Full Hot Tên Yêu Quái Là Lương Thực Dự Trữ Lại Thành Chồng Tôi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 70-71-72 - TOÀN VĂN HOÀN

Chương 70: Phiên ngoại 1


Canh Thần mất, khắp nơi quanh núi Quy Long treo vải trắng, gió thổi qua, vải trắng chầm chậm bay lên.


Dạo này núi Quy Long vô cùng tĩnh lặng, không còn cảnh tượng náo nhiệt xôn xao như trước nữa, hồi trước Tiêu Chước ghét nghe mấy yêu quái này ồn ào, giờ thì yên tĩnh cả, không biết sao lại thấy không quen.


Phần lớn ở trên núi Quy Long là tiểu yêu bị đại yêu bắt nạt ở nơi khác, sau khi đến núi Quy Long, mới có được cuộc sống bình yên dưới sự che chở của Canh Thần. Thế nên Tiêu Chước thấy chắc Canh Thần đầu thai nhầm rồi, nào có yêu quái nào ngu xuẩn như anh ấy, mọi chuyện đều không nghĩ cho mình mà chỉ toàn nghĩ cho người khác.


Lúc cậu tìm thấy Canh Thần, chỉ kịp nhìn thấy giây phút cuối cùng của đối phương, lời phó thác của Canh Thần vẫn vọng lại bên tai, Tiêu Chước nằm lên giường, lấy viên yêu đan ra nhìn cẩn thận kỹ lưỡng, tâm trạng càng cảm thấy bực dọc tức tối.


Cậu không kiềm được bắt đầu thấy giận lẫy, ngay cả A Cầu hay những tiểu yêu khác đều thấy không ưa, Canh Thần cứu bọn họ từ trong dầu sông lửa bỏng, còn cho bọn họ một cuộc sống mới, nhưng bọn họ thì sao? Ngoại trừ kéo chân Canh Thần thì có làm được gì? Nhiều yêu quái như vậy mà có một con cổ điêu cũng không đánh lại được, khi ấy nếu không vì cứu bọn họ thì sao Canh Thần lại hao hết tia tinh thần cuối cùng mà bỏ mạng?


Mặc dù Canh Thần đã luôn nhấn mạnh, anh ấy có thể quay lại núi Quy Long đã là cực hạn rồi, kiếp nạn này đã định trước chẳng thể vượt qua được, không có liên quan gì đến cổ điêu kia, nhưng Tiêu Chước vẫn không nhịn được thấy tức giận.


Chuyện càng khiến cậu phiền muộn hơn là, khi đó đáng lẽ không nên nảy sinh tranh chấp với Canh Thần, nguôi giận một chút thì ít nhất cậu còn có thể giúp được Canh Thần rồi.


Cả ngọn núi Quy Long yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy mỗi tiếng gió, Tiêu Chước một mình đợi trong hang động ba mươi ngày. Ngày thứ ba mươi mốt, cậu tìm A Cầu, đưa viên yêu đan cho đối phương.


A Cầu mặc đồ trắng, đồ trắng mang ý nghĩa chịu tang của loài người. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhìn thôi cũng đã thấy nó gầy đi rất nhiều, nó vẫn đang đắm chìm trong đau khổ buồn bã, nhìn thấy yêu đan cũng không phấn khích nổi, hỏi: “Cái này là gì?”


Tiêu Chước nói: “Yêu đan của Canh Thần.”


A Cầu nghe thế thì lập tức kích động, hầm hầm nhìn Tiêu Chước: “Tại sao yêu đan của huynh ấy lại ở đây? Là huynh làm sao? Sao huynh lại dám…”


“Là huynh ấy tự nguyện.” Tiêu Chước ngắt lời: “Huynh ấy bảo ta đưa viên yêu đan này cho đệ.”


A Cầu đỏ mắt, không đắn đo gì mà từ chối ngay: “Ta không cần!”


“Không cần cũng phải cần, chuyện này không theo ý đệ được. Đây là yêu đan của Canh Thần, có nó, đệ sẽ trở thành Ứng Long thật sự. Lẽ nào đệ muốn cả đời làm một con rồng không có yêu đan, bị đồng tộc của đệ sỉ nhục, cười nhạo sao?”


A Cầu đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, hai mắt mờ mịt, vừa quật cường vừa cố chấp nói: “Ta đã bảo không cần là không cần, huynh trả lại nó cho Canh Thần đi, ngoại trừ Canh Thần, ta không cần gì cả.”


Nó nói xong thì chạy ra ngoài, cật lực kiềm chế cảm xúc đau thương, nếu không rời đi chỉ sợ sẽ bật khóc thành tiếng.


Nhưng nó còn chưa chạy đến cửa hang đã bị Tiêu Chước kéo lại. Người nó động đậy không được, vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Chước mở miệng nó ra, bỏ yêu đan kia vào trong miệng nó. Yêu đan vừa vào miệng thì quay về đan điền, cùng lúc đó, A Cầu cũng rõ ràng cảm giác được đan điền ấm áp dào dạt, một năng lượng mạnh mẽ đang khuấy động trong đó.


“Ta đã bảo rồi, chuyện này không theo ý đệ.” Tiêu Chước ép Trịnh Kình nuốt yêu đan, lúc ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện A Cầu nước mắt đầy mặt, trông rất uất ức đáng thương.


Không biết sao, lòng Tiêu Chước chợt mềm nhũn, đưa tay qua loa lau nước mắt cho nó, cúi đầu hỏi: “Khóc cái gì? Đợi dung hợp yêu đan xong, đệ sẽ là Ứng Long thật sự, mạnh mẽ hơn tất cả các Ứng Long khác, đến lúc đó không còn Ứng Long nào dám bắt nạt đệ nữa đâu. Đây là chuyện mà từ trước đến giờ Canh Thần vẫn muốn làm cho đệ.”


A Cầu khóc ướt cả mặt, đứt hơi khản tiếng đau khổ nói: “Nhưng rốt cuộc huynh ấy cũng không nhìn thấy được, nếu là vậy thì ta thà không có yêu đan còn hơn. Ta chỉ muốn Canh Thần, ta chỉ hy vọng huynh ấy có thể quay về, có thể sống một cuộc sống như trước kia với chúng ta, ta không cần thứ gì khác hết. Huynh chẳng hiểu gì cả, ta ghét huynh!”


Nó nói xong, đẩy Tiêu Chước ra, bỏ ra ngoài, thân hình loạng choạng, nhìn đau lòng cực kì.


Tiêu Chước nhìn A Cầu chạy đi xa, nhìn hang động trống rỗng trước mắt, trong lòng đột nhiên cũng trống rỗng.


Hang động trước mắt này là nơi lớn nhất ở núi Quy Long, cậu, Canh Thần và A Cầu đều ở đây, đi vào trong hang động, còn phân ra ba hang động to khác nữa, chia thành chỗ cho mỗi người đi ngủ.


Tiêu Chước cứ tưởng lần này A Cầu đi lâu lắm mới về, dù sao Canh Thần đã mất, A Cầu chắc chắn không muốn nhìn thấy cậu nữa.


Nhưng không ngờ chạng vạng hôm sau, A Cầu đã về, trông nó lại gầy hơn, cũng không nói chuyện với Tiêu Chước, chỉ đáng thương chui vô một góc, giống như đứa nhóc bị vứt bỏ vậy.


A Cầu năm nay một trăm hai mươi tuổi, đối với yêu tộc có sinh mệnh dài dẳng, nó thực sự chỉ là một đứa nhóc.


Tiêu Chước nghĩ mình đã hứa với Canh Thần sẽ chăm sóc tốt cho A Cầu, thấy A Cầu gầy đi rất nhiều, không khỏi rất áy náy, cảm thấy mình thật sự không làm tròn bổn phận, thế là ra ngoài bắt gà rừng, chuẩn bị bắt làm theo cách làm gà nướng mà Canh Thần đã học từ loài người.


Đây là lần đầu tiên cậu làm đồ ăn, vốn thấy Canh Thần thao tác rất đơn giản, vậy mà đến lúc mình ra tay mới phát hiện mỗi bước đều khó khăn, không cẩn thận một chút là thịt bị nướng khét ngay.


“Bên ngoài không được lắm, nhưng hương vị bảo đảm không tệ, đệ đừng chê thế chứ, nếm thử một miếng rồi hẵng nói.” Tiêu Chước đưa gà rừng nướng tới trước mặt A Cầu, lòng tràn đầy mong chờ nói.


A Cầu hoài nghi nhìn Tiêu Chước, rõ ràng gà nướng Canh Thần làm hồi trước đâu có mùi như thế này đâu.


Nó mang tâm tình thử một lần cho biết, xé một miếng thịt ra nếm thử. Thịt vừa vào miệng, vị khét đặc tràn ngay vào miệng, A Cầu phun ngay miếng thịt vừa ăn ra, bị sặc đến mức ho khan liên tục, trong miệng toàn là hương vị vừa kỳ lạ vừa dọa chết yêu quái kia.


“Có cần phải phản ứng thái quá vậy không?” Tiêu Chước bị dọa, xé miếng thịt ra ăn thử, sau một lúc thì mặt bỗng thay đổi, không nói lời nào mà quăng gà nướng ra khỏi hang động.


Hai yêu quái tuyệt đối không ngờ rằng sau khi Canh Thần mất, khó khăn đầu tiên mà bọn họ gặp phải lại là thức ăn, hơn nữa đã quen ăn đồ nấu chín Canh Thần làm rồi, đồ sống ăn không quen nổi.


Sau này Tiêu Chước lại thử nướng vài lần, hoặc là còn sống, hoặc là nướng khét, tóm lại hương vị một lời khó nói hết. Cuối cùng A Cầu nhìn không nổi nữa, nhận lấy nhiệm vụ khó khăn này, thử đi nướng.


Không ngờ gà nướng thất bại đủ đường của Tiêu Chước cuối cùng lại để nó chỉ một lần đã nướng thành công, nếm thử thấy hương vị rất không tệ, có chút tinh túy của Canh Thần.


Tiêu Chước vì thế mà khen ngợi A Cầu có thiên phú.


A Cầu không đáp lời, chỉ thấy bây giờ nó không nên đặt hi vọng lên người Tiêu Chước nữa, đối phương tuy là đại yêu nhưng nướng gà lại không bằng được chút xíu nào của nó. Nếu nó ra tay sớm hơn thì đã được ăn gà nướng thơm nức từ lâu rồi.


Xua tan được khủng hoảng ăn uống, nhiệm vụ nướng thịt cũng được giao cho A Cầu phụ trách, việc Tiêu Chước cần làm là hàng ngày ra ngoài tìm đồ ăn mang về.


Theo thời gian trôi qua, đông đảo đại yêu tiểu trên núi Quy Long dần dần thoát khỏi đau thương, bắt đầu bình tĩnh trở lại.


Chỉ là sau khi Canh Thần mất, trong lòng các tiểu yêu vẫn luôn bất an, bọn họ ít nhiều cũng hiểu được Tiêu Chước không thích bị trói buộc, không biết sau này cậu có ở lại núi Quy Long không, nếu rời đi, núi Quy Long mà mất đi người bảo hộ cũng sợ sẽ chẳng còn là chốn an toàn nữa.


Bọn họ cũng không biết lai lịch của Tiêu Chước, chỉ có thể đoán tu vi của Tiêu Chước không thấp, ít nhất là trên bọn họ, tuy không bằng đại yêu, nhưng đối phó với một vài tiểu yêu thì hẳn không có vấn đề gì.


Núi Quy Long là ngọn núi lớn bát ngát và màu mỡ nhất quanh đó, có rừng rậm có sông suối, bị rất nhiều đại yêu dòm ngó, chỉ vì có Canh Thần ở đây nên mới không có yêu quái nào dám đến xâm phạm.


Sau khi tin tức Canh Thần bỏ mình truyền ra xa, những đại yêu đó lại quan sát hồi lâu, cuối cùng quyết định phát động tấn công về phía núi Quy Long, muốn chiếm lĩnh núi Quy Long.


Danh tính của yêu quái dẫn đầu là Ngạo Nhân, đã nhìn trúng ngọn núi này lâu rồi, lúc trước kiêng kỵ Canh Thần nên không dám xâm phạm, bây giờ Canh Thần đã mất, theo như gã ta thấy, tất cả các tiểu yêu khác ở núi Quy Long đều không đáng nhắc tới, lập tức quyết định ra tay, đợi đến khi chiếm được núi Quy Long xong thì tiện tay thu nhận thêm một đám em trai nữa.


Ngạo Nhân dẫn đầu đại yêu tiểu yêu dưới quyền cuồn cuộn tiến tới, Thanh Điểu trông coi núi kinh hoảng bay đến bẩm báo chuyện này cho Tiêu Chước, giọng nói khó giấu sự hoảng loạn.


Đối với tiểu yêu bọn họ, đại yêu Ngạo Nhân này vô cùng đáng sợ.


Cũng vì thế, khi tin tức Ngạo Nhân đến xâm phạm truyền ra, chúng yêu núi Quy Long không khỏi kinh hoảng lúng túng, thấp thỏm lo âu.


“Làm sao đây? Ngạo Nhân mạnh như thế, ở núi Quy Long, ngoại trừ Canh Thần đại nhân ra thì hoàn toàn không có yêu quái nào đánh được gã ta cả.”


“Canh Thần đại nhân bảo hộ cho chúng ta bao nhiêu năm trời như vậy, cho dù thế nào, dù cho liều mạng, chúng ta nhất định phải bảo vệ A Chước và A Cầu, tuyệt đối không thể để bọn họ có bất kỳ sơ xuất nào.”


“Đúng, chúng ta nhất định không được phụ lòng Canh Thần đại nhân. Tuy tu vi của chúng ta thấp, nhưng khi hợp tất cả lại với nhau, vẫn có thể giữ chân Ngạo Nhân được một lúc, nhân cơ hội đó nhanh chóng đưa A Chước với A Cầu đi.”


“Có ai biết giờ bọn họ đang ở đâu không?”


Đúng lúc Thanh Điểu bay ngang qua đỉnh đầu, nghe thế thì đậu trên cành cây, lo âu nói: “Ta vừa đi báo cho bọn họ, bọn họ đã chạy xuống chân núi rồi.”


Sư Yêu lớn tuổi nghe thế thì la lên: “Tiểu Thanh, ngươi làm gì thế? Sao không ngăn bọn họ lại? Nếu bọn họ gặp phải Ngạo Nhân, xảy ra chuyện gì thì biết làm sao?”


Trước đó Thanh Điểu không nghĩ nhiều như thế, nghe Sư Yêu nói thế thì cũng lo lắng, chán nản mình không báo cho Tiêu Chước và A Cầu biết. Bọn họ mà không đánh lại Ngạo Nhân, đi đến đó chẳng phải là uổng công chịu chết sao.


“Nhanh lên, chúng ta cũng mau qua đó.” Sư Yêu nói.


Giọng vừa dứt, chúng yêu hóa thành nguyên hình chạy như bay xuống núi, khí thế hùng dũng, tràn đầy quyết tâm không chút lo sợ, quyết sống chết với ngạo nhân.


Nhưng khi bọn họ xuống đến chân núi, tình hình nhìn thấy lại hoàn toàn khác so với tưởng tượng.


Chỉ thấy Ngạo Nhân bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, những yêu quái dưới quyền khác thì quỳ rạp trên mặt đất xin tha liên tục, mà đối tượng bọn chúng van xin lại là Tiêu Chước và A Cầu mà bọn họ nói phải hợp sức bảo vệ.


Sư Yêu lập tức sững người, có chút hoài nghi cuộc đời: “Thế này… là sao?”


Bọn họ biết tu vi của Tiêu Chước cao hơn bọn họ, nhưng lần này kẻ tìm đến núi là Ngạo Nhân đó, nghe nói long tộc bình thường cũng không phải đối thủ của gã ta, hơn nữa trông Ngạo Nhân còn thua thảm hại, không chiếm được chút tiện nghi nào cả.


Chúng yêu vội vã chạy đến, Tiêu Chước quay đầu nhìn, ánh mắt lại quay về người Ngạo Nhân, hỏi: “Còn muốn đánh núi Quy Long nữa không?”


“Không dám, không dám.” Mặt Ngạo Nhân bị đánh lệch qua một bên luôn rồi, run rẩy nói: “Từ nay về sau, nếu không có sự cho phép của ngài, ta tuyệt đối không bước vào núi Quy Long nửa bước, xin ngài tha cho bọn ta, sau này ta và yêu quái dưới trướng đều nghe lệnh ngài cả, ngài bảo đi sang đông thì đi sang đông, bảo đi sang tây thì đi sang tây.”


Tiêu Chước hài lòng gật đầu, lại chỉ sang các yêu quái khác của núi Quy Long, nói: “Không chỉ ta, phải nghe lời bọn họ nữa.”


“Vâng vâng vâng.” Ngạo nhân và các yêu quái dưới trướng lại quay sang các yêu quái khác của núi Quy Long, liên tục dập đầu tỏ vẻ thuần phục, một chút phẩm chất và chí khí đều không có.


Chúng yêu vốn đã chuẩn bị xong tâm lý liều mạng nhìn thấy cảnh này, tâm trạng nhất thời rất phức tạp, sau đó mới muộn màng nhận ra, hình như bọn họ ôm được một cái đùi lớn rất tuyệt thì phải.


A Cầu đứng bên cạnh Tiêu Chước, cũng nhìn cậu với tâm trạng phức tạp, nhưng dường như trong đáy mắt lại xen chút vui vẻ.


Mấy trăm năm về sau, núi Quy Long lại gặp phải sự ngấp nghé không ít đại yêu, ý đồ chiếm đoạt làm địa bàn, nhưng đều bị Tiêu Chước đánh chạy cả, cậu làm theo như những gì đã hứa với Canh Thần, bảo vệ A Cầu, cũng bảo vệ núi Quy Long mấy trăm năm bình yên vô sự.


Chương 71: Phiên ngoại 2


Kiến Mộc bị đâm cháy, nhưng những mầm tai họa mà thông thiên gây nên vẫn còn đó, những tai họa trốn xuống nhân gian này gây ra vô số vụ giết hại, cũng may mà được ngăn chặn kịp thời, không để cho toàn bộ tai họa của thượng giới tràn vào nhân gian, những nhân sĩ tu chân ở nhân gian cũng hành động không ngừng nghỉ, diệt trừ tai họa cho những người bị hại, thế cuộc dần lấy lại được quyền kiểm soát.


Áp Dữ, Mục Hưu, Tuyên Dung và những con yêu quái khác đều bị Cục quản yêu bắt giữ, trong khoảng thời gian này, chúng yêu cũng bận tối mặt tối mũi nên cũng không có thời gian mà quan tâm đến bọn họ, vì vậy giam lại trước rồi xử lý sau.


Tiêu Chước ôm mầm cây nhỏ kia, được Trịnh Kình ôm xuống núi, nói sơ qua cho anh biết những chuyện đã xảy ra.


Thật ra việc cậu dùng thân mình đâm cháy Kiến Mộc cũng là bất đắc dĩ, Kiến Mộc là cây thần, ngoài cách đó ra thì không còn cách nào khác, khoảnh khắc kia cậu đã ôm suy nghĩ là mình sẽ chết, chỉ là không ngờ hành động tự đâm đầu vào chỗ chết của cậu lại gặp được cơ hội sống, mà kẻ cho cậu cơ hội sống này lại là thiên đạo luôn muốn đẩy cậu vào chỗ chết.


Cậu cứ nghĩ thiên đạo không dung, khi đại nạn tới, không ngờ việc lấy thân chịu chết này lại nhận được sự công nhận từ thiên đạo mà cho cậu một đường sống mới. Nghĩ đến đây, thiên đạo cũng không lạnh lùng vô tình đến thế.


Tiêu Chước nói một hồi thật lâu, trong giọng điệu toàn là thổn thức và sự vui mừng vì được sống tiếp. Cậu mới thoát kiếp cô đơn chưa lâu, còn chưa được tận hưởng vị ngọt của tình yêu, đương nhiên là cậu muốn được sống thật tốt rồi, may là từ nay về sau, không có gì có thể chia tách cậu và Trịnh Kình nữa.


…Không, có thể vẫn còn đấy những mối nguy còn chưa bị loại bỏ hoàn toàn mà.


Từ nãy đến giờ không nghe Trịnh Kình nói lời nào, Tiêu Chước bất an cử động móng vuốt một cái, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy viền quai hàm căng thẳng của Trịnh Kình, vẻ mặt nghiêm túc như đang cố gắng đè nén cảm xúc gì đó.


“Anh giận à?” Tiêu Chước vươn móng vuốt mềm mại ra nhẹ nhàng chọc cánh tay Trịnh Kình, cẩn thận nói: “Chẳng phải em không sao rồi sao? Em nghe lời anh, sau này chắc chắn không làm chuyện nguy hiểm như thế nữa. Anh đừng giận em nữa, được không?”


Tiêu Chước may mắn sống sót nhưng lại biến thành ấu thú, theo như cậu nói là do đã tiêu hao yêu lực quá mức, qua một khoảng thời gian ngắn nữa thì mới hồi khôi phục lại được. Tạm thời chỉ có thể sống bằng nguyên hình thôi.


Hống trưởng thành vốn rất đáng yêu, giờ sau khi đã hóa thành thú non, trông như một cục nho nhỏ, đôi mắt long lanh ánh nước, vẻ mặt nịnh nọt, cộng thêm đôi tai xù lông trên đỉnh đầu và một cặp sừng nhỏ xinh đẹp, khiến cậu trông càng ngoan ngoãn đáng yêu hơn.


Bán manh vô hình là thứ gây chí mạng nhất, Trịnh Kình cúi đầu, nhìn cảnh này thì suýt không nhịn được mà bùng nổ, phải liều mạng cố hết sức mới có thể kiềm lại cái tư tưởng tha thứ cho Tiêu Chước không biết nguyên tắc là gì này.


“Anh khôi phục trí nhớ rồi.” Trịnh Kình cố gắng trấn tĩnh lại, thầm nghĩ tuyệt đối không thể rơi vào cái bẫy ngọt ngào của Tiêu Chước được mà nghiêm mặt nói.


Vẻ mặt Tiêu Chước vốn còn đang nịnh nọt cười cười nhìn Trịnh Kình, “Rắc” một cái liền nứt vỡ.


Trịnh Kình khôi phục trí nhớ, nhớ lại những chuyện cũ khi bị mình bắt nạt sao? Dũng khí ít ỏi của Tiêu Chước tan thành mây khói lập tức, cậu lấy móng vuốt nhỏ che đầu, phát ra tiếng thút thít nho nhỏ, vừa buồn rầu vừa hối hận.


Sao lại cứ phải nhằm vào lúc này mà khôi phục trí nhớ chứ? Cộng thêm chuyện lúc này nữa, Trịnh Kình chắc chắn sẽ không tha thứ cho cậu. Hèn chi cậu vẫn luôn có dự cảm không lành, chẳng lẽ đây chính là cái giá mà cậu phải trả vì đã may mắn sống sót sao?


Tâm trạng Tiêu Chước trở nên ủ rũ, nghĩ đến sau này mình phải làm một con yêu quái cô độc mà sống hết quãng đời còn lại thì đột nhiên cảm thấy đau lòng tuyệt vọng.


Cậu cứ chờ Trịnh Kình nói chia tay với mình, cũng không ôm ấp hy vọng rằng Trịnh Kình có thể tha thứ cho cậu nữa. Nhưng mà đợi một lúc lâu cũng không thấy Trịnh Kình nói gì.


Tiêu Chước sửng sốt trong chốc lát, cậu trộm nhìn Trịnh Kình qua móng vuốt, chuyển động lỗ tai, đáy lòng dâng lên một tia hy vọng nhỏ nhoi, cậu âm thầm cân nhắc, chẳng lẽ Trịnh Kình vẫn chưa đưa ra quyết định? Thế thì chẳng phải cậu vẫn còn cơ hội sao?


Lúc này đối với Tiêu Chước mà nói không khác gì trong đêm đen nặng nề vụt sáng lên một tia ánh rạng đông cả.


Cậu lập tức phấn chấn tinh thần lần nữa, quyết định sau khi trở về nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, tranh thủ sớm nhận được sự tha thứ từ Trịnh Kình.


Trịnh Kình cũng không biết những suy nghĩ trong lòng Tiêu Chước, anh vốn cũng không giận đối phương, Tiêu Chước có thể sống được đã là điều Trịnh Kình mong muốn nhất rồi. Nhưng anh vẫn cảm thấy sợ, không dám nghĩ đến việc mất Tiêu Chước thật thì làm sao. Ác mộng kinh hoàng quấn lấy anh, cũng khiến anh hạ quyết tâm, lần này nhất định không thể tùy tiện tha thứ cho Tiêu Chước mà phải khiến cậu biết sai mới được.


Trở về Hải Thành, Trịnh Kình bận bịu xử lý cục diện rối loạn do Xi Vưu gây ra, còn phải giải quyết những mầm tai họa khác mà Xi Vưu chôn xuống, bận đến liên tục, đã mấy ngày rồi anh không để ý đến Tiêu Chước.


Tiêu Chước vẫn duy trì hình dạng ấu thú, vẫn chưa thể biến thành hình người nên cậu cũng không thể đi làm, đành phải xin nghỉ mấy ngày. Cũng may lãnh đạo bên trên và đồng nghiệp đều dễ nói chuyện, hỏi rõ tình hình thì phê duyệt ngay.


Sau khi Chúc Hưu An và Đổng Huy biết Tiêu Chước bị bệnh, bọn họ còn định đến thăm cậu nhưng bị Tiêu Chước từ chối, bảo bây giờ cậu không thích hợp gặp người khác, lúc này mới tránh bị bại lộ thân phận.


Nhưng cho dù là vậy thì Chúc Hưu An và Đổng Huy vẫn không quên quan tâm Tiêu Chước, ngày nào cũng hỏi tình hình của cậu, bảo cậu dưỡng bệnh cho tốt, những chuyện khác không cần quan tâm.


Trong lòng Tiêu Chước rất cảm động.


Hôm nay Trịnh Kình làm việc xong về nhà, vừa vào phòng khách đã ngửi thấy mùi thơm thức ăn, anh tò mò nhìn về phía mùi thơm bay ra thì phát hiện phòng ăn sáng đèn, dưới ánh đèn màu da cam là một bàn thức ăn đã xong xuôi trông có vẻ không tệ.


Tiêu Chước đi từ trong phòng bếp ra, vừa trông thấy Trịnh Kình thì chạy ào về phía anh. Trông cậu lớn hơn trước một chút, lông đen xõa tung mềm mại, một cặp sừng trông rất dễ thương.


“Anh về rồi à?” Tiêu Chước ngẩng đầu nhìn Trịnh Kình, tràn đầy chờ mong nói: “Em làm vài món ăn, hương vị không tệ chút nào đâu, anh muốn ăn thử không?”


Để làm được mấy món này mà cậu đã thất bại vô số lần, cuối cùng cũng làm ra thành phẩm không tệ lắm.


Trịnh Kình cố gắng nhịn không sờ Tiêu Chước, ra vẻ lạnh nhạt nói: “Ừ, được.”


Nói xong thì đi đến phòng ăn.


Vừa đi được một nửa thì bước chân đột nhiên dừng lại, anh ngửi ngửi rồi thắc mắc: “Mùi gì đây?” Lúc đi sang bên cạnh Tiêu Chước, anh ngửi thấy một mùi gì như lông bị cháy.


Tiêu Chước rũ cánh xuống, tính che cái đuôi lại, cậu chột dạ nói: “Lúc nấu cơm không cẩn thận nên làm cháy đuôi.”


Trịnh Kình hơi nhướng mày, vòng ra sau Tiêu Chước rồi mở cánh cậu ra, quả nhiên nhìn thấy cái đuôi to vốn xù lông lại đen xì trụi lủi rồi, còn phát ra mùi hương đặc biệt sau khi bị thiêu cháy nữa.


Không hiểu sao Trịnh Kình ngửi thấy thì lại có cảm giác thèm ăn.


“Lợi hại thật, nấu cơm mà cũng làm cháy đuôi được nữa.” Vẻ mặt Trịnh Kình bất lực.


Anh nói xong thì sờ cái đuôi bị thiêu trụi của Tiêu Chước, lại nhịn không được mà thấy đau lòng, vốn là một cái đuôi xù lông mềm mại như thế mà giờ lại đen thui lủi thế này.


Tiêu Chước giấu đuôi đi, giải thích: “Bàn bếp cao quá, em với không tới nên chỉ có thể đứng trên bếp mà xào rau, không chú ý chút xíu mà lại bị cháy rồi, nhưng chuyện này không quan trọng, anh ăn thử đồ ăn em nấu trước đi, xem xem mùi vị thế nào.”


Trịnh Kình đau lòng nhìn cái đuôi kia, đứng thẳng dậy đi về phía phòng ăn, sau đó nói: “Sau này em không được vào bếp nữa.”


Lần này là cháy đuôi, lần sau không chừng cháy cả cánh, Trịnh Kình cảm thấy anh thật sự không chịu nổi kích thích đó đâu. Chỗ bếp núc vẫn nên giao cho anh thì hơn.


Tiêu Chước cố gắng thương lượng với anh: “Sau này em sẽ cẩn thận mà.”


“Thế cũng không được, nói chung là em không được vào bếp.” Trịnh Kình không để cậu thương lượng.


Tiêu Chước thấy không thể nào mà xoay chuyển được nữa nên đành phải chấp nhận, cậu vốn cũng không thích vào bếp, đây chẳng phải là vì muốn xin lỗi Trịnh Kình sao, phải có thành ý chứ.


Trịnh Kình ngồi xuống bàn ăn, cầm đũa gắp miếng thịt ăn thử thì phát hiện lần này Tiêu Chước nấu thật sự không tệ, ngon hơn lúc trước nhiều, mùi vị tươi mềm, nêm nếm vừa đủ, còn có mùi hương đậm đà nữa.


Anh chuẩn bị nếm thử món khác rồi mới nhận xét, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy Tiêu Chước ngồi xổm trên ghế, hai chân trước đặt lên mép bàn, đầu gác lên vuốt, đôi mắt tròn xoe tràn đầy mong mỏi nhìn anh mà hỏi: “Sao? Ăn ngon không?”


Lúc cậu hỏi thì đôi tai căng thẳng dựng đứng lên như phải tóm được mỗi câu mỗi từ của Trịnh Kình.


Con ngươi của Trịnh Kình trở nên sâu thăm, đầu quả tim như bị cào một cái, anh sững người một giây mới phản ứng lại, không khiến Tiêu Chước thất vọng mà gật đầu khẳng định: “Ừ, ngon lắm.”


Tiêu Chước cong môi cười ngay lập tức, hai tai cũng thả lỏng, cậu cẩn thận hỏi anh: “Vậy anh có thể tha thứ em không? Đừng giận em nữa nhé?”


Trịnh Kình thong dong nhìn Tiêu Chước: “Là ai từng thề thốt bảo anh hãy tin tưởng mình, bảo mình tuyệt đối không phải loại yêu quái xấu xa?”


Vẻ mặt Tiêu Chước sụp đổ, tự biết mình đuối lý, đáng thương đến mức một câu cũng không nói nổi thành lời.


“Anh chọn tin tưởng em, không hề hoài nghi chút gì về thân phận của em, còn em thì sao? Dối gạt anh, có phải em còn chuyện gì giấu anh nữa không?”


“Không có, em đảm bảo, thật sự không còn gì nữa hết.” Tiêu Chước vội vàng nói: “Hơn nữa lúc trước em cũng muốn giải thích rõ ràng với anh rồi, chỉ là sau đó Bạch Trạch tỉnh lại nên không có dịp để giải thích với anh nữa.”


Trịnh Kình nửa tin nửa ngờ: “Thật không?”


Tiêu Chước khẩn thiết nói: “Ừm, hôm đó em hỏi anh, nếu em làm chuyện có lỗi thì anh có thể tha thứ cho em không, lúc đó em đã định thành thật với anh rồi, nhưng mà Chúc Dư lại đột nhiên gọi điện thoại tới nên phải dời chuyện đó lại.”


Vẻ mặt cậu lo lắng, vội vã muốn giải thích với Trịnh Kình, nhìn không giống đang giả vờ.


Trịnh Kình vốn không giận cậu, hơn nữa tối nay Tiêu Chước còn làm cháy đuôi mình, anh vừa đau lòng vừa sợ đối phương lại làm cháy cả cánh, đã quyết định tha thứ cho Tiêu Chước rồi. Hỏi cậu chuyện này chỉ là để tạo bậc thang bước xuống thôi.


“Được.” Trịnh Kình nói: “Anh tha thứ cho em.”


Tiêu Chước mừng rỡ, bỗng nhiên cảm thấy bữa cơm tối nay làm không uổng công, cậu nhảy xuống ghế phóng đến bên cạnh Trịnh Kình, lại cọ cọ muốn anh sờ sờ. Khoảng thời gian này bọn họ ngủ phòng riêng, mấy ngày rồi Trịnh Kình không sờ cậu.


Thật ra Trịnh Kình cũng không dễ chịu hơn Tiêu Chước bao nhiêu, mấy ngày nay không được sờ Tiêu Chước, anh cũng phiền muộn, nhân dịp này cũng đúng lúc, anh đưa tay xoa nhẹ đầu Tiêu Chước rồi lại sờ lưng cậu, vuốt lông cho cậu.


Tiêu Chước nằm lên đùi Trịnh Kình, hai chân trước ôm lấy anh, đầy tủi thân hỏi: “Sau này anh có thể đừng giận em nữa không?”


Trịnh Kình xoa xoa móng vuốt mềm mại của Tiêu Chước: “Em không chọc anh thì sao anh giận được?”


“Em sai rồi.”


“Ừ, anh tha lỗi cho em.”


Mắt Tiêu Chước thoáng cái sáng lên, kích động hỏi: “Vậy tối nay mình ngủ cùng nhau được không?”


Trịnh Kình mỉm cười gật đầu, chỉ tiếc Tiêu Chước còn chưa hóa thành hình người được, khó tránh có chút tiếc nuối.


Buổi tối được ngủ với Trịnh Kình nên tâm trạng của Tiêu Chước cực tốt, cho dù đuôi bị cháy rồi cũng không đau lòng, vẻ mặt hồng hào. Lúc Trịnh Kình rửa chén, cậu cũng không nỡ rời đi mà đứng ở bên cạnh nhìn đối phương, càng nhìn càng thấy vui vẻ.


Lúc về lại phòng ngủ thì màn đêm đã buông xuống, sau khi Trịnh Kình tắt đèn, anh và Tiêu Chước cũng nằm trên giường, cả hai đều không buồn ngủ chút nào.


Trịnh Kình vươn tay ôm Tiêu Chước, để Tiêu Chước gối lên tay anh, ngón tay vuốt ve lông cậu liên tục. Cánh Tiêu Chước phủ lên Trịnh Kình, cái đuôi cực kì không an phận mà cọ cọ lên người Trịnh Kình, cuối cùng lúc đi xuống phía dưới thì bị Trịnh Kình đưa tay ra tóm lấy.


“Đừng lộn xộn.” Trịnh Kình xoa bóp đuôi cậu, thấp giọng nói đầy ẩn ý: “Anh sợ em sẽ khó chịu.”


Nếu anh hóa thành hình rồng thì vấn đề Tiêu Chước không hóa được thành người cũng được giải quyết, chỉ là sự chênh lệch kích thước cơ thể của hai người hơi lớn, tất nhiên là Tiêu Chước sẽ phải chịu khổ một chút.


Đương nhiên Tiêu Chước nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Trịnh Kình, nghĩ đến cảnh tượng tàn nhẫn kia, vội vàng an phận mà ngoan ngoãn lại, không sờ mó loạn xạ nữa.


Trịnh Kình buồn cười, hôn tai Tiêu Chước, thấy cảnh đó thì không biết sao lại cảm thấy tiếc nuối mất mát.


Ngón tay anh lướt dọc theo lưng Tiêu Chước, nhanh chóng chạm trúng vết sẹo lưu lại khi bị anh cắn. Đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve, Trịnh Kình đau lòng hỏi: “Lúc đó đau không?”


Tiêu Chước run rẩy một cái, u oán nói: “Đương nhiên là đau rồi, suýt nữa bị anh cắn đứt một miếng thịt luôn, lúc đó anh cũng ác thật, tốt xấu gì em cũng nuôi anh lâu như vậy mà anh nói cắn là cắn à, không có chút thương tình nào cả.”


Với thực lực của cậu thì ngoại trừ Nữ Oa và Phục Hy ra thì đâu ai làm tổn thương cậu được, vậy mà Trịnh Kình lại để lại trên người cậu một vết sẹo không xóa đi được.


Trịnh Kình vừa đau lòng vừa áy náy: “Ai bảo em ra tay ác như thế, nói ném là ném, vách núi cao như thế, lúc anh ngã xuống bị dọa muốn chết, em còn chê anh phiền, bảo không cần anh nữa. Nếu anh không dung hợp một phần yêu đan thì chắc chắn đã ngã chết rồi. Lúc đó anh vừa tức giận vừa đau khổ, tin lời em nói là thật, căn bản không nghĩ nhiều, cũng không biết em vì muốn ép anh… Nếu em nói rõ sớm với anh thì anh đã không cắn em rồi.”


Chương 72: Phiên ngoại 3


Tiêu Chước thở dài: “Nếu em nói rõ với anh từ sớm, anh biết em sẽ cứu anh thì anh còn có thể kích hoạt tiềm lực dung hợp yêu đan trong khoảnh khắc sinh tử không?”


Lúc đó cậu mới phát hiện, nuôi trẻ đúng là không dễ dàng, khổ cho Canh Thần có thể nuôi Trịnh Kình lớn như thế.


Đương nhiên là Trịnh Kình cũng hiểu đạo lý này, anh dừng một chút rồi nói nhỏ: “Nhưng lúc đó anh thật sự tưởng em ghét anh, không cần anh nữa.”


“Vậy sao?” Tiêu Chước không thể hiểu được mà hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải là anh ghét em à? Từ sau lần đó thì anh không để ý đến em bao lâu? Cho nên em cũng không ngờ anh lại liều lĩnh chạy về núi Quy Long, còn cứu em ngay khoảnh khắc cuối cùng nữa chứ.”


Vẻ mặt Trịnh Kình hơi mất tự nhiên, “Khụ” một cái rồi nói: “Đó là tại vì em ngốc.”


Tiêu Chước nấu cơm không ăn nổi, còn thường xuyên ức hiếp anh, nhưng Trịnh Kình biết, đối phương luôn tốt với anh, bề ngoài anh hung dữ với Tiêu Chước, nói ghét Tiêu Chước, chẳng qua là vì không vứt bỏ được sĩ diện, không chịu thừa nhận mình dựa dẫm và thích Tiêu Chước.


Sau khi Canh Thần mất, chỉ còn anh và Tiêu Chước sống chung với nhau, Tiêu Chước cũng là người thân duy nhất của anh. Khi tỉnh lại sau hôn mê, biết mình bị Tiêu Chước vứt bỏ thì Trịnh Kình vô cùng sợ hãi và tức giận, anh đã mất Canh Thần rồi, nếu còn mất cả Tiêu Chước nữa vậy thế gian cũng chỉ còn lại một con yêu quái lẻ loi, không nhà không bạn và không nơi nương tựa là anh mà thôi.


Anh không muốn Tiêu Chước chết, nếu cậu không thể tránh được cái chết thì anh sẽ cùng chết với đối phương, trên đường rời khỏi núi Côn Luân để quay về núi Quy Long, Trịnh Kình vẫn luôn nghĩ như thế.


Khoảnh khắc tưởng nhầm Tiêu Chước đã chết, thật ra anh cũng đã mất hết hy vọng sống.


“Anh mới ngốc.” Tiêu Chước đang nói thì ngẩng đầu lên, hai chân trước đặt lên người Trịnh Kình, cúi đầu nhìn anh, cười hỏi: “Nói thật đi, có phải anh đã thích em từ khi đó rồi không?”


Vẻ mặt Trịnh Kình cứng đờ, anh nói: “Không phải.”


Ý cười của Tiêu Chước càng lúc càng đậm hơn, cậu tự biết câu trả lời, tâm trạng vui vẻ, lại nằm xuống rồi cọ vào ngực Trịnh Kình.


Sao lúc trước cậu không phát hiện sức hấp dẫn của mình lại lớn như vậy chứ.


*


Lúc Tiêu Chước có thể khôi phục lại hình người đã là chuyện của nửa tháng sau. Vừa hóa lại được thành hình người, cậu đã phóng ngay tới Cục quản yêu để khoe với Trịnh Kình, chuẩn bị cho anh một bất ngờ.


Chuyện Kiến Mộc thông thiên chấn động cả yêu giới, chuyện Tiêu Chước là hống đương nhiên cũng không giấu được, bây giờ trên dưới Cục quản yêu đều biết cậu là đại yêu quái thích ăn rồng, bản tính hung tàn bẩm sinh, đến nỗi khi Tiêu Chước đi đến Cục quản yêu, trong nháy mắt thu hút vô số ánh mắt, còn có nhiều yêu quái lặng lẽ lùi về sau, vẻ mặt có chút sợ hãi e ngại.


Tiêu Chước không phản ứng gì với chuyện này, trong yêu giới, hung thú luôn có danh tiếng không tốt, cậu là hung thú đứng đầu, những tiểu yêu này sợ cậu cũng là chuyện thường.


Trước khi đi gặp Trịnh Kình thì Tiêu Chước đi đến đội đặc chiến trước. Lúc trước, trong văn phòng của đội đặc chiến có mang vào thêm một chậu cây, là một cây non nhỏ, chậu cây do Đội trưởng Trịnh mang tới, bọn Đinh Chúc chăm sóc rất tốt. Đương nhiên là chúng yêu ở đội đặc chiến cũng không biết cây non đó chính là Kiến Mộc thông thiên.


Tiêu Chước cố ý đến đội đặc chiến cũng là để xem Kiến Mộc.


Tạ Ngạn Vinh hóa thành Kiến Mộc nhưng vẫn còn giữ lại kí ức bản thể, lúc Tiêu Chước dùng thân đâm vào Kiến Mộc, Tạ Ngạn Vinh biết rõ làm như vậy thì anh ta cũng chết, nên không hề chống cự, ngược lại còn chủ động để lộ chỗ yếu ra. Có thể đâm cháy Kiến Mộc được cũng có liên quan đến việc Tạ Ngạn Vinh chủ động hiến thân.


Tiêu Chước đi vào văn phòng của đội đặc chiến, bởi vì trước đó Trịnh Kình đã nói thân phận của cậu với chúng yêu ở đội đặc chiến rồi nên mọi người cũng không thấy quá kinh ngạc.


Chúc Dư vui vẻ nói: “Cậu Tiêu, cậu không sao chứ?”


Tiêu Chước gật đầu rồi đi thẳng đến chỗ chậu cây ở góc tường, sau đó nói: “Ừm, không sao.”


Có thể nhìn thấy Tiêu Chước bình yên vô sự, bọn Chúc Dư và Hồ Uyển Uyển đều thấy vui mừng.


Nửa tháng chưa gặp, dùng mắt thường cũng thấy mầm cây đã cao hơn nhiều, lá cây xanh biếc, nhìn rất cứng cáp kiên cường.


Chúc Dư thở dài nói: “Cây non này lớn nhanh quá, mới có mười mấy ngày mà thân cây đã lớn hơn một vòng rồi, theo tôi thấy thì không bao lâu nữa là cái chậu này không chứa nổi nó nữa rồi.”


Chậu để trồng cây non rất lớn, đặt ở góc tường như một lu nước lớn, lúc đầu bọn Chúc Dư còn thấy kì lạ, không biết tại sao đội trưởng Trịnh lại dùng lu nước to như thế để trồng một cây non, dù sao nó cũng nhỏ, chỉ chiếm một chút chỗ thôi, làm như vậy trông rất lạc lõng.


Nhưng bọn họ nhanh chóng bị sự thật vả vào mặt, lúc này mới hiểu nguyên nhân Đội trưởng Trịnh dùng chậu cây này để trồng cây.


Từ đó cũng đoán được, cây non này tuyệt đối không phải cây thường, còn về thân phận của nó, chẳng phải lúc Cậu Tiêu leo ra từ hố đất đã bưng mầm cây này trong tay sao?


Cây non sinh trưởng nhanh chóng, nhưng muốn hóa yêu thành công thì cần không ít thời gian, Tiêu Chước nhìn một lúc, lại trò chuyện với bọn Chúc Dư, hỏi Trịnh Kình ở đâu rồi trực tiếp chuẩn bị đi tìm anh.


Nghe Hồ Uyển Uyển nói, cô ta gặp Đội trưởng Trịnh ở thang máy, sau khi ra khỏi thang máy, thang máy dừng ở tầng 35, bảo Tiêu Chước đến đó sẽ tìm thấy Trịnh Kình.


Tầng 35 là nhà tù, chuyên môn giam giữ những yêu quái đã phạm tội, Mục Hưu, Tuyên Dung và các yêu quái khác cũng được tạm thời giam ở đó, chuẩn bị đến dịp thích hợp thì sẽ phong ấn trấn áp lại. Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì bọn họ vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nữa.


Nhưng Trịnh Kình đến nhà tù để làm gì?


Tiêu Chước rất khó hiểu, sau khi rời khỏi thang máy thì cố tình che giấu yêu khí, đi theo yêu khí của Trịnh Kình, chuẩn bị cho anh bất ngờ.


Dọc đường đi qua từng phòng giam, cuối cùng Tiêu Chước nhìn thấy Trịnh Kình trong nhà lao giam giữ Tuyên Dung, nhìn qua song sắt trước cửa, có thể nhìn thấy bóng dáng của hai người họ, có thể nghe được cuộc đối thoại giữa hai người họ.


Tiêu Chước nghe một lúc, đại khái cũng hiểu được. Trịnh Kình cố tình đến tìm Tuyên Dung hình như là để hỏi cô ta về một viên kim cương màu đỏ, viên kim cương kia từng bị bọn họ trộm đi chung với đá ngũ sắc, nó rất quan trọng đối với Trịnh Kình.


Ban đầu Tuyên Dung không hiểu cho lắm, nhưng sau khi nghe hiểu rồi thì trả viên kim cương kia lại cho Trịnh Kình, đương nhiên cô ta không trả cũng không được, Trịnh Kình nhất định muốn nó thì kết quả chỉ có thành thực trả lại hoặc bị ép trả lại sau khi chịu nhiều đau khổ mà thôi. Tuyên Dung cũng rất thức thời, không hề muốn chịu khổ chút nào.


Lúc đó cô ta lấy trộm viên kim cương đỏ này là vì nhìn thấy đẹp, không nhịn được mà muốn chiếm làm của riêng.


Lấy lại kim cương, Trịnh Kình thấy nó không bị tổn hại gì, trong lòng cũng thả lòng hơn, không có tâm tư ngó ngàng tới Tuyên Dung nữa, anh trực tiếp chuẩn bị rời khỏi đó.


Ai ngờ vừa bước ra lại gặp phải Tiêu Chước đang đứng bên ngoài.


Trịnh Kình bỗng hoảng hốt, phản ứng đầu tiên là giấu viên kim cương kia đi, sau khi bình tĩnh lại thì ra vẻ tỉnh táo hỏi Tiêu Chước: “Em hồi phục lại rồi?”


Tiêu Chước gật đầu, nhưng vẫn không quên chuyện viên kim cương kia. Cậu vừa mới nhìn thấy nó ở khoảng cách gần, đúng là rất khó quên, kim cương lấp lánh long lanh, thực sự là vật quý khó thấy, cũng khó trách Trịnh Kình khăng khăng muốn tìm về.


“Giấu cái gì mà giấu? Em đâu có cướp của anh.” Tiêu Chước tràn đầy hứng thú mà nói: “Cho em nhìn chút đi.”


Trịnh Kình không đưa ra, cất kim cương vào, không hề có ý muốn đưa ra lại.


Tiêu Chước không khỏi lầm bầm: “Keo kiệt, nhìn một chút cũng không được nữa.”


Cậu nói như thế nhưng trong lòng cũng không mấy để ý, rồng nào cũng yêu thích châu báu, đặc biệt là Trịnh Kình, có yêu thích viên kim cương này cũng là chuyện hợp lí, không cho nhìn thì thôi.


Trịnh Kình kim cương vào xong thì hỏi cậu: “Sao em lại đến đây?”


“Vừa hóa được thành hình người là em đến tìm anh ngay, muốn cho anh bất ngờ.” Tiêu Chước nói, cười hỏi Trịnh Kình: “Sao? Nhìn thấy em có vui không?”


Trịnh Kình không nói gì, đến gần Tiêu Chước, đưa tay ghì lấy gáy cậu, hôn lên môi cậu, dùng hành động để trả lời cậu.


Đôi môi Tiêu Chước mềm mại ngọt ngào, Trịnh Kình hôn rồi, lại không nhịn được mà hôn thêm mấy cái nữa.


Tiêu Chước được hôn đến mức tâm trạng vui sướng, đang nhiệt tình đáp lại Trịnh Kình thì đột nhiên nghe thấy tiếng Tuyên Dung sụp đổ hét to từ song sắt nhỏ bên cạnh: “Ban ngày ban mặt, các người cũng không biết xấu hổ quá rồi đó! Có thể cút ra xa chút được không? Đi tìm nơi nào không có yêu quái đi, đừng ở đây làm bẩn mắt tôi nữa!”


Cô ta bị Tiêu Chước và Trịnh Kình đùa giỡn lâu như thế, giờ vừa nhìn thấy bọn họ đã nổi nóng, càng không nói tới việc hai tên yêu quái không biết xấu hổ kia còn ân ái trước mặt cô ta, đúng là không cần mặt mũi nữa mà!


Tiêu Chước không ngượng ngùng chút nào, khiêu khích nhìn về phía Tuyên Dung: “Chắc cô ghen tị hâm mộ chứ gì? Tiếc là hâm mộ cũng vô dụng thôi, tôi có bạn trai, muốn hôn thế nào thì hôn, muốn hôn ở đâu thì hôn, cô có bản lĩnh thì tự tìm bạn trai đi.”


“Tôi muốn tìm bao nhiêu bạn trai cũng được, yêu quái theo đuổi tôi xếp hàng dài xuống cuối phố kìa, cậu tưởng tôi không tìm được à?”


“Ừ đấy.” Tiêu Chước không hề lung lay: “Nhưng cô vẫn không có bạn trai.”


Tuyên Dung tức điên ngay lập tức.


Trịnh Kình liếc nhìn Tuyên Dung một cái rồi nắm tay Tiêu Chước, xoa đầu cậu, thân mật nói: “Đừng nói chuyện thừa thãi với cô ta nữa, chúng ta về nhà nhé?”


“Anh không làm việc à?”


“Không có việc gì gấp cả.” Trịnh Kình nói dối không chớp mắt, cười nhìn Tiêu Chước, giọng điệu ái muội mà còn đầy ẩn ý: “So với công việc thì em quan trọng hơn.”


Hai yêu quái rất lâu đã không đối mặt với nhau, đều rất thương nhớ đối phương.


Tiêu Chước nghe hiểu ý tứ trong lời Trịnh Kình, vành tai ửng đỏ, đáy mắt lại tràn đầy mong đợi, khó giấu kích động và khẩn trương mà gật đầu: “Được.”


“…” Tuyên Dung tận mắt chứng kiến nguyên màn này, trong nháy mắt đó toàn bộ yêu khí phình ra như cá nóc.


Có bạn trai thì ngon lắm à?


Quay về biệt thự, Tiêu Chước đi theo Trịnh Kình vào phòng ngủ chính, cửa vừa đóng lại thì cậu đã bị Trịnh Kình ôm ngã lên giường.


Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ mà rọi vào, khoảng cách giữa Tiêu Chước và Trịnh Kình vô cùng gần, cả hai nhìn ngắm đối phương, đáy mắt đong đầy hạnh phúc mỹ hảo, không kìm lòng nổi mà nở nụ cười.


Trịnh Kình cúi người hôn Tiêu Chước, cùng lúc đó anh cũng đưa tay kéo rèm cửa lại, phòng ngủ bị bóng tối bao trùm bởi ngay lập tức, ấm áp hơn nhiều, tăng thêm vẻ kiều diễm vô hạn.


Đến Tiêu Chước mở mắt ra thì ngoài cửa sổ đã biến thành hoàng hôn trầm lắng, bóng tối dày đặc.


Trịnh Kình không có ở bên cạnh, Tiêu Chước ngồi dậy, xoa nhẹ thắt lưng, lấy điện thoại nhìn thì thấy đã hơn chín giờ.


Cậu mặc quần áo xuống lầu, ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn quẩn quanh, vội vàng nhanh chân lên, đi đến phòng ăn thì thấy trên bàn có cháo đang bốc hơi nghi ngút, trong tay Trịnh Kình còn bưng bánh quy, chính là loại bánh quy hình rồng mà Tiêu Chước hằng yêu thích.


“Đến đúng lúc lắm.” Trịnh Kình cởi tạp dề, nhìn Tiêu Chước rồi cười nói: “Anh đang định đi gọi em.”


“Thơm quá. Bánh quy này là anh làm hả?” Tiêu Chước ngạc nhiên hỏi.


Phòng bếp vẫn còn lưu lại hương thơm của bánh quy, giòn xốp thơm phức, rõ ràng là mới ra lò.


Trịnh Kình gật đầu.


Tiêu Chước vừa kinh ngạc vừa cảm động, không ngờ bánh quy là do Trịnh Kình tự tay làm, hèn gì cậu chưa từng nhìn thấy loại bánh quy này, cũng thử mua nhiều loại nhưng đều không thể mua được loại giống vậy, hóa ra là Trịnh Kình tự sáng tạo ra.


“Anh đặc biệt làm cho em ăn sao?”


Trịnh Kình bị cậu nhìn như thế thì cũng hơi mất tự nhiên: “Chẳng phải em thích ăn đồ ngọt sao, vậy nên anh thử làm đại thôi, không ngờ em lại thích như thế.”


Tiêu Chước đột nhiên nhớ ra, lần đầu Trịnh Kình làm bánh quy cho cậu là lần ở Lý Ngư Tinh, lẽ nào từ lúc đó Trịnh Kình đã…


Trong lòng hiểu rõ, Trịnh Kình lại không lên tiếng vạch trần mà chỉ lấy một miếng bánh quy ăn thử thì bị chiếm giữ bởi đồ ăn ngon ngay lập tức, cậu nheo mắt cười nói: “Ngon thật.”


“Đừng ăn nhiều quá, ăn cháo trước đã.” Trịnh Kình nhắc nhở.


Tiêu Chước không thích ăn cháo trắng, Trịnh Kình bèn cố ý nấu cháo thịt cho cậu, bỏ thịt nạc với rau xanh các thứ vào trong đó, nấu đến mức tỏa hương ngon lành, Tiêu Chước cũng vui vẻ mà ăn.


Ăn cháo, nhìn bánh quy, Tiêu Chước cảm động đến mức suýt rơi nước mắt, thầm nghĩ mấy chuyện như nấu nướng đúng là có thể nhìn ra được từ lúc nhỏ, Trịnh Kình hồi nhỏ có thiên phú nấu cơm, giờ thì thành sư phụ luôn rồi.


“Anh nấu cơm ngon như thế, em ăn quen món anh làm rồi, nhỡ mai mốt không ăn được những món khác thì sao đây?” Tiêu Chước không khỏi thở dài âu sầu.


Trịnh Kình ngồi trước mặt cậu, nghe thế thì cười nói: “Vậy cứ ăn đồ anh nấu thôi là được.”


Ánh mắt Tiêu Chước sáng lên: “Anh nói đó nha?”


“Ừ. Miễn là em không chê thì ngày nào anh cũng nấu cho em.”


Tiêu Chước liền nói: “Không chê, không chê.” Sau đó lại suy nghĩ, rồi nói thêm: “Nhưng mà ngày nào cũng nấu cơm thì mệt lắm, hay là thỉnh thoảng làm một lần đi, em giúp anh.”


Trịnh Kình không ý kiến, tất nhiên là Tiêu Chước nói thế nào cũng được.


Viên kim cương đỏ ngày hôm ấy vô tình nhìn thấy, Tiêu Chước không để nó trong lòng mà nhanh chóng quăng ra sau đầu.


Ai ngờ hôm nay vừa tỉnh dậy, lại phát hiện trên ngón áp út tay trái có đeo một chiếc nhẫn, nhẫn được làm từ bạch kim, bên trên đặt một viên kim cương đỏ lớn bằng trứng bồ câu, sáng chói cả mắt, lấp lánh rực rỡ, rất là khoa trương.


Đây rõ ràng là viên kim cương đỏ mà hôm ấy cậu nhìn thấy, chỉ là nhỏ hơn viên đó một chút.


“Viên kim cương đỏ này, anh vốn muốn tặng cho em à?” Tiêu Chước hỏi Trịnh Kình vẫn đang thấp thỏm nhìn cậu.


Chẳng trách sau khi kim cương bị mất thì Trịnh Kình lại tức giận như thế.


“Ừ.” Trịnh Kình gật đầu, lo lắng hỏi: “Em thích không?”


“Rất thích, viên kim cương cũng đẹp lắm.”


Trịnh Kình thở phào ngay lập tức, anh biết loài người kết hôn đều phải mang nhẫn, nên cũng chuẩn bị làm một chiếc nhẫn đặt riêng cho Tiêu Chước, chẳng qua là vẫn khó tránh khỏi lo lắng rằng đối phương không thích.


“Anh cũng có, bọn mình mỗi người một cái.” Trịnh Kình giơ tay trái lên, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn hệt như cái của Tiêu Chước, vô cùng đắc ý mà nói: “Nhẫn này là do anh thiết kế, bên trong còn khắc rồng với hống nữa.”


Rõ ràng là anh rất hài lòng đối với tác phẩm nghệ thuật của mình.


Tiêu Chước nhìn chiếc nhẫn không chớp mắt, vẻ mặt hơi phức tạp, một lời khó mà nói hết, một lúc sau mới nhẹ nhàng hỏi: “Anh không thấy như thế có hơi khoa trương quá sao?”


Đẹp thì có đẹp, thích thì cũng rất thích, nhưng đeo cũng nặng lắm, hơn nữa viên kim cương đỏ to như thế khiến mắt cậu cũng sắp mù luôn rồi.


“Không.” Trịnh Kình đánh giá chiếc nhẫn: “Anh còn sợ viên kim cương này không đủ to nữa, nếu có thể to thêm gấp đôi thì chắc chắn sẽ đẹp hơn.”


Tiêu Chước bỗng chốc cạn lời.


Sau đó lại nghe Trịnh Kình nói: “Từ giờ trở đi, hai ta phải mang cặp nhẫn này, không được tháo ra.”


Thế thì cho dù là loài người hay yêu quái cũng sẽ biết hai người họ đã kết hôn.


Vẻ mặt Tiêu Chước cứng đờ, nụ cười không còn giữ trên môi được nữa rồi, đeo cặp nhẫn đó đi khắp nơi thì ngày hôm sau chắc chắn bọn họ sẽ lên trang đầu luôn, vả lại đeo chiếc nhẫn này làm việc bất tiện, khí chất tư sản cũng đậm quá, Tiêu Chước thật sự chịu không nổi.


Vội vàng khuyên nhủ Trịnh Kình bỏ qua cái ý tưởng đáng sợ này.


Cũng may Trịnh Kình cũng cho là Tiêu Chước nói rất có lý nên cũng không cố chấp nữa, nhưng nhìn vẻ mặt cũng anh, rõ ràng cực kỳ tiếc nuối khi không thể liên tục đeo cặp nhẫn kim cương đỏ này.


“May là anh đã chuẩn bị nhẫn dự bị rồi.” Trịnh Kình mở ngăn tủ đầu giường, lấy một cái hộp màu đỏ rất tinh xảo ra.


Trong hộp quà là hai chiếc nhẫn bạc giống nhau như đúc.


Con tim đang treo trên cao của Tiêu Chước rơi xuống ngay lập tức, cậu còn sợ Trịnh Kình lại lấy ra cặp nhẫn đầy kim cương nào nữa chứ, cũng khó trách cậu nghĩ lung tung, cái kia thật sự hợp gu của Trịnh Kình quá rồi.


Trịnh Kình lấy nhẫn ra, đeo lên cho Tiêu Chước, rồi lại đưa tay cho cậu, kìm chế tâm tình kích động mà nói: “Em giúp anh đeo đi.”


Tiêu Chước cầm lấy tay Trịnh Kình, cẩn thận đeo chiếc nhẫn kia lên tay anh.


Đeo nhẫn xong, Trịnh Kình nắm chặt tay Tiêu Chước, hai chiếc nhẫn cũng nằm sát cạnh nhau, hòa lẫn vào nhau, dường như có một sợi dây tồn tại ở giữa không thể nào cắt đứt được, cuốn chặt hai người họ lại một chỗ vĩnh viễn không tách rời.


Trịnh Kình nhìn hai chiếc nhẫn một lúc lâu, sau đó cúi người chân thành hôn lên ngón tay Tiêu Chước, anh nói một cách cực kỳ nghiêm túc: “Anh yêu em.”


Tiêu Chước cong khóe môi, nụ cười sáng rỡ động lòng người, cậu hôn lên mái tóc Trịnh Kình, cũng xúc động mà nói: “Em cũng yêu anh.”


– Hết –
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom