• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (4 Viewers)

  • Chương 1316-1320

Chương 1316: Đại địch năm xưa cùng kề vai tác chiến

Phụt! Phụt! Phụt!

Hai đại quân vừa giao tranh đã có máu tươi bắn vọt, nhuốm đỏ cả vùng đất này.

Đây là chiến tranh, chiến tranh trong giới tu sĩ, mạng người như cỏ rác, tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng không thể lo được cho mình mình.

Vù!

Diệp Thành vung huyết linh thần đao, một đao trảm diệt cả một vùng, chĩa thẳng vào đệ nhất ma tướng dưới trướng Lôi Ma Quân.

Rầm!

Thái Hư Cổ Long lập tức theo sau, hắn đánh ra một chưởng vào hư thiên nhằm vào đệ nhất ma tướng dưới trướng Thiên Ma Quân.

Tử Huyên trảm ra một đao nhằm vào đệ nhất ma tướng dưới trướng Phong Ma Quân, Đao Hoàng và đệ nhất ma tướng dưới trướng Địa Ma Quân cũng sát phạt vào thương không, Âu Dương Vương và đệ nhất ma tướng dưới trướng U Ma Quân chiến trên hư thiên.

Phía sau đó, Độc Cô Ngạo, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang và phía hậu duệ của các hoàng đế cũng đối đầu với ma tướng dưới trướng Ma Quân.

Rầm! Đoàng!

Trận đại chiến diễn ra vô cùng khốc liệt, binh đối đầu với binh, tướng đối đầu với tướng, đấu kinh thiên động địa.

Điều đáng nói là đại quân của Thiên Đình từ khi bắt đầu đã yếu thế, tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của đại quân Thiên Ma còn nhiều hơn gấp mười lần đại quân Thiên Đình, số lượng đại quân Thiên Ma áp chế tuyệt đối đại quân Thiên Đình.

Phụt!

Trên hư thiên, Lôi Ma Tướng bị thương, ông ta bị một đao của Diệp Thành trảm diệt mất một nửa thân người.

Bản tôn là chuẩn đế!

Lôi Ma Tướng gằn giọng chấn động thiên địa, cơ thể nhanh chóng hồi phục về nguyên trạng, trên lớp áo giáp lạnh băng kia lại như có thêm một lớp áo giáp bằng chớp, chiến mâu trong tay cũng có từng sóng chớp màu đen bao quanh. Ông ta bước chân trên ma sát, khí huyết ngút trời như Ma Thần.

Diệp Thành sát phạt tới, chín đạo bát hoang trảm hợp thành một, một đao khiến Lôi Ma Tướng bị chém tới mức lảo đảo lùi về sau.

Vù!

Hỗn Độn Thần Đỉnh bay ra ngoài, thần uy chói lọi.

Phụt!

Ngay sau đó, Lôi Ma Tướng bị trấn áp một phen, suýt chút nữa ngã khỏi hư thiên.

Diệp Thành xông tới đánh ra một chưởng.

Trấn áp cho ta!

Lôi Ma Tướng gằn lên phẫn nộ, trên trán mở ra con mắt thứ ba, từ con mắt này bắn ra một đạo thần mang sấm sét như muốn trảm diệt chân thân linh hồn của Diệp Thành.

Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn giơ tay bóp nát đạo thần mang kia, lòng bàn tay có sức mạnh thần bí ngưng tụ, chính là luân hồi ấn do sức mạnh luân hồi ngưng tụ thành, một chưởng của hắn đánh vào ngực của lôi Ma Tướng.

A!

Đột nhiên, Lôi Ma Tướng gào thét phẫn nộ nhưng chỉ thấy thấy luân hồi ấn dị thường kia đang hoá giải căn nguyên của ông ta, xé toạc tim ông ta, thể hồn mạnh mẽ cho dù là tứ chi bách hài, kì kinh bát mạch, lục phủ ngũ tạng thì đều bị huỷ hoại trong chốc lát.

Thấy vậy, Ma Tướng binh dưới trướng Lôi Ma Tướng lần lượt sát phạt đến muốn cứu ma tướng của mình.

Cút!

Tay Diệp Thành có luân hồi ấn, hắn đánh ra một chưởng quét sạch cả đám, Hỗn Độn Thần Đỉnh, Cửu Châu Thần Đồ, Huyết Linh Thần Lực hợp lực quét ra một mảng thần mang khiến ma tướng binh xông lên lập tức bị dẹp tan.

Chết đi!

Một mâu của Lôi Ma Tướng đâm tới.

Diệp Thành nhanh chóng né người qua, tay hắn như thần đao tung ra một chưởng trảm lìa đầu Lôi Ma Tướng, sau đó hắn vung tay trảm diệt vào thân thể của Lôi Ma Tướng.

A!

Cho dù chỉ còn lại cái đầu nhưng Lôi Ma Tướng vẫn không ngừng gào thét, linh hồn bất diệt, thân thể được tái tạo lại.

Có điều, Diệp Thành không hề cho ông ta cơ hội, hắn giơ tay móc đi con mắt thiên nhãn trên trán ông ta rồi nhanh chóng thôn tính bản nguyên của thiên nhãn, tiếp đó là sức mạnh luân hồi ngưng tụ lại khiến phần đầu và linh hồn cũng như thần hải của Lôi Ma Tướng bị nghiền nát.

Phụt! Phụt!

Ở các vòng chiến đấu khác, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên lần lượt dành chiến thắng sau khi trảm diệt Phong Ma Tướng và Thiên Ma Tướng.

Phụt! Phụt!

Tiếp đó, trên hư thiên có bóng người đẫm máu ngã xuống, Âu Dương Vương trảm đi Cửu U Ma Tướng, một đao của Đao Hoàng trảm diệt Địa Ma Tướng.

Cảnh tượng này khiến cho phía Thiên Huyền Môn vô cùng phấn chấn, đó đều là một đám ở cảnh giới Chuẩn Đế của Ma Vực, thế mà lại bị một đám tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên trảm tới mức thảm hại như vậy, cũng may đây là Đại Sở, nếu như đổi thành nơi khác thì phía Diệp Thành cũng không đủ sức để làm gì bọn chúng.

Phụt! Phụt!

Trên hư thiên, hai đạo huyết hoa lần lượt bắn ra, lão tổ nhà họ Tô và Ma Tướng cùng rời xa cõi đời.

Gia gia!

Tô Tâm Nhi nước mắt dàn dụa, cô đau đớn khôn cùng vì không hề phát hiện ra có một cây chiến mâu màu đen đâm tới.

Phá!

Hổ Oa sát phạt tới, cậu vung ra một côn khiến cây chiến mâu kia gãy đôi, đám ma binh ra tay lại bị một côn của cậu đánh thành tàn tro.
Chương 1317: Hi vọng mong manh

Phụt! Phụt!

Trên thương không vời vợi liên tục có huyết hoa bắn ra, Thượng Quan Huyền Cương tự nổ kéo theo một Ma Tướng cùng xuống hoàng tuyền, Tư Đồ Long Sơn tế gọi ra linh hồn bản mệnh khiến một Ma Tướng bị lôi vào vùng đất chết. Lão Tổ nhà họ Hùng sử dụng bí thuật cấm kị, huyết táng Thiên Ma Tướng dưới trướng Thiên Ma Quân.

A!

Thấy từng lão tổ tử trận, tu sĩ của Thiên Đình càng điên cuồng hơn, lần lượt thiêu đốt tinh nguyên sả thân vào chỗ chết, lần lượt tấn công từ cả hai hướng trước và sau.

Có rất nhiều người đổ lệ, đây là cảnh tượng chiến tranh hết sức tàn khốc, phải nhìn từng người thân hi sinh ngay trước mặt mình mà còn không có thời gian để đau đớn xót xa, tất cả đều hoang mang không biết còn có thể sống tới giây phút sau hay không.

Phụt!

Một phương trong hư thiên, Diệp Thành lại lần nữa diệt một tên ma tướng tiếp đó hắn mở ra thiên đạo bước vào hố đen không gian.

Muốn huỷ Thiên Ma Trụ chọc trời kia thì hắn chỉ có thể nghĩ tới cách này để có thể hoàn toàn né tránh đại quân Thiên Ma, chỉ cần có thể lại gần Thiên Ma Trụ thì hắn mới có cơ hội tiêu huỷ nó.

Rầm! Rầm!

Sau khi hắn rời đi, trận đại chiến vẫn vô cùng khốc liệt, mặc dù rất nhiều ma tướng của Thiên Ma Vực bỏ mạng nhưng số lượng tu sĩ đỉnh phong vẫn rất đông, số lượng đại quân nhiều gấp mười lần đại quân của Thiên Đình.

Đại quân của Thiên Đình, hậu duệ của các hoàng đế bị đánh lùi liên tiếp, căn bản không thể có sức chống lại thế tấn công khủng khiếp của Thiên Ma dội tới.

Đúng lúc này chợt có tiếng gằn phẫn nộ vang vọng khắp đất trời, bầu trời nứt lìa, một bóng hình vững chãi bước trên ma hải, nếu nhìn kĩ thì chính là ma vương Quỳ Vũ Cương, ông ta vừa sát phạt ra liền trảm đi một tên ma tướng.

Ma Vương?

Rầm!

Tất cả mọi người đều thẫn thờ, hư thiên lại lần nữa nứt lìa, biển yêu hải cuộn trào dội lên từng đợt sóng dữ dội, cự long khổng lồ với sắc vàng kim chói lọi xoay vần, yêu vương cái thế cũng đến, còn mang theo đại quân yêu tộc.

Sau Yêu Vương, thiên khung phía đông rúng động, huyết hải tàn sát bừa bãi, sóng cả ngút trời, một bóng hình huyết sắc quân lâm cửu thiên, phía sau bóng người này còn có cả đại quân hùng hậu.

Rầm!

Hư thiên bị một chưởng của người ta mở ra, một người với thân hình cường tráng bước ra, Ma Vương cái thế đến rồi.

Phía đằng đông, thiên địa nứt lìa, Vu Chú Vương thân khoác chiến giáp cầm kiếm bước ra, khí thế thôn tính sơn hà, khí thế choán lấp bát hoang.

Giết!

Tiếng gằn phẫn nộ như sấm rền xé toạc hư thiên, một bóng hình rắn rỏi bước ra, thân khoác chiến giáp, tay cầm sát kiếm cổ xưa.

Phệ Hồn Vương?

Rầm!

Tiếng vang kinh thiên dội tới, đất và trời nứt lìa, U Minh Diêm La Vương tay cầm chiến mâu, thân mặc chiến giáp xuất hiện, phía sau còn có đội quân binh hùng hậu toá ra khí tức chết chóc.

Giết!

Liệt đại chư vương của Đại Sở lần lượt sát phạt đến, người nào người nấy khí thế ngút trời, không ai nói thêm lời nào, cứ thế sát phạt vào trong vòng chiến đấu.

Đây!

Nhìn cảnh tượng này, đại quân Thiên Đình và hậu duệ các hoàng đế đều kinh ngạc.

Cảnh tượng này khiến người ta có cảm giác không chân thực, liệt đại chư vương, đại địch cái thế của cửu hoàng ở Đại Sở, làm gì có ai không gây nên sóng gió ở vùng đất này, sao bọn họ có thể ngờ tới những người này lại tới đây trợ chiến, có lẽ bọn họ mãi mãi không thể ngờ tới sẽ có ngày phải chiến đấu với liệt đại chư vương.

Có điều bọn họ đâu biết những vị vương cái thế kia đều suýt chút nữa trở thành hoàng đế của vùng đất rộng lớn này, từ đầu tới cuối bọn họ đều coi vùng đất rộng lớn này là nhà của mình.

Đại Sở nội loạn, bọn họ chiến đấu nhưng thất bại, bọn họ không còn gì để nói bởi đó là vì vận may không tốt.

Nhưng cho dù là vậy thì cũng không đến lượt kẻ xâm phạm hỗn xược, nếu để cho Thiên Ma tàn sát bừa bãi mà rụt đầu không dám hé ra ngoài thì e rằng các anh hồn của cửu hoàng ở Đại Sở sẽ không nhìn mặt bọn họ. Người ta đã đánh tới cửa nhà rồi thì sự cao ngạo của bọn họ đâu? Uy nghiêm của bọn họ đâu?

Có điều liệt đại chư vương chiến thảm như vậy không phải chỉ vì xả giận.

Bọn họ là những vị Vương sống lâu đời, sao có thể không nhìn ra sức mạnh của Thiên Ma, không có cảnh tượng thảm chiến của bọn họ thì Thiên Đình của Đại Sở nhất định sẽ bại trận, đạo lí môi hở răng lạnh bọn họ đương nhiên hiểu, nếu như Thiên Đình của Đại Sở thất bại thì tiếp theo chính là đến bọn họ, muốn đối đầu với Thiên Ma thì cần tổng hoà sức chiến đấu của Đại Sở.

Giết!

Thấy liệt đại chư Vương thảm chiến, đại quân Thiên Đình, hậu duệ các Hoàng Đế khí thế sục sôi.

Không chỉ liệt đại chư vương đến mà có rất nhiều những tu sĩ ẩn thế tản tu từ tứ phương cũng đến hỗ trợ cho Thiên Đình đánh lùi Thiên Ma.

Đây!

Nhìn cảnh tượng các tu sĩ của Đại Sở ngăn chặn đại quân Thiên Ma, bên trong đại điện của Thiên Huyền Môn, nhóm tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Đế lần lượt há hốc miệng.

“Đây chính là con kiến trong lời các người nhưng lại có sức mạnh khủng khiếp”, Đông Hoàng Thái Tâm chậm rãi lên tiếng.

“Không thể phủ nhận chúng ta đã đánh giá thấp bọn họ”, một lão bối tóc bạc cười tự giễu.

“Mặc dù là vậy nhưng viễn cảnh của Đại Sở vẫn chưa thể lạc quan hơn được”, một lão tu sĩ mặc áo bào tím cau mày, nói: “Đại quân Thiên Ma vẫn không ngừng xông tới, Đại Sở có thể trụ bao lâu?”

“Dù chỉ là hi vọng mong manh nhưng đứng trước tuyệt vọng cũng đều có khả năng thay đổi cục diện”, Đông Hoàng Thái Tâm hít vào một hơi thật sâu.
Chương 1318: Cảnh tượng khiến người ta cảm khái

Trong hố đen không gian u tịch vô biên, Diệp Thành giống như một đạo kinh mang cứ thế bay về một hướng trong không gian.

Trong chốc lát, hố đen không gian liên tục vang lên tiếng động mạnh.

Đó là vùng đất vô cùng hỗn loạn, cho dù là hắn thì cũng không dám khinh xuất bước chân tới.

Cho nên hắn vẫn đang đi vòng, đi vòng qua vùng đất chết rồi lại lần nữa quay lại quỹ đạo ban đầu, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, đó chính là thiên ma trụ chọc trời trên Bắc Chấn Thương Nguyên.

Đạo lí bắt giặc phải bắt tướng từ trước tới giờ Diệp Thành đương nhiên hiểu, vả lại cả chặng đường đi của hắn đã thành công không ít lần.

Có điều lần này hắn lại không dám chắc, hắn không biết mình có thể thành công hay không nhưng cho dù thế nào thì Diệp Thành cũng phải thử, hắn huỷ ma trụ chọc trời đi thì mọi chuyện đều có thể kết thúc, Đại Sở sẽ không bị lầm than nữa.

“Lúc này, liệt đại chư vương có lẽ đã tới rồi”, trong khi phi hành, Diệp Thành lẩm bẩm như đã dự liệu từ trước.

Diệp Thành thu lại suy nghĩ, hắn lập tức chuyển hướng, đi qua từng viên đá vụn vỡ hỗn loạn phía trước.

Từng viên đá rất kì dị, mỗi viên đều có sát khí mạnh mẽ bao trùm, luồng sát khí nặng nề không phải một mình hắn có thể dễ dàng địch lại được.

Rầm! Bịch!

Khi Diệp Thành cố gắng tiến về phía trước thì thiên địa tăm tối của Đại Sở vẫn tiếp tục nứt lìa.

Liệt đại chư vương tham chiến quả thực đã giúp sức rất nhiều cho Thiên Đình của Đại Sở, nhưng đại quân Thiên ma vẫn không hề có dấu hiệu dừng tấn công, cục diện ngang ngửa nhau rất nhanh đã nghiêng về phía Thiên Ma, Đại Sở lại lần nữa rơi vào thế yếu, liên tục lùi về sau, mãi cho tới khi lùi về đại địa Trung Thông của Bắc Sở mới dần dần ổn định trận cước.

Lại là một vùng núi trải dài, các tu sĩ của Đại Sở lùi về đây, phần lớn tu sĩ đều lảo đảo ngã trên nền đất, có người lại ngả vào vách tường, nước mắt lã chã, trận chiến này có vô số thương vong, phần lớn bọn họ đều phải tận mắ chứng kiến người thân của mình tử trận, bây giờ mới có được giây phút ngắn ngủi nghỉ ngơi để mà cảm khái.

Bố trận!

Chín đại điện chủ phân điện của Thiên Đình lại lần nữa gằn giọng, vì đại quân Thiên Ma bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi tới nơi.

Có rất nhiều người gạt đi nước mắt lê theo cơ thể mỏi mệt bày binh bố trận.

Lần này hậu duệ cửu hoàng, liệt đại chư vương cũng tiến vào, sát trận hư thiên được bày bố, kết giới hộ sơn cũng được ngưng tụ ra, chuẩn bị cho màn đại chiến kịch liệt không hề có tu sĩ tiếp sau đây.

“Chỉ mong bọn họ có thể thành công”, trên đỉnh núi, Thái Hư Cổ Long nhìn về một hướng ở Bắc Chấn Thương Nguyên.

Hắn đã bị thương, khoé miệng liên tục trào máu, sắc mặt tái nhợt, long khí toàn thân cũng đã tiêu tán đi nhiều.

Cũng giống như Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, Âu Dương Vương và Đao Hoàng cũng không khá khẩm hơn là bao, luận về số lượng tu sĩ mạnh đỉnh phong thì bọn họ bị trấn áp tuyệt đối, về cơ bản đều là một chọi mười, hiện giờ những người đứng ở đây đều là những người sát phạt ra từ biển máu.

“Ta chưa bao giờ cảm thấy thân thiết với ông như vậy”, ở trên một đỉnh núi khác, Thiên Thương Nguyệt khẽ giọng lên tiếng rồi nhìn sang U Minh Diêm La Vương ở bên, ông ta vẫn như hình nộm chẳng hề lên tiếng.

U Minh Diêm La Vương bất động, đôi mắt vô hồn chỉ nhìn chằm chằm vào hư thiên.

Ông ta không nói gì không có nghĩa là không cảm khái, năm xưa ông ta và Nguyệt Hoàng chinh chiến thiên hạ, thảm bại quay về, Nguyệt Hoàng quy tịch đã vài chục nghìn năm rồi còn ông ta vẫn ở chốn hồng trần, ông ta cũng không ngờ có ngày lại kề vai tác chiến với con gái của đại địch.

“Phụ hoàng nhìn thấy nhất định sẽ rất vui”, trên đỉnh núi cao sừng sững, Đế Phạn già lão nhìn vào hư thiên nở nụ cười mỏi mệt.

“Đừng nhắc đến ông ấy với ta”, Quỷ Vương hắng giọng lạnh lùng.

“Bao nhiêu năm rồi, những gì nên quên thì hãy quên đi thôi”, Âu Dương Vương mỉm cười, “năm xưa cùng kề vai tác chiến với Thiên Táng, đêm nay lại kề vai tác chiến với ông, ta nên cảm thấy vinh hạnh vô cùng mới phải, điểm tương đồng là cho dù là năm xưa hay ngày nay thì cái mà chúng ta bảo vệ chính là vùng đất này”.

Quỷ Vương vẫn lặng lẽ, vẻ mặt mông lung như nhớ lại những năm tháng huy hoàng xưa kia, chờ đợi bao nhiêu năm trời nhưng lại đứng về phía đại địch.

“Hà tất phải thế, ta mời ông uống rượu, thay phụ hoàng kính ông”, ở trên một đỉnh núi khác, Long Đằng bật cười sảng khoái đưa một vò rượu cho Vu Chú Vương ở bên: “Ông và phụ hoàng của ta từng là đại địch, chưa bao giờ uống rượu với nhau phải không?”

“Chưa bao giờ”, Vu Chú Vương lãnh đạm lên tiếng nhưng lại nhận lấy vò rượu từ Long Đằng, nếu như nói về người hiểu Thái Vương nhất thì vẫn là Vu Chú Vương, đây chính là là sự tương ngộ giữa đại địch với nhau.

“Nào, dùng rượu tế anh hùng”, trên đỉnh núi cách đó không xa, Đại Sở Hoàng Huyền lấy ra một vò rượu trút xuống đất, “kiếp này không thể kề vai tác chiến với Thần Vương cái thế quả là một việc đáng tiếc”.

Ở bên, một người mặc y phục đen nhìn không rõ tướng mạo, khí tức bí ẩn, không yếu cũng không mạnh hơn Đại Sở Hoàng Huyền, ông ta chính là Thánh Chủ của Sát Thủ Thần Triều hiện giờ. Sau khi Thần Vương và Thánh Tử chết, Sát Thủ Thần Triều li tán, ông ta đã dùng thủ đoạn của mình để tụ họp Sát Thủ Thần Triều lại, hôm nay ông ta cũng dẫn đại quân Thần Triều tới đây, cùng kề vai tác chiến với đại địch năm xưa.

“Nếu như luận vai vế thì ta nên gọi ông là thúc phụ mới phải”, trên đỉnh núi, Nam Minh Ngọc Thu khẽ cười nhìn sang Vu Chú Vương ở bên.

“Đợi đánh tan Thiên ma thì chúng ta vẫn là đại địch”, Vu Chú Vương hắng giọng.

“Chỉ mong chúng ta vẫn còn cái mạng”, Nam Minh Ngọc Thu mỉm cười nhẹ nhàng không hề tỏ ra sợ hãi với cái chết, đại địch trước kia của Huyền Hoàng cũng đã tác chiến rồi, còn gì đáng sợ nữa.
Chương 1319: Có thể vào hố đen không gian?

“Viêm Hoàng, ông nợ ta một mối ân tình”, vẫn là trên một đỉnh núi, Ma Vương lặng lẽ nhìn hư không trước mặt, vẻ mặt hoài niệm, “không thể cùng ông kề vai tác chiến, lại phải bắt tay với hậu bối của ông để đối đầu với địch, coi như đã hoàn thành một tâm nguyên của ta”.

“Đại Sở Huyền Tông”, trên một đỉnh núi khác, Huyết Vương lặng lẽ nhìn người của tam tông nhưng lại cười có phần mỏi mệt, hậu bối của Huyền Hoàng cũng là người xuất chúng nhưng đáng tiếc vị hoàng đế cái thế năm nào đã không còn trên đời nữa.

“Phụ hoàng của ta là người thế nào?”, lại ở trên một đỉnh núi khác, Chu Thiên Dật mỉm cười nhìn sang Yêu Vương ở bên.

“Là một kẻ lưu manh”, Yêu Vương cười lạnh lùng.

Lời nói của ông ta khiến Chu Thiên Dật có phần ái ngại, cũng may Chu Thiên Dật tính cách nhã nhặn, cũng may hôm nay tình huống đặc biệt nếu không thì chỉ với câu nói này Đông Hoàng Thiên Phủ Thần Triệu và Yêu Tộc có lẽ đã khai chiến với nhau rồi.

Nhìn bao nhiêu ngọn núi, nhìn bao nhiêu bóng hình đứng sừng sững trên đó, Thái Hư Cổ Long cảm khái, có quá nhiều người nở nụ cười.

Hậu duệ của các hoàng đế và liệt đại chư vương cùng kề vai chiến đấu, đây chính là cảnh tượng hết sức kì diệu, ở một ý nghĩa nhất định thì bọn họ nên cảm ơn Thiên Ma mới phải, nếu không phải vì Thiên Ma xuất hiện thì Đại Sở hỗn loạn này cũng sẽ không liên kết lại với nhau.

Đến rồi!

Không biết là ai hô lên thật lớn.

Nghe vậy, cho dù là đại quân của Thiên Đình hay hậu duệ của hoàng đế, hay liệt đại chư vương cũng như các tu sĩ tán tu khác thì đều nhất loạt nhìn về một phương, sát kiếm trong tay rung lên, sát khí ngút trời.

Rầm! Đoàng! Đoàng!

Ở bầu trời phía xa, cả đám đen kịt xuất hiện, đại quân Thiên Ma xông lên thôn tính từng sơn hà.

Giết!

Chiến!

Không nhiều lời, không tới ba phút, trận đại chiến đã nổ ra.

Cái gọi là chiến tranh thực sự quá tán khốc, mạng người như cỏ rác, chỉ một chữ “thảm” cũng chưa thể nói hết được sự khốc liệt của chiến tranh.

“Thú vị đấy”, Lôi Ma Quân đứng trrên hư thiên của Bắc Chấn Thương Nguyên lại lần nữa cười u ám như thể có thể trông thấy cảnh tượng đại chiến ở cách đó không biết bao nhiêu dặm.

“Ta thích nhìn cảnh tượng các ngươi vật lộn trong đau đớn”, Cửu U Ma Quân cười rùng rợn, ánh mắt loé lên u quang.

“Cứ thế xông lên tấn công thì vô vị quá, truyền lệnh cho Thiên Ma đại quân, không phải ép vội làm gì, cho bọn chúng có cơ hội thở, cảnh tượng kì diệu này sẽ thật sự thú vị”.

“Như vậy mới thú vị sao?”, Địa Ma Quân chưa nói xong thì đã cau mày đánh một chưởng vào hư thiên.

Vù!

Trên hư thiên có một đao mang màu vàng kim chém ra, nguy cơ tiềm ẩn, có uy lực huỷ thiên diệt địa cả hư thiên đều bị chém toạc.

Phụt!

Ngay sau đó, một chưởng của Địa Ma Quân cũng bị nhát đao kia trảm tan, cho dù với sức chiến đấu của ông ta thì cũng bị đánh tới mức xương cốt gãy lìa, điều kì lạ đó là ông ta lại không nhìn thấu được ai là kẻ ra tay.

Đứng lại.

Cửu U Mặc Tướng hắng giọng lạnh lùng, ông ta vươn tay ra che trời, muốn tóm được kẻ đang đánh lén kia.

Rầm!

Bầu hư thiên vụn vỡ nhưng bàn tay của ông ta lại chẳng bắt đuọc gì, người trong bóng tối kia biến mất vô hình.

“Hố đen không gian”, Địa Ma Quân cười tôi độc nhìn vào hư thiên kia.

“Suýt thì quên đi Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, Hắc Ma Quân cười lạnh lùng.

“Canh chừng thiên ma trụ”, Lôi Ma Tướng lên giọng, vô số ma binh xông lên, khoanh chân ngồi xung quanh thiên ma trụ, hợp lực tế gọi ra kết giới khổng lồ bao quanh thiên ma trụ.

“Dám đánh lén từ hố đen không gian, kẻ đó cũng có cái gan không vừa”.

“Thiên Ma Quân còn không ra tay?”, vài đại ma quân lần lượt nhìn về phía Thiên Ma Quân đang nhàn nhã ngồi trên vương toạ.

“Dễ thôi, dễ thôi”, Thiên Ma Quân cười tôi độc, ông ta vặn cái cổ cứng ngắc, chỉ thấy một con mắt dọc xuất hiện, trên đồng tử còn có một đạo ấn kí hình trăng tròn cổ xưa, ấn kí chợt xoay chuyển, xung quanh con mắt hình thành nên một vòng xoáy giống với thiên đạo kết nối với hố đen không gian, có thể thôn tính vật ở bên ngoài, có thể đưa bản thân mình vào trong hố đen không gian.

Trong chốc lát, Thiên Ma Quân biến mất.

Phụt!

Trong hố đen không gian, Diệp Thành phun ra ngụm máu.

Vì cách rất xa nên cũng xuất hiện sai lệch, vả lại khả năng cảm nhận của Đại Ma Quân quá mạnh, ông ta vừa tới thì Diệp Thành đã bị ép ra ngoài sau đó gặp phải sức mạnh chấn động.

Ừm?

Diệp Thành còn chưa lau đi vệt máu nơi khoé miệng thì đã bị dịch chuyển ra ngoài.

Hắn vừa đi, vị trí trước đó nơi hắn đứng bị một đạo đại ấn rợp trời quét qua mang theo ma lực đâm xuyên mạnh mẽ.

Đúng là đã đánh giá thấp ông rồi!

Trong bóng tối, một giọng nói lạnh lùng u tịch vang lên mang theo ngữ khí giễu cợt.

Giây phút sau đó, một bóng hình vững chãi bước ra, thân mang chiến giáp màu đen, mái tóc màu đỏ máu tung bay, xung quanh cơ thể có ma khí màu đen và sấm sét màu đen bao quanh, khí huyết dồi dào như biển cả, đôi mắt sâu thẳm như muốn thôn tính cả đất trời, bên trong đôi mắt đó còn có cả núi thây biển máu, cảnh tượng những vì sao tịch diệt xuất hiện, trông ông ta giống như Ma Thần cái thế.

“Có thể vào cả hố đen không gian?”, Diệp Thành khựng lại, hắn nắm chặt lấy thần đao huyết linh, thần thức tản ra, một người có thể vào đây thì rất dễ sẽ có người thứ hai vào được đây, hắn phải cảnh giác hơn nữa.

Mọi thứ đều vượt ra khỏi tính toán của hắn, hắn cũng không ngờ lại xảy ra biến cố này.

Thế nhưng khi hắn trông thấy dung mạo của Thiên Ma Quân thì đôi mắt hắn lại nheo lại: “Là ông?”
Chương 1320: Kẻ địch trong đời

Ồ?

Thiên Ma Quân nhướng mày nhìn Diệp Thành với vẻ mặt đầy hứng thú: “Nghe ngươi nói cũng thú vị đấy, ngươi từng gặp ta sao?”

Diệp Thành không đáp lời nhưng lại quan sát tỉ mỉ.

Diệp Thành quả thực chưa từng gặp Thiên Ma Quân nhưng hắn lại từng thấy một Ma Thần cái thế trông giống hệt với Thiên Ma Quân.

Cảnh tượng dị thường đó vẫn còn hiện lên rõ như in trong tâm trí Diệp Thành, Ma Thần cái thế đó khiến Đông Hoàng Thái Tâm bị thương, Đông Hoàng Thái Tâm được Chiến Thần Bát Hoang cứu, ma thần cái thế đó lại bị Chiến Thần Bát Hoang tịch diệt.

Sao Diệp Thành có thể không biết đến ý cảnh dị thường đó, đó không phải là một ý cảnh mà là một phần của tương lai.

Diệp Thành chính là Chiến Thần Bát Hoang trong tương lai.

Thiên Ma Quân chính là Ma Thần cái thế trong tương lai.

Nếu như quỹ đạo lịch sử không thay đổi thì bọn họ sẽ chiến đấu một trận nữa trong tương lai, kết quả cuối cùng chính là Diệp Thành trảm diệt được Thiên Ma Quân của tương lai, cũng chính là Chiến Thần Bát Hoang trảm diệt Ma Thần cái thế.

Trong không gian như có một bàn tay khổng lồ đang vươn ra khiến kẻ địch cách xa nhau chợt gặp mặt trước dự kiến.

“Xem ra đáp án mà ta cần thì phải tự mình đi tìm thôi”, thấy Diệp Thành trầm ngâm, Thiên Ma Quân cười u ám, ông ta giơ tay tóm về phía Diệp Thành, các ngón tay còn có ma văn màu đen xuất hiện.

Diệp Thành bị lôi về hiện thực, vẻ mặt hắn lạnh lùng, hắn dùng thái độ cường hãn để đáp lại đòn tấn công từ Thiên Ma Quân, hắn tiến lên trước một bước, chín đạo bát hoang chưởng hợp thành một đánh ra.

Đột nhiên, bàn tay của Thiên Ma Quân bị đánh xuyên, Thiên Ma Quân giây phút trước còn đang bật cười u ám thì giây phút này thần sắc đã thay đổi, ông ta không ngờ Diệp Thành còn có khả năng chiến đấu bá đạo như vậy nên khi vừa giao tranh ông ta đã phải chịu thiệt.

Vạn Kiếm Phong Thần!

Diệp Thành sát phạt đến chém ra một kiếm vô song mang theo sức đâm xuyên mạnh mẽ.

Thiên Ma Quân hắng giọng lạnh lùng chỉ ra nhất chỉ thần mang huỷ thiên diệt địa ngăn lại nhát kiếm kia của Diệp Thành.

Thần thương!

Phần trán Diệp Thành có thần mang màu vàng kim bay ra, đó chính là thần thông nhằm vào linh hồn.

Chỉ là kĩ năng quèn!

Thiên Ma Quân bật cười tôi độc, con mắt thứ ba trên trán loé lên u quang, bắn ra một tia chớp màu đen huỷ diệt thần mang màu vàng kim của Diệp Thành, sau đó Thiên Ma Quân giơ tay lên đẩy ra một vùng biển ma sát, sóng cả ngút trời, muốn thôn tính Diệp Thành.

Diệp Thành đứng vững tế gọi ra Hỗn Độn Thần Đỉnh hoá nó to lên cả hàng chục nghìn trượng giống như ngọn núi sừng sững trấn áp biển ma sát của Thiên Ma Quân.

Cái đỉnh này cũng không tồi!

Thiên Ma Quân nhìn vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, nét mặt tham lam.

Diệp Thành không nói gì, hắn ngự động Hỗn Độn Thần Đỉnh trấn áp từ trên trời xuống.

Ngay sau đó, Thiên Ma Quân đang chăm chú nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh không kịp trở tay nên lảo đảo một hồi.

Sắc mặt Thiên Ma Quân lạnh hẳn lại, trong cơ thể còn có một toà ma tháp hoá ra chặn lại Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Tiếp đó, ông ta há miệng nhả ra một luồng khí ma sát cuốn theo một miệng sát kiếm màu đen bay về phía Diệp Thành.

Phá!

Diệp Thành tiến lên trước, rất nhiều thần thông hợp lại thành một, hắn tung một chưởng khiến loạt sát kiếm kia bị phá tan.

Ừm?

Đúng lúc này, phía sau lưng hắn có luồng khí lạnh băng thấu tận xương tuỷ xực lên.

Diệp Thành dịch chuyển bước chân, thế nhưng tốc độ của hắn vẫn chậm, ở một hướng khác, loạt thần kiếm màu đen khác xuất hiện trảm ra một đường máu ngay sau lưng hắn, cũng may hắn phản ứng nhanh nếu không thì đã mất mạng rồi.

Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.

Thiên Ma Quân cười u ám, ông ta vung tay tế gọi ra chín mươi chín cây cờ chiến màu đen trấn áp tứ phương giam Diệp Thành ở giữa.

Đây chính là sát trận thượng cổ, mỗi một cây cờ chiến là một cửa trận, chín mươi chín cửa trận liên hoàn với nhau, ma lực tung hoành, bên trong còn có càn khôn xoay vần, âm dương nghịch chuyển với sức mạnh phong cấm, mang theo uy lực tịch diệt.

Mở!

Diệp Thành mở ra hỗn độn dị tượng, đạo tắc hoá thành thần kiếm, một kiếm trảm gãy một cây cờ chiến màu đen.

Tiếp đó, hắn giống như giao long thoát thân từ chỗ hở vừa tạo.

Trấn áp!

Thiên Ma Quân vươn bàn tay to che trời giáng xuống, lòng bàn tay còn có vòng xoáy màu đen xuất hiện, bên trong đó có một tấm thần bia thượng cổ khắc đầy ma văn cổ xưa, lôi chớp màu đen xoay vận, mỗi một luồng khí tức đều nặng tựa núi non.

Diệp Thành hắng giọng, hắn bị trấn áp đến mức lảo đảo, thánh thể có phần nứt ra.

Bát hoang!

Hắn cố gắng đứng vững, khí huyết trong cơ thể giống như giao long thét ra, mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều mang theo khí huyết dồi dào chống lại thần bia đang trấn áp, chín đạo bát hoang chưởng nghịch thiên đánh ra.

Rầm!

Thần bia rung lên dữ dội, ma quang bên trên nhạt đi một phần, cho dù với sức chiến đấu của Thiên Ma Quân cũng bị trấn áp lảo đảo lùi về sau.

Lúc này, sắc mặt Thiên Ma Quân tôi độc thấy rõ.

Ông ta là ai? Ông ta là tu sĩ chuẩn đế của Thiên Ma Vực, đến Đại Sở đã bị trấn áp tu vi nhưng khả năng chiến đấu nghịch thiên lại bị một tên tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đánh lùi, so với ông ta mà nói thì đây chính là sự xúc phạm đến uy lực vô thượng của ông ta.

Vù!

Sau một tiếng động vang lên, lòng bàn tay Thiên Ma Quân có chiến rìu màu đen xuất hiện.

Thấy chiến rìu màu đen đó, Diệp Thành chợt nheo mắt.

Cây chiến rìu đó bất phàm, bên trong như phong ấn ma thú hồng hoang, khí thế dồi dào, có khả năng lũng loạn thiên địa.

Đương nhiên, nguyên nhân khiến Diệp Thành nheo mắt không phải chỉ vì sức mạnh của chiến rìu đó mà là từ chiến rìu đó về cơ bản hắn có thể xác định được Thiên Ma Quân ở phía đối diện chính là Ma Thần cái thế trong tương lai, vì ông ta và Ma Thần cái thế trong tương lai đều cầm chiến rìu trông y hệt nhau.

Diệt!

Thiên Ma Quân vung chiến rìu, một rìu với uy lực mạnh mẽ có sức diệt thế.

Trên trán Diệp Thành có thần quang bay ra hoá thành Cửu Châu Thần Đồ quét ra thần hải chói lọi, nhát rìu kia của Thiên Ma Quân chém vào thần hải giống như vào lớp bùn lầy, thần uy bị giảm đi một nửa.

Thấy vậy, sắc mặt Thiên Ma Quân tôi độc thấy rõ.

Cửu Châu Thần Đồ rõ ràng chỉ là một pháp khí ở cảnh giới Thiên, chiến rìu của ông ta là thần khí ở cảnh giới Chuẩn Đế mà lại không thể chiếm thế thượng phong.

Ông ta biết rõ cho dù là bản tôn như ông ta với tu vi ở cảnh giới Chuẩn Đế đỉnh phong cũng sẽ trấn áp tới cảnh giới Chuẩn Thiên, huống hồ là chiến rìu của ông ta, đương nhiên cũng bị giảm đi uy lực mạnh mẽ vốn có.

Ma Hắc Thiên!

Thiên Ma Quân vung chưởng, khoảng hư thiên màu đen xuất hiện muốn thôn tính mọi sinh linh còn sống trên thế gian.

Mở!

Diệp Thành sát phạt tới, hắn vung thần đao huyết linh, một đao chém mở ra bức màn thiên ma sát.

Thiên Ma Quân hắng giọng lạnh lùng, ông ta dịch chuyển tới đây, trong ánh mắt còn có lôi chớp màu đen nhằm vào chân thân linh hồn của Diệp Thành.

Diệp Thành không hề tỏ ra sợ hãi, Đan Tổ Long Hồn hoá thân mặc chiến giáp bảo vệ lấy chân thân linh hồn, rất nhiều bí thuật về linh hồn được thi triển cùng lúc khiến thần hải thêm vững chắc hơn, một chiêu của Thiên Ma Quân chỉ có thể khiến hắn bị thương ngoài da.

Giết!

Chiến!

Cả hai người sát phạt tới từ hai phía, trận đại chiến nhanh chóng lên tới đỉnh điểm.

Một bên, Diệp Thành với khí huyết sục sôi, toàn thân kim quang chói lọi, đạo tắc hỗn độn màu vàng kim bao quanh cơ thể, mỗi một luồng đạo tắc đều chói lọi, sức chiến đấu của hắn bá đạo, trông hắn không khác gì một vị chiến thần, khí thế thôn tính bát hoang.

Một bên, Thiên Ma Quân với ma lực mạnh mẽ, thân mang chiến giáp lạnh băng, mỗi một mảng áo giáp đều ánh lên ma quang cổ xưa lạnh lùng tàn ác và mang theo sức mạnh tịch diệt. Ông ta giống như ma thần cái thế muốn đạp tan cửu thiên thập địa.

Rầm! Đoàng!

Bên ngoài chỉ có thể nghe thấy những tiếng động này.

Rất nhiều ma quân ngẩng đầu nheo mắt nhìn, cho dù với nhãn giới của bọn họ cũng không thể tìm thấy nơi phát ra tiếng động.

Cũng chẳng còn cách nào khác vì Diệp Thành và Thiên Ma Quân đang đại chiến trong hố đen không gian ngăn cách với thế giới, bọn họ không thể vào trong nên cũng không thể nhìn thấy bên trong này có gì, càng không biết Diệp Thành và Thiên Ma Quân đại chiến thế nào.

“Lúc này mà còn chưa ra ngoài thì sức chiến đấu của Hoang Cổ Thánh Thể cũng không phải vừa”, trong bóng tối vang lên nụ cười u ám.

“Dù có mạnh thì cũng chỉ là một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, có thể trảm Thiên Ma Quân sao?”, tiếng cười tôi độc của Cửu U Ma Quân vang vọng, hàm răng trắng bóc khiến người ta ớn lạnh.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom