• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (2 Viewers)

  • Chương 1336-1340

Chương 1336: Khích lệ tinh thần

“Kiếp sau chàng có lấy ta không?”, Tịch Nhan hai mắt đẫm lệ, lúc này cô không phải một cô bé nữa, cũng không phải đồ nhi của Diệp Thành mà là một nữ tử si tình, đôi mắt mông lung tràn đầy tình cảm dịu dàng của một nữ tử.

“Có”, Diệp Thành cười trong nước mắt.

“Vậy ta sẽ chờ chàng ở kiếp sau”, Tịch Nhan cười ngọt ngào, đôi mắt đẹp đến lúc nhắm lại vẫn nhìn Diệp Thành, hy vọng có thể khắc ghi gương mặt hắn vào sâu linh hồn, nguyện đời đời kiếp kiếp không quên.

Người Diệp Thành lại run lên, nước mắt cuối cùng vẫn trào ra.

Khi xưa là hắn cho Tịch Nhan hy vọng, một cô công chúa của thế giới phàm trần đã vượt nghìn dặm xa xôi để đến được Hằng Nhạc Tông, cảnh tượng đó như vẫn hiện ngay trước mắt, nhưng giờ đây cô nhóc tinh nghịch ấy đã trút hơi thở cuối cùng.

Bùm!

Hư thiên đại trận của Thiên Ma bắn tới, đánh bật Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đang đau thương khỏi hư thiên, tạo thành một cái hố thật sâu trên mặt đất.

Hai người lấy dây ngọc ra buộc chặt Tịch Nhan và Hổ Oa đã chết trên lưng mình.

Sư tôn đưa con về nhà!

Sư tôn đưa con về nhà!

Hai người vẫn đồng thanh nói, sau đó nắm chặt sát kiếm, lao về phía đại quân Thiên Ma đang xông tới.

Phụt! Phụt!

Ngay lập tức, máu bắn tung tóe, Thiên Ma lần lượt bị nghiền thành tro bụi.

Hai người kề vai chiến đấu, một người như chiến thần bát hoang, một người như nữ vương vô song, đánh giết khiến cho quân Thiên Ma nghe mà sợ mất mật, đừng nói là tu sĩ Đại Sở, đến ma tướng Thiên Ma cũng đều kinh hãi, tay cầm chiến mâu cũng hơi run lên.

Nhìn thấy cánh này, vẻ mặt tu sĩ Đại Sở hơi thẫn thờ.

Trước kia, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng là người thương, cũng là kẻ thù không đội trời chung, hôm nay lại sánh vai cùng nhau giết giặc khiến cho cả Đại Sở đều được thấy thực lực của họ, đệ tử thế hệ Huyền Tự không ai có thể vượt qua được phong thái của họ.

Giết! Giết cho ta!

Không biết vì sợ hãi hay vì nguyên do gì khác, tướng quân Thiên Ma phẫn nộ hét lên, giơ sát kiếm, tất cả hư thiên sát trận đều nhắm vào Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.

Ù! Ù!

Hư thiên sát trận đen ngòm bắn ra thần uy huỷ diệt thiên địa, còn chưa thấy thần mang phóng ra mà bầu trời đã sụp đổ do không chịu nổi áp lực.

Thúc Địa Thành Thốn!

Diệp Thành sử dụng bí thuật Súc Địa Thành Thốn, một bước đi được mấy nghìn trượng.

Đảo Ngược Càn Khôn!

Cơ Tuyết Băng cũng sử dụng bí thuật tương tụ như Súc Địa Thành Thốn, cũng đi được cả mấy nghìn trượng.

Họ vừa đi, thần mang từ sát trận khắp trời liền bắn tới, bao phủ bầu trời và mặt đất bán kính mấy nghìn trượng.

Phụt! Phụt! Phụt!

Họ đi rồi nhưng Thiên Ma binh lại gặp hoạ lớn, hư thiên bán kính mấy nghìn trượng lập tức hoá thành đống tro tàn, vùng đất đó dù là ma binh hay ma tướng thì đều không một ai may mắn sống sót.

Khốn kiếp!

Các ma tướng của Thiên Ma lại hét lên, tay cầm chiến mác, điều khiển chiến xa cổ, bắt đầu tấn công từ mọi hướng.

Cút!

Diệp Thành gằn lên mang theo cơn đau thấu tận tâm can, mang theo lửa giận không ngớt, một đao chém ra đao mang không gì sánh bằng, ma tướng vừa xông tới còn chưa xuất chiêu đã bị hắn chém chết.

Phụt!

Bên này, Cơ Tuyết Băng sử dụng thần thông cái thế, chém đầu một ma tướng từ nơi cách mấy trăm trượng.

Grừ!

Tiếng rồng gầm vang lên, một ma tướng bị Diệp Thành ép hiện nguyên hình, là một con giao long đen như mực, thân rồng to lớn nghiền ép hư thiên, đôi mắt rồng bắn ra sấm sét muốn huỷ diệt linh hồn chân thân của hắn.

Diệp Thành vung tay qua bầu trời, một chưởng bóp nát sấm sét ấy, sau đó hắn xông lên, mười mấy bí thuật Thần Thương hợp thành một, chém chết linh hồn ma tướng kia.

Tiếp đó, Diệp Thành biến hoá ra một bàn tay to, túm lấy đuôi giao long đen coi như roi da mà múa, cứ ma binh nào tới là lập tức bị đập nát, ma tướng nào đến là bị hất văng.

Trận chiến khốc liệt nhưng cảnh tượng cũng gây chấn động, hàng chục triệu quân Thiên Ma mà lại bị Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đánh cho người ngã ngựa đổ.

Hay lắm!

Trên tường thành Nam Sở đầy những tiếng hét kinh thiên động địa, khí huyết trong cơ thể tu sĩ Đại Sở sục sôi.

Đây chính là uy thế của Thánh chủ Thiên Đình, là uy thế của chưởng giáo Chính Dương Tông, Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Linh Chi Thể hợp lực khiến họ có quyền kiêu ngạo, sự cường đại của họ cho tu sĩ Đại Sở niềm tin cực lớn, tuy Thiên Ma đông nhưng cũng không phải không chống lại được.

Trận chiến còn chưa đến hồi kết, ai thắng ai thua còn chưa biết được.

Cờ chiến khổng lồ của Thiên Đình tung bay, tuy họ không thể ra tay cứu viện nhưng có thể cổ vũ cho Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.

Mẹ kiếp!

Hắc Ám Ma Quân ở Bắc Chấn Thương Nguyên xa xôi hừ lạnh, dường như có thể nhìn thấy Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đang đại sát tứ phương bên này.

Nói rồi ông ta lấy cây chiến mâu ra, dưới chân xuất hiện một dòng sông dài sẫm màu, thoáng chốc nối liền Bắc Chấn Thương Nguyên và Nam Sở, ông ta đặt chân lên, dòng sông biến mất mà ông ta cũng biến mất.

Khi ông ta xuất hiện lần nữa thì đã ở trong đại quân Thiên Ma bên rìa Nam Sở.

Ma… Ma quân?

Thấy Hắc Ám Ma Quân tới, dù là ma tướng hay ma binh thì đều run lên.

Vô dụng, tất cả đều là lũ vô dụng!

Hắc Ám Ma Quân hét lên như sấm, vung tay tế ra chín mươi chín lá cờ chiến, cắm đầy hư thiên, tụ lại thành một trận pháp cực lớn, nhốt Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng bên trong, hoá giải tinh khí của hai người.
Chương 1337: Giết ma quân

Phá!

Diệp Thành bước lên trời, tay vung Huyết Linh Thần Đao, một đao chém bay mấy chục cờ chiến, may mà hắn đang không ở trạng thái đỉnh phong, nếu không một đao này đã đủ khiến trận kỳ pháp trận của Hắc Ám Ma Quân sụp đổ hoàn toàn.

Keng!

Cùng lúc đó, Cơ Tuyết Băng cũng vung Huyền Linh Thần Kiếm lên, trận kỳ pháp trận vốn đã tổn hại, lúc này lại thêm một kiếm nên hoàn toàn bị phá tan.

Trận kỳ pháp trận bị cường thế công phá, với sức chiến đấu của Hắc Ám Ma Quân mà cũng bị đẩy lùi về sau, cái gì gọi là thể hiện không quá ba giây, chính là để nói người như ông ta! Hùng hùng hổ hổ từ Bắc Chấn Thương Nguyên tới, cuối cùng lại bị đánh nhục mặt.

Giết, giết cho ta!

Hắc Ám Ma Quân gầm thét, vung chiến mác chỉ vào Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng nơi xa.

Nhưng ông ta không hét thì không sao, vừa hét một cái thì thấy Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đang chuẩn bị quay về Nam Sở đã chuyển hướng sang tấn công về phía mình.

Mẹ kiếp!

Hành động này của Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng khiến người trên tường thành Nam Sở đều ngây người.

Họ đang làm gì vậy? Định giết Hắc Ám Ma Quân trong đội hình chín mươi triệu quân Thiên Ma sao?

Không chỉ phía Thái Hư Cổ Long mà đến phía Đông Hoàng Thái Tâm đang trong đại điện Thiên Huyền Môn cũng bị sốc, đó là chín mươi triệu quân Thiên Ma, là Hắc Ám Ma Quân dưới trướng Thiên Ma Đại Đế, cảnh giới Chuẩn Đế đỉnh phong hàng thật giá thật đó!

Điên cuồng!

Sao các ma tướng Thiên Ma không nhìn ra mục đích của Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, chúng nổi giận đùng đùng. Đó là Hắc Ám Ma Quân tôn kính của bọn chúng mà lại bị xem nhẹ, huống hồ là trong chín mươi triệu quân Thiên Ma bọn chúng, đây quả thực là sự sỉ nhục trắng trợn.

Hàng trăm nghìn ma tướng lập tức nhào tới.

Thúc Địa Thành Thốn!

Đảo Ngược Càn Khôn!

Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng lần lượt thi triển bí thuật, tránh được rất nhiều ma tướng, thoáng chốc đã tới nơi cách Hắc Ám Ma Quân một trăm trượng.

Tự tìm cái chết!

Người giận nhất đương nhiên là Hắc Ám Ma Quân, ông ta đường đường là Chuẩn Đế đỉnh phong, là một đại ma quân dưới trướng Thiên Ma Đại Đế của Thiên Ma Vực, bị xem nhẹ thế này sao ông ta có thể không tức giận?

Ngay tức thì, ông ta vung chiến mác, khuấy đảo thiên địa.

Phía trên bầu trời xuất hiện một vòng xoáy cực lớn, ẩn chứa sức mạnh thôn phệ huỷ thiên diệt địa, lập tức hút Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng vào trong, không chỉ hai người họ mà ma tướng ở gần đó cũng bị hút vào, thoáng chốc đã hút cả mấy chục nghìn người.

Shh!

Nhìn thấy hành động này, đừng nói phía Thái Hư Cổ Long, đến ma tướng của Thiên Ma cũng đều hít vào một hơi khí lạnh, dường như biết đó là thần thông gì, càng biết uy lực của nó mạnh thế nào.

Mở!

Phá!

Tuy nhiên, khi tất cả mọi người đang bàng hoàng thì giọng nói lạnh như băng của Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đã vọng ra từ vòng xoáy đang quay nhanh kia.

Ngay sau đó, hai bàn tay khổng lồ màu vàng kim xuất hiện phá tan vòng xoáy cực lớn, Diệp Thành bay vọt ra như một con giao long, sau đó là Cơ Tuyết Băng, cô quay người vung kiếm hoàn toàn đập tan vòng xoáy.

Hắc Ám Ma Quân gặp phản phệ dữ dội, rên lên một tiếng rồi lùi về sau, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.

Bát Hoang Trảm!

Diệp Thành bay lên trời, giơ cao Huyết Linh Thần Đao rồi chém xuống, một đao chia cắt thiên địa.

Hắc Ám Ma Quân hừ lạnh, vung chiến mác, một mác đẩy lùi Diệp Thành.

Cơ Tuyết Băng lao tới, bàn tay ngọc trong suốt như pha lê xẹt ngang bầu trời, đè xuống khiến Hắc Ám Ma Quân lảo đảo một hồi, suýt thì bị một đao của Diệp Thành chém chết.

Cút!

Hắc Ám Ma Quân gầm thét, ma lực hắc ám cuộn trào như biển, hất hai người ra xa.

Nhất Niệm Hoa Khai!

Trong lúc lùi lại, Cơ Tuyết Băng khẽ khép hờ đôi mắt, giây tiếp theo cô mở ra, thi triển cấm thuật bá đạo nhất trong Huyền Linh Cấm Pháp.

Trong phút chốc, Hắc Ám Ma Quân ngẩn ra, bị kéo vào một huyễn cảnh kỳ lạ.

Nhưng ông ta là ai? Là ma quân dưới trướng Thiên Ma Đại Đế, Nhất Niệm Hoa Khai của Cơ Tuyết Băng chỉ khiến ông ta thất thần một giây đã bị ông ta phá được.

Nhưng chỉ trong một giây đó, Diệp Thành đã tới nơi.

Chết đi!

Vẻ mặt Hắc Ám Ma Quân hung dữ như một con quỷ, ông ta vung chiến mác lên.

Diệp Thành đứng yên mặc cho chiến mác ấy đâm vào người, không né tránh cũng không phòng ngự.

Phập!

Dưới sự chú ý của mọi người, ngực Diệp Thành bị đâm xuyên tại chỗ, máu tươi bắn ra, từng giọt từng giọt vô cùng chói mắt.

Trả lại ông một chưởng!

Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, một chưởng đập thẳng vào ngực Hắc Ám Ma Quân.

Phụt! Phụt!

Hai người đều nôn ra máu, đứng tách ra ở hai bên hư thiên, lúc này mọi người mới hiểu Diệp Thành dùng cách đánh địch thiệt một nghìn, mình thiệt tám trăm. Một mác của Hắc Ám Ma Quân đâm xuyên ngực hắn, một chưởng của hắn đánh trúng tim Hắc Ám Ma Quân.

Không đúng!

Địa Ma Quân đang theo dõi trận chiến ở Bắc Chấn Thương Nguyên nheo mắt, dường như ở nơi cách không biết bao nhiêu dặm vẫn nhìn thấy pháp ấn quái dị trước ngực Hắc Ám Ma Quân, hình dáng của nó như Luân Hồi, nó đang nhanh chóng xoay tròn liên tục huỷ diệt tinh khí và bản nguyên của Hắc Ám Ma Quân, đến linh hồn cũng khó tránh khỏi.

Luân Hồi?

Những ma quân khác cũng chợt nheo mắt: “Chẳng trách hắn có thể giết được Thiên Ma Quân, hoá ra là đã ngộ được sự huyền diệu này”.
Chương 1338: Nam Sở phản công

A…!

Khi tất cả ma quân còn đang chấn động thì bên ngoài tường thành Nam Sở đã vang lên tiếng gào thét đau đớn của Hắc Ám Ma Quân.

Nhìn từ xa, ông ta lảo đảo, đau đớn ôm ngực, thân thể không ngừng nứt toác, máu đen bắn ra, chân nguyên, tinh khí, bản nguyên khắp người, đến linh hồn cũng bị Luân Hồi Ấn kỳ lạ đó hoá giải.

Đây…!

Dù là tu sĩ Đại Sở hay đại quân Thiên Ma cũng đều sững sờ.

Một chưởng đó của Diệp Thành thật sự đáng sợ như vậy sao?

Không thể nào! Không thể nào!

Hắc Ám Ma Quân loạng choạng lùi lại, điên cuồng gào thét, đôi mắt màu máu nhìn chằm chằm Diệp Thành với vẻ khó tin. Ông ta đã nhận ra đó là Luân Hồi Ấn, sao ông ta lại không biết Luân Hồi Ấn kinh khủng thế nào, đó là cấm kỵ với ý nghĩa sâu xa đến Đại Đế cũng khó lĩnh ngộ được, vậy mà một cảnh giới Chuẩn Thiên lại có thể thông thạo.

Trong nháy mắt, ông ta hiểu ra tại sao Diệp Thành có thể giết được Thiên Ma Quân, có lá bài tẩy này, một khi Thiên Ma Quân trúng chiêu chắc chắn sẽ bị trọng thương.

Diệp Thành làm như không nghe thấy tiếng gào thét của Hắc Ám Ma Quân, hắn cầm Huyết Linh Thần Đao xông tới, đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm Hắc Ám Ma Quân, món nợ máu của Đại Sở cần có người trả lại.

Ở bên kia, Cơ Tuyết Băng cầm Huyền Linh Thần Kiếm, sát khí thông thiên, muốn lấy đầu của Hắc Ám Ma Quân huyết tế đồ nhi của cô trên thiên đường.

Cứu ta!

Hắc Ám Ma Quân sợ hãi, đột ngột xoay người, dưới chân lại xuất hiện dòng sông sẫm màu thông đến Bắc Chấn Thương Nguyên, ông ta muốn mượn bí pháp nghịch thiên này để chạy về chốn cũ.

Nhưng Cơ Tuyết Băng đã nhìn thấu sự bí ẩn của bí pháp này, cô bước lên hư thiên, thi triển bí thuật Đảo Ngược Càn Khôn, một kiếm vô song chém tan dòng sông dài sẫm màu đó, ngăn Hắc Ám Ma Quân bỏ trốn.

Phụt!

Hắc Ám Ma Quân hứng chịu phản phệ đáng sợ, lập tức hộc máu.

Nợ máu phải trả bằng máu!

Diệp Thành bay tới, một đao lăng thiên chém đứt nửa người Hắc Ám Ma Quân.

Giết! Giết cho ta!

Thấy Hắc Ám Ma Quân sắp bị giết chết, ma tướng của Thiên Ma và đại quân Thiên Ma ùn ùn kéo đến bao vây áp đảo.

Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng vẫn phớt lờ, mục tiêu của họ rất rõ ràng, đó là giết Hắc Ám Ma Quân. Không dễ gì mới khiến ông ta trọng thương, cơ hội nghìn năm có một như thế, sao họ có thể bỏ qua.

Hộ… Hộ giá… Hộ giá!

Hắc Ám Ma Quân kéo lê cơ thể đẫm máu, điên cuồng chạy trốn.

Diệp Thành bay vụt tới, nhưng bị một ma tướng chặn lại.

Cút!

Hắn quát lên như sấm, chấn động cả bầu trời, một đao hất văng ma tướng đó, ma tướng còn chưa rơi khỏi hư thiên đã bị Cơ Tuyết Băng phía sau chém bay đầu, hai người phối hợp ăn ý khiến tu sĩ Đại Sở hãi hùng.

Để mạng lại đây!

Giọng Diệp Thành lạnh lùng mà uy nghiêm, hắn cõng Hổ Oa, tay cầm thần đao bước đi trên ma hải tựa như ma thần bất khả chiến bại, mỗi bước đi đều khiến bầu trời rung chuyển, đuổi theo khiến Hắc Ám Ma Quân sợ hãi điên đảo.

Vô số ma binh đuổi tới, đứng chắn trước mặt Hắc Ám Ma Quân.

Diệp Thành người đầy máu và nước mắt, sát khí ngút trời, tay giơ đao hạ, từng tốp từng tốp ma binh ngã xuống, máu văng khắp hư thiên, sau lưng hắn chất đầy huyết cốt.

Để mạng lại đây!

Ở nơi khác, Cơ Tuyết Băng đã chặn phía trước Hắc Ám Ma Quân.

Người cô cũng đầy máu và nước mắt, cõng Tịch Nhan trên lưng, tay cầm thần kiếm, đứng trên thần hải như nữ sát thần vô song, mỗi khi vung kiếm là lại có rất nhiều ma binh bị giết chết, sau lưng cô cũng là núi thây và biển máu.

Tinh thần Hắc Ám Ma Quân hoàn toàn sụp đổ, trước có Cơ Tuyết Băng, sau có Diệp Thành, đều là những người như sát thần khiến ông ta cực kỳ sợ hãi.

A…!

Sau tiếng hét kinh hãi, ông ta bay vọt lên trời chạy trốn.

Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng lại giết thêm một nhóm ma binh nữa rồi cũng phóng thẳng lên bầu trời cao, đuổi theo Hắc Ám Ma Quân.

Dưới sự chú ý của mọi người, Hắc Ám Ma Quân, Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng, ba người như ba đạo thần mang phóng lên trời, giữa đất trời tối mịt trông cực kỳ chói mắt, ai cũng ngửa đầu nhìn lên theo dõi.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Ngay lập tức, có những tiếng nổ ầm trên bầu trời.

Sau đó một thân ảnh đẫm máu từ trên trời rơi xuống, đầu đã bị chặt, cơ thể chẳng còn hình người, nhìn kỹ mới thấy đó là Hắc Ám Ma Quân.

Ma quân!

Tướng của Thiên Ma và đại quân Thiên Ma kéo đến như thuỷ triều, nếu không tận mắt chứng kiến làm sao bọn chúng có thể tin được Hắc Ám Ma Quân chí cao vô thượng của mình lại bị giết như thế này.

Thiên Địa Đại Na Di!

Giọng nói lạnh lùng uy nghiêm vang lên, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên hợp lực thi triển thần thông nghịch thiên, đưa Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng từ trên bầu trời cao an toàn trở về tường thành Nam Sở.

Giết! Giết cho ta!

Các tướng của Thiên Ma vô cùng tức giận, đồng loạt chỉ vào tường thành Nam Sở.

Sau đó đại quân Thiên Ma ùn ùn kéo đến áp đảo như sóng biển cuộn trào, ập thẳng về phía tường thành như muốn nhấn chìm cả Nam Sở.

Chỉ sợ ngươi không đến thôi!

Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đồng loạt tạo thủ ấn.

Sau đó, tường thành hơn ba triệu dặm của Nam Sở rung chuyển kịch liệt, hàng trăm triệu thần mang bắn ra, nhắm thẳng vào Thiên Ma binh phía trước, chúng còn chưa đến gần phạm vi một nghìn mét của tường thành đã bị thần mang bắn chết hàng loạt.

Rút! Mau rút!

Một ma tướng vẫn còn bình tĩnh điên cuồng hét lên, với lối đánh này có trời mới biết sẽ có bao nhiêu người phải chết, hơn nữa còn chưa chắc đã công phá được Nam Sở.

Đại quân Thiên Ma tấn công chưa đến mười giây đã thảm hại rút lui, ai cũng nhìn tường thành Nam Sở với vẻ mặt hung tợn.

Đâu phải Đại Sở không có người, muốn chiến, vậy thì chiến!

Phía trên tường thành vang lên giọng nói uy nghiêm vang dội của Diệp Thành, giống như sấm sét khoáng thế, chấn động cả thiên địa.

Hắn đứng trên hư thiên, một tay cầm cờ chiến của Đại Sở, một tay cầm đầu Hắc Ám Ma Quân, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm phương Bắc, dường như có thể nhìn thấy các ma quân đang đứng trên bầu trời ở nơi không biết cách xa bao nhiêu dặm.

Chiến! Chiến! Chiến!

Câu nói này của Diệp Thành đã khơi dậy ngàn vạn cơn sóng, tu sĩ Đại Sở nhiệt huyết sôi trào, ai cũng giơ cao cờ chiến, hô hét ầm ĩ, chấn động bầu trời bao la.
Chương 1339: Đại Sở tang thương

Chiến! Chiến! Chiến!

Tiếng hô vang dội khiến đất trời rung chuyển, đại quân Thiên Ma ngoài thành đồng loạt lùi lại một bước.

Tiếng hô chấn động lòng người lúc này như ma chú, bám lấy linh hồn chúng khiến chúng không dám tiến lên một bước.

Nhìn thấy cảnh này, phía Địa Ma Quân ở Bắc Chấn Thương Nguyên đều cau mày.

Đại Sở mà chúng nghĩ sẽ dễ dàng thu phục lại xảy ra một chuỗi biến cố, tuy chúng giành được Bắc Sở nhưng lại mất đi hai ma quân và hàng nghìn ma tướng.

Bây giờ, đại quân Thiên Ma lại bị tiếng hô của tu sĩ Đại Sở làm cho sợ hãi chùn bước, đây là điều mà chúng không ngờ tới.

Phải biết rằng những Thiên Ma binh này ở Thiên Ma Vực có tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Thiên! Thế mà lại bị Đại Sở không có lấy một cảnh giới Thiên đẩy lùi, bọn chúng không biết nên thấy buồn cười hay thấy tức giận.

Minh Kim! Thu quân!

Cuối cùng Địa Ma Quân lên tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm phía Nam, trong mắt là ma quang u ám đáng sợ.

Ngay lập tức, đại quân Thiên Ma rút lui, nhưng chúng chưa rút về Bắc Chấn Thương Nguyên mà chỉ tập kết ở nơi cách Nam Sở ba trăm dặm.

Phù!

Thấy Thiên Ma rút quân, phía Đông Hoàng Thái Tâm trong Thiên Huyền Môn đều thở phào nhẹ nhõm.

Họ thở phào không phải vì Đại Sở chiến thắng, mà vì Thiên Ma đã tạm thời rút quân, như vậy Đại Sở sẽ có cơ hội nghỉ ngơi, ổn định trận cước mới có khả năng thắng, chờ ngày khác đưa quân về Bắc Sở cũng không phải không thể.

Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đã về tường thành, hai người đều nôn ra rất nhiều máu.

Họ chiến đấu trong đội quân chín mươi triệu ma binh, đây cũng là một hành động nghịch thiên, lại còn giết được cả Hắc Ám Ma Quân, chiến tích này xưa nay chưa từng có.

Thực lực của họ đã làm nên tên tuổi lừng lẫy cho Đại Sở, cũng để cho Đại Sở biết tuy Thiên Ma mạnh nhưng không phải không thể chống lại, chỉ cần tu sĩ Đại Sở đồng tâm hiệp lực thì cuối cùng bên chiến thắng nhất định sẽ là Đại Sở.

Khi mọi người đang kích động thì Diệp Thành đã đặt Hổ Oa trên lưng xuống, Cơ Tuyết Băng cũng đặt Tịch Nhan xuống.

Người hai cô cậu dính đầy máu, có máu của bọn họ cũng có máu của Thiên Ma.

Có lẽ bọn họ cũng được ra đi thanh thản, có hai người quan trọng nhất trong đời tiễn đưa, để họ không cô đơn trên đường đến Hoàng Tuyền, sư phụ của họ không tiếc liều mạng giết một ma quân trong đội quân chín mươi triệu Thiên Ma binh để chôn cùng hai đứa.

Haiz!

Nhìn Hổ Oa và Tịch Nhan, mọi người đều thầm thở dài, hai người xuất sắc nhất trong thế hệ Thanh Tự đã rời xa, cả hai được dự đoán là hai ngôi sao sáng nhất trong tương lai của Đại Sở, thế nhưng lại bị chôn vùi trong chiến tranh một cách đáng thương.

Tịch… Tịch Nhan!

Khi tất cả mọi người đều đang im lặng thì một người già run rẩy trèo lên tường thành, dáng người lọm khọm, tóc bạc trắng cùng với một bà lão xinh đẹp tóc đã bạc khoác tay nhau đi lên, đó chính là Hoàng đế Triệu Dục của nước Triệu ở thế giới phàm trần và Mẫu hậu của Tịch Nhan.

Tường thành vốn cấm người phàm đi lên, nhưng do thân phận của hai người họ đặc biệt nên mới có đặc quyền này.

“Ta xin lỗi!”

Giọng Diệp Thành khản đặc, đường đường là Thánh chủ của Thiên Đình nhưng lại phải cúi đầu, buông bỏ sự kiêu ngạo trước hai người phàm.

Có lẽ trong lòng hắn cảm thấy có lỗi, nếu năm đó hắn không cho Tịch Nhan hy vọng thì cô bé ngốc nghếch đó sẽ không vượt nghìn dặm xa xôi để đến Hằng Nhạc Tông, cũng không bước đi trên con đường tu đạo gập ghềnh, chông gai này.

Nếu thời gian có thể quay lại, hắn thà rằng Tịch Nhan là công chúa thế giới phàm trần, chiến tranh trong thiên hạ sẽ tự có tu sĩ xông pha chiến trận, còn cô bé chỉ cần làm người phàm là được, tìm một người mà mình yêu thương rồi nắm tay người ấy bên nhau đến già, còn hơn kết thúc bi thảm trên con đường tu đạo được trải bằng máu xương này.

“Thượng tiên đừng thấy áy náy, đây là con đường con bé tự chọn!”

Triệu Dục cõng Tịch Nhan lảo đảo bước xuống, bóng lưng khom xuống thật sâu, mỗi bước đi đều vô cùng nặng nề.

Tịch Nhan – đệ tử chân truyền thứ hai của Thiên Đình, được ca tụng là người có thiên phú cao nhất Đại Sở, tuy là tu sĩ nhưng cô bé cũng có cha mẹ. Lá rụng về cội, chốn về của cô bé đương nhiên phải là thế giới phàm trần.

Sau khi họ đi, Trương Phong Niên cũng trèo lên, nước mắt dàn dụa, ông cõng Hổ Oa trên lưng.

Trước khi tu luyện võ đạo, Hổ Oa và ông vẫn luôn sống nương tựa vào nhau, đứa bé chưa bao giờ được ăn no sẽ không bao giờ còn nở nụ cười lương thiện chất phác nữa, cậu bé nên được chôn trong khu vườn nhỏ của Hằng Nhạc Tông, trăm năm xuân thu sau này đều sẽ có một ông lão hiền từ trông nom.

Nhìn Triệu Dục và Trương Phong Niên đi xa, nước mắt làm mờ đi đôi mắt của Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.

Đây chính là chiến tranh, phải nhìn người thân yêu của mình ra đi trong tầm mắt, nỗi đau ấy thật sự thấu tim.

Bức tường thành ba triệu dặm và vùng đất Đại Sở rộng lớn đều chìm trong sự im lặng kéo dài.

Trận chiến Bắc Sở này, tu sĩ Đại Sở chết trận quá nhiều, cũng có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy người thân của mình chết thảm, mây mù hỗn độn che phủ hư thiên, đất trời Nam Sở vẫn tối mịt không thấy ánh nắng mặt trời, đến gió cũng lạnh buốt khiến mọi người bất giác cuộn mình.
Chương 1340: Thống soái của Đại Sở

Mau chóng khôi phục thương thế đi!

Sự im lặng kéo dài cuối cùng cũng bị giọng nói khàn khàn của Diệp Thành phá vỡ, máu và nước mắt trong mắt hắn cũng đã bốc hơi hết.

Nghe vậy, mọi người hít sâu một hơi, nhìn ra ngoài thành.

Chiến tranh vẫn chưa kết thúc, sẽ còn nhiều người phải chết hơn nữa, họ không có thời gian để đau lòng, họ cần thời gian để giữ trạng thái đỉnh phong để chuẩn bị cho trận huyết chiến không ngừng nghỉ tiếp theo, bảo vệ ngôi nhà của mình.

Các tu sĩ Đại Sở rút lui từ Bắc Sở về đều khoanh chân ngồi trên đất, có Đan Thành cung cấp Thánh dược trị thương.

Còn những tu sĩ trấn giữ Nam Sở lúc trước chưa tham gia đại chiến Bắc Sở hầu hết đều ở trạng thái đỉnh phong, lúc này tất cả đều đã lên tường thành, vẻ mặt ai cũng giận giữ, sẵn sàng ứng phó với sự tấn công của đại quân Thiên Ma bất cứ lúc nào.

Nhanh, nhanh, nhanh!

Khi mọi người đang trị thương thì phía Man Sơn và Viêm Long đã chạy khắp tường thành, thúc giục tu sĩ Đại Sở sắp xếp cường nỏ.

Cường nỏ dày hơn chiến mâu một chút, nó không phải cường nỏ bình thường mà bên trên được lạc ấn bí pháp đáng sợ, có lẽ không có tác dụng với cao thủ cấp bậc ma tướng nhưng với ma binh thì rất có hiệu quả.

Trên tường thành ba triệu dặm đều được gắn cường nỏ, nếu đại quân Thiên Ma dám tiến lên chắc chắn sẽ bị cường nỏ này bắn trúng.

Nhanh nhanh nhanh!

Đạo Huyền Chân Nhân và Phong Vô Ngấn cũng thúc giục, trên tường thành ba triệu dặm có một hàng cung tiễn thủ đứng ngay ngắn, những cung tiễn này là do Chú Kiếm Thành cung cấp, tất cả đều được lạc ấn bí thuật kinh khủng, không có tác dụng với ma tướng nhưng rất hữu dụng với ma binh.

Nhanh nhanh nhanh!

Vô Nhai Đạo Nhân và Cổ Tam Thông cũng đang bận rộn, họ tập hợp tất cả những người thông hiểu trận pháp kết giới trong Đại Sở, không ngừng tăng cường trận văn trên tường thành để đảm bảo khả năng chịu đòn của tường thành.

Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.

Đêm đen, trong đại điện trụ sở chính của Thiên Đình, người tập trung đông đúc, tất cả đều là lãnh đạo mỗi phương: Thánh chủ Thiên Đình Diệp Thành, chưởng giáo Chính Dương Tông Cơ Tuyết Băng, chưởng giáo Hằng Nhạc Tông Liễu Dật, chưởng giáo Thanh Vân Chu Ngạo, chư vương các đời, hậu duệ cửu hoàng với Thái Thượng trưởng lão của các thế gia lớn và Thiên Đình.

Lần này mới là đại liên minh theo đúng nghĩa, tất cả các thế lực của Đại Sở ngoại trừ những thế lực đã bị tiêu diệt thì hầu hết đều ở đây, có thể nói là vạn cổ thịnh thế chưa từng có trong lịch sử Đại Sở.

Đại điện lặng im như tờ.

Có lẽ vì ân oán tranh chấp lâu dài khiến họ vẫn còn khúc mắc với nhau, chẳng hạn như các chư vương và hậu duệ hoàng đế, chẳng hạn như các thế gia lớn với các chư vương, chẳng hạn như Cơ Tuyết Băng và Pháp Luân Vương.

Nhưng đại quân Thiên Ma ba trăm dặm ngoài thành khiến họ có cơ hội tập trung hết ở đây, Đại Sở nội loạn còn kém xa so với sự xâm lược của Thiên Ma.

Từ thời Sở Hoàng đến giờ, Đại Sở hỗn loạn mấy chục nghìn năm, ai có thể ngờ các thế lực thù địch hôm nay lại sát cánh bên nhau? Cảnh tượng này sao có thể không khiến người ta cảm khái? Đại Sở ngày nay khiến người khác vui vẻ yên tâm.

“Chắc hẳn các vị đã được thấy sự cường đại của Thiên Ma”, Diệp Thành lên tiếng, giọng nói khàn đặc phá vỡ sự im lặng trong đại điện: “Muốn thắng trận này, chúng ta cần phải đoàn kết tuyệt đối”.

“Nhưng không biết ‘tuyệt đối’ mà ngươi nói là phải ‘tuyệt đối’ đến mức nào?”, Huyết Vương liếc nhìn Diệp Thành.

“Chúng ta cần một thống soái, đại quân tu sĩ Đại Sở cần một người chỉ huy thống nhất”, Diệp Thành nhẹ giọng lên tiếng.

Lời này vừa thốt ra, mọi người trong đại điện, đặc biệt là các vị vương đều cau mày. Thống soái thì chỉ có một người, họ đều là đế vương, đều vô cùng kiêu ngạo, sao có thể nghe theo chỉ huy của người khác.

Nhưng họ cũng hiểu, trận đại chiến này rất cần một người chỉ huy thống nhất, như vậy mới có thể phát huy tối đa sức chiến đấu của tu sĩ Đại Sở, nếu chỉ tập trung một lần mà vẫn mạnh ai nấy làm thì Đại Sở vẫn sẽ loạn.

“Nhưng không biết ai sẽ lên làm thống soái?”, sau khi im lặng, Phệ Hồn Vương cất tiếng hỏi, khi nói còn không quên nhìn Diệp Thành.

“Nếu tám vị tiền bối bằng lòng thì có thể chọn một người trong số các vị”, Diệp Thành lại nói, tám tiền bối mà hắn nói đương nhiên là chỉ các vị vương.

Nghe vậy, chư vương hơi bất ngờ.

Đây là Nam Sở, đại bản doanh của Thiên Đình Đại Sở, chư vương các đời hay hậu duệ hoàng đế đều không ngờ Thánh chủ Thiên Đình lại không cưỡng đoạt vị trí thống soái Đại Sở.

Chỉ một giây trước, trong lòng họ đều có tính toán riêng, tính xem làm thế nào để tranh giành vị trí thống soái.

Nhưng lời nói của Diệp Thành khiến họ cảm thấy bản thân rất nực cười, đến giờ họ vẫn đang tự lừa mình dối người, sức chiến đấu chẳng bằng hậu bối, dũng khí và tấm lòng chẳng rộng lượng bằng hậu bối, đế vương vô song như họ chỉ như một trò đùa.

Đột nhiên các vị vương cười tự giễu, ai cũng xua tay.

Khi xưa họ thua hoàng đế Đại Sở không phải ngẫu nhiên, phần lớn là do thống soái thất sách, thời đại này họ lại thua Thiên Đình Đại Sở, cho dù Diệp Thành không có ý định tranh vị trí thống soái thì họ cũng chẳng có mặt mũi đảm đương.

Họ thừa nhận cho dù làm thống soái thì cũng không có tự tin thắng trận này, họ không tự tin không có nghĩa là Diệp Thành cũng không có.

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi Diệp Thành đã thành lập được Thiên Đình xưng bá Đại Sở, không chỉ dựa vào sức chiến đấu mà còn có bản lĩnh và sự quyết đoán, khí phách hoàng đế và khả năng thống ngự hơn người, thành tích bấy lâu nay của hắn đã vượt xa hoàng đế cùng kỳ trong quá khứ.

Thời đại chứng minh họ đều đã già.

Sự thật cũng chứng minh đây không còn là năm tháng huy hoàng của họ, lòng dũng cảm và trí tuệ của thiên kiêu thế hệ sau này vượt xa sức tưởng tượng của họ.

Đến giờ phút này, còn ai có tâm trạng tranh giành ngôi vương nữa, Thiên Ma xâm lược, họ lại một lần nữa chật vật trốn chạy, họ đã mệt rồi, nếu không làm được hoàng đế thì làm người bảo vệ hoàng đế hậu thế cũng không tệ.

Bất giác, các vị vương đồng loạt ngước mắt lên, đều nhìn về phía Diệp Thành.

Giờ phút này, họ đều đã buông bỏ sự kiêu ngạo.

Đồng thời, dù là hậu duệ hoàng đế, chưởng giáo tam tông, điện chủ chín điện, trưởng lão Thiên Đình và lão tổ các thế gia lớn cũng đều nhìn về phía Diệp Thành.

Diệp Thành, thống soái của Đại Sở!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom