• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-274

Chương 252: Quỷ Đầu Xù




Chương 252: Quỷ Đầu Xù
“Sợ là Lưu Đại Tráng có đi thật, cũng thật sự đã buông nhưng vẫn không được tha thứ.” Đường Dũng nghe tới đây liền nói.
Nói xong anh ta liền hỏi mẹ của Lưu Đại Tráng chết giống lão Thái, vậy Lưu Đại Tráng chết như thế nào?”
“Đột tử mà chết. Khi chúng ta chạy đến nơi, Lưu Đại Tráng thấy cảnh kia liền ngã ngồi xuống đất, con ngươi lồi ra, màu đỏ tràn ra đầy mặt, miệng cũng méo mó như sắp rách. Hắn chết ngay trước mặt mẹ mình, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm lên giường, có lẽ do chính mắt nhìn thấy mẹ bị lột da róc xương khiến hắn sợ hãi mà chết.”
Đường Dũng nghe vậy im lặng hồi lâu, sau đó hỏi: “Sau đó thì sao? Trong thôn lại có ai chết không?”
“Có! Cứ mỗi ngày một người. Dường như đều là những người lớn tuổi, theo số tuổi từ trên xuống dưới lần lượt chết, lại chết rất giống nhau. Người trong thôn bây giờ rất hoang mang, những người lớn tuổi nếu có thể đều tránh đi ra ngoài, hoặc là đi tới nhà người thân ở tạm hoặc là dời cả nhà đi, chỉ còn những người già không nơi nương tựa ở lại nơi này. Nếu không mời được cao nhân tới trấn an ông Rồng thần thì e rằng không bao lâu nữa thôn Thần Long này không còn một nhà nào.” Mặt trưởng thôn lộ vẻ đau khổ, nói.
“Mọi người chưa tìm cao nhân nào tới xem một chút sao? Từ người đầu tiên chết là lão Thái tới hôm nay tổng cộng bao nhiêu ngày? Đã có bao nhiêu người chết?” Đường Dũng hỏi.
Anh ta vừa nói ra lời này thì người dân đang xì xào bàn tán xung quanh bỗng nhiên im bặt, nhà của trưởng thôn lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh, ngay cả sắc mặt của trưởng thôn cũng thay đổi. Ông ta lúng túng một chút, sau đó mới cười cứng ngắc một tiếng, giải thích: “Cậu cũng thấy, dân trong thôn không có điều kiện, đường đi lại khép kín, chúng tôi quả thật không biết nên đi tìm cao nhân ở đâu. Vì vậy con trai tôi mới lên internet mới tìm được cậu. Mười lăm triệu đồng của chúng tôi kia đều là người dân trong thôn gom góp. Tiểu huynh đệ, chuyện trấn an ông Rồng thần này liền nhờ cậy vào cậu, cậu nhất định đừng từ chối.”
Vừa nói nước mắt trưởng thôn đã rơm rớp, hai tay nắm chặt tay Đường Dũng giống như đang bám vào một sợi dây cứu mạng vậy.
“À… ừ…” Đường Dũng nghe trưởng thôn nói đã thấy nặng trĩu trong lòng, cố gắng cười nhạt. Nếu bọn họ đã có internet, lại còn có xe máy để tới ga tàu đón người chứng tỏ bọn họ có thể liên lạc ra bên ngoài, sao có thể nói là không có cách nào tìm cao nhân giúp đỡ.
Ông ta không chịu nói chứng tỏ nhất định trong này có vấn đề. Hơn nữa lúc Đường Dũng vừa vào trong thôn thì người dẫn đã biết rồi kéo ra xem, chắc chắn bọn họ lúc trước cũng đã đi tìm người. Chỉ là có lẽ người kia không giải quyết được chuyện này, còn xui xẻo bị chết cho nên trưởng thôn không dám nói thật vì sợ Đường Dũng bỏ chạy.
Hơn nữa chuyện này nghiêm trọng như vậy nhất định trưởng thôn không phải chỉ tìm một người, không chừng cao nhân mười dặm quanh đây bọn họ cũng đã tìm đến, đều không có tác dụng cho nên con trai ông ta mới lên internet thử vận may một chút.
Thì ra coi ta như kẻ ngốc, chuyện căn bản không đơn giản là ma quỷ lộng hành như con trai trưởng thôn nói trên mạng. Chỉ có mười lăm triệu đồng mà đã muốn lừa ta đi tìm cái chết, giỏi thật. Đường Dũng thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này anh ta liền quyết định, đàm phán lại phí! Nếu trưởng thôn không thật thà như vậy thì anh ta cũng không thể bị thiệt thòi.
Mặt Đường Dũng liền trầm xuống, lạnh lùng nhìn trưởng thôn, nói: “Chuyện này rất phức tạp, hơn nữa lại rất nguy hiểm, không hề giống như những gì con trai ông nói trên internet, cho nên chi phí phải tăng lên.”
Nghe được tiền phải tăng lên, sắc mặt trưởng thôn lộ vẻ khổ sở, lúc này liền nói: “Tiểu huynh đệ, các ngươi đến từ thành phố lớn, trong tay đều có tiền nên không coi tiền của chúng tôi ra gì. Nhưng tiền này từng đồng đều được người dân trong thôn đi rừng tích cóp được, đều là mồ hôi nước mắt của chúng tôi. Hơn nữa chúng tôi là ở giữa núi, điều kiện tồi tệ, đất đai ở đây đều là vách núi thẳng đứng, mỗi lần đi rừng đều là liều mạng…”
“Vậy tôi không phải là liều mạng sao? Không cẩn thận thì không chừng tôi cũng bị phân thành ba. Nếu như ông cảm thấy tiền này tôi dễ kiếm vậy thì ông cứ tự làm, tôi trả lại tiền tàu xe cho ông rồi về nhà, còn hơn là mất mạng.” Đường Dũng nói, vừa nói anh ta liền đứng dậy muốn đi.
Thấy Đường Dũng không muốn làm, người dân trong thôn liền nôn nóng vây quanh Đường Dũng, không để Đường Dũng ra đi.
Trưởng thôn cũng cuống cuồng, ông ta vừa sợ Đường Dũng đi mất lại vừa không muốn tăng tiền cho Đường Dũng.
Cuối cùng vẫn là con trai trưởng thôn ghé vào tai nói mấy câu cho cha mình, trưởng thôn mới gật đầu một cái, đồng ý thêm tiền.
Lúc con trai trưởng thôn nói vừa lúc bị Đường Dũng nhìn thấy, nhìn khẩu hình kia rõ ràng hắn ta nói là: Đồng ý với cậu ta trước, dù sao cậu ta cũng không nhất định sẽ giải quyết được chuyện này. Nếu như cậu ta lại chết như mấy người trước thì tiền kia cũng không mất, lỡ như cậu ta thật sự giải quyết được chuyện này thì có tăng tiền chúng ta cũng không thiệt, ít nhất giữ được mạng cho cha. Cha, chúng ta không còn chờ thêm được nữa, trong thôn đã không còn mấy người nhiều tuổi hơn cha.
Hóa ra là như vậy.
Mặt Đường Dũng lạnh hơn, ấn tượng tốt đối với người trưởng thôn này cũng sớm biến mất hầu như không còn. Thấy trưởng thôn đồng ý tăng giá, Đường Dũng cũng không cùng trưởng thôn khách khí nữa, trực tiếp đòi hỏi: “Ba mươi triệu, chỉ cần tôi giải quyết được chuyện này ông phải trả tôi ba mươi triệu! Trả trước mười triệu tiền đặt cọc, sau khi giải quyết xong trả thêm n, nếu không ngay bây giờ tôi sẽ quay lại thành phố!”
Tôi nghe được tới đây rốt cuộc không nhịn được, cắt đứt lời đường dũng: “Khoan đã, không phải anh vừa mới nói anh đòi hỏi quá đáng sau, sao lại chỉ tăng thêm có năm triệu? Vì ba mươi triệu mà chạy đi bán mạng cho người khác?”
“À.. Lúc ấy anh còn trẻ, chưa từng thấy nhiều tiền…” Đường Dũng cười nói.
Không chỉ tôi bất ngờ, năm đó cha con trưởng thôn cũng rất giật mình, thấy Đường Dũng đòi tăng bọn họ tưởng tăng không ít, rốt cuộc chỉ có thêm năm triệu bọn họ liền vui vẻ đồng ý, hơn nữa liền móc ra tiền cọc đưa cho Đường Dũng.
Đường Dũng nhận được tiền tâm tình liền tốt hơn một chút. Nãy giờ nghe chuyện anh ta cũng còn chưa biết rốt cuộc mình phải đối mặt với thứ gì, liền hỏi bây giờ bình gốm ở đâu, anh ta muốn đi xem.
Nghe Đường Dũng nói muốn đi xem bình gốm, người dân vây xung quanh đồng loạt lui về một bước, động tác rất đều, ăn ý dị thường.
Chỉ có con trai trưởng thôn vẫn đứng đó, hắn ta lại không có vẻ kiêng kỵ bình gốm như những người khác, bảo Đường Dũng đi theo anh ta, anh ta đưa Đường Dũng đi xem.
Nói xong hai người liền một đường đi lên, theo đường mòn quanh co đi vào trong núi.
Khi lên tới đỉnh núi, con trai trưởng thôn mới dừng lại trước một cái từ đường nhỏ đơn độc, nói từ khi Lưu Đại Tráng chết thì người dân bọn họ cũng không biết hắn ta trộm vật này ở đâu, cũng không có cách trả lại, liền chỉ có thể đặt trong từ đường, hi vọng tổ tiên bảo bọc giúp bọn họ tai qua nạn khỏi.
Đường Dũng nghe vậy liền đi vào, nhưng vừa tới cửa liền cảm giác được một cổ sát khí nhào tới, chạy thẳng vào người Đường Dũng!
Đường Dũng cả kinh trong lòng, cũng may anh ta phản ứng nhanh, lại am hiểu nhất là chạy thoát thân, liền không kịp thấy rõ thứ đang nhào tới là gì đã nhảy qua một bên. Sát khí kia đánh không trúng liền biến mất không thấy, cho dù Đường Dũng mở thiên nhãn cũng không tìm được hành tung của sát khí đâu.
Địch trong tối ta ngoài sáng, tình cảnh này tương đối bị động.
Không biết phải làm gì, Đường Dũng liền đem Diệu Diệu thả ra. Diệu Diệu là quỷ, đối với khí tức của quỷ sẽ rất nhạy cảm.
Lúc này chuyện lạ liền xảy ra. Sau khi Diệu Diệu ra ngoài trước tiên liền xem xét một vòng, sau đó tới trước mặt bình gốm, nhìn nhìn ngửi ngửi, xem xét nửa ngày nó mới quay đầu nhìn Đường Dũng, nói không thấy gì cả. Ngoại trừ chính nó ra thì nơi này không có bất kỳ âm hồn gì.
Vừa nói xong thì đột nhiên bên Diệu Diệu kêu lên một tiếng, đưa tay xoa đầu giống như bị đánh, mặt nhìn bốn phía xung quanh đề phòng nhưng lại không thấy gì.
Lúc này Đường Dũng mới ý thức được chuyện nghiêm trọng.
Anh ta đã sớm tu luyện ra thiên nhãn, âm vật hay âm khí anh ta sẽ thấy rõ, cho dù qủy có lợi hại đến mấy thì cũng chỉ giấu được mắt anh ta, tuyệt không thể nào ngay cả Diệu Diệu cũng không thấy.
Bây giờ ngay cả Diệu Diệu cũng mù mờ không thấy gì, điều này chứng tỏ ít nhất quỷ kia phải lợi hại hơn Diệu Diệu rất nhiều, hơn nữa tới tận bây giờ anh ta vẫn chưa thấy quỷ kia trông như nào.
Lúc này anh ta liền mang Diệu Diệu chạy khỏi từ đường, giờ mới thấy cái giá ba mươi triệu kia vẫn còn là quá ít…
Cũng may thứ kia chỉ khi trời tối mới ra ngoài hại người, ít nhất khi trời còn sáng thì còn an toàn, Đường Dũng cũng còn một buổi chiều để có thể nghiên cứu xem đối phương rốt cuộc là quỷ vật gì.
Khi anh ta học trở thành tăng nhân Thái Lan chưa từng được nghe sư phụ nói về loại quỷ như này, anh ta liền tạm thời ôm chân phật, gọi điện thoại cho sư phụ cầu cứu.
Sư phụ anh ta nghe xong chuyện chỉ nói một câu: Mau rời khỏi chỗ đó, càng xa càng tốt.
Đường Dũng nghe thấy sư phụ nói liền tan nát trong lòng, nói: “Muộn rồi, không đi được.”
Thôn này hẻo lánh như nào Đường Dũng cũng đã biết, phải đi xe máy rồi lại cưỡi lừa, hơn nữa nơi này dáng dấp núi rừng đều giống nhau, lúc đi tới vòng vòng vèo vèo khiến Đường Dũng không nhớ được đường, không có người đưa thì anh ta cũng không thể đi ra ngoài. Đây cũng là nguyên nhân mà trưởng thôn đưa anh ta mười triệu không chút băn khoăn, bởi vì anh ta nhận tiền cũng sẽ chỉ có hai lựa chọn, một là chết ở nơi này, hai là giải quyết xong chuyện sẽ rời đi bình an.
Sư phụ Đường Dũng nghe Đường Dũng nói như vậy, im lặng một hồi, lúc nói tiếp giọng đã trầm thấp đi rất nhiều, nói: “Loại quỷ này cũng là khi ta tới đây mới nghe nói. Có câu ‘Bách quỷ dạ hành’, rất giống như tình huống con gặp phải bây giờ.”
“Cái gọi là bách quỷ dạ hành cũng không phải là một trăm con quỷ đồng thời đi ra mà là những con quỷ bị chết bằng đủ nguyên nhân khác nhau tập trung một chỗ. Bọn chúng có tên khác nhau, oán khí cũng không giống nhau, như vậy ở tình huống bình thường chúng sẽ không ở chung với nhau, có thể hấp thu cũng chỉ là oán khí trên cơ thể mình, thực lực cũng chỉ có vậy. Nhưng khi tất cả quỷ cùng tụ tập một chỗ, các loại oán khí cùng sát khí tụ lại một chỗ sẽ tạo ra một cỗ oán niệm cực lớn, oán niệm này sẽ khiến thực lực của tất cả quỷ đều tăng vọt, vì thế chúng tạo thành một bang hội gọi là Bách quỷ dạ hành.”
“Nhiều quỷ có thực lực thâm hậu như vậy tụ chung một chỗ là một thế lực không nhỏ, cho nên bình thường bọn chúng rất cẩn thận, căn bản không để lộ mặt trước mặt người còn sống, tránh khiến cho quỷ sai chú ý, nhưng chỉ cần bọn chúng xuất hiện thì nhất định sẽ gây cho dân chúng khốn khổ. Ta nghe các lão đạo có nói, cái gọi là Bách quỷ dạ hành đều có một đặc tính, chính là một con quỷ đầu tiên đi ra thì sau đó mỗi buổi tối đều có một loại quỷ đi ra ăn uống, bọn chúng trời sinh đã hung dữ, thích nhất là thích hút tinh khí cùng hồn phách người, còn đem da thịt xương cốt người lọc ra, bày ở trên giường thưởng thức.”
Nói xong sư phụ Đường Dũng hỏi hôm nay là ngày thứ mấy từ khi ông già đầu tiên chết?
Đường Dũng liền nhìn về con trai trưởng thôn ở bên canh, tỏ ý hỏi.
“Ngày thứ tám. Trước đã chết bảy người già, kiểu chết đều là như vậy.” Con trai trưởng thôn nói.
“Quỷ treo cổ, quỷ nước, quỷ dao, quỷ câu hồn, quỷ nhỏ, quỷ lôi, quỷ mộ, tối nay hẳn là tới quỷ đầu xù.” Sư phụ Đường Dũng ở đầu dây bên kia vừa bấm đốt ngón tay tính toán vừa nói.
“Khá tốt, khá tốt. Coi như tiểu tử ngươi mạng lớn. Quỷ đầu xù trong Bách quỷ dạ dành được coi là đần, ngươi cùng thêm Diệu Diệu hẳn có thể miễn cưỡng thu phục nó. Chỉ cần tối nay ngươi thu được quỷ đầu xù thì cũng có thể coi như phá được trận pháp Bách quỷ dạ hành, quỷ phía sau không thấy quỷ đầu xù quay lại sẽ không dám đi ra nữa. Quỷ đi ra sau trong Bách quỷ dạ hành sẽ càng lợi hại, cho nên cơ hội của con chỉ có một lần. Bây giờ con phải nhớ kỹ đặc điểm của quỷ đầu xù, tóc nó đều dựng đứng lên giống như con nhím vậy, đầu rất lớn…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom