• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (5 Viewers)

  • Chương 601-605

Chương 600: Chiến thắng cá cược

Trong tầng cao nhất của một tòa cao ốc thương mại tọa lạc trên phố Wall - nước Mỹ.

Dương Tiêu và Lâm Thiên Tiếu đang ngồi đối diện nhau, hai người cũng vừa nhận được tin báo.

Theo tin tức nhận được, Lâm Hàn dựa vào chính sức của mình đã điều động cao thủ dưới trướng, bắt tay với cao thủ thế gia nhà họ Vương và các cao thủ do đại bàng núi Trương Thiên Sơn của vùng Bắc Đông cử đến. Tất cả đều đồng lòng trợ giúp nhà họ Tiêu cố gắng xoay chuyển tình thế chuyển bại thành thắng, bọn họ đã vơ vét hơn 200 tỷ và một công ty điện ảnh truyền thông Quang Ảnh với giá trị vốn hóa thị trường gần 100 tỷ xem như là khoản bồi thường, vì thế Lâm Hàn đã hoàn toàn thắng Dương Tiêu trong trận cá cược này.

Dựa theo trận cược, Lâm Hàn vẫn giữ được thân phận người thừa kế của nhà họ Lâm, và sau này nhà họ Lâm không thể can thiệp vào bất kỳ chuyện gì của Lâm Hàn nữa, đồng nghĩa với việc Lâm Hàn đã là một nửa gia chủ của nhà họ Lâm rồi.

Sau khi nhận được tin tức này, sắc mặt Dương Tiêu liền tái đi, ông ta không tài nào ngờ được, vốn dĩ mọi chuyện đang diễn ra suôn sẻ, gần như sắp nuốt trọn nhà họ Lâm rồi, giờ lại đột nhiên xảy ra cớ sự này.

Thì ra Lâm Hàn đến thành phố Thiên Kinh, qua nhà họ Khương vốn không phải vì xin lỗi mà là đi tìm đại bàng núi Trương Thiên Sơn của vùng Bắc Đông để bàn việc hợp tác, sau đó chờ cơ hội ra tay với nhà họ Khương lấy về 100 tỷ.

Mà trong toàn bộ quá trình đó, Lâm Hàn cũng không có dùng bất kỳ mạng lưới giao thiệp nào của nhà họ Lâm, là Lâm Hàn tự dựa vào bản thân để làm nên kỳ tích này.

Dương Tiêu đang rầu thúi ruột thì bỗng điện thoại của ông ta reo lên, nhìn vào thì thấy Lâm Hàn đang gọi.

Sắc mặt Dương Tiêu có chút khó coi, nhưng vẫn không thể không bắt máy.

"Alo", Dương Tiêu thất thần nói.

Đầu dây bên kia liền vang lên giọng nói hồ hởi của Lâm Hàn.

"Ông già chết tiệt, sao hả? Chắc ông cũng đã nhận được tin rồi chứ gì? Tôi đã hoàn toàn làm theo thỏa thuận và không vi phạm bất cứ quy tắc nào, không chỉ lấy lại được 100 tỷ của nhà họ Khương, mà còn có thêm một cái công ty với giá trị vốn hóa thị trường 100 tỷ, ông thua rồi thì sau này đừng có mà can thiệp vào hôn nhân của tôi và cả bất cứ những chuyện tôi làm đấy!"

Lúc này, Dương Tiêu há miệng nhưng không biết nói thêm gì, lặng im một hồi mới nói: "Cậu thắng rồi!"

Dứt lời, Dương Tiêu liền cúp luôn điện thoại, cả người trông vô cũng tuyệt vọng.

Mà Lâm Thiên Tiếu đang ngồi đối diện thì tâm trạng lại rất tốt, sau khi ông ấy điều tra được những chuyện Lâm Hàn đã làm trong khoảng thời gian này thì cảm thấy vô cùng tự hào.

Trước kia, Lâm Hàn làm gì có lẽ cũng ỷ vào gia thế khổng lồ của nhà họ Lâm, nhưng lần này, Lâm Hàn gần như chỉ dựa vào bản thân mình mà cũng có thể thành công mỹ mãn như vậy.

Nhà họ Khương kia dù sao cũng là một dòng dõi quý tộc, có thể ảnh hưởng đến tồn vong đất nước, dù bọn họ không là gì với nhà họ Lâm, nhưng đối với người bình thường mà nói đó là một con quái vật khổng lồ mà họ không thể nào dây vào nổi.

Khi không có sự trợ giúp của nhà họ Lâm, với Lâm Hàn cũng sẽ như thế.

Dù vậy, Lâm Hàn vẫn chỉ dựa vào năng lực của mình và một vài mối quan hệ cá nhân, mà đã có thể chiến thắng trận cá cược đòi về 100 tỷ, hơn nữa còn vượt mức, mang về một kết quả to lớn ngoài mong đợi.

Hai nhà quý tộc lớn và rất nhiều các thế gia cùng liên minh tấn công nhà họ Tiêu, có thể nói là tin chấn động thành phố Thiên Kinh.

Mà cuối cùng hết thảy bước ngoặt đều bởi vì một mình Lâm Hàn mà ra!

“Như thế mới là con trai của Lâm Thiên Tiếu tôi chứ, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh! Con đường tương lai của thằng bé chắc chắn sẽ còn rộng mở hơn cả Lâm Thiên Tiếu tôi đây!”, Lâm Thiên Tiếu thầm nghĩ trong lòng.

Nghĩ tới đây, một người luôn gặp biến không sợ như Lâm Thiên Tiếu mà lúc này cũng có chút đứng ngồi không yên, muốn nhanh chóng kể chuyện vui này cho bà xã nhà mình nghe.

Lâm Thiên Tiếu đứng dậy định rời đi, trước khi đi còn liếc nhìn bộ dạng chán nản của Dương Tiêu.

Lâm Thiên Tiếu là người thế nào chứ? Ban đầu chỉ là một thằng ranh nghèo, đơn độc gây dựng nên tập đoàn nhà họ Lâm thịnh vượng ngày nay, làm sao mà không biết được những âm mưu cùng toan tính nhỏ nhặt của Dương Tiêu? Chỉ là ông ấy không muốn vạch trần mà thôi.

"Dương Tiêu, những chuyện ông làm tôi đều biết, nể tình ngày xưa ông đã giúp đỡ tôi, tôi mới không truy cứu đến cùng chuyện này. Từ nay về sau, ông không còn bất kỳ quyền hành gì ở nhà họ Lâm nữa, sau này ông chỉ nên yên phận ăn sung mặc sướng ở nhà họ Lâm mà thôi, chứ đừng hòng có tiếng nói nữa. Nếu để tôi biết được ông còn bày mưu tính kế gì với nhà họ Lâm, đừng trách tôi không nể ân tình ngày xưa mà thẳng tay làm thịt ông!"

Để lại những lời này xong, Lâm Thiên Tiếu đi một mạch ra khỏi cửa.

Dương Tiêu nghe vậy bỗng rùng mình, ngay sau đó chỉ cảm thấy vô cùng bất lực.

Mà những lời vừa rồi của Lâm Thiên Tiếu, nhất thời cũng đã làm Dương Tiêu tỉnh táo lại, mình là ai, còn Lâm Thiên Tiếu lại là nhân vật cỡ nào? Nghĩ đến nếu còn tiếp tục thế nữa, Lâm Thiên Tiếu sẽ xem ông ta là kẻ thù mà ra tay không thương tiếc, đáy lòng Dương Tiêu lập tức cảm thấy rét lạnh.

Lâm Thiên Tiếu đáng sợ cỡ nào, ông ta là người rõ hơn ai hết.

"Mà thôi, sau này không nên gây chuyện nữa, cứ an nhàn dưỡng lão ở nhà họ Lâm là tốt rồi", Dương Tiêu thở dài nói, định sẽ không có ý nghĩ xấu xa gì nữa.

Nghĩ tới đây, Dương Tiêu liền gọi điện thoại cho Elizabeth Luna, rất nhanh bên kia đã bắt máy.

"Lâm Hàn đã thắng trận cá cược, tôi không còn có quyền lên tiếng trong nhà họ Lâm nữa rồi, không lâu nữa Lâm Hàn chắc chắn sẽ trở thành ông chủ của nhà họ Lâm, chuyện này xem như đã được định, không còn bất kỳ ai có thể ngăn cản được nữa, kế hoạch giữa chúng ta xem như hủy bỏ nhé", Dương Tiêu nói thẳng.

Bên Elizabeth Luna cũng luôn theo dõi tin tức về Lâm Hàn, vừa rồi cũng vừa nhận được tin, mặc dù không tỉ mỉ như của Lâm Thiên Tiếu và Dương Tiêu, nhưng cũng biết được Lâm Hàn đã lấy được tiền từ nhà họ Khương và giành chiến thắng rồi.

"Tên khốn kiếp nhà ông, không phải ông nói Lâm Hàn nhất định sẽ thất bại sao? Tại sao ông không cử người giúp đỡ trước cho nhà họ Khương hả? Ông đúng là đồ ăn hại mà!", Elizabeth Luna mắng.

Vẻ mặt Dương Tiêu lúc này cũng cứng ngắc, ban đầu đúng là ông ta đã sắp xếp một số người và vài mối quan hệ ngăn cản Lâm Hàn lấy lại được 100 tỷ từ nhà họ Khương, nhằm không để Lâm Hàn giành được chiến thắng trong trận cá cược này.

Nhưng sau đó, Lâm Hàn lại thỏa hiệp đi đến thành phố Thiên Kinh, rồi ông ta nhận được tin báo Lâm Hàn vốn chẳng có cách gì nên nghĩ rằng mọi chuyện đã êm xuôi. Lâm Hàn không thể nào thắng được trận cược này cả, nên không thèm cử người đi phá Lâm Hàn làm gì nữa và cũng để tránh cho Lâm Thiên Tiếu kia phát giác ra.

Thế nhưng, Dương Tiêu không tài nào ngờ rằng Lâm Hàn vốn chỉ giả vờ chịu thua mà ngấm ngầm lập ra kế hoạch, sau đó không những lấy được của nhà họ Khương 100 tỷ mà cũng thắng luôn trận cược này.

Sớm biết như vậy, Dương Tiêu nhất định sẽ liều lĩnh cử người nhúng tay vào, thế thì kế hoạch lấy lại 100 tỷ từ nhà họ Khương chắc chắn sẽ thất bại.

Nhưng mà bây giờ mọi chuyện cũng xong rồi, Dương Tiêu có hối hận thế nào đi nữa cũng vô ích thôi, giờ đây ông ta cũng đã mất đi quyền lên tiếng trong nhà họ Lâm.

"Tôi cũng không ngờ cớ sự sẽ thành ra thế này, xin lỗi công chúa kính mến", Dương Tiêu áy náy nói.

"Ông không ngờ á? Cái đồ vô dụng nhà ông không biết cố gắng hết sức mà cân nhắc cho thật kỹ lưỡng sao? Đúng là cái thứ ăn hại mà, đáng đời ông khi thua kém Lâm Thiên Tiếu!", Elizabeth Luna không thèm giữ kẽ nữa mà lớn tiếng mắng xối xả.

Vẻ mặt Dương Tiêu tràn đầy bất lực, nói: "Chuyện đã như vậy rồi, tôi cũng đành bó tay thôi".

Dứt lời, Dương Tiêu liền cúp máy luôn.


Đang tải...
Chương 602: Sự đáng sợ của Lâm Hàn

Rất nhanh, Tiêu Nhã và người của nhà họ Tiêu đã dẫn đoàn thanh tra Hoa Hạ điều tra kỹ lưỡng từng ngõ ngách trong hầm.

Bản thân Lâm Hàn cũng khá nhàn rỗi, để cho đám cao thủ dưới trướng đi theo người trong đoàn thanh tra Hoa Hạ bảo vệ không để xảy ra bất trắc là được.

Nếu không phải do cao thủ nhà họ Tiêu đã bị thương nặng nên mới cần nhờ đến cao thủ bên Lâm Hàn hỗ trợ, e rằng tối hôm qua anh đã chạy về Đông Hải gặp vợ mất rồi.

"Anh Hàn, ông Cát kia là người mà anh liên hệ sao? Sao tôi có cảm giác như ông ta rất thân với anh?", Ngô Xuyên đi cạnh nhỏ giọng hỏi.

Lâm Hàn bật cười nhưng vẫn không giải thích gì thêm.

Ông Cát này vốn là do bên quỹ đầu tư Nhân Phàm giới thiệu cho đám người Lý Minh làm quen, sau này Lâm Hàn mới quen biết ông ta.

Lúc ấy, thái độ của ông Cát đối với Lâm Hàn không gần không xa cũng bởi vì Lâm Hàn vẫn còn đang trong trận cá cược, nên ông ta không muốn ra mặt giúp đỡ anh.

Mà bây giờ, Lâm Hàn đã giành chiến thắng rồi, thậm chí sắp trở thành gia chủ của nhà họ Lâm, ông Cát này dĩ nhiên phải hết mực kính trọng anh rồi.

Thật ra thì Lâm Hàn cũng khá ngạc nhiên, không ngờ trong đoàn thanh tra Hoa Hạ vẫn có người của nhà họ Lâm.

Nhưng lúc này Lâm Hàn cũng lười chạy đi xã giao với ông Cát, chỉ muốn nhanh cho xong chuyện để chạy về Đông Hải thôi.

Dù sao thì khi Lâm Hàn thừa kế nhà họ Lâm, trở thành gia chủ thì anh sẽ biết tất cả những người trong nhà thôi, vì hết thảy điều phải nghe theo lệnh của Lâm Hàn.

Mà Lâm Hàn cũng tin rằng, nếu ông Cát này là người của nhà họ Lâm, khi nhìn thấy Lâm Hàn có quen biết với Tiêu Nhã thì chắc chắn sẽ không gây khó dễ cho nhà họ Tiêu, không những thế mà còn lách luật khéo léo để nhà họ Tiêu hưởng chút lợi.

Hầm mỏ của nhà họ Tiêu rất lớn, người trong đoàn thanh tra Hoa Hạ đã tiến hành điều tra kỹ lưỡng từng chi tiết, sau đó còn hỏi thăm những công nhân bị thương, xem xét các chứng cứ về thuốc nổ và những thiết bị cơ khí, thoắt cái đã đến trưa.

Lúc này, đoàn thanh tra Hoa Hạ rốt cuộc cũng đã điều tra xong.

"Tình hình sơ bộ là thế, chuyện này cũng không hẳn liên quan đến nhà họ Tiêu, nhưng dù sao cũng có vô số công nhân thiệt mạng, chúng tôi sẽ có trách nhiệm với chuyện này", lúc này, Tiêu Nhã lên tiếng.

Ông Cát khẽ gật đầu, quay sang nhìn những người còn lại trong đoàn thanh tra Hoa Hạ, nói: "Chúng ta cần trao đổi lại rồi mới quyết định được".

Tiêu Nhã nghe vậy liền tránh sang một bên, nhưng vẫn có hơi không mấy yên lòng.

"Lâm Hàn, anh nghĩ những người trong đoàn thanh tra Hoa Hạ sẽ quyết định thế nào? Ngay cả khi làm đúng theo trình tự luật pháp, hầm mỏ nhà họ Tiêu chúng tôi cũng phải tạm ngừng khai thác một thời gian mới có thể tái khởi công được, sau đó còn phải bồi thường thiệt hại cho các công nhân, sự phát triển của nhà họ Tiêu chúng tôi cũng sẽ bị hạn chế rất nhiều vì chuyện này. Từ đó, cũng không thể bành trướng thế lực như hai nhà quý tộc nhà họ Chu và Khương dù họ đang chịu tổn thất nặng nề được", Tiêu Nhã có hơi lo lắng nói.

Lâm Hàn nghe vậy, nhưng chỉ cười nói: "Yên tâm đi, mặc dù đoàn thanh tra Hoa Hạ sẽ làm tròn chức trách, nhưng mặt khác cũng sẽ biết đong đo tính nhân đạo, họ sẽ cân nhắc về tình trạng thực tế của các người, chắc hẳn sẽ để lại cho nhà họ Tiêu một ít lợi gì đó không trái với nguyên tắc mấy".

Tiêu Nhã nghe vậy chợt ngẩn ra, cô ấy đã lăn lộn trong thương trường khá lâu, đương nhiên cũng hiểu được ẩn ý trong chuyện đó, lời Lâm Hàn nói lúc này vô cùng tự tin mà không phải chỉ suy đoán.

Nhìn Lâm Hàn một lúc, Tiêu Nhã nhất thời đoán được, quan hệ của Lâm Hàn và người trong đoàn thanh tra Hoa Hạ không hẳn chỉ xã giao đơn giản như bề ngoài.

Đồng thời dù đang rất vui vì đây là một chuyện cực kỳ tốt với nhà họ Tiêu, nhưng Tiêu Nhã cũng khá ngạc nhiên, rốt cuộc Lâm Hàn là người thế nào, tại sao lại quen biết thân thiết với người của đoàn thanh tra Hoa Hạ đến vậy?

Mà đoàn thanh tra này cũng không phải chỉ cần tốn chút tiền là có thể đút lót được.

Giống như nhà họ Chu kia, không biết đã phải tổn thất bao nhiêu vốn liếng mới có thể xây dựng được chút qua hệ với người trong đoàn thanh tra thành phố Thiên Kinh.

Mà người của đoàn thanh tra Hoa Hạ và của đoàn thanh tra thành phố Thiên Kinh có thể nói là hai cấp bậc hoàn toàn khác biệt, nhà quý tộc thế lực nhất cũng chỉ có thể quen biết sơ sơ với người trong đoàn thanh tra thành phố Thiên Kinh, nhưng Lâm Hàn lại rất thân thiết với người của đoàn thanh tra Hoa Hạ?

Tiêu Nhã không hiểu nổi, nhưng rồi cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, dù sao cô ấy và Lâm Hàn cũng không phải là kẻ thù nên đó là chuyện tốt với nhà họ Tiêu. Trái lại, bây giờ cô ấy và Lâm Hàn đã không thể đến với nhau được rồi, nhưng quan hệ trên mặt hợp tác đã được nhất chí, Lâm Hàn càng mạnh thì càng tốt cho cô ấy chứ sao.

Rất nhanh, bên đoàn thanh tra Hoa Hạ đã trao đổi xong, gọi Tiêu Nhã và các người trong ban lãnh đạo nhà họ Tiêu đến nói chuyện.

Ông Cát nhìn đám người Tiêu Nhã, cầm một bản tài liệu nói: "Lần này, nhà họ Tiêu đã gián tiếp làm thiệt hại về mạng sống rất nhiều các công nhân, mức độ ảnh hưởng thật sự quá lớn. Tuy nhiên, nguyên nhân chính không phải từ nhà họ Tiêu gây ra, và nhà họ Tiêu đã đảm bảo tất cả theo đúng luật pháp, nhưng vẫn cần có biện pháp đền bù và cải cách thích hợp. Sau khi trao đổi và xét theo tình hình thực tế, chúng tôi đã kết luận những yêu cầu sau: Phải bồi thường ngay theo hợp đồng cho hộ gia đình của công nhân thiệt mạng, phải chịu mọi chi phí y tế và bồi thường theo hợp đồng cho những công nhân bị thương nặng, vẫn phải bồi thường cho những trường hợp bị thương nhẹ hơn. Việc bồi thường cho những người bị thương nặng cần được hoàn thành trong vòng một tháng, và những người bị thương nhẹ cần được bồi thường trong vòng ba tháng. Ngoài ra, đáng lẽ sẽ buộc phải ngừng khai thác để chấn chỉnh, nhưng cân nhắc đến lợi nhuận của mỏ than đá nhà họ Tiêu tương đối lớn, sau khi ngừng khai thác cũng sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến nền kinh tế sản xuất của đất nước, việc đình chỉ khai thác được bãi bỏ, thay vào đó sẽ để lại người giám sát trong vòng ba tháng. Mặt khác, đối với cuộc khủng hoảng vừa rồi của ngành khai thác than đá nhà họ Tiêu, đoàn thanh tra Hoa Hạ sẽ tiến hành điều tra kỹ lưỡng những người gây ra sự việc lần này, mà nhà nước cũng sẽ có những hỗ trợ nhất định cho nhà họ Tiêu, cụ thể như sau..."

Tiêu Nhã và người trong ban lãnh đạo nhà họ Tiêu nghe xong thì lần lượt vui mừng.

Hết thảy quả thật công bằng liêm chính, bồi thường là chuyện mà bên nhà họ Tiêu nên làm, nhưng hầu hết đã cho nhà họ Tiêu một khoảng thời gian, nên nhờ đó nhà họ Tiêu sẽ dễ thở hơn về mặt thời gian rất nhiều, cũng sẽ không ảnh hưởng đến phát triển về sau.

Mà mỏ than nhà họ Tiêu cũng không bị đình chỉ hoạt động, dù có nói là sẽ cử người đến giám sát nhưng chuyện đó cũng không ảnh hưởng quá nhiều. Dẫu sao thì cũng hoạt động chính quy, không có làm chuyện phạm pháp gì.

Sau cùng, phía nhà nước cũng có rất nhiều hỗ trợ, chỉ riêng khoản hỗ trợ kinh tế lần này đã gần bằng một nửa thiệt hại của nhà họ Tiêu, ngoài ra còn rất nhiều hỗ trợ khác. Đúc kết sau cùng, lần khủng hoảng này, nhà họ Tiêu không thiệt hại về kinh tế, còn về lâu dài lại kiếm được rất nhiều tiền.

Mà nhà họ Chu và nhà họ Khương lại tổn thất cực lớn, điều này đồng nghĩa với việc, trong tương lai nhà họ Tiêu có thể tranh giành càng nhiều lợi ích từ hai nhà quý tộc kia hơn. Chốt lại, ngoài trừ tổn thất về cao thủ tương đối nghiêm trọng, và cả những công nhân bị thiệt mạng thì những mặt khác nhà họ Tiêu đều được buff thêm rất nhiều máu.

"Sao thế? Mọi người có ý kiến gì về quyết định của chúng tôi à?", ông Cát nhìn đám người nhà họ Tiêu không nói lời nào, bèn lên tiếng hỏi.

"Không, không có gì ạ, vất vả cho các ông đến điều tra rồi, thật ngại quá, tôi bảo người đi đặt bàn ở nhà hàng rồi, chúng ta cũng ăn một bữa bình dân nhé?", Tiêu Nhã vội vàng nói.

"Không cần đâu, chúng tôi còn nhiều việc cần làm, văn bản phê duyệt sẽ sớm được gửi xuống và các giám sát viên sẽ đến vào chiều nay", ông Cát vừa nói, vừa dẫn đoàn thanh tra Hoa Hạ rời đi, lúc đi ngang qua Lâm Hàn, ông Cát lại hơi cúi người bày tỏ sự kính trọng với gia chủ tương lai của nhà họ Lâm.
Chương 603: Tiêu Nhã hẹn gặp riêng

Người nhà họ Tiêu thấy ông Cát hơi cúi người trước Lâm Hàn thì nhất thời kinh ngạc không thôi.

Đây chính là đoàn thanh tra Hoa Hạ đấy, hơn nữa ông Cát còn là người đứng đầu, chức vụ không hề thấp chút nào cả.

Mà từ đầu đến cuối Lâm Hàn cũng không nói với ông Cát một câu nào, nhưng ông Cát vẫn cúi chào Lâm Hàn là vì sao?

Người của nhà họ Tiêu lần lượt kinh ngạc không thôi, lúc này mới ý thức được, đoàn thanh tra Hoa Hạ có thể cho nhà họ Tiêu bọn họ nhiều hỗ trợ như vậy có lẽ là vì Lâm Hàn.

Hơn nữa, trước đó Lâm Hàn chính là người giúp nhà họ Tiêu ngăn cơn sóng dữ, chống lại liên minh hai nhà quý tộc để vượt qua cơn khủng hoảng, người của nhà họ Tiêu lại càng tôn kính Lâm Hàn hơn.

Ngay sau đó, toàn bộ đoàn người Lâm Hàn bèn trở về trang viên nhà họ Tiêu.

Đến đây, đứng trước âm mưu nhằm vào nhà họ Tiêu của hai nhà quý tộc, dưới sự trợ giúp của Lâm Hàn, nhà họ Tiêu đã chuyển bại thành thắng, không chỉ vượt qua được trận khủng hoảng này, mà trái lại còn tranh thủ mang đến cho nhà họ Tiêu một cơ hội phát triển và mở rộng.

Lúc này, Vương Tam vội vã dẫn một số người trong nhà họ Vương đến trước mặt Lâm Hàn.

Thời điểm dọn dẹp các cao thủ của hai nhà quý tộc ẩn núp trong hầm mỏ, nhà họ Vương cũng góp công không nhỏ, thế nên cũng thương vong một số.

"Cậu Lâm, chuyện hồi trước cậu đồng ý với tôi còn tính không?", Vương Tam hơi căng thẳng nhìn Lâm Hàn, rồi dè dặt hỏi.

Trải qua những chuyện này, Vương Tam cũng đã ý thức được Lâm Hàn đáng sợ hơn những gì bọn họ thấy rất nhiều, loại người này đừng nói là một thế gia họ Vương nhỏ nhoi như bọn họ, mà ngay cả một quý tộc họ Tiêu e rằng cũng không trêu vào nổi.

Vì thế, nếu Lâm Hàn nuốt lời, vẫn muốn tìm nhà họ Vương bọn họ tính sổ, bọn họ sẽ chết chắc rồi.

Lâm Hàn quan sát Vương Tam từ đầu đến chân, vốn dĩ anh chẳng xem đám người còn lại của nhà họ Vương ra gì, nhất là Vương Thiên và Vương Vĩnh kia, không khác gì đống cặn bã.

Ngược lại, Lâm Hàn thật sự khá mến Vương Tam này, nếu như được đào tạo thêm nữa, chắc hẳn sẽ trở thành nhân vật không tồi.

Lúc này, Lâm Hàn quay sang nhìn Tiêu Nhã, nói: "Đúng rồi, Tiêu Nhã, trước đây vì thiếu người nên tôi đã lôi kéo mấy cao thủ nhà họ Vương này, vì thế cũng đã đồng ý một điều kiện với họ, điều kiện của bọn họ là muốn trở thành thế gia lệ thuộc vào nhà họ Tiêu".

Tiêu Nhã nghe vậy thì liếc nhìn đám người nhà họ Vương, cậu Vương kia đã muốn trở thành thế gia lệ thuộc nhà họ Tiêu rất lâu rồi. Tiêu Nhã cũng có biết đôi chút về lai lịch nhà họ Vương, nói thật thì mặc dù thực lực không tệ, nhưng về mặt đạo đức Tiêu Nhã lại không quá thích, cho nên mới chưa chấp nhận nhà họ Vương về dưới trướng nhà họ Tiêu.

Nhưng, nếu Lâm Hàn đã lên tiếng, đương nhiên Tiêu Nhã sẽ không từ chối, lập tức gật đầu nói: "Sau này để cho người phụ trách nhà họ Vương của ông đến nhà họ Tiêu, chỉ cần lập biên bản là sẽ trở thành thế gia lệ thuộc vào nhà họ Tiêu".

Lâm Hàn cũng biết lo âu của Tiêu Nhã, suy nghĩ một lúc rồi nói với Vương Tam: "Trở về thì chuyển vài lời của tôi đến gia chủ nhà họ Vương ông, nếu thật sự mong muốn nhà họ Vương phát triển thì mang hết vốn liếng mà dốc vào ông, cậu Vương kia chỉ nên làm một cậu ấm không quyền ngày ngày ăn chơi hưởng thụ cuộc sống con nhà giàu là được rồi, nếu để cậu ta quản lý, nhà họ Vương sớm muộn gì cũng rước họa vào thân".

"Đã hiểu", Vương Tam đáp lời Lâm Hàn, rồi sau đó quay sang nói với Tiêu Nhã: "Cảm ơn cô chủ Tiêu đã bằng lòng để nhà họ Vương chúng tôi trở thành thế gia lệ thuộc".

Lâm Hàn và Tiêu Nhã đều khẽ gật đầu, Vương Tam liền biết điều rời đi.

Lúc này, Uông Nghĩa cũng dẫn một đám cao thủ vùng Bắc Đông đến trước mặt Lâm Hàn.

"Cậu Lâm, mọi chuyện đã xong rồi, nếu không còn việc gì cần giúp, tôi liền dẫn các anh em trở về vùng Bắc Đông đây, bên đó cũng đang thiếu người, chúng tôi điều nhiều cao thủ đi lâu quá cũng không ổn lắm", Uông Nghĩa thẳng thắn nói.

Lâm Hàn nghe vậy khẽ gật đầu, lần này có thể trợ giúp thành công nhà họ Tiêu chống trả liên minh hai nhà quý tộc, vượt qua cơn khủng hoảng này, chuyển bại thành thắng. Trương Thiên Sơn đã cử đám người Uông Nghĩa đến không hề uổng công.

Lâm Hàn nói với Uông Nghĩa: "Chuyện đến đây đã kết thúc, đương nhiên anh có thể quay về rồi. Theo lý mà nói, Trương Thiên Sơn đã giúp tôi một chuyện lớn thế này, đáng lẽ tôi phải đích thân đến tận thành phố Phụng Thiên để cảm ơn, nhưng tôi cũng vội trở về thành phố Đông Hải, bên đó còn nhiều việc phải lo nên chỉ có thể để lần sau vậy, tôi sẽ đích thân đi cảm ơn. Anh giúp tôi chuyển lời cho Trương Thiên Sơn, hợp tác giữa vùng Bắc Đông và vùng Hoa Đông chúng tôi bất cứ lúc nào cũng có thể triển khai, tôi sẽ ở Đông hải chuẩn bị thật chu đáo để đón tiếp các anh đến thăm".

"Cậu Lâm nói quá lời, tôi sẽ chuyển lời, nếu không còn việc gì thì tôi dẫn mọi người đi trước nhé, gặp lại cậu sau", Uông Nghĩa chắp tay nói với Lâm Hàn.

Lâm Hàn cũng chắp tay đáp: "Hẹn gặp lại".

Uông Nghĩa gật đầu, dẫn tất cả các một đám cao thủ vùng Bắc Đông rời đi.

Lâm Hàn nhìn theo bóng lưng Uông Nghĩa xa dần, cũng có chút mến mộ người này, đây quả thật là đàn ông đích thực. Nếu không phải anh ta đã là thuộc hạ đắc lực của Trương Thiên Sơn, e rằng Lâm Hàn sẽ nghĩ đủ mọi cách để thu anh ta về dưới trướng.

Cao thủ của nhà họ Vương và vùng Bắc Đông vừa rời đi, trang viên nhà họ Tiêu nhất thời vắng vẻ hơn nhiều, bên cạnh Lâm Hàn chỉ còn lại Ngô Xuyên và mười mấy người của Tôn Hàn Các.

Lúc này, Tiêu Nhã nhìn về Lâm Hàn, nói: "Lâm Hàn, tôi muốn gặp riêng anh bàn chuyện một chút, anh có thể đi với tôi không?"

Lâm Hàn nghe vậy thì khẽ gật đầu, ra hiệu cho Tiêu Nhã dẫn đường.

Ngay sau đó, Lâm Hàn theo Tiêu Nhã đến một phòng họp nhỏ, trong phòng chỉ có hai người bọn họ.

"Lâm Hàn, lần này thật sự không biết nên cảm ơn anh thế nào nữa", Tiêu Nhã đóng cửa lại xong bèn bày tỏ cảm kích với Lâm Hàn.

Lâm Hàn cười nói: "Tôi cũng lấy 100 tỷ tiền công mà? Nhận tiền làm việc thôi".

"Thôi đi", Tiêu Nhã liếc Lâm Hàn, 100 tỷ với người thường mà nói quả thật là một con số trên trời thậm chí là khó có thể tưởng tượng nổi, nhưng đối với chuyện lần này Lâm Hàn ra tay giúp đỡ, 100 tỷ kia chẳng đáng vào đâu cả, mà vốn dĩ nó cũng không thể đong đếm bằng tiền được.

Lâm Hàn lại nói: "Được rồi, tôi giúp cô cũng vì muốn làm bạn với cô, sau này chúng ta có thể nâng đỡ lẫn nhau cũng được".

Tiêu Nhã mặt đầy nghiêm nghị, trịnh trọng gật đầu nói: "Đương nhiên, sau này tôi chính là gia chủ nhà họ Tiêu, là người có tiếng nói tuyệt đối trong gia tộc, bất cứ khi nào anh cần nhà họ Tiêu xin cứ việc lên tiếng là được".

"Vậy được rồi", Lâm Hàn cười đáp, như vậy cũng xem như đã giữ được khoảng cách với Tiêu Nhã, dẫu sao Lâm Hàn cũng là người đã có vợ, không thể nảy sinh bất cứ quan hệ gì với Tiêu Nhã được, cùng lắm cũng chỉ có thể làm là bạn tốt, trợ giúp lẫn nhau mà thôi.

Vẻ mặt Tiêu Nhã hiện lên tia mất mát, nhưng cô ấy biết Lâm Hàn đã có vợ, hơn nữa còn rất yêu vợ của anh, Tiêu Nhã cô và Lâm Hàn không thể nào đến với nhau được.

Tiêu Nhã cũng đã dần dần chấp nhận những điều này, cô ấy cũng đã quyết định dốc hết tâm tư vào nhà họ Tiêu, tập trung cho sự nghiệp thì rồi mọi chuyện cũng nguôi ngoai thôi. Sau này nhà họ Tiêu còn rất nhiều chuyện phải lo, Tiêu Nhã sẽ không còn thời gian để nghĩ về chuyện yêu đương nữa.

Lúc này, Tiêu Nhã đã dần bình phục, không còn nghĩ đến những chuyện đó nữa, cô ấy nghiêm túc quay sang nói với Lâm Hàn: "Tôi gọi anh đến đây để thảo luận một chuyện, liên quan tới hội nghị quý tộc ở thành phố Thiên Kinh, anh có muốn hợp tác với tôi để thu về những khoản lợi nhuận khổng lồ từ nó không?"
Chương 604: Lại hợp tác

"Hội nghị quý tộc? Cùng nhau tranh giành lợi ích trong hội nghị?"

Lâm Hàn nghe vậy, hơi khó hiểu nhìn Tiêu Nhã. Trước đó, Lâm Hàn cũng đã nghe về cái hội nghị quý tộc ấy rồi, nhưng cũng không biết nhiều.

Tiêu Nhã thấy thế mới nhớ ra Lâm Hàn không phải người của thành phố Thiên Kinh, nên không biết về hội nghị ấy.

Lúc này, Tiêu Nhã bèn giải thích cho Lâm Hàn: "Hội nghị quý tộc là hội nghị do bốn quý tộc lớn chỗ chúng tôi đồng tổ chức mời các thế lực đến dự, diễn ra mỗi năm một lần. Tất cả những thế lực có máu mặt ở thành phố Thiên Kinh đều có thể cử người tham gia. Hội nghị này chủ yếu là chia chác lợi ích, bình thường thì các thế gia hay quý tộc tranh giành lợi ích với nhau sẽ khó tránh khỏi xảy ra thương vong, mà nó tồn tại chính là giảm bớt điều ấy. Mọi người sẽ phô bày sức mạnh của mình ra đọ với nhau, ai mạnh hơn thì người đó càng chiếm được nhiều lợi ích, ai yếu sẽ giành được ít hơn hoặc chẳng được gì. Còn được tổ chức một năm một lần là vì thực lực của các thế lực sẽ thay đổi theo từng năm, từ đó sẽ dựa theo sự thay đổi ấy mà phân chia lợi ích lại".

Lâm Hàn nghe vậy gật đầu, hiểu được tính chất của hội nghị này. Nói vậy thì hội nghị quý tộc này cũng có ý nghĩa đấy chứ, dù sao làm thế có thể ngăn cản thương vong xảy ra, trực tiếp phô bày thực lực, dựa theo đó mà phân chia lợi ích.

Nếu ai có ý kiến với quyết định cuối cùng, hay là muốn làm trái quy tắc, chắc chắn sẽ bị những người còn lại cùng nhằm vào.

Hơn nữa, hội nghị này còn do bốn quý tộc lớn đồng tổ chức, những thế gia kia đương nhiên phải làm theo quy tắc, không dám gây chuyện. Như vậy, quả thật có thể giảm bớt phần lớn thương vong.

"Hội nghị quý tộc này cũng được đấy chứ, rất nhân đạo", Lâm Hàn gật đầu nói. Trong lòng lại thầm nghĩ nếu tương lai mà được thì Hoa Đông cũng có thể làm theo, vậy thì sẽ tránh cho rất nhiều thương vong không đáng có.

Bấy giờ, Tiêu Nhã lại nói: "Đúng thế, hội nghị quý tộc này quả thật đã giảm thiểu thương vong rất nhiều. Lúc trước, bốn quý tộc lớn kìm chế các thế gia lớn nhỏ còn lại, nên đương nhiên yên ổn, không có chuyện gì xảy ra. Còn giữa bốn nhà với nhau, tất nhiên mỗi năm sẽ có sự thay đổi về thực lực, nhưng với quý tộc thì thật ra lại rất nhỏ. Vì vậy, chủ yếu là bốn nhà sẽ phân chia lợi ích cho các thế lực còn lại. Nhưng hội nghị năm nay lại khác".

Lâm Hàn nghe vậy, gật đầu. Anh đương nhiên hiểu ý Tiêu Nhã. Năm nay, ngoài nhà họ Khổng vẫn vỏn vẹn như xưa, thì ba nhà còn lại đều có sự thay đổi rất lớn về thực lực.

Ví dụ như nhà họ Chu đứng đầu kia, chắc chắn sẽ rớt hạng, thực lực của hai nhà Khương và Tiêu cũng xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất. Năm nay, khi nhắc tới sự phân chia lợi ích giữa bốn quý tộc lớn, đương nhiên sẽ xảy ra tranh chấp, thậm chí còn có thể sứt đầu mẻ trán.

Tiêu Nhã cười nói: "Như kế hoạch của hai nhà Chu - Khương kia, chính là khiến nhà họ Tiêu tổn thất nặng nề, sau đó nhân cơ hội đó chia cắt nhà tôi. Đợi đến khi diễn ra hội nghị quý tộc, bọn họ lại bắt tay nhau đối phó nhà họ Khổng là có thể chiếm được lợi ích vô cùng lớn. Đáng tiếc, bọn họ không ngờ cuối cùng lại có kết quả như bây giờ".

"Vậy cô nói sẽ bắt tay với tôi tranh giành lợi ích lớn hơn trong hội nghị quý tộc là sao? Không phải chỉ có những thế lực trong thành phố Thiên Kinh mới được tham gia ư? Tôi đâu thuộc thế lực nơi này", Lâm Hàn khó hiểu hỏi.

"Chẳng phải dưới tay anh có một công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh sao? Công ty này có quy mô và danh tiếng rất lớn, chỉ dựa vào nó thôi anh đã có thể so với một thế gia nhỏ ở thành phố Thiên Kinh rồi. Vì vậy, đương nhiên có thể tham gia hội nghị lần này. Đến lúc đó, anh lại dẫn theo chút cao thủ tạo thanh thế là sẽ chiếm được lợi ích không nhỏ một cách dễ dàng rồi", Tiêu Nhã đáp.

Lâm Hàn nghe vậy, lập tức hiểu được ý của Tiêu Nhã. Lâm Hàn lấy được công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh từ tay nhà họ Khương, dựa theo quy mô thì quả thật có thể sánh bằng một thế gia nhỏ. Đến lúc đó, anh lại dẫn theo một số cao thủ đến, phô bày thực lực ra, đương nhiên sẽ giành được rất nhiều lợi ích một cách dễ dàng.

Nếu suôn sẻ, nó sẽ đồng nghĩa với việc Lâm Hàn chẳng mất gì mà cũng có thể dễ dàng giành được rất nhiều lợi ích.

"Vậy tôi hợp tác với cô nghĩa là sao?", Lâm Hàn lại hỏi.

Bấy giờ, sắc mặt Tiêu Nhã lộ ra chút tàn nhẫn nói: "Lần này, hai nhà Khương - Chu kia suýt chút nữa hại nhà họ Tiêu tôi biến mất, nếu không phải có anh xuất hiện giúp đỡ thì nhà tôi chỉ đành bó tay chịu trói. Giờ, nếu nhà họ Tiêu tôi đã vượt qua khủng hoảng, thì đương nhiên tôi không thể bỏ qua cho họ được. Hội nghị quý tộc lần này chính là một cơ hội!"

Tiêu Nhã dừng một lát, lại nói: "Còn chưa tới hai tháng nữa sẽ tới hội nghị quý tộc năm nay. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ mở rộng thế lực nhà mình, bất chấp mọi giá chèn ép tất cả các mối làm ăn của hai nhà kia. Hơn nữa, lần hành động này, hai nhà Khương - Chu đã tổn thất cực kỳ nghiêm trọng, đến lúc đó, bọn họ đương nhiên sẽ bị nhằm vào. Trước mắt, nhà họ Tiêu tôi cũng không thể lấy ra thực lực gì, cũng chẳng thể cướp đoạt được gì từ hai nhà kia, đoán chừng khi ấy, đa số sản nghiệp của họ sẽ bị nhà họ Khổng cướp đi. Dù sao, ba nhà quý tộc đánh nhau, nhà họ Khổng lại không chút sứt mẻ, vẫn giữ được thực lực, nên tất nhiên cũng mạnh nhất. Nhưng nếu như Lâm Hàn anh bắt tay với nhà họ Tiêu tôi, vậy thì chưa chắc, họ Khổng đừng hòng mà nuốt được miếng bánh ngọt to bự ấy, ít nhất cũng phải chia một nửa cho chúng ta".

Lâm Hàn nghe thấy thế, lập tức hiểu được ý của Tiêu Nhã.

Sau khi trải qua chuyện lần này, cao thủ của hai nhà Khương - Chu đã bị tổn thất cực kỳ nặng nề. Theo lý thuyết, họ chắc chắn sẽ từ bỏ lợi ích trong tay, mà nhà họ Tiêu cũng tổn thất chẳng kém, đến lúc đó, nhiều nhất chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi, hoàn toàn không thể cướp được lợi ích mà hai nhà kia nhả ra.

Những lợi ích ấy, theo lẽ thường sẽ rơi vào trong tay nhà họ Khổng vẫn giữ thế trung lập. Chỉ có điều, nếu Lâm Hàn nhảy vào thì lại khác. Thế lực của anh chắc chắn sẽ khiến nhà họ Khổng phải dè chừng, không thể cuỗm hết toàn bộ lợi ích ấy một cách dễ dàng được.

Hơn nữa, Lâm Hàn cũng có lý do tham gia vào, dù gì thì công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh cũng chình ình ở kia, anh hoàn toàn có thể xem như một thế lực ở thành phố Thiên Kinh. Vì vậy, anh tham gia vào hội nghị lần này là chuyện đúng lý hợp tình, sẽ không bị các thế lực khác tẩy chay và nhằm vào.

Nhưng, muốn cướp miếng thịt từ trong miệng ba con cọp lớn kia, đương nhiên cũng có nguy hiểm. Nếu Lâm Hàn chỉ dựa vào công ty ấy mà tranh giành lợi ích thì sẽ không an toàn. Có điều, khi anh bắt tay với Tiêu Nhã mà cướp được lợi ích trong tay quý tộc, đương nhiên sẽ kiếm được rất nhiều, chỉ là độ nguy hiểm cũng cực kỳ cao.

Tiêu Nhã nhìn Lâm Hàn đang trầm tư suy nghĩ, chợt mở miệng nói: "Thật ra nó rất nguy hiểm, tôi cũng chỉ đánh cược một lần, xem anh quyết định như thế nào thôi. Nếu anh bằng lòng, chúng ta cùng nhau đặt cược, nếu không thì chúng ta chọn cách an toàn hơn, chỉ lấy phần thuộc về mình rồi chậm rãi phát triển. Sau này, tôi lại tìm cơ hội đối phó hai nhà Chu - Khương kia sau".

Lâm Hàn suy nghĩ một lát, rồi không chút do dự nói: "Tôi đương nhiên chọn đánh cược một lần rồi. Tôi đây còn gai mắt chút lợi ích lấy được một cách an toàn kia".
Chương 605: Trở về Đông Hải

Tiêu Nhã nghe thấy Lâm Hàn đồng ý bắt tay với mình, lập tức vui vẻ.

Theo phỏng đoán của cô ấy, chỉ cần có Lâm Hàn giúp, thì rất có thể sẽ thành công.

Còn chọn cách an toàn, chậm rãi phát triển, rồi sau này đối phó với hai nhà Chu - Khương cũng không phải tính cách của cô ấy.

Dù sao, Tiêu Nhã đang phát triển thì nhà họ Chu và Khương cũng đang phát triển, vậy sao cô ấy lại không lợi dụng cơ hội hiếm có này diệt hai nhà kia luôn. Không thì ít nhất cũng phải khiến họ tổn thất nghiêm trọng đến nỗi sau này chẳng thể đe dọa được tới nhà họ Tiêu nữa.

Nhưng mà, nếu không có Lâm Hàn giúp thì Tiêu Nhã quả thật chẳng có tý nắm chắc nào, may mà anh đã đồng ý.

"Tốt quá, anh yên tâm đi, tôi sẽ điều tra kỹ càng, cố gắng hết sức giảm thiểu mức nguy hiểm xuống. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ ráng mở rộng nhà họ Tiêu, hội nghị quý tộc vào một tháng sau, anh chỉ cần dẫn theo cao thủ tới là được", Tiêu Nhã phấn chấn nói.

Lâm Hàn nghe vậy, gật đầu.

Thực tế, việc bắt tay với nhà họ Tiêu giành lợi ích cũng không nguy hiểm lắm, thậm chí là dễ như trở bàn tay.

Dù sao, Lâm Hàn hiện tại cũng phải một Lâm Hàn không thể sử dụng mối quan hệ của nhà họ Lâm như vài ngày trước. Lúc này, anh đã có thể mặc sức sử dụng quyền hành trong nhà.

Chỉ cần điều động chút cao thủ của nhà họ Lâm đến là đã có thể lập uy một cách dễ dàng rồi, còn sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn ư?

Những quý tộc kia có thể là một con quái vật khổng lồ đối với người bình thường, là thế lực đứng ở đỉnh cao, ảnh hưởng được đến tương lai đất nước.

Nhưng thực ra đối với nhà họ Lâm lại rất bình thường, nếu Lâm Hàn muốn, thậm chí có thể thẳng tay tiêu diệt luôn cả bốn nhà quý tộc kia.

Đây chính là sự đáng sợ của một gia tộc mạnh mẽ như nhà họ Lâm!

Sau đó, Lâm Hàn lại bàn một chút về kế hoạch rồi kết thúc cuộc trò chuyện riêng lần này.

"Được rồi, một khi đã như vậy, tôi cũng nên đi đây. Tôi còn phải nhanh chóng trở về thành phố Đông Hải nữa", Lâm Hàn nói xong bèn đứng dậy tính đi.

Tiêu Nhã thấy Lâm Hàn đang định mở cửa rời đi thì không nhịn được chạy tới, ôm lấy anh từ đằng sau.

Lâm Hàn sửng sốt, anh đương nhiên hiểu được tình cảm của Tiêu Nhã đối với mình, nhưng anh cũng biết rõ lòng mình.

Lâm Hàn đang tính gỡ tay Tiêu Nhã ra, Tiêu Nhã lại nhỏ giọng nói: "Đừng nhúc nhích, tôi chỉ ôm một lát, chỉ một lát thôi, cũng sẽ không gò ép anh, sau này, chúng ta chính là bạn bè".

Lâm Hàn nghe vậy, đứng im mặc cho Tiêu Nhã tùy ý một lần cuối cùng.

Tiêu Nhã ôm chặt anh, ai cũng không nói gì, mà chỉ ôm nhau.

Khoảng mười mấy phút sau, hai người vẫn giữ nguyên tư tế, chẳng nói chẳng rằng.

Cuối cùng, Tiêu Nhã thả tay ra, bình tĩnh nói: "Tạm biệt".

"Ừ, tạm biệt", Lâm Hàn đáp, rồi vội vàng mở cửa rời đi.

Sau khi đi ra khỏi nhà chính nhà họ Tiêu, đám người Tôn Hàn Các và Ngô Xuyên đều đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường.

Đằng sau, Tiêu Hoa Bân cả người quấn đầy băng vải bước tới, nói với Lâm Hàn: "Cậu Lâm, tôi rất xin lỗi về hành động hỗn láo của mình trước đây, cũng vô cùng biết ơn cậu đã bằng lòng ra tay giúp đỡ. Giờ, tôi đi đứng không tiện lắm, ít hôm nữa, tôi chắc chắn sẽ đến gặp cậu xin lỗi cũng như cảm ơn cậu một cách đàng hoàng!"

Lâm Hàn nghe thấy thế, nhìn Tiêu Hoa Bân cười. Tuy trước đây ông ta khiến anh không thích lắm, nhưng sau những chuyện xảy ra trong mỏ đã làm Lâm Hàn có thiện cảm với Tiêu Hoa Bân nhiều hơn. Ông ta quả thật là một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất, chỉ là đầu óc không mấy nhanh nhạy thôi.

"Ông hai cứ yên tâm điều trị đi, sau khi khỏe rồi lại đào tạo cao thủ nhà họ Tiêu. Mấy chuyện khác, cứ nghe theo Tiêu Nhã là được, cô ấy khôn khéo hơn ông nhiều", Lâm Hàn cười nói.

"Vâng, đương nhiên rồi. Sau này, mọi chuyện lớn trong nhà họ Tiêu sẽ nghe theo Tiêu Nhã hết, tôi ngoại trừ đào tạo cao thủ và nghe lệnh Tiêu Nhã ra thì sẽ không nhúng tay vào bất cứ việc gì nữa!", Tiêu Hoa Bân hơi xấu hổ cười nói.

Lâm Hàn gật đầu, không dặn gì thêm, cuối cùng chỉ nói: "Tạm biệt".

"Tạm biệt".

Tiêu Hoa Bân cũng vội chào tạm biệt, nhìn Lâm Hàn lên xe.

Sau khi Lâm Hàn lên xe, bèn ra lệnh: "Lên đường đi".

Tức thì, mấy chiếc xe liền chậm rãi lăn bánh chạy ra ngoài nhà chính nhà họ Tiêu.

Người nhà họ Tiêu đứng nghiêm chỉnh xếp hàng hai bên đường tiễn đoàn người Lâm Hàn rời đi, ai ai cũng cúi đầu một cách kính cẩn, đầy biết ơn và kính trọng đoàn người Lâm Hàn từ tận đáy lòng.

Sau khi chạy ra khỏi trang viên nhà họ Tiêu, lúc này đã là hoàng hôn, mặt trời đang dần lặn xuống núi.

"Đi ăn chút gì đi, sau đó lên đường chạy về Đông Hải trong đêm luôn", Lâm Hàn nói.

"Được rồi!", Ngô Xuyên cầm lái đáp.

Cuối cùng thì nguy cơ lần này của Lâm Hàn đã được hóa giải, Ngô Xuyên cảm thấy mừng cho anh từ tận đáy lòng, cuối cùng tảng đá luôn đè nén trong lòng anh ta cũng rớt xuống, cả người nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều.

Sau đó, đám Lâm Hàn tìm một quán ăn đặc sản ăn xong, bèn lên đường chạy về thành phố Đông Hải trong đêm, đoán chừng tới sáng là có thể về đến biệt thự núi Vân Mông, gặp lại Dương Lệ.

Lâm Hàn suy nghĩ rồi gọi cho Dương Lệ, trước đó, vì bận đối phó với liên minh hai quý tộc lớn Chu - Khương, anh đã không liên lạc với cô cả mấy ngày, nên giờ rất nhớ cô.

Mà Dương Lệ, cũng rất nhớ Lâm Hàn. Nhưng bởi vì biết anh đang bận chuyện vô cùng quan trọng nên vẫn không liên lạc làm phiền anh, tránh để anh sao nhãng.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, lúc này, Dương Lệ đang bù đầu với mớ công việc.

"Bà xã ơi, dạo này sao rồi?", Lâm Hàn cười hỏi.

Dương Lệ xoa xoa trán đáp: "Ngoài việc hơi mệt ra thì mọi chuyện đều ổn, công việc cũng vô cùng thuận lợi, bên anh thì sao?"

"Bên anh cũng rất suôn sẻ, hẳn là sẽ nhanh chóng trở về thôi", Lâm Hàn đáp, cũng không có nói cho Dương Lệ biết mình đang trên đường trở về Đông Hải, anh định cho cô một bất ngờ.

"Vậy là tốt rồi", Dương Lệ khẽ thở phào. Trong khoảng thời gian này, tuy không biết Lâm Hàn đang bận chuyện gì ở bên ngoài, nhưng cô có thể cảm nhận được áp lực của anh.

Cũng may là giờ Lâm Hàn đã thoải mái hơn, chắc hẳn đã sắp giải quyết xong, cô cuối cùng cũng yên tâm và bớt lo hơn.

Dương Lệ do dự một chút, nhưng rồi lại không nhắc đến rắc rối gần đây khiến cô lo nghĩ. Cô tính đợi Lâm Hàn về rồi nói sau.

Tiếp theo, Lâm Hàn và cô lại trò chuyện một lúc, vì Dương Lệ còn phải làm việc nên anh cũng không làm phiền nữa, cúp điện thoại.

Lúc này, đoàn người Lâm Hàn đã chạy lên cao tốc, phóng về phía thành phố Đông Hải.

Nhìn khung cảnh ban đêm đang không ngừng lùi lại ngoài cửa xe, Lâm Hàn dần dần thả lỏng người. Khoảng thời gian này, anh quả thật rất áp lực, may mà giờ đã giải quyết xong, cuối cùng cũng có thể thư giãn một chút.

Trải qua chuyện lần này, Lâm Hàn càng phát hiện ra được tầm quan trọng của việc gia tăng thực lực. Một quái vật lớn như quý tộc cũng suýt chút nữa bị tiêu diệt, tuy nhà họ Lâm mạnh hơn quý tộc rất nhiều, nhưng cũng đạo lý ấy, chẳng ai biết tương lai sẽ gặp phải nguy hiểm gì.

Và nếu không muốn bởi vì những nguy hiểm kia mà mất đi quyền lực, của cải, người quan trọng với mình hay mất đi mọi thứ, thì phải nắm chặt mỗi một cơ hội ngày ngày trở nên mạnh mẽ hơn, gia tăng thực lực của mình.

Sáng sớm hôm sau, tại trước cửa biệt thự núi Vân Mộng.

Đoàn người nhà họ Hạ lại đến chắn trước cửa biệt thự của Lâm Hàn.

Hạ Đạt xuống xe nói: "Chúng ta cứ mặt dày, ngày nào cũng đến ngăn trước cửa biệt thự cô ta, không tin cô ta không chịu giúp nhà họ Hạ chúng ta!"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom