• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Qủy Môn Độc Thánh - Thần Y Tu Tiên (1 Viewer)

  • Chương 31-35

Chương 31: Đêm giết chóc

Chẳng mấy chốc, những chiếc xe của nhà họ Tô đều rời đi.

“Phụt!”

Đúng lúc khi đội xe của nhà họ Tô biến mất

Diệp Viễn phụt ra một ngụm máu lớn.

“Anh Diệp, anh không sao chứ?”

Liễu Huân sợ hãi, vội vàng tiến lên đỡ Diệp Viễn.

“Không sao! Đỡ tôi vào!”

Sau khi trở lại biệt thự, Diệp Viễn tự đi vào trong phòng, bắt đầu trị thương.

Đầu giờ chiều, Diệp Viễn đi ra khỏi phòng, sắc mặt đã khôi phục lại bình thường.

Vết thương của anh gần như đã lành bảy, tám phần.

“Anh Diệp, tôi vừa nhận được thông tin, nhà họ Tiêu đã gọi điện cho nhà họ Tô, bảo Tô Lâm đi đón Tô Yên Nhiên trở về. Một tháng sau sẽ tổ chức lễ đính hôn với Tiêu Thiên Minh!”

Liễu Huân vội vàng đi tới nói với Diệp Viễn thông tin mà anh ta vừa nghe được từ người trong nhà.

Diệp Viễn nghe vậy chỉ bình tĩnh gật đầu.

“Bây giờ, anh lập tức bảo chú anh đưa vài loại thuốc lâu năm cho tôi, càng nhiều càng tốt! Hơn nữa, để đẩy nhanh hấp thụ thuốc, tháng này tôi sẽ cần rất nhiều dược liệu!”

Chuyện hôm nay khiến Diệp Viễn hiểu rõ, bản thân anh vẫn vô cùng yếu ớt, một nhà họ Tô nhỏ bé cũng đã khiến anh phản kháng trong sự bất lực.

Huống hồ, trong tương lai còn phải đối diện với nhà họ Tiêu hùng mạnh.

Cho nên, trong thời gian một tháng, anh phải đẩy thực lực của bản thân đến mức mạnh nhất.

Chỉ có như vậy, anh mới có cơ hội chiến đấu với nhà họ Tô và đánh lại Tiêu Thiên Minh.

“Được!”

Liễu Huân không dám chậm trễ, vội vàng gọi cho Liễu Khánh Phi.

Sau đó, Liễu Huân lại nói.

“Anh Diệp, tôi sẽ về nhà vài ngày, hai hôm nay, anh có chuyện gì thì cứ tìm Sở Vân Phi và chú tôi giúp nhé”.

Liễu Huân biết, sau một tháng, Diệp Viễn muốn đối đầu trực diện với Tiêu Thiên Minh và nhà họ Tô.

Anh ta có lòng muốn giúp Diệp Viễn, nhưng nếu anh ta làm như vậy thì sẽ chẳng khác nào kéo nhà họ Liễu vào thế đối lập với nhà họ Tiêu.

Chuyện lớn như vậy, anh ta không thể mạo hiểm cả dòng họ được. Anh ta phải trở về xin ý kiến của ông nội anh ta.

“Được!”

Thực ra, Diệp Viễn cũng hiểu được rằng vì sao Liễu Huân lại về nhà lúc này.

Anh không nói gì, nhưng thật tình, anh không hi vọng Liễu Huân nhúng tay vào chuyện này.

Bởi vì đây là ân oán cá nhân giữa anh và nhà họ Tiêu.

Sau khi Liễu Huân rời đi, Liễu Khánh Phi sai người đưa một lượng lớn dược liệu tới.

Muốn nâng cao thực lực trong thời gian ngắn, ngoại trừ việc phải hấp thu một lượng lớn linh khí Thiên Địa còn cần có dược liệu hỗ trợ.

Bất giác, mặt trời đã lên cao.

Đến 12 giờ trưa, trong không trung bỗng nổi lên một đám mây đen lớn, giống như một con quỷ nuốt chửng ánh sáng.

Khi mây đen bao phủ cả bầu trời, Diệp Viễn chợt mở mắt, một tia sáng lạnh loé lên trong đôi mắt anh.

Anh không nhúc nhích, bình tĩnh ngồi thiền bên hồ.

Không gian yên tĩnh đến đáng sợ, trời đất tràn ngập sát khí nồng đậm.

Chúng khiến người ta bất giác nổi da gà.

Xung quanh biệt thự đã bị bao vây bởi 10 người mặc đồ đen, khăn đen che kín mặt, không ngừng tiến vào biệt thự mà không phát ra một tiếng động nào.

Rõ ràng, những người này được đào tạo bài bản, động tác của họ giống nhau như đúc.

“Phù!”

Lúc này, một luồng gió mạnh thổi qua, mười người áo đen gần như cùng một lúc đáp xuống xung quanh Diệp Viễn, bao vây anh không còn đường lui.

“Xoẹt!”

Bỗng nhiên, một tia chớp loé lên, rạch ngang bầu trời bao la.

Khiến không gian sáng rõ như ban ngày.

Cũng chính lúc này, trường đao trên tay mười người kia đồng thời tấn công vào những huyệt đạo quan trọng trên người Diệp Viễn.

Giây tiếp theo, “Diệp Viễn” trước mặt chúng đã biến mất.

“Đợi mấy người lâu rồi đấy!”

Lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên sau lưng chúng.

Gần như đồng thời, chúng tấn công về phía giọng nói phát ra.

Đáng tiếc, chúng vẫn không thể chạm tới anh.

Trong giây tiếp theo, chỉ nghe thấy những tiếng động liên tiếp nhau.

“Bụp bụp bụp…”

Những âm thanh nặng nề vang lên.

Năm người trong đó bay ra ngoài, máu tươi phun ra như suối.

Sau đó, chúng bị đập mạnh xuống đất, chết ngay lập tức.

“Đụng phải cao thủ rồi, chia nhau ra trốn!”

Năm người còn lại không hề do dự, chia ra năm hướng khác nhau chạy trốn.

“Đến thì cũng đến rồi, đi sao được!”
Chương 32: Lý Hồng Đào

Mười giây sau.

Năm tiếng động của vật nặng rơi xuống vang lên.

“Nhà họ Tiêu sẽ không tha cho anh!”

Người đàn ông mặc đồ đen cuối cùng còn cay nghiệt nói một câu vào giây phút cuối cùng của cuộc đời hắn.

“Thế hả, sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết sạch nhà họ Tiêu”.

Diệp Viễn cười chế ngạo rồi kết liễu hắn bằng một cú đá trí mạng.

Lúc đó, những hạt mưa to bằng hạt đậu bắt đầu rơi xuống, một lát sau, trên mặt đất đọng lại một tầng nước, rửa sạch vết máu tươi rói.

Mưa lớn cứ thế kéo dài tới 10 giờ sáng hôm sau.

Vào thời khắc mưa lớn ngừng rơi, Diệp Viễn đang ngồi thiền trên ban công, cuối cùng cũng mở mắt.

Hôm qua, có thêm một đêm tu luyện, lúc này thực lực của Diệp Viễn đã đạt tới hậu kỳ của tầng 1 cảnh giới Luyện Khí, chỉ còn cách tầng hai một bước ngắn.

Nhưng Diệp Viễn vẫn luôn chưa thể đột phá bước này là bởi vì chưa đủ linh khí Thiên Địa và dược liệu.

“Xem ra phải nhanh chóng sửa xong trận pháp Tụ Linh!”

Vừa nghĩ tới phải đi đâu tìm vật liệu thì bên dưới biệt thự, một chiếc xe Bently đang chầm chậm dừng lại.

Sở Vân Phi xuống xe.

Vốn dĩ, Sở Vân Phi bị thương nặng sau tai nạn xe, theo lý mà nói thì thế nào cũng phải nằm viện 2, 3 tháng.

Nhưng sau khi được Diệp Viễn trị liệu, vết thương của anh ta rất nhanh lành, chỉ trong vòng chưa tới hai ngày đã có thể chạy nhảy được bình thường.

Sự hồi phục thần tốc của vết thương khiến Sở Vân Phi thêm chấn động với năng lực của Diệp Viễn.

Hôm nay, Sở Vân Phi tới đây là vì trước khi Liễu Huân rời đi có tìm tới anh ta, bảo anh ta tìm cho Diệp Viễn dược liệu quý và một số đồ cổ đặc biệt.

Để lấy lòng và làm thân với Diệp Viễn, đương nhiên Sở Vân Phi sẽ nhớ kỹ chuyện này.

Hôm nay anh ta tới đây để đưa Diệp Viễn tới chỗ chú của anh ta.

Chú của anh ta đã sưu tập được rất nhiều dược liệu quý và cổ vật.

Khi tới gần biệt thự của chú Sở Vân Phi, anh ta chợt mở lời.

“Đại sư Diệp, chú tôi rất mê xem tướng, trước đây tôi đã từng nghe về tài năng của đại sư Diệp, cho nên lát nữa phiền anh xem cho chú tôi một chút!”

Diệp Viễn khẽ gật đầu.

Bây giờ, anh đang đi nhờ vả người ta, đương nhiên sẽ phải tỏ ra có thành ý.

Người chú này của Sở Vân Phi tên là Lý Hồng Đào, là một ông trùm trong ngành giải trí.

Ông ta sở hữu mấy công ty điện ảnh và truyền thông, trong công ty cũng có hàng trăm diễn viên, ca sĩ.

Trong đó có không ít ngôi sao điện ảnh và ca sĩ nổi tiếng.

Biệt thự của Lý Hồng Đào nằm ở khu biệt thự Tây Uyển của Giang Châu.

Môi trường ở đây rất trong lành, phong cảnh tươi đẹp, có rất nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu của Giang Châu ở đây.

Tuy rằng, ở đây không bằng biệt thự công viên hồ Kính Minh, nhưng cũng là nơi sống lý tưởng hàng đầu.

Vừa xuống xe, Diệp Viễn đã thấy bốn, năm người đẹp, thân hình mảnh mai, nhan sắc diễm lệ, mặc bikini đang chơi đùa với nhau bên bể bơi ngoài biệt thự của Lý Hồng Đào.

Nếu có người ngoài ở đây, chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên, bởi vì những người đẹp mặc bikini này đều là những ngôi sao nổi tiếng trong ngành giải trí.

“Cậu chủ Sở tới rồi!”

Mấy cô người đẹp kia thấy Sở Vân Phi tới thì giống như con bạch tuộc, thân thiết ôm ấp cánh tay Sở Vân Phi.

Có cô còn cọ cọ hai quả bưởi của mình vào tay anh ta.

Diệp Viễn nhìn thấy cảnh tượng này thì khẽ lắc đầu. Anh vẫn luôn nghe nói, người đẹp trong làng giải trí không khác gì kỹ nữ cao cấp, đồ chơi của người giàu. Bây giờ xem ra đúng là như vậy.

Sở Vân Phi cũng thấy ngượng ngùng. Nếu là bình thường, nhất định anh ta sẽ kéo các cô nàng đi bàn chuyện đời.

Nhưng bây giờ, Diệp Viễn đang ở đây nên anh ta vội vàng bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

“Đi đi, tránh xa tôi ra!”

Mấy cô gái thấy vậy chỉ đành giận dỗi bỏ đi.

Ánh mắt oán hận nhìn Sở Vân Phi.

Điều này khiến Sở Vân Phi càng thêm ngại ngùng, vội vàng đưa Diệp Viễn vào trong biệt thự.
Chương 33: Kinh ngạc

Trong phòng khách biệt thự.

Một người đàn ông trung niên mặc trang phục đời Đường, miệng hút xì gà đang ngồi bệ vệ trên ghế sô pha.

Một người phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc váy ngắn với bộ ngực lớn đang ngồi trên đùi ông ta.

Diệp Viễn biết cô gái xinh đẹp này. Cô ta chính là Vương Kỳ Văn, nữ chính của một bộ phim ăn khách hai năm trước.

Đây là người nổi tiếng duy nhất mà Diệp Viễn biết, vì hai năm trước Lâm Phi Phi rất thích cô ta. Anh đã phải dùng hết số tiền kiếm được từ công việc bán thời gian vào buổi tối, tìm qua rất nhiều phòng vé mới mua được vé cho buổi họp mặt người hâm mộ của Vương Kỳ Văn.

Anh có ấn tượng không tốt với Vương Kỳ Văn bởi vì khi anh đưa Lâm Phi Phi tới buổi họp mặt đó lại bị vệ sĩ của Vương Kỳ Văn đuổi ra ngoài vì mặc đồng phục giao hàng.

Không ngờ sau hai năm, khi gặp lại Vương Kỳ Văn, ngôi sao lớn kiêu ngạo của làng giải trí.

Lại trở thành đồ chơi của người khác.

Ngồi đối diện hai người kia là một ông lão mặc áo đạo sĩ, phong độ thoát tục.

Lúc này, ông ta đang chuyên tâm cầm la bàn, bấm đốt ngón tay như đang tính toán cái gì.

“Chú Lý, đây là đại sư Diệp, Diệp Viễn. Đại sư Diệp rất lợi hại, anh ấy…”

Sở Vân Phi đang định giới thiệu thân phận của Diệp Viễn với Lý Hồng Đào.

Nhưng Lý Hồng Đào lại khoát tay ngăn lại.

“Đừng quấy rầy đại sư Ngô!”

Nói xong, Lý Hồng Đào khẽ liếc nhìn Diệp Viễn, thấy anh còn trẻ lại nhìn bộ đồng phục giao hàng trên người anh thì vẻ mặt ông ta hơi đổi sắc.

Cho dù lúc trước Sở Vân Phi nói Diệp Viễn lợi hại thế nào, nhưng nhìn bộ đồng phục giao hàng kia, ông ta chợt thấy mất hứng với Diệp Viễn.

“Ngồi đi!”

Nể mặt Sở Vân Phi, Lý Hồng Đào lạnh nhạt nói một câu, sau đó không thèm nhìn Diệp Viễn một lần nào.

Mà đầy mong đợi nhìn đại sư Ngô trước mặt.

Còn Diệp Viễn, trong khoảnh khắc nhìn thấy Lý Hồng Đào, anh hơi bất ngờ.

Sau đó, anh lại ý vị nhìn Vương Kỳ Văn đang ngồi trên đùi Lý Hồng Đào.

Đương nhiên, Sở Vân Phi nhìn ra thái độ của Lý Hồng Đào. Điều này khiến anh ta cảm thấy ngại ngùng, áy náy nhìn Diệp Viễn.

Nhưng Diệp Viễn chỉ thản nhiên lắc đầu, anh đã bị quá nhiều người coi thường rồi.

“Đại sư Diệp, mời anh ngồi!”

Diệp Viễn cũng không khách sáo, ngồi xuống sô pha bên cạnh Lý Hồng Đào.

Mà lúc này, Vương Kỳ Văn đang ngồi trên đùi Lý Hồng Đào lại dùng ánh mắt coi thường và ghét bỏ trừng Diệp Viễn.

Bất giác, cô ta ngồi tránh xa Diệp Viễn một chút.

Như muốn tỏ ra, Diệp Viễn tới đây làm ô nhiễm bầu không khí vậy.

Sở Vân Phi nhìn thấy động tác của Vương Kỳ Văn thì tức phát điên lên.

Sao mà một con diễn viên tép riu lại coi thường ân nhân cứu mạng của anh ta.

Nếu Vương Kỳ Văn không phải là tình nhân của chú anh ta thì anh ta đã không tha cho cô ta rồi.

Diệp Viễn vẫn chẳng hề để ý.

Mà quay sang nhìn đại sư Ngô phía đối diện.

Nhìn cách ăn mặc của ông ta, lại nghe Lý Hồng Đào gọi ông ta là đại sư Ngô, Diệp Viễn đã đoán được đại sư Ngô chính là Ngô Thanh Phong, một thầy phong thuỷ có tiếng ở Giang Bắc.

Như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Viễn, đại sư Ngô cũng mở mắt ra.

Ông ta nhìn sang Diệp Viễn.

Ngay khi nhìn thấy Diệp Viễn, trong lòng ông ta chợt run lên.

Bởi vì Diệp Viễn có vầng trán rộng, ấn đường vuông vức, lông mày cao, đôi mắt sáng và có thần, sống mũi thẳng, nhân trung đoan chính, miệng rộng, khuôn mặt góc cạnh điển hình của tướng người giàu có, quyền quý.

Hơn nữa, những người như vậy thường mang tới may mắn hiếm có.

Kiểu người này rất khó tìm được.

Vài ngày trước, ông ta đã xem cho Lâm Thiên Hùng của nhà họ Lâm là nhà họ sắp có một người mang đến may mắn, nhưng không ngờ hôm nay, ông ta lại gặp được người mang tới may mắn lớn hơn.

Đúng vào lúc Ngô Thanh Phong đang vô cùng bất ngờ thì Lý Hồng Đào lại mở lời.

“Đại sư Ngô, ông sao vậy?”
Chương 34: Kiếp nạn

Lúc này, Ngô Thanh Phong mới hoàn hồn, nhưng không lên tiếng ngay mà lại nhìn sang Vương Kỳ Văn, Sở Vân Phi và Diệp Viễn.

Lý Hồng Đào hiểu ý của Ngô Thanh Phong nhưng chỉ thấy ông ta xua tay.

“Đại sư, Vân Phi là cháu trai của tôi, Kỳ Văn đã ở cùng tôi nhiều năm, đều là người nhà, có việc gì ông cứ nói thẳng!”

Còn về Diệp Viễn, Lý Hồng Đào thẳng thừng phớt lờ.

“Vậy tôi xin nói thẳng, nửa đời đầu, ông Lý đầy may mắn, phú quý, nhưng gần đây, ông Lý đắc tội với kẻ ác. Trong vòng năm ngày này, ông sẽ gặp hoạ lớn”.

Nghe vậy, Lý Hồng Đào chợt cảm thấy căng thẳng.

“Xin hỏi đại sư, hoạ lớn như thế nào? Có nghiêm trọng không?”

“Tai họa trí mạng!”

Đại sư Ngô nói vậy không phải là muốn doạ dẫm.

Bởi vì, khi Diệp Viễn vừa nhìn thấy Lý Hồng Đào thì trong đầu anh đã xuất hiện một hình ảnh.

Đó chính là tối nay, Lý Hồng Đào sẽ lâm bệnh nặng. Ba ngày sau, ông ta sẽ đột ngột qua đời.

Điều này khiến Diệp Viễn đánh giá thực lực của Ngô Thanh Phong cao hơn, người này cũng có chút bản lĩnh.

“Vậy đại sư có cách hoá giải không?”

Lý Hồng Đào thật sự lo lắng. Ông ta làm việc bạt mạng 20 năm, không dễ gì mới trở thành ông trùm làng giải trí. Ông ta còn chưa tận hưởng cuộc sống tốt đẹp thì sao có thể chết dễ dàng như vậy.

“Giải pháp cụ thể, có lẽ là ở ngoài biệt thự này, nhưng tôi vẫn đang tiến hành kiểm tra nó”.

“Ý của đại sư là căn biệt thự này có vấn đề sao?”

Ngô Thanh Phong gật đầu, khi ông ta đến đã thấy phong thuỷ của căn biệt thự này rất tốt, là một nơi tốt lành hiếm có.

Nhưng không biết vì sao, sau khi ở đây một lát, ông ta lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Còn về việc không đúng ở đâu, thì ông ta lại không thể nói được.

Mà Ngô Thanh Phong vừa nói ra lời này, vẻ mặt Vương Kỳ Văn bên cạnh Lý Hồng Đào chợt biến sắc.

Những người khác không chú ý tới, nhưng Diệp Viễn thì lại thấy được.

Vương Kỳ Văn cũng tình cờ nhìn thấy ánh mắt của Diệp Viễn.

Vương Kỳ Văn sợ bị Ngô Thanh Phong nhìn ra điều gì, đang định ngắt lời ông ta thì Diệp Viễn đã cho cô ta cơ hội.

Cô ta chợt thét lên.

“Đồ khốn, nhìn gì?”

Tiếng thét của Vương Kỳ Văn đã cắt ngang lời Ngô Thanh Phong chuẩn bị đi kiểm tra biệt thự.

“Em yêu, sao thế?”, Lý Hồng Đào vội hỏi.

“Tổng giám đốc Lý, từ lúc vào cửa, thằng khốn này vẫn luôn nhìn trộm đùi em, vừa rồi còn nháy mắt với em. Anh Lý, anh mau đuổi thằng này ra ngoài đi, không chừng nó sẽ mang lại tai hoạ cho anh đấy!”

Nghe vậy, Lý Hồng Đào khẽ cau mày.

“Nhóc con, nể tình cậu là bạn bè của Vân Phi, hãy cẩn thận cái mắt mình, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”

“Chú Lý, đại sư Diệp không phải là loại người đó…”

Tuy rằng, Sở Vân Phi quen biết Diệp Viễn chưa lâu, nhưng anh ta có thể nhận ra, Diệp Viễn không phải loại người phù phiếm như thế.

Anh ta đang định giải thích với Lý Hồng Đào, nhưng không ngờ lại bị ông ta ngắt lời.

“Được rồi, nếu cháu không muốn chú vứt cái thằng đại sư rẻ rách trong mồm cháu ra ngoài thì mau dẫn nó đi, đừng làm phiền đại sư Ngô”.

Bây giờ, thái độ của Lý Hồng Đào với Sở Vân Phi cũng không còn tốt đẹp nữa.

Sở Vân Phi cũng hơi tức giận, đang muốn đưa Diệp Viễn đi.

Nhưng không ngờ Diệp Viễn lại nhìn Lý Hồng Đào nói.

“Lý Hồng Đào phải không? Bây giờ tôi cho ông một cơ hội, mang hết đồ cổ đã sưu tầm lại đây, tôi có thể giúp ông giải quyết tai hoạ. Nếu không, ba ngày nữa ông sẽ xuống hoàng tuyền!”

“Thằng khốn! Mày nói cái mẹ gì thế!”

Lý Hồng Đào hoàn toàn tức giận. Một nhân viên giao hàng nho nhỏ dám quấy rối người phụ nữ của ông ta. Bây giờ, anh còn dám nguyền rủa ông ta ba ngày sau sẽ chết.

“Người đâu, mau đánh gẫy chân thằng khốn này rồi ném ra ngoài!”

“Chú Lý, chú đừng tức giận. Chắc chắn là đại sư Diệp đã nhìn ra được điều gì mới nói như vậy. Chú…”

Sở Vân Phi đang muốn giải thích thay Diệp Viễn, nhưng lại bị Lý Hồng Đào cắt lời.

“Sở Vân Phi, ông đây luôn đối xử với mày như cháu ruột, thế mà mày lại nói giúp người ngoài. Quá thất vọng về mày, cút!”
Chương 35: Bố cục chết chóc

“Không tin thì đợi chết đi!”

Nói xong, Diệp Viễn đứng dậy đi thẳng ra khỏi biệt thự. Vừa ra ngoài, anh đã nhìn thấy mấy tên vệ sĩ cao lớn hung hăng xông về phía mình.

Nhưng chỉ thấy Diệp Viễn đá vài phát, đám vệ sĩ kia bay thẳng xuống bể bơi.

Khiến mấy cô nàng mặc bikini đang nô đùa kia sợ hét lên.

Làm xong tất cả, Diệp Viễn tiện chân đá văng mấy hòn đá trên đường đi. Hòn đá đập chính xác vào cây sung cách đó không xa.

Trên cành cây có một chiếc gương đồng khung tròn, nhưng phần kính lại là hình vuông chiếu thẳng vào cửa biệt thự.

Trong nháy mắt, bên ngoài biệt thự vốn đang nắng ấm đột nhiên nổi gió lớn, mây mù bay tán loạn, vô số yêu ma, dã quỷ chui từ dưới đất lên, không ngừng tụ tập xung quanh biệt thự.

Đám người thấy không gian tràn ngập tà ma này thì thấy người lạnh toát như rơi vào hầm băng.

“Đây là… Đây là bố cục phong thuỷ Tuyệt sát…”

Ngô Thanh Phong vừa nhìn đã nhận ra, rõ ràng là có người bố trí bố cục phong thuỷ chết chóc này trong biệt thự.

Hắn dùng chiếc gương này để cưỡng ép thay đổi bố cục phong thuỷ ở đây. Nơi đây vốn là vùng đất tốt lành thì lại biến thành một nơi đất dữ, tích tụ âm khí.

Những người sống ở đây chắc chắn sẽ bị âm khí này xâm nhập vào cơ thể, sinh ra nhiều bệnh tật, cuối cùng là chết đột ngột.

Thảo nào, trước đó, ông ta luôn cảm thấy biệt thự này có cái gì đó không ổn.

“Tận hưởng những ngày cuối cùng của cuộc đời đi nhé!”

Diệp Viễn lạnh lùng nói một câu rồi đi ra khỏi biệt thự.

Lúc này, Lý Hồng Đào không còn tâm trí nghe lời nói của Diệp Viễn, vì ông ta đã bị cảnh tượng biến đổi trước mắt khiến cho sợ hãi.

Mà lúc này, trên bể bơi, trung tâm của sát khí lại xuất hiện một tầng sương mù.

Mấy cô gái trong bể bơi và vệ sĩ mặt mũi tím xanh, toàn thân lắc lư.

“Mau, mau rời khỏi đây!”

Ngô Thanh Phong vội vàng hét lên, nhắc nhở mọi người.

Mọi người vội vàng bò ra khỏi bể bơi.

Họ vừa rời khỏi bể bơi thì trên mặt nước xuất hiện một tầng băng.

“Rốt cuộc là ai đã sắp đặt bố cục chết chóc này!”

“Phụp!”

Đúng lúc này, hai chân Lý Hồng Đào mềm nhũn, ngã khuỵu.

“Tổng giám đốc Lý, anh làm sao vậy?”

Vương Kỳ Văn đứng một bên bỗng nhiên tỏ ra hoảng loạn.

“Chân anh, chân của anh không còn cảm giác nữa rồi!”

“Đại sư Ngô, xin cứu tôi, cứu tôi!”

Hai chân Lý Hồng Đào mất hết cảm giác khiến ông ta hoàn toàn hoảng loạn. Ông ta bám chặt vào chân Ngô Thanh Phong như muốn ôm chặt cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

“Rời khỏi đây trước đã!”

Lúc này, Ngô Thanh Phong cũng nhận ra sự ghê gớm của bố cục phong thuỷ Tuyệt sát. Dựa vào năng lực của ông ta thì chắc chắn không thể phá giải.

Hết cách, ông ta chỉ còn biết bảo mọi người rời đi trước, tránh để người ở đây quá lâu sẽ bị sát khí thâm nhập vào thân thể thì hỏng bét.

Mấy vệ sĩ vội vàng chạy tới đỡ Lý Hồng Đào rồi nhanh chóng bước ra khỏi biệt thự.

Chỉ là vừa ra ngoài biệt thự, cánh tay của Lý Hồng Đào cũng hoàn toàn mất đi cảm giác.

“Đại sư Ngô, cứu tôi, cánh tay của tôi mất hết cảm giác rồi!”

Ngô Thanh Phong vội cúi xuống kiểm tra thì mới phát hiện, không biết tà khí đã thâm nhập vào cơ thể ông ta từ bao giờ.

Lúc này, những tà khí đó bị thu hút bởi những sát khí trong biệt thự.

Chúng điên cuồng phá phách thân thể Lý Hồng Đào.

Nếu không giải trừ được những sát khí này, thì chắc chắn kết cục của Lý Hồng Đào sẽ rất thảm hại.

Ngô Thanh Phong không dám chậm trễ, vội vàng lấy tờ bùa, chu sa và bút lông sói trong túi.

Ngòi bút vung lên như con rồng, chẳng mấy chốc, ông ta đã vẽ xong hai lá bùa.

Ông ta dán chúng lên chân, tay Lý Hồng Đào.

Không lâu sau, Lý Hồng Đào cảm thấy cánh tay và chân mình đã khôi phục lại cảm giác.

“Cảm ơn đại sư!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom