• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-273

Chương 251: Ông Rồng Thần




Chương 251: Ông Rồng Thần
"Hê hê, muốn biết sao? Anh còn chưa muốn nói." Lần này đến phiên Đường Dũng được nước. Anh ta dương dương đắc ý nhìn tôi cười tươi rực rỡ như một đóa hướng dương.
Tôi muốn đập vào mặt anh ta một cái, từ nhỏ đến lớn tôi còn chưa từng thấy người da mặt dày như Đường Dũng.
Thấy tôi chờ đợi, Đường Dũng được nước cười hì hì sáp mặt lại gần, đưa tay chỉ chỉ vào mặt mình: "Dương Dương, em hôn anh một cái anh sẽ nói cho em."
"Anh làm gì thì làm, đừng để tôi phải đánh anh." Tôi trừng mắt nhìn anh ta, dù sao bây giờ tôi cũng ăn no rồi, lười phản ứng lại với anh ta, liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về.
Đường Dũng vốn đang có dáng vẻ dương dương đắc ý chờ tôi nịnh nọt để anh ta nói chuyện quỷ quậy phá năm đó, thấy tôi không để ý nữa trên mặt anh ta liền hiện ra vẻ lúng túng.
Cũng may da mặt anh ta đủ dày, chỉ lúng túng trong chớp mắt liền lại tự mình cười, đứng lên lại gần tôi:"Dương Dương, em thật không muốn nghe sao? chuvện này còn liên quan tới một bí mật rất lớn của Nhà họ Tô, có lẽ Tô Mộc cũng chưa nói với em. Chẹp chẹp, anh đã nói lão quỷ kia không được, căn bản không coi em là người của mình, nhà họ Tô bọn họ giấu em nhiều chuvện như vậy, em vẫn còn ngu ngốc si mê đi theo anh ta.
"Tôi si mê thì sao? Có phiền gì đến anh?" Tôi liếc mắt một cái, nói lại.
"Được Được, em si mê ai yêu ai cũng được, lúc còn trẻ ai mà không có mấy mối tình, đúng không! Không sao, anh có thể chờ, chờ một ngày đó em sẽ nhận ra anh tốt." Đường Dũng nói, vừa nói anh ta vừa lấy ra từ cốp xe một cái hộp nhỏ, đem bỏ túi da rắn chứa sâm tinh vào, khóa kỹ, sau đó lái xe quay về.
Từ Thần Nông Giá về Giang Minh vẫn mất khoảng ba giờ lái xe. Tối hôm qua ở trong núi tôi ngủ không ngon, vừa vào trong xe liền điều chỉnh tư thế nằm ngang qua ghế ngồi chuẩn bị ngủ một chút, kết quả Dường Dũng lại la tôi, sống chết không để cho tôi ngủ, bảo tôi nói chuvện với anh ta một chút, nói là tránh cho anh ta buồn ngủ lúc đang lái xe.
Chuyện này liên quan tới an toàn của bản thân tôi, hơn nữa quả thực đêm qua Đường Dũng bận rộn bắt sâm tinh ngủ không được nhiều, tôi không dám coi thường liền lại ngồi dậy, mặt mày ủ dột hỏi Đường Dũng: "Anh muốn cùng tôi nói chuyện gì, nói đi."
“Nói chuyện về hai ta một chút!” Đường Dũng nhíu mi lại, cười hì hì nhìn tôi một cái.
Tôi liền liếc mắt, lần nữa nằm xuống: “Nếu anh không muốn nói chuyện qủy quậy phá ban đêm kia vậy thì tôi ngủ, không chịu được nữa rồi.”
“Em thật là... vẫn mãi như vậy. Muốn nghe chuyện quỷ đêm kia cũng bởi vì chuyện này lên quan tới Tô Mộc phải không?!” Đường Dũng thở dài, nói chua chát.
Nói xong anh ta cũng không nói nhảm nữa, nghiêm túc kể cho tôi.
Đại khái chuyện xảy ra vào năm năm trước, lúc ấy Đường Dũng mới vừa tròn mười tám, vẫn rất ngựa non háu đá (Thật ra bây giờ anh ta ở trong lòng tôi cũng là ngựa non háu đá, chỉ là anh ta không thừa nhận mà thôi). Lúc ấy Đường Dũng mới vừa ra nghề, tự coi mình là tăng nhân có bản lãnh nghịch thiên, liền lên internet đăng quảng cáo bán bùa chú, thuận tiện cũng giúp mọi người giải quyết những chuyện khó hiểu. (Cũng chính là diễn đàn lúc trước tôi biết tới anh ta).
Bất ngờ là Đường Dũng vừa đăng quảng cáo thì có một nicknarne là Đại San trên internet kết bạn với anh ta, nói nguyện ý trả mười triệu đồng để mời anh ta vào sâu trong núi Thần Nông một lần, giúp bọn họ trừ quỷ trong thôn. Chỉ cần anh ta chịu đi thì tiền kia sẽ chuyển tới tay, nếu anh ta có thể trừ quỷ thành công thì bọn họ sẽ cho thêm mười lăm triệu công sức làm việc, lúc đó sẽ có tổng là hai mươi lăm triệu.
Lúc ấy Đường Dũng mừng như điên liền đồng ý, thậm chí còn không hỏi kỹ tình hình ma quỷ lộng hành thế nào. Phải biết bình thường anh ta bán bùa chú ở trên mạng chỉ để giá mấy trăm nghìn nhưng đáng tiếc không có ai mua, bởi vì lúc ấy du lịch Thái Lan còn chưa phổ biến như bây giờ.
Khiến cho Đường Dũng từng có suy nghĩ sư phụ anh ta đã gạt anh ta, dạy anh ta những bản lãnh vô dụng. Thậm chí anh ta còn sinh ra suy nghĩ liệu có muốn thay quần áo giả vờ làm đạo sĩ hay không?
Dẫu sao đạo sĩ cùng hòa thượng rất được hoan nghênh, đáng tiếc anh ta có gương mặt của con lai, mặc áo đạo sĩ vào nhìn rất lạ, nhìn qua chỉ thấy giống như tên lừa gạt, lúc này mới bỏ suy nghĩ đó đi.
Quay lại nói tiếp chuyện kia, sau khi Đường Dũng hỏi địa chỉ liền ngay ngày hôm sau đi mua vé tàu đến Thần Nông Giá.
Sau khi đến Thần Nông Giá thì Đại San đã ở ga tàu đón anh ta, chỉ là thấy Đường Dũng trẻ tuổi như vậy khiến người kia không khỏi có hoài nghi, hỏi Đường Dũng có thật có bản lãnh hay không, nêu không thì đừng theo anh ta về, hiện ma quỷ trong thôn lộng hành rất hung hãn, không cẩn thận không chừng sẽ bỏ mạng ở trong núi.
Đường Dũng thật khó khăn mới có được công việc sao có thể tùy tiện quay lại, huống chi vé tàu cũng mua rồi, nếu như bây giờ bị người trong thôn nói hai ba câu đã sợ hãi quay về không phải rất mất mặt hay sao?
Vì vậy Đường Dũng vỗ ngực bảo đảm, nói không sao, lần này anh ta khẳng định sẽ đem đám quỷ ở trong thôn giải quyết.
Vừa nói anh ta còn gọi Diệu Diệu ra, bảo Diệu Diệu hiện thân trước mặt Đại San, người kia thấy Đường Dũng mang theo một con quỷ bên mình lúc này mới tin tưởng, mang Đường Dũng vào núi.
Đường vào núi rất vất vả, ban đầu đi xe máy vào trong đường núi, đi khoảng ba giờ liền đổi thành cưỡi lừa, cuối cùng lại đi bộ xuyên qua một cánh rừng mới thấy một thôn nhỏ ẩn náu trong núi.
Thôn này tên là thôn Thần Long, nghe nói thôn có tên này là bởi vì trong đây núi Thần Nông này có cất giấu một long mạch, mà vị trí thôn Thần Long chính là vị trí đầu rồng của long mạch kia.
Có điều người dân trong thôn nói điều này Đường Dũng cũng không để ý, anh ta là tăng nhân, đối với phong thủy không nghiên cứu nhiều cho nên cũng không hứng thú đối với chuyện long mạch. Cũng bởi vì không rành về phong thủy cho nên sau đó Đường Dũng ở thôn Thần Long bị thua thiệt nhiều, suýt chút nữa còn phải bỏ mạng ở nơi này.
Sau khi vào thôn, người kia liền dẫn Đường Dũng đến thẳng nhà trưởng thôn.
Bởi vì ở trong núi lớn cho nên phong cảnh trong thôn tương đối dân dã, ngay cả điện cũng mới có không lâu, trong thôn cũng chỉ có nhà trưởng thôn là có điều kiện tốt một chút, có một cái máy vi tính cũ nát, phía trên cắm dây điện. Sau khi giới thiệu Đường Dũng mới biết hóa ra Đại San đón anh ta tới đây chính là con trai trưởng thôn, cũng may nhà anh ta có internet, nếu không thì người dân trong thôn cũng không biết phải làm sao.
Cho dù vậy, sau khi Đường Dũng vào thôn vẫn bị người dân vây quanh, tất cả mọi người sau khi thấy Đường Dũng cũng đều có phản ứng như Đại San vậy, cho là Đường Dũng tới đây là lừa gạt tiền, một người trẻ như vậy, nhìn chưa trưởng thành như vậy đã dám giả mạo đại sư đến đây bắt quỷ, cho dù ngươi chết cũng không sao, đừng để liên lụy tới chúng ta...
Cũng may trưởng thôn là người hiểu biết, người là do con trai mình liên lạc, lại là con trai mình đi ra ngoài đón, mặc dù đứa nhỏ Đường Dũng này nhìn qua không đáng tin cậy nhưng người ta từ xa tới, có được việc hay không cũng phải thử một chút rồi nói sau.
Huống chi không để Đường Dũng thử cũng không được, quỷ quậy phá càng ngày càng dữ, quả thực ông cũng không còn biện pháp gì.
Trưởng thôn thở dài một cái, thầm nói mạng khổ, sau đó bảo người dân trong thôn trước hết bình tĩnh, để Đường Dũng vào nghỉ ngơi uống nước một chút.
Nhân lúc Đường Dũng nghỉ ngơi, trưởng thôn liền nói: “Chuyện lần này là do Lưu Đại Tráng trong thôn chúng tôi tạo nghiệt, mấy ngày trước cậu ta lên núi hái thuốc gặp phải mưa lớn. Sườn núi trơn trượt khiến Lưu Đại Tráng bị trượt xuống, cuối cùng ngã vào trong một sơn động. Sơn động kia là nơi hoáng phế rất nhiều năm, bên trong không có bất cứ thứ gì ngoài một bình gốm vỡ, nhìn qua có vẻ lâu năm, giống như là đồ cổ.”
“Lưu Đại Tráng liền nổi lòng tham liền ôm bình gốm kia trở về, nhưng lần này lại là đắc tội với ngài rồng Thần. Đầu tiên là ông Thái vốn là người già nhất làng than nhức đầu, còn nói có người xa lạ vào trong thôn, cứ đứng một bên huýt sáo nhìn ông ta chằm chằm.”
“Lúc ấy chúng tôi còn không biết là còn rùa Lưu Đại Tráng kia trộm đồ của rồng Thần nên cũng không coi chuyện này ra gì, tìm một thầy thuốc tới xem bệnh cho ông Thái. Không tìm ra bệnh nên chúng tôi chỉ nghĩ ông Thái đã lớn tuổi rồi, nhức đầu nóng lạnh cũng rất bình thường, không tỉnh táo liền nói mê sảng, cho nên liền không để ý.”
“Kết quả đêm hôm đó ông Thái chết, chết một cách rất thê thảm. Buổi sáng ngày hôm sau cháu ông ta tới đưa cơm, vừa mở cửa ra đã nôn ọe, trong phòng đều nồng nặc mùi máu tanh. Chúng tôi tới xem cũng bị mùi máu tanh kia khiến cho sợ hãi không dám vào, chỉ có con trai tôi bạo gan nhắm mắt đi vào. Sau đó cậu đoán thế nào?”
Trưởng thôn hỏi Đường Dũng rồi dừng lại một chút, mặc dù đã là chuyện xảy ra từ mấy ngày trước, hơn nữa ông ta cũng không vào xem hiện trường nhưng trên trán trưởng thôn vẫn nổi lên một lớp mồ hôi lạnh, nuốt nước miếng một cái rồi nói: “Người lão Thái bị chia làm ba phần, một phần là da, một phần là thịt, một phần là xương. Cả ba phần đều có hình dáng người hoàn chỉnh nằm thẳng hàng dưới đất, giống như ba anh em đang nằm ngủ vậy. Quan trọng chính là buổi tối lão Thái khi đi ngủ đều khóa kỹ cửa sổ, căn bản là không có người đi vào, thế mà ông ta bị phân thây với kỹ thuật rất cao siêu, nguyên da cùng xương đều không bị hư hại chút nào, giống như xương thịt lão Thái tự chui ra khỏi da của mình vậy, sau đó xương lại từ trong máu thịt chui ra ngoài. Cậu nói xem, người nào có được kỹ thuật cao siêu như vậy, nhất định là ông rồng Thần tới báo thù.”
“Ông Rồng Thần?” Thấy trưởng thôn nói chắc chắn như vậy, Đường Dũng kỳ quái hỏi.
Anh ta là tăng nhân Thái Lan, cũng có nghe tới các loại quỷ hồn thần thánh nhưng nghe được cái tên này vẫn không khỏi dựng tóc gáy.
“Đúng thế, chính là ông Rồng thần, toàn bộ Thần Nông Giáđều là ông Rồng thần, ngọn núi phía sau chúng tôi đây chính là hóa thân của ông Rồng thần. Năm xưa khi tổ tiên chúng tôi quyết định định cư tại nơi này chính là dựa vào việc có được sự bảo vệ của ông Rồng thần, kết quả Lưu Đại Tráng kia gây họa, trộm đồ của ai không trộm lại đi trộm đồ của ông Rồng thần…”
“Vậy Lưu Đại Tráng đâu? Hắn trộm đồ tại sao người chết lại là người già nhất làng?” Đường Dũng hỏi.
“Cũng chết. Hắn tạo ra nghiệt, cậu còn nghĩ hắn có thể sống tốt sao?” Trưởng thôn nhắc tới Lưu Đại Tráng liền tức giận nghiến răng nghiến lợi, cười lạnh nói: “Sau khi lão Thái chết, ngày hôm sau mẹ của Lưu Đại Tráng bắt đầu thấy khó chịu, nói triệu chứng giống hệt ông Thái lúc đầu, đều nói có người đang nhìn chằm chằm bà ta. Lúc này Lưu Đại Tráng mới sợ, chạy tới tôi nói hắn có nhặt được một bình gốm ở trong sơn động, bây giờ đang để ở nhà hắn, có thể có liên quan tới cái chết của lão Thái, bảo tôi nhất định phải mau cứu mẹ cậu ta.”
“Chuyện xảy ra rồi hắn mới nói, bây giờ thì tôi còn có thể làm được gì, tôi biết cứu mẹ cậu ta như thế nào?”
“Tôi chỉ có thể bảo Lưu Đại Tráng mau đem bình gốm đã trộm kia phải trả lại về chỗ cũ, may ra có thể khiến ông Rồng thần bớt giận không ra tay với người dân vô tội nữa.”
“Rốt cục không ngờ Lưu Đại Tráng bị cái bình gốm làm cho mờ mắt, cậu ta nói đã mang bình gồm vào núi, bảo với tôi đã đem bình gốm trả lại chỗ cũ rồi. Kết quả ngày hôm sau hai mẹ con cậu ta vẫn phải chết, mẹ cậu ta chết giống hệt lão Thái. Khi chúng tôi vào thì bình gốm kia vẫn đặt trên đầu giường nhà cậu ta, đâu đã trả lại…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom