• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] HỆ LIỆT LỤC LINH CHÂU (2 Viewers)

  • Truyện 3: LỤC LINH CHÂU 樱桃小酒 P1

Tôi tham gia một chương trình tạp kỹ về tài năng của nhóm nhạc nữ.

Các chuyên gia trang điểm đã vẽ các hình vẽ tuyệt đẹp lên người các cô gái.

Nhưng những hình vẽ đó, rõ ràng là được thêu từ chỉ đỏ và trắng.

Dầu tử thi dùng để nhuộm, xương người được dùng làm bút.

Thêu màu đỏ cho niềm vui, màu trắng cho tang thương.

Và những hình vẽ trên người các cô gái đó, đều được thêu màu trắng
=============
1.

"Linh Châu à, ở đây có hơn 500 quầy hàng, mỗi quầy hàng ít nhất phải có mấy trăm tảng đá, chúng ta phải tìm nó như thế nào?"

Tôi và Tống Phi Phi bối rối đứng trước chợ đêm “cược đá” lớn nhất Thụy Thành --- Chợ đêm Đức Bằng: Chợ này rất lớn, một nửa đèn sáng rực rỡ, một nửa đèn đen mù mịt. Bên phía đèn sáng rực rỡ, đều là phỉ thúy thành phẩm.

Mà bên kia tối đen như mực, lại là nơi kinh doanh buôn bán nguyên liệu thô, vì để quan sát nguyên tảng đá, toàn bộ khu vực hầu như không bật đèn, tất cả mọi người đều cầm đèn pin chiếu sáng, đi bộ rất dễ giẫm lên người khác.

Nhiệm vụ của tôi và Tống Phi Phi chính là tìm ra mấy khối phỉ thúy cực phẩm ẩn giấu trong thành thị được xưng là thủ đô đá cược này.

Số lượng cụ thể?

Tôi không biết.

Màu sắc của phỉ thúy như thế nào?

Không rõ ràng.

Tìm nó ở đâu?

Tự mình đoán.

Những câu hỏi đáp trên xảy ra từ tôi và Sư Tông của tôi, nếu là người khác mà nói chuyện với tôi kiểu đó, tôi đánh đến không tìm được răng. Sư Tông nói buổi tối “bà” rảnh rỗi không có việc gì nên ngủ không được, dùng mai rùa bói toán chơi. Ai ngờ vừa bói liền có chuyện, hướng tỉnh Vân Nam sắp có vật hung xuất thế. (*hung = không tốt)

Mà vật đại hung này, lại cất giấu trong đất, rất có thể là xác bọ rùa ngọc hóa ngàn năm.

Thế là tôi và Tống Phi Phi xuyên đêm đến Thụy Thành để tìm xác con xác bọ rùa ngàn năm về cho sư tôn.

Tôi tên là Lục Linh Châu, là đạo sĩ cũng là đệ tử đích tôn của Mao Sơn, Tống Phi Phi là học trò và kiêm luôn bạn tốt của tôi.

Sư tông Trầm Linh Tố là người đã tu luyện sinh tử môn từ nghìn năm trước, hai năm trước mới vừa kết thúc việc tu luyện, là một lão tổ tông đã sống hơn nghìn năm.

Những người học trò của bà đã thành lập trường phái Mao Sơn. Phái Mao Sơn từ đó mở rộng từ một thành hai:

Ngoại môn thì bắt đầu thu nạp người ngoài, mở rộng phái đường để tu luyện và nhận để tử, dần dần đã trở thành thánh địa của đạo gia nổi tiếng.

Nội môn thì được giấu trong núi tu luyện, truyền thế đời đời. Ngoại môn chủ yếu làm một số việc như mở võ đường, vẽ bùa chú hoặc xem bói, đại loại như một số đạo sĩ cơ bản. Còn nội môn của chúng ta thì có nhiệm vụ hàng ma diệt yêu, bắt quỷ trừ tà ma, chúng ta đều phải siêng năng học võ cổ truyền từ khi mới ba tuổi.

"Không phải cậu nói chợ đêm này là chợ cược đá lớn nhất khu vực sao? Chúng ta vào xem trước đi rồi tính."

Tống Phi Phi vẻ mặt tò mò kéo tôi vào chợ đêm, chúng tôi đi vào chợ nguyên liệu thô, ánh sáng rất mờ mịt, đi chưa được mấy bước thì hai người đã đụng phải một người.

" y da, mày mù à! Đứa nào giẫm vào bố mày rồi, xem tao xử lý mày....”

“Hả? Đây là lần đầu tiên hai cô gái xinh đẹp này đi chợ đêm chơi sao?”

"Xin chào, tôi tên Mộc Sâm, tôi là hậu duệ của Mộc Vương Phủ, người đã cai trị Vân Nam hơn 300 năm."

2.

Một người đàn ông cao lớn mặc vest đen nháy mắt trái với chúng tôi và nở một nụ cười rất tươi. Vào mùa hè, anh ấy mặc vest, đeo cà vạt và trông như có ít nhất ba chai keo xịt tóc trên tóc.

Tôi nhìn xuống, ồ, phần thân trên mặc vest và cà vạt, phần dưới mặc quần đùi và đi dép lào, ăn bận như vậy quả là mới mẻ và tinh tế.

Thấy tôi và Tống Phi Phi không nói chuyện, người đàn ông mặc vest lắc đầu vuốt tóc, lộ ra khuôn mặt đẹp trai trắng nõn:

"Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi. Phụ nữ lần đầu nhìn thấy tôi sẽ bị vẻ đẹp trai của tôi làm cho choáng váng."

Anh quay lại chỉ tay vào người bên cạnh:

"Suỵt, im lặng đi, đừng làm phiền hai cô nương đáng yêu này, để họ say mê vẻ đẹp của tôi thêm một lát nữa."

"Ầy, Mộc thiếu gia, bọn họ đi rồi kìa."

Tôi và Tống Phi Phi mặc kệ cơn điên cuồng của anh này, Tống Phi Phi thậm chí còn kéo tôi bước nhanh, gần như chạy:

"Mau lên, nhanh lên, cái ông Mộc Sâm này là một con công nổi tiếng trong thành phố này, hắn phiền phức lắm đó!"

Mộc gia có nguồn gốc sâu xa và mạng lưới rộng rãi ở “Thụy Thành” bao luôn cả trắng và đen. Hầu hết các ngành công nghiệp có lợi nhuận cao nhất ở Thụy Thành đều do Mộc gia kiểm soát. Mộc Sâm là thái tử nổi tiếng ở thành phố này, có rất ít người dân địa phương không biết anh ta.

Tôi và Tống Phi Phi rẽ vào một góc phố, đi đến một sạp hàng, chủ quán là một người đàn ông trung niên hói đầu, thấy hai chúng tôi đến rất nhiệt tình, thậm chí còn nhét vào tay chúng tôi hai chiếc đèn pin chiếu ngọc:

“Nhìn đi, nhìn xem, chúng đều là những viên đá tinh xảo được lấy từ tầng đá thấp nhất ở “Hậu Giang” đấy.

"Da đá rất mỏng, vỏ sáp còn nguyên vẹn, còn chưa nứt ra, tất cả chắc chắn đều là hàng xịn!"

Tôi và Tống Phi Phi đang lang thang đây đó như ruồi không đầu, hiếm khi gặp được một ông chủ nhiệt tình như vậy nên chúng tôi dừng lại rồi trực tiếp chiếu đèn pin vào đá.

"Ông chủ, hòn đá này bao nhiêu tiền?"

Tống Phi Phi giả vờ vừa hỏi vừa chiếu đèn tới lui viên đá, ông chủ duỗi năm ngón tay vẽ:

“Rẻ lắm, chỉ có 50 nghìn thôi, cô bé tinh mắt đấy! Viên đá trong tay cô là con rồng sắt vỏ tỏi hiếm nhất, ngoài trắng trong đỏ, càng cắt ra càng có giá trị, rất có thể còn được màu xanh vương giả luôn đấy!"

3.

Cái gì! Một viên đá chỉ to bằng nắm tay của tôi, mà dám bán với giá 50.000 tệ?

Tôi hoài nghi nhìn hòn đá, cảm thấy giá cao gần bằng vàng. Người ta đều nói ngồi không trả giá, toàn giá trên trời. Tôi đưa tay ra và ngập ngừng hỏi:

"500?"

"Chốt luôn!"

Ông chủ lấy viên đá từ tay Tống Phi Phi đặt vào tay tôi rồi sẵn đưa mã QR bên cạnh:

"WeChat hay Alipay? Hay là muốn quẹt thẻ Visa cũng được."

Một bộ động tác được thực hiện một cách trôi chảy, như sợ tôi hối hận, xem ra anh ấy đã được huấn luyện bài bản. Tôi nhếch khóe miệng nhìn ông chủ không nói nên lời:

"Tôi không muốn mua nữa."

Ông chủ vừa rồi vẫn còn hòa nhã lập tức biến sắc:

"Nói lại nghe coi?

“Cô nương mới tới chợ, còn không hiểu luật mua bán sao?”

"Nếu mà đã trả giá rồi, thì bắt buộc phải mua!"

Ông chủ vừa đập bàn, một vài người đàn ông to lớn, vạm vỡ lập tức vây quanh ông ta.

"Lão Trần, ông làm cái gì vậy? Đây là người của tôi, ông cũng dám động vào?"

Mộc Sâm khoanh tay và sải bước về phía chúng tôi với vẻ kiêu ngạo. Nhìn thấy hắn, lão Trần sắc mặt thay đổi, lập tức trở giọng thấp hơn một chút:

“Ôi trời, thảo nào tôi bảo sáng nay mấy con chim cứ hót líu lo trong sân vườn tôi vậy?”

"Mộc thiếu gia đến chơi rồi, cái shop nhỏ bé như này sắp sửa phát tài rồi!"

Mộc Sâm hất cằm kiêu ngạo:

"Bao nhiêu? Tôi đã trả tiền cho họ!"

Đệ tử theo hầu liền lấy điện thoại di động ra tính tiền, trả tiền xong ông chủ còn nháy mắt với chúng tôi:

"Các người thật may mắn, được Mộc thiếu gia đặt tầm ngắm rồi!

"Mộc thiếu gia người ra tay thật hào phóng! Phóng khoáng! Phi thường!"

Nhìn bộ dáng kiêu ngạo và tự mãn của Mộc Sâm, những người không biết chắc còn tưởng rằng hắn đã trả giùm cho chúng tôi năm triệu.

4.

"Mấy cái sạp hàng này tìm không thấy loại đá nào tốt đâu. Nếu mà muốn tìm hiểu hàng xịn, thì đi cùng tôi."

Mộc Sâm rất khinh thường chợ đêm này, nói rằng đồ tốt thật sự sẽ không có ở chợ này, vì tất cả đồ tốt vừa rời mỏ là bị bốc hết rồi. Ở Thụy Thành có một tiệm nguyên liệu đặc biệt tốt, khả năng tìm được ngọc phỉ thúy ở đó rất cao. Về cơ bản, những thợ kim hoàn lớn thường mua hàng từ cửa hàng đó quanh năm.

Tuy nhiên, cửa hàng đó có chế độ thành viên và người bình thường hoàn toàn không thể vào được. Mộc Sâm liếc nhìn chúng tôi:

"Nơi đó có những viên đá tốt. Thế nào? Có hứng thú muốn đi xem cùng tôi không?"

Tôi và Tống Phi Phi nhìn nhau 1 cái, rồi đi theo Mộc Sâm lên xe. “Xác bọ rùa” có tính tâm linh cao và thích đẻ trứng vào ngọc. Ngọc càng tốt thì khả năng có “Xác bọ rùa” trong đấy càng cao.

Khi đó, chỉ cần nhỏ máu vào đá, thì xác bọ rùa trong đấy sẽ tỉnh dậy. Hơn nữa, xác bọ rùa thường sống theo bầy đàn nên nếu tìm được một con thì thường luôn tìm được một đàn.

Xe nhanh chóng đi đến một sân nhà tứ hợp viện cổ điển, trước cổng sân có hai nhân viên bảo vệ cường tráng đang đứng. Ngay trong xe, tôi đã làm một quẻ bói số đơn giản.

Quẻ cho thấy hướng đông nam rất thuận lợi cho việc đang làm. Sân này lại nằm ở phía đông nam thành phố. Đây cũng là lý do tại sao tôi và Tống Phi Phi đến tận bây giờ vẫn cố gắng chịu đựng Mộc Sâm.

"Vừa đúng lúc hôm nay ta cũng cần đi lấy một mẻ nguyên liệu, hai người các cô cũng chọn vài cục đi, tiền sẽ ghi vào tài khoản của ta, nếu đá xẻ ra kiếm được tiền thì các cô tự giữ lấy!"

Mộc Sâm cùng đám người ồn ào hô hoán tiến vào trong nhà, hai chúng tôi cũng theo vào một căn phòng rộng rãi. Ánh sáng trong căn phòng này rất mờ và chỉ có một vài chiếc máy cắt được đặt ở góc tây bắc của căn phòng.

Có một số kệ gỗ dựa vào tường ở phía bên trái của căn phòng và các kệ chứa đầy những viên đá lớn nhỏ. Không gian trống phía trước kệ thì được để đầy những tảng đá. Cái nhỏ nhất bằng quả dưa hấu, còn cái to nhất trông cao hơn một mét và dài hai mét.

Những viên đá này đều được dán tem đi kèm với giá bán trên đó. Giá của viên đá lớn nhất là cao nhất, tới 120 triệu đồng. Còn những viên trên kệ gỗ, thì rẻ hơn rất nhiều..

Giá của những viên đá trên kệ số một chưa đến 10.000 tệ. Chiếc trên kệ thứ hai có giá dưới 100.000 tệ. Ở kệ thứ ba, thì dưới 500.000 tệ.

Tống Phi Phi mắt láo lia sửng sốt:

"Có nhiều đá như vậy, làm sao tìm được?"

Tôi cười hì hì, lấy trong túi ra một chai nước âm dương.

5.

Việc sản sinh ra nước âm dương rất phức tạp, cần phải thu sương vào sáng sớm ngày xuân, mưa lúc nửa đêm mùa hè, sương giá vào sáng sớm ngày đầu thu, và tuyết vào lúc nửa đêm vào ngày đông chí.

Loại nước này chứa đựng bốn mùa ngũ hành, thẩm thấu âm dương, khi bôi lên mí mắt, người ta có thể thoáng thấy linh khí của trời đất trong thời gian ngắn.

Tôi sinh ra đã có đôi mắt âm dương, lại thêm nước âm dương này thì đôi mắt của tôi sẽ trở thành đôi mắt tâm linh. Đá không có khí, nhưng phỉ thúy thì có hồn. Phỉ thúy càng tốt, thì linh khí và hồn phách càng sáng.

"Không gì đâu, đá trên kệ thích cái nào lựa cái đấy, hôm nay bổn thiếu gia sẽ thanh toán!"

Mộc Sâm mạnh dạn xua tay, thể hiện phẩm chất thực sự của một “phú hào thổ địa.”

Tôi gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, đương nhiên không có thời gian mà khách sáo với hắn. Liền cẩn thận bôi nước âm dương lên mí mắt. Trước khi lựa ngọc thì bên tai tôi chợt vang lên một tràng cười:

"Cô làm cái gì vậy? Nước này có thể làm sáng mắt à! Cô bé kịch tính quá!"

Mộc Sâm cảm thấy rất hứng thú nghiêng người bên cạnh tôi, cẩn thận nhìn chiếc bình trong tay tôi:

"Ối chà, thì ra là một bình nước suối aquafina à!"

Tống Phi Phi nhịn không được nhéo ta một cái:

"Tôi đã bảo cô bao nhiêu lần rồi, sao không đựng vào cái chai nào đẹp đẹp đi! Suốt ngày cứ đổ vào mấy chai nước này!!"

"Cô làm gì vậy, cái bình này tốt mà, vừa nhẹ vừa tiện vừa đựng được, vứt đi tiếc lắm, cô thì biết làm sao được!"

Tôi trợn mắt nhìn Tống Phi Phi một cái, rồi bước đến kệ gỗ nheo mắt lựa đá.

“Đây đều là hàng từ mỏ cũ PaGan ra đấy, nhưng mà cái vỏ đá hơi thô, không thể là loại tốt. Ờ, còn có vết nứt nè, để tôi xem.”

Mộc Sâm lấy hòn đá từ tay tôi và dùng đèn pin chiếu vào:

“Vẫn là một cái móng gà sứt, đá này không được, lựa cái khác đi.”

"Cái này tốt nè. Đến từ mỏ GaLaMo, vỏ đá hơi nhám và có màu đen óng. Hay chọn cái này đi."

Mục Thâm đặt viên đá cuối cùng tôi đã chọn lại lên kệ, thấy tôi đứng đó không đồng tình, anh cau mày:

“Đây là lần đầu cô cược đá à? Khi chọn đá phải nhìn bốn tiêu chuẩn sau: Từ mỏ nào ra, vỏ đá, vết nứt và hình dạng như thế nào.”

“Không am hiểu thị trường và vị trí mỏ đá thì không chơi cược đá được. Hơn nữa, vỏ càng mịn thì càng tốt. Hạt càng mịn thì khả năng ở trong có màu xanh càng cao, hiểu không?”

6.

Tôi trợn mắt và cầm lấy hòn đá vừa nãy rồi nắm chặt trong tay:

"Tôi muốn cái này."

Ban nãy vừa nhìn một cái đã yêu hòn đá này rồi, giữa những viên đá vô hồn, ánh sáng trắng nổi lên từ đỉnh của nó giống như con đom đóm trong đêm tối, rất bắt mắt và nổi bật.

Nhìn thấy tôi vô lễ như vậy, đôi mắt Mộc Sâm tối sầm lại. Anh nhìn tôi một lúc rồi cười nghiêng ngả:

"Được thôi, 30.000 tệ chi cho một bài học. Lão Trương, cắt đá cho cô ấy đi!"

Người đàn ông tên Lão Trương chắc chắn là ông chủ ở đây, anh ta cầm hòn đá trong tay tôi và dùng bút vẽ một đường ở giữa hòn đá. Tôi hiểu điều này có nghĩa là gì, bất cứ nơi nào đường được vẽ sẽ được cắt ra.

Viên đá này, rất có thể có một con xác bọ rùa ẩn trong đấy, nhưng nếu vô tình đánh thức con xác bọ rùa bằng cách cắt trực tiếp ở giữa thì sẽ gặp rắc rối lớn. Xác bọ rùa không chỉ có âm khí mạnh mẽ mà chúng còn có thể mượn cơ thể người sống và điều khiểnhọ, hơi giống người ngoài hành tinh trong phim kinh dị nước ngoài.

Người mà bị xác bọ rùa mượn cơ thể rồi, có chín mạng thì Diêm Vương không thể cứu được. Ở đây có quá nhiều người, tôi không được phép để xác bọ rùa bị đánh thức ở đây.

"Đừng cắt từ giữa, hãy cắt nó từ bên rìa."

Tôi lấy cây bút từ tay lão Trương và vẽ một đường mới lên đá. Mộc Sâm tức đến sôi máu:

"Được được được, tí nữa mà cắt bể rồi, thì đừng có khóc tèm nhem!"

Bể bể bể, bể cái đầu anh đó!!!

Ta thầm chửi trong lòng, nhưng đây là lãnh địa của hắn, nếu lỡ mà xuất hiện một đám xác bọ rùa, thì vẫn cần phải lợi dụng mối quan hệ với Mộc gia. Nghĩ tới đây, tôi hít một hơi thật sâu, ép mình mỉm cười với Mộc Sâm.

Trong nhà có khá nhiều người đang lựa đá, thấy có người đang chuẩn bị cắt đá thì họ đều xúm lại và bình luận về viên đá của tôi.

"Sao cô lại chọn một viên như thế, lại còn nứt ra nữa rồi!"

"Ta không sợ vết nứt lớn, chỉ sợ vết nứt nhỏ. Tôi thà cược vào màu sắc còn hơn là cược vết nứt. Cô gái này chắc chắn là người mới vào nghề."

" y, là người của Mộc thiếu gia mang tới, Mộc thiếu gia à, sao người không cho cô gái trẻ chút kiến thức chứ, tí nữa mà cắt bể ra rồi thì khóc luôn!"

Mọi người ồ lên cười, Mộc Sâm nheo mắt nhìn tôi, nháy mắt với ông chủ:

"Không khuyên được, người càng xinh đẹp thì tính khí càng lớn, khuyên không nghe!"

7.

Tôi đang chăm chú nhìn viên đá, Tống Phi Phi ghé sát vào tai tôi, kéo tay áo tôi:

"Ôi vãi, Linh Châu ơi, tớ cảm thấy kỹ năng đọc tướng của tớ hình như đang có vấn đề!”

"Sao ở đây lại có nhiều người có tướng mạo chết thảm đến vậy?”

"Không phải cậu hay nói, những người có tướng chết thảm thì trong một trăm người cũng khó gặp một người, sao ở đây tớ thấy có đến tận tám người vậy?!!"

Giật mình, tôi nhanh chóng ngẩng đầu lên và quan sát đám đông xung quanh.

Tống Phi Phi xác thực đã sai, có khả năng chết thảm không phải tám người, mà tận mười người. Còn có hai người sắc khí đen tối, bọn họ thấp bé trong số nam nhân, tuy rằng không chết thảm, nhưng hôm nay bọn họ có nguy cơ mất mạng.

Nơi này sẽ có nhiều người chết đến vậy sao, xem ra nơi này thật sự có xác bọ rùa, hơn nữa số lượng cũng không ít.

"Tôi bị mù sao? Lão Trần, đá ra màu xanh rồi à?"

"Nó không phải màu xanh đâu, nó có màu tím, màu tím lộ lan, còn trong suốt như thủy tinh!"

"Hời rồi, hời to rồi!!"

Đám đông xì xào xì xạc, ông chủ thì lấy cốc nước rót lên mặt cắt, chỉ thấy màu tím đậm và mỏng manh, trên đó có một lớp đèn huỳnh quang mờ nhạt, đẹp đến quái dị.

Một người đàn ông trung niên đeo kính liền chen vào đưa cho tôi tấm danh thiếp:

"Cô gái, tôi là quản lý của tiệm châu báu Minh Hòa. Cái viên tím lộ lan này có bán không? Tôi ra giá năm triệu."

"Bảy triệu! Tôi ra giá bảy triệu!!"

"Đây là người mà Mộc Sâm đưa đến."

Ông chủ nhẹ nhàng nói, đám người chen chúc sửng sốt một lát, sau đó bất đắc dĩ im lặng. Nhìn thấy hòn đá trong tay tôi, Mộc Sâm kinh ngạc nhíu mày. Anh nhìn tôi từ đầu đến chân mấy lần rồi ngập ngừng hỏi:

“Cô còn muốn lựa thêm không??”

Đương nhiên phải lựa rồi, tôi nhanh chóng ghé kệ gỗ lấy thêm ba viên khác, ba viên này khí chất nhất ở đây, so với thượng phẩm màu tím vừa mới cắt ra chắc còn tốt hơn nhiều.

Nếu không sai thì trong những viên ngọc này đều có xác bọ rùa, tôi nên mang chúng đi càng sớm càng tốt, đề phòng chúng sinh ra và làm hại người khác.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom