• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Ông Bố Toàn Năng (1 Viewer)

  • Chương 104-106

Chương 104: Thiếu đòn

Hai người vội vội vàng vàng chạy tới thì thấy một đám đông công nhân đứng vây quanh, thấp giọng bàn luận.

Giữa đám đông, một người đàn ông trung niên đang hổn hển nổi cơn tam bành.

Người đàn ông trung niên này là sếp Vương.

"Các anh làm gì vậy hả?", sếp Vương xắn tay áo lên, chỉ vào mấy thùng hàng dưới đất, bất mãn nói: "Tôi tin tưởng nên mới đặt hàng của các anh, không ngờ các anh lại làm ăn như vậy!"

Thấy vậy, hai người đưa mắt nhìn nhau, Tần Vũ vội vàng bước tới mỉm cười nói.

"Sếp Vương, có chuyện gì thế? Sao lại khiến ông tức giận đến như vậy!"

"Sếp Tần sao? Anh đến đúng lúc lắm, anh xem hàng do công ty anh giao cho tôi đi! Một thùng hàng tôi đặt có sáu mươi hộp thuốc, tôi đã nhắc đi nhắc lại là phải kiện hàng phải nguyên vẹn, không bị hư hại để tôi còn vận chuyển ra nước ngoài, kết quả thì như bây giờ đây... "

Nhìn thấy Tần Vũ, sếp Vương lại tức giận oán trách.

"Anh tự xem đi!"

Theo tầm mắt của sếp Vương, Tần Vũ nhìn những thùng hàng kia, phát hiện bề mặt những chiếc hộp này cái nào cũng có vết xước lớn, có điều đều ở mặt đáy.

Hơn nữa, có thể rõ ràng thấy rằng, nếu một thùng hàng đầy sẽ có đủ sáu mươi hộp, nhưng bây giờ lại xuất hiện rất nhiều khoảng trống bên trong.

"Chuyện ăn bớt ăn xén này là sở trường của công ty các anh nhỉ?"

Sếp Vương một tay chống hông, một tay huơ huơ trên không trung, dáng vẻ tức giận hổn hển.

"Bây giờ tôi cũng không có thời gian tính toán chuyện đền bù với anh nữa, ngày mai tôi phải giao hàng rồi, trong tối nay các anh nhất định phải bổ sung đầy đủ hàng cho tôi!"

Trong kinh doanh, điều quan trọng nhất là chữ tín.

Sếp Vương làm như vậy đã là vô cùng nể mặt rồi.

"Được, được ạ!"

Tần Vũ vội vàng đồng ý, hòa nhã tiễn sếp Vương đi về.

Nhậm Kiến Tường vẫn đứng nguyên tại chỗ, thở dài nhìn những công nhân đang ngơ ngác không biết làm thế nào.

"Anh Nhậm!"

Lúc này, quản lý bước đến, bối rối giải thích: "Lô hàng này tôi đã nhiều lần dặn dò nhất định phải giao đúng giờ, lúc bốc dỡ hàng tôi cũng đã kiểm tra lại một lượt, không có cớ gì lại như thế này”.

Nhậm Kiến Tường không hề tức giận.

Anh vỗ vai người quản lý: "Chỗ dỡ hàng của các anh ở đâu?"

"Cổng công ty!"

Sau khi cân nhắc một hồi, Nhậm Kiến Tường đưa ra phương án: "Anh đi tìm bộ phận an ninh, cổng công ty có lắp đặt camera ẩn, anh đi xem xem có gì bất thường không?"

Quản lý nhanh chóng đi đến bộ phận an ninh.

Sau khi Tần Vũ trở lại, sắc mặt không tốt lắm, có vẻ như đã bị sếp Vương sỉ nhục.

"Cậu không sao chứ? Mình đã phái người đi điều tra rồi! Chậm nhất là trưa hôm nay sẽ có kết quả!", Nhậm Kiến Tường vỗ vai Tần Vũ an ủi.

Tần Vũ uể oải gật đầu.

Sau đó, cả hai ở lại công ty đợi đến trưa, người quản lý đi điều tra còn chưa quay trở lại báo cáo thì Ngô Tuấn đã chạy tới trước với vẻ mặt hớn hở.

Hóa ra tên này theo lời chỉ dẫn của Nhậm Kiến Tường, quay về lập tức tìm mọi cách để có được bát nước tiểu của trẻ sơ sinh, sau đó không dám ăn cơm, uống xong thì nôn thốc nôn tháo ra.

Cuối cùng đã vội vàng chạy tới đây.

"Ân nhân! Anh bắt mạch hộ tôi xem tôi bây giờ đã khỏe chưa?"

Lúc này, một người cao một mét chín mươi như Ngô Tuấn, cúi đầu xuống, trong mắt ngập tràn chờ đợi cầu xin.

Sau khi mỉm cười liếc nhìn, Nhậm Kiến Tường đặt tay lên cổ tay hắn, sau một lúc thì gật đầu.

"Bây giờ tôi có việc gấp cần giải quyết, tôi đã biết rõ bệnh của anh, sẽ kê cho anh một đơn thuốc trước, anh cứ đi bốc thuốc theo đơn, buổi tối lại tới tìm tôi”.

Sao Ngô Tuấn lại dám không nghe theo chứ.

Chỉ là phương pháp trị liệu này quá đặc biệt, trong lòng Ngô Tuấn như có lửa đốt.

Trùng hợp là trước khi Ngô Tuấn đi, người quản lý đã quay trở lại

"Sếp Tần, chính là người này! Tên nhãi này đã xé mười mấy thùng hàng của chúng ta! Còn tiện tay xách đi mất mấy chục hộp thuốc!"

Người quản lý đã sao chép đoạn ghi hình lại, giận dữ chỉ vào một người trong hình.

Tần Vũ và Nhậm Kiến Tường đi lên để xem, phát hiện ra rằng "tên nhãi" trong miệng quản lý chính là Trần Thiếu Phong.

"Ngô Tuấn, anh có muốn tôi chữa khỏi hoàn toàn bệnh của anh không?" Nhậm Kiến Tường quay lại nhìn Ngô Tuấn, người đang rất ngạc nhiên.

Ngô Tuấn liên tục gật đầu, sao lại không muốn chứ? Không muốn thì hắn qua đây làm gì!

"Giúp tôi đánh tên này!", Nhậm Kiến Tường chỉ vào Trần Thiếu Phong trên màn hình: "Hành động phải sạch sẽ!"

Ngô Tuấn hơi do dự.

Dù gì thì hắn cũng đã từng nhận tiền của Trần Thiếu Phong, làm như vậy có vẻ không ổn lắm.

"Làm xong chuyện này, tôi hứa sẽ giúp anh chữa khỏi bệnh trong vòng một tuần”, Nhậm Kiến Tường nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu.

Ngô Tuấn lập tức trở nên kiên định: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"

Nghe vậy, Nhậm Kiến Tường mỉm cười hài lòng.

Mặt khác, tên Trần Thiếu Phong này vẫn còn dương dương tự đắc.

Tuy rằng thủ đoạn có chút đê hèn, nhưng chơi được Nhậm Kiến Tường một vố cũng coi như là đã hài lòng.

Nhưng điều hắn không ngờ tới là đi đêm lắm có ngày gặp ma.

Trần Thiếu Phong mới đi ra ngoài đã bị người ta chặn lại trong con hẻm nhỏ đánh cho một trận.

"Các vị đại ca, tôi đã đắc tội với các anh ở đâu kiến các anh đánh đập tôi đến mức này?", người chân tay yếu ớt như Trần Thiếu Phong sao có thể chịu được một đám người đánh đập như vậy.

"Hỏi tao sao?"

"Chỉ là nhìn mày thấy ngứa mắt, mày bị đánh thì xem như mày xui xẻo!"

Người ta đã nói như vậy, Trần Thiếu Phong cũng chỉ có thể chịu đựng ăn đòn.

Sau khi bị đánh một trận, hắn không thể động đậy nổi, gục trên mặt đất như một xác chết, một lúc lâu sau cũng không thở ra hơi.

"Ai? Mình đã đắc tội với ai chứ!"

Trần Thiếu Phong kêu thảm.

"Mình làm đại diện công ty đã bao nhiêu năm, luôn luôn quang minh chính đại, đâu có đắc tội với ai!"

Bên này, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Ngô Tuấn đưa đoạn video Trần Thiếu Phong bị đánh cho Nhậm Kiến Tường, như con cún con chờ được khen thưởng.

"Tốt lắm, đi theo tôi, tôi dẫn anh đi chữa bệnh”.

Nói xong, Nhậm Kiến Tường bước vào một căn phòng, Ngô Tuấn vội vàng đồng ý đi theo.

Lúc nằm trên giường, lưng đầy kim châm, Ngô Tuấn hơi hoảng hốt vì chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ.

"Ân nhân, anh sẽ không hại tôi chứ?"

Nhậm Kiến Tường không nói gì.

Lúc này, anh nín thở ngưng thần truyền ra một luồng khí thông qua những cây kim châm lặng lẽ đi vào kinh mạch của Ngô Tuấn.

Nếu muốn biết nội tạng của Ngô Tuấn có bị tổn thương hay không, chỉ cần vận chân khí đi vào một vòng là biết được.

Thật ra, hôm qua anh đã chơi Ngô Tuấn một vố, có điều tên này cũng đáng nhận một bài học như vậy.

"Không hại anh đâu, yên tâm đi”.

Đi qua một vòng kinh mạch, Nhậm Kiến Tường phát hiện bên trong cơ thể của tên này có thương tổn ở các mức độ khác nhau, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, nếu không chú ý thì cũng không nhìn ra.

Nhưng về lâu dài, đợi lúc nó trở nên nghiêm trọng, Ngô Tuấn cũng sẽ cách cái chết không xa.

Tìm được đúng vị trí, chân khí trong tay Nhậm Kiến Tường đột nhiên biến sắc, từ thuần khiết ban đầu chuyển sang màu trắng bạc, truyền thẳng vào cơ thể Ngô Tuấn.

Ngô Tuấn thấy Nhậm Kiến Tường chỉ cần phẩy phẩy vài cái, lập tức hắn đã cảm thấy có một luồng khí vô cùng dễ chịu đi vào cơ thể, nhẹ nhàng vỗ về cơ thể hắn.

"Thật thoải mái!", Ngô Tuấn không khỏi kêu lên.
Chương 105: Cứu người

Nhậm Kiến Tường nhanh chóng đâm kim bạc vào cơ thể Ngô Tuấn, chân khí cũng theo kim châm đi vào trong cơ thể Ngô Tuấn.

Ngô Tuấn thoải mái đến mức suýt nữa thì rên lên thành tiếng, Nhậm Kiến Tường đập vào đầu hắn một cái.

"Nghiêm túc đi!"

Ngô Tuấn tủi thân ôm lấy đầu không dám phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.

Nhậm Kiến Tường nín thở tập trung, đưa chân khí của mình hòa với khí tức trong người Ngô Tuấn đi đến đến nơi nội tạng bị tàn phá.

Nếu Vũ Hàn Thảo ở đây thì sẽ thấy rằng chiêu này anh dùng rất giống với chiêu mát xa anh dùng với cô ấy cách đây không lâu.

Thật ra, Nhậm Kiến Tường dùng đặc điểm chân khí anh tu luyện, kết hợp giữa mát xa và châm cứu để vết thương tự chữa lành.

"Ân nhân, cậu làm tôi thoải mái quá, nhưng làm như vậy thật sự có hiệu quả sao?"

Trong tiềm thức của Ngô Tuấn, chữa bệnh sẽ khiến người bệnh đau đớn đến mức chết đi sống lại, chữa bệnh thoải mái như thế này đúng là lần đầu tiên hắn thấy.

"Nếu không có bản lĩnh này thì tôi có bảo anh làm nhiều việc như thế không?", Nhậm Kiến Tường thản nhiên nói.

À? Cũng đúng!

Nghĩ vậy Ngô Tuấn cũng không nói gì thêm nữa.

Nhậm Kiến Tường điều trị mất khoảng một tiếng, Ngô Tuấn có vẻ rất thoải mái, nhưng Nhậm Kiến Tường chữa bệnh giúp hắn lại mướt mát mồ hôi.

"Cần phải có ba đợt điều trị, mỗi tuần anh đến đây một lần, sau ba đợt điều trị tôi đảm bảo anh sẽ khỏi hoàn toàn".

Sau khi dặn dò xong, Nhậm Kiến Tường vẫn ngồi trên ghế để điều hòa khí tức, chầm chậm xoa dịu chân khí của mình xuống.

Phương thức trị liệu cho Ngô Tuấn vừa rồi thật ra anh cũng mới nghĩ ra.

Trong lịch sử y học, rất hiếm khi gặp người bệnh bị tổn thương phần lớn quả tim, Ngô Tuấn là trường hợp đặc biệt, thêm vào đó là thời gian dài tích tụ tạo lên.

Nhậm Kiến Tường định điều trị từ từ nhưng phương pháp điều trị này hiệu quả chậm, hơn nữa Ngô Tuấn cũng sẽ không tin.

Bây giờ cơ thể của Ngô Tuấn cũng thoải mái hơn nhiều, khi cử động các khớp xương cũng không còn phát ra tiếng kêu rắc rắc như lúc trước nữa.

"Thần y! Hiệu nghiệm quá!"

Ngô Tuấn là tên nhà quê, thấy tình huống này cũng không biết nói cảm ơn, suýt chút nữa là quỳ xuống dập đầu trước mặt Nhậm Kiến Tường thôi.

"Không cần khách khí vậy đâu!", Nhậm Kiến Tường đỡ Ngô Tuấn dậy, đầy khí phách.

"Ân nhân, nếu sau này tôi hoạt động quá sức lại gặp tình trạng này thì phải làm sao?", Ngô Tuấn hỏi.

Nhậm Kiến Tường nghe vậy cũng bó tay: "Anh định làm trò ăn trộm ăn cắp cả đời à?"

Nhậm Kiến Tường nói khó nghe nhưng Ngô Tuấn cũng chẳng để ý, hắn thật thà gãi đầu: "Nhà tôi còn có mẹ già tám mươi tuổi, hơn nữa tôi còn có cả một đám đàn em, chúng tôi cũng chẳng được học hành nhiều nên chỉ có thể làm nghề này thôi!"

Nhậm Kiến Tường thở dài, liếc mắt nhìn Ngô Tuấn, quay người lấy mấy tập tài liệu trong ngăn kéo.

"Anh xem thử đi, đây là cam kết của bảo vệ, nếu anh đồng ý thì ngày mai có thể đến đây đi làm".

"Cái gì?"

Mắt Ngô Tuấn sáng rỡ, hắn nhận mở tài liệu ra xem, ánh mắt dán chặt vào chỗ "lương sáu nghìn tệ".

"Sáu nghìn tệ! Cậu trả lương cho anh em chúng tôi mỗi tháng sáu nghìn tệ một người thật sao?"

Ngô Tuấn nghĩ đến việc trước kia chèn ép Trần Thiếu Phong cũng chỉ nhận được ba nghìn tệ của hắn, đi đập phá rượu chè với anh em một bữa là hết rồi.

Bây giờ đi làm việc đứng đắn, lại có lương ổn định, ai mà chẳng đồng ý.

"Ân nhân, cậu thật sự đảm bảo chúng tôi có thể vào công ty làm bảo vệ thật chứ?"

Nhậm Kiến Tường không để ý khẽ cười: "Đương nhiên là được, nhưng trước khi vào thì các anh phải trải qua một đợt đào tạo gian khổ và phải bỏ ngay tính xấu kia đi".

Ngô Tuấn mừng rỡ, hôn chụt một cái vào bản hợp đồng, vội vàng chào tạm biệt rồi rời đi.

Hắn phải về để báo tin tốt cho anh em của hắn.

Nhậm Kiến Tường nhìn xa xăm rồi lắc đầu.

Tần Vũ đến tìm Nhậm Kiến Tường, không ngờ lại thấy Ngô Tuấn vui vẻ nhảy nhót ra về, anh ấy hơi kinh ngạc.

"Cái người này! Chữa khỏi bệnh có cần phải vui thế không, cùng lắm thì sống thêm được mấy chục năm nữa là cùng!"

Sau khi vào phòng, phát hiện Nhậm Kiến Tường cũng đang cười, Tần Vũ trợn tròn mắt.

Nhậm Kiến Tường vỗ vai Tần Vũ rồi đưa bản hợp đồng vừa rồi cho anh ấy xem: "Đây chính là nguyên nhân làm hắn vui vẻ!"

Tần Vũ nhìn lướt qua rồi suy nghĩ điều gì đó.

Dưới sự giám sát của Tần Vũ và Nhậm Kiến Tường, số hàng xảy ra vấn đề đã được thay thế hết, mọi chuyện bên chỗ sếp Vương cũng được giải quyết êm đẹp.

Nhậm Kiến Tường ở nhà yên ổn mới được hai hôm thì đã tới sinh nhật của Diệp Uyên Thư.

Trước đây hai mẹ con không nhắc đến chuyện này với anh, nhưng Nhậm Kiến Tường vẫn nhớ trong lòng.

Đến hôm nay, anh không đi đâu hết, chỉ ở nhà chơi cùng con gái.

"Bố ơi, hôm nay là sinh nhật con, cả nhà mình đi khu vui chơi được không bố?"

Diệp Uyên Thư ôm thú Tụ Linh trong lòng, lanh lợi ngẩng đầu lên nhìn Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường xoa đầu Uyên Thư rồi quay đầu lại nhìn Diệp Yến đang giả vờ không để ý.

Những năm trước chỉ có một mình cô đón sinh nhật cùng con gái, năm nay Nhậm Kiến Tường trở về rồi, cô cũng mong cả nhà được cùng ăn một bữa.

Nhưng những lời này cô không thể nói ra.

Những chuyện này thường sẽ là đàn ông nói trước, nếu cô nói trước thì hơi kỳ cục.

Nhậm Kiến Tường nhìn thấu tâm tư của Diệp Yến, anh lại gần ôm lấy cô: "Không biết cô Diệp Yến xinh đẹp có hứng cùng anh và Thư Thư đi khu vui chơi không?"

Diệp Yến khẽ cười rồi đưa tay đẩy anh ra.

Nhậm Kiến Tường đứng ngoài cửa với con gái đợi vợ trang điểm, lướt tin tức trên điện thoại, ngoài mấy tin đồn của các ngôi sao thì chẳng có tin tức gì thú vị cả.

"Tin tức chán thật!"

Nhậm Kiến Tường thầm than thở trong lòng.

Lúc này một giọng nói ngọt ngào cất lên bên tai: "Em mặc như thế này có được không?"

Nhậm Kiến Tường ngẩng đầu lên theo bản năng, anh lập tức ngây người.

Diệp Yến không mặc những bộ đồ công sở giống ngày thường mà mặc một chiếc váy dài màu xanh lam ôm lấy cơ thể quyến rũ.

Không chỉ như vậy, cô còn đeo sợi dây chuyền xanh lam Nhậm Kiến Tường tặng cho cô, trang điểm nhẹ nhàng, tết tóc xinh xinh, nhìn giống như công chúa bước ra từ trong chuyện cổ tích vậy.

"Mẹ xinh quá!"

Diệp Uyên Thư cũng nhìn ngây ngốc, khẽ kéo tay áo của Nhậm Kiến Tường: "Bố nói xem có phải không?"

Nhậm Kiến Tường ngu ngơ gật đầu.

Diệp Yến thẹn thùng cúi đầu, khuôn mặt đỏ ửng, đi tới cửa định dắt tay con gái.

Nhưng cô chưa kịp nắm lấy tay cô bé thì một bàn tay lớn ấm áp đã nắm lấy tay cô.

"Vợ ơi, chúng ta đi thôi!"

Nhậm Kiến Tường một tay dắt vợ, một tay dắt con, vui vẻ bước ra ngoài.

Thú Tụ Linh ngó đầu ra khỏi cửa, bực bội lăn vài vòng.

"Chỉ biết bắt nạt FA thôi! Ahuhu…"
Chương 106: Đứa trẻ hư

Nhậm Kiến Tường nắm tay Diệp Yến trang điểm rất xinh đẹp và Diệp Uyên Thư đang cầm quả bóng bay vừa mua, vui vẻ đi vào khu vui chơi.

Trong khu vui chơi có rất nhiều trò chơi, nào là bắn súng, tàu lượn, vòng đu quay,...

Bắn súng hơi cũng là sở trường của Nhậm Kiến Tường, đương nhiên anh cũng dùng một vài thao tác vi phạm quy định.

Lúc Nhậm Kiến Tường cầm súng lên, luồng khí thuận theo nòng súng, áp sát viên đạn.

Mỗi lần bắn, luồng khí sẽ thay đổi quỹ đạo của viên đạn sao cho có thể bắn trúng được quả bóng bay như mong muốn.

Chẳng bao lâu sau, Nhậm Kiến Tường đã giành được hết các món quà mà con gái muốn.

"Bố à, bố giỏi quá!"

Diệp Uyên Thư nhìn Nhậm Kiến Tường với ánh mắt long lanh, anh cũng xoa đầu cô bé đầy trìu mến.

"Lúc nào bố cũng xoa đầu con như vậy, làm vậy con không cao được đâu!"

Nhậm Kiến Tường ngay lập tức phì cười, xoa đầu cô bé thêm lần nữa rồi lại thu tay về ngay trước khi cô bé cằn nhằn: "Thư Thư nhà ta như nào cũng xinh, con cứ yên tâm đi!"

Diệp Yến đứng bên cạnh cũng mỉm cười.

Lần này, Nhậm Kiến Tường dù là võ giả nhưng vẫn cam tâm tình nguyện làm chân sai vặt cho hai mẹ con.

Nếu là các võ giả bình thường, có thể họ sẽ thấy hành động của Nhậm Kiến Tường vô cùng nhục nhã, nhưng chỉ anh mới biết rõ, hạnh phúc thường ngày này cũng không dễ có được.

Nhưng khoảnh khắc tươi đẹp này, cũng rất nhiều người đánh mất.

Diệp Uyên Thư rất chung tình với kem, hễ nhìn thấy kem Häagen-Dazs là không bỏ qua được.

Nhậm Kiến Tường nhanh chóng chạy đi xếp hàng mua kem cho con gái.

Diệp Yến và Diệp Uyên Thư ngồi ở hàng ghế bên cạnh, lặng yên dõi theo Nhậm Kiến Tường, ánh mắt vô cùng ấm áp.

Đúng lúc này, có một bàn tay mũm mĩm bất ngờ đưa tới, giật lấy con gấu bông nhỏ đang để trên bàn của Diệp Uyên Thư.

"Bố ơi, bố nhìn con tìm được gì này, nó sẽ là của con!"

Nghe thấy tiếng động, Diệp Uyên Thư lập tức quay người, thấy gấu bông yêu quý của mình đang bị một cậu bé mập mạp ôm trong lòng.

Lúc này, cậu bé đang giơ con gấu bông lên khoe với ông bố cao ráo của mình.

“Mẹ ơi, bạn ấy lấy gấu bông của con rồi!", Diệp Uyên Thư vội kéo tay mẹ.

Diệp Yến chau mày, còn chưa kịp nói gì thì cậu bé đã đẩy Diệp Uyên Thư đang ngồi trên ghế xuống, nói: "Đây là của tớ!"

“Thư Thư!", Diệp Yến hốt hoảng, vội vàng đỡ lấy Diệp Uyên Thư.

Nhưng trán của Diệp Uyên Thư vẫn bị va vào bàn thủy tinh, u lên một cục.

"Mẹ ơi!", Diệp Uyên Thư gọi, mắt ngấn lệ.

Diệp Yến thương con, nét mặt rầu rĩ, nhưng cô cũng không hề trách mắng cậu bé làm sai mà không biết nhận lỗi đó mà quay sang nhìn chằm chằm vào người thân của cậu bé.

"Này anh, con anh lấy đồ chơi của con tôi, lại còn đẩy ngã con bé, phiền anh bảo cậu bé trả lại đồ chơi và xin lỗi con gái tôi!"

Đây vốn là một hành động hợp tình hợp lý của một người mẹ, nhưng nào ngờ, bố cậu bé đứng dậy, nhìn Diệp Yến một lượt.

"Con tôi lấy được đồ chơi là nhờ có bản lĩnh, sao lại phải lại trả lại chứ!"

Vừa nói, hắn vừa nhìn Diệp Yến bằng ánh mắt đê tiện.

"Với cả, người làm mẹ yếu đuối như cô mới để con mình bị bắt nạt, chẳng bằng đi theo tôi, chỉ cẩn chiều ý tôi thì tôi đảm bảo sẽ cho cô một cuộc sống sung túc!"

Ánh mắt Diệp Yến trở nên lạnh lùng, cô đang định phản bác lại.

Nào ngờ đâu, người đàn ông cao to trước mặt lại dám động chân động tay, hắn đưa tay ra sờ soạng Diệp Yến.

"Mẹ ơi!"

Diệp Uyên Thư còn nhỏ, vẫn không hiểu có chuyện gì, nhưng cũng cảm giác được đối phương có ý đồ không tốt với mẹ bèn đẩy tay hắn ra.

"Con bé này, không dạy cho một bài học thì không biết thế nào là trời cao đất dày mà!"

Ánh mắt của người đàn ông rất dữ tợn, hắn giơ tay định tát Diệp Uyên Thư.

"Cút đi!"

Trong tích tắc, một cú đấm thẳng mặt người đàn ông, hắn ôm mặt, ngã sõng soài dưới đất.

Người đấm hắn chính là Nhậm Kiến Tường, tay còn lại của anh còn đang cầm cốc kem, bên trong còn có quả cầu socola mà Diệp Uyên Thư thích ăn.

"Dám ăn hiếp vợ và con gái tôi, chán sống rồi sao?”

Nhậm Kiến Tường nhìn kỹ người đàn ông ngã sõng soài dưới đất một lượt rồi đưa cốc kem cho con gái.

"Vợ à, để em chịu uất ức rồi, em đưa Thư Thư sang kia ngồi đi, chuyện ở đây cứ để anh giải quyết”.

Nhậm Kiến Tường giấu đi vẻ bực bội trên gương mặt, đưa kem cho Diệp Uyên Thư xong, quay sang nhẹ nhàng an ủi Diệp Yến.

Diệp Yến vẫn không yên tâm, dặn dò anh vài câu: “Anh đừng đánh thậm tệ quá, ít nhất cũng phải để cho họ chút liêm sỉ, họ còn đi cùng trẻ con đấy!”

"Hừm! Một đứa trẻ hư thường do ảnh hưởng từ bố mẹ của chúng, nếu không dạy cho hắn một bài học thì hắn sẽ không biết trời cao đất dày là gì!”

Nhậm Kiến Tường hừ lạnh một tiếng, Diệp Yến biết anh nói đúng nên cũng không nói thêm nữa, bế Diệp Uyên Thư đi sang một bên.

Lúc này, người đàn ông vừa ngã dưới đất cũng đã bò dậy, nhìn chằm chằm Nhậm Kiến Tường bằng ánh mắt căm thù.

"Mẹ kiếp! Sống bao nhiêu năm rồi, chưa bao giờ có ai dám đánh tôi cả!”

Người đàn ông nhăn mặt, vừa nói vừa hoằm hoằm nhìn Nhậm Kiến Tường, hệt như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy!

Mọi người xung quanh cũng tản dần ra, chỉ đứng bên cạnh nhìn, không dám tiến lên trước ngăn lại.

Dù gì thì cánh tay của người đàn ông này cũng rất săn chắc, chỉ cần tung một cú đấm thì người thường chắc chắn sẽ không chịu nổi.

"Chỉ dựa vào chân tay nhỏ bé của cậu mà dám một mình đấu với tôi sao, đúng là chán sống mà!”

Người đàn ông không nói nhiều, nhân lúc Nhậm Kiến Tường không chú ý liền giáng một cú đấm.

Ngay lập tức, người xung quanh cũng ồ lên, ánh mắt đầy lo lắng đổ dồn về phía Nhậm Kiến Tường.

"Bố ơi, cố lên!”

Đứng cách đó không xa, Diệp Uyên Thư khẽ cổ vũ cho Nhậm Kiến Tường.

Người đàn ông cứ tưởng rằng cú đấm của mình có thể đánh gục được Nhậm Kiến Tường, thậm chí còn mường tượng ra cảnh anh nằm sõng soài dưới đất, đầy nhục nhã.

Nào ngờ, Nhậm Kiến Tường lại có thể né được cú đấm đó.

Không những né kịp mà anh còn thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ trong phút chốc đã xuất hiện ngay sau lưng hắn ngay lúc hắn còn chưa kịp phản ứng lại.

Ngay lập tức, người đàn ông hoảng hốt, đứng ngây tại chỗ.

Trong lúc mơ màng, hắn còn thấy Nhậm Kiến Tường lấy tay bám chặt vào vai hắn.

Và rồi, tiếp sau đó, vai của hắn hệt như bị bóp nát, đau dữ dội, hắn ngã khụy xuống đất đầy thê thảm, mất hết hình tượng.

"Đau quá! Đau quá..."

Người đàn ông hệt như một con giun đất, quằn quại liên tục, nhưng không hề làm giảm được cơn đau ở vai.

Cậu bé mập mập đang ngồi ngây người bên cạnh, nước mắt ngắn nước mắt dài, liên tục gọi bố.

Nhậm Kiến Tường ngồi xuống, trước ánh mắt đầy sợ hãi của cậu bé, anh khẽ ấn tay vào trán cậu bé, ghé sát người lại rồi khẽ nói.

"Lần sau cháu còn dám làm vậy thì cháu sẽ bị đánh thảm hơn thế này đấy!”

"Hic!”

Cậu bé òa khóc.

Anh đứng dậy, thản nhiên nhìn bọn họ môt jcasi rồi quay người dắt vợ con rời đi.

Bảo vệ của khu vui chơi, khi nhận được tin báo đã đưa hai bố con hắn đến bệnh viện.

Nhậm Kiến Tường nắm tay Diệp Yến, trên đường đi, anh chợt cảm thấy có chút hối hận.

"Ban nãy có quá đáng quá không nhỉ?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom