• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (7 Viewers)

  • Chương 1351-1355

Chương 1351: Bước qua xương máu

Cuối cùng sương mù cũng tan đi, từng bóng người mặc áo đen, khoác áo choàng đen xuất hiện trong tầm mắt bọn chúng giống như sát thần bóng đêm, thần quang bao quanh cơ thể, ý chí chiến đấu ngút ngàn.

To gan!

Viêm Ma Quân chợt giận dữ quát lên, dường như đã nhìn ra là ai đang tấn công.

Không ngờ lại lén tới đây!

Cửu U Ma Quân lạnh lùng quát, vẻ mặt hung dữ đáng sợ.

Giết cho ta!

Địa Ma Quân đã vung sát kiếm lên, chỉ vào quân viễn chinh của Đại Sở.

Sau đó, đại quân Thiên Ma bắn ra hàng trăm triệu thần mang như biển, muốn giết phía Diệp Thành ngay tại chỗ.

Thúc Địa Thành Thốn!

Hoá Vũ Vi Trần!

Dịch Thiên Hoán Địa!

Ngay lập tức, phía Diệp Thành đều thi triển bí thuật, hoặc là bước qua hư thiên, hoặc là di chuyển vị trí để tránh những tia thần mang ấy.

Phụt! Phụt! Phụt!

Nhưng vẫn có huyết hoa nở rộ, những cảnh giới Chuẩn Thiên với sức chiến đấu bình thường lập tức bị bắn thành tro bay, đến linh hồn cũng không tránh khỏi bị tổn thương.

Thắng thì sống! Thua thì chết!

Diệp Thành hét lớn, cầm Huyết Linh Thần Đao xông lên phía trước, dùng đao mở ra một con đường máu.

Giết!

Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên ở bên trái, Âu Dương Vương và Đao Hoàng ở bên phải, các vị vương vọt qua hư thiên, chín mươi nghìn cảnh giới Chuẩn Thiên theo sát phía sau, liên tục có binh tướng Thiên Ma hoá thành hư vô.

Giết!

Đại quân Thiên Ma ùn ùn kéo đến áp đảo bầu trời.

Phụt! Phụt! Phụt!

Hai bên giao chiến, máu nhuộm đỏ cả đất trời, không ngừng có người rơi xuống hư thiên rồi lại không ngừng có người bay lên thương khung.

Cảnh tượng này rất bi thảm, tuy quân viễn chinh của Đại Sở đều là cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng số lượng lại bị áp đảo tuyệt đối, đánh được tới đây, số người sau lưng Diệp Thành liên tục giảm xuống rất nhanh.

Giết!

Sau một tiếng hét lớn, tiếp đó là một tiếng nổ như sấm.

Lão bối cảnh giới Chuẩn Thiên của Đại Sở tự nổ cơ thể, kéo theo hàng chục nghìn binh tướng Thiên Ma cùng xuống Hoàng Tuyền.

Giết!

Có người đi đầu, tiếp theo lại có cảnh giới Chuẩn Thiên khác tự nổ, họ đều là người đã hết thọ nguyên, thân mang trọng thương, tự nổ là điều duy nhất họ có thể làm cho Đại Sở trước khi chết.

Từ trên hư thiên nhìn xuống, từng đoá huyết hoa lộng lẫy nở rộ trong vùng biển đen kịt của đại quân Thiên Ma.

Nhìn thấy cảnh này, bảy đại ma quân của Thiên Ma đều cau mày.

Chúng có thể nhìn ra được đám điên này tới rồi không có ý định quay về, định làm con đường chất đầy máu xương đây mà!

Đương nhiên chúng không phải kẻ ngốc, biết mục đích điên cuồng tấn công lần này của Diệp Thành là ma trụ, với khả năng đoán định của chúng cũng không khỏi bàng hoàng trước hành động của tu sĩ Đại Sở.

Mở!

Trên chiến trường đẫm máu, từng đạo hào quang phóng thẳng lên trời.

Đó là từng tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên của Đại Sở huyết tế linh hồn và thọ nguyên đổi lấy sức chiến đấu đỉnh phong, đúng là họ không có ý định sống sót trở về, càng không có ý định để lại đường lui cho mình.

Chặn chúng lại!

Ma tướng thứ nhất dưới trướng Phong Ma Quân nổi giận gầm lên, điên cuồng vung sát kiếm.

Ù!

Giây tiếp theo, một cây chiến mâu đen như mực từ hư thiên phía Nam phóng tới, đâm xuyên qua đầu ông ta, ghim chết trên hư thiên.

Giết!

Người ra tay là Diệp Thành, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn, vung ra một chưởng nghiền chết hàng nghìn Thiên Ma, tiếp đó hắn lại vung Huyết Linh Thần Đao mở ra một con đường máu. Thái Hư Cổ Long theo sau thi triển bí thuật Thái Hư, kéo dài con đường máu của Diệp Thành cả chục nghìn trượng. Sau nữa là phía Tử Huyên, họ cũng đồng loạt dùng bí thuật cấm kỵ, một đạo hào quang thô to đâm xuyên cả một đường.

Ù!

Chư vương các đời ngự động sát khí, để bảo vệ mọi người, họ mạnh mẽ chặn lại sự tấn công của Thiên Ma hai bên hông.

Ù!

Các ma tướng của Thiên Ma cũng đồng loạt ngự động sát khí và sát trận, bắn ra thần mang huỷ thiên diệt địa.

Phụt! Phụt! Phụt!

Tu sĩ quân viễn chinh của Đại Sở bị bắn trúng, thoáng chốc hồn bay phách tán.

Giết!

Diệp Thành gào thét rung chuyển bầu trời, xông lên phía trước, Huyết Linh Thần Đao không chút ngần ngại, thoải mái chém giết, binh tướng Thiên Ma không ai có thể ngăn cản bước chân hắn, sau lưng hắn trải đầy núi thây biển máu.

Tu sĩ quân viễn chinh của Đại Sở lần lượt ngã xuống, máu và nước mắt làm mờ mắt họ.

Nhưng họ không có thời gian để đau đớn, thậm chí không có thời gian quay lại nhìn, sự hy sinh của những người đó trải đường cho họ tới gần ma trụ hơn, mà con đường đó được trải bằng chính máu và xương của những người đã ngã xuống kia.

Ma trụ chọc trời!

Diệp Thành nhìn hầm hầm hư thiên phía Bắc, nước mắt và máu ngập tràn trong mắt, hắn vẫn nhìn chằm chằm ma trụ.

Giết!

Lại là một tiếng hét kinh thế khác, hắn vung đao chém chết một ma tướng, sau đó một bước Súc Địa Thành Thốn đi được cả mấy nghìn trượng.

Chết đi!

Ba ma tướng nhào tới, hợp lực điều khiển một chiếc lư đồng màu máu, lăng thiên ấn xuống.

Cút!

Diệp Thành gầm lên giận dữ, một đao chém bay lư đồng màu máu đó, ba ma tướng đều bị đẩy lùi.

Thái Hư Cổ Long từ sau xông đến, một kiếm chém chết một ma tướng.

Chư vương lập tức tới nơi, mở đường cho đám người phía sau, Tử Huyên, Âu Dương Vương và Đao Hoàng bay đến, xử lý luôn hai ma tướng đang cản đường phía trước.
Chương 1352: Liều bằng mọi giá

Bùm! Đùng! Đoàng!

Đại Sở như bị sấm sét bao phủ, tiếng nổ ầm ầm rung chuyển đất trời.

Tại Nam Sở, đại quân Thiên Ma điên cuồng leo lên tường thành, trận chiến diễn ra vô cùng ác liệt, các tu sĩ Đại Sở tổn thất nặng nề.

Bắc Sở cũng đảo lộn sông biển, rung động núi non, nhìn từ trên xuống, quân viễn chinh chín mươi nghìn người của Đại Sở trong chín mươi triệu người của đại quân Thiên Ma chỉ như hạt cát giữa sa mạc.

Nhưng chín mươi nghìn người của quân viễn chinh Đại Sở lại như thần kiếm tuyệt thế, mang theo thần uy vô song phóng thẳng lên bầu trời phương Bắc, con đường phía trước của họ không ai có thể ngăn cản, quân Thiên Ma bị đánh tan tác.

Vô dụng!

Sau tiếng hét như sấm rền, Thị Huyết Ma Quân đứng trên hư thiên mang theo huyết hải cuồn cuộn xông đến.

Chiến!

Sau quân viễn chinh của Đại Sở lại có hai bóng người lao ra, cũng cuốn theo huyết hải cuồn cuộn, ngăn Thị Huyết Ma Quân lại. Nhìn kỹ thì thấy là Phệ Hồn Vương và Huyết Vương, hai vị vương cái thế hợp lực chống lại Thị Huyết Ma Quân, đánh nhau trên thương khung hư ảo.

Hừ!

Lôi Ma Quân hừ lạnh rồi cũng phóng lên trời, một chưởng che trời lập tức nghiền nát chín cảnh giới Chuẩn Thiên của Đại Sở.

Không ai có thể động đến Đại Sở của ta!

Ma Vương Quỳ Vũ Cương hét lên như sấm sét vạn cổ, phóng to Ma thể, cầm chiến mác Lục Thiên kề vai tác chiến cùng Yêu Vương chống lại Lôi Ma Quân, trận chiến giữa ba người vô cùng hùng tráng, chỉ riêng dư âm cũng đủ khiến từng đám Thiên Ma hoá thành huyết vụ.

Viêm Ma Quân cũng xuất hiện, cơ thể như mặt trời chói lọi, quét theo biển lửa diệt thế.

Để ta!

Vu Chú Vương hô to, vung chiến mâu về phía Viêm Ma Quân, liên thủ cùng ông còn có Quỷ Vương, hai người cùng nhau chiến đấu với Viêm Ma Quân.

Một đám kiến hôi!

Cửu U Ma Quân hừ lạnh một tiếng, uy nghiêm lừng lững, một bước đi qua bầu trời, giẫm trên xương cốt vạn cổ, phía sau còn có một vùng tử địch Cửu U, trói buộc hồn phách của hàng triệu sinh linh, tiếng khóc than cực kỳ thê lương.

Chiến!

Pháp Luân Vương hét lên như sấm, bay ngược lên trời, cùng ông bay lên còn có U Minh Diêm La Vương, hai vị vương vô song lúc trước đều đã từng đùa bỡn người chết, tương đồng với Cửu U Ma Quân, cảnh tượng trận chiến cũng rất choáng ngợp.

Phong Ma Quân cũng đến, thân ảnh như cơn lốc cuốn tới, mỗi làn gió đều nặng như núi.

Tiếc gì đánh một trận!

Thiên Tông Lão Tổ, Độc Cô Ngạo, Chung Giang và Chung Ly cùng bay lên trời, bốn người hợp sức đối đầu với Phong Ma Quân.

Dưới ma trụ sao có thể để cho các ngươi càn rỡ?!

Giọng Địa Ma Quân lạnh đến thấu xương, một bước giẫm nát hư thiên, đi trên sông máu ác sát mang theo uy nghiêm huỷ thiên diệt địa, đôi mắt màu máu như mắt thần lập loè u mang, bắn ra sấm sét.

Ù!

Đất trời rung lên, Đao Hoàng và Âu Dương Vương bay lên, ngăn đòn tấn công của Địa Ma Quân.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Chiến tranh kinh thiên động địa nổ ra trong tích tắc, mấy khu vực chiến đấu với ma quân thật sự là tử địa, trong bán kính hàng chục nghìn trượng, không ai đặt chân đến khu vực đó ngoài những người trong cuộc.

Đến giờ phút này, ngoại trừ Thiên Nữ Ma Quân canh giữ trước ma trụ thì những đại ma quân khác đều đã xông ra.

Thiên Nữ Ma Quân như nữ vương vô song, đứng đó lẳng lặng quan sát huyết chiến oanh liệt, vẻ mặt cô ta không có một chút cảm xúc, dường như sự náo động của thế gian này đều không thể khiến lòng cô ta gợn lên chút sóng gió nào.

Giết!

Tiếng hét của Diệp Thành vẫn rung chuyển đất trời như thế.

Giờ phút này, quân viễn chinh sau lưng hắn đã không còn là chín mươi nghìn ngươi nữa, trong trận huyết chiến chấn động đã giảm mạnh chỉ còn chưa tới ba nghìn người, đúng như họ nghĩ, đây là con đường một đi không trở lại.

Phụt! Phụt! Phụt!

Huyết hoa vẫn nở rộ từng đoá, lộng lẫy mà thê lương.

Quân viễn chinh của Đại Sở vẫn từng người từng người ngã xuống, chết trên con đường xung kích, cảnh giới Chuẩn Thiên thì thế nào? Đối mặt với chín mươi triệu quân Thiên Ma vẫn chỉ như con kiến, tan thành mây khói chỉ trong chốc lát.

Bùm!

Chẳng bao lâu, một tiếng nổ chấn động bầu trời vang lên.

Huyết Vương tự nổ cơ thể, toàn bộ uy lực đều hướng về Thị Huyết Ma Quân khiến ông ta bị thương nặng, còn chưa đứng vững thì Phệ Hồn Vương đã lao đến, ôm chặt Thị Huyết Ma Quân huyết tế linh hồn, lửa cháy hừng hực quanh người, sức mạnh đó có khả năng phá hủy mọi thứ.

Không… Không…!

Con ngươi của Thị Huyết Ma Quân lồi lên, trong mắt toàn vẻ sợ hãi, ông ta đã cảm nhận được sâu sắc uy lực huỷ diệt từ trong cơ thể Phệ Hồn Vương, mà uy lực đó đủ để khiến ông ta vốn đã bị thương nặng biến thành tro bụi.

Kiếp sau, chúng ta vẫn là vương!
Chương 1353: Mất mát to lớn

Phệ Hồn Vương cười lớn, vẻ mặt có phần dữ tợn, đôi mắt già nua đục ngầu mang theo ánh nhìn như được giải thoát kèm theo chút không cam long, chút buồn bã với thế gian và một chút oán hận trời xanh.

Ông tự cho nổ cơ thể, kéo Thị Huyết Ma Quân cùng xuống Hoàng Tuyền.

Kiếp này không thẹn với trời đất!

Sau đó lại có tiếng cười lớn vang vọng khắp trời đêm tối tăm.

Ma Vương Quỳ Vũ Cương và Yêu Vương cũng đồng loạt tự nổ cơ thể, vị vương khí thế cao ngạo áp đảo bát hoang cười hào hùng phóng khoáng, liều chết với Lôi Ma Quân.

Đại Sở nhất định phải thắng!

Sau Ma Vương và Yêu Vương, Vu Chú Vương và Quỷ Vương toàn thân đẫm máu cũng liều mình, thiêu đốt linh hồn bản mệnh và thọ nguyên còn lại, một người ôm cơ thể Viêm Ma Quân, một người ôm hai chân Viêm Ma Quân.

Hai vị vương cái thế cực cận thăng hoa, liều hết chút sức cuối cùng rồi cũng tự nổ cơ thể.

Không…!

Viêm Ma Quân gào thét, muốn chạy trốn nhưng bàn tay tử thần vẫn bao trùm lấy ông ta, Viêm Ma Quân cao ngạo từng chút từng chút hoá thành tro bay trong tiếng thét gào, lơ lửng giữa đất trời.

Hồn tế!

U Minh Diêm La Vương hô lên, linh hồn bay ra khỏi cơ thể.

Đây có lẽ là lần đầu tiên ông lên tiếng và cũng là lần cuối cùng, Pháp Luân Vương cũng xuất linh, hoà cùng linh hồn của U Minh Diêm La Vương thành một thể, huyễn hoá ra thần kiếm linh hồn, chém vào thần hải của Cửu U Ma Quân.

A…!

Cửu U Ma Quân ôm đầu thét gào, khuôn mặt và cơ thể đều nhăn nhó vặn vẹo, linh hồn bị Pháp Luân Vương và U Minh Diêm La Vương hoá thành từng lá phù văn rồi cuốn lấy, thoáng chốc nổ tung, linh hồn bản mệnh của ông ta cũng bị tiêu diệt.

Lại là một ma quân vô song nữa, thật xứng với cái danh hiệu Cửu U của ông ta, lần này ông ta thật sự đã xuống Cửu U Hoàng Tuyền.

Đến lúc này, chư vương các đời ở Đại Sở đều đã toàn bộ tử trận.

Họ từng là những vị vương khí thế áp đảo bát hoang, từng tranh giành thiên hạ với hoàng đế Đại Sở. Nhưng trời cao bất công khiến họ để lại nuối tiếc hết đời này qua đời khác.

Năm tháng trôi qua, bao nhiêu thăng trầm, họ đã quên cả thời gian, bỏ đi sự kiêu ngạo của bậc đế vương, sống như một con chó, chỉ vì tu vi chí cao đáng thương kia.

Họ mệt rồi, cuối cùng cũng được giải thoát, tất cả không cam và nuối tiếc, tất cả phẫn hận và thù oán đều đã hoá thành gió mây theo thời gian, trở thành từng câu chuyện thần thoại thê lương, tàn khốc.

Sư tôn, đồ nhi tới rồi!

Chung Giang và Chung Quy hét lên, họ cũng giống như các vị vương, huyết tế linh hồn để đổi lấy sức chiến đấu đỉnh phong nhất từ khi tu đạo đến nay.

Thiên Tông Lão Tổ và Độc Cô Ngạo cũng vậy, coi cái chết như chốn về, họ cười vui vẻ sảng khoái, toàn thân hừng hực lửa cháy, sấm sét bao quanh cơ thể, hợp sức cùng Chung Giang và Chung Quy giam giữ Phong Ma Quân, sau đó tất cả đều hoá thành sức mạnh khi họ tự nổ cơ thể.

Không….!

Phong Ma Quân gầm thét, máu tươi đầm đìa, điên cuồng xông ra nhưng cũng không thoát khỏi kiếp nạn, hoá thành tro bay theo sự tự nổ của phía Chung Giang.

Vô vọng thần kiếp!

Đao Hoàng và Âu Dương Vương người đầy máu tươi, hét lớn chấn động bầu trời, hợp lực thi triển thần thông cấm kỵ thập tử vô sinh, lấy huyết tế linh hồn làm cái giá, hoá thành thần kiếm huỷ thiên diệt địa.

Ta không tin!

Tiếng hét dữ tợn của Địa Ma Quân vang lên, ông ta cũng huyết tế thọ nguyên, ngưng tụ ra một lớp lá chắn bảo vệ.

Nhưng cũng vô ích, lá chắn bảo vệ ấy không ngăn được thần kiếm huỷ thiên diệt địa kia, linh hồn bản mệnh của ông ta dập tắt ngay tại chỗ, đường đường là Địa Ma Quân mà lại bị tuyệt sát chỉ trong tích tắc.

Đao Hoàng Toại Phong, Sở Hải Thần Binh Âu Dương Vương, hai thần thoại của Đại Sở rơi khỏi hư thiên, cơ thể tiêu tán, đôi mắt đục ngầu nhìn đất trời đẫm máu rồi nở nụ cười mệt mỏi mà tang thương cuối cùng.

Cho tới giờ phút này, ma quân dưới trướng Thiên Ma Đại Đế chỉ còn một mình Thiên Nữ Ma Quân, còn lại đều đã bị tiêu diệt.

Nhưng để giết được chúng, Đại Sở cũng phải trả giá bằng máu, chư vương các đời của Đại Sở, hai vị thần thoại, Độc Cô Ngạo, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Chung Quy, Chung Ly đều đã chết, quá nhiều người đều đã hy sinh.

Nhìn đất trời nhuộm đỏ máu tươi, phía Đông Hoàng Thái Tâm đứng trước màn nước huyễn thiên trong đại điện Thiên Huyền Môn đều im lặng.

Họ là thần hộ mệnh của Đại Sở, đáng lẽ họ phải là những người chiến đấu chống lại Thiên Ma, nhưng vì nhiều lý do khác nhau khiến cho Đại Sở nơi không có lấy một tu sĩ ở cảnh giới Thiên phải xông vào trận địa, đây là sự châm chọc lớn nhường nào!
Chương 1354: Xông tới

Bùm! Rầm! Đoàng!

Âm thanh ầm ầm rung chuyển trời đất, giống như tiếng sấm rền vang muốn giết chết sinh linh vạn vật.

Nam Sở bị máu nhuộm đỏ, càng lúc càng có nhiều Thiên Ma tới Nam Sở thông qua truyền tống vực môn, hậu duệ cửu hoàng dẫn binh trấn áp, giết cho thây chất thành núi, máu chảy thành sông.

Tường thành Nam Sở cũng đầy máu đỏ, đại quân Thiên Ma tấn công tường thành, công phá Nam Thiên Môn.

Tu sĩ Đại Sở người trước hy sinh, người sau tiếp bước, tấn công theo kiểu tự sát, đẩy lùi đợt tấn công của Thiên Ma hết lần này đến lần khác, rất nhiều người đã chết, thây chất từng tầng, bi tráng mà thê thảm.

Không biết đến lúc nào, tiếng động lớn ở Nam Sở mới ngừng lại.

Tu sĩ Đại Sở phải trả cái giá đau đớn, một lần nữa đẩy lùi được sự tấn công của Thiên Ma.

Mặt đất trải đầy máu tươi, đập vào mắt toàn là thi thể, có của tu sĩ Đại Sở, cũng có của Thiên Ma, trong gió máu là tiếng khóc than ai oán, bao phủ toàn bộ Nam Sở giống như địa ngục trần gian.

Giết!

Mặc dù trận chiến ở Nam Sở đã tạm kết thúc, nhưng Bắc Chấn Thương Nguyên vẫn có tiếng hô giết ngút trời.

Diệp Thành và những người khác vẫn đang chiến đấu kịch liệt, máu và nước mắt làm mờ mắt hắn.

Phía sau hắn chỉ còn Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên và Sở Linh cùng ba người già nua thân thể đẫm máu, chín mươi nghìn quân viễn chinh của Đại Sở đến giờ chỉ còn lại bảy người họ.

Giết!

Ba cảnh giới Chuẩn Thiên gầm thét, thân thể bốc cháy, huyết tế linh hồn và thọ nguyên xông lên trước mặt Diệp Thành, họ lần lượt tự nổ cơ thể để mở ra con đường hy vọng cho phía Diệp Thành.

Diệp Thành bước ra đi trên con đường máu, hai hàng nước mắt chảy dài, hắn lao về phía ma trụ chọc trời.

Kẻ nào cản ta đều phải chết!

Tiếng hét của Diệp Thành vừa cuồng loạn vừa đau đớn.

Chín mươi nghìn quân viễn chinh của Đại Sở chỉ còn lại bảy người, là hắn đã dẫn họ đi trên con đường không thể quay lại này.

Suốt chặng đường, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng những người phía sau lần lượt ngã xuống.

Nhưng với tư cách là thống soái của Đại Sở, hắn không có thời gian để đau thương, càng không có thời gian quay đầu nhìn chiến hữu của mình, từng mạng sống ấy đã trở thành con đường đẫm máu dưới chân hắn.

Giết!

Các ma tướng của Thiên Ma điên cuồng kéo đến, hợp lực tế ra một chiếc ma gương, bắn ra ma quang huỷ diệt đất trời.

Ù!

Hỗn Độn Thần Đỉnh bay ra hợp lực với Cửu Châu Thần Đồ, thần uy của cảnh giới Thiên đan xen, ngăn lại ma gương. Diệp Thành vung đao, một đao chém vỡ ma gương ấy, đến đám ma tướng cũng bị hất văng.

Tuy nhiên đại quân Thiên Ma quá đông, sau khi đẩy lùi những ma tướng kia lại có đại quân Thiên Ma khác ùn ùn kéo đến như sóng biển cuộn trào, muốn nhấn chìm phía Diệp Thành trong đó.

Phụt! Phụt! Phụt!

Máu tươi nhuốm đỏ bầu trời, lúc này tóc Diệp Thành đã bạc trắng, hắn liều mạng cố gắng và cũng không có đường lui, con đường đẫm máu dưới chân không cho phép hắn lùi bước.

Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên và Sở Linh theo sát phía sau, họ đã cách ma trụ chỉ còn chưa đầy mười nghìn trượng.

Cuối cùng, Thiên Nữ Ma Quân cũng cất bước, tay trái cầm càn khôn, tay phải cầm âm dương, càn khôn hợp nhất, âm dương cộng tề, ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, bàn tay ấy trong suốt nhưng lại mang theo uy lực huỷ thiên diệt địa.

Xông lên!

Thái Hư Cổ Long hừ lạnh một tiếng rồi cùng Tử Huyên lao thẳng về phía Thiên Nữ Ma Quân.

Mà Diệp Thành đã cùng Sở Linh bay đến chỗ ma trụ.

Keng!

Thái Hư Cổ Long vung Thái Hư Long Kiếm chém ra một tia kiếm mang không gì sánh bằng.

Nhưng một kiếm đỉnh phong của Thái Hư Cổ Long chưa thể phá vỡ bàn tay khổng lồ của Thiên Nữ Ma Quân, uy lực của nhát kiếm ấy thoáng chốc mất sạch.

Tử Huyên xông tới, đôi mắt đẹp loé lên thần quang, dường như đã nhìn ra manh mối, cô bôi máu lên thần kiếm, hoá thành từng lá phù văn, uy lực của thần kiếm trỗi dậy, một kiếm chém ra cả dải tinh hà.

Phụt!

Bàn tay khổng lồ của Thiên Nữ Ma Quân lập tức vỡ tan, một đòn của Tử Huyên rất bá đạo, tạo thành một vết cứa trong lòng bàn tay Thiên Nữ Ma Quân khiến cô ta khẽ nhíu mày.

Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên xông lên từ hai phía, đồng thời thi triển bí thuật thông thiên.

Vẻ mặt Thiên Nữ Ma Quân lãnh đạm, một mình cô ta chống lại hai người cũng không hề rơi vào thế yếu, vẻ mặt Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên kinh hãi, Thiên Nữ Ma Quân trước mặt mạnh hơn họ nghĩ rất nhiều.

Giết!

Bên này, Sở Linh giúp Diệp Thành ngăn chặn Thiên Ma, một mình Diệp Thành tiến về phía ma trụ, binh tướng Thiên Ma xông tới bị một đao của hắn diệt sạch, sự cường thế của hắn không ai có thể ngăn nổi.

Lại một lần nữa hắn tới được nơi cách ma trụ nghìn trượng.

Bát Hoang Trảm!

Diệp Thành bước trên hư thiên, vung Huyết Linh Thần Đao ra, sức mạnh huyết mạch, Thánh thể bản nguyên, hỗn độn đạo tắc, ý chí chiến đấu bất khả chiến bại cùng rất nhiều thần thông, tất cả đều được truyền vào Huyết Linh Thần Đao.

Mở cho ta!

Diệp Thành hô to, một đao tuyệt thế phá tan kết giới bảo vệ ma trụ, đao mang vô song đang không ngừng đến gần ma trụ.

Một đao này đủ để phá huỷ nó.

Sau nhát đao này, nhiệm vụ của họ cũng sẽ hoàn thành, dù phải chôn thân ở Bắc Sở cũng không nuối tiếc.

Tuy nhiên vào lúc này, ma trụ lại chợt rung lên.

Ngay tức thì, một quầng sáng màu đen có thể nhìn thấy bằng mắt thường chợt xuất hiện, lan rộng ra khắp nơi, hễ nơi nào nó đi qua, gió ngừng thổi, không khí ngừng lưu chuyển, cờ chiến ngừng bay, mọi thứ trên thế gian đều ngưng lại trước quầng đen này.

Thiên địa đóng băng, Diệp Thành cũng bị đóng băng, giữ nguyên tư thế vung đao chém ma trụ.

Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đang chiến đấu với Thiên Nữ Ma Quân cũng bị đóng băng, mọi thứ trên thế gian đều đóng băng vào thời điểm này.

Ù!

Hai ba giây sau, ma trụ lại rung lên, sự đóng băng cũng được giải trừ.

Phụt!

Tiếng nôn ra máu vang lên ngay sau đó, Diệp Thành hộc máu, bay ngược ra ngoài.

Cùng bị bay ra với hắn còn có Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên và Sở Linh, đến khi đáp đất, cơ thể họ đã đầm đìa máu tươi.

Chỉ một chút nữa thôi mà cuối cùng vẫn không thành công sao?

Diệp Thành lảo đảo, loạng choạng đứng dậy, Sở Linh cũng dìu hắn đứng lên, tự giễu nhìn ma trụ chọc trời.

Luồng… Luồng khí tức này!

So với họ, vẻ mặt Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đã tái nhợt không còn chút máu, cơ thể họ run lên, hai người ngơ ngác nhìn ma trụ chọc trời kia, trong mắt hiện lên sự kinh hãi và kính sợ.

Uỳnh!

Đại địa rung lên, chín mươi triệu binh tướng Thiên Ma lập tức quỳ một gối xuống.

Không chỉ Thiên Ma ở Bắc Chấn Thương Nguyên mà Thiên Ma ở khắp Đại Sở cũng đều quỳ một chân xuống đất vào lúc này.

Giờ khắc này, đến Thiên Nữ Ma Quân cũng vậy, tất cả Thiên Ma, dù là ma binh, ma tướng hay Thiên Nữ Ma Quân duy nhất còn sống sót trong số ma quân thì đều mang vẻ mặt kính sợ, dường như đang chờ đón vị vua của chúng.

Đất trời trở nên im lặng chết chóc vào giờ phút này.

Ù!

Lại một tiếng rung nữa vang lên, ma trụ lại rung, phá vỡ sự im lặng của đất trời.

Sau đó ma vụ dâng trào như đại dương cuồng nộ, kéo theo sấm sét với uy lực diệt thế, một bàn chân đi giày chiến bước ra khỏi ma trụ khiến thiên địa lắc lư, bầu trời rộng lớn cũng nứt toác.

Đó là một thân hình cường tráng, đường nét khuôn mặt của một người dần dần hiện ra trong ma vụ cuộn trào.

Đại… Đại Đế!

Trong Thiên Huyền Môn, tất cả mọi người đều lui về phía sau một bước, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi nhìn bóng dáng cao lớn kia.
Chương 1355: Thiên Ma Đại Đế, Chư Thiên Luân Hồi

Rầm! Đoàng! Rầm!

Đại Sở tăm tối đăng rúng động, có hàng tỷ lôi chớp xoẹt qua.

Thiên Ma Đại Đế Xuất hiện giữa chốn hồng hoang, đế đạo pháp tắc bay lượn, mỗi một luồng đế đạo đều có khả năng trấn áp Vạn Cổ Thanh Thiên, Thiên Ma Đại Đế thân mặc chiến giáp đứng trong đó, uy lực trấn áp đất trời, như muốn thôn tính cả bát hoang, nhìn không rõ chân dung nhưng trong đôi mắt ông ta lại có cảnh tượng những vì sao huỷ diệt đang diễn hoá.

Đại Đế!

Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên run giọng, bọn họ thẫn thờ nhìn vào hư thiên rồi vô thức lùi về sau một bước, sắc mặt tái nhợt, cho dù với tu vi đạo hành và khả năng đoán định của bọn họ thì lúc này đôi bàn tay cầm kiếm cũng không khỏi run rẩy.

Đại Đế!

Mặc dù giọng nói của Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên rất khẽ nhưng Diệp Thành lại có thể nghe thấy rõ ràng.

Hắn cũng ngẩng đầu thẫn thờ nhìn bóng hình kia, giọng điệu run run, ánh nhìn kiên định cuối cùng trong đôi mắt cũng chợt biến mất trong chốc lát.

Đại Đế, đó là sự tồn tại thế nào, là chí tôn thiên hạ, đỉnh phong về đạo, kẻ thống trị vũ trụ vạn vật, đó là sự tồn tại vô địch trong chư thiên, trước mặt ông ta, hắn còn không có nổi tư cách bằng con kiến.

Lúc này không chỉ bọn họ mà đến cả những tu sĩ của Đại Sở cũng đều ngơ ngác nhìn vào thương không như thể có thể trông thấy bóng hình vững chãi trấn áp vũ trụ dù cách đó không biết bao nhiêu dặm.

Sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, thân hình run rẩy, bị uy lực kinh thế kia trấn áp đến mức sợ hãi.

Đại Sở!

Thiên Ma Đại Đế lên tiếng nhìn từ trên cao xuống thiên địa này, giọng nói mang theo uy nghiêm của một vị đế vương, mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng lại như vạn cổ lôi chớp, đôi mắt ông ta như thể có thể nhìn thấu cả chư thiên, nhìn thấy cả phía Đông Hoàng Thái Tâm của Thiên Huyền Môn.

Bại rồi!

Tử Huyên cười tự giễu, sát kiếm trong tay bỗng chốc rơi xuống.

Bại rồi!

Thái Hư Cổ Long cúi đầu, đâu còn sự cao ngạo, đại đế Thiên Ma là sự tồn tại ngang hàng cùng cấp với Thái Hư Long Đế.

Bại rồi!

Ánh mắt của tất cả mọi người ở Nam Sở ảm đạm đi nhiều, Đại Đế đã xuất hiện rồi, đừng nói là Thiên Huyền Môn, cho dù là Chư Thiên Vạn Vực thì cũng không thể tìm được ai có thể là sự tồn tại ngang bằng với Đại Đế.

Thiên địa chìm vào im lặng, một bầu không khí chết chóc hiện lên.

Tất cả mọi người như đều trông thấy điểm đến cuối cùng của sinh mệnh.

Đại Sở vẫn chưa thua!

Bầu không khí im ắng của thiên địa bị một tiếng gằn giọng phá vỡ, đó là Đông Hoàng Thái Tâm, bà ta đứng trên hư thiên, hai tay chắp lại thay đổi ấn quyết, đôi mắt hiện lên ánh nhìn kiên định trước nay chưa từng có.

Đại Sở vẫn chưa thua!

Toàn bộ người của Thiên Huyền Môn giống như phong bia đứng đó, bọn họ cũng sử dụng ấn quyết giống như Đông Hoàng Thái Tâm, tiên quang chói lọi khắp cơ thể đều đang trong hoá trình thiêu đốt hoá ra sức mạnh, nguyên thần bị phong cấm cũng được hoá giải trong giây phút này.

Đột nhiên ở năm vùng cấm địa lớn của Đại Sở đều rung lên.

Hoan hải, Hiên Viên Đế kiếm rung kịch liệt, ánh sáng khổng lồ chiếu thẳng lên trời cao, âm thanh của đế đạo vang vọng.

Ở cấm địa Hoang Mạc, tháp Tiên Vương cũng rung lên, hàng tỷ thần mang ngưng tụ, đế đạo đạo tắc xuyên thẳng lên trời cao.

Ở hố thần, một bóng hình màu vàng kim khổng lồ hai tay giơ lên trời.

Ở đầm Vô Vọng, Côn Luân kính quét ra đế đạo tiên quang, chiếu rọi khắp đất trời ảm đạm.

Ở vùng đất U Minh, một cái rìu khổng lồ xuất hiện, đế đạo pháp tắc bao quanh như thể có thể trảm ra vạn cổ thanh thiên.

Ở Thập Vạn Đại Sơn, phượng hoàng cầm ngân lên, đạo tắc của Đại Đế hiển hoá làm những phím đàn rung mạnh, tấu lên cửu u tiên khúc.

Ngay sau đó, một trận pháp cổ xưa huyễn hoá ra trên hư thiên của Đại Sở.

Chư thiên luân hồi!

Thiên Ma Đế từ từ mở mắt liếc nhìn đại trận chư thiên luân hồi nhưng không ngăn nó lại, ông ta nhìn với ánh mắt đầy hứng thú, khoé miệng còn hiện lên nụ cười, đó là đạo của Đế, tự nhận vô địch.

Dù cả Thiên Huyền Môn phải bỏ mạng thì cũng phải lôi lão Đế này xuống cửu thiên.

Hàng chín mươi triệu người của Thiên Huyền Môn đồng loạt hô lên, thiêu đốt tiên quang, huyết tế nguyên thần, hàng tỷ thần quang cứ thế bay lên thương không.

Chư thiên luân hồi, mở!

Trận pháp che trời vận chuyển diễn hoá thiên địa đại đạo, Đại Sở là thái cực, tạo hoá âm dương, chư thiên là vô cực, liệt trận càn khôn hoá tam thanh tứ tượng ngữ nhạc, phân thất tinh bát hoang, ngưng cửu thiên thập địa.

Ràm!

Chư thiên rúng động, tiên quang bay lượn chiếu rọi khắp thế gian, đại trận của chư thiên luân hồi nhanh chóng vận chuyển, đế đạo pháp tắc đan xen nhau, chúng sinh nguyện ở luân hồi ngưng tụ thành tinh hà chói lọi, nhấn chìm Thiên Ma Đại Đế.

Trong chốc lát, tu vi của Thiên Ma Đế từ cảnh giới đại đế bị ép xuống cảnh giới chuẩn đế đỉnh phong.

Thấy vậy, Thiên Nữ Ma Quân liền cau mày vội tiến lên trước.

Lui xuống!

Thiên Ma Đại Đế lãnh đạm, khoé miệng hơi hé ra, ông ta mặc cho chư thiên luân hồi áp chế tu vi của mình và tỏ ra không quan tâm.

Thiên Ma chúng tướng kinh ngạc, chúng kinh ngạc thì sức mạnh của chư thiên luân hồi, đến cả Đại Đế chí cao vô thượng của chúng mà cũng bị trấn áp tu vi, đó là sức mạnh thế nào, còn hơn cả pháp tắc đế đạo sao?

Chư thiên luân hồi!

Bên dưới, Diệp Thành thẫn thờ nhìn đại trận chư thiên luân hồi, đến cả Đại Đế vô địch mà cũng bị trấn áp.

Chiến!

Tiếng hô uy lực vang lên từ Thiên Huyền Môn.

Phụt! Phụt! Phụt!

Chín mươi triệu người của Thiên Huyền Môn bay đi, không hề tỏ ra sợ hãi, từng cặp mắt đỏ ngầu hiện lên cái nhìn điên cuồng, tất cả tế ra chư thiên luân hồi để huyết chiến với đế đạo, trấn áp tu vi đại đế, tranh thủ từng chút thời gian, tạo thêm tia hi vọng cho Đại Sở.

Vù! Vù! Vù!

Chư thiên luân hồi đang xoay chuyển không ngừng.

Vù! Vù! Vù!

Cơ thể Thiên Ma Đại Đế cũng run lên, sau khi chín mươi triệu người của Thiên Huyền Môn không ngừng hiến tế chư thiên luân hồi thì tu vi của ông ta từ cảnh giới Chuẩn Đế bị giáng xuống cảnh giới Chuẩn Đế tầng thứ chín, từ tầng thứ chín xuống tầng thứ tám rồi dần dần xuống tầng thứ bảy, thứ sáu, thứ năm.

Thiên Ma Đại Đế vẫn coi như không hề hấn gì, ông ta nhìn về phía Thiên Huyền Môn với ánh mắt đầy hứng thú.

Đây chính là sự cao ngạo của một vị đế, mặc dù bị trấn áp tu vi nhưng ông ta cũng tự nhận là vô địch chư thiên, nỗi cô đơn vô hạn khiến ông ta rất muốn cho Đại Sở một cơ hội, hi vọng Đại Sở có thể xuất hiện kẻ có thể đối đầu với ông ta, có thể địch lại ông ta, như vậy mới thêm phần hứng thú.

Phụt! Phụt! Phụt!

Người của Thiên Huyền Môn vẫn lần lượt bay đi.

Đông Hoàng Thái Tâm và một nhóm lão bối chuẩn đế máu me nhơ nhuốc, những tu sĩ chuẩn đế còn trẻ đã bắt đầu hiến tế.

Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới việc trấn áp tu vi của Đại Đế và bọn họ cũng chưa từng thử làm việc này trước đó.

Thế nhưng bọn họ phải liều, một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Đế đủ để có thể dẹp bằng cả Đại Sở, nếu Đại Sở bị công phá, Thiên Ma tìm tới cửa của Chư Thiên Vạn Vực, với tình hình của Chư Thiên Vạn Vực khi không có cảnh giới đại đế trấn thủ như hiện giờ thì một khi Thiên Ma tấn công, đó sẽ là kỉ nguyên hắc ám kéo dài tới vô tận.

Vù!

Sau khi hàng ngàn hàng vạn quân của Thiên Huyền Môn hoá thành huyết vụ, tu vi của Thiên Ma Đại Đế cũng từ cảnh giới Chuẩn Đế bị giáng xuống cảnh giới Đại Thánh, từ cảnh giới Đại Thánh bị giáng xuống cảnh giới Thánh Vương, từ cảnh giới Thánh Vương lại bị giáng xuống cảnh giới Thánh Nhân.

Thấy vậy, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên liền đưa mắt nhìn nhau.

Tiếp đó, bọn họ lại lần nữa cầm sát kiếm, tiến tới bên cạnh Diệp Thành. Thái Hư Cổ Long kéo Diệp Thành, Tử Huyên kéo Sở Linh lập tức quay người bay về hư thiên phía nam như đạo thần mang.

Thiên Ma Đại Đế nghiêng đầu nhìn bóng hình người ở tứ phương với ánh mắt hào hứng nhưng ông ta lại không ra tay luôn.

Ông ta không ra tay không có nghĩa là Thiên Ma binh không ra tay.

Lúc này, Thiên Ma đã như biển đen cuộn trào muốn thôn tính bọn họ ngay tức khắc.

“Chúng ta còn có đường lui không?”, giọng Diệp Thành khản đặc, rõ ràng hắn đang mất hết niềm tin.

“Có”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng quả quyết sau đó chém ra một kiếm mở đường máu, “nếu như đại trận chư thiên luân hồi có thể trấn áp tu vi của Thiên Ma Đại Đế xuống cảnh giới Thiên thì chúng ta vẫn còn hi vọng”.

“Cho dù bị ép xuống cảnh giới Thiên thì ông ta vẫn là Đại Đế”.

“Vậy thì còn có ngươi”, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên lần lượt nghiêng đầu, vẻ mặt kiên định nhìn Diệp Thành.

“Ta?”

“Ngươi là Hoang Cổ Thánh Thể, Hoang Cổ Thánh Thể Đại Thành có sức chiến đấu địch lại Đại Đế. Ở Đại Sở này cảnh giới Thiên là tu vi chí cao, cho nên Hoang Cổ Thánh Thể chuẩn thiên viên mãn chính là Đại Thành. Mặc dù ông ta là Đế nhưng tu vi bị ép xuống cảnh giới Thiên, ngươi chỉ còn thiếu một bước nữa là có đủ tư cách ngang hàng với ông ta”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom