Advertisement
Advertisement
  • Chap-271

Chương 249: Sâm Tinh




Chương 249: Sâm Tinh
“Đường Dũng?” Tôi liền kéo kéo áo Đường Dũng, bảo anh ta trong âm thanh này có chút khác lạ.
“Đừng sợ Dương Dương, không có chuyện gì đâu. Nếu em vẫn sợ có thể nép vào trong ngực anh, anh sẽ bảo vệ em.” Đường Dũng cười nói, vừa nói anh ta còn dang hai tay ra chờ tôi chui vào ngực anh ta.
Quả thật tôi có chút sợ nhưng nhìn bộ dáng ung dung này của anh ta tôi liền thấy bạo gan, ngắt ngang anh ta, nói có anh ta sợ chứ tôi chẳng qua chỉ thấy lạ.
Nói xong tôi vẫn nhích lại gần, núp sau lưng anh ta tiếp tục đi.
Anh ta thấy tôi to mồm nhưng cũng không vạch trần, nhìn tôi cười tươi lộ ra hàm răng trắng, nói: “Nếu không sợ thì chúng ta nhanh qua đi, tránh cho chậm trễ khiến nó chạy mất.”
Nói xong anh ta bước nhanh hơn.
Chúng tôi càng đi về phía trước, tiếng khóc kia càng rõ ràng, nghe cũng càng rợn người. Đi chưa được mấy bước thì tiếng khóc kia đã gần ngay trước mặt.
Động tác của Đường Dũng cũng nhẹ nhàng hơn mấy phần, anh ta dừng lại quay đầu tỏ ý tôi cũng cẩn một chút, sau đó rón rén đến gần mấy cây đại thụ trước mặt rồi mở đèn pin lên.
Chùm tia sáng lóa liền chiếu sáng một mảnh xung quanh, lúc này tôi mới thấy trong ánh sáng xuất hiện một người nho nhỏ, nó chỉ cao tới đầu gối tôi, cả người trên dưới đều bị sợi dây đỏ lúc trước Đường Dũng chôn ở trong đất trói chặt, đang ngồi dưới đất than vãn khóc lớn. Tiếng khóc như tiếng mèo kêu vừa rồi chính là từ trong miệng nó truyền tới.
Mặc dù tôi đã sớm thấy trận pháp Đường Dũng dùng để bắt người có chút kỳ quái nhưng thân người tí hon trước mặt vẫn khiến tôi bị chấn kinh động, cảm giác kia không khác gì gặp được người ngoài hành tinh, hơn nữa còn vẫn sống!
Tôi liền thận trọng đi tới gần người tí hon mập mạp kia, nhìn bộ dáng của Đường Dũng thì có vẻ người tí hon này cũng không nguy hiểm khiến tôi bạo gan hơn nhiều, cái chính là không ngăn được tò mò, một bên quan sát người tí hon mập kia một bên hỏi Đường Dũng đây là cái gì, không phải là nhân sâm anh ta nói chứ, không hề giống hình ảnh anh ta đưa tôi xem.
Người tí hon kia mặc dù toàn thân bị dây đỏ trói nhưng từ những kẽ hở vẫn nhìn ra nó rất mập mạp, cả người dường như là thịt, cái chính là nó không có cổ, nguyên cái đầu cũng dính liền với thân, trên cái mặt to bè không có lỗ mũi, chỉ có hai con mắt tròn vo cùng một cái miệng nhỏ, nhìn qua còn thấy rất đáng yêu.
Có điều không biết tại sao tôi luôn cảm thấy người tí hon này có chút giống như đã từng quen biết, thật giống như đã gặp ở đâu, trông rất quen.
Nhưng ở tình huống này đầu óc tôi đang bị hưng phấn phủ lấy, căn bản không kịp ngẫm nghĩ nữa.
“Đây là nhân sâm thành tinh, bây giờ rất khó gặp được. Ngày nay nhân sâm hoang dã đã là cực phẩm khó tìm, sâm tinh lại càng hiếm thấy, trên trăm cây nhân sâm hoang dã mới có thể có một cây được trời đất ưu đãi, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt luyện hóa thành tinh. Nhìn hình dáng của nó có lẽ ít nhất phải được ba trăm năm. Không ngờ những tên kia nói trên internet còn thật đáng tin, nơi này quả thật có nhân sâm hoang dã, cũng là lão quỷ kia tốt số, ngay cả loại bảo bối như sâm tinh này cũng có thể để cho anh ta gặp được.” Đường Dũng nói, vừa nói trên mặt anh ta đã cười tươi như hoa, giống như trúng vé số năm triệu vậy.
“Sâm tinh?” Tôi nghe Đường Dũng nói khiến đầu óc ong ong, chờ Đường Dũng nói xong mới hiểu được ý anh ta nói về sâm tinh. Liền hỏi nhân sâm tinh có phải giống như yêu vật, mặc dù tôi đã nghe qua từ ‘tinh’ này nhưng trong đầu không có khái niệm gì về ‘tinh’, chỉ đối với ‘yêu’ có chút hiểu biết hơn một chút.
Đường Dũng gật đầu một cái nói không khác gì lắm, có câu tục ngữ ‘thực tu thành tinh, động tu thành yêu, người tu thành tiên’ ý chính là mỗi loài sinh vật tu luyện sẽ thành kết quả không giống nhau. Từ trình độ tu luyện mà nhìn thì ‘tinh’ với ‘yêu’ không sai biệt lắm, nhưng bởi vì ‘tinh’ có bản thể là thực vật cho nên tổng thể mà nói trí khôn sẽ kém một ít, cho dù thành tinh thì trí khôn cũng chỉ như động vật thông thường.
Còn động vậy khi thành yêu thì trí khôn có thể đạt tới mức như con người, cứ xem như vậy thì khi con người tu thành tiên trí khôn sẽ đạt tới một cảnh giới khác.
“Như vậy sâm tinh có phải là có công hiệu lợi hại hơn so với nhân sâm hoang dã bình thường? Tô Mộc ăn nó sẽ lập tức tỉnh lại?” Tôi hỏi Đường Dũng.
Thật ra thì kẻ ngu cũng biết sâm tinh so với nhân sâm sẽ tốt hơn nhiều, nhất định là đại bổ, nhưng chuyện liên quan tới việc Tô Mộc có thể tỉnh lại hay không nên tôi thận trọng một ít.
Đường Dũng nghe tôi hỏi ngu như vậy liền liếc mắt nhìn tôi giống như đang nhìn kẻ ngu, lúc này ánh mắt anh ta lại rất giống với ánh mắt Tô Mộc, mặt đầy vẻ chê bai: “Dương Dương ngốc của anh, em nhìn bộ dáng đáng yêu của sâm tinh thế kia mà em nhẫn tâm để lão quỷ ăn nó sao? Lão quỷ mà thật sự nuốt nó thì trong nháy mắt liền tiến hóa thành hồn tiệm, đừng nói có thể tỉnh hay không mà em muốn lão ta đi tìm Diêm vương chửi nhau thì có lẽ lão cũng có gan đi. Chúng ta lấy vài cọng tóc trên người sâm tinh cũng đủ cho lão quỷ dùng rồi.”
“Nhưng sâm tinh không có tóc.” Tôi nói.
Đường Dũng nói quá cường điệu, hiển nhiên là đang lừa dối tôi, nhưng có một điều anh ta nói rất đúng, dáng vẻ sâm tinh này quả thật rất đáng yêu, nếu như không phải vì cứu Tô Mộc thì tôi thật không nỡ làm tổn thương nó dù chỉ một chút.
Ngay khi tôi cùng Đường Dũng còn đang đứng thảo luận về sâm tinh thì sâm tiếng khóc của sâm tinh trước mặt đột nhiên im bặt khiến tôi cùng Đường Dũng đồng loạt sửng sốt một chút, đưa mắt nhìn nó.
“Đem cởi chỉ đỏ ra.” Một âm thanh ồm ồm không rõ đột nhiên từ trong miệng sâm tinh phát ra, lúc này nó đã trợn đôi mắt nhìn thấy chúng tôi, chính xác mà nói là nhìn thấy tôi, ánh mắt sáng giống như ngôi sao giữ biển khơi khiến người ta không tự chủ được muốn nghe lời nó.
Đầu óc tôi có chút trống rỗng, chờ đến khi tôi lấy lại tinh thần thì trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái tên.
Hồ Ba!
Chẳng trách vừa rồi tôi thấy nó quen mắt như vậy, bây giờ mới nhớ hình dáng của nó rất giống tiểu yêu Hồ Ba trong phim điện ảnh “Bắt Yêu” chiếu hai năm trước, rất đáng yêu.
Mắt nó tròn vo chợt lóe lên nhìn tôi, cái miệng hồng hào nhỏ nhắn nở nụ cười ngọt vô hại, đơn giản là cực kỳ dễ thương!
Tôi liền có chút hốt hoảng, đi lên phía trước cởi dây đỏ trên người nó, thậm chí còn không hiểu sao vừa rồi tôi lại nhẫn tâm như vậy, sâm tinh nho nhỏ đáng yêu này mà tôi còn định gây thương tổn. Cho dù Tô Mộc không có sâm tinh sẽ không tỉnh tại thì cũng có làm sao, tôi cũng chỉ cần chờ hai năm là anh ấy sẽ tỉnh, còn sâm tinh chỉ có một, tôi phải bảo vệ nó, vạn vạn không thể để nó bị thương tổn.
Tôi vừa nghĩ vừa kéo sợi dây trên người nó, nhưng kỳ quái chính là trên người nó rõ ràng chẳng qua chỉ là bị sợi len đỏ trói mà thôi, nhưng lúc này sợi len lại bền chắc như dây thép vậy, tôi kéo thế nào cũng không nhúc nhích. Hơn nữa cũng không biết gã Đường Dũng kia dùng phương pháp gì mà đem sợi dây trói chặt như vậy, thậm chí tôi tìm mối buộc cũng không thấy, giống như sợi dây này vốn là một dây tròn khép kín, không có đầu cũng không có đuôi.
Rất nhanh tôi đã đổ mồ hôi tới lạnh cả người, sâm tinh dường như càng luống cuống hơn tôi, mắt tròn vo của nó vẫn chớp nhìn tôi, thấy tôi hồi lâu không có tiến triển gì liền nóng nảy, giọng ồm ồm nói: “Cắn đứt! Cắn bể đầu lưỡi, đem máu nhỏ xuống sợi dây.”

“Được!” Tôi cười với sâm tinh một cái, trìu mến nhìn nó giống như nhìn con của tôi, chỉ cẩn có thể cứu nó thì cắn bể đầu lưỡi có là gì.
Tôi nói xong liền dứt khoát đặt đầu lưỡi vào giữa hai răng cắn mạnh.
“Ái…” Một tiếng hét thảm liền vang lên bên tai tôi. Đau…
Tôi cảm thấy đau nhói trong lòng, nhưng lại cảm thấy có gì đó là lạ.
Cố gắng suy nghĩ một lúc tôi mới hoảng hốt nhận ra tiếng kêu rên vừa rồi hình như không phải phát ra từ trong miệng tôi, hơn nữa hình như tôi cũng không cảm thấy đau đớn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom