• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-270

Chương 248: Tiếng khóc nửa đêm




Chương 248: Tiếng khóc nửa đêm
Tôi cười nhạt trong lòng, nhận lấy túi ngủ trải ra, sau đó chui vào trước.
Đường Dũng đã sớm chuẩn bị đầy đủ, sau khi tôi chui vào liền lấy ra một túi lương khô đưa cho tôi, bảo tôi ăn no bụng trước, chờ sau khi tối nay bắt được vật kia rồi ngày mai anh ta sẽ mời tôi ăn một bữa ngon.
Tôi nào còn tâm tư lựa chọn ăn uống gì, trực tiếp nhận lấy túi lương khô, sau đó dịch chuyển thân thể để Đường Dũng cũng chui vào. Vừa ăn tôi vừa nhỏ giọng hỏi vừa rồi anh ta làm bẫy kia rốt cuộc là làm gì, có phải chúng tôi cần bắt động vật nhỏ nào đó.
Đường Dũng trả lời khiến tôi có chút bất ngờ: “À không, tối nay chúng ta vẫn có mục đích là bắt nhân sâm, nếu như may mắn có thể bắt được thì ngày mai là chúng ta có thể quay lại Giang Minh.”
“Nhưng nhân sâm không phải là thực vật sao, làm sao…” Tôi không hiểu hỏi, lời vừa nói ra được phân nửa thì đột nhiên Đường Dũng nhào tới, một tay bịt miệng tôi, thở nhẹ một tiếng dỏng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Hiển nhiên anh ta nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì đó, tim tôi đập mạnh, cũng dỏng tai lên nghiêm túc nghe ngóng.
Chẳng qua bên ngoài vẫn rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió luôn vang lên thì cũng không biết có tiếng loại chim gì đó kêu trong đêm, còn lại đều không thấy âm thanh gì khác. Nếu như phải nói có âm thanh gì khác thì đó chính là tiếng thở của Đường Dũng ở gần bên, cũng không biết là anh ta cố ý hay gì nhưng bây giờ anh ra cách tôi rất gần, dường như cả người đều áp sát người tôi, tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp trong hơi thở của anh ta phả lên mặt, hương vị này khác hoàn toàn so với mùi cỏ cây trên người Tô Mộc…
Tôi muốn đẩy anh ta ra, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của Đường Dũng tôi lại không dám lộn xộn sợ làm hỏng chuyện của anh ta, không thể làm gì khác hơn là mặc cho anh ta nằm như vậy.
Ngay khi tôi cũng đang tập trung tinh thần chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài thì đột nhiên Đường Dũng nhe răng cười một tiếng, chợt hướng tôi cúi đầu xuống.
Tim tôi đột nhiên đập loạn sợ hãi, toàn thân cũng căng thẳng, đưa tay chắn trước mặt mình cảnh giác chờ Đường Dũng: “Anh định làm gì?”
“Không làm gì, chỉ muốn nói chuyện với em, em đừng lo lắng như vậy được không?” Đường Dũng nhỏ giọng nói.
Anh ta vừa nói đầu vừa thấp thêm mấy phần, môi đã tiến sát bên cạnh lỗ tai tôi, vô tình chạm lên da tôi, nói: “Dương Dương, em nói xem anh ở gần em như vậy sao vẫn không cảm nhận được ngực em đâu? Ở Thái Lan anh biết một bác sĩ rất lợi hại, nghe nói là chuyên gia nâng ngực, lần này chúng ta đi Thái Lan có muốn anh giới thiệu ông ta cho em không?”
“Cút!” Tôi không ngờ ở thời khắc khẩn trương này Đường Dũng lại đột nhiên nói tới đề tài này, nhất thời thẹn quá thành giận: “Ngực tôi nhỏ đi nữa thì liên quan gì tới anh? Ít nhất cũng lớn hơn ngực anh.”
“Có thật đúng là lớn hơn ngực anh?” Đường Dũng cười hề hề đê tiện nói, vừa nói anh ta đã nắm lấy tay tôi kéo lên ngực mình, còn dương dương đắc ý hỏi tôi: “Sao nào? Có cảm nhận được hay không? Có phải lớn hơn của em không?”
Lớn cái đầu anh!
Tôi thật là muốn chửi thề, đẩy anh ta ra, rút tay về. Cho dù ngực anh ta có bắp thịt thì vẫn còn kém xa Tô Mộc nhà tôi, nếu bàn về ngực ai sờ thoải mái nhất thì tuyệt đối Tô Mộc không có đối thủ. Cũng không biết anh ấy là thế nào, rõ ràng cũng đã là quỷ nhưng vóc người vẫn rất đẹp không còn gì để nói. Nhìn qua thì trông rất gầy nhưng cởi quần áo ra thì cơ bắp cuồn cuộn, sờ rất chắc chắn khiến tôi cảm thấy an toàn, nhất là tám khối cơ trên bụng dị thường gợi cảm cùng với vẻ nam tính của anh ấy quả thật là một cổ xuân dược di động khiến người muốn ngừng cũng không được…
Đang là buổi tối đột nhiên tôi lại nhớ đến Tô Mộc.
Tôi liền im lặng, ngay cả lương khô cũng không muốn ăn, liền đưa trả lương khô cho Đường Dũng, chui vào túi ngủ chuẩn bị đi ngủ.
Dù sao mới vừa rồi Đường Dũng cũng là vì trêu đùa tôi khiến tôi nhớ tới, nếu như tôi ngủ thì có thể mơ thấy Tô Mộc không?
Nghĩ đến Tô Mộc, trong lòng tôi dâng lên một dòng nước ấm áp, nhắm mắt lại.
Đường Dũng lại giống như một con muỗi không ngừng lải nhải bên tai tôi, anh ta thấy tôi đột nhiên không lên tiếng còn tưởng rằng tôi tức giận, bị sợ khiến anh ta vội vàng nói xin lỗi tôi, nói gì mà ngực tôi thật ra rất vừa vặn, không lớn không nhỏ, đang rất đẹp, có nhỏ đi nữa cũng không ảnh hưởng gì, lớn hơn nữa thì sau này sẽ bị xệ gì gì đó.
Tôi vốn không muốn để ý tới Đường Dũng nữa nhưng đang là nửa đêm, chúng tôi cô nam quả nữ ngủ chung cũng không sao, anh ta lại không ngừng nói về ngực tôi thì ai có thể nhẫn nhịn?
Tôi quả thực không chịu nổi, nói tôi không giận anh ta, chỉ mong anh ta không nói chuyện ngực tôi nữa, nghe thấy từ này là tôi đã muốn phát điên rồi!
“Không nói thì không nói.” Đường Dũng vội vàng đáp. Anh ta hiểu nhất là biết dừng đúng lúc, thấy tôi không vui liền ngoan ngoãn chui vào trong túi ngủ của anh ta, cũng nhắm mắt lại.
Chỉ là rõ ràng anh ta đang trong trạng thái đặc biệt vui vẻ, cho dùng hai mắt nhắm lại nhưng con ngươi bên trong vẫn vòng tới vòng lui, chuyển động rất nhanh.
Hơn nữa dường như cứ mỗi mấy giây anh ta sẽ len lén khẽ mở khe mắt ra một chút, len lén nhìn tôi, miệng còn cong lên cười giống như đứa trẻ con len lén làm chuyện xấu vậy.
Tôi bị hành động của anh ta khiến cho không được tự nhiên liền xoay người quay lưng về phía anh ta, bên tai không còn bị phiền bởi Đường Dũng cơn buồn ngủ liền nhanh chóng ập đến cuốn tôi đi. Ngay khi tôi đang mơ mơ màng màng thì nghe Đường Dũng khẽ nói: “Dương Dương, em thật đẹp, có thể ngủ chung với em thật tốt.”

Tôi giả vờ không nghe thấy, cứ như vậy ngủ.
Đến khi tôi tỉnh lại là bị tiếng chuông chói tai đánh thức, cũng không biết chuông ở chỗ nào trong lều, trong đêm tối yên tĩnh đột nhiên vang lên khiến tôi sợ dựng cả tóc gáy, đầu óc liền căng thẳng.
Đường Dũng cũng bị chuông đánh thức, có điều trên mặt anh ta không có chút khó chịu nào, ngược lại còn rất vui vẻ, lập tức từ trong túi ngủ bò ra ngoài, mò lấy đến pin nói: “Thật tốt! Bắt được nhân sâm rồi!”
Vừa nói anh ta đã tìm ra chuông ở gần chân, ấn một nút, tiếng chuông liền tắt, giống như đồng hồ báo thức vậy.
Tôi nghe thấy bắt được nhân sâm liền nhanh chóng lấy lại tinh thần, bước nhanh ra khỏi túi ngủ, đi theo Đường Dũng ra ngoài.
Chuông trong tay Đường Dũng hiển nhiên có liên quan tới các bẫy nhân sâm kia, Đường Dũng chìa chuông ra huơ huơ về đủ bốn hướng đông tây nam bắc, thần kỳ là ở ba hướng đông tây bắc thì chuông đều không có phản ứng, duy chỉ khi quay về hướng nam thì chuông phát ra tiếng vang ‘ting’ nhỏ.
“Nơi này.” Đường Dũng chỉ về hướng nam, trong lòng tôi không nhịn được kích động, muốn nhìn xem nhân sâm cần trận pháp để bắt có hình dáng thế nào.
Chúng tôi đi theo chỉ dẫn của chuông về phía nam, ước chừng đi khoảng nửa giờ thì đột nhiên tôi nghe được tiếng trẻ con khóc trong rừng ở không xa.
Âm thanh kia đứt quãng, khóc tê tâm liệt phế, nghe qua thì giống trẻ con nhưng cẩn thận nghe lại có chút giống như tiếng mèo nghẹn ngào, ở nơi rừng núi đen nhanh này còn có chút rờn rợn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom