• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Ông Bố Toàn Năng (1 Viewer)

  • Chương 111-113

Chương 111: Đánh

Tiếng gầm lớn vang lên, Nhậm Kiến Tường đã sử dụng tất cả sức lực.

Giang Thành nôn ra máu, suýt nữa quỳ xuống, phải bám vào kệ hoa bên cạnh mới đứng vững được.

Vũ Hàn Thảo và Ngô Thiên Hựu đứng bên cạnh cũng vô cùng lúng túng.

Đặc biệt là Ngô Thiên Hựu, người luôn đắm chìm trong rượu sắc, không thể chịu nổi sức mạnh dữ dội này, nên lập tức ngất đi.

“Cậu chủ Ngô!”, Vũ Hàn Thảo kinh ngạc hét lớn.

Nghe vậy, Nhậm Kiến Tường mất tập trung, đang định quay lại nhìn thì đột nhiên Giang Thành xông lên.

“Đánh nhau với tao mà dám mất tập trung, đúng là tự tìm đường chết!”

Lúc này, Giang Thành cũng thể hiện hết sức mạnh hậu kỳ Trúc Đan của mình, đánh một chưởng vào đỉnh đầu Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường nhanh chóng né tránh theo bản năng.

Nhưng anh chợt phát hiện ra điều gì đó không ổn. Dừng lại nhìn, không biết từ khi nào, trên cánh tay mình đã xuất hiện một vệt máu.

Không chỉ vậy, xung quanh vết máu còn mơ hồ xuất hiện mạch lạc màu đen.

“Đây là độc tam bộ hàm tiếu, trong vòng mười phút nhất định sẽ chết. Tất cả mục tiêu trước đây đều đã chết dưới loại độc này”.

Giang Thành cười kinh thường nói.

“Hơn nữa, tao vẫn chưa nghiên cứu ra loại thuốc giải cho loại độc này!”

Sắc mặt Nhậm Kiến Tường trầm xuống: “Mày chỉ có chút bản lĩnh hạ độc thôi sao? Đúng là mất mặt!”

“Tao không ngại thêm cái mạng của mày vào danh sách truy nã của tao đâu. Dù sao cũng sẽ có người trả giá cao hơn để bảo vệ tao, mày cứ chờ chết đi!”

Nói xong, Giang Thành nhìn về phía Vũ Hàn Thảo với ánh mắt xấu xa.

“Em gái này nhìn cũng ngon đấy, xem ra mùi vị cũng không tệ!”

Vũ Hàn Thảo vừa kinh ngạc vừa tức giận, cầm con dao phẫu thuật bên cạnh lên với vẻ cảnh giác.

“Cô hầu hạ ông đây đi, rồi ông đây sẽ cho cô sống, được không?”

Nói xong, Giang Thành chậm rãi đến gần Vũ Hàn Thảo.

Vũ Hàn Thảo xuất thân trong gia đình y thuật, y thật giỏi hơn người, nhưng không thể bằng Nhậm Kiến Tường, khả năng tự vệ của cô ấy hoàn toàn bằng không trước mặt Giang Thành.

Giờ phút này, cô ấy chỉ có cách chờ chết!

“Nhậm... Nhậm Kiến Tường, cứu tôi với!”, Vũ Hàn Thảo cắn môi, sợ hãi nhìn Giang Thành.

Giang Thành càng thêm thích thú: “Cô cứ kêu đi! Con chó mất chỗ dựa đó làm gì còn tâm trí quan tâm đến cô chứ!”

Vừa dứt lời.

Một giây sau, Giang Thành liền cảm thấy sau gáy ớn lạnh, sau đó cơn đau đớn truyền tới.

Nhậm Kiến Tường lặng lẽ đứng đằng sau Giang Thành, đối phương còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã đưa tay đập mạnh vào gáy Giang Thành.

Giang Thành khó khăn giãy giụa, nhưng quay đầu lại thì nhìn thấy Nhậm Kiến Tường đang mỉm cười.

“Mày vừa gọi tao là chó mất chỗ dựa à?”

Giọng Nhậm Kiến Tường hạ thấp như đang nói đùa.

Giây tiếp theo, Giang Thành đã bị đè bẹp xuống đất, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Nhậm Kiến Tường vươn tay nắm lấy vai anh ta, nhẹ nhàng bẻ lên.

Vai phải của Giang Thành đã bị phế bỏ.

“A!”

Giang Thành hét lớn, đau đến mức toát mồ hôi lạnh, muốn chống cự nhưng vừa cửa động, tay của Nhậm Kiến Tường lại đặt lên vai trái của anh ta.

Lại một cái bẻ nhẹ nhàng nữa.

Cả hai vai đều đã bị Nhậm Kiến Tường phế bỏ.

“Tên khốn, tao phải giết mày!”, Giang Thành nghiến răng, ánh mắt mơ hồ nhìn Nhậm Kiến Tường, nhưng phát hiện đối phương chẳng việc gì cả.

“Rõ ràng độc tam bộ hàm tiếu không có thuốc giải, sao mày có thể…”

Lúc này, Nhậm Kiến Tường ngồi trên người Giang Thành, nghe vậy liền chế nhạo: “Y thuật của tao hơn hẳn mày, chỉ là giải độc thôi mà, ai mà không biết chứ!”

Sau đó, anh quay sang nhìn Vũ Hàn Thảo đang kinh ngạc bên cạnh.

“Nói mới nhớ, lúc nãy mày định bắt nạt bạn tao hả?”

Thấy Giang Thành đầy vẻ kinh hãi, Nhậm Kiến Tường ghé vào tai anh ta nói: “Thật xin lỗi, mày đắc tội nhầm người rồi!”

Giang Thành còn chưa kịp lên tiếng, Nhậm Kiến Tường đã đánh vào vài huyệt đạo trên người Giang Thành.

Trong chốc lát, Giang Thành cảm nhận được cơ thể mình như quả bóng bịt kín, khí tức dâng trào, bên trong cơ thể không ngừng lớn lên.

“Mày đã…”

“Ồ, đúng vậy!”, Nhậm Kiến Tường ngắn lời Giang Thành, lấy từ trong ngực ra một cây kim bạc, cây kim bạc dính đầy nước lá màu đen, đâm thẳng kim vào cổ Giang Thành.

“Độc tam bộ hàm tiếu do mày chế tạo đấy, đừng lãng phí! Mày cũng thử cảm nhận tuyệt vọng đến chết đi”.

Giang Thành trừng mắt nhìn Nhậm Kiến Tường từ trên người mình đứng dậy, nhưng không thể phát ra tiếng, muốn vươn tay ra tóm lấy nhưng lại chẳng còn sức lực.

“Nhậm Kiến Tường, tao có chết cũng không tha cho mày!”, Giang Thành nghiến răng nói từng chữ.

“Nói mấy lời này với tao cũng vô dụng thôi. Mày giữ lại nói với Diêm Vương đi”.

Sau đó, Nhậm Kiến Tường không thèm quan tâm đến anh ta nữa, quay đầu bước đến đỡ Vũ Hàn Thảo dậy khỏi mặt đất.

“Anh ta sẽ không dậy nữa chứ?”, Vũ Hàn Thảo lo sợ Giang Thành đang giả vờ.

Nhưng quay đầu lại nhìn mới phát hiện ra Giang Thành đã chết trợn trừng mắt.

Thật sự là chết không nhắm mắt!

“Hắn chỉ là một tên khốn kiếp chỉ biết hạ độc, có gì phải để ý chứ”, Nhậm Kiến Tường vặn cổ tay, vết thương trên cổ tay vẫn còn nhưng chất độc trên đó đã được giải.

Loại độc do Giang Thành tạo ra quả thực đáng sợ, nhưng anh ta quên mất một điều đó là loại độc này chẳng là gì trước mặt tu vi cao.

Vũ Hàn Thảo lúc này mới yên tâm, quay đầu nhìn về phía cậu chủ họ Ngô lo lắng nói: “Vậy còn hai người họ thì sao?”

“Sau lần châm cứu này, bất luận Ngô Dũng có bệnh hay không thì đều có thể chữa khỏi, lát nữa sẽ không sao nữa”.

Nhậm Kiếm Tường thản nhiên liếc nhìn Ngô Thiên Hựu đang ngất xỉu bên cạnh.

“Còn tên nhát gan này lát nữa sẽ tỉnh lại thôi!”

Vũ Hàn Thảo không tin chuyện này được giải quyết nhanh đến vậy, nhìn Nhậm Kiến Tường với vẻ không tin.

“Anh không sao thật chứ? Lúc nãy… rõ ràng là anh ta đã đầu độc anh!”

“Tôi thật sự không sao!”

Nhậm Kiến Tường lắc đầu, vặn cổ tay.

Sau đó, anh nhặt áo khoác rơi dưới đất lên, ngồi xuống sô pha như ông lớn.

“Qua đây xem tivi đi, kim bạc trên người ông Ngô lát nữa mới có thể rút ra, còn Ngô Thiên Hựu thì cứ để cậu ta tự tỉnh đi”.

Thấy vẻ mặt bình tĩnh của Nhậm Kiến Tường, Vũ Hàn Thảo cũng thấy yên tâm.

Năm phút sau, Nhậm Kiến Tường rút kim bạc ra khỏi người Ngô Dũng, rồi đỡ ông ta ngồi dậy.

Nhìn thấy con trai mình ngất xỉu và Giang Thành đã chết bên cạnh, Ngô Dũng suýt chút nữa lại ngất đi lần nữa vì sợ hãi.

Sau khi nghe Nhậm Kiến Tường giải thích, ông Ngô chìm vào im lặng hồi lâu.

“Xin hãy tha cho tôi đi, tôi cầu xin cậu, tôi sai rồi!”

Mấy người đang nói chuyện, Ngô Thiên Hựu đột nhiên hét lớn rồi ngồi bật dậy.

Ngô Thiên Hựu ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Ngô Dũng đã ngất từ lâu đã tỉnh lại, trong lòng vô cùng vui mừng.
Chương 112: Gặp khó khăn

“Bố, bố không sao chứ?”

“Hừ, đừng gọi tao là bố”.

Ngô Dũng ngồi trên ghế không hài lòng đáp.

“Tao suýt nữa đã bị bác sĩ mà mày mời đến hại chết rồi, mày còn muốn đuổi thần y đã cứu sống tao ra ngoài! Cái thằng bất hiếu này”.

Nghe thế, Ngô Thiên Hựu như bị vả một cái thật đau, khó tin nhìn Nhậm Kiến Tường.

“Anh ta… rõ ràng có làm gì đâu”.

“Cậu chủ Ngô!”

Vũ Hàn Thảo suýt thì bật cười.

“Nếu không nhờ anh Nhậm thì hôm nay tôi và anh không thoát khỏi con đường chết, hơn nữa ông Ngô nhờ vào cây châm vàng của anh Nhậm duy trì mạng sống mới cứu được về”.

“Anh nghĩ dựa vào cái gì? Dựa vào tên sát thủ suýt nữa hại chết cả nhà mà anh mời về sao? Hay là dựa vào bản lĩnh nhát cáy lúc gặp nguy hiểm của anh?”

Ngô Thiên Hựu bị Vũ Hàn Thảo nói đến không thể ngẩng đầu lên được.

Nhậm Kiến Tường khẽ kho mấy tiếng, Vũ Hàn Thảo mới để ý đến ánh mắt thất vọng đến cực độ của Ngô Dũng.

Cô ấy nhận ra đây là chuyện nhà của người ta, dù Ngô Thiên Hựu không có bản lĩnh thế nào cũng không đến lượt mình dạy bảo.

“Cậu Nhậm, lần này nhờ có cậu cứu tôi, nếu không cả nhà chúng tôi đã chết không còn ai rồi, chỉ là không biết nên trả ơn cậu thế nào”.

Ngô Dũng không phải là người vong ơn bội nghĩa, vừa mong bồi thường cho Nhậm Kiến Tường, đồng thời cũng mong bịt miệng anh.

Nhậm Kiến Tường thầm vui mừng, không kiêng nể gì đưa ra yêu cầu anh muốn gương Càn Khôn của ông ta.

Ngô Dũng sửng sốt.

“Gương Càn Khôn?”

Ngô Dũng cười lắc đầu: “Xem ra cậu Nhậm đến là vì cái này, nhưng nếu cậu đã cứu tôi thì dĩ nhiên tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của cậu”.

“Căn phòng ngủ thứ ba trên lầu, vào phòng mở tủ thứ hai ngăn kéo đầu tiên bên tay trái, trong đó có gương Càn Khôn, cậu Nhậm tự mình tìm đi”.

Ngô Dũng không tiện đi lại, biệt thự nhà họ ngô lại có rất ít người giúp việc, thế nên Nhậm Kiến Tường tự lực cánh sinh, không lâu sau đã tìm được gương Càn Khôn.

“Bố, chẳng phải cái gương này là cho con sao? Trước đó con đã tìm một chuyên gia thẩm định đồ cổ, ông ta nói cái gương này ít nhất có giá mười triệu tệ, sao bố lại đưa cho anh ta?”

“Thằng vô dụng!”

Thấy con trai mình cứ cố chấp với một cái gương, Ngô Dũng thấp giọng mắng.

Ngô Thiên Hựu lập tức ngậm miệng.

“Nếu không nhờ cậu Nhậm, đừng nói là mười triệu tệ, dù có mười nghìn tệ mày cũng chẳng còn mạng để hưởng”, Ngô Dũng ngược lại rất rõ ràng về vấn đề này: “Thằng chẳng mở mang được đầu óc”.

Ngô Thiên Hựu sợ không dám nói gì nữa, chỉ trừng mắt nhìn Nhậm Kiến Tường.

“Ngô Dũng, trước đó ông bị thế chỉ là vì máu không lưu thông, huyết quản một phần một tắc mạch, sức khỏe ông hoàn toàn không có vấn đề gì”.

“Bộ kim châm cứu này của tôi giúp máu trong huyết quản của ông lưu thông dĩ nhiên là không sao nữa rồi”.

Nhậm Kiến Tường kiên nhẫn giải thích.

“Còn nữa, thi thể của sát thủ này có thể cần ông xử lý một chút”.

Ngô Dũng gật đầu, sau đó trao đổi cách thức liên lạc với Nhậm Kiến Tường, tự mình tiễn anh ra ngoài.

Trên xe, Vũ Hàn Thảo khó tin nhìn Nhậm Kiến Tường cứ như vẫn chưa hoàn hồn lại từ cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi.

“Anh đã cứu chúng tôi như thế thật sao?”, Vũ Hàn Thảo ngây ngốc nhìn Nhậm Kiến Tường, vẻ mặt vô tội và đáng yêu đều hiện lên hết trên mặt.

“Đúng thế”, Nhậm Kiến Tường cười đáp.

“Còn lấy được gương Càn Khôn?”

“Ừ!”

“…”

“Nhậm Kiến Tường! Anh giỏi quá, tôi ngưỡng mộ anh thật đấy!”, mắt Vũ Hàn Thảo lấp lánh ngưỡng mộ nhìn Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường vươn tay búng vào trán cô ấy một cái: “Dây cung phản xạ của cô cũng lâu quá đấy”.

Chuyện ở nhà họ Ngô đã kết thúc, khoảng thời gian kế tiếp Nhậm Kiến Tường không có việc gì là lấy gương Càn Khôn ra nghiên cứu phương pháp tu luyện.

Trong sách cổ có ghi bên trong gương Khàn Côn ẩn chứa phương pháp để nhanh chóng nâng cao tu vi, phương pháp này là huyền cơ do một vị cao nhân để lại vì muốn che giấu bí mật tu luyện của mình.

Nhưng muốn tìm được bí mật ẩn giấu trong đó không phải là việc dễ dàng.

“Làm sao để mở được nó?”

Nhậm Kiến Tường vò nát đầu cũng không nghĩ ra được cách gì.

Dù sao gương Càn Khôn này trông có vẻ giống một cái gương bình thường, lấy ra soi gương trang điểm cũng nhìn không rõ.

“Phải rồi, soi gương”.

Nhậm Kiến Tường bỗng phản ứng lại, vội vàng điều chỉnh góc độ đặt gương Càn Khôn, để ánh nắng khúc xạ trên gương với những góc khác nhau.

Quả nhiên anh nhìn thấy nội dung trên mặt gương.

“Càn Khôn bát quái, năm hành hợp một, hình thái cực âm dương, nội điều biến ảo”.

Nhậm Kiến Tường niệm thầm câu này.

Đột nhiên anh có cảm giác tỉnh ngộ, vội nhắm mắt lại tịnh tâm tu luyện.

Trước đó vì muốn chuyên tâm tu luyện mà anh đã nói với Diệp Yến là thuê một căn phòng ở khách sạn, đã ở đây mấy ngày rồi.

Năm ngày sau…

“Khí thành!”

Nhậm Kiến Tường đột nhiên mở mắt ra, cả người được bao phủ bởi từng luồng sóng khí màu trắng.

Đó là chân khí của anh.

Trong quá trình tu luyện anh đã đạt đến trạng thái đỉnh cao.

Bây giờ thực lực của anh đã đạt đến cảnh giới của hư vô.

Đây thật ra là một bước ngoặt.

Rất nhiều người cả đời không chạm đến được với cảnh giới này, chẳng hạn như Giang Thành, cho đến lúc chết cũng chỉ bằng lòng với việc mình dừng lại ở thời kỳ cuối Trúc Đan.

Nhưng chỉ cần bước qua được cánh cửa này thì có thể tiến vào một cảnh giới lớn tiếp theo như lúc Nhậm Kiến Tường tịnh tâm tu luyện.

Đến lúc đó trên thế giới này Nhậm Kiến Tường cũng xem như là ít có đối thủ.

Nhậm Kiến Tường lặng lẽ nằm trên sofa, trầm ngâm một lúc lâu mới nhận ra cả người mình nhớp nháp khó chịu bèn đứng lên đi tắm.

Bởi vì đã nói trước nên sau khi mở điện thoại lên, mặc dù Nhậm Kiến Tường nhận được rất nhiều tin nhắn, nhưng không một tin nào là gấp cả.

Việc ở công ty đã có Tần Vũ lo liệu, bên hiệp hội y dược đã có Vũ Hàn Thảo, trong nhà thì có Diệp Yến lo.

Nhậm Kiến Tường cũng xem như là không có gì phải bận lòng thêm.

Dù như vậy, Nhậm Kiến Tường nhìn tin nhắn Tần Vũ gửi cho mình, ngẫm nghĩ một lúc mới quyết định đi tắm, thay đồ xong mới đến công ty một chuyến.

Lúc này Tần Vũ đang bận không ngơi tay ở công ty.

Lần trước sau khi Nhậm Kiến Tường giải quyết êm đẹp chuyện của bà Lâm thì danh tiếng của anh đã vang xa.

Không ít các quý bà ở tầng thượng lưu muốn đến tìm Tần Vũ đặt hàng mua kem dưỡng.

Hai ngày nay Tần Vũ luôn phải cười híp mắt, nhưng đồng thời cũng sầu muộn không thôi.

Thấy Nhậm Kiến Tường về, phản ứng đầu tiên của anh ấy là mừng rỡ, sau đó khẽ thở dài.

“Ôi, mình ít khi thấy cậu thở dài, Song Diệp gặp chuyện gì sao?”

“Thật sự gặp chuyện rồi đấy”, Tần Vũ gật đầu.

Đợi Nhậm Kiến Tường uống hết trà trên bàn mới biết được rốt cuộc công ty gặp phải chuyện gì.

Tần Vũ là một thiên tài trong lĩnh vực kinh doanh, Song Diệp nhanh chóng phát triển dưới sự giúp đỡ của anh ấy, đồng thời cũng nhận được tài trợ của không ít công ty đầu tư mạo hiểm.

Trong tình hình như thế, công ty từng bước phát triển.

Nhưng chính vì thế mới gặp phải khó khăn.
Chương 113: Hợp tác vui vẻ

"Mình nói rồi mà, bây giờ công ty đang từng bước phát triển, chúng ta cũng nên tìm một vài khách hàng lớn, không thể chỉ dựa vào đơn đặt hàng tư nhân được, như vậy thì lợi nhuận sẽ không đáng kể".

Nghe Tần Vũ nói vậy, Nhậm Kiến Tường gật đầu.

Tần Vũ nói rất có lý.

Lúc mới bắt đầu, Song Diệp chỉ nhận đơn của khách tư nhân, sếp Vương là trường hợp ngoại lệ, nhiều hơn thì giống như bà Lâm mà hội phó Trần giới thiệu là cá nhân mua sản phẩm của Song Diệp.

Mặc dù mức độ quảng cáo rộng nhưng không có bên tiêu thụ tốt thì cũng không kiếm được nhiều tiền.

"Thời gian này cậu đi làm gì vậy? Mình thấy tinh thần của cậu tốt lên nhiều, chắc là lẻn đi chơi đúng không?"

Tần Vũ không biết chuyện Nhậm Kiến Tường tu luyện, chỉ nghĩ rằng anh có chuyện cần phải xử lý.

Nhậm Kiến Tường gõ vào đầu Tần Vũ một cái, sau đó lặng lẽ lật tài liệu của Song Diệp xem qua.

"Thật ra tìm nhà tiêu thụ cũng dễ thôi, bây giờ tài nguyên của những bên tiêu thụ các mặt hàng xa xỉ còn phong phú hơn chúng ta nhiều, chúng ta có thể suy nghĩ đến việc hợp tác với bọn họ".

Tần Vũ lắc đầu: "Bây giờ là thời kỳ 4.0 rồi, các nhà tiêu thụ đều phát triển trên các nền tảng mạng xã hội, ngoài ra thì rất hiếm gặp, hơn nữa bọn họ đều bán những mặt hàng xa xỉ, liệu người ta có để ý đến sản phẩm của chúng ta không!"

Nhậm Kiến Tường chau mày không nói gì.

"Nhưng nếu cậu thật sự muốn tìm thì mình có một vài người cho cậu lựa chọn đấy", thấy Nhậm Kiến Tường như vậy, Tần Vũ bất đắc dĩ thở dài: "Người có tiềm năng nhất trong này là Trương Thiên Thu, những sản phẩm mà người này tiêu thụ đều là những nhãn hàng lớn, thông qua hình thức quảng cáo trên livestream, lượng tiêu thụ rất lớn, thường thì chỉ vài chục giây là chốt được mấy nghìn đơn hàng".

Tần Vũ mở Facebook ra tìm đến kênh livestream của Trương Thiên Thu.

"Cậu xem đi, đây là những nhãn hàng mà anh ta đại diện và lượng tiêu thụ của anh ta, nếu thật sự muốn tìm nhà tiêu thụ thì mình thấy anh ta là lựa chọn không tồi đâu".

"Vậy thì còn chần chờ gì nữa? Chọn anh ta đi!"

Nhậm Kiến Tường xem lướt qua Facebook của anh ta thấy tài ăn nói của anh ta đúng là rất xuất sắc.

Tần Vũ tỏ vẻ buồn rầu.

"Không phải mình không muốn mời mà vì năng lực của anh ta quá nổi bật, tính tình cũng khác người. Ban đầu người của bộ phận kế hoạch thị trường và bộ phận nhân sự của chúng ta đi một chuyến rồi, trao đổi với anh ta với thái độ vô cùng chân thành, nhưng lại bị anh ta đuổi đi!"

Nhậm Kiến Tường suy nghĩ một lúc rồi nhìn Trương Thiên Thu đang livestream trên điện thoại, anh định đích thân đi một chuyến.

Trước cửa khu biệt thự Hoa Viên Thành, Nhậm Kiến Tường cùng Tần Vũ đăng ký ở chỗ bảo vệ xong mới được lái xe vào.

"Không phải đấy chứ, mới sáng sớm cậu lôi mình đến đây làm gì vậy? Lại còn phi thẳng đến cửa nhà người ta, cậu thấy người ta vẫn chưa đủ ghét chúng ta à?"

Tần Vũ nói vậy cũng không phải không có lý.

Trương Thiên Thu là người rất coi trọng vấn đề riêng tư, cách làm táo bạo của Nhậm Kiến Tường thực sự rất dễ chọc tức đối phương.

"Tin mình đi! Anh ta chắc chắn vẫn chưa ngủ, đến chiều tìm đến đây mới là sai lầm".

Tối hôm qua Nhậm Kiến Tường vẫn luôn theo dõi Trương Thiên Thu livestream bán hàng, anh thấy con người này thật sự quá đỉnh cao.

Ba giờ sáng mà vẫn còn rất nhiều người xem Trương Thiên Thu bán hàng, giống như một kiểu hưởng thụ vậy.

Đứng trước cửa nhà số ba mươi sáu, Nhậm Kiến Tường và Tần Vũ đưa mắt nhìn nhau một cái rồi ấn chuông cửa.

Đúng như Nhậm Kiến Tường nói, đối phương trả lời lại rất nhanh nhưng thái độ thì không được tốt lắm.

"Ai?"

Một giọng đàn ông khàn khàn vang lên, Nhậm Kiến Tường và Tần Vũ lập tức nhận ra đó là giọng nói của Trương Thiên Thu.

"Xin chào, chúng tôi là người của tập đoàn Song Diệp…"

"Không gặp, cút!"

Nhậm Kiến Tường còn chưa nói xong đối phương đã cộc cằn đáp lại rồi ngắt thiết bị âm thanh ở chuông cửa.

Nhậm Kiến Tường và Tần Vũ lại đưa mắt nhìn nhau.

"Lại lần nữa!", Nhậm Kiến Tường nói dứt khoát.

Tần Vũ thật sự nể phục bạn mình: "Cậu cứ ấn như vậy người ta không những không hợp tác với chúng ta mà còn cho chúng ta vào danh sách đen đấy!"

"Ấn đi, đợi mình nói xong đã".

Tần Vũ đành ấn chuông cửa một lần nữa.

Lần này tốc độ trả lời chuông cửa của Trương Thiên Thu nhanh hơn rất nhiều, nhưng chưa đợi anh ta lên tiếng Nhậm Kiến Tường đã mở lời trước.

"Tôi có thể giúp anh chữa bệnh!"

"..."

Giây tiếp theo Trương Thiên Thu vẫn giữ im lặng.

Tần Vũ lo lắng đợi câu trả lời, không ngờ chàng trai này lại giống như những gì Nhậm Kiến Tường đã nói, một phút sau cửa mở ra.

"Vào đi, nhớ đổi giày, đừng làm bẩn sàn nhà của tôi!"

Giọng nói khàn khàn vang từ trong phòng ra.

Tần Vũ và Nhậm Kiến Tường chỉ thấy một khe cửa nhỏ, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi bước vào trong.

Trương Thiên Thu dựa vào cửa chờ bọn họ, Nhậm Kiến Tường quan sát kỹ anh ta một lúc, trên tài liệu liên quan nói Trương Thiên Thu chưa đến ba mươi tuổi nhưng khóe mắt của anh ta đã có nếp nhăn.

Không chỉ vậy, nghe giọng nói vừa rồi của anh ta e là đã mắc bệnh từ lâu rồi.

"Sao anh biết tôi bị bệnh?", Trương Thiên Thu nhìn Nhậm Kiến Tường rồi nói thẳng vào vấn đề.

Tần Vũ : "…"

Câu nói này giống như đang chửi tục vậy.

Nhậm Kiến Tường gật đầu, sau khi đổi giày xong anh bước vào rồi đặt tay lên cổ tay Trương Thiên Thu.

"Anh thường xuyên thức đêm… à không, phải nói là thức xuyên đêm! Ban ngày phải ngủ bù nhưng ngủ không được ngon…"

Tần Vũ nhận thấy sắc mặt của Trương Thiên Thu thay đổi dần dần theo lời nói của Nhậm Kiến Tường.

Dường như ngay từ lúc đầu anh ta chỉ coi bọn họ là lừa đảo, cho vào đây chỉ vì muốn cười chê bọn họ.

Bây giờ mới thật sự là thái độ đang khám bệnh.

"Anh biết như vậy là được, nhưng tôi đã đi tìm rất nhiều bác sĩ nổi tiếng, bọn họ đều bó tay, cho nên tôi nghĩ anh cũng chỉ là một trong số đó".

Tần Vũ : "…"

Thái độ này đúng là ngang ngược!

"Tôi thật sự có cách!", Nhậm Kiến Tường không so đo với anh ta, chỉ nói đúng vào trọng tâm: "Hơn nữa có thể chữa được bách bệnh, thuốc đến đâu khỏi đến đấy, tôi đoán cuộc sống hiện tại của anh rất khổ sở, anh có muốn sớm kết thúc chuỗi ngày đau khổ này không?"

Trương Thiên Thu ngây người, khuôn mặt hiện lên vài phần hy vọng.

"Nói đi, anh muốn bao nhiêu tiền? Chỉ cần anh có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, cho anh kênh livestream mấy triệu người của tôi cũng không thành vấn đề!"

"Được!"

Tần Vũ nghe vậy vô cùng xúc động, quay đầu lại nhìn Nhậm Kiến Tường với ánh mắt đầy kỳ vọng.

Đương nhiên là Nhậm Kiến Tường sẽ đồng ý.

"Nhưng mà", Trương Thiên Thu đột nhiên nói: "Nếu anh không thể chữa khỏi bệnh cho tôi thì mong anh đừng bao giờ làm phiền tôi nữa, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"

Trương Thiên Thu đúng là một con người khó tính, lúc này anh ta còn trừng mắt nhìn Nhậm Kiến Tường và Tần Vũ nữa.

Nhậm Kiến Tường đồng ý với yêu cầu của Trương Thiên Thu.

Nhưng anh không lập tức khám bệnh cho Trương Thiên Thu, cũng không dò hỏi xem bệnh nhân có chỗ nào khó chịu.

Nhậm Kiến Tường đột nhiên đứng lên lượn quanh căn nhà vài vòng, giống như muốn dùng bước chân của mình để đo căn nhà này vậy.

"Anh đang làm gì vậy?"

Trương Thiên Thu khó hiểu hỏi.

"Anh mua căn nhà này bao nhiêu tiền vậy?", Nhậm Kiến Tường thản nhiên hỏi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom