• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Qủy Môn Độc Thánh - Thần Y Tu Tiên (1 Viewer)

  • Chương 21-25

Chương 21: Mang thai con Diệp Viễn?

Nửa giờ sau, Liễu Huân dẫn theo hai người tới bệnh viện.

Vừa đến bệnh viện, Diệp Viễn đã được đưa vào phòng phẫu thuật, Liễu Huân muốn đích thân nối xương cho Diệp Viễn.

Kết quả lại bị Diệp Viễn từ chối, chỉ bảo Liễu Huân tìm cho mình ít ngân châm.

Lúc này Liễu Huân mới nhớ ra, bản thân mình quá sốt ruột nên quên Diệp Viễn là người nắm giữ Thập Tam Châm của Quỷ Môn.

Nối lại một đoạn xương gãy căn bản không phải việc gì khó.

Chẳng mấy chốc, Liễu Huân đã giúp Diệp Viễn tìm được một bộ ngân châm.

Bởi vì mảnh xương gãy nằm ở lưng nên Diệp Viễn không thể tự châm được.

Thế nên anh phải hướng dẫn Liễu Huân ghim châm giúp mình.

Ban đầu Liễu Huân còn khá là căng thẳng, nhưng sau khi Diệp Viễn hướng dẫn thì anh ta thi châm ngày càng nhuần nhuyễn.

Đồng thời cũng giúp anh ta đúc kết thêm kiến thức và am hiểu về thuật châm cứu.

Điều này khiến anh ta lại càng tôn kính Diệp Viễn hơn.

Bởi vì anh ta biết rất rõ, Diệp Viễn đang tranh thủ cơ hội này để chỉ dạy cho anh ta về y thuật.

Một giờ sau, vết thương của Diệp Viễn đã khá hơn bảy tám phần.

Mà Liễu Huân thì sau khi giúp Diệp Viễn chữa thương xong đã bị anh cử đi về chỗ chú mình tìm dược liệu.

Tất cả thuốc mà sáng nay Diệp Viễn luyện chế cho Liễu Khánh Phi đều rơi xuống nước cả rồi.

Sau khi Liễu Huân rời đi thì Diệp Viễn cũng chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.

Chỉ là khi vừa ra tới cổng bệnh viện thì đã trông thấy một chiếc BMW.

Những người mà Diệp Viễn vô cùng chán ghét từ trên xe bước xuống.

Mà Vương Phương cùng Lâm Hải và Lâm Oánh Oánh cũng trông thấy Diệp Viễn đang đứng ở cổng.

Nhìn thấy Diệp Viễn, ba người đều hừng hực lửa giận.

Mà Vương Phương thì như một mụ đàn bà chanh chua nổi điên lên, rít gào lao tới chỗ Diệp Viễn.

“Diệp Viễn, thằng ăn mày chết tiệt này, tao giết chết mày!”

Sáng sớm hôm nay, Vương Phương vừa nghe con gái nhỏ nhà mình nói Lâm Phi Phi mang thai, đứa nhỏ rất có thể là con Diệp Viễn.

Điều đó khiến lửa giận trong lòng Vương Phương bùng lên ngút trời, hôm nọ Lâm Thiên Hùng nói Lý Thiên Vũ chính là phúc tinh của nhà họ Lâm.

Vì cái cơ hội đó, cuối cùng bọn họ cũng ép cái tên sao chổi Diệp Viễn phải ly hôn với Lâm Phi Phi.

Sau đó có thể đến với phúc tinh của nhà họ Lâm, đến với cậu ấm nhà giàu Lý Thiên Vũ.

Mà đêm qua, đôi bên đã đặt ra hôn sự giữa Lâm Phi Phi và Lý Thiên Vũ.

Vương Phương muốn nhờ vào Lý Thiên Vũ giúp vực dậy nhà họ Lâm, trở thành gia đình giàu có ở Giang Châu.

Lại không ngờ được rằng, hôm nay lại nghe tin Lâm Phi Phi mang thai con Diệp Viễn.

Chuyện này mà để Lý Thiên Vũ biết thì tiêu tùng mất.

Đến lúc đó, Lý Thiên Vũ không cưới Lâm Phi Phi nữa, giấc mộng nhà giàu của bà ta cũng hoàn toàn vỡ nát, e là khi đó còn phải gánh chịu lửa giận của Lâm Thiên Hùng và cả nhà họ Lâm.

Để Lý Thiên Vũ không biết được chuyện này, Vương Phương đã tức tốc chạy đến bệnh viện, muốn Lâm Phi Phi phá bỏ đứa bé.

Không ngờ bọn họ vừa đến bệnh viện đã trông thấy Diệp Viễn, bà ta nghĩ rằng Diệp Viễn đã biết Lâm Phi Phi mang thai con mình.

Thế nên mới đến bệnh viện hỏi thăm Lâm Phi Phi đang kiểm tra trong đó.

Đối mặt với Vương Phương đang nhào tới, Diệp Viễn chỉ hung hăng cho bà ta một cái tát thật mạnh.

Vương Phương bị một cái tát đánh ngã xuống đất, đau đến mức la oai oái chửi bậy.

“Khốn nạn, tao liều mạng với mày!”

Lâm Hải nhìn thấy vợ mình bị đánh thì lập tức nổi giận.

Giơ tay lên đánh về phía Diệp Viễn.

“Bố, mẹ, Oánh Oánh, sao mọi người lại đến đây!”

Nhưng đúng lúc này, Lý Thiên Vũ ôm lấy Lâm Phi Phi từ trong bệnh viện bước ra.

Lâm Oánh Oánh thấy Lý Thiên Vũ cũng ở đây bèn vội vàng kéo Lâm Phi Phi qua một bên để giải thích.

Biết được nguyên nhân, Lâm Phi Phi vội vàng nói.

“Bố, mẹ, mọi người hiểu lầm rồi, con không mang thai đứa nhỏ của thứ rác rưởi Diệp Viễn này, mà là con của Thiên Vũ!”

Lâm Phi Phi không dám kể cho người nhà biết về chuyện dan díu của mình với Lý Thiên Vũ, nên mới khiến ba người Vương Phương hiểu lầm.

“Cái gì, không phải con của thứ rác rưởi Diệp Viễn hả, tốt quá!”

Vương Phương biết được sự thật thì lập tức biểu diễn tuyệt kỹ trở mặt của mình cho mọi người xem.

Bà ta xúc động đến mức quên đi cơn đau trên mặt, nhanh chóng lồm cồm bò dậy.
Chương 22: Yêu ai cũng phải xin hả?

“Anh rể, anh phải đòi lại công bằng cho mẹ em! Lúc nãy tên khốn rác rưởi này đã đánh mẹ em”.

Lúc này, Lâm Oánh Oánh đột nhiên đi tới ôm lấy cánh tay Lý Thiên Vũ, lắc qua lắc lại.

Cảm nhận được sự mềm mại ở cánh tay, Lý Thiên Vũ bỗng thỏa mãn đến lạ.

Mà Vương Phương bên cạnh vừa nghe thế thì lập tức trở mặt một lần nữa.

Bà ta ôm bên má sưng đỏ, than thở khóc lóc nói.

“A, đau chết mất! Thiên Vũ à, con phải báo thù cho mẹ!"

“Con mau tìm người giết chết cái thứ rác rưởi thối tha này đi, báo thù cho mẹ!”

Pha hành động của Vương Phương cứ phải gọi là đỉnh, không đi làm diễn viên để giành giải này giải kia thì đúng là phí của trời, đại tài không được trọng dụng.

Lý Thiên Vũ hưởng thụ sự “mát xa” của Lâm Oánh Oánh rồi thì tất nhiên sẽ không phớt lờ chuyện này.

Còn nữa, chuyện ở nhà hàng Hào Đình hôm qua anh ta còn chưa kịp tìm Diệp Viễn tính sổ, không ngờ hôm nay Diệp Viễn lại đánh mẹ vợ tương lai của anh ta.

“Mẹ nó, cái thứ rác rưởi chết tiệt này, hôm qua khiến bố mày chịu hết mọi sỉ nhục, hôm nay lại dám ức hiếp mẹ vợ tao! Anh em, lôi thằng rác rưởi này ra ngoài đánh gãy chân cho tôi trước, còn lại tôi sẽ chậm rãi tra tấn sau!”

Sau khi Lý Thiên Vũ ra lệnh, hai vệ sĩ sau lưng anh ta cũng vọt tới.

“Ai dám đụng tới anh ấy!”

Đúng lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên, khí thế của Tô Yên Nhiên cũng bùng nổ.

Hai vệ sĩ chuẩn bị ra tay lập tức bị khí thế mạnh mẽ của Tô Yên Nhiên làm cho hoảng sợ, không dám tiến lên thêm bước nào nữa.

Vả lại, hai vệ sĩ này cũng biết Tô Yên Nhiên.

Hai ngày trước, Lý Thiên Vũ từng dẫn bọn họ đến thăm hỏi ông nội Tô Yên Nhiên.

“Cô Tô, sao cô lại đến đây?”

Tất nhiên Lý Thiên Vũ cũng nhận ra Tô Yên Nhiên, anh ta vội vàng hạ thấp lưng xuống, hòa nhã chào hỏi Tô Yên Nhiên.

Nhưng không ngờ Tô Yên Nhiên chẳng thèm nhìn anh ta dù chỉ một cái, nhanh chóng đi tới chỗ Diệp Viễn, thân thiết khoác tay anh nói.

“Này tình yêu, anh không sao chứ?”

Tô Yên Nhiên vừa nói vừa trừng mắt nhìn Diệp Viễn.

Tô Yên Nhiên lại gọi Diệp Viễn là “tình yêu”, điều đó khiến Lý Thiên Vũ chợt ngây người.

Hình như anh ta nhớ bố mình từng nói, Tô Yên Nhiên đã được Tô Lâm gả cho Tiêu Thiên Minh, vào nhà họ Tiêu ở thủ đô rồi cơ mà.

Sao bây giờ cô lại gọi Diệp Viễn là “tình yêu”, còn thân thiết với Diệp Viễn như vậy nữa.

Đám người Lâm Phi Phi cũng tròn mắt nhìn.

Bởi vì bọn họ hoàn toàn không ngờ được tên rác rưởi Diệp Viễn này ly hôn với Lâm Phi Phi xong lại nhanh chóng tìm được cô bạn gái xinh đẹp như vậy.

So với Tô Yên Nhiên khí chất hơn người, nhan sắc và khí chất của Lâm Phi Phi như con cóc ghẻ đứng kế nàng công chúa cao quý vậy.

“Không có gì!”

Diệp Viễn khẽ lắc đầu, anh biết Tô Yên Nhiên đang muốn giúp mình giải vây.

“Ha ha, tôi bảo này cô Tô, sở thích của cô cũng đặc biệt thật đó, thứ rác rưởi chị gái tôi không thèm mà cô lại xem như bảo bối vậy”, Lâm Oánh Oánh không nhịn được cười nhạo.

Có thể nói Lâm Oánh Oánh đã chán ghét Diệp Viễn đến cùng cực, bây giờ thấy một người đẹp như thế gọi Diệp Viễn là tình yêu cũng khiến cô ta cảm thấy khó chịu.

Diệp Viễn là thứ rác rưởi ư? Tô Yên Nhiên cười ha hả.

Đùa cái gì thế, Diệp Viễn chẳng những khiêm tốn kiệm lời, mà còn nằm giữ y thuật nghịch thiên, người như thế có thắp đèn đi tìm cũng khó thấy.

Trong mắt Tô Yên Nhiên, Diệp Viễn còn tài giỏi và ghê gớm hơn rất nhiều kẻ gọi là cậu ấm cô chiêu, con cái nhà giàu ti tỉ lần.

Nếu Diệp Viễn là rác, thì đám cậu ấm cô chiêu, thanh niên tài tuấn đó còn chẳng bằng một đống rác.

“Cô Tô, đây chỉ là một tên ăn mày thối nát, cái loại ruồi bọ chui rúc dưới ống cống mà thôi, thân phận cô cao quý, đừng để tên ăn mày này làm vấy bẩn!”, Lý Thiên Vũ chủ động lên tiếng.

Thật ra trong lòng anh ta vô cùng ghen ghét Diệp Viễn, ghen ghét vì loại bỏ đi như anh lại nhận được sự ưu ái của Tô Yên Nhiên.

Một người đẹp tuyệt trần như Tô Yên Nhiên thì tất nhiên là anh ta không thể chiếm được.

Nếu anh ta đã không chiếm được, thì sao có thể trơ mắt nhìn thứ rác rưởi như Diệp Viễn có được cơ chứ.

“Sao, bây giờ tôi quen người bạn trai nào cũng phải xin phép hỏi ý anh hả?”, Tô Yên Nhiên lạnh lùng nói.

Lý Thiên Vũ sợ tới mức vội vàng xin lỗi: “Không dám, không dám”.
Chương 23: Gả cho nhà họ Tiêu

Ngay sau đó, Tô Yên Nhiên lại đến trước mặt Lâm Phi Phi nói.

“Lâm Phi Phi phải không, cô đã mang thai con của người khác, thì mời cô rời khỏi cuộc sống của Diệp Viễn, đừng quấn lấy anh ấy nữa”.

Ngày hôm qua, Tô Yên Nhiên nghe người đàn ông trung niên nói mới biết Diệp Viễn là chồng Lâm Phi Phi, là người ở rể nhà họ Lâm khiến cô vô cùng hụt hẫng.

Mà lúc nãy nghe người nhà họ Lâm nói cô mới biết, hình như Diệp Viễn đã chia tay với Lâm Phi Phi, mà người đàn bà kia còn mang thai con Lý Thiên Vũ.

Điều đó khiến Tô Yên Nhiên cảm thấy cơ hội của mình đã tới.

Từ đầu cô đã có ấn tượng rất tốt với Diệp Viễn, hôm nay Diệp Viễn lại liều mạng cứu mình khiến hình bóng anh khắc sâu trong tim cô.

Nếu như cô có thể đến với Diệp Viễn thật, thì chẳng những thoát được hôn ước mà ông nội gán ghép cho cô.

Mà bản thân cũng có thể ở bên người mà mình thích, đúng là một công đôi chuyện.

“Ha ha, tôi đã ly hôn với tên rác rưởi này từ lâu rồi, nếu cô thích cái loại đó thì cứ lấy đi thôi!”, Lâm Phi Phi khinh thường nói.

“Thế thì cảm ơn”.

Nói xong, Tô Yên Nhiên xoay người quay lại chỗ bên cạnh Diệp Viễn, vô cùng thân thiết khoác tay anh nói.

“Tình yêu à, chúng ta đi đăng ký kết hôn thôi!”

Diệp Viễn cứ tưởng Tô Yên Nhiên đang giúp mình trút giận nên không nghĩ đây là thật, bèn theo Tô Yên Nhiên rời đi.

Nhìn theo bóng lưng hai người, Lâm Phi Phi khó chịu hỏi Lý Thiên Vũ đang cắn răng nghiến lợi bên kia.

“Thiên Vũ, cô gái họ Tô đó rốt cuộc là ai vậy?”

Cô ta thật sự không muốn tin cái loại rác rưởi như Diệp Viễn, sau khi rời bỏ cô ta lại tìm được người bạn gái xinh đẹp như thế.

Bản thân là phụ nữ nên tất nhiên cô ta nhận ra Tô Yên Nhiên thật sự thích Diệp Viễn, không chỉ muốn giải vây cho anh thôi.

“Đó chính là Tô Yên Nhiên, cháu gái của Tô Lâm, người nhà họ Tô ở Giang Châu!”

“Cái gì, cô ta chính là Tô Yên Nhiên?", Lâm Phi Phi giật mình hoảng hốt.

Tô Yên Nhiên thì tất nhiên là cô ta biết, đó chính là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Tô Giang Châu, là sự tồn tại được vô số cậu ấm nhà giàu và thanh niên tài tuấn mơ tưởng.

Trong đó cũng không thiếu cậu chủ của những gia tộc lớn ở thủ đô.

Mấy năm nay cô ta vẫn nghe văng vẳng cái tên Tô Yên Nhiên này bên tai, nhưng chưa từng nhìn thấy tận mắt.

Tất nhiên, quan trọng là thân phận của cô ta căn bản không thể tiến vào giới thượng lưu mà Tô Yên Nhiên qua lại.

“Tại sao tên ngu ngốc Diệp Viễn đó lại quen biết được đứa con cưng của trời như Tô Yên Nhiên!”, Lâm Oánh Oánh vô cùng khó chịu.

“Chết tiệt, nếu tên rác rưởi Diệp Viễn đó thật sự đang hẹn hò với Tô Yên Nhiên thì thù của mẹ làm sao báo được?”

Bấy giờ, Vương Phương cảm thấy mặt mình ngày càng đau, cơn tức trong lòng cũng bùng lên dữ dội.

“Yên tâm, nếu loại rác rưởi đó mà có thể sánh vai Tô Yên Nhiên thật, thì ngày chết của nó cũng tới gần rồi”.

Lý Thiên Vũ nhìn theo bóng lưng hai người đi xa, lạnh lùng nói.

Thật ra lần này Lý Thiên Vũ đến Giang Châu chủ yếu là để thăm hỏi Tô Lâm, cũng muốn hợp tác với nhà họ Tô, để việc kinh doanh của gia đình có thể mở rộng đến nơi này.

Nhưng vì Diệp Viễn và Tô Yên Nhiên.

Anh ta biết, chuyện hợp tác giữa họ và nhà họ Tô có lẽ phải đứt gánh giữa đường rồi.

Nhưng bây giờ Tô Yên Nhiên lại ở cùng với tên vô dụng Diệp Viễn, chuyện này mà tới tai nhà họ Tiêu ở thủ đô, hoặc là tới tai Tiêu Thiên Minh thì hậu quả sẽ thế nào?

Nghĩ tới đây, trên mặt Lý Thiên Vũ lại xuất hiện nụ cười lạnh.

Nhắc tới Diệp Viễn, hiện tại anh đang bị Tô Yên Nhiên lôi kéo, chẳng mấy chốc sẽ tới cục dân chính.

“Diệp Viễn, anh có thể giúp em một việc được không?”

Đi đến cổng cục dân chính, Tô Yên Nhiên đột ngột dừng bước.

“Việc gì?”

“Kết hôn với em!”

“Kết hôn với em á?”, Diệp Viễn ngây ngẩn cả người.

Tô Yên Nhiên biết mình đã quá bất chấp khi đưa ra đề nghị kết hôn với Diệp Viễn thế này, vội nói.

“Anh nghe em kể câu chuyện này trước đã!”

Ngay sau đó, Tô Yên Nhiên lại kể hết chuyện mình từ nhỏ đã bị ông nội gả cho người nhà họ Tiêu ở thủ đô, sau đó người nọ gặp chuyện không may nên qua đời, ông nội lại gả cô cho Tiêu Thiên Minh.
Chương 24: Tay trong của nhà họ Tiêu

Biết được toàn bộ câu chuyện.

Cuối cùng Diệp Viễn cũng hiểu tại sao Tô Yên Nhiên lại nhảy xuống vực để tự sát.

Đồng thời, anh cũng phát hiện ra tính tình Tô Yên Nhiên thật sự rất mạnh mẽ.

Vì không muốn gả cho tên vô dụng Tiêu Thiên Minh nên đã quyết định tự tử.

Trong giây lát, Diệp Viễn đột nhiên nhớ tới, hình như trước đây anh có nghe mẹ nói là bố đã đặt ra một mối hôn sự cho anh từ khi anh mới ra đời.

Chỉ là khi đó anh còn quá nhỏ nên cũng không hỏi nhiều về chuyện này, anh chỉ biết vị hôn thê của mình họ Tô.

Chẳng lẽ năm đó người mà bố chọn cho anh chính là Tô Yên Nhiên trước mặt?

Cũng trùng hợp quá đi chứ?

Diệp Viễn có chút hoảng hốt.

“Anh cũng biết đó, em và ông nội đã cãi nhau ầm ĩ, nhưng em biết rõ, với tính cách của ông thì chắc chắn vẫn sẽ tìm cách bắt em kết hôn với Tiêu Thiên Minh!”

Tô Yên Nhiên lại nói: “Nên em mới nhờ anh giúp đỡ, hãy kết hôn giả với em, theo em nghĩ thì sau khi chúng ta kết hôn, ông nội sẽ không ép em nữa!”

“Được thôi!”

Diệp Viễn suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.

Thứ nhất, rất có thể Tô Yên Nhiên chính là vị hôn thê của anh.

Thứ hai, anh cũng không muốn Tô Yên Nhiên phải gả cho tên rác rưởi Tiêu Thiên Minh kia.

“Tốt quá, chúng ta đi đăng ký ngay thôi!”

Tô Yên Nhiên hào hứng giữ chặt lấy tay Diệp Viễn, vội vàng kéo anh vào trong cục dân chính.

Thật ra, Tô Yên Nhiên căn bản không chỉ muốn kết hôn giả với Diễn Viễn, mà là thật sự động lòng với anh.

Đến khi Diệp Viễn cứu mình vào sáng nay, suýt chút nữa bỏ mạng vì cô.

Thay vì gả cho tên Tiêu Thiên Minh khiến người gặp người ghét kia, cô thà gả cho Diệp Viễn đã khiến lòng mình rung động.

Một giờ sau.

Hai người ra khỏi cục dân chính.

Diệp Viễn nhìn tờ giấy chứng nhận kết hôn trong tay, cũng thấy không dám tin.

Anh vừa mới ly hôn, không ngờ mới đó đã kết hôn lần nữa rồi.

Khi Diệp Viễn đang ngây người, một chiếc Mercedes đã dừng lại trước mặt hai người.

Người đàn ông trung niên mà Diệp Viễn nhìn thấy hôm qua vội vàng từ trên xe bước xuống.

“Cô chủ! Cuối cùng cũng tìm thấy cô rồi, ông cụ nhập viện rồi, bây giờ ông đang lo cho cô lắm!”

“Ha ha, lo lắng cho tôi hả? Chắc là lo tôi chết rồi thì ông sẽ không biết phải giải thích thế nào với nhà họ Tiêu, với Tiêu Thiên Minh chứ gì!”, Tô Yên Nhiên lạnh lùng nói.

“Chú về nói với ông ấy rằng bây giờ tôi đã kết hôn với Diệp Viễn rồi, đây chính là chứng nhận kết hôn, bảo ông ấy từ bỏ việc gả tôi cho Tiêu Thiên Minh đi!”

Người đàn ông trung niên trông thấy tờ giấy chứng nhận trong tay Tô Yên Nhiên và Diệp Viễn thì sắc mặt lập tức tay đổi.

“Cô chủ, cô hành động bồng bột quá rồi!”

Tô Yên Nhiên trực tiếp phớt lờ người đàn ông đó, xoay người thân thiết khoác tay Diệp Viễn.

“Chồng à, chúng ta đi!"

“Muốn chết!”

Người đàn ông trung niên gầm lên một tiếng, nắm đấm với kình phong mạnh mẽ hung hăng đánh về phía lưng Diệp Viễn.

Mà Diệp Viễn cũng chú ý tới động tác của ông ta, anh lại không hề quan tâm tới nó chút nào.

Mặc cho nắm đấm của người đàn ông trung niên kia nện vào lưng mình.

“Bốp!”

Tiếng bốp như va chạm với kim loại chợt vang lên.

Người đàn ông trung niên có cảm giác tay mình đấm vào sắt thép, cảm giác đau đớn từ chỗ tiếp xúc lan rộng.

Mà một đấm đó, Diệp Viễn vẫn bình tĩnh như trước, đứng yên đó không nhúc nhích.

Một giây sau đó, trên người Diệp Viễn bùng lên thứ hơi thở mạnh mẽ khiến người đàn ông trung niên liên tục lùi lại vài bước.

Sau khi dừng lại, người đàn ông trung niên đó cảm thấy khí huyết cuồn cuộn trong người như đang tan biến đi vậy.

“Cậu… Cậu là võ giả!"

Người đàn ông trung niên kinh hãi.

Hôm qua khi ông ta gặp Diệp Viễn, anh chỉ là con kiến mà một ánh mắt của ông ta là đủ để khống chế.

Thế nhưng một ngày không gặp, thực lực của Diệp Viễn đã đạt tới mức đáng sợ như thế.

“Nhớ kỹ những lời vợ tôi nói, sau này đừng đến làm phiền chúng tôi nữa! Nếu không, chết!”

Giọng Diệp Viễn đầy lạnh lùng vang lên, mang theo sát ý.

Bởi vì anh mới phát hiện ra công pháp của người này thuộc về nhà họ Tiêu.

Điều này giúp anh hiểu được, có lẽ đây là kẻ mà nhà họ Tiêu đã cài cắm vào bên cạnh Tô Yên Nhiên.
Chương 25: Lấy lại tất cả

Mà Tô Yên Nhiên bên cạnh nghe Diệp Viễn gọi mình là vợ thì trên mặt xuất hiện vẻ ngượng ngùng.

Đồng thời, cảm giác an toàn cũng ập tới, dường như chỉ cần đứng bên cạnh Diệp Viễn, thì không người nào có thể chạm đến cô được nữa.

Cảm giác thoải mái đó khiến Tô Yên Nhiên cực kỳ hưởng thụ.

“Mặt khác, về báo với ông cụ nhà họ Tô, sau ngày hôm nay Yên Nhiên đã là vợ của Diệp Viễn tôi, nếu có người nào dám tính kế gì đó với cô ấy thì hậu quả sẽ thế này!”

Nói xong, chân Diệp Viễn dùng chút sức, mặt đường cứng rắn lập tức nứt vỡ ra, như mạng nhện kéo dài, trông cực kỳ khủng bố.

“Cậu lại còn đạt tới cảnh giới Tông Sư!”

Một màn đó khiến lòng người đàn ông trung niên dấy lên cơn sóng to gió lớn.

Trong giới võ đạo ở Hoa Hạ, võ giả được chia thành những cảnh giới như Hậu Thiên võ giả, Tiên Tiên võ giả, Trung Cấp võ giả, Cao Cấp võ giả, Tông Sư, Đại Tông Sư, Thánh Giả vân vân.

Những cảnh giới đó còn chia thành bốn giai đoạn sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, cùng với đỉnh phong.

Nên biết rằng từ xưa đến nay thế giới vẫn luôn có những võ giả.

Nhất là thời cổ đại, khi linh khí giữa đất trời còn dồi dào, võ giả nhan nhản khắp nơi.

Nhưng đến ngày nay, vì ô nhiễm nặng nề khiến linh khí trở nên ít ỏi, muốn trở thành một võ giả, ngoài tài năng thiên bẩm thì còn phải có tài nguyên tu luyện nhất định.

Cũng vì thế, nên muốn đạt tới cảnh giới Tông Sư đã khó lại càng khó.

Người có thể trở thành những cảnh giới trên Tông Sư lại càng hiếm.

Mà Diệp Viễn chưa tới ba mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới Tông Sư.

Điều đó không khiếp sợ thì còn khiếp sợ cái gì?

Biết mình không phải là đối thủ của Diệp Viễn, người đàn ông trung niên không dám nói thêm gì, để mặc cho hai người họ đi.

……

Bệnh viện.

Người đàn ông trung niên báo cho Tô Lâm biết chuyện Diệp Viễn kết hôn với Tô yên Nhiên, sau đó Tô Lâm lập tức nổi bão.

“Tên vô liêm sỉ này, đúng là lật trời rồi!”

“Tại sao cậu không giết chết cái thằng khốn kiếp đó đi!”

“Thưa ông, cậu ta là một võ giả, hơn nữa còn là võ giả cảnh giới Tông Sư, tôi không phải là đối thủ!”

Tất nhiên, ông ta vẫn còn một câu chưa nói, chính là hôm qua khi nhìn thấy Diệp Viễn, anh vẫn còn là một con kiến mà ông ta có thể thoải mái đạp chết.

Mà nay Diệp Viễn đã có được thực lực của cảnh giới Tông Sư.

Trong một đêm, một người thường trở thành Tông Sư, tốc độ tu luyện đó có thể nói là khủng bố.

Ông ta phải báo tin tức này cho nhà họ Tiêu, một Tông Sư yêu nghiệt như thế xuất hiện, phải tranh thủ khi tên này chưa đủ lông đủ cánh, tóm về nhà họ Tiêu.

Đúng vậy, ông ta chính là người nhà họ Tiêu, tên Tiêu Càn, dùng tên giả là Tô Càn, chính là kẻ Tiêu Thiên Minh cài cắm bên cạnh Tô Yên Nhiên.

Tô Lâm thì không biết chuyện này, bởi vì mười năm trước Tiêu Càn đã theo bên cạnh ông ta, Tô Lâm còn xem ông ta như người nhà.

Còn đặt tên cho ông ta.

“Hừ, cái gì mà Tông với cả Sư, lập tức tìm người giải quyết tên khốn nạn đó ngay cho tôi”.

“Mặt khác, chuyện này đừng để cho nhà họ Tiêu biết”.

Tô Lâm biết rất rõ tính Tiêu Thiên Minh, nếu tên đó biết Tô Yên Nhiên kết hôn với người khác thì nhà họ Tô chắc chắn sẽ là kẻ đầu tiên rước lấy tai ương.

“Rõ!”, ngoài miệng Tiêu Càn đã đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ nhất định phải báo chuyện này cho nhà họ Tiêu biết sớm.

“Còn nữa, con bé chết tiệt đó thích bay nhảy đúng không, lập tức đóng băng hết tất cả mọi nguồn tiền của nó lại!”

“Tôi muốn chống mắt lên xem nó sẽ sống với tên rác rưởi vô dụng đó như thế nào!”

“Rõ!”

……

Nói tới Diệp Viễn và Tô Yên Nhiên, sau khi hai người rời khỏi cục dân chính, thì Tô Yên Nhiên chuẩn bị dẫn Diệp Viễn về biệt thự của mình.

Bây giờ cô đã kết hôn với Diệp Viễn, cũng biết anh không có chỗ ở sau khi bị nhà họ Lâm đuổi đi.

Nhưng hai người chỉ mới đi được nửa đường thì Tô Yên Nhiên đã nhận được điện thoại từ công ty.

Người trong công ty nói với cô rằng Tô Lâm đã hủy bỏ chức vị của Tô Yên Nhiên ở công ty nhà họ Tô, hơn nữa cả xe và biệt thự của Tô Yên Nhiên cũng bị lấy lại hết.

Tô Yên Nhiên vội vàng kiểm tra thẻ ngân hàng của mình, không có gì bất ngờ, mọi thứ đều bị đóng băng.

Bây giờ, có thể nói là Tô Yên Nhiên chẳng còn gì ngoài bộ quần áo trên người.

“Chuyện gì thế?”

Thấy sắc mặt Tô Yên Nhiên không được ổn, Diệp Viễn vội hỏi.

“Diệp Viễn, ông nội đã lấy đi tất cả mọi thứ của em rồi, còn đóng băng tài khoản ngân hàng của em nữa!”

Tô Yên Nhiên được nuôi lớn trong nhung lụa, ngậm thìa vàng trưởng thành.

Cô chưa từng phải lo âu vì chuyện tiền bạc, nhưng bây giờ mọi thứ đã bị ông nội lấy lại, nhất thời cô không biết phải làm cái gì.

Nghe thế, Diệp Viễn lại thấy buồn cười.

“Anh cứ tưởng là chuyện gì lớn, không sao, có anh đây, bảo đảm sẽ không để em ngủ ngoài lề đường!”

“Nhưng anh cũng vừa mới ly hôn, trên người anh làm gì có tiền?”

Tô Yên Nhiên vừa dứt lời thì điện thoại của Diệp Viễn đã reo lên.

Là Liễu Huân gọi tới.

“Nhìn xem, người đưa tiền tới rồi!”

Diệp Viễn lắc lắc điện thoại trong tay.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom