• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Qủy Môn Độc Thánh - Thần Y Tu Tiên (4 Viewers)

  • Chương 11-15

Chương 11: Mắt chó nhìn người thấp

Lúc nãy trên đường tới văn phòng, Lý Thiên Vũ đã nói cho anh ta biết Diệp Viễn chỉ là một tên ăn mày đi giao hàng mà thôi, không thể có người bạn nào đủ sức mời Diệp Viễn tới đây ăn được.

“Nếu đã không chịu thừa nhận, thì tôi đành phải ra tay vậy!”

Nói xong, Lưu Phi lập tức bảo hai phục vụ ra tay.

Lúc nãy Lý Thiên Vũ đã ám chỉ với anh ta, phải dạy dỗ Diệp Viễn một trận ra trò.

Nhưng khi phục vụ đang chuẩn bị ra tay.

“Rầm!”

Một tiếng vang thật lớn.

Cửa phòng làm việc đã bị đá văng.

“Lưu Phi, ông đây giết chết cậu!”

Liễu Huân tức giận bước vào, lập tức trông thấy Diệp Viễn bị hai phục vụ giữ chặt, một người trong số đó còn chuẩn bị ra tay.

Điều đó khiến lửa giận trong lòng anh ta ngày càng bùng lên dữ dội, không cần suy nghĩ gì đã đi tới đá mạnh một cước vào ngực Lưu Phi.

“Bốp bốp!”

Sau khi Lưu Phi bị đạp ngã, Liễu Huân lại hung hăng cho hai người phục vụ kia hai cái tát.

Giải quyết xong hai phục vụ, Liễu Huân lại vội vàng xin lỗi Diệp Viễn.

“Đại sư Diệp, thật lòng xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi”.

Bấy giờ Lưu Phi ngã dưới đất mới kịp phản ứng lại, khi anh ta nhìn thấy người đánh mình chính là Liễu Huân bạn thân của ông chủ thì lập tức hoảng hốt.

Lại nghe thấy bạn của ông chủ mình xin lỗi Diệp Viễn, Lưu Phi đã hoàn toàn choáng váng.

Kẻ đến đây ăn chùa lại được Liễu Huân gọi là đại sư.

Một người mà Liễu Huân phải gọi là đại sư, có thể thấy thân phận cao đến mức nào.

Anh ta làm việc ở khách sạn này nhiều năm rồi, biết rất rõ thân phận của Liễu Huân là gì.

Tiêu rồi!

Lần này là tiêu thật rồi!

Bấy giờ, trong lòng Lưu Phi chỉ có một suy nghĩ, đó là anh ta tiêu đời rồi.

Đồng thời, anh ta cũng hận cả đám người Lý Thiên Vũ và Lâm Phi Phi.

Những người đó lúc nãy vẫn còn thề thốt một hai rằng Diệp Viễn chính là một tên ăn mày đi giao hàng thối nát.

Nhưng trong nháy mắt, anh đã biến thành đại sư Diệp mà cả Liễu Huân cũng phải kính trọng.

Bấy giờ, Lý Thiên Vũ và Lâm Phi Phi cũng nghệt mặt ra, chuyện gì thế này, sao tên ăn mày Diệp Viễn lại biến thành đại sư Diệp rồi.

Hơn nữa có vẻ như thân phận của người mới xông vào không hề đơn giản.

Diệp Viễn quen biết một người như thế từ bao giờ vậy?

Mà Lâm Oánh Oánh thấy có người lên tiếng thay Diệp Viễn thì có chút khó chịu quát.

“Mấy người là ai thế, ai cho mấy người vào đây, cút hết ra ngoài cho tôi!”

“Bốp!”

Thế nhưng Lâm Oánh Oánh còn chưa nói hết lời, thì trên mặt đã có một cái tát thật mạnh.

Người ra tay chính là Lưu Phi.

"Con mẹ nó cô câm miệng ngay cho tôi chưa!”

“Cái loại vô liêm sỉ này, dám đánh con gái tôi, tôi liều mạng với cậu!”

Vương Phương thấy con gái bảo bối của mình bị đánh thì cũng nổi giận như con gà mái mẹ, lao về phía Lưu Phi.

“Bốp!”

Lưu Phi lại tặng cho Vương Phương một cái tát thật kêu.

Làm xong, Lưu Phi vội vàng quỳ xuống trước mặt Liễu Huân và ông chủ của mình.

“Thật lòng xin lỗi anh Liễu, xin lỗi ông chủ, tất cả đều là lỗi của tôi, là do tôi tin vào lời dèm pha của những người này nên mới hiểu lầm anh Diệp đến nhà hàng mình ăn chùa uống chùa!”

“Bốp!”

Liễu Huân lại tát vào mặt Lưu Phi một cái.

“Đúng là mắt chó lại còn mù!”

Nói xong, Liễu Huân đang định ra tay thì Diệp Viễn lại giơ tay lên ngăn cản anh ta.

“Được rồi, cũng không phải chuyện gì to tát!”

“Còn chưa chịu cảm ơn đại sư Diệp nữa hả!”

“Cảm ơn đại sư Diệp, cảm ơn đại sư Diệp!”, Lưu Phi như được tha bổng, vội vàng dập đầu cảm ơn.

Lúc này, Vương Phương vừa bị đánh cuối cùng cũng phản ứng lại, gào khóc kéo lấy cánh tay Lý Thiên Vũ nói.

“Thiên Vũ à, con phải đòi lại công bằng cho mẹ với Oánh Oánh!”

Vương Phương biết rất rõ, thới thực lực của anh ta thì căn bản chẳng thèm bận tâm tới những người trước mắt này, nên bà ta chỉ biết cầu xin đứa con rể bảo bối nhà mình, mong Lý Thiên Vũ có thể giúp bà ta báo thù.

Mà Lý Thiên Vũ thì hơi khó xử, bởi vì anh ta vừa mới nghe thấy Lưu Phi nói hai người trước mặt, có một người là ông chủ nhà hàng.

Nhà hàng này là sản nghiệp của gia tộc họ Sở rất lớn ở Giang Bắc.

Nhà họ Lý ở Lâm Châu cũng là một gia tộc lớn, nhưng so với nhà họ Sở vẫn thua kém một bậc.

Nhưng vì thể diện, Lý Thiên Vũ vẫn cắn răng lên tiếng.
Chương 12: Hận thêm một chút

Lý Thiên Vũ biết, anh ta giải quyết Lưu Phi chẳng có tác dụng gì, đành phải đòi lại mặt mũi từ chỗ Liễu Huân.

“Anh này, chuyện này vốn là hiểu lầm, nhưng mẹ vợ và em vợ tôi lại vô duyên vô cớ bị đánh, chuyện này tốt nhất các anh nên giải thích cho tôi một câu!”

Xoẹt!

Ánh mắt như muốn giết người của Liễu Huân lập tức chuyển sang bên này.

“Anh là cái thá gì mà dám mở miệng đòi tôi phải giải thích!”

Chỉ một ánh mắt thôi là đủ để Lý Thiên Vũ cảm thấy sợ hãi.

Lý Thiên Vũ có thể cảm nhận được, khí thế của cậu ấm họ Liễu này là thứ chỉ có trên người được sinh ra trong những gia tộc rất lớn.

“Anh Liễu, tất cả đều do mấy người này, họ nói đại sư Diệp tới ăn chùa uống chùa nên tôi mới phải dẫn người ta vào đây để hỏi chuyện!”

Lúc này, Lưu Phi lại đột ngột lên tiếng, đẩy hết mọi trách nhiệm lên đầu bọn Lý Thiên Vũ.

“Thì ra là mấy người!"

Lần này, lửa giận của Liễu Huân lại một lần nữa bùng nổ.

Anh ta còn phải cung kính với thần y, thế mà đám vô liêm sỉ này lại dám nói anh đến đây để ăn chùa uống chùa.

Đúng là con mẹ nó phá hoại thì giỏi.

Liễu Huân đầy tức giận, giơ tay chuẩn bị giải quyết luôn dám Lý Thiên Vũ.

Thì Diệp Viễn lại mở miệng nói.

“Được rồi, bảo bọn họ cút đi!”

Lúc này Liễu Huân mới dừng tay lại, quát lên với Lưu Phi.

“Còn chưa chịu đá lũ cô hồn này ra ngoài nữa hả, sau này không cho phép lũ này bước chân vào nhà hàng, nếu không thì cậu cũng cút luôn cho tôi!”

“Dạ dạ!”

Lưu Phi sợ tới mức vội vàng gật đầu.

Vài phút sau, Lưu Phi đã dẫn một nhóm bảo vệ tới ném đám người Lý Thiên Vũ ra khỏi nhà hàng.

Mấy người họ mặt mũi xám ngoét đứng dậy khỏi mặt đất, sau đó đen mặt lên xe rời đi.

Hôm nay có thể nói là họ đã mất hết thể diện.

Xe lao nhanh ra khỏi bãi đỗ xe nhà hàng Hào Đình, Vương Phương đầy khó chịu trừng mắt nhìn Lý Thiên Vũ đang lái xe.

“Lý Thiên Vũ, con nói nhà con là gia tộc lớn gì đó ở Lâm Châu cơ mà, tại sao hôm nay lại không xử lý được người ở một cái nhà hàng nho nhỏ thế?”

“Đúng đó anh rể, anh xem mặt em đã bị đánh sưng lên rồi đây này!”, Lâm Oánh Oánh cũng vô cùng khó chịu.

Lẽ ra hôm nay cô ta định đến nhà hàng này ăn một bữa, tiện thể chụp vài bức ảnh.

Về lại cho mấy chị em trong trường xem, đến lúc đó lại ra vẻ ta đây trước mặt bọn họ một phen.

Vậy mà cuối cùng lại thành thế này.

Bây giờ cô ta cũng không biết ngày mai bị bạn bè hỏi thì phải giải thích thế nào nữa.

Bấy giờ, sắc mặt của Lý Thiên Vũ cũng không được đẹp đẽ gì cho cam.

Cũng may Lâm Phi Phi lên tiếng hòa giải thay Lý Thiên Vũ.

“Mẹ, Oánh Oánh, hai người cũng biết nhà hàng này là của nhà họ Sở ở Giang Châu, hơn nữa nhà họ Sở cũng cực kỳ lớn mạnh ở Giang Châu”.

“Nhà Thiên Vũ lại ở Lâm Châu, anh ấy cũng mới tới Giang Châu này thôi. Người ta có câu hổ xuống đồng bằng bị chó cắn, dù Thiên Vũ giúp chúng ta giải quyết chuyện này, thì chúng ta cũng đắc tội nhà họ Sở”.

“Ngày mai con sẽ đến công ty làm việc, đắc tội với nhà họ Sở, thì e là nhà họ Lâm chúng ta cũng bị liên lụy”.

Lý Thiên Vũ vội vàng gật đầu nói: “Đúng đó mẹ, con cũng lo lắng cho Phi Phi với nhà họ Lâm nên mới không chống đối lại bọn họ”.

“Mẹ à, mẹ cứ yên tâm, thù này con nhất định sẽ báo giúp cho mẹ và Oánh Oánh”.

Dù Vương Phương có ngốc thì cũng hiểu được đạo lý này.

Chẳng qua là không thể nhịn nổi cơn tức, cuối cùng đành phải đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Diệp Viễn.

“Mẹ nó, tất cả đều do thằng ngu ngốc họ Diệp đó mà ra”.

“Nói tới cũng lạ, tên Diệp ngu ngốc đó quen biết với ông chủ nhà hàng này từ khi nào thế, còn được người ta gọi là đại sư Diệp gì đó nữa?”

“Hừ, chắc chắn là tên đó dùng chiêu trò gì để lừa gạt nhà họ Sở rồi!”

Lâm Phi Phi khinh thường nói.

Cô ta sống với Diệp Viễn hai năm, hiểu rất rõ con người anh.

Có thể nói là thứ rác rưởi chẳng có tích sự gì.

“Yên tâm, chuyện này con nhất định sẽ điều tra rõ ràng, hơn nữa thù này cũng nhất định phải báo!”, Lý Thiên Vũ thề thốt nói.

Bọn họ không hề biết ơn vì Diệp Viễn đã lên tiếng để họ an toàn rời đi, ngược lại còn cảm thấy mình bị đánh, bị sỉ nhục đều do Diệp Viễn mà ra.

Còn hận anh thêm một chút.
Chương 13: Sẽ gặp chuyện không may

Nói tới Diệp Viễn.

Anh được Liễu Huân và ông chủ nhà hàng mời vào một căn phòng riêng xa hoa và sang trọng.

Sau khi ngồi xuống, Liễu Huân lập tức xin lỗi.

“Đại sư Diệp, chuyện hôm nay đều là lỗi của tôi! Tôi xin lỗi anh”.

“Không sao!”

Diệp Viễn không phải là người bụng dạ hẹp hòi.

Anh không để bụng chuyện hôm nay là mấy.

Thấy Diệp Viễn không để ý, Liễu Huân cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này mới giới thiệu cho Diệp Viễn đôi chút về người bạn của mình.

“Đại sư Diệp, giới thiệu với anh một chút, đây là bạn tôi, cũng là ông chủ của nhà hàng này, Sở Vân Phi của nhà họ Sở ở Giang Bắc”.

“Chào anh Diệp!”, Sở Vân Phi vô cùng bĩnh tĩnh giơ tay ra trước mặt Diệp Viễn.

Đối với Diệp Viễn, Sở Vân Phi cũng không quan tâm là mấy, tuy trước đó Liễu Huân đã nói cho anh ta biết Diệp Viễn có khả năng chữa bệnh rất lợi hại, nhưng Sở Vân Phi thấy tính xác thực của câu chuyện này không cao.

Cũng bởi vì Diệp Viễn còn quá trẻ, hơn nữa anh còn là người giao hàng.

Một người giao hàng mà biết chữa bệnh, thậm chí kiến thức còn vượt xa Liễu Huân sinh ra trong gia đình có truyền thống y học, Sở Vân Phi cảm thấy khá nghi ngờ về điều này.

Nhưng e ngại mặt mũi của Liễu Huân nên anh ta vẫn bắt chuyện với Diệp Viễn.

Tất nhiên Diệp Viễn cũng nhìn thấy vẻ khinh thường thoáng qua trên mặt Sở Vân Phi.

Anh cũng không để ý, giơ tay ra bắt tay với Sở Vân Phi.

Chỉ là, khoảnh khắc Diệp Viễn nắm lấy tay anh ta.

Trong đầu anh bỗng nhiên xuất hiện những hình ảnh chợt lóe.

Trong cảnh tượng đó có Sở Vân Phi ngồi ở ghế sau của một chiếc Mercedes.

Khi đang chờ đèn đỏ ở một ngã tư đường.

Thì đột nhiên, một chiếc xe chở hàng lao vào xe Sở Vân Phi với tốc độ cực nhanh.

Hình ảnh đột ngột xuất hiện rồi lại nhanh chóng biến mất khiến Diệp Viễn sửng sốt.

“Chẳng lẽ đó chính là cách sử dụng bí thuật đoán trước may rủi của Quỷ Môn?”, Diệp Viễn đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Truyền thừa của Quỷ Môn không chỉ có công pháp tu hành, y thuật của Quỷ Môn mà còn rất nhiều bí thuật thần kỳ khác.

Trong đó có bí thuật đoán trước may rủi.

Ba năm trước, khi Diệp Viễn có được truyền thừa của Quỷ Môn thì đã vô cùng hứng thú với bí thuật đoán trước may rủi này.

Nhưng anh nghiên cứu rất lâu vẫn không thể hiểu được, rốt cuộc mình phải sử dụng bí thuật đó như thế nào.

Mà vừa nãy anh chỉ mới bắt tay với Sở Vân Phi, thì trong đầu đã xuất hiện những cảnh tượng đó.

“Thì ra là vậy!”

“Anh Diệp? Anh làm sao thế?”

Diệp Viễn cứ nắm lấy tay mình mãi không buông khiến Sở Vân Phi cảm thấy bực bội, anh ta tưởng Diệp Viễn có thứ sở thích bệnh hoạn nào đó.

“Không có gì!”

Lúc này Diệp Viễn mới phản ứng lại, sau đó buông lỏng tay Sở Vân Phi.

Chẳng mấy chốc, nhân viên phục vụ đã mang những món ăn mà Liễu Huân đích thân dặn bếp trưởng làm lên.

Sau khi cơm no rượu say, quan hệ của Liễu Huân và Diệp Viễn cũng được kéo gần thêm một chút.

Diệp Viễn cũng nhận ra con người Liễu Huân không tệ, ngoài mặt lại khá là kiêu căng hống hách.

Tất nhiên, cũng có thể do Liễu Huân được sinh ra ở vạch đích, sống trong những lời ton hót nịnh bợ nên khó tránh khỏi việc bị ảnh hưởng, trở nên kiêu ngạo.

Nhưng sau khi nói chuyện với Liễu Huân một lát, Diệp Viễn thấy anh ta cũng khiêm tốn và hiền hòa lắm, rất hợp với tính anh.

Trên bàn cơm, anh ta cũng khiêm tốn hỏi han về những vấn đề mình gặp phải trong y học.

Diệp Viễn cũng chẳng keo kiệt, cho anh ta một số lời giải thích và kinh nghiệm của mình.

Về phần y thuật của Quỷ Môn, Diệp Viễn lại không nói, bởi vì bản thân anh cũng chưa nghiên cứu sâu.

Trước khi có được y thuật của Quỷ Môn, anh cũng đã theo một vị thần y trên giang hồ, cũng không thua bất kỳ ai trong việc chữa bệnh cứu người.

Vì Diệp Viễn muốn nhờ Liễu Huân giúp mình tìm một số dược liệu, nên hai người không ở lại nhà hàng quá lâu.

Ra khỏi thang máy, ba người xuống bãi đỗ xe dưới hầm, Diệp Viễn ngồi lên xe Liễu Huân, chuẩn bị đến cửa hàng dược liệu của nhà họ Liễu ở Giang Châu.

Sở Vân Phi cũng lên chiếc Mercedes cách đó không xa.

Khi Diệp Viễn nhìn thấy chiếc Mercedes đó.

Anh nhận ra nó giống như đúc chiếc xe mình vừa thấy lúc nãy, điều đó giúp anh hiểu được rằng một lát nữa Sở Vân Phi sẽ gặp chuyện không may.
Chương 14: Tai nạn giao thông

Sở Vân Phi là bạn của Liễu Huân, Diệp Viễn cảm thấy mình nên nhắc nhở anh ta một câu.

Sau đó, Diệp Viễn bước xuống khỏi xe Liễu Huân, đi tới chỗ Sở Vân Phi để ngăn cản chiếc xe đang chuẩn bị lái đi.

“Anh Diệp, anh còn vấn đề gì ư?”

Sở Vân Phi kéo kính xe xuống, khó hiểu nhìn Diệp Viễn đang chắn trước đầu xe.

“Chuyện là thế này, tôi có biết chút thuật xem tướng, lúc nãy tôi thấy anh Sở sắp gặp phải tai nạn xe cộ, hơn nữa rất có thể sẽ mất mạng, nên hôm nay tốt nhất anh đừng ra đường!”

Nghe thế, Sở Vân Phi khẽ nhíu mày lại, sắc mặt cũng có vẻ bực bội.

Anh ta tưởng Diệp Viễn ngăn mình lại vì chuyện gì, không ngờ Diệp Viễn lại nói anh ta có kiếp nạn.

Điều này khiến ấn tượng về Diệp Viễn trong lòng anh ta ngày càng tệ.

Trong nháy mắt, anh ta đã vẽ ra một câu chuyện, đoán Diệp Viễn cảm thấy anh ta sẽ tin vào những điều như thế.

Bởi vì rất nhiều người trong gia tộc lớn thường mời rất nhiều kẻ được gọi là đại sư tới để giúp mình kéo dài việc kinh doanh thuận lợi, mãi mãi không suy tàn.

Khiến Diệp Viễn nghĩ rằng anh ta cũng tin tưởng những điều đó, muốn tranh thủ cơ hội này để tiếp cận anh ta, có được ấn tượng tốt, từ đó bào chút tiền trong túi anh ta.

Thế nhưng từ trước tới nay anh ta chưa từng tin tưởng vào mấy ông thầy tướng số, phong thủy này kia, anh ta cảm thấy đó chỉ là những chiêu trò lừa người.

“Xin lỗi, tôi không tin vào những thứ này!”

Tuy trong lòng rất bực bội, nhưng Sở Vân Phi lại không vạch trần chút mánh khóe của Diệp Viễn trước mặt mọi người.

Nói xong, Sở Vân Phi lại kéo cửa kính xe lên.

Diệp Viễn biết Sở Vân Phi đã hiểu lầm mình, anh bất đắc dĩ lắc đầu.

Đúng thật, ai gặp phải mấy chuyện này cũng sẽ không muốn tin.

Nhưng Diệp Viễn cũng chẳng muốn cưỡng cầu làm gì, anh nhắc thì cũng đã nhắc rồi, Sở Vân Phi không tin thì anh cũng hết cách.

“Anh Diệp, anh biết xem tướng số hả?”

Liễu Huân có chút kinh ngạc, anh ta cũng không bài xích mấy chuyện bói toán này, suy cho cùng thì trên đời cũng có rất nhiều người tài ba.

Anh ta cũng có tiếp xúc với một số thầy phong thủy, vài người thật sự có chút bản lĩnh.

“Biết chút đỉnh!”, Diệp Viễn gật đầu.

“Thế ý anh là hôm nay Vân Phi thật sự sẽ xảy ra chuyện hả?”

“Có lẽ thế!”, Diệp Viễn lắc đầu, sau đó xoay người lên xe Liễu Huân.

Liễu Huân thoáng do dự, muốn nhắc nhở Sở Vân Phi vài câu, nhưng nghĩ tới Sở Vân Phi không tin vào mấy chuyện này thì lại thôi.

Nửa tiếng sau, Liễu Huân đưa Diệp Viễn đến một công ty dược liệu đông y ở ngoại ô thành phố Giang Châu.

Công ty dược Liễu Thị là sản nghiệp của chú Liễu Huân.

Là công ty dược đông y lớn nhất Giang Châu, có rất nhiều bệnh viện đông y ở Giang Châu nhập thuốc và dược liệu từ công ty này.

Cùng lúc đó, tại một ngã tư đường ở phía tây Giang Châu.

Đèn đỏ sáng lên.

Xe của Sở Vân Phi dừng lại.

Đột nhiên, con đường trước mặt xuất hiện một chiếc xe chở hàng to tướng lao tới xe anh ta với tốc độ hơn trăm tám mươi cây số trên giờ.

“Ầm!”

Tiếng nổ rung trời.

Chiếc xe chở hàng va chạm mạnh vào Mercedes của Sở Vân Phi.

Lực va chạm mạnh khiến chiếc Mercedes xoay vài vòng.

Mà Sở Vân Phi ngồi phía sau trực tiếp văng ra ngoài, ngã mạnh xuống đường cái vì không thắt đai an toàn.

……

Nói tới Diệp Viễn và Liễu Huân.

Hai người vừa mới bước vào cổng công ty.

Thì đã thấy một người đàn ông trung niên có vẻ khôn khéo, dáng người hơi mập mạp đi tới.

“Ai da, Huân đến rồi đấy à! Chắc đây là đại sư mà cháu nói".

“Vinh hạnh quá, vinh hạnh quá, tôi là Liễu Khánh Phi, là chú của Liễu Huân!”

“Diệp Viễn!”

Diệp Viễn bình tĩnh bắt tay với Liễu Khánh Phi.

Sau khi bắt tay với ông ta, trong đầu Diệp Viễn không xuất hiện bất kỳ một hình ảnh nào.

“Chú, anh Diệp cần một số dược liệu, cháu dẫn anh ấy tới đây lấy!”, Liễu Huân nói.

“Đúng lúc hôm nay vừa nhập về rất nhiều hàng, đại sư Diệp cần gì cứ vào chọn là được!”

Bọn họ vừa tán gẫu với nhau vừa đi tới kho hàng của công ty.
Chương 15: Cứu Sở Vân Phi

Trong kho hàng chất đầy các loại dược liệu đông y.

Diệp Viễn cũng không khách sáo, lựa chọn trong kho hàng một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy những dược liệu mình cần.

“Ông chủ Liễu, bây giờ trên người tôi không có tiền, mấy thứ này tổng cộng hết bao nhiêu, ông giúp tôi ghi lại, sau này có tiền tôi sẽ trả cho ông!”, Diệp Viễn hơi xấu hổ nói.

Tiền lương từ việc giao hàng của anh mấy năm nay đều bị cả nhà Lâm Phi Phi lấy đi hết, bây giờ anh chỉ là một người không xu dính túi.

Vì thế, anh đành phải mặt dày đưa ra đề nghị này.

Liễu Khánh Phi liên tục xua tay, nói: “Đại sư Diệp nói cái gì thế, một đại sư như cậu đến đây lấy dược liệu đã là vinh hạnh của tôi rồi, hơn nữa cậu cũng là bạn của thằng Huân, sao tôi dám lấy tiền của cậu được! Huống chi mấy thứ này cũng không đáng bao nhiêu, tặng hết cho cậu đấy!”

“Anh Diệp, anh hãy nhận lấy đi!”, Liễu Huân cũng lên tiếng.

“Thế này nhé, số dược liệu này tôi xin phép nhận, ngày mai tôi đến kê cho ông Liễu đây chút thuốc, giúp ông chữa khỏi chứng bệnh khó nói trong người!”

Lúc nãy Diệp Viễn đã nhận ra trong người Liễu Khánh Phi có chút bệnh, có một số bộ phận không thể hoạt động trơn tru được.

Nghe thế, hai mắt Liễu Khánh Phi lập tức sáng rỡ.

Không ngờ Diệp Viễn lại nhận ra được chứng bệnh khó nói của ông ta.

Nên biết rằng căn bệnh đó đã theo ông ta rất nhiều năm, ông ta đã nhờ tới ông cụ và cả Liễu Huân khám, nhưng ông cụ được gọi là quốc y cũng không thể chữa được căn bệnh này.

“Đại sư Diệp, cậu nói có thật không?”, Liễu Khánh Phi xúc động nắm lấy cánh tay Diệp Viễn.

Vì căn bệnh này mà đến tận hôm nay ông ta vẫn chưa kết hôn.

“Đương nhiên rồi, ngày mai tôi sẽ mang thuốc đến, ông cứ thử là biết ngay mà”.

“Tốt quá, thật là tốt quá, cảm ơn đại sư Diệp!”

Rời khỏi công ty dược, Diệp Viễn đang định nhờ Liễu Huân tìm cho mình một chỗ yên tĩnh.

Thì điện thoại của Liễu Huân chợt vang lên.

“Anh Liễu ơi, không hay rồi, cậu Sở xảy ra chuyện, bây giờ đang trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, bác sĩ trong bệnh viện không thể cứu được, anh có thể tới cứu cậu Sở được không?”

Trong điện thoại là giọng nói đầy lo lắng của tài xế lái xe cho Sở Vân Phi.

“Tôi lập tức đến ngay!”

“Sở Vân Phi xảy ra tai nạn xe cộ phải không?”, Diệp Viễn hỏi.

“Đúng vậy, bây giờ Vân Phi đang nguy hiểm đến tính mạng…”

Nói được một nửa thì Liễu Huân chợt nhớ trước đó Diệp Viễn có nói mình tính ra được Sở Vân Phi sẽ gặp phải tai nạn xe cộ, nguy hiểm đến tính mạng.

“Anh Diệp, anh đúng là thần!”

Mười phút sau, Liễu Huân lái xe đến bệnh viện trung tâm thành phố.

Vừa mới đỗ xe, tài xế lúc nãy đã vội vàng chạy tới.

“Anh Liễu, cuối cùng anh cũng đến rồi, mau vào cứu giúp cậu Sở nhà tôi với!”

Liễu Huân cũng không kịp hỏi nhiều, vội vàng theo tài xế vào phòng cấp cứu.

Trong phòng cấp cứu, Sở Vân Phi cả người toàn là máu nằm trên giường bệnh, rất nhiều bác sĩ và y tá đứng xung quanh với vẻ mặt khó xử và buồn bã.

“Tình hình bây giờ thế nào?”

Liễu Huân vừa hỏi y tá trưởng vừa kiểm tra cho Sở Vân Phi.

Y tá trưởng trả lời: “Anh Liễu, trên người cậu Sở có quá nhiều xương bị gãy vỡ, hơn nữa trong đầu cũng xuất huyết tạo thành cục máu đông lớn, vì nó quá lớn nên chúng tôi không dám phẫu thuật để lấy ra!”

Liễu Huân kiểm tra cho Sở Vân Phi xong lại xem hình chụp CT của anh ta.

Khi nhìn thấy một lượng máu đông lớn xuất hiện trên hình chụp CT, anh ta cũng ngây ngẩn cả người.

Lượng máu đó quá nhiều, đúng là không thể làm phẫu thuật, dù có làm, e là Sở Vân Phi cũng không thể xuống khỏi bàn mổ.

“Để tôi xem!”

Lúc này, Diệp Viễn chủ động đi tới.

Anh cũng nhận ra được Sở Vân Phi không thể gắng gượng được bao lâu nữa, đợi thêm một lát nữa máu tụ sẽ càng nhiều hơn, e là đành phải bó tay.

Các bác sĩ và y tá đều tò mò nhìn Diệp Viễn.

Không biết Diệp Viễn là thần thánh phương nào, nhưng khi nhìn thấy bộ đồng phục giao hàng trên người anh thì đều ngơ ngác.

Nhân viên giao hàng mà cũng biết khám bệnh nữa hả.

Diệp Viễn đồng ý ra tay khiến Liễu Huân cũng yên tâm hơn.

Vội vàng nhường lại chỗ.

Diệp Viễn đến gần, không kiểm tra Sở Vân Phi mà quay sang hỏi y tá đang ngơ ngác.

“Có ai trong số mọi người có ngân châm không?”

“Đây là bệnh viện tây y nên không có ngân châm!”, y tá trả lời.

“Anh Diệp, trong xe tôi có, để tôi đi lấy!”, Liễu Huân vội vàng nói.

“Không kịp nữa rồi!”

Diệp Viễn nhìn quanh một vòng, thấy trên bàn có mấy ống tiêm bèn tiện tay lấy vài cái, gỡ kim tiêm trên đó xuống.

Sau đó vội vàng ghim vào những huyệt vị trên đầu Sở Vân Phi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom