• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ngọn sóng tình yêu (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 583-592

Chương 583:



Bạch Nhược Hi mở mắt ra, đối diện với đôi mắt dịu dàng của Kiều Huyền Thạc, đôi bàn tay trắng nõn của cô nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt đầy những thăng trầm của cuộc đời, cô bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Anh ba, đừng để quá mệt mỏi, hãy tự chăm sóc tốt bản thân như vậy chúng ta mới có thể tìm được Tiểu Bảo.”



Kiều Huyền Thạc gật đầu.



Bạch Nhược Hi ngồi dậy khỏi lòng anh và sửa lại đầu tóc, cô đứng dậy xoay người bước lên lầu.



Kiều Huyền Thạc không nhúc nhích, nhìn bóng dáng cô rời đi.



Bạch Nhược Hi lên đến tầng hai, vừa định bước vào cửa, cô quay đầu nhìn xuống dưới.”



Lúc này, Kiều Huyền Thạc lấy tay che mặt, thân thể mệt mỏi nặng nề như đá đè nặng, quanh thân như bao phủ một lớp sương mù dày đặc, không thể xua tan được áp lực trong lòng.



Cô cảm thấy đau lòng vì anh, biết anh đang mệt mỏi và khổ sở, dưới vẻ ngoài mạnh mẽ kia là trái tim lo lắng bất an, anh đang cảm thấy lo lắng và bất lực.



Nhưng một khi chưa tìm được Tiểu Bảo, cả hai người bọn họ đều không thể thả lỏng.



Bạch Nhược Hi mở cửa đi vào và từ từ đóng cửa lại.



Kiều Huyền Thạc ngồi trong phòng khách một lúc, không lâu sau liền đứng dậy rời khỏi nhà.



Sáng sớm hôm sau.



Bạch Nhược Hi dậy sớm chăm sóc bọn trẻ, ban đầu trong gia đình có ba người giúp việc, nhưng hôm nay lại có nhiều thêm hai người.



Xung quanh biệt thự của Tướng quân được binh lính bảo vệ chặt chẽ từ trong ra ngoài, hiện tại, biệt thự của Tướng quân thậm chí một con ruồi cũng không thể bay lọt vào.



Bạch Nhược Hi vẫn sợ các con xảy ra chuyện, cô không dám đi đâu, ai cũng không tin tưởng, một mình cô chăm sóc bọn trẻ, vì vậy cô không có thời gian đến bệnh viện thăm Trần Tĩnh.



Hách Nguyệt cả đêm ở quân khu bận rộn, cũng không có phát hiện gì mới.



Sau khi trở về phủ tướng quân, liền ngủ hai giờ đồng hồ.



583-1-ngon-song-tinh-yeu.jpg




nhân, cậu chủ về rồi. Cậu chủ đã trở về rồi. Cậu chủ … đã trở về …”



Hách Nguyệt nhíu mày, sắc mặt càng ngày càng trầm xuống.



Lam Tuyết ủ rũ nói: Xem ra trong khoảng thời gian anh xa nhà, người nhà của anh đều rất nhớ ngươi, anh xem quản gia rất là vui mừng.”



“Em không cảm thấy rằng ông ấy không phải là kích động vui mừng mà là đang sợ hãi ngầm báo cáo vào bên trong sao?”



“Ý anh là gì?”



Hách Nguyệt cười lẩm bẩm: “Để cho người ở bên trong có thể chuẩn bị sẵn sàng.”



“Chuẩn bị sẵn sàng?” Lam Tuyết vẫn còn đang không hiểu gì, nhưng cũng không lý giải ý tứ trong câu nói của anh.



Hai người bước vào nhà.



Nhà họ Hách vẫn như cũ lộng lẫy huy hoàng, một năm rồi không quay lại, chẳng thay đổi chút nào.



Ngồi trong phòng khách là một phu nhân cao quý, trang nhã sang trọng, trang điểm tinh xảo, khi nhìn thấy Hách Nguyệt và Lam Tuyết thì vô cùng bình tĩnh, ánh mắt nhìn bọn họ cũng đặc biệt lạnh lùng.



Lam Tuyết xinh đẹp lúc này tay đã chảy đầy mồ hôi lạnh. Hách Nguyệt thấy cô có vẻ khẩn trương, lập tức nắm tay cô bước vào trong.



“Xin chào bác.” Lam Tuyết không dám tùy tiện xưng hô, sau khi đặt lễ vật xuống liền nhẹ nhàng cúi đầu chào.



Hách Nguyệt cũng đặt quà trên tay xuống, không nóng không lạnh chào hỏi: “Mẹ, đã lâu rồi không gặp, sức khỏe của mẹ thế nào?”
Chương 584:



Hách phu nhân nhếch khóe miệng lên khinh thường, nhướng mày nhìn Hách Nguyệt cùng Lam Tuyết một cách kiêu ngạo, dời vai dựa vào sô pha, chậm rãi hỏi: “Hóa ra ta còn có một đứa con trai, còn tưởng rằng nó đã chết ở đâu rồi chứ.”



Sắc mặt Lam Tuyết sa sầm lại, cô muốn đối xử tốt với mẹ của Hách Nguyệt, nhưng khi nghe những lời nói đầy gai góc này, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, chẳng trách Hách Nguyệt cũng không thích ba mẹ mình.



Đổi lại là người khác cũng không ai có thể thích nổi.



“Ba đâu?” Hách Nguyệt phớt lờ lời nói chanh chua của mẹ mình, sau khi nhìn lướt qua một lượt, anh hỏi: “Tôi nghe nói rằng ba bị bệnh nặng, muốn tôi trở lại để gặp ông ấy, ông ấy đang ở bệnh viện hay ở nhà?”



Hách phu nhân không có ý để bọn họ ngồi xuống nói chuyện mà còn mỉa mai nói: “Mày định trở về để chịu tang sao? Hận không thể để ba mày chết sớm một chút đúng không?”



“Mẹ đang nói cái gì vậy?” Hách Nguyệt trở nên tức giận, và giọng điệu của anh cũng trở nên cứng rắn hơn vài phần.



“Không phải nói quá rõ ràng rồi sao?” Hách phu nhân vòng tay ôm ngực, với thái độ của người bề trên cao cao tại thượng, giọng nói mang ý dạy bảo nói: “Không màng đạo hiếu, mang theo người đàn bà này tha hương, đi đến nơi ba mẹ không thể nào tìm được, không một cuộc điện thoại, không một cái tin tức, cắt đứt mọi liên lạc với chúng tao. Tại sao vừa nghe đến ba mày ốm nặng, mày lại nhanh chóng bay về, có phải là muốn xem ông ấy có để lại ít tài sản sản thừa kế nào cho mày không, có phải không?”



Lam Tuyết không nhịn được nữa, kìm nén tức giận nói: “Bác à, đừng nói quá lời, Hách Nguyệt lo lắng cho sức khỏe của của ba anh ấy, cho nên …”



Cô còn chưa kịp dứt lời, Hách phu nhân đã lạnh lùng ngắt lời, lừ ánh mắt sắc lạnh nhìn Lam Tuyết, “Nơi này có chỗ cho cô nói chuyện sao?”



“…” Lời nói của Lam Tuyết đột nhiên im bặt.



Hách Nguyệt cũng hoàn toàn nổi giận, dứt khoát lạnh lùng: “Chúng ta đi thôi, đã làm phiền rồi.”



Nói xong, anh liền dắt Lam Tuyết sải bước đi ra ngoài.



Lần này, Lam Tuyết không ngăn cản anh nữa, theo anh cùng nhau rời đi.



“Đứng lại.” Hách phu nhân ngay lập tức đứng dậy và gọi họ lại một cách giận dữ.



Hách Nguyệt và Lam Tuyết dừng chân lại, Hách phu nhân lúc này mới thấp giọng nói: “Quản gia, đưa bọn họ vào phòng của lão gia.”



Quản gia đưa Hách Nguyệt và Lam Tuyết lên tầng hai đi tới phòng của ba Hách Nguyệt.



Khi cánh cửa được mở ra, quản gia kính cẩn đưa tay mời hai người vào.



Hách Nguyệt nắm tay Lam Tuyết đi vào trong phòng, quản gia đi ra rồi đóng cửa lại, Lam Tuyết đột nhiên trở nên căng thẳng.



Có thể thấy cách trang trí sang trọng của căn phòng cho biết bố mẹ của Hách Nguyệt đặc biệt chú ý đến hình thức bên ngoài, tuy chỉ là một căn phòng để nghỉ ngơi nhưng được trang hoàng như một cung điện, mọi thứ đều khoe sự giàu có.



Hai người đi đến trước chiếc giường thiết kế kiểu châu Âu, trên giường có một ông già đang nằm nhìn như đang ngủ.



Được đắp trên người một chiếc chăn nhung vàng, sắc mặt ông ta bình tĩnh và hồng hào, không giống như một người có bệnh sắp chết.



“Ba, chúng con đã về thăm ba.” Hách Nguyệt không hề kích động, tâm trạng cũng rất bình tĩnh.



Vừa dứt lời, ông từ từ mở mắt ra, nhìn Hách Nguyệt và Lam Tuyết bằng ánh mắt ân cần.



So với mẹ Hách Nguyệt, thái độ của ông ta hòa nhã hơn.



“Cuối cùng cũng chịu về rồi sao?”



Trong lời nói của ông có chút trách móc.



Nói xong, ông ta muốn ngồi dậy, Lam Tuyết muốn giúp nhưng đôi tay cô lại đưa ra rồi lại dụt vào.



Hách Nguyệt vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích.



Ông Hách khi ngồi dậy có vẻ rất khó khăn, dựa vào thành giường, ngước mắt nhìn hai người, bình tĩnh nói: “Về mấy ngày?”



“Con chưa biết.” Hách Nguyệt cũng bình tĩnh đáp: “Cơ thể của ba thế nào rồi?”



Ông Hách ho khan một tiếng, cười nói:“Không có gì, chỉ là sức khoẻ không còn tốt như trước, cũng chưa chết được.”



“Bố bị bệnh nan y?” Hách Nguyệt trực tiếp hỏi.



Ông Hách hướng nhìn xuống, im lặng.



Có vẻ âu sầu, ông do dự muốn nói nhưng thôi lại gật đầu.
Chương 585:



Trong mắt Lam Tuyết, nguyện vọng cuối cùng lúc này của một người bố đã lớn tuổi là được yêu thương con mình, nhưng những cách biểu đạt tình yêu của họ đã sai rồi.



Hách Nguyệt vẫn bình tĩnh, khó mà biết được anh đang nghĩ gì và cảm thấy thế nào.



Anh im lặng một lúc rồi hỏi: “Bệnh gì?”



“Ung thư hạch.”



“Chẩn đoán có chính xác?”



“Chính xác.”



“Bệnh viện nào?”



“…” Ông Hách ngẩng đầu, cau mày nói, khuôn mặt tối sầm lại.



Hách Nguyệt hoàn toàn không để tâm và hỏi lại: “Bệnh viện nào?”



“Con nghi ngờ ba nói dối sao?”



“Phải, rất đáng nghi vì trông ba không giống như bị bệnh.”



Ông Hách tức giận mặt đỏ bừng, gân cổ lộ ra, nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: “Tao không ép mày trở về, mày có thể đi ngay bây giờ.



Tao không cần mày về Hách gia, coi như tao chưa sinh ra đứa con trai như mày, cút đi. Khi tao chết đi, cũng không cần mày phải trở về hiếu thuận mặc áo tang, tao không cần. “



“Giọng nói trần đầy khí lực, vẫn có thể sống lâu trăm tuổi. ” Giọng điệu của Hách Nguyệt như giễu cợt.



Lam Tuyết khẽ kéo tay anh, cảm thấy lời nói của anh có chút quá đáng.



Hách Nguyệt nắm chặt tay Lam Tuyết, vẫn bình tĩnh nói tiếp: “Nếu các người thực sự muốn con về nhà, muốn con không bỏ gia đình, về với ba mẹ, thì hãy chấp nhận người phụ nữ con yêu. Cô ấy là vợ con. Cô ấy đã sinh hai con gái cho con và chúng là cháu gái của bố mẹ.



Nếu bố mẹ không thể chấp nhận được điều này cũng đừng dùng những thủ đoạn để lừa con trở về. Không cần thiết đâu. “



“Hách Nguyệt … ” Lam Tuyết bực bội kêu tên anh, cô cảm thấy anh nói càng ngày càng quá đáng, đây không phải là điều mà một người con trai nên nói với người bố đang bị bệnh nan y.



Hách Nguyệt hoàn toàn không để ý tới lời của Lam Tuyết, nói xong nắm tay cô, xoay người rời đi.



Lam Tuyết bất đắc dĩ bị kéo đi theo, cô nói: “Hách Nguyệt, anh không thể nói chuyện tử tế sao? Ba anh…”



“Ông ấy không bị bệnh.”



Hách Nguyệt tức giận là vì chuyện này hóa ra là nói dối, anh đoán đúng rồi.



Lam Tuyết nghi ngờ đi theo.



Dưới lầu một.



Mẹ Hách Nguyệt đang ngồi trên sô pha đứng lên, nghi hoặc nhìn Hách Nguyệt và Lam Tuyết đang đi xuống lầu.



Bà chỉ nhìn mà không nói lời nào, ánh mắt lo lắng bất an, nhưng cũng không hỏi thêm.



Hách Nguyệt không nhìn bà, lúc đi ngang qua phòng khách chỉ nói một câu: “Có thời gian con sẽ về thăm mẹ, con đi đây.”



“…” Bà mở miệng để nói điều gì đó nhưng anh đã rời khỏi nhà.



Hách Nguyệt đưa Lam Tuyết rời khỏi nhà Hách gia.



Lam Tuyết không nhịn được hỏi: “Tại sao chắc chắn rằng ba anh nói dối? Nếu như thật sự là bị ung thư, người bệnh tinh thần vẫn có thể rất tốt, nhưng tình trạng thì càng ngày càng nặng.”



“Ba không có bệnh.”



“Sao anh biết? “



Hách Nguyệt dừng lại, đối mặt với Lam Tuyết, hít một hơi thật sâu, khẽ nói: Anh đã sống với họ 30 năm, và anh biết họ quá rõ. Mặc dù ba bị cảm lạnh nhẹ mấy ngày vẫn có bác sĩ gia đình, y tá ở nhà. Nếu là bệnh nan y thì nhất định sẽ phải tới bệnh viện điều trị, hơn nữa trong nhà không có lấy một y tá chứ đừng nói đến bác sĩ riêng.”



“Điều này chứng tỏ rằng ba không bị bệnh? Ba hoàn toàn khoẻ mạnh.”
Chương 586:



“Ông ấy là một người chú ý tới sức khoẻ gấp trăm lần so với con trai mình.



Với tình trạng hiện tại, ông ấy không thể uống rượu được. Em không thấy trong phòng có một chai rượu vang chỉ còn một nửa thôi sao? Hơn nữa trong ly còn có rượu đang uống dở. Chứng tỏ là ông ấy đã uống rượu vang trong phòng trước khi chúng ta tới. “



Lam Tuyết cười bất lực cười, cô không khỏi thở dài.



Hách Nguyệt ôm vai cô, “Lam Tuyết, em biết không? Đừng để cái gọi đạo đức qua mắt. Ngay cả ba mẹ, người thân cũng đừng để bị đạo đức giả qua mắt.”



“Ý của anh là sao?”



“Ba mẹ sinh ra anh không phải vì yêu thương anh, họ chỉ muốn lợi dụng anh.



Họ muốn anh mang lại chút vinh quang cho cuộc đời họ, họ muốn anh nối dõi tông đường, và anh cần phải đấu tranh cho họ vì một điều gì đó vì lợi ích, loại gia đình này không hề tồn tại tình yêu thương. Họ đã trao cho anh một sống, vì điều này, anh không thể không nghe theo và sống như một con rối, như một cỗ máy. “



” … “Lam Tuyết đau khổ nhìn anh: “



Bất kể anh làm gì, em đều sẽ ủng hộ và nghe theo anh. “



Hách Nguyệt vươn tay ôm gáy cô rồi sờ nhẹ lên đầu, ôm mặt của cô, cúi đầu thì thào hỏi: “Không cần biết họ muốn gì, mánh khóe gì, chỉ cần em không rời khỏi anh, họ sẽ không thể làm gì em.”



“Ừm, chúng ta phải làm gì bây giờ?”



“Chúng ta tạm thời đừng vội trở về, hãy ở lại đây giúp Huyền Thạc và Nhược Hi tìm Tiểu Bảo, thêm người thêm sức mạnh”.



‘Được rồi, em nghe anh.” Lam Tuyết mím môi mỉm cười, thì thầm bẽn lẽn: “Phu xướng phụ tuỳ, mọi chuyện đều do anh sắp xếp.”



Hách Nguyệt nhịn không được ngọt ngào, ôm eo cô kéo về phía trước, cúi đầu hôn lên trán cô thật lâu mới miễn cưỡng rời đi.



Sau nụ hôn nhẹ, anh buông Lam Tuyết ra, nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước, “Mau trở về thôi, chúng ta xem Huyền Thạc có tin tức về Tiểu Bảo chưa.”



“Mong rằng Tiểu Bảo sẽ không sao, bằng không Nhược Hi sẽ thực sự sụp đổ mất, cuộc sống vốn đang yên bình, hạnh phúc bỗng chốc bị đả kích như thế này.”



Lam Tuyết vừa đi vừa lẩm bẩm.



Hách Nguyệt xoa xoa lòng bàn tay cô, ôn nhu an ủi: “Nhất định sẽ không sao đâu.”



Trong bệnh viện.



Sau khi nhận được thông báo, Lư Tiểu Nhã đã đến bệnh viện để bảo vệ an toàn cho mẹ của Kiều tướng quân – bà Trần Tĩnh.



Nhưng điều cô không ngờ là ngoài vài quân nhân ra, còn có một người đàn ông khác mà cô không muốn gặp – Doãn Đạo.



Lư Tiểu Nhã phớt lờ anh.



Mà anh dường như cũng không có lời gì để nói.



Doãn Đạo đang ngồi trên ghế sô pha, còn cô thì ngồi ở cạnh giường bệnh bảo vệ Trần Tĩnh.



Sáng sớm, Trần Tĩnh thức dậy thấy đau đầu dữ dội, Lư Tiểu Nhã vội vàng gọi bác sĩ đến kiểm tra.



Doãn Đạo không giúp được gì nhiều, nên chỉ có thể đi theo sau Lư Tiểu Nhã.



Sau khi kiểm tra xong, trở về phòng, Trần Tĩnh đang nằm trên giường buồn ngủ, bà đột nhiên nói: “Tối hôm qua tôi nằm mơ thấy một người đàn ông đáng sợ.”



“Một người đàn ông đáng sợ?” Lư Tiểu Nhã nghiêng người lo lắng: “Thưa bà, bà đã nhìn thấy ai?”



“Tôi không biết.”



“Người đó nói gì?”



“Tôi không thể nghe rõ, tôi quên mất …” Trần Tĩnh nói khi bà đang ngủ, mi mắt chùng xuống, miệng lẩm bẩm: “Người đó cướp đi cháu tôi, cướp đi cháu tôi …”



Doãn Đạo kích động chạy tới: “Bà ấy có chút ký ức, hãy đánh thức bà ấy dậy để nói ra ai đã mang Tiểu Bảo đi? Người kia nói cái gì … “
Chương 587:



Lư Tiểu Nhã hừ một tiếng, cau mày lạnh lùng nói: “Đừng ồn áo, để bà Trần nghỉ ngơi cho tốt, nóng vội sẽ không thành công. Anh không thể ép bà Trần nhớ lại, hãy đợi bà ấy từ từ hồi phục. “



“Không được, bây giờ Tiểu Bảo mất tích, không có thời gian chờ… “



Lư Tiểu Nhã hít sâu một hơi, cắn môi dưới thấp giọng lẩm bẩm: “Bị ép buộc nhớ lại thì bà Trần sẽ chỉ thêm đau đầu, không thể như vậy được.”



“Không phải là cháu trai của cô mất tích, cô đương nhiên không nóng vội.”



Doãn Đạo đi tới trước mặt cô, muốn đánh thức Trần Tĩnh.



Lư Tiểu Nhã nắm lấy cánh tay của anh, đứng lên và nói một cách giận dữ: “Kiều tướng quân giao cho tôi bảo vệ thật tốt mẹ anh ấy và không yêu cầu tôi bắt bà ấy nhớ lại. Anh cũng không thể.”



“Cô… ” Doãn Đạo đang muốn nói chuyện, Trần Tĩnh bỗng mở mắt ra, lặng lẽ nhìn Doãn Đạo, ánh mắt Doãn Đạo bắt gặp bà, xấu hổ cười nhạt, nhưng Lư Tiểu Nhã chưa để ý đến Trần Tĩnh đã tỉnh lại nên vẫn ở đó ngăn cản Doãn Đạo đánh thức bà.



“Anh ra ngoài đi.” Lư Tiểu Nhã đẩy ra Doãn Đạo.



Doãn Đạo bị cô đẩy ra, khó chịu nói: “Lư Tiểu Nhã, đừng quên, cô có được công việc của này là nhờ công lao của tôi, cô hiện tại…”



“Chuyện này tôi chưa xong với anh.



Còn vấn đề đó, tôi đương nhiên sẽ tìm anh tính sổ.” Lư Tiểu Nhã tàn nhẫn đẩy anh ra khỏi phòng: “Anh mau đi ra, ở đây không còn việc gì cả, anh cũng không cần ở lại. “



“Thật chướng mắt.”



“Cô nói tôi chướng mắt?”



“Đúng vậy, rất chướng mắt.” Sau khi Lư Tiểu Nhã đẩy anh ra, cô dùng tay kéo cửa rồi tức giận trừng mắt nhìn anh.



Doãn Đạo hít một hơi thật sâu, hai tay chống nạnh, đứng ngoài cửa nhìn Lư Tiểu Nhã, sau đó lại nhìn về phía hai người quân nhân đứng canh cửa, thái độ nghiêm túc của họ khiến anh thật xấu hổ.



Anh thực sự không thể giúp được gì.



Nghĩ lại thì những gì Lư Tiểu Nhã nói cũng đúng, đột nhiên giọng nói của anh trở nên ôn hoà: “Đói bụng không? Muốn ăn gì? Tôi mua cho cô.”



“Không cần.” Lư Tiểu Nhã đột ngột đóng cửa lại.



Một tiếng kêu vang, Doãn Đạo đứng bất động bên ngoài.



Vẻ mặt vô cùng thất vọng khiến hai quân nhân bên cạnh cũng muốn bật cười.



Nhưng những quân nhân được huấn luyện tốt họ không cười, mà là kìm nén, nhìn người đàn ông cô đơn không cam lòng đứng một lúc, chán nản quay đi.



Anh mới vừa đi vài bước, lại nghĩ ra điều gì đó, lập tức quay lại.



Gõ cửa, anh lớn tiếng nói: “Tiểu Nhã, có việc gì nhớ gọi điện thoại cho tôi nhé.”



Giọng nói thiếu kiên nhẫn của Lư Tiểu Nhã vọng ra từ trong phòng: “Đi đi, tôi không có việc gì cần đến anh.”



“…..”



Lư Tiểu Nhã tức giận quay lại cạnh giường, lẩm bẩm những lời chửi rủa Doãn Đạo. Thấy Trần Tĩnh đã tỉnh, cô cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi bà, tôi đã đánh thức bà rồi.”



Trần Tĩnh cười dịu dàng, “Cậu trai đó có vẻ thích cô.”



“Thưa bà, bà đang đùa sao?” Lư Tiểu Nhã ngạc nhiên suýt rớt cằm. Cô lập tức lắc đầu phản đối: “Không thể nào đâu, chắc bà nhìn nhầm rồi. Anh ta chính là kẻ thù với tôi. Muốn giết tôi còn chưa được thì sao có thể thích tôi chứ?”



Trần Tĩnh cười nhẹ, gặng hỏi: “Còn cô thì sao? “



“Tôi, tôi còn muốn giết anh ta nhiều hơn thế nữa, đem anh ta treo lên cây, lấy máu của anh ta, phần còn lại phơi thành cá khô… “



Trần Tĩnh tái mặt, cau mày nhìn Lư Tiểu Nhã với biểu cảm khó tin.



Lư Tiểu Nhã mỉm cười ngượng ngùng, xin lỗi: “Thực xin lỗi phu nhân, đã khiến bà sợ hãi. Tôi chỉ là lấy phép ẩn dụ.



Kỳ thực, tôi không phải là kẻ tàn nhẫn đến vậy. Tôi chỉ rất ghét anh ta thôi.”
Chương 588:



Trần Tĩnh gật đầu, cười ngượng: “Có thể thấy cô rất hận cậu ấy.”



Thù hận kết quá sâu, Lư Tiểu Nhã cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ “Thôi bỏ đi, phu nhận nghỉ ngơi cho tốt, bà mới có thể từ từ nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra, hiện tại mọi người đều đang lo lắng tìm Tiểu Bảo.”



Trần Tĩnh lo lắng hỏi: “Tiểu Bảo là ai?”



“Cháu trai của phu nhân.”



“Cháu trai của tôi?” Trần Tĩnh từ từ nhắm mắt lại, đầu bắt đầu đau nhức, lông mày cau lại, đau đớn lẩm bẩm: “Cháu trai tôi bị bắt đi sao? Cháu trai tôi…”



Lư Tiểu Nhã cảm thấy vẻ mặt của bà càng ngày càng lộ rõ đau đớn, khó chịu, cô vội vàng cản Trần Tĩnh lại: “Phu nhân đừng cố nghĩ nữa, mau nghỉ ngơi đi ạ…”



“Đầu tôi đau quá.”



“Phu nhân…”



Lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Doãn Đạo vội vàng bước vào nói: Sao mà không thể có tôi được chứ?”



Lư Tiểu Nhã sững người, nghiêng đầu nhìn về phía cửa, ngay cả Trần Tĩnh đang đau đầu cũng nhìn về phía cửa. Cả hai đều bất động và không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn người đàn ông đang lao vào cửa.



Doãn Đạo nhìn Trần Tĩnh, sau đó nhìn Lư Tiểu Nhã, giọng nói cũng trầm hơn một chút, giả bộ bình tĩnh, táo tợn nói: “Cô xem, phu nhân lại đau đầu, vẫn là cân tôi Ở đây chăm sóc. A đúng rồi, đề phòng … đề phòng có tai nạn, là phụ nữ cô không thể xử lý được.”



“Sao anh đã quay lại rồi? “Lư Tiểu Nhã hít thở sâu.



Trần Tĩnh vừa mới nhức đầu nhưng khi thấy Doãn Đạo liền ngẩn người nghiêm túc như vậy, dường như nhìn thấy tình yêu đẹp của tuổi trẻ.



Tình yêu khiến con người ta trở nên ngu ngốc là chuyện bình thường.



Thật tốt a.



Bà mím môi cười, đầu không còn nhức nữa, từ từ nhắm mắt lại.



Lư Tiểu Nhã quên chăm sóc Trần Tĩnh, đi tới đẩy Doãn Đạo, lẩm bẩm nói: “Đi đi, mau đi … nhanh lên … Đừng xuất hiện trước mặt tôi, anh thật là… phiền phức.”



“Lư Tiểu Nhã, tôi nói cho cô biết, hành vi hiện tại của cô thật không đúng…”



“Đừng nói nhảm.”



Lư Tiểu Nhã đóng cửa lại rồi khoá nó luôn.



Ngày thứ năm khi Tiểu Bảo biến mất.



Tình trạng của Trần Tĩnh càng ngày càng tốt, bà không còn đau đầu nữa, nhưng bà đã quên hết mọi chuyện.



Sau khi được đưa về nhà, bà làm quen lại con trai và con dâu, cháu trai nhưng bà đã quên hết mọi chuyện trong quá khứ.



Kiều Huyền Thạc cảm thấy rằng ngay cả khi bà nhớ những sự kiện trong ngày xảy ra chuyện, cũng chưa chắc giúp được gì, anh không ép buộc Trần Tinh phải nhớ.



Để bà quên đi nỗi đau đã qua cũng là một điều tốt.



Ngày bầu cử Tịch quốc ngày càng đến gần.



Cung hội nghị Tịch quốc.



Kiều Đông Lăng gần đây thường xuyên ra vào nơi này, anh ta cũng sẽ đến đây để họp trong các chiến dịch bầu cử.



Là một ứng cử viên, anh ta tận hưởng tất cả những đặc cách trong cung hội nghị.



Trong văn phòng, Bộ Dực Thành đang thảo luận về lá phiếu với một số cấp dưới.



Đột nhiên, cánh cửa bị gõ, trợ lý đặc biệt bước vào và lịch sự nói: “Thưa chủ tịch, anh Kiều muốn gặp.”



“Anh Kiều nào?” Nếu là Kiều Huyền Thạc, trợ lý đặc biệt sẽ không được gọi là như vậy.



“Anh Kiều Đông Lăng.”



Vẻ mặt Bộ Dực Thành lập tức trầm xuống, anh nói với vài thuộc hạ: “Các người ra ngoài trước, tôi sẽ tiếp khách.”
Chương 589:



“Chủ tịch, Kiều Đông Lăng là ứng cử viên cho nhiệm kỳ này, anh ta là đối thủ… Chủ tịch phải cẩn thận thủ đoạn xảo quyệt của anh ta.”



Bộ Dực Thành cười nhẹ:” Giữa thanh thiên bạch nhật, anh ta không dám công khai thủ đoạn xảo quyệt. Có thể có chuyện quan trọng muốn nói với tôi. Đừng lo lắng, không sao cả.”



Một số cấp dưới đáp lại.



Kiều Đông Lăng được một trợ lý đặc biệt dẫn vào sảnh văn phòng.



Anh ta mặc vest và ăn mặc chỉnh tề, theo sau là một vệ sĩ cao lớn và dũng mãnh, hai người cùng nhau bước vào.



Bộ Dực Thành chào hỏi một cách lịch sự và đưa tay ra: “Xin chào, anh Kiều.”



“Xin chào tổng thống.”



Kiều Đông Lăng cũng lịch sự bắt tay, trên mặt nở một nụ cười đạo đức giả và lịch sự, ánh mắt sâu thẳm.



Sau khi Bộ Dực Thành bắt tay với anh ta, mời anh ta ngồi xuống.



Sai người mang trà bánh.



Sau màn chào hỏi, Bộ Dực Thành lễ phép hỏi: “Không biết lần này anh Kiều đến có chuyện gì?”



“Đến hỏi xem chiến dịch của anh tiến triển như thế nào?” Kiều Đông Lăng nói đùa.



Bộ Dực Thành cũng nở nụ cười lịch sự: “Anh Kiều thực sự là một người có chí khí. Dù chúng ta là đối thủ nhưng cạnh tranh lành mạnh có lợi cho sự phát triển của đất nước và nhân dân để tìm ra một nhà lãnh đạo phù hợp hơn. Vì vậy, tôi giao toàn quyền trong cuộc bầu cử cho nhân dân, bọn họ muốn chọn ai, chính là người đó, tôi không thể khống chế, chỉ có thể cố gắng hết sức.”



Kiều Đông Lăng giang hai tay, nâng chân lên, thở dài một hơi nói:”Này, nói chuyện với những người chơi chính trị như anh thực sự mệt mỏi. “



“Chơi? “



Đôi mắt của Bộ Dực Thành tối sầm lại trong giây lát. Anh ta thậm chí còn dùng từ chơi ” để mô tả tầm quan trọng của chính trị.



Chỉ bằng thái độ này của anh ta anh đã không thể yên tâm giao đất nước vào tay loại người này, cho dù không tái đắc cử, anh cũng nhất định không cho Kiều Đông Lăng nhậm chức.



Kiều Đông Lăng kéo bộ đồ và nhàn nhạt nói: “Quên đi, tôi không muốn vòng vo với anh. Tôi ở đây để đưa ra gợi ý cho anh, không có gì hơn.”



“Tôi không biết anh Kiều có gợi ý nào hay không, xin cứ nói. “



“Rút lui khỏi cuộc tranh cử này.” Kiều Đông Lăng nói từng chữ, ánh mắt sắc bén.



Bộ Dực Thành nhìn anh ta bằng ánh mắt kiên định và tự tin, “Nghe lời anh nói không giống như gợi ý mà giống như mệnh lệnh.”



Anh im lặng, chờ đợi ý tiếp theo của anh ta mà không nói một lời.



Hai người nhìn nhau trong vài giây, Kiều Đông Lăng chậm rãi nhếch lên khóe miệng, nở một nụ cười nhàn nhạt: “Tôi biết rằng Tổng thống anh đã tái đắc cử gần tám năm. Anh là một chủ tịch rất vĩ đại và đã có những đóng góp to lớn cho đất nước chúng ta. Tôi nghĩ anh cũng mệt mỏi lắm rồi. Đã đến lúc phải tu thân dưỡng tính. Anh không còn trẻ đúng không? Năm nay chắc là ba mươi hai rồi. Anh nên tìm một người phụ nữ để kết hôn. Trở về và tạo dựng đế chế kinh doanh của riêng anh, trở lại cuộc sống bình thường, và không còn lo lắng chuyện đại sự một quốc gia nữa.”



“Haha … “Bộ Dực Thành mỉm cười và không nói gì trong im lặng.



Bởi vì anh ấy có lí tưởng sống của mình, Kiều Đông Lăng đến để lập kế hoạch cuộc sống cho anh, điều đó thật nực cười, nực cười đến mức anh không nói nên lời.



“Tôi nói cho anh biết, làm kinh doanh thoải mái hơn làm tổng thống, kiếm được nhiều tiền hơn, chi tiêu thoải mái, không bị ràng buộc bởi bất kỳ ràng buộc nào, và không phải lo lắng về công việc của đất nước”, Bộ Dực Thành hỏi ngược lại: “Vậy tại sao anh Kiều muốn từ bỏ công việc kinh doanh và dấn thân vào chính trị?” Trước câu hỏi này, Kiều Đông Lăng như chết lặng và rơi xuống hố của chính mình.



Anh im lặng một lúc, khó chịu thở dài một hơi, hạ chân xuống, sốt ruột nói: “Thật sự rất khó nói cho anh biết, vậy tôi cứ nói thẳng đi.”



“Tôi vẫn chờ anh nói ra mục đích hôm nay anh đến đây, không cần phải vòng vo.”



Bộ Dực Thành đã không còn khách sáo nữa, và giọng điệu của anh trở nên lạnh hơn.



Kiều Đông Lăng mím môi và lấy ra một bức ảnh từ trong túi quần của mình.



Bộ Dực Thành cầm lấy tấm ảnh vừa nhìn, sắc mặt đột nhiên thay đổi.



Đứa trẻ trong ảnh là con trai thứ ba của Kiều Huyền Thạc, Tiểu Bảo.
Chương 590:



Đầu ngón tay anh run lên, anh kìm lại cơn tức giận của mình.



“Tôi biết anh là một vị tổng thống tốt, nhưng tôi cũng biết anh là một người trọng tình, trọng nghĩa. Anh đối với huynh đệ của anh không kém gì tổ quốc. Tôi biết tung tích của tên tiểu tử này. Chúng ta hãy trao đổi điều kiện. Anh rút lui, tôi Chịu trách nhiệm tìm đứa trẻ này, tôi có thể hứa với anh 100%. “



Bộ Dực Thành nheo mắt lạnh lùng, từng chữ lạnh lùng như phát ra từ hầm băng:” Kiều Đông Lăng, đứa nhỏ này là con trai út của anh ba nhà anh, cũng là người thân của anh, muốn tôi rút lui, có thể trực tiếp bắt đầu từ tôi, tại sao muốn bắt cóc con trai của bạn tôi? “



“Anh đang nói cái gì vậy?” Kiều Đông Lăng giả vờ không hiểu, “Đương nhiên tôi biết đây là con của anh họ tôi, tôi muốn giúp anh ấy tìm con trai, nhưng tôi sẽ chắc chắn sẽ tìm được, vì vậy anh có thể đừng nói kiểu như tôi đã bắt cóc vậy. “



Bộ Dực Thành đập mạnh bức ảnh và chống hai tay lên hông đứng dậy, lồng ngực đau nhói vì tức giận.



Anh hít một hơi thật sâu dựa vào khung cửa sổ kính trong suốt nhìn từ trần đến sàn và từ từ ngẩng đầu lên để bình tĩnh lại.



“Đừng suy nghĩ nhiều, tôi chỉ là thuyết phục anh rút lui. Nhân tiện tôi đang giúp anh ba của tôi tìm đứa nhỏ, chỉ cần anh đồng ý yêu cầu của tôi, tôi liền tìm đứa nhỏ cho anh, bằng không.” .. “



“Nếu không thì sao? “



Kiều Đông Lăng ngả ngớn lẩm bẩm: “Tối hôm qua tôi nằm mơ, à, tôi mơ thấy cháu trai đáng thương của tôi đói mấy ngày rồi, nó tìm mẹ khóc rất thương tâm, rất là đau lòng, nó khóc còn bị người ta đánh. … “



Bộ Dực Thành tức giận đến mức hai mắt lạnh lùng phun lửa, tức giận quay người lại, túm lấy cổ áo của Kiều Đông Lăng, kéo anh ta lên. Lúc này, tất cả nhẫn nhục cùng tu luyện của anh ta đều bị vứt bỏ, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Kiều Đông Lăng, đồ khốn nạn.”



“Tổng thống, đừng tức giận, tôi đang nằm mơ, anh quá nghiêm túc rồi?”



Bộ Dực Thành vừa định đập tay vừa định động thủ.



Lúc này, vệ sĩ của Kiều Đông Lăng bất động và không phản ứng.



Vì họ chỉ muốn chọc giận anh ấy, đợi anh ấy ra tay là họ có thể tung tin và bôi nhọ hình ảnh của anh ấy.



Với sự nhẫn nại lớn nhất trong cuộc đời, Bộ Dực Thành nén lửa trong lòng, từng chữ cảnh cáo: “Đứa nhỏ có mất một cọng tóc, tôi sẽ tự tay giết chết anh.”



“Chỉ cần anh rút lui tôi nghĩ anh sẽ bảo vệ thằng bé trở về nhà với cha mẹ nó một cách bình an vô sự. “



“Được, tôi rút lui. Đưa đứa nhỏ về nhà ngay lập tức. “



“Thật sự là tình anh em hiếm có trên đời. “Kiều Đông Lăng cười lạnh, ánh mắt đầy ẩn ý và sự phấn khích lộ rõ.



Ngày hôm sau, tin tức giật gân xuất hiện trên các kênh tin tức khác nhau ở Tịch quốc.



Bộ Dực Thành chủ động từ chức, thậm chí rút lui không tranh cử tổng thống nhiệm kỳ tiếp theo với lý do sức khỏe không tốt.



Ngay khi biết tin này, hơn một nửa số người dân trên cả nước đều hoang mang.



Anh ấy không giải thích gì khi mọi người thắc mắc tại sao anh ấy từ chức.



Sau khi Kiều Huyền Thạc và Hách Nguyệt biết được tin tức, họ lập tức gác lại những thứ trong tay và chạy đến nhà anh.



Cuối cùng anh chỉ cười nhạt, nói mệt không muốn quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự nữa.



Đêm đó, ba người đàn ông, vài chai rượu nói chuyện thâu đêm suốt sáng.



Không say không về, cho đến khi ba người thức dậy vào ngày hôm sau, cho dù cuộc sống có khó khăn như thế nào vẫn phải tiếp tục.



Kiều Huyền Thạc tiếp tục dấn thân vào con đường tìm con của riêng mình.



Hách Nguyệt đã đưa Lam Tuyết về để chăm sóc hai đứa trẻ trước, còn anh ở lại giúp hai người bạn của mình.



Tổng tuyển cử đang đến gần, sau khi Bộ Dực Thành rút lui, anh thả lỏng tâm tư, xem thường mọi chuyện.



Buổi trưa thật là ấm áp.



Kiều Huyền Thạc và Bạch Nhược Hi đã công khai chuyện gia đình của họ và họ đang điều tra tung tích của đứa trẻ.



Đã mười ngày kể từ khi đứa trẻ biến mất.



Bạch Nhược Hi gầy đi trông thấy, cô nghĩ đến việc tìm con không muốn ăn uống gì.
Chương 591:



Hai người vội vàng bước ra khỏi cửa, vừa mở cửa định lên xe thì cánh cửa sắt lớn phía trước được mở ra, A Lương và Tinh Thần đều rất phấn khích.



“Cậu ba, cô ba, đến xem một chút xem ai trở về.”



Nghe thấy giọng nói phấn khích này, Kiều Huyền Thạc và Bạch Nhược Hi vội vàng nhìn ra cửa.



Làn gió đến từ từ, và mặt trời đặc biệt ấm áp.



Hào quang chói mắt chiếu vào người chói mắt ở cửa.



Nhìn thấy người đi vào, Bạch Nhược Hi rơm rớm nước mắt, lấy tay che miệng, xúc động đến mức không nói nên lời, nước mắt cứ thế tuôn rơi.



Kiều Huyền Thạc cũng đứng ngây người..



Lần đầu tiên anh cảm thấy đau khổ và xúc động đến vậy.



Người đàn ông bước tới là Bộ Dực Thành, trên gương mặt anh là nụ cười hấp dẫn, khí chất thanh tao, tựa như hoàng đế dưới ánh mặt trời.



Anh đang ôm một đứa trẻ trong tay, đứa trẻ đó là Tiểu Bảo với nụ cười rạng rỡ, đôi mắt lộ ra vẻ hạnh phúc, thằng bé nhìn xung quanh hiếu động, và cuối cùng mắt nó dán vào Kiều Huyền Thạc và Bạch Nhược Hi, giống như một chú lùn dễ thương, hét lên: “Ba, mẹ, mẹ……”



Cái cảm giác vừa mất đi lại tìm lại được này khiến Bạch Nhược Hi vừa mừng vừa tủi, chạy tới ôm Tiểu Bảo, sau khi cô ôm Tiểu Bảo vào lòng, đầu Tiểu Bảo ngả vào vai cô, lo lắng như thể sợ phải xa mẹ vậy, nụ cười của nó ngày càng rạng rỡ.



“Con trai của mẹ, mẹ nhớ con muốn chết, con không sao là tốt rồi, chỉ cần con khỏe là được.”



Bạch Nhược Hi khóc đến mức khàn cả giọng, nước mắt không còn chảy ra được nữa.



A Lương và Tinh Thần không khỏi hít mũi, không kìm được nụ cười trên môi và đôi mắt đỏ hoe.



Sau khi Bộ Dực Thành giao đứa trẻ cho Bạch Nhược Hi, anh ta thấy Kiều Huyền Thạc vẫn đứng bất động.



Đôi mắt anh tràn đầy vẻ biết ơn, đỏ bừng và ẩm ướt, anh giống như đang dùng toàn bộ sức lực đè nén tình cảm, khiến người ta nhìn không chịu nổi.



Bộ Dực Thành chậm rãi đi tới, còn chưa kịp lên tiếng, Kiều Huyền Thạc đột nhiên dang tay ra, ôm lấy anh, một cái ôm thật chặt, lúc ấy, anh không nhịn được nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, ngàn vạn lời nói anh muốn nói cuối cùng chỉ thành một câu: “Xin lỗi cậu.”



Bộ Dực Thành chỉ mím môi cười và vỗ nhẹ vào lưng anh ấy: “ Đã là anh em, sao anh còn nói xin lỗi?”



Bởi vì bây giờ anh không biết bày tỏ sự áy náy với Bộ Dực Thành.



Tất cả những gì anh có thể làm là giết kẻ đã bắt cóc con trai anh, kẻ hèn hạ dùng con trai anh để uy hiếp Bộ Dực Thành.



Quá đê tiện và đáng chết.



“Tôi, Kiều Huyền Thạc, đời này nợ anh một ân tình.”



“Đừng nói những điều ngớ ngẩn nếu còn coi nhau là anh em.” Bộ Dực Thành đẩy vai anh sang một bên, vỗ nhẹ vào anh và nói: “Từ chức cũng khá tốt, tôi muốn theo đuổi cuộc sống của chính mình. Tôi đã từng muốn trốn tránh các công việc quốc gia, và tôi cũng có hạnh phúc mà tôi muốn theo đuổi. Hiện tại từ bỏ không phải là chuyện không tốt.”



“Tại sao phải thỏa hiệp?”



“Sinh mệnh của một đứa trẻ quan trọng hơn. Ai sẽ quản lý đất nước không quan trọng, có cậu ở đây? những kẻ muốn làm điều sai trái cũng không thể không kiêng dè.”



“Ai? Rốt cuộc là ai vậy?” Kiều Huyền Thạc hỏi từng chữ một, đôi mắt sắc bén đầy sát khí.



Bộ Dực Thành mím môi nhìn anh, hít một hơi thật sâu, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Con trai chú hai của anh, Kiều Đông Lăng.”



“…” Kiều Huyền Thạc im lặng, hai tay nắm chặt, đường gân mờ ảo lộ ra.



Một ngọn lửa vô hình dường như đang nhen nhóm muốn bùng cháy.



“Chắc hẳn chuyện này do chú hai anh lên kế hoạch, sau khi thoát ra, ông ta đã âm mưu trả thù, nghĩ cách để con trai ra ứng cử. Tôi đã rút lui. Anh ta hiện là người có nhiều phiếu bầu nhất. Cuộc bầu cử sẽ kết thúc vào ngày mốt. Cơ hội chiến thắng của anh ta là 100%.”



Bạch Nhược Hi bước đến chỗ Kiều Huyền Thạc đang ôm đứa trẻ, đứng bên cạnh họ, lặng lẽ quan sát và lắng nghe.



Kiều Huyền Thạc nói với một giọng điệu kiên cường và mạnh mẽ: “Hãy để chuyện này cho tôi. Dù cậu không thể tái đắc cử, tôi cũng sẽ không để hắn ta nhậm chức một cách suôn sẻ. Tịch quốc không thể giao cho một người như vậy.”



“Được rồi tôi tin cậu.”
Chương 592:



“Kế hoạch tiếp theo của cậu là gì?”



Kiều Huyền Thạc khoác tay anh và bước vào nhà.



Bộ Dực Thành hiếm khi xúc động nói: “Đã đến lúc phải về nhà và tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.”



“Còn chung thân đại sự trong đời của cậu thì sao? Chưa thích ai sao?”



“…” Bộ Dực Thành im lặng, nụ cười chua xót, giống như gượng ép cười, nhưng cười không nổi.



“Con trai tôi từ nay sẽ là con nuôi của cậu.” Bạch Nhược Hi xen vào nói với lòng biết ơn: “Người đã cứu mạng TiểuBbảo, ân cứu mạng giống như cha mẹ tái sinh.”



“Em dâu, em nói quá rồi, không cần khách khí như vậy, Thạc và tôi là anh em, con của hai người cũng là người thân nhất của tôi.”



Một người đàn ông trọng tình nghĩa luôn đẹp trai như vậy, Bạch Nhược Hi từ từ cảm thấy tình bạn sâu sắc giữa Kiều Huyền Thạc, Hách Nguyệt và Bộ Dực Thành không thể diễn tả thành lời.



Cô hiểu, hiểu rất rõ và thậm chí có một sự biết ơn sâu sắc.



Khi Tiểu Bảo trở về nhà, mọi người đều rất phấn khích.



Trần Tĩnh mất trí nhớ vẫn chưa được cải thiện, nhưng mọi người đã vui vẻ hơn.



Bà rất yêu con mình và gia đình này. Mặc dù bà muốn nhìn nhận lại mọi kí ức, nhưng ký ức của bà đều là những kỷ niệm mới.



Hồi ức cũ, dù tốt đẹp hay tệ hại, tất cả đều bị lãng quên.



Trong thư phòng.



Kiều Huyền Thạc mở một chai rượu, Hách Nguyệt và Bộ Dực Thành đi cùng anh để ăn mừng sự trở về an toàn của đứa trẻ, và nhân tiện, họ thảo luận cách tìm Kiều Nhất Hoắc và đánh gục thế lực mới của Kiều Đông Lăng.



Sắc trời dần dần tối sầm lại.



Đèn ở nhà sáng trưng.



Đêm nay, ba người đàn ông, một vài chai rượu, một căn phòng, những ngôi sao lấp lánh ngoài cửa sổ, trò chuyện về quá khứ, tán gẫu về tương lai, vừa cười vừa hò hét, thẳng tới bình minh.



Sau khi Bộ Dực Thành từ chức, một tháng sau tân tổng thống Tịch Quốc được bổ nhiệm.



Nhưng điều khiến cho tất cả mọi người phải ngạc nhiên là tân tổng thống lần này lại là một người phụ nữ vô cùng xuất sắc, cũng là vị nữ tổng thống duy nhất của Tịch Quốc Kiều Đông Lăng bị bắt giam vì nghi ngờ có liên quan tới việc hối lộ nên cũng mất đi cơ hội trở thành Tổng Thống.



Kiều Huyền Thạc vẫn như cũ giữ chức vị đại tướng quân chủ quản quân lực của Tịch Quốc.



Kiều Nhất Hoắc sau khi rời khỏi Tịch Quốc thì hoàn toàn không có tin tức.



Mà cũng bởi vì kế hoạch của ông ta đã đẩy con trai ông ta vào trong Ngục giam.



Không có ai dám truy cứu rốt cuộc tại sao Kiều Đông Lăng lại bị điều và bị giam giữ vì suy cho cùng người dân chỉ quan tâm đến kết quả chứ cũng không có ai quan tâm theo đuổi quá trình.



Một thời gian sau thì mọi chuyện cũng dần dần phai nhạt.



Mọi người cũng chỉ còn nhớ rõ Tịch Quốc trước kia có một vị tổng thống vô cùng đẹp trai, tiêu sái đã cống hiến nhiều năm cho đất nước, là một người đàn ông vĩ đại và điều quan trọng nhất là anh ấy độc thân.



Lại qua thêm một vài năm thì mọi người có lẽ cũng quên luôn cả người đàn ông vĩ đại này, có lẽ gặp lại thì mới có thể nhớ tới.



Hách Nguyệt mang theo Lam Tuyết cùng với hai con gái định cư lâu dài tại nước ngoài, thỉnh thoảng mới về nước để thăm người thân cùng bạn bè Còn Doãn Đạo vẫn hết mực cưng chiều em gái, con đường đi tìm tình yêu đích thực không hẹn ngày thành công, càng đi càng xa.



Lư Tiểu Nhã là thư kí của Kiều Huyền Thạc, điều này đối với Doãn Đạo cũng xem như là tạo điều kiện nhưng có đến được với nhau hay không thì còn phải chờ xem tạo hóa.



Cuộc sống cứ vậy trôi qua, dữ dội hạnh phúc.



Một năm sau.



Bộ Dực Thành rời khỏi Tịch Quốc trở về thủ đô của Vân Quốc để tiếp quản tập đoàn sản xuất vũ khí của Kiều Huyền Thạc bởi vì anh ta cũng là cổ đông lớn trong tập đoàn này, Nơi này cách Tịch Quốc của Kiều Huyền Thạc 3 đất nước và cách nơi ở của Hách Nguyệt một đất nwocs.



Ba người đàn ông không còn nhiều cơ hội để qua lại với nhau như trước kia nữa, mỗi người đều có công việc và cuộc sống riêng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom