• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Ông Bố Toàn Năng (2 Viewers)

  • Chương 125-127

Chương 125: Thần y

Viện trưởng Ngô thấy động tác của Nhậm Kiến Tường hơi do dự.

Như vậy có nghĩa là không được sao!

Nói như vậy là trong lòng Nhậm Kiến Tường thật ra đã biết với năng lực của Diệp Tri Thu chắc chắn không thể chữa khỏi cho bệnh nhân này.

Diệp Tri Thu nhìn viện trưởng Ngô rồi quay ra nhìn những người khác, hắn lập tức hiểu ra tất cả.

"Nhậm Kiến Tường! Tôi nói là tôi có thể cứu người này mà, anh không biết chữa cũng không chịu cho tôi thử, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn bệnh nhân chết sao?"

Diệp Tri Thu định nói đạo lý với Nhậm Kiến Tường, nhưng hắn đã đánh giá thấp nhân phẩm của anh rồi.

"Trước khi không chắc chắn tôi sẽ không để anh tùy tiện làm gì bệnh nhân đâu".

Nhậm Kiến Tường vén chăn lên chỉ vào mạch máu mỏng dính của bệnh nhân.

"Bệnh nhân này tuổi đã cao, hơn nữa mạch máu cũng rất yếu, trên cơ thể có rất nhiều vết thương, nếu làm phẫu thuật linh tinh thì chỉ làm gia tăng tốc độ tử vong của bệnh nhân thôi!"

Viện trưởng tiến lên rồi khẽ sờ vào mạch máu của bệnh nhân thì thấy đúng thế thật.

Diệp Tri Thu đứng hình.

"Diệp Tri Thu, cậu có biết khám bệnh không hả? Lão nguyên soái mà có xảy ra chuyện gì thì mạng của cậu cũng không giữ nổi đâu!"

Viện trưởng Ngô thầm nghĩ: "May mà sa thải thằng nhóc này rồi, nếu để cậu ta khám bệnh ở đây không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa".

Diệp Tri Thu bị nói đến nỗi đỏ cả mặt, đang định phản bác lại thì thấy Nhậm Kiến Tường khẽ nắn kinh mạch của bệnh nhân.

"Anh nói tôi không biết chữa, chẳng lẽ anh biết sao?", Diệp Tri Thu không phục nói.

Hắn hỏi đúng vào điểm trọng điểm.

Nhậm Kiến Tường thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho người này.

"Có thể cứu nhưng với một điều kiện".

Vừa nói Nhậm Kiến Tường vừa bảo viện trưởng rút cây kim đang cắm trên tay lão nguyên soái ra.

"Quá trình chữa bệnh có thể công khai nhưng thời gian rất dài, tôi phải chắc chắn rằng không xảy ra tình trạng đang chữa trị thì có người xông vào quấy rầy một lần nữa".

Nhậm Kiến Tường vừa nói xong thì ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía Diệp Tri Thu.

Đôi mắt Diệp Tri Thu rực đỏ, một mặt là vì hắn cảm thấy xấu hổ vì chuyện trước đó, mặt khác hắn thật sự muốn xem rốt cuộc Nhậm Kiến Tường có bản lĩnh gì.

"Không cần phải để ý đến tôi!", Diệp Tri Thu nhận lời.

Nhậm Kiến Tường quay đầu lại rồi làm tư thế mời mọi người ra khỏi phòng bệnh.

"Mọi người ở đây cũng sẽ ảnh hưởng đến tôi, nên tôi mong mọi người hãy để cho tôi một mình yên tĩnh chữa bệnh".

Nói xong Nhậm Kiến Tường thẳng tay đóng cửa phòng bệnh lại không hề khách sáo.

Thật ra vừa rồi lúc khám bệnh anh đã biết tình trạng của lão nguyên soái rồi.

Thật ra bệnh này cũng dễ giải quyết, bệnh của lão nguyên soái kết hợp với những vết thương cũ sẽ làm quá trình chữa bệnh chậm đi nhiều.

Hơn nữa đa số mạch máu đều có hiện tượng tắc nghẽn, chỉ cần khai thông rồi điều dưỡng cẩn thận là sẽ khỏi bệnh.

"Thằng ngu Diệp Tri Thu! Nếu làm phẫu thuật thật thì lão nguyên soái chắc chắn không sống tới ngày mai!"

Nhậm Kiến Tường lắc đầu, anh cầm lấy một túi truyền dịch ở trong xe dụng cụ của y tá, anh bóc túi truyền dịch ra trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người để lộ ra đầu kim và ống dẫn dịch.

Sau đó Nhậm Kiến Tường cắm ống tiêm vào trong dung dịch cồn, lấy ra kim bạc đã được chuẩn bị từ trước.

"Thiên Long Thần Châm!", viện trưởng Ngô cũng là một chuyên gia Đông y, ông ta cũng có những nghiên cứu nhất định về các phương pháp châm cứu, thấy bộ châm đó mắt ông ta sáng rực lên.

"Viện trưởng! Thiên Long Thần Châm là cái gì?"

Tần Vũ không hiểu, dù gì anh ấy cũng nhiều năm tìm hiểu Đông y những vẫn không thể nhớ rõ từng phương pháp châm cứu.

"Cậu xem kim bạc mà cậu ấy cầm kia, ba kim dài và mười hai kim ngắn, kim dài là dùng cho các huyệt vị quan trọng, ngắn là để ngăn chặn khí huyết, tập hợp khí huyết lại một chỗ".

Viện trưởng vừa nói vừa tỏ vẻ mừng rỡ.

"Bao nhiêu năm qua tôi chưa nhìn thấy thanh niên nào sử dụng được phương pháp châm cứu này, phương pháp này chỉ những nhân tài đã nghiên cứu rất nhiều năm mới sử dụng được thôi!"

Diệp Tri Thu ở bên cạnh nghe vậy nhưng trong lòng không phục, hắn mở to mắt chăm chú nhìn từng hành động của Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường làm đúng theo những gì viện trưởng nói, anh đâm ba cây kim bạc dài vào phần đầu của bệnh nhân, mọi người vô cùng kinh ngạc.

Sau đó dưới phần cổ của bệnh nhân đột nhiên đỏ hết cả lên.

Sau đó anh lại lấy kim bạc khác đâm vào cổ bệnh nhân, một lúc sau một bên cánh tay của bệnh nhân sưng lên như chân lợn.

"Anh ta đang làm gì vậy?"

Diệp Tri Thu hét lên, mọi người lại nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, đã đồng ý là giữ im lặng rồi mà còn lớn tiếng như vậy.

"Anh ta làm như vậy sẽ khiến mạch máu của bệnh nhân không thể lưu thông, đến lúc đó tình trạng sẽ càng nguy hiểm hơn!"

Viện trưởng lắc đầu, nói một câu thâm thúy: "Chưa chắc!"

Tiếp theo trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Nhậm Kiến Tường đặt một ngón tay lên cổ tay bệnh nhân lặng lẽ truyền chân khí.

Bàn tay kia thì rút ống tiêm ra, đặt vào tĩnh mạch trên cánh tay bệnh nhân.

Một dòng máu đục ngàu chầm chậm chảy ra.

Nhậm Kiến Tường gia tăng mức độ chân khí, cục máu đông chặn trong mạch máu cũng nhanh chóng tiêu tan.

Sau khi cánh tay không còn sưng nữa, Nhậm Kiến Tường mới rút kim ra rồi băng bó lại cho lão nguyên soái.

"Cơ thể của lão nguyên soái sẽ dần dần hồi phục lại!", viện trưởng Ngô ở bên cạnh mừng rỡ nói.

Nhậm Kiến Tường thu tay lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, sau đó đi ra mở cửa phòng bệnh cho mọi người vào.

"Được rồi đó, chỉ cần kiểm tra lại, xác định không còn mầm bệnh tái phát khác là được rồi".

Nhậm Kiến Tường gật đầu ra hiệu cho Tần Vũ, khuôn mặt anh hơi nhợt nhạt, Tần Vũ lập tức ra đỡ lấy anh.

"Tôi phải nghỉ ngơi một lát, sau khi bệnh nhân tỉnh lại thì gọi tôi một tiếng, tôi sẽ qua kiểm tra".

Mọi chuyện trước mặt đã là câu trả lời, không có ai dám lên tiếng.

Diệp Tri Thu khó chịu đưa mắt nhìn mọi người rồi nhìn Nhậm Kiến Tường rời đi, hắn cúi đầu thấp xuống không biết đang nghĩ điều gì.

"Ngủ một chút đi, chuyện bên công ty mình đã xử lý xong rồi, cậu chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được", Tần Vũ vỗ vai Nhậm Kiến Tường: "Cậu mà ra tay thì bệnh nào chả khỏi!"

Nhậm Kiến Tường khẽ cười, nhắm mắt lại.

Tu lại không chịu ngoan ngoãn, nhảy ra càm ràm với Nhậm Kiến Tường.

"Tôi ở tiên giới lăn lộn bao nhiêu năm mà chưa thấy có người chịu hao tổn chân khí để cứu người thường đâu đấy!"

Thật ra Tu nói cũng không có ý chế giễu gì chỉ là đang kể câu chuyện của mình thôi.

Nhậm Kiến Tường nhắm mắt lại, không biết nên nói gì.

Trước đây anh chọn học y là vì cảm thấy việc tu luyện của mình sẽ không vất vả, nếu kết quả tu luyện chỉ với mục đích của bản thân thì đáng tiếc quá.

Cho nên sau khi anh trở về anh chọn con đường hành nghề y cứu người.

Mặc dù có hơi mệt chút nhưng cũng có giá trị lớn.

"Đừng nói nữa, để cho tao yên tĩnh một chút đi!", Nhậm Kiến Tường không biết nói gì thêm: "Nếu mày nhìn thấy thì giúp tao để ý Diệp Tri Thu, thằng cha đó bị tao công kích như vậy, tao sợ hắn lại làm liều quá".
Chương 126: Báo ơn

Sau khi được Nhậm Kiến Tường chữa trị, bệnh nhân nhanh chóng có tin tốt, ông ta đã tỉnh lại rồi!

Ngay lập tức, bác sĩ và người nhà của bệnh nhân đều vô cùng vui vẻ.

Viện trưởng Ngô đương nhiên không dám tranh công, vội vàng nói ra thân phận của Nhậm Kiến Tường với lão nguyên soái và người nhà của ông ta.

"Thần y?", lão nguyên soái tỏ vẻ không tin: "Tôi chinh chiến trên chiến trường bao nhiêu năm, nếu thật sự có thần y thì những binh sĩ thương vong đã chẳng thảm thương như vậy rồi?"

Viện trưởng Ngô không biết ý của lão nguyên soái là gì nên không dám tiếp lời.

"Mau! Mau giúp tôi mời vị thần ý đó đến đây, tôi muốn báo đáp cậu ta, còn muốn làm ăn với cậu ta nữa".

Viện trưởng Ngô đồng ý ngay tắp lự, vội vàng bảo y tá đến mời Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường rời khỏi bệnh viện liền đi nghỉ ngơi, nhân tiện bàn bạc việc livestream với Trương Thiên Thu.

"Bán thì vẫn bán được thôi, kem dưỡng của công ty chúng ta có công dụng làm đẹp, chắc chắn sẽ nhận được sự đón nhận của đa số phái nữ, nhưng hiệu quả như thế nào thì phải xem tình hình ngày hôm đó".

Trương Thiên Thu ngồi trước mặt Nhậm Kiến Tường, thấy sắc mặt anh trắng bệch, lo lắng nói: "Sức khỏe của anh đã như thế này rồi, chuyện này anh cứ giao cho Tần Vũ đi".

Nhậm Kiến Tường khẽ nhếch mép, còn chưa kịp lên tiếng thì thấy Tần Vũ bước vào.

"Viện trưởng Ngô gọi điện đến nói là ông nguyên soái kia tỉnh rồi, ông ta muốn gặp cậu!", Tần Vũ buồn bực.

Nhậm Kiến Tường đau đầu ấn nhẹ vào ấn đường, đứng lên mặc áo khoác.

Đang cài nút áo thì bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, Nhậm Kiến Tường quay đầu lại nhìn Tần Vũ.

Tần Vũ vô thức sờ lên mặt, tỏ vẻ không hiểu gì, thấy vậy Nhậm Kiến Tường vội vàng lắc đầu.

"Tu, mày có thể điều tra thân phận của bệnh nhân đó được không?"

Giọng nói của Tu nhanh chóng vang lên, bất đắc dĩ đồng ý.

Một phút sau, tất cả những thông tin liên quan đến bệnh nhân đó đã được nhập vào trong đầu Nhậm Kiến Tường.

Bệnh nhân đó họ Long, tên là Long Hạo Nhiên, là nguyên soái tên tuổi lẫy lừng của Hoa Quốc, từng lập được công lao hiển hách cho đất nước, chỉ là sau này bệnh tình liên miên không thể không lui về được.

"Nếu có thể thì anh cố gắng tạo mối quan hệ tốt với ông ta, nhà họ Long cũng có tiếng ở Đế Đô lắm đấy, không ai dám chọc vào đâu, lần này ông ta muốn mời anh qua đấy chắc là do cảm kích vì anh đã chữa khỏi bệnh cho ông ta, anh phải nhân cơ hội này đòi chút quyền lợi cho mình".

Những lời Tu vừa nói hoàn toàn muốn tốt cho Nhậm Kiến Tường, nhưng không ngờ Nhậm Kiến Tường chỉ lạnh lùng chau mày lại.

"Vớ vẩn!"

Tu hơi tức giận: "Hừ! Giả vờ cao thượng à, nếu lên được con thuyền nhà họ Long thì sau này anh không cần phải khổ sở như vậy nữa!"

Mặc dù Nhậm Kiến Tường hiểu đạo lý này nhưng anh không muốn.

Chữa bệnh là chữa bệnh, hợp tác là hợp tác, nếu đề cập hai vấn đề này cùng lúc với nhau sẽ khiến anh cảm thấy anh chữa bệnh cứu người chỉ là vì lợi ích.

Cảm giác đó thực sự rất khó chịu!

Sau khi Nhậm Kiến Tường đến bệnh viện, viện trưởng Ngô đích thân ra ngoài tiếp đón anh.

"Kiến Tường, lần này cậu phải ăn nói cẩn thận, người này là nguyên soái Long nổi tiếng nhất Hoa Quốc đấy, tôi thấy ông ấy có ý muốn hợp tác với cậu đấy".

"Hợp tác, giữa chúng tôi thì có gì để hợp tác, dù gì thì tôi và ông ta đâu có làm chung một lĩnh vực!"

Nhậm Kiến Tường thở dài.

Không ngờ anh còn chưa ý kiến gì thì người ta đã có suy nghĩ này rồi.

Viện trưởng Ngô hơi lúng túng, ông ta cũng chưa kịp hỏi rõ, chỉ biết Nhậm Kiến Tường vừa đến là ông đã ra đây săn đón lấy lòng rồi.

Nhưng không ngờ là ông ta đã nhầm rồi.

"Cái này, tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi thấy nguyên soái Long rất quý mến cậu đấy".

Long Hạo Nhiên không hề cao ngạo, lúc Nhậm Kiến Tường đến, ông ta đang nằm trên giường nói chuyện với mấy thanh niên.

"Mặc dù bệnh tình bố đã khỏi rồi nhưng dù gì cũng phải cần thận, bố đừng ra tiền tuyến nữa, bố cứ ở nhà an dưỡng đi!", một thanh niên để râu chữ bát lo lắng khuyên nhủ Long Hạo Nhiên nhưng lại bị ông ta lườm cho một cái.

"Con thì biết cái gì, bố muốn vào sinh ra tử nơi chiến trường không màng tới thân xác này, bảo bố ở nhà an dưỡng chẳng phải là sỉ nhục bố sao!"

Những lời của Long Hạo Nhiên nói đúng là đã bày tỏ lòng thành tâm hy sinh vì tổ quốc, nhưng đáng tiếc là Nhậm Kiến Tường không hề tán thành.

"Trung thành rất quan trọng, nhưng đối với con người thì sức khỏe mới là quan trọng nhất!"

Nhậm Kiến Tường nói chen vào.

Thanh niên kia và Long Hạo Nhiên cùng quay đầu nhìn về phía Nhậm Kiến Tường, Long Hạo Nhiên không vui nói: "Cậu thanh niên kia, cậu là ai?"

"Tôi là người đã chữa bệnh cho ông, tôi tên là Nhậm Kiến Tường".

Nhậm Kiến Tường dõng dạc trả lời: "Tôi biết thân phận của ông, ông đúng là một người có công với đất nước, nhưng con người thì phải quan tâm đến sức khỏe của mình, nếu không thần y cũng chẳng cứu nổi ông đâu".

Nghe Nhậm Kiến Tường nói mà viện trưởng Ngô ở bên cạnh toát mồ hôi hột.

"Ông trẻ ơi, đừng nói nữa, người ta là lão nguyên soái đó, cậu làm vậy là hại chết tôi rồi!"

Viện trưởng Ngô cảm thấy mình có mười cái đầu chắc cũng không giữ được rồi.

"Một thằng nhóc chưa mọc đủ lông cánh, chưa từng ra chiến trường, không biết sự khốc liệt của chiến trường, chỉ dựa vào đôi tay để cứu người thì có tư cách gì để nói những lời này!"

Long Hạo Nhiên lạnh lùng nói, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Nhậm Kiến Tường, ông ta muốn tìm ra sơ hở trên khuôn mặt anh.

Khí thế của con người đã xông pha nơi chiến trận nhiều năm chắc chắn không phải người bình thường nào cũng có thể so sánh được.

Lúc này, hai chân viện trưởng Ngô mềm nhũn, suýt chút nữa thì quỳ rạp xuống đất.

Nhậm Kiến Tường không hề tỏ vẻ yếu thế, chỉ lặng lẽ nhìn Long Hạo Nhiên.

"Tính cách của ông lão này ngang ngược lắm, nói vài câu khó nghe thôi mà đã nhăn mặt ngay được mới tài!"

Tu cũng không nhịn được lên tiếng càu nhàu.

Hai người giằng co một lúc thanh niên kia mới phá vỡ bầu không khí gượng gạo.

"Bố! Bác sĩ Nhậm cũng muốn tốt cho bố, bố đừng có làm khó người ta nữa!"

Sau đó thanh niên kia bước tới chỗ Nhậm Kiến Tường một cách hào phóng, đưa tay ra định bắt tay anh.

"Xin chào, tôi là Long Thiên Ngạo, con trưởng nhà họ Long, rất cảm ơn anh đã ra tay cứu bố tôi".

Nhậm Kiến Tường quan sát Long Thiên Ngạo, người thanh niên mặt mày sáng sủa, hơn nữa ánh mắt trong veo, chắc chắn không phải loại người xấu xa.

"Xin chào, tôi là Nhậm Kiến Tường, chủ tịch của tập đoàn Song Diệp", Nhậm Kiến Tường điềm đạm nói.

Long Thiên Ngạo hơi ngạc nhiên, chắc anh ta cũng đã nghe nói tới vụ ồn ào của doanh nghiệp sản xuất kem dưỡng làm đẹp gì đó.

"Gọi tôi là Thiên Ngạo là được!", Long Thiên Ngạo cười nói.

Nhậm Kiến Tường cũng cẩn thận đáp lại: "Gọi tôi là Kiến Tường là được rồi!"

"Hai thanh niên nói chuyện chán thật đấy, ông già tôi đây chắc là bù nhìn hả?"

Long Hạo Nhiên ở bên cạnh khẽ ho để hai người kia chú ý đến.

"Kiến Tường, sức khỏe của bố tôi như thế nào rồi!"

Long Thiên Ngạo bước tới cạnh giường bệnh của Long Hạo Nhiên giúp ông ta kiểm tra chất lỏng ở bên trong túi truyền dịch, thấy không còn nhiều nữa liền ấn chuông gọi y tá.
Chương 127: Hợp tác

Nhậm Kiến Tường đang cân nhắc lại thì nhìn thấy Long Thiên Ngạo nháy mắt với anh, bất chợt liền hiểu ra.

"Mặc dù cơ thể của ông đã được chữa khỏi, nhưng vẫn còn gốc bệnh, vậy nên không được làm gì quá sức, vẫn phải chịu khó dưỡng sức!"

Quả nhiên, Long Hạo Nhiên lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Hừ, sức khỏe của tôi ra sao, bản thân tôi là người rõ nhất, dựa vào đâu mà hai người quyết định thay tôi chứ!"

Nghe vậy, sắc mặt của Long Thiên Ngạo hơi khó coi.

Nhậm Kiến Tường lên tiếng giảng hòa, cũng coi như nói thay Long Thiên Ngạo: "Nguyên soái Long, ông nói ông sẽ tự chịu trách nhiệm với sức khỏe của bản thân, nhưng ông đã từng nghĩ, giờ còn có biết bao thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh, năng động, nhanh nhẹn hơn ông chưa? Nếu vẫn còn cần một người già, tóc bạc phơ lại như ông ra chiến trường thì cho dù có hy sinh nơi chiến trường thì tin này mọi người biết được cũng không hay".

Long Hạo Nhiên hoàn toàn im lặng.

Nếu Hoa Quốc cần người già tóc bạc phơ như Long Hạo Nhiên lên chiến trường thì không biết là đau thương hay vinh hạnh nữa.

"Bỏ đi, tôi nói không nổi đám thanh niên các cậu, lần này tôi đến đây là có chuyện muốn thương lượng với cậu".

Long Hạo Nhiên khua tay, tạm gác lại ý nghĩ muốn ra trận.

"Tôi đã xem qua mỹ phẩm của tập đoàn các cậu đang kinh doanh thì thấy hiệu quả rất tốt, cũng nghe nói rằng cậu rất am hiểu y thuật, không biết là cậu có thể giúp tôi điều chế ra một loại thuốc giúp vết thương mau lành được không?"

Đây không phải lần đầu tiên Long Hạo Nhiên đưa ra ý tưởng này, chẳng qua vì bị cho là ý nghĩ viển vông nên trước giờ vẫn chỉ nằm im ở viện nghiên cứu.

Nhậm Kiến Tường nghĩ kỹ hơn thì thấy chuyện này có thể làm được, nhưng cũng không thể nói bừa được.

"Thực ra cách mà ông nói trong lịch sử cũng đã từng có, nhưng bài thuốc gia truyền của kem dưỡng này đã thất lạc, tôi phải nghiên cứu điều chế lại".

Nhậm Kiến Tường thở dài rồi nói.

Long Hạo Nhiên cũng không cố miễn cưỡng nữa, dù gì ông ta cũng bị từ chối nhiều lần quá rồi, mãi mới tìm được cách này nên đương nhiên sẽ không ép.

"Vậy ký môt thỏa thuận trước đi, điều kiện sẽ không nghiêm khắc quá, chỉ mong cậu có thể tận tâm với chuyện này vì nó rất quan trọng với tôi".

Long Hạo Nhiên ngước đầu nhìn Nhậm Kiến Tường đầy hy vọng.

Nhậm Kiến Tường cũng khó lòng từ chối đành phải đồng ý nhận lời.

Ký thỏa thuận xong, Nhậm Kiến Tường dặn dò thêm vài câu để Long Hạo Nhiên nghỉ ngơi cho tốt, sau đó cũng rời khỏi phòng bệnh.

"Anh đồng ý với ông ta thật à? Mặc dù loại thuốc đó dễ điều chế nhưng nếu được thì sẽ rất khó làm ra số lượng lớn, vẫn là một vấn đề nan giải".

Trên đường đi, Tu cằn nhằn khó chịu.

Thực ra trong lòng Nhậm Kiến Tường cũng có chút căng thẳng, nhưng gặp thử thách thì ắt sẽ có động lực.

Hơn nữa, anh cũng từng đọc được cách điều chế viên thuốc tương tự trong một cuốn sách cổ, dựa và quy mô của tập đoàn thương mại hiện giờ, nếu điều chế ra được thì sẽ rất được ưa chuộng.

Suy cho cùng, vẫn phải thử.

Nhưng sau khi về đến công ty, anh ngay lập tức bị Trương Thiên Thu kéo đi.

“Tại sao anh lại kéo tôi đi livestream vậy?", nghe Trương Thiên Thu mô tả xong, Nhậm Kiến Tường liền sững người.

Theo ý của Trương Thiên Thu, Nhậm Kiến Tường sẽ tham dự livestream để câu like và lượt xem.

Lúc trước, Nhậm Kiến Tường đã phải bỏ ra một số tiền lớn để chuộc Trương Thiên Thu về từ công ty cũ, đương nhiên phải làm lại một kênh livetream mới.

Việc này rất tốn thời gian và công sức, cách tốt nhất để kéo lượt xem chính là tăng điểm nhấn câu like.

Thực ra, Nhậm Kiến Tường cũng là một điểm nhấn.

Chưa cần nhắc đến vẻ ngoài đẹp trai của anh, chỉ cần chuyện Nhậm Kiến Tường ra mặt vụ kem dưỡng đợt trước đã đủ giúp công ty kéo một loạt người xem rồi.

“Nhưng nói đi nói lại, anh có tài khoản Facebook chưa?", Trương Thiên Thu kéo Nhậm Kiến Tường đi về phía trước, vừa đi vừa nói.

Hồi trước Nhậm Kiến Tường cũng có đăng ký tài khoản, nhưng không mấy khi dùng đến.

Kết quả là, mở điện thoại ra thì thấy mấy trăm nghìn fans hâm mộ.

"Thực ra chỉ cần mấy trăm nghìn fans hâm mộ này là đủ rồi, bọn họ sẽ kéo lượt xem cho chúng ta, nhưng anh phải làm tốt bước đi đầu tiên này!"

Trương Thiên Thu gật đầu, cầm điện thoại lên chụp Nhậm Kiến Tường, sau đó bắt đầu chỉnh sửa.

"Tôi sẽ đăng ảnh này lên Facebook, anh phải để ý các dòng bình luận bên dưới nhé".

Trương Thiên Thu đăng xong rồi trả điện thoại lại cho Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường cúi đầu nhìn điện thoại thì thấy còn chưa đầy một phút đã có không ít bình luận và lượt like.

"Ôi mẹ ơi! Chủ tịch của tập đoàn Song Diệp đẹp trai vậy sao?"

"Vừa đẹp trai vừa nam tính, sản phẩm của họ chắc chắn cũng rất tốt!"

"Tối nay có livetream à? Mình muốn đi xem!"

...

Chẳng mấy chốc, số lượt bình luận của fans hâm mộ đã vượt con số mười nghìn.

Nhậm Kiến Tường không ngờ là vẻ đẹp trai của mình lại có hiệu quả đến vậy, bất giác sững người.

Trương Thiên Thu ghé người qua xem, vô cùng hài lòng.

"Tối nay là buổi livestream đầu tiên, chỉ cần anh xuất hiện, tôi tin là sau buổi livetream hôm nay sẽ có rất nhiều lượt xem!"

Nhậm Kiến Tường cũng không còn cớ từ chối, chỉ đành đồng ý.

"Bố ơi, bố sẽ livestream ạ? Có phải giống như mấy người hay livestream mà con vẫn xem trên điện thoại không ạ?"

Về đến nhà, Diệp Uyên Thư đưa tin cho Nhậm Kiến Tường xem, vô cùng hào hứng, cầm điện thoại mở kênh livetream lên.

Nhậm Kiến Tường ngẫm một lúc, cúi người xuống xem cùng Diệp Uyên Thư: "Thư Thư nói cho bố nghe thử xem, nếu muốn có một buổi livestream thành công thì phải làm như thế nào?"

Không ngờ, Diệp Uyên Thư lại suy nghĩ về câu hỏi này thật, cô bé đứng ngây người một hồi lâu rồi bất chợt nói.

"Con thấy mấy người livetream đều phát lì xì, sau đó sẽ có rất nhiều người đến xem, có một app bán hàng còn mời người nổi tiếng đến livestream, rất am hiểu về công dụng của sản phẩm, đặc biệt là các mỹ phẩm nên có rất nhiều chị xinh gái đến mua".

“Hiệu quả của sản phẩm và phát lì xì à?", Nhậm Kiến Tường ngẫm nghĩ.

Là đàn ông, anh chưa bao giờ nghĩ đến mấy tình tiết này cả.

Buổi tối, lúc chuẩn bị livetream, anh bàn chuyện này với Trương Thiên Thu, không ngờ khiến Trương Thiên Thu cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

"Chắc chắn rồi, đây đều là những thứ cơ bản, trước khi livetream, tôi chắc chắn sẽ dùng những cách này để hiệp thương với quản lý thị trường".

Nhậm Kiến Tường khẳng định.

Tám giờ tối bắt đầu livetream, nhưng để câu lượt xem, họ đã bắt đầu từ lúc bảy rưỡi, sau đó bắt đầu phát lì xì.

Với tư cách là nhân vật chủ chốt, sớm đã xuất hiện trong livetream, chẳng mấy chốc đã có rất nhiều fans hâm mộ theo dõi.

"Ôi mẹ ơi, đã đẹp trai lại còn là chủ tịch nữa chứ!"

"Chủ tịch ơi, nhìn em đi!"

"Cho hỏi, chủ tịch có quan tâm fans là nam hay nữ không, tôi là nam nhưng tôi cũng thấy tôi cũng khá được!"

...

Nhậm Kiến Tường trầm tư suy nghĩ, tự cảm thấy bản thân không theo kịp được tốc độ của cư dân mạng rồi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom