• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] HỆ LIỆT LỤC LINH CHÂU (4 Viewers)

  • Truyện 3: LỤC LINH CHÂU 樱桃小酒 P4 END

20.

"Nằm xuống mau!"

Tôi hét lên sau đó nhảy lên và đá thẳng chân 360 độ vào không trung. Khi cú đá chạm vào lưng, có thể cảm nhận rõ ràng là nó chạm vào một người. Sau khi đá xong, tôi liền tỉnh ngộ.

Chắc chắn ngày hôm qua tôi đã ngủ không ngon giấc, mệt đến nỗi ngu rồi. Thang máy tối om nhìn không rõ, thì tôi rõ ràng có thể dùng mắt âm dương để mà xem rõ chứ nhỉ?

Nheo mắt, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy người nằm trên sàn thang máy. Anh ta chính là tiểu đệ đi theo Mộc Sâm trước đây, tôi nghe thấy Mộc Sâm gọi anh ta là Trịnh Minh. Sau khi Trịnh Minh ngã xuống đất, anh ấy cố gắng mấy lần mới đứng dậy được, tôi nhảy lên đặt đầu gối lên lưng anh ấy, hai tay anh ấy giữ sau lưng anh ấy.

“Cạch cạch” vang lên hai lần, Trịnh Minh thực sự vặn vẹo cánh tay và dùng hết sức lực đẩy tôi ra ngoài. Anh ta xoay người lại, móng tay đen bóng thon dài, trên người hiển nhiên phủ đầy chất độc của xác chết.

Trông anh ta không giống như bị một con xác bọ rùa chiếm mà giống như anh ta đã trở thành con rối của nó. Có vẻ như xác bọ rùa đã bò ra khỏi cơ thể anh ta.

Tôi hét lớn và dùng tay kết ấn rồi nhanh chóng ném ra một lá bùa Ngũ Lôi. Với một luồng ánh sáng lách tách, mùi thịt cháy tràn ngập thang máy.

Ngay khi Trịnh Minh chết, đèn trong thang máy bật sáng và cửa mở ra. Tôi ngẩng đầu lên thì phát hiện phía trên của thang máy đã mở ra, chắc hẳn Trịnh Minh đã từ đó đi vào thang máy.

Mộc Sâm lau mồ hôi, rồi đi ra khỏi thang máy, tôi liếc nhìn mông anh ấy thì thấy một luồng sáng trắng.

Ừm, ánh sáng trắng à?

Tôi nhìn thấy một lỗ lớn trên quần của Mộc Sâm, để lộ làn da trắng trẻo và vết cào sẫm màu trên đó.

Tống Phi Phi không nói nên lời nhìn Mộc Sâm:

"Anh không cảm thấy mông mình có chút mát mẻ à?"

Tôi vỗ vai cô ấy:

"Anh ta trúng độc xác chết rồi, giờ có đâm vào mông cũng không có cảm giác."

Mộc Sâm xoay người sờ mông, sau đó nhảy cao ba thước.

21.

Mộc Sâm lại khóc, khóc rất buồn:

“Tôi sắp chết rồi huhu, cũng không thể để tôi chết một cách đàng hoàng được sao?”

"Chết tiệt thật!"

Tôi vỗ vai anh, cố không để mình nhìn vào chỗ ấy:

"Đừng lo, có tôi ở đây! Anh không thể chết được đâu.”

"Nhưng nếu anh còn lề mề như vậy, thì mọi người trong gia đình anh sẽ chết cả đấy!"

Khóe miệng nhếch lên chuẩn bị cười của Mộc Sâm lập tức hạ xuống, cùng với một giọt nước mắt, hắn phi nhanh về phía trước, phải nói rằng dáng vẻ cũng dẻo dai đấy chứ.

Tống Phi Phi nhếch môi chê:

"Tôi không nghĩ anh ấy sống ở tầng 7. Anh ấy chắc là sống ở tầng một mỗi ngày. Đó là lý do tại sao tính cách của anh ấy thay đổi nhiều như vậy."

Tầng hầm được xây dựng giống như một mê cung, chúng tôi đi theo Mộc Sâm qua nhiều khúc quanh, cuối cùng đến một cánh cửa sắt.

“Cha tôi thích sưu tầm các loại cổ vật, toàn bộ tầng hầm đều là bộ sưu tập của ông, căn phòng này dùng để cất giữ Ngọc Thi.”

Trần tầng hầm khắp nơi đều treo đèn, Mộc Sâm chỉ vào những ngọn đèn đó:

“Tất cả đều là do bố tôi thiết kế. Tầng hầm này được thắp sáng 24/24 và những ngọn đèn này không thể tắt được. Bố tôi nói nếu mất điện hoặc có kẻ trộm lẻn vào, kho báu của ông sẽ dễ dàng bị đổ bể nếu bị mất điện.”

Cha của Mộc Sâm thật sự là người có tầm nhìn xa, nếu không thì dưới tầng tối om lại gặp xác bọ rùa và Ngọc Thi phải làm sao. Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta tê cả da đầu. Mộc Sâm ấn dấu vân tay để mở cánh cửa sắt, nhưng tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

Theo trí tuệ của xác bọ rùa, việc mở khóa vân tay là tuyệt đối không thể, huống hồ chi là đóng lại. Tôi e rằng vấn đề này có liên quan đến người nào đó. Nghĩ tới trận địa và toàn bộ bố trí trong nhà của Mộc Sâm, tôi nảy ra một ý nghĩ, chẳng lẽ Ngọc Thi này cũng có quan hệ họ hàng với chú của anh ta sao?

22.

"Xìiiiiii!"

Bên tai nghe 2 tiếng hơi xì ra, tôi ngước mắt nhìn vào phòng thì thấy một cảnh tượng mà tôi sẽ không bao giờ quên được.

Giữa phòng có một chiếc bàn chạm khắc bằng gỗ Hoàng Hoa Ly khổng lồ, trên bàn đặt một thi thể bằng ngọc xanh.

Màu xanh tươi mát, trong suốt và tinh tế như có nước chảy trên đó.

Màu sắc này, nước này, khối lượng này, giá trị đơn giản là không thể định giá được.

Chẳng trách một nhà sưu tầm có hiểu biết như bố Mộc Sâm lại cẩn thận giấu chúng ở nhà như một báu vật.

Vòng tròn xung quanh Ngọc Thi đầy rẫy những người họ Lữ. Mọi người đều quay đầu về phía Ngọc Thi, chân hướng ra ngoài, tạo thành một vòng tròn khổng lồ bao quanh Ngọc Thi.

Bên cạnh Ngọc Thi có bảy người đàn ông đeo mặt nạ cầm dao, họ đang chăm chú nhìn đồng hồ trên cổ tay, khi nhìn thấy chúng tôi mở cửa đi vào, một số người trong số họ tỏ ra hơi ngạc nhiên.

Một người trong số họ thậm chí còn kêu lên:

"Mộc Sâm! Anh chưa chết?!"

Xem ra buổi lễ còn chưa bắt đầu, bọn họ đang chờ nửa đêm mới lấy máu tươi từ những người này. Tôi cũng kiểm tra thời gian, còn năm phút nữa mới đến mười một giờ tối.

"Thời gian không còn nhiều, nhanh lên giết bọn nó đi!"

Người dẫn đầu hất tay, cứ như cử chỉ giao tiếp chuyên nghiệp của lính đánh thuê. Những người khác vội rút súng chĩa vào chúng tôi, ngoại trừ chiếc bàn và Ngọc Thi ra, trong phòng chẳng có gì cả, ba người chúng tôi thậm chí còn không có chỗ để trốn.

"Coi chừng ám khí!"

Tôi ném vật gì đó rồi chồm tới kéo Phi Phi và Mộc Sâm xuống.

"Ah!!!"

"Thằng khốn nạn! Không được bắn, không được bắn trúng Ngọc Thi!"

Những người mặc đồ đen đột nhiên rơi vào hỗn loạn. Thứ tôi vừa ném ra là một xác bọ rùa còn sống. Trong thang máy vừa rồi, xác bọ rùa không dám tấn công chúng tôi sau khi bò ra khỏi cơ thể Trịnh Minh mà rúc vào trong góc. Sau khi xử lý Trịnh Minh, thuận tay đã gói nó lại liền.

23.

Xác bọ rùa này rất muốn bảo vệ chủ nhân của nó, nên rất tàn nhẫn. Bọn nó không cần biết những người kia là bạn là thù, mỗi khi có người sống ở chung quanh Ngọc Thi, thì sẽ khuấy lên bản năng hung bạo của nó.

Nhìn thấy nghi lễ phục sinh sắp bị phá hủy, một người mặc đồ đen bất kể thời gian đã giơ dao chém vào động mạch của người đang nằm.

Máu của người đàn ông phun ra cao nửa mét rồi rơi xuống đất, rồi như thể có linh khí vậy, tự động tràn về hướng của Ngọc Thi.

Máu của hắn dường như còn sống, sau khi chảy xuống mặt dưới của khúc gỗ, nó leo lên góc bàn, đến trước ngực Ngọc Thi.

Khi máu tươi chảy vào, Ngọc Thi bỗng loé sáng lên, cơ thể màu xanh ngọc phát ra một luồng ánh sáng vô cùng đẹp mắt. Hai người đàn ông mặc đồ đen khác không bị xác bọ rùa cắn trúng cũng chợt nhận ra, bắt đầu cắt cổ những người dưới chân mình.

Đôi mắt Mộc Sâm liền rưng rưng:

"Bố! Mẹ! Anh trai!!!"

Anh ta hét lên và lao tới, tôi và Tống Phi Phi theo sát phía sau. Sau một hồi ẩu đả, một số người mặc đồ đen đã bị chúng đánh ngã. Nhưng Ngọc Thi cũng đã hấp thụ máu rồi phát sáng hơn một nửa.

Máu không ngừng chảy dồn về hướng tim Ngọc Thi, tôi liếc nhìn không đếm được có bao nhiêu dòng máu đang tràn tới.

"Linh Châu, tôi phải làm sao đây, máu không thể ngừng được!!!"

Mộc Sâm xé quần áo, ôm vào cổ một người, nhưng máu tươi tựa như bị cái gì đó kêu gọi, vẫn điên cuồng bắn ra chảy về phía Ngọc Thi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, những người này sẽ sớm mất máu đến chết.

Tôi liền lấy gạo nếp ra và ấn vào vết thương, máu lập tức chảy chậm lại, tốc độ tuy chậm nhưng vẫn không ngừng hướng về phía Ngọc Thi.

"Dùng gạo nếp cầm máu trước, Mộc Sâm, nhanh gọi xe cấp cứu, còn lại tôi sẽ nghĩ cách."

Dùng gạo nếp chỉ có thể trì hoãn quá trình trong một thời gian, biệt thự của Mộc gia nằm ở một khu giàu có ở ngoại ô thành phố, khu dân cư của họ có bệnh viện riêng, bác sĩ chắc chắn có thể đến trong thời gian ngắn.

Nhưng cho dù có nhanh đến đâu cũng không thể nhanh hơn tốc độ mất máu. Tôi nghiến răng, đứng dậy cầm lấy thanh kiếm gỗ đâm liền vào ngực Ngọc Thi.

"Bụp!!”

Thân thể Ngọc Thi tràn ngập ánh sáng, hào quang mạnh mẽ lóe lên, tôi cùng kiếm bay ra ngoài lộn 2 vòng mới rớt xuống đất, cây kiếm gỗ đào cũng như vậy gãy làm đôi.

Ngọc Thi ngàn năm, thật đáng sợ!!

25.

"Linh Châu, cậu ổn chứ?"

Tống Phi Phi chạy tới đỡ tôi dậy, cầm thanh kiếm gỗ đã gãy làm đôi, tôi đau đến nỗi suýt kêu lên tại chỗ.

“Thanh kiếm gỗ đào của tôi! Đây là một thanh kiếm bằng gỗ bị sét đánh hàng nghìn năm! ! !
Lúc đó tôi đã lấy được số gỗ này từ nhà Mạnh Nguyên, nửa còn lại ở nhà Kiều Mặc Vũ. Bây giờ nhà Kiều Mặc Vũ thì vẫn còn kiếm, còn tôi thì sắp mất hết những người tôi yêu thương rồi đây, không thể chấp nhận được !!!”

"Lục Linh Châu chết tiệt, cô còn cách nào khác không? Tôi có thể tìm cho cô một thanh kiếm khác, nhưng bây giờ tìm cách cầm máu trước được không!!!"

Mộc Sâm hét lớn, gần như an ủi được trái tim bị tổn thương của tôi.

Tôi chạy nước rút với thanh kiếm gãy trên tay:

"Nói trước với anh nhé, tôi muốn một cây kiếm to hơn thế nữa!"

Tôi lục túi lấy ra một đống bùa và tro hương. Hầu hết các bùa đều là bùa sấm sét cực kỳ công kích nên đương nhiên không thể sử dụng được.

Tro hương thì được, tôi và Tống Phi Phi lấy những tro hương này từ lư hương trước ngôi chùa nghìn năm tuổi, chúng có sức mạnh tín ngưỡng, có tác dụng xua đuổi tà ma rất tốt.

Sau khi tôi ấn tro hương lên các vết thương, máu lại chảy chậm lại. Cái Ngọc Thi này đáng sợ đến nỗi gạo nếp và tro hương từ ngôi chùa ngàn năm hoàn toàn không thể ngăn cản được.
Nhìn Mộc Sâm lo lắng, tôi chợt nhớ ra:

"Mộc Sâm! Xịt nó đi!!!"

Mộc Sâm nghi ngờ đôi tai của mình:

"Xịt ai?"

"Ối trời, tôi nói tiểu lên nó đi! Cứ đi theo bàn gỗ tiểu một vòng. Ngọc Thi để sống lại thì cần rất nhiều máu, nước tiểu là thứ bẩn thỉu, nếu máu bị nước tiểu làm bẩn, thì nó nhất định sẽ không thích. Lúc đó máu sẽ ngừng chảy!!”

Sắc mặt Mộc Sâm u ám nói:

"Vào một đêm giông bão tối tăm, tôi đã mất trinh."

"Hầy da, không sao đâu. Chúng ta làm hắn ngưng lại thôi, chứ đâu có tiêu diệt được hắn, nước tiểu của anh làm sao bằng nước tiểu đồng tử! Nhanh nhanh một chút xem nào!"

25.

Sau khi Mộc Sâm đi tiểu xong, máu cuối cùng cũng ngừng chảy. Tôi và Tống Phi Phi không khỏi giơ ngón tay cái lên:

"Tuyệt vời! Đúng là đại ca! Dung lượng lưu trữ của anh tuyệt vời!"

Tôi gật đầu liên tục:

"Nhìn xem cái vòng nước tiểu này tròn như thế nào!!!"

Có rất nhiều xe cảnh sát, xe cứu thương và các loại xe ô tô đang tới.

Gia đình Mộc Sâm thật may mắn, không ai trong số họ bị cắt cổ. Tôi và những người khác đã được cứu nên tôi nhanh chóng gọi điện cho sư tông.

Ngọc Thi này quá tà ác, hãy để sư tông mang đi, người bình thường không trấn được nó.
Mộc Sâm sắp xếp xong mọi việc, sắc mặt khó coi đi tới chỗ tôi, tôi nhìn anh một cái, không khỏi có chút thất vọng, anh đã thay một chiếc quần khác rồi.

“Đêm qua chú tôi bị tai nạn ô tô, chú và chiếc xe đều rơi xuống biển, không tìm được xác, chết không toàn thây.”

"Đây là ảnh tử vi của chú ấy. Cô có thể giúp tôi xem chú ấy đã chết hay chưa?"

Tôi cầm ảnh lên thì thấy người này có khuôn mặt đầy đặn, lông mày mọc vào thái dương. Bát vị ngũ hành đều đầy đủ, có lộc ăn uống.

“Tử vi của chú anh, sống tới 90 tuổi cũng không phải vấn đề lớn.”

Mộc Sâm nhéo bức ảnh, ánh mắt lấp lánh:

"Tốt, rất tốt!!!"

Anh vỗ vai tôi:

"Linh Châu à, giúp tôi một việc, cô và Tống Phi Phi có thể tùy ý nhặt ba món đồ từ tầng hầm."

Tôi mím môi hết sức để khỏi cười:

“Việc cần giúp là gì vậy?”

Mộc Sâm cười:

"Rồi cô sẽ biết!"

(Hoàn toàn văn)
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom