• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Qủy Môn Độc Thánh - Thần Y Tu Tiên (2 Viewers)

  • Chương 26-30

Chương 26: Khinh thường

Sau mười mấy phút, Liễu Huân lái xe đi đón Diệp Viễn và Tô Yên Nhiên.

Khi Liễu Huân biết hai người đã kết hôn, anh ta ngạc nhiên đến mức miệng hồi lâu vẫn không khép lại được.

Cuối cùng anh ta lẳng lặng giơ ngón cái lên với Diệp Viễn.

Phải biết rằng Tô Yên Nhiên có vô số người muốn theo đuổi, trong đó có không ít người của gia tộc lớn ở thủ đô.

Đương nhiên, anh ta cũng từng nghĩ muốn theo đuổi Tô Yên Nhiên, nhưng cuối cùng vẫn không thành công, ngược lại trở thành bạn tốt.

Không ngờ đại mỹ nữ như Tô Yên Nhiên cuối cùng lại được Diệp Viễn nắm trong tay.

“Yên Nhiên, cô như vậy kết hôn mà với anh Diệp, nếu như Tiêu Thiên Minh biết, liệu Tiêu Thiên Minh có ra tay với anh Diệp không!”

Liễu Huân đột nhiên nhớ đến chuyện này, anh ta là người thủ đô, hơn nữa cũng xem như cùng trong một giới với Tiêu Thiên Minh.

Anh ta biết rõ tính khí Tiêu Thiên Minh hơn bất cứ ai.

Biết được sự bá đạo và đáng sợ của người được mệnh danh là đệ nhất thế hệ trẻ của thủ đô.

Dù nhà họ Liễu bọn họ cũng xem như là thế lực không tệ ở kinh đô, mà ông nội anh ta còn là quốc y.

Nhưng đối với Tiêu Thiên Minh vẫn vô cùng kiêng kỵ.

Nhắc nhở của Liễu Huân lập tức khiến Tô Yên Nhiên phản ứng lại.

Trước đó cô chỉ nghĩ bản thân mình, nhưng không ngờ chuyện này có thể sẽ liên lụy đến Diệp Viễn.

Nếu như chuyện này bị Tiêu Thiên Minh biết, Tiêu Thiên Minh không dám làm gì cô, nhưng có thể đối phó với Diệp Viễn.

Diệp Viễn chỉ là một người bình thường không quyền không thế, mà nhà họ Tiêu lại là một gia tộc lớn ở thủ đô, trong toàn bộ nước Hoa Hạ cũng là nhân vật khổng lồ, nếu anh ta muốn nhằm vào Diệp Viễn.

Vậy thì kết quả…

Tô Yên Nhiên không dám tưởng tượng.

“Không được, Diệp Viễn, em không thể liên lụy đến anh, chúng ta lập tức ly hôn!”

Lúc này Tô Yên Nhiên cuối cùng đã ý thức được mình và Diệp Viễn kết hôn, dường như sẽ hại Diệp Viễn.

Nhìn thấy Tô Yên Nhiên mặt đầy lo lắng, trong lòng Diệp Viễn nóng rực, anh tiện tay nắm bàn tay nhỏ bé hơi bé của Tô Yên Nhiên.

“Yên tâm, Yên Nhiên, thế giới này không ai có thể làm gì anh đâu, còn cái tên Tiêu Thiên Minh kia, thật ra anh cũng rất mong đợi gặp mặt anh ta!”

“Anh Diệp, có thể anh không biết nhà họ Tiêu và Tiêu Thiên Minh đáng sợ thế nào…”

Liễu Huân vừa muốn cho Diệp Viễn biết một chút về nhà họ Tiêu và Tiêu Thiên Minh.

Nhưng lại bị Diệp Viễn cắt ngang.

Không ai hiểu rõ nhà họ Tiêu hơn Diệp Viễn, dù sao mười năm lăm trước, anh chính là người của nhà họ Tiêu.

“Yên tâm đi, tôi sẽ không kiêu ngạo lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa, càng không lấy tính mạng của Yên Nhiên ra đùa, trong lòng tôi tự có quyết định”.

Diệp Viễn không nghe khuyên bảo, Liễu Huân cũng không nói gì.

Nhưng trong lòng anh ta đã nghĩ xong rồi.

Nếu như có một ngày Tiêu Thiên Minh thật sự gây bất lợi với Diệp Viễn.

Anh ta sẽ cầu xin ông nội hỗ trợ, nghĩ rằng sau khi ông nội biết Diệp Viễn đang nắm trong tay y thuật nghịch thiên Thập Tam Châm của Quỷ Môn, chắc chắn ông nội sẽ không tiếc bất cứ giá nào giúp Diệp Viễn.

“Yên Nhiên, thật sự không cần lo lắng cho anh, anh đảm bảo sẽ không để cho bất kỳ ai làm em bị thương, cũng sẽ không để bất kỳ ai khiến anh bị thương!”

Nhìn thấy Diệp Viễn mặt đầy chân thành, Tô Yên Nhiên không biết làm sao liền tin tưởng lời của Diệp Viễn.

“Nhà họ Tiêu, Tiêu Thiên Minh, ha ha, tôi rất mong chờ được gặp các người!”

Trong lòng Diệp Viễn lạnh lùng nói.

Mấy phút sau, Liễu Huân lái xe đến bệnh viện.

Vừa vào bệnh viện, ba người đến phòng bệnh của Sở Vân Phi.

Hôm qua sau khi Diệp Viễn ra tay, Sở Vân Phi đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, Sở Vân Phi đã nghỉ ngơi cả một đêm, bây giờ được chuyển vào phòng bệnh thường.

Hôm nay, sau khi anh ta vừa tỉnh dậy, biết được là Diệp Viễn cứu mình, anh ta liền gọi cho Liễu Huân đầu tiên, muốn nói lời xin lỗi ngay trước mặt Diệp Viễn, hơn nữa còn muốn cảm ơn anh.

Sở Vân Phi thay đổi nhanh như vậy, đương nhiên là vì trước đó Diệp Viễn đã từng nói anh ta có tai kiếp, nhưng lúc đó mình lại không nghe.

Kết quả là không bao lâu, lời của Diệp Viễn liền linh nghiệm.

Điều này khiến anh ta hiểu rằng Diệp Viễn tuyệt đối không phải cái tên giang hồ lừa bịp, mà là người thật sự có bản lĩnh.

Đồng thời anh ta cũng đã hiểu tại sao Liễu Huân muốn gọi Diệp Viễn là đại sư.

Một người có thể nhìn ra người vận thế tai kiếp, không phải đại sư thì có thể là gì.
Chương 27: Phát hiện

Ba người vừa vào phòng bệnh, Sở Vân Phi toàn thân quấn băng vải vùng vẫy muốn từ trên giường ngồi dậy.

“Đại sư Diệp! Anh tới rồi!”

So với thái độ coi thường Diệp Viễn trước kia, lúc này Sở Vân Phi chỉ muốn bò xuống giường dập đầu một cái với Diệp Viễn.

“Anh Sở, trước kia tôi đã nói qua với anh thủ đoạn thần kỳ của anh Diệp rồi, anh còn không tin, bây giờ tin chưa!”, Liễu Huân đứng ở một bên cười trêu.

“Phải phải, cậu em dạy đúng, đều là do tôi mắt chó đui mù, coi lời đại sư Diệp như gió thoảng bên tai!”

“Đại sư Diệp, cảm ơn anh không tính toán hiềm khích lúc trước mà cứu mạng tôi! Anh Diệp, ngày trước là tôi không đúng, thất lễ với anh, mong anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân”.

“Được rồi, không cần phải nói lời xin lỗi, tôi không thù dai vậy đâu!”, Diệp Viễn bình tĩnh nói.

Liễu Huân giúp Sở Vân Phi kiểm tra sức khỏe, sau khi chắc chắn sức khỏe Sở Vân Phi không có gì đáng ngại nữa, anh ta cũng hoàn toàn yên tâm.

Mấy người ngồi một lúc trong phòng bệnh Sở Vân Phi.

Diệp Viễn dùng dụng cụ sắc thuốc của bệnh viện lại luyện chế một ít đan dược, bảo Liễu Huân cầm qua cho Liễu Khánh Phi.

Còn anh thì đưa Tô Yên Nhiên đến biệt thự Liễu Huân mua ở Giang Châu.

Thật ra thì Diệp Viễn biết rõ biệt thự này là của Sở Vân Phi, bởi vì sợ mình không nhận món quà cảm ơn này, nên đã phiền Liễu Huân lấy danh nghĩa Liễu Huân tặng biệt thự này cho anh.

Diệp Viễn cũng không từ chối, dù sao bây giờ mình và Tô Yên Nhiên không có chỗ ở.

Biệt thự của Sở Vân Phi ở sườn đông núi Kính Minh.

Nơi này gần đây mới bắt đầu phát triển, rất nhiều nơi vẫn còn lộn xộn, đương nhiên không tốt bằng khu biệt thự hồ Kính Minh.

Nhưng những thứ này đối với Diệp Viễn không thành vấn đề, thứ anh để ý chính là linh khí Thiên Địa nơi này.

Lúc vừa đến, Diệp Viễn liền cảm thấy linh khí Thiên Địa nơi này còn đậm đà hơn so với khu biệt thự hồ Kính Minh.

Rất nhanh, Diệp Viễn và Tô Yên Nhiên đã đi đến biệt thự của Sở Vân Phi.

Đây là một căn biệt thự vừa xây xong không lâu, còn nhiều chỗ vẫn chưa hoàn thiện.

Cũng không sang trọng bằng những căn biệt thự bên hồ Kính Minh kia.

Nhưng Diệp Viễn cũng không để ý, lúc này anh đã hoàn toàn bị hồ nước trước biệt thự thu hút hấp dẫn.

Bởi vì lúc vừa đến đây, anh liền kinh ngạc phát hiện trong hồ thi thoảng có từng tia linh khí Thiên Địa tràn ra.

Sau khi đi lòng vòng xung quanh, Diệp Viễn phát hiện Thiên Địa này tràn ra rất có quy luật.

Đáy hồ dường như có tồn tại trận Tụ Linh.

“Diệp Viễn, anh làm gì vậy?”

Nhìn thấy Diệp Viễn đi mấy vòng quanh hồ trước biệt thự, Tô Yên Nhiên có chút kỳ quái.

“Không sao!”

Quay lại biệt thự, đồ dùng bên trong đều được cung ứng đầy đủ.

Sau khi quét dọn một hồi, hai người lại đi ra ngoài mua chút thức ăn và đồ dùng hàng ngày.

Đến giờ cơm tối, Tô Yên Nhiên chủ động xung phong đi nấu cơm cho hai người.

Chỉ là không bao lâu, Diệp Viễn liền nghe thấy trong phòng bếp truyền đến một tràng tiếng ồn loảng xoảng, đồng thời đi kèm là tiếng thét chói tai của Tô Yên Nhiên.

Lúc Diệp Viễn chạy vào phòng bếp, phát hiện ra một mảng hỗn độn trong bếp.

Tô Yên Nhiên cầm cây dao bếp đứng song song với con cá sống đang giãy loạn xạ.

Cảnh này khiến Diệp Viễn bật cười.

Anh biết mà, Tô Yên Nhiên chắc chắn không biết nấu cơm.

Để tránh cho Tô Yên Nhiên đốt bếp.

Diệp Viễn liền bảo Tô Yên Nhiên rời khỏi bếp, để mình đích thân ra tay.

Ba năm nay, mỗi ngày Diệp Viễn đều phục vụ cả nhà Lâm Phi Phi, kỹ năng nấu cơm rất thuần phục.

Nửa giờ sau, một bàn đầy món ăn được dọn ra.

Nhìn thấy một bàn thức ăn như vậy, nhận thức của Tô Yên Nhiên về Diệp Viễn lại càng sâu hơn một nước.

Diệp Viễn không chỉ có y thuật nghịch thiên, võ công cao cường, lại còn có tài nghệ nấu ăn ngon.

Sau khi cơm tối kết thúc, ánh mắt Tô Yên Nhiên nhìn về phía Diệp Viễn có chút tránh né.

Bởi vì hai người đã kết hôn rồi, cô do dự buối tối hai người có nên ở cùng nhau hay không.

Dường như Diệp Viên đã phát hiện ra suy nghĩ trong lòng Tô Yên Nhiên.

Anh liền chủ động mở miệng.

“Em đi nghỉ trước đi, lát nữa anh ra ngoài có chút việc”.

Tô Yên Nhiên cũng không hỏi Diệp Viễn muốn ra ngoài làm gì, cô biết rõ cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi.

Sau khi Tô Yên Nhiên lên tầng đi vào phòng, Diệp Viễn liền đi ra bên hồ ngoài biệt thự.

Sau khi đi dọc bên hồ mấy vòng, anh liền lao xuống hồ.
Chương 28: Bị thương

Lặn dọc theo hồ nước.

Càng đi xuống, Diệp Viễn kinh ngạc phát hiện linh khí Thiên Địa trong hồ càng đậm đặc.

Giống như dưới hồ có thứ đồ sản sinh ra linh khí.

Không bao lâu, Diệp Viễn đã đến đáy hồ.

Nhìn một vòng dưới đáy hồ, ngoại trừ một đống đá lăn lóc ra thì không phát hiện được thứ đồ nào khác.

Mà trong khe hở những viên đá này không ngừng tràn ra linh khí Thiên Địa.

“Chẳng lẽ dưới đống đá này còn có đồ gì?”

Diệp Viễn nghĩ tới một cái khả năng.

Anh muốn thử dời chỗ đá này đi, chỉ là khi tay vừa chạm được những viên đá.

“Ầm!”

Trên những tảng đá lớn lại tản ra một luồng sức mạnh vô cùng kinh khủng, hung hãn đánh vào người Diệp Viễn.

Diệp Viễn không chút phòng bị, trong nháy mắt bị luồng sức mạnh kinh khủng này đánh trúng, khiến anh bị thương rất nặng.

“Phụt!”

Diệp Viễn chỉ cảm thấy cổ họng ngọt ngọt, phun ra một ngụm máu tươi lớn.

Sắc mặt cũng nhanh chóng suy sụp.

“Shit! Có tồn tại trận pháp”.

Sau khi Diệp Viễn oán thầm một câu, anh cũng không dám chạm vào mấy viên đá lớn này.

“Xem ra trong đống đá vụn này còn có càn khôn, linh khí Thiên Địa chắc hẳn ở phía dưới đá này”.

Mặc dù biết rõ ràng phía dưới có đồ gì đó có thể sản sinh ra linh khí Thiên Địa, đáng tiếc với thực lực bây giờ của anh, căn bản không phá nổi trận pháp nơi này.

Diệp Viễn chỉ đành quan sát đáy hồ một vòng.

Rất nhanh, anh liền phát hiện ra bốn chiếc lệnh bài mang phong cách cổ xưa ở xung quanh đống đá này.

“Cờ trận!”

“Nơi này đã từng có tồn tại của trận pháp Tụ Linh”.

Diệp Viễn nhận ra bốn miếng lệnh bài mang phong cách cổ xưa là cờ trận của trận Tụ Linh.

Chỉ có điều bây giờ đã hư hại, mất đi hiệu quả tập trung linh khí Thiên Địa.

Lần này, Diệp Viễn đã hiểu hoàn toàn, chắc hẳn là có người cũng phát hiện ở đây có linh khí Thiên Địa, vậy nên đã bố trí trận Tụ Linh dùng để tu hành.

Nhìn mức độ hư hại của bốn mảnh cờ trận, Diệp Viễn suy đoán thời gian bố trí trận Tụ Linh này đã dài cả trăm năm.

Sau khi tìm kiếm ở đáy hồ một hồi, vẫn không phát hiện ra thứ gì, lúc này Diệp Viễn mới rời khỏi đáy hồ, đi lên bờ.

Lên bờ, Diệp Viễn phát hiện trong hồ vẫn tràn ra linh khí Thiên Địa.

Nhưng phần lớn linh khí đều bay đi.

Điều này khiến Diệp Viễn nhìn mà đau lòng.

“Xem ra phải mau chóng đề thăng thực lực, trước tiên tu sửa xong những cờ trận này, bố trí lại trận Tụ Linh, sau đó tìm cơ hội xem phía dưới đá lớn kia có gì”.

Không suy nghĩ gì nhiều, Diệp Viễn vội vàng ngồi xếp bằng bên hồ, bắt đầu trị thương.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, trăng lặn mặt trời mọc.

Tám giờ sáng, vết thương của Diệp Viễn cuối cùng đã ổn một nửa, lúc chuẩn bị quay về biệt thự.

Anh thấy Liễu Huân lái xe đưa chú của anh ta là Liễu Khánh Phi vội vã chạy tới.

Vừa xuống xe, Liễu Khánh Phi trực tiếp xông đến trước mặt Diệp Viễn.

Ông ta vô cùng kích động nói: “Thần y Diệp, cậu chính là ân nhân cứu mạng của tôi!”

Hôm qua sau khi Liễu Khánh Phi uống thuốc Diệp Viễn bảo Liễu Huân mang về cho ông ta, ông ta kinh ngạc phát hiện, cậu em nhiều năm không ngẩng đầu lên của mình lại có cảm giác.

Ngay lập tức ông ta liền dụ dỗ thư ký của mình vào khách sạn, muốn thử xem thuốc của Diệp Viễn có thật sự chữa khỏi bệnh của mình không.

Kết quả qua một lần thử đã khiến ông ta bất ngờ vui sướng vạn phần, chức năng của mình thật sự khỏe lại thật.

Trong một đêm, ông ta đã tấn công khiến cô thư ký xinh đẹp kia liên tục cầu xin.

Sáng sớm hôm nay, ông ta liên lạc với Liễu Huân đầu tiên, muốn đích thân đến cảm ơn thần y Diệp Viễn đã giúp mình trở lại làm đàn ông.

“Chú Liễu, không cần khách sáo như vậy!”, Diệp Viễn cười nói.

“Đại sư Diệp, đại ân này của cậu, Liễu Khánh Phi tôi đã ghi nhớ, về sau cậu có gì cần tôi giúp, cậu cứ nói, dù lên núi đao xuống biển lửa đảm bảo vạn lần chết không chối từ!”

“Nói đến thì thật sự có việc cần ông hỗ trợ!”, Diệp Viễn nói.

“Đại sư Diệp cứ nói!”

“Là như này, gần đây tôi cần mua một vài thứ đồ, nhưng trong tay không có nhiều tiền, bây giờ ông cũng biết viên thuốc này lợi hại như vậy, vì thế nên tôi muốn nhờ ông bán loại thuốc này giúp!”

Bây giờ anh đã kết hôn với Tô Yên Nhiên, mà Tô Yên Nhiên cũng bị ông nội đóng băng tất cả nguồn kinh tế.

Đương nhiên anh cần kiếm chút tiền để trang trải cuộc sống, hơn nữa, anh luyện chế cờ trận cũng cần một vài thứ đồ.

Sau này tu hành càng cần đến tiền, anh phải tìm một nghề để kiếm sống.

Mà viên thuốc cho Liễu Khánh Phi chắn chắn là sự lựa chọn tốt nhất.
Chương 29: Người nhà họ Tô

Nghe vậy, Liễu Khánh Phi lập tức mừng rỡ.

Thật ra thì hôm nay ông ta tới đây tìm Diệp Viễn cũng có suy nghĩ như vậy.

Nếu bán loại thần dược này, vậy chắc chắn sẽ dẫn đến chấn động.

“Ông giúp tôi cung cấp dược liệu, tôi luyện chế thuốc, lợi nhuận chia cho ông 30%”.

“Đại sư Diệp, 30% nhiều quá, 20% là đủ rồi!”

Liễu Khánh Phi không phải loại người lòng tham không đáy, ông ta biết rõ, nếu bán viên thuốc này, chắc chắn sẽ dẫn đến chấn động.

Lợi nhuận 20% cũng đủ cho ông ta kiếm bộn tiền rồi, huống chi cái này còn có thể tuyên truyền giúp công ty ông ta.

Lợi nhuận khác lại càng không ít.

“Cứ theo ông, mấy viên thuốc này bán một trăm ngàn một viên!”

“Một trăm ngàn? Có thấp quá không?”

Liễu Khánh Phi hơi nhíu mày, loại thần dược này một viên chỉ bán một trăm ngàn, có chút phí của trời.

Lúc Diệp Viễn đề xuất nhờ ông ta giúp mình bán những viên thuốc này, thật ra trong lòng anh đã có kế hoạch cụ thể.

Anh định chế tạo thuốc này thành một loại hàng cao cấp, đối tượng tiêu thụ chính là những người có tiền trong xã hội, giống như các công ty hàng xa xỉ phẩm của nước ngoài.

“Thấp sao?”

Thật ra thì Diệp Viễn cũng không thành thạo về chuyện kinh doanh, anh định giá một trăm ngàn cũng chỉ là anh cảm thấy giá cả thích hợp.

“Đại sư Diệp, cậu không quá hiểu tác dụng của thần dược này rồi, nếu cậu tin tôi, chuyện này cứ giao cho tôi làm!”

“Vậy được, chuyện này giao cho ông!”

“Đa tạ tín nhiệm của anh Diệp, cậu yên tâm, không bao lâu đâu, tôi đảm bảo sẽ cho cậu một niềm vui bất ngờ”.

Liễu Khánh Phi cũng là người nóng vội, lúc này lập tức rời đi sắp xếp công việc cụ thể.

Lúc Liễu Khánh Phi vừa rời đi, Diệp Viễn định dẫn Liễu Huân vào trong biệt thự ngồi.

Nhưng lúc này, cửa đột nhiên xuất hiện mấy chục chiếc xe biển số chiến khu Giang Bắc đang lái đến.

Hàng trăm binh lính từ trên xe bước xuống, súng đạn sẵn sàng, toàn thân tràn đầy khí huyết.

Trên một chiếc xe Mercedes đỗ chính giữa, Tô Lâm và Tiêu Càn bước xuống.

Bên vị trí ghế lái phụ, một người đàn ông trung niên tràn đầy khí sát phạt đi xuống, mặt ông ta có vài phần giống với Tô Yên Nhiên.

Diệp Viễn liếc mắt liền nhìn ra, người đàn ông trung niên này chắc chắn là một cao thủ, còn lợi hại hơn Tiêu Càn.

Sau khi người đàn ông trung niên xuống xe, đôi mắt như đao nhìn về phía Diệp Viễn và Liễu Huân.

Chỉ một cái liếc mắt, Liễu Huân liền cảm thấy toàn thân trên dưới nổi da gà, trên người giống như bị một luồng áp lực cực đại tấn công tới.

Còn Diệp Viễn vẫn bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ.

Khí thế này của người đàn ông trung niên không hề có chút tác dụng nào với anh.

“Ồ!”

Người đàn ông trung niên thấy Diệp Viễn mặt không biến sắc đứng ngay tại chỗ, trong lòng có chút kinh ngạc.

Phải biết rằng những năm gần đây có vô số hào kiệt trẻ tuổi, thanh niên tài giỏi tuấn tú đến gặp ông ta.

Đương nhiên mục đích chủ yếu là đến vì con gái ông ta Tô Yên Nhiên.

Tất cả người đến chưa cần nhắc tới sức mạnh của ông ta, chỉ cần ông ta dùng một ánh mắt, mấy tên nhãi kia đều bị dọa cho không ngóc đầu lên được.

Thậm chí còn có rất nhiều người đều bị sức mạnh của ông ta ép cho chân mềm nhũn, không nhúc nhích.

Những năm gần đây chỉ có một thanh niên không hề sợ sức mạnh của mình, đó là Tiêu Thiên Minh nhà họ Tiêu ở thủ đô.

Bây giờ Tiêu Thiên Minh đang ở chiến bộ biên giới nước Hoa Hạ, anh ta vừa bước qua tuổi hai mươi đã lập được chiến công hiển hách ở biên giới, trở thành chiến tướng trẻ tuổi nhất Hoa Hạ, tiền đồ tương lai rộng mở vô hạn.

Vậy mà hôm nay lại có một thanh niên không sợ năng lượng mạnh mẽ của mình.

Nhưng nhớ đến trước đó Tô Càn đã nói với ông ta Diệp Viễn là một võ giả, người đàn ông liền bình thường trở lại.

Một võ giả đương nhiên có thể chống chọi lại sức mạnh của mình.

Không thèm để ý đến Diệp Viễn. Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn về phía cửa biệt thự.

“Tô Yên Nhiên, còn không mau lăn ra đây cho tao!”

Cửa biệt thự, Tô Yên Nhiên đang trốn ở cửa nhìn lén, lúc này chỉ có thể cúi đầu đi ra.

“Bố!”

“Khốn kiếp! Mày còn biết gọi tao là bố à?”

Người đàn ông trung niên giận dữ quát một tiếng, giơ tay chuẩn bị vung về phía Tô Yên Nhiên.

Nhưng đúng lúc này, Diệp Viễn đột nhiên xuất hiện trước mặt Tô Yên Nhiên.

Túm tay người đàn ông trung niên.

Anh lạnh lùng nói với ông ta: “Tốt nhất ông nên khách khí chút, bây giờ cô ấy là vợ tôi!”
Chương 30: Bất lực

“Thằng khốn, mày là cái thá gì?”

Người đàn ông trung niên quát lên một tiếng, nhấc chân hung hãn đạp về phía Diệp Viễn.

Vốn dĩ ông ta không tới tìm Diệp Viễn tính sổ, Diệp Viễn lại dám ngăn cản mình dạy dỗ con gái.

Hơn nữa còn gọi Tô Yên Nhiên là vợ.

Đối mặt với một cước nhanh lẹ của người đàn ông trung niên, thân hình Diệp Viễn khẽ động, dễ dàng tránh né.

“Tự tìm cái chết!”

Người đàn ông trung niên lại quát lên, toàn thân mở rộng khí thế, vọt về phía Diệp Viễn.

Lúc này Diệp Viễn có chút tức giận, dùng hết sức tiến lên nghênh đón người đàn ông.

Trong nháy mắt, hai người chiến nhau, đánh ra chân hỏa.

Không biết sau bao nhiêu lâu.

“Ầm!”

“Ầm!”

Hai tiếng nổ vang lên.

Chân người đàn ông hung hăng đá vào ngực Diệp Viễn, còn quả đấm của Diệp Viễn ấn vào ngực người đàn ông trung niên.

Gần như cùng lúc, hai người lùi về sau mấy bước.

Một tiếng “oa”.

Tất cả đều phun ra ngụm máu tươi lớn.

Nếu như đêm qua không bị thương, Diệp Viễn sẽ ung dung trừng trị được người đàn ông trung niên, nhưng đêm qua bị trận pháp đánh cho bị thương, khiến thực lực của anh chỉ có thể phát huy một nửa.

“Giỏi lắm tên nhãi, có bản lĩnh đấy! Xem chiêu!”

Người đàn ông trung niên cũng không ngờ Diệp Viễn lại có thực lực lợi hại như vậy, có thể đánh ông ta bị thương.

Còn Tiêu Càn ở bên cạnh có chút kinh ngạc, theo lý thuyết chắc hẳn Diệp Viễn chắc là một cường giả cấp tông sư.

Nhưng thực lực vừa lộ ra, thậm chí cũng không bằng mình, chẳng lẽ hôm qua ông ta nhìn nhầm.

Ngay lúc Tiêu Càn ngây ra, Diệp Viễn và người đàn ông trung niên lại chuẩn bị ra tay.

“Bố, Diệp Viễn, hai người đừng đánh, con theo bố về!”

Lúc này, Tô Yên Nhiên đột nhiên chạy tới, ngăn cản hai người.

Cô không muốn nhìn thấy hai người chém giết lẫn nhau, dù sao một người là bố cô, một người lại là người cô thích.

Tô Yên Nhiên hiểu rõ hôm nay bố đến đây nhất định là vì mình.

Tô Yên Nhiên đoán không sai.

Tối hôm qua.

Không biết làm sao chuyện Tô Yên Nhiên và Diệp Viễn kết hôn lại bị nhà họ Tiêu biết.

Người nhà họ Tiêu lập tức gọi điện cho Tô Lâm.

Nhà họ Tiêu chỉ nói một câu, một tháng sau Tiêu Thiên Minh sẽ đến Giang Châu cầu hôn.

Bảo bọn họ phải đảm bảo rằng hôm đó Tiêu Thiên Minh đến Giang Châu cầu hôn, nhà họ Tô có thể cho Tiêu Thiên Minh một cô dâu hoàn chỉnh.

Nếu không nhà họ Tô cũng không cần thiết tồn tại.

Tô Lâm lập tức bị dọa sợ, ông ta vội vàng gọi con trai đang nhậm chức trong chiến bộ ở Giang Bắc, chính là bố của Tô Yên Nhiên - Tô Vân Thanh quay về.

“Diệp Viễn, xin lỗi, là em làm liên lụy đến anh”.

Trong mắt Tô Yên Nhiên tràn đầy nước mắt, không nỡ nhìn Diệp Viễn.

“Yên Nhiên, không cần nói xin lỗi, hôm nay không ai có thể mang em đi!”

Diệp Viễn muốn cử động, nhưng binh lính xung quanh liền giơ họng súng về phía anh.

Tô Yên Nhiên cũng vội vàng ngăn cản Diệp Viễn.

“Diệp Viễn, đừng! Em không muốn để anh bị thương nữa”.

“Đồng ý với em, anh phải sống tốt!”

Nếu như không bị thương, Diệp Viễn tự tin có thể trừng trị được những người này.

Nhưng bây giờ vết thương cũ chưa lành, vừa mới đánh một trận với Tô Vân Thanh, cộng thêm vết thương cũ, bây giờ với thực lực của anh, tuyệt đối không phòng ngự nổi nhiều người và nhiều họng súng như vậy.

Huống chi, cách đó không xa còn có một Tiêu Càn mắt nhìn chằm chằm.

Cuối cùng Diệp Viễn chỉ có thể siết chặt quả đấm, để mặc cho Tô Yên Nhiên bị người nhà họ Tô mang đi.

Lúc này, Diệp Viễn cảm thấy mình thật bất lực, rất khó chịu, ngực giống như có một ngọn lửa không thể giải phóng.

Mắt thấy Tô Yên Nhiên sắp bị đưa lên xe.

Diệp Viễn đột nhiên mở miệng hét lớn.

“Lão già, các người nhớ kỹ, ai dám làm Yên Nhiên bị thương một cọng tóc gáy, tôi đảm bảo nhà họ Tô các người sẽ biến mất khỏi thế giới”.

“Yên Nhiên, em chờ anh, không bao lâu nữa anh sẽ bước vào nhà họ Tô đón em về!”

Tô Lâm khinh thường lời Diệp Viễn nói.

Đùa gì thế, một tên nhãi chỉ nắm ít y thuật, có chút bản lĩnh, nhưng lại không hề có bối cảnh.

Lấy cái gì mà chống lại với nhà họ Tiêu, đối đầu với Tiêu Thiên Minh, quả đúng là làm trò cười cho thiên hạ.

Ngược lại Tô Vân Thanh khẽ liếc nhìn Diệp Viễn.

Còn Tiêu Càn ở bên cạnh lại cười lạnh.

Ông ta biết ngày mai Diệp Viễn sẽ chết.

Bởi vì nhà họ Tiêu đã phái người tới giết Diệp Viễn.

Chuyện Tô Yên Nhiên và Diệp Viễn kết hôn, nhà họ Tiêu sẽ không để bất kỳ ai biết, dù sao cũng giống như tát vào mặt nhà họ Tiêu vậy.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom