• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (2 Viewers)

  • Chương 1701-1705

Chương 1701: Có thể nói là rất buồn nôn

Mỗi người tự tu luyện đi!

Sau khi Long Nhất rời đi, Diệp Thành để lại một câu rồi cũng bay ra khỏi tiên sơn.

Hiện giờ sự an toàn của người chuyển kiếp không còn là vấn đề nữa, vậy thì hắn cũng cần phải đi tìm người chuyển kiếp của Đại Sở, tinh vực này rất rộng lớn, còn có rất nhiều cổ tinh hắn chưa từng đi qua, còn rất nhiều nơi có người chuyển kiếp.

Sau khi Diệp Thành đi, phía Tư Đồ Nam mới hít vào một hơi thật sâu, người nào người nấy về núi của mình, khoanh chân ngồi trên đỉnh núi hấp thu linh nguyên thiên địa.

Diệp Thành bay ra khỏi Đại Sở Tinh, hắn khoác lên mình tấm hắc bào và đeo mặt nạ Quỷ Minh, dùng Chu Thiên Diễn Hoá che đi huyền cơ.

Bên ngoài Đại Sở Tinh nườm nượp bóng người, bọn họ tụ lại với nhau theo từng nhóm ba tới năm người chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cổ tinh này.

Vài ngày trước, người của Hoá Long Tông bị đuổi ra khỏi đây, tinh vực này vô cùng nhốn nháo, tất cả mọi người đều hiếu kì với chủ nhân mới của tinh vực này, có thể đánh đuổi cả Hoá Long Tông thì chắc chắn không hề đơn giản.

Ấy? Có người ra ngoài rồi!

Đang nói thì một người nhìn thấy Diệp Thành bay ra, kéo theo ánh mắt chú ý của tất cả mọi người về một phía.

Có điều vì Diệp Thành khoác hắc bào, đeo mặt nạ và dùng bí thuật che đi huyền cơ của cơ thể nên khiến tất cả mọi người nhìn không thấu dung mạo của hắn, sự thần bí này khiến người ta càng tỏ ra hiếu kì hơn.

Thấy vậy, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn đảo mắt nhìn tứ phương, thấy người chuyển kiếp thì cứ thế bay về một phía.

Phía sau, tu sĩ tứ phương do dự cuối cùng cũng không đi theo.

Sau khi nhìn Diệp Thành bọn họ lại nhìn Đại Sở Tinh rồi lần lượt đưa mắt nhìn nhau, có đi vào trong xem không?

Nói rồi không ít người tụ tập lại với nhau, tu vi không hề yếu, bọn họ liên tiếp bước vào Đại Sở Tinh.

Rầm! Rầm!

Ngay sau đó, trên Đại Sở Tinh liền vang lên âm thanh này, các tu sĩ vừa bay vào trong không lâu đều hối hả chạy hộc tốc ra ngoài, thân hình thảm hại, chạy còn nhanh hơn thỏ.

Trong tinh không, Diệp Thành như một đạo thần mang với tốc độ cực nhanh.

Cho tới nửa canh giờ sau hắn mới đáp xuống từ tinh không.

Đáng tiếc là Diệp Thành lại lần nữa bay vào tinh không.

Tiếp đó lại là một chặng đường rất dài, hắn bay vào mười mấy cổ tinh có sinh linh nhưng không thấy một người chuyển kiếp nào chứ đừng nói là cảnh tượng đông đúc như Hoá Phàm Tinh.

Ngày đêm dần trôi, chớp mắt đã ba ngày trôi qua.

Cho tới tối ngày thứ tư, Diệp Thành mới dừng chân trong tinh không.

Phía xa có một vì sao lấp lánh ánh bạc, kích thước chừng Chu Tước Tinh, dù cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể ngửi thấy khí tức rất nồng, không phải Chu Tước Tinh có thể so sánh.

Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn bay vào trong đó như một đạo tiên mang đáp trên hư thiên.

Hi vọng có!

Diệp Thành lẩm bẩm, tay trong ống tay áo bắt đầu tính toán.

Tính mãi, tính mãi, đôi mắt mang đầy hi vọng của hắn chợt sáng lên, quả thực, trên cổ tinh ngày có người chuyển kiếp.

Ba người!

Diệp Thành mỉm cười, hắn thu lại thần thông rồi bay về một hướng.

Sau ba tới năm phút, hắn mới dừng chân trên đỉnh núi và bay về phía thiên không ở xa.

Rầm! Rầm!

Khi Diệp Thành đưa mắt nhìn thì thiên địa liên tục vang lên những âm thanh dữ dội, nghe âm thanh thì có vẻ như có người đang đại chiến.

Ừm, quả thực có người đang đại chiến, đó là một thanh niên mặc y phục xanh và một thanh niên mặc y phục tím, bọn họ đấu tới mức đỏ gay mặt, liên tục tung đại chiêu.

Cả hai người chuyển kiếp giao đấu, một người chuyển kiếp đứng xem, thật thú vị!

Diệp Thành tặc lưỡi nhìn về một hướng khác.

Ngoài tên thanh niên áo tím và áo trắng đang đại chiến ra thì còn có một nữ tử mặc áo xanh đứng đó, toàn thân với thần hà rực rỡ bao quanh, trông cô giống như tiên tử hạ phàm, khí chất hơn người.

Diệp Thành thoáng nhìn và thẫn thờ.

Sau một hồi định thần hắn mới dụi mắt nhìn nữ tử áo xanh đó, nhìn mãi nhìn mãi khoé miệng giật giật, một cảm giác buồn nôn trỗi lên.

Giây phút sau đó hắn cúi người cứ thế nôn thốc nôn tháo.

Rầm! Rầm!

Trận đại chiến giữa tên thanh niên áo tím và áo xanh không vì Diệp Thành nôn ói mà dừng lại, ngược lại càng lúc càng khốc liệt hơn.

Cô ấy là của ta!

Tên thanh niên áo tím tức tối, cơn tức giận không vừa, hắn rít lên, giọng nói như từng lượt sóng dội.

Ai thắng ta theo người đó!

Nữ tử mặc áo xanh cười yểu điệu, nói rồi còn không quên hất tóc, cử chỉ và nụ cười của cô ta rất có sức hút, chỉ một câu nói khiến hai tên thanh niên kia càng giao chiến hăng hơn.

Nghe ba người bọn họ nói chuyện thì rõ ràng là hai tên này đang giao chiến để có được nữ tử áo xanh.

Kẻ nào thắng đương nhiên có thể ôm mỹ nhân rời đi rồi.

Phía này, nghe tiếng hô hào của hai tên thanh niên áo tím và áo trắng, Diệp Thành vừa nôn ói lại lần nữa khom người, đặc biệt là khi nghe giọng nói yểu điệu của nữ tử này, trong người hắn không sao ghết ghê rợn.
Chương 1702: Cũng là người chuyển kiếp

Tên thanh niên áo tím và áo trắng thấy vậy thì tạm thời ngừng chiến lần lượt ngoái đầu lại nhìn.

Đánh, các ngươi đánh tiếp đi, ta...!

Diệp Thành khom người xua tay, còn chưa nói xong thì đã nôn nói.

Thấy Diệp Thành như vậy tên thanh niên áo tím và áo trắng không chiến nữa, nhìn Diệp Thành, ngươi nôn ói tới mức này là đang sỉ nhục chúng ta sao? Hay là đánh giá thấp mắt nhìn của chúng ta.

Lúc này, hai tên này di chuyển tới đây, bọn chúng chỉ muốn đánh cho Diệp Thành một trận rồi mới đấu tiếp.

Hai tên này đi tới thì Diệp Thành cũng mới nhìn rõ được dung mạo của bọn họ.

Tên thanh niên áo trắng gầy như khỉ, vả lại còn xấu đau xấu đớn.

Tên thanh niên áo tím trông còn tử tế hơn một chút nhưng cũng chẳng ra sao, điều đáng nói là cái miệng của hắn phải rộng hơn người bình thường rất nhiều, xem ra có muốn nhét cả hai quả trứng cũng không thành vấn đề.

Cả hai tên lần lượt bay lên đỉnh núi nhìn xuống Diệp Thành ở bên dưới, mắng chửi: “Mẹ kiếp, ngươi nôn cái gì hả?”

“Ta...oẹ!”, Diệp Thành lại định nói gì đó nhưng thấy nữ tử kia bay lên đỉnh núi này thì lại khom người nôn tiếp, bao nhiêu thức ăn ăn ba ngày trước đã ra ngoài sạch sẽ.

“Không phải tên này ăn gì đó không sạch sẽ nên mới ôn ói vậy chứ? Ừm, ta thấy có vẻ là như vậy lắm”, nhìn Diệp Thành cúi người nôn ói, tên thanh niên áo tím bất giác xoa cằm nói ý tứ.

“Nói không chừng lại ăn phải phân”, tên thanh niên áo trắng buông lời phũ phàng.

“Còn buồn nôn hơn cả ăn phân...oẹ!”, Diệp Thành tranh thủ nói được một câu rồi lại nôn liên tục.

“Oẹ”, nhìn một đống hỗn độn mà Diệp Thành nôn ra, nữ tử áo xanh kia cũng bịt miệng suýt chút nữa nôn ra.

“Cô đi ra chỗ khác mà nôn đi”, Diệp Thành đẩy nữ tử áo xanh đi.

“Ngươi...quan tâm tới ta...oẹ!”

“Hay là chúng ta cho hắn một trận”, tên thanh niên áo tím lôi pháp khí ra.

“Đừng ồn ào, tên này ăn phải phân rồi”.

“Phù”, cuối cùng Diệp Thành cũng đứng thẳng người, hắn lau miệng, cố gắng không nhìn về phía nữ tử kia.

“Ta nói này, cảm giác ăn phân thế nào?”, tên thanh niên áo trắng huých Diệp Thành.

“Nói gì thế, ta đâu có ăn”.

“Vậy ngươi ăn phải cái gì mà nôn kinh vậy?”

“Nào, lại đây ca kể cho hai ngươi nghe một câu chuyện”, Diệp Thành một tay khoác vai tên thanh niên áo tím, một tay khoác vai tên thanh niên áo trắng, hắn cũng không quan tâm xem hai tên này có đồng ý hay không, cứ thế lôi chúng sang một bên.

“Ta nghe với”, nữ tử áo xanh đi theo.

“Cô đi sang một bên đi”, Diệp Thành lên giọng mắng mỏ.

“Ngươi dám mắng nữ nhân của ta, ta...hự!”, tên thanh niên áo tím và áo trắng còn chưa nói xong thì đã thấy một đạo tiên quang bay vào trán bọn họ, tiếp đó đầu bọn họ đau như búa bổ.

Hự!

Cả hai tên quỳ phịch xuống đất ôm đầu rít lên đau đớn.

Thấy vậy, nữ tử áo xanh thẫn thờ rút sát kiếm ra: “Ngươi đã làm gì với bọn họ?”

“Cô nói gì thế chứ?”, Diệp Thành gảy ra một đạo tiên quang, ngay sau đó hắn cấm cố nữ tử này, có lẽ vì nhìn thấy cô ta là hắn buồn nôn nên cứ thế đẩy cô ta vào hư thiên cách đó tám nghìn trượng.

Toàn thân nữ tử áo xanh loé lên tiên quang, cô ta muốn vùng vẫy thoát ra nhưng lại không thể, ánh mắt rõ vẻ sắc lạnh.

Diệp Thành không quan tâm, hắn tìm cho mình một chỗ thoải mái ngồi xuống, lấy vò rượu ra trút vào miệng tu ừng ực, hắn như muốn nuốt hết mọi thứ trong bụng trôi xuống nhưng cứ nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ muốn nôn ra.

A...!

Tên thanh niên áo tím và áo trắng vẫn còn kêu gào, gân nổi cả trên trán, đôi mắt hằn lên tơ máu, không biết từ bao giờ xuất hiện một hình ảnh mơ màng mang theo bao thăng trầm thời gian.

Diệp Thành hào hứng đưa mắt nhìn, hắn bất giác nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp bọn họ.

Một người trong đó chính là một tên hung hãn, cầm đầu cả Hắc Long Đảo với cái tên đầy bá khí: Ngô Tam Pháo.

Còn một tên khác là kẻ có đam mê với phao câu gà, và đó không phải ai khác mà chính là Thái Ất Chân Nhân, ông ta chơi Diệp Thành một vố không vừa khi còn ở Bắc Chấn Thương Nguyên.

Cho dù là Ngô Tam Pháo hay Thái Ất Chân Nhân thì đều chết thảm trong đại chiến với Thiên Ma.

Bọn họ là một thành viên trong đội quân viễn chinh của Đại Sở.

Năm xưa ngoài Đỗ Dung ra thì toàn bộ quân viễn chinhc ủa Đại Sở đều bị chôn vùi dưới đại địa, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân tan tành phần xác thịt, bọn họ đã hi sinh tới hơi thở cuối cùng để mở đường máu cho hắn.

Bây giờ cảnh tượng tanh máu đó vẫn còn trong kí ức Diệp Thành, trên bia mộ anh hồn hãy còn khắc tên bọn họ.

Diệp Thành mỉm cười nhìn hai người, nét mặt hồi tưởng.

Sau khi một làn gió nhẹ thổi qua, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân chuyển kiếp chợt thôi gào thét.

Cả hai người ngẩng đầu nhìn nhau rồi thẫn thờ nhìn sang Diệp Thành.

Hoan nghênh quay lại.

Diệp Thành trút một ngụm nước.

Một trăm năm rồi!

Cơ thể cả hai run rẩy, đôi mắt nhoà lệ, kiếp trước và kiếp này như một giấc mơ, trước khi tỉnh mộng bọn họ còn tắm máu trong trận chiến ở Bắc Chấn Thương Nguyên, sau khi tỉnh mộng bọn họ vẫn còn sống mà gặp lại Diệp Thành.

Cảnh tượng tiếp theo thì đủ cảm khái rồi.

Diệp Thành lấy ra hai vò rượu lần lượt đưa cho hai người.

Cả hai nhận lấy, thứ bọn họ uống vào là rượu nhưng từng giọt nước mắt lại lăn dài chảy theo đôi gò má, Diệp Thành cuối cùng cũng không khiến chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở thất vọng, sự nỗ lực của bọn họ không hề uổng phí, hắn thật sự đã chiến thắng trong trận chiến nghịch thiên cuối cùng, vì bọn họ, vì sơn hà rộng lớn, đòi lại món nợ máu cho chín mươi triệu người.

Nữ tử áo xanh vẫn đang bị cấm cố giữa hư thiên nhìn cảnh này mà tỏ ra khó hiểu, sao lại có thể uống rượu cùng nhau? Sao còn khóc nữa?

Diệp Thành liếc nhìn nữ tử áo xanh rồi hào hứng nhìn Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân: “Hai người cũng được đấy, hai người nghĩ kĩ chưa, nữ tử kia của ai? Hay là lại chiến tiếp một trận?”

“Cái này ấy à?”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân lần lượt vân vê lọn tóc, “ai thắng thì là của người đó”.

“Cô ấy cũng là người chuyển kiếp”.

“Cũng...cũng là người chuyển kiếp?”, cả hai người kinh ngạc nhìn Diệp Thành thăm dò: “Ai vậy?”

“Ngưu, Thập, Tam”.
Chương 1703: Không còn cảm xúc

“Ngưu...Ngưu...Ngưu Thập Tam?”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân trừng mắt, vẻ mặt trông hết sức thú vị bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

“Đúng là còn buồn nôn hơn ăn phân”, Diệp Thành thở dài.

“Ta...oẹ!”, cả hai người vừa định mở miệng thì ruột gan đã muốn lộn ra ngoài, bọn họ lần lượt cúi người, miếng nước vừa uống vào cứ thế phun ra đầy mặt đất, thức ăn ăn vào giờ chỉ còn là từng đống trên mặt đất.

“Cũng may ta đến sớm”, Diệp Thành thở dài, nếu như đến muộn một tới hai canh giờ thì nói không chừng một trong hai người Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đã lên giường với Ngưu Thập Tam rồi.

“Cảnh tượng đó....chẹp chẹp”, Diệp Thành tặc lưỡi, nghĩ rồi hắn lại buồn nôn, tu đạo hơn một trăm năm trời, hắn sợ rằng không thể tìm ra việc nào buồn nôn hơn việc này.

“Đúng là điên rồi....oẹ!”, Ngô Tam Pháo nói ra một câu rồi lại nôn ói.

“Còn buồn hơn hơn ăn phân....oẹ”, Thái Ất Chân Nhân mặt mày đỏ gay nói với giọng tức tối nhưng còn nôn nhiều hơn.

Cả hai người như thể ăn phải phân vậy.

Trùng sinh chuyển kiếp là một việc đáng mừng, tiện nhân Ngưu Thập Tam chuyển kiếp thành nữ lại là việc đáng bất ngờ hơn, có điều chuyện bất ngờ nhất chính là cả hai người bọn họ lại đều thích cô ta, không lâu trước đó bọn họ còn đánh nhau sứt đầu mẻ trán vì cô ta.

Đúng như Diệp Thành nói, cũng may Diệp Thành tới sớm, nếu như tới muộn một tới hai canh giờ thì thật đáng ngại, nhớ tới bộ dạng của Ngưu Thập Tam kiếp trước cả hai người không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Diệp Thành tặc lưỡi nhìn vào hư thiên.

Nam nhân luân hồi thành nữ, đây là chuyện mà hắn không ngờ tới.

Nghĩ rồi hắn chợt nói với giọng ái ngại và có phần buồn nôn.

Trên hư thiên, nữ tử áo xanh đang bị cấm cố nhìn Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân nôn ói dữ dội thì tỏ ra khó hiểu, mẹ kiếp, ta trông xấu đến mức các ngươi phải nôn dữ vậy sao?

Trong chốc lát, một đạo tiên quang bay ra khỏi đầu ngón tay Diệp Thành, bay qua hư thiên vào trán cô gái.

Hự!

Cơ thể nữ tử run rẩy, vẻ mặt tái nhợt, cô bắt đầu rít lên đau đớn.

Phía này, Diệp Thành đã lấy ra hai cục bông tự giác nhét chặt hai lỗ tai.

Không lâu sau đó, cơ thể nữ tử này run lên, cô đã nhớ lại kí ức kiếp trước của mình và nhớ lại tên mình ở kiếp trước: Ngưu Thập Tam.

Ngưu Thập Tam thẫn thờ nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân, cuối cùng thì mới nhìn lại chính bản thân mình, đôi chân dài, đôi gò bồng đào phập phồng, làn da trắng nõn nà, ở giữa hai chân còn có...

Mẹ kiếp!

Đột nhiên tiếng gào thét thảm thiết vang dội khắp hư thiên.

Điều đáng nói là sóng âm vô cùng mạnh mẽ chấn động cả hư thiên, chấn động cả đỉnh núi tứ phương.

Hự!

Nghe tiếng thét của Ngưu Thập Tam, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân lại khom người.

Hự!

Ngưu Thập Tam cũng bắt đầu nôn ói, ông ta bị Diệp Thành lôi vào hư thiên, cả ba người cắm đầu nôn liên tục.

Vẫn là câu nói đó, may là Diệp Thành đến sớm, nếu không thì sự việc sau đó nhất định rất khó nói, cả ba người chỉ cần nghĩ tới chuyện lên giường là có cảm giác muốn ăn phân.

Tiện nhân!

Nôn mãi nôn mãi, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân liền lao lên trước, bọn họ ấn Ngưu Thập Tam xuống, người không biết còn tưởng hai người này bắt nạt Ngưu Thập Tam vì lúc này Ngưu Thập Tam đang là một nữ nhân.

A....!

Ngay sau đó, trên đỉnh núi liền vang lên tiếng gào thét thảm thiết.

Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân ra tay không biết nặng nhẹ, vừa đánh vừa lớn tiếng mắng chửi, mẹ kiếp, ngươi chuyển kiếp thành một con chó cũng được, sao lại chuyển kiếp thành nữ nhân khiến chúng ta buồn nôn thế này.

Cảnh tượng này thực sự tanh tưởi, Diệp Thành cứ thế né đi thật xa, một nữ tử đang yên lành bị đánh tới mức không còn nhìn ra hình dạng con người, cho dù người ta vẫn nói phải thương hoa tiếc ngọc nhưng bọn họ không thể nào kiềm được cảm xúc muốn đánh Ngưu Thập Tam.

Không lâu sau đó, nguyên thần của Ngưu Thập Tam bay ra khỏi cơ thể, nguyên thần chính là hình dáng Ngưu Thập Tam ở kiếp trước.

Lại nhìn cơ thể nữ tử này, thật sự bị đánh hết sức thê thảm.

Lãng phí quá!

Diệp Thành chép miệng, một cơ thể nữ nhân như vậy lôi lên giường còn có hể dùng, có điều cảm giác có lẽ sẽ hơi khác một chút.

Hự!

Nghe câu nói này của Diệp Thành cả ba người lần lượt chép miệng, mẹ kiếp, ngươi mới giỏi đấy, cho ngươi lên giường thì ngươi có cảm xúc mà cởi quần không hả?

Màn đêm buông xuống cả ba mới ngồi xuống, ồ không đúng, Ngưu Thập Tam vẫn còn lai vãng trong hư không, ông ta vẫn ở trạng thái nguyên thần.

Tiện nhân!

Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân tức tối nhìn Ngưu Thập Tam, lừa dối tình cảm của chúng ta, chúng ta chuyển kiếp ngươi cũng chuyển kiếp, lại còn biến thành một nữ nhân, đúng là mặt dày.

Vẻ mặt Ngưu Thập Tam cũng không khá khẩm hơn là bao, mặt mày tối sầm cả lại.

Diệp Thành xoa cằm, trong đầu hắn hiện lên suy nghĩ quái dị, Ngưu Thập Tam thân là nữ nhân nhưng chưa từng lên giường với nam tu sĩ, nếu như từng lên giường thì đúng là thú vị.

Nghĩ gì thế?

Diệp Thành gãi đầu lấy ra một cơ thể đẩy về phía Ngưu Thập Tam.

Tức chết đi được!

Ngưu Thập Tam liên miệng mắng chửi, ông ta bay vào trong cơ thể đó.

Có điều sau khi Ngưu Thập Tam nhập vào cơ thể đó nhìn thế nào cũng thấy kì quặc, vì có kí ức một trăm năm làm nữ nhân nên đến từng cử chỉ tay cũng mang phong cách của nữ nhân, chẹp chẹp...!

Buồn nôn!

Ngô Tam Pháo và Ngưu Thập Tam lần lượt lên tiếng mắng chửi, nói rồi định nôn ra tiếp.
Chương 1704: Mượn pháp từ Thiên Giới

Cút!

Cái họng của Ngưu Thập Tam cất lên rất cao.

Cho tới đêm khuya mấy người mới ngừng lại, bọn họ cầm vò rượu ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, nói về những chuyện năm xưa, nhớ lại từng người của kiếp trước, ánh mắt hoang hoải.

Không biết vì sao mà nhìn mãi nhìn mãi, trong tinh không lại chợt có một vì sao rơi xuống, vẽ ra tinh quang tuyệt đẹp trong màn đêm.

Nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là một vì sao mà là một bóng hình bay xuống.

Rầm!

Sau tiếng động, một ngọn núi ở phía xa sụp đổ.

Chuyện gì thế?

Ngô Tam Pháo và Ngưu Thập Tam lần lượt đứng dậy.

Yên Lão Đạo!

Diệp Thành nheo mắt, bóng người vừa bay xuống kia chẳng phải là người cùng hắn đi cứu Yên Xích Hà của Đại Sở Hoàng Yên ở kiếp trước sao?

Nghĩ rồi Diệp Thành định đứng dậy bay về phía đó nhưng sau khi bước đi một bước lại chợt dừng lại vì còn có thêm một bóng hình nữa.

Đó là một người mặc hắc bào, trong màn đêm, bóng người này chẳng khác gì ma quỷ mang theo uy lực chiến đấu khiến người ta phải sợ hãi.

Là hắn.

Diệp Thành cau mày, đó chẳng phải là người bóng đen mà Tư Đồ Nam độ kiếp truy sát cả đêm sao? Thánh Nhân của Sâm La Điện, vả lại còn không phải là một Thánh Nhân tầm thường, tu vi ở tầng thứ chín.

Thánh Nhân!

Phía Ngưu Thập Tam tái mặt như thể nhận ra người bóng đen đó.

Quay lại!

Diệp Thành lôi cả ba người vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh rồi tiếp tục bay về phía Yên Lão Đạo.

Phía này, Yên Lão Đạo lảo đảo đứng dậy, toàn thân máu me be bét, ông ta bị thương quá nặng, rất nhiều đoạn xương trắng hếu lòi ra ngoài, đáng sợ nhất đó là phần ngực có một vết thương sâu trào máu.

Ngươi trốn nổi không?

Người bóng đen đã đến, đứng giữa hư thiên, vẻ mặt tôi độc, ánh mắt loé lên u quang, ông ta nhìn Yên Lão Đạo, uy lực mạnh mẽ, ông ta bay từ trên trời xuống, choán lấp cả bầu trời.

Phụt!

Yên Lão Đạo vừa đứng vững đã bị ép đến mức phun ra cả miệng máu, cả cơ thể nửa quỳ dưới đất.

“Giao ra đi”, người bóng đen kia cười u ám: “Có lẽ bổn thánh còn có thể khiến ngươi chết nhanh hơn một chút”.

“Không có”, Yên Lão Đạo hắng giọng cố gắng ngưng tụ khí huyết, tế ra một đạo đạo phù huyết sác dán vào trán, tiên quang của đạo phù loé sáng bay vào trán ông ta, hoá ra một đạo thần văn cổ xưa, khí thế ông ta lên cao khiến người bóng đen kia cảm thấy khó hiểu.

“Muốn chết”, kẻ bóng đen kia giáng một chưởng từ trên trời xuống, một chưởng nặng tựa núi non, còn chưa xuống đến nơi mà mặt đất đã nứt lìa.

Vẻ mặt Yên Lão Đạo điên cuồng, ông ta liều mạng xông lên, miệng nhẩm chú văn, xung quanh ông ta hiện lên rất nhiều phù văn to bằng nắm tay trẻ nhỏ, tự hình thành nên cửu cung bát quái.

Phá!

Sau tiếng hô của Yên Lão Đạo là sát kiếm được ông ta giơ lên chĩa vào hư thiên.

Cửu cung bát quái bay lên trời va chạm với chưởng ấn giáng từ trên trời xuống.

Rầm!

Hư thiên rung chuyển, chưởng ấn và cửu cung bát quái lần lượt nứt lìa.

Kẻ bóng đen kia hết sức dị thường còn cơ thể Yên Lão Đạo lại nứt ra, ông ta cố gắng chống đỡ lại một đòn công kích mạnh mẽ của Thánh Đạo tầng thứ chín, như vậy cũng đã đủ tự hào rồi.

Chết đi!

Người bóng đen mất đi nhẫn nại, chỉ tay vào hư không, hoá ra thần mang bay về phía trán của Yên Lão Đạo.

Đáng chết!

Yên Lão Đạo nghiến răng, cơ thể lảo đảo, nhất chỉ thần mang chĩa thẳng vào ông ta, ông ta tự nhận không thể né tránh, cũng tự nhận không đấu lại được, đó là chiêu tuyệt sát nhằm vào nguyên thần, không phải ông ta có thể chống đỡ.

Thế nhưng đúng lúc này có một bàn tay đặt vào vai ông ta từ phía sau kéo ông ta lại.

Diệp Thành đến rồi, hắn kéo Yên Lão Đạo đi rồi chắn trước người ông ta, thi triển bí thuật thái hư dịch chuyển nhất chỉ thần mang của người bóng đen kia vào hố đen không gian.

Có điều, người bóng đen kia là Thánh Đạo tầng thứ chín, một đòn tuyệt sát của ông ta không phải dễ dàng mà có thể hoá giải được, mặc dù là thái hư động nhưng cũng chỉ trụ được không tới một giây liền nổ tung.

Diệp Thành gặp phản phệ, khoé miệng trào máu.

Đa tạ đạo hữu!

Yên Lão Đạo lau đi vệt máu nơi khoé miệng, ông ta kinh ngạc nhìn Diệp Thành, không ngờ nổi một cảnh giới Hoàng lại có thể địch lại được đòn công kích của mình.

Đáng tiếc là Diệp Thành khoác trên mình tấm hắc bào, lại đeo mặt nạ quỷ minh và dùng Chu Thiên Diễn Hoá che đi bí thuật khiến khả năng quan sát của Yên Lão Đạo không thể nhìn thấu chân dung.

Diệp Thành không đáp lời mà nhìn chằm chằm vào hư thiên, người bóng đen kia cũng chú ý tới hắn, một khi khai chiến thì nhất định sẽ gặp phải đòn tuyệt sát bá đạo.

“Ngươi không hề đơn giản”, trên hư thiên vang lên giọng nói của người bóng đen, “có thể trụ được một đòn công kích của ta mà không chết thì trong tu sĩ cảnh giới Hoàng ngươi là người thứ hai”.

“Vậy ai là người đầu tiên?”, Diệp Thành hào hứng nhìn người bóng đen kia.

Nghe vậy, người bóng đen tối sầm mặt, nhớ tới người đầu tiên có thể phá được đòn công kích của mình mà không chết, sát khí của ông ta lại trỗi dậy, tên đó thực sự khiến ông ta phải chịu nhục không ít lần.

Có điều ông ta đâu biết người đầu tiên có thể phá được đòn công kích của ông ta và Diệp Thành căn bản là một người, chẳng qua ông ta không nhận ra Diệp Thành mà thôi.

“Còn có thể mượn pháp từ Thiên Giới”, Diệp Thành nhìn chằm chằm người bóng đen rồi lại truyền âm cho Yên Lão Đạo.

“Ngươi biết ta có thể mượn pháp?”, Yên Lão Đạo kinh ngạc nhìn Diệp Thành.

“Nói thừa, có mượn được không?”
Chương 1705: Tam Quân trợ chiến

“Có thể”, Yên lão đạo trả lời chắc chắn.

“Hi vọng ông tiến giới tới cảnh giới Chuẩn Thánh có thể gọi tới một vị đại thần”, Diệp Thành nói rồi lôi Ngưu Thập Tam, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh, “nhanh chóng mượn pháp”.

Thế rồi Diệp Thành phất tay đẩy lùi phía Yên Lão Đạo ra cả nghìn trượng.

Bóng đen cười tôi độc như ma như quỷ biến mất rồi nhanh chóng sát phạt tới trước mặt Diệp Thành, nhất chỉ thần mang chỉ về phía trán Diệp Thành.

Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn né người tránh đi nhất chỉ u mang kia, Hỗn Độn Thần Đỉnh hoá ra cả miệng sát kiếm, Diệp Thành lật người trảm ra cả một dòng tinh hà nhưng lại bị người bóng đen kia đánh tan chỉ bằng một chưởng.

Là ngươi!

Người bóng đen kia nhận ra Diệp Thành, quan trọng nhất là nhận ra khí tức của Diệp Thành.

Đột nhiên sắc mặt ông ta tôi độc hẳn lại, sát khít ngút trời, ông ta đã tìm Diệp Thành rất nhiều ngày nhưng không ngờ lại gặp mặt ở đây, đã gặp mặt rồi thì đương nhiên sẽ không thể để Diệp Thành trốn thoát.

Sâm La Giới!

Người bóng đen dùng một tay chỉ lên trời, triệu gọi ra kết giới mạnh mẽ bao trùm cả Diệp Thành bên trong.

Lần này ta xem ngươi chạy đi đâu!

Sau khi giam chân Diệp Thành, người bóng đen mới bật cười u ám, một bước bay lên trời, phần trán có u quang loé lên, lôi chớp bắn ra, cứ thế nhằm vào nguyên thần của Diệp Thành, ông ta muốn trảm diệt Diệp Thành bằng một đòn.

Diệp Thành không hề chậm trễ, hắn dùng thần thương để đối đầu, phá tan thần mang, sát kiếm trong tay hoá thành thần đao giáng từ trên trời xuống, chín đạo bát hoang trảm hợp thành một, ngưng tụ ra hỗn độn đạo tắc.

Phá!

Người bóng đen kia mạnh mẽ vô cùng, giơ bàn tay khổng lồ bóp nát tám đao mang bát hoang.

Tiếp tục!

Diệp Thành gằn lên, hắn rút đao ra, khí thế thôn thiên.

Người bóng đen đằng đằng sát khí.

Rầm! Rầm!

Trận đại chiến nổ ra, cảnh tượng vô cùng hoành tráng, cả thiên địa này bị phá tan tành.

Có thể thấy Diệp Thành ở thế yếu, khi một mình chiến đấu thì hắn không phải là đối thủ của Thánh Nhân tầng thứ chín, thánh thể dù có mạnh mẽ nhưng cũng đã vài lần bị đánh nứt lìa và phải cố gắng ngưng tụ lại.

So với hắn mà nói thì người bóng đen kia mặc dù thê thảm nhưng lại không hề hấn gì.

Trận đại chiến vô cùng khốc liệt, Yên Lão Đạo ở bên bắt đầu mượn pháp.

Ngô Tam Pháo, Ngưu Thập Tam và Thái Ất Chân Nhân khoanh chân ngồi thành một hàng, toàn thân từ đầu đến chân đầy phù văn, thấy Yên Lão Đạo lẩm bẩm chú văn, vẻ mặt có phần khác thường.

Thiên địa vô tận, càn khôn tá pháp, tốc tốc như luật lệnh!

Chỉ nghe thấy Yên Lão Đạo lẩm bẩm, giọng nói vang như tiếng chuông, tay cầm kiếm chỉ lên trời.

Ngay sau đó, cửu tiêu rung lên.

Tiếp đến, ba đạo thần hồng lần lượt bay từ trên trời xuống, cứ thế nhập vào người ba người bọn họ.

Cơ thể ba người run lên rồi nhanh chóng biến đổi hình thái, phần trán Ngô Tam Pháo có một đạo thần văn hoả diệm xuất hiện, phần trán Ngưu Thập Tam xuất hiện một đạo thần văn như hình giọt nước, còn trán Thái Ất Chân Nhân xuất hiện thần văn hình vì sao, trên cơ thể cả ba người xuất hiện khí tức không thuộc về thế giới này.

“Lão đạo nhà ông đúng là âm hồn không tan”, Thái Ất Chân Nhân là người đầu tiên đứng dậy, ông ta tối sầm mặt nhìn Yên Lão Đạo: “Vốn dĩ bản tinh quân vừa tiến giới không lâu thì giờ đã bị ông lôi xuống rồi”.

“Tự nhiên lại cả ba người cùng mượn pháp, không muốn sống nữa hay sao?”, Ngô Tam Pháo cũng đứng dậy, giọng nói thâm trầm.

“Có thể khiến cả ba người cùng lúc mượn pháp, công đức quả không vừa”, Ngưu Thập Tam khẽ mỉm cười.

“Ti Mệnh Tinh Quân, Thuỷ Đức Tinh Quân, Hoả Đức Tinh Quân, đang lúc gấp rút nên mới phải vậy, lão dạo ta cũng không còn cách nào khác”, Yên Lão Đạo mặt mày tái nhợt như tờ giấy, khéo miệng còn có máu trào ra, “ta cần mọi người trợ chiến”.

“Thánh Đạo tầng thứ chín, lại là một vai trò không tồi”, Ti Mệnh Tinh Quân liếc nhìn người bóng đen đang đại chiến với Diệp Thành trong kết giới Sâm La.

“Ấy”, khi nhìn thấy Diệp Thành, Ti Mệnh Tinh Quân chợt thốt lên, “là tên tiểu tử tên Diệp Thành, mới có mấy ngày không gặp mà hắn đã có khả năng chiến đấu với Thánh Đạo tầng thứ tám rồi”.

“Hắn...hắn là Diệp Thành?”, Yên Lão Đạo thẫn thờ.

“Sao, ngươi không biết sao?”, Ti Mệnh Tinh Quân nhướng mày tỏ ra có phần bất ngờ về câu nói của Yên Lão Đạo.

“Giờ thì biết rồi ạ”, Yên Lão Đạo hít vào một hơi thật sâu, trong ánh mắt rõ vẻ ngỡ ngàng, trước đó ông ta cũng đã có suy đoán nhưng lại không dám quả quyết, hiện giờ Ti Mệnh Tinh Quân đích thân nói thì cũng chứng minh thêm về suy đoán của ông ta, vì người biết ông ta có thể mượn pháp chỉ đếm trên đầu ngón tay.

“Đó chính là tiểu tử nhặt được roi đả thần tiên của Thái Công”, Thuỷ Đức Tinh Quân liếc nhìn Ti Mệnh Tinh Quân.

“Chính là hắn”.

“Đúng là được trời thương”.

“Người bóng đen kia tạo nghiệp quá nhiều, cũng có thể coi là trừ ma vệ đạo”, Ti Mệnh Tinh Quân lấy ra một bộ cổ thư và tím tên của người bóng đen kia, “để bổn Tinh Quân giúp ngươi”.

“Nhiều lời thế làm gì, đánh thôi”, Hoả Đức Tinh Quân mắng chửi, khí tức đúng như quân hiệu của mình, rất nóng nảy, ông ta cứ thế xông lên, trong tay còn cầm thần viêm đao.

“Tính vẫn nóng như vậy”, Thuỷ Đức Tinh Quân cười bất lực rồi cũng sát phạt theo cùng, chân bước trên thần hải, trong tay là thần kiếm, bên trên còn thuỷ ấn bao quanh.

“Quen rồi”, Ti Mệnh Tinh Quân cất cổ thư đi sau đó cũng bay vào hư thiên như một đạo thần mang, chân bước trên tinh hà, đầu lơ lửng tinh thiên, không hổ là Ti Mệnh Tinh Quân, bước đi thôi cũng quét theo cả những vì sao.

Rầm!

Hoả Đức Tinh Quân xông lên phía trước hung hãn vô cùng, ông ta vung Thần Viêm Đao trảm xuống, kết giới Sâm La kiên cố kia bị một đao trảm phá.

Ừm?

Người bóng đen đang giao chiến với Diệp Thành quay đầu nhìn.

Sao có thể?

Người bóng đen cau mày, trước đó khi Diệp Thành lôi Ngô Tam Pháo ra, ông ta nhìn rất rõ, rõ ràng Ngô Tam Pháo chỉ ở cảnh giới Hoàng mà sao hiện giờ lại có khí tức Thánh Nhân, vả lại uy lực còn rất mạnh.

Không đúng!

Nhìn mãi nhìn mãi, người bóng đen kia mới nheo mắt lại chỉ còn một đường như thể nhìn ra manh mối.

Nhìn cái gì mà nhìn?

Hoả Đức Tinh Quân nạt nộ, sải bước đi, không nói thêm lời nào mà cứ thế vung đao trảm xuống.

Người bóng đen vừa rồi thất thần thì lúc này bị động phòng ngự nhưng lại bị Hoả Đức Tinh Quân trấn áp lảo đảo lùi về sau.

Thái nhất thần thuỷ, cuồn cuộn mênh mông!

Thuỷ Đức Tinh Quân cũng đã tới, một kiếm chém ra một đạo thần hà dung hợp với đạo tắc vô thượng, người bóng đen vừa xông lên còn chưa kịp thở đã suýt chút nữa bị trảm lìa.

Ti Mệnh Tinh Quân sát phạt đến thì liền tận dụng tiên hoả và thiên lôi của Diệp Thành, dùng tới thiên lôi trận và viêm long quyết.

Phụt! Phụt!

Người bóng đen lại lần nữa bị thương, cơ thể vừa liền lại thì lúc này tiếp tục nứt lìa.

Có hỗ trợ có khác!

Diệp Thành chép miệng, người ở đây có thể coi là mạnh hơn rất nhiều so với lão yêu trừ ma ở Hắc Sơn.

Nói rồi, thần đao trong tay hắn đã biến thành sát kiếm, một đòn công kích phong thần quyết bá đạo đâm xuyên cơ thể người bóng đen kia.

Người bóng đen gằn lên phẫn nộ, tung chưởng đánh bay Diệp Thành sau đó tức tối nhìn ba vị Tinh Quân: “Ba vị đừng làm quá so với bổn phận của mình”.

“Sát nghiệp quá nhiều đương nhiên gặp báo ứng”, Ti Mệnh Tinh Quân lãnh đạm đáp lời.

“Đã vậy thì phải chiến thôi”, người bóng đen rít lên, một tay bấm quyết, phần trán còn có u quang chiếu lên trời cao, tản ra tạo thành vòng xoáy màu đen, vòng xoáy màu đen thông với một thế giới khác, cũng thoát ra luồng khí tức không thuộc về thế giới này.

“Không ngờ còn có thể kết nối với Sâm La Giới”, Ti Mệnh Tinh Quân hắng giọng cứ thế bay lên trời, thiên lôi trận và viêm long quyết lại lần nữa hiển hiện thần uy, hai đạo thần thông hợp thành một, uy lực mạnh mẽ khiến cơ thể người bóng đen kia bị đánh tan nát.

Phụt!

Người bóng đen lập tức phun ra máu, mượn pháp bị gián đoạn, lại thêm đại chiêu của Ti Mệnh Tinh Quân khiến ông ta trọng thương, còn vòng xoáy màu đen giữa hư thiên vời vợi kia cũng theo đó mà tan biến.

A...!

Tên bóng đen kia đầu tóc rũ rượu, ông ta gào thét, mặt mày tôi độc, hình thái như ác quỷ, ông ta huyết tế ra căn nguyên, phần trán có một đạo thần văn đen kịt xuất hiện, khả năng chiến đấu tăng vọt.

Chiến!

Diệp Thành, Ti Mệnh Tinh Quân, Thuỷ Đức Tinh Quân, Thuỷ Đức Tinh Quân sát phạt tới từ tứ phương, ra tay toàn đại thần thông.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom