• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (4 Viewers)

  • Chương 1681-1685

Chương 1681: Lại bị truy lùng

Trong lúc nói chuyện, ông lão béo và Cô Lam lần lượt bay tới, dừng chân phía trước Diệp Thành và Long Nhất.

Long Nhất gãi tai, lắc đầu trông không có vẻ rất muốn gây gổ.

Chỉ có Diệp Thành, hắn liếc nhìn ông lão béo có giắt túi đựng đồ ở hông, chỉ còn thiếu chút nữa thôi là túi đựng đồ kia đã vào tay Diệp Thành rồi.

Ông lão béo và Cô Lam nheo mắt nhìn bọn họ, nhìn một vòng, cuối cùng ông lão béo lấy ra một bức tranh cuộn đặt trước mặt hai người.

Người trong tranh đương nhiên là Diệp Thành.

Diệp Thành tặc lưỡi, qua lâu như vậy rồi mà hai kẻ này vẫn rất chuyên tâm làm việc, đến giờ vẫn còn đang tìm hắn.

Các ngươi đã gặp người này bao giờ chưa?

Ông lão béo nhìn Diệp Thành và Long Nhất.

Chưa!

Cả hai đồng thanht rả lời sau đó lần lượt quay đầu đi.

Đi thôi!

Ông lão béo tỏ ra khó chịu cuộn bức tranh lại.

Nghe vậy, Diệp Thành và Long Nhất lần lượt bước đi, vừa mới đi còn chậm rãi có tiết tấu nhưng đi được một lúc, bước chân bắt đầu tăng nhanh tốc độ, cuối cùng bọn họ cứ thế bỏ chạy.

Ông lão béo và Cô Lam tỏ ra khó hiểu, vẻ mặt có phần kì quái.

Không biết vì sao khi nhìn bóng dáng và tư thế bỏ chạy của hai người này bọn họ lại cảm thấy quen quen như đã từng gặp ở đâu.

Nhìn mãi nhìn mãi ông ta và Cô Lam đưa mắt nhìn nhau.

Đuổi theo!

Ông lão béo hắng giọng lập tức bay vào tinh không như một đạo thần mang, tốc độ của Cô Lam cũng rất nhanh, cô ta sóng vai cùng ông lão béo kia đuổi theo về phía Diệp Thành và Long Nhất rời đi.

Đuổi theo rồi!

Long Nhất ở phía trước ngoái đầu về sau liếc nhìn.

Đi!

Diệp Thành khí huyết sục sôi, tốc độ tăng cao, phần trán Long Nhất lại lần nữa xuất hiện thần văn cổ xưa kia, tốc độ cũng tăng nhanh đáng kể, cũng giống với Diệp Thành, hắn ta thi triển bí thuật Thúc Địa Thành Thốn.

Không đuổi được ngươi lão tử ta đây cùng họ với ngươi!

Phía sau, ông lão béo liên miệng mắng chửi, ông ta cũng sử dụng bí thuật, tốc độ của Thánh Nhân rất nhanh, huống hồ là thánh Nhân thi triển bí thuật, thân hình rõ ràng nhanh như điện.

Cô Lam cũng không tỏ ra yếu thế, cô ta thi triển thần thông huyền diệu, tốc độ cũng không kém ơn ông lão béo kia.

Khác với lần trước ở chỗ lần này ông ta và Cô Lam cứ thế nhằm vào Diệp Thành.

Cứ vậy, một bên đuổi, một bên bỏ chạy, bốn đạo thần mang lướt qua bầu trời, tốc độ cực nhanh khiến những tu sĩ đi qua đều kinh ngạc, bọn họ đã từng thấy tu sĩ cảnh giới Hoàng chạy nhanh nhưng chưa thấy ai chạy nhanh như vậy.

Tinh không nào bọn họ đi qua thì bóng người lại nhiều lên trông thấy, thần hồng liên tiếp lướt về một hướng.

Diệp Thành và Long Nhất đâu quan tâm đến chuyện này, “roẹt” một cái là bay qua, rất nhiều người bị đụng phải.

Đi đường không có mắt nhìn à?

Cả hai người bay qua, phía sau vang lên tiếng chửi.

Thế nhưng những người này vừa mới đứng vững thì đã bị ông lão béo và Cô Lam ở phía sau lao đến hất ngã.

Đi đường không có....?

Lần này những tiếng mắng chửi cất lên được một nửa thì đều ngừng lại vì hình như bọn họ đã nhìn ra được tu vi của ông lão béo và Cô Lam, đó chính là hai Thánh Nhân, đã là Thánh Nhân thì không thể tuỳ tiện mắng chửi, ngộ nhỡ bọn họ quay lại giáng cho cái bạt thì hậu quả khôn lường.

Sao lại đông người như vậy?

Diệp Thành và Long Nhất ở phía trước mắng chửi, bọn họ vừa đi vừa liếc nhìn tứ phương.

Người ở tinh không này quả thực không hề ít, từ các phương đều có thần hồng bay qua, và phương hướng đều thống nhất, vả lại còn tranh nhau chen lên, tốc độ không hề chậm, có vẻ như bọn họ muốn đuổi theo để xem trò hay.

Diệp Thành và Long Nhất bay vào trong đám người, bọn họ lại biến đổi dung mạo trà trộn trong đám người đó.

Ông lão béo và Cô Lam đuổi tới, nhìn bóng người tứ phương nhưng không thấy Diệp Thành và Long Nhất đâu thì tối sầm mặt lại vì bọn họ lại để hai tên kia trốn thoát.

Nhất định trong đám người!

Ông lão béo gia nhập vào đám người, vả lại cũng thay đổi dung mạo cùng với Cô Lam, vừa đi vừa nhìn từn người.

Tìm, dốc sức tìm!

Diệp Thành và Long Nhất toét miệng cười, đến đi đường cũng lắc lư sung sướng.

Không biết mất bao lâu mới thấy bóng người ở tứ phương dừng chân, số lượng người không hề ít, bọn họ vây kín ba vòng trong ngoài của một cổ tinh tử tịch, không để chừa một khe hở.

Diệp Thành và Long Nhất cũng dừng chân nhìn cổ tinh tử tịch kia, sau đó ngẩng đầu nhìn hư thiên.

Trên hư thiên có lớp mây và sương rất dày, bên trong đó còn có lôi chớp xoẹt qua, luồng uy lực trấn áp mạnh mẽ hiển hiện khiến tu sĩ với tu vi yếu bất giác run rẩy.

Thiên kiếp!

Diệp Thành và Long Nhất thu lại ánh mắt, bọn họ lai nhìn sang cổ tinh tử tịch kia và quả quyết bên trong đó có người chuyển kiếp.

Cho tới lúc này cả hai người mới hiểu ra vì sao những người này lại chạy tới đây, rõ ràng là muốn chứng kiến tu sĩ độ thiên kiếp.

Long Nhất xoa cằm, mặc dù cách từ rất xa nhưng hắn có thể cảm nhận được người độ kiếp kia có huyết mạch thế nào, chắc chắn là loại vô cùng bá đạo, nếu không thì cũng sẽ không dẫn được thiên kiếp mạnh đến vậy.

Người chuyển kiếp!

Diệp Thành lẩm bẩm, trong đôi mắt loé lên tinh quang.

Ông lão béo và Cô Lam cũng tới, bọn họ dừng chân nhìn dòng người đông như nêm sau đó đồng loạt nhìn vào cổ tinh kia để tìm người chuyển kiếp.

Thiên kiếp mạnh quá!

Cô Lam khẽ giọng lên tiếng, thiên kiếp còn chưa xuất hiện nhưng cô ta đã cảm nhận được áp lực.

Có lẽ là huyết mạch đặc biệt!

Ông lão béo vuốt râu, thầm nhủ không tìm được Diệp Thành thì bắt được người độ kiếp cũng là lựa chọn không tồi, ít nhất thì cũng có thể thay thế nhưng thực tình thì ông ta vẫn muốn có được Diệp Thành hơn, so với huyết mạch thánh thể thì vị đang chuẩn bị độ kiếp này còn kém xa.
Chương 1682: Thiên kiếp thần thú

Bùm! Đùng! Đoàng!

Tinh không chấn động, tiếng nổ rung chuyển cả cửu tiêu.

Dưới sự chú ý của mọi người, phía trên hư thiên sấm sét cuồng bạo, tiên quang thắp sáng huy hoàng lộng lẫy với dị tượng đan xen, đó là thần long bay lượn và phượng hoàng niết bàn trong lửa.

Oa!

Bên dưới vang lên những tiếng hô kinh ngạc, những người có nhãn giới cao hơn lại càng ngạc nhiên, dường như biết thiên kiếp thần thú kia có nghĩa là gì.

“So với ngươi vẫn còn kém một chút!”

Long Nhất nhìn Diệp Thành, năm xưa khi Diệp Thành tiến cấp đến cảnh giới Không Minh đã dẫn ra dị tượng sấm sét bốn thần thú một thánh thú, sau đó tiến cấp lên cảnh giới Chuẩn Thiên lại càng lợi hại, đạo lạc ấn của cửu Hoàng đỉnh phong Đại Sở cũng bị khuấy động, khiến cho toàn bộ Đại Sở đều chấn động.

“Thiên kiếp cảnh giới Hoàng của ngươi sẽ còn ghê gớm hơn nữa!”

Long Nhất nghiêm túc nói, hắn ta biết Diệp Thành áp chế thiên kiếp cảnh giới Hoàng, dường như cũng biết thiên kiếp cảnh giới Hoàng của Thánh thể sẽ như thế nào, khẳng định còn gây chấn động hơn khi ở Đại Sở năm đó.

Diệp Thành chỉ mỉm cười nhẹ, hắn đã quen rồi.

Nhớ lại trước đây khi hắn vẫn chưa dung hợp bản nguyên Thánh thể, từ khi tiến cấp cảnh giới Nhân Nguyên đã dẫn ra thiên kiếp.

Có thể nói hắn đi tới bây giờ đều có thiên kiếp đồng hành, nên hắn đã quen từ lâu rồi.

Diệp Thành lại nở nụ cười rồi lui ra ngoài.

Long Nhất cũng vậy, lui về phía sau.

Không chỉ họ mà những người xem đang có mặt ở đây cũng đều lùi về phía sau, vì thiên kiếp đã sắp tới, hơn nữa còn không phải thiên phạt bình thường, nếu ở gần rất có thể sẽ phải bị động ứng kiếp.

Đoàng!

Sau tiếng nổ, một tia sét khổng lồ từ trên trời đánh thẳng xuống cổ tinh.

“Chiến!”

Nhưng mọi người lại nghe thấy một tiếng hét, một bóng người mặc áo trắng lao ra khỏi cổ tinh, bay lên trời, một quyền đấm vỡ sấm sét lăng thiên ấy.

Đó là một thanh niên áo trắng với mái tóc đen như thác nước, đôi mắt sáng như sao, khí huyết dâng trào như biển, tiên quang bao phủ quanh người tựa như vầng mặt trời chiếu sáng cả tinh không rộng lớn này.

“Hả?”

Nhìn thấy mặt thanh niên áo trắng, Long Nhất ở trong đám đông khẽ hô lên rồi vô thức nhìn Diệp Thành.

Như biết Long Nhất định hỏi gì, Diệp Thành mỉm cười gật đầu.

“Thật trùng hợp!”

Long Nhất cảm thán, không ngờ người độ kiếp lại là người chuyển kiếp của Đại Sở, vả lại còn là người mà họ cực kỳ quen thuộc, sau khi chuyển kiếp, người này cũng gặp may mắn, mang trong mình huyết mạch bá đạo.

Đùng! Đoàng!

Trên hư thiên vời vợi, sấm sét liên tục đánh xuống hợp thành biển lôi, nhấn chìm thanh niên áo trắng ngay tại chỗ.

“Mở!”

Giây tiếp theo, thanh niên áo trắng hét lên, một chưởng tách biển lôi ra rồi một lần nữa bay ngược lên trời.

Hành động này của hắn ta đã khiến cho trời cao nổi giận, cả tinh không đều run rẩy sợ hãi, thần long sấm sét lăng thiên bay xuống, há miệng phun sấm sét về phía hắn ta, còn chưa tới nơi đã bị phượng hoàng sấm sét đánh trúng.

Thanh niên áo trắng bị thương, máu bắn ra tung tóe.

“Chiến!”

Lại một tiếng hét nữa, tên thanh niên áo trắng lấy ra một thanh sát kiếm, tay cầm sát kiếm, bay ngược lên trời.

Bùm! Đùng đoang!

Tiếng sấm sét càng thêm dữ dội, sấm sét trên hư thiên như mưa trút xuống, thanh niên áo trắng tắm mình trong sấm sét, tay cầm thần kiếm, chiến đấu với thần long và phượng hoàng sấm sét, có thể nói là khí thế nuốt chửng bát hoang.

Đó là một cảnh tượng đáng sợ, những người ở dưới đều đã tái mặt, nhiều người còn chưa từng thấy cảnh tượng như này bao giờ.

“Mạnh hơn kiếp trước rất nhiều!”

Long Nhất tặc lưỡi cảm thán, không nói đâu xa, chỉ riêng huyết mạch này thôi, kiếp trước đã không thể so sánh.

So với Long Nhất, Diệp Thành lại hơi nhíu mày, hắn nhìn sang một hướng, tầm mắt rơi vào một người mặc áo bào đen ở trong góc đám đông, vừa nãy hắn rõ ràng cảm nhận được sát khí nồng nặc từ trên người kẻ đó, sát khí ấy nhắm vào tên thanh niên áo trắng đang độ kiếp kia.

Diệp Thành dời mắt, lại nhìn sang một hướng khác, ánh mắt dừng lại trên người một thanh niên tóc đỏ và một bà lão lưng gù.

Giống như lão già áo đen, tên thanh niên tóc trắng và bà lão lưng gù đều lộ ra sát khí, đều nhắm vào thanh niên áo trắng.

Ba Thánh Nhân!

Diệp Thành cau chặt lông mày, đội hình này cho dù tên thanh niên áo trắng có thể độ kiếp thành công hay không đều sẽ đi vào đường cùng, dù hắn có mạnh hơn nữa cũng chỉ là cảnh giới Hoàng, sao có thể đánh lại ba Thánh Nhân?

Đây mới chỉ là những người hắn nhìn thấy, trong bóng tối còn có bao nhiêu người đang chuẩn bị tuyệt sát tên thanh niên áo trắng nữa?

“Khó rồi đây!”
Chương 1683: Đánh đuổi kẻ cản đường

Diệp Thành hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng.

“Phụt!”

Khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì trên hư thiên, thân thể tên thanh niên áo trắng nứt ra rồi rơi xuống.

Tuy nhiên, dù bị thương nặng thì hắn ta đã thành công giết được phượng hoàng sấm sét.

“Gầm!”

Thần long sấm sét mang theo thiên kiếp lăng thiên bay xuống, há to miệng phun ra sấm sét, tên thanh niên áo trắng vừa mới đứng dậy đã bị sét đánh văng ra, thân thể suýt nữa thì bị đánh thành tro tàn.

“Chiến!”

Sau khi đứng vững lại, thanh niên áo trắng hô lên như tiếng chuông, kéo lê thân thể đẫm máu của mình hoà vào hư thiên, một kiếm chém ra cả ngân hà, chém thần long sấm sét thành hai nửa.

“Đến thần long sấm sét cũng bị giết!”

“Sức chiến đấu của người này thật không thể tưởng tượng!”

“Nếu hắn trở nên lớn mạnh hơn nữa thì chắc chắn sẽ trở thành một thế lực lớn!”

Bên dưới liên tục vang lên những tiếng thảo luận, phần nhiều là ngạc nhiên và kinh hãi trước thanh niên áo trắng, nhưng nhiều người cũng đã để lộ sát khí.

“Không ổn!”

Long Nhất cũng cảm nhận được có điều gì đó không ổn, không ngừng đưa mắt nhìn về mọi phía.

Bùm! Đùng đoàng!

Thần long sấm sét đã bị giết, lôi phạt thiên kiếp vẫn còn, nhưng chỉ như cho có.

Thanh niên áo trắng chống lại, không ngừng vung kiếm đánh tan những khoảng sấm sét.

Vì vậy mà hắn ta cũng phải trả cái giá đau đớn, thân thể tàn tạ, máu bắn tung tóe khắp tinh không.

Không biết qua bao lâu tiếng sấm sét kinh thiên động địa mới nhỏ dần rồi ngừng lại.

Sấm sét ngừng lại, cổ tinh không có sự sống bị đánh tan tác, tên thanh niên áo trắng cũng rơi khỏi tinh không, thân thể máu tươi đầm đìa, bị lôi kiếp đánh không còn hình ngươi, ở vào trạng thái cực kỳ yếu ớt.

Thấy lôi kiếp đã ngừng, người ẩn nấp trong bóng tối, không biết là ai chợt bắn ra một tia thần quang.

Nhưng tốc độ của Diệp Thành còn nhanh hơn, ngay giây phút lôi kiếp tan đi, hắn đã liên tục thi triển Thúc Địa Thành Thốn để tới đó, khi thần mang sắp bắn trúng thanh niên áo trắng, hắn đã đưa được hắn ta đi.

“Đi đâu!”

Ba cảnh giới Hoàng đồng loạt xông tới, tế ra pháp khí bản mệnh, muốn liều chết với Diệp Thành và thanh niên áo trắng.

“Cút!”

Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, bàn tay to màu vàng giơ lên, nặng tựa như núi.

Phụt!

Ba cảnh giới Hoàng lập tức bị nghiền thành tro bay ngay tại chỗ, những người có mặt đều sợ hãi run lên, một cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất mà lại một chưởng giết được ba cảnh giới Hoàng đỉnh phong, sức chiến đấu này cực kỳ bá đạo!

Trong âm thanh kinh ngạc lại có Chuẩn Thánh ra tay, đó là một đòn tuyệt sát, thần mang huỷ diệt nhắm thẳng đến đầu mày của Diệp Thành.

Diệp Thành giễu cợt, nghiêng người né tránh, dung Thúc Địa Thành Thốn phóng tới trước mặt Chuẩn Thánh đó.

Chuẩn Thánh đó lập tức tái mặt, muốn lùi về sau nhưng đã muộn, bị một chưởng của Diệp Thành giết chết.

“Ôi…”

Ánh mắt những người đang xem đều hiện lên vẻ kinh hãi, một chưởng tiêu diệt ba cảnh giới Hoàng đỉnh phong, đến Chuẩn Thánh cũng bị một chưởng giết chết, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Thành đã thay đổi, cảnh giới Hoàng này thực sự mạnh tới mức khó tin.

“Cùng lên đi!”

Bốn phương đều có người xông ra, tất cả đều mặc áo choàng đen, khí tức ai nấy đều mạnh mẽ, không có ngoại lệ đều là Chuẩn Thánh, bọn họ bao vây Diệp Thành ở một hướng trên tinh không, hợp lực tế ra một Thánh binh cường đại.

Diệp Thành trúng chiêu, bay ngược ra ngoài.

“Chết đi!”

Lại có Chuẩn Thánh tham gia, trong tay cầm một thanh sát kiếm màu đen, bất chợt tung ra một đòn tuyệt sát.

“Ông mà cũng xứng!”

Diệp Thành vung tay nắm chuẩn lấy thanh sát kiếm ấy, một chân đá bay Chuẩn Thánh đó, kẻ ấy còn chưa kịp định hình thì đã bị một kiếm của Diệp Thành chém bay đầu.

Ù!

Chín Chuẩn Thánh ban đầu lại tấn công, Thánh binh mà bọn họ hợp lực điều khiển lại lần nữa bắn ra thần mang huỷ diệt.

Đã trúng chiêu một lần sao Diệp Thành có thể để bị trúng chiêu lần nữa? Hắn nghiêng người tránh được thần mang đó, tung ra một quyền đánh vỡ một Chuẩn Thánh trong số đó, lại trở tay đánh ra một chưởng giết chết một Chuẩn Thánh khác.

Chín đại Chuẩn Thánh đã chết mất hai, thần uy của Thánh binh hợp lực điều khiển đã giảm mạnh.

“Thánh binh không tồi, nó là của ta rồi!”

Diệp Thành hừ lạnh, đưa tay ra cầm lấy Thánh binh đó qua khoảng không, đó là một thanh sát kiếm màu đỏ, kiếm khí mang theo sự huỷ diệt, Thánh uy cường đại, là một Thánh binh phi thường.

“Giết!”

Bảy Chuẩn Thánh còn lại gầm thét, hợp lực xông lên, hoặc là thần thông, hoặc là bí thuật, khí thế áp đảo bầu trời.

Diệp Thành cười lạnh, vung sát kiếm Thánh binh lên, thần thông và bí thuật đối phương đánh ra bị một kiếm của hắn diệt sạch, bảy Chuẩn Thánh vừa xông tới cũng bị một kiếm này của hắn chém trúng bay ngược ra ngoài.
Chương 1684: Chín Chuẩn Thánh kỳ lạ

Sau khi hất văng bảy Chuẩn Thánh, Diệp Thành không dám ở lại, lập tức xoay người định chạy trốn.

“Đi đâu!”

Phía trước có chín bóng người chặn đường hắn lại, tất cả đều là Chuẩn Thánh.

Phải nói là chín Chuẩn Thánh này rất kỳ lạ, bọn họ đều mặc áo choàng đen, tay cầm một sợi xích sắt lạnh băng khắc đầy phù văn, dùng bí thuật làm mờ khuôn mặt, quanh người tản ra tử khí Âm Minh, như thần chết đến từ địa ngục.

“Đó là…”

Trong đám đông, ông lão béo nheo mắt nhìn, dường như đã nhận ra chín người đó thuộc thế lực nào.

Vụt vụt…

Khi ông ta đang lẩm nhẩm thì chín Chuẩn Thánh đã ra tay, mỗi người đều cầm một sợi xích sắt như những con du xà, mỗi con đều bộc phát ra ma lực, phong ấn tinh không tứ phương.

Diệp Thành cau mày, lùi về sau né tránh, giơ Thánh binh lên không ngừng chém những dây xích đó, dường như hắn cũng đã nhìn ra được sự quái dị của chín người này, bọn họ không phải Chuẩn Thánh bình thường, nhất là dây xích sắt trong tay bọn họ, chúng đều nhằm vào nguyên thần, nếu bị trói thì nguyên thần sẽ bị lôi ra ngay lập tức.

Keng keng keng…

Trên tinh không vang lên những tiếng kim loại va chạm, tia lửa do sát kiếm và dây xích cọ xát bắn ra cũng rất chói mắt.

“Những người đó là ai vậy?”

“Xích sắt đó rất kỳ lạ, là pháp khi chuyên bắt nguyên thần à?”

“Mang lại cho người khác cảm giác rùng mình run sợ!”

Bốn phương tinh không lại có những tiếng hô kinh ngạc, mọi người đều dè chừng chín vị Chuẩn Thánh này.

“Giết!”

Bảy Chuẩn Thánh bị hất văng lúc trước đã lại lao lên, đánh lén Diệp Thành từ phía sau.

Diệp Thành cười chế nhạo, đột nhiên quay người, một kiếm chém ra cả dải ngân hà, bảy Chuẩn Thánh vừa xông lên lại bay ra lần thứ hai, trong đó còn có một hai người thân thể nổ tung thành huyết vụ.

Nhìn thấy cảnh này, những người có mặt đều thở dài, bảy người các ngươi là Chuẩn Thánh, chín người người ta cũng là Chuẩn Thánh, đều là Chuẩn Thánh mà sao chênh lệnh lớn thế!

Diệp Thành lại đối mặt với chín Chuẩn Thánh kỳ lạ kia.

So với bảy Chuẩn Thánh kia, chín Chuẩn Thánh này mới thật sự đáng sợ, bọn họ đến từ một thế lực, phối hợp rất hoàn hảo, thần thông xuất ra cũng đều nhằm vào nguyên thần, dù là hắn cũng không dám hành động hấp tấp.

Tên thanh niên áo trắng trên lưng Diệp Thành mệt mỏi mở mắt ra, nhưng lại nở nụ cười thê lương. Nếu không phải không áp chế được thiên kiếp thì hắn ta cũng không mạo hiểm độ kiếp ở đây, hắn ta không chỉ dẫn ra thiên kiếp mà còn dẫn tới rất nhiều kẻ mạnh, nhìn đội hình này hắn ta biết mình không thể thoát được.

Nghĩ đến đây, hắn ta không khỏi nhìn Diệp Thành, hắn ta không biết tại sao Diệp Thành lại cứu mình, chỉ biết lưng của Diệp Thành rất ấm áp, khiến cơ thể lạnh băng của hắn ta không còn phải run lên nữa.

“Đặt ta xuống đi, ngươi không đấu lại bọn họ đâu!”

Tên thanh niên áo trắng khàn giọng lên tiếng, khí tức yếu ớt, dường như độ thiên kiếp đã để lại ám thương không thể xoá được, đôi mắt của hắn ta cũng tối đi rất nhiều.

“Nói linh tinh gì đấy!”

Diệp Thành mỉm cười rồi đưa hắn ta vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, sau đó truyền tinh nguyên Thánh thể vào trong.

Mà người chuyển kiếp của Đại Sở trong Hỗn Độn Thần Đỉnh cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng tế chân nguyên pháp lực ra, liên tục truyền vào cơ thể thanh niên áo trắng, từ dung mạo của hắn ta, họ đã nhận ra là ai chuyển kiếp, một trăm năm trước hắn ta cũng là một nhân vật có tiếng ở Đại Sở, người Đại Sở không ai không biết.

“Chậm trễ sẽ sinh ra biến cố!”

Diệp Thành nhìn quanh bốn phía, phất tay chém ra một kiếm rồi thi triển Thúc Địa Thành Thốn bay đi.

Nhưng lúc này một tia u quang huỷ diệt lại bắn tới từ nơi xa trên tinh không, dường như xuyên tới từ năm tháng cổ xưa.

Thánh Nhân!

Diệp Thành chau mày, giơ kiếm chắn trước người.

Keng!

Tia u quang huỷ diệt bắn trúng thân sát kiếm, âm thanh kim loại va chạm giòn tan, Diệp Thành lập tức bị đánh bật ra ngoài.

Thấy vậy, chín Chuẩn Thánh đồng loạt tiến về phía trước tạo thủ ấn, chín cột sáng màu đen dựng thẳng trên tinh không, mỗi cột sáng đều khắc thần văn cổ và dây xích có thứ tự, đan xen lẫn nhau, kết lại thành kết giới khổng lồ, bên trong lạc ấn phong cấm pháp trận và chu sát bí thuật, Diệp Thành vừa đứng vững đã bị nhốt ở bên trong.

“Không ngờ lại là kết giới kiểu đó!”

Trong đám người ở bốn phương có không ít người tinh tường, dường như đã nhận ra loại kết giới mà chín Chuẩn Thánh tế ra, cũng có vẻ như đã nhìn thấu sự đáng sợ của kết giới ấy.

“Mở!”

Diệp Thành lạnh lùng hô lên, khí huyết dâng trào, với sức chiến đấu của hắn cũng không thể thoát khỏi giam cầm này.

Mà lúc này, chín Chuẩn Thánh đã xếp thành từng nhóm ba người, đứng ở ba hướng trên tinh không.

“Phong hồn!”

Ba Chuẩn Thánh lạnh lùng hét lên, tế ra xích sắt quấn quanh thân thể Diệp Thành, phong ấn ba linh hồn của hắn.
Chương 1685: Để mất mục tiêu

“Cấm phách!”

Ba Chuẩn Thánh hét lên, phong ấn thất phách của Diệp Thành.

“Khoá thần!”

Ba Chuẩn Thánh cuối cùng tế ra xích sắt, phóng thẳng vào thần hải của Diệp Thành, khoá chặt nguyên thần của hắn.

Nhìn thấy cảnh này, tu sĩ tứ phương đều thở dài, lão bối tu sĩ là nhìn thấu đáo nhất, họ biết lai lịch của chín Chuẩn Thánh này, cũng biết sự bá đạo của thần thông ấy, một khí trúng chiêu thì sẽ chết chắc.

“Diệt!”

Trong tiếng thở dài của mọi người, chín Chuẩn Thánh đồng thanh hô lên, âm thanh u ám mà lạnh lẽo, hư ảo mà uy nghiêm, giống như lời phán xét của trời cao.

“Thật sự cho rằng lão tử dễ bị bắt nạt à?”

Diệp Thành chế nhạo, hỗn độn đạo tắc bay ra, một sợi xích pháp tắc đan xen ngưng tụ thành thần kiếm đạo tắc, chém đứt dây xích trói buộc hắn.

Chín Chuẩn Thánh rên lên, khoé miệng trào máu, dường như đã bị phản phệ.

“Ngoại đạo pháp tướng, mở!”

Diệp Thành hét lớn, dị tượng hỗn độn xuất hiện, đó là một thế giới giống như thực, tiên quang tản ra tứ phía, huy hoàng lộng lẫy, núi non sông lớn, cỏ cây hoa lá do đạo tắc đan xen tạo thành đều sống động như thật, Diệp Thành đứng trong đó như một bậc tiên vương.

“Đây… Đây là dị tượng gì?”

Tu sĩ bốn phương kinh ngạc nhìn ngoại đạo pháp tướng của Diệp Thành, dị tượng khổng lồ thế này là lần đầu tiên họ nhìn thấy.

“Pháp hỗn độn, đạo vạn vật sao?”

Lão già béo và Cô Lam khẽ thì thầm, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Phá!”

Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành giơ cao thế giới hỗn độn, đập tan kết giới đang nhốt hắn bên trong.

Phụt! Phụt! Phụt!

Tiếng nôn ra máu lập tức vang lên, chín Chuẩn Thánh điều khiển kết giới đều bay ra ngoài, lại bị phản phệ mạnh một lần nữa, trong mắt còn lộ rõ vẻ kinh hãi, bọn họ không ngờ Diệp Thành lại mạnh đến vậy, không chỉ phá được bí thuật khoá thần mà ngay cả kết giới khốn thần cũng bị phá vỡ, phải biết rằng đến Thánh Nhân bình thường cũng khó mà làm được như hắn!

“Đến lượt ta!”

Vẻ mặt Diệp Thành lạnh lùng, hắn thi triển Súc Địa Thành Thốn lập tức tới trước mặt một Chuẩn Thánh.

“Ngươi…”

Chuẩn Thánh đó biến sắc, muốn chạy trốn nhưng vẫn không thoát khỏi kết cục bị tiêu diệt, đầu bị chém ngay tại chỗ, đến nguyên thần cũng không tránh khỏi bị dập tắt.

“Rút!”

Tám vị Chuẩn Thánh còn lại lập tức rút lui, Diệp Thành quá quái dị, chín người cũng không phải đối thủ của hắn chứ nói gì bây giờ chỉ còn tám người.

“Đi đâu!”

Diệp Thành vụt qua, bàn tay to màu vàng che kín tinh không, nặng tựa như núi, tám Chuẩn Thánh vừa bỏ trốn lập tức bị áp lực chèn ép lảo đảo một hồi, trong đó có một Chuẩn Thánh thảm hại nhất, có lẽ là đạo hạnh vẫn kém nên thân thể bị nghiền nát, nguyên thần vừa chạy ra đã bị Diệp Thành giẫm thành tro bay.

Phụt! Phụt! Phụt!

Sau đó máu vẫn tiếp tục bắn ra tung tóe, bảy Chuẩn Thánh còn lại cũng không khá hơn là bao, bốn cái đầu lần lượt rời khỏi cổ, có hai Chuẩn Thánh cả thân thể và nguyên thần đều bị một quyền của Diệp Thành đấm thành mảnh vụn, một Chuẩn Thánh cuối cùng liều mạng chạy trốn, tuy chạy không chậm nhưng cũng khó thoát khỏi kết cục bị tiêu diệt.

“Lợi hại!”

Nhìn Diệp Thành toàn thân đầy máu, tu sĩ bốn phương đều kinh ngạc thốt lên.

Đếm lại thì từ sau khi Diệp Thành xông ra đã liên tiếp giết hơn mười vị Chuẩn Thánh, trong đó có rất nhiều người không phải Chuẩn Thánh tầm thường, chiến tích này đã vượt qua phạm trù của tu sĩ cảnh giới Hoàng.

“Được lắm!”

Giữa những tiếng cảm thán chợt có một giọng nói hư ảo vang lên, lạnh lẽo mà âm u như thể phát ra từ địa ngục Cửu U, chỉ nghe âm thanh thôi đã thấy hoảng hốt.

“Thánh Nhân!”

Lão già béo và Cô Lam nhìn về hướng đó rồi hơi nheo mắt.

Không chỉ họ mà rất nhiều lão bối tu sĩ đều nhìn về nơi đó, trong mắt đều hiện lên vẻ sợ hãi, đến Thánh Nhân cũng không ngoại lệ.

Diệp Thành đứng trên tinh không, thờ ơ nhìn về nơi sâu trong tinh không, người đó chính là người bí ẩn đã bắn ra thần quang huỷ diệt lúc trước, đúng là một Thánh Nhân, hơn nữa còn là Thánh Nhân cực kỳ cường đại, mạnh hơn bất kỳ Thánh Nhân nào hắn từng gặp.

Dưới cái nhìn của mọi người, một bóng đen từ tinh không xa xăm bay tới.

Ông ta rất kỳ lạ, chỉ là một bóng đen không nhìn thấy khuôn mặt, khí tức hư ảo khó nắm bắt, giống như một bóng ma, âm u và lạnh lẽo, đôi mắt ánh lên u quang khiến người ta không dám nhìn thẳng, như một vực sâu không đáy, nhìn một lần là linh hồn sẽ bị hút trọn.

“Chiến!”

Diệp Thành hét lên một tiếng ngạo mạn rồi bước lên trời, bay về phía bóng đen ấy.

Thấy vậy, mọi người đều nín thở, họ rất muốn biết một kẻ giết được hơn mười Chuẩn Thánh có thể đỡ được mấy chiêu trong tay một Thánh Nhân cường đại.

Nhưng điều khiến mọi người không kịp phản ứng là Diệp Thành vừa chạy được nửa đường lại đột ngột quay lại… chạy mất.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom