• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ngọn sóng tình yêu (1 Viewer)

  • Chương 593-602

Chương 593:



Tại thủ đô của Vân Quốc Trong văn phòng rộng lớn trang trí đơn giản nhưng cũng không kém phần xa hoa.



Một người đàn ông mặc tây trang, mang giày ra tiến vào trong tay cần một tập tài liệu đưa cho Bộ Dực Thành đang ngồi sau bàn làm việc.



“Dực Thành, toàn bộ tư liệu cậu muốn đều đang ở đây”



Bộ Dực Thành nhận lấy tập tài liệu, thoáng lật qua xem, trong nháy mắt khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại, cánh tay lặng lẽ siết chặt, mạch máu trên mu bàn tay cũng nổi đầy gân xanh dường như muốn phẫn nộ.



Sát khí đằng đằng lan tràn trong không khí.



“Bảo lãnh cô ấy ra chưa?”



“Nhưng mà, cô ấy đã giết người, hơn nữa người bị giết còn là em họ của cậu, chứng cứ vô cùng xác thực, cũng đã tuyên án, muốn kháng cáo là không có khả năng, trừ khi tìm được chứng cứ chứng minh cô ấy không giết người.”



Bộ Dực Thành ném xấp tài liệu trong tay xuống mặt bàn, híp mắt nhìn đối phương lạnh lùng nói: “Trần, cậu là luật sư, dựa theo pháp luật để đưa cô ấy ra ngoài rất khó, nhưng mà có thể được.



Nếu nói cô ấy không phạm tội thì cậu sẽ không tin nhưng tôi có thể khẳng định, tôi nói cô ấy không giết người thì là cô ấy không giết người.”



“Chuyện này……”



“Tôi sẽ có cách. Cậu đi chuẩn bị hồ sơ bảo lãnh đi, mau bảo lãnh cô ấy ra ngoài trước.”



“Được, tôi nghe theo lời cậu nhưng có cần nói cho cô ấy biết là cậu đã cứu cô ta không?”



Bộ Dực Thành trầm mặc, chua xót cười, lắc đầu: “Không cần phải nói, có nói cũng vô dụng.”



“Vì sao?”



“Đã nhiều năm trôi qua như vậy, khả năng cô ấy cũng không còn nhớ tôi là ai nữa. có nói thì cô ấy cũng sẽ không biết.”



Luật sư Trần cười cười, nhìn bộ dáng ảm đạm, tương tư của Bộ Dực Thành sâu kín nói: “Cậu là cựu tổng thống của Tịch Quốc, tôi thấy ở Vân Quốc cũng có rất nhiều người ngưỡng mộ cậu.”



Bộ Dực Thành lạnh lùng cười nhạt sau đó đạm nhiên đối mặt với luật sư Trần.



593-1-ngon-song.jpg




Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh, ánh mắt mê ly đầy nhiệt huyết lẩm bẩm nói: “An Chỉ Nguyệt, em có còn nhớ tôi không?”



Bên trong ngục giam Đông Thành.



“Đánh chết con chó cái bẩn thỉu này đi.”



Người phụ nữ mặc bộ đồng phục tù nhân tức giận ra lệnh, cô lấy tay ấn vào vết thương rỉ máu nơi khóe mắt của mình nói: “Đồ con khốn không biết sống chết … khốn kiếp , mày cũng dám đánh trả …”



An Chỉ Nguyệt hai tay ôm chặt lấy đầu lùi vào trong góc, thân hình mảnh mai bị bao quanh bởi một đám nữ tù hung ác ra sức đánh đập.



Ở trong ngục giam 3 tháng vừa qua, vết thương cũ còn chưa lành lại chồng chất thêm những vết thương mới, bị hành hạ đến mức không còn sức lực phản kháng, cắn răng âm thầm kìm nén nỗi đau.



Sau một hồi đấm đá điên cuồng, đám nữ tù kia cũng mệt mỏi dừng lại thở hổn hển.



Nữ tù nhân cầm đầu đi đến trước mặt An Chỉ Nguyệt, hung hăng dẫm chân thật mạnh vào bụng cô, nghiến răng nghiến lợi mà dùng sức.



“Ah …” Một tiếng kêu đau đớn, An Chỉ Nguyệt quật cường rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được, nước mắt chảy xuống tràn đầy khóe mắt.



Cơn đau đớn kéo đến khiến cô không thở được, nỗi đau đớn dày vò hành hạ cô.



Nữ tù nhân sắc mặt xấu xí dữ tợn, từng câu từng chữ cảnh cáo cô: “An Chỉ Nguyệt, có người đã trả tiền để cho mày ở trong tù này muốn sống cũng không được mà chết cũng không xong, vì vậy mày hãy tận hưởng điều đó trước khi đến nơi hành quyết đi.”



Tức khắc, cơn tức giận trào lên trong lòng An Chỉ Nguyệt, cô duỗi chân ra và dùng hết toàn bộ sức lực hất nữ tù nhân kia ngã té xuống đất.



“Bịch” một tiếng, nữ tù nhân ngã nhào xuống đất, rên rỉ đau đớn kêu lên, “Aii wu …”
CHương 594:

Các tù nhân khác sửng sốt và vội vàng tới giúp cô ta.

Nữ tù cầm đầu được đỡ dậy, chỉ vào chân của An Chỉ Nguyệt và giận dữ gào lên: “Hãy đánh gãy chân con chó cái này cho tao.”

Những người khác ngay lập tức kéo chân An Chỉ Nguyệt ra và nâng nó lên, An Chỉ Nguyệt vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Các tù nhân nữ kia nghiến răng giẫm lên khớp gối của An Chỉ Nguyệt.

Tiếng cười khanh khách vang lên.

“A …” Một tiếng kêu đau đớn. Tiếng xương gãy vang lên cùng với tiếng than khóc của An Chỉ Nguyệt, âm thanh của đau đớn thống khổ thấu tim xuyên qua những bức tường dày, rạch ngang bầu trời, vang vọng quanh quẩn trong ngục giam.

Bỗng dưng.

Tiếng bước chân dồn dập gấp gáp vang lên trên lối hàng lang bên ngoài phòng giam, âm thanh vang vọng hữu lực nhanh chóng tới gần, giống như là tiếng bước chân của vài người.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, các nữ phạm nhân cảnh giác chạy đến trong góc, ôm đầu ngồi xổm xuống.

An Chỉ Nguyệt nằm trên mặt đất thoi thóp, tinh thần tan rã nghe thấy tiếng cánh cửa sắt được mở ra và nữ cai ngục gầm lên: “Tất cả đều ngồi xuống cho tôi, vừa mới bị trừng phạt lại tiếp tục ẩu đả đánh nhau. Các người đều không muốn cải tạo tốt, không muốn ra tù sớm một chút sao?”

An Chỉ Nguyệt nằm liệt trên mặt đất không nhúc nhích, nhìn trần nhà với đôi mắt trống rỗng và tuyệt vọng, hoảng hốt thất thần, cơn đau đớn khiến trán cô ướt đẫm mồ hôi, hai mắt đẫm lệ, cơ thể đầy những vết máu bầm.

Cô muốn sống sót ra ngoài, muốn rửa sạch nỗi oan khuất, muốn trả thù rửa hận. Nhưng ba tháng qua ở trong tù, cô đã bị tra tấn giày vò đến bầm dập vỡ nát, không còn ra hình dạng của một người.

Lúc này, trong phòng giam, một giọng nói chất phác của một người đàn ông mạnh mẽ vang lên, phẫn nộ nói: “Đúng là không coi pháp luật ra gì mà, đây là chế độ đối xử với con người trong nhà tù của các người sao? Để bọn họ đánh người thành ra như thế này cũng không có ai quản. Đúng là đáng giận.

Chờ xem, tôi sẽ khởi tố hành vi trong nhà tù của các người, còn nữa, tất cả các ngươi có mặt ở đây đều hãy chờ mà nhận hình phạt đi.”

Nói xong, người đàn ông bước tới chỗ An Chỉ Nguyệt, quỳ một chân xuống, ôn hòa nói: Cô An, tôi là luật sư, hôm nay tôi đến đây để đưa cô rời khỏi đây”

Nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, trong chớp mắt …

An Chỉ Nguyệt giống như đang mơ, nước mắt lăn dài không kìm được, từ khóe mắt chậm rãi chảy xuống dưới, chảy vào bên trong tai.

Đang trong mờ mịt tăm tối, cô như nhìn thấy một tia nắng từ trong vực thẳm không đáy, giống như bắt được một khúc gỗ khi đang trôi dạt giữa đại dương bao la.

Ba tháng trước, người bạn gái thân nhất của cô bị đầu độc chết, còn cô bị hãm hại trở thành hung thủ và bị tống vào tù. Toàn bộ Đông Thành, không một luật sư nào dám giúp cô, thậm chí cả gia đình cô cũng bỏ rơi cô.

Cô đã ở trong ngục chuẩn bị chờ chết.

Đây chắc chắn chỉ là một giấc mơ?

Nếu không thì ai là người dám đắc tội với quyền thế nguy hiểm mà cử luật sư đến cứu cô?

Là ai được chứ?

An Chỉ Nguyệt càng lúc càng cảm thấy mơ hồ, ý thức dần mất đi, cô dần dần bất tỉnh.

Khi An Chỉ Nguyệt tỉnh lại trong bệnh viện, luật sư đã thanh toán hóa đơn chữa bệnh xong đã rời đi, cô không có cơ hội cảm ơn, cũng không có cơ hội hỏi luật sư là ai đã cứu mình.

Cô ấy đã được xuất viện sau một tuần điều trị.

Tháng mười ở phương nam, gió thu thổi qua, lá vàng rơi lác đác.

Ở một ngọn đồi nơi đặt các bia mộ ở Đông Thành.

Không khí ẩm thấp xen lẫn những luồng không khí oi bức, sau cơn bão vào đêm hôm qua, bầu trời vẫn u ám giống như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.

An Chỉ Nguyệt mặc một chiếc váy đen và trên tay cầm một bó hoa cúc hồng, chân tập tễnh đi vòng quanh một ngôi mộ mới xây.

Cô bị những nữ phạm nhân trong tù đánh gãy chân, chưa hoàn toàn bình phục nên đi lại rất bất tiện.

Nhìn tấm bia mộ khắc ba chữ ‘Doãn Nhược Lam’, trong lòng An Chỉ Nguyệt cảm thấy đau như bị dao cắt, những giọt nước mắt đau buồn lặng lẽ tuôn rơi trên hai gò má trắng nõn của cô.

Tên cô gái được khắc trên bia mộ chính là bạn thân nhất của An Chỉ Nguyệt, từ mẫu giáo đến đại học đều như hình với bóng không thể tách rời, nói đúng hơn là bạn thân cả đời, nhưng mà, đời người vừa mới bắt đầu lại đã ra đi ở tuổi 24 đẹp đẽ như hoa.
Chương 595:



“Đó là An Chỉ Nguyệt, làm thế nào mà cô ta có thể ra khỏi nhà tù?”



Một giọng nữ quen thuộc truyền đến, kéo lại dòng suy nghĩ buồn bã của An Chỉ Nguyệt, cô vội vàng lau nước mắt và cầm bó hoa trên tay đặt trước bia mộ.



“Thế mà cô ta vẫn còn mặt mũi đến vào 100 ngày của chị gái tôi sao?”



Nghe giọng nói, An Chỉ Nguyệt biết đó là ai …, đó chính là em gái của người bạn thân đã chết của cô, Doãn Nhược Thi.



Chính là cô ta đã hại chết chị gái của mình rồi giá họa cho cô, bỏ tiền cho đám nữ tù kia để họ tra tấn cô trong tù, còn tuyên bố để cô muốn sống cũng không được mà chết cũng không xong.



An Chỉ Nguyệt nắm chặt tay, kìm chế sự đau buồn và tức giận, chậm rãi quay người lại.



Trong lúc không kịp chuẩn bị, Doãn Nhược Thi đột nhiên lao tới, vung tay và tát vào má An Chỉ Nguyệt một cái.



“Chát” Âm thanh tiếng bàn tay thanh thúy vang lên, khiến cho tất cả xung quanh nháy mắt trở nên im lặng.



Cảm giác nóng rát lan tràn trên khuôn mặt vốn dĩ đã chồng chất những vết thương của An Chỉ Nguyệt, tai cô cũng ù đi vì cái tát này.



Doãn Nhược Thi đánh xong, liền tiếp tục nguyền rủa: “Đồ sát nhân, đầu độc chết chị gái tôi còn dám nghênh ngang xuất hiện? Chúng tôi không cần cô giả mù mưa sa tới đây bái tế. Người phụ nữ như cô nên xuống dưới mười tám tầng địa ngục đi …”



An Chỉ Nguyệt không biết rằng ngày hôm nay là 100 ngày mất người bạn thân nhất của cô.



Vì sự xuất hiện của nhiều người trong gia đình bạn thân của cô, nên An Chỉ Nguyệt cố gắng kìm nén cơn giận như sắp bùng nổ, cô tức giận đến mức đôi mắt đỏ hoe, nhìn vào Doãn Nhược Thi, từng câu từng chữ nói nhỏ: “Ai là kẻ sát nhân, không phải Doãn Nhược Thi cô là người rõ ràng nhất hay sao? Vì hôm nay là 100 ngày bạn thân của tôi, nên tôi sẽ ghi nhớ cái tát này.”



An Chỉ Nguyệt chưa có bằng chứng để vạch mặt Doãn Nhược Thi, nhưng một ngày nào đó cô sẽ vạch trần bộ mặt xấu xa của người phụ nữ này cho cả thế giới biết, trả thù cho người bạn thân đã chết của cô, rửa nỗi oan khuất của chính mình, đem chính những tra tấn trong tù trả lại cho cô ta gấp vạn lần.



Doãn Nhược Thi khinh khỉnh khịt mũi, bước đến trước bia mộ và nhặt bó hoa cúc mà An Chỉ Nguyệt đã đặt xuống, hung hăng dẫm chân lên thật mạnh rồi ra lệnh cho vệ sĩ bên cạnh: “Đưa người phụ nữ này trở lại đồn cảnh sát và hỏi cảnh sát xem họ đã làm việc như thế nào, vì sao lại để cho hung thủ giết người ra ngoài.”



“Rõ.” Vệ sĩ lập tức tiến lên, giữ chặt cánh tay An Chỉ Nguyệt.



An Chỉ Nguyệt tức giận giãy dụa: “Đừng đụng vào tôi, buông ra … “



Trong lúc giằng co, An Chỉ Nguyệt bị vệ sĩ hung hăng đẩy mạnh, ngã xuống đất.



Đôi tay cô nặng nề ma sát xuống nền bê tông, cơn đau lòng bàn tay bị xé rách lập tức lan xuống tứ chi, cơn đau khiến cô lạc cả giọng.



An Chỉ Nguyệt còn chưa kịp đứng dậy, hai vệ sĩ đã kéo cô lên một cách thô bạo.



“Buông cô ấy ra!”



Giọng nói từ tình của một người đàn ông truyền đến, lạnh như băng khiến người ta rùng mình.



Vừa nghe thấy tiếng nói, hai tên vệ sĩ sợ tới mức thả An Chỉ Nguyệt ra rồi vội vàng lùi lại phía sau.



An Chỉ Nguyệt bị kéo lên đột nhiên lại bị buông ra, đứng không vững lảo đảo vài bước, sau đó trực tiếp đụng phải một lồng ngực mạnh mẽ rắn chắc.



Khoảnh khắc cô bổ nhào vào người kia, trên cơ thể người đàn ông tỏa ra một mùi hương đặc biệt mà thanh mát, vô cùng dễ chịu, hương thơm đó lập tức tràn ngập khoang mũi cô, thấm vào trong tim cô.



Trái tim An Chỉ Nguyệt khẽ run lên, sau khi đứng vững rất nhanh liền vội vàng lùi lại hai bước, rời khỏi lồng ngực của người đàn ông, nhẹ nhàng nhìn anh ta.



Người đàn ông dáng dấp cao lớn mạnh mẽ, khuôn mặt đẹp trai như yêu nghiệt không gì so sánh được, so với phụ nữ còn đẹp đẹp hơn vài phần, so với đàn ông thì lại vô cùng nam tính, trên người mặc áo sơ mi đen và quần tây, khí chất tuyệt hảo, quanh thân bao trùm một luồng khí vô cùng lạnh lẽo.



Một cảm giác quen thuộc khiến An Chỉ Nguyệt sững sờ, nhất thời không nhớ ra mình đã nhìn thấy người đàn ông này ở đâu.



Người đàn ông bình tĩnh bước đến trươc mặt An Chỉ Nguyệt rồi đột nhiên cúi người bế ngang người cô lên.



An Chỉ Nguyệt giật mình kinh hãi, toàn thân cứng đờ, không dám nhúc nhích giống như bị điểm huyệt, nhịp tim nhanh không thể giải thích được. Người đàn ông khí chất tuyệt hảo này, chắc chắn không phải vệ sĩ, anh ra rốt cuộc muốn làm gì?



Sắc mặt của tất cả những người có mặt đều tối sầm lại.



Doãn Nhược Thi bất mãn phản đối: “Anh điên rồi sao? Con tiện nhân kia chính là kẻ giết chết chị gái em và là kẻ thù của gia đình chúng ta. Anh muốn ôm cô ta đi đâu?”
Chương 596:



Người đàn ông làm ngơ trước những lời nói của Doãn Nhược Thi, vẫn ôm An Chỉ Nguyệt trên tay và xoay người rời đi.



An Chỉ Nguyệt lúc này rất hồi hộp, đây là lần đầu tiên cô được một người đàn ông ôm một cách thân mật như thể đang ôm một cô công chúa, cô chắc chắn rằng hai người đã từng quen nhau, nhưng cô không thể nhớ ra người đàn ông này là ai.



Người đàn ông vừa đi được vài bước, phía sau lưng liền truyền đến giọng nói phẫn nộ của một người đàn ông lớn tuổi trong gia đình. “Ra nước ngoài nhiều năm như vậy, con đã quên 10 năm trước người phụ này đã đâm con một dao rồi sao, địch – ta sao lại có thể không biết phân biệt như vậy?”



Bước chân của người đàn ông đột ngột dừng lại, thân thể hơi cứng đờ, sắc mặt tối sầm lại.



An Chỉ Nguyệt hoàn toàn bị sốc khi nghe những gì ông cụ nói, cô trợn mắt há hốc mồm nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt.



Anh ta … anh ta là … người đàn ông này là người thiếu chút nữa bị cô giết chết mười năm trước.



Anh họ của Doãn Nhược Thi, Bộ Dực Thành sao?



Anh ta là Bộ Dực Thành sao?



Trong chốc lát.



An Chỉ Nguyệt cảm thấy da đầu tê dại, thân thể căng thẳng run nhè nhẹ, tim đập thình thịch, hô hấp rối loạn, đầu óc trống rỗng, thấp thỏm lo lắng ……



Nhà họ Bộ uy nghiêm nhất là ông cụ Bộ, một lời nói ra như núi, giờ phút này rất tức giận ra lệnh nói “Đem người phụ nữ này cho cảnh sát xử lý, con không được phép nhúng tay vào.”



Bộ Dực Thành đôi mắt sắc bén như kiếm, giọng nói trầm thấp và vô cùng lạnh lùng, “Ông nội ra lệnh cho con, không cảm thấy buồn cười sao?”



Mọi người có mặt đều đổ mồ hôi lạnh vì Bộ Dực Thành.



Cho đến nay, anh là người duy nhất trong họ Bộ dám ngang ngược và chống lại ông lão.



Buông ra những lời lạnh lùng xong, Bộ Dực Thành cũng không hề quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.



Có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của ông lão hiện giờ có bao nhiêu đáng sợ.



An Chỉ Nguyệt cảm thấy trái tim mình sắp nổ tung vì sợ hãi. Nhận thức của cô về người đàn ông này đã là cách đây mười năm, và lúc này cô đang rất lo lắng.



Bộ Dực Thành muốn làm gì? Muốn ôm cô đi nơi nào?



Liệu anh có nghĩ rằng cô chính là kẻ sát nhân đã đầu độc Doãn Nhược Lam, liệu có phải anh muốn trả thù vì bị đâm một đao mười năm trước không, sau đó anh ta có đưa cô đến một nơi đất hẻo lánh không người để lột da cô và chặt cô thành từng mảnh?



Vừa mới ra khỏi hang sói, lại rơi vào hang hổ!



An Chỉ Nguyệt không khỏi giật mình, càng nghĩ càng sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, nhìn xung quanh nghĩ cách thoát khỏi anh.



Bộ Dực Thành ôm An Chỉ Nguyệt đi về phía xe của mình, Lạc Thập Thất, người đang bảo vệ xe, ngay lập tức mở cửa ghế sau và nhìn chằm chằm vào An Chỉ Nguyệt trong vòng tay của Bộ Dực Thành với ánh mắt tò mò.



Bộ Dực Thành cúi người xuống và đặt An Chỉ Nguyệt ngồi vào ghế sau.



An Chỉ Nguyệt vừa lên xe, liền nhanh chóng hướng mở cửa bên kia lao ra ngoài.



“A …” Một tiếng hét vang vọng núi rừng.



An Chỉ Nguyệt bối rối đến mức không để ý xe đang đậu sát bên lưng chừng núi, cửa bên kia là sườn núi không có rào chắn, cô lao ra giẫm lên không rồi ngã xuống.



Bộ Dực Thành ngay lập tức sửng sốt, sắc mặt thay đổi, khẩn trương, lo lắng đi một vòng quanh xe.



Lạc Thập Thất cũng vội vàng tiến lên: “Sếp, cô ấy đã nhảy xuống vách núi, cần tôi xuống cứu cô ấy …”



Lạc Thập Thất chưa kịp nói xong, Bộ Dực Thành đã liều mạng nhảy xuống, cơ thể lao xuống sườn núi như bay.



Lạc Thập Thất kinh ngạc hỏi: “ Sếp làm sao vậy?”



An Chỉ Nguyệt lăn xuống núi như một quả bóng, bị cành cây và tảng đá hất văng nửa người, cuối cùng bị một cây lớn chặn lại.



Cô cảm thấy cơ thể đau đớn giống như bị một chiếc xe tải lớn chạy qua, đầu óc hỗn loạn.
Chương 597:



An Chỉ Nguyệt chật vật ngồi dậy, nhận thấy Bộ Dực Thành đang lao về phía mình, hoảng sợ hét lên: “Đừng tới đây, đừng tới …” Cô nắm lấy viên sỏi trên mặt đất ném về phía Bộ Dực Thành. Cô đứng dậy trong cơn đau đớn và bỏ chạy tập tễnh với đôi chân bị thương.



Viên đá bay về phía Bộ Dực Thành, anh đột ngột dừng lại, nghiêng đầu né tránh, một viên đá nhỏ bay ngang qua chạm má anh, ngay lập tức hiện lên một vết máu nhạt.



Bộ Dực Thành nheo đôi mắt nhìn chằm chằm bóng lưng An Chỉ Nguyệt chạy trốn, trong sâu thẳm đáy lòng chợt lóe lên một tia lạnh lùng.



Đầu ngón tay mảnh khảnh chạm vào má bị thương.



An Chỉ Nguyệt lảo đảo chạy về phía trước, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, liền thấy anh đang sờ mặt mình.



Vừa rồi có phải viên đá đã đánh trúng người đàn ông đó không?



Làm sao bây giờ?



Bộ Dực Thành nhất định sẽ giết cô.



An Chỉ Nguyệt muốn khóc nhưng không ra nước mắt, lúc này tâm trạng cô hoảng loạn và bất an như mười năm trước cô cầm dao gọt hoa quả trên tay đâm vào bụng Bộ Dực Thành, rồi một mình bỏ chạy trên đường phố trong đêm tối với nỗi sợ hãi.



Lần đó, cô đã suýt chút nữa là giết chết Bộ Dực Thành.



Người đàn ông khủng bố này không phải là thứ dễ chọc nhưng cô lại một lần nữa đắc tội với anh.



An Chỉ Nguyệt điên cuồng chạy về phía trước, nhưng chạy không được bao xa, cô cảm thấy choáng váng, đôi mắt dần nhắm lại, chân mềm nhũn ra, cô lập tức ngã xuống đất bất tỉnh.



Bộ Dực Thành từa xa nhìn thấy An Chỉ Nguyệt ngã xuống đất, anh lập tức chạy nhanh tới.



Anh quỳ một gối trước mặt An Chỉ Nguyệt, ôm lấy cô trong vòng tay, nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt và hốc hác của cô, ánh mắt anh dịu lại, lẩm bẩm nói: “Em sợ cái gì chứ?”



An Chỉ Nguyệt từ từ mở mắt ra, đôi lông mi trông như cánh bướm bay chớp chớp.



Đập vào mắt là trần nhà được thiết kế tinh tế, căn phòng lớn sáng sủa và rộng rãi, màu trắng xám cách điệu đơn giản thoải mái.



Cô cảm thấy đầu đau nhói, khẽ di chuyển cơ thể, chiếc giường cỡ lớn cùng chăn ấm áp đắp bên trên khiến cô bất ngờ bật dậy bằng cả hai tay.



Cô nhìn xuống cơ thể, phát hiện mình mặc một chiếc váy trắng, tay chân băng bó nhiều chỗ, mùi thuốc sảng khoái xộc lên mũi.



Đây là nơi nào vậy?



Tại sao cô lại ở đây?



An Chỉ Nguyệt nghi ngờ liếc nhìn xung quanh, lập tức vén chăn bước ra khỏi giường.



Không tìm thấy dép, cô bước chân trần xuống sàn nhà lạnh lẽo rời khỏi phòng.



Bước ra ngoài lối đi dạo ở hành lang, những gì cô nhìn thấy là chiếc đèn pha lê sang trọng được treo chính giữa phòng khách vô cùng tinh tế.



Cô đi ngang qua một cánh cửa bị khép hờ, và nghe thấy những âm thanh vù vù bên trong.



An Chỉ Nguyệt tò mò đến gần và nhìn qua qua khe cửa.



Cảnh tượng trước mắt khiến An Chỉ Nguyệt trừng lớn mắt vì sợ hãi, cô đột nhiên che miệng lại, cơ thể bất động lập tức Trong phòng, Bộ Dực Thành đang dùng máy sấy tóc thổi khô mái tóc ngắn, sau khi tắm xong, anh ta mặc một chiếc quần nhỏ màu đen, nửa thân trên trần trụi lộ ra đường nét của cơ thể.



Đường nét cơ thể rắn chắc của anh rất đẹp, nhưng trên ngực có một vết sẹo đáng sợ như dây mây dài 10cm kéo dài đến ngang lưng.



Trông rất đáng sợ.



An Chỉ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, lảo đảo lùi lại.



Đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói, “Cô đang nhìn trộm cậu chủ thay quần áo sao?”



An Chỉ Nguyệt giật mình quay người lại, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của Lạc Thập Thất , vội vàng sợ hãi lui về phía sau hai bước, lỡ tay đụng phải cánh cửa khép hờ, lùi vào phòng.



Tiếng máy sấy tóc được tắt đi, Bộ Dực Thành nhanh chóng nhặt quần áo thường ngày bên cạnh mặc vào, cau mày tuấn tú nhìn chằm chằm An Chỉ Nguyệt cùng Lạc Thập Thất đang ở ngoài cửa.
Chương 598:



An Chỉ Nguyệt lo lắng nuốt nước bọt nói: “Không, tôi không có nhìn lén …”



Lạc Thập Thất cau mày: “Vậy cô ở ngoài cửa phòng cậu chủ lén lút làm gì?”



Nếu biết rằng đây là nhà Bộ Dực Thành thì cô đã bỏ trốn từ lâu, làm sao cô có thể có dũng khí để chờ ai đó phát hiện?



“Tôi … tôi …” An Chỉ Nguyệt không giải thích được tại sao nhìn lén, lập tức đổi chủ đề: “Tại sao lại đưa tôi tới đây? Các người muốn làm gì?”



Bộ Dực Thành nháy mắt với Lạc Thập Thất, Lạc Thập Thất hiểu ý liền đóng cửa phòng lại mà không nói lời nào.



Khoảnh khắc cửa đóng lại, thân thể An Chỉ Nguyệt đột nhiên run lên, lo lắng nhìn về phía cửa, sau đó quay đầu nhìn vẻ mặt u ám của Bộ Dực Thành.



Lúc này, khát vọng sống sót trong cô bừng tỉnh, nặn ra một nụ cười cứng ngắc lấy lòng: “Chào… đã lâu không gặp anh .”



Bộ Dực Thành một tay đút túi quần, đi về phía An Chỉ Nguyệt.



“Tôi không nhìn lén, tôi không nhìn thấy gì cả …”



“Tôi xin lỗi, tôi thực sự không cố ý làm thương anh, dù là vết đâm mười năm trước hay vết thương trên mặt của anh bây giờ.



“Anh rộng lượng…… “



An Chỉ Nguyệt chậm rãi lui về phía sau hai bước, liền dán chặt cửa không chỗ nào thoát ra.



Đã nói nhiều như vậy, anh vẫn lạnh lẽo như băng, khiến người ta sởn cả tóc gáy.



“Anh đừng… đừng qua đây.” An Chỉ Nguyệt căng thẳng đến mức giọng nói lắp bắp, run run.



Bộ Dực Thành đi đến trước mặt cô, dừng lại một bước, đột nhiên đưa tay trong túi quần ra trước mặt cô, giọng nói trầm thấp vô cùng dễ chịu: “Thuốc chống viêm, một ngày ba lần, mỗi lần một viên uống với nước ấm.”



Giọng nói của anh ta giống như một bác sĩ, An Chỉ Nguyệt từ hoảng sợ đến bất ngờ.



Thời gian như bị đóng băng, yên lặng đến đáng sợ.



An Chỉ Nguyệt hơi ngượng ngùng, một lúc lâu sau mới đưa tay lấy thuốc, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn vạm vỡ trước mặt, nụ cười vẫn cứng đờ, “Cảm ơn!



xin hỏi ai đã thay quần áo cho tôi?”



Bộ Dực Thành: “Bác sĩ nữ đã thay.”



“Ừm …” An Chỉ Nguyệt đáp, hương mắt nhìn lên yếu ớt thấy một vết sẹo mờ trên mặt Bộ Dực Thành, mặc dù rất nông, nhưng nó khiến cô lo lắng, cô vội vàng xin lỗi: “À ừm… Tôi xin lỗi, vết thương trên mặt của anh không sao chứ? Tôi không cố ý ném đá anh, tôi chỉ là nhất thời hoảng sợ …”



“Không sao.” Bộ Dực Thành ngắt lời cô, vươn tay mở cửa, cánh tay lướt qua bên người An Chỉ Nguyệt.



An Chỉ Nguyệt sợ hãi, cô co người lại, nép vào bức tường bên cạnh, cảnh giác nhìn anh.



Cô tưởng anh sẽ đánh mình, cô run lên vì sợ hãi.



Hành động mở cửa của Bộ Dực Thành bỗng dừng lại, anh nhíu mày nhìn An Chỉ Nguyệt, giọng điệu lạnh như băng: “Mặc dù cô đã đâm tôi, nhưng tôi không có ý định trả thù.”



“Tôi …” An Chỉ Nguyệt muốn giải thích, nhưng anh đã mở cửa đi ra ngoài.



Cô sợ rằng anh sẽ trả thù.



An Chỉ Nguyệt suy nghĩ một chút, sau đó xoay người rời khỏi phòng đi theo Bộ Dực Thành.



Nhìn bóng lưng Bộ Dực Thành đang đi xuống cầu thang, trong đầu An Chỉ Nguyệt không ngừng hiện lên vết sẹo dài trên ngực của anh, cô cảm thấy rất khó hiểu.



Con dao cô đâm anh lúc đó là ở bụng chứ không phải ở trên ngực, không giống như vết sẹo do ca mổ để lại, chuyện gì xảy ra với anh mà để lại vết sẹo dài xấu xí như vậy?



An Chỉ Nguyệt bám vào lan can, thận trọng từng bước đi xuống lầu, cô vừa đi được hai bước bỗng thấy Bộ Dực Thành dừng lại giữa chừng.



Sau hai giây dừng lại, anh quay lên lầu.



An Chỉ Nguyệt thắc mắc.



Bộ Dực Thành đi đến bên cạnh cô, đột nhiên cúi xuống bế ngang cô lên, bước xuống không nói một lời.
Chương 599:



An Chỉ Nguyệt vừa sửng sốt, vừa kinh ngạc nhìn anh, cảm thấy không thích ứng khi tiếp xúc quá gần với anh, cô cố gắng giãy dụa: “Anh Bộ, tôi tự đi xuống được, không cần giúp đâu, mau để tôi xuống … “



Bộ Dực Thành mặc kệ sự phản kháng của cô, tiếp tục đi tới bàn ăn lầu một, đặt cô ngồi trên ghế.



Vừa mới ngồi xuống, An Chỉ Nguyệt đã bị bánh trên bàn ăn làm cho choáng ngợp.



Trên bàn có đầy đủ các loại bánh, đủ loại hương vị và hình dáng, có hơn 30 loại, trông rất tinh tế.



“Cái này…” An Chỉ Nguyệt nói: “Đây là bữa tối sao?”



“Ừ, ăn đi.” Bộ Dực Thành đi tới chỗ cô ngồi xuống, cầm đĩa bưng lên ăn một miếng bánh phết kem.



An Chỉ Nguyệt liếc nhìn xung quanh, trong ngôi nhà to lớn và sang trọng như vậy chỉ có hai người họ.



“Có phải chỉ dành cho hai chúng ta ăn không?”



“Ừ.”



“Sinh nhật của ai?” An Chỉ Nguyệt khó hiểu. Dù biết Bộ Dực Thành là một kẻ quái dị, nhưng cũng không thể quái đến như vậy. Không ai lại chuẩn bị hơn 30 bánh kem cho sinh nhật chứ?



Bộ Dực Thành đang ăn bánh, nhìn An Chỉ Nguyệt một cách bí ẩn khó đoán.



Chỉ cần nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Bộ Dực Thành, An Chỉ Nguyệt sẽ sợ hãi vô cớ, căng thẳng và có chút choáng ngợp.



Cô vội vàng lấy một chiếc bánh tam giác nhỏ, cầm lên ăn mà không dám hỏi thêm.



Lúc này Lạc Thập Thất bước ra khỏi phòng làm việc, đi đến bàn ăn, Bộ Dực Thành bình tĩnh đáp: “Sinh nhật Lạc Thập Thất.”



Nhờ đó An Chỉ Nguyệt mới biết người thuộc hạ lạnh lùng như Bộ Dực Thành tên là Lạc Thập Thất.



Ngay khi Lạc Thập Thất đến gần và nghe thấy điều này, anh ngay lập tức bị cuốn vào, đã hai tháng kể từ ngày sinh nhật của anh ấy.



An Chỉ Nguyệt mỉm cười chúc mừng Lạc Thập Thất: “Sinh nhật vui vẻ.”



Lạc Thập Thất khoé miệng cong lên, anh gượng gạo đáp, “Cảm ơn.”



Sau khi cảm ơn, anh đưa chiếc hộp trên tay mình ra trước mặt An Chỉ Nguyệt.



Điện thoại di động mới nhất, có thẻ ngân hàng đặt trên mặt hộp.



An Chỉ Nguyệt khó hiểu nhìn Lạc Thập Thất, sau đó bối rối nhìn Bộ Dực Thành.



Lạc Thập Thất cung kính nói: “Cô An, đây là điện thoại di động mới do cậu chủ mua, và một thẻ tín dụng 500.000 nhân dân tệ. Cô cứ yên tâm sống ở đây.”



An Chỉ Nguyệt trong chốc lát cảm thấy áy náy. Cô trước đây vẫn luôn đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, coi Bộ Dực Thành như một kẻ quái dị muốn trả thù mà tránh xa anh.



Có vẻ như cô đã hiểu sai về anh.



“Vô công bất thụ lộc, cám ơn anh, tôi không thể nhận những thứ này.” An Chỉ Nguyệt đẩy nhanh đồ lại, cầm nĩa lên tiếp tục ăn bánh.



Bộ Dực Thành đặt nĩa xuống, bình tĩnh hỏi: “Cô mất việc và nhà rồi. Cô còn có thể đi đâu nữa?”



An Chỉ Nguyệt cười khổ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào miếng bánh, lẩm bẩm: “Tôi đã làm việc được 1 năm. Vẫn còn chút tiền tiết kiệm. “



Ăn xong miếng bánh, An Chỉ Nguyệt đặt nĩa xuống, lấy khăn ăn lau miệng, đứng dậy khẽ cúi đầu chào Bộ Dực Thành.



“Cảm ơn anh, tôi đi đây.” Đôi mắt Bộ Dực Thành hơi lắng xuống, nhìn phía sau của An Chỉ Nguyệt bất động.



An Chỉ Nguyệt bước ra khỏi bàn ăn, từng bước đi về phía cửa.



Lạc Thập Thất lo lắng nhìn Bộ Dực Thành, sau đó nhìn An Chỉ Nguyệt đang rời đi.



Hoàng đế không vội thái giám gấp, Lạc Thập Thất muốn giúp Bộ Dực Thành giữ cô lại, nhưng không dám vượt quá quyền hạn của mình, đành quay đầu đi theo An Chỉ Nguyệt, “Cô An, để tôi đưa cô đi.”



“An Chỉ Nguyệt cười, lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu, nhưng anh có thể cho tôi mượn mười tệ để đi tàu điện ngầm được không?”



Lạc Thập Thất nhanh chóng lấy ví ra, đưa mười tệ cho cô.



“Cảm ơn anh, lần sau nếu có cơ hội gặp mặt, tôi nhất định sẽ trả lại anh.” An Chỉ Nguyệt bước tới cửa, mang giày rồi rời đi.
Chương 600:



Nhìn An Chỉ Nguyệt đang rời đi, Lạc Thập Thất lo lắng quay người trở lại bàn, giọng điệu không hài lòng hỏi: “Cậu chủ, cô An đi rồi, anh không giữ cô ấy lại sao?”



Lạc Thập Thất đi theo Bộ Dực Thành đã được mười năm nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy sếp của mình ôm một người thân mật như vậy, hơn nữa còn là phụ nữ.



Lần đầu tiên cậu phát hiện Bộ Dực Thành sẽ căng thẳng, lo lắng, mất kiểm soát, thậm chí là dịu dàng.



Cảm giác đó giống như một ảo ảnh, rất viển vông, nhưng nó đã thực sự xảy ra, khiến sếp của anh lần đầu vì một người kích động không thôi.



Bộ Dực Thành thờ ơ, ngước mắt lên nhìn Lạc Thập Thất, nhướng mày hỏi: “Giữ lại? Vì cái gì?”



“Ừmmm …” Lạc Thập Thất bị hỏi khó, bối rối nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh trên bàn: “Chẳng phải tất cả những thứ này sếp chuẩn bị cho cô An sao? Sếp hãy bảo cô ấy ăn xong rồi đi. Ăn không hết thì không được rời đi, còn dư thì cất bánh vào tủ lạnh và tôi sẽ bí mật thêm bánh khi cô ấy gần ăn xong. Nhưng dù thế nào, nếu ăn không hết cũng không được rời đi.”



Bộ Dực Thành đột nhiên thốt lên hai chữ: “Tuyệt vời…… “



Lạc Thập Thất choáng váng không nói nên lời, thân thiết với nhau lâu ngày như vậy rồi cũng bị lây bệnh mà thôi.



Bởi vì sếp của cậu đã từng nghe An Chỉ Nguyệt nói rằng: “Ăn bánh ngọt sẽ khiến tâm trạng cảm thấy dễ chịu hơn”



vậy nên ông chủ đã yêu cầu cậu lấy hơn 30 loại bánh có hương vị khác nhau.



Thật là lãng phí thức ăn, lãng phí công sức của cậu.



Sau một hồi im lặng, Lạc Thập Thất tò mò hỏi : “Tại sao sếp không nói với cô An rằng sếp đã cứu cô ấy ra khỏi tù?”



Bộ Dực Thành cầm nĩa lên nghịch, ánh mắt lạnh lùng nhìn chiếc bánh, nhẹ giọng hỏi: “Nói cho cô ấy biết rồi thì cô ấy sẽ lấy thân báo đáp sao?”



“…” Lạc Thập Thất không nói nên lời.



“Vụ án điều tra thế nào rồi?” Bộ Dực Thành chuyển đề tài.



Lạc Thập Thất nghiêm túc nói: “Đúng như sếp đoán, cái chết của em họ sếp không liên quan gì đến cô An. Kẻ sát hại có lẽ là người trong gia đình sếp. Sếp có muốn kiểm tra lại không …”



Đôi mắt Bộ Dực Thành hơi lắng xuống, không chút do dự, anh ra lệnh, “Tiếp tục điều tra.”



Nói xong, anh chọc nĩa vào bánh, đứng dậy rời khỏi bàn.



Những ngày sau đó, cơ thể An Chỉ Nguyệt từ từ bình phục, vết thương ở chân cũng lành hẳn.



Cô đã thuê nhà ở được hơn một tháng và đi tìm việc làm.



Nhưng chỉ trong vòng vài ngày tới ở, ai đó đã tạt sơn đỏ lên cửa căn phòng nơi cô ở, viết lên tường những dòng chữ không thể chấp nhận được như kẻ giết người, giết người đền mạng, đồ khốn nạn, đê tiện… v… v…



Cô bị hàng xóm chỉ trích và bị chủ nhà đuổi đi, không ai dám cho thuê nhà, cô cũng kiệt quệ vì bị tra tấn tinh thần.



Cả Đông thành đưa cô ấy vào danh sách đen, cô không thể thuê nhà, không tìm được việc làm, không thể ở khách sạn, thậm chí không có chỗ ở. Cô kéo vali đến ngủ trên băng ghế trong công viên và lang thang trên đường phố.



Buổi trưa hôm nay, mặt trời chói chang.



Trên phố Đông thành nhộn nhịp.



An Chỉ Nguyệt xách vali đi loanh quanh lướt qua người qua đường, vô phương hướng đi về phía trước, suy nghĩ hồi lâu, cô hạ quyết tâm gọi điện cho bố.



Cô lấy điện thoại di động mới mua từ trong túi quần ra và bấm một dãy số quen thuộc.



Điện thoại được kết nối, giọng nói trầm ấm của người bố vang lên: “Xin chào, ai đó?”



Cổ họng An Chỉ Nguyệt nóng ran, ngẩng đầu nhìn bầu trời cao xanh, giọng nói nghẹn ngào, uỷ khuất: “Ba, là con, Chỉ Nguyệt”



Nghe thấy giọng An Chỉ Nguyệt, người bố ngắt cuộc gọi mà không hề nói gì.



Không một câu nói, không một giây do dự, vô cùng tuyệt tình.



Khoảnh khắc đó, nước mắt lặng lẽ rơi trên má An Chỉ Nguyệt, cô yếu ớt đứng dưới ánh mặt trời, lạc lõng không thể nhìn thấy con đường tương lai.



Bây giờ gia đình coi cô như một bệnh dịch mà ghét bỏ?
Chương 601:



Những người thân yêu ban đầu đã trở thành những người xa lạ băng giá, ngược lại người đàn ông bị cô làm thương đã chăm sóc che chở cô rất nhiều.



Thực tế thật trớ trêu!



Lúc này, một chiếc siêu xe chạy như bay đến, xông vào tầm mắt của An Chỉ Nguyệt, cách đó không xa dừng lại.



Cửa xe thể thao mở ra, một người phụ nữ đi giày cao gót màu đen, mặc một chiếc váy đen liền thân bước ra khỏi xe, cô mang kính râm, trang điểm đậm và bước đi một cách kiêu kỳ như trên sàn Catwalk.



Từ xa, An Chỉ Nguyệt đã thấy rõ ràng đó là Doãn Nhược Thi, cô vội vàng lau nước mắt, không muốn để người phụ nữ này nhìn thấy bộ mặt yếu ớt của mình.



Sau khi đến gần, Doãn Nhược Thi châm chọc nói, “Sao mà tôi đi đến đâu cũng gặp loại hạ tiện như cô vậy?”



An Chỉ Nguyệt trong lòng đầy căm hận, nhưng vẫn không phản kích lại, “Miệng cô dơ bẩn như vậy sẽ làm nhục cho thân phận cao quý của tiểu thư nhà họ Bộ.”



Doãn Nhược Thi tức giận tháo kính râm xuống, mắt trừng to, “Cô nói ai miệng dơ bẩn?”



An Chỉ Nguyệt trầm mặc, không muốn thể hiện miệng lưỡi nhanh nhảu cùng loại phụ nữ này, không muốn tham gia vào những cuộc tranh luận ấu trĩ và không cần thiết.



Doãn Nhược Thi bĩu môi, khinh thường mà hừ hừ, “Ha hả, An Chỉ Nguyệt, cô có biết cô hiện tại giống cái gì không?



Giống một con chuột chạy qua đường, bị mọi người la hét đánh đập. Không có nơi nào có thể bao dung một tội phạm giết người như cô, không có người nào dám thuê cô làm làm việc, loại người như cô nên ở trong ngục giam, đừng tưởng rằng cô được nộp tiền bảo lãnh ra ngoài là cô sẽ an toàn. Đúng là suy nghĩ lạ đời.”



Cô hiện tại rơi vào hoàn cảnh như thế này hoàn toàn do Doãn Nhược Thi ban tặng.



An Chỉ Nguyệt sắc mặt hơi hơi trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo thêm vài phần, cô tiếp tục chịu đựng.



Doãn Nhược Thi còn chưa cảm thấy thỏa mãn, tiếp tục đắc ý vênh váo mà châm chọc, “Nhìn xem cô hiện tại đều bị bạn bè xa lánh, kết cục chật vật, đây là hậu quả của việc cô tranh giành đàn ông với tôi, cô chờ đi, trò hay còn ở phía sau, bị kịch của cô chỉ mới vừa bắt đầu……”



Doãn Nhược Thi vừa dứt lời.



An Chỉ Nguyệt nhấc tay một cái, hung hăng quăng cái tát qua bên kia.



“Bang” một tiếng, âm thanh vang dội, nháy mắt đem mặt của Doãn Nhược Thi đánh lệch sang một bên, loạng choạng hai bước suýt té ngã.



Doãn Nhược Thi kinh ngạc che lại gương mặt đỏ bừng, nháy mắt lửa giận ngút trời, lâp tức phản ứng lại, giơ tay lên, nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị phản kích.



“Đồ khốn kiếp, sao mày dám……”



Doãn Nhược Thi lời còn chưa nói xong, âm thanh liền đột nhiên im bặt, tay đang giơ lên cao giữa không trung lại dừng lại, hoảng sợ mà nhìn con dao găm trong tay của An Chỉ Nguyệt.



Con dao sắc bén đang ấn mạnh vào má của Doãn Nhược Thi, chỉ cần An Chỉ Nguyệt hơi dùng sức một chút, cô nhất định sẽ bị hủy dung.



An Chỉ Nguyệt thong thả ung dung nói, “Cái tát này là lần trước cô tát tôi ở trước bia mộ Doãn Nhược Lam, hôm nay tôi trả lại cho cô, có ý kiến gì sao?”



“Không…… Không ý kiến.” Doãn Nhược Thi rũ mắt gắt gao nhìn chằm chằm dao nhỏ, toàn thân cứng đờ, đôi tay buông thõng run rẩy, cô yếu ớt lùi lại nhưng con dao càng dí sát vào mặt cô mạnh hơn.



Doãn Nhược Thi không dám lấy lấy gương mặt của mình ra đánh cược, đành phải ngoan ngoãn không dám lộn xộn.



An Chỉ Nguyệt nở một nụ cười lạnh, con dao găm này cô mang theo người từ nhỏ đến lớn, mười năm trước cô đâm Bộ Dực Thành một dao, đến nay nó lại lần nữa có tác dụng.



“Vừa rồi không phải cô rất lợi hại sao? Sao bây giờ lại sợ hãi như vậy? Tiếp tục đi, nhưng thật sự không biết chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra tiếp theo?”



Doãn Nhược Thi nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt một khắc cũng không dám rời đi khỏi con dao, run bần bật: “Không…… Không……”



“Doãn Nhược Thi, cô nghe cho rõ đây” An Chỉ Nguyệt ngữ khí nghiêm túc vài phần, lạnh lùng nói: “Thứ nhất, người đàn ông cô thích theo đuổi tôi, đó là chuyện của anh ta, không liên quan gì đến tôi. Thứ hai, chính cô đã hãm hại chị gái cô rồi vu oan cho tôi, trước khi tôi tìm ra bằng chứng, cô nên đi càng xa càng tốt, nếu không những gì đang chờ cô không đơn giản chỉ là ngồi tù, mà là bắn chết. Thứ ba, những thương tổn cô gây ra cho tôi ngày hôm nay, sớm muộn gì tôi cũng nhất định sẽ trả gấp trăm nghìn lần cho cô.”



Buông xong những lời tàn nhẫn kia, An Chỉ Nguyệt đem con dao găm thu lại, gấp cho vào túi quần jean, đi qua bên người Doãn Nhược Thi, kéo vali tiếp tục rời đi.



Doãn Nhược Thi lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm, vuốt gương mặt của mình rồi xoay người rời đi, đôi mắt âm trầm độc ác nhìn trừng trừng vào bóng lưng của An Chỉ Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi.
Chương 602:



Giờ phút này, An Chỉ Nguyệt càng xác định bản thân phải mạnh mẽ để không bị ức hiếp.



Đi được một đoạn đường thì An Chỉ Nguyệt đã đến lối vào tàu điện ngầm phía trước, cô không biết phải đi đâu về đâu.



Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cô lấy hết can đảm gọi một số điện thoại rất quan trọng trong đầu.



Điện thoại chuyển kết nối, màn hình di động hiển thị: Bộ Hướng Đình.



Sau khi tiếng chuông ngừng lại, giọng từ tính của một người đàn ông truyền đến: “Alo.”



Nghe được giọng nói của người đàn ông, An Chỉ Nguyệt khẩn trương mà hít sâu, nhẹ nhàng nói: “Anh Đình, em là An Chỉ Nguyệt.”



“Chỉ Nguyệt, có chuyện gì sao?”



Bàn tay của An Chỉ Nguyệt đổ mồ hôi, giọng nói của cô run lên vì lo lắng “Anh Đình, em bị oan, em không có giết người, anh có thể tin tưởng em không?”



“Ừm.” Bộ Hướng Đình nhàn nhạt trả lời một câu.



Nghe được câu khẳng định của anh, An Chỉ Nguyệt cực kỳ vui vẻ, “Cảm ơn anh, anh Đình. Đúng rồi, còn có một việc em muốn hỏi một chút, người nộp tiền bảo lãnh em ra tù có phải là anh không?”



“……”



Đối phương trầm mặc, không có phủ nhận cũng không có thừa nhận.



An Chỉ Nguyệt càng nghi hoặc, có lẽ không phải là Bộ Hướng Đình, vậy thì là ai đây?



Khi cô đang suy nghĩ, bộ hướng đình đột nhiên hỏi: “Không tra được ai là người đến nộp tiền bảo lãnh sao?”



“Thông tin được bảo mật, cảnh sát bên kia không chịu tiết lộ ra.”



Bộ hướng đình trầm mặc một lát, nói: “Là anh, anh không đành lòng để em ở trong ngục giam chịu tội, cho nên tìm luật sư bảo lãnh cho em, dặn cảnh sát giữ bí mật là vì sợ người nhà anh biết được sẽ gây nên rắc rối không cần thiết.”



Chớp mắt một cái, An Chỉ Nguyệt cảm động đến hốc mắt phiếm nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Cảm ơn anh, anh Đình.”



Bộ hướng đình giọng nói nhẹ nhàng, “Không cần khách khí với anh, sự an toàn của em mới là quan trọng nhất.



Đúng rồi, em trai Bộ Dực Thành của anh từ nước ngoài đã trở lại, mười năm trước em làm cậu ta bị thương, anh sợ cậu sẽ trả thù em, em phải để tâm một chút.”



An Chỉ Nguyệt cười chua xót, xem ra không phải là cô lo nghĩ nhiều, đến cả Bộ Hướng Đình cũng cảm thấy người đàn ông kia sẽ trả thù: “Được, em sẽ ghi nhớ.”



“Lễ trăm ngày của em gái anh đúng lúc anh đi công tác, nghe nói em có đến cúng viếng, còn bị em trai anh ôm đi, có chuyện gì xảy ra vậy?”



An Chỉ Nguyệt cũng không biết động cơ của người đàn ông kia là gì, nhưng từ mặt ngoài mà phân tích, lúc đó chắc là vì cô bị người nhà họ Bộ làm khó dễ, cho nên anh mới đem cô rời đi.



Suy nghĩ một lát, cô không dám kết luận vội, nhàn nhạt nói, “Em cũng không rõ anh ta muốn làm gì.”



“Ừm, người nhà của anh giống như không có dự định buông tha cho em, em phải cẩn thận một chút.”



An Chỉ Nguyệt hít hít cái mũi chua chát, da mặt dày hỏi, “Anh Đình, hiện tại em rất cần một công việc và một nơi ở, anh có thể giúp em hay không?”



“Chỉ Nguyệt, em họ của anh bị đầu độc, người trong nhà vẫn còn rất giận, bọn họ sẽ dùng hết hết thảy biện pháp để báo thù, em đừng tìm việc làm ở Đông thành, đi đến nơi khác trốn tạm một thời gian đi. Ngày mai anh phải đi nước ngoài công tác, chờ anh trở về anh giúp em nghĩ cách. Em còn tiền dùng không? Gửi anh số tài khoản, anh gửi tiền qua cho em…”



“Không cần, anh Đình, thật sự không cần.” An Chỉ Nguyệt chua xót mà miễn cưỡng cười nói, “Em có tiền, anh đi công tác đi, chờ anh đi công tác trở về lại nói sau.”



An Chỉ Nguyệt không đợi anh mở miệng nói chuyện, lập tức đem cuộc trò chuyện dừng lại.



Giờ khắc này, cô nghe được âm thanh tan nát cõi lòng.



Cho cho tiền, bảo cô rời Đông Thành?



Sao nghe lại buồn như vậy, Hộ Hướng Đình thật sự tin tưởng cô không phải là hung thủ giết người sao?



Nếu đã đem tiền nộp bảo lãnh cho cô ra, không phải nên cùng cô cùng nhau dũng cảm đối mặt, tìm được hung thủ chứng minh cô trong sạch mới đúng không?



Để cô trốn đi có ý nghĩa gì?



An Chỉ Nguyệt không hiểu được cách anh ta làm, hai người đàn ông quan trọng trong cuộc đời của cô đều làm cô thất vọng.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom