• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Ông Bố Toàn Năng (1 Viewer)

  • Chương 100-103

Chương 100: Đại lý cho Song Diệp

Dạo gần đây, dưới sự quản lý của Vũ Hàn Thảo và Tần Vũ, công ty có doanh thu ngày càng cao.

Nhờ sự quảng bá rộng rãi của bọn họ, sản phẩm của Song Diệp bán hết ngay trong buổi sáng.

"Mỹ phẩm này có thể bán nhiều hơn được không, tôi xếp hàng bao lâu, đến lúc tới lượt thì đã hết hàng rồi".

"Đúng đấy, tôi dùng hết lọ này xong muốn mua thêm mà đã hết mất rồi".

Có rất nhiều khách hàng gọi điện đến, nhưng chỉ nhận lại câu trả lời quen thuộc của nhân viên chăm sóc khách hàng: "Xin lỗi quý khách, vì sản phẩm của chúng tôi cần áp dụng rất nhiều công nghệ mới tinh chế ra được nên tạm thời vẫn chưa tăng số lượng sản xuất".

Tần Vũ bắt gặp ánh mắt rầu rĩ của mấy nhân viên chăm sóc khách hàng đang dồn về phía mình, ngay lập tức rời đi.

Anh ấy từng hỏi Nhậm Kiến Tường, thực ra, công nghệ tinh chế không phức tạp lắm, anh ấy vốn cũng muốn bán ra nhiều, nhưng Vũ Hàn Thảo cản lại. Công ty mới vừa khai trương, còn nhiều mặt chưa được hoàn thiện, nên phải từ từ từng bước một, không được vội vàng, nếu không sau này sẽ phải chịu nhiều hậu họa.

Tần Vũ thấy Vũ Hàn Thảo nói cũng có lý, nên tạm thời gác lại suy nghĩ vừa rồi.

Mấy ngày nay, Tần Vũ đều ở công ty tăng ca tới muộn, thời điểm này mới là khởi đầu của công ty, có rất nhiều việc phải làm, với tư cách là tổng giám đốc của Song Diệp, anh ấy cũng phải xử lý rất nhiều việc, nếu như không có việc gì quan trọng thì anh ấy cũng không đến đây.

Nhưng hôm nay anh ấy đã gạt bỏ mọi công việc sang một bên để đến đây, lại còn yêu cầu nhân viên phải chuyên tâm làm việc, chủ yếu là vì hôm nay sẽ có khách quan trọng đến đây.

Tần Vũ nóng lòng nhìn đồng hồ rồi lại ngoảnh nhìn ra bên ngoài, nhưng chờ mãi vẫn chẳng thấy người cần chờ, đành quay về văn phòng làm việc.

Ngay vừa về phòng làm việc thì tập đoàn Song Diệp tiếp đón mấy người mang hợp đồng tới.

“Người anh em, cậu cũng đến Song Diệp để bàn chuyện hợp tác à?", một người đàn ông đeo kính bước tới, cười nhạo Nhậm Kiến Tường đang ở gần đó.

Nhậm Kiến Tường chỉ mỉm cười cho qua chuyện, không nói gì. Anh đến đây không phải để làm việc, nhưng thấy dáng vẻ của đám người vừa đến, anh cũng đoán được là họ đang rất quan tâm tới sản phẩm mới ra mắt của Song Diệp.

“Này, nghe nói Song Diệp chỉ là một công ty nhỏ thôi, không ngờ lại cũng có nhiều người đến đây như vậy", người đàn ông đeo kính nhìn mấy người xung quanh, nở một nụ cười lạnh lùng.

Hắn nắm chắc là mình sẽ được chọn làm đại lý cho Song Diệp. Song Diệp mới tung sản phẩm ra thị trường, lượng bán ra ngày càng cao, nếu như được chọn làm đại lý thì hắn có thể kiếm được bộn tiền rồi.

Mấy người còn lại, hắn đều thấy không ai có thể thắng được hắn cả.

Song Diệp chỉ là một công ty nhỏ thôi, hắn là người có kinh nghiệm làm việc mấy chục năm, nếu như không được Song Diệp chọn làm đại lý thì đúng là mất mặt quá.

“Theo như tôi được biết, Song Diệp không định tìm đại lý", đúng lúc đó, Nhậm Kiến Tường cất lời.

"Hừm, cậu không thử thì sao biết được, tôi từng làm đại lý cho rất nhiều công ty, công ty nhỏ này thì nhằm nhò gì, có rất nhiều công ty lớn từng không muốn tìm đại lý, nhưng rồi đến cuối cùng tôi vẫn nhận được quyền đại lý", người đàn ông cười gượng rồi nói.

Hắn thầm nghĩ bụng Nhậm Kiến Tường đến đây chắc chắn là để phá đám, ban nãy lúc mới đến, những người đến cùng đều nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, nhưng lại bị Nhậm Kiến Tường chen ngang.

Đợi hắn giành được quyền đại lý cho Song Diệp, hắn chắc chắn sẽ cười nhạo Nhậm Kiến Tường một phen.

Thấy Nhậm Kiến Tường ăn mặc rất tùy ý mà cũng muốn giàng quyền đại lý, hắn thầm nghĩ bụng đúng là mơ mộng hão huyền.

Ngay sau đó, một nhân viên đi tới, vừa nhìn thấy mấy người cầm hợp đồng đến chợt sững người.

"Mọi người..."

“Chào cô, nhờ cô gửi lời đến ông chủ của các cô, chúng tôi đến đây vì muốn hợp tác với Song Diệp", người đàn ông mỉm cười hiền từ, nói tiếp:"Tôi đoán là công ty cũng đang rất cần có người giúp đẩy nhanh tiêu thụ sản phẩm, tôi tên Trần Thiếu Phong".

Người đàn ông rút ra một tấm danh thiếp, những người đứng cạnh thấy vậy cũng lần lượt rút danh thiếp ra đưa cho nhân viên.

Thấy dáng vẻ nóng vội của bọn họ, nhân viên suy nghĩ chốc lát rồi quay người đi về phía văn phòng của Tần Vũ.

Trần Thiếu Phong nhìn Nhậm Kiến Tường rồi bật cười, hệt như đang coi anh là một thanh niên trẻ người non dạ, vừa bước vào guồng quay xã hội: "Này cậu, tôi khuyên cậu tốt hơn hết nên biết điều chút, cậu cứ chờ mà xem, tôi sắp lấy được quyền đại lý của Song Diệp rồi".

Bây giờ doanh nghiệp nào cũng tìm đại lý cả, nếu cứ dựa vào công ty nhỏ này, rất khó bán được nhiều sản phẩm. Đừng vội nhìn vẻ bề ngoài Song Diệp có doanh thu khá cao, nhưng lượng tiêu thụ hàng này chỉ cần thêm vài ngày nữa thôi, chắc chắn sẽ không còn được như vậy nữa.

Trần Thiếu Phong thấy Nhậm Kiến Tường chẳng hề để tâm đến những lời hắn vừa nói, đã vậy lại còn dùng ánh mắt đầy khinh bỉ, khiến hắn rơi vào cảnh đã đâm lao thì phải theo lao. Rõ ràng là các đại lý nhỏ đứng cạnh cũng bắt đầu ngưỡng mộ hắn, vậy mà chỉ có mình Nhậm Kiến Tường không hề ngó ngàng gì tới hắn. Điều này khiến Trần Thiếu Phong cực kỳ khó chịu.

"Ông thật sự nghĩ ông có thể giành được quyền làm đại lý cho Song Diệp sao? Tôi lại nghĩ chưa chắc đâu", Nhậm Kiến Tường trùng mắt xuống, nói.

“Sao cậu lại nói vậy, chẳng qua cậu cũng chỉ là một thanh niên trẻ người non dạ thôi", Trần Thiếu Phong cười lạnh lùng, nói tiếp: "Tôi nói cho cậu biết, tôi đã làm đại lý sản phẩm cho hàng chục công ty rồi đấy".

Đó là vốn kinh nghiệm của Trần Thiếu Phong, những người ngồi ở đó, mặc dù có cả người ghen ghét anh ta cũng không dám hé răng nói nửa lời. Người từng làm đại lý cho hàng chục công ty như vậy, chắc chắn thủ đoạn cũng không phải loại tầm thường.

Thấy Trần Thiếu Phong dường như đang nhắm vào Nhậm Kiến Tường, cho dù có người muốn giúp anh thì họ cũng đành chịu. Ai lại lấy bát cơm manh áo để đánh dổi chứ? Những chuyện này rõ ràng là tự chuốc họa vào thân, vả lại, nếu đắc tội với mấy người đầu ngành này thì chắc chắn sẽ không được lợi ích gì cả. Bọn họ đều không muốn loanh quanh ở bếp nữa, nên mới xuất hiện để giúp đỡ Nhậm Kiến Tường.

Thấy mọi người xung quanh đều im lặng không nói gì, Nhậm Kiến Tường cũng không tức giận, anh thấy Trần Thiếu Phong vẫn nghênh ngang đứng trước mặt, nói: “Với tư cách là ông chủ của công ty này, được chưa?”

“Cậu đừng đùa nữa, nếu cậu là ông chủ của công ty này thì tôi còn biết bay đấy!”, Trần Thiếu Phong cười nhạo một cái, dõng dạc nói.

Nói rồi, hắn nhìn thấy Tần Vũ và mấy nhân viên vội vàng chạy đến. Trần Thiếu Phong nghĩ bụng bọn họ đến rất đúng lúc, bèn nói: “Giám đốc Tần, các đại lý chúng tôi đến đây vì muốn hợp tác với bên cậu, nhưng cậu nhóc này lại dám sỉ dục Song Diệp, rồi sỉ nhục cả tôi, cậu phải đòi lại công bằng cho tôi đấy!”

Vốn cứ nghĩ đám Tần Vũ sau khi biết ý định của bọn họ thì sẽ ngay lập tức gọi bảo vệ đến đuổi đi, nhưng nào ngờ anh ấy vừa nhìn thấy Nhậm Kiến Tường liền cười lớn.

“Người anh em, cuối cùng cậu cũng nhớ đến Song Diệp này, tôi xin phép được giới thiệu, đây là ông chủ đứng sau của Song Diệp chúng tôi”, Tần Vũ nói.

“Cái gì?”, nét mặt Trần Thiếu Phong bất chợt trở nên khó coi: “Không thể nào, sao cậu ta có thể là ông chú của Song Diệp được chứ? Giám đốc Tần, cậu đang đùa tôi phải không?”
Chương 101: Song Diệp không cần

Tên nhóc tầm thường này lại là ông chủ đứng sau của Song Diệp sao?

Trần Thiếu Phong không tin.

Những người ở đây có vẻ cũng không tin.

Thực sự không dám tin, ai mà có ngờ!

Nghe nói, kem dưỡng da của Song Diệp là do một vị bác sĩ thần bí sáng tạo ra, năng lực của vị bác sĩ đó đúng là rất lợi hại, có thể đạt tới trình độ thượng thừa trong truyền thuyết.

Nhưng mà…

Nhưng mà có ai ngờ một thanh niên còn trẻ như vậy đã là ông chủ đứng sau của Song Diệp rồi.

Có lẽ bọn họ đều nghĩ rằng người có y thuật cao cường đó phải là một cao nhân tóc đã bạc phơ.

"Hừ, anh Trần, sao Nhậm Kiến Tường không thể là ông chủ đứng sau của Song Diệp chúng tôi chứ?"

Tần Vũ lập tức có cái nhìn không tốt về Trần Thiếu Phong, anh hừ lạnh một cái rồi nói.

Đây là thái độ của người muốn hợp tác sao?

Muốn hợp tác với người ta mà dám ở đây nói năng linh tinh, đúng là khiến người ta cạn lời.

Thái độ này của Trần Thiếu Phong chắc chắn đã đắc tội với Nhậm Kiến Tường.

Nếu đã đắc tội với Nhậm Kiến Tường thì cũng chẳng phải bàn đến chuyện hợp tác nữa.

Song Diệp vốn cũng không định tìm đại lý.

"Giám đốc Tần, tôi, ý của tôi không phải như vậy, là tên nhóc này quá ngang ngược nên tôi mới…", thấy Tần Vũ tức giận Trần Thiếu Phong cũng ngây người, trong lòng chợt có cảm giác lạ.

Việc quan trọng bây giờ là phải lấy lòng Tần Vũ mới phải, còn về Nhậm Kiến Tường thì hắn đúng là hết cách rồi.

"Tên nhóc này mà là ông chủ đứng sau? Nói ra ai mà tin, có khi là giả vờ ấy chứ!", Trần Thiếu Phong bĩu môi, khó chịu lẩm bẩm.

Giọng nói của hắn khá nhỏ, tưởng chừng như chỉ mình hắn nghe thấy.

Nhưng Nhậm Kiến Tường ở bên cạnh cũng nghe thấy rõ ràng.

"Được rồi, Tần Vũ".

Nhậm Kiến Tường khẽ cười rồi liếc nhìn Trần Thiếu Phong đang bực tức.

"Ông Trần phải không?", Nhậm Kiến Tường cầm danh thiếp của hắn lên liếc qua một cái rồi vứt vào thùng rác.

"Từ bây giờ Song Diệp không chào đón ông!"

Anh vừa nói xong thì vài người bảo vệ bước vào.

"Tiễn mấy người này ra ngoài", Nhậm Kiến Tường hừ lạnh một cái: "Song Diệp chúng tôi không cần đại lý, sau này thấy ai có ý định hợp tác với Song Diệp thì mời hết ra ngoài cho tôi".

Đám bảo vệ không biết Nhậm Kiến Tường có chức vụ gì, thực tế Nhậm Kiến Tường chỉ xuất hiện một lúc trong buổi khai trương chứ chưa đến đây thêm lần nào nữa.

Nhưng Tần Vũ ở bên cạnh không lên tiếng, giống như ngầm thừa nhận người đàn ông thần bí này, bọn họ lập tức đuổi hết đám người này đi.

"Thằng nhóc… cậu cứ chờ mà xem!", thấy bảo vệ đuổi thật, Trần Thiếu Phong tức giận trừng mắt với Nhậm Kiến Tường rồi rời đi.

Sau khi đám ruồi nhặng rời đi, Tần Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh ấy hơi lo lắng nhìn Nhậm Kiến Tường rồi nói: "Kiến Tường, liệu gã họ Trần đấy có làm ảnh hưởng gì đến Song Diệp chúng ta không?"

Dù gì tên Trần Thiếu Phong kia cũng có vẻ là người khó chơi, có thể làm đại lý cho những công ty nổi tiếng thì chắc chắn phải có năng lực.

Nhậm Kiến Tường chẳng lo lắng nhiều như Tần Vũ, dù gì đây cũng không phải là vấn đề quan trọng, cùng lắm thì nước dâng đến đâu đắp đê tới đó.

Ở một nơi khác.

"Đại ca, tôi vừa vào một công ty nhỏ tìm mối hợp tác mà lại bị một thằng nhóc coi thường, hơn nữa… còn không cho tôi vào…"

Lúc này vẻ mặt Trần Thiếu Phong vô cùng tối tăm, hắn nói chuyện với một tên đô con vạm vỡ.

Nói xong hắn còn lặng lẽ đưa cho tên đô con kia một phong bì khá dày.

"Anh Ngô, anh phải đòi lại công bằng cho tôi!", Trần Thiếu Phong nhìn tên đô con với ánh mắt đầy mong chờ.

Tên đô con không đồng ý với Trần Thiếu Phong ngay.

Hắn ước lượng tấm phong bì trong tay, sờ vào sấp tiền dày bên trong rồi khẽ cười: "Tiểu Trần, cậu cứ yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu xem thử xem công ty đấy như thế nào?"

Trần Thiếu Phong mừng rỡ gật đầu, hắn đang định nói cái gì thấy Ngô Tuấn chau mày: "Nhưng Tiểu Trần à, cậu cũng biết anh em trong công ty chúng tôi hôm nào cũng chạy đi chạy lại, khổ sở biết bao nhiêu, cậu xem…"

Thấy Ngô Tuấn nói vậy rồi thỉnh thoảng lại liếc về phía phong bì trong tay, trong lòng Trần Thiếu Phong lại càng tức giận.

Tên khốn này đúng là lòng tham không đáy!

Hắn quen biết Ngô Tuấn nhiều năm rồi, bây giờ mà còn không hiểu ý của Ngô Tuấn là gì thì uổng công quen biết quá.

Bất đắc dĩ hắn lại lôi một sấp tiền trong túi ra, cười nịnh nọt nói: "Đây là chút tiền mời các anh em uống nước, dù gì các anh em cũng vất vả nhiều rồi".

Ngô Tuấn gật đầu, giật lấy sấp tiền trong tay hắn: "Được rồi, dù gì Tiểu Trần cậu cũng gặp khó khăn, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy rồi, có chút chuyện nhỏ này tôi nhất định sẽ giúp cậu!"

Trần Thiếu Phong thầm mắng trong đầu nhưng vẫn giả vờ rất nhiệt tình nói: "Vậy thì tôi giao việc này cho anh Ngô nhé".

Hắn không muốn ở đây thêm nữa, nếu không hắn sẽ không chịu nổi nữa.

Nhưng cũng may mà tìm được người giải quyết, dù gì Song Diệp cũng làm hắn mất mặt, hắn phải trả thù mới được.

Hắn thấy, Song Diệp chỉ là một công ty nhỏ, chỉ cần cho đám người Ngô Tuấn gây sự chắc chắn sẽ nhanh chóng chịu thua, đến lúc đó hắn xuất hiện thì Song Diệp sẽ giao quyền đại lý cho hắn, nói không chừng, có khi là đại lý độc quyền nữa.

Tập đoàn Song Diệp.

Ngô Tuấn đem một đám đàn em xông vào công ty, không nói gì chỉ khệnh khạng bước vào đại sảnh.

"Thưa anh, các anh có chuyện gì vậy?", một nhân viên thấy vậy liền bước tới hỏi chuyện.

"Tao không nói chuyện với đám nhân viên chúng mày, tao muốn tìm ông chủ của chúng mày, bảo hắn ra đây!", Ngô Tuấn hừ lạnh rồi nói.

"Nhưng…anh có hẹn trước không…", nhân viên lắp bắp nói.

Không ngờ Ngô Tuấn tát người nhân viên đó một cái: "Bảo ông chủ mày ra đây khó thế hả? Chuyện này mày không phải chỉ đạo tao, đừng có làm lỡ việc của tao, nếu không tao cho mày biết tay đấy!"

Tiếng động lớn ở đại sảnh đã khiến Tần Vũ và mọi người chú ý, anh ấy bước ra đại sảnh: "Làm cái gì đấy, đây không phải chỗ cho mấy anh gây sự".

"Cậu là ông chủ của Song Diệp phải không?", Ngô Tuấn nhếch mép rồi nói với người nhân viên: "Đám nhân viên của cậu lề mề quá, tôi giúp cậu dạy dỗ, người anh em qua đây, tôi có chuyện muốn giải quyết với Song Diệp của cậu đấy".

"Anh đừng có mà quá đáng!"

Tần Vũ tức giận, thấy Ngô Tuấn anh ấy không biết nói gì: "Đây là nhân viên của tôi, tôi không cần biết anh có việc gì, mong anh tôn trọng người khác".

Ngô Tuấn hời hợt nói: "Vậy thì làm sao? Cậu là ông chủ của Song Diệp phải không, thằng nhóc nào là thằng đã đuổi người anh em của tôi ra khỏi đây vậy?"
Chương 102: Thu phí bảo kê

Thấy Ngô Tuấn nói vậy Tần Vũ đã hiểu lại sao mình lại chọc phải đám người này.

"Trần Thiếu Phong phái các anh tới đây sao?", Tần Vũ hừ lạnh.

Thấy bảo vệ của công ty cũng vừa tới nơi, Tần Vũ có chút lo lắng: "Sao anh không đi hỏi Trần Thiếu Phong đấy, xem thằng cha đó tới đây làm cái gì? Hắn phái các anh tới đây gây sự phải không?"

"Đúng vậy, nhưng thấy công ty các cậu cũng có vẻ làm ăn được đấy, chắc không thiếu tiền đúng không, hay là mỗi tháng các cậu đưa cho tôi ba triệu, tôi và anh em của tôi sẽ làm bảo vệ cho các cậu, thấy thế nào?", Ngô Tuấn híp mắt lại nói.

"Ba triệu? Sao anh không đi cướp ngân hàng luôn đi!"

"Cái gì vậy trời, bảo vệ của công ty chúng ta lương mỗi tháng cũng chỉ hơn mười nghìn tệ, đây đòi hẳn ba triệu tệ! Đúng là ngáo giá mà!"

"Nhưng nhìn bọn họ đi, bảo vệ công ty chúng ta làm sao so được, nếu không sao bọn họ dám chạy tới đây…"



Nhân viên trong sảnh chính lập tức bàn tán sôi nổi.

Tần Vũ cũng giận tím người, không biết nên nói gì.

Nhưng Tần Vũ chắc chắn sẽ không đưa cho đám người kia ba triệu.

Đám người Ngô Tuấn chỉ muốn đến đây để trấn lột, nếu nhẫn nhịn đưa tiền thì sau này bọn chúng sẽ càng hống hách.

Mặc dù đối với bọn họ ba triệu không là cái gì, chỉ hai ba hôm là có thể kiếm lại được.

Nhưng Song Diệp sẽ không nhường bước, Tần Vũ cũng vậy.

"Xem ra giám đốc Tần không muốn hợp tác với chúng tôi rồi!"

Ngô Tuấn hừ lạnh một tiếng.

Dường như đã suy đoán được kết quả, Ngô Tuấn cũng không nhiều lời nữa, hắn vung tay lên ra hiệu cho đám đàn em đập phá hết tất cả mọi thứ ở đây.

Đám đàn em kia lập tức hung hăng như gà cắt tiết, giơ ống tuýp trong tay lên đập đồ.

Nhìn dáng vẻ bọn chúng đập phá giống như đã làm việc này rất nhiều lần.

"Dừng lại!"

Đúng lúc này, Nhậm Kiến Tường bước vào.

"Các người đến đây gây sự phải không?"

"Kiến Tường, đám người này vô cùng ngang ngược, bọn họ vừa mở miệng ra là đòi ba triệu tiền phí bảo kê, mình không đưa thế là chúng đập đồ", thấy Nhậm Kiến Tường đến Tần Vũ bực bội nói.

"Ba triệu? To gan thật đấy! Tên Trần Thiếu Phong kia một tháng cũng chẳng kiếm được ba triệu đấy chứ".

"Thằng nhóc, mày có ý gì?", Ngô Tuấn liếc Nhậm Kiến Tường một cái: "À, tao biết rồi mày chính là tên nhóc đã đuổi em tao ra khỏi đây đúng không! Anh em đâu, xử lý nó!"

"Để tôi xem thử xem ai dám!"

Giọng nói của Nhậm Kiến Tường vô cùng tức giận.

Thấy Nhậm Kiến Tường đe dọa, đám đàn em của Ngô Tuấn lập tức dừng lại, đứng im nhìn Nhậm Kiến Tường.

"Chúng mày còn đứng ngây ra đấy làm gì, xử nó cho tao!", thấy cảnh tượng kỳ lạ này Ngô Tuấn hơi hoảng loạn.

"Trần Thiếu Phong bảo anh tới đây phải không?"

Nhậm Kiến Tường bước tới quan sát Ngô Tuấn, ánh mắt lạnh lùng như thể đang nhìn vào một xác chết.

"Mày… mày muốn làm gì?"

Ngô Tuấn lùi lại, hắn không ngờ rằng Nhậm Kiến Tường lại đáng sợ như vậy, đối diện với anh mà như đối diện với thần chết.

"Không làm gì cả! Nhưng tôi thấy mặt anh hơi đen, có phải anh mắc bệnh nặng không?", Nhậm Kiến Tường thản nhiên nói.

"Bệnh nặng gì! Mày đừng có mà ăn nói lung tung, cơ thể của tao rất khỏe mạnh!"

Thấy Nhậm Kiến Tường nói vậy, Ngô Tuấn chột dạ.

Tên này rốt cuộc đang nói cái gì vậy?

Ngô Tuấn thẹn quá hóa giận, hắn lấy ống sắt của một tên đàn em bên cạnh xông lên đập Nhậm Kiến Tường.

"Thằng chó chết đi!", Ngô Tuấn hét lên để lấy thêm can đảm, rõ ràng hắn đang rất hoảng sợ.

Cảnh tượng máu me be bét không hề xảy ra, hắn không ngờ rằng hắn đã dùng hết sức đập ống sắt vào người Nhậm Kiến Tường, vậy mà anh lại đỡ được một cách rất nhẹ nhàng.

"Sao… sao lại như thế? Mày, mày là ai?"

Ngô Tuấn ngây người.

Từ trước đến giờ một khi hắn dùng hết sức đánh nhau rất ít người có thể thoát được, tất cả đều thành công.

Nhưng không ngờ Nhậm Kiến Tường lại có thể đỡ được vô cùng nhẹ nhàng, hơn nữa vẻ mặt cũng vô cùng bình tĩnh, không giống như tốn quá nhiều sức lực.

Tên nhóc này đúng là không đơn giản!

Nghĩ vậy, Ngô Tuấn hoảng sợ, hắn hoảng loạn buông ống sắt trong tay ra rồi nhìn Nhậm Kiến Tường như nhìn một con quái vật.

"Mày, rốt cuộc mày là ai? Mày là quái vật sao?"

Nếu như thời gian có thể quay ngược lại thì Ngô Tuấn chắc chắn không đồng ý đề nghị của Trần Thiếu Phong.

Tên nhóc này thật sự muốn giết hắn rồi, cứ tưởng rằng chuyện này sẽ được giải quyết một cách nhanh gọn, không ngờ lại gặp phải người như thế này.

"Tôi không phải là quái vật gì cả, tôi là ông chủ của công ty này", Nhậm Kiến Tường nhìn Ngô Tuấn rồi nói.

"Cậu… tôi… mong cậu rộng lượng tha thứ cho tôi!", mạng sống quan trọng hơn liêm sỉ nhiều, cho nên Ngô Tuấn lắp bắp cầu xin tha thứ.

"Tha cho anh cũng không phải không được, nhưng tôi thấy tốt nhất anh nên đi bệnh viện kiểm tra xem, anh mắc bệnh thật đấy", Nhậm Kiến Tường vẫn tỏ vẻ lạnh lùng.

"Cậu mới bị bệnh đấy!"

Ngô Tuấn buột miệng thốt lên.

Hắn ghét nhất là người khác chửi hắn, cho dù người đó có mạnh hơn hắn gấp trăm lần.

"Tôi không nói dối đâu, gần đây có phải là anh hay tức ngực, hơn nữa sau khi ngủ dậy thì toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thỉnh thoảng tim lại hơi đau không?", Nhậm Kiến Tường thật thà nói.

Ngô Tuấn định phản bác lại nhưng Nhậm Kiến Tường lại nói chính xác tình trạng gần đây của hắn, hắn lập tức hoảng loạn.

"Sao… sao cậu lại biết? Cậu là thần y sao? Tôi xin cậu hãy cứu tôi!"

Giọng nói của Ngô Tuấn bỗng mềm nhũn ra, hắn nhìn Nhậm Kiến Tường như một vị cứu tinh.

Nhậm Kiến Tường khẽ cười: "Tôi thấy tốt nhất là anh nên tới bệnh viện kiểm tra, nếu để lâu có khi mất cả mạng đấy".

Nghe vậy, Ngô Tuấn không quan tâm đến thể diện nữa vội vàng chạy ra ngoài.

Thấy đại ca mình chạy mất, đám đàn em của Ngô Tuấn cũng hoảng loạn đuổi theo.

"Kiến Tường, cậu lại dọa tên Ngô Tuấn kia à?", sau khi đám người đó rời đi, Tần Vũ thần bí nhìn Nhậm Kiến Tường rồi hỏi.

"Ha ha…"

Nhậm Kiến Tường chỉ cười, không trả lời.

Anh thẳng thèm dọa đám côn đồ đó, anh nói thật.

Ngô Tuấn có bị hạ độc hay không Nhậm Kiến Tường cũng chẳng thèm quan tâm.

Anh chỉ biết tên Ngô Tuấn này nhận tiền của Trần Thiếu Phong nên mới ra mặt như vậy thôi.

Hơn nữa anh cũng không muốn so đo với đám người này làm gì, chỉ cần công ty của anh không bị tổn thất gì là được, anh sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng chuyện Ngô Tuấn đến đây đập phá đã khiến Nhậm Kiến Tường thức tỉnh.

Dạo này Song Diệp làm ăn khấm khá, tăng trưởng nhanh chóng, sau này sẽ khó tránh khỏi việc có người không biết điều nào đó đến công ty gây sự khi anh không có ở đây.

Nếu như vậy thì phải làm sao?

Mặc dù đám bảo vệ hiện tại cũng khá được, nhưng chắc chắn không phải là đối thủ của đám người Ngô Tuấn.

Mặc dù Ngô Tuấn không phải là người tu luyện nhưng lại rất khỏe.

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Ngô Tuấn không giống như dùng thuốc để tăng cường sức mạnh mà là bản thân hắn vốn đã khỏe như vậy.
Chương 103: Chữa bệnh cho Ngô Tuấn

Hiếm khi Nhậm Kiến Tường đến, Tần Vũ mời Nhậm Kiến Tường đi massage, sau đó, lại mời Diệp Yến cùng Diệp Uyên Thư đi ăn.

Không ngờ, sáng sớm hôm sau, Ngô Tuấn lại tới.

Nhân viên lễ tân gọi điện thoại cho Tần Vũ: "Sếp, tên hôm qua lại tới rồi!"

"A!", Tần Vũ hết buồn ngủ ngay lập tức: "Hắn có đập đồ không?"

Trong điện thoại, nhân viên lễ tân hơi khó xử, nhưng vẫn trả lời vô cùng thành thật: "Trái lại không đập đồ, nhưng vừa vào trong đã nằm bò ra ở đại sảnh khóc ầm ĩ, nói nhất định phải tìm người đã gặp hôm qua, nếu không... Hắn sẽ không đi".

Tần Vũ không biết nói sao, không hiểu được tình hình, chỉ đành gọi điện thoại cho Nhậm Kiến Tường.

Bên này, Nhậm Kiến Tường đang làm việc với Diệp Yến, lửa đã nhóm lên, đang “nhấm nháp” hương vị của người đẹp.

Không ngờ, chuông điện thoại lại chọn đúng lúc này để đổ chuông.

“Thằng nhãi nào đấy?”

Nhậm Kiến Tường thật sự tức đến nỗi đau cả gan, sao lại có người không có mắt cứ quấy rầy lúc anh và vợ thân mật vậy chứ.

"Để anh xem là ai... Trời ạ! Lại là cậu! Tần Vũ!", Nhậm Kiến Tường thật sự phục tên này luôn rồi.

Diệp Yến bên cạnh thấy buồn cười, che miệng nhẹ nhàng đẩy Nhậm Kiến Tường một cái, tỏ ý anh nghe điện thoại đi.

"Em đi đón con gái, trưa nay con bé muốn về ăn cơm!"

Nhậm Kiến Tường không thể làm gì khác hơn là ủ rũ gật đầu, sau đó chuẩn bị xả giận trên đầu Tần Vũ.

"A lô! Tần vũ! Tốt nhất là cậu có chuyện gấp! ...Ê?"

Nhân lúc Nhậm Kiến Tường còn chưa nổi giận, Tần Vũ vội vàng trình bày tình hình.

Nghe xong, trong lòng Nhậm Kiến Tường đã có tính toán, trong nháy mắt nổi lên hứng thú.

"Ngô Tuấn thật sự nói như vậy à?"

"Đúng vậy! Cậu mau tới đi! Nếu không người này cứ ngồi lỳ ra đó không chịu đi!"

“Tới ngay đây!”

Lúc Tần Vũ và Nhậm Kiến Tường đến nơi, đường đường là một người đàn ông to cao như Ngô Tuấn, lại khóc lóc ở đại sảnh của công ty, đám nhân viên đứng từ xa cứ chỉ chỉ trỏ trỏ.

Nhìn thấy Nhậm Kiến Tường xuất hiện, Ngô Tuấn nhào thẳng tới, Nhậm Kiến Tường nhanh tay nhanh mắt tránh thoát được.

"Ân nhân! Anh nhất định phải cứu tôi!"

"..."

Chuyện gì thế này? Tần Vũ sợ ngây người.

Sau đó, từ lời tường thuật đứt quãng của Ngô Tuấn, giờ Tần Vũ mới hiểu được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Hóa ra, hôm qua, sau khi bị Nhậm Kiến Tường nói đúng tình trạng cơ thể, Ngô Tuấn đã đi thẳng đến bệnh viện khám.

Vừa khám xong, quả thật có vấn đề, rất nhiều cơ quan nội tạng tổn thương nghiêm trọng!

Nhưng cụ thể là phương pháp điều trị nào mới có tác dụng, bác sĩ cũng không dám bảo đảm chắc chắn.

Trong mắt Ngô Tuấn, lời của bác sĩ tương đương với việc thời gian còn lại của hắn không nhiều nữa. Ngô Tuấn sợ đến nỗi cả đêm trằn trọc không ngủ được, thế là trời còn chưa sáng đã đến tìm Nhậm Kiến Tường.

"Lúc trước là tôi sai rồi! Van xin anh chữa bệnh cho tôi!"

Lúc này, Ngô Tuấn khóc đến nỗi nước mắt nước mũi lem nhem, trông có phần khiến cho người ta không đành lòng: "Anh muốn gì? Chỉ cần anh nói! Tôi sẽ tuyệt đối tuân theo!"

Nhậm Kiến Tường đảo mắt một vòng, có quyết định: "Đã như vậy, thì cậu..."

Không ngờ, lời còn chưa nói hết, bên ngoài đã truyền tới một tiếng gào quen thuộc.

"Tần Vũ! Tần Vũ đâu?"

"Ây da, tới đây!", Nhậm Kiến Tường ngừng lại, không đề cập tới chuyện chữa bệnh nữa.

Thấy vậy, Ngô Tuấn sốt ruột tim gan cũng sắp nhảy cả ra ngoài.

Người tới bên ngoài là Trần Thiếu Phong, cánh tay hắn kẹp một đống tài liệu lớn nhỏ, đi vào với khí thế hung hăng.

Trần Thiếu Phong vô cùng tự tin cho rằng, nếu hôm qua Ngô Tuấn đã "xử lý" xong, hôm nay mình lại tới nói chuyện hợp tác khẳng định sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Vì vậy, vừa vào đến nơi, hắn đã bắt đầu làm ầm lên.

Không ngờ vừa nhìn lên, Trần Thiếu Phong đã thấy Ngô Tuấn đang khóc lóc.

"..."

"..."

“Anh Ngô, có... có chuyện gì thế...?”, trong lòng Trần Thiếu Phong đột nhiên có chút trống trải, khí thế cũng yếu đi rất nhiều: "Hôm qua, không phải đã xử lý bọn chúng xong cả rồi sao?"

Ngẩng đầu, nhìn ánh mắt cười như không cười của Nhậm Kiến Tường, chân Ngô Tuấn như nhũn ra, lập tức rống lên một tràng với Trần Thiếu Phong.

"Đệch! Tôi đã nói thế lúc nào, rõ ràng là cậu tự nói đấy chứ!"

Ngô Tuấn cố gắng nháy mắt ra hiệu.

Vào lúc này, Trần Thiếu Phong có ngu xuẩn đến mấy cũng đã kịp phản ứng, nghĩ đến hai cọc tiền mất oan của mình, trong lòng điên tiết.

Nhưng châu chấu không đá nổi bánh xe, Trần Thiếu Phong không thể làm gì khác hơn là im hơi lặng tiếng bỏ đi.

"Lẽ nào lại như vậy! Ngô Tuấn lại vô lý thế sao?"

Trần Thiếu Phong căm hận suy nghĩ trong lòng, lúc này, bên tai có giọng nói truyền tới.

"Ê ê ê! Cậu không được đặt như thế! Bên trong đều là cao thảo dược đã điều chế, không được phơi nắng!"

“Qua một chút! Qua một chút! Hàng này đều là loại gửi cho tập đoàn lớn! Tuyệt đối không thể có chút hư hại nào!”

...

Trần Thiếu Phong nảy ra một kế, lặng lẽ đi tới.

Sau khi đuổi Trần Thiếu Phong đi, Ngô Tuấn nhìn Nhậm Kiến Tường chăm chăm: "Ân nhân! Anh nhất định phải cứu tôi!"

Gật đầu, Nhậm Kiến Tường đặt tay lên cổ tay Ngô Tuấn.

"Có phải đã nhiều năm anh thường sử dụng vũ lực, nhưng không nói đến kỹ xảo, chỉ dựa vào sức mạnh không?"

Mặt Ngô Tuấn đỏ bừng, gật đầu.

"Vậy thì đúng rồi, nhiều năm sử dụng vũ lực, sử dụng sức lực quá mức, hơn nữa bản thân không chú ý, nội tạng tổn thương đều là mãn tính... Bây giờ có thể vẫn còn ổn, chẳng qua là hơi khó chịu chút, cứ không khống chế gì thế này thì chưa tới mấy tháng nữa, nội tạng sẽ vỡ, cuối cùng chết không kịp trị".

Nghe vậy, Ngô Tuấn trơ mắt nhìn Nhậm Kiến Tường: "Có cách gì cứu tôi không?"

“Được, trước hết anh chuẩn bị một thứ”, Nhậm Kiến Tường vỗ vai hắn: “Nước tiểu trẻ sơ sinh”.

Ở bên cạnh, Tần Vũ đang cầm trên tay cái sandwich mới ăn được một nửa, ánh mắt u oán nhìn Nhậm Kiến Tường, có để cho người ta ăn nữa không hả?

"Sao... Sao lại cần nước tiểu trẻ sơ sinh?"

“Hỏa khí của anh mạnh, nước tiểu trẻ sơ sinh cũng có hỏa khí vô cùng mạnh, lấy độc trị độc, có lợi cho việc tôi tìm ra vị trí nội tạng bị tổn thương, từ đó tiến hành bồi bổ”.

Ngô Tuấn là một người thô thiển, không biết chút kiến thức y học nào, tuy nghe thấy đầu óc mơ hồ, nhưng vẫn gật đầu, vội vàng đi về làm theo.

Sau khi nhóm người rời đi, Tần Vũ chọc bả vai Nhậm Kiến Tường, nhỏ giọng hỏi: “Cậu nghiêm túc đó hả? Làm gì có chuyện bảo người ta uống nước tiểu trẻ sơ sinh? Cậu thật sự không lừa hắn đấy chứ?”

Nhậm Kiến Tường cười nháy mắt mấy cái với Tần Vũ: "Phải!"

Tần Vũ còn chưa kịp nói, Nhậm Kiến Tường đã đổi lại: "Cũng không phải!"

Tần Vũ cạn lời, không biết Nhậm Kiến Tường đang có âm mưu gì.

Lúc anh ta đang định hỏi cho ra lẽ, điện thoại của Tần Vũ đổ chuông.

"Sếp Tần! Có một lô hàng xảy ra chuyện rồi! Bây giờ sếp Vương đang muốn tìm chúng ta tính sổ!"

"A!"

Tần Vũ kinh ngạc, sếp Vương là khách hàng lớn, đắc tội với sếp Vương thì không phải chuyện đùa thôi đâu!

Lô hàng kia được chuẩn bị rất cẩn thận, theo lý mà nói sẽ không thể xảy ra chuyện gì được!

"Mau tới đi! Sếp Vương bên này đòi phải bồi thường!", phía nhân viên bên kia truyền tới một giọng phụ nữ chói tai, ngay sau đó cúp máy luôn.

Chú ý tới động tĩnh bên này, Nhậm Kiến Tường ân cần hỏi: Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Lô hàng của sếp Vương xảy ra chuyện! Bây giờ đang gặp chút rắc rối!", vẻ mặt Tần Vũ như đưa đám.

Nhậm Kiến Tường vỗ vào bả vai anh ấy: "Không sao! Mình và cậu cùng đi xem thế nào, đi thôi!"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom