• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full [Zhihu] HỆ LIỆT LỤC LINH CHÂU (8 Viewers)

  • Truyện 4: LỤC LINH CHÂU 樱桃小酒 P1

1.

Tôi lắc đầu ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trong một mật thất vô cùng rộng rãi. Bức tường của mật thất này thoạt nhìn có chút kỳ quái, tôi nheo mắt nhìn kỹ nó. Sau một lúc lâu, tôi mới nhận ra mật thất này có ba bức tường, cũng là ba cánh cửa cuốn.

Mà một mặt còn lại trên tường, có một màn hình điện tử khổng lồ. Trừ nó ra, thì toàn bộ căn phòng chỉ còn có một cái bàn được đặt ở góc tường, trên bàn còn bày ra hai balo màu hồng nhạt.

“Đinh , chào mừng mọi người đã đi vào không gian phát sóng trực tiếp săn bắn của chúng tôi.”

Một âm thanh máy móc đột ngột vang lên bên tai, làm tôi giật cả mình. Lúc này, những cô gái khác đang nằm trên mặt đất cũng từ từ tỉnh dậy, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt đều tràn đầy sự mờ mịt và sợ hãi.

Tôi thấy quần áo họ đang mặc trên người đều là kiểu đồ vận động bó sát người gồm áo ba lỗ và quần đùi, ở phía trước ngực, sau lưng thậm chí cả cánh tay đều dán số thứ tự, nhìn giống như vận động viên đang tham gia thế vận hội.

Tôi vội vàng cúi xuống nhìn quần áo của chính mình, đồ vận động thể thao màu đen, trước ngực có một số 7 thật to.

“Hiện tại bắt đầu đặt cược, cuộc thi lần này có tổng cộng 20 tuyển thủ.”

“Nếu tuyển thủ bạn chọn có thể sống đến cuối cùng, bạn sẽ nhận được toàn bộ tiền thưởng mà người khác đã cá cược trong này.”

“Hiện tại, bạn có thời gian là 5 phút để đặt cược.”

Chiếc loa trên đầu bắt đầu phát sóng, vài dòng chữ màu đỏ tươi cực lớn cũng nhảy ra trên màn hình điện tử. Tôi đứng dậy nhìn những dòng chữ đang nhảy lên, cơn tức trong lòng cũng vì thế dâng trào: Cmn, vụ cá cược này không phải là tiền, mà chính là 20 mạng người đang sống sờ sờ đây!

Tôi tên là Lục Linh Châu, là một đạo sĩ và là đệ tử chân chính của Mao Sơn Tông. Tông môn của chúng tôi được chia làm hai phái, ngoại môn nhập thế, mở võ đường rộng rãi, chiêu mộ đệ tử khắp nơi, trở thành cái nôi của Đạo giáo. Mà nội môn thì ẩn sâu trong núi và được truyền từ đời này sang đời khác.

Nếu ngoại môn thiên về huyền học như xem tướng, vẽ bùa,... thì nội môn của chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm về việc hàng yêu trừ ma, bắt quỷ, trừ tà, đồng thời, từ lúc ba tuổi chúng tôi đã bắt đầu được phổ cập kiến thức, và khắc khổ tập luyện võ cổ truyền.

2.

Sở dĩ tôi xuất hiện ở chỗ này là vì người bạn Mộc Sâm của tôi. Chú của anh đã sắp đặt một thế cục phong thủy vô cùng nham hiểm trong nhà của anh ấy, thiếu chút nữa đã hại chết cả gia đình. Sau khi tôi cứu Mộc Sâm, người chú đó đã nhân cơ hội chạy trốn và biến mất khỏi thế giới.

Mộc Sâm nói, chú của anh ấy có một người tâm phúc biết được hành tung của ông ta, nhưng người này lại chính là đại ca của một băng đảng xã hội đen, sau lưng làm không biết bao nhiêu chuyện xấu xa bẩn thỉu. Tên đó là một người rất thận trọng và nhạy bén, cô gái xa lạ muốn tiếp cận hắn, chỉ có một cơ hội duy nhất.

Cho nên đấy là lý do vì sao tôi ở đây, cùng với một nhóm cô gái trẻ mang trên mình một con số với một biểu cảm mờ mịt.

“Đinh, thời gian cá cược đã kết thúc, bắt đầu phát sóng kết quả của trò chơi cá cược.”

“Số 7, 1000 vạn ; số 1, 950 vạn; số 9, 680 vạn;...số 19, 188 vạn.”

“Tổng cộng tiền thưởng là một triệu năm nghìn chín trăm tám mươi vạn.”

Trong lúc nhất thời, tầm mắt mọi người đều hướng về phía tôi, tôi khẽ cắn môi, chỉ cảm thấy cảnh tượng này thật vô lý và kì quái. Tôi 4 tuổi đã bắt đầu học cách bắt ma và trừ tà, lập chí giết chết tất cả yêu ma quỷ quái của cuộc đời này, bảo vệ sự yên bình cho loài người.

Nhưng không ngờ rằng, thứ đáng sợ nhất trên đời không phải mà ma quỷ mà chính là con người.

“Quy tắc của trò chơi: Bạn có thể bỏ tiền để mua những vật dụng sinh tồn cho những người chơi mà bạn yêu thích; bạn cũng có thể bỏ tiền để thiết lập chướng ngại vật cho người chơi của đối thủ.”

“Trò chơi này chỉ có một người sống sót.”

“Trên bàn có tổng cộng 5 cái ba lô, trong đó có nước, bánh mì cùng một cái dao găm.”

“Tôi cho các bạn cơ hội 10 phút để giành lấy được vật tư, hiện tại liền bắt đầu.”

Sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi, đã có mấy cô gái dẫn đầu tiến lên đoạt lấy ba lô. Căn phòng rất nhanh trở nên hỗn loạn, tiếng la hét, chửi bới rồi đánh nhau cứ thế xảy ra.

Số 1 rõ ràng nổi bật hơn những cô khác khác, cô ấy thuận lợi cướp được một cái ba lô, rồi sau đó cô nhanh chóng chạy đến một góc tường, cảnh giác nhìn những cô gái khác.

Tôi đứng cách cô ấy không xa, thấy tôi bất động, hai tay vẫn không nhúc nhích, cô ấy há miệng thở dốc, giọng nói có chút khàn khàn:

“Cô, sao cô không đi cướp đi?”

3.

Tôi nghiêng người nhìn kỹ vào cô ấy, cô ấy có làn da rất trắng, dung mạo thâm thúy, đặc biệt sống mũi rất cao, đây là một cô gái rất xinh đẹp, thoạt nhìn không giống dân tộc Hán mà càng giống dân tộc Miêu hơn.

Thấy tôi không nói lời nào, số 1 cụp mắt xuống:

“Những thứ kia đặc biệt đáng sợ, cô không đi đoạt lấy thì rất nhanh sẽ chết.”

Nghe vây, mắt tôi chợt lóe:

“Cô biết những thứ kia?”

Cô ấy im lặng không nói, nhưng lại đem balo trước ngực ôm chặt hơn. Ngay cả Mộc Sâm cũng không biết nơi này cụ thể là gì. Anh chỉ biết rằng những cô gái đi vào, cơ bản không có khả năng sống sót đi ra.

Hơn nữa, tên lão đại đó dưới người còn có một nhóm thuộc hạ, theo suy đoán của anh ấy, họ chính là tà thuật sư. Trận phong thủy ở nhà anh không thoát khỏi liên quan đến nhóm người tà thuật sư này.

“Bây giờ bắt đầu đếm ngược 10 giây! 10, 9, 8,...”

Theo âm thanh máy móc, các cô gái càng tranh đoạt kịch liệt hơn. Tôi thở dài, nhìn các cô gái đánh nhau như ong vỡ tổ, sau đó đứng dậy đi tới cái bàn.

Các cô gái lăn tròn trên mặt đất, có người giật tóc, cắn nhau, dùng tay cào, tình huống xem ra vô cùng thê thảm. Mà giờ khắc này, trên màn hình lớn lại nhảy ra mấy tin nhắn.

[ Số 9 không hổ là mèo hoang nhỏ mà tôi thích, nhanh như vậy mà đã lấy được balo. ]

[ Số 1 cũng hay đấy, tôi ra giá 5 vạn, gửi một túi thịt bò khô nữa cho số 1. ]

[ Tôi không thích số 7 đó, không biết vì sao cô ấy lại được cược cao như vậy, còn đứng đó không nhúc nhích như một kẻ ngốc. ]

Tôi trợn mắt há mồm mà đờ đẫn nhìn màn hình, chết đứng người, cái quái gì đang diễn ra thế này, một túi thịt bò khô, 5 vạn???

[ Tôi ghét số 7, biểu cảm trên mặt cô ấy vừa bình tĩnh lại vừa khinh thường, tôi muốn nhìn thấy cô ấy khóc, tôi đưa ra 20 vạn, tặng cho cô ấy một cương thi độc khuyển của đại sư A. ]

4.

Tôi chỉ nghe nói qua việc truy bắt độc khuyển, nhưng thi độc khuyển là con gì? Đại sư A là ai?

“Tích tắc…thời gian tranh đoạt vật tư đã kết thúc, hiện tại cho các người thời gian 10 phút để nghỉ ngơi, sau 10 phút này thì thời gian săn bắt sẽ chính thức bắt đầu.”

Các cô gái đều tìm cho mình một góc để tạm nghỉ ngơi, trên mặt nhiều người còn mang theo vết thương, trên tay số 9 hiện ra vài đường máu, trên cổ cũng có dấu móng tay, cô ấy ngồi trên mặt đất lặng lẽ lau nước mắt.

Trong lòng tôi như có lửa đốt, không có cách nào dập tắt được. Sau khi thấy mọi người đã yên tĩnh, tôi đi đến bàn gỗ phía trước, đá phanh một cái, chiếc bàn trong chốc lát gãy làm đôi.

Tất cả cô gái đều nghẹn lời mà nhìn tôi, tôi bắt đầu tháo 4 chân bàn ra, sau đó đứng dậy tiến đến cô gái số 1, đưa tay về phía cô ấy:

“Có thể cho tôi mượn dao găm một chút được không? Sau khi xong việc tôi sẽ lập tức trả lại cho cô.”

Số 1 bình tĩnh nhìn tôi, với ánh mắt do dự cùng rối rắm:

“Cô, cô định làm gì?”

Tôi nhìn cô gái rồi nhếch miệng cười:

“Tôi muốn đưa các cô sống sót mà rời khỏi đây.”

“Phốc”

“Hahaha, còn sống mà rời khỏi đây.”

Số 1 cười đến chảy nước mắt, cô ấy lạnh lùng nhìn tôi như đang nhìn một người chết.

“Cô có biết điều gì sẽ xảy ra sau khi cánh cửa mở ra không?”

“Vừa rồi trên màn hình có người ra giá 20 vạn để đưa cho cô một cương thi độc khuyển, cô có biết đó là ý gì không?”

“Cô cái gì cũng không biết, mà lại có mặt mũi nói sẽ mang chúng tôi sống sót mà rời khỏi.”

Đây là một căn cứ ngầm, một tòa thành nhỏ dưới lồng đất. Kẻ có tiền đã quá chán ngán với cảnh dã thú bình thường chiến đấu với những cô gái nên đã thay thế bằng chúng thành những thứ tà vật, cương thi, lệ quỷ, cổ trùng.

So với việc bị dã thú cắn chết, hiển nhiên bọn nhà giàu này lại càng hứng thú khi thấy những cô gái xinh đẹp này bị hành hạ, tra tấn bởi những thứ tà vật. Điều đó càng khiến bọn họ hưng phấn hơn rất nhiều.

Căn cứ này có rất nhiều tà thuật sư, bọn họ có sở trường dưỡng thi, đặc biệt am hiểu về dưỡng cổ. Mà mỗi lần cuộc đi săn được phát sóng trực tiếp, những người giàu có có thể mua lại cổ trùng và lệ quỷ đã được bọn tà thuật sư này dày công chăm sóc.

Khi người giàu chi tiền ra để mua, tà thuật sư sẽ được hưởng 7 phần còn căn cứ này sẽ có 3 phần. Để làm cho tà vật của mình được trở nên nổi bật, mỗi ngày họ đều dốc hết tâm trí sức lực vào việc nuôi dưỡng và chăm sóc nó.

5.

“Cô hiểu chưa, hiện tại cô còn có thể cho rằng sẽ mang được chúng tôi rời khỏi đây sao?”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của số 1 hiện lên vẻ giễu cợt, như muốn tôi sẽ bị dọa sợ rồi khóc lóc. Nhưng tôi vẫn đưa bàn tay ra trước mặt cô ấy:

“Cho tôi mượn con dao găm.”

Số 1 nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu sau đó mới mở balo ra, lấy ra một con dao găm rồi đưa cho tôi. Tôi vội vàng cầm con dao rồi nhanh chóng chạy nhanh lại phía góc tường, vuốt nhọn bốn chân bàn chất đống ở kia.

Sau khi đã làm xong chân bàn, tôi tiếp tục dùng dao găm cắt bàn gỗ thành hơn chục mành, đồng thời cũng đem những mảnh đó vuốt cho thật nhọn. Những mảnh gỗ này tuy không rắn chắc bằng chân bàn nhưng cũng được coi như vũ khí.

Sau khi làm xong hết mọi việc, tôi trả lại dao găm cho số 1, tiếp đó đem những mảnh gỗ nhọn kia cho từng cô gái đã không giành được balo.

Bầu không khí có chút yên tĩnh, các cô gái quan sát miếng gỗ của mình, có người nhịn không được đã khóc thành tiếng. Lúc này, màn hình điện tử bắt đầu điên cuồng nhấp nháy:

[ Thú vị, rất thú vị, đây là lần đầu tiên tôi thấy được một cô nàng thú vị như số 7. ]

[ Có vẻ như số 7 như một vị cứu tinh, nên tôi đây sẽ thành toàn cho cô ấy, tôi ra giá 30 vạn để mua một đứa trẻ độc ác của đại sư B. ]

[ Tôi ra giá 50 vạn, mua con âm xà của đại sư C và đưa cho số 7. ]

[ 100 vạn, mua cương thi lông xanh của đại sư A đưa cho số 7. ]

Màn hình vẫn đang liên tục nhấp nháy, tôi không nhịn được mà co rút khóe miệng khi nhìn vào số tiền trên đó. Thực không nhìn ra, mạng của tôi lại đáng giá như thế.

Số 1 tuyệt vọng mà nhìn tôi, nửa ngày sau mới lộ ra một nụ cười khổ:

“Số 7, nếu cô không kiên trì được, tôi nguyện ý giúp cô kết liễu. Nhiều khi còn sống còn đáng sợ hơn cái chết.”

Trong phòng vang lên tiếng nức nở, trong tiếng lạnh băng đếm ngược của thanh âm điện tử, ba cánh cửa cuốn từ từ nâng lên.

Cuộc săn bắt chính thức bắt đầu.

Các cô gái liều mạng lùi về phía bức tường, bởi vì sợ hãi nên nhiều người không thể cầm chắc cây gỗ trên tay, trước khi quái vật đánh tới, đã có vài người đánh rơi cây gỗ của mình xuống đất. Số 13 ngồi xổm xuống hai tay ôm đầu hét lên:

“Tôi phải về nhà! Van cầu các người cho tôi về nhà! Cha mẹ tôi có thể cho các người tiền chuộc, nhà của tôi rất giàu, tôi sẽ đưa cho các người 50 vạn!”

“100 vạn, 100 vạn cũng được!!! Van cầu các người, làm ơn thả tôi trở về”

6.

Tâm trí cô gái đó gần như suy sụp, sau khi số 13 nói thế, các cô gái khác cũng vứt bỏ cây gỗ của mình xuống và đều khóc. Tôi bước đến số 13, dùng sức đem cánh tay cô ấy kéo cô ấy đứng lên.

“Tất cả câm miệng cho tôi.”

“Các cô không nhìn thấy màn hình sao, tổng tiền thưởng đến 1 triệu 6 nghìn vạn! Chưa tính tới số tiền mà bọn nhà giàu này tiếp tục chi ra nhưng mà bây giờ đã có 1 triệu 6 nghìn vạn!!!”

“Một trò chơi, 1 triệu 6 nghìn vạn! 50 vạn tiền chuộc của nhà cô thì nhầm nhò gì hả?”

“Tỉnh lại đi! Nếu không muốn chết thì hãy cầm cây gỗ lên và đi theo tôi.”

Số 13 hoảng sợ nhìn tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay trắng bệch, sau một hồi khóc lóc, cô ấy cuối cùng cũng nức nở nhặt cây gỗ lên.

Tôi có chút không đành lòng, cô ấy trông chưa đến 20 tuổi, mới chỉ là một cô bé.

“Để tôi giới thiệu với các bạn một chút, quái vật đợt đầu tiên xuất hiện chính là xác chết biết đi.”

“Bạn đã từng xem qua phim truyền hình của Mỹ chưa? Xác sống này cũng giống như người bình thường, nếu không may bị bắt hoặc bị cắn, bạn rất nhanh nhiễm thi độc mà chết.”

“Tuy nhiên, có một việc mà mọi người cần chú ý, xác sống này sẽ không chết nếu bị đâm vào não ~.”

“Hãy tận hưởng nào các cô gái.”

“Haha.”

“Các đại gia hãy thưởng thức thôi nào.”

Tôi nhổ nước bọt vào camera trong góc tường, chẳng phải những người này chỉ muốn xem chúng tôi khóc lóc thảm thiết, gục ngã, la hét và mất kiểm soát thôi sao?

Nhưng tôi cố tình muốn cho bọn họ tiêu tiền, còn muốn bọn họ không thoải mái.

“Khóc cái gì! Còn sức để khóc thì thà lấy nó để đối phó với lũ quái vật. Nếu còn không được nữa thì cứ mắng những tên ngốc xấu xa kia vài câu đi.”

Số 13 đi ra trước, sau đó cô ấy chống tay lên hông, hướng về màn hình điện tử mà phun ra vài lời “thơm tho”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom