• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Ông Bố Toàn Năng (1 Viewer)

  • Chương 114-115

Chương 114: Đạt được thỏa thuận

Mặc dù không hiểu chuyện này liên quan gì đến việc chữa bệnh nhưng Trương Thiên Thu vẫn lịch sự trả lời.

Giá nhà của khu biệt thự Hoa Viên Thành rất đắt, nghe thấy con số đó cũng đủ khiến người ta giật mình rồi.

Nhậm Kiến Tường không ý kiến gì, tiếp tục đi quan sát, sau khi dạo một vòng nữa anh bước tới trước mặt Trương Thiên Thu.

"Được rồi!"

"Được rồi sao?"

Tần Vũ và Trương Thiên Thu đều kinh ngạc đáp lại.

Nhậm Kiến Tường gật đầu: "Bệnh của anh thật ra rất dễ chữa, chỉ là không biết anh có chịu hay không thôi".

"Anh nói thử xem!"

Nghe vậy Trương Thiên Thu bảo Nhậm Kiến Tường nói tiếp, xem ra anh ta cũng không phải là người quá ngang ngược.

Nhậm Kiến Tường gật đầu nói: "Trong thời gian chữa trị phải dừng công việc livestream của anh lại, chuyển ra khỏi căn nhà này".

Tần Vũ khó tin nhìn Nhậm Kiến Tường.

"Cần bao lâu?", Trương Thiên Thu không phản bác lại ý kiến của Nhậm Kiến Tường mà chỉ thản nhiên hỏi lại.

"Một tuần, cơ thể anh bây giờ đã vô cùng suy nhược, tôi phải tìm được phương pháp để điều dưỡng lại cơ thể của anh".

Nhậm Kiến Tường nói rất chắc chắn, thật ra trong lòng anh vẫn còn đang do dự.

Nguyên nhân bệnh của Trương Thiên Thu không phải ở cơ thể mà xuất phát từ tâm lý.

Nhậm Kiến Tường làm vậy, thật ra là muốn anh ta tách khỏi môi trường hiện tại để đạt được mục đích điều dưỡng lại cơ thể.

Nếu như thất bại anh cũng bó tay.

Nhưng không ngờ Trương Thiên Thu rất phối hợp với anh, xem ra căn bệnh này đã giày vò anh ta rất lâu rồi.

"Nhưng mà tôi phải chuyển đi đâu?", Trương Thiên Thu thắc mắc, anh ta đâu còn căn nhà nào khác.

"Tần Vũ, mình nhớ lúc trước cậu có mua một căn nhà rộng một trăm năm mươi mét vuông, hai người thấy ổn thì có thể ở cùng nhau".

"…?"

Trong đầu Tần Vũ hiện lên một dấu hỏi chấm to đùng, anh ấy lập tức phản ứng lại.

Haha! Hôm nay lại là một ngày làm lốp xe phòng hờ của Tần Vũ.

Trương Thiên Thu nói được làm được, sau khi đồng ý, anh ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Lúc này Nhậm Kiến Tường và Tần Vũ mới thấy, mặc dù biệt thự Trương Thiên Thu ở khá nhỏ nhưng đồ đạc lại rất nhiều.

"Nếu anh ta thật sự đến chỗ mình ở, thì riêng chỗ đồ đạc này cũng có thể mua đứt căn phòng cửa mình rồi!"

Tần Vũ vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ nói.

"Nói đi cũng phải nói lại, cậu có chắc có thể chữa khỏi bệnh cho anh ta không? Chém gió kinh thế nhỡ đến lúc đó không làm được phải làm sao!"

Tần Vũ vô cùng lo lắng.

Nhậm Kiến Tường lại rất bình tĩnh.

"Cậu cứ yên tâm đi, cậu chăm sóc người ta cho tốt thì chuyện làm ăn sau này cứ gọi là phất lên như diều gặp gió".

Đây cũng có thể gọi là hy sinh vì lợi ích của công ty.

Tần Vũ gật đầu.

Tần Vũ đang giúp Trương Thiên Thu thu dọn đồ đạc, còn Nhậm Kiến Tường thì lại nhận được cuộc gọi của Vũ Hàn Thảo.

"Nhậm Kiến Tường, anh có thời gian không? Ông nội tôi muốn gặp anh!"

Nhậm Kiến Tường có thể nghe ra giọng nói của Vũ Hàn Thảo có chút không vui.

Suy nghĩ một chút, Nhậm Kiến Tường quyết định giải quyết chuyện của Vũ Hàn Thảo xong trước rồi mới tính đến chuyện của Trương Thiên Thu.

Đến lúc anh vội vàng chạy đến nhà họ Vũ mới thấy tình hình còn nghiêm trọng hơn anh tưởng tượng nhiều.

Bệnh của ông cụ Vũ lại tái phát rồi.

Vũ Hàn Thảo khóc hết nước mắt nhưng giọng nói vẫn rất điềm đạm.

"Anh Nhậm, thật sự xin lỗi anh!", Vũ Hàn Thảo vừa nói vừa khóc thút thít, đôi mắt sưng húp như quả cà chua.

Nhậm Kiến Tường không biết nên nói gì chỉ bước tới ôm cô ấy một cái.

"Không sao đâu, để tôi xem cho".

Lúc này ông cụ Vũ đang nằm trên giường bệnh, xung quanh toàn là máy móc hiện đại, bên trên máy hiện thị những thông số sức khỏe của ông cụ Vũ.

Nhậm Kiến Tường xem qua một lượt, anh thấy tình trạng hiện tại của ông cụ Vũ không hề khả quan chút nào.

Khuôn mặt ông cụ Vũ trắng bệch nằm hôn mê, Nhậm Kiến Tường khẽ chạm vào cổ tay của ông cụ.

Anh nhanh chóng thu tay lại rồi thở dài một hơi.

Trong lòng Nhậm Kiến Tường rất rõ, e là lần này ông cụ Vũ đã đến cực hạn rồi, mạng sống cũng chẳng kéo dài được bao lâu nữa.

Chỉ là bây giờ nội bộ nhà họ Vũ rất phức tạp, bây giờ mà Vũ Hàn Thảo thừa kế nhà họ Vũ thì cũng không phải là chuyện tốt.

Nhậm Kiến Tường im lặng suy nghĩ.

Nhưng cho dù có thế nào thì anh vẫn chắc chắn một điều đó là sau khi ông cụ Vũ tỉnh lại thế nào cũng sẽ bảo vệ Vũ Hàn Thảo.

Anh không biết đến bây giờ ông cụ Vũ đã lập di chúc cho Vũ Hàn Thảo chưa.

Bây giờ phải làm sao cho ông cụ Vũ tỉnh lại để dặn dò việc di chúc và nói lời trăng trối với Vũ Hàn Thảo thì ông cụ mới yên tâm ra đi được.

"Có thành công không thì phải dựa vào mày rồi", Nhậm Kiến Tường lấy một cây kim bạc từ trong túi ra rồi khẽ đâm vào huyệt thiên nguyên của ông cụ Vũ.

Muốn căn chuẩn huyệt vị này phải rất tỉ mỉ, không được lệch quá nhiều.

Hơn nữa, lúc ghim kim phải dùng chân khí để kéo dài tính mạng.

Chân khí của anh vừa đi vào thì ông cụ Vũ đã hơi tỉnh lại.

"Có chuyện gì vậy? Sao tôi lại nằm ở đây?"

Ông cụ Vũ mê man một lúc rồi quay lại nhìn Nhậm Kiến Tường.

"Tôi lại phát bệnh nữa sao?"

Nhậm Kiến Tường thu hồi lại chân khí, ông cụ Vũ lập tức phun ra một ngụm máu đen rồi ho dữ dội.

Nhậm Kiến Tường vội vàng đặt tay lên cổ tay của ông cụ Vũ rồi đưa chân khí vào người ông cụ.

"Tôi đúng là không nhìn nhầm cậu, cậu là một kỳ tài thông minh sẵn có!"

Ông cụ Vũ vừa ho húng hắng vừa khen Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường biết ông cụ Vũ không tỉnh táo được bao lâu nữa nên vội vàng nói tình hình hiện tại cho ông cụ.

Ông cụ Vũ im lặng một lúc lâu.

Lâu đến mức Nhậm Kiến Tường tưởng ông cụ đã ngất đi, ông cụ Vũ thở dài một hơi rồi bảo Nhậm Kiến Tường đi tìm một cái hộp nhỏ giấu sau bức tranh treo trên tường rồi lấy bức thư trong đó ra.

"Đây là di thư, tôi không ngờ ngày này lại đến sớm như vậy!"

Ông cụ Vũ thở dài rồi nói: "Có một số chuyện đúng là người tính không bằng trời tính".

Nhậm Kiến Tường im lặng.

"Nhậm Kiến Tường, cậu phải giúp tôi!", ông cụ Vũ nắm lấy tay Nhậm Kiến Tường nói: "Chỉ cần cậu đồng ý thì kiếp sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp cậu!"

Nhậm Kiến Tường cảm thấy nếu anh đồng ý chuyện này thì sẽ gánh nặng trùng trùng, anh hơi lo lắng.

"Tôi mong cậu có thể trở thành phó gia chủ của nhà họ Vũ, giúp tôi chăm sóc Vũ Hàn Thảo, mặc dù con bé rất mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ là một cô gái mới bước vào đời, một mình chắc chắn sẽ không gánh vác được, cho nên tôi mong cậu có thể giúp tôi chăm sóc con bé!"

Ông cụ Vũ bắt lấy tay Nhậm Kiến Tường, nhìn anh với ánh mắt van xin.

Lúc này Nhậm Kiến Tường cảm thấy vô cùng khó xử.

Không phải là anh không muốn giúp ông cụ Vũ mà là chuyện này thật sự rất rắc rối.

Anh và nhà họ Vũ không có chút quan hệ gì, vô duyên vô cớ xen vào chuyện của người ta thì rất không công bằng với người nhà họ Vũ.

"Vũ Hàn Thảo, cô ở đây làm gì vậy?"

Nhậm Kiến Tường và ông cụ Vũ đang nói chuyện thì bên ngoài có tiếng nói.

Nhậm Kiến Tường lập tức nhìn ra bên ngoài, dáng vẻ phòng bị.

"Chờ chút!", giọng nói của Vũ Hàn Thảo vang lên mang theo sự lo lắng và căng thẳng: "Ông nội đang ở bên trong chữa bệnh, không thể vào trong!"
Chương 115: Che chở

"Ông nội? Già như vậy cũng sắp đến lúc phải nằm quan tài rồi, chúng tao vào thăm chút thì sao chứ?"

Tiếng cười đùa vang tới, đó là Vũ Mạc Sầu, con cháu trực hệ nhà họ Vũ.

“Sao anh lại có thể nói như vậy chứ?", Vũ Hàn Thảo ngay lập tức bực mình: "Tiểu Tường! Tiểu Tường!"

"Ha ha... mày vẫn muốn tìm thằng ngốc đó sao? Nó đã bị bọn tao nhốt vào rồi!", Vũ Mạc Sầu cười lớn.

Trong phòng, ông cụ Vũ khẽ thở dài.

"Lúc trước cậu cứu tôi một lần, giải quyết được chuyện của gia đình tôi, nhưng vậy thì đã sao chứ? Nếu tôi chết đi, chúng nó sẽ tìm mọi cớ để giành lấy toàn bộ tài sản nhà họ Vũ".

Nhậm Kiến Tường không nói gì nhưng trong lòng cực kỳ khó chịu.

"Này! Anh làm gì vậy, tôi nói cho anh biết, anh đừng có mà tùy tiện xông vào, ông nội còn đang ở trong đó đấy!", ngoài cửa, Vũ Hàn Thảo đanh giọng quát.

Nhậm Kiến Tường cũng hơi cuống, nhìn dáng vẻ già nua của ông cụ Vũ, anh bèn đồng ý nhận lời.

"Được rồi, tôi đồng ý, từ giờ về sau tôi sẽ trợ thủ đắc lực của nhà họ Vũ, giúp Vũ Hàn Thảo quán xuyến mọi chuyện của nhà họ Vũ cho thật tốt".

Nói rồi, Nhậm Kiến Tường lại ngập ngừng chốc lát rồi nói tiếp: "Nhưng tôi chỉ có một yêu cầu, sau khi Vũ Hàn Thảo hai mươi tám tuổi, tôi sẽ ủng hộ việc cô ấy rời đi, giúp Tiểu Tường trở thành chủ nhà họ Vũ, ông không được ép buộc cô ấy, bắt cô ấy cả đời ở nhà họ Vũ".

Ông cụ Vũ nhìn anh chằm chằm, gật đầu đáp: "Cậu mới là bạn tốt của con bé Vũ Hàn Thảo! Cậu đỡ tôi đứng dậy đi, kiếp sau, nhà họ Vũ sẽ đền áp công ơn cho cậu thật hậu hĩnh!"

Nhậm Kiến Tường cũng biết với sức khỏe hiện giờ, ông cụ Vũ không gắng chịu được lâu nữa, anh vẫn tăng chân khí lên, cố gắng để ông cụ Vũ có thể đi lại được.

“Cảm ơn cậu!", ông cụ Vũ được Nhậm Kiến Tường dìu ra đến cửa, kéo cửa ra rất dứt khoát.

Vũ Mạc Sầu nhíu mày, nhìn về phía vai của Vũ Hàn Thảo hệt như muốn đánh nhau với cô ấy.

Sau lưng còn có một đoàn người, đều là thuộc hạ của Vũ Mạc Sầu.

"Ai mà lại láo xược ở đây? Đúng là tôi có bệnh nhưng chưa chết đâu!", ông cụ Vũ mượn chân khí của Nhậm Kiến Tường quát lên.

Vũ Mạc Sầu sững người, buông tay ra.

Thấy ông cụ Vũ vẫn còn khỏe, khóe mắt Vũ Hàn Thảo ngấn lệ, đỏ ửng, vội chạy tới đỡ ông cụ: "Ông à, bọn họ bắt nạt cháu!"

“Cháu yêu, đừng sợ!", ông cụ Vũ khẽ xoa tay vỗ về Vũ Hàn Thảo, nói tiếp: "Ông đã nghe thấy cả rồi".

Đám người Vũ Mạc Sầu ai nấy cũng đều tỏ vẻ thấy vọng.

“Nào, đi tìm Tiểu Tường, kêu tất cả người nhà họ Vũ tới đây đi", ông cụ Vũ vừa ho vừa nói.

Đám người Vũ Mạc Sầu quay sang nhìn nhau, trong lòng có linh cảm sắp có chuyện không hay.

Chẳng bao lâu sau, người nhà họ Vũ đã tập trung đông đủ ở phòng khách, ngơ ngác nhìn nhau, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Hôm nay tôi gọi mọi người đến đây là để thông báo một vài chuyện", ông cụ Vũ ngồi ở chỗ ngồi cao nhất, vừa ho vừa nói.

Vũ Mạc Sầu đứng ở một bên, vẻ mặt vô cùng khó coi.

"Ông à, chẳng phải ông đang bệnh nặng sao? Sao ông không nghỉ ngơi đi, lại cố dậy làm gì? Làm vậy không tốt cho sức khỏe đâu?"

Một cô gái khá xinh đứng bên cạnh không kìm lòng được mà chen lời, ông cụ Vũ khẽ nắm chặt lấy cổ tay Nhậm Kiến Tường.

Ông cụ định nhân cơ hội này để xem ai là người đáng tin, ai là người cần phải giải quyết.

"Đúng vậy, nhưng kẻ già nua sắp chết như tôi cũng không thể nào bỏ mặc cả nhà họ Vũ này được, có một vài chuyện, trước khi nhắm mắt xuôi tay, tôi phải bàn giao lại cho rõ".

Ông cụ Vũ ho vài tiếng, cầm khăn tay đã dính máu che miệng.

Vũ Hàn Thảo vẫn đứng ở cạnh hai người, bỗng nhiên, cô ấy chợt hiểu ra điều gì đó.

"Thứ nhất, kể từ giờ trở đi, Vũ Hàn Thảo sẽ là người thừa kế nhà họ Vũ, chắc hẳn mọi người cũng không hề xa lạ gì nữa, người đứng cạnh tôi lúc này, tên là Nhậm Kiến Tường, ba mươi phần trăm cổ phần của nhà họ Vũ sẽ chuyển nhượng cho cậu ấy, số còn lại sẽ đứng tên Vũ Hàn Thảo, cháu trai Tiểu Tường của tôi cũng sẽ ở bên cạnh Hàn Thảo".

Ông cụ nói xong, tất cả mọi người bắt đầu xôn xao.

"Ông cụ, nhưng Nhậm Kiến Tường này là người ngoài mà!"

"Đúng vậy! Nhưng cậu ấy đã từng cứu sống tôi, so với con cháu ngoài mặt ngon ngọt, bên trong mưu mô xảo quyệt này thì cậu ấy là một người tốt, đáng để gửi lòng tin".

Người vừa đặt câu hỏi lặng lẽ núp trong đám đông.

"Thứ hai, Vũ Mạc Sầu và những người khác phải tách ra khỏi nhà họ Vũ".

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều im lặng.

Linh cảm có chuyện không hay của Vũ Mạc Sầu đã thành hiện thực, phản ứng đầu tiên của hắn là không chấp nhận nổi.

"Ông cụ, sao lại thế chứ! Chỉ vì mấy lời ban nãy của cháu thôi sao?", Vũ Mạc Sầu hậm hực nói: "Hồi đầu nếu không phải cháu thì ai có thể giúp ông quán xuyến nhà họ Vũ chứ?"

"Tất nhiên, Vũ Mạc Sầu không phải tay trắng ra đi, cậu ta có thể chuyển ba mươi phần trăm cổ phẩn của nhà họ Vũ thành tiền mặt và mang đi cùng".

Ông cụ Vũ không thèm để ý đến hắn, tự mình nói.

"Cháu không đồng ý!"

Vũ Mạc Sầu quả quyết chen ngang.

Nhớ lại những gì hắn đã làm với Vũ Hàn Thảo, Nhậm Kiến Tường cười khẩy, nhìn chằm chằm hắn.

"Không đồng ý thì có thể làm thử xem, nếu anh có thể đánh thắng được tôi thì ông cụ Vũ sẽ không còn thành kiến với anh nữa".

Nói rồi, Nhậm Kiến Tường không giấu giếm chân khí sơ kỳ Hư Vô của mình nữa, áp bức mạnh hệt như đế vương, khiến tất cả mọi người đều không thở nổi.

Vũ Mạc Sầu lập tức kinh hãi.

“Hàn Thảo, Kiến Tường, từ giờ trở đi, nhà họ Vũ sẽ giao lại cho hai cháu!", ông cụ Vũ khẽ vỗ vai hai người.

Bỗng có tiếng khóc thút thít vang đến.

"Ông ơi! Ông sắp đi đâu thế, ông không cần Tiểu Tường rồi sao?"

Tất cả mọi người đều nhìn về hướng có tiếng khóc thì thấy đó chính là Tiểu Tường vừa bị nhốt lại.

Lúc này, không biết cậu bé đã chạy ra từ ngóc ngách nào, trông rất nhếc nhách, gương mặt nhem nhuốc rúc vào lòng ông cụ Vũ.

"Ông ơi, ông không cần cháu nữa ạ?"

Tiểu Tường khóc lớn.

Ông cụ Vũ nhẹ nhàng xoa mặt Tiểu Tường, khẽ nói: "Nếu ông đi rồi, Tiểu Tường phải ngoan ngoãn nghe lời chị Hàn Thảo, chị ấy sẽ che chở, chăm sóc cháu thật tốt".

Vũ Hàn Thảo cũng đã khóc không thành tiếng.

Nhậm Kiến Tường ở bên cạnh, mặt lạnh tanh, trong lòng không khỏi buồn phiền.

Sinh - lão - bệnh- tử, đâu là nguyên tắc của số mệnh.

Cho dù anh có mạnh mẽ đến cỡ nào thì cũng không thể nào đi ngược lại nguyên tắc đó được.

"Đi thôi!"

Ông cụ Vũ xúc động nói một tiếng, tất cả mọi người đều im lặng.

Nhậm Kiến Tường thả lỏng tay đang truyền chân khí, lặng nhìn ông cụ Vũ đang nhắm mắt, thở dài một hơi.

"Nhậm Kiến Tường, mày chỉ là người ngoài, mày có tư cách gì quản chuyện nhà họ Vũ của tao chứ?"

Trong khi mọi người đang vô cùng đau xót thì Vũ Mạc Sầu lại hét lên.

Hồi trước, Nhậm Kiến Tường còn nể mặt ông cụ Vũ, nhưng lúc này, anh nhìn chằm chằm Vũ Mạc Sầu với vẻ u ám.

"Nếu không sợ chết thì anh có thể thử xem!"

Mấy thuộc hạ của Vũ Mạc Sầu thấy bản lĩnh toát ra từ người Nhậm Kiến Tường cũng đồng loạt lùi về sau một bước.

"Mày... chúng mày!", Vũ Mạc Sầu thấy thuộc hạ sợ hãi lùi bước, hắn cũng không còn chút sức mạnh nào nữa.

"Cút! Mau cút khỏi nhà họ Vũ đi!", Nhậm Kiến Tường tức giận quát lên, nói tiếp: "Nếu không tôi sẽ khiến anh chết không toàn thây!"

Bị Nhậm Kiến Tường dồn đến bước đường cùng, Vũ Mạc Sầu ngây người, kinh ngạc nhìn mọi người xung quanh, không có ai đứng ra giúp hắn.

"Nếu để hắn quán xuyến nhà họ Vũ này, các người sẽ phải hối hận!"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom