơi thật sâu.

“Điều có thể khẳng định là nó có cùng khí tức với người áo đen giáng xuống Nam Sở và người áo tím giáng xuống Bắc Sở lúc trước”.

“Lão phu sống lâu như vậy cũng chưa thấy cảnh tượng này bao giờ”, Sở Hải Thần Binh Âu Dương Vương trầm ngâm: “Chắc Thiên Huyền Môn cũng sẽ biết, có lẽ chúng ta cần đến đó hỏi thử”.

“Tới trụ sở chính của Thiên Đình trước đã”, Diệp Thành ra khỏi lối ra của hư thiên đại trận như một đạo thần mang khoáng thế.

“Bái kiến Thánh chủ”, trưởng lão canh giữ hư thiên đại trận cung kính hành lễ.

“Không cần đa lễ”, Diệp Thành đáp lại rồi bước ra khỏi Địa Cung, cùng Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên bay vào đại điện trụ sở chính của Thiên Đình.

Trong đại điện, Hồng Trần Tuyết tóc trắng đã đợi sẵn, không chỉ bà mà Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân cùng những Thái Thượng trưởng lão của Thiên Đình đều ở đây, đến Thiên Tông Lão Tổ đau đớn vì mất đi con gái yêu quý cũng tới.

Lúc này, mọi người đều đang đứng trước màn nước huyễn thiên.

Phía Diệp Thành không nói gì, lần lượt gia nhập, nheo mắt nhìn màn nước.

Trong màn nước là hình ảnh của Bắc Chấn Thương Nguyên, thứ gai mắt nhất chính là ma trụ đen kịt.

Ma trụ đó quá lớn, dày hàng chục nghìn trượng, xuyên qua bầu trời và mặt đất, xung quanh nó có sương mù dày đặc và sấm sét, phía trên khắc đầy phù văn cổ còn có ma âm lạnh băng vang vọng, trong phạm vi bán kính một trăm nghìn dặm đều là vùng đất cháy.

“Đây là thứ gì vậy tiền bối?”, Diệp Thành nhìn Hồng Trần Tuyết.

“Không lâu trước đó nó giáng xuống Bắc Chấn Thương Nguyên”, Hồng Trần Tuyết đáp: “Lúc trước người của Nhân Hoàng đi nghe ngóng, phát hiện phạm vi một trăm nghìn dặm xung quanh ma trụ không còn một sinh linh, lấy ma trụ làm trung tâm, phạm vi bán kính một trăm nghìn dặm bị một sức mạnh bí ẩn bao phủ, bước vào sẽ lập tức bị tiêu diệt”.

“Có biết lai lịch là gì không ạ?”, Diệp Thành lại hỏi.

“Không biết”.

Ầm!

Khi hai người đang nói chuyện thì cả đại điện rung lắc kịch liệt, hay nói cách khác là mặt đất toàn bộ Đại Sở đều chấn động vào lúc này, mọi người suýt thì không đứng vững, đợt chấn động này đến quá đột ngột.

Mọi người còn chưa đứng vững thì Cổ Tam Thông đã kêu lên: “Chết tiệt!”

Không chỉ ông ta mà tất cả những người trong đại điện đều đồng thời biến sắc.

Cũng không trách họ như vậy, chỉ vì khoảng trời sao tượng trưng cho Bắc Chấn Thương Nguyên trên Thái Cổ Tinh Thiên xuất hiện dày đặc các ngôi sao, mỗi ngôi sao tượng trưng cho một người, Thái Cổ Tinh Thiên có thể nhìn thấy rất chính xác.

Tuy nhiên đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là màu sắc của những ngôi sao ấy đều có màu vàng hoàng kim, vì những ngôi sao ấy quá nổi bật, trên Thái Cổ Tinh Thiên lại càng chói mắt.

“Vàng kim tượng trưng cho cảnh giới Chuẩn Thiên, vậy vàng… vàng hoàng kim là cảnh… cảnh giới Thiên?”, lão tổ nhà họ Tô run giọng nói.

“Không phải cảnh giới Thiên”, Thái Hư Cổ Long chợt lên tiếng.

“Nói cách khác, tu vi của những người này ít nhất là cảnh giới Thiên”, Tử Huyên nhìn chằm chằm bầu trời sao: “Có cảnh giới Thiên, cảnh giới Hoàng, Thánh Nhân, Thánh Vương, Đại Thánh, thậm chí là Chuẩn Đế và Chuẩn Đế đỉnh phong”.

“Cô… Cô nói gì cơ?”, Cổ Tam Thông ngây người nhìn Tử Huyên, những từ như Thánh Vương, Đại Thánh mà Tử Huyên vừa nói ông ta đều chưa nghe bao giờ.

Không chỉ ông ta mà Đao Hoàng và Âu Dương Vương cũng chưa nghe bao giờ, ở đây ngoài Tử Huyên biết những danh hiệu này thì chỉ còn Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long, những cảnh giới tu vi ấy quá xa vời.

“Ấy ấy ấy, đổi màu rồi”, không đợi Tử Huyên giải thích, Vô Nhai Đạo Nhân đã hô lên.

Không cần lão ta nói thì mọi người cũng đã nhìn thấy.

Trên Thái Cổ Tinh Thiên có những gợn sóng vô hình lan ra, những ngôi sao màu vàng hoàng kim bị gợn sóng này chạm vào thì đều đổi màu, thành màu cam, màu đỏ, màu tím, màu vàng.

Thấy vậy dù mọi người thở phào nhưng lông mày vẫn cau chặt, bởi điều này quá kỳ lạ.

“Có thể khẳng định những người này không phải người của Đại Sở, mà là người từ ngoài đến”, Thái Hư Cổ Long trầm tư: “Chắc chắn đến cùng một nơi với người áo tím và người áo đen”.
Chương 1309: Phá ma trụ

“Vậy nên tu vi của chúng cũng giống người áo tím và người áo đen, đều bị sức mạnh thần bí của Đại Sở áp chế”, Tử Huyên nói tiếp: “Chuẩn Đế bị ép xuống còn cảnh giới Chuẩn Thiên, Đại Thánh bị ép xuống còn cảnh giới Không Minh đỉnh phong, Thánh Vương bị ép về cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, Thánh Nhân bị ép về cảnh giới Không Minh, cảnh giới Hoàng bị ép về cảnh giới Linh Hư, cảnh giới Thiên bị ép về cảnh giới Chân Dương”.

“Hẳn là kiệt tác của Thiên Huyền Môn”, Diệp Thành nhíu mày nói.

“Số lượng lại tăng lên rồi”, Thượng Quan Huyền Tông chỉ vào bầu trời sao vùng Bắc Chấn Thương Nguyên.

“Có lẽ có liên quan đến ma trụ”, Hồng Trần Tuyết nói: “Những người này đều đi ra từ ma trụ ấy”.

“Truyền lệnh tới Hạo Thiên thế gia, Chú Kiếm Thành, Bắc Hải thế gia, Huyền Thiên thế gia và Thất Tịch Cung rút khỏi Bắc Chấn Thương Nguyên, các thế lực lớn ở Bắc Sở của Thiên Đình nhanh chóng đến Bắc Chấn Thương Nguyên tiếp ứng”, Diệp Thành nói xong thì bước ra khỏi đại điện: “Long gia, Tử Huyên theo ta đến Thiên Huyền Môn”.

Nghe vậy, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên lần lượt bay ra hỏi đại điện như hai đạo thần mang.

Những người khác như phía Đao Hoàng, Âu Dương Vương cũng bay ra khỏi đại điện, nhưng điểm đến của họ là Bắc Sở.

Trong đại điện chỉ còn lại Hồng Trần Tuyết và các lão bối thuộc nhóm tình báo, theo dõi nhất cử nhất động của Bắc Chấn Thương Nguyên.

Trời đất tối đen, màn đêm vốn nên tĩnh lặng nhưng lại trở nên không hề yên bình, dù là thế giới phàm trần hay thế giới tu sĩ thì đều bị bóng tối vô biên bao phủ, bóng tối ấy khiến mọi người sợ hãi.

Trên trời dưới đất người đông như nêm, lúc này tất cả đều đang di chuyển về phía Nam Sở.

Họ cảm thấy nơi an toàn nhất Đại Sở chính là Nam Sở, vì Nam Sở có một bức tường thành ngăn cách Đại Sở, có bức tường thành này ngăn lại có thể cho họ một chút cảm giác an toàn.

Dưới màn đêm, Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đã dừng lại.

Họ chưa đến Thiên Huyền Môn, hay nói cách khác còn cách Thiên Huyền Môn rất xa, nhưng dù ở rất xa thì họ vẫn có thể nhìn thấy một cảnh tượng khủng khiếp.

Nhìn từ xa, đó là một chiếc lồng chọc trời chạm đất, bao phủ Thiên Huyền Môn bên trong, Thiên Huyền Môn tượng trưng cho Đại Sở mà cũng bị nhốt bên trong, không ai có thể đi ra.

“Đó là gì vậy?”, Diệp Thành cau mày.

“Qua đó xem là biết thôi”, sắc mặt Thái Hư Cổ Long cũng không được tốt lắm, nhốt được Thiên Huyền Môn bên trong, có thể thấy chiếc lồng kia đáng sợ cỡ nào.

Cả ba lại đi trên hư thiên, lao vụt đi như thần hồng vô song với tốc độ cực nhanh.

Một khắc sau ba người mới dừng ở nơi cách Thiên Huyền Môn ba mươi nghìn trượng, vì phía trước có một sức mạnh bí ẩn ngăn cách, với cảnh giới tu vi của họ mà cũng bị trấn áp không thể đứng thẳng.

Đến đây họ mới thực sự nhìn thấy hình dáng của chiếc lồng che trời ấy.

Cái lồng quá lớn, chọc trời chạm đất, được ngưng tụ từ từng chiếc trụ đồng, phía trên được khắc đầy phù văn cổ, sấm sét đen kịt bao quanh, từng làn khí tràn ra đều có uy lực diệt thế.

“Cực đạo đế binh”, Tử Huyên tái mặt nhìn cái lồng khổng lồ ấy.

“Còn hơn cả cực đạo đế binh”, Thái Hư Cổ Long, người rất hiểu đế binh suy tư, lời nói đầy ẩn ý sâu xa.

“Hơn cả cực đạo đế binh?”

“Ta không nhìn ra lai lịch của nó, nhưng uy lực của nó chủ yếu nhằm vào Thiên Huyền Môn, nếu không chúng ta cũng không thể lại gần”.

“Chẳng lẽ Thiên Huyền Môn cũng xảy ra chuyện?”, Diệp Thành cau mày nhìn mây mù hỗn độn trên hư thiên, rồi lại nhìn cái lồng che trời với vẻ mặt nặng nề, Thiên Huyền Môn là thần bảo vệ Đại Sở mà cũng bị phong cấm toàn bộ.

“Đại Sở có kiếm Hiên Viên, tháp Tiên Vương, đàn Phượng Hoàng, rìu Khai Sơn và gương Côn Luân, năm đế khí đều không phá được phong cấm này sao?”, Tử Huyên chau mày.

“Không đơn giản như vậy đâu”, Thái Hư Cổ Long tiếp lời: “Năm loại đế khí ấy dường như đang duy trì một sự cân bằng, hoặc là duy trì một đại trận nào đó, nếu không những người tới từ bên ngoài kia cũng không bị áp chế tu vi tập thể. Mà chiếc lồng che trời còn hơn cả cực đạo đế binh trước mặt kia, năm loại đế khí cùng xuất hiện cũng chưa chắc phá được phong cấm của nó. Một điều có thể khẳng định là Thiên Huyền Môn và năm loại đế binh của Đại Sở đều đang chống lại và giữ chân chiếc lồng này, nếu không với uy lực của nó, một đòn đã đủ san bằng cả Nam Sở”.

“Thiên Huyền Môn cũng bị phong cấm thì ai đối phó những kẻ xâm lược đó đây?”, vẻ mặt Diệp Thành lại trở nên nghiêm nghị.

“Thiên Huyền Môn đã bắt đầu chiến đấu rồi”, Tử Huyên nói: “Họ kiềm chế chiếc lồng đáng sợ này, áp chế tu vi của những người xâm lược kia, điều này chứng tỏ tuy họ bị phong cấm nhưng vẫn đang chiến đấu”.

“Động tĩnh lớn như vậy, chắc Chư Thiên Vạn Vực cũng nhận ra điều khác thường”, Diệp Thành lẩm bẩm.

“Vấn đề nằm ở mây mù hỗn độn bao phủ đất trời kia”, Thái Hư Cổ Long như đã nhìn thấu huyền cơ: “Nếu ta đoán không nhầm thì mây mù hỗn độn ấy là trận pháp cực mạnh, ngăn cách kết nối giữa Đại Sở và Chư Thiên Vạn Vực”.

“Xem ra họ đặt hy vọng vào chúng ta rồi”.

“Vả lại chúng ta không có quân tiếp viện”.

“Vấn đề là phải phá vỡ cục diện nguy cấp này thế nào?”, sắc mặt Diệp Thành lại khó coi hơn.

“Diệp Thành”, đột nhiên một giọng nói hư ảo vang lên giữa đất trời, tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh thì thấy đến từ Thiên Huyền Môn, nhưng giọng nói ấy cực kỳ yếu, đến mức gần như không nghe được.

“Đông Hoàng Thái Tâm”, Diệp Thành đột nhiên nhìn về hướng Thiên Huyền Môn, vội vàng hỏi: “Làm sao để phá cục diện nguy cấp này?”

“Phá huỷ ma trụ chọc trời ở Bắc Chấn Thương Nguyên”, Đông Hoàng Thái Tâm trả lời, giọng nói vẫn yếu đến mức gần như không nghe được, hơn nữa còn ngắt quãng.

“Làm sao để phá nó?”, Diệp Thành lại hỏi.

Nhưng lần này Đông Hoàng Thái Tâm không đáp lại, cái lồng che trời rung lên, chặn truyền âm của Đông Hoàng Thái Tâm, cũng chặn cả truyền âm của Diệp Thành khiến họ không thể giao tiếp.

Sau đó Diệp Thành lại gọi vài lần nữa nhưng không có hồi âm.

Phá huỷ ma trụ chọc trời!

Diệp Thành cau mày lẩm bẩm nói.

Đi!

Mấy giây sau hắn xoay người, nhìn Thiên Huyền Môn lần cuối rồi cùng Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên bay lên hư thiên, bay tới Bắc Sở.

Phụt!

Họ vừa đi, Đông Hoàng Thái Tâm trong Thiên Huyền Môn phun ra một ngụm máu, sặc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.

Như lúc trước đã nói, truyền âm của bà bị chặn, hơn nữa bà còn gặp phản phệ dữ dội, nhưng điều đáng mừng là bà đã thông báo được cho Diệp Thành bước quan trọng nhất để giải quyết cục diện nguy cấp này.

“Đường đường là Thiên Huyền Môn, đường đường là Chư Thiên Vạn Vực mà lại gửi gắm hy vọng vào Thiên Đình đến một cảnh giới Thiên cũng không có, điều này thật đáng mỉa mai”, Phục Nhai bên cạnh cười tự giễu.

“Đừng đánh giá thấp thực lực của bọn hắn”, Đông Hoàng Thái Tâm lau vết máu bên khoé miệng, lẳng lặng nhìn về một hướng, tựa như có thể nhìn thấy bóng lưng phía Diệp Thành từ rất xa rời đi: “Mọi người đồng tâm hiệp lực, chưa chắc họ đã thua”.
Chương 1310: Đại quân Thiên Ma

Bùm! Rầm!

Bầu trời hư ảo bị mây mù hỗn độn bao phủ, cả thế giới chìm trong bóng tối.

Mây mù hỗn độn như biển, thi thoảng dấy lên sóng gió kinh hoàng, thi thoảng lại có sấm sét phá vỡ một vài ngọn núi.

Trên hư thiên, Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên như ba đạo thần mang vẽ thêm ba màu rực rỡ trong bóng đêm.

Trên đường đi, họ thấy rất nhiều tu sĩ đang đi về phía Nam Sở như quân thua trận, nhếch nhác bỏ chạy, chỉ muốn nhanh chóng vào được Nam Sở, có bức tường thành hơn ba triệu dặm ngăn cách, họ cảm thấy an toàn phần nào.

Khi đang bay, họ thấy từ ba hướng đều có người bay qua, quan sát kỹ hơn thì thấy là Cơ Tuyết Băng, Liễu Dật và Chu Ngạo.

Phía sau họ là rất nhiều cao thủ, sau nữa là đại quân tu sĩ ùn ùn kéo đến, đội hình rất đông.

“Phái người đến thế giới phàm trần ở Bắc Sở, đón người phàm tới Nam Sở”, Diệp Thành ra lệnh.

“Chúng ta sẽ đích thân đi”, Dương Đỉnh Thiên và Đạo Huyền Chân Nhân phân thành hai nhóm, một nhóm bay về hướng Tây Bắc, một nhóm bay về hướng Đông Bắc, tu sĩ của Hằng Nhạc Tông được đưa đi rất nhiều, tốc độ không hề chậm.

“Khó giải quyết vậy sao?”, Cơ Tuyết Băng kề vai đi cùng Diệp Thành, cô ta quay sang hỏi hắn.

“Đây sẽ là một trận chiến cực kỳ thảm khốc”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Trong trận chiến giữa các tu sĩ thì người phàm là vô tội nhất. Chúng ta là tu sĩ, từ khi đi trên con đường này thì đã xác định phải bảo vệ chúng sinh phía sau”.

Nói xong hắn chợt tăng tốc, thi triển Thúc Địa Thành Thốn một bước đi được mấy nghìn trượng.

Phía sau, Cơ Tuyết Băng mỉm cười nhưng không nói gì, cùng với phía Thái Hư Cổ Long đi theo tốc độ của Diệp Thành.

Bùm! Rầm! Uỳnh!

Vào lúc này, trên Bắc Chấn Thương Nguyên đã bắt đầu một cuộc thảm sát.

Từng bóng đen hiện ra trong ma trụ chọc trời, tất cả đều mặc chiến giáp lạnh băng, tay cầm chiến mác màu đen, toàn thân được bao quanh bởi ma khí màu đen và sấm sét, đôi mắt màu máu tràn đầy vẻ hung bạo và khát máu.

Vẻ mặt chúng dữ tợn, tận hưởng, hấp thu khí tức của Đại Sở, hàm răng trắng loá trong đêm tối khiến người ta rùng rợn.

Rầm!

Theo tiếng động lớn chấn động bầu trời là một bóng người to lớn mạnh mẽ bước ra từ ma trụ, khoác trên mình áo giáp màu đen, mái tóc màu máu tung bay, đôi mắt mang theo cả đất trời, nhìn kỹ sẽ phát hiện bên trong còn có cảnh tượng núi thây biển máu đáng sợ, có cả cảnh tượng ngôi sao rơi xuống, đất trời sụp đổ.

Người này rất cường đại, tựa như ma thần cái thế, uy áp của ông ta khiến thiên địa phải run sợ, là một tu sĩ cảnh giới Chuẩn Đế đỉnh phong hàng thật giá thật.

Người này chính là ma quân thứ nhất dưới trướng Thiên Ma Đại Đế của Thiên Ma Vực: Thiên Ma Quân.

Nếu Diệp Thành ở đây, nhìn thấy Thiên Ma Quân chắc chắn hắn sẽ ngạc nhiên, bởi vì hắn đã từng nhìn thấy người này.

Hửm?

Thiên Ma Quân vừa bước ra, tu vi cảnh giới Chuẩn Đế đỉnh phong lập tức bị áp chế xuống còn cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong.

Thú vị!

Thiên Ma Quân cười nhạt, đôi mắt màu máu ánh lên tia sáng mờ tối, hứng thú nhìn bầu trời Đại Sở: “Chư Thiên Luân Hồi, bản tôn thật sự đã đánh giá thấp ngươi, đến khi ta tiêu diệt được Thiên Huyền Môn sẽ tính sổ với ngươi sau”.

“Được Đại Đế xem trọng, chạy nhanh thật đấy”, tiếng cười u ám vang lên, lại có người nữa bước ra từ ma trụ chọc trời. Người này cũng mặc chiến giáp màu đen, đầu mày còn có ma văn cổ, khí thế hùng mạnh, có thể sánh ngang với Thiên Ma Quân.

Người này là ma quân thứ hai dưới trướng Thiên Ma Đại Đế của Thiên Ma Vực: Địa Ma Quân.

Địa Ma Quân bước ra, đôi mắt màu máu cũng hứng thú nhìn chằm chằm Thiên Ma Quân, trong đôi mắt ma hiện lên sự tham lam và khát máu, giống như con sói độc ác nhìn đồ ăn của mình.

“Ngươi vẫn khiến người khác chán ghét như trước”, Thiên Ma Quân liếc Địa Ma Quân, nở nụ cười âm hiểm.

“Sớm muộn gì bản tôn cũng sẽ nuốt chửng ngươi”, Địa Ma Quân cười u ám, nói xong còn lè lưỡi ra liếm môi.

Ù!

Khi cả hai đang nói chuyện thì ma trụ chọc trời lại rung lên, sáu bóng người lần lượt bước ra, ai cũng mặc chiến giáp màu đen, cơ thể to lớn uy nghiêm, ma khí ngút trời, bọn họ đều là cảnh giới Chuẩn Đế đỉnh phong, nhưng cũng bị áp chế tu vi xuống còn Chuẩn Thiên đỉnh phong, có điều dù vậy thì bọn họ cũng vẫn như ma thần vô song.

Bọn họ đều là ma quân dưới trướng Thiên Ma Đại Đế của Thiên Ma Vực: Lôi Ma Quân, Phong Ma Quân, Viêm Ma Quân, Hắc Ám Ma Quân, Thị Huyết Ma Quân, Cửu U Ma Quân.

Sau khi sáu người đi ra đều nhìn Thiên Ma Quân và Địa Ma Quân với một nụ cười, trong mắt đều là sự tham lam và khát máu.

Ù!

Ma trụ chọc trời lại rung lên, lại có một người nữa bước ra, nhưng lần này là một nữ tử.

Cô ta trời sinh phong hoa tuyệt đại, khoác trên mình áo giáp màu xanh, toàn thân được ma khí màu đen tím bao quanh, đầu mày cũng lạc ấn ma văn cổ, đôi mắt cô ta màu tím, tuy trong veo như nước nhưng lại giống như vực thẳm, không nhìn thấy đáy, đám Thiên Ma Quân đều không dám nhìn vào mắt cô ta.

Nữ tử này chính là ma quân thứ chín dưới trướng Thiên Ma Đại Đế của Thiên Ma Vực: Thiên Nữ Ma Quân.

So với những ma quân khác, cô ta lạnh nhạt hơn nhiều, vẻ đẹp lạnh lùng như nữ vương với thần thái vô song, khí tức của cô ta còn mạnh hơn Thiên Ma Quân một chút.

Nếu Diệp Thành nhìn thấy người này chắc chắn cũng nhận ra, bởi hắn đã từng gặp, nhưng đó đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi.

Đây chính là cửu đại ma quân dưới trướng Thiên Ma Đại Đế của Thiên Ma Vực.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom