• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (3 Viewers)

  • Chương 526-530

Chương 526: Kết hợp giám sát

Đường Quế Hùng im lặng một lúc rồi bất đắc dĩ bảo:

“Cậu Lâm, mặc dù tôi giỏi bày mưu tính kế nhưng chuyện này của cậu tương đối đặc thù, bởi vì ở trước thực lực tuyệt đối, sách lược có khôn khéo hơn nữa cũng vô ích”.

“Chắc cậu cũng biết rõ quý tộc, cả Hoa Hạ này có bốn gia đình quý tộc, sự tồn tại của họ đều có thể ảnh hưởng tới vận mệnh quốc gia, sao có thể chỉ dựa vào mưu kế để đối phó với họ?”

“Chuyện này tôi thật sự không thể giúp được, muốn đối phó với nhà họ Khương chỉ có một cách, đó là thực lực của mình phải mạnh, như vậy nhà họ Khương mới chịu cúi đầu”.

Lâm Hàn nghe vậy cảm thấy hơi bất lực.

Mặc dù Lâm Hàn đã đoán trước được nhưng nghe Đường Quế Hùng nói ông cũng không có cách nào, anh vẫn có chút thất vọng.

Nghĩ kỹ lại, đúng là như vậy.

Có quý tộc nào không phải là gia tộc lớn phát triển trong vài trăm năm, có thể ảnh hưởng đến cả một đất nước, làm sao một cá nhân có thể đối phó được chỉ bằng một chút mưu kế?

Để đối phó với quý tộc cần có đủ thực lực, nếu có sự trợ giúp của nhà họ Lâm, Lâm Hàn cảm thấy cũng không khó, thậm chí là khá dễ dàng.

Nhưng nếu không có sự giúp đỡ của nhà họ Lâm, Lâm Hàn muốn dựa vào bản thân để đối phó với nhà họ Khương thì khả năng thành công gần như là con số không.

Đường Quế Hùng lại hỏi: “Đúng rồi cậu Lâm, cậu nói cậu đã bắt trói một thành viên của nhà họ Khương à?”

“Đúng thế, sao vậy?”

Lâm Hàn gật đầu, anh trói Khương Niên là để tống tiền nhà họ Khương.

Nhưng hiệu quả hiển nhiên rất không lý tưởng.

Cho dù là Khương Niên thì ở nhà họ Khương, cậu ta chẳng qua cũng chỉ là một con tôm con tép mà thôi.

“Haiz, cậu Lâm, cậu phải biết đó là nhà họ Khương, là quý tộc đó! Có điều này tôi cần nhắc nhở cậu, gia chủ Khương Long Đằng của nhà họ Khương và cháu trai Khương Thư Nhai ông ta quý nhất đang ở Viện dưỡng lão Long Sơn của Kim Lăng. Với khả năng tình báo của nhà họ Khương, chắc họ đã biết việc cậu bắt cóc, có thể họ sẽ gây rắc rối cho cậu, cậu cẩn thận chút”, Đường Quế Hùng bất đắc dĩ nói.

“Ừm, tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý”.

Lâm Hàn gật đầu.

Sau khi cúp máy, Lâm Hàn lại liên lạc với một số người lăn lộn trong giang hồ đã lâu để hỏi, ví dụ như Trần Vô Cực, thậm chí Cổ Hà ở Hoa Đông sống ở núi Vân Mộng. Nhưng kết quả cũng không ngoại lệ, họ đều nói không có cách nào đối phó với nhà họ Khương.

Bản thân Lâm Hàn đã suy nghĩ vấn đề này rất lâu nhưng cũng không nghĩ ra được cách nào hay, dù sao đó cũng là quý tộc, chỉ dựa vào một mình Lâm Hàn thì thật sự quá khó.

Thời gian cược là hai tháng, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chớp mắt là trôi qua.

Trong hai tháng mà muốn một quý tộc có tuổi đời hàng trăm năm phải bỏ ra 200 tỷ tệ… Khó!



Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Anh cầm lên xem thì thấy là Lý Minh của livestream Sa Ngư gọi, anh nghe máy.

“Cậu Lâm, xảy ra chuyện lớn rồi, tối qua… tối qua…”, giọng nói hơi hoảng loạn của Lý Minh truyền đến.

Lâm Hàn cau mày, có cảm giác không ổn.

“Xảy ra chuyện gì? Anh đừng hoảng, cứ nói trước đi”, Lâm Hàn bình tĩnh nói.

Nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Lâm Hàn, Lý Minh thoáng bình tĩnh lại rồi bảo:

“Tối qua nền tảng của chúng ta đang tổ chức sự kiện để tăng độ nổi tiếng, chuẩn bị lên sàn chứng khoán tiếp theo. Chúng tôi cũng đã chú ý kỹ rồi, nội dung phát trực tiếp không vi phạm điều gì, có thể nói là tất cả các hành vi trong mỗi phòng livestream đều cách vạch đỏ rất xa. Nhưng tôi nhận được thông báo từ bộ phận giám sát, đột nhiên bị kiểm soát nghiêm ngặt, tất cả các phòng livestream đều bị khoá, đến giờ vẫn chưa được mở khoá!”

Lâm Hàn khẽ cau mày, tất cả các phòng livestream đều bị khoá, gần như tương đương với việc livestream Sa Ngư đã bị ngưng trệ.

Anh hỏi: “Anh đã tìm ra nguyên nhân gì chưa? Đã liên lạc với người phía trên chưa?”

Trong ngành phát trực tiếp, nhiều trường hợp rất dễ vượt qua giới hạn, điều này Lâm Hàn biết rõ, anh cũng luôn dặn Lý Minh phải giám sát nghiêm ngặt, đồng thời qua lại với người ở phía trên.

Bình thường cho dù xảy ra chuyện, chỉ cần không quá nghiêm trọng thì sau khi sửa lại sẽ được hoạt động tiếp.

Nhưng rất hiếm khi các phòng livestream đều bị khoá hết như thế này.

Nếu không khôi phục trong thời gian ngắn thì chắc chắn sẽ mất rất nhiều người dùng, kế hoạch lên sàn chứng khoán cũng sẽ tan thành bọt nước.

Công sức vất vả làm việc bao lâu sẽ mất hết.

“Cậu Lâm, tôi đã liên hệ với người phía trên rồi nhưng họ nói không giúp được, chuyện lần này khá lớn”.

Lý Minh lại nói: “Lần này có vẻ là người có lai lịch rất lớn, ba sở chính phủ lớn cùng kết hợp giám sát, lần lượt là “Sở Văn hoá”, “Sở Điện ảnh”, “Sở Thông tin mạng”, hơn nữa thời gian chỉnh sửa là vô hạn! Chúng ta đang chuẩn bị lên sàn, bây giờ đột nhiên bị khoá không thể lên sàn được nữa, những kế hoạch và công việc chuẩn bị chúng ta làm trước đây đều vứt bỏ!”

Vẻ mặt Lâm Hàn hơi u ám, điều này rõ ràng là có người đang nhằm vào anh, nếu không cho dù giám sát cũng không nghiêm ngặt đến thế.

Mà livestream Sa Ngư luôn phát sóng trong vùng xanh, không hề vượt quá giới hạn.

“Cậu Lâm”.

Lý Minh hơi sợ hãi nói: “Chuyện lần này quá đột ngột, tôi không phản ứng kịp, tóm lại nội dung livestream của chúng ta không thể có vấn đề”.

“Tôi biết, không liên quan đến các anh, có người đang nhằm vào chúng ta”, Lâm Hàn nói.

Lý Minh nghe thế lòng mới yên tâm hơn chút, sau đó lại hỏi:

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Người trong công ty đều đang hoảng loạn, nếu chúng ta không có biện pháp gì có thể hầu hết mọi người sẽ từ chức, công ty có thể sẽ vì thế mà sụp đổ”.

“Thông báo với mọi người tôi sẽ giải quyết chuyện này, sẽ không bỏ lỡ cơ hội lên sàn, cho dù có điều gì ngoài ý muốn thì công ty cũng không cắt giảm lương!”, Lâm Hàn nói thẳng.

“Vâng, tôi sẽ thông báo ngay!”

Sau khi nghe câu này của Lâm Hàn, Lý Minh như được uống thuốc an thần, nhanh chóng đi động viên mọi người, cho dù chuyện lần này thế nào công ty cũng không thể cứ thế sụp đổ.

Mà Lâm Hàn ở bên kia vừa cúp máy xong thì điện thoại lại đổ chuông.

Lâm Hàn liếc nhìn, là Phùng Thạch gọi tới, anh bấm nút nghe.

“Cậu Lâm, xảy ra chuyện lớn rồi, công ty bất động sản của chúng ta đột nhiên nhận được thông báo từ Sở Đô thị rằng phải đóng cửa vô thời hạn để chấn chỉnh. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, chúng tôi vẫn luôn tuân thủ quy tắc, chưa bao giờ vượt quá giới hạn!”, Phùng Thạch hoảng sợ nói.

Lâm Hàn thở dài, không cần hỏi anh cũng đoán được công ty bất động sản của Phùng Thạch cũng giống như tình hình của livestream Sa Ngư.

“Nói cho tôi biết tình hình cụ thể đi”, Lâm Hàn nói.

“Được”, Phùng Thạch vội nói ngay:

“Sáng sớm hôm nay khi công trường vừa khởi công thì đột nhiên có người của Sở Đô thị thành phố Đông Hải tới, thông báo tất cả các công trình đều bị phong toả và đỉnh chỉ”.

“Cậu cũng biết tôi làm trong ngành bất động sản bao năm nay nên đương nhiên cũng biết nhiều người trong Sở Đô thị, nhưng tôi hỏi rồi, người ta đều nói chuyện này do người phía trên làm, không ai có thể giúp được”.

“Nếu đình chỉ kinh doanh vô thời hạn để chấn chỉnh thì công ty bất động sản của chúng ta sẽ sụp đổ đấy cậu Lâm! Mỗi ngày chỉ riêng tiền lỗ thôi đã mấy chục triệu tệ rồi!”
Chương 527: Khương Thư Nhai của nhà họ Khương

“Tôi biết rồi, lần này có người nhắm đến tôi, không liên quan đến mọi người, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết, ông ổn định lòng nhân viên trước đi đã”, Lâm Hàn vô cảm nói.

Thấy Lâm Hàn không trách tội, Phùng Thạch thở phào nhẹ nhõm:

“Ổn định nhân viên không khó, kẻ nào dám gây chuyện trong thời kỳ mấu chốt này, tôi sẽ khiến kẻ đó không sống được!”

“Giai đoạn này khá đặc biệt, đừng sử dụng những chiêu trò trước đây, chú ý nhiều hơn chút”.

Lâm Hàn dặn dò thêm vài câu rồi cúp máy, nhưng không lâu sau điện thoại anh lại đổ chuông, là Triệu Nhã ở bên phía siêu thị Hoa Nhuận.

Sau khi kết nối, Lâm Hàn tìm hiểu tình hình, đúng như dự đoán siêu thị Hoa Nhuận và livestream Sa Ngư cùng với bất động sản đều có tình hình tương tự.

Siêu thị Hoa Nhuận cũng bất ngờ bị hạn chế nghiêm ngặt vào sáng sớm nay, bị đóng cửa vô thời hạn để chấn chỉnh.

Dưới sự điều động chung của Sở Phòng cháy chữa cháy và Sở Công thương, siêu thị Hoa Nhuận đã bị đóng cửa, tất cả khách hàng đều bị đuổi ra ngoài.

Đột nhiên kiểm tra và niêm phong đối với nhân viên siêu thị Hoa Nhuận mà nói là một cú sốc lớn, rất nhiều nhân viên hoảng sợ muốn nghỉ việc.

Lâm Hàn cũng nói với Triệu Nhã ổn định tâm lý nhân viên trước, anh sẽ ra mặt giải quyết.

Sau khi cúp máy, Lâm Hàn thở dài.

Lần này, tất cả các ngành nghề trong tay anh đều bị chấn chỉnh vô thời hạn, không biết bao nhiêu nhân viên lo lắng bỏ việc.

Nếu lần này không xử lý thoả đáng, cả ba ngành công nghiệp đều sẽ sụp đổ, có thể nói tâm huyết hơn nửa năm của Lâm Hàn sẽ mất trắng.

“Có vẻ như có một thế lực lớn đang nhắm đến mình”.

Lâm Hàn lẩm bẩm, sắc mặt hơi khó coi.

“Ông xã, sao thế?”

Dương Lệ ở bên cạnh cũng đã tỉnh, cô nhìn Lâm Hàn với đôi mắt ngái ngủ đầy nghi ngờ.

“Không sao, xảy ra chút chuyện thôi, anh đi giải quyết đã, em ngủ tiếp đi”, Lâm Hàn dịu dàng sờ trán Dương Lệ.

“Ồ”, Dương Lệ gật đầu, cô lại hỏi: “Vấn đề có nghiêm trọng không? Em giúp được gì không?”

“Không sao, chuyện nhỏ thôi, chỉ là hơi phiền phức một chút, em ngủ tiếp đi”.

Lâm Hàn nói xong thì đứng dậy mặc quần áo, ra khỏi phòng ngủ.

Sau khi ra khỏi phòng ngủ, Lâm Hàn đi ra ban công.

Lúc này mặt trời bắt đầu lên, ánh nắng dịu nhẹ hắt vào hồ bơi trong biệt thự phản chiếu những tia sáng đủ màu sắc, khung cảnh thật yên tĩnh và thanh bình.

Nhưng trong lòng Lâm Hàn lại có chút hoảng loạn.

Lần này Lâm Hàn đã mạo hiểm đặt cược lớn, cược cả người thừa kế nhà họ Lâm là mình.

Mà trong giai đoạn quan trọng này, nhất là khi Lâm Hàn đang không thuận lợi, hết đường xoay sở thì gặp phải tình huống này, không thể nghi ngờ tình hình càng trở nên tồi tệ hơn.

Lâm Hàn biết sự thoải mái hiện tại chỉ là giả tưởng, nếu không thể giải quyết ổn thoả những chuyện này, rất có thể anh sẽ mất hết những gì đang có hiện giờ.

Giống như được sinh ra trong một thế gia lớn như nhà họ Lâm, nhìn như cái gì cũng có, thế gia cực kỳ giàu có muốn gì được nấy, nhưng thật ra chỉ cần sơ hở một chút là sẽ mất hết tất cả.

Lâm Hàn thở dài, biết rằng đây đều là những chuyện anh phải đối mặt, nếu muốn trở nên lớn mạnh hơn đương nhiên sẽ phải gặp hàng loạt trở ngại.

Mặc dù vẫn chưa rõ ai đang nhắm vào mình, nhưng nếu đã nhắm vào anh, Lâm Hàn đoán chắc người đó sẽ sớm liên lạc với mình thôi.

Nhằm vào các ngành công nghiệp dưới trướng anh chỉ là khởi đầu thôi, vở kịch này vẫn chưa đến hồi kết.

Quả nhiên không lâu sau Lâm Hàn nhận được cuộc gọi của một dãy số lạ đến từ thành phố Thiên Kinh.

“Cuối cùng cũng đến rồi, tôi phải xem xem là thần thánh phương nào mà lần này lại chơi lớn như vậy”, sắc mặt Lâm Hàn lạnh lùng, anh nhấn nút trả lời cuộc gọi.

“Lâm Hàn phải không?”

Giọng nói rất trẻ, rất bình tĩnh truyền đến, mang theo sự thờ ơ, hờ hững như thể đang hỏi một chuyện nhỏ.

“Là tôi”, Lâm Hàn bình tĩnh đáp.

“Tự giới thiệu một chút, tôi là Khương Thư Nhai của nhà họ Khương”, người kia nói.

Mắt Lâm Hàn loé lên, tối qua Đường Quế Hùng nói Khương Long Đằng và Khương Thư Nhai của nhà họ Khương sống ở Kim Lăng, chắc sẽ biết chuyện Khương Niên bị bắt, đồng thời sẽ ra tay.

Nhưng hiệu quả và tốc độ này khiến Lâm Hàn thật sự không ngờ tới, không ngờ lại nhanh đến vậy.

“Anh bắt cóc Khương Niên đúng không?”, Khương Thư Nhai hỏi.

Đã đến lúc này rồi đương nhiên Lâm Hàn cũng không cần che giấu nữa, anh nói thẳng: “Đúng, là tôi bắt”.

“Khương Niên chỉ là một con tôm tép của nhà họ Khương thôi, hơn nữa còn là một kẻ chỉ biết phung phí tiền bạc của gia tộc, nhưng dù là kẻ vô dụng thì cũng là người của nhà họ Khương chúng tôi”, giọng Khương Thư Nhai vẫn lạnh như băng:

“Lá gan anh cũng lớn lắm, dám bắt cóc người nhà họ Khương chúng tôi. Bây giờ các sản nghiệp dưới tay anh về cơ bản đều đã bị đóng băng rồi đúng không? Đây là kết cục cho kẻ đắc tội với nhà họ Khương chúng tôi, cho dù Khương Niên chỉ là một tên bình thường trong gia tộc, là một kẻ vô dụng nhưng cũng không phải người các anh có thể động đến!”

Sắc mặt Lâm Hàn lạnh lùng, anh không nói gì, bình tĩnh cân nhắc xem có biện pháp nào đối phó không, có thể tự mình giải quyết mà không cần dựa vào nhà họ Lâm.

Khương Thư Nhai thấy Lâm Hàn không nói thì tưởng Lâm Hàn sợ mình, giọng điệu hoà hoãn hơn chút:

“Yên tâm, nhà họ Khương vẫn sẽ cho anh cơ hội, bây giờ lập tức thả Khương Niên ra, sau đó lăn đến Thiên Kinh xin lỗi, chuyện này sẽ được cho qua, nếu không…”

Giọng Khương Thư Nhai bỗng trở nên rét lạnh:

“Tôi sẽ phá huỷ tất cả sản nghiệp dưới tay anh trong vòng ba ngày!”

Trong giọng nói còn mang theo sự tự tin và khinh miệt.

Cậu ta cảm thấy với thực lực của quý tộc nhà họ Khương, huỷ hoại sản nghiệp của Lâm Hàn chỉ là chuyện trong một câu nói.

Sắc mặt Lâm Hàn lạnh lùng, anh cầm chặt điện thoại trong tay.

Lời từ chối gần như đã thốt ra.

Nhưng cuối cùng Lâm Hàn vẫn nhịn được.

Lâm Hàn biết rõ hậu quả từ chối lúc này, ba sản nghiệp dưới tay anh chắc chắn sẽ bị phá huỷ.

Vì quý tộc, rất đáng sợ!

Nếu không có sự giúp đỡ của thế lực nhà họ Lâm, sản nghiệp của Lâm Hàn bây giờ trước mặt quý tộc cũng chỉ là con kiến nhỏ.

Mặc dù ba công ty này không là gì so với nhà họ Lâm tương đối khổng lồ, nhưng chúng là tâm huyết trong thời gian qua của Lâm Hàn, cũng là thành quả của sự cố gắng của những cấp dưới như Lý Minh, Lâm Hàn không cho phép tâm huyết của mình bị phá huỷ.

Trong lòng anh đột nhiên dâng lên một cảm giác bất lực.

Mặc dù bây giờ Lâm Hàn được rất nhiều người tôn trọng, nhưng đứng trước đối thủ chân chính anh vẫn bất lực như vậy.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng Lâm Hàn cũng lên tiếng: “Tôi biết rồi, tôi sẽ thả Khương Niên, cũng sẽ đến Thiên Kinh tìm nhà họ Khương”.

Nói xong Lâm Hàn cúp máy, vẻ mặt u ám.

Anh sẽ đến nhà họ Khương, nhưng không phải để xin lỗi.

Khương Thư Nhai bên kia có nghe ra ý tứ trong lời nói của Lâm Hàn không thì anh không biết.

Lâm Hàn cúp máy rồi thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.

Lúc này Dương Lệ vừa mới tỉnh dậy, cô đánh răng rửa mặt xong đang ăn bữa sáng do dì Hà chuẩn bị, thấy Lâm Hàn định ra ngoài thì hơi bất ngờ, cô hỏi:

“Ông xã, có chuyện gấp à? Sao anh không ăn sáng?”
Chương 528: Thả người

“Anh có chút việc phải ra ngoài trước”.

Lâm Hàn nở nụ cười dịu dàng, sợ Dương Lệ lo lắng.

Thấy vẻ mặt này của Lâm Hàn, Dương Lệ yên tâm hơn nhiều, cô thấy chuyện gì Lâm Hàn cũng có thể giải quyết được.

Sau đó Lâm Hàn đến nhà kho ở ngoại ô thành phố Đông Hải.

Lúc này mấy người Ngô Xuyên vẫn đang canh giữ ở đây, một bước cũng không rời.

Lâm Hàn hờ hững nhìn những người thân tín của Ngô Xuyên, trong lòng hơi nghi hoặc.

Nhà họ Khương biết tin Khương Niên bị bắt nhanh như vậy, rất có khả năng có nội gián.

Tuy nhiên vào thời điểm quan trọng này, Lâm Hàn cũng không có thời gian quan tâm mấy chuyện này, chỉ có thể đợi sau này có thời gian rồi tính.

“Anh Hàn, sao thế?”

Ngô Xuyên thấy Lâm Hàn vội vã tới thì ngờ vực hỏi.

“Chuẩn bị thả người”.

Lâm Hàn nhẹ giọng nói, trên mặt không nhìn ra vui buồn hờn giận.

“Hả?” Ngô Xuyên nghi hoặc: “Sao lại thả đi ạ?”

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc của Lâm Hàn, Ngô Xuyên cũng không hỏi nhiều, gật đầu rồi dẫn Lâm Hàn đến nơi giam giữ Khương Niên.

Không lâu sau mấy người họ đến nơi Khương Niên bị giam giữ.

Lâm Hàn nhìn Khương Niên rồi nói:

“Thả cậu ta đi”.

Ngô Xuyên phất tay, mấy tên đàn em hơi nghi ngờ nhưng vẫn lập tức đến cởi trói cho Khương Niên, đồng thời gọi cậu ta tỉnh lại.

“Đi thôi, anh Hàn của chúng tôi đã để cho anh đi rồi!”

Ngô Xuyên liếc nhìn Khương Niên.

Khương Niên mở mắt ra, lúc đầu còn hơi ngơ ngác nhưng sau khi nhìn thấy mình đã được cởi trói, mà mấy người Lâm Hàn cũng đứng sang một bên, không hề có ý định đánh.

“Hế…”

Khương Niên nhìn thấy Lâm Hàn không có biểu cảm gì thì dường như đoán được điều gì, vẻ mặt cậu ta có chút đắc ý:

“Lâm Hàn, nhà họ Khương tìm đến mày đúng không? Hừ! Không phải lợi hại lắm sao? Còn dám bắt cóc tao à? Mày không bắt cóc được người của quý tộc nhà họ Khương đâu!”

Lâm Hàn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Khương Niên.

Ngô Xuyên hung dữ trừng mắt nhìn Khương Niên rồi bảo:

“Bây giờ đã được thả thì đừng có được nước làm tới, có phải muốn bị đánh thêm một trận rồi mới đi không?”

“Đừng đừng đừng, tôi đi ngay”.

Nhìn thấy Ngô Xuyên hung dữ, Khương Niên đột nhiên sợ hãi ngậm miệng, đi trước rồi tính sau, về nhà họ Khương có sự hỗ trợ của nhà họ Khương rồi từ từ tính sổ.

Không lâu sau, Khương Niên được hai tên đàn em của Ngô Xuyên đưa ra khỏi nhà kho.

Thấy cậu ta đã đi, Ngô Xuyên mới nhìn Lâm Hàn với vẻ lo lắng:

“Anh Hàn, đã xảy ra chuyện gì vậy? Nếu tôi giúp được thì anh cứ nói, tôi sẽ lên núi đao xuống biển lửa vì anh!”

Lâm Hàn khẽ lắc đầu, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh:

“Chuyện lần này hơi rắc rối”.

Lâm Hàn nhìn Ngô Xuyên hơi do dự, anh không nói nhiều, dù sao để Ngô Xuyên biết quá nhiều cũng không tốt cho anh ta, chỉ có hại mà thôi.

“Thôi bỏ đi, anh đừng hỏi nữa”, Lâm Hàn nói:

Ngô Xuyên thấy thế thì không hỏi nhiều, gật đầu đáp:

“Được rồi, nhưng anh Hàn đừng khách sáo với tôi, nếu cần tôi giúp thì anh cứ nói”.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, không nói nữa, lần này đúng là sẽ phải dùng tới Ngô Xuyên, dù sao Lâm Hàn của bây giờ không dựa vào nhà họ Lâm thì thật sự không làm được gì, chỗ dựa lớn nhất có thể chính là những người trong Tôn Hàn Các và Ngô Xuyên.

Khương Niên chưa đi được bao lâu thì Lâm Hàn nhận được cuộc gọi của Lý Minh.

“Cậu Lâm, tôi vẫn đang động viên nhân viên theo dặn dò của cậu, thậm chí không nói với những người bên đó, nhưng vừa nãy ba sở chính phủ lớn đột nhiên dỡ bỏ các hạn chế đối với chúng tôi. Tôi hỏi nhưng họ cũng chỉ nói là không có điểm nào vượt quá giới hạn, chỉ kiểm tra một chút mà thôi”, Lý Minh nói.

Lý Minh không ngốc, đương nhiên không tin những lời nguỵ biện của những người đó, rõ ràng trước đó có người chỉ định cố ý nhằm vào livestream Sa Ngư bọn họ, bây giờ lại đột nhiên huỷ bỏ mà thôi.

“Tôi biết rồi, sau này công ty sẽ hoạt động bình thường, chuyện lên sàn chứng khoán nhất định phải chuẩn bị thật tốt. Lần lên sàn này không thể xảy ra sai sót gì, nhất định phải thắng!”, Lâm Hàn dặn dò.

“Vâng, tôi hiểu rồi”.

Sau đó anh lại dặn dò thêm vài câu đơn giản rồi cúp máy.

Lý Minh nhìn điện thoại đã kết thúc, cũng xác nhận được suy đoán trong lòng, cậu Lâm có thể bình tĩnh như vậy chắc chắn là chuyện đã được giải quyết.

Đột nhiên lòng Lý Minh thấy hơi kỳ lạ, rốt cuộc là thế lực nào có thể dễ dàng điều động người của ba sở chính phủ lớn như vậy?

Mà bên kia, sau khi kết thúc cuộc gọi với Lý Minh, Lâm Hàn lại nhận được điện thoại từ công ty bất động sản và siêu thị Hoa Nhuận, tình hình tương tự như livestream Sa Ngư, hạn chế đột ngột được dỡ bỏ hoàn toàn.

Sóng gió này đối với ba công ty đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Đối với người của ba công ty mà nói, mặc dù họ sợ hãi nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cấp trên kiểm tra đột xuất mà thôi.

Nhưng Lâm Hàn và ban giám đốc của ba công ty đều biết rõ, đây là có người nhắm vào.

Mà chuyện này với nhân viên bình thường mà nói có thể đã kết thúc, nhưng với Lâm Hàn đây mới chỉ là bắt đầu.

Ngô Xuyên nhìn Lâm Hàn nghe điện thoại, kết hợp với việc thả Khương Niên vừa rồi, trong lòng cũng đoán được, ánh mắt anh ta nhìn Lâm Hàn hơi phức tạp.

Không lâu sau, điện thoại Lâm Hàn lại đổ chuông, là Khương Thư Nhai.

Lâm Hàn lạnh lùng nhìn điện thoại một lúc rồi mới nghe.

“Lâm Hàn, coi như anh thức thời, tốc độ thả Khương Niên cũng nhanh đấy. Những hạn chế với ba công ty của anh cũng đã được dỡ bỏ, chắc bên anh cũng nhận được tin rồi. Nhưng anh đừng vui mừng quá sớm, nếu trong vòng một tuần tôi không thấy anh ở nhà họ Khương thì tôi sẽ tiêu diệt ba công ty của anh trong phút chốc!”, Khương Thư Nhai lạnh giọng nói.

Lâm Hàn im lặng một lúc mới thờ ơ bảo:

“Tôi biết rồi, tôi sẽ đến nhà họ Khương ở Thiên Kinh”.

Nói xong Lâm Hàn cúp máy.



Viện dưỡng lão Long Sơn ở Kim Lăng.

Một thanh niên mặc áo sơ mi xanh, tay cầm tập sách, tay còn lại cầm di động.

Cậu ta đặt điện thoại xuống, nói với ông lão tóc bạc trắng đang nằm trên ghế bành một cách cung kính:

“Ông nội, cháu đã thông báo cho Lâm Hàn rồi, trong vòng một tuần anh ta sẽ đến nhà họ Khương”.

Ông lão khẽ “ừm” một tiếng, như thể chuyện này đối với ông ta chỉ là chuyện nhỏ.



Trong một nhà kho ngoại ô thành phố Đông Hải.

“Ngô Xuyên, tôi nhớ anh từng nói phía Bắc Đông hình như có ông trùm khu vực Vùng Xám muốn phát triển ở phía Nam đúng không?”

Lâm Hàn trầm ngâm, sau đó hỏi.

“Đúng thế, ông trùm đó tên Trương Thiên Sơn ở thành phố Phụng Thiên Đông Bắc, được mệnh danh là Đại bàng núi, trong tay có thế lực rất lớn, có thể nói phần lớn làng giải trí Bắc Đông đều trong tay ông ta”.

Mắt Ngô Xuyên hơi sáng lên:

“Nếu chúng ta có thể hợp tác với Trương Thiên Sơn thì sẽ mang lại lợi ích lớn cho cả hai bên”.

Hiển nhiên Ngô Xuyên cũng rất muốn hợp tác với Trương Thiên Sơn, ông ta cũng đã gọi điện cho Ngô Xuyên nhiều lần bày tỏ ý định của mình.

“Anh Hàn, hay là chúng ta đến vùng Bắc Đông xem xem…”

Ngô Xuyên do dự nhưng vẫn hỏi.
Chương 529: Lâm Thiên Tiếu

Lâm Hàn nhìn về nơi xa, vẫn không nói gì.

Anh im lặng một lúc, rồi chợt mở miệng:

"Ngô Xuyên".

"Anh Hàn, tôi đây!"

Ngô Xuyên lẳng lặng đứng cạnh nãy giờ cũng ngẩn người, sau đó mới giật mình hoàn hồn.

"Anh Hàn, anh..."

Ngô Xuyên nhìn Lâm Hàn.

"Anh thông báo cho Nhan Thành và khoảng chục anh em Tôn Hàn Các đáng tin, sáng mai, mọi người sẽ đi cùng tôi tới thành phố Thiên Kinh", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

Ngô Xuyên gật đầu theo bản năng, rồi chợt sửng sốt:

"Anh Hàn, anh thật sự định đi đến nhà họ Khương gì đó ở thành phố Thiên Kinh để xin lỗi à? Chỉ cần anh nói một câu thôi, tôi sẽ trực tiếp dẫn người xử bọn họ luôn, xin lỗi gì chứ?"

"Bảo anh đi thì anh đi đi", Lâm Hàn nói.

"Hở? Vâng".

Ngô Xuyên không hỏi thêm gì nữa, lập tức làm theo lời Lâm Hàn, đi thông báo cho mọi người.

Còn Lâm Hàn thì lái xe về biệt thự núi Vân Mộng.

Chuyến đi này tràn đầy hung hiểm, nên phải sắp xếp chuyện trong nhà cho tốt trước đã.

Về đến nhà, Dương Lệ vẫn bận bịu với công việc.

"Dì Hà, đi làm vài món mà Tiểu Lệ thích ăn đi", Lâm Hàn nói.

"Vâng thưa cậu Lâm".

Dì Hà đáp, sau đó đi vào bếp nấu ăn.

Lâm Hàn cũng không làm phiền Dương Lệ, chỉ thu xếp mấy bộ quần áo, rồi ngồi đợi trong phòng khách.

Mãi đến tận lúc ăn cơm trưa, Dương Lệ mới đi ra khỏi phòng, thấy Lâm Hàn đang ngồi trong phòng khách thì vội vàng bước tới ngồi xuống cạnh anh.

"Ông xã, anh có chuyện gì ạ?"

Dương Lệ như nhận ra điều gì đó hỏi.

"Anh phải đi ra ngoài, có lẽ mất vài ngày, cũng có thể là nửa tháng mới trở về", Lâm Hàn vuốt ve tóc cô, dịu dàng nói.

Dương Lệ cẩn thận quan sát anh, dù sao đã sống với nhau lâu vậy rồi, tuy Lâm Hàn không nói là chuyện gì, nhưng cô cũng đoán được một chút. Có điều, cô không có hỏi gì nhiều, chỉ gật đầu, đáp:

"Anh yên tâm đi, mọi thứ trong nhà đều tốt cả, tự bản thân anh chú ý cẩn thận là được, về sớm hay muộn cũng không sao, cứ bình an trở về là tốt rồi".

Lúc này, dì Hà đã nấu đồ ăn xong, bước tới hỏi: "Cậu Lâm, cô Lâm, đồ ăn đã chuẩn bị xong, giờ ăn luôn ạ?"

Lâm hàn gật đầu, rồi kéo Dương Lệ đi ăn cơm.

Trong bữa ăn, hai người cười nói về những việc xung quanh, nhưng ai cũng ăn ý không nhắc đến chuyến đi này của Lâm Hàn, dường như đây chỉ là một bữa ăn bình thường mà thôi.

Sau khi ăn xong, Lâm Hàn lại ôm Dương Lệ ngồi xem TV trong phòng khách thả lỏng một chút, rồi mới bảo Dương Lệ đi làm việc tiếp.

Lâm Hàn nhìn bóng lưng Dương Lệ, nói với dì Hà bên cạnh:

"Dì Hà, lần này tôi đi có lẽ sẽ hơi lâu, trong khoảng thời gian này, nếu có ai đến gây rối, dì bảo Tiểu Lệ gọi vào số điện thoại này nhé".

Lâm Hàn nói xong, đưa một tấm card qua, bên trên là số của ông Vân.

"Vâng".

Dì Hà không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn gật đầu nhận lấy rồi cẩn thận cất đi.

Lâm Hàn không nói gì thêm nữa, nhìn tin tức và địa chỉ Ngô Xuyên nhắn đến trên điện thoại, bèn cầm chút hành lý đơn giản kia rồi đi ra ngoài.

Mãi đến khi Lâm Hàn đi rồi, trên gương mặt Dương Lệ vẫn đang bận bịu với công việc như thường lệ mới hiện lên vẻ lo lắng.

Tuy không biết đó là chuyện gì, nhưng cô mơ hồ cảm thấy nó có quan hệ với hôn ước của anh.

Trong lòng cô rất lo lắng, nhưng vì không làm Lâm Hàn sao nhãng, để anh không phải bận tâm chuyện ở nhà, Dương Lệ mới cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

Giờ khi Lâm Hàn đã đi, khóe mắt cô chợt đỏ hoe:

"Ông xã..."

...

Phía bên kia, tại lối ra vào đường cao tốc thành phố Đông Hải.

Lâm Hàn đã hội họp với Ngô Xuyên, Nhân Thành và mười người thành viên Tôn Hàn Các. Đám Tiểu Đông, Tiểu Tây cũng có mặt.

"Cậu Lâm, lần này chúng ta đi đâu à?", Tiểu Tây mở miệng hỏi.

Mấy người Tôn Hàn Các còn lại cũng khó hiểu nhìn anh, bọn họ mới chỉ biết chút chút về chuyện lần này.

Tuy không biết nhà họ Khương kia là quái vật nào, nhưng họ chưa bao giờ biết sợ là gì, mặc kệ nhà họ có to lớn khổng lồ, cũng tuyệt đối không cúi đầu khom lưng!

Lâm Hàn nhìn mọi người một lượt, không nói gì, đây đều là những người mà anh tin tưởng, ngược lại, họ cũng cực kỳ tin tưởng anh, đương nhiên chẳng cần giải thích nhiều.

"Cứ đi trước đã", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

Đám người Tôn Hàn Các nghe vậy, không hỏi thêm gì nữa, gật đầu rồi lên xe. Mấy chiếc xe của đoàn người Lâm Hàn bèn phóng thẳng về thành phố Thiên Kinh.

Cùng lúc đó, khi đám Lâm Hàn vừa chạy lên đường cao tốc, camera theo dõi đã quay lại, cách muôn trùng đại dương, truyền đến trong một tòa cao ốc ở Mỹ.

...

Tại phố Wall, Mỹ.

Trên tầng cao nhất của một tòa nhà tài chính.

Bên trong đặt một cái bàn dài, có hai người ngồi đối diện nhau.

Ngồi trên ghế chủ tọa là một người đàn ông trung niên, dáng người cao to có gương mặt lạnh lùng, ánh mắt thì đầy thâm thúy, nhưng ở mặt khí chất lại hiền hòa, giản dị gần gũi như gió xuân, có hơi hao hao giống Lâm Hàn.

Mà người còn lại là một ông cụ tóc hoa râm, khuôn mặt có chút xấu xí, mắt tam giác, khí chất hơi đáng khinh bỉ ổi, nhưng cả người lại toát lên vẻ uy nghiêm của người ngồi trên địa vị cao lâu năm, khiến cho người ta không dám tới gần.

Người đàn ông trung niên chính là chủ tịch tập đoàn họ Lâm, và cũng là ông chủ nhà họ Lâm - Lâm Thiên Tiếu!

Ông cụ kia lại là Dương Tiêu, cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn nhà họ Lâm, có thể nói là dưới một người trên ngàn người.

Cả hai đều rất quan tâm đến trận cá cược kia của Lâm Hàn, vẫn đang âm thầm điều tra, mỗi một hành động của họ, bên này đều biết hết.

Ngay cả cuộc nói chuyện của Khương Thư Nhai với Lâm Hàn, bên này cũng biết, nên đương nhiên hiểu rõ tình hình trước mắt của anh.

Ngay vừa nãy, hai người đều nhận được báo cáo của cấp dưới, đám Lâm Hàn vừa lái xe lên cao tốc, mục tiêu là thành phố Thiên Kinh, thậm chí còn lợi dụng camera theo dõi chụp hình lại.

Dương Tiêu nhìn Lâm Thiên Tiếu, hơi đắc ý cười nói:

"Lâm Thiên Tiếu, giờ Lâm Hàn cúi đầu trước nhà họ Khương, thì đương nhiên không thể nào lấy lại được 20 tỷ kia, chắc chắn cũng chẳng thực hiện được trận cá cược này. Không ngờ Lâm Thiên Tiếu ông hiển hách cả đời, lại không dạy dỗ được con trai nên cơm nên cháo gì".

Lâm Thiên Tiếu lạnh nhạt nhìn Dương Tiêu, không nói gì, chẳng lộ ra tý cảm xúc nào, nhưng lại khiến cho nụ cười trên mặt Dương Tiêu ngồi đối diện dần dần tắt ngúm, không dám nói lung tung.

Dương Tiêu im lặng một lát rồi nói tiếp:

"Lâm Thiên Tiếu, tôi cũng không làm khó ông, dù Lâm Hàn có vô tích sự thì vẫn là con ông, cậu ta không thực hiện được lời hứa cũng không cần từ bỏ vị trí người thừa kế, vẫn có thể kế thừa nhà họ Lâm. Chỉ có điều, khả năng của cậu ta có vẻ yếu, sau này không thể nhúng tay vào chuyện trong gia tộc, ông thấy sao?"

Lâm Thiên Tiếu nhìn Dương Tiêu, ông ấy đương nhiên hiểu được ý của ông ta.

Điều đó tương đương với mất hết quyền lực, để Lâm Hàn trở thành một con rối mà thôi. Trông thì có vẻ vẫn là ông chủ nhà họ Lâm, nhưng thực tế lại chẳng có quyền hành gì, không thể sử dụng bất cứ nguồn tài lực nào của gia tộc.

Dương Tiêu lại bổ sung:

"Vả lại, phải giao 70% nghiệp vụ của tập đoàn nhà họ Lâm cho người mà tôi chỉ định xử lý, và tôi sẽ chọn ra người có năng lực ấy, 30% còn lại thì vẫn do ông quản lý, thế nào?"
Chương 530: Thành phố Phụng Thiên

Dương Tiêu im lặng nhìn Lâm Thiên Tiếu, đợi ông ấy trả lời. Ông ta nhượng bộ như vậy là vì sợ ép Lâm Thiên Tiếu nổi nóng. Dù sao, ông ấy chính là một nhân vật truyền kỳ, chỉ bằng sức đôi tay mình mà gây dựng nên nhà họ Lâm khổng lồ như hôm nay. Bảo Lâm Thiên Tiếu nhường sự cố gắng hơn nửa đời mình cho người khác, chắc chắn là điều bất khả thi. Lùi một bước như thế mới cướp được nguồn tài lực của nhà họ Lâm, đợi lấy được 70% kia, về sau lại dần dần cướp nốt 30% còn lại là được.

Lâm Thiên Tiếu chỉ nhìn Dương Tiêu cười mà không nói, cầm hình Lâm Hàn trên bàn lên nhìn.

Dương Tiêu có chút khó hiểu, đáy lòng cũng hơi hoảng, căng thẳng nhìn Lâm Thiên Tiếu, chờ ông ấy trả lời.

Lâm Thiên Tiếu nhìn ảnh của Lâm Hàn, có chút nhớ nhung, nghĩ lại thì hình như đã rất lâu rồi mình chưa gặp thằng nhỏ. Nhưng, tuy đã lâu không gặp, Lâm Thiên Tiếu vẫn hiểu anh là người như thế nào, cũng tin rằng hổ phụ sinh hổ tử, Lâm Hàn đương nhiên sẽ không làm mình thất vọng.

Ông ấy nghĩ vậy bèn bỏ ảnh xuống, vẻ nhung nhớ trên mặt lập tức biến mất, lại trở nên nghiêm nghị nhìn Dương Tiêu, nói: "Tôi tin Lâm Hàn, nếu thằng nhỏ đã nói ra thì nhất định có thể làm được. Nếu không làm được, nó cũng không cần thiết phải làm chủ nhà họ Lâm nữa, nhường lại vị trí người thừa kế là đúng thôi. Đến lúc đó, tôi sẽ tự tay hủy bỏ thân phận ấy của nó! Trận cá cược này vẫn cứ tiếp tục đi, ông không cần nhượng bộ!"

Lâm Thiên Tiếu nói xong bèn đứng dậy bỏ đi.

Dương Tiêu sửng sốt nhìn Lâm Thiên Tiếu rời khỏi phòng họp, đờ người ra một lúc mới hoàn hồn, rồi phá lên cười.

"Không ngờ một người lợi hại như Lâm Thiên Tiếu lại mắc phải loại sai lầm ấy, vậy mà lại tin tưởng con mình. Giờ Lâm Hàn đã đến bước đường nào rồi chứ? Không cần nhà họ Lâm đứng ra cứu người từ tay họ Khương đã tốt lắm rồi, còn mơ mộng Lâm Hàn lấy lại được 20 tỷ? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"

Tâm trạng Dương Tiêu lập tức hết sức vui vẻ rời khỏi phòng.

Hôm nay, ban đầu ông ta hẹn Lâm Thiên Tiếu là muốn thông qua việc nhượng bộ, để tránh làm cho ông ấy tức giận, thực tế nó là kế sách lấy lùi làm tiến. Ai ngờ Lâm Thiên Tiếu lại ngông cuồng như thế, đến lúc này rồi mà vẫn còn muốn cá cược.

"Cũng tốt, vậy thì tiện cho mình rồi, tóm trọn cả nhà họ Lâm luôn, đỡ phải tốn công tốn sức", Dương Tiêu lẩm bẩm.

Cùng lúc đó, tại vùng xám Bắc Đông.

Trương Thiên Sơn làm đại bàng núi, lúc này đang tập hợp các đàn em quan trọng dưới trướng.

"Đại ca, lần này gọi toàn bộ chúng em tới là có chuyện gì thế?"

"Đúng vậy, bên em còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, gần đây làm ăn cũng khấm khá lắm".

"..."

Trương Thiên Sơn phất phất tay, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.

"Đừng lo cái nhỏ mà bỏ cái lớn, Bắc Đông này, chúng ta đã nuốt gần hết rồi, chỉ còn lại một chút nước trong mà thôi. Giờ chúng ta sẽ lập tức chuẩn bị mở rộng phát triển về phía Nam!", Trương Thiên Sơn chậm rãi nói.

Tức thì, cả đám đàn em bên dưới đều vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn nhau, xì xào bàn tán.

Bọn họ đã sớm có ý định mở rộng về phía Nam rồi, nhưng đấy không phải Bắc Đông, tình hình nơi đó phức tạp hơn ở đây rất nhiều, tùy tiện bước vào có khả năng sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.

Trương Thiên Sơn đương nhiên biết rõ những thắc mắc của mọi người, nói: "Yên tâm đi, tôi đã liên lạc với người bên Hoa Đông, bọn họ đang trên đường tới đây rồi. Nếu có thể đạt được hợp tác, chúng ta sẽ mở rộng phát triển trên nhiều khía cạnh".

"Hoa Đông? Không phải nơi đó do Ngô Xuyên đứng đâu à? Đại ca liên lạc với anh ta ạ?", một tên đàn em tò mò hỏi.

Trương Thiên Sơn lắc đầu, đáp: "Không phải Ngô Xuyên mà là đại ca của anh ta, lần này Ngô Xuyên cũng tới!"

Nhất thời, đám người phía dưới đều khó hiểu, tất nhiên là họ từng nghe về tên tuổi của Ngô Xuyên, chỉ một tuần đã thống nhất được tất cả các thế lực ở vùng xám Hoa Đông, là một người cực kỳ quyết đoán tàn nhẫn. Mà người như vậy, phía trên còn có đại ca? Hơn nữa, lần này còn bằng lòng tới hợp tác với họ?

Cùng lúc đó, trên đường cao tốc, có mấy chiếc xe đang lao đi vùn vụt.

"Thông báo xuống, ra cao tốc ở cửa khẩu thành phố Phụng Thiên biên giới Bắc Đông", Lâm Hàn ra lệnh.

Nhan Thành đang lái xe thì cảm thấy có chút khó hiểu, mục tiêu của họ không phải là thành phố Thiên Kinh à? Sao lại rời cao tốc ở biên giới Bắc Đông?

Trái lại là Ngô Xuyên ngồi cạnh như nghĩ tới điều gì, hơi hơi kích động liếc Lâm Hàn. Trương Thiên Sơn ở Bắc Đông đã liên lạc với Ngô Xuyên từ trước, nhưng chuyện lớn như vậy, đương nhiên anh ta phải xin ý kiến của Lâm Hàn. Nhưng, anh vẫn chưa trả lời, giờ Lâm Hàn bỗng nhiên đến biên giới Bắc Đông, hiển nhiên là vì chuyện đó.

Còn Lâm Hàn, anh nhìn phong cảnh chạy lùi qua cửa sổ, khóe miệng khẽ nhếch. Tuy nói là đi thành phố Thiên Kinh, nhưng trạm thứ nhất cũng không phải nơi đó, mà là đi đến thành phố Phụng Thiên biên giới Bắc Đông!

Đến khi trời tối hẳn, đoàn người Lâm Hàn mới tới thành phố Phụng Thiên.

Thấy xe sắp rời đường cao tốc, Ngô Xuyên vẫn nín nhịn nãy giờ vội hỏi: "Anh Hàn, giờ chúng ta liên lạc với người nọ ạ?"

Lâm Hàn lắc đầu, nói: "Đợi chút đã, tối nay chúng ta cứ sắp xếp tìm chỗ nghỉ ngơi, đợi ngày mai hẵng liên lạc, vừa hay có thể đi dạo tại thành phố Phụng Thiên này luôn".

"Vâng", Ngô Xuyên gật đầu.

Rất nhanh, mấy chiếc xe đã rời cao tốc, đi vào thành phố Phụng Thiên.

Tuy đã vào mùa đông, nhưng Đông Hải lại hoàn toàn không có tuyết. Mà thành phố Phụng Thiên này nằm ở phía Bắc nên giờ đang có tuyết rơi.

Bông tuyết rớt xuống trên kính xe, làm tầm mắt dần mơ hồ.

"Anh Hàn, anh đến thành phố Phụng Thiên trước là tính..."

Lúc này, Ngô Xuyên ngồi cạnh đã đoán được ý định của Lâm Hàn, anh ta kích động hỏi.

Lâm Hàn vỗ vỗ Ngô Xuyên, nhưng vẫn không nói câu nào.

Ngô Xuyên thấy thế cũng biết điều không nói thêm gì nữa, dù sao chuyện này cũng rất quan trọng, cố gắng làm trong âm thầm là được. Đợi đến lúc đến thành phố Thiên Kinh mới cần làm lớn.

Sau khi tiến vào thành phố, đám Lâm Hàn chọn một cái khách sạn đàng hoàng, đặt phòng, gửi xe, rồi cất hành lý đi.

Sau đó, anh dẫn mọi người đi ăn mấy món đặc sản vùng biên giới Bắc Đông.

"Tôi nghe nói ẩm thực vùng biên giới Bắc Đông, tuy nhìn có vẻ không được đẹp mắt, nhưng mùi vị lại rất ngon. Lần này, chúng ta nhất định phải nếm thử mới được", Lâm Hàn cười nói, vẻ mặt tràn đầy thoải mái, dường như chỉ là dẫn mọi người đi du lịch, chứ không có chuyện quan trọng gì cả.

Nhan Thành, Ngô Xuyên và đám người Tôn Hàn Các có hơi bất ngờ nhìn anh.

"Đứng ngây hết ra đó làm gì? Khó được đi ra ngoài một chuyến, tất cả vui vẻ lên chút đi", Lâm Hàn quay đầu lại nói.

Như bị Lâm Hàn dẫn dắt, bầu không khí có hơi căng thẳng chợt nhẹ nhàng hơn, mọi người đều thả lỏng lại, bắt đầu đi dạo với Lâm Hàn.

Gặp chuyện mà không chút hoảng loạn sợ hãi, có lẽ chính là như thế.

Đi dạo một lát, bọn họ vẫn chưa chọn được quán ăn nào, dù sao họ cũng mới đến, không rành nơi này, nên chẳng biết đồ ăn ở đâu ngon.

Đang do dự thì Nhan Thành chợt chỉ vào một chỗ nói: "Anh Hàn, tôi cảm thấy có lẽ quán ăn kia sẽ ngon".

Lâm Hàn nghe vậy nhìn sang, đó là một quán ăn nhỏ nằm bên cạnh cầu, trông có vẻ bình thường, nhưng đồ trang trí bên ngoài lại khá đặc biệt.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom