• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ngọn sóng tình yêu (2 Viewers)

  • Chương 6213-619

Chương 613:

Chương 599 có nội dung bị lặp lại của 603 mong cả nhà thông cảm nhe!



Còn chưa kịp phát giận với Doãn Nhược Thi, cả trái tim đều lan tràn cảm giác mềm mại không xương của bàn tay đang kéo anh đi.



Ánh mắt anh cứ dán chặt vào hình ảnh đôi bàn tay của hai người, lần đầu tiên trong đời anh nghe được tiếng nhịp tim của mình đập, lần đầu tiên anh cảm nhận được nhịp tim của mình đập nhanh đến vậy.



Hô hấp cũng trở nên khó khăn và gấp gáp, đầu óc hỗn loạn, cảm giác tim đập nhanh như có thể nhảy lên cổ họng bất cứ lúc nào. Từng tế bào từ nơi bàn tay cô chạm vào đều đang kêu gào, trong nháy mắt lan đến tứ chi rồi toàn bộ cơ thể.



Sau khi An Chỉ Nguyệt kéo Bộ Dực Thành vào phòng bếp, lập tức buông tay anh ra, gấp đến mức sắp phát khóc, tay chân luống cuống mở tủ lạnh ra, muốn tìm nước mát, giọng nói nghẹn ngào: “Nước mát, nước mát đâu rồi? Nước mát …”



Sau khi lấy nước xong, cô mở nắp ra và chạy quanh bếp như một con ruồi không đầu, “Khăn, khăn đâu? Khăn ở chỗ nào?”



Bộ Dực Thành đứng ở giữa bếp, chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay khi nãy được cô dắt đi, sợ hơi ấm của cô còn vương lại sẽ tan biến mất, nhìn vào khuôn mặt đang đầy vẻ căng thẳng và lo lắng của cô, còn có đôi mắt ngấn nước.



Giờ phút này, tim anh cảm thấy đau nhói.



Kể từ khi biết An Chỉ Nguyệt hai mươi năm trước, anh đã luôn chờ mong có một ngày An Chỉ Nguyệt sẽ vì anh mà rơi nước mắt một lần, cảm thấy đau lòng một lần, cảm thấy lo lắng một lần.



Ước nguyện chờ đợi trong hai mươi năm, nay đã thành hiện thực, nhưng anh lại cảm thấy cảm giác này khác xa với những gì anh đã tưởng tượng, anh không thích nhìn thấy cô như thế này. Bởi vì trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu mà không thể nào giải thích được.



An Chỉ Nguyệt tìm trong mấy ngăn tủ không tìm được khăn sạch, cô đành từ bỏ: “Thôi vậy, cứ trực tiếp đi.”



Cô cầm nước đá lạnh đi đến trước mặt Bộ Dực Thành, vì cấp bách nên quên không hỏi ý kiến của anh, cô đổ trực tiếp nước đá lên cái cổ đỏ ửng của anh, vừa đứng bên cạnh nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi, anh Dực Thành, thực xin lỗi anh, trước tiên chúng ta hãy dùng nước lạnh rửa vào chỗ phỏng vài phút, sau đó tôi sẽ tìm kem trị bỏng cho anh, được không? Tưới nước lạnh lên một chút sẽ cảm thấy đỡ hơn.”



Bộ Dực Thành vẫn không nhúc nhích, rũ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bất an của An Chỉ Nguyệt, im lặng không nói gì, nước đá lạnh từ cổ anh chảy xuôi xuống dưới, thấm ướt quần áo và ngực anh, thậm chí còn chảy xuống quần.



Nơi vừa mới bị nước sôi làm bỏng rát, giờ lại là cảm giác lành lạnh, thực sự cảm thấy thoải mái, anh yên lặng hưởng thụ, đắm chìm trong hạnh phúc của chính mình.



Một chai nước đá đã từ từ tưới hết, An Chỉ Nguyệt nhìn làn da bị bỏng của Bộ Dực Thành lúc này càng trở nên đỏ hơn trước, cô cảm thấy vô cùng áy náy, các ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng chạm vào cổ anh, giọng nghẹn ngào lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ, cổ vẫn còn rất đỏ, rất có thể lát nữa nó sẽ phồng rộp lên?”



Bộ Dực Thành vẫn như cũ im lặng.



An Chỉ Nguyệt xoay người lại, lấy một chai nước mát khác từ trong tủ lạnh ra, mở nắp rồi tiếp tục tưới lên vết bỏng.



Cô toàn tâm chú ý đến thương tích của Bộ Dực Thành, quên mất rằng giữa hai người không có một mối quan hệ thân thiết như vậy.



Đột nhiên, cô kéo cổ áo mỏng của Bộ Dực Thành xuống, kiễng chân lên, muốn nhìn xem trên ngực anh có vết bỏng nào khác hay không.



Bởi vì sự chênh lệch quá lớn về chiều cao giữa hai người, Bộ Dực Thành cũng cúi đầu nhìn xuống cô, vô tình đỉnh đầu của cô chạm vào môi anh, vừa vặn hôn lên.



An Chỉ Nguyệt không hề nhận ra điều đó, nhưng cơ thể của Bộ Dực Thành trong nháy mắt liền cứng đờ và ngây ngẩn cả người.



Hương thơm thoang thoảng trên tóc cô lập tức tràn ngập trong khoang mũi của anh, giống như một thứ bùa mê hoặc chết người, khiến hơi thởi của anh càng trở nên gấp gáp hơn, tim đập loạn nhịp.



Anh khó chịu ngẩng đầu lên, cố ý tránh né để tạo khoảng cách giữa hai người, tránh ngửi mùi hương quyến rũ mê hoặc trên mái tóc cô.



An Chỉ Nguyệt hạ chân xuống, ngẩng đầu nhìn anh và lo lắng nói: Anh Dực Thành, cổ và ngực của anh đều bị phỏng rồi, nó rất đỏ,…



” Khi nói chuyện, giọng nói của cô trở nên nhỏ hơn, ánh mắt lo lắng nhìn lên khuôn mặt anh.



Theo quan sát của An Chỉ Nguyệt, Bộ Dực Thành là một người đàn ông đẹp trai hiếm có, làn da của anh tuy không trắng hồng mà mềm mại như của con gái nhưng mà cũng rất trắng.



Nhìn anh hiện tại, toàn bộ sắc mặt cùng với vết bỏng ổ cổ đều một màu giống nhau ửng đỏ hết lên.



“Mặt của anh cũng bị phỏng sao?” Cảm xúc của An Chỉ Nguyệt vừa mới bình tĩnh lại trong chốc lát nháy mặt lại bộc phát, cảm thấy áy náy đến sắp phát điên, cô cầm lấy bình nước đá còn chưa kịp rót hết muốn áp lên má anh: “Anh cúi đầu xuống đi, tôi sẽ chườm mặt cho anh, khuôn mặt của anh cũng bị phỏng rồi, bây giờ nó đã đỏ ửng hết lên rồi.”



Bộ Dực Thành tránh không nhìn thẳng vào cô, nhanh chóng cầm lấy bình nước, giọng nói khàn khàn nặng nề mà êm tai cất lên, Kkhông cần, vết thương nhỏ này không chết được.”
Chương 614:



“Thật sự xin lỗi, anh Dực Thành.” An Chỉ Nguyệt càng cảm thấy áy náy hơn.



Lẽ ra không nên pha trà, chỉ cần rót cho bọn họ một ly nước đá, thì điều này đã không xảy ra.



Nếu không phải có Bộ Dực Thành, thì trà nóng này đã tạt lên mặt cô rồi, nếu như khuôn mặt điển trai của Bộ Dực Thành bị phá hỏng vì cô, cô sẽ lấy gì để bồi thường đây?



Càng nghĩ cô càng thấy lo lắng.



An Chỉ Nguyệt chớp chớp mắt, kìm nén nước mắt đang muốn trào ra, không muốn mất mặt trước Bộ Dực Thành, “Tôi thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Cảm ơn anh đã giúp tôi chặn cốc nước nóng này, nhưng nó đã khiến cho anh bị thương.”



Bộ Dực Thành không an ủi, không khuyên bảo và cũng không dỗ dành, chỉ một âm thanh nhàn nhạt trả lời, khiến người ta không thể nhìn thấu suy nghĩ: “Ừm.”



Lúc này, một giọng nói nhỏ và lo lắng vọng ra từ phòng khách.



“Đứa nhỏ này thật sự là quá lỗ mãng. Vì sao lại ở đây gây chuyện? thật là muốn làm ta tức chết mà.”



“Mẹ ơi, phải làm sao? Tên điên kia…”



“Câm miệng.”



“Con không định hắt nước lên người anh họ, ai biết anh ta trúng tà gì, tự dưng lại lao đến trước mặt An Chỉ Nguyệt.”



613-1-ngon-song-tinh-yeu.jpg




Cô ta còn chưa nói hết lời xin lỗi, Bộ Dực Thành đã đi đến bên cạnh cô ta, một tay túm lấy phía sau cổ áo cô ta và kéo ra ngoài cửa.



Doãn Nhược Thi sợ hãi tới mức run rẩy, tay vừa muốn kéo cổ áo của mình lại, vừa chật vật bước đi vì bị lôi kéo: “Anh họ, anh làm gì vậy? Thả em ra, thả em ra…”



“Dực Thành à, đừng làm như vậy với em họ con, con bé không phải cố ý đâu.”



Bộ Lệ lo lắng đuổi theo phía sau.



An Chỉ Nguyệt cũng sợ hãi trước hành vi đột ngột của người đàn ông này.



Tính cách của Bộ Dực Thành, làm sao có ai có thể hiểu được?



Cô ngây người ra vài giây, sau đó cũng đi theo xem chuyện gì sẽ xảy ra.



Bộ Dực Thành thô lỗ xách cổ Doãn Nhược Thi ra khỏi cửa, trực tiếp từ bậc thềm ném ra ngoài.



Mặc dù thềm cửa chỉ có 5 bậc, nhưng cũng khiến Doãn Nhược Thi đã ngã xuống thảm hại, lăn một vòng và ngã nằm xuống mặt đất.



“Cút.” Giọng của Bộ Dực Thành lạnh như băng, vô cùng lạnh lùng phun ra một chữ.



“Mẹ ơi, đau quá, wo wo …” Doãn Nhược Thi khóc lóc thảm thiết, liếc nhìn Bộ Lệ cầu cứu.



Bộ Lệ nhìn thấy con gái ngã đến chật vật như vậy, liền tức giận tím mặt, hướng về phía Bộ Dực Thành mà mắng: “Con thật quá đáng, dù sao ta cũng là cô của con, Nhược Thi là em họ của con, vậy mà con lại đối xử với nó như vậy.”



Bộ Dực Thành hai tay đút túi, ánh mắt lanh như băng nhìn về phía Bộ Lệ, thâm thúy mở miệng: “Nhận quan hệ họ hàng với một kẻ điên có mẹ sinh ra mà không được mẹ dạy dỗ như tôi, bà không cảm thấy buồn cười sao?”



Sắc mặt Bộ Lệ thay đổi đột ngột, cơ thể trở nên cứng đờ không nhúc nhích được.



An Chỉ Nguyệt đứng sau lưng và cảm thấy rất khó chịu khi nghe những lời này từ Bộ Dực Thành.



Tại sao anh lại phải nói như vậy về chính mình?



‘Có mẹ sinh ra, không có mẹ dạy dỗ’ loại lời nói này thực sự làm tổn thương người khác, đã bị châm chọc không có cha mẹ, còn bị chửi mắng là không được giáo dục.



Bộ Lệ xấu hổ nuốt nước bọt làm ẩm cổ họng, giọng nói cũng thấp xuống vài phần: “Dực Thành, đã qua bao nhiêu năm rồi? Con vẫn có nhớ những những lời nói trong lúc nhất thời lỡ miệng của cô sao? Con vẫn ghi hận sao!”
Chương 614:



Sắc mặt An Chỉ Nguyệt lập tức trầm xuống, không khỏi chửi thầm: Hóa ra những lời nói đả thương người khác này phát ra từ miệng Bộ Lệ. Có thể nói ra những lời đả thương người khác như vậy mà vẫn còn mặt mũi tới tìm Bộ Dực Thành?



Càng nghĩ càng tức giận, An Chỉ Nguyệt xoay người lao vào nhà, cầm lấy hai cái túi xách trong phòng khách rồi nhanh chóng lao ra cửa.



“Anh Dực Thành.” An Chỉ Nguyệt đưa chiếc túi xách cho Bộ Dực Thành, ý là muốn hỗ trợ anh ném hai mẹ này con ra ngoài cửa.



Bộ Dực Thành nghiêng đầu thoáng nhìn An Chỉ Nguyệt, không nhanh không chậm cầm lấy túi xách, trực tiếp ném tới trước mặt Doãn Nhược Thi.



Bộ Lệ sắc mặt thay đổi đột ngột, tức giận nói: “Dực Thành, mày thật quá đáng.”



Doãn Nhược Thi nhìn thấy chiếc túi hàng hiệu xa xỉ phiên bản giới hạn của mình rơi xuống đất, đau lòng vội vàng bật dậy, trừng mặt chửi mắng: “Đồ tâm thần, đồ điên, nếu không phải mẹ tôi kéo tôi đến, tôi cũng không muốn cùng loại người như anh có quan hệ đâu.”



Nghe những lời này, An Chỉ Nguyệt hận không thể xé nát miệng Doãn Nhược Thi.



Giờ cô có thể hiểu tại sao Bộ Dực Thành lại trở nên thờ ơ và thô lỗ với hai mẹ con này như vậy, bởi vì họ không đáng được tôn trọng chút nào.



Ngược lại, Bộ Dực Thành không đau không ngứa, xoay người rời đi, đi qua bên cạnh An Chí Nguyện, thấp giọng nói: “Đuổi bọn họ đi, đổi lại mật khẩu.”



“Ồ.” An Chỉ Nguyệt đáp lại, và nhìn Bộ Dực Thành bước vào nhà.



Bộ Lệ vội vàng nhặt lấy túi xách, nhưng Doãn Nhược Thi vẫn còn chưa nguôi cơn giận, điêu ngoa chống nạnh chửi rủa một hồi: “Đồ điên đáng chết, đồ khùng, anh cứ đợi đấy, tôi sẽ nói cho cả nhà và ông ngoại biết, thằng điên như anh đang để cho kẻ thù giết chị gái tôi ở trong nhà, còn ngược đãi tôi và mẹ tôi, không nể mặt ném chúng tôi ra khỏi nhà.”



“Hãy chờ xem, đồ mất trí, bệnh thần kinh thì đến bệnh viện chữa trị đi, giống như chó điên vậy.”



Bộ Lệ cầm lấy túi, đi đến chỗ Doãn Nhược Thi, nắm cổ tay lôi cô ta kéo ra ngoài, tức giận mắng: “Đủ rồi, đi thôi.”



“Mẹ, thật là tức quá mà, cái tên điên đáng chết kia không coi mẹ ra gì, còn cả An Chỉ Nguyệt kia nữa, cô ta đã hại chết con gái lớn của mẹ, giết chết chị gái của con, chúng ta tuyệt đối không thể buông tha cho cô ta.”



Bộ Lệ nghiến răng nghiến lợi, hạ giọng mắng: “Câm miệng đi, về rồi nói”



An Chỉ Nguyệt đứng trên bậc cửa, nhìn hai mẹ con nhà kia mang theo bất bình tức giận mà rời đi.



Sau khi cả hai đã rời đi, An Chỉ Nguyệt đem hai cánh cửa bên trong và bên ngoài đặt lại mật khẩu mới.



Cô lê bước chân nặng nề, từng bước chậm rãi vào đại sảnh của ngôi nhà, trong lòng cảm thấy vô cùng hụt hẫng.



Doãn Nhược Thi tuyệt đối sẽ không bao giờ để cô có một ngày sống yên ổn, nếu những người trong gia đình họ Bộ biết rằng cô đang ở trong nhà của Bộ Dực Thành, thì cô sẽ là gánh nặng cho người đàn ông này.



Mặc dù, bây giờ cô rất cần một nơi để dung thân, nhưng Bộ Dực Thành đã giải cứu cô nhiều lần, cô thực sự không muốn liên lụy đến anh.



An Chỉ Nguyệt nhìn khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Bộ Dực Thành, nhưng phòng khách trống trơn và sảnh phụ cũng không nhìn thấy người đâu.



Cô không biết vết thương trên người anh như thế nào.



Không biết anh đã thoa kem trị bỏng chưa?



Mang theo cảm giác khó chịu, An Chỉ Nguyệt lục trong tủ tìm thuốc mỡ, đi thẳng lên tầng hai.



“Cốc, cốc…” An Chỉ Nguyệt cầm thuốc mỡ, lo lắng đứng trươc cửa phòng Bộ Dực Thành gõ cửa.



Gõ một hồi, trong phòng vẫn không có phản ứng gì, cô nghi ngờ nhìn xung quanh.



Liệu anh có trong phòng làm việc không?



An Chỉ Nguyệt vội vàng xoay người đi về phía phòng làm việc.



Nhưng mà vào lúc này, Bộ Dực Thành đang đứng trước ban công trong phòng nghe điện thoại, khi tiếng gõ cửa dừng lại, lòng anh cũng chùng xuống.



Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng tức giận chất vấn của Bộ Hướng Đình: “Em họ, những điều em gái vừa đăng trong nhóm gia đình có đúng là sự thật không?”



Bộ Dực Thành im lặng không nói, cầm điện thoại càng lúc càng dùng sức, hít sâu một hơi rồi từ từ nhắm mắt lại, đối mặt với ánh mặt trời ngoài ban công, lúc này, ngay cả ánh mặt trời làm anh yêu thích cũng không cách nào có thể hàn gắn trái tim tan nát của anh.”
Chương 615:



Giọng điệu nghiêm túc của Bộ Hướng Đình không chút lưu tình. “Có vẻ như đó là sự thật. Em gái họ và cô họ vừa bị cậu đuổi ra khỏi nhà liền không thể chờ đợi được mà kể tội ở trong nhóm gia đình. Ông nội sẽ sớm biết chuyện này này. Cậu hiện tại hãy đưa Chỉ Nguyệt rời đi trước.”



Bộ Dực Thành không muốn thảo luận vấn đề này với anh ta, vì vậy anh thờ ơ nói: “Nếu không có việc gì quan trọng, tôi cúp máy.”



Nói xong anh chậm rãi buông điện thoại xuống, đột nhiên đầu bên kia vang lên tiếng gầm giận dữ, “Bộ Dực Thành, cậu hãy nghe cho kỹ …” Bộ Dực Thành không kiên nhẫn lại đưa điện thoại lên tai.



Giọng nói nghiêm nghị của Bộ Hướng Đình mang theo cả sự tức giận: “Chỉ Nguyệt hiện đang gặp khó, đúng lúc tôi phải đi công tác nên không thể chăm sóc cô ấy. Cô ấy đang tuyệt vọng muốn tìm một nơi ở tạm thời. Cậu tốt nhất là nên tỉnh táo một chút, đừng có thừa nước đục thả câu, lợi dụng cơ hội, như vậy không có gì hay ho cả.”



“….” Bộ Dực Thành chua xót cong khóe miệng lên, nhìn bầu trời xa xăm, im lặng không muốn nói gì.



Bộ Hướng Đình biết rằng anh vẫn đang nghe điện thoại, sự tức giận của anh ta vẫn không giảm bớt tiếp túc nói.



“Cậu nên biết rằng An Chỉ Nguyệt đã thích tôi từ nhỏ. Cô ấy trở thành chị dâu họ của cậu chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”



Bộ Dực Thành sâu kín nhàn nhạt đáp, “Anh cho rằng địa vị của cô ấy không xứng với anh, anh sẽ không cưới cô ấy sao.”



“Vậy thì sao? Cô ấy đã được định sẵn là người phụ nữ của Bộ Hướng Đình tôi.” Bộ Hướng Đình châm chọc cười lạnh một tiếng, “Ha, ngược lại là cậu, đừng có hao tổn tâm thư, chẳng lẽ cậu còn chưa thấy rõ sao? Mười năm trước, để giải cứu cô ấy khỏi tay hội Thánh Y, cậu đã tự tay đâm một vào tim mình một đao, sẵn sàng lấy tim của mình để trao đổi lấy cô ấy. Cậu cho rằng cô ấy sẽ vì vậy mà lấy thân báo đáp sao?”



“…” Mu bàn tay đang cầm điện thoại của Bộ Dực Thành nổi lên gân xanh, hô hấp trở nên gấp gáp, trái tim phập phồng, vầng trán thấm đẫm mồ hôi, cái loại đau đớn này giống như lóc xương lóc thịt rõ ràng hiện ra trước mắt.



“Không hề, cô ấy chán ghét cậu, sợ cậu và thậm chí một lời cảm ơn sau đó cũng không có.” Bộ Hướng Đình tự hỏi rồi tự đáp, nghiến răng nghiến lợi kể lể: “Cậu nằm viện nửa tháng, cô ấy chưa bao giờ đến thăm cậu một lần. Buổi tối cậu xuất viện đến tìm cô ấy, cậu cho rằng cô ấy nhìn thấy cậu sẽ biết ơn, kết quả thì sao? Kết quả là cô ấy lại đâm vào bụng cậu một nhát dao.”



“Cô ấy không phải là người lấy oán báo ơn, nhưng đây là câu trả lời của cô ấy, cậu nên tự mình hiểu.”



“Nếu đã mang theo nỗi đau rời đi, tại sao còn muốn trở lại lần nữa? Cậu có trở về cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì, bởi vì thậm chí cho dù chỉ làm lốp dự phòng cậu cũng không đủ tư cách.”



Bộ Dực Thành chậm rãi đặt điện thoại xuống, dùng ngón tay mảnh khảnh ấn vào chế độ rảnh tay, xoay người bước vào phòng, vứt điện thoại xuống, ngã thẳng xuống giường.



Điện thoại bị ném trên mép giường, và giọng nói vẫn vang lên trong phòng.



“Ba tháng qua kể từ khi Chỉ Nguyệt xảy ra chuyện, tôi cũng đã nghĩ đến việc tìm một mối quan hệ để cứu cô ấy, không thể phủ nhận rằng tôi không đủ khả năng như cậu, cậu có thể đưa cô ấy ra ngoài được. Tôi thay mặt Chỉ Nguyệt cảm ơn cậu. Nhưng hy vọng cậu hãy tỉnh táo, điều trị bệnh cho tốt, sống cho tốt, đừng dây vào chuyện giữa chúng tôi, tôi cũng không muốn em họ mình vì một người phụ nữ mà cảm thấy không thoải mái.”



“Ngày mai tôi sẽ về nước, chuyện của Chỉ Nguyệt tôi sẽ lo liệu, vì vậy không nhọc lòng cậu phải lo lắng.”



An Chỉ Nguyệt tìm khắp nhà nhưng không tìm được Bộ Dực Thành, điện thoại gọi cho anh thì thấy đang trong cuộc gọi khác.



Thở hổn hển, cô lại chạy đến cửa phòng anh, gõ cửa với kem trị bỏng trên tay, “Anh Dực Thành, anh có ở trong không?”



“Anh có ở đây không?”



Sau khi gõ cửa nhiều lần, cô mở cửa và đi vào.



“Anh Dực Thành, anh là …” Sau khi lo lắng đẩy cửa bước vào, cô nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên giường dang tay dang chân hình chữ đại, giọng nói của cô trở nên yếu dần.



Nghe thấy tiếng mở cửa, Bộ Dực Thành vẫn bất động, như người không hồn.



An Chỉ Nguyệt từ từ đến gần anh và lo lắng nói: “Anh đang ở trong phòng. Tôi vừa gõ cửa mà anh không trả lời. Tôi mang cho anh kem trị bỏng.”



Bộ Dực Thành không đáp lại chút nào.



An Chỉ Nguyệt không nhịn được nuốt nước miếng, lo lắng đi tới, ngồi xổm xuống mép giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhăn nhó của anh: “Anh Dực Thành, anh bị sao vậy?”



“Anh Dực Thành, tỉnh lại đi.” An Chỉ Nguyệt đẩy vai anh.



Anh vẫn không cử động, anh cứ yên lặng như một cái xác.



An Chỉ Nguyệt lo lắng, tim đập loạn xạ, cô duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng đặt ở dưới mũi người đàn ông.
Chương 616:



Nhưng ngón tay cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của người đàn ông.



Có phải anh ấy bị ngất không?



An Chỉ Nguyệt càng lo lắng, dùng hai tay đỡ lấy cánh tay anh, cố gắng lật người anh lại để xem nhịp tim của anh có bình thường không.



Đối với An Chỉ Nguyệt, người đàn ông này quá cường tráng, cô không có sức để đẩy, khi đẩy mạnh, Bộ Dực Thành đột nhiên lẩm bẩm.



“Để tôi yên.”



Giọng nói đột ngột khiến An Chỉ Nguyệt sửng sốt, nhanh chóng buông tay cô ra, lùi lại hai bước, lo lắng nhìn vào mặt anh.



Anh nhắm chặt mắt, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.



“Anh… anh có ổn không?” An Chỉ Nguyệt lấy ra một ít cao trị bỏng: “Em muốn bôi kem trị bỏng cho anh, anh…



anh vừa bị bỏng bởi trà nóng, chúng ta hãy bôi một ít kem trước.”



“Đau quá! nằm sấp theo cách này sẽ đỡ hơn.” Bộ Dực Thành thì thầm bằng một giọng khàn khàn và từ tính.



“Vết thương có đau không? Em sẽ bôi một ít kem cho anh, nó sẽ giảm đau, đè nặng như vậy cũng không có tác dụng.”



“…” Bộ Dực Thành im lặng, và cơ thể của anh ấy không nhúc nhích.



Thứ anh đau không phải là vùng bị bỏng, mà là trái tim, không phải vết thương mới, mà là vết thương đã đóng vảy lại bị Bộ Hướng Đình cạy ra.



An Chỉ Nguyệt đợi một lúc nhưng không thấy Bộ Dực Thành có động tĩnh gì, cô lại gần nhẹ nhàng, lại ngồi xổm xuống, mắt ngang với khuôn mặt anh, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cương nghị và tuấn tú của anh, nhẹ giọng thì thầm. “Anh Dực Thành, để em bôi thuốc cho anh, trà quá nóng sẽ bị phồng rộp.”



Đôi lông mày tuấn tú khẽ cau lại, đôi môi mỏng khẽ hé mở, hắn lẩm bẩm nói, “Nó quá sâu, dùng cũng không chạm được vào vết thương.”



Quá sâu?



Chỗ nào quá sâu?



An Chỉ Nguyệt bối rối, không biết anh muốn nói gì.



Liệu có phải bị bỏng trên ngực anh không? Có phải anh không muốn người khác nhìn thấy vết sẹo xấu xí trên ngực anh ấy không?



Thật ra lần trước cô đã từng nhìn thấy, tuy rằng không biết tại sao anh lại để lại vết sẹo, nhưng cô không nghĩ nó quá đáng sợ.



“Anh Dực Thành, nếu anh không muốn em bôi thuốc cho anh thì em sẽ đặt thuốc trên bàn, anh có thể tự bôi được không?”



Lúc còn nhỏ, An Chỉ Nguyệt chỉ biết Bộ Dực Thành sẽ đẩy bất cứ ai đến gần, có lúc hung bạo, có lúc cô độc lạnh lùng, tính tình bất định, thế giới của anh chỉ có mình anh, không ai khác có thể bước vào.



Ông trời thật tàn nhẫn, anh ấy đã phải đối mặt với sự lựa chọn sống chết ngay khi chuẩn bị được sinh ra.



Khi bác sĩ yêu cầu giữ lại mạng sống của người mẹ hay đứa trẻ, ông nội kiên quyết lựa chọn đứa trẻ, và mẹ của anh đã mất ngay khi anh mới lọt lòng.



Khi cha anh từ nước ngoài vội vã trở về, ông hoàn toàn suy sụp khi biết tin.



Anh đã trở thành đứa con khắc chết mẹ mình và mất đi tình yêu của người cha.



Ông trời đã lấy đi hạnh phúc và nụ cười, cùng tâm lí bình thường của anh, nhưng lại bù đắp cho anh một chỉ số IQ cao và trí tuệ siêu việt.



Bọn họ quen biết nhau đã lâu, nhưng đối với An Chỉ Nguyệt mà nói, người đàn ông này còn xa lạ, bởi vì chưa từng sống chung với nhau như bây giờ, huống chi là thực sự hiểu biết về anh.



Cô thậm chí còn nghi ngờ rằng đêm đó mười năm trước, con quỷ đó không phải là Bộ Dực Thành, anh không giống như sẽ làm ra những chuyện tổn thương cô.



Cô bởi vì tự vệ mà đâm anh một dao, đó là một vết thương khủng khiếp chí mạng, nhưng Bộ Dực Thành dường như chưa bao giờ để ý điều đó.



An Chỉ Nguyệt càng ngày càng không hiểu anh.



Nhìn chằm chằm vào gương mặt nam tính tinh xảo của Bộ Dực Thành, An Chỉ Nguyệt nhìn chăm chú, đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình mà không thể đi ra.



Bộ Dực Thành mở mắt và nhìn vào đôi mắt to trong veo của cô, cô thậm chí còn không biết điều đó.
Chương 617:



Khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, ánh mắt nóng như lửa đốt, đầu ngón tay khẽ run, trong lòng trở nên bồn chồn.



Chỉ nhìn vào mắt An Chỉ Nguyệt một cái, Bộ Dực Thành thì thào nói: “Cô muốn ở lại, vị trí người giúp việc cũng là do cô yêu cầu, tôi không có ép buộc cô.”



An Chỉ Nguyệt đột ngột định thần lại, chớp mắt, nhìn sâu vào đôi mắt mờ mịt của anh, tim cô đột nhiên đập vài nhịp hồi hộp, bối rối: “Hả? Đúng vậy.”



Anh tiếp tục lẩm bẩm: “hợp đồng đã ký một năm, phải không?”



“Đúng vậy.” An Chỉ Nguyệt mông lung, sao đột nhiên lại nhắc tới hợp đồng làm việc?



Chẳng lẽ sợ người nhà đến làm phiền, chuẩn bị sa thải cô!



Hai”



, cô biết cô không thể thoát khỏi số phận phải lưu lạc đầu đường xó chợ.



“Em có thể cho tôi một năm được không?” Anh hỏi với giọng nhẹ nhàng.



Nhịp tim của Chỉ Nguyệt đột nhiên nhảy lên bất thường, điều này hơi mơ hồ và khiến cô ấy bối rối. “Tôi cho anh? Một năm? Ý anh là gì?”



“Không được nghỉ việc trong thời gian hợp đồng.”



“Ồ, tôi hiểu rồi!”



An Chỉ Nguyệt lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, cô cũng sợ Bộ Dực Thành sẽ đuổi cô dưới áp lực của nhà họ Bộ.



Không cho cô nghỉ việc thì cứ nói thẳng, nói vòng vo và dùng những từ ngữ không rõ ràng như vậy, khiến cô suýt bị hiểu lầm.



Cô lúng túng đứng lên, cười nói: “Chỉ cần anh không đuổi tôi đi, tôi nhất định sẽ không nghỉ việc trong thời gian hợp đồng. Khi tôi khó khăn nhất, anh đã cứu tôi, khi tôi suýt bị côn đồ hành hung, anh đã cứu tôi, tôi sẽ làm hết sức mình để trả ơn.



Báo đáp ân huệ của anh?



Trái tim của anh lại co giật, đau nhói.



Anh không bao giờ hy vọng rằng cô sẽ trả ơn mình, và anh chỉ mong cô không làm tổn thương anh nữa thôi.



Anh lại im lặng, và từ từ nhắm mắt lại.



An Chỉ Nguyệt lúng túng đứng một hồi, anh cứ nằm trên giường khiến cô phải đi ra ngoài, “Anh Dực Thành, kem trị bỏng ở trên bàn, anh nhớ bôi đi, tôi sẽ xuống hâm nóng bữa trưa, anh đói bụng thì đi xuống tầng dưới ăn đi.”



Anh không trả lời.



An Chỉ Nguyệt hít sâu một hơi rồi xoay người rời khỏi phòng. Khi ra ngoài, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại.



Hôm nay, Bộ Dực Thành chưa ra khỏi cửa phòng, chỉ nằm bất động trên giường, không muốn nói chuyện, cũng không muốn ăn uống.



An Chỉ Nguyệt không thể hiểu tại sao anh ấy lại như thế này.



Có phải vì xích mích với mẹ con Bộ Lệ? Như vậy cũng không đến nỗi như thế này?



Có phải do bị bỏng không? Vậy thì nên đến bệnh viện, nằm trên giường trong phòng sao có thể khỏi được?



Sáng sớm ngày hôm sau.



An Chỉ Nguyệt dậy sớm và đi ra ngoài trước bình minh.



Quảng trường Đông Thành, trong quán cà phê.



Hạo Nhi và Lương Ý gọi hai tách cà phê, nhìn ra cửa, hồi hộp chờ đợi.



Khoảnh khắc An Chỉ Nguyệt bước vào quán cà phê, hai người cao hứng đứng lên, nhào lên ôm chặt An Chỉ Nguyệt.



Ba cô gái trạc tuổi ôm chặt lấy nhau bật khóc.



Sau khi trải qua tai họa nhà tù, gặp lại người bạn của mình, An Chỉ Nguyệt không kìm được nỗi buồn và ôm họ vào lòng trong nước mắt.



“Chỉ Nguyệt, tớ không tin cậu sẽ giết Nhược Lam, tớ muốn đến nhà tù gặp cậu nhưng họ không cho vào và Hạo Nhị luôn cố gắng tìm luật sư cho cậu…”
Chương 618:



Lương Ý ôm chầm lấy An Chỉ Nguyệt nghẹn ngào lẩm bẩm.



Hạo Nhi cũng khóc và vội vã nói thêm “Các luật sư trong toàn bộ Đông Thành không ai dám tiếp nhận vụ án.



Người phụ nữ Doãn Nhược Thi đã cấm chúng tớ can thiệp, thậm chí không cho chúng tớ vào. Chúng tớ không từ bỏ cậu.



Sau đó tớ nghe nói rằng cậu đã được thả.”



Vừa nói vừa khóc, Hạo Nhi tức giận nắm chặt tay, nhẹ nhàng đánh một cái vào lưng An Chỉ Nguyệt: “Bây giờ cậu đã được thả ra, sao không tìm tớ và Tiểu Ý, chúng tớ đều là bạn thân của cậu, cậu khiến chúng tớ lo lắng bấy lâu nay, lại tránh mặt chúng tớ., Cậu đúng là không có lương tâm mà.”



An Chỉ Nguyệt từ từ đẩy Lương Ý và Hạo Nhi ra, cố nén nước mắt, nặn ra một nụ cười rạng rỡ: “Tớ hiện tại đang ngồi cùng các cậu đây mà.”



Lương Ý đưa tay lau nước mắt, tức giận hỏi, “Ba mẹ cậu một lòng cung kính nhà họ Bộ, tâm tư hướng về nhà họ Bộ, nếu cậu chưa giải oan khuất , bọn họ nhất định sẽ không thừa nhận cậu là con gái của họ, cậu bây giờ sống ở đâu?”



An Chỉ Nguyệt rất xúc động, có vẻ như bạn bè của cô ấy cũng biết rõ về tính cách của bố mẹ cô.



Một tay ôm Lương Ý và tay kia nũng nịu nắm tay Hạo Nhi, cô bước lại bàn cà phê và ngồi xuống.



Cô ấy chưa bao giờ nhờ những người bạn tốt này giúp đỡ, vì cô ấy sợ rằng họ cũng sẽ bị Doãn Nhược Thi trả thù.



“Bây giờ tớ ổn, có công việc và nơi ở.” An Chỉ Nguyệt cười rạng rỡ, cố gắng không để những người bạn tốt phải lo lắng cho mình.



Lương Ý ra hiệu cho người phục vụ, thêm một tách cà phê và ba chiếc bánh mousse. Nói xong, cô chắp tay trước bàn, nhìn An Chỉ Nguyệt nghiêm túc như học sinh ngoan, miệng mím chặt, ánh mắt đầy thương hại, “Chỉ Nguyệt, cậu gầy đi nhiều rồi, trông cậu hốc hác.”



An Chỉ Nguyệt sờ lên mặt, cười khổ rồi im lặng.



Cô không muốn nói cho họ biết tôi đã phải chịu bao nhiêu khổ cực trong tù.



Cô không muốn nói với họ rằng Doãn Nhược Thi vẫn không buông tha tôi, cô ta còn thuê những tên côn đồ hủy hoại cô.



Hạo Nhi chu miệng và thì thầm yếu ớt, “Chỉ Nguyệt tội nghiệp của tớ, chắc giờ cậu đang gặp chuyện không vui rồi.”



An Chỉ Nguyệt sờ lên mu bàn tay của Hạo Nhi, “Hiện tại tớ đang rất tốt, cậu thực sự không phải lo lắng, tớ cũng đã tìm được một công việc lương tháng 15 nghìn, bao ăn ở.”



Lương Ý và Hạo Nhi đột nhiên sững sờ, hơi kinh ngạc mở miệng, sau khi liếc mắt nhìn nhau, liền nhìn về phía An Chỉ Nguyệt.



Lương của nhân viên văn phòng về cơ bản là khoảng 8.000, và 15.000 là một đãi ngộ cực tốt đối với họ, và trong một xã hội mà cái gì cũng đắt đỏ, thì bao ăn bao ở là một đãi ngộ rất tốt.



Người phục vụ mang cà phê và đồ ăn nhẹ.



An Chỉ Nguyệt nói lời cảm ơn, sau đó ăn từng miếng bánh và nói: “Tớ phải trở về để làm bữa trưa. Tớ vội vã gặp các cậu lần này vì tớ không muốn các cậu phải lo lắng về tớ nữa. Tớ rất ổn.”



“Làm bữa trưa?” Lương Ý khó hiểu.



An Chỉ Nguyệt quét một miếng bánh, nhấp một ngụm cà phê và mỉm cười: “Tớ làm giúp việc trong nhà một người giàu có.”



“Người giàu có? nhà ai?” Hạo Nhi và Lương Ý đều tò mò nghiêng người về phía trước và đồng thanh.



An Chỉ Nguyệt nhìn Hạo Nhi đầy ẩn ý, với một nụ cười yếu ớt, hạ giọng, “Người cậu thích hồi trung học cơ sở.”



Hạo Nhi che miệng, tròn mắt ngạc nhiên.



Lương Ý cũng kinh ngạc: “Cậu đang nói đến tiền bối thiên tài xinh đẹp mỹ miều Bộ Dực Thành sao?”



“Ừm.”



Anh ấy nhập cư đến một đất nước khác mười năm trước và trở thành tổng thống ở nước ngoài, bây giờ anh ấy trở về?



Lương Ý vừa tò mò vừa liên tục hỏi, tôi nhớ hình như anh ta là anh họ thứ tư của Nhược Lam, tức là người nhà họ Bộ, giờ họ Bộ muốn báo thù cho Nhược Lam, hận không thể giết cậu. anh ta sao có thể thu nhận cậu? Có âm mưu gì không?”



An Chỉ Nguyệt lắc đầu, “Không biết, có lẽ anh ấy tin rằng tớ không phải là kẻ sát nhân.”



Khi cô đang trò chuyện, Hạo Nhi ngây ngốc đến mức đột nhiên đi tới giật lấy túi xách của An Chỉ Nguyệt, Chỉ Nguyệt, “điện thoại đâu, điện thoại …”



“Cậu sao vậy?” An Chỉ Nguyệt sợ hãi trước sự khẩn trương đột ngột của cô ấy và để cô ấy xách túi lên và tìm kiếm nó.
Chương 619:



Sau khi Hạo Nhi lấy điện thoại di động trong túi ra, cô vội vàng mở ra.



Phát hiện không có khóa mã, cô trực tiếp mở danh bạ.



Thấy có gì đó không ổn, An Chỉ Nguyệt giật lại điện thoại của mình, “Tiểu Nhi, cậu đang làm gì vậy?”



Hạo Nhi hít một hơi thật sâu và nói một cách hào hứng và háo hức. “Cậu là một người bạn tốt, đúng không? Cho tớ số điện thoại nam thần của tớ đi.”



An Chỉ Nguyệt không khỏi nhíu mày, “Không, số điện thoại là chuyện riêng tư của anh ấy, tớ không thể tùy ý tiết lộ, ít nhất phải có sự đồng ý của anh ấy!”



“Chỉ Nguyệt, tin tớ đi, tớ sẽ không quấy rối anh ấy, và tớ sẽ không phản bội cậu, tớ hứa sẽ không nói rằng đó là số do cậu tiết lộ.” Hạo Nhi chắp tay và nhìn cô một cách đáng thương với ánh mắt cầu xin.



An Chỉ Nguyệt cho điện thoại di động vào túi, kéo khóa và lắc đầu: “Vẫn cần phải tuân theo đạo đức nghề nghiệp. Mình không thể tùy tiện tiết lộ số riêng của sếp.”



Hạo Nhi bĩu môi, khó chịu: “Tuyệt giao.”



Lương Ý khịt mũi không tán thành uống cà phê, lắc đầu bất lực, thở dài nói: “Hai”



, trẻ trâu!”



An Chỉ Nguyệt bất lực mỉm cười, chạm vào vai cô ấy an ủi: “Tớ sẽ giúp cậu hỏi xem anh ấy có cần người giúp việc không, có cơ hội lần sau tớ sẽ giới thiệu với cậu.”



Hạo Nhi cao hứng đứng lên, vươn eo ôm lấy An Chỉ Nguyệt, nàng thật cao hứng, “Chỉ Nguyệt, mình yêu ngươi nhiều lắm, có thể giới thiệu cho mình làm ở nhà nam thần, không cần lương cũng được.”



An Chỉ Nguyệt vẻ mặt bất lực, cười đẩy cô ra, khẽ lẩm bẩm: “Xem ra càng bí ẩn càng hấp dẫn, không hiểu sao cậu lại thích loại đàn ông này.”



Lương Ý nói thêm rằng: “Tiểu Nhi là Nhan Khống.”( Nhan khống là mê trai đẹp đó quý zị) Bộ Dực Thành quả thực là một mỹ nam hiếm gặp.



An Chỉ Nguyệt gật đầu đồng ý, không khỏi mỉm cười đứng lên: “Tớ đi vệ sinh.”



“Tớ muốn đi, chúng ta hãy đi cùng nhau.” Lương Ý kéo ghế đứng dậy, vươn tay ôm An Chỉ Nguyệt, nhìn Hạo Nhi: “Tiểu Nhi, cậu có muốn đi cùng nhau không?”



Hạo Nhi nhanh chóng cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm: “ Không được, các cậu đi đi, tớ trông chừng túi xách cho các cậu.”



Lương Ý và An Chỉ Nguyệt gật đầu, nắm tay nhau đi vào phòng vệ sinh, vừa đi vừa trò chuyện.



Hạo Nhi lo lắng nhìn lại bóng dáng bọn họ khuất dạng trong quán cà phê, cô vội vàng đặt ly cà phê xuống, nhanh chóng lấy túi xách của An Chỉ Nguyệt, lục tìm điện thoại di động.



Trong miệng lẩm bẩm: “Chúng ta là bạn tốt, Chỉ Nguyệt nhất định sẽ không trách mình.”



Sau buổi gặp mặt đơn giản, An Chỉ Nguyệt mua thịt và đồ ăn rồi vội vàng về nhà.



Trở lại biệt thự, đã đúng mười một giờ.



Dực Thành còn chưa dậy, bữa sáng trên bàn đã nguội lạnh.



An Chỉ Nguyệt bất lực thở dài, cầm đồ vào bếp lẩm bẩm: Có thể ngủ nhiều như vậy, là heo sao? Mỗi ngày ngủ đến trưa mới dậy, ba bữa ăn không đúng giờ, giờ giấc sinh hoạt lộn xộn hết cả.



An Chỉ Nguyệt lấy thịt trong túi đi chợ ra và cho vào tủ lạnh.



Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.



Trái tim cô bàng hoàng, và một linh cảm xấu bao phủ trong lòng.



Hôm qua, mẹ con Doãn Nhược Thi tức giận rời khỏi đây, chắc hẳn không chịu dừng tay ở đây.



Cô hít một hơi thật sâu, rửa tay rồi bước ra khỏi bếp.



An Chỉ Nguyệt vừa ra cửa, xem video từ máy quay phim, không phải ai khác bấm chuông cửa, mà là cha cô An Kiến, sau lưng còn có mấy người đứng đợi.



Người nên đến vẫn đến, muốn tránh cũng không được.



An Chỉ Nguyệt ngẩng đầu liếc nhìn về cánh cửa phòng của Dực Thành ở lầu hai, cảm thấy rất có lỗi, cô lại gây chuyện phiền phức cho Dực Thành.



Suy nghĩ một lúc, cô nhấn nút mở cửa, sau đó mở cửa, bước ra khỏi cửa, cung kính đứng chờ trên bậc thềm.



Sau khi cánh cửa sắt lớn của biệt thự được mở ra, một nhóm người đẩy ông cụ đang ngồi trên xe lăn bước vào.



An Chỉ Nguyệt bình tĩnh nhìn những người đó đi qua.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom