• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] HỆ LIỆT LỤC LINH CHÂU (1 Viewer)

  • Truyện 14: LỤC LINH CHÂU 樱桃小酒 P1

1.

"Aaaaaa!"

Tiếng thét thảm thiết vang lên trong căn nhà tranh đơn sơ.

Tứ chi cô gái bị trói chặt, người đàn ông già bên cạnh đang quỳ trên mặt đất, liều mạng ấn vào bụng cô ấy.

Sức lực lão già rất lớn, cơ thể mảnh khảnh nhưng bắp tay lại căng cứng lên.

Những người khác trong bộ lạc đều vây quanh ở một bên, vẻ mặt khinh thường mà chỉ chỉ trỏ trỏ cô gái.

Tôi và Tống Phỉ Phỉ, Kiều Mặc Vũ đứng một bên nhìn mà không hiểu gì.

Tôi vươn khuỷu tay thọc thọc Lục Hải đang nhíu chặt mày.

“Anh Hải, bọn họ đang làm gì vậy?”

Lục Hải năm nay ba mươi mấy tuổi, là hướng dẫn viên du lịch được Tống Phỉ Phỉ thuê với giá cao.

Từ lúc hắn mười tuổi đã bắt đầu đi theo cha mẹ đến Châu Phi, ở trên mảnh đất này hai mươi năm, am hiểu phong tục tập quán và phương ngữ của từng vùng.

Lục Hải thở dài, kéo chúng tôi sang một bên.

Sở dĩ ba người chúng tôi đến châu Phi là để giúp Kiều Mặc Vũ hoàn thành một nhiệm vụ.

Thế giới mỗi nơi đều có những truyền thuyết về yêu quái độc đáo, như bách quỷ dạ hành của Nhật Bản, kumanthon của Thái Lan, xác ướp Pharaoh của Ai Cập.

Chỉ có Châu Phi, truyền thuyết về yêu quái giống như nguồn nước khan hiếm của nó.

Lần này chúng tôi đến Châu Phi chính là muốn tìm kiếm dấu vết tồn tại của yêu quái trên mảnh đất rộng lớn này.

Lục Hải đã chọn bộ lạc nguyên thủy này trong số rất nhiều bộ lạc.

Bộ lạc này tên là bộ tộc Assimba, người dân sống đời đời trên sa mạc cằn cỗi và hoang vắng, tách biệt với thế giới bên ngoài.

“Các cô cứ giả vờ như không nhìn thấy.”

Lục Hải nhíu mày, vẻ mặt có vài phần bất lực.

“Chuyện này các cô không thể can thiệp được đâu, chúng ta vẫn nên tôn trọng văn hóa địa phương đi.”

Tống Phỉ Phỉ vô cùng không kiên nhẫn liếc mắt khinh thường một cái.

“Lải nha lải nhải, mau nói thẳng đi!”

2.

Lục Hải nói, bộ lạc này nữ nhiều nam ít, mỗi người đàn ông đều có thể cưới nhiều vợ.

Hơn nữa, trong bộ lạc quan niệm về trinh tiết của con gái rất quan trọng.

Cô gái vừa rồi, nhìn dáng vẻ là chưa kết hôn đã mang thai bị gia đình bắt gặp.

Đối với cô gái mất trinh trước hôn nhân, gia đình coi là vô cùng nhục nhã.

Vừa rồi người đàn ông dùng tay ấn vào bụng cô ấy chính là cha cô ấy.

Bọn họ sẽ không ngừng dùng vật gì đó đánh đấm bụng cô ấy cho đến khi thai bị sảy.

Thường xuyên sẽ có những cô gái tử vong do tai nạn trong bạo lực này. Những cô gái tử vong do tai nạn này không được phép chôn cất. Thi thể bọn họ sẽ bị ném ra ngoài đồng cỏ, để cho thú dữ ăn thịt.

Mấy người chúng tôi nghe xong đều nổi da gà.

"Cái phong tục chó má gì thế này? Đây không phải là giết người sao?!"

"Khụ khụ!", Lục Hải hắng giọng.

"Không có cách nào, người ta đã làm như vậy từ đời này qua đời khác rồi."

"Ba người các cô bình tĩnh lại đi, chúng ta chỉ là đến du lịch, không phải đến gây chuyện."

Cô gái kia đau đến nỗi không thể kêu lên nữa, mồ hôi chảy ròng ròng, sắc mặt tái mét.

Lúc này gia đình cô ấy lại lấy ra một miếng vải gai bịt mặt cô ấy lại, đồng thời không ngừng đổ thứ chất lỏng màu vàng nhạt có mùi khai lên miếng vải.

Tôi nhăn mặt, thứ này sao lại có mùi như nước tiểu vậy?

Tống Phỉ Phỉ và Kiều Mặc Vũ mỗi người nắm lấy một tay tôi, dường như đang thi xem ai có lực tay mạnh hơn.

Tôi dùng sức nắm lại tay bọn họ, thấp giọng cảnh cáo.

"Đừng nóng vội, cho dù chúng ta có cứu được cô gái này, về sau cô ấy cũng vẫn phải sống trên mảnh đất này."

"Chúng ta cứu được cô ấy một lúc, nhưng không thể cứu được cả đời."

"Là người bạn ngoại quốc, chúng ta nên tôn trọng——chết tiệt! Xử bọn họ!"

3.

Tôi còn chưa nói hết câu, Kiều Mặc Vũ đã nhảy lên đạp một phát lật đổ người đàn ông đang giữ chân cô gái.

Tống Phỉ Phỉ giật mạnh tấm vải che mặt cô gái ra, sau đó nhăn mặt ọe vài tiếng.

"Ọe, hôi quá!"

"Kịch kịch kịch!"

Đám người bắt đầu náo loạn, một người đàn ông hét lên một tiếng, lập tức có rất nhiều người cầm gậy dài vây lấy chúng tôi.

Phản ứng và tốc độ này, cảnh sát ở bất cứ quốc gia nào cũng không thể nhanh được như vậy.

Lục Hải nhăn mặt ra hiệu với mọi người, sau khi giao tiếp xong thì mặt mày vô cùng khó coi.

"Bọn họ nói chúng ta phá hoại nghi lễ thanh tẩy của bọn họ, theo quy tắc của bộ lạc, chúng ta sẽ bị thiêu sống."

Cái gọi là thiêu sống, chính là dùng bùn đất quấn kín toàn thân người, chỉ chừa một lỗ nhỏ ở miệng để thở.

Khi quấn thành tượng binh mã xong, thì sẽ đem người đó ném lên lửa nướng.

Trong lúc nướng những người khác trong bộ lạc sẽ nhảy múa xung quanh đống lửa, cho đến khi bọn họ nhảy không nổi nữa, thiêu sống mới xem như kết thúc.

Người bị thiêu sống sống hay chết, đều phụ thuộc vào việc bọn họ có thể nhảy múa được bao lâu.

Nghe nói khi lớp bùn đất khô đi bị cạo ra, người sẽ giống như gà luộc, tất cả da thịt đều theo bùn đất mà bong ra.

Lục Hải nói xong, ba người chúng tôi đều cứng đờ người.

Kiều Mặc Vũ thậm chí còn sợ hãi đến mức nuốt nước bọt.

"Quá đáng sợ rồi, đừng nói nữa, nghe xong mà tớ thấy đói bụng."

Tôi ngơ ngác mà nhìn cô ấy, con nhỏ này đúng là một con heo thành tinh, đi đâu cũng không quên ăn.

Nhưng gà luộc, thật sự có chút thơm...Thiêu sống là không thể thiêu sống được.

Tống Phỉ Phỉ cười lạnh một tiếng, hất tóc một cái đầy khí thế.

"Cười chết, bọn họ có bản lĩnh thì cứ đến đây đi!"

4.

Tôi chưa bao giờ biết, bộ lạc này lại có nhiều người như thế.

Không phải nói nữ nhiều nam thiếu sao?

Những người đàn ông toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, cầm theo giáo và gậy là từ đâu chạy ra?

"Hê!"

"Ha!"

Bọn thổ dân này vây lấy chúng tôi thành ba vòng, những người ở vòng trong ngồi xổm xuống giương giáo về phía chúng tôi.

Những người đứng ở vòng ngoài, thậm chí còn giương cung tên trong tay.

Mũi tên được mài nhẵn bóng, phát ra ánh sáng lạnh lẽo màu bạc.

Không đùa đâu, bị một trăm con ma vây quanh tôi cũng không thấy sợ hãi như thế này.

Sắc mặt Tống Phỉ Phỉ trở nên nghiêm túc, sau một lúc lâu mới mặt không đổi sắc chọc chọc bả vai Lục Hải.

"Ở chỗ bọn họ, giết người có phạm pháp không?"

Lục Hải suýt khóc.

"Phạm pháp cái gì, bộ lạc nguyên thủy như bọn họ, lời của tù trưởng chính là luật pháp!"

“Nghe nói gần đây ở nơi này còn có một bộ lạc ăn thịt người lang thang nữa!"

Tôi hít một hơi thật sâu tiến lên một bước, khí thế ngùn ngụt.

"Hảo hán tha mạng! Chúng tôi có tiền!"

Đáp lại tôi, là một mũi tên sắc bén lao tới.

Nếu như lúc nãy là Tống Phỉ Phỉ hay Kiều Mặc Vũ ra ngoài nói chuyện, hai người sớm đã chết.

Cũng chỉ có tôi thân thủ nhanh nhẹn, võ công cao cường, lúc này khó khăn lắm mới tránh khỏi mũi tên lạnh lẽo này.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom