• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (4 Viewers)

  • Chương 1356-1360

Chương 1356: Sức mạnh của Đại Đế

Thánh thể Đại Thành địch lại Đại Đế!

Câu nói này cứ vang dội trong thần hải của Diệp Thành.

Trong chốc lát, đôi mắt ảm đạm của hắn lại lần nữa lóe lên thần mang, ý chí chán chường lại như có ngọn lửa bùng lên khát vọng, mặc dù chỉ là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể nhưng đó lại là tia hi vọng đáng giá.

Giết!

Sau tiếng hô, hắn vung huyết linh thần đao.

Phía sau, Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên và Sở Linh cũng di chuyển theo, mục đích là bảo vệ hai bên trái phải của Diệp Thành.

Phụt! Phụt! Phụt!

Đại quân Thiên Ma như lũ cuốn nhưng lại hoá thành huyết vụ từng đám từng đám một, đại quân hàng chục triệu người vẫn không thể nào ngăn được bước chân của bốn người bọn họ, Bắc Chấn Thương Nguyên phòng thủ kiên cố lại bị mở ra một đường máu.

Trên hư thiên, Thiên Ma Đại Đế vẫn đứng đó sừng sững.

Lúc này, tu vi của ông ta đã bị trấn áp xuống cảnh giới Thiên nhưng uy lực của ông ta lại như ngọn núi sừng sững quật cường trấn áp chư thiên, bầu hư thiên đó đã trở thành không gian hỗn loạn.

Không biết từ bao giờ phía sau ông ta mới có hàng tỷ ma quang bay tới, hình thành một vương toạ khổng lồ.

Thiên Ma Đại Đế ngồi xuống, một tay chống cằm nhìn phía Diệp Thành từ trên cao: “Hoang Cổ Thánh Thể, thật khiến bản đế phải bất ngờ”.

“Đại đế, phía Thiên Ma Quân…”, Thiên Nữ Ma Quân tiến lên trước định nói gì thêm lại thôi.

“Chết thì cũng chết rồi”, Thiên Ma Đại Đế cười giễu cợt, ông ta nhàn nhã giơ tay lên, trên đầu ngón tay có lôi chớp quẩn quanh, đan xen với đế đạo pháp tắc, ngưng tụ thành một đạo thần mang lôi chớp.

“Đúng là vô vị”, Thiên Ma Đại Đế nhếch miệng gảy ra đạo thần mang lôi chớp kia, mục tiêu chính là phía Diệp Thành.

Thần mang lôi chớp màu đen vút qua hư thiên nhưng không có dị tượng kinh thế xuất hiện, cũng không có âm thanh chấn động hư thiên, mọi thứ đều diễn ra hết sức bình thường.

Thế nhưng đạo thần mang đó lại khiến phía Thái Hư Cổ Long đang sát phạt lên phía trước lập tức quay người.

Mặc dù trông nó hết sức bình thường nhưng lại mang theo sức mạnh huỷ thiên diệt địa, trong đó còn có pháp tắc đế đạo của Thiên Ma Đại Đế, một khi bị đâm trúng thì chỉ có hoá thành tàn tro.

Đi!

Thái Hư Cổ Long gằn lên, nhanh chóng sử dụng thủ ấn.

Thấy vậy, Tử Huyên nghiến răng, một tay kéo Diệp Thành, một tay kéo Sở Linh, cô bước ra cả hàng chục nghìn trượng, huyết tế thọ nguyên, điên cuồng thi triển Thúc Địa Thành Thốn, chỉ hi vọng không bị đế đạo pháp tắc của Thiên Ma Đại Đế đâm trúng.

Thái Hư Động!

Cũng vào lúc này, Thái Hư Cổ Long đã thiêu đốt sức mạnh long hồn, ngưng tụ thành vòng xoáy thái hư động.

Vù!

Đạo thần mang kia rẽ qua bầu trời làm sụp đổ bầu trời phía đó rồi bay thẳng vào vòng xoáy thái hư một cách chuẩn xác.

Mặc dù thái hư động rất huyền diệu nhưng lại không trụ nổi một giây đã vỡ tan.

Phụt!

Thái Hư Cổ Long phun ra máu, hắn lập tức bay đi, cơ thể nhơ nhuốc máu.

Không trụ nổi một chiêu!

Thiên Ma Đại Đế cười u ám, ông ta lại lần nữa gảy ra một đạo thần mang lôi chớp.

Chiến!

Thái Hư Cổ Long rít lên, huyết tế ra sức mạnh long hồn và nguyên thần long hồn, hoá thân thành cự long to hàng chục nghìn trượng, từng lớp vảy rồng lấp lánh tiên quang sáng chói, thiêu đốt đạo tắc của rồng.

Có điều mặc dù hoá thành hình rồng nhưng trước mặt Thiên Ma Đại Đế hắn lại không đáng để nhắc đến.

Không lâu sau đó, Thái Hư Cổ Long bị đâm xuyên, linh hồn bản mệnh của hắn cũng phải chịu đòn tấn công mang tính huỷ diệt, máu tưoi nhuốm đỏ hư thiên trông vô cùng choán mắt, hắn giống như chiếc lá lìa cành bay vô định giữa hư thiên.

Long Gia!

Diệp Thành vẫn đang sát phạt lên trước đột nhiên quay đầu lại nhưng lại thấy máu của Thái Hư Cổ Long choán mắt trong không gian, cơ thể cũng nứt ra.

“Chí tôn, cái danh xưng này cho ông thật không xứng”, đôi mắt Thái Hư Cổ Long ảm đạm, ánh sáng trong đôi mắt tối dần, cơ thể hắn đang nứt lìa, linh hồn cũng đang vỡ tan, đế đạo pháp tắc của Thiên Ma Đại Đế đang thôn tính chút sinh khí cuối cùng của hắn.

Thái Hư Cổ Long, một phần tàn hồn của Thái Hư Long Đế đã trải qua những năm tháng vô tận mới sinh ra được thần trí, hoá thành long hình cũng bởi sau khi đã trải qua bể dâu của kiếp người. Tiền kiếp của hắn là Thái Hư Long Đế, lừng lẫy muôn đời, là vô địch chư thiên, còn hắn lại phải chịu cái kết thảm khốc trong khi thăng hoa cực hạn.

Ở Nam Sở, Long Nhất và Long Ngũ đôi mắt chan hoà nước mắt.

Hai người họ và Thái Hư Cổ Long cùng một thể nhưng vì Thần Hoàng Huyền Thần mà phân thành ba người, cả ba còn thân thiết hơn anh em ruột thịt, hiện giờ Thái Hư Cổ Long đang bị huỷ diệt, bọn họ đau thấu tận tim gan.

A….!

Diệp Thành nước mắt dàn dụa, tiếng hét như tiếng sấm chớp chấn động thiên địa.

Đi!

Tử Huyên rít lên, cô lập tức giơ tay đẩy Thái Hư Cổ Long và Sở Linh với khuôn mặt tái nhợt bay ra xa cả hàng chục nghìn trượng.

Tiếp đó Tử Huyên quay người, nhanh chóng dùng thủ ấn vì thần mang lôi chớp mà Thiên Ma Đại Đế gảy ra lại lần nữa bay về phía họ.

Đại Minh Trận Thập Nhị Thiên Tự!

Tử Huyên chắp hai tay lại với nhau triệu gọi trận pháp cổ xưa, cô huyết tế thọ nguyên và sức mạnh tàn hồn của nữ đế.

Thế nhưng cho dù Tử Huyên có mạnh thì cũng vẫn khó có thể chặn lại được sự công phá của Thiên Ma Đại Đế.

Phụt!

Sau màn mưa máu bắn vọt choán lấp bầu trời, Tử Huyên cũng bị đạo thần mang lôi chớp kia đâm xuyên cơ thể, ngã xuống khỏi hư thiên.
Chương 1357: Nỗi đau chồng chất

Tử Huyên!

Diệp Thành cũng dàn dụa nước mắt, đó là hình nộm nữ nhân từng tu luyện cùng hắn, cùng hắn đi cả chặng đường đến ngày hôm nay ấy vậy mà nhận về kết cục bi thảm như cánh hoa bị cuốn bay theo chiều gió.

“Nữ Đế, Thánh Quân, Tử Huyên cuối cùng cũng đuổi kịp theo dấu chân mọi người rồi”, vào thời khắc sinh tử, Tử Huyên mỉm cười, miệng trào máu, nước mắt tuôn rơi.

Trong tầm nhìn mơ hồ, Tử Huyên như trông thấy bóng dáng nữ đế phong hoa tuyệt đại và bóng hình vững chãi, đó là Đông Hoa Nữ Đế Nguyệt Thương và Hoang Cổ Thánh Thể Đế Hoang, đó là hai thần thoại của Chư Thiên Vạn Vực.

Giống như Thái Hư Cổ Long, nụ cười của cô trước khi chết mang theo biết bao nỗi niềm và sự mỏi mệt.

Phần tàn hồn của nữ đế đã viết thêm một đoạn đời rồi mới đi đến hồi kết chốn hồng trần này.

Diệp Thành nhất định phải thắng!

Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, người mà cô nhìn chính là Diệp Thành giống như năm xưa Nữ Đế nhìn Đế Hoang vậy.

Những năm tháng xa xưa, Đế Hoang bảo vệ cho Nguyệt Thương, một mình độc chiến với năm Đại Đế của Thiên Ma Vực, Nguyệt Thương thành đế rồi nhưng Đế Hoang lại qua đời, ông ta chiến đấu tới những giọt máu cuối cùng trong Hoang Cổ Thánh Thể.

Hôm nay sau bao năm tháng dài đằng đắng vẫn vì nỗi day dứt của nhân quả, cô là tàn hồn của Nữ Đế, hắn là người kế thừa Hoang Cổ Thánh Thể, mặc dù đều không phải hai phiên bản hoàn chỉnh nhưng điểm khác nhau là lần này tàn hồn của Nữ Đế lại bảo vệ người kế thừa thánh thể.

A!

Khuôn mặt Diệp Thành đẫm nước mắt, hắn điên cuồng vung huyết linh thần đao, hắn thậm chí không có thời gian mà nhìn Tử Huyên thêm lần cuối.

Đoàn quân viễn chinh của Đại Sở gần như bị nhấn chìm, chỉ còn lại hắn và Sở Linh, Thánh Chủ Thiên Đình của Đại Sở lúc này đang bỏ trốn lưu vong.

Không phải hắn sợ chết mà hắn cần phải sống, cần niết bàn trong tuyệt cảnh, cho tới khi đạt đến cảnh giới Chuẩn Thiên viên mãn, liệt vị thánh thể Đại Thành.

Chỉ có như vậy hắn mới có tư cách đấu lại với vị đế kia, mới có thể bảo vệ thương sinh của Đại Sở, mới có thể xoay chuyển càn khôn trên con đường trải đầy xương máu, đòi lại món nợ máu cho những anh hồn đã hi sinh vì Đại Sở.

Bên cạnh Diệp Thành, Sở Linh dàn dụa nước mắt.

Sức mạnh của Thiên Ma Đại Đế khiến hắn run sợ, đến cả Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên thông thiên cũng không thể trụ lại nổi sau đòn công kích của ông ta thì hắn không nhìn thấy bất cứ hi vọng nào, con đường phía trước trong mắt hắn không hề có ánh sáng le lói.

Vô vị!

Thiên Ma Đại Đế vặn cổ, lại lần nữa giơ tay chỉ vào Diệp Thành và Sở Linh ở phía xa.

Lại là đạo thần mang lôi chớp đó rẽ ngang qua bầu trời.

Chiến!

Tiếng hét của Diệp Thành vang vọng khắp nơi, đôi mắt hắn đỏ ngầu, hắn thiêu đốt căn nguyên thánh thể và sức mạnh huyết mạch tạo ra hỗn độn đạo tắc đan xen với sức mạnh luân hồi đẩy vào bên trong thần đỉnh hỗn độn.

Thế nhưng vào giây phút thần mang lôi chớp kia sắp công phá Hỗn Độn Thần Đỉnh thì một bóng hình chắn trước mặt hắn, đó là Sở Linh .

Bang!

Âm thanh thần mang lôi chớp và Hỗn Độn Thần Đỉnh va chạm vào nhau vang lên chói tai.

Thế nhưng đạo thần mang kia không đâm xuyên Hỗn Độn Thần Đỉnh khiến Thiên Ma Đại Đế hơi nhướng mày, ông ta nhìn lớp độn giáp thiên tự của Hỗn Độn Thần Đỉnh, khoé miệng lại lần nữa nở cụ cười, đôi mắt đế đạo loé lên tia thần mang.

“Đại La Kim Tiên, Độn Giáp Thiên Tự, khí hỗn độn, vạn vận chi đạo”, Thiên Ma Đại Đế cười u ám, điệu cười mang theo ma lực vô thượng vang vọng khắp thiên địa tăm tối này.

Phụt! Phụt!

Mặc dù Hỗn Độn Thần Đỉnh không bị phá vỡ nhưng Diệp Thành và Sở Linh lại phun ra máu.

Cả hai người bay đi, dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, bọn họ giống như hai vì sao sáng chói lướt từ Bắc Chấn Thương Nguyên tới Trung Thông Đại Địa, xuyên qua đầm Nam Yến cuối cùng ngã xuống Đại Sở.

Bịch!

Đột nhiên, tiếng động mạnh vang lên, một ngọn núi cao sừng sững của Nam Sở vì sự va chạm của hai người họ mà sụp đổ.

Cứu người! Cứu người!

Ở năm cương vực lớn của Nam Sở đồng loạt vang dội tiếng hô hoán, vô số người bay ra khỏi vùng đất đó, bọn họ ngỡ ngàng nhìn bóng hình Diệp Thành và Sở Linh ba vào Nam Sở mà không có nổi sức cứu vãn.

Trong bóng tối ảm đạm, trên đại địa nhuốm đỏ máu đá rơi đầy mặt đất.

Diệp Thành lồm cồm bò dậy, thánh thể cường hãn lúc này cũng nhuốm đầy máu, hắn vẫn chưa chết, Hỗn Độn Thần Đỉnh và Sở Linh thay hắn đỡ lấy đòn tuyệt sát của pháp tắc đế đạo.

Linh Nhi!

Diệp Thành lảo đảo bước đi, hắn vội chạy về một hướng, “bịch” một tiếng, Diệp Thành quỳ xuống đất, hắn dùng khí lực còn sót lại điên cuồng mọi móc từng lớp đá nhuốm máu.

Cuối cùng, một bóng hình đẫm máu hiện lên trong tầm mắt hắn.

Diệp Thành điên cuồng, hắn ôm Sở Linh vào lòng, từng viên đan dược được bóp nát nhét vào miệng cô.

“Ta…Ta biết sẽ có ngày này mà, Sở Linh sẽ chết trong lòng Diệp Thành mà”, Sở Linh khó nhọc giơ bàn tay đẫm máu lên, cô run rẩy vuốt ve khuôn mặt Diệp Thành, nước mắt hoà với máu làm nhoà đi đôi mắt cô.

“Đừng bỏ rơi ta mà”, khuôn mặt Diệp Thành nhơ nhuốc toàn máu và nước mắt, hắn cố gắng đẩy ra bản nguyên thánh thể trút vào cơ thể Sở Linh nhưng vẫn không thể nào níu kéo lại chút sinh khí đang không ngừng lụi tàn, nước mắt hắn rơi lã chã thấm đấm y phục Sở Linh.

Trong nụ cười Sở Linh mang theo nước mắt, cô mỏi mệt nằm trong lòng hắn, cảm nhận hơi ấm cuối cùng từ cơ thể hắn, đôi mắt rưng rưng không còn chút ánh sáng, chỉ có giọng nói khẽ khàng vang lên: “Kiếp sau nguyện cho ta và chàng sống ở thế giới người phàm, không vướng bận chuyện hồng trần, ngày ngày cày cấy ruộng nương, trồng rừng đào mười dặm, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi”.

Giọng Sở Linh cũng im bặt sau khi đôi mắt cô từ từ khép lại, chỉ còn đôi hàng lệ long lanh chảy dài theo gò má.

A….!

Tiếng thét đớn đau của Diệp Thành thấu tận trời xanh.
Chương 1358: Nuốt Thiên Tịch Đan

Trong màn đêm đen tối, gió lạnh thét gào.

Thiên địa tang thương như có vẫn khúc viễn cổ vang lên mang theo nỗi thê lương ai oán.

Diệp Thành ôm Sở Linh hồi lâu không nỡ buông tay.

Lại một nữ tử nữa chết trong lòng hắn, hi sinh vì hắn, một đoạn tình duyên chốn hồng trần vì hợp hoan mang đến cuối cùng lại hóa thành u vân, kiếp này không còn Sở Linh nữa.

Bóng người rợp trời từ tứ phương bay đến, trông thấy cảnh Diệp Thành toàn thân máu me ôm lấy Sở Linh đang không ngừng tiêu tán, cơ thể bọn họ bất giác run lên, ai nấy đều giàn giụa nước mắt.

Chín mươi nghìn quân viễn chinh của Đại Sở xuất quan nhưng chỉ có một mình Diệp Thành còn sống sót quay về, những người khác ngoài Sở Linh ra thì đều bị chôn vùi nơi Bắc Sở, và có quá nhiều người trong số đó là người thân của bọn họ.

Trận chiến này bọn họ bại một cách thê thảm, chín mươi nghìn tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đều bị nhấn chìm nhưng lại chưa một ai có thể huỷ diệt đi Thiên Ma trụ trọc trời kia.

Có điều bọn họ đều biết rằng sự quyết đoán của Diệp Thành là hoàn toàn chính xác, vì bọn họ đã thực sự sát phạt được tới dưới chân Thiên Ma trụ, nếu không phải Thiên Ma Đại Đế giáng thế thì đoàn quân viễn chinh của Đại Sở nhất định đã thành công rồi.

Thiên Ma lại công phá thành rồi! Thiên Ma lại công phá thành rồi!

Trong nỗi bi thương, phía tường thành của Nam Sở lại vang lên tiếng hô gọi như làn sóng.

Tiếp đó chính là tiếng nổ ầm vang chấn động thiên địa, đại quân Thiên Ma như biển cả lại lần nữa xông lên tấn công về phía tường thành của Nam Sở.

Giết! Giết! Giết!

Diệp Thành máu me nhơ nhuốc, hắn đứng dậy cầm sát kiếm đẫm máu, tiếng thét điên cuồng vang vọng, đôi mắt xa xăm không bến bờ hằn lên từng vân máu đỏ ngầu, thần sắc tôi độc.

Thế nhưng Diệp Thành lảo đảo bước đi không quá năm giây thì lại ngã xuống.

Thương thế của hắn quá nặng, mặc dù có Hỗn Độn Thần Đỉnh và Sở Linh thay hắn hứng chịu đòn tuyệt sát của Thiên Ma Đại Đế nhưng căn cơ của hắn vẫn tổn hại nặng nề, căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể và linh hồn bản mệnh đều bị thương.

Haiz!

Gia Cát Vũ bước ra, ông ta đỡ lấy Diệp Thành đưa hắn biến mất khỏi nơi này.

Hậu duệ các hoàng đế cũng không nhàn rỗi, bọn họ lần lượt quay về trấn thủ từng vùng nơi mình kiểm soát tránh để Thiên Ma lẻn vào.

Rầm! Đoàng!

Nam Sở vừa im lặng chưa lâu đã lại lần nữa bị từng tiếng nổ rầm trời bao trùm.

Nhìn vào phía xa có thể thấy đại quân Thiên Ma như vùng biển đen kịt choán lấp cả bầu trời và mặt đất, hết lần này tới lần khác tấn công về tường thành của Nam Sở muốn thôn tính và nhấn chìm nơi này, bọn chúng thề phải thôn tính nơi này mới thôi.

Giết!

Các tu sĩ của Đại Sở không hề sợ chết, từng lớp người hi sinh thân mình trên tường thành mà vẫn có liên tiếp những bóng người xông lên, đó là tường thành chất xồng thây máu.

Thú vị đấy!

Trên hư thiên của Bắc Chấn Thương Nguyên, Thiên Ma Đại Đế ngả người trên vương toạ, một tay chống cằm nhìn về Nam Sở với ánh mắt đầy hứng thú như thể có thể trông thấy cảnh tượng đại chiến ở Nam Sở dù cách đó không biết bao xa.

Trận chiến này bọn chúng tất thắng, vì Đại Sở hiện giờ không có kẻ nào có thể là đối thủ với ông ta, nếu như ông ta tham chiến vì thì tường thành này cũng phải sụp đổ.

Nhưng thân là Đại Đế, ông ta không cần phải bận tâm tới toán sau kiến này, việc chém giết với bọn họ đối với ông ta mà nói căn bản không hề có tính kích thích, so với việc tham chiến thì ông ta muốn ngồi một chỗ quan sát hơn, ông ta thích nhìn cảnh tượng người khác vùng vẫy dãy dụa một cách thảm hại.

“Truyền lệnh xuống dưới kẻ nào có thể trảm được Hoang Cổ Thánh Thể thì thưởng một dòng máu đế”, Thiên Ma Đại Đế tuỳ hứng lên tiếng.

“Tuân mệnh”, Thiên Nữ Ma Quân không dám trái lời, lập tức giơ tay lên chỉ vào hư thiên vời vời, nhất chỉ đó hoá thành thần âm vang vọng không ngừng giữa hư thiên khiến cả đại quân Thiên Ma đều nghe thấy.

Máu đế?

Chỉ cần là những người nghe thấy thì sức chiến đấu đều sục sôi thấy rõ.

Máu đế chính là máu của Đại Đế, còn quý hơn cả thần dược, trong đó bao hàm pháp tắc đại đạo, chính là thần vật vô thượng, nuốt một dòng máu đế còn hơn cả tu hành cả nghìn năm, đó là cơ duyên của tạo hoá.

Giết!

Thiên Ma binh gào thét chấn động đất trời, tên nào tên nấy hăng máu xông lên như những kẻ điên không cần mạng sống.

Đêm nay không giống như những đêm trước, có mười một Ma Quân dưới trướng Thiên Ma Đại Đế phải tử trận, cũng có nghĩa là tất cả Thiên Ma tướng ở đây đều có khả năng làm Ma Quân, muốn làm Ma Quân thì phải có sức chiến đấu tuyệt đối.

Cho nên bọn chúng phải liều mạng thể hiện bản thân vì Thiên Ma Đại Đế đang đứng trên cao nhìn xuống phía này.

Huống hồ lại còn được thưởng một dòng máu của Đại Đế, đó là vinh hạnh thế nào, co thể nói một khi có được máu của Đại Đế thì địa vị của bọn họ sẽ lên ngang hàng với Thiên Nữ Ma Quân.

Giết!

Chúng tướng của Thiên Ma điên cuồng xông lên.

Trận đại chiến vô cùng thảm khốc.

Đại quân Thiên Ma có mấy lần suýt nữa đã công phá được tường thành nhưng lại bị tu sĩ của Đại Sở đánh lui.

Phía này, Gia Cát Vũ đã đưa Diệp Thành tới trụ sở chính của Thiên Đình, cho hắn ngâm mình trong bể linh trì do nhiều loại thần dược ngưng tụ thành.
Chương 1359: Trời xanh công bằng

Haiz!

Gia Cát Vũ lại lần nữa thở dài, ông ta quay người rời đi.

Khi đối đầu với Thiên Ma, ngay từ đầu Đại Sở đã yếu thế, hiện giờ chín mươi nghìn tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên phải bỏ mạng, khó khăn chồng chất khó khăn, Gia Cát Vũ căn bản cũng không có thời gian chăm sóc Diệp Thành, ông ta là một trong những tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên hiếm hoi của Đại Sở, ông ta cần phải chiến đấu, không có đường lui.

Sau khi ông ta rời đi, biển linh trì sục sôi, phun lên từng sắc màu dị thường.

Ngay sau đó, xung quanh Diệp Thành hình thành nên vòng xoáy, đó là thôn thiên ma công đang tự vận hành, cơ thể hắn giống như cái động không đáy, tinh hoa của linh trì thông qua từng lỗ chân lông thấm vào cơ thể hắn, bù đắp cho tứ chi bách hài, lục phủ ngũ tạng và căn nguyên thánh thể.

Không lâu sau đó, thánh thể hoàng kim hoang tàn của Diệp Thành dần phục hồi bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy được khiến hắn lại lần nữa được tái sinh.

Gừ! Gừ!

Trong cơ thể Diệp Thành vang lên tiếng rồng gầm, đó là sức mạnh huyết mạch, tiếng gằn được đan xen bởi ý chí chiến long và Đan Tổ Long Hồn.

Vù!

Trong khi tiếng rồng gằn lên, từ trong ngực Diệp Thành có một luồng ánh sáng màu tím bay ra.

Nếu nhìn kĩ thì đó chính là một viên linh châu, bên trong viên linh châu này phong cấm một nửa viên đan dược màu tím chính là Thiên Tịch Đan.

Rắc!

Giây phút sau đó, linh châu nứt ra, một nửa viên Thiên Tịch Đan màu tím cũng hiện lên, khí tức ở cảnh giới Thiên sục sôi, bên trong chứa đựng sức mạnh dồi dào, luồng sức mạnh ấy đang điên cuồng thấm vào trong cơ thể Diệp Thành.

Đột phá! Đột phá!

Trong ý thức, linh hồn Diệp Thành đang không ngừng gào thét.

Hai cánh cửa lại lần nữa xuất hiện, bước qua cánh cửa đầu tiên chính là tu vi Chuẩn Thiên trọn vẹn, bước qua cánh cửa thứ hai chính là cảnh giới Thiên.

Diệp Thành cố gắng hết sức, điên cuồng công phá nhưng hết lần này tới lần khác thất bại, hai cánh cửa đó trông gần như ngay trước mặt nhưng lại xa vời vợi, đó là một đạo thiên trảm khiến người ta dùng hết kiếp này cũng không thể vượt qua.

Mặc dù ngất đi nhưng trên khuôn mặt hắn lại nhuốm đỏ máu.

Hắn cần vượt qua cánh cửa đó, cần đạt được tu vi Chuẩn Thiên viên mãn, cần Thánh Thể Đại Thành thì hắn mới có thể đấu lại được Đại Đế, mới có sức chiến đấu ngang hàng với Đại Đế.

Đột phá! Đột phá!

Bên trong đại điện của Thiên Huyền Môn, Phục Nhai với đôi mắt đỏ ngầu nhìn màn nước huyễn thiên mà trong lòng thầm gào thét.

Đông Hoàng Thái Tâm đứng bên cạnh ông ta, mái tóc dài đã chuyển thành màu đỏ máu, khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu, cũng giống như Phục Nhai, bà ta nhìn chằm chằm vào màn nước huyễn thiên với hi vọng người thanh niên từ trước tới giờ chưa từng khiến bọn họ thất vọng có thể tạo ra kì tích một lần nữa.

Trận chiến này đối với Đại Sở mà nói là vô cùng khốc liệt.

Trận chiến này đối với Thiên Huyền Môn mà nói cũng không khá hơn là bao.

Vì trấn áp tu vi của Thiên Ma Đại Đế mà con dân Thiên Huyền Môn đều huyết tế nguyên thần, hiến tế chư thiên luân hồi, chín mươi triệu dân mà hiện giờ chỉ còn lại chưa tới mười nghìn người, đây là sự tổn hại khó có thể tưởng tượng nổi, một chữ “thảm” cũng chưa thể nói lên hết cảnh tượng lúc này.

Thiên Huyền Môn đã đánh đổi tất cả để trấn áp tu vi của Thiên Ma Đại Đế với mong muốn tạo thêm hi vọng cho Đại Sở.

Vào thời khắc sinh tồn, nếu Đại Sở có thể có xuất hiện một người ở cảnh giới Thiên thì bọn họ vẫn có hi vọng xoay chuyển tình thế.

Thế nhưng Thiên Huyền Môn biết rằng thời đại này cách thời đại Thần Hoàng quá gần, có sự áp chế lạc ấn về đạo của Thần Hoàng, tu sĩ của Đại Sở gần như không thể nào tiến giới tới cảnh giới Thiên mà phong vị Hoàng Đế.

Có điều không ai có thể tiến giới tới cảnh giới Thiên không có nghĩa là Đại Sở không ai địch lại được Thiên Ma Đại Đế.

Trời cao vẫn rất công bằng, ban tặng cho Đại Sở một vị Hoang Cổ Thánh Thể, Hoang Cổ Thánh Thể Đại Thành có sức chiến đấu với Đại Đế, đây chính là hi vọng, mặc dù Diệp Thành mới chỉ là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể.
Chương 1360: Nam Sở bị công phá

Đột phá! Đột phá!

Trong bể linh trì, từ thẳm sâu linh hồn Diệp Thành vẫn đang gào thét.

Thánh thể của hắn phủ đầy kim quang, hắn giống như pho tượng được đúc ra từ hoàng kim, ánh sáng choán mắt, phía sau hắn xuất hiện quá nhiều dị tượng, đó là sự đan xen giữa đạo tắc hỗn độn, sức mạnh huyết mạch và sức mạnh luân hồi.

Phía Đông Hoàng Thái Tâm của Thiên Huyền Môn vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn nước huyễn thiên, tất cả mọi người đều hi vọng có thể lại lần nữa tạo ra kì tích.

Thế nhưng từ sau khi nuốt nửa viên Thiên Tịch Đan, sau chín canh giờ mà Diệp Thành vẫn không hề có dấu hiệu đột phá.

Bọn họ biết đây là việc quá khó khăn.

Thánh Thể Đại Thành chính là một nút thắt, Diệp Thành tiến giới tới cảnh giới Chuẩn Thiên viên mãn giống như ở tu vi Chuẩn Thiên Đỉnh Phong thông thường lên tới cảnh giới Thiên vậy, liệt đại chư vương phải dừng lại ở cảnh giới Chuẩn Thiên Đỉnh Phong không biết bao nhiêu năm tháng mà không thể đột phá tới cảnh giới Thiên, có thể thấy việc này có độ khó thế nào, đối với một người tu đạo không tới mười năm như Diệp Thành mà nói thì quả thực quá hà khắc.

Haiz!

Đông Hoàng Thái Tâm thở dài, trên khuôn mặt tái nhợt còn mang theo vẻ tự giễu.

Bà ta chưa từng nghĩ Thiên Ma lại xâm lược vào lúc này, khi mà Đại Sở chưa hề có lấy một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, Chư Thiên Vạn Vực cũng không có Đại Đế.

Đông Hoàng Thái Tâm là vị thần bảo vệ cho Đại Sở, thân là thần nữ bảo vệ Côn Luân của Chư Thiên Vạn Vực, lúc này bà ta chỉ biết bất lực nhìn, đặt hết mọi hi vọng vào một người thanh niên tu đạo chưa tới mười năm.

“Nếu như hắn có một viên Thiên Tịch Đan hoàn chỉnh thì hắn nhất định có thể trở thành Thánh Thể Đại Thành”, Đông Hoàng Thái Tâm cười tự giễu còn Phục Nhai lại nắm chặt tay, huyết mạch vẫn là một mảng màu đỏ thẫm, Thiên Huyền Môn hiện giờ phải trả cái giá bằng máu để dành lấy tia hi vọng cuối cùng cho Diệp Thành, nếu như hắn bại thì mọi nỗ lực cũng tan thành mây khói.

“Không một ai có thể ngờ tới Thiên Ma lại xâm lược”, một lão tu sĩ thở dài, “nếu biết có biến cố thế này xảy ra thì ta đã giao Thiên Tịch Đan cho hắn rồi”.

“Rốt cục xảy ra vấn đề ở chỗ nào?”, một tu sĩ tóc bạc ở cảnh giới Chuẩn Đế hít vào một hơi thật sâu, “cho tới bây giờ ta vẫn chưa thể hiểu nổi làm thế nào mà Thiên Ma Vực lại tìm được nơi toạ lạc của Đại Sở, rốt cục bọn chúng làm cách nào?”

“Là luân hồi chuẩn thiên có sơ hở”, Đông Hoàng Thái Tâm nói ra huyền cơ.

“Sơ hở?”, tất cả mọi người đều cau mày nhìn Đông Hoàng Thái Tâm với ánh mắt thăm dò, “ý Thánh Nữ nói là ba người vượt qua luân hồi của Đại Sở?”

“Đúng vậy”, Đông Hoàng Thái Tâm vấn một lọn tóc, “Thần Huyền Phong và Hồng Trần chính là đến từ tương lai, bọn họ không ở trong vòng lục đạo luân hồi của Đại Sở, từ khi bọn họ tới thời đại này thì chư thiên luân hồi đã sơ hở rồi”.

“Sự việc không hề đơn giản như vậy chứ?”, một nhóm lão bối ở cảnh giới Chuẩn Đế lại lần nữa nhìn sang Đông Hoàng Thái Tâm.

“Đúng như các vị nghĩ”, Đông Hoàng Thái Tâm hít vào một hơi thật sâu, “căn nguyên của vấn đề nằm ở người thứ ba thoát ra khỏi lục đạo luân hồi của Đại Sở, người đó mới là nguồn cơn của mọi chuyện, nực cười là mặc dù chúng ta nắm trong tay luân hồi của Đại Sở nhưng cho tới giây phút này lại không thể tìm được người đó”.

“Đáng chết, mọi trù tính từ bao lâu nay cuối cùng cũng bị người ta huỷ hoại”.

“Chư Thiên Vạn Vực không có Đại Đế trấn thủ, chúng ta lấy gì ra để đối kháng với những đòn công kích kinh thế của Thiên Ma Vực?”

“Tường thành của Nam Sở bị phá rồi”, khi tất cả mọi người đang trò chuyện thì một tu sĩ Chuẩn Đế trẻ tuổi vội nói.

Nghe vậy, tất cả đều đổ dồn ánh mắt nhìn màn nước huyễn thiên.

Ập vào mắt bọn họ chính là đại quân Thiên Ma rợp trời đang xông vào bên trong từ những phần tường thành bị phá bỏ.

Không từ bất cứ giá nào!

Giọng Cơ Tuyết Băng lạnh lùng mà uy nghiêm vang vọng đất trời, cô giống như một đạo thần hồng đứng ở lối ra của tường thành.

Tiếp đó chính là Đạo Linh Chi Thể Thượng Quan Hàn Nguyệt, Gia Cát Vũ và Phục Linh cũng tới, ngoài bọn họ ra thì còn có các tu sĩ của Đại Sở, nếu thật sự để Thiên Ma tấn công vào bên trong thì Nam Sở không còn sức chống lại.

Giết! Giết cho ta!

Chúng tướng Thiên Ma gằn lên phẫn nộ, Thiên Ma binh tên nào tên nấy hăng máu, Đại Đế đã mở lời sẽ ban tặng Đế huyết nên chúng chẳng khác gì kẻ điên.

Vút!

Cơ Tuyết Băng là người đầu tiên sát phạt ra, thần kiếm huyết linh vang lên từng âm thanh vút vút sắc lạnh đến chói tai, trảm ra một đường máu, cứ thế chỉ về phía Thiên Ma ma tướng đang tấn công vào, đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước cô đương nhiên hiểu.

Muốn chết!

Chín tên ma tướng hắng giọng lạnh lùng, tên nào tên nấy sát phạt tới từ các hướng khác nhau.

Phong Thần Quyết.

Cơ Tuyết Băng mạnh mẽ vô song, cô sát phạt lên phái trước, một kiếm phong thần quyết bá đạo trảm ra khiến một tên ma tướng lập tức mất mạng.

Thế nhưng cũng vì thế mà cô cũng phải trả cái giá tương xứng, phần lưng Cơ Tuyết Băng bị trảm một nhát kiếm do những tên Thiên Ma khác xông tới từ phía sau.

Chết đi!

Ba tên ma tướng hợp lực ngự động một viên ma châu quét ra thần ma huỷ thiên diệt địa.

Cơ Tuyết Băng dịch chuyển né qua đòn công kích tuyệt sát kia, cô vung một kiếm chém viên ma châu vỡ tan, đến cả ba tên ma tướng ngự động ma châu cũng bay đi cùng lúc.

Nhất khí hoá tam thanh!

Cơ Tuyết Băng hoá thành hai đạo thân khiến ba tên ma tôn kia đang xông lên không kịp dừng lại nên bị trảm bay đầu.

Mọi thứ diễn ra vô cùng nhanh chóng, bốn tên ma tôn bị trảm diệt, khả năng chiến đấu của Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng khiến người ta phải kinh ngạc, sức chiến đấu của cô khiến ý chí của tu sĩ Đại Sở càng thêm sục sôi, người nào người nấy không màng cái chết xông lên phía trước.

Đáng chết!

Năm tên ma tôn còn lại đều gằn lên phẫn nộ, bước ra một bước sát phạt tới phía trước Cơ Tuyết Băng.

Bản thể Cơ Tuyết Băng cứ thế xông lên chiến đấu với một tên ma tướng trong số đó, còn hai đạo thân của cô thì đối đầu với một tên ma tướng khác.

Trấn áp cho ta!

Tên ma tướng đang chiến đầu với Cơ Tuyết Băng gằn lên phẫn nộ, hắn ta cầm một cái đèn ma lăng thiên trấn áp xuống.

Ngay tức khắc, Cơ Tuyết Băng bị trấn áp đến mức lảo đảo.

Phá!

Cơ Tuyết Băng chặn lại được áp lực từ phía ma đăng, cô ngẩng đầu chỉ ra nhất chỉ thần mang đâm xuyên trán tên ma tôn kia, đến cả thần hải và linh hồn bản mệnh của hắn cũng bị tịch diệt sau nhất chỉ thần uy kia.

Phụt! Phụt!

Mặc dù trảm được một tên ma tướng nhưng Cơ Tuyết Băng cũng bị thương nặng, cô bị một tên ma tướng trảm lìa một cánh tay, bị một tên ma tướng khác đâm xuyên cơ thể.

Nhất niệm hoa khai!

Một tay Cơ Tuyết Băng kết ấn kéo một tên ma tướng vào trong huyễn cảnh.

Đợi tới khi tên ma tướng kia tỉnh táo lại thì sát kiếm của cô đã đâm tới, cứ thể trảm lìa đầu hắn ta.

Giết!

Một tên ma tướng khác sát phạt đến, chiến thương đâm vào hư thiên.

Cơ Tuyết Băng cũng không nhàn rỗi, cô để mặc cho nhát mâu kia đâm xuyên cánh tay của mình, tiếp đó, bàn tay cô nắm chặt cây chiến thương đó, phần trán có thần mang bao quanh, một đạo thần thương ba màu lập tức trảm diệt linh hồn hắn.

Phụt! Phụt!

Ở hai hướng khác cũng có huyết hoa bay rợp trời, hai đạo thân của Cơ Tuyết Băng lần lượt tiêu tán, cùng lúc tiêu tán còn có hai tên ma tướng, bọn chúng cùng đi đến chỗ chết.

Cho tới lúc này, chín tên ma tướng bao vây Cơ Tuyết Băng mới bị trảm.

Phụt!

Cơ Tuyết Băng thân hình lảo đảo, cô phun ra cả miệng máu, chiến tích của cô nghịch thiên nhưng thương thế lại vô cùng đáng sợ, tiên y trắng tinh khôi thì lúc này đã nhuốm đỏ máu, một cánh tay bị trảm, trên người còn có hai vết thương sâu đẫm máu hiện lên u quang lạnh toát, sát khí khủng khiếp đang thôn tính cơ thể cô.

“Huyền Linh Chi Thể”, trên hư thiên của Bắc Chấn Thương Nguyên, Thiên Ma Đại Đế bật cười u ám như thể trông thấy bóng dáng Cơ Tuyết Băng dù cách đó không biết bao nhiêu dặm.

“Thuộc hạ đi trảm cô ta”, Thiên Nữ Ma Quân khẽ giọng lên tiếng, nói rồi cô định bước xuống khỏi hư thiên.

“Lui xuống”, Thiên Ma Đại Đế lãnh đạm đáp lời, ông ta cười tôi độc, “đây là màn kịch hay không cần phải kết thúc sớm như vậy”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom