• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (2 Viewers)

  • Chương 1346-1350

Chương 1346: Thiên Ma tấn công

Lần này Bích Du lại không tỏ ra ngượng ngùng như trong tưởng tượng, đã tới lúc này rồi thì cô cũng không cần phải e thẹn nữa, bước chân cô chậm rãi nhẹ nhàng, cô tiến lại gần một chút dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt Diệp Thành, lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn.

Bích Du không nói lời nào, đôi mắt ngấn nước, cô mỉm cười với Diệp Thành rồi quay người bước đi.

Nhìn Bích Du đi xa dần, Diệp Thành chợt mỉm cười, hắn đứng đó vài giây rồi cũng lặng lẽ quay người.

Việc tuần tra tường thành dài cả ba triệu dặm không phải đơn giản, đây chính là con đường không có điểm đầu và cuối.

Trên tường thành, trên chín phần đều là bóng dáng quen thuộc, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đang bận rộn khắc hoạ trận văn, cả hai hối hả gọi Ngô Tam Pháo và Ngưu Thập Tam cũng như Viêm Sơn, Man Sơn cùng Hoàng Đạo Công hiếm khi mới trong trạng thái nghiêm túc.

Thiên địa tối tăm, không còn khái niệm ngày và đêm, chỉ có màn đêm bao trùm Đại Sở, hồi lâu không thấy ánh sáng le lói.

Diệp Thành không biết đã đi mất bao lâu, cũng không biết đã qua mấy ngày rồi.

Cách đó hơn một triệu dặm, Diệp Thành dừng chân, trên tường thành có một người mặc chiến y đang đứng đó mặc cho gió thổi bạt qua dáng hình giả trang nam, khí thế mạnh mẽ khiến hư thiên xung quanh rúng động.

Diệp Thành tiến lên trước đứng song song với Cơ Tuyết Băng và lặng lẽ nhìn ra bên ngoài tường thành.

Lúc này, ánh mắt của hắn không quên nhìn về phía xa, ở đó có mười mấy bóng hình, người nào người nấy khoác chiến giáp, bóng lưng hơi run rẩy, nếu nhìn kĩ thì chính là chín đại đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông năm xưa, trong đó có mặt cả Hoa Vân và Hàn Tuấn.

Hiện giờ những ân oán năm xưa đã tàn phai theo gió, liệt đại chư vương đã liên kết lại với nhau huống hồ là bọn họ.

Có điều trong lòng Diệp Thành vẫn rất hân hoan, chí ít thì đối mặt với thời khắc nguy nan bọn họ có thể đứng ra bảo vệ gia viên, cống hiến một phần sức chiến đấu, chỉ vậy thôi cũng đủ để hắn cảm thấy an lòng rồi.

“Trận này huynh chắc thắng mấy phần?”, Cơ Tuyết Băng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng rất khẽ, đến mức gần như không thể nghe thấy.

“Đến một phần cũng không chắc”, Diệp Thành cười tự giễu.

“Đây không phải là Diệp Thành trong kí ức của muội”, Cơ Tuyết Băng nghêng đầu sang lặng lẽ nhìn khuôn mặt Diệp Thành.

“Không có viện binh, ta không thể nhìn thấy chút hi vọng nào”, giọng Diệp Thành khản đặc, “Thiên Ma vẫn không ngừng tăng thêm viện binh, dù tường thành kiên cố thế nào cũng khó có thể ngăn được bước chân chúng, trận chiến này kéo dài càng lâu càng bất lợi với Đại Sở, đến cả Nam Sở chúng ta còn không bảo vệ được thì lấy gì để đánh về Bắc Sở, huỷ diệt ma trụ chọc trời?”

“Dù hi vọng có mong manh thế nào thì đứng trước tuyệt vọng vẫn còn nhiều khả năng xoay chuyển”, Cơ Tuyết Băng thu lại ánh mắt, giọng nói nhẹ nhàng, “đây là câu cửa miệng mà huynh vẫn nói, là thống soái của Đại Sở, huynh nên có tín niệm kiên định”.

Diệp Thành lại lần nữa cười tự giễu, một người trước nay vẫn luôn tự tin như hắn lúc này ánh mắt lại vô cùng ảm đạm, hắn đâu còn chút tín niệm tất thắng nào.

Trên tường thành, cả hai chìm vào im lặng.

Những tu sĩ trước kia từng tham gia chiến đấu với Bắc Sở đều đã hoàn toàn hồi phục thương thế và xếp thành từng hàng dài nối tiếp nhau tay cầm sát kiếm đứng trên tường thành sẵn sàng chiến đấu với Thiên Ma bất cứ lúc nào.

Giết!

Không biết vì sao thiên địa u tối lúc này chợt vang lên âm thanh uy nghiêm mà lạnh lùng, vang vọng khắp vùng đất này.

Tùng, tùng, tùng!

Tiếp đó chính là âm thanh của tiếng trống trận kéo dài, đan xen với tiếng kèn lệnh cao vút với ma lực có thể mê hoặc tâm trí con người.

Thiên Ma tiến công rồi!

Trên tường thành liên tục vang lên tiếng hô lớn.

Tất cả tu sĩ của Đại Sở trên tường thành đều đã trông thấy Thiên Ma rợp trời kéo đến như vòng xoáy đen ngòm muốn nuốt chửng cả thiên địa, muốn thôn tính cả Nam Sở.

Đột nhiên, trên tường thành của Nam Sở, sát trận được phục hồi, binh khí ở cảnh giới Thiên giương lên, tất cả mọi cấm chế với sức sát thương lớn nhất loạt được mở ra.

“Truyền lệnh tới năm khu vực, lục soát toàn bộ Nam Sở, nếu thấy truyền tống vực môn lập tức huỷ diệt”, Diệp Thành lên tiếng với giọng dứt khoát.

“Huynh nghi ngờ Thiên Ma giương đông kích tây?, Cơ Tuyết Băng nhìn sang Diệp Thành.

“Có thể nói là phương án đánh giấu tay”, Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, “giả vờ tiến công kéo theo sự chú ý của tu sĩ Đại Sở chẳng qua là muốn đưa truyền tống vực môn từ trên cao xuống, tăng cường binh lực cho Nam Sở, cả trong và ngoài kết hợp, cùng kẹp tu sĩ của Đại Sở ở giữa”.

Rầm! Đoàng!

Trên tường thành, hàng tỉ thần mang bắn ra khiến hàng loạt thiên ma binh đang xông lên phía trước đều ngả rạp.

Giết! Giết cho ta!

Sau đại quân Thiên Ma, các tướng của Thiên Ma đều đứng sừng sững giữa hư thiên nhàn nhã khoát tay, khoé miệng cười tôi độc và khát máu: “Đợi đi, một khi truyền tống vực môn đáp xuống Nam Sở thì chính là ngày huyết táng của các ngươi”.
Chương 1347: Đánh vào tâm lý

Rầm! Đoàng!

Ở biên giới cách đó ba triệu dặm của Nam Sở như có hàng tỷ lôi chớp xoẹt qua, đại địa rung chuyển, hư thiên vang lên những tiếng nổ rợp trời.

Nhìn từ trên cao xuống đại địa, đại quân Thiên Ma vẫn như nước lũ xông lên mạnh mẽ hung tàn, có vài lần chúng đã lại gần tường thành nhưng đều bị tu sĩ của Đại Sở đánh lùi, bên dưới tường thành thây chất thành núi, máu chảy thành sông.

Giết! Giết cho ta!

Ma tướng Thiên Ma vẫn đang liên tục khoát tay nhìn tường thành của Nam Sở, từng cặp mát đỏ ngầu hiện lên u quang tăm tối như thể đã nhìn thấy cảnh tượng tu sĩ của Đại Sở bị Thiên Ma thôn tính.

Giết! Giết cho ta!

Trên tường thành của Nam Sở, đại quân tu sĩ gằn lên chấn động đất trời, sát trận, binh khí, cường nỏ cứ thế được phóng lao ra ngoài.

Nếu không phải không nhận được mệnh lệnh thì bọn họ đã xông lên sát phạt từ lâu rồi, bên ngoài kia là Thiên Ma khiến bọn họ với người thân phải cách biệt âm dương, đây là món nợ máu ăn sâu vào tiềm thức khiến bọn họ quên đi sức mạnh của Thiên Ma.

“Sự quyết đoán hôm đó của huynh là hoàn toàn chính xác”, nhìn đại quân Thiên Ma với số lượng không sao đếm xuể bên ngoài tường thành, Cơ Tuyết Băng hít vào một hơi thật sâu, cho dù là cô thì cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi: “Nếu lúc này Thiên Ma tấn công từ phía sau, cả trước và sau đều có kẻ tấn công, bên trong tiếp ứng bên ngoài hỗ trợ thì Nam Sở nhất định sẽ bị công phá, Đại Sở cũng không có nước cứu vãn”.

“Binh pháp ở thế giới người phàm có lúc cũng phù hợp để dùng trong giới tu sĩ”, Diệp Thành giương cung đặt mũi tên lên dây cung, mũi tên như sấm chớp mang theo sức mạnh tịch diệt, nó không nhằm vào Thiên Ma binh tướng mà nhằm vào Thiên Ma binh đang gióng trống trận.

Giây phút tiếp theo, Diệp Thành thả tay cho mũi tên bay đi, mũi tên như đạo thần mang ra khỏi tường thành của Nam Sở, cứ thế đâm xuyên vào hư thiên.

Phụt!

Sau khi có dòng máu bắn ra, thiên ma binh đang gióng trống trận lập tức bị đâm xuyên đầu, cả cơ thể cứ thế bị tịch diệt.

Phụt! Phụt! Phụt!

Mũi tên đó của Diệp Thành quá bá đạo, đâm xuyên Thiên Ma binh đang gióng trống trận, uy lực của thần tiễn sấm chớp vẫn rất mạnh mẽ, cứ thế tịch diệt hàng trăm ma binh.

Phụt!

Tiếp đó, tên Thiên Ma binh thổi kèn lệnh cũng bị đâm xuyên đầu.

Người ra tay là Cơ Tuyết Băng, một tiễn vô song mang theo uy lực tịch diệt cả hàng trăm ma binh.

Vút!

Cùng lúc đó, một cây cờ chiến của đại quân Thiên Ma bị một đạo thần mang chém gãy.

Người ra tay chính là Ma Vương tmc, uy lực của mũi tên đó vô cùng bá đạo, Thiên Ma binh xung quanh lập tức hoá thành tàn tro.

Cũng giống như bọn họ, Độc Cô Ngạo và Đao Hoàng cũng giương cung, mục tiêu không phải là đám Thiên Ma binh tướng đang công phá tường thành mà là cờ chiến phía sau Thiên Ma binh tướng cũng như những tên Thiên Ma binh đang gióng trống thổi kèn.

Sắc mặt của Thiên Ma chúng tướng tôi độc.

Thiên Ma trận kì chính là biểu tượng của đại quân Thiên Ma.

Trống trận Thiên Ma chính là thứ cổ vũ khí thế cho đại quân Thiên Ma.

Kèn lệnh Thiên Ma chính là thứ tạo nên uy lực cho đại quân Thiên Ma.

Hiện giờ trống trận Thiên Ma đã đứt gãy, kẻ gióng trống cũng bị trảm diệt, kẻ thổi kèn cũng đã bị giết, đối với đại quân Thiên Ma mà nói thì cách đánh thế này ở một mức độ nhất định còn hơn cả sát trận hư thiên.

Chiến bằng sức quân là thứ yếu, chiến bằng tâm trí là chủ yếu.

Cách đánh của Diệp Thành là đánh vào tâm lý con người.

Mặc dù Thiên Ma mạnh mẽ nhưng cũng là một loại tu sĩ, cũng có thất tình lục dục, bọn chúng có tín niệm mạnh mẽ đối với tu sĩ của Đại Sở, lại có niềm tin tuyệt đối đánh bại tu sĩ của Đại Sở, muốn chiếm thế thượng phong về khí thế đó thì nhất định phải đánh tan tín niệm và tín ngưỡng đó.

Sự thực chứng minh, chiến thuật của Diệp Thành rất có tác dụng, không có trận kì của Thiên Ma, không có tiếng kèn thôi thúc, không còn tiếng trống trận dồn dập, đại quân Thiên Ma phần nào nhụt chí.

Rầm!

Trên hư thiên, một cây cờ chiến chọc trời bay phấp phới, trên cây cờ chiến đó có khắc hoạ hai chữ Đại Sở viết hoa.

Tùng! Tùng! Tùng!

Tiếp đó, tiếng trống trận dồn dập kéo dài vang vọng từ tường thành của Nam Sở, dội khắp thiên địa.

Nhìn từ xa, đó là một vân đài rộng cả tám nghìn trượng trên Thiên Môn Thành của Nam Sở, trên vân đài đó có một cái trống trận rộng tám mươi trượng, còn người gióng trống chính là Thánh Chủ Thiên Đình, thống soái của Đại Sở - Diệp Thành.

Giết! Giết cho ta!

Ma tướng của Thiên Ma lần lượt rút sát kiếm chỉ vào Diệp Thành, gằn lên phẫn nộ: “Sát trận hư thiên, tiêu huỷ nó cho ta”.

Vù! Vù! Vù!

Diệp Thành vừa dứt lời, đại quân Thiên Ma với hàng ngàn sát trận hư thiên lần lượt khôi phục uy năng, cứ thế ngắm chuẩn vào Diệp Thành đang gióng trống trận.

Đột nhiên, hàng nghìn thần mang huỷ thiên diệt địa bắn về phía vân đài, mục tiêu rất rõ ràng chính là muốn tiêu diệt phía Diệp Thành.

Sát trận hộ thiên, mở!

Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân lần lượt bấm quyết.

Ngay lập tức, một kết giới khổng lồ bao trùm khắp vân đài, hư thiên sát trận của Thiên Ma với vô số thần mang lần lượt công phá vào kết giới khiến kết giới kiên cố kia mặc dù rung lên kịch liệt nhưng chưa bị tàn phá.

Rầm! Rầm!

Ma tướng của Thiên Ma gằn lên phẫn nộ, điên cuồng như sư tử.

Đại quân Thiên Ma điều chỉnh lại trận kì, bóng người rợp trời lại một lần nữa công phá tường thành của Nam Sở.

Ý chí chiến đấu của tu sĩ ở Nam Sở cao ngút trời khiến những sát trận đã được bố trí sẵn, cường nỏ và cung tiễn đều bay xuống phía dưới, từng bóng người của đại quân Thiên Ma hoá thành huyết vụ, máu nhuốm đẫm tường thành dài ba triệu dặm của Nam Sở.

Cùng lúc này, ở một sơn lâm không rõ tên của Nam Sở, đại địa rung lên kịch liệt.

Giây phút sau đó, một cánh cửa đá cổ xưa từ dưới lòng đất trồi lên, nó rộng cả hàng chục nghìn trượng, trên đó khắc đầy ma văn đen kịt, đây chính là truyền tống vực môn.

“Diệp Thành nói đúng rồi”, trong không gian hư vô bên ngoài sơn lâm, Pháp Luân Vương hắng giọng lạnh lùng.

“Đánh tan nó”, ở bên, Tiêu Thần con trai của Chiến Vương nói với giọng dứt khoát.

“Vội gì?”, Pháp Luân Vương chậm rãi đáp lời, “Thiên Ma tặng bản vương món quà lớn như vậy há nào ta lại không nhận, truyền lệnh xuống phái dưới bao vây sơn lâm này, không có lệnh của ta bất cứ ai cũng không được ra tay”.

“Rõ”.

Vù! Vù!

Trong sơn lâm, truyền tống vực môn khổng lồ kia rung lên kịch liệt, tiếp đó, ma vụ sục sôi cuốn theo vô số binh tướng của Thiên Ma xuất hiện, tên nào tên nấy mặt mày độc mà khát máu.

Truyền tống vực môn khổng lồ kia kéo theo vô số Thiên Ma binh tướng truyền tống ra ngoài, chỉ trong không tới ba giây đã có cả hàng chục nghìn tên bước ra khỏi truyền tống vực môn.

“Khí tức này thật kì diệu”, một tên ma tướng bước ra hấp thu khí tức của thiên địa này.

“Cảm giác đánh sau lưng thật tuyệt”, một tên ma tướng khác bước ra tay cầm chiến thương đen kịt, thân mặc áo giáp lạnh băng, khí huyết dồi dào, thể hồn mạnh mẽ trấn áp khiến hư thiên rung chuyển.

“Các ngươi cho rằng Đại Sở của ta vô dụng sao?”, tên ma tướng kia vừa dứt lời thì một giọng nói lạnh lùng lại lần nữa vang vọng khắp thiên địa.

Nghe vậy, hai tên ma tướng mặt máy biến sắc, khí tức tịch diệt tứ phương sục sôi.

Không ổn, trúng kế rồi!

Hai tên ma tướng lần lượt gằn lên phẫn nộ: “Mau chóng rút lui”.

Muộn rồi.

Pháp Luân Vương hắng giọng lạnh lùng, ông ta bước ra, phía sau ông ta đại quân của Âm Minh Thánh Vực và Cửu Thiên Chiến Long Tông cũng xuất hiện choán lấp cả thiên địa, chiếm đóng hư thiên khiến sơn lâm khổng lồ kia không có khe hở.

Rầm!

Hư thiên sát trận quét ra thần mang kinh thế huỷ thiên diệt địa, truyền tống vực môn còn đang truyền thống thiên ma binh lập tức bị đánh tan, Thiên Ma binh đang trong truyền tống thông đạo đương nhiên gặp hoạ.

Vậy thì tiếp sau đây mới là trọng điểm.

Truyền tống vực môn bị phá vỡ, đại quân Thiên Ma cũng chỉ có hơn ba trăm nghìn tên tới đây, và những tên này đều là món quà trong lời mà Pháp Luân Vương nói.

Pháp Luân Vương không hổ là anh hùng cái thế năm xưa nổi danh thiên hạ, ông ta không huỷ diệt truyền tống vực môn luôn mà đợi Thiên Ma binh tướng truyền tống tới đây, vả lại chúng còn chưa tới đây hết.

Cái mà Pháp Luân Vương cần chính là hiệu quả, các ngươi muốn đến thì ta không cản, còn muốn đi thì xin lỗi, các ngươi không thể đi được.

Hai tên ma tướng mặt mày tái mét, sao chúng không nhìn ra âm mưu này của Pháp Luân Vương, Nam Sở đã dự liệu từ trước chúng sẽ âm thầm truyền tống tới đây nên mới đợi sẵn ở đây, từ đó điều binh lực gấp mười lần chúng đợi sẵn ở đây.

Giết! Không được để kẻ nào sống sót!

Giọng nói lạnh lùng của Pháp Luân Vương mang theo uy nghiêm vô thượng, giống như tiếng sấm rền vang vang vọng khắp đất trời.
Chương 1348: Món quà lớn của Thiên Ma

Giết! Không được để kẻ nào sống sót!

Giọng Pháp Luân Vương dứt khoát, tay ông ta cầm chiến thương cứ thế sát phạt về phía một tên ma tướng, khí thế bá đạo, uy nghiêm tối thượng.

Giết! Không được để kẻ nào sống sót!

Tiêu Thần xông lên phía sau, tay cầm chiến giáo của chiến vương, mắt nhìn chằm chằm vào một tên ma tướng.

Trận đại chiến đột nhiên nổ ra, đại quân của Âm Minh Thánh Vực và Cửu Thiên Chiến Long Tông giống như biển cả dội tới từ tứ phương khí thế như nhấn chìm đại quân Thiên Ma.

Thiên Ma Quân đại bại, vốn dĩ chúng định đánh lén đại địch nhưng nào ngờ lại trở tay không kịp, bị đại quân tu sĩ nhiều gấp mười lần chúng ở Đại Sở trấn áp, bị đánh cho đến mức không có cơ hội để phản kháng.

Phụt!

Máu tươi bắn vọt hư thiên, Pháp Luân Vương dẫn đầu kết thúc chiến đấu, một mâu đâm xuyên phần ngực tên ma tướng kia khiến hắn chết giữa hư thiên.

Phụt!

Ngay sau đó là đầu của một tên ma tướng bị Tiêu Thần trảm bay xuống khỏi hư thiên, đến cả linh hồn cũng bị tiêu diệt.

Tốc chiến tốc thắng!

Giọng điệu Pháp Luân Vương vang vọng khắp đất trời, ông ta xông vào đại quân Thiên Ma, chiến thương lập tức vung ra, mỗi lần nó vung lên đều có cả đám ma binh bị tiêu diệt, Tiêu Thần cũng không kém cạnh khi thể hiện uy danh hiển hách xứng danh con trai Chiến Vương

Rầm! Đoàng!

Đại địa Trung Châu của Nam Sở vang lên tiếng động dữ dội, trong sơn lâm sâu thẳm cũng liên tiếp có tiếng động này vang lên.

Nhìn từ xa, đó là từng bóng tu sĩ của Đại Sở ngự thiên phi hành đang liên tiếp ra tay tung ra từng chiêu đánh về phía truyền tống vực môn.

Không phải chỉ có một truyền tống vực môn xuất hiện ở Nam Sở.

Vì giảm thiểu thương vong, Pháp Luân Vương và Tiêu Thần nhằm vào một truyền tống vực môn trong số đó, bọn họ cũng không phân ra quá nhiều nhánh quân đi trấn áp binh tướng của Thiên Ma cho nên những truyền tống vực môn còn lại về cơ bản đều bị huỷ hoại ngay lập tức.

Rầm! Đoàng!

Cũng vào lúc này, ở Đông Nhạc, Nam Cương, Tây Thục, Bắc Xuyên ở Nam Sở đều vang lên tiếng động dữ dội.

Truyền tống vực môn của Thiên Ma không những giáng xuống đại địa Trung Châu của Nam Sở mà còn xuất hiện ở bốn khu vực này.

Liệt đại chư vương và hậu duệ các hoàng đế cũng giống như phía Pháp Luân Vương và Tiêu Thần, bọn họ coi đây chính là món quà lớn mà Thiên Ma tặng cho mình cho nên lúc này đang dùng sức chiến đấu tuyệt đối để trấn áp đại quân Thiên Ma đang truyền tống tới.

Không biết mất bao lâu, những tiếng động này mới dứt.

Trong trận chiến này Đại Sở dành được thắng lợi còn Thiên Ma binh tướng đánh lén từ truyền tống vực môn đã bị tiêu diệt không kẻ nào sống sót.

Đương nhiên liệt đại chư vương và hậu duệ các hoàng đế không dám lơ là mất cảnh giác.

Nhìn vào hư thiên, đó là từng bóng hình tu sĩ đang phi hành.

Nhìn xuống đại địa, đó là các tu sĩ đang bay qua bay lại tìm kiếm.

Đây là trận huyết chiến mang tính chất sống còn của Đại Sở, không ai dám sơ xuất, một khi có binh tướng của Thiên Ma vào đây mà bọn họ không biết thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, mệnh lệnh của Diệp Thành ban ra chính là không để một bóng tên Thiên Ma nào xuất hiện ở Nam Sở.

Rầm! Đoàng! Rầm!

Những tiếng động ầm vang vang vọng khắp Nam Sở mặc dù đã dứt nhưng tường thành của Nam Sở lại dội lên từng tiếng động ầm vang.

Giết! Giết cho ta!

Chúng tướng của Thiên Ma vẫn đang điên cuồng gào thét, chúng cầm sát kiếm chỉ về phía tường thành của Nam Sở.

Bọn chúng đã lên kế hoạch tấn công vô cùng tỉ mỉ nhưng lại không biết truyền tống vực môn giáng xuống Nam Sở đã bị huỷ hoại hoàn toàn, những binh tướng Thiên Ma bước ra khỏi truyền tống vực môn đã hoàn toàn bị tiêu diệt.

Rút quân!

Không lâu sau đó, trên Bắc Chấn thương Nguyên vang lên giọng nói lạnh lùng mà uy nghiêm.

Chúng tướng của Thiên Ma nghe vậy thì mặt mày khó hiểu, rõ ràng đang chiến đấu sục sôi, tại sao lại rút quân vào lúc này?

Đương nhiên bọn chúng không dám làm trái lệnh của Ma Quân, nên lần lượt thu sát kiếm, hằn học nhìn về phía tường thành của Nam Sở một lần nữa mới rút.

Sao bọn chúng có thể ngờ tới kế sách mà chúng dày công tính toán là trong ngoài kết hợp lại bị nhìn thấu, không những không thể trà trộn vào đại quân của Nam Sở mà ngược lại còn tổn hại rất nhiều truyền tống vực môn và khiến quá nhiều binh tướng của Thiên Ma phải bỏ mạng, điều này đối với chúng mà nói là một sự sỉ nhục vô cùng lớn, đối với đại quân Thiên Ma mà nói là tổn hại nghiêm trọng.

Đại Sở! Đại Sở! Đại Sở!

Thấy đại quân Thiên Ma rút lui, trên tường thành của Nam Sở liên tiếp vang lên những âm thanh này, bọn họ lại lần nữa đánh lùi được Thiên Ma.

Diệp Thành vẫn đứng trên vân đài khổng lồ kia và dừng gióng trống, hắn gióng như một vị vương nhìn đại quân Thiên Ma rút lui.

Cơ Tuyết Băng cũng tiến lên trước, khẽ mỉm cười: “Những binh tướng của Thiên Ma trà trộn vào Đại Sở đều đã bị tiêu diệt, trong trận chiến đầu tiên đối đầu với Thiên Ma chúng ta đã dành được chiến thắng”.

“Nếu như giao Nam Sở cho muội thì muội có thể trấn thủ không?”, Diệp Thành nghiêng đầu sang nhìn Cơ Tuyết Băng.

“Giao cho muội?”, Cơ Tuyết Băng sững sờ trong giây lát.

“Nếu chỉ cố thủ thì Nam Sở bị công phá và tiêu diệt chỉ là vấn đề về thời gian”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, khuôn mặt âu lo.

“Huynh muốn nói gì?”, Cơ Tuyết Băng cau mày nhìn Diệp Thành, với hiểu biết của cô về Diệp Thành thì tiếp sau đây Diệp Thành sẽ thi triển một kế hoạch kinh thiên động địa, còn kế hoạch này chính là ván cược lớn của hắn.

“Muốn hoàn toàn đánh lùi đại quân Thiên Ma xâm lược thì chúng ta cần huỷ đi căn cơ của chúng”.

“Ý huynh nói là Thiên Ma trụ chọc trời kia?”

“Đúng”, Diệp Thành hít vào một hơi thất âu, hắn nhìn về phương Bắc, “ta muốn lập thành một nhánh quân viễn chinh quy tụ tất cả những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Đại Sở, ta sẽ đưa bọn họ âm thầm trà trộn vào Bắc Chấn Thương Nguyên công phá thiên ma trụ kia”.

“Toàn tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên?”, cho dù là Cơ Tuyết Băng cũng không khỏi ngỡ ngàng, đó là sức mạnh thế nào.

“Đây là một canh bạc”, sau vài giây, Cơ Tuyết Băng nhìn sang Diệp Thành.

“Chính là một canh bạc lớn”, Diệp Thành nói với giọng khàn khàn, “nhưng là thống soái của Đại Sở ta cũng không còn cách nào khác, Thiên Ma vẫn đang liên tục tăng quân viện binh, chúng ta có thể chặn được chúng lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba nhưng chúng ta có thể chặn lại được sự tấn công của chúng mà không hề nghỉ ngơi không hỏi. Sức mạnh của Đại Sở sẽ dần hao kiệt, trong trận đại chiến này mà vẫn cứ cố thủ theo nhiều cách này thì sớm muộn chúng ta sẽ bị hao kiệt đến chết”.

“Một khi thua trận thì Đại Sở sẽ không có sức phản kháng”, Cơ Tuyết Băng khẽ giọng, mím môi.

“Ta đương nhiên biết”, Diệp Thành lại lần nữa hít sâu, “nhưng một khi cược thắng thì Đại Sở sẽ được cứu”.

Nói tới đây, Diệp Thành nghiêng đầu sang nhìn người thương trước kia trong lòng mình: “Cơ Tuyết Băng, nếu ta dẫn theo trên tám phần tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì liệu muội có thể trấn thủ bảo vệ Đại Sở không?”

“Tuyết Băng còn thì Nam Sở còn”, Cơ Tuyết Băng hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt cô hiện lên cái nhìn đầy kiên định.

“Cảm ơn muội”, Diệp Thành mỉm cười quay người bước đi.

“Diệp Thành”, thấy Diệp Thành định rời đi, Cơ Tuyết Băng tiến lên một bước, cô vô thức giơ tay ra kéo lấy vạt áo hắn nhưng cảm thấy mình thất lễ thì lại vội buông tay.

“Huynh phải sống sót quay về”, Cơ Tuyết Băng cúi đầu khép đôi hàng mi, giọng nói có phần tang thương cầu khẩn, bộ dạng như thiếu nữ, lúc này cô không còn là một chưởng giáo Chính Dương cao cao tại thượng nữa, cũng không còn là nữ vương cái thế tung hoành thiên hạ mà lại giống như một thê tử yếu đuối mỏng manh đang tiễn trượng phu lên đường ra chiến trận.

“Ta sẽ trở về”, Diệp Thành chưa quay người đi vội mà mỉm cười đáp lời sau đó mới bước xuống vân đài.

Cơ Tuyết Băng định nói thêm gì đó nhưng khoé miệng chơi hé ra lại nuốt theo những từ định nói, cô chỉ biết lặng lẽ trông theo bóng lưng đang xa khuất dần trong tầm mắt, lần này hắn đi có lẽ là lần vĩnh biệt của hai người.
Chương 1349: Quân viễn chinh của Đại Sở

Diệp Thành xuống khỏi tường thành, bay đến trụ sở chính của Thiên Đình, hắn rời đi thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Lúc trước ở trên vân đài, mọi người đều đã nhìn thấy cảnh Cơ Tuyết Băng kéo ống tay áo hắn, đường đường là chưởng giáo của Chính Dương Tông, Huyền Linh Chi Thể cao ngạo mà lại kéo ống tay áo của hắn như một tiểu nữ tử, điều này đủ để chứng minh rất nhiều chuyện.

Những người hiểu Diệp Thành đều có một cảm giác cực kỳ mạnh mẽ rằng hắn chuẩn bị làm một chuyện kinh thiên động địa.

Ngay sau đó, trên tường thành Nam Sở có rất nhiều thần hồng bay ra, họ đến từ nhiều thế lực khác nhau của Đại Sở, có những thân phận khác nhau nhưng điều duy nhất tương đồng là họ đều là cảnh giới Chuẩn Thiên.

Không chỉ tường thành Nam Sở mà năm lãnh thổ lớn ở Nam Sở cũng vậy, rất nhiều cảnh giới Chuẩn Thiên đều bay về tập trung ở trụ sở chính của Thiên Đình.

Trong màn đêm đen, ở một toà Địa Cung rộng lớn khác thường tại trụ sở chính của Thiên Đình, liệt đại chư vương, Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, Âu Dương Vương, Đao Hoàng, Độc Cô Ngạo, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang cũng đều có mặt.

Chín mươi nghìn cảnh giới Chuẩn Thiên?

Quân viễn chinh của Đại Sở?

Tấn công ma trụ chọc trời?

Nghe Diệp Thành nói vậy, với định lực của tất cả những cảnh giới Chuẩn Thiên ở đây cũng bất giác thay đổi sắc mặt.

Chín mươi nghìn cảnh giới Chuẩn Thiên là đội hình cỡ nào? Quân đội tu sĩ như vậy khiến người khác phải chấn động, đủ để quét sạch bất kỳ thế lực nào ở Đại Sở trước đây.

Tất nhiên những người có mặt ở đây đều bị sốc trước sự quyết đoán của Diệp Thành.

Bây giờ là lúc nào? Đại Sở đã hoàn toàn rơi vào thế bất lợi, Thiên Ma có thể công phá tường thành Nam Sở bất cứ lúc nào, vào thời khắc nguy hiểm này mà Diệp Thành lại muốn lấy hết tám phần tổng số cảnh giới Chuẩn Thiên ở Đại Sở, chiến lược táo bạo như vậy khiến họ không dám tưởng tượng, cũng không quyết đoán được như Diệp Thành.

“Ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?”, sau một hồi ngạc nhiên, Quỷ Vương cau mày nhìn Diệp Thành.

“Không thể kéo dài thêm được nữa”.

“Dẫn theo cả chín mươi nghìn cảnh giới Chuẩn Thiên, một khi đặt chân đến Bắc Chấn Thương Nguyên rất có thể sẽ bị diệt sạch, không có chín mươi nghìn cảnh giới Chuẩn Thiên này, Nam Sở lấy gì chống lại đại quân Thiên Ma?”

“Đây là một ván cược lớn!”, Ma Vương Quỳ Vũ Cương hít sâu một hơi: “Nếu thua thì sẽ không thể trở mình”.

“Đại Sở vốn đã ở chốn đường cùng, không có quân tiếp viện, chỉ phòng thủ chắc chắn sẽ thất bại”, Diệp Thành lên tiếng: “Nếu có thể phá huỷ ma trụ, dù chúng ta toàn quân diệt sạch cũng không tiếc”.

“Đội quân đánh úp, đánh giặc bắt vua trước, đây là tác phong trước giờ của ngươi!”, Thái Hư Cổ Long mỉm cười lắc đầu.

“Tuy điên cuồng nhưng lại nhanh gọn”, Âu Dương Vương cười khẽ: “Chúng ta lẽ ra đã chết từ lâu rồi, nếu có thể chiến đấu mở ra tương lai cho thế hệ sau này thì chết cũng không sao, lên đường sớm hơn mà thôi”.

“Thời gian cấp bách, mọi người có ý kiến gì khác không?”, Diệp Thành nhìn chín mươi nghìn cảnh giới Chuẩn Thiên xung quanh rồi nói.

“Bản vương đồng ý”, giọng Yêu Vương vang dội: “Nếu chỉ phòng thủ thì hèn quá, chi bằng cứ đánh đến chết một lần cho thoải mái”.

“Ta thích điều này”, phía Huyết Vương cũng cười.

“Chúng ta cũng không phản đối”, các đế vương đều gật đầu, phía Thái Hư Cổ Long cũng vậy, thời gian cấp bách, không ai lãng phí thời gian để thể hiện, chín mươi nghìn cảnh giới Chuẩn Thiên cũng không có ai phản đối.

“Vậy ta sẽ nói kế hoạch cụ thể”, Diệp Thành lập tức trải một tấm bản đồ cực lớn ra, vừa chỉ lên trên vừa nói: “Chín mươi nghìn người quá đông, chúng ta phân thành chín đường để lẻn vào Bắc Sở, liệt đại chư vương mỗi người dẫn theo mười nghìn quân, còn lại sẽ đi theo ta. Ta không quan tâm các vị dùng cách nào, dù thế nào cũng phải tránh được đại quân Thiên Ma”.

“Gặp nhau ở đâu?”, Chung Ly hỏi.

“Nơi giao giữa Trung Thông Đại Địa của Bắc Sở và Bắc Chấn Thương Nguyên: Núi Địa Táng”, Diệp Thành chỉ vào một nơi.

“Không nhiều lời nữa, đi thôi”, Pháp Luân Vương hành động rất kiên quyết, đứng phắt dậy đi ra khỏi đại điện, sau đó liền có mười nghìn cảnh giới Chuẩn Thiên cũng đi theo ra ngoài.

Sau khi Pháp Luân Vương đi, liệt đại chư vương còn lại cũng không chậm trễ, đồng loạt ra khỏi Địa Cung, sau lưng mỗi người đều có mười nghìn cảnh giới Chuẩn Thiên đi theo.

Những người còn lại đều đi theo Diệp Thành.

Trong đêm đen, quân viễn chinh của Đại Sở phân thành chín đường đi đến các hướng ở Nam Sở, họ đều mặc áo đen, khoác áo choàng đen, che giấu khí tức hệt như những sát thủ.

Tuy đại quân Thiên Ma đông nhưng ba triệu dặm tường thành Nam Sở, không phải chỗ nào của tường thành cũng có quân Thiên Ma đóng giữ.

Mà phía Diệp Thành lại tìm những kẽ hở để đi, họ không thể lộ liễu, đề phòng ma quân ở Bắc Chấn Thương Nguyên phát hiện, tất cả đều phải tiến hành một cách bí mật, đánh úp thì phải đạt được hiệu quả khiến địch trở tay không kịp, như vậy mới có thể phát huy uy lực của quân viễn chinh một cách tối ưu nhất.

Trong đêm đen, quân viễn chinh của Đại Sở phân chín đường tìm lối đột phá, sau đó lặng lẽ ra khỏi tường thành Nam Sở.

Khi đi, họ đều vô thức ngoảnh lại nhìn Nam Sở phía sau.

Chuyến đi này từ một khía cạnh nào đó có thể nói là hành động tự sát, phần lớn không thể sống sót trở về, hầu hết trong số họ đều là lão tổ của gia tộc, trước khi đi dường như đều quay lại nhìn hậu bối nhà mình từ nơi rất xa.

Dù biết con đường phía trước là quỷ môn quan thì cũng không ai chần chừ, vì sự tồn vong của thế hệ mai sau, để nối nghiệp kế thừa, những lão bối lớn tuổi như họ sẵn sàng chiến đấu hết mình, mang theo tâm lý quyết tử.

“Chuyến đi này khả năng sẽ một đi không trở lại”, một ông lão tuổi xế chiều buồn bã nhìn tường thành Nam Sở.

“Đi thôi”, Diệp Thành hít sâu một hơi, dời mắt khỏi Nam Sở, bước lên vùng đất Bắc Sở đầu tiên.

Sau đó, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên cũng đi theo.

Họ đi từ thế giới phàm trần tới đây.

Thế giới phàm trần ngày nay đã là một vùng đất khô cằn, người phàm đã được các tu sĩ đón về Nam Sở, nhà cửa ruộng vườn của họ đã thành đống đổ nát.

Trên đường đi, tốc độ của họ cực kỳ nhanh, có thần thức bá đạo của Thái Hư Cổ Long, họ không chỉ một lần tránh được đại quân Thiên Ma, lần nào cũng thuận lợi đi qua từ khe hở.

Không biết đến lúc nào Diệp Thành mới dừng lại trên một đỉnh núi, hắn vô thức quay lại, khẽ cau mày nhìn hư thiên đen kịt, tựa như có thể nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp qua không gian hư vô.

Bị phát hiện tung tích, không gian hư vô đó biến dạng rồi một bóng dáng xinh đẹp như tiên nữ, cũng mặc áo đen, khoác áo choàng đen bước ra, nhìn kỹ lại thì chẳng phải Sở Linh sao?

“Sao nàng cũng đi theo tới đây?”, Diệp Thành nhìn Sở Linh hơi cau mày, hắn biết chuyến đi này rất nguy hiểm nên không muốn Sở Linh tham gia, thế nhưng cô lại lặng lẽ đi theo mà hắn không hề phát hiện.

“Ta cũng là cảnh giới Chuẩn Thiên”, Sở Linh bước tới, lòng hơi chột dạ.

“Linh tinh”, Diệp Thành trầm giọng: “Mau về đi”.

“Chàng lại muốn bỏ ta lại”, Sở Linh hơi rũ mắt, khẽ cắn môi: “Tỷ tỷ đi rồi, ta không muốn nhìn bóng lưng chàng mỗi lúc một xa, cho dù chết, ta cũng sẽ đi theo chàng”.

Diệp Thành im lặng, trong lòng chợt nhói đau.

Cuối cùng hắn không nói gì nữa, lẳng lặng xoay người, bước vào hư thiên.

Thấy vậy, Sở Linh khẽ cười một tiếng rồi cũng đi theo, Diệp Thành không đuổi cô đi nữa mà ngầm đồng ý cho cô đi theo quân viễn chinh của Đại Sở tới Bắc Sở.

Giết!

Họ đi chưa được bao lâu, phía Nam Sở truyền đến tiếng hô giết kinh thiên động địa.

Nhìn khắp đất trời, đại quân Thiên Ma kéo đến ùn ùn như biển dậy sóng, muốn nhấn chìm đất trời Nam Sở.

Cơ Tuyết Băng đã rút sát kiếm ra, chỉ vào Thiên Ma quân đang lao tới.

Sau khi Diệp Thành đi, tường thành Nam Sở do cô làm thống soái, còn năm lãnh thổ lớn của Nam Sở thì giao cho hậu duệ các hoàng đế.

Bùm! Rầm! Đoàng!

Ngay sau đó, những tiếng nổ lớn như sấm vang lên khắp đất trời.

Trận chiến khốc liệt, quân Thiên Ma lần lượt ngã xuống nhưng rồi cũng lại lần lượt lao lên tường thành Nam Sở.

Chiến!

Tu sĩ Đại Sở hét lớn chấn động bầu trời, tinh thần chiến đấu lên cao, cũng người trước ngã xuống người sau tiến lên, họ phải trả cái giá bằng máu, đánh lui quân Thiên Ma đang xông lên tường thành.

Máu tươi nhuộm đỏ bức tường thành Nam Sở.
Chương 1350: Công phá ma trụ

Trong đêm đen, tiếng nổ ầm ầm ở Nam Sở đã lắng xuống.

Tu sĩ Đại Sở cuối cùng cũng bảo vệ được Nam Sở, nhưng cũng phải trả một cái giá đau đớn.

Từ xa nhìn về Nam Sở, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, có của tu sĩ Đại Sở, cũng có của binh tướng Thiên Ma.

Từ xa nhìn về phía tường thành Nam Sở, máu tươi đã nhuộm đỏ cả bức tường, kết giới hộ sơn đã tan tác không nỡ nhìn, nhiều chỗ tường thành đã sụp đổ.

Nhanh nhanh nhanh!

Trên tường thành người qua người lại, vội vàng bận rộn, sửa sang kết giới bảo vệ tường thành, bố trí trận pháp và cường nỏ, người bị thương được đưa xuống, quân thường trực lập tức thay thế.

Cơ Tuyết Băng đứng trên thành lâu Nam Thiên Môn, lặng lẽ nhìn về hướng Bắc Sở, dường như có thể nhìn thấy bóng lưng gầy guộc từ nơi rất xa.

Gió nhẹ thổi qua, thi thoảng lại thấy khoé miệng cô có máu tươi trào ra.

Cô bị thương linh hồn, vẻ mặt mệt mỏi, Thiên Ma tấn công thành, một mình cô chiến đấu với chín đại ma tướng, giết chết năm tên, bốn tên còn lại đều bị cô đẩy lùi buộc phải rút lui.

Màn đêm đen kịt, cát vàng Bắc Sở tung bay.

Nhìn từ trên xuống luôn thấy có những bóng đen như đại dương đen ùn ùn kéo về phía Nam Sở, binh tướng Thiên Ma vẫn liên tục tăng cường quân số, thề muốn diệt sạch Nam Sở.

Đây là một dãy núi trải dài hơn tám nghìn dặm, như một con cự long đang trườn mình trên mặt đất, giữa các ngọn núi nguy nga, đỉnh núi xếp chồng lên nhau là một dãy núi trong số ít những dãy núi ở Bắc Sở: Núi Địa Táng.

Trong đêm tối, quân viễn chinh do Diệp Thành chỉ huy tới nơi đầu tiên.

Sau đó là Ma Vương Quỳ Vũ Cương, những vị vương khác cũng lục tục dẫn quân tới, mọi người tập trung ở một chỗ, nheo mắt nhìn về hướng Bắc Chấn Thương Nguyên, ma trụ chọc trời nơi đó dường như ở ngay trước mắt.

Phòng ngự của Thiên Ma rất mạnh, cả Bắc Chấn Thương Nguyên từ Đông sang Tây đều có kết giới khổng lồ.

Kết giới này giống như tường thành Nam Sở, chia cắt Bắc Chấn Thương Nguyên và Trung Thông Đại Địa, muốn vào Bắc Chấn Thương Nguyên thì phải vượt qua được kết giới này, hoặc nói cách khác, đường đến Bắc Chấn Thương Nguyên đều bị kết giới khổng lồ này chặn lại.

Ngoài kết giới còn có vô số binh tướng Thiên Ma, thật sự giống một tấm thảm đen như mực trải khắp Bắc Chấn Thương Nguyên, đại quân Thiên Ma xếp hàng ngay ngắn, không một kẽ hở.

“Phòng ngự vô cùng chặt chẽ!”, Yêu Vương trầm giọng nói.

“Kết giới có thể làm thủng một lỗ, nhưng chắc chắn sẽ khiến ma quân của Thiên Ma phát hiện”, Thái Hư Cổ Long suy nghĩ.

“Đánh thế nào đây?”, chư vương các đời đều đổ dồn ánh mắt vào Diệp Thành.

“Tấn công trực diện”, giọng Diệp Thành vang dội.

Nghe vậy, chư vương và chín mươi nghìn cảnh giới Chuẩn Thiên đều hít sâu một hơi, âm thầm vận hành công pháp chuẩn bị bộc phát sức chiến đấu đỉnh phong bất cứ lúc nào.

Tới đây rồi, họ cũng đã có giác ngộ.

Bắc Chấn Thương Nguyên phòng thủ kiên cố, Diệp Thành thành lập đoàn quân viễn chinh đông thế này chẳng phải để tấn công trực diện sao? Ngoài ra, không cách nào có thể tránh được đại quân Thiên Ma nữa.

Vậy nên một khi cuộc chiến này bắt đầu sẽ không có đường lui, có thể họ sẽ thành công, hoặc có thể sẽ bị xoá sổ.

Phá kết giới!

Diệp Thành nhìn chòng chọc ma trụ chọc trời trong Bắc Chấn Thương Nguyên.

Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên bắt đầu bố trị trận pháp, đó là một loại trận pháp cường đại do chín mươi nghìn cảnh giới Chuẩn Thiên hợp lực dựng lên, đủ để một đòn chọc thủng một lỗ trên kết giới hộ sơn của Bắc Chấn Thương Nguyên.

Vào lúc này, bảy ma quân còn lại ở cực Bắc của Bắc Chấn Thương Nguyên đang đứng trên hư thiên, canh giữ ma trụ.

Ánh mắt bọn chúng lại nhìn về phía tường thành Nam Sở, ai cũng sử dụng thần thông cường đại như có thể nhìn thấu ảo ảnh, phá khắp càn khôn, thấy được cuộc chiến bên phía Nam Sở.

“Thật sự khiến ta bất ngờ”, Thị Huyết Ma Quân lạnh giọng bảo: “Một Đại Sở nho nhỏ mà có thể giữ chân đại quân Thiên Ma chúng ta lâu đến vậy, còn giết được hai ma quân nữa, thật sự là một sự sỉ nhục lớn”.

“Nhìn ngươi lòng đầy căm phẫn như vậy, nhưng lúc Hắc Ám Ma Quân bị giết cũng chẳng thấy ngươi cứu trợ!”, Phong Ma Quân cười âm hiểm.

“Phong Ma Quân, ngươi có ý gì?”, Thị Huyết Ma Quân nheo mắt nhìn Phong Ma Quân, trong đôi mắt màu máu còn có tia sáng lạnh lẽo lướt qua, đầy sát ý.

“Chẳng có ý gì cả”, Phong Ma Quân cười bỡn cợt: “Ta chỉ muốn nói, ở trước mặt chúng ta thì bớt ra vẻ oai phong lẫm liệt đi”.

“Ngươi…”

“Đủ rồi”, Địa Ma Quân hừ lạnh, cắt ngang lời Thị Huyết Ma Quân muốn nói: “Đại Sở bị thôn tính chỉ là vấn đề thời gian, các ngươi ồn ào ở đây không sợ mất danh hiệu ma quân à?!”

“Ta thích nghe lời này”, Cửu U Ma Quân thoải mái xoay khớp cổ: “Một đám tu sĩ thấp kém mà thôi, có thể ngăn cản chúng ta được đến lúc nào?”

“Theo ta thấy, chúng ta… Ấy?”, Lôi Ma Quân còn chưa nói xong đã chợt nghiêng đầu, nhìn về hư thiên phía Nam.

Không chỉ ông ta mà sáu ma quân khác cũng híp mắt nhìn về hư thiên phía Nam.

Bùm!

Giây tiếp theo, một tiếng nổ kinh thế vang vọng khắp đất trời.

Sau đó, kết giới hộ sơn khổng lồ của Bắc Chấn Thương Nguyên bị thủng một lỗ lớn, chín mươi nghìn tia thần mang lần lượt bay vào Bắc Chấn Thương Nguyên.

Rầm!

Ngay lập tức, mặt đất Bắc Chấn Thương Nguyên rung lên.

Rầm! Rầm! Rầm!

Tiếp đó là những âm thanh như thế này, mặt đất rung chuyển, chậm rãi mà nhịp nhàng.

Nếu như nghe kỹ sẽ thấy là tiếng chân đi trên đất, nhưng có lẽ là do cơ thể nặng như núi nên khi tiếp đất mới khiến mặt đất phát ra những tiếng rầm rầm như vậy.

Binh tướng Thiên Ma đồng loạt cầm chiến mác lên, đôi mắt màu máu cũng đều tập trung về hướng đó.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom