• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Qủy Môn Độc Thánh - Thần Y Tu Tiên (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 6-10

Chương 6: Người nhà họ Lâm

Tại nhà của Lâm Phi Phi.

Lý Thiên Vũ vẫn còn đang quấn băng trên đầu, lại một lần nữa thô bạo xé quần áo trên người Lâm Phi Phi, áp cô ta trên ghế sô pha.

Nhưng đúng lúc này, cửa phòng lại mở ra.

Diệp Viễn đi vào trong nhà.

Khi hai người kia nhìn thấy Diệp Viễn vẫn khoẻ mạnh trở về thì đều cảm thấy kinh ngạc.

Nhất là Lý Thiên Vũ, hôm qua, anh ta đã hỏi kỹ tài xế lái xe tải, hắn ta nói Diệp Viễn nhất định là đã chết.

Nhưng tại sao bây giờ Diệp Viễn lại sống sờ sờ trở về thế này.

Tất nhiên, biểu hiện của họ không thể qua mắt Diệp Viễn.

Điều này khiến anh càng thêm nghi ngờ, lái xe tải hôm qua đâm anh là do hai người này thuê tới.

“Đồ khốn ngu ngốc này, sao mày dám quay lại, ông đây giết chết mày!”

Tuy không biết tại sao Diệp Viễn lại không chết, nhưng lúc này Lý Thiên Vũ cũng không quan tâm, anh ta chỉ muốn báo thù chuyện hôm qua.

Anh ta vừa nói, vừa vớ lấy cái gạt tàn ném vào đầu Diệp Viễn.

“Bụp!”

Diệp Viễn vung tay tát mạnh, Lý Thiên Vũ bị tung lên trong không trung rồi đập mạnh vào bàn trà.

Chiếc bàn trà bằng gỗ dày bỗng chốc bị cơ thể của Lý Thiên Vũ đập vào vỡ nát.

Lý Thiên Vũ đau đớn hét lên, rồi nhổ ra mấy cái răng bị gãy trong miệng.

“Thằng ngu này, dừng tay lại”.

Thấy Diệp Viễn vẫn muốn đánh tiếp, Lâm Phi Phi đứng chắn trước mặt Diệp Viễn, bảo vệ Lý Thiên Vũ.

Anh lạnh lùng nhìn Lâm Phi Phi rồi quay người đi vào phòng vệ sinh.

Trong phòng tắm nhỏ chỉ có một cái chăn mỏng, đây chính là nơi mà anh sống trong ba năm qua.

Diệp Viễn lấy một chiếc hộp nhỏ màu đen, không biết làm bằng chất liệu gì từ trong chăn. Nó chính là thứ mà anh lấy được ở Quỷ Môn.

Tuy rằng không biết trong hộp chứa đựng thứ gì, nhưng nếu đã đặt cùng truyền thừa Quỷ Môn, hơn nữa còn dẫn tới cuộc chiến tranh giành với liên minh đoàn hiệp sĩ và phái Bát Kì thì chắc chắn không phải vật tầm thường.

Ba năm nay, Diệp Viễn cũng từng muốn thử mở chiếc hộp này, nhưng lần nào anh cũng bó tay. Chiếc hộp quá chắc chắn, không làm cách nào mở được.

Anh ra khỏi nhà vệ sinh, đang định nhắc đến chuyện ly hôn với Lâm Phi Phi.

Cửa nhà lại bị đẩy ra.

Bố mẹ và em gái của Lâm Phi Phi dìu một ông cụ ngoài bảy mươi tuổi, lưng còng đi vào.

“Ông nội, bố mẹ, sao mọi người lại tới đây?”

Lâm Phi Phi có chút hoảng loạn, bất giác tránh xa Lý Thiên Vũ.

Dù sao, chuyện của cô ta và Lý Thiên Vũ cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, không thể công khai. Nếu để ông nội cô ta biết được thì sẽ cho cô ta một trận.

“Phi Phi, ai đây?”

Vừa vào cửa, Lâm Thiên Hùng, ông nội của Lâm Phi Phi đã nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Lý Thiên Vũ trên sô pha.

Hôm nay, Lâm Thiên Hùng tới nhà Lâm Phi Phi là vì lúc sáng, Ngô Thanh Phong, đại sư Ngô, bậc thầy phong thuỷ có tiếng ở tỉnh Giang Bắc đã chỉ điểm cho ông ta.

Đại sư Ngô nói cho ông ta biết, hôm nay, nhà Lâm Phi Phi có một phúc tinh hạ phàm.

Chỉ cần nhà họ Lâm có thể giữ phúc tinh lại trong nhà thì sau này, dòng họ sẽ giàu có, phát đạt.

Ngoài ra, bên cạnh Lâm Phi Phi còn xuất hiện một tang tinh.

Nếu bọn họ không mau đuổi tang tinh này đi thì không lâu sau, tang tinh này sẽ mang xui xẻo cho nhà họ.

Lâm Thiên Hùng vừa nghe thấy vậy thì không thể ngồi yên mà mau chóng chạy tới.

“Ông nội, anh ấy, anh ấy là bạn học của cháu, Lý Thiên Vũ”.

Lâm Phi Phi bối rối nói. Cô ta tưởng rằng chuyện xấu của cô ta và Lý Thiên Vũ đã bị ông nội biết được nên hôm nay tới đây chất vấn, hỏi tội cô ta.
Chương 7: Thiên sát cô tinh

“Hoá ra là cậu Lý! Chào cậu!”

Lâm Thiên Hùng vội vàng tới trước mặt Lý Thiên Vũ, trịnh trọng chào hỏi anh ta.

Ông ta làm vậy là vì ông ta biết rõ, Lý Thiên Vũ chính là phúc tinh của nhà họ Lâm.

Lúc đến đây, ông ta đã hỏi đại sư Ngô xem ai là phúc tinh, ai là tang tinh nhà họ Lâm.

Đại sư Ngô nói thiên cơ bất khả lộ và còn nói cho ông ta biết thêm một chuyện, phúc tinh là người đến từ phương Bắc và mang vết thương trên mình.

Mà khi vào phòng, ông ta vừa liếc mắt thấy Lý Thiên Vũ quấn băng trên đầu.

Thì đã nhận định, Lý Thiên Vũ này chính là phúc tinh của nhà họ Lâm.

Thái độ của Lâm Thiên Hùng khiến Lâm Phi Phi và Lý Thiên Vũ ngơ ngác.

“Xin hỏi cậu Lý, cậu là người ở đâu?”

Để thêm xác thực thông tin, Lâm Thiên Hùng lại hỏi nơi ở của Lý Thiên Vũ.

Tuy Lý Thiên Vũ cũng thắc mắc không biết vì sao Lâm Thiên Hùng lại hỏi về vấn đề này nhưng vẫn trả lời.

“Cháu là người Lâm Châu!”

Nghe được câu trả lời này, những vết nhăn trên khuôn mặt Lâm Thiên Hùng cũng giãn ra vì phấn khích.

Bởi vì Lâm Châu ở phương Bắc.

“Cậu Lý à, có phải cậu thích Phi Phi nhà chúng tôi không?”

Sau khi chắc chắn Lý Thiên Vũ chính là phúc tinh của nhà họ Lâm, Lâm Thiên Hùng đã mở lời ngay.

“Ông nội, ông nói gì thế, bọn cháu chỉ là bạn học thôi!”

Lâm Phi Phi hoang mang lên tiếng.

Dù sao, bây giờ cô ta vẫn không rõ ông nội cô ta đến đây, tuỳ tiện hỏi Lý Thiên Vũ mấy câu như vậy để làm gì.

Lâm Thiên Hùng là lão hồ ly, ông ta vừa vào phòng, nhìn thấy Lâm Phi Phi và Lý Thiên Vũ ngồi trên sô pha, trên người chỉ quấn một chiếc khăn mỏng, quần áo vương vãi khắp sàn, hơn nữa, trong phòng còn có một mùi đặc biệt, không cần hỏi cũng biết hai người này vừa làm gì.

“Phi Phi, cháu đưa cậu Lý đi thay quần áo đi đã”.

Lúc này, Lâm Phi Phi mới nhớ ra mình chỉ quấn một chiếc khăn thì bỗng chốc đỏ bừng mặt, vội vàng kéo Lý Thiên Vũ vào trong phòng.

“Ông nội, ông vội vàng tới nhà chị cháu làm gì thế, lại còn lấy lòng anh Lý như vậy là sao?”

Em gái của Lâm Phi Phi là Lâm Oánh Oánh tò mò hỏi.

Lâm Thiên Hùng kể lại một lượt những gì mà hôm nay, Ngô Thanh Phong đã nói cho ông ta biết.

Khi bố mẹ và em gái của Lâm Phi Phi nghe được tin này thì bỗng nhiên hiểu ra.

“Ông nội, vậy anh Lý là phúc tinh của nhà mình sao, thế còn tang tinh là ai?”

Lâm Oánh Oánh vừa nói xong thì ánh mắt Lâm Thiên Hùng chiếu thẳng vào Diệp Viễn đang đứng bên cạnh.

Rõ ràng, ông ta đang ám chỉ Diệp Viễn chính là tang tinh.

Từ ba năm trước, sau khi Diệp Viễn và Lâm Phi Phi kết hôn, không những không có chút ích lợi nào.

Mà sau đó, vì Diệp Viễn mà nhà họ Lâm đã trở thành trò cười của bao nhiêu người ở Giang Châu khiến cho tình hình kinh doanh của nhà họ Lâm ngày càng sa sút.

Tới bây giờ, nhà họ Lâm đã bị đẩy ra khỏi hàng ngũ các dòng họ hạng bốn ở Giang Châu, rớt xuống tận đáy.

“Bố, bố thấy con nói đúng không. Diệp ngốc chính là một kẻ xui xẻo. Năm đó, chúng con đã không đồng ý cho Phi Phi lấy nó thì bố lại bắt con bé phải lấy, hại gia đình chúng ta không ngẩng đầu lên được trước mặt ai!”, bố của Lâm Phi Phi, Lâm Hải phàn nàn.

Mà mẹ của Lâm Phi Phi, Vương Phương cũng chợt khóc lớn mà mếu máo nói.

“Phi Phi của chúng ta thật đáng thương! Bị một thằng ngốc làm phí hoài ba năm thanh xuân, lại còn bị người ngoài chế nhạo không biết giấu mặt vào đâu. Bố, bố phải đền bù cho Phi Phi nhà con đi ạ!”

Lâm Thiên Hùng hổ thẹn nói: “Chuyện này là bố sai, là do năm đó bố nghe mấy lời lừa gạt, mới bắt Phi Phi lấy thằng ngốc này, hại con bé ấm ức ba năm. Các con yên tâm, để bồi thường cho Phi Phi, bố quyết định cho con bé quản lý việc kinh doanh của gia đình!”

Nghe thấy thế, Lâm Hải và Vương Phương vô cùng mừng rỡ.

Mà Lâm Oánh Oánh cũng phấn khích vỗ tay hoan hô.

“Trời, thật tốt quá rồi, cuối cùng chị cháu cũng rời xa được thằng ngốc vô dụng kia”.

Mà cuộc nói chuyện của bọn họ, đương nhiên là đã bị Diệp Viễn nghe thấy hết.

Diệp Viễn biết, Lâm Thiên Hùng đã nhận định Thiên sát cô tinh Lý Thiên Vũ là phúc tinh của nhà họ thì thật muốn phì cười.

Diệp Viễn có thể nhìn ra mệnh Thiên sát cô tinh của Lý Thiên Vũ là do trong truyền thừa của Quỷ Môn có cả thuật xem tướng.

Lúc anh quay lại thì đã nhìn ra Lý Thiên Vũ có mệnh trùng khớp với Thiên sát cô tinh. Về sau, những người bên cạnh anh ta sẽ đều phải chết.

Mà anh ta cũng sẽ bị chính mình hại chết.
Chương 8: Cảnh giới Luyện Khí tầng 1

“Oánh Oánh, sao mà vui thế?”

Lúc này, Lâm Phi Phi và Lý Thiên Vũ đã thay xong quần áo đi ra.

“Chị, chị biết không, ông nội đã nói sẽ cho chị tiếp quản công ty của gia đình đấy!”

Lâm Oánh Oánh không thể chờ đợi mà nói cho chị gái nghe tin tốt.

“Ông nội, chuyện đó là thật ạ?”

Lâm Phi Phi khó tin hỏi lại.

Lâm Thiên Hùng gật đầu nói: “Đương nhiên rồi. Ngoài ra, chuyện năm đó là lỗi của ông, ông xin lỗi cháu. Ông biết cháu vẫn luôn không thích thằng ngốc Diệp Viễn, bây giờ cháu có thể ly hôn với nó để đến với người mình thích!”

Lâm Thiên Hùng vừa nói, vừa cố ý nhìn Lý Thiên Vũ.

Vốn dĩ, Lâm Phi Phi vẫn chưa biết làm thế nào để giải thích cho ông nội mối quan hệ của cô ta và Lý Thiên Vũ, không ngờ ông nội lại bảo cô ta ly hôn với Diệp Viễn để đến với Lý Thiên Vũ.

Kết quả này thật không thể tốt hơn.

“Diệp Viễn, anh nghe rõ chưa. Tôi nghĩ anh biết nên làm thế nào rồi chứ?”, Lâm Phi Phi khinh miệt nhìn Diệp Viễn.

“Cầu còn không được!”

Diệp Viễn lạnh lùng cười khẩy rồi đi ra khỏi cửa.

Nửa tiếng sau, trước cổng cục dân chính.

Lâm Phi Phi nhìn chứng nhận ly hôn trong tay, vẻ mặt kích động không thể che giấu.

“Diệp ngốc, từ hôm nay trở đi, cậu đừng dây dưa với Phi Phi nhà chúng tôi nữa. Hi vọng sau này, cậu cũng đừng tới làm phiền Phi Phi! Nếu không tôi sẽ không khách sáo với cậu đâu”, Lâm Hải lạnh lùng nói với Diệp Viễn.

Vương Phương kéo tay Lâm Hải: “Tôi nói cái ông này, ông còn nói mấy lời thừa thãi với loại rác rưởi này làm gì. Bây giờ nó đã không còn liên quan gì tới nhà chúng ta nữa. Ông đừng phí lời làm gì, mau đuổi đồ sâu bọ gớm ghiếc này đi, càng xa càng tốt”.

“Thằng ngốc này, mau cút đi, thối chết đi được, làm ô nhiễm hết bầu không khí!”

Lâm Oánh Oánh bịt mũi, khoa trương nói.

Mà Diệp Viễn chỉ cười nhạt, anh nhìn đám người kia rồi lạnh lùng nói.

“Nhớ kỹ những lời mấy người đã nói hôm nay, hi vọng sau này đừng hối hận!”

Lúc đầu, đám người nhà họ Lâm còn sững sờ, nhưng ngay sau đó lại cười phá lên, giễu cợt.

“Hối hận, chúng tôi sẽ hối hận sao? Ha ha ha…”

“Diệp ngốc, anh thật sự cho rằng mình là nhân vật lớn nào chứ?”

“Chú, dì, đừng so đo với thằng ngốc đó. Hôm nay, cháu đã được gặp chú dì và em, vậy thì cháu xin phép mời gia đình mình một bữa cơm ạ!”, Lý Thiên Vũ lên tiếng.

“Được, tốt lắm, con rể!”, Vương Phương cũng thay đổi luôn xưng hô với Lý Thiên Vũ.

Một đám người ồn ào lên chiếc xe của Mercedes của Lý Thiên Vũ, vội vàng rời đi.

Sau khi rời khỏi cục dân chính, Diệp Viễn đi dọc theo con phố đến chân núi Thanh Long ở ngoại ô.

Diệp Viễn tới nơi này là vì trong không khí ở đây có một lượng nhỏ linh khí Thiên Địa.

Sau ba năm mất trí nhớ và bị thương, công lực của anh đã bị mai một.

Bây giờ, anh đã khôi phục được trí nhớ, thì cũng phải hồi phục lại thực lực của mình.

Bất kể là khi nào, thực lực vẫn luôn là vũ khí sắc bén nhất.

Huống hồ, trên người anh còn mang mối thù đẫm máu phải trả cho những người anh em của điện Thiên Thánh.

“Phái Bát Kì, đoàn hiệp sĩ, nhớ đấy. Sẽ có một ngày đích thân tôi sẽ tới tìm các người!”

Một lát sau, Diệp Viễn tìm thấy một góc hẻo lánh. Anh ngồi xuống, khoanh chân, bắt đầu tu luyện thuật Tu Tiên trong truyền thừa Quỷ Môn.

Ngày hôm sau.

Khi mặt trời vừa lên, sau một đêm tu luyện, Diệp Viễn từ từ mở mắt.

Anh đã thành công bước vào cảnh giới Luyện Khí tầng 1 của công pháp Tu Tiên trong truyền thừa Quỷ Môn.

Nhưng Diệp Viễn vẫn không hài lòng với tốc độ hiện tại, không phải do công pháp của Quỷ Môn quá khó mà là do linh khí Thiên Địa quá ít đối với nhu cầu cấp bách phải khôi phục lại thực lực tới trình độ trước khi mất trí nhớ.

“Xem ra cần tìm thêm chút thuốc để đẩy nhanh tốc độ tu luyện!”

Anh đang nghĩ cách tìm thuốc thì có tiếng chuông điện thoại vang lên.

“Tinh tinh tinh!”

Có người đang gọi tới số điện thoại của anh.
Chương 9: Vào nhà hàng ăn vụng

“Đại sư, tôi là Liễu Huân, cho hỏi bây giờ anh có thời gian rảnh không, tôi muốn mời anh bữa cơm để xin lỗi!”

“Được!”

Diệp Viễn không từ chối, anh còn đang suy nghĩ không biết phải tìm đâu ra những dược liệu đắt đỏ, thì Liễu Huân đã gọi điện thoại tới rồi.

Hơn một tiếng sau, Liễu Huân lái xe đưa Diệp Viễn đến một nhà hàng năm sao tên Hào Đình ở Giang Châu.

“Đại sư Diệp, nhà hàng này do một người bạn tốt của tôi mở, nghe nói đây là nhà hàng đẳng cấp nhất Giang Châu!”

Về chuyện ăn cái gì, Diệp Viễn cũng không quan tâm lắm. Nhớ năm đó khi anh vừa bị đuổi ra khỏi gia tộc còn phải lục thùng rác để tìm thứ gì đó lót dạ.

Lên tầng cao nhất của nhà hàng, tìm được một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, Liễu Huân bèn gọi một dọc những món đặc sắc nhất của nhà hàng.

Sau khi thức ăn được bưng lên, Liễu Huân bèn nói.

“Đại sư Diệp, anh ngồi đây một lát, tôi đi tìm ông bạn mang thêm mấy chai rượu ngon lên đây!”

Liễu Huân vừa đi, Diệp Viễn vô cùng đói bụng đã bắt đầu ăn những món trên bàn.

Bấy giờ, trước cửa nhà hàng, Lý Thiên Vũ đang ôm lấy Lâm Phi Phi đến đây cùng với Lâm Oánh Oánh và bố mẹ Lâm Phi Phi.

Lâm Oánh Oánh chưa từng tới một nhà hàng sang trọng như vậy nên tò mò đảo mắt nhìn khắp nơi, vô tình trông thấy Diệp Viễn cách đó không xa.

“Anh, anh rể! Anh xem kia có phải là tên ăn mày họ Diệp ngu ngốc đó không?”

“Đúng là tên ăn mày đó!"

Lâm Phi Phi nhìn theo ngón tay Lâm Oánh Oánh, tất nhiên cũng nhìn thấy Diệp Viễn.

“Tại sao tên ăn mày thối tha đó lại có thể đến nhà hàng sang trọng thế này?”, Lâm Oánh Oánh có chút tò mò.

“Chắc chắn là không có tiền ăn cơm, tới đây ăn vụng!”, Vương Phương thoáng khinh thường nói.

Sau khi nhìn thấy Diệp Viễn, ánh mắt Lý Thiên Vũ hiện lên vẻ độc ác.

Dường như miệng vết thương bị Diệp Viễn đánh tối qua lại bắt đầu đau.

“Mọi người chờ một lát, tôi đi gọi điện thoại cho người bạn”.

Lý Thiên Vũ quen biết quản lý của nhà hàng này, đó là bạn anh ta.

Chẳng mấy chốc, một người đàn ông đeo gọng kính kim loại vàng, mặc tây trang phẳng phiu đã đi tới.

Quản lý vừa tới đã nhiệt tình chào hỏi.

“Anh Lý, anh tới chỗ tôi sao không gọi trước một tiếng để tôi ra chào đón!”

Nhìn thấy quản lý nhà hàng này có vẻ cung kính với Lý Thiên Vũ như thế, khiến người nhà Lâm Phi Phi cũng thấy hãnh diện lây.

Bất giác, bọn họ đều đứng thẳng lưng lên, ánh mắt nhìn những vị khách khác cũng có vẻ khoe khoang trông thấy.

Tất nhiên Lý Thiên Vũ cũng nhìn thấy sắc mặt bọn họ, anh ta làm bộ như hờ hững nói: “Tôi chỉ tới đây ăn bữa cơm rau dưa, không ngờ lại nhìn thấy trong nhà hàng có thứ ruồi bọ, thật sự khiến tôi hơi khó chịu”.

“Ruồi bọ?”, quản lý thoảng sửng sốt.

Đây là nhà hàng sang trọng và cao cấp nhất Giang Châu này, tuân thủ theo những tiêu chuẩn vệ sinh khắt khe nhất, sao lại xuất hiện ruồi bọ được cơ chứ.

“Tên kia chính là ruồi bọ!”

Lâm Oánh Oánh chỉ vào Diệp Viễn cách đó không xa nói.

“Quản lý à, chuyện này là thế nào vậy, một nơi cao cấp như vậy, sao lại để một tên ăn mày thối nát trà trộn vào ăn vụng như thế?”

Quản lý nhìn thấy Diệp Viễn mặc bộ quần áo của người giao hàng, có sự đối lập hết sức rõ rệt với những vị khách xung quanh.

“Xin lỗi anh Lý, đây là sơ suất của nhà hàng chúng tôi!”

“Mau đuổi tên đó đi đi, không khí ô nhiễm hết cả rồi, sao mà chúng tôi ngồi ăn cơm được!”

Lâm Oánh Oánh vênh mặt hất hàm sai khiến.

Cứ như nhà hàng này là do cô ta mở vậy.

“Đúng đó, cái loại rác rưởi như thế, nói không chừng trên người có một đống vi khuẩn, virus này kia, chúng tôi cũng như những vị khách khác vào ăn bị lây bệnh thì mấy người có chịu trách nhiệm không?”, vẻ mặt Vương Phương cũng vô cùng kiêu ngạo.

Quản lý thoáng cau mày, sau đó lại nói.

“Thật lòng xin lỗi anh Lý, để tôi đi xử lý!”

Nói xong, quản lý bèn đi tới trước mặt Diệp Viễn hỏi.

“Xin lỗi cho hỏi, anh tới đây để dùng cơm đúng không?”

Thái độ của quán lý cũng không tệ, không tin lời từ một phía của nhóm Lâm Oánh Oánh.

“Phải!”, Diệp Viễn gật đầu.
Chương 10: Khách bị mang đi rồi

Diệp Viễn vừa mới nói xong thì Lâm Oánh Oánh đã cười nhạo thành tiếng.

“Ha ha, tên ăn mày thối nát như anh mà cũng tới đây ăn cơm á? Anh có biết đây là đâu không? Đây là nhà hàng đẳng cấp năm sao, thân phận của loại như anh chắc là cả đời cũng không ăn nổi một món ở đây nữa!”

Vương Phương là người tiếp lời: “Đúng vậy, cái loại giao hàng lông bông ngoài đường như cậu mà cũng tới đây ăn cơm, lừa ai thế! Tôi thấy cậu tới đây ăn quịt thì đúng hơn”.

“Mau chút đi, đừng ở đây làm ô nhiễm bầu không khí!”

Giọng Vương Phương rất lớn, các vị khách ăn uống xung quanh cũng bị giọng nói đó làm phiền.

Nhất thời, có một số vị khách cảm thấy khó chịu.

Vài người cảm thấy ngứa mắt với cái vẻ khinh người của Vương Phương và Lâm Oánh Oánh, chủ động lên tiếng đáp trả thay Diệp Viễn.

“Sao, giao hàng thì không phải người hả? Tại sao anh ta lại không được đến đây ăn cơm!”

“Đúng đó, mấy người có cái mặt người nhưng dạ thú, hành động lại khiến con người ta buồn nôn!”

Đột nhiên bị mắng, Vương Phương không thể nhịn được.

“Con mẹ nó cậu nói ai mặt người dạ thú?”

Thấy Vương Phương bắt đầu cãi nhau với khách, quản lý cũng trở nên sốt ruột, dù sao thì khách đến đây ăn đều là những gương mặt nổi tiếng ở Giang Châu, chọc giận bọn họ, thì cái chức quản lý này cũng xem như hết.

Lâm Phi Phi cũng biết mẹ mình khiến nhiều người tức giận, cô ta vội vàng kéo lấy bà mẹ đang muốn nổi bão đi.

“Mẹ à, mẹ làm cái gì thế, đừng có gây rối!”

Vương Phương biết bản thân mình có hơi quá đáng nên trừng mắt nhìn những kẻ mới mắng mình một cái, rồi không nói gì nữa.

“Mong mọi người bớt giận, dì ấy quá xúc động lên lỡ miệng, tôi thay dì ấy xin lỗi tất cả mọi người, thật lòng xin lỗi!”

Quản lý làm dịu cơn tức của những vị khách, rồi nói với Diệp Viễn.

“Thưa anh, nếu như đây đến đây dùng cơm thật thì mong anh hãy thanh toán trước, để những vị khách khác không nghi ngờ anh đến đây để ăn quịt nữa!”

Chiêu này của quản lý là hết sức khéo léo.

Nếu Diệp Viễn có thể trả tiền, thì anh ta không còn gì để nói.

Nhưng Diệp Viễn không có tiền, thì anh ta có thể danh chính ngôn thuận mời Diệp Viễn rời khỏi đây, sẽ không để nhà hàng mang tiếng khinh thường khách hàng.

“Tôi không có tiền, bữa cơm này là do người khác mời!”, Diệp Viễn trả lời.

“Ha ha, mời anh, bản thân anh chỉ là một tên giao hàng mà cũng có người mời anh tới đây ăn cơm hả, anh đùa ai thế. Bản thân anh tới đây ăn vụng đồ thừa của người khác thì nói đại đi!”

Lâm Oánh Oánh như con gà mái đắc thắng, vô cùng hào hứng nói to.

“Quản lý, anh có nghe thấy không, mau đuổi tên này ra ngoài đi!”

Sắc mặt quản lý cũng thay đổi, vung tay gọi hai phục vụ ngoài cửa tới.

“Đưa anh ta đến phòng làm việc của tôi trước! Tôi nghi ngờ anh ta đến để ăn chùa uống chùa!”

Hai phục vụ vội vàng tới kéo Diệp Viễn đi, bản thân anh cũng không phản kháng lại.

Chẳng mấy chốc, hai phục vụ đã dẫn Diệp Viễn tới phòng quản lý.

Bên ngoài, Liễu Huân dẫn theo một người đàn ông trông khá trẻ với bộ quần áo hàng hiệu đi tới chỗ Diệp Viễn vừa ngồi.

Khi nhìn thấy phục vụ đang dọn thức ăn trên bàn thì vội vàng tiến lên hỏi.

“Khách của bàn này đâu rồi?”

Nhân viên nhận ra ông chủ, vội vàng đáp.

“Quản lý Lưu nghi ngờ vị khách này tới ăn chùa uống chùa nên đã bắt người ta vào văn phòng chờ giải quyết rồi!”

Nghe tới đó thì lập tức nổi giận đùng đùng, bản thân anh ta vất vả lắm mới mời được Diệp Viễn, đang định cúi đầu xin lỗi anh.

Thế mà bây giờ, Diệp Viễn anh ta mời tới lại bị người ta bắt vì nghi ngờ đến ăn chùa uống chùa.

“Cái định mệnh, Lưu Phi, ông đây làm thịt cậu!”

Liễu Huân vô cùng tức giận đi về phía văn phòng quản lý Lưu.

Trong phòng Lưu Phi, Diệp Viễn bị hai phục vụ giữ chặt, đứng đó, còn Lý Thiên Vũ thì bắt chéo hai chân ngồi trên sô pha.

Tất nhiên cả nhà Lâm Phi Phi cũng ngồi một bên xem kịch vui.

“Nói đi, anh tới đây để ăn chực đúng không?”

“Tôi đã nói rồi, tôi được người ta mời tới!”, Diệp Viễn vẫn bình tĩnh như trước, nói.

“Ranh con, đến lúc nào rồi mà vẫn còn nói dối thế hả!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom