• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] HỆ LIỆT LỤC LINH CHÂU (2 Viewers)

  • Truyện 3: LỤC LINH CHÂU 樱桃小酒 P2

8.

Tôi vừa nhặt vài hòn đá mang về đi thì bị Mộc Sâm ngăn lại:

"Lão Trương, đem đá cô ấy vừa chọn cắt ra đi!"

Tôi lắc đầu, mặc dù những người ở đây đều có nguy cơ mất mạng, nhưng trong bóng tối của những người đó vừa lóe một chút màu đỏ, cho thấy họ đều có thể gặp quý nhân. Rõ ràng quý nhân đó chính là tôi. Nếu tôi có thể lấy những viên đá và rời đi ngay lập tức thì họ vẫn có cơ hội sống sót.

"Tôi không cắt. Những viên đá này tôi tự mua, tôi chưa muốn cắt chúng."

“Tôi bảo cắt ngay, lập tức cắt ngay!”

Mộc Sâm nhấn mạnh, liếc nhìn đôi lông mày rậm của hắn, người đàn ông này tính khí thất thường, độc đoán, mọi việc đang rắc rối. Thấy tôi không lên tiếng, Mộc Sâm bất mãn hét vào mặt ông chủ:

"Cắt nó ra cho tôi, lỗ tai điếc rồi à!"

"Cắt cái đầu nhà anh, tôi ..."

Tống Phi Phi tức giận, vừa đứng dậy vừa định chửi rủa thì một khẩu súng đen như mực chĩa vào thái dương cô.

Mộc Sâm nhẹ giọng nói:

“Tôi ghét nhất những người phụ nữ không vâng lời, cô hiểu không?”

Vừa rồi anh ta đang còn nhỏ nhẹ nói cô gái xinh đẹp này nọ, nhưng bây giờ khuôn mặt anh ta đầy sát khí, người này có thể trở mặt nhanh hơn anh ta có thể lật một trang sách.

"Yên tâm đi, thiếu gia của tôi sẽ lấy giá thị trường mua đá cô cắt ra, cô nhất định sẽ không sợ lỗ."

Người đứng dưới mái hiên nhà người khác, thì phải cuối đầu. Võ công cao thâm cỡ nào thì vẫn phải sợ đạn. Tôi nhìn khẩu súng trong tay Mộc Sâm, trong lòng cảm thấy rất bất an.

Nếu không động tay thì sợ xác bọ rùa chui ra, nếu động tay động chân mà làm lớn chuyện hơn thì thì chắc chắn xác bọ rùa cũng chui ra.

Hơn nữa, Tống Phi Phi học võ với tôi chưa lâu, kỹ năng cũng ở mức trung bình, chắc chắn là không tránh được đạn.

"Hời rồi, lại hời to rồi!!"

Trong đám người vang lên một tiếng kinh ngạc, viên đá thứ hai là một viên ngọc bích màu đỏ tươi cực kỳ. Lão Trương đang cắt đá liền hít một hơi sâu:

"Tôi chưa bao giờ nhìn thấy màu đỏ đẹp đến như vậy trong nhiều năm! Màu sắc tươi sáng, tinh tế và trong suốt, đẹp nhất, tuyệt phẩm à!"

Mộc Sâm vuốt cằm:

"Thú vị, thực sự thú vị, tiếp tục cắt đi!"

9.

Viên đá thứ ba là loại thủy tinh từ mỏ Laokeng huyền thoại, màu xanh hoàng gia. Nước trong xanh vừa đủ, màu sắc trong trẻo, trung tính, không một chút tạp chất, mượt đến mức tưởng chừng như giọt dầu đang chảy.

Hiện trường yên tĩnh, chỉ có vài tiếng thở nặng nề. Mộc Sâm nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, vẫy tay vài cái ra hiệu cho người lấy cái chai nước ra khỏi túi tôi.

"Nước này, thần kỳ đến vậy sao?

"Lão Trương, đừng ngơ ra đó, tiếp tục cắt!"

Mộc Sâm vô cùng thích thú nhìn cái chai trong tay, còn lấy đèn pin ra soi tới soi lui. Lúc này chỉ còn lại viên đá cuối cùng.

Viên đá này tràn ngập linh khí, vừa rồi nhìn nó bằng con mắt âm dương, toàn bộ viên đá gần như biến thành một quả cầu ánh sáng trắng.

Lão Trương cẩn thận đặt viên đá lên máy, cắt một góc rất nhỏ dọc theo mép:

"Hừ! Đây là màu gì vậy?”

"Mộc thiếu gia, mau tới xem!"

Đúng lúc này, tự nhiên ta rùng mình, ta ngẩng đầu nhìn viên đá vừa bị cắt, đồng tử đột nhiên co rút lại.

Chỉ nhìn thấy ở góc cắt có ánh sáng vàng nhàn nhạt, trong ánh sáng vàng có vài vệt đen, trông không phải ngọc mà giống như một cục vàng giấu trong đá.

Chết tiệt!! Đây là trứng xác bọ rùa!

Xác bọ rùa hơi giống đỉa, là loài lưỡng tính, không cần phải giao phối vẫn có thể đẻ trứng. Nhưng xác bọ rùa bình thường mỗi lần chỉ có thể đẻ một quả trứng.

Giống như những viên ngọc vừa cắt khi nãy, nếu mà cắt từ giữa thì những viên ngọc đó, bạn có thể thấy một quả trứng xác bọ rùa to khoảng bằng hạt gạo.

Trong số các xác bọ rùa thường có một loại khác, đó là xác bọ rùa vua. Năng lượng âm khí của xác bọ rùa vua dày đặc, số lượng trứng mỗi lần có thể từ 7-14 quả. Viên đá cuối cùng tôi chọn không phải là miếng ngọc phỉ thúy, mà là một quả trứng vua khổng lồ.

"Đây là phỉ thúy màu vàng à? Màu sắc rất đẹp, màu vàng như vàng kim, BẢO BỐI! Người đi dọc theo khe hở này, mài qua một tí."

Mộc Sâm đứng thẳng lên và vỗ nhẹ vào vai Lão Trương.

"Dừnggggg lạiiii!!

"Chết tiệt! Tránh ra!"

10.

Lão Trương tay chân nhanh nhẹn, tôi vừa hét lên, ông đã cầm hòn đá trong tay, cùng với tiếng máy mài gầm rú, hòn đá nổ tung 1 đống trong tay ông. Một tia sáng vàng lóe lên, hàng chục con xác bọ rùa to bằng con ruồi bay ra từ đá.

Những con xác bọ rùa này phát triển với tốc độ đáng kinh ngạc trong không khí, gần như nở ra nhanh chóng khi chúng bay. Khi bay phía trên ngôi nhà, những con xác bọ rùa này đã to bằng nắm tay. Chúng có màu đen ngòm, chỉ có một sọc vàng mọc ở giữa lưng, chúng rất xấu xí và trông hơi giống loài bọ biển khổng lồ có cánh.

"Chết tiệt, cái quái chết tiệt gì thế này!!"

Mộc Sâm trợn tròn mắt, hoảng sợ nhảy sang một bên, rút súng trong tay ra chĩa vào mấy con xác bọ rùa. Những con xác bọ rùa này bay vòng trên không ba vòng rồi phân tán ra mọi hướng, lao về phía đám đông.

"Chạy đi!!"

Tôi hét lên rồi lao về phía trước, xác bọ rùa có tuổi thọ rất cao, nước nhấn không chết hay lửa thiêu không rụi. Chúng ăn thịt và hút máu con người và có thể tồn tại hàng ngàn năm mà không cần ăn hoặc uống.

Tuy vậy, vạn vật đều tương sinh tương khắc lẫn nhau, xác bọ rùa được chuyển hóa từ năng lượng âm khí của xác chết trong hầm mộ (hầm mỏ), và bản thân nó là vật âm.

Mà thứ m sợ nhất là Dương khí. Những vũ khí ma thuật mà tôi và Tống Phi Phi đeo khắp người, ví dụ như miếng lệnh bài gỗ đào đeo quanh cổ hay miếng ngọc hoàng đế trên cổ tay, đều là những vũ khí mạnh mẽ để kiềm chế tà ma.

Cho nên những con xác bọ rùa này sẽ không bay về phía hai chúng tôi, quả nhiên tôi nhìn thấy một con xác bọ rùa đang lao về phía tôi, quay vòng trên không một hồi rồi lại bay về phía người giám đốc cửa hàng châu báu kia.

"Ahhhhh!

"Ughhh, ughhhm, hô...hô ... cứu, cứu tôi, cứu..."

Con xác bọ rùa lao thẳng vào đầu ông giám đốc và nhanh chóng dùng móng vuốt sắc quặp vào mặt ông ta. Con xác bọ rùa liền vẫy cái đuôi dày bằng ngón tay cái của nó và dùng nó cạy miệng ông ta.

Sau đó, xác bọ rùa bắt đầu bò ngược trên mặt ông ta, từ từ bò vào miệng cho đến khi hoàn toàn biến mất.

"Chết tiệt! Cái quái gì thế này!!"

Cảnh tượng này khiến những người xung quanh sợ đến phát điên, ông giám đốc kia sau khi nuốt chửng con bọ biển thì nằm bất động trên mặt đất. Nhưng hơn mười giây sau, hắn đã loạng choạng đứng dậy, chỉ là lòng trắng mắt của hắn đã từ trắng chuyển sang xám, tứ chi cũng có chút cứng đờ.

Xác bọ rùa hiện đã ăn hết não của anh ta và kiểm soát cơ thể cũng như hành vi của anh ta. Nếu đưa ổng đi chụp CT não ngay bây giờ, bạn có thể thấy phần não ban đầu đã biến mất và thay vào đó là một con xác bọ rùa lơ lửng trong não.

11.

Người quản lý lắc lư cái đầu, vừa lao về phía Mộc Sâm với đôi tay dang rộng. Sắc mặt Mộc Sâm tái nhợt vì sợ hãi:

"Đừng qua đây! Nếu qua đây, ta sẽ bắn ngươi!"

Hắn không những không nghe mà còn tăng tốc tiến đến.

"BANG BANG!!!"

Tiếng súng vang lên, gã Giám đốc bị trúng đạn loạng choạng lùi lại hai bước, ngẩng đầu lên vẫn tiếp tục đi về phía Mộc Sâm.

"Cẩn thận, móng tay hắn có độc!"

Thấy giám đốc chuẩn bị lao vào Mộc Sâm, vô ảnh cước của tôi lập tức đá hắn ra xa hai mét, sau đó luồn một sợi dây màu đỏ vào tay Mộc Sâm.

"Nhanh lên, buộc nó vào cổ tay!"

Người bị xác bọ rùa điều khiển có chất độc trong cơ thể, đặc biệt là trong máu. Người bị nhiễm chất độc ấy sẽ xuất hiện những đốm xám trên da, trong vòng ba ngày sẽ bắt đầu mưng mủ, nếu chất độc không được giải độc vào ngày thứ bảy thì sẽ biến thành một xác chết biết đi.

Những con xác bọ rùa này di chuyển cực nhanh, nhanh như tia chớp, chỉ trong 1-2 phút, tất cả những người trong phòng đều đã bị điều khiển, chỉ còn lại ba người sống sót là tôi, Tống Phi Phi và Mộc Sâm.

"Phi Phi! Đóng cửa lại!"

Những người bị thi thể điều khiển này quay đầu lại muốn chạy ra khỏi nhà, nếu để bọn họ chạy ra khỏi nhà thì toàn bộ Thụy Thành sẽ tan tành!!

"Mẹ kiếp, các người điên rồi!"

Mộc Sâm sau khi nghe tôi nói điều đó, vẻ mặt tái mét:

"Muốn chết thì đừng kéo tôi! Mở cửa ra, nếu không đừng trách ông đây không khách sáo!"

"CHÁT!"

Tôi tát vào mặt anh ta:

"Anh xưng ông đây với ai ở đây vậy! Câm đi! Bla bla tôi bép cho cái nữa giờ!"

Tôi giật lấy khẩu súng trong tay anh ta và ném nó cho Tống Phi Phi, đồng thời quay người về phía những người bị xác bọ rùa điều khiển.

12.

Xác bọ rùa không dám bay thẳng vào cơ thể tôi, nhưng những người bị chúng điều khiển thì có thể đến gần tôi. Hơn nữa, những người này không sợ đau đớn, không sợ chảy máu, thân thể có thể vặn vẹo kỳ lạ, trận chiến này chắc chắn sẽ khiến tôi kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể xác.

Mộc Sâm ở phía cửa kia cố gắng giật lại khẩu súng, nhưng sau khi bị Phi Phi khống chế và tẩn một trận dã man thì ngoan hơn hẵn, lúc này anh ấy đang xấu hổ ngồi ở một bên, nhìn tôi 1 chọi 10.

"Phi Phi, tìm cho tôi vài sợi dây thừng!"

Tống Phi Phi chỉ súng, ra hiệu cho Mộc Sâm đưa sợi dây cho tôi. Tôi trói tay những người đó thành 1 hàng, rồi ngồi xuống đất và bắt đầu thở. Xác bọ rùa tuy có tâm linh nhưng lại không thông minh được cho lắm.

Những người này hai tay dính vào nhau như rết, không thể thoát ra được, đều muốn phân tán chạy trốn. Bên này vừa bỏ chạy thì bị người bên kia kéo đi rồi cuối cùng ngã ra một bầy. Sau khi nghỉ ngơi được hai phút, tôi ngồi dậy và bắt đầu lấy gạo nếp từ trong túi ra.

Những loại gạo nếp này không phải là gạo bình thường, chúng là gạo hơn ba năm tuổi và đều là gạo “Bạch Gia”. Cần phải thu gom từ từng người nhà dân, sau khi thu đủ 100 nhà, hạt gạo sẽ có khí của con người.

Sau đó, gạo nếp đã được được chuyển ra sân phơi nắng trong ba ngày: “Ngày Hạ chí, Ngày tiểu thử và ngày đại thử” . (* Ngày bắt đầu hè; Ngày 7 tháng 7 dương lịch; Ngày 23 tháng 7 dương lịch)

Việc phơi lúa cũng có một điều đặc biệt là 09:15 phải chuyển ra ngoài và 15:30 mới lấy về. Khi mặt trời mọc vào giờ Mão, dương khí phát triển. Ba giờ rưỡi trưa, năng lượng dương sẽ đạt đến đỉnh điểm, sau thời điểm đó thì dương sẽ sinh ra âm, không thích hợp để phơi gạo nếp nữa.

Vì vậy, vào thời cổ đại, việc chặt đầu được thực hiện vào những thời điểm khác nhau, nghĩa là việc chặt đầu có mức độ nghiêm trọng khác nhau. Thông thường, việc chặt đầu được thực hiện vào buổi trưa, còn có cơ hội làm ma. Còn những kẻ phạm pháp liên tục hoặc tội ác ghê tởm sẽ được chặt đầu vào lúc ba giờ chiều. Sau khi bị chặt đầu vào lúc này, âm khí của người bị chặt đầu lập tức tiêu tán, đến cả ma cũng không có cơ hội làm.

Tôi tóm lấy gã giám đốc và nhét gạo nếp vào miệng, mũi, mắt và tai anh ta. Chỉ cần 7 lỗ và đường hầm đều bị phong ấn, vì xác bọ rùa cực sợ Dương khí, lúc đó là có thể bắt xác bọ rùa trong lọ được rồi.

Nhồi phần đầu xong, tôi lật người hắn lại, chỉ vào Mộc Sâm hét lên:

“Tới đây nhét nắm gạo nếp này vào đường hầm của hắn.”

Khuôn mặt tuấn tú của Mục Thâm đầy vết bầm tím, anh miễn cưỡng tiến về phía trước:

"Đường hầm là gì?

"Đó là hoa cúc."

13.

Tống Phi Phi mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.

Mộc Sâm ngẩng đầu lên:

"Sĩ có thể giết chứ không thể làm nhục, cô giết tôi luôn đi."

Tôi đút tay vào túi, bốc một nắm gạo nếp lớn hơn, sau đó nhìn chằm chằm vào Mộc Sâm, nói từng chữ:

"Bây giờ anh có hai lựa chọn, đó là nhét số gạo nếp này vào cái đường hầm đó”.

“Hoặc là, tôi sẽ nhét hết số gạo nếp này vào đường hầm của anh, anh chọn một cái đi.”

Mộc Sâm, người luôn tỏ vẻ ta đây tự kiêu, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt đau khổ. Anh nhận lấy nắm gạo từ tay tôi như một đứa con dâu nhỏ, cứ lẩm bẩm:

"Tôi không còn trong sạch nữa, để tôi chết đi. Tại sao người ta phải sống? Thà chết còn hơn..."

Khi đã nhồi hết gạo vào, những người này nằm bất động trên mặt đất như bị điểm huyệt. Tôi thở dài, lấy ra một con dao găm cực kỳ sắc bén, đầy hy vọng nhìn Mộc Sâm:

“Anh vẫn còn trinh chứ?”

Mộc Sâm khinh thường khịt mũi:

"Đùa đấy à! Những người phụ nữ thích tôi xếp hàng từ đây sang Pháp. Tôi bắt đầu lấy thư tình gấp máy bay từ thời mẫu giáo. Làm sao tôi còn trinh được!"

"Thứ rác rưởi chết tiệt!"

Tôi giận dữ đá anh ta một cái rồi chĩa con dao vào ngón giữa của mình rồi cắt một cái.

Từ nhỏ tôi đã có cân nặng đặc biệt, thân thể thuần âm, máu trong cơ thể tôi là “máu trị âm khí” trong truyền thuyết. Con đường âm dương xoay vòng, âm sinh ra dương và dương sinh ra âm. Trong máu của tôi tràn ngập năng lượng trường sinh của dương khí, nguồn năng lượng này hùng vĩ và uy nghiêm đến mức có thể chế ngự tất cả tà ma trên thế giới, tự nhiên cũng có thể tiêu diệt con xác bọ rùa này.

Xác bọ rùa sợ bất cứ thứ gì chứa năng lượng dương, vốn dĩ ban đầu muốn dùng nước tiểu của tiểu tử Mộc Sâm, nhưng không ngờ rằng gã đàn ông này vốn đã không còn trong sạch, tức quá.

y da, cứ lúc nguy cấp nhất định phải cắt ngón tay chảy máu, nếu biết trước, tôi đã mang theo cháu trai của Kiều Mặc Vũ đi cùng.

Sau khi xả máu xong, tôi đưa con dao dính máu cho Tống Phi Phi:

“ y dà, cao nhân mà từ bi thì rách việc, bọn này tuy đã chết rồi, mà còn không nỡ ra tay xử được.

"Hãy nhắm con dao vào trán của họ găm vào. Nhớ, dùng lực nhiều một tí."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom