• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (4 Viewers)

  • Chương 531-535

Chương 531: Ô Tiến

"Ồ? Nói lý do nghe thử xem", Lâm Hàn cười hỏi.

"Ừm, bản thân tôi cũng được coi như là người phía Bắc, nên có chút hiểu biết", Nhan Thành bắt đầu giải thích: "Tuy quán này không phải là quán sang trọng, nhưng nhìn vào lượng khách khứa thì có thể thấy đồ ăn rất ngon. Anh xem, bên kia lại có một người chạy tới quán này ăn đó".

Lâm Hàn gật đầu, nói: "Vậy chúng ta vào thử xem".

Anh nói xong bèn dẫn đoàn người đi về phía quán ăn kia.

Đi vào bên trong, tuy trang trí không tính là đẹp, nhưng lại sạch sẽ một cách bất ngờ, hiển nhiên chủ quán là một người rất kỹ tính.

Bởi vì lần đầu tiên tới đây, Lâm Hàn cũng không vào phòng mà chọn một cái vị trí có vẻ tốt ở ngay bên ngoài ngồi xuống, rồi chọn món.

Rất nhanh, một bàn đủ loại món ăn được bưng lên, sau khi đám người Lâm Hàn nếm thử thì đều thấy ngon cực kỳ.

Uống rượu, ăn các món ăn mang đậm chất vùng Bắc Đông, bầu không khí của cả đám mới thoáng dịu lại, ai cũng thả lỏng, thưởng thức đồ ăn.

Qua một lúc lâu, đám Lâm Hàn đã xử lý sạch cả bàn ăn, dù đã no rồi, nhưng mấy món mang đậm bản sắc vùng Bắc Đông này thật sự quá ngon, nên anh dứt khoát gọi thêm vài món đặc sản khác ăn tiếp.

"Anh Hàn, anh xem, may mà chúng ta đến sớm, không thì chẳng còn chỗ mà ngồi ấy chứ", Nhan Thành đắc ý nói.

Lâm Hàn nhìn xung quanh, quả thật là thế. Lúc này, đại sảnh đã sớm kín chỗ, nghe nhân viên phục vụ nói hình như cũng hết phòng nốt. Có một số người không có chỗ, đành đứng bên kia đợi, chờ ai ăn xong mới đến lượt mình vô ngồi.

"Buôn bán được ghê, quán này cũng không nhỏ, chắc phải chứa được 350 người, giờ lại chật ních như vậy, xem ra sự lựa chọn của Nhan Thành là chính xác", Ngô Xuyên ngồi cạnh uống một hớp rượu nói.

"Chứ gì nữa!", Nhan Thành cười đáp.

Sau đó, lại có một đám người nữa đến, trông bộ dáng thì hình như là mấy tay du côn.

"Ngại quá, giờ đã kín chỗ, nếu mọi người không phiền thì có thể đợi thêm một lát được không ạ?", nhân viên phục vụ lễ phép nói.

Mấy tên côn đồ kia lại không muốn chờ cho lắm, ánh mắt lia một vòng rồi dừng lại trên bàn của Lâm Hàn. Vị trí này nhìn có vẻ ổn áp phết, hơn nữa, hình như khách khứa cũng không phải dân nơi đây.

Nếu đây không phải dân địa phương thì đương nhiên đồng nghĩa với việc dễ bắt nạt.

Một tên trông như đại ca đám du côn kia vẫy tay, dẫn theo đám đàn em đi về phía bàn Lâm Hàn.

"Này, mấy đứa tụi bay mau tránh ra, tụi tao muốn ngồi đây ăn cơm", tên đại ca chỉ thẳng vào đám người Lâm Hàn nói.

Lâm Hàn nhíu mày, hôm nay tâm trạng đang tốt, nên anh không muốn bị đám du côn cắc ké này phá hỏng.

"Ngại quá, chúng tôi vẫn chưa ăn xong, mấy người hỏi bàn khác đi", Lâm Hàn lạnh nhạt nói.

Tên đại ca nghe thấy giọng anh không phải là dân ở vùng Bắc Đông này, lập tức nở nụ cười, đắc ý nói với mấy người anh em khác: "Tao nói đúng không? Bọn họ hoàn toàn không phải dân ở đây".

"Anh Kim có mắt nhìn người ghê", mấy tên côn đồ còn lại vội vàng nịnh hót.

Bấy giờ, Kim Lượng mới nhìn về phía đám Lâm Hàn, nói: "Mấy tên ngoại lai bọn mày còn ngây ra đó làm gì? Bọn tao có người trong giới đấy, khôn hồn thì mau cút đi, nếu không lát nữa bọn mày sẽ biết tay!"

"Nghe gì không? Dám đắc tội anh Kim, giờ tao chém mày luôn!"

"Đám người kia trông cũng không phải loại hiền lành gì".

"Thì sao? Đều là dân ngoại lai thôi, đến chỗ chúng ta còn không cụp đuôi mà sống à?"

Mấy tên du côn lớn tiếng chửi bới.

Ngô Xuyên sao có thể nhịn nổi, anh ta đã dọn dẹp không biết bao nhiêu thế lực vùng xám chân chính, có bao giờ bị mấy tên côn đồ cắc ké đối xử như vậy?

"Anh Hàn, với cái đám ấy, mình tôi là được", Ngô Xuyên nói xong bèn đứng dậy tính ra tay.

Đám người Tôn Hàn Các bên cạnh cũng không tính ra tay, mấy tên du côn này đều là loại tôm tép, một mình Ngô Xuyên thôi đã có thể giải quyết một cách dễ dàng rồi. Bọn họ bước tới giúp trái lại là đang khinh thường anh ta.

Lâm Hàn lại kéo Ngô Xuyên lại, nhàn nhạt nói: "Dù sao cũng mới tới, tốt nhất không nên gây chuyện, bực với đám nhãi nhép ấy làm gì, làm lơ bọn họ là được".

"Anh Hàn nói đúng", Ngô Xuyên gật đầu, cũng phản ứng lại, dù sao giờ mình cũng là đại ca của thế lực vùng xám Hoa Đông, sao có thể so đo với mấy tên côn đồ nhãi nhép kia nhiều vậy? Chẳng phải là đang làm trò hề à.

Đám Tôn Hàn Các cũng không nói gì, đứng dậy theo Lâm Hàn, chuẩn bị rời khỏi đây.

Nhưng mà, Kim Lượng nghe thấy câu đó của Lâm Hàn lại không vui, giơ chân đá lật bàn, chút đồ ăn còn thừa lập tức bắn lên người bọn anh.

"Nhóc con, chỉ với câu kia của mày, thì hôm nay mày không quỳ xuống xin lỗi tao thì đừng hòng đi khỏi đây!", Kim Lăng chỉ vào mũi Lâm Hàn quát.

Mấy tên du côn còn lại đều hả hê, xoa tay, chuẩn bị ra tay.

Lâm Hàn cúi đầu nhìn đồ ăn dính trên người mình, sắc mặt dần dần trở nên lạnh như băng.

"Nhóc con, tao nói chuyện với mày mà mày giả điếc hả?"

Kim Lương nói xong bèn đá một phát về phía anh.

Vốn dĩ, Lâm Hàn không muốn gây chuyện, dù sao cũng mới tới, nhưng đến nước này rồi, đương nhiên anh không thể nào nhịn được nữa.

Anh cũng giơ chân đá một cái về phía Kim Lượng.

"Rắc!" một tiếng nặng nề, Kim Lượng quỳ sụp xuống, ôm lấy chân mình hét thảm.

Một đá đó, chênh lệch mạnh yếu hết sức rõ ràng!

Mấy tên du côn còn lại thấy vậy, biến sắc, rồi cùng xông lên.

Lúc này, Ngô Xuyên cũng xông lên. Lâm Hàn thấy thế, mặc kệ mọi thứ, giao đám đó cho mình anh ta xử lý là đủ rồi.

Chưa đến 1 phút, mất tên du côn kia không tên nào thoát được, đều nằm liệt dưới đất gào thét thảm thiết, khiến những khách hàng trong quán ghé mắt, chỉ trò bàn tán.

Kim Lượng ôm chân, chống chiếc ghế bên cạnh khó khăn đứng dậy, nhìn đám Lâm Hàn với vẻ mặt hết sức khó coi.

"Tụi bay đánh đấm giỏi lắm chứ gì? Đợi đó cho tao, tao gọi người tới, để xem xem tụi bay còn đánh giỏi cỡ nào!", Kim Lượng nói xong, bèn lấy điện thoại ra gọi điện.

Lâm Hàn thấy thế vẫn dửng dưng, cũng không ngăn cản, anh muốn xem hắn ta có thể gọi ai tới.

Mà lúc này, khách khứa xung quanh đã có một số người nhận ra Kim Lượng kia.

"Tôi nói sao mà nhìn quen quen, đây chẳng phải là Kim Lượng à?"

"Kim Lượng là ai? Chưa nghe bao giờ luôn".

"Hắn ta chỉ là một tên du côn thôi, nhưng đại ca của hắn ta, chắc hẳn mấy người đã từng nghe thấy rồi đấy, gã tên Ô Tiến!"

"Cái gì? Ô Tiến? Vậy chúng ta mau đi thôi, không thể ngồi đây hóng chuyện được".

"..."

Tên tuổi của Ô Tiến vừa xuất hiện, đám người xung quanh đều biến sắc, gã chính là tay anh chị chẳng ai dám chọc ở đây.

Có người đang chuẩn bị rời khỏi đây, liếc đám Lâm Hàn, cuối cùng vẫn bước tới nhắc nhở:

"Mấy người là dân xứ khác tới đúng không? Tôi khuyên mọi người chạy mau đi, Ô Tiến kia là trùm ở chỗ chúng tôi, cực kỳ lợi hại đó. Vả lại, trên gã còn có nhân vật lớn hơn, nên chẳng ai dám chọc cả. Mấy người chạy nhanh đi, có giỏi võ cũng vô dụng thôi!"
Chương 532: Sao ông lại tới đây

Lâm Hàn gật đầu, cười nói: "Cảm ơn đã nhắc nhở, nhưng không sao đâu, mọi người đi đi, tôi chờ ở đây là được".

Vị khách kia thấy thế, lắc đầu, lại là một đám cứng đầu, cũng không khuyên nữa, vội vàng rời khỏi đây.

Rất nhanh, khách khứa trong quán đã bỏ đi sạch, chỉ còn lại đám Lâm Hàn và Kim Lượng. Gã Ô Tiến kia có vẻ khá là nổi tiếng.

Kim Lượng nhìn xung quanh vốn chật ních khách khứa, giờ lại bị dọa chạy thì hết sức đắc ý nhìn Lâm Hàn nói: "Sao? Giờ hối hận chưa? Có cũng vô dụng thôi, ban nãy chỉ cần mày quỳ xuống xin lỗi là được, nhưng lại dám ra tay với tao. Đánh đấm giỏi lắm chứ gì? Đợi lát nữa, để xem mày sẽ chết như thế nào!"

Đám Lâm Hàn vẫn bình chân như vại nhìn bọn Kim Lượng, chẳng thèm nói câu nào, dường như là khinh thường nói chuyện với bọn họ.

Kim Lượng thấy mình bị làm lơ thì thầm khó chịu, quyết tâm lát nữa nhất định phải tra tấn đám người kia cho ra trò!

Chỉ chốc lát sau, một đám người mặt mày dữ dằn bước vào.

Kim Lượng thấy thế, vội vàng nhịn cơn đau ở đùi tiến lên.

"Anh Ô, chính là đám người kia, ban nãy em đã báo tên anh ra, thế mà còn ra tay với tụi em, còn nói Ô Tiến có xách giày cho cậu ta cũng không xứng, anh nói thử xem...", Kim Lượng thêm mắm dặm muối kể lại.

Ô Tiến là một thanh niên cao to, lúc này, nghe Kim Lượng kể thì lộ ra vẻ mặt tức tối nhìn đám Lâm Hàn.

Gã vung tay lên, tụi đàn em lập tức xông lên vây lấy mấy người Lâm Hàn.

Sau đó, Ô Tiến cũng bước tới, nhìn thì nhận ra Lâm Hàn không phải dân nơi đây.

"Khách ngoại lai? Dân xứ khác mà còn dám ngông cuồng như vậy à? Thú vị, để xem lát nữa tụi mày bị đánh thì có còn giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh như bây giờ hay không!", Ô Tiến nói xong, bèn chuẩn bị bảo đàn em ra tay.

Lâm Hàn lạnh lùng nhìn đám Ô Tiến, chẳng nói gì, tuy đối phương đông, nhưng mỗi người bên anh đều là tay già đời, nên không có gì phải sợ cả.

Ngay lúc hai bên sắp ra tay thì điện thoại Lâm Hàn chợt reo lên.

Lâm Hàn nhìn thì thấy là Trương Thiên Sơn gọi tới, bèn nhấn nghe.

"Cậu Lâm, xin hỏi mọi người đến đâu rồi? Để bên tôi cũng tiện đi đón cậu", Trương Thiên Sơn kính cẩn nói, dù sao nếu dựa theo thực lực thì Ngô Xuyên xếp ngang hàng với ông ta, nên đương nhiên thân phận của cậu Lâm này phải cao hơn ông ta rồi.

Lâm Hàn nhìn xung quanh, sau đó nói tên quán ăn này cho Trương Thiên Sơn.

"Lúc nào rồi mà còn nghe điện thoại thế hả? Đúng là không biết chữ chết viết thế nào mà!", Ô Tiến quát, lúc này nghe điện thoại, không phải đang vả mặt của bọn họ thì là gì?

Trương Thiên Sơn trong điện thoại nghe vậy, chợt nhận ra bên Lâm Hàn đang gặp rắc rối, vội nói: "Cậu Lâm, đây là địa bàn của tôi, ngại quá, đã gây rắc rối cho cậu rồi. Mọi người không cần ra tay, tôi sẽ lập tức dẫn người mình đến giải quyết!"

Ông ta nói xong bèn cúp điện thoại, tức thì dẫn theo một số người chạy tới chỗ Lâm Hàn.

Lúc này, phía bên Lâm Hàn, Ngô Xuyên xích đến gần anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh Hàn, chúng ta còn ra tay nữa không? Theo tôi quan sát thì đám người kia chỉ xoàng xoàng thôi, đông người cũng chẳng sao, chúng tôi vẫn giải quyết được".

Lâm Hàn do dự, cuối cùng nhìn Ô Tiến nói: "Muốn ra tay thì để lát nữa đi, có người sắp đến rồi".

Dù sao đây cũng là địa bàn của Trương Thiên Sơn, nên giao cho ông ta xử lý thì hơn, lỡ đám đấy có quan hệ với ông ta, Lâm Hàn đụng vào bọn họ sẽ ảnh hưởng tới việc hợp tác sắp tới giữa đôi bên thì lại không hay.

Kim Lượng nghe vậy, cười khẩy, nói: "Đầu mày có vấn đề à? Anh Ô Tiến chính là trùm khu này của bọn tao, mày có kêu ai tới giúp cũng vậy thôi!"

Ô Tiến cũng nhìn đám Lâm Hàn với vẻ mặt buồn cười, nói: "Được, bọn tao bèn chờ một lát, để xem mày có thể gọi ai tới, thú vị thật đấy!"

Bọn đàn em của gã đều cười ầm lên, cảm thấy đám Lâm Hàn thật là buồn cười.

Chẳng bao lâu sau, có hai chiếc xe dừng lại trước cửa quán ăn, bên trên bước xuống bảy tám người.

Kim Lượng nhìn xong, lập tức bật cười: "Bảy tám người? Số ấy làm sao đủ đánh? Nhóc con, mày không biết đếm hả? Bên tao có bảy tám chục người đấy, mày gọi tụi kia đến để tấu hề hả?"

Còn Ô Tiến, giờ đây sắc mặt gã ta lại hơi kỳ lạ, có chút không tin nổi nhìn mấy người kia, cẩn thận xác định.

Mãi đến khi bọn họn bước vào quán ăn, Ô Tiến mới lộ vẻ không tài nào tin nổi mà xác định, hớt ha hớt hải chạy tới.

"Ông... Sao ông lại đến đây?"

Ô Tiến run rẩy nhìn Trương Thiên Sơn.

Trương Thiên Sơn liếc Ô Tiến một cái, nhàn nhạt hỏi: "Cậu biết tôi? Người kiếm chuyện với bọn họ là người của cậu?"

Ô Tiến sửng sốt, chợt nhớ ra lẽ nào tên ngoại lai gọi điện kêu người tới chính là ông lớn này? Gã lập tức cảm thấy cực kỳ khó tin.

Sao có thể thế được? Chẳng lẽ, mấy tên ngoại lai kia có quan hệ với ông lớn này ư?

Tuy Ô Tiến rất có tiếng ở nơi đây, nhưng ở trước mặt người này lại chẳng là cái đinh gì hết.

"Hỏi cậu đấy, ngây ra đó là sao?", một người đàn ông đứng cạnh Trương Thiên Sơn quát hỏi.

Ô Tiến chợt giật mình hoàn hồn, suýt nữa thì quỳ xuống.

"Tôi, tôi là đàn em của Bưu Tử, mấy ngày trước may mắn có thấy ông một lần. Chuyện này không có quan hệ gì tới tôi hết, dưới trướng tôi có người tên Kim Lượng, hôm nay..."

Ô Tiến lập tức kể lại hết mọi chuyện ban nãy, sợ để sót điều gì sẽ khiến cho ông lớn này khó chịu.

Cùng lúc đó, Kim Lượng trong quán ăn thấy thế, chẳng hiểu ra sao, bèn bước tới.

"Anh Ô, đây là ai? Sao anh lại sợ ông ta thế, đại ca của anh không phải anh Bưu à, ở vùng này, ai mà không sợ anh ấy chứ!", Kim Lượng nói.

Ô Tiến nghe vật, trừng Kim Lượng, thầm nghĩ muốn chết quách đi cho rồi. Anh Bưu kia là đại ca tao, đúng là người mà chẳng ai dám chọc trong vùng, nhưng với lý do là anh ấy đi theo Trương Thiên Sơn, có ông ta bảo kê...

Giờ, Trương Thiên Sơn đã hiểu hết mọi chuyện, liếc Kim Lượng, hỏi: "Là cậu xảy ra xung đột với bọn họ à?"

Kim Lượng nghe vậy, nhìn Trương Thiên bằng ánh mắt khó hiểu, ông ta là ai mà có thể khiến Ô Tiến sợ hãi như thế? Nhưng nghĩ đến việc đám người kia chỉ là khách ngoại lai, Bắc Đông lại nổi tiếng đoàn kết, cho dù người ở đây có đuối lý thì vẫn sẽ giúp đỡ nhau.

Hắn ta nghĩ thế bèn chẳng sợ gì nữa, tên này có lai lịch thì sao, lẽ nào ông ta lại ra tay với mình vì người ngoài à? Đây không phải là chọc giận dân Bắc Đông ư?

"Đúng vậy, là tôi, tôi bảo đám người ngoại lai kia nhường chỗ, thế mà còn vặt lại mấy câu mới nhường, đúng là thú vị!", Kim Lượng nói.

Ô Tiến đứng cạnh cũng không nhìn nổi nữa, nếu để Kim Lượng nói tiếp, chẳng phải chắc chắn sẽ đắc tội ông lớn này sao?

Đến lúc đó, Ô Tiến không quan tâm hắn ta thế nào, nhưng liên lụy đến gã ta thì toi rồi.
Chương 533: Trang viên

"Chát!", một tiếng bạt tai cực kỳ vang dội.

Kim Lượng bụm mặt khó tin nhìn Ô Tiến.

"Anh Ô, anh làm gì vậy? Tại sao chỉ vì vài ba người ngoài mà đánh em?", Kim Lượng lẩm bẩm nói.

Người thanh niên đứng cạnh Trương Thiên Sơn thấy vậy lạnh lùng nhìn Ô Tiến nói: "Ở đây tới lượt mày ra tay sao?"

"Dạ không, không dám".

Ô Tiến bị dọa lùi về sau mấy bước, giải thích: "Tại tôi quản lý thuộc hạ không tốt nên mới xảy ra cớ sự này, tôi sẽ trừng phạt nó thật nghiêm khắc, tuyệt đối sẽ không để chuyện này tái diễn nữa!"

Mặc dù Kim Lượng không hiểu gì cả, lúc này cũng đã nắm bắt được tình hình, tuy không biết người này là ai, nhưng hình như Ô Tiến rất sợ ông ta...

Trương Thiên Sơn lại không thèm quan tâm họ, bước nhanh đến trước mặt mấy người Lâm Hàn.

"Đã không đón tiếp từ xa lại để xảy ra những chuyện này, thật sự xin lỗi", Trương Thiên Sơn vừa nói, vừa khom người bày tỏ xin lỗi, hết sức tôn trọng Lâm Hàn.

Ô Tiến đứng sau thấy vậy bèn bị hù khiếp vía.

Vốn dĩ, Ô Tiến tưởng rằng mấy người này có chút quen biết với vị kia mà thôi, bây giờ chứng kiến cảnh này thì mới biết không chỉ đơn giản như vậy.

Vị kia dẫu sao cũng là đại bàng núi vùng Bắc Đông này, sao lại đối đãi kính trọng với một tên ngoại lai như vậy? Thái độ kia cho thấy địa vị người nọ còn muốn cao hơn ông ta...

Lâm Hàn thấy vậy cũng khá ngạc nhiên, không ngờ bản thân Trương Thiên Sơn là đại bàng núi vùng Bắc Đông, nhưng thái độ lại kính trọng mình như vậy. Trong lòng cũng yên tâm phần nào, Trương Thiên Sơn hành động như này, cho thấy cuộc đàm phán hợp tác này có lẽ sẽ suôn sẻ thôi.

"Ông khách sáo quá, chỉ là hiểu lầm va chạm nhỏ thôi, không ảnh hưởng gì lớn cả, nơi này lộn xộn quá, chi bằng chúng ta đổi nơi nói chuyện đi?", Lâm Hàn lễ phép nói.

"Đương nhiên là được, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, mời đi bên này, xin hãy yên tâm, tôi sẽ trừng phạt mấy tên này thích đáng!", Trương Thiên Sơn vừa nói, vừa mời Lâm Hàn đến chỗ của ông ta.

Đối với những người như Trương Thiên Sơn, chiêu đãi một vị khách quý thì phải mời họ về nhà. Còn những vị khách bình thường thì chỉ sắp xếp ở khách sạn thôi, mà dù khách sạn có tốt đến đâu thì ý nghĩa cũng hoàn toàn thua kém với việc mời thẳng về nhà ông ta.

Lâm Hàn nghe vậy liền lắc đầu, anh nói: "Cũng không cần phải phạt mấy tên lính lác này làm gì, dù sao thì bọn họ cũng có làm được gì đâu".

Thứ nhất, mấy tên côn đồ này không nhất thiết phải truy cứu làm gì. Thứ hai, vì ở đây là địa bàn Trương Thiên Sơn, chung quy vẫn là người của ông ta, Lâm Hàn vẫn nên biết điều nhượng bộ.

Trương Thiên Sơn nghe vậy cũng không nói thêm gì, liếc nhìn người bên cạnh.

Người nọ thấy vậy liền gật đầu, đi tới trước mặt Ô Tiến nói: "Xử phạt đúng mực những tên thuộc hạ này đi, ngoài ra, nếu sau này còn tái phạm, tự mà lo liệu!"

"Dạ vâng, dạ vâng!"

Ô Tiến gật đầu như giã tỏi, vô cùng cảm kích.

Rất nhanh, nhóm Lâm Hàn đã ra khỏi quán ăn theo chân Trương Thiên Sơn lên xe rời đi.

Thấy đám người Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn đã khuất bóng, Ô Tiến mới thở phào nhẹ nhõm, may là lần này vị ngoại lai bí ẩn kia không truy cứu, nếu không Ô Tiến đoán chừng mình không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa rồi.

Kim Lượng đứng cạnh vẫn còn chưa hiểu mô tê gì, nghi hoặc hỏi: "Anh Ô, người mà tên ngoại lai kia gọi đến rốt cuộc là ai vậy? Chẳng lẽ còn trâu bò hơn cả anh Bưu sao? Anh làm gì mà sợ ông ta đến vậy chứ?"

Ô Tiến nghe xong thì tức muốn bể phổi, lần này không phải tại Kim Lượng thì gã ta sẽ gặp chuyện này sao? Mặc dù bây giờ bên kia nói không truy cứu, nhưng sau này làm sao còn cơ hội được Trương Thiên Sơn trọng dụng nữa, Ô Tiến mãi mãi không thể tiến thêm được bước nào nữa!

"Chát!", một tiếng bạt tai lại vang lên.

Nửa bên mặt còn lại của Kim Lượng cũng sưng vù.

"Người vừa rồi là đại bàng núi vùng Bắc Đông của chúng ta đấy, là đại ca của đại ca tao! Mày có biết vừa rồi tao suýt bị thằng nhãi nhà mày hại chết không hả? Nếu không nhờ người ngoại lai kia chịu bỏ qua, chúng ta chết chắc rồi! Tao nói cho mày biết, chuyện này chưa xong đâu, về tao sẽ cho mày biết tay!", Ô Tiến quát xong thì thở hổn hễn rời đi.

Kim Lượng bị dọa cho chết đứng.

Người vừa rồi là Trương Thiên Sơn? Là đại bàng núi vùng Bắc Đông này sao? Ông ta là đại ca của đại ca của đại ca mình?

"Sao...sao mà mình xui xẻo thế trời?", nhất thời Kim Lượng muốn đập đầu chết quách cho rồi.

Đồng thời, đám người Kim Lượng và Ô Tiến cũng không tài nào hiểu nổi, vừa rồi tại sao Trương Thiên Sơn lại tiếp đón đám người ngoại lai kia cung kính như vậy, trước giờ chưa từng nghe có chuyện này bao giờ, người như nào mà đáng để Trương Thiên Sơn phải kính trọng như thế?

Đám người ngoại lai đó rốt cuộc có lai lịch khủng bố đến cỡ nào chứ?

Trên xe.

Lâm Hàn ngồi cùng Trương Thiên Sơn ở băng ghế sau, những người còn lại thì đi xe khác.

"Cậu Lâm, thành thật xin lỗi cậu, hôm nay cậu chỉ vừa đến mà đã gặp chuyện như thế này rồi", Trương Thiên Sơn lại lần nữa nói xin lỗi.

Lâm Hàn xua tay, anh nói: "Chuyện nhỏ mà, bỏ qua đi, không có gì đâu".

Trương Thiên Sơn thầm đánh giá Lâm Hàn, xác nhận Lâm Hàn thật sự không để ý đến chuyện này chứ không phải do nể mặt ông ta, lúc này, ông ta mới cảm thấy yên tâm không đắn đo nhiều nữa, và cũng khá mong đợi lần hợp tác này.

"Cậu Lâm, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn tiệc chào đón cậu rồi, bây giờ đi cùng chúng tôi qua đó ăn chút gì nhé?", Trương Thiên Sơn lại hỏi.

Lâm Hàn nghe vậy thì xoa bụng, cười nói: "Nói thật thì, cũng vì các món đặc sản ở quán ăn vùng Bắc Đông mấy ông ngon quá, tôi với bạn tôi đã ăn rất no rồi, chi bằng hẹn ngày mai được không?"

Trương Thiên Sơn nghe vậy chỉ đành phải bỏ cuộc, trưa mai sẽ tổ chức một bữa tiệc khác tiếp đãi đám người Lâm Hàn.

Rất nhanh, những chiếc xe dừng lại trong trong trang viên của Trương Thiên Sơn, đám người Lâm Hàn bèn xuống xe.

Bởi vì cũng không còn sớm, Trương Thiên Sơn trò chuyện thêm mấy câu thì không làm phiền nữa, ông ta để lại một người đưa nhóm Lâm Hàn dạo quanh vài vòng, sắp xếp chỗ ở nghỉ ngơi rồi mới rời đi.

Nhìn thấy đám người Trương Thiên Sơn đi xa, Ngô Xuyên vội sáp lại nhỏ giọng nói: "Thế nào?"

Lâm Hàn khẽ gật đầu, nói: "Tính cách hào sảng hẳn rất hợp để làm cộng sự, nhưng cụ thể ra sao thì ngày mai nói chuyện mới biết được".

"Dẫn chúng tôi đến chỗ ở đi, sau đó chúng tôi sẽ tự đi dạo, không phiền cậu nữa", Lâm Hàn nói với người Trương Thiên Sơn để lại.

"Vâng!"

Ngay sau đó, Lâm Hàn đến chỗ nghỉ ngơi, ghi nhớ địa điểm xong thì rảo bước đi dạo trong trang viên.

"Anh Hàn, rốt cuộc người này là ai? Tôi vừa xem qua, vị trí của trang viên này rất gần trung tâm, địa bàn ở đây tấc đất tấc vàng đấy, thế mà người nọ lại có thể xây cả một cái trang viên rộng lớn như này", Nhan Thành ngờ vực hỏi.

Ngô Xuyên gật đầu cũng nói: "Đúng vậy, hơn nữa trang viên này bày trí cũng rất đẹp nữa".

Lâm Hàn có hiểu biết nhiều hơn, cười nói: "Hai người nhìn hình dáng hòn non bộ bên kia đi, cả cách bày trí tổng thể nữa, có thể nhìn ra được gì không?"

Ngô Xuyên và Nhan Thành quan sát một lúc, cảm thấy có hơi đặc biệt, nhưng lại không thể nói ra nguyên nhân, hai người họ nghi hoặc nhìn Lâm Hàn.

Lâm Hàn lại mỉm cười, cũng không giải thích thêm.

Khi còn bé, Lâm Hàn lớn lên trong đại viện của nhà họ Lâm, đương nhiên nhìn ra được không ít, cách bày trí của cả trang viên này nhất định do Trương Thiên Sơn đã mời những bậc thầy về bày trí ra tay, không chỉ khí thế và tao nhã, mà còn phù hợp với huyền học vô cùng chuyên sâu trong Phong Thủy.
Chương 534: Trương Thiên Sơn vùng Bắc Đông

Dạo một lúc thì nhóm Lâm Hàn đi về nghỉ ngơi, dù sao ngay mai vẫn còn chuyện quan trọng cần bàn bạc với Trương Thiên Sơn nữa.

Sáng hôm sau, Lâm Hàn dậy rất sớm.

Vệ sinh cá nhân rồi ăn bữa sáng do người của Trương Thiên Sơn chuẩn bị sẵn, rồi một mình Lâm Hàn rảo bước đi dạo trong trang viên.

Vừa đi chưa được bao lâu, Lâm Hàn đã bắt gặp Trương Thiên Sơn cũng đang tản bộ.

Hai người thấy nhau thì bật cười, bèn cùng nhau đi chung.

Đi một hồi lâu, Trương Thiên Sơn mới không kiềm được mở miệng: "Không biết cậu Lâm cảm thấy thế lực vùng Bắc Đông của tôi thế nào?"

Lâm Hàn khẽ mỉm cười, ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: "Rất lớn mạnh nhưng cũng còn rất nhiều hạn chế".

"Ồ? Đánh giá của cậu Lâm tôi thấy khá mới mẻ đấy, có thể giải thích rõ hơn không?", Trương Thiên Sơn có chút hiếu kỳ.

Ngay sau đó, Lâm Hàn liền giải thích tường tận cho Trương Thiên Sơn nghe.

Lãnh thổ Bắc Đông dựa lưng vào hướng Bắc, tính cách người dân nơi đây khá thô lỗ, Trương Thiên Sơn có thể một mình nắm gọn trong tay hẳn cũng phải khá quyết đoán.

Mà những thế lực được Trương Thiên Sơn thống nhất ắt hẳn phải mạnh mẽ hơn tưởng tượng của người thường, đây cũng là nguyên nhân mà Lâm Hàn mong muốn được hợp tác với Trương Thiên Sơn.

Dù sao thì có đi loanh quanh những tỉnh khác, tìm được người cầm đầu của các thế lực vùng xám kia để hợp tác, thì họ cũng không thể giúp ích gì cho Lâm Hàn, chứ chưa bàn đến chuyện đối phó quý tộc nhà họ Khương.

Còn về hạn chế, cũng rất rõ ràng.

Thuộc hạ của Trương Thiên Sơn tuy rất mạnh, nhưng vì đóng đô ở vùng Bắc Đông nên đã bị hạn chế. Nơi đây dựa lưng vào đất liền, dù nền kinh tế có thịnh vượng nhưng nhìn chung ngành công nghiệp nặng bị chi phối chứ không phải ngành giải trí. Đương nhiên cũng không mấy béo bở.

Nếu thế lực vùng xám muốn có những mối làm ăn ngon hơn, hiển nhiên là phải kinh doanh những lĩnh vực liên quan đến giải trí và dịch vụ.

Mà những thứ tương đối thiếu hụt ở vùng Bắc Đông thì ở Hoa Đông lại quá dư dả.

Nhưng cũng vì thế, tình hình ở vùng Hoa Đông lại rất phức tạp, do có rất nhiều xí nghiệp nước ngoài vào nên càng khó khăn hơn.

Nói xong chuyện ở vùng Bắc Đông, hai người lại nói đến vùng Hoa Đông, kế tiếp còn bàn về nhiều khía cạnh khác, chỉ có sự hợp tác giữa hai người là không được nhắc đến.

Hai người họ ngầm hiểu, bây giờ chỉ là đang tán gẫu, không có gì gọi là chính thức cả. Nếu muốn hợp tác, đương nhiên phải có những cấp dưới quan trọng ngồi lại bàn bạc cho thật kỹ lưỡng.

Thẳng đến khi mặt trời treo trên đỉnh đầu, hai người mới tạm ngừng cuộc trò chuyện này.

Vừa về đến phòng, Ngô Xuyên lại vội vọt đến.

"Anh Hàn, vừa rồi tôi thấy anh trò chuyện với Trương Thiên Sơn rất lâu, sao rồi? Nói về chuyện hợp tác à?", Ngô Xuyên gấp gáp hỏi.

Lâm Hàn nghe vậy thì thẳng thừng lắc đầu.

"Hở? Không nói về chuyện hợp tác à?"

Ngô Xuyên có chút nghi hoặc nhìn Lâm Hàn, không hiểu nổi nguyên nhân vì sao.

Lâm Hàn nhìn dáng vẻ sốt sắng của Ngô Xuyên, nên đã nói ra vài thông tin: "Mặc dù không bàn đến, nhưng chuyện hợp tác cơ bản có vẻ ổn".

Vừa nói xong, Lâm Hàn liền rời đi.

Ngô Xuyên đứng đấy nhất thời mừng rỡ. Trước kia đã thống nhất được các thế lực vùng xám Hoa Đông, bây giờ còn có thể bắt tay với bên Trương Thiên Sơn của vùng Bắc Đông, thực lực lại được mở rộng hơn rất nhiều, đương nhiên đã có thể đối phối với nhà họ Khương gì đó rồi.

Cùng lúc đó, Trương Thiên Sơn ra lệnh cho đám cấp dưới: "Nhanh chóng thông báo tập hợp tất cả những người có máu mặt ở vùng xám Bắc Đông đến đây cho tôi!"

Đàn em của Trương Thiên Sơn nghi hoặc nhìn ông ta, có cần phải linh đình thế không? Nhưng khi nhìn thấy vẻ quyết đoán trên mặt Trương Thiên Sơn, nhất thời tự biết không nên lắm lời, lập tức đi liên lạc.

Rất nhanh, đã đến giữa trưa.

Bữa tiệc thịnh soạn trong trang viên đã được chuẩn bị xong, những ai có tiếng nói trong thế lực vùng xám Bắc Đông đều đã nhận được thông báo, bèn nối gót nhau chạy đến trang viên này.

"Có chuyện gì thế? Hôm nay tại sao lại gọi nhiều người đến long trọng thế này?"

"Không biết nữa, lần trước đại bàng núi gọi toàn bộ chúng ta hình như cũng là chuyện của năm ngoái rồi?"

"Chắc chắn có chuyện lớn gì rồi!"

"..."

Một vài đại ca thế lực vùng xám đã đến thắc mắc nghị luận.

Trải qua chuyện tối qua, sắc mặt Ô Tiến bây giờ cũng chưa tốt lên là mấy, gã ta theo sau một người đàn ông vạm vỡ, như có như không nghĩ tới điều gì đó.

Lúc này, nhóm Lâm Hàn cũng đã nhận được lời mời, liền đi đến đại sảnh.
Chương 535: Hợp tác thành công

Bên trong đại sảnh.

Tại đây đều là những nhân vật có máu mặt ở vùng Bắc Đông, dù có một số bộ phận không quen biết nhau, nhưng đều nhận ra.

Mà cách ăn mặc của nhóm Lâm Hàn rõ ràng không giống người vùng Bắc Đông bản xứ, tất cả vừa nhìn đã biết nhóm Lâm Hàn là người đến từ vùng khác.

Trong nhất thời, tiếng xì xào thảo luận về lai lịch của Lâm Hàn văng vẳng bên tai.

Ô Tiến vừa nhận ra Lâm Hàn thì sắc mặt khẽ biến, nhớ lại cái cách Trương Thiên Sơn kính trọng đối đãi Lâm Hàn vào tối hôm qua, e rằng tâm điểm bữa tiệc hôm nay chính là vì Lâm Hàn!

"Anh Bưu Tử".

Ô Tiến đẩy nhẹ Bưu Tử, vội thì thầm suy đoán của mình.

Không bao lâu, trong lúc mọi người còn đang xì xào bàn tán, Bưu Tử đã dẫn Ô Tiến đi đến trước mặt Lâm Hàn.

"Cậu Lâm, tối hôm qua đàn em tôi có mắt không tròng dám mạo phạm cậu, tôi đến đây để nói xin lỗi với cậu!"

Bưu Tử với vóc người dũng mãnh và có phần thô kệch, nhưng lúc này lại đang nhỏ nhẹ nói xin lỗi.

Bản thân là thủ hạ đắc lực của Trương Thiên Sơn, tiếng tăm của Bưu Tử đã vang dội từ lâu, mấy người ở gần chứng kiến cảnh tượng này thì nháo nhào kinh ngạc không thôi.

Trước kia, cách làm việc của Bưu Tử cực kỳ thô lỗ, gã cũng tự cho rằng địa vị mình rất cao, ngoại trừ đám người của Trương Thiên Sơn thì có rất ít người khiến gã đặt trong mắt.

Hiện tại, gã lại đang tôn kính xin lỗi một người ngoại lai, thế thì lai lịch người nọ rốt cuộc phải cỡ nào chứ?

Mà lúc này, Lâm Hàn cũng đang nghi hoặc mà nhìn Bưu Tử trước mặt.

Thân hình vạm vỡ cao lớn gần 2 mét, là một người đàn ông Bắc Đông chính cống, mà giờ lại đến đây nói chuyện kiểu như này.

"Không sao cả".

Lâm Hàn mỉm cười lắc đầu, đương nhiên anh nào để bụng chuyện đám côn đồ cắc ké ngày hôm qua làm gì.

Nói xong, Lâm Hàn liền đi thẳng vào trong, còn không nhìn lấy Ô Tiến một cái, dĩ nhiên anh cũng chẳng xem Ô Tiến ra gì.

Ô Tiến thấy vậy, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nếu Lâm Hàn trách cứ, gã ta thật sự cũng không biết phải làm sao.

Mà Bưu Tử thì cũng yên tâm phần nào, sau đó thì khách sáo dẫn đường đưa Lâm Hàn vào trong đại sảnh.

Thấy đám người bên trong đại sảnh vẫn còn tò mò nhìn Lâm Hàn, Bưu Tử quát lớn: "Đây là khách quý của đại bàng núi chúng ta mời đến, mấy người còn ngây ra đó làm gì? Có biết phép tắc tiếp khách như nào không hả?"

Đa số những người này đều là đại ca vùng Bắc Đông, phần nhiều thì không có thế lực bằng Bưu Tử, nhưng dù số ít còn lại có hơn Bưu Tử thì cũng không dám đụng chạm.

Lúc này mọi người mới biết, người thanh niên ngoại lại trông bề ngoại không mấy nổi bật kia lại là khách quý của cuộc họp quan trọng hôm nay.

"Hoan nghênh cậu Lâm đến đây".

"Cậu Lâm, mời cậu vào!"

"Cậu Lâm, vừa rồi thật ngại quá..."

Trong nhất thời, tất cả đại ca đều cực kỳ khách sáo, mặc dù bọn họ đều là những tay máu mặt ở vùng Bắc Đông, nhưng mang ra so với Trương Thiên Sơn thì chẳng đáng là gì, thậm chí có thể nói đa số bọn họ có được địa vị như ngày hôm nay đều nhờ vào Trương Thiên Sơn, đương nhiên họ sẽ không dám thờ ơ với khách của Trương Thiên Sơn.

Rất nhanh, Lâm Hàn tựa như vầng trăng sáng rọi giữa trời sao mà tiến vào trong đại sảnh, đi thẳng một mạch vào giữ phòng.

Lúc này, Trương Thiên Sơn cũng vừa đến, thấy Lâm Hàn thì nhanh chân đi lại.

"Cậu Lâm, mời ngồi", Trương Thiên Sơn vươn tay mời vào một chỗ ngồi.

Những người còn lại trong đại sảnh nhìn thấy thì đều giật cả mình.

Chỗ Trương Thiên Sơn mời ngồi vào là ghế chủ tọa, là vị trí cao nhất trong mấy chục ghế bên trong đại sảnh.

Nhưng nhường cho Lâm Hàn ngồi ở chỗ đây, đương nhiên Trương Thiên Sơn không thể ngồi nữa, điều này chứng tỏ, trong lòng Trương Thiên Sơn, địa vị của Lâm Hàn còn cao hơn cả ông ta!

Dĩ nhiên Lâm Hàn cũng biết ý nghĩa của việc này, lúc anh nhìn vào thì cũng thầm ngạc nhiên, không ngờ Trương Thiên Sơn lại sắp đặt như thế.

"Chuyện này không hay lắm đâu?", Lâm Hàn mỉm cười nói.

"Đây là vị trí mà tôi sắp xếp cho cậu, mời ngồi!", Trương Thiên Sơn cười đáp, nhưng không giải thích gì thêm.

Lâm Hàn thấy vậy khẽ gật đầu, không dong dài nữa mà tiến vào chỗ ngồi xuống.

Ngay sau đó, Trương Thiên Sơn cũng ngồi vào một bên.

Rất nhanh, tất cả mọi người đều ổn định chỗ ngồi, trên bàn cũng đã bày đầy đồ ăn ngon miệng.

"Cậu Lâm, chúng ta vừa ăn vừa nói nhé, nhưng khoan hãy uống rượu, đợi bàn bạc xong rồi hãy uống chúc mừng, thế được không?", Trương Thiên Sơn thẳng thắn nói.

Hiển nhiên, Lâm Hàn biết Trương Thiên Sơn đang muốn bàn về chuyện gì, đó cũng chính là mục tiêu để Lâm Hàn đến đây, anh bèn gật đầu bày tỏ sự đồng ý.

Trương Thiên Sơn thấy vậy, cũng khá nóng lòng từ lâu, ông ta cực kỳ mong đợi lần hợp tác này với Lâm Hàn, nên đã nhanh chóng để khai tiệc.

"Không biết cậu Lâm có từng suy xét về những cách hợp tác giữa hai bên chúng ta chưa?", Trương Thiên Sơn hỏi.

Trương Thiên Sơn vừa thốt ra câu này, tất cả mọi người ngồi xung quanh luôn lắng tai nghe ngóng đều tỏ ra kinh ngạc.

Hợp tác? Chẳng lẽ người này là người mà Trương Thiên Sơn từng nhắc đến sẽ hợp tác bên Hoa Đông sao?

Cậu Lâm này chính là người đứng đầu thế lực vùng xám Hoa Đông?

Lúc này, Lâm Hàn khẽ gật đầu, nói: "Đã suy nghĩ về bước đầu, nhưng những việc sau thì cần bàn bạc cụ thể hơn, bước đầu tôi nghĩ là..."

Ngay sau đó, Lâm Hàn liền nói ra cụ thể hợp tác như thế nào với Trương Thiên Sơn.

Phần lớn hai người đều nhất trí rất nhanh, một số ít vẫn còn bất đồng ý kiến nhưng bàn bạc không bao lâu thì cũng đã thống nhất, hết thảy cực kỳ suôn sẻ.

Cả hai không mất nhiều thời gian để đạt được thỏa thuận và bước đầu xác định phương án hợp tác, toàn bộ kế hoạch này không chỉ đôi bên cùng có lợi, đồng thời còn mang lại lợi ích to lớn cá nhân.

Những người xung quanh nghe xong đều có chút kinh ngạc, trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ đã thương lượng xong, hợp tác giữa vùng xám của hai nơi đã được xác nhận?

Mọi người còn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra thì Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn đã nói qua chuyện khác từ lâu, mặc dù không nói cụ thể hợp tác về những gì, nếu đã có cách nhìn nhận thống nhất với nhau, lúc này đương nhiên nói chuyện hợp tác sẽ vô cùng thuận lợi.

"Được rồi, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!"

Trương Thiên Sơn bưng ly đứng lên nói.

"Hợp tác vui vẻ!"

Lâm Hàn cũng đứng lên, hai người cụng ly rồi uống một hơi cạn sạch.

Đến đây, hai vùng xám lớn là Hoa Đông và Bắc Đông đã hợp tác thành công!

Nhất thời, xung quanh vang vọng tiếng vỗ tay không ngớt.

Mặc dù, bọn họ cũng khá bất ngờ, nhưng nhìn chung thì cũng đã hợp tác thành công, quả thật đôi bên đều sẽ nhận được lợi ích khổng lồ, có thể đạt được hợp tác này, mỗi một người ngồi xung quanh đều sẽ không thiếu những món hời to.

"Được rồi, thương lượng hợp tác cũng đã xong, nhanh thưởng thức đồ ăn đi, nếm thử mùi vị đặc sản bản địa của chúng tôi thế nào", Trương Thiên Sơn vừa nói vừa mời Lâm Hàn.

Lâm Hàn ngồi xuống, nếm thử vài món, đa phần đều là đặc sản bản địa mà Lâm Hàn chưa ăn bao giờ.

Thỉnh thoảng anh cũng từng ăn vài món giống vậy rồi, nhưng mùi vị thì không thể nào so sánh với ở đây được. Trương Thiên Sơn đã cho người chuẩn bị rất công phu những món ăn đặc sắc hôm nay, nó ngon hơn hẳn những món mà Lâm Hàn đã được nếm ở quán ăn tối hôm qua.

Đang ăn, Lâm Hàn nói: "Đúng rồi, tôi có chuyện muốn hỏi thăm".

"Về sau đã cùng ngồi chung một chiếc thuyền rồi, có gì cậu cứ nói đi", Trương Thiên Sơn gần như đã xem Lâm Hàn thành người nhà của mình.

Lâm Hàn thấy vậy, cũng không khách sáo nữa, thẳng thắn nói: "Thành phố Thiên Kinh cách mấy ông tương đối gần, ông có biết gì về tình hình của bốn nhà quý tộc lớn ở thành phố Thiên Kinh không?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom