• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] HỆ LIỆT LỤC LINH CHÂU (3 Viewers)

  • Truyện 2: ÁNH SÁNG CHÍNH NGHĨA CHIẾU RỌI MIỀN BẮC MYANMAR 樱桃小酒 P4 END

22.

Quỷ môn là cánh cửa nối giữa âm phủ và nhân gian, một số quỷ ma chán sống ở địa phủ, nếu không có việc gì làm sẽ lên nhân gian dạo chơi. Mà lúc bọn họ muốn đi ra ngoài, cần phải đi qua quỷ môn.

Quỷ môn của nhân gian thường ở những nơi ít ai lui tới, để tránh va chạm với người sống. Kiều Mặc Vũ là hậu duệ của Địa Sư, tôi là thiên tài của Đạo môn. Hai người chúng tôi đều muốn dời quỷ môn, mặc dù tốn một chút sức lực, nhưng cũng không tính là khó khăn.

Bách Linh bố trí Ngũ Hành Dẫn Quỷ Trận và Thất Tinh Chiêu Hồn Trận, Kiều Mặc Vũ di chuyển quỷ môn, mà tôi chỉ đơn giản là ở toàn bộ công viên thiết lập trận pháp Bát Quái Mê Hồn Trận. Trận pháp này có chút giống như Quỷ Đả Tường, người bên trong ra không được, người bên ngoài cũng vào không được.

Hai người một quỷ bận rộn cả đêm, cuối cùng trước bình minh cũng làm xong tất cả mọi chuyện. Tôi và Kiều Mặc Vũ nằm xuống giường ngủ thiếp đi, hai chúng tôi đang ngủ ngon thì có tiếng hét chói tai ở ngoài cửa:

"A!"

"Có quỷ!"

Tôi lập tức bật dậy khỏi giường lao ra ngoài, cửa đã bị khóa từ bên ngoài, tôi trực tiếp bật dậy một cước đạp vào ổ khóa. Kiều Mặc Vũ cũng theo sát phía sau, chỉ thấy trên hành lang tràn ngập sương mù đen, vốn là những bức tường lốm đốm bong tróc bây giờ lại có rất nhiều bàn tay đen nhô ra dày đặc. Đôi bàn tay này khẽ mở ra đóng lại, như thể đang cố nắm lấy thứ gì đó.

Hiện tại có lẽ là rạng sáng, chân trời lộ ra một vòng bạc trắng. Những con quỷ này cũng hung dữ thật, mới sáng sớm đã bắt đầu đi làm!

Toàn bộ tòa nhà lâm vào cảnh hỗn loạn, vô số người chạy tán loạn ở đó, một lúc sau thậm chí còn vang lên tiếng súng. Tôi và Kiều Mặc Vũ cũng tham gia đội quân chạy loạn bên trong, đi theo sau một nhóm đàn ông vạm vỡ.

Những người đàn ông này một bên hướng về phía vách tường nổ súng, vung mạnh ghế, một bên thất tha thất thểu chạy tới bãi đậu xe rộng rãi. Bãi đậu xe lúc này đã chật kín người, đám đông náo nhiệt khiến mọi người bạo dạn hơn một chút.

"Thật sự là gặp quỷ rồi! Buổi sáng lão tử đang ngồi xổm trên bồn cầu, cảm giác bờ mông có chút ngứa, tôi thò tay muốn gãi, kết quả bắt được một bàn tay, mẹ kiếp, tôi sợ hết hồn!"

"Anh vậy thì đã là gì? Buổi sáng tôi đang đánh răng trước gương, bản thân trong gương đột nhiên vươn tay túm lấy cổ tôi. Ai da làm tôi sợ đến mức nuốt cả cốc kem đánh răng vào người."

"Đừng nói nữa, buổi sáng tôi đang tìm một cô gái để vui chơi. Khuôn mặt của cô gái ngồi trên người tôi đột nhiên thay đổi. Tròng mắt, hàm răng, da thịt trên mặt rớt vào mặt tôi, tròng mắt còn rớt vào miệng tôi. Làm tôi không cẩn thận nuốt..."

Tôi và Kiều Mặc Vũ lắng nghe thích thú, điều này còn thú vị hơn nhiều so với mấy câu chuyện ma trên mạng, thực sự rất thú vị!

23.

Náo loạn kéo dài một hồi, giám đốc mập đi ra chủ trì đại cuộc, bên cạnh còn có một lão già sắc mặt lãnh đạm.

"Đừng tranh cãi nữa, ông chủ cũng đang ở chỗ này đấy, bên cạnh tôi chính là Chu đại sư mà mọi người đều đã nghe nói qua, hắn là đại sư nổi danh ở Miễn Bắc chúng ta, chỉ là mấy tiểu quỷ, rất nhanh sẽ bị trừ bỏ!"

Xem ra lão già kia chính là Chu đại sư, tôi và Kiều Mặc Vũ nhìn nhau bình tĩnh đi về phía trước.

"Gà vừa gáy, quỷ môn đóng lại, khi mặt trời ló dạng, tất cả quỷ đều biến mất."

Giọng trầm trầm của Chu đại sư vang lên:

"Sắp đến giờ Mão rồi, trời vừa hửng sáng, quỷ ma sẽ rút lui, mọi người đợi một chút, đừng nóng vội."

Nghe hắn nói như vậy, mọi người xung quanh thở phào nhẹ nhõm. Chu đại sư nói xong không bao lâu, sắc trời càng ngày càng sáng, xa xa trên đỉnh núi bắn ra vô số tia sáng, tất cả mọi người nhìn về phương xa, yên lặng chờ đợi mặt trời mọc.

Mặt trời không mọc, sương đen dâng lên. Chỉ thấy vô số đám mây đen cuộn về phía đỉnh đầu chúng tôi, trong thời gian ngắn đã bao phủ toàn bộ bầu trời.

Bầu trời ban đầu sáng sủa giờ trông giống như màn đêm. Tôi bóp cổ họng gào lên:

"Không ổn rồi! Chu đại sư bị quỷ ăn rồi!"

Sự kiện giẫm đạp lại xảy ra, trước mắt có quỷ ma, cái gì ông chủ, cái gì thủ lĩnh đều đã không còn quan trọng, đương nhiên là tính mạng quan trọng hơn. Mọi người chạy tán loạn như gà mất đầu, nhiều người yếu hơn bị đẩy ngã trên mặt đất, trên người ăn vài phát chân.

Tôi và Kiều Mặc Vũ nhân lúc hỗn loạn gia nhập đội quân giẫm đạp, trong khi những người khác vội vàng chạy trốn, chúng tôi bận giẫm đạp người.

Những người có thể xuất hiện ở bãi đậu xe vào lúc này về cơ bản là nhân viên quản lý, côn đồ và một ít nhân viên cũ của công viên, những công nhân chăm chỉ đó lúc này vẫn đang bị nhốt trong phòng.

Nhiều người chạy xe về phía cổng công viên, một lúc sau mới lái xe trở lại. Giám đốc béo khuôn mặt trắng bệch đi ra khỏi ghế phụ lái:

"Không ổn rồi, công viên, cổng công viên không còn nữa, biến thành bức tường rồi..."

Một người đàn ông trung niên cao gầy bước ra từ ghế sau, tát vào mặt hắn:

"Có cái gì mà sợ! Mau đi tìm Chu đại sư đi!"

24.

Chu đại sư? Chu đại sư lúc này còn đang ở dưới chân của tôi và Kiều Mặc Vũ...đã bị chúng tôi dẫm ngất, dù sao thì ông ta cũng đã lớn tuổi, xương cốt già rồi. Trong lúc hỗn loạn vừa rồi, ông ta bị đẩy ngã ném xuống mặt đất.

Về mặt bố trí trận pháp, khả năng của ông ta coi như cũng được. Nhưng so về đánh nhau, 10 Chu đại sư gộp lại cũng không đủ để tôi đánh.

Tôi dừng chân lại đi xuống trên người Chu đại sư, gần như vết thương này cũng đủ để ông ta dành phần còn lại của cuộc đời mình trong bệnh viện.

Lợi dụng hỗn loạn, tôi và Kiều Mặc Vũ bắt cóc ông chủ của công viên. Bên cạnh hắn còn có một vài người đàn ông vạm vỡ trung thành đi theo, bị tôi hạ gục bằng hai hoặc ba cú đấm.

"Mau, đưa tiền của ông cho tôi!!!"

Vừa nhìn liền biết ông chủ có tố chất tâm lý vượt qua thử thách, đôi mắt cũng chưa chớp một chút.

"Ha hả, cô gái, còn muốn bắt chước làm người xấu sao?"

Tôi một tát quất vào trên mặt hắn:

"Nói nhảm cái gì! Chúng tôi là ánh sáng công lý, người xấu con mẹ ông!"

Ông chủ công viên cười lạnh một tiếng ngậm miệng lại, cho dù bị tôi đánh thế nào đi chăng nữa cũng không chịu nói một câu. Kiều Mặc Vũ nháy mắt ra hiệu với tôi:

"Quên đi, quên đi, chúng ta còn có chuyện khác phải làm, cứu người trước lại nói!"

Tôi gật đầu, kéo ông chủ vào một góc trói lại, rồi cùng Kiều Mặc Vũ rời đi. Chúng tôi vừa mới đi, bên cạnh hắn liền có trợ lý xách theo cái máy tính chạy tới, tôi nhìn bóng dáng xinh đẹp phía sau trợ lý mà mỉm cười.

Bách Linh hành động, ngay lập tức thành công!

Tôi và Kiều Mặc Vũ phân công nhau hành động, cô ấy đi thủy lao, còn tôi đến Đấu trường La Mã để cứu người. Cũng không biết Tống Phỉ Phỉ đã đi đâu rồi, khắp nơi cũng chưa nhìn thấy bóng dáng của cô ấy. Tôi mới vừa bước vào Đấu trường La Mã, liền ngửi được một tia hơi thở quen thuộc làm người khác tim đập chân run.

Trang trại động vật có rất nhiều lồng sắt, bên trái giam giữ dã thú, phía bên phải giam giữ lần lượt là những cô gái không thể nhìn rõ khuôn mặt ban đầu. Tôi ấn ngực, chỉ cảm thấy tim mình đập loạn xạ, linh cảm chẳng lành càng lúc càng mãnh liệt.

Hành lang dài tối tăm càng đi càng sâu, sau khi rẽ vào một góc, tôi đi đến cái lồng sắt lớn nhất phía trước.

25.

Hàng chục cô gái bị nhốt trong lồng, cổ tay mỗi người đều bị cắt, máu chảy xuống sàn nhà dần dần chảy về phía giữa lồng, ở đằng kia đặt bảy chiếc bát vỡ. Trong bát có 7 nụ hoa lộng lẫy nổi lơ lửng, đỉnh chóp của một nụ hoa đã hơi hé ra, thoạt nhìn quỷ dị lại xinh đẹp.

Hồng Diễm Sát! Còn là 7 cái Hồng Diễm Sát!

Tôi đem tiếng thét chói tai nuốt trở lại trong miệng rồi xoay người chạy, dường như phía sau có chó đuổi theo.

Hồng Diễm Sát, ngàn mệnh lấp đầy. Linh hồn của hàng trăm phụ nữ vô tội chết oan uổng, trong điều kiện nhất định có thể biến thành Hồng Diễm Sát. Mà Hồng Diễm Sát vừa xuất hiện, trên đời này liền không có biện pháp hóa giải.

Bởi vì Hồng Diễm Sát trông giống ma nhưng không phải ma, trông giống quỷ nhưng không phải quỷ, càng giống như là một lời nguyền rủa. Hàng trăm người phụ nữ dùng máu thịt của mình và linh hồn để tạo ra lời nguyền.

Nỗi oán hận mạnh mẽ này, chỉ có thể dùng mười nghìn mạng người mới có thể hóa giải.

Ngàn người chết, màu đỏ biến mất.

"Kiều Mặc Vũ, Tống Phỉ Phỉ, Bách Linh! Chạy mau!"

Nhìn vào hình dạng của chồi, chúng tôi chỉ còn lại nhiều nhất là nửa giờ nữa. Mới vừa chạy ra ngục giam, tôi liền đụng đầu vào Triệu Lỗi, túm lấy cổ áo hắn:

"Mau mau mau, nhanh đi cứu người, một tên lửa đã nhắm ngay nơi này, nửa canh giờ nữa sẽ nổ tung!"

Nếu giải thích cho bọn họ Hồng Diễm Sát là cái gì khẳng định sẽ không ai hiểu được. Nhưng nếu 7 cái Hồng Diễm Sát tập hợp lại, thì hiệu quả cũng gần giống như tên lửa rồi. Rất nhanh, Tống Phỉ Phỉ mang theo Dương Bắc Tinh chạy đến, đi theo sau lưng Dương Bắc Tinh còn có một số thiếu niên mặt mũi bầm dập.

Bãi đậu xe còn có vài chiếc xe buýt dừng lại, chúng tôi lung tung nhét những người được giải cứu lên xe, tiếp tục chạy về phía thủy lao và Hồng Lâu. Cứ đi đi lại lại vài lần như vậy, cảm giác tim đập nhanh càng lúc càng dữ dội.

Tôi ôm ngực giữ chặt Kiều Mặc Vũ:

"Không kịp nữa rồi, nếu không rời đi chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này!"

Hễ là người có chút sức lực để đi vài bước, chúng tôi đều đã cứu ra rồi. Còn lại chỉ có một số ít người bị thương nặng chỉ còn một hơi thở. Kiều Mặc Vũ cắn môi nhìn về hướng thủy lao, một lúc sau quyết tâm quay đầu:

"Đi!"

26.

Dưới sự chỉ huy của tôi và Kiều Mặc Vũ, mấy chiếc xe buýt nhanh chóng chạy ra khỏi công viên. Gần như ngay sau khi chúng tôi rời đi, đám mây đen từ bốn phương tám hướng ùa về phía công viên.

Một lúc sau sấm chớp loé lên, tầng mây vang lên từng trận tiếng sấm rền.

"Mau lên! Nhanh nữa đi!"

Xe lao nhanh chóng, màn sương đen phía sau như thủy triều lan tràn, giống mây phun trào thành hình nấm. Cũng không biết đi qua bao lâu, trên bầu trời mây mù mới dần dần tản đi, tầm mắt cũng trống trải.

Tôi liếc nhìn biển báo giao thông, chúng tôi đã lái xe ra khỏi thị trấn nhỏ này, đi đến ngã ba của một thị trấn khác.

Tống Phỉ Phỉ lau mồ hôi ngồi bên cạnh tôi:

"Thị trấn này, về sau có khi trở thành thị trấn ma đúng không nhỉ? Chúng ta cứu được vài trăm người, nhưng không có tới 7.000 người trong công viên."

Ngàn mệnh lấp đầy, màu đỏ biến mất.

Thị trấn này là một thị trấn lừa đảo nổi tiếng, bên trong có hàng chục công viên như thế. Mà mục tiêu chính của Hồng Diễm Sát, chính là những kẻ hung ác bắt nạt phụ nữ.

Người chết vì Hồng Diễm Sát sẽ biến thành hồn ma, sau khi chết đều hóa thành lệ quỷ. Bảy ngàn lệ quỷ, tương lai nơi này so với địa phủ còn nhiều mây mù hơn.

"Haii, vẫn phải là làm phiền sư phụ và cụ ông tới bố trí một cái kết giới, đến lúc đó liền phong ấn thị trấn này lại, miễn cho người vô tội vào nhầm."

Tống Phỉ Phỉ gật đầu, một lúc sau mới nhảy dựng lên:

"Ôi 3000 vạn của bà!"

Bách Linh cười hì hì xách theo cái máy tính từ phía sau chen lên:

"Nói dễ nghe một chút, đừng nói 3000 vạn, 300 triệu cũng sẽ cho cô!"

Tống Phỉ Phỉ mờ mịt chớp chớp mắt:

“Vậy đây là cảm giác khi bị đập tiền à?”

"Ô ô ô đại sư Linh Châu! Thật sự là đại sư Linh Châu!"

Đúng lúc này, Dương Bắc Tinh vừa khóc vừa lao tới ôm lấy đùi tôi, nước mũi chảy ròng ròng xuống quần tôi:

"Mẹ tôi trước kia thường xem cô livestream, tôi còn nói cô đầu óc không tốt, làm phong kiến mê tín!"

"Không nghĩ tới người đầu óc không tốt chính là tôi! Cô rõ ràng chạy tới cứu tôi!"

Tôi ghét bỏ đẩy hắn ra:

"Nghe giọng nói của tôi, có quen không?"

Dương Bắc Tinh sửng sờ:

"Có chút quen thuộc, hình như vừa rồi bị tôi lừa 150 triệu..."

"A! Linh Châu đại sư, tôi sai rồi!"

Trong xe vang lên tiếng kêu thảm thiết, tất cả mọi người đều ngậm chặt miệng quay đầu lại, làm bộ như đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

27.

Tiền đã được đòi lại, không nghĩ tới lại còn tình cờ phát tài. Kiều Mặc Vũ mừng rỡ đến mức răng nanh cũng không thấy:

"Lục Linh Châu, lần sau có chuyện tốt như vậy nhớ tới tìm tôi!"

Tôi không có rảnh phản ứng với cô ấy, mấy ngày nay tôi đi Miễn Bắc, bị mắng lên hot search. Mọi người đều nói tôi là kẻ lừa đảo, một số fan qua đường trước đây của tôi cũng trở thành anti, dù sao cũng là một cao nhân Đạo môn thế mà bị viễn thông lừa đảo, nhìn thế nào cũng thấy rất giả tạo.

Ngoài ra còn có một blogger vạch trần hàng giả rất nổi tiếng đã chủ động gợi ý cho tôi, hắn muốn livestream cuộc vạch trần hàng giả vào tuần tới, và người muốn vạch trần chính là tôi.

Tuần tới...

Mẹ kiếp! Lúc trước trong phòng livestream tôi đã nói tuần sau sẽ có một nghi lễ cúng bái, chắc hắn sẽ không chạy đến nghi lễ cúng bái để vạch trần hàng giả đâu nhỉ?

Nếu nghi lễ bị phá hủy, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!

Tôi nhanh chóng gửi một tin nhắn riêng cho bên kia, cố gắng ngăn hắn lại. Gửi tin nhắn riêng chưa được bao lâu thì tôi nhận được lời mời kết bạn, blogger này còn rất trẻ, giọng nói tràn đầy tham vọng:

"Lục Linh Châu! Cô chờ tôi ở trước hàng triệu fans xé xác bộ mặt đó đi!"

( Hoàn toàn văn )
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom