• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] HỆ LIỆT LỤC LINH CHÂU (2 Viewers)

  • Truyện 3: LỤC LINH CHÂU 樱桃小酒 P3

14.

Tống Phi Phi trên mặt cũng lộ ra vẻ khó khăn, nhưng vẫn nghiến răng, giơ con dao trong tay lên đâm vào trán một người trong số họ. Sau khi con dao đâm vào đầu, nó phát ra âm thanh giòn tan, giống như quả dưa hấu rơi xuống đất.

Máu đen nhanh chóng chảy ra từ mắt, tai, miệng và mũi của người đàn ông, chỉ trong vài phút, anh ta đã thối rữa thành một bộ xương, tỏa ra mùi tanh rất khó chịu.

Tôi dùng gậy chọc vào hộp sọ, và quả nhiên, một con xác bọ rùa có kích thước bằng lòng bàn tay rơi ra khỏi hộp sọ.

" y!"

Mộc Sâm hét lớn rồi từ dưới đất nhảy lên, tôi trợn mắt:

“Đừng hét nữa, nó chết rồi, chỉ còn lại một cái vỏ.

"Phi Phi, thu thập vỏ bọ, mang về làm thuốc cho sư tông."

Tống Phi Phi gật đầu, ném một túi vải cho Mộc Sâm:

"Anh, nhặt vỏ vào!"

"Tại sao?!"

Mộc Sâm gần như phát điên, chống tay lên hông, gầm lên như một con rồng độc ác trong cơn thịnh nộ bất lực:

"Chúng bây có xem tao là con người không?

“Vừa rồi cô bảo tôi nhét gạo nếp vào “hoa cúc” của người chết, bây giờ lại bảo tôi nhặt xác xác bọ rùa. Tôi cũng là con người, tôi sẽ cảm thấy buồn nôn, được không!!”

Tống Phi Phi mặt không biểu cảm ngẩng cổ:

“Anh nhặt lên bỏ vào túi, hoặc tôi nhặt lên nhét vào miệng anh, chọn một cái đi.”

Mộc Sâm chửi rủa, dùng tay chộp lấy cái túi, cầm hai cây gậy bên cạnh máy cắt đá dùng làm đũa, bắt đầu nhặt xác xác bọ rùa. Sau khi kẹp vài cái, càng nghĩ càng tức giận, thậm chí còn bắt đầu khóc, thậm chí còn khóc thành tiếng.

Tôi và Tống Phi Phi nhìn nhau, ngày đầu tiên chúng tôi gặp Mộc Sâm, Tống Phi Phi đã hỏi một người bạn của cô ấy, người bạn này nói rằng Mộc Sâm là người tàn nhẫn, tính tình thất thường, anh ấy là thái tử được mọi người trong Thụy Thành khiếp sợ.

Tàn nhẫn, máu lạnh, thế à?

15.

Tống Phi Phi dùng ngón tay chọc chọc tôi:

“Có phải chúng ta quá đáng rồi không?”

Một người đàn ông cao lớn và cường tráng như vậy đang ngồi xổm trên mặt đất, vừa khóc vừa cầm một thanh gỗ kẹp con xác bọ rùa đã chết, trông thật đáng thương.

"Hình như có một chút, thôi được rồi, chút nữa không đánh hắn nữa."

Sau khi tất cả những xác chết này đã được xử lý xong, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm:

"Tốt, mang mười thi thể này về cho sư tông, bà nhất định sẽ hài lòng."

"Chậc~”

"Thật hài hước!"

Sau khi Mộc Sâm điên cuồng rửa tay, hắn trợn mắt nhìn tôi, đúng lúc tôi định đấm hắn thì hắn lại khịt mũi:

"Hai người các người chưa từng tốt nghiệp tiểu học sao? Ở đây rõ ràng có chín người nằm, chỉ có chín con, mười người đâu?"

Nghe vậy, máu trong cơ thể lập tức đông cứng đến đỉnh đầu, Tống Phi Phi cũng cứng đờ, môi run run mấy lần, sau đó bắt đầu đếm với đôi tay run rẩy:

"Một, hai, ba...tám, chín.”

"Không thể nào, một, hai... chín. Mẹ kiếp, làm sao đây Linh Châu ơi?"

Nhìn hai chúng tôi như vừa bị sét đánh, Mộc Sâm ôm bụng bật cười:

"Hahaha, hai đứa ngốc, cháu gái 5 tuổi của tôi cũng không đếm sai như vậy!"

Tôi tức đến nỗi muốn đập hắn 1 trận, nhưng sợ đánh hắn lại khóc, nên chỉ đành nén giận hỏi Phi Phi:

"Vừa rồi lúc hỗn loạn hẳn là có người chạy mất rồi, cậu có nhìn ra đó là thằng nào không?"

Tống Phi Phi lộ ra vẻ cười khó coi hơn cả khóc, chỉ vào xương cốt dưới đất:

“Đều thành xương hết rồi, ông trời có xuống cũng nhận không ra được”

16.

"Hahahahahahaha!"

Mộc Sâm kiêu ngạo chống hông cười lớn:

"Tôi nhớ là ai, cô quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ nói cho cô biết!"

Người đàn ông này thực sự không đáng được thông cảm dù chỉ một giây. Tôi kìm nén cơn giận, nghiến răng, cố gắng nói chậm lại:

“Những con xác bọ rùa này sẽ không tự nhiên đi đâu chủ động như vậy. Người bị điều khiển bởi xác bọ rùa mỗi ngày cần máu tươi, càng gần với máu trong người thì càng thích.”

"Vậy người chạy ra ngoài có lẽ đã đi tìm người nhà của mình.”

"Chúng ta cần phải tìm ra hắn trước khi hắn thịt cả gia đình!"

Mộc Sâm dần dần hạ hai tay đang bắt chéo xuống, càng nghe vẻ mặt càng xấu xí, cuối cùng hét lên:

"Mẹ kiếp, cha của Trịnh Minh là tài xế của tôi, mẹ anh ấy là bảo mẫu giúp việc nhà tôi, tất cả người thân của anh ấy đều làm việc trong nhà tôi hiện tại vẫn ở trong nhà tôi!"

"Vậy anh còn đứng đó làm gì, không dẫn đường đi ?!?!"

Ba người chúng tôi đẩy cửa lao ra ngoài, giữa lúc vội vàng, tôi kéo Tống Phi Phi lại, lấy mấy viên ngọc lục bảo đã chọn trước đó. Những viên ngọc đó trị giá hàng chục triệu, không, trong những viên ngọc đó chắc chắn có trứng xác bọ rùa mới đúng, không thể để những người khác lấy đi, kẻo sẽ làm hại vô số người vô tội.

Mộc Sâm dọc đường hung hãn, phóng xe rất nhanh. Trong lúc lái xe, anh vẫn kịp trò chuyện với tôi:

"Xác bọ rùa thực ra là cái gì?”

"Hai người là ai?”

"Hai người làm cái gì ở đây?”

"Chuyện gì sẽ xảy ra với gia đình tôi hả?”

“Nói xem nào, bạn tôi đều chết hết rồi, tôi đau lòng lắm.”

"Tôi thấy hai người rất có tay nghề, có muốn làm việc cho tôi không?"

Sau khi nghe được mục đích của tôi và Tống Phi Phi ở đây, ánh mắt của Mộc Sâm đối với chúng tôi cuối cùng cũng thay đổi.

“Trước đây tôi mù quáng không biết Thái Sơn nên đã đắc tội với cô.”

“Sau này có việc gì có thể dùng tôi thì cứ nói, Mộc gia chắc chắn sẽ không khước từ.”

"Có việc đây, nếu anh không đạp phanh, chúng ta sẽ đâm vào đó luôn."

17.

"Ba, mẹ, anh trai, mọi người ở đâu?"

Đây là một biệt thự tráng lệ, thoạt nhìn giống như một tòa lâu đài. Chỉ là trong biệt thự rộng rãi không có người, Mộc Sâm hét lên mấy chữ, liền có tiếng vang. Lúc này trời đã khuya, tôi giơ cổ tay lên nhìn thời gian, đã gần mười một giờ tối.

Vào giữa đêm, là lúc năng lượng âm khí mạnh nhất, cũng là lúc cửa âm mở ra. Tôi nhìn đi nhìn lại xung quanh, trong lòng có một dự cảm chẳng lành.

“Mộc Sâm, anh đừng la hét nữa, âm khí nhà anh quá nặng, có cảm giác không lành.”

“Gần đây có vật gì lạ vào nhà anh không?”

Mộc Sâm có chút bối rối, tôi gọi hắn mấy lần, hắn mới tỉnh táo lại:

"Vật lạ, vật kỳ quái?"

Anh ta bất ngờ vỗ vào đùi, máu trên mặt như chảy hết sạch:

“Một tuần trước, có đào được ra khỏi mỏ một cái xác ngọc, thi thể được bao phủ bởi một lớp ngọc nhẹ, trông vô cùng ấn tượng. Bố tôi nói rằng xác ngọc này trị giá rất nhiều tiền nên để lại trong mỏ không an tâm, thế là tôi đã chuyển nó xuống tầng hầm.”

“Ngọc Thi” có hai loại, một loại là quỷ hấp thu tinh hoa ánh trăng, biến toàn thân thành ngọc, trở thành “Ngọc Thi”. Loại kia thì là người chết đi nhất định phải được chôn trong ngọc, gọi là “Mộ Ngọc”.

“Mộ Ngọc” là gì? Vào thời cổ đại, có một số bậc thầy giỏi thăm dò địa lý và có thể tính toán vị trí chính giữa của các mỏ ngọc.

Ở đó, bạn có thể bắt gặp tủy ngọc cực kỳ quý hiếm.

Thi thể người chết sẽ được đặt sâu trong mỏ ngọc và ngay tại tủy ngọc, tủy ngọc theo thời gian nhỏ giọt lên thi thể, dần dần, tủy ngọc sẽ lan ra bao phủ thi thể và trở thành xác ngọc.

Truyền thuyết kể rằng xác ngọc không những có thể khiến con người sống lại mà còn có thể khiến họ trẻ mãi không già.

Điều kiện để sống lại không quá khó khăn, chỉ cần truyền máu của 99 người vào ngọc thi, sau khi ngọc thi hấp thu máu, thi thể có thể sống lại.

"Người nhà anh đâu rồi? Phải có chín mươi chín người mới có thể hồi sinh Ngọc Thi. Nhà anh hẳn là không có nhiều người như vậy đúng không? Chúng ta vẫn còn thời gian trong khi xác bọ rùa ra ngoài tìm người!"

"Tôi, người hầu và bảo vệ của tôi lộn xộn lắm, tính tới tính lui hình như có hơn trăm người..."

Chết tiệt!!! Tên tư bản tham lam!!!

"Vậy sao anh còn đứng đó? Sao anh không nhanh đưa tôi xuống tầng hầm!!!"

18.

Có vẻ như những con xác bọ rùa đó được sinh ra chỉ để hồi sinh xác ngọc này. Xác bọ rùa được sinh ra từ năng lượng âm của xác chết, chúng tuân theo mệnh lệnh của xác chết và nhận xác chết là chủ nhân của mình.

Ngọc Thi này không chỉ có thể nuôi dưỡng xác bọ rùa, còn có thể tạo ra xác bọ rùa vua, thực lực của nó có lẽ là khó lường, cực kỳ khó đối phó.

Sắc mặt Mộc Sâm trắng bệch dẫn chúng tôi vào thang máy, nhìn hàng nút bấm kia, lại muốn đánh hắn một trận.

"Nhà của anh không chỉ có 7 tầng trên mặt đất mà còn có 2 tầng dưới lòng đất?"

Mộc Sâm gật đầu tự hào:

"Có gì đâu. Những nhà thiết kế mà chú tôi thuê từ nước ngoài cũng chỉ như vậy thôi, trung bình trung bình."

"Điều này thật phi thường chứ trung bình đâu!"

Mộc Sâm vừa tỏ ra kiêu ngạo và khiêm tốn:

“Ái dồ, chỉ có mấy trăm triệu mà thôi, nhìn thì thấy cũng tầm thường, các cô thấy nó phi thường à?”

"Anh đã bao giờ nghe câu tục ngữ 9 tầng tháp yêu quái, 7 tầng tháp phật chưa?”

“Chín là dương, mạnh mẽ và tự hoàn thiện nhất, còn tháp phật bảy tầng tượng trưng cho bảy cảm xúc và sáu ham muốn của con người, đó là vui, giận, lo lắng, tâm tư, buồn, sợ hãi và kinh hoàng.”

“Những người trong gia đình anh đều có tính cách rất bất ổn phải không? Những người sống ở tầng 5 ngày nào cũng buồn bã và thường khóc bất thường. Những người sống ở tầng 2 thì cáu kỉnh và bốc đồng. Những người sống ở tầng 6 thì nhút nhát như một con chuột, ngày nào cũng nghi ngờ và luôn cảm thấy có ai đó muốn hại. Những người sống ở tầng trên cùng khi gặp phải điều gì đó thì rất ngạc nhiên và tính khí của họ như thể một quả pháo vậy.”

"Ồ, có lẽ anh là người sống ở tầng trên cùng phải không?”

“Nhà ngươi đã bị người ta lập trận địa phong thủy rồi, cả nhà đều bị đàn áp, mà cứ đến ngày 7 là tai họa ập tới. Ồ, hôm nay trùng hợp là ngày mùng 7.”

Mỗi lời tôi nói ra, sắc mặt Mộc Sâm càng tái nhợt, khi nghe tôi kể hết câu chuyện 7 tầng, sắc mặt liền tái nhợt như đất, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, sốc, tức giận, bối rối, khó hiểu…

Xùy, gia đình giàu có!!!

"Hầy……"

Tống Phi Phi lặng lẽ thở dài:

"Hai người không nhận ra chúng ta đã ở trong thang máy được mấy phút rồi sao?"

19.

"Bùm!"

Gần như ngay khi Tống Phi Phi vừa nói xong, thang máy rung chuyển và đập mạnh xuống đất. Ba người chúng tôi té ập vào nhau, Mộc Sâm thì bị đè ở dưới cùng.

"Ta biết cái thứ quỷ quái này sẽ không dễ để chúng ta đuổi kịp nó!"

Thang máy tối đen như mực, tôi vừa định lấy điện thoại ra bật đèn thì Mộc Sâm xấu hổ hét lên:

"Hai người đủ rồi đấy! Đừng đùa giỡn vào lúc như thế này!"

Tôi và Tống Phi Phi đều có chút bối rối:

"Đùa cái gì lúc này?"

Giọng của Mộc Sâm run rẩy:

"Hai người có ai vừa véo mông tôi sao?"

Tống Phi Phi lập tức nhảy dựng lên:

"Anh đang nói xấu ai! Lấy bộ dáng của anh, sư phụ của tôi có thể yêu anh sao? Đẹp đến độ đổ thừa người ta véo mông!"

"Đừng ồn ào!"

Tôi bật đèn điện thoại lên, đèn sáng một lúc thì điện thoại hết điện và tắt. Chỉ cần một giây cũng đủ để chúng ta thấy được tình hình của thang máy.

Mộc Sâm sắp khóc:

"Tôi nói đúng không? Sao vừa rồi hình như tôi nhìn thấy bốn người trong thang máy!"

Tống Phi Phi nuốt nước miếng:

"Anh nói đúng rồi, tôi cũng thấy nó."

Thang máy rơi vào một sự im lặng kỳ lạ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của mọi người. Hơi thở của Mộc Sâm nặng nề, giống như một con bò già mắc bệnh uốn ván. Tống Phi Phi thì thở mạnh hơn nhiều, nhưng hơi thở nghe có vẻ gấp rút.

Hơi thở của tôi nhẹ nhàng, ngoài tôi ra thì không còn ai khác.

Bốn người, ba tiếng thở, vậy mới có một người, là ai?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom