• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (2 Viewers)

  • Chương 596-600

Chương 596: Cuộc hẹn với Khương Thư Nhai

"Cái gì mà không đến? Sao có thể chứ?", Khương Thư Nhai khó hiểu nhìn Khương Hồng.

Khương Thư Nhai thân là ông chủ đời kế tiếp của nhà họ Khương, đương nhiên biết rất rõ về kế hoạch lần này, cũng biết quan hệ giữa nhà họ Chu và đoàn thanh tra thành phố Thiên Kinh. Bọn họ đã sớm nhận phong bì và đồng ý với nhà họ Chu sáng nay sẽ đến điều tra nhà họ Tiêu, khiến nhà họ Tiêu phải chịu một khoản bồi thường kếch xù và tống họ vào tù một thời gian ngắn. Còn mỏ khai thác của nhà họ Tiêu sẽ âm thầm được sang tay cho hai nhà Chu - Khương.

Khương Hồng có chút bất lực nói: "Cậu chủ ơi, sáng nay, bên nhà họ Chu vừa nhận được tin, đoàn thanh tra thành phố Thiên Kinh đang bị điều tra, ngày mai sẽ có đoàn thanh tra Hoa Hạ xuống điều tra nhà họ Tiêu một cách công bằng nghiêm minh. Kế hoạch của phe liên minh chúng ta đã thất bại, không thể cứu vãn được nữa. Mà giờ những cao thủ của các gia tộc lớn đều tổn thất nặng nề, nhà họ Khương đang phải nghĩ biện pháp tự bảo vệ mình trước sự trả thù của nhà họ Tiêu, cậu mau đi về với tôi đi".

Khương Thư Nhai nghe vậy, cả người chấn động, không tài nào tin nổi.

Nhưng thấy vẻ mặt Khương Hồng nghiêm túc giống như không phải đang nói đùa, cộng với tính cách của anh ta, sẽ không bao giờ lừa cậu ta. Khương Thư Nhai lập tức cảm thấy khó có thể chấp nhận sự thật ấy.

"Được, giờ chúng ta mau trở về nhà họ Khương đi", Khương Thư Nhai nói xong bèn vội vàng đứng dậy chạy về nhà cùng Khương Hồng, bàn bạc cách để đối phó với sự trả thù của nhà họ Tiêu.

Cùng lúc đó, bên Lâm Hàn đã dẫn theo một đám cao thủ đi tới trước cổng nhà chính nhà họ Khương.

Bảo vệ của nhà họ Khương thấy một lượng lớn người đến, lập tức đoán được là cao thủ bên nhà họ Tiêu tới, tức thì hơi hoảng loạn.

Nếu là trước đây, đừng nói để người nhà họ Tiêu tiến vào nhà họ Khương họ, chỉ mới đứng trước cổng thôi thì đã bị họ cử cao thủ ra đuổi đi rồi.

Nhưng, giờ cao thủ của nhà họ Khương đã không còn lại bao nhiêu, nên hoàn toàn không thể chống lại người nhà họ Tiêu.

Bảo vệ vội vàng liên lạc với cụ Khương.

Đám người cụ Khương nhanh chóng tự mình đi ra từ trong nhà chính của họ Khương.

"Hóa ra là cháu gái Tiêu, hoan nghênh ghé thăm, mau vào trong ngồi đi", cụ Khương cười tươi như hoa nói.

Ban nãy trên đường đi, cụ Khương và mấy người trong ban lãnh đạo đã bàn bạc sơ với nhau. Trước mắt thì nhà họ Khương không thể nào cứng đối cứng với nhà họ Tiêu được.

Nếu người nhà họ Tiêu đến, bọn họ mà chống cự lại, chắc chắn sẽ bị trả thù dữ dội hơn nữa, thậm chí có thể bị nhà họ Tiêu thẳng tay tiêu diệt luôn.

Cái viễn cảnh ấy là điều nhà họ Khương không muốn thấy, cho nên sau khi bàn bạc đã quyết định thỏa hiệp với nhà họ Tiêu, xin lỗi bọn họ rồi tiến hành bồi thường thích đáng, để khiến bọn họ nguôi ngoai phần nào ngoài mặt.

Tuy hiện tại, nhà họ Khương đã tổn thất cực kỳ nặng nề, nhưng nhà họ Tiêu cũng chẳng kém. Nếu bọn họ muốn bứng cả gốc rễ nhà họ Khương thì nhất định sẽ hại người hại mình. Mà khi đó, những quý tộc hay thậm chí thế gia còn lại đương nhiên sẽ ra tay với nhà họ Tiêu.

Vì thế, người nhà họ Khương tin rằng, chỉ cần không làm nhà họ Tiêu phật ý thì bọn họ sẽ không dốc hết vốn liếng để tiêu diệt nhà bọn họ.

Chỉ cần bồi thường khiến nhà họ Tiêu hài lòng, nhà họ Khương sẽ có thể vượt qua khủng hoảng lần này, đợi sau này phát triển lại rồi kiếm cơ hội ra tay tiếp với họ.

Cứ tạm thỏa hiệp chịu thua vì một tương lai tốt đẹp hơn đi đã.

Lúc này, Tiêu Nhã nhìn gương mặt cười niềm nở của cụ Khương cũng đoán được cụ ta nghĩ gì. Tuy cô ấy còn trẻ, nhưng đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm, am hiểu những quy tắc ngầm trong đó, nên đương nhiên cũng hiểu được đây mới là lựa chọn tốt nhất cho nhà họ Tiêu.

Mặc dù, nhà họ Khương đã mất rất nhiều cao thủ, nhưng bên nhà họ Tiêu cũng chẳng kém. Tuy có Lâm Hàn giúp đỡ, có thể tiêu diệt nhà họ Khương thì cũng sẽ mất nhiều hơn được. Có lấy được sản nghiệp của nhà họ Khương thì kế tiếp cũng chẳng giữ nổi.

Cùng với việc hai bên cứng đối cứng với nhau, chẳng bằng cả hai cùng ngồi xuống đàm phán, không đụng dao đụng súng lấy được một khoản bồi thường và sản nghiệp lớn coi như là lời xin lỗi của nhà họ Khương, để nhà họ Khương thở dốc, cũng khiến nhà họ Tiêu hồi máu lại.

Bởi vậy, khi đối mặt với gương mặt cười niềm nở của cụ Khương, Tiêu Nhã cũng cười nói: "Cụ Khương, lâu quá không gặp, chắc ông không ngờ hôm nay chúng ta sẽ gặp nhau bằng cách này đi? Đây là Lâm Hàn, bạn tôi, giờ chúng ta đi vào bàn chuyện bồi thường nhé?"

"Cậu Lâm, ngưỡng mộ đã lâu, đương nhiên rồi, nhà họ Khương tôi đợi nãy giờ rồi đấy, mời mọi người vào nhà, chúng ta sẽ cùng bàn bạc cụ thể công việc bồi thường nhé?", cụ Khương liếc Lâm Hàn một cái, trong lòng hận cậu ta muốn chết. Dù sao, nếu không phải cậu ta đột nhiên xuất hiện thì e rằng kế hoạch của họ đã thành công rồi. Nhưng mặt ngoài, cụ Khương lại không dám lộ ra vẻ bực tức.

"Cụ Khương hử? Khương Thư Nhai đâu, tôi muốn gặp anh ta, tôi đã hẹn với anh ta từ trước rồi", Lâm Hàn lại đột nhiên nói.

Cụ Khương nghe vậy chợt cảm thấy khó hiểu, tên Lâm Hàn này rốt cuộc là ai, còn quen với Khương Thư Nhai nữa ư?

Nhưng cụ Khương cũng sẽ không thật sự cho rằng Lâm Hàn và Khương Thư Nhai có quan hệ thân thiết với nhau như lời cậu ta. Nếu là bạn bè thì Lâm Hàn đã không đứng về phía nhà họ Tiêu để đối phó với nhà họ Khương rồi.

"Giờ Khương Thư Nhai không có ở nhà, còn đang ở bên ngoài, chắc là lát nữa sẽ về. Cậu Lâm à, hay là vào nhà uống tách trà, chốc nữa tôi sẽ để cậu nhìn thấy nó nhé", cụ Khương nói.

Lâm Hàn gật đầu, nói: "Khỏi, tôi đứng đây chờ được rồi".

Lâm Hàn nói xong bèn nhìn Tiêu Nhã nói: "Cô dẫn người vào trước đi, tôi đứng đây chờ một lát. Tôi đã hẹn với Khương Thư Nhai kia hôm nay sẽ gặp nhau ở đây rồi".

Tiêu Nhã nghe thế, có chút không hiểu quan hệ giữa anh và Khương Thư Nhai. Nhưng bởi vì cô ấy rất tin tưởng vào Lâm Hàn nên không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.

Sau đó, Tiêu Nhã bèn dẫn theo một đám cao thủ đi vào trong nhà chính của họ Khương.

Còn Ngô Xuyên và Tiểu Đông thì đứng bên ngoài nhà chính chờ Khương Thư Nhai cùng Lâm Hàn.

Tức thì, bên ngoài nhà chính nhà họ Khương chỉ còn lại ba người Lâm Hàn và hai gã bảo vệ.

Hai gã bảo vệ đều sợ hãi nhìn anh, đứng thẳng tắp không dám phát ra một tiếng động nào.

Tuy là bảo vệ gác cổng nhà họ Khương, nhưng bọn họ cũng nghe nói về chuyện liên minh đối phó nhà họ Tiêu, ban đầu đang suôn sẻ, nhưng chỉ trong một đêm tình hình lại xoay chuyển, chính là vì bên nhà họ Tiêu có một người tên Lâm Hàn dẫn theo một đám cao thủ ra tay giúp đỡ. Không thì e rằng giờ bọn họ đã tới cửa cầu xin khoan dung chứ chẳng phải là tới đòi bồi thường.

Hai gã bảo vệ cũng hiểu, lần này nhà họ Khương bồi thường chủ yếu là phải khiến Lâm Hàn kia hài lòng, dù sao nhà họ Tiêu cũng không còn lại bao nhiêu cao thủ, còn tổn thất lớn như vậy, cũng khó mà đe dọa được nhà họ Khương.

Ngay lúc này, một chiếc xe đang chạy vào nhà chính nhà họ Khương, tính lái vào cổng, nhưng vì ba người Lâm hàn đứng chắn ngay cổng nên nó đành phải ngừng lại.

Bên trong xe, chính là Khương Thư Nhai và Khương Hồng đang lật đật chạy về nhà họ Khương.
Chương 597: Làm thử chút thôi là được

"Cậu chủ, phía trước có ba người đang chặn ở trước cổng nhà chính họ Khương ta, chẳng lẽ là người bên nhà họ Tiêu đến sao?"

Khương Hồng thắng xe lại nói, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.

Khương Thư Nhai nghe vậy biểu cảm cũng lập tức khó coi, không ngờ người của nhà họ Tiêu lại tới nhanh như vậy, vốn chẳng thèm cho nhà họ Khương bọn họ bất kỳ thời gian nào để bàn bạc và chuẩn bị.

Nhưng, khi Khương Thư Nhai nhìn qua nhận thấy có Lâm Hàn đứng trong số đó thì bèn bật cười.

"Mấy người này không phải người của nhà họ Tiêu đâu, là người đến quỳ xuống nói xin lỗi với tôi, tên đó vậy mà dám đứng trước cổng nhà chính họ Khương à? Đúng là chán sống mà!", Khương Thư Nhai vừa nói vừa xuống xe.

Khương Hồng thấy vậy bèn vội vã xuống theo.

Khương Thư Nhai vừa bước xuống thì mặt cau mày có tiến đến trước mặt Lâm Hàn, chỉ thẳng vào mặt anh mắng: "Mày muốn chết à? Dám đứng cản trước cổng nhà họ Khương tao?"

Hai tên gác cổng đang không hiểu Khương Thư Nhai muốn làm gì, vừa nghe Khương Thư Nhai mở miệng mắng to thì đồng loạt sợ ngây người.

Lâm Hàn này là người trợ giúp nhà họ Tiêu đảo ngược tình thế, là người đánh bại tan nát liên minh của bọn họ, hiện tại, thực tế thì toàn bộ nhà họ Khương đang phải nhìn sắc mặt Lâm Hàn chứ nào có phải e ngại nhà họ Tiêu, giờ cậu chủ lại chỉ mặt mà mắng người ta?

"Cậu, cậu chủ..."

"Cậu chủ ơi, người này là Lâm Hàn đấy".

Hai gã gác cổng vội vàng chạy ra, kéo tay Khương Thư Nhai lại, ngay sau đó còn tỏ ra sợ sệt mà nhìn Lâm Hàn, chỉ lo Lâm Hàn nổi giận không muốn ngồi xuống thương lượng với nhà họ Khương bọn họ nữa mà trực tiếp rút đao chém bọn họ luôn.

"Làm gì thế? Các người kéo tôi làm gì? Tôi biết hắn là Lâm Hàn mà, chính tôi là người bảo hắn chạy đến nhà họ Khương chúng ta quỳ xuống xin lỗi tôi đấy", Khương Thư Nhai khó hiểu nói.

Khương Hồng theo sau đến, mặc dù không biết mặt Lâm Hàn, nhưng lại biết nhà họ Tiêu có thể đảo ngược tình thế cũng nhờ có sự trợ giúp của Lâm Hàn mà ra. Mặc dù không biết rốt cuộc Lâm Hàn là thần thánh phương nào, nhưng chắc chắn là nhận vật mà trước mắt nhà họ Khương không thể đắc tội nổi.

Mà khi Khương Thư Nhai đã biết chàng trai trước mặt này là Lâm Hàn, nhưng vừa rồi còn điểm mặt mắng người ta, nhất thời Khương Hồng cũng sợ hết cả hồn.

"Cậu chủ à, nhanh, nhanh nói xin lỗi với cậu Lâm đi!", Khương Hồng đi tới cạnh Khương Thư Nhai thì sốt ruột nói, chỉ lo Lâm Hàn nổi giận, tại họa lại ập xuống đầu nhà họ Khương.

"Tôi xin lỗi hắn á? Cậu Lâm hả? Đừng có làm tôi buồn cười chứ, một kẻ lăn đến nhà họ Khương để quỳ xuống liếm giày xin lỗi tôi mà xứng để gọi là cậu Lâm à? Cái thứ tôm tép mà tưởng mình là ông này bà kia sao?", Khương Thư Nhai mặt đầy cười nhạo nhìn Lâm Hàn, không hề nhận thấy bầu không khí bây giờ có gì đó sai sai.

Hai tên gác cổng và Khương Hồng đồng loạt bị dọa khiếp vía, cực kỳ sợ hãi nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Lâm Hàn, bây giờ ba người bọn họ đã không thể chặn kịp miệng của Khương Thư Nhai nữa rồi, toàn bộ nhà họ Khương chết chắc rồi.

Khóe miệng Lâm Hàn nhếch lên, không thèm nổi giận, ngược lại cảm thấy khá là thú vị.

Ngô Xuyên đừng cạnh không nhìn nổi nữa, Lâm Hàn là ai chứ? Là người Ngô Xuyên tôn kính nhất, là đại ca của anh ta, há để cho kẻ khác nhục mạ chê cười sao?

Đừng nói tới hiện tại đám cao thủ nhà họ Khương đã tổn thất hơn nửa, không địch nổi phe Lâm Hàn, mà dù không xảy ra những sự kiện này, vẫn yên ổn là một nhà họ Khương làm người người e sợ thì Ngô Xuyên cũng tuyệt đối không cho phép Khương Thư Nhai buông lời nhục mạ Lâm Hàn như thế.

Sắc mặt Ngô Xuyên rét lạnh bước lên quất thẳng vào mặt Khương Thư Nhai một cái bạt tai rõ to.

"Chát!", một tiếng đánh cực kỳ vang dội, Ngô Xuyên cũng không nương tay mà dùng hết sức của mình.

Khương Thư Nhai bị đánh cả người té xuống đất, cảm giác như bị tát đến văng cả bộ não ra ngoài.

Phải một lúc lâu, Khương Thư Nhai mới hoàn hồn lại, tức thì nổi trận lôi đình.

Hiện tại, kế hoạch của liên minh các thế gia và hai nhà Chu - Khương đã thất bại, vốn đã tức điên người rồi, bây giờ còn bị người của Lâm Hàn ức hiếp, chuyện này đối với Khương Thư Nhai mà nói là nỗi nhục nhã cực kỳ to lớn.

Với hiểu biết của cậu ta, loại người như Lâm Hàn vốn chẳng xứng để cho cậu ta bận tâm nữa là, cho dù lần này nhà họ Khương đã thất bại, nhưng yếu trâu vẫn hơn khỏe bò, Khương Thư Nhai cũng tuyệt đối không phải loại mà tên nhãi nhép Lâm Hàn này có thể động vào.

"Lâm Hàn, hôm nay tao phải giết mày!", Khương Thư Nhai bụm nửa bên mặt đã sưng tấy, gào hét thất thanh.

"Vậy à? Vậy bọn tôi chờ anh đó", Lâm Hàn cười nói.

Ngô Xuyên và Tiểu Đông im lặng đứng cạnh với vẻ mặt lạnh tanh, nhưng chỉ cần Khương Thư Nhai hoặc bất kỳ người nào khác của nhà họ Khương cản gan động đến Lâm Hàn, bọn họ sẽ không chút do dự ra tay dạy dỗ kẻ đó.

Cùng lúc đó, đám người cụ Khương đi từ trong nhà chính của họ Khương chạy ra, nhìn thấy cảnh tượng hiện tại thì cũng ngây ngẩn cả người.

Cụ Khương không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bất kể có là gì thì hiện tại chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì với nhà họ Khương bọn họ.

Nếu là người trước, cho dù Lâm Hàn có chút lai lịch này dẫn một đám cao thủ đến thì nhà họ Khương, bọn họ cùng lắm sẽ không đi gây chuyện với người ta, chứ cũng không đến nổi e sợ, nhưng lúc này mà còn đi kiếm chuyện với Lâm Hàn thì khác nào tự tìm đường chết cơ chứ.

"Khương Thư Nhai, cậu dừng tay cho tôi!", cụ Khương hô lớn.

Khương Thư Nhai sửng sốt, lúc cụ Khương gọi cả tên họ của cậu ta là khi cụ ta đang rất tức giận, từ bé đến lớn trong nhà họ Khương không một ai cả gan chọc giận cụ Khương, bao gồm cả Khương Thư Nhai được cưng chiều nhất nhà!

Nhưng, Khương Thư Nhai cũng đang rất khó hiểu, rõ ràng cậu ta có làm gì sai đâu mà ông nội lại nổi điên với cậu ta cơ chứ?

"Ông nội, người này dám để thuộc hạ đánh cháu, quá đáng không chịu được! Cháu là người của nhà họ Khương, dù cho bây giờ gia tộc có đang yếu thế cũng tuyệt đối không đến lượt loại người này đến lên mặt với nhà họ Khương ta", Khương Thư Nhai chỉ Lâm Hàn nói.

Lúc này, cụ Khương cũng đã bước nhanh đến trước mặt Khương Thư Nhai, chẳng nói chẳng rằng quất thêm cho Khương Thư Nhai một cái tát đau điếng.

"Chát!", tiếng bạt tay giòn giã vang lên.

Bên mặt còn lại của Khương Thư Nhai nhất thời cũng sưng tấy, kèm theo bên còn lại vừa rồi bị Ngô Xuyên đánh thì vừa hay cân đối.

"Ông nội, sao ông lại đánh cháu?", Khương Thư Nhai khó tin nhìn cụ Khương, ông nội vì một tên nhãi nhép mà ra tay đánh cậu ta? Tuy rằng, lúc này là thời điểm nhạy cảm, không thích hợp gây thù chuốc oán, nhưng cái thứ tôm tép này có đáng là gì đâu cơ chứ.

"Còn không nhanh chóng xin lỗi cậu Lâm?", Cụ Khương không trả lời mà lạnh lùng nhìn Khương Thư Nhai.

Khương Thư Nhai hơi ngớ người ra, cậu ta đã điều tra lai lịch của Lâm Hàn rồi, dưới trướng chỉ có 3 cái công ty nhỏ và thân phận idol mạng thôi, còn lại chẳng có gì đáng nói cả.

Đối với một người bình thường mà nói có lẽ rất có bản lĩnh, dù sao cũng tính là kẻ có tiền, nhưng còn đối với một dòng dõi quý tộc thì vốn chẳng là cái đinh gì cả.

Mà bây giờ, cụ Khương đường đường là gia chủ của quý tộc nhà họ Khương lại giống như cực kỳ xem trọng Lâm Hàn này.

"Cậu Lâm, thật xin lỗi, thằng cháu nhà tôi không hiểu chuyện, dạy dỗ chưa được tốt nên mới dám xúc phạm cậu, cậu muốn trừng trị nó ra sao tôi cũng sẽ theo ý cậu", cụ Khương hơi cúi đầu nói với Lâm Hàn.

Khương Thư Nhai thấy vậy, nhất thời càng hoang mang hơn, khi cư xử với ông chủ nhà quý tộc đứng đầu là họ Chu thì cụ Khương cũng chỉ hơi tôn kính mà thôi, từ trước tới nay còn chưa cúi đầu, khom lưng khụy gối trước ai bao giờ.

Lúc này, Lâm Hàn lại cười nói: "Tôi nghe nói cháu trai của ông rất thích bắt người khác quỳ liếm giày nói xin lỗi, không biết bây giờ có thử cho tôi xem chút được không?"
Chương 598: 90 tỷ tiền lãi

"Cái gì? Bảo tao quỳ xuống xin lỗi mày á? Mày có bị điên không?"

Khương Thư Nhai cảm giác hết sức nực cười nhìn Lâm Hàn.

Sắc mặt cụ Khương bên cạnh cũng có chút khó coi mà vẫn im lặng không nói gì. Khương Thư Nhai là cháu trai của cụ ta, hơn nữa còn là thằng cháu mà cụ ta cưng chiều nhất, nhưng xem tình hình trước mắt, lại không thể nào đắc tội với Lâm Hàn được, dường như chỉ đành bảo Khương Thư Nhai làm thế thôi...

Khương Hồng thấy vậy vội vàng đi tới cạnh Khương Thư Nhai, nhỏ giọng kể cho cậu ta nghe chuyện nhà họ Tiêu đảo ngược được tình thế chính là nhờ vào Lâm Hàn này đây, trước mắt thì Lâm Hàn mới là đối tượng có sức uy hiếp lớn nhất với nhà họ Khương.

Khương Thư Nhai nghe xong thì không tài nào tin nổi, thế nào cũng không ngờ được, tên Lâm Hàn mà cậu ta vốn chẳng coi ra gì lại chính là người đột nhiên xuất hiện giúp nhà họ Tiêu đảo ngược tình thế.

Mặc dù không tin, nhưng Khương Thư Nhai nhìn thấy biểu cảm và thái độ của cụ Khương đối với Lâm Hàn, thì rốt cuộc cũng vỡ lẽ.

"Nếu cụ Khương không muốn để cháu trai mình nói xin lỗi thì thôi vậy, cũng không cần phải đàm phán thêm làm gì, Ngô Xuyên, bảo tất cả mọi người rút khỏi nhà chính của họ Khương đi, chúng ta đi thôi", Lâm Hàn cười rồi nói.

Cụ Khương thấy vậy nhất thời luống cuống, ý của Lâm Hàn đã quá rõ ràng, nếu Khương Thư Nhai không quỳ xuống liếm giày và xin lỗi, Lâm Hàn liền không thèm đàm phán gì với nhà họ Khương cả, mà thẳng tay làm tới luôn.

Mặc dù cụ Khương vẫn tin chắc rằng, với gốc rễ thâm sâu của nhà họ Khương, đám cao thủ của Lâm Hàn có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể khiến nhà họ Khương của cụ ta diệt vong được, cơ mà bị làm thịt hết một nửa thì vẫn khá dễ dàng.

Mà đến lúc đó, đương nhiên nhà họ Khương sẽ bị các nhà quý tộc khác dòm ngó tới, thậm chí là đồng minh trước kia là nhà họ Chu cũng có thể ra tay với nhà họ Khương. Theo hướng này thì ắt hẳn ngày tận thế của nhà họ Khương cũng không còn xa.

"Đừng, đừng! Khương Thư Nhai sẽ xin lỗi mà!", cụ Khương vội vàng nói, cụ ta bước đến cạnh Khương Thư Nhai, đạp cho cậu ta một cước.

"Ông nội, cháu a..."

Khương Thư Nhai nhìn cụ Khương với vẻ mặt đầy miễn cưỡng, quỳ xuống liếm giày và nói xin lỗi Lâm Hàn rồi thì sau này cậu ta còn mặt mũi gì chứ? Đồn ra ngoài xấu hổ chết mất.

Khương Thư Nhai luôn được cụ Khương yêu thương cưng chiều, lúc này lại mặt đầy lạnh lùng, nói: "Tôi bảo cậu quỳ xuống liếm giày rồi xin lỗi cậu Lâm, cậu có nghe thấy không hả? Cậu muốn tự thân vận động hay để tôi gọi người đè cậu xuống?"

Khương Thư Nhai có chút run rẩy, sợ sệt nhìn cụ Khương, do dự hồi lâu thì sau cùng cũng thỏa hiệp, bất lực thở dài lết đến trước mặt Lâm Hàn.

Đưa mắt nhìn Lâm Hàn nhưng trong lòng Khương Thư Nhai tràn đầy căm hận, thậm chí khao khát được bóp chết Lâm Hàn ngay và luôn.

Nhưng, Khương Thư Nhai không dám, quá rõ ràng với những cao thủ bên phe Lâm Hàn, Khương Thư Nhai cậu ta vốn không trêu vào nổi.

Mang một bụng lửa hận nhìn Lâm Hàn, cơ mà lúc này Khương Thư Nhai lại không thể không rề rà quỳ xuống.

"Cậu Lâm, xin lỗi, tôi xin lỗi vì hành vi vô lễ với cậu trước đây", Khương Thư Nhai miễn cưỡng nói.

Vừa nói, Khương Thư Nhai vừa bò đến gần Lâm Hàn, trong lòng tràn đầy nhục nhã.

Lâm Hàn thấy vậy bèn cười nói: "Khương Thư Nhai, cảm thấy sao? Đây chính là do anh tự chọn mà".

Khương Thư Nhai không lên tiếng, lúc này đang dần bò đến chân Lâm Hàn, nín nhịn chuẩn bị liếm giày Lâm Hàn.

Lâm Hàn thấy thế giơ chân đạp Khương Thư Nhai một cước, làm cậu ta bật ngửa về sau.

"Anh quá bẩn, anh sẽ liếm bẩn giày của tôi mất".

Lâm Hàn lạnh lùng buông lại một câu, liền đi thẳng vào trong nhà chính của họ Khương, Ngô Xuyên và Tiểu Đông vội bước theo sau.

Cụ Khương thấy vậy nhất thời thở phào nhẹ nhõm, Lâm Hàn đi thẳng vào nhà chính của họ Khương có nghĩa là anh đã bằng lòng ngồi xuống đàm phán với nhà họ Khương rồi, sẽ không để người của anh dùng đến vũ lực nữa.

Lúc này, Khương Thư Nhai còn quỳ trên mặt đất, trong lòng cậu ta tràn đầy căm hận nhìn theo bóng lưng Lâm Hàn rời đi, có điều vẫn không dám hó hé gì, hiện tại mà còn làm Lâm Hàn bất mãn nữa, thì khác gì tự chuốc khổ vào thân, bây giờ Lâm Hàn không phải là người mà Khương Thư Nhai có thể động vào.

Cụ Khương giận dữ trừng Khương Thư Nhai, nếu không phải tại cậu ta, làm sao xảy ra lắm chuyện thế này chứ.

"Cút xa một chút cho tôi!", Khương Long Đằng mắng to, sau đó vội vã chạy vào trong nhà chính.

Bên trong phòng khách nhà chính của họ Khương.

Lúc này, Tiêu Nhã và vài người trong ban lãnh đạo đang ngồi đợi Lâm Hàn và cụ Khương đi vào.

Lâm Hàn liếc nhìn ghế chủ tọa vẫn còn đang trống, Tiêu Nhã thì đang ngồi trên một cái ghế cạnh đó, hiển nhiên là nhường lại vị trí chủ tọa cho Lâm Hàn.

Lâm Hàn cũng không từ chối, đi thẳng đến ngồi xuống.

Cụ Khương theo sau vào có thấy cũng không dám nói gì, cụ ta bèn ngồi xuống một cái ghế bên cạnh Lâm Hàn.

Ngô Xuyên và Tiểu Đông thì lẳng lặng đứng sau lưng anh đợi lệnh.

Lâm Hàn vừa ngồi xuống liền quan sát, thấy Khương Thư Nhai chưa vào thì có chút nghi hoặc nhìn về phía cụ Khương hỏi: "Khương Thư Nhai đâu? Sao không vào ngồi?"

"À, cậu Lâm", Cụ Khương cười lấy lòng giải thích: "Thằng cháu kia của tôi làm cậu không vui, tôi đã bảo nó cút xa một chút, không nên xuất hiện làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu nữa".

"Vậy không được đâu", Lâm Hàn lắc đầu nói: "Khương Thư Nhai còn thiếu tôi một khoản tiền đấy, bảo anh ta vào đây chút đi, tiện thể trả tiền cho tôi luôn".

"Hở? Thiếu tiền cậu sao?", cụ Khương sửng sốt, cụ ta luôn nắm rõ những chuyện Khương Thư Nhai làm, làm gì có chuyện thiếu tiền mà phải đi mượn Lâm Hàn chứ.

Nhưng lúc này, cụ Khương cũng không dám chất vấn, vội bảo người làm dẫn Khương Thư Nhai tới.

Tại thời điểm này, tất cả mọi người đã đến, Lâm Hàn mới lập tức tuyên bố bắt đầu cuộc đàm phán.

"Chuyện của nhà họ Tiêu và nhà họ Khương các người nói sau đi, trước hết bàn về chuyện Khương Thư Nhai thiếu tiền của tôi đã", lúc này Lâm Hàn mở lời.

Khương Thư Nhai hơi ngớ người ra, cậu ta thiếu tiền Lâm Hàn từ khi nào chứ? Có điều cũng không dám nổi giận, đành cười hỏi: "Cậu Lâm, cậu có nhớ lầm không? Tôi đâu có thiếu tiền cậu đâu".

Lâm Hàn lạnh lùng nhìn Khương Thư Nhai, nói: "Những chuyện trước kia anh tưởng tôi quên rồi à? Nếu không phải tại anh đã gây ra những chuyện kia thì tôi đâu phải tổn thất 100 tỷ trả lương cho nhân viên mình?"

Sắc mặt Khương Thư Nhai hơi cứng đờ, lập tức cũng vỡ lẽ ra, Lâm Hàn muốn đòi lại 100 tỷ kia từ cậu ta.

Bản thân Khương Thư Nhai vốn chẳng muốn trả cho Lâm Hàn một đồng cắc nào hết, nhưng lúc này không thể không mỉm cười đáp: "Cậu Lâm, chuyện lần trước thật xin lỗi cậu, làm hại cậu phải móc 100 tỷ ra trả lương cho nhân viên, cậu xem thế này được không, khoản tiền này cứ tính lên đầu tôi, nhà họ Khương tôi sẽ trả lại cho cậu 100 tỷ kia, được chứ?"

Cụ Khương ngồi một bên cũng khẽ gật đầu, chỉ có 100 tỷ thôi, nhà họ Khương của cụ ta cũng không để tâm lắm đến khoản tiền này, nếu Lâm Hàn muốn thì cứ đưa lại là được.

Trước mắt, nhà họ Khương tổn thất ít tiền cũng không sao, quan trọng là vẫn giữ được nền móng của gia tộc, cố gắng hết sức giữ lại những sản nghiệp dưới trướng. Những sản nghiệp đó còn quan trọng hơn tiền nhiều, dẫu sao chỉ cần còn đó thì vẫn có thể không ngừng mang tiền về.

Khương Thư Nhai và cụ Khương nhìn Lâm Hàn, trong đầu nghĩ chắc lần này Lâm Hàn đã hài lòng rồi.

Nhưng mà, lúc này Lâm Hàn lại lắc đầu, nói: "Anh tưởng tiền của tôi là gió thổi bay tới hả? Đã bao lâu rồi chứ? Tôi cầm khoản tiền này đi đầu tư thì nó đã đẻ ra biết bao nhiêu lợi nhuận rồi? Anh cũng phải trả cho tôi khoản đó chứ! Hết thảy là 100 tỷ, thiếu một đồng cũng không được!"
Chương 599: Lấy 30% sản nghiệp của nhà họ Khương

"Cái gì? 100 tỷ?"

Cụ Khương, Khương Thư Nhai và đám ban lãnh đạo nhà họ Khương nghe vậy đều đồng loạt biến sắc.

Khương Thư Nhai còn suýt chửi đổng lên, vơ vét tài sản đã đành, thế mà còn muốn nhiều như thế á? Tưởng tiền của nhà họ Khương từ trên trời rớt xuống à?

Nhưng sau cùng Khương Thư Nhai vẫn cố nhịn xuống, mặt cau mày có nhìn Lâm Hàn.

Lúc này, sắc mặt cụ Khương cũng không khá mấy, con số 100 tỷ đối với một nhà quý tộc không hẳn quá lớn nhưng cũng không hề nhỏ. Nhất là trong giai đoạn này, vốn đã đầu tư cũng kha khá vào kế hoạch đối phó nhà họ Tiêu rồi, sau này chắc chắn còn phải bồi thường một khoản lớn cho nhà họ Tiêu nữa, bây giờ còn chưa làm được gì đâu, Lâm Hàn này lại tìm đại một cái cớ để đòi 100 tỷ nữa chứ?

Hiện tại, dáng vẻ của Lâm Hàn chẳng giống đùa giỡn chút nào, anh nhất định phải đòi lại 100 tỷ này, nếu không làm sao kết thúc cuộc cá cược với Dương Tiêu được.

"Sao hả, 100 tỷ nhiều lắm à? Nhà họ Khương các người là quý tộc đấy, 100 tỷ và sự tồn vong của nhà họ Khương cái nào quan trọng hơn?", Lâm Hàn cười nói.

Cụ Khương và Khương Thư Nhai lại thêm méo mặt, ý trong lời uy hiếp này của Lâm Hàn khỏi nói cũng quá rõ.

"Được, tôi sẽ trả 100 tỷ này", cụ Khương cắn răng đáp.

"Ông nội...", Khương Thư Nhai quýnh lên, không nhịn được muốn nói gì đó.

Cụ Khương lại lườm cậu ta một cái sắc lẹm, tỏ ý câm mồm vào ngay, nếu còn chọc điên Lâm Hàn thì không chỉ có 100 tỷ mà muốn giải quyết vấn đề đâu.

Lâm Hàn nghe vậy mới hài lòng, lấy được của nhà họ Khương 100 tỷ trong lòng mới yên tâm, cuộc cá cược với Dương Tiêu anh đã giành được phần thắng.

"Được, đã thế thì chuyện này xem như xong, bây giờ bắt đầu nói đến bồi thường cho hành động này của nhà họ Khương các người, lần này các người đã gây ra tổn thất rất lớn cho nhà họ Tiêu, nên cần phải bồi thường cho đúng mực, lại còn bắt tôi phải điều động nhiều cao thủ như vậy, đã có không ít anh em bị thương hoặc bỏ mạng, nên cũng cần bồi thường một khoản tương ứng cho bọn họ nữa có đúng không?", Lâm Hàn cười nói.

Vẻ mặt cụ Khương chợt cương cứng, thầm nghĩ đợt hành động này nhà họ Khương bọn họ cũng tổn thất có ít đâu, các cao thủ của gia tộc gần như đã hy sinh toàn bộ, tại sao không ai bồi thường cho bọn họ chứ?

Có điều, bây giờ nhà họ Khương là kẻ thua cuộc, bị vơ vét tài sản và yêu cầu bồi thường là chuyện khó tránh khỏi.

Ngay sau đó, Lâm Hàn và Tiêu Nhã đàm phán với nhà họ Khương chuyện bồi thường.

Ý đồ của nhà họ Khương là muốn dùng tiền để giải quyết, nhưng vốn dĩ nhà họ Tiêu cũng không thiếu tiền, huống chi những cao thủ của nhà họ Tiêu đã ngã xuống cũng không thể lấy tiền để mua về được. Từ khi vừa bắt đầu, Tiêu Nhã đã luôn nhìn chằm chằm vào sản nghiệp của nhà họ Khương.

Còn về Lâm Hàn, sau khi anh lấy lại được 100 tỷ thì đã chiến thắng cuộc cá cược với Dương Tiêu rồi, vì thế cũng chẳng cần thêm tiền làm gì, dù sao cơ ngơi nhà họ Lâm lớn như vậy, còn lắm tiền hơn nhà họ Khương rất nhiều, vì lẽ đó anh cũng chẳng thèm tiền của nhà họ Khương.

Do đó, Lâm Hàn cũng giống Tiêu Nhã, luôn dán mắt vào mớ sản nghiệp trong tay nhà họ Khương.

Lâm Hàn, Tiêu Nhã và người của nhà họ Khương bàn một mạch tới trưa, sau cùng ba bên mới miễn cường hài lòng.

Ngoài 100 tỷ kia ra, nhà họ Khương sẽ bồi thường cho Lâm Hàn một công ty điện ảnh nổi tiếng ở Hoa Hạ, nó tọa lạc tại thành phố Thiên Kinh, tên là công ty điện ảnh truyền thông Quang Ảnh. Giá trị vốn hóa thị trường gần đến 100 tỷ, mặc dù chưa đến 100 tỷ nhưng tổng giá trị thực tế lớn hơn con số này rất nhiều.

Dù sao để sáng lập một công ty điện ảnh, cũng cần phải đổ vào không biết bao nhiêu tiền và nhờ vả các mối quan hệ, theo như Lâm Hàn ước chừng, công ty điện ảnh truyền thông Quang Ảnh này trên thực tế trị giá hơn 200 tỷ, vả lại không phải chỉ cần có tiền là gây dựng được công ty này.

Còn về khoản bồi thường của nhà họ Khương cho nhà họ Tiêu, bao gồm 50 tỷ và rất nhiều các xí nghiệp lớn nhỏ khác, theo giải thích của Tiêu Nhã cho Lâm Hàn, những sản nghiệp này gộp lại cũng chiếm tầm 30% sản nghiệp trong tay của nhà họ Khương.

Ban đầu, Tiêu Nhã cũng muốn giúp Lâm Hàn tranh thủ nhiều hơn, hoặc định mang một ít các sản nghiệp đoạt được đưa cho Lâm Hàn, nhưng đều bị Lâm Hàn từ chối.

Bởi vì những sản nghiệp này quy mô không giống nhau nên quản lý cực kỳ phiền phức, Lâm Hàn chỉ cần đoạt một cái công ty điện ảnh truyền thông Quang Ảnh lớn nhất thì đã cảm thấy hoàn toàn đủ rồi, không cần thiết phải lấy nhiều cái sản nghiệp nhỏ làm gì, mất thời gian lắm.

Cuối cùng, tổng cộng nhà họ Khương phải bồi thường hết 250 tỷ, bao gồm 1 công ty điện ảnh truyền thông Quang Ảnh với giá trị vốn hóa thị trường gần 100 tỷ và rất nhiều các sản nghiệp quy mô tầm trung và nhỏ. Tất cả gộp lại cũng tổn thất gần 30% sản nghiệp của nhà họ Khương.

Sau khi nhận được tiền, hợp đồng chuyển nhượng cũng nhanh chóng được chuẩn bị xong, Lâm Hàn và Tiêu Nhã dẫn một đám cao thủ thoả mãn rời khỏi nhà chính của họ Khương.

Cụ Khương và Khương Thư Nhai bất lực đứng nhìn đám người Lâm Hàn và Tiêu Nhã rời đi, 30% sản nghiệp của nhà họ Khương chỉ có thế mà bị Lâm Hàn và người của nhà họ Tiêu đoạt mất!

Nhưng dù không cam tâm, cụ Khương và Khương Thư Nhai cũng hết cách với đám người Lâm Hàn, dẫu sao hiện tại thế cuộc cũng đã định, nhà họ Khương bọn họ nếu không chịu bồi thường, làm hài lòng Lâm Hàn và Tiêu Nhã, thì họ khó tránh một cuộc giao tranh đẫm máu.

Sau đó, dù cho nhà họ Khương vẫn trụ được thì nhất định cũng sẽ thiệt hại nặng nề, còn chưa kể các nhà quý tộc khác và đông đảo các thế gia dòm ngó, đến lúc đó thì cũng không thể tiếp tục sống sót.

Sau khi Tiêu Nhã và Lâm Hàn ra khỏi nhà họ Khương, cô ấy bèn nhìn anh với vẻ biết ơn: "Lâm Hàn, thật sự tôi không biết cảm ơn anh thế nào nữa, vốn nhà họ Tiêu đã đứng ở bờ diệt vong, bây giờ không những thoát khỏi mà còn đoạt được rất nhiều sản nghiệp từ tay nhà họ Khương".

"Không cần cảm ơn, thật ra ban đầu tôi tiếp cận cô cũng vì muốn mượn tay nhà họ Tiêu để đối phó với nhà họ Khương, bởi vì tôi có cá cược với một người, phải lấy được của nhà họ Khương 100 tỷ", Lâm Hàn thẳng thắn nói, đến lúc này cũng không cần phải giấu giếm gì nữa, nên nói rõ tất cả thì tốt hơn.

"Hở?", Tiêu Nhã sửng sốt, ngay sau đó liền phản ứng lại, nói: "Thì ra ban đầu anh tiếp cận tôi cũng là vì... Anh vốn chẳng có tình cảm gì với tôi sao?"

Lâm Hàn khẽ gật đầu, nói: "Tôi đã lập gia đình rồi, tình cảm của chúng tôi rất tốt, nhưng có điều tôi cũng rất nể phục cô, chúng ta vẫn làm bạn bè được mà, sau này còn có thể hợp tác, giúp đỡ lẫn nhau".

Trải qua chuyện này, Lâm Hàn càng ý thức được tầm quan trọng của việc gia tăng thực lực bản thân, mà muốn làm được chuyện đó thì không những phải làm cho thế lực dưới trướng mình trở nên mạnh mẽ mà còn phải kết giao thêm những đồng minh đáng tin cậy.

Giống như lần này, nếu không có Trương Thiên Sơn và nhà họ Vương hỗ trợ, còn thêm Lý Minh giúp liên lạc với người của đoàn thanh tra Hoa Hạ, dù Lâm Hàn có liều mạng thế nào cũng không đủ khả năng đến giúp nhà họ Tiêu, càng không thể tự dựa vào sức mình để lấy được 100 tỷ từ nhà họ Khương.

Sau cơn kinh ngạc, đáy mắt Tiêu Nhã dần hiện lên tia mất mát, nhưng lập tức bị cô ấy che giấu mất.

"Đương nhiên rồi, sau này có gì cần nhờ Tiêu Nhã tôi, nhờ nhà họ Tiêu, anh cứ việc nói, tôi nhất định sẽ ra mặt hỗ trợ. Sau chuyện này, nhờ có anh mà khi về có lẽ tôi cũng được trở thành gia chủ nhà họ Tiêu rồi, đã có quyền phát biểu trong gia tộc", Tiêu Nhã cười nói.

Đoàn người Lâm Hàn liền lập tức trở lại trang viên nhà họ Tiêu nghỉ ngơi, còn Tiêu Nhã phải tiếp tục bận rộn chuyện ở bên hầm mỏ, sắp xếp ngày mai đón tiếp đoàn thanh tra Hoa Hạ.

Trên xe, nhìn số dư 200 tỷ trong thẻ của mình, tâm trạng anh lập tức phấn chấn hơn, móc điện thoại gọi thẳng cho Dương Tiêu.
Chương 600: Chiến thắng cá cược

Trong tầng cao nhất của một tòa cao ốc thương mại tọa lạc trên phố Wall - nước Mỹ.

Dương Tiêu và Lâm Thiên Tiếu đang ngồi đối diện nhau, hai người cũng vừa nhận được tin báo.

Theo tin tức nhận được, Lâm Hàn dựa vào chính sức của mình đã điều động cao thủ dưới trướng, bắt tay với cao thủ thế gia nhà họ Vương và các cao thủ do đại bàng núi Trương Thiên Sơn của vùng Bắc Đông cử đến. Tất cả đều đồng lòng trợ giúp nhà họ Tiêu cố gắng xoay chuyển tình thế chuyển bại thành thắng, bọn họ đã vơ vét hơn 200 tỷ và một công ty điện ảnh truyền thông Quang Ảnh với giá trị vốn hóa thị trường gần 100 tỷ xem như là khoản bồi thường, vì thế Lâm Hàn đã hoàn toàn thắng Dương Tiêu trong trận cá cược này.

Dựa theo trận cược, Lâm Hàn vẫn giữ được thân phận người thừa kế của nhà họ Lâm, và sau này nhà họ Lâm không thể can thiệp vào bất kỳ chuyện gì của Lâm Hàn nữa, đồng nghĩa với việc Lâm Hàn đã là một nửa gia chủ của nhà họ Lâm rồi.

Sau khi nhận được tin tức này, sắc mặt Dương Tiêu liền tái đi, ông ta không tài nào ngờ được, vốn dĩ mọi chuyện đang diễn ra suôn sẻ, gần như sắp nuốt trọn nhà họ Lâm rồi, giờ lại đột nhiên xảy ra cớ sự này.

Thì ra Lâm Hàn đến thành phố Thiên Kinh, qua nhà họ Khương vốn không phải vì xin lỗi mà là đi tìm đại bàng núi Trương Thiên Sơn của vùng Bắc Đông để bàn việc hợp tác, sau đó chờ cơ hội ra tay với nhà họ Khương lấy về 100 tỷ.

Mà trong toàn bộ quá trình đó, Lâm Hàn cũng không có dùng bất kỳ mạng lưới giao thiệp nào của nhà họ Lâm, là Lâm Hàn tự dựa vào bản thân để làm nên kỳ tích này.

Dương Tiêu đang rầu thúi ruột thì bỗng điện thoại của ông ta reo lên, nhìn vào thì thấy Lâm Hàn đang gọi.

Sắc mặt Dương Tiêu có chút khó coi, nhưng vẫn không thể không bắt máy.

"Alo", Dương Tiêu thất thần nói.

Đầu dây bên kia liền vang lên giọng nói hồ hởi của Lâm Hàn.

"Ông già chết tiệt, sao hả? Chắc ông cũng đã nhận được tin rồi chứ gì? Tôi đã hoàn toàn làm theo thỏa thuận và không vi phạm bất cứ quy tắc nào, không chỉ lấy lại được 100 tỷ của nhà họ Khương, mà còn có thêm một cái công ty với giá trị vốn hóa thị trường 100 tỷ, ông thua rồi thì sau này đừng có mà can thiệp vào hôn nhân của tôi và cả bất cứ những chuyện tôi làm đấy!"

Lúc này, Dương Tiêu há miệng nhưng không biết nói thêm gì, lặng im một hồi mới nói: "Cậu thắng rồi!"

Dứt lời, Dương Tiêu liền cúp luôn điện thoại, cả người trông vô cũng tuyệt vọng.

Mà Lâm Thiên Tiếu đang ngồi đối diện thì tâm trạng lại rất tốt, sau khi ông ấy điều tra được những chuyện Lâm Hàn đã làm trong khoảng thời gian này thì cảm thấy vô cùng tự hào.

Trước kia, Lâm Hàn làm gì có lẽ cũng ỷ vào gia thế khổng lồ của nhà họ Lâm, nhưng lần này, Lâm Hàn gần như chỉ dựa vào bản thân mình mà cũng có thể thành công mỹ mãn như vậy.

Nhà họ Khương kia dù sao cũng là một dòng dõi quý tộc, có thể ảnh hưởng đến tồn vong đất nước, dù bọn họ không là gì với nhà họ Lâm, nhưng đối với người bình thường mà nói đó là một con quái vật khổng lồ mà họ không thể nào dây vào nổi.

Khi không có sự trợ giúp của nhà họ Lâm, với Lâm Hàn cũng sẽ như thế.

Dù vậy, Lâm Hàn vẫn chỉ dựa vào năng lực của mình và một vài mối quan hệ cá nhân, mà đã có thể chiến thắng trận cá cược đòi về 100 tỷ, hơn nữa còn vượt mức, mang về một kết quả to lớn ngoài mong đợi.

Hai nhà quý tộc lớn và rất nhiều các thế gia cùng liên minh tấn công nhà họ Tiêu, có thể nói là tin chấn động thành phố Thiên Kinh.

Mà cuối cùng hết thảy bước ngoặt đều bởi vì một mình Lâm Hàn mà ra!

“Như thế mới là con trai của Lâm Thiên Tiếu tôi chứ, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh! Con đường tương lai của thằng bé chắc chắn sẽ còn rộng mở hơn cả Lâm Thiên Tiếu tôi đây!”, Lâm Thiên Tiếu thầm nghĩ trong lòng.

Nghĩ tới đây, một người luôn gặp biến không sợ như Lâm Thiên Tiếu mà lúc này cũng có chút đứng ngồi không yên, muốn nhanh chóng kể chuyện vui này cho bà xã nhà mình nghe.

Lâm Thiên Tiếu đứng dậy định rời đi, trước khi đi còn liếc nhìn bộ dạng chán nản của Dương Tiêu.

Lâm Thiên Tiếu là người thế nào chứ? Ban đầu chỉ là một thằng ranh nghèo, đơn độc gây dựng nên tập đoàn nhà họ Lâm thịnh vượng ngày nay, làm sao mà không biết được những âm mưu cùng toan tính nhỏ nhặt của Dương Tiêu? Chỉ là ông ấy không muốn vạch trần mà thôi.

"Dương Tiêu, những chuyện ông làm tôi đều biết, nể tình ngày xưa ông đã giúp đỡ tôi, tôi mới không truy cứu đến cùng chuyện này. Từ nay về sau, ông không còn bất kỳ quyền hành gì ở nhà họ Lâm nữa, sau này ông chỉ nên yên phận ăn sung mặc sướng ở nhà họ Lâm mà thôi, chứ đừng hòng có tiếng nói nữa. Nếu để tôi biết được ông còn bày mưu tính kế gì với nhà họ Lâm, đừng trách tôi không nể ân tình ngày xưa mà thẳng tay làm thịt ông!"

Để lại những lời này xong, Lâm Thiên Tiếu đi một mạch ra khỏi cửa.

Dương Tiêu nghe vậy bỗng rùng mình, ngay sau đó chỉ cảm thấy vô cùng bất lực.

Mà những lời vừa rồi của Lâm Thiên Tiếu, nhất thời cũng đã làm Dương Tiêu tỉnh táo lại, mình là ai, còn Lâm Thiên Tiếu lại là nhân vật cỡ nào? Nghĩ đến nếu còn tiếp tục thế nữa, Lâm Thiên Tiếu sẽ xem ông ta là kẻ thù mà ra tay không thương tiếc, đáy lòng Dương Tiêu lập tức cảm thấy rét lạnh.

Lâm Thiên Tiếu đáng sợ cỡ nào, ông ta là người rõ hơn ai hết.

"Mà thôi, sau này không nên gây chuyện nữa, cứ an nhàn dưỡng lão ở nhà họ Lâm là tốt rồi", Dương Tiêu thở dài nói, định sẽ không có ý nghĩ xấu xa gì nữa.

Nghĩ tới đây, Dương Tiêu liền gọi điện thoại cho Elizabeth Luna, rất nhanh bên kia đã bắt máy.

"Lâm Hàn đã thắng trận cá cược, tôi không còn có quyền lên tiếng trong nhà họ Lâm nữa rồi, không lâu nữa Lâm Hàn chắc chắn sẽ trở thành ông chủ của nhà họ Lâm, chuyện này xem như đã được định, không còn bất kỳ ai có thể ngăn cản được nữa, kế hoạch giữa chúng ta xem như hủy bỏ nhé", Dương Tiêu nói thẳng.

Bên Elizabeth Luna cũng luôn theo dõi tin tức về Lâm Hàn, vừa rồi cũng vừa nhận được tin, mặc dù không tỉ mỉ như của Lâm Thiên Tiếu và Dương Tiêu, nhưng cũng biết được Lâm Hàn đã lấy được tiền từ nhà họ Khương và giành chiến thắng rồi.

"Tên khốn kiếp nhà ông, không phải ông nói Lâm Hàn nhất định sẽ thất bại sao? Tại sao ông không cử người giúp đỡ trước cho nhà họ Khương hả? Ông đúng là đồ ăn hại mà!", Elizabeth Luna mắng.

Vẻ mặt Dương Tiêu lúc này cũng cứng ngắc, ban đầu đúng là ông ta đã sắp xếp một số người và vài mối quan hệ ngăn cản Lâm Hàn lấy lại được 100 tỷ từ nhà họ Khương, nhằm không để Lâm Hàn giành được chiến thắng trong trận cá cược này.

Nhưng sau đó, Lâm Hàn lại thỏa hiệp đi đến thành phố Thiên Kinh, rồi ông ta nhận được tin báo Lâm Hàn vốn chẳng có cách gì nên nghĩ rằng mọi chuyện đã êm xuôi. Lâm Hàn không thể nào thắng được trận cược này cả, nên không thèm cử người đi phá Lâm Hàn làm gì nữa và cũng để tránh cho Lâm Thiên Tiếu kia phát giác ra.

Thế nhưng, Dương Tiêu không tài nào ngờ rằng Lâm Hàn vốn chỉ giả vờ chịu thua mà ngấm ngầm lập ra kế hoạch, sau đó không những lấy được của nhà họ Khương 100 tỷ mà cũng thắng luôn trận cược này.

Sớm biết như vậy, Dương Tiêu nhất định sẽ liều lĩnh cử người nhúng tay vào, thế thì kế hoạch lấy lại 100 tỷ từ nhà họ Khương chắc chắn sẽ thất bại.

Nhưng mà bây giờ mọi chuyện cũng xong rồi, Dương Tiêu có hối hận thế nào đi nữa cũng vô ích thôi, giờ đây ông ta cũng đã mất đi quyền lên tiếng trong nhà họ Lâm.

"Tôi cũng không ngờ cớ sự sẽ thành ra thế này, xin lỗi công chúa kính mến", Dương Tiêu áy náy nói.

"Ông không ngờ á? Cái đồ vô dụng nhà ông không biết cố gắng hết sức mà cân nhắc cho thật kỹ lưỡng sao? Đúng là cái thứ ăn hại mà, đáng đời ông khi thua kém Lâm Thiên Tiếu!", Elizabeth Luna không thèm giữ kẽ nữa mà lớn tiếng mắng xối xả.

Vẻ mặt Dương Tiêu tràn đầy bất lực, nói: "Chuyện đã như vậy rồi, tôi cũng đành bó tay thôi".

Dứt lời, Dương Tiêu liền cúp máy luôn.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom