• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-272

Chương 250: nhà họ Tô tạo nghiệt




Chương 250: nhà họ Tô tạo nghiệt
“Ai ui! Dương Dương! Em thật sự cắn, đau chết luôn.” Giọng Đường Dũng đứt quãng truyền tới tai tôi.
Lúc này tôi mới hoảng hốt nhớ tới Đường Dũng cũng có ở đây, nhưng bây giờ tôi giống như mất trí nhớ, trong đầu nghĩ đều là: Tôi là sao? Tôi ở đâu? Tôi đang làm gì?
“Dương Dương! Nhìn anh này! Em tỉnh lại đi, đừng nhìn sâm tinh!” Đường Dũng trước mặt tôi đang nghiến răng lại nắm lấy bả vai tôi, không biết tay anh ta từ lúc nào bị thương, ngón trỏ đang từ từ chảy máu, nhưng cho dù như vậy anh ta vẫn liều chết lay tôi, miệng vẫn không ngừng hét to.
Tôi sững sờ nhìn anh ta, nhìn bộ dáng của anh ta còn thấy có chút khôi hài, trong tiềm thức lại cảm thấy Đường Dũng nói gì cũng không liên quan tới tôi, bây giờ chuyện tôi muốn làm chính là cởi sợi dây trên người sâm tinh, đem đứa nhỏ đáng yêu vừa rồi giải cứu ra.
Nhưng lực Đường Dũng giữ tôi rất mạnh, tôi căn bản không thoát ra được. Ngay khi tôi nghĩ hết biện pháp để thoát khỏi sự khống chế của Đường Dũng thì bỗng nhiên mặt anh ta trở nên hung dữ, trực tiếp nhào tới tôi, mặt áp thẳng vào mặt tôi, răng cắn vào môi tôi.
Đau quá!
Tôi đau đến nhảy dựng người, ngay cả lông trên người cũng dựng đứng, liều mạng đẩy Đường Dũng ra.
Nhưng Đường Dũng hết lần này tới lần khác làm khó dễ tôi,răng vẫn ngập vào môi tôi cắn mạnh.
Một mùi máu tanh trong nháy mắt lan tràn trong miệng tôi xộc lên giống như mù tạt vậy, một cảm giác kích thích khác thường xông thẳng lên não. Lập tức tinh thần tôi tỉnh lại, nhớ tới bây giờ tôi còn đang ở trong Thần Nông Giá, tới đây chính là để lấy nhân sâm về cho Tô Mộc.
Vừa rồi chắc chắn là tôi bị trúng thuật mê hồn nào đó của sâm tinh, có điều Đường Dùng sau khi cắn môi dưới của tôi còn chưa chịu buông tôi, trong miệng mang theo mùi cam dễ ngửi không ngừng hút lấy máu rỉ ra từ vết thương của tôi giống như đang thưởng thức cái gì đó ngon vậy.
Trong nháy mắt tôi sợ ngây người, đầu óc lại trở nên trống rỗng.
Tôi… đây là bị Đường Dũng cưỡng hôn sao?
Tim tôi đột nhiên đập mạnh, nhìn gương mặt phía trước khiếp sợ.
Anh ta lúc này rất đắm đuối, rất hưởng thụ, ngay cả đôi mắt cũng nhắm lại, hơi thở gấp gáp, thậm chí tay cũng không an phận đã thò vào trong áo tôi, đưa ra sau lưng sờ lên cúc áo ngực của tôi.
Tôi cả kinh trong lòng, trong lúc nguy cấp đột nhiên gương mặt lạnh như băng của Tô Mộc xuất hiện trước mặt tôi, tôi rùng mình một cái, đầu óc chợt tỉnh lại, đẩy Đường Dũng ra, tức giận nói: “Anh muốn làm gì?”
“Nghĩ xem…” Mặt Đường Dũng ửng hồng, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy yêu thương.
“Nghĩ gì?” Tôi sửng sốt một chút, hỏi xong mới nhận ra tôi bị Đường Dũng đùa giỡn liền mắng anh ta một câu.
Đường Dũng bị tôi đẩy ra mặt lộ vẻ bất mãn, nhưng anh ta cũng không xông lại nữa mà nhìn tôi dò xét, tay còn quơ quơ trước mắt tôi: “Dương Dương, em tỉnh chưa? Biết anh là ai không?”
“Anh nói xem.” Tôi trợn mắt lên nhìn anh ta, mẹ nó ngàn phòng vạn phòng vẫn bị chó sói háo sắc này lợi dụng, nếu để cho Tô Mộc biết…
Nghĩ tới hậu quả có thể phát sinh tôi không khỏi rùng mình một cái, trợn mắt hung dữ nhìn Đường Dũng, nói: “Chuyện này chỉ có trời biết đất biết, anh biết tôi biết, nếu như sau này có người thứ ba biết chuyện vừa xảy ra thì tôi sẽ cắt lưỡi của anh!”
“Em thật không công bằng, Dương Dương. Dù sao vừa rồi cũng là anh cứu em, không phải anh cố ý lợi dụng em. Hơn nữa nếu như anh không hôn em thì em sẽ thả sâm tinh ra, như vậy không phải chúng ta công toi sao? Nói cho cùng anh hôn em chính là giúp em, em không cảm ơn anh thì thôi lại còn…”
“Còn cái gì?” Không đợi anh ta nói xong tôi đã quay đầu lại nhìn.
Đường Dũng hiển nhiên không ngờ đột nhiên tôi quay đầu lại nên giật mình, nhưng miệng còn cười mỉm giống như quên mất vừa rồi tôi đã nói gì.
“Không có gì, hê hê.” Đường Dũng cười khan hai tiếng, vẻ mặt vẫn còn đắm chìm trong chuyện tốt đẹp vừa rồi nhưng vẫn chạy tới trước mặt tôi, hung hăng hướng về phía sâm tinh không có tóc, giả vờ tức giận mắng: “Cũng tại ngươi, ông đây cùng lắm chỉ mượn mấy sợi rễ trên người ngươi mà thôi, cũng không phải muốn lấy mạng ngươi, sao lại sử dụng thuật pháp đối với vợ ta khiến vợ ta tức giận!”
“Á…” Sâm tinh cũng rất phối hợp, bị Đường Dũng đánh một cái liền ô ô bắt đầu kêu rên.
Tôi sợ chậm chễ một hồi sâm tinh lại gây ra chuyện gì, liền bảo Đường Dũng đừng làm trò nữa, mau cắt rễ của sâm tinh đem về cho Tô Mộc rồi thả sâm tinh ra, rồi chúng tôi cũng mau trở về cứu Tô Mộc.
Ai ngờ sâm tinh cùng Đường Dũng nghe được tôi muốn thả sâm tinh đi liền đồng loạt sửng sốt một chút, sau đó một người một tinh đều có biểu tình rất quái đị.
“Làm sao? Lời tôi nói có gì không đúng sao? "Tôi không hiểu nhìn Đường Dũng, hỏi.
“ây... Không có gì là không đúng chuyện sâm tinh lát nữa chúng ta nói sau."Đuờng Dũng nói.
Nói xong anh ta liền móc từ trong người ra một túi da rắn bọc lấy sâm tinh, sau đó nhanh chóng dùng dây đỏ buộc miệng túi lại.
Sau khi buộc miệng túi, Đường Dũng xoay cái túi mấy vòng, miệng lầm bầm đọc thần chú. Sau khi đọc thần chú xong, sâm tinh vừa rồi còn to như con chó nhỏ liền bé đi rất nhiều, cùng với đó túi đa rắn cũng nhỏ lại, cuối cùng chỉ lớn bằng bàn tay, rất tinh xảo. Đường Dũng nhíu hai lần, sau đó tiện tay đem túi da rắn nhét vào trong túi, nói: “Đi thôi.”
“Anh vừa rồi…”Tôi bị hành động vừa rồi của Đường Dũng khiến cho kinh động. Vừa nói vừa đi theo Đường Dũng quơ quơ cánh tay trên không trung, nói: “ làm như thế nào? Sao sâm tinh đột nhiên lại nhỏ đi? Ngay cả túi da rắn cũng nhỏ đi? Túi da rắn của anh là bảo bối gì, có phải nhét bất cứ đồ gì vào cũng có thể biến lớn nhỏ? quá thần kỳ."
Tôi vừa nói vừa chìa tay ra với Đường Dũng, tỏ ý bảo anh ta lấy ra túi da rắn để tôi xem một chút, dù sao thứ đồ này tôi mới thấy ở trong phim, không ngờ thực tế cũng có đồ vật thần kỳ như vậy. Nếu như nó thật sự có thể đem tất cả đồ bỏ vào biến thành nhỏ đi vậy thì sau này ra khỏi cửa tôi cần gì mang túi xách, tất cả mọi thứ đều có thể nhét vào trong túi da rắn này, thậm chí đi Thái Lan cũng có thể chỉ cần mua một vé, Đường Dũng đem tôi bỏ vào trong túi là được
“Em nghĩ nhiều rồi, nếu nó thật sự thần kỳ như vậy thì anh cần gì phải đi bán bùa chú, sớm đi làm vận chuyển được rồi.” Đường Dũng im lặng rồi khẽ cười một tiếng, dí ngón tay lên trán tôi, giải thích: “Da rắn này là được lấy từ trên một xà yêu. em cũng đó yêu quái có thể tùy ý biến to thu nhỏ, cho nên da rắn này biến thành nhỏ cũng không có gì ngạc nhiên. Còn sâm tinh kìa thì vốn bản thể của nó cũng không lớn, vừa rồi chẳng qua anh đọc thần chú để cho sâm tinh hiện ra bản thể, để nó biến lại thành hình đáng nhân sâm, như vậy sẽ thuận tiện mang theo.”
“ừm, ra là vậy ."Nghe Đường Dũng nói tôi liền có chút thất vọng, cũng không còn hứng thú nhìn xem sâm tinh vốn có dáng dấp thế nào, cùng Đường Dũng nhanh chóng quay lại lều.
Trải qua một hồi, lúc này đã là hơn bốn giờ sáng. Chúng tôi cốgắng ngủ một lúc, sáng sớm hôm sau hai chúng tôi liền thu dọn đồ đạc rồi xuống núi, chạy thẳng tới tiệm cơm lúc trước.
Lúc này ông chủ tiệm mới vừa mở cửa, thấy chúng tôi sớm quay lại như vậy còn có chút bất ngờ, cười ha hả hỏi chúng tôi thế nào, tối hôm qua có gặp phải thú dữ gì hay không.
Đường Dũng tương đối nói nhiều, bảo ông chủ chuẩn bị cho chúng tôi một ít thức ăn, sau đó trong lúc chờ cơm liền kể rất sống động cho ông chủ về khu rừng.
Cái gì mà leo lên mỏm đá ở bìa núi nhìn thấy nhân sâm hoang dã, ngủ đêm trong rừng bị sóc nhỏ nạo lòng bàn chân, lại còn hơn ba giờ đêm hôm qua nhìn thấy đom đóm khắp núi đồi, đẹp vô cùng...
Tôi ở bên cạnh nghe âm thầm tặc lưỡi. Trước kia tôi cảm thấy Đường Dũng chỉ là hay nói phóng đại, không ngờ anh ta không chỉ nói phóng đại mà còn có thể bịa chuyện. Những chuyện anh ta nói cùng ông chủ một món cũng chưa từng xảy ra, nhưng anh ta lại có thể nói hết sức cặn kẽ, giống như thật sự hôm qua anh ta đã trải qua vậy. Nếu như không phải tối hôm qua tôi luôn ở cạnh anh ta thì không chừng tôi cũng tin sái cổ.
Ông chủ nghe Đường Dũng nói liền sửng sốt một chút, nói ông ta từ nhỏ lớn lên bên cạnh Thần Nông Giá lại chưa từng thấy những cảnh đẹp mà anh ta nói, hóa ra ngủ trong rừng sẽ thấy được cảnh như vậy, chờ ngày nào không bận rộn nhất định ông ta sẽ vào rừng tự mình cảm thụ một chút...
Đường Dũng chỉ cười hì hì, nói rất hào hứng. Tôi thấy ông chủ kia bị Đường Dũng lừa càng ngày càng sâu, không khỏi có chút thương hại cho ông chủ, êm đêm nhà cửa không ở lại muốn lên núi, nói thật chứ buổi tối trong núi không có chút nào lãng mạn giống như Đường Dũng nói, thật sự có thể dùng từ kinh khủng để hình dung, cho dù thế nào đi nữa tôi cũng không muốn vào trong núi rừng mà cắm trại nữa.
Đến khi đồ ăn được mang lên tôi liền ngắt lời Đường Dũng, bảo anh ta ăn cơm quan trọng hơn, chúng tôi ăn xong còn phải lên đường.
“Được rồi, đại ca tôi đã lên tiếng thì hôm nay nói tới đây thôi, sau này tôi còn tới Thần Nông Giá sẽ lại tới đây trò chuyện với anh." Đường Dũng cười nói với ông chủ tiệm cơm, coi như bọn họ vừa rồi chỉ là nói chuyện phiếm vài câu.
Chờ sau khi ông chủ đi, nhân dịp ăn cơm tôi liền đạp chân Đường Dũng một cái, nhỏ giọng hỏi sao vừa rồi Đường Dũng lại bịa chuyện với ông chủ tiệm, còn nói đom đóm với sóc nhỏ gì, tối hôm qua tôi ở trong rừng sợ gần chết, tới một cái lông con sóc cũng không thấy đâu.
“Chứ chẳng lẽ nói tối qua chúng ta đi bắt sâm tinh hay sao? Huống chi vừa rồi cũng không phải anh bịa chuyện, những cảnh này trước kia anh từng thấy trong Thần Nông Giá rồi, cảnh sắc thật sự đẹp vô cùng. Nếu không phải bây giờ không đúng mùa thì anh đã muốn mang em vào trong rừng mấy ngày, để cho em cũng thấy cả rừng đom đóm bay ngập trời, rất đồ sộ." Đường Dũng nói.
Bây giờ tôi đã không dám tin lời Đường Dũng, nhìn anh ta bán tín bán nghi, hỏi: "Trước kia anh đã tới Thần Nông Giá à?Tới đây làm gì?
“ Em đừng để ý, dù sao không phải tới du lịch.” Đường Dũng nhe răng cười một tiếng, thần bí cười hì hì.
Trên mặt anh ta rõ ràng có vẻ như đợi tôi tiếp tục hỏi tới, chắc hẳn lần đầu anh đã đến đây làm chuyện kinh thiên địa, động quỷ thần gì đó.
Nhưng boy giờ tôi đã hiểu rõ về anh, quả thật có tò mò trước đây anh đến nơi này làm gì, nhưng thấy anh ta vòng vo như vậy tôi liền không hỏi nữa. Gật đầu một cái tiếp tục vùi đầu ăn cơm, không tiếp tục trò chuyện nữa.
Làm như vậy ngược lại khiến cho Đường Dũng khó chịu, anh ta có vẻ như đang phải kìm nén gì đó, mặt đỏ bừng, hấp tấp nhìn tôi, nhiều lần muốn nói lại thôi.
Cuối cùng rốt cuộc anh ta không nhịn nổi, kéo tôi hai cái, hỏi tôi: “Em không tò mò anh đến Thần Nông Giá làm gì à.”
“Không tò mò.” Tôi nín cười trong lòng, mặt vẫn không có biểu tình gì, nhàn nhạt nói.
Đường Dũng liền trợn mắt nhìn tôi, hiển nhiên đối với phản ứng của tôi rất không hài lòng. Gãi đầu gãi tai một hồi, rốt cuộc anh ta không nhịn đưọc, lần nữa lại gần, cười nói: “Năm đó anh nhận một vụ việc ở sâu trong Thần Nông Giá, nơi đó có một khoảng thời gian bị quỷ quậy phá ban đêm, cứ trời vừa tối thì người già trong thôn sẽ chết. Người dân trong thôn liền tìm khắp đạo sĩ cùng hòa thưọng trong vùng nhưng cũng không có tác dụng gì, cuối cùng cũng không biết vì sao lại tìm
được anh, mời anh tới. vốn ban đầu anh tưởng rằng đây chỉ là việc bị quỷ nhát bình thường, kết quả sau anh mới phát hiện chuyện không đơn giản như vậy. Nhắc tới trong này còn dính tới nhà của lão quỷ, đều là nhà họ Tô bọn họ tạo nghiệt trong Thần Nông Giá này…”
“Tô Mộc? Chuyện này sao lại liên quan đến Tô Mộc?” Tôi vốn không quan tâm tới chuyện của Đường Dũng, cũng không muốn nghe anh ta khoác lác, nhưng đột nhiên anh ta nhắc tới Tô Mộc khiến tôi lại thấy hứng thú vô cùng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom