• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Qủy Môn Độc Thánh - Thần Y Tu Tiên (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16: Gặp gỡ

Động tác này của Diệp Viễn khiến bác sĩ điều trị chính giật nảy mình.

Ông ta vội vàng kêu lên: “Cậu làm gì vậy?”

Đồng thời, ông ta nhanh chóng muốn giữ chặt Diệp Viễn lại. Nếu Diệp Viễn khiến Sở Vân Phi mất mạng thì bệnh viện sẽ phải chịu trách nhiệm rất lớn.

Đến lúc đó, nhà họ Sở lại đến gây phiền phức cho bệnh viện bọn họ thì chết chắc rồi.

“Yên lặng, đừng làm phiền anh Diệp cứu người, xảy ra chuyện gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm!”

Đúng lúc này, Liễu Huân kịp thời lên tiếng, ngăn cản bác sĩ trị liệu.

Liễu Huân biết ông ta lo lắng điều gì.

Có lời này của Liễu Huân, bác sĩ điều trị đã hoàn toàn yên tâm và để yên cho Diệp Viễn trị liệu cho Sở Vân Phi.

Lúc này, mấy huyệt vị trên đầu Sở Vân Phi đang từ từ chảy máu.

“Chuyện này…”

Mấy y tá và bác sĩ nhìn thấy vậy thì vô cùng hoang mang.

Khoảng 3 phút sau, khi những huyệt đạo đó ngừng chảy máu, Diệp Viễn vung tay một cái, mấy kim châm đã trở lại tay anh.

“Được rồi, các ông nối xương cho anh ta đi!”

Nói xong, Diệp Viễn tiện tay ném hết kim châm vào thùng rác rồi quay người ra khỏi phòng cấp cứu.

“Còn sững sờ ra đó làm gì, nhanh làm đi!”

Lưu Phi quát lên một câu, nhóm bác sĩ, y tá kia sực tỉnh rồi nhanh chóng bắt đầu chữa trị.

Sau khi ra khỏi phòng cấp cứu, Diệp Viễn quay lại nhìn Liễu Huân nói.

“Anh ở lại chăm sóc anh ta, ngày mai tới tìm tôi!”

Sau khi ra khỏi viện, Diệp Viễn đang định tìm một nơi yên tĩnh, dùng số thuốc mà mình kiếm được để nâng cao tu vi của bản thân.

Thì bỗng nhiên, có ai đó vỗ vai anh.

Diệp Viễn quay lại nhìn thì thấy trước mắt xuất hiện một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Cô gái có mái tóc đen nhánh, dài ngang lưng, cặp lông mày cong như lá liễu không hề động dao kéo mà đẹp hơn bất kỳ ai khác.

Dưới đôi lông mày là đôi mắt to tròn long lanh, hàng mi thanh tú trông rất thông minh và đáng yêu.

Chiếc mũi nhỏ, thẳng cao với đôi môi hé nở như cánh hoa hồng.

Cô mặc một chiếc váy xếp ly với áo phông trắng, càng tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô.

Đặc biệt là đôi chân dài trắng nõn, lại khiến người ta khó rời mắt.

Đây chính là một cô gái xinh đẹp không có điểm nào để chê.

“Sao thế? Mới không gặp nhau có một ngày mà đã không nhận ra tôi rồi à?”

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Diệp Viễn, khoé miệng cô cười cong cong một cách đáng yêu.

“Quả thật là không nhận ra!”, Diệp Viễn cười lớn nói.

Cô gái xinh đẹp đó chính là Tô Yên Nhiên.

Hôm qua, Tô Yên Nhiên mặc trang phục công sở, trang điểm theo phong cách trưởng thành nên Diệp Viễn cũng không để ý lắm.

Không ngờ hôm nay, Tô Yên Nhiên thay đổi trang phục và cách trang điểm thì lại xinh đẹp đến mức anh suýt nữa không nhận ra.

Dù sao, Diệp Viễn cũng đã gặp rất nhiều người đẹp, trong đó toàn là ngôi sao lớn, quý cô con nhà giàu, nhưng để so sánh thì chưa ai có thể sánh ngang Tô Yên Nhiên.

“Diệp Viễn, anh làm gì ở bệnh viện thế?”

“Có một người bạn bị bệnh nên tôi đến thăm. Cô Tô, còn cô thì sao?”

“Tôi đang làm thủ tục cho ông nội tôi xuất viện hôm nay”.

“Đúng rồi, hôm qua anh cứu ông nội tôi, tôi cũng chưa thay ông cảm ơn anh cho tốt. Thế này đi, anh cho tôi số điện thoại. Ngày mai, tôi mời anh tới nhà làm khách, để ông nội tôi trực tiếp cảm ơn anh nhé!”

Nói xong, Tô Yên Nhiên giơ bàn tay trắng nõn ra trước mặt Diệp Viễn.

“Không cần đâu. Hôm qua tôi đã nói rồi, cô đã cứu mạng tôi, vậy tôi cứu ông cô thì cũng là chuyện nên làm!”

“Như thế sao được, đối với chúng tôi, chuyện anh cứu ông nội tôi chính là một ân tình vô cùng to lớn”.

Diệp Viễn hết cách đành đưa điện thoại của mình cho Tô Yên Nhiên.

Tô Yên Nhiên lưu số của cô vào điện thoại của anh, tự gọi cho mình một cuộc rồi mới trả điện thoại lại cho Diệp Viễn.

Lúc này, một chiếc xe Mercedes đi tới, một người đàn ông trung niên cao lớn, lực lưỡng bước xuống xe.

Lúc nhìn thấy người đàn ông này, Diệp Viễn đã cảm nhận được ông ta là một cao thủ, hơn nữa còn vô cùng lợi hại.

“Cô chủ, đã làm xong thủ tục rồi!”

“Diệp Viễn, xe của tôi tới rồi. Tôi đi trước nhé, ngày mai tôi tới đón anh!”

Nói xong, Tô Yên Nhiên vẫy vẫy tay với Diệp Viễn rồi quay người lên xe.
Chương 17: Ấn tượng tốt

Người đàn ông trung niên kia giúp Tô Yên Nhiên lên xe xong thì lại quay ra nhìn Diệp Viễn.

Chỉ một cái liếc mắt!

Diệp Viễn đã cảm thấy một áp lực vô hình đang không ngừng đè xuống người anh.

Áp lực vô hình khổng lồ này khiến chân anh không đứng thẳng lên được, mãi cho tới khi sắp khuỵu chân xuống mặt đất.

Đúng lúc này, áp lực kia chợt biết mất như chưa từng xuất hiện.

Người đàn ông trung nhiên kia khinh bỉ liếc mắt nhìn Diệp Viễn, quay người lên xe.

Mà trong ánh mắt Diệp Viễn lại đáp trả bằng một tia chết chóc, cùng một chút bất đắc dĩ.

Nếu người đàn ông trung niên này dám làm như vậy với anh trước khi anh mất đi trí nhớ thì sợ rằng chỉ trong chớp mắt, người đàn ông đó đã biến thành một cái xác.

Nhưng bây giờ, tuy anh đã khôi phục ký ức và đã nhập môn tu luyện công pháp của Quỷ Môn, nhưng khi phải đối mặt với cao thủ siêu cấp thì anh vẫn chưa đủ sức chống đỡ.

“Xem ra phải nhanh chóng nâng cấp thực lực, nếu không sau này gặp phải cao thủ lợi hại một chút cũng thành vấn đề lớn!”

Diệp Viễn thầm nghĩ.

Trong chiếc xe Mercedes.

Tô Yên Nhiên ôm chiếc điện thoại, lưu lại số điện thoại của Diệp Viễn.

Người đàn ông trung niên liếc nhìn Tô Yên Nhiên trong gương chiếu hậu rồi nói thẳng.

“Cô chủ, có phải cô thích cậu ta không?”

Lời nói của người đàn ông trung niên khiến cho Tô Yên Nhiên đang nghịch điện thoại cũng phải sững lại, vẻ mặt ngại ngùng đỏ ửng.

Cô vội vàng phản bác: “Không có mà! Tôi chỉ có ấn tượng tốt với người đó thôi!”

Đúng là Tô Yên Nhiên có ấn tượng khá tốt với Diệp Viễn.

Ngoài lý do Diệp Viễn cứu ông nội cô ra, thì còn một nguyên nhân quan trọng khác.

Đó là từ nhỏ Tô Yên Nhiên đã lớn lên trong sự tán thưởng của người khác, đến khi trưởng thành thì lại có vô số con nhà giàu và những người nổi tiếng theo đuổi.

Nhưng trong lòng cô lại cực kỳ không thích những người đó.

Đến giờ, một người có y thuật tài giỏi lại vô cùng khiêm tốn như Diệp Viễn bỗng nhiên xuất hiện trong thế giới của cô.

Điều này khiến cho Tô Yên Nhiên chưa từng được tiếp xúc với nhiều người có cảm giác vô cùng đặc biệt.

Hơn nữa, Diệp Viễn biết cô là người nhà họ Tô mà lại không hề có ý thấy sang bắt quàng làm họ.

Anh là người đàn ông đầu tiên mà mấy năm trở lại đây Tô Yên Nhiên mời tới nhà họ làm khách, nhưng Diệp Viễn lại từ chối.

Điều này khiến Tô Yên Nhiên lại càng có ấn tượng sâu đậm với Diệp Viễn.

Người đàn ông trung niên nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tô Yên Nhiên đỏ bừng lên thì khẽ lắc đầu.

“Cô chủ, tốt nhất là cô không nên giao lưu với người đó. Tôi đã điều tra kỹ càng về cậu ta, đó là một kẻ vô dụng, con rể nhà họ Lâm”.

“Gì cơ? Anh ấy đã kết hôn sao?”

Tô Yên Nhiên khá bất ngờ, không biết vì sao, nghe thấy tin Diệp Viễn đã kết hôn rồi.

Hơn nữa lại ở rể nhà người ta, trong lòng Tô Yên Nhiên cảm thấy có chút hụt hẫng.

“Đúng vậy!”, người đàn ông trung niên gật đầu.

“Cho nên, sau này cô chủ đừng qua lại với cậu ta. Chuyện này truyền ra ngoài sẽ làm ảnh hưởng tới danh tiếng của nhà họ Tô!”

“Nhưng tôi đã nói ngày mai mời anh ấy tới thăm nhà rồi. Dù sao, nói thế nào thì anh ấy cũng đã cứu ông nội tôi. Chúng ta vẫn phải cảm ơn người ta cho chu đáo!”

Tô Yên Nhiên có chút thất vọng, chán nản nói.

“Cô yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi. Ngày mai tôi sẽ cho cậu ta chút tiền, đủ để cậu ta sống cả đời”.

“Nhưng…”

Tô Yên Nhiên còn muốn nói gì nữa.

Nhưng lại bị người đàn ông trung niên kia cắt lời.

“Cô chủ, đây là ý của ông Tô. Hơn nữa, cậu chủ Tiêu, Tiêu Thiên Minh sắp tới Giang Châu rồi!”

Nghe thấy cái tên này, đôi mày lá liễu của Tô Yên Nhiên chợt nhíu lại.

“Anh ta tới đây làm gì?”

“Đón dâu!”, người đàn ông trung niên nói.

“Đón dâu? Tìm ai đón dâu?”

“Đương nhiên là tìm ông Tô. Năm đó, ông Tô đã hứa hôn, gả cô cho Tiêu Thiên Phong của nhà họ Tiêu, nhưng không ngờ, cậu Tiêu Thiên Phong đó lại gây ra chuyện lớn, bị nhà họ Tiêu đánh gẫy hai chân đuổi khỏi dòng họ, sau đó, nghe nói, cậu ta đã chết ở nước ngoài”.

“Mà ông Tô, vì muốn duy trì mối quan hệ với nhà họ Tiêu nên đã hứa gả cô cho Tiêu Thiên Minh rồi!”
Chương 18: Cảnh giới Võ Giả

“Cái gì? Sao tôi không biết chuyện này?”

Tô Yên Nhiên hơi sốc, chuyện kết hôn của mình mà cô lại không hề hay biết.

Hơn nữa, ông nội lại gả cô cho người mà cô ghét nhất.

Mà lại phải kết hôn trong hai tháng này.

“Lúc ông Tô tới Giang Châu thì đã quyết định chuyện này. Hơn nữa, chẳng phải cô và Tiêu Thiên Minh lớn lên cùng nhau sao? Cậu Tiêu vẫn luôn yêu thương cô, cho nên ông Tô cũng thuận nước đẩy thuyền, quyết định chuyện này”.

“Nghe nói, mấy năm nay, cậu Tiêu vẫn luôn tu luyện ở đất thánh nhà họ Tiêu, tuổi còn trẻ mà đã trở thành người đứng đầu trong thế hệ trẻ của nước Hoa Hạ. Tôi còn nghe nói, sau khi Tiêu Thiên Minh bước ra khỏi đất thánh nhà họ Tiêu thì đã đại diện cho giới võ đạo Hoa Hạ tham gia đại hội võ thuật thế giới…”

Tô Yên Nhiên chẳng hề nghe lọt tai những lời mà người đàn ông trung niên nói, vì lúc này, trong đầu cô là một mảng hỗn loạn.



Lại nói về Diệp Viễn.

Sau khi xuất viện, anh dùng 200 cuối cùng để mua một ấm sắc thuốc, sau đó thì đi theo con đường trong công viên hồ Kính Minh, đi tới chỗ sâu nhất của hồ dưới chân núi Kính Minh.

Trên núi Kính Minh, có vô số biệt thự sang trọng hào hoa bậc nhất Giang Châu.

Người sống ở đây không giàu thì cũng quý.

Vừa tới chân núi, Diệp Viễn đã cảm thấy một luồng linh khí Thiên Địa nồng đậm phả lên mặt.

“Nếu có thể ở đây tu luyện một thời gian thì linh khí ở nơi này cũng đủ để tăng thực lực thêm một bước lớn!”

Diệp Viễn kích động nghĩ thầm.

Càng đi lên núi, linh khí Thiên Địa toả ra càng đậm.

Cuối cùng, Diệp Viễn cũng đi tới lưng chừng núi Kính Minh, ở đây lại có một trang viên vô cùng hoa lệ.

Diệp Viễn biết rõ, đây nhất định là biệt thự tư nhân của một nhân vật cực giàu có hoặc nhân vật quan trọng bậc nhất ở Giang Châu.

Diệp Viễn vừa dừng lại ở lối vào trang viên.

Cửa lớn của trang viên mở ra, một vệ sĩ cao lớn nghênh ngang đi tới.

“Anh giao hàng kia, mau rời khỏi đây. Đây không phải là nơi anh đến được”.

Diệp Viễn đánh giá vệ sĩ đó thì phát hiện ra thực lực của anh ta cũng không phải hạng xoàng.

Diệp Viễn không nói gì mà xoay người rời đi.

Sau khi tránh khỏi tầm mắt của vệ sĩ, Diệp Viễn lặng lẽ đi tới bức tường bao cao vút phía sau của trang viên.

Ở đằng sau trang viên là một hẻm núi thẳng đứng giống như được con người trạm trổ.

Nhìn xuống bên dưới chục mét có mây mờ che phủ, nhìn hư ảo, không rõ nông sâu.

Nhưng điều khiến Diệp Viễn vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ là trong mây và sương mù ở đây nồng đậm linh khí Thiên Địa.

“Hoá ra, vùng đất quý như thế này lại có thật!”

Linh khí nhiều như vậy khiến trong lòng Diệp Viễn vô cùng kích động.

Nếu anh có thể hấp thu nguồn linh khí vô hạn này thì có lẽ thực lực của anh sẽ được khôi phục tới trình độ trước khi mất trí nhớ.

Diệp Viễn phấn kích nhảy xuống, cuối cùng vững vàng đạp chân lên một bệ đá nhô ra với diện tích chưa tới hai mét ở phía dưới khoảng 10 mét.

Diệp Viễn phát hiện ra bệ đá này giống như được người đào bằng tay.

“Lẽ nào, trước kia đã có người tu luyện ở đây?”

Nhìn thấy một tấm nệm đã bị mưa gió làm cho rách nát, Diệp Viễn có chút kinh ngạc.

“Thôi kệ!”

Diệp Viễn không nghĩ nhiều, vội vàng khoanh chân, bắt đầu tu luyện công pháp của Quỷ Môn.

Không biết từ lúc nào, mặt trăng đã biến mất, mặt trời đã lên cao.

Diệp Viễn cứ như vậy tu luyện ở tường sau suốt một đêm.

Mà một đêm tu luyện này, Diệp Viễn đã hấp thu hết một phần mười linh khí Thiên Địa đã tích luỹ ở núi Kính Minh không biết bao nhiêu năm.

Đương nhiên, vô số linh khí Thiên Địa được Diệp Viễn hấp thu cũng chứng tỏ thực lực của anh đã tăng lên rất nhiều, đạt tới hậu kỳ cảnh giới Luyện Khí.

Công pháp Tu Tiên của Quỷ Môn phân thành 9 tầng cảnh giới lớn: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp. Chín tầng cảnh giới lớn này lại phân thành bốn cảnh giới nhỏ là trước, trong, sau, đỉnh phong.

Lúc này, Diệp Viễn cảm thấy cơ thể mình như được thay xương đổi thịt.

Trong từng bó cơ dồi dào năng lượng vô tận.

“Quả nhiên là thuật Tu Tiên, chỉ mới ở kì Luyện Khí mà đã đạt được một nửa thực lực so với lúc trước khi mất trí nhớ!”

Diệp Viễn kinh ngạc thầm nghĩ.

Đồng thời, anh cũng vô cùng mong đợi, khi tu luyện tới tầng thứ chín Độ Kiếp thì anh có thể được thăng lên làm Tiên.

Sau một hồi mộng tưởng, Diệp Viễn bắt đầu luyện đan dược trong ấm sắc thuốc. Dù sao, anh cũng đã nhận lời ngày mai sẽ đưa thuốc cho Liễu Khánh Phi.
Chương 19: Ngã xuống vực

Khi Diệp Viễn đang chuyên tâm nấu thuốc ở trên bệ đá.

Thì ngoài cổng trang viên, một chiếc xe Mercedes đang lao với một tốc độ cực nhanh dừng khựng lại trước cổng.

Tô Yên Nhiên ấm ức lao khỏi xe rồi chạy vào trong trang viên.

Không lâu sau, trong trang viên vang lên một trận cãi vã.

Một lát sau, Tô Yên Nhiên chạy ra khỏi trang viên, lao ra hậu viện với vết tát in hằn lên má và hai hàng nước mắt chảy dài.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau lôi con bé hư đốn kia về đây cho tôi!”

Một tiếng hét giận dữ vang lên.

Sau đó, một đám vệ sĩ lao ra khỏi trang viên.

Ông nội của Tô Yên Nhiên, Tô Lâm và người đàn ông trung niên đã gặp mặt Diệp Viễn trước đó cũng đi theo sau.

“Cô chủ, đừng kích động! Đừng làm chuyện ngốc nghếch!”

Một vệ sĩ phát hiện ra Tô Yên Nhiên đang tuyệt vọng đứng bên cạnh bờ vực ở hậu viện.

Lúc này, Tô Yên Nhiên chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là chết đi.

Từ lúc biết ông nội cô hứa gả cô cho Tiêu Thiên Minh, trong hai tháng này, Tiêu Thiên Minh sẽ tới đón dâu.

Cô gần như mất ngủ cả đêm, trời vừa sáng đã tới tìm ông nội, cô muốn ông ấy huỷ bỏ hôn ước của cô với Tiêu Thiên Minh.

Nhưng ông nội lại quyết tâm muốn cô kết hôn với kẻ mà cô ghét cay ghét đắng từ lúc nhỏ.

Điều này khiến Tô Yên Nhiên nhận ra, cô thực sự chỉ là một món đồ để ông nội cô lấy ra trao đổi cho lợi ích của dòng họ. Sự thật này khiến cô vô cùng đau lòng.

Cô cãi nhau với ông nội vài câu, sau đó ông ấy đã tát thẳng vào mặt cô một phát và nói, dù cô có chết cũng phải lấy Tiêu Thiên Minh.

Sự quyết tuyệt của ông nội khiến Tô Yên Nhiên vô cùng tuyệt vọng.

“Con bé hư đốn kia, phản nghịch rồi hả, mau quay lại đây!”

Tô Lâm thấy Tô Yên Nhiên lại dám dùng cái chết để doạ ông ấy nên càng thêm tức tối.

Lời nói của Tô Lâm khiến Tô Yên Nhiên lạnh lòng thêm vài phần.

Cô nhìn Tô Lâm, ông ấy đã từng thương yêu cô nhất, nở một nụ cười đoạn tuyệt.

“Ông, không phải ông nói nếu cháu chết thì cũng sẽ phải gả cháu cho Tiêu Thiên Minh sao?”

“Vậy được rồi, cháu đáp ứng nguyện vọng của ông. Ông lấy thi thể của cháu cho Tiêu Thiên Minh để bám lấy nhà họ Tiêu nhé!”

Nói xong, Tô Yên Nhiên tung người, nhảy xuống vực không biết sâu bao nhiêu thước này.

Không ai ngờ được, Tô Yên Nhiên lại quyết đoán như vậy. Cô lại dám nhảy xuống thật.

Người đàn ông trung niên xông đến cứu cô, nhưng đã không kịp nữa.

“Cô chủ!”

“Yên Nhiên!”

Tô Lâm bi thương hét lên, đầu óc choáng váng ngã nhào xuống.

May mà người đàn ông trung niên nhanh như cắt giữ được Tô Lâm.

“Ông Tô!”

“Mau đưa ông Tô tới bệnh viện, mau chóng đi tìm kiếm cô chủ!”

Lại nói tới Diệp Viễn.

Anh vừa luyện đan xong, đang định gói gém đồ đạc rồi nhảy lên trên.

Thì bỗng nhiên nghe thấy một trận ồn ào, anh tưởng rằng vệ sĩ của trang viên đã phát hiện ra anh rồi.

Nhưng không ngờ lại nghe thấy giọng nói của Tô Yên Nhiên và cái tên mà cả đời này anh không thể quên.

Tiêu Thiên Minh.

Và cả nơi mà nằm mơ anh cũng muốn huỷ diệt, nhà họ Tiêu.

Đúng lúc Diệp Viễn đang thất thần.

Bỗng nhiên anh nhìn thấy Tô Yên Nhiên nhảy từ miệng vực xuống.

Không hề do dự, Diệp Viễn vội vàng đưa tay ra, vững vàng ôm Tô Yên Nhiên vào lòng.

Cũng may, bây giờ thực lực của Diệp Viễn đã tăng vọt. Nếu không, với thực lực lúc trước của anh, chắc chắn sẽ không thể đỡ được Tô Yên Nhiên.

Cảm giác được có người ôm mình, Tô Yên Nhiên bất giác mở mắt ra.

Gương mặt kia lại chính là Diệp Viễn, người đã để lại ấn tượng sâu đậm với cô.

“Diệp Viễn? Sao anh…”

Tô Yên Nhiên còn chưa nói hết.

Thì đã nghe thấy một âm thanh lạ.

“Rắc!”

Một tiếng vỡ vụn giòn tan.

Bệ đá mà hai người đang đứng bỗng nhiên nứt toác.

Bởi vì vừa rồi khi Diệp Viễn ôm lấy Tô Yên Nhiên đã truyền toàn bộ lực đẩy theo chân xuống bệ đá.

Mà bệ đá, không biết trải qua bao nhiêu năm đã rất yếu ớt, không thể chịu nổi lực đẩy lớn như vậy.

“Không hay rồi!”

Diệp Viễn kêu lên.

Bệ đá vỡ ra, hai người trượt rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
Chương 20: Tỉnh lại

Không biết bao lâu sau, Diệp Viễn tỉnh lại.

Vừa tỉnh lại, anh đã cảm thấy xương cốt toàn thân như bị gẫy ra, đặc biệt là lưng anh, nóng rực, chỉ cần động đậy là đau toát mồ hôi lạnh.

Anh nhịn đau, liếc nhìn khung cảnh xung anh.

Lúc này anh mới phát hiện ra, mình đang nằm bên một đầm nước sâu.

Diệp Viễn cảm thấy thật may mắn, may mắn vì bên dưới là nước, nếu không, anh ôm Tô Yên Nhiên rơi xuống từ trên cao như thế thì chết chắc.

Cũng may mắn vì hôm qua thực lực của anh đã nâng lên một bậc lớn khiến sức mạnh tăng lên không ít.

Nếu không, kể cả rơi xuống nước thì khi bị rơi từ độ cao như vậy, chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.

Nghĩ tới Tô Yên Nhiên, Diệp Viễn vội vàng chịu đựng cơn đau khủng khiếp mà tìm kiếm vết tích của Tô Yên Nhiên.

Khi nhìn thấy Tô Yên Nhiên đang nằm cách đó không xa thì anh cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Nhưng lúc này, Tô Yên Nhiên đang hôn mê. Hình như cô không thở nữa, mặt mũi trắng bệch, thân thể sưng lên, bụng dưới hơi trướng, rõ ràng là bị đuối nước.

Không kịp nghĩ nhiều, Diệp Viễn vội vàng giúp Tô Yên Nhiên đẩy hết nước trong bụng ra, sau đó không hề do dự ấn ngực, hô hấp nhân tạo cho cô.

“Khụ khụ…”

Cuối cùng, sau một hồi nỗ lực của Diệp Viễn, Tô Yên Nhiên cũng đã tỉnh lại.

Lúc Tô Yên Nhiên tỉnh lại, cô thấy Diệp Viễn đang dè tay lên ngực mình, hình như anh vừa hô hấp nhân tạo cho cô.

Điều này khiến Tô Yên Nhiên đỏ mặt.

Cho dù cô biết rõ Diệp Viễn đã cứu mạng mình nhưng vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Bởi vì, đây là lần đầu tiên có một người đàn ông chạm vào ngực cô, rồi hôn cô.

“Cô tỉnh rồi”.

Diệp Viễn thấy Tô Yên Nhiên tỉnh lại thì hai tay mới rời khỏi ngực cô.

“Ừ!”

Tô Yên Nhiên nói lí nha lí nhí, không dám nhìn vào mắt Diệp Viễn.

Diệp Viễn không phát hiện ra điểm bất thường của Tô Yên Nhiên, ân cần hỏi.

“Cô thấy sao rồi, trên người có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không có!”, Tô Yên Nhiên lắc đầu.

Quả thật, cô không bị thương chỗ nào, bởi vì lúc bị rơi từ miệng vực xuống, Diệp Viễn vẫn luôn ôm cô trong lòng.

Hơn nữa, khi sắp rơi xuống nước, Diệp Viễn còn xoay người, bảo vệ cô ở phía trên còn lưng anh đập thẳng vào mặt nước, một phản lực cực lớn đã dồn toàn bộ vào anh.

Diệp Viễn mới quen biết cô chưa tới hai ngày, nhưng trong thời khắc nguy hiểm nhất, anh đã lựa chọn bảo vệ cô, mà lựa chọn này, rất có thể sẽ khiến anh mất mạng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Yên Nhiên không khỏi cảm thấy ấm áp vô hạn.

“Diệp Viễn, cảm ơn anh!”

Lần này, Tô Yên Nhiên không né tránh nữa, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn thẳng vào mắt Diệp Viễn.

Đối diện với ánh mắt nóng rực của Tô Yên Nhiên, Diệp Viễn cũng thấy hơi xấu hổ.

Anh vội vàng xua tay nói: “Không có gì, nếu cô đã không sao rồi thì chúng ta đi thôi!”

“Vâng!”

Tô Yên Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người dìu nhau đi dọc theo đầm nước khoảng một km, cuối cùng cũng ra tới đường cái.

Đúng lúc này, một chiếc xe Mercedes chợt dừng lại trước mặt hai người.

Liễu Huân bước từ trên xe xuống.

“Anh Diệp, Yên Nhiên, hai người sao thế này?”

Liễu Huân vừa xuống xe thấy cả hai người đều ướt sũng và dường như Diệp Viễn còn bị thương thì anh ta vô cùng kinh ngạc.

“Không sao, bị thương chút thôi!”

Liễu Huân vội vàng bước tới để kiểm tra sơ bộ cho Diệp Viễn và Tô Yên Nhiên thì thấy cô không bị thương ở đâu.

Mà Diệp Viễn thì lại bị gẫy hàng chục đoạn xương.

Đặc biệt là phần xương lưng, gần như bị gẫy vụn.

“Đi, tôi đưa hai người tới bệnh viện trước!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom