• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ngọn sóng tình yêu (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 661-669

Chương 661:



Bộ Dực Thành quay đầu lại, nhìn về phia phòng bếp.



An Chỉ Nguyệt đang bưng rau, đặt bát đĩa và cầm đũa rồi âu yếm gọi anh ăn.



Cảnh tượng trước mặt này, đã từng là hy vọng xa vời nửa đời người.



Người phụ nữ này, từ giờ đã là vợ của anh, cả một ngày hôm nay mà anh vẫn như đang nằm mơ.



Anh Dực Thành. An Chỉ Nguyệt lại gọi một tiếng và nhìn anh đầy nghi hoặc.



Phát hiện ra người đàn ông đang thất thần, đứng yên bất động.



“Rửa tay vào ăn cơm đi.”



“Ừ, được.” Bộ Dực Thành lúc này mới phản ứng lại, lập tức đặt đồ trong tay xuống và đi vào bếp.



An Chỉ Nguyệt bày bát đũa, lấy cơm và canh rồi yên lặng ngồi trên bàn chờ đợi.



Nhìn đồ ăn trên bàn, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.



Liệu anh Dực Thành có thích món ăn do cô nấu không?



Thường ngày anh thích ăn món gì, không thích ăn món gì?



Loại lo lắng này cứ quanh quẩn trong đầu cô cho tới khi Bộ Dực Thành đi ra, cô vội vàng mỉm cười, ngước mắt nhìn anh.



Anh ta xắn tay áo sơ mi trắng lên, bình thường giản dị nhưng không hề mất đi khí chất tao nhã hiên ngang, khiến cho người ta cảm thấy rung động.



Sau khi ngồi xuống bàn ăn, anh nhìn thức ăn phong phú trên bàn, khóe miệng khẽ giơ lên, nở một nụ cười nhẹ ấm áp: “Nhìn có vẻ rất ngon.”



“Anh ăn thử đi, em sợ rằng khó ăn.” An Chỉ Nguyệt lo lắng nói.



Bộ Dực Thành cầm đũa, gắp một miếng gà cho vào miệng, nhai hai lần, gật gật đầu và nói một cách nghiêm túc, chân thành: “Ăn rất ngon, trình độ của một đầu bếp chuyên nghiệp.”



An Chỉ Nguyệt không khỏi thở phào một hơi cảm thấy nhẹ nhõm, khuôn mặt một trận nóng bừng, xấu hổ cúi đầu lẩm bẩm: “Làm gì ngon được giống như anh nói chứ.”



Bộ Dực Thành gắp một số món ăn cho cô thử. “Ăn thử xem, thực sự rất ngon.”



Bộ Dực Thành khen ngợi không ngớt khiến An Chỉ Nguyệt càng thêm xấu hổ.



Cô cầm lấy đũa lên và ăn. Thực ra mùi vị cũng chỉ ở mức vừa phải, không có ngon giống như lời anh nói.”



Nhưng nhìn thấy người đàn ông trước mặt cô ăn thật sự rất ngon miệng, khiên trong lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp và ngọt ngào.



Cảm giác đẹp đẽ mà cô từng mong ước vậy mà thực sự lại tìm thấy ở người đàn ông này, chính là loại cảm giác ngọt ngào của sự hồi hộp, chờ mong ở trong lòng.



Cuối cùng một bàn đồ ăn đã không còn lại một chút nào, Bộ Dực Thành đã ăn hết tất cả.



Sau khi ăn xong, anh nhất quyết đòi dọn dẹp bát đĩa, An Chỉ Nguyệt không thể làm gì được đành để cho anh làm.



Buổi tối, Bộ Dực Thành lái xe đưa An Chỉ Nguyệt đến nhà Lương Ý để lấy hành lý, sau đó trực tiếp lái xe trở về nhà.



Trở lại nhà, Bộ Dực Thành kéo vali đi thẳng vào phòng khách mà cô đã ở trước đó, cô đi theo phía sau cũng cảm thấy bối rối.



Đành đứng trong phòng khách đợi anh.



Đã đăng ký kết hôn rồi, anh vẫn còn muốn cô tiếp tục ngủ trong phòng dành cho khách sao?



Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu An Chỉ Nguyệt, nhưng ngay lập tức mặt cô trở nên nóng bừng, trong lòng thầm tự mắng không biết mình đang nghĩ cái gì.



Từ khi nào mà cô lại trở nên cởi mở như vậy, mới như vậy đã gấp không chờ nổi rồi sao?



Bộ Dực Thành sẵn sàng cưới cô còn không hẳn là vì lý do thích cô, vậy mà sau khi cầm được giấy đăng ký kết hôn cô đã lập tức muốn bước vào cuộc hôn nhân thực sự rồi?



Trong đầu cô chợt hiện lên muôn vàn suy nghĩ hỗn độn.



Bộ Dực Thành bước ra ngoài, An Chỉ Nguyệt lo lắng nhìn anh, vừa nhìn thấy anh, khuôn mặt cô càng trở nên nóng hơn.



“Em … em ngủ ở phòng khách.” Cô lúng túng xấu hổ thì thầm một câu.



Bộ Dực Thành kéo cửa lại, nhẹ nhàng nói: “Tôi đã để đồ đạc của em vào phòng, nếu em thiếu thứ gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ mang tới cho em.”
Chương 662:



“Em không thiếu gì cả.”



“Nghỉ ngơi sớm một chút.” Bộ Dực Thành bước qua bên người cô và đi đến sofa.



An Chỉ Nguyệt trong lòng rối bời, suy nghĩ mông lung hỗn độn, rồi đột ngột quay người lại, khẩn trương nói một câu: “Anh Dực Thành …”



Bộ Dực Thành quay người lại, cau mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”



“Em …” An Chỉ Nguyệt muốn nói lại thôi, bởi vì vào lúc này, cô không biết mình muốn nói điều gì.



Chuyện phát sinh ngày hôm nay, cô cũng chưa có cách tiêu hóa được, đột ngột kết hôn, đột nhiên thay đồ đạc mới trong nhà.



Bộ Dực Thành lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt đen trong veo sâu thẳm đầy mê hoặc khiến người ta không thể nào nắm bắt được.



An Chỉ Nguyệt ngẩn người, nặn ra một nụ cười ngượng ngùng, chậm rãi nói: “Em là thật sự nghiêm túc.”



“… “ Ánh mắt của Bộ Dực Thành hơi trầm xuống, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn vài phần, nhìn không nói một lời.



“Chúc ngủ ngon.” An Chỉ Nguyệt nở một nụ cười nhẹ, nói xong liền xoay người bước nhanh vào phòng.



Bộ Dực Thành nhìn bóng dáng An Chỉ Nguyệt bối rối chạy về phòng, anh trầm mặc một lát, lặng lẽ nhìn cửa phòng đóng lại, khóe môi bất giác khẽ mỉm cười.



Nụ cười này xuất phát từ sâu trong trái tim, vô thức bộc lộ chân tình.



Cô ấy vừa nói, cô ấy là thật sự nghiêm túc?



Ừ, anh cũng rất nghiêm túc.



Bộ Dực Thành đi đến sô pha ngồi xuống, lấy điện thoại di động và giấy đăng ký kết hôn từ trong túi ra, trầm ngâm nhìn giấy đăng ký kết hôn.



Một lúc sau, anh nhàn nhã duỗi tay chống lên thành ghế, tìm đến nhóm trò chuyện trên điện thoại, bấm gọi cuộc gọi video trên mạng.



Trong nhóm video trò chuyện có 3 người.



Hách Nguyệt mở video đầu tiên.



Ngay sau đó là Kiều Huyền Thạc cũng kết nối video.



Trong video, Hách Nguyệt và Kiều Huyền Thạc đang mặc đồ ở nhà, ung dung nhàn nhã ngồi trên chiếc giường, hình như đang chuẩn bị đi ngủ.



“Thành, nay có tâm trạng thảnh thơi mà gọi video vậy, sau khi đảm nhận chức vị mới đã quen chưa? Hách Nguyệt cười hỏi.



“Ừ, vẫn còn tốt.” Bộ Dực Thành nhấp môi cười nhẹ nói.



Kiều Huyền Thạc: “Về nhà, cảm giác như thế nào?”



Bộ Dực Thành: “Bình thường.”



Kiều Huyền Thạc: “Đã nhiều năm như vậy không trở về, vậy mà chỉ cảm thấy bình thường thôi sao?”



Bộ Dực Thành: “Tôi đối với gia đình này không có tình cảm gì, nhà họ Bộ có tôi hay tôi cũng giống nhau cả thôi.”



Hách Nguyệt thở dài, lắc đầu nói: “Đúng là một người đàn ông tẻ nhạt. Đàn ông đã hơn tuổi 30, chuyện quốc gia đại sự không cần quan tâm đến nữa, công việc ở tập đoàn Vũ khí cũng không cần quá nhọc lòng, cậu nói đến cả gia đình cũng không quan tâm vướng bận. Cuốc sống của cậu như vậy không phải rất cô đơn sao.”



Kiều Huyền Thạc vội vàng nói: ‘Nếu không muốn ở lại đó, hãy trở về Tịch Quốc.”



Hách Nguyệt bùi ngùi nói: “Ba huynh đệ chúng ta, trời nam đất bắc, sống ở ba quốc gia khác nhau. Đến tán gẫu cũng phải gọi qua video, haizz …”



Bộ Dực Thành nghe thấy hai người bọn họ nói từng câu từng chữ cảm khái nói, nhưng thực ra là họ đang lo lắng cho anh nhiều hơn.



Quả thật, có muốn cũng thật khó để quay trở lại những ngày cùng nhau phong hoa tuyết nguyệt, say sưa hát.



(phong hoa tuyết nguyệt – ý nói những khó khăn gian khổ) Đối với những người anh em cùng vào sinh ra tử thì thứ tình cảm này không thể nào biến mất được.



Để không làm hai người bọn họ băn khoăn và lo lắng quá nhiều, họ chính là người đầu tiên mà anh muốn thông báo.



Anh chậm rãi cầm tờ giấy đăng ký kết hôn giơ lên trước camera nói: “Tôi đã kết hôn rồi.”
Chương 663:



Kiều Huyền Thạc giật mình, ngây ngẩn cả người.



Hách Nguyệt mở to đôi mắt tiến lại gần camera, vô cùng kinh ngạc.



“Cậu đã kết hôn rồi?” Kiều Huyền Thạc và Hách Nguyệt đồng thanh hỏi.



Bộ Dực Thành liếc mắt nhìn vào trong phòng khách, xác định là An Chỉ Nguyệt sẽ không đi ra, mới nở nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu bình tĩnh nhưng không cách nào kìm nén được hưng phấn, lẩm bẩm nói: “Ừ, đã kết hôn, vừa nhận được giấy chứng nhận sáng nay.”



“Cậu vừa về nước chưa lâu đã kết hôn? Hẹn hò giấu mặt sao? Hách Nguyệt hỏi.



“Có phải hôn nhân vì lợi ích gia đình không? Sao lại kết hôn đột ngột vậy? Kiều Huyền Thạc hỏi.



Bộ Dực Thành còn chưa kịp trả lời, Hách Nguyệt đã tiếp tục hỏi: “Tùy tiện kết hôn như vậy? Cậu có chắc đó là người phụ nữ cậu thích không?”



“Đừng vì nên kết hôn mà vội vàng kết hôn. Chưa bao giờ nghe cậu nói qua thích một người phụ nữ nào, vậy mà đột nhiên lại kết hôn?”



“Là bị ép buộc sao?”



“Không phải là cậu bị ăn vạ chứ?”



“Người phụ nữ đó như thế nào?”



“Nhanh một cách kỳ cục, không giống với tính cách của cậu.”



Mỗi người nói một câu, Bộ Dực Thành không còn chỗ nào để có thể nói chen vào được.



Không biết làm cách nào, anh vội ngắt lời: “Các cậu còn muốn để cho tôi nói hay không?”



Hai người trong video trò chuyện đột nhiên im bặt.



Bộ Dực Thành hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở tờ giấy đăng ký kết hôn, chiếu nội dung lên camera.



Anh trịnh trọng nói: “Tôi muốn long trọng giới thiệu với các cậu một chút về bà xã của tôi, cô ấy tên An Chỉ Nguyệt, một bí mật mà tôi đã giấu kín trong lòng hơn mười mấy năm nay, tôi cũng chưa bao giờ kể với các cậu về cô ấy, bởi vì tôi nghĩ chúng tôi đời này sẽ không bao giờ có bất kỳ cơ hội nào.”



“Vậy hiện tại cậu giải thích như thế nào? Hách Nguyệt rất cao hứng hỏi.



Bộ Dực Thành mím môi xúc động, chậm rãi hạ tờ giấy đăng ký kết hôn xuống, nhẹ nhàng rũ mắt xuống mà lẩm bẩm: “Tôi cũng không biết phải giải thích như thế nào, bây giờ tôi giống như đang nằm mơ vậy, dùng một từ KỲ TÍCH để hình dung cũng thật không phải là nói quá chút nào.”



“…”



Kiều Huyền Thạc và Hách Nguyệt đều là người từng trải, và giờ phút này họ rất hiểu tâm trạng của Bộ Dực Thành.



Không biết nói gì hơn ngoài những lời chúc phúc. Tất cả đều là lời chúc hạnh phúc.



Sáng hôm sau.



Bộ Dực Thành chỉnh đồng hồ báo thức vào sáu giờ, sớm rời khỏi giường, ở trong nhà bếp bận bịu làm bữa sáng.



Bữa sáng vào ngày thứ hai sau kết hôn.



Anh muốn chính mình làm một bữa sáng tình yêu cho bà xã của mình.



Bận rộn trong phòng bếp cho đến 7 giờ rưỡi.



Bữa sáng đã làm xong, nhưng An Chỉ Nguyệt vẫn chưa thức dậy, anh đi đi lại lại bên ngoài cửa phòng An Chỉ Nguyệt, băn khoăn không biết có nên đánh thức cô dậy không?



Quay đầu lại nhìn bữa sáng nhiều món phong phú trên bàn, vừa mong chờ cô sẽ dậy để ăn bữa sáng còn nóng hổi, nhưng lại không đành lòng đánh thức cô dậy sớm như vậy.



Lúc này, chuông điện thoại trong túi quần vang lên, anh lập tức lấy điện thoại ra, xoay người đi ra phòng khách.



“A lô.”



Từ đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Lạc Thập Thất: “Thành thiếu gia, có tin của cảnh sát báo về vụ án của cô An đã có tiến triển mới.”



“Nói đi, tình hình thế nào.” Bộ Dực Thành đứng ngoài ban công, một tay đút túi quần đầy khẩn trương hỏi.



“Tìm được một nhân chứng quan trọng có thể chứng minh rằng người hạ độc không phải là cô An, mà cô An mới thực sự là mục tiêu của kẻ hạ độc, nhưng trời xui đất khiến thế nào người bị đầu độc chết lại là em họ anh cô Doãn Nhược Lam.”



“Kẻ đầu độc là ai?”
Chương 663:



“Cảnh sát nghi ngờ đó là Doãn Nhược Thi, nhưng hiện tại không có đủ bằng chứng để khiến cô ta phải nhận tội nên cảnh sát hiện giờ chưa thể tiến hành bắt giữ.”



Người mà Doãn Nhược Thi muốn giết là An Chỉ Nguyệt, nhưng đã vô tình giết chết chính chị gái của mình.



Nếu nhà họ Bộ biết được âm mưu này, thì họ sẽ có phản ứng như thế nào?



Bộ Dực Thành suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, trước khi còn chưa bắt giữ, vậy hãy cứ từ từ, cậu hãy cử người theo dõi Doãn Nhược Thi, chú ý từng cử động của cô ta, đừng để cô ta phát hiện ra, càng không thể để cô ta thoát tội.”



“Vâng.” Lạc Thập Thất đáp lại.



Bộ Dực Thành chậm rãi buông điện thoại xuống, nhìn quay đầu nhìn về phía căn phòng.



Cuối cùng cũng có chút manh mối, những lo lắng trong lòng cũng vì thế mà giảm xuống một chút.



Anh lặng lẽ đứng dưới ánh mặt trời, chìm đắm trong sự ấm áp, nhìn lên đám mây trắng tinh trên bầu trời, bầu trời xanh thẳm như vừa được gột rửa, trở nên trong xanh, tươi mới hơn bình thường.



Dường như, mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt hơn.



Tương lai phía trước còn rất dài, anh không để ý đến việc có phải dành cả cuộc đời để làm An Chỉ Nguyệt cảm động, nhưng chắc chắn anh có thể dành cả cuộc đời này để chờ đợi cô.



Chờ cô yêu anh. Cho dù tình yêu đó chưa bằng 1/5 tình yêu của anh dành cho cô, anh cũng không quan tâm điều đó.



Chỉ cần cho anh có cơ hội được ngày ngày gặp nhau đã là đủ rồi.



Đồng hồ báo thức vang lên, An Chỉ Nguyệt vẫn còn buồn ngủ bật dậy, khó khăn tìm điện thoại di động rồi tắt báo thức.



7 giờ 30.



Cô muốn dậy để làm bữa sáng cho Bộ Dực Thành. (má ngủ đến 7h30 còn bảo dậy làm bữa sáng cho người ta) Bởi vì chuyện đăng ký kết hôn đối với cô có chút chấn động, đêm qua cô trằn trọc miên man, cả đêm ngủ không ngon cho nên giờ phút này cảm thấy rất mệt mỏi.



Cô bò dậy, đi tắm rửa.



Mặc một bộ quần áo ở nhà, bước ra từ phòng tắm, liền cảm thấy tràn đầy năng lượng.



Bước ra khỏi phòng lại lười biếng lê bước về phía phòng bếp.



Khi đi ngang qua bàn ăn, không khỏi ngẩn ra.



Trên bàn ăn bày các món ăn sáng.



Sữa, cháo dinh dưỡng, bánh trứng, bánh mì lát, xúc xích, trứng ốp la.



Quá phong phú.



An Chỉ Nguyệt ngơ ngác nhìn xung quanh, chợt nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau lưng, cô xoay người lại.



Bộ Dực Thành hai tay cắm túi và ung dung bước tới.



Anh mặc bộ quần áo mặc nhà màu trắng, tao nhã và cao quý, trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú hiện lên vẻ thư thái và điềm đạm.



Mặc dù đã nhìn thấy anh nhiều lần, nhưng mỗi lần đều bị vẻ hào hoa phong nhã của anh làm lay động trái tim.



An Chỉ Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp, trái tim đập bỗng có chút loạn nhịp.



Có thể là do thân phận đã thay đổi, vừa nhìn thấy anh, gương mặt cô bất giác nóng lên. Thậm chí quên mất cả mở miệng.



“Chào buổi sáng…” Bộ Dực Thành lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai người trước.



An Chỉ Nguyệt cười, rụt rè đáp: “Chào buổi sáng, anh dậy sớm vậy?”



“Ừ.”



“Anh đã làm bữa sáng sao?”



Bộ Dực Thành nở nụ cười nhàn nhạt, lẩm bẩm nói: “Tôi không biết em thích ăn gì, nên làm thêm mấy món, hy vọng nó sẽ không quá khó ăn.”



“Oh.”
Chưong 665:



An Chỉ Nguyệt xấu hổ cười và nói: ‘”Chắc sẽ không khó ăn đâu, nhìn rất là ngon.”



Sau đó, cô lập tức ngồi xuống ghế nhìn anh: “Anh ngồi xuống cùng ăn đi.”



“Ừm.” Bộ Dực Thành bước đến đối diện chỗ cô, kéo ghế ngồi xuống, thong dong điềm đạm cầm dao nĩa lên ăn.



An Chỉ Nguyệt cũng lo lắng cúi đầu, nghiêm túc ăn bữa sáng.



“Ăn rất ngon.” Cô vừa ăn vừa không quên khen ngợi.



Đột nhiên, bầu không khí trở nên yên tĩnh lạ thường, An Chỉ Nguyệt cảm thấy không khí có chút hơi nặng nề, tính cách của Bạt Thành hướng nội, nếu cứ như vậy ở chung cả đời sẽ rất khó chịu.



Không khí càng thêm áp lực, khiến việc tiêu hóa của cô gặp khó khăn.



Cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Anh Dực Thành, từ nay để em nấu bữa sáng.”



“Tôi làm ăn không ngon sao?” Bộ Dực Thành ngước mắt lên và nhìn cô.



“Không, không, em không có ý đó.” An Chỉ Nguyệt vội vàng giải thích: “Đó là vì anh rất bận còn phải đi làm, để em sẽ làm tốt hơn.”



“Tôi có thể dậy sớm.” Bộ Dực Thành thẳng thắn nói.



An Chỉ Nguyệt á khẩu không nói được nên lời.



Là do anh quá mức thẳng thắn không thể hiểu được ý tứ của cô.



“Như vậy, anh sẽ rất mệt mỏi.”



“Không mệt.” Bộ Dực Thành lại đáp lại một câu khiến An Chỉ Nguyệt không biết nói gì tiếp.



An Chỉ Nguyệt thở dài một tiếng rồi tiếp tục ăn sáng.



“Kế tiếp em dự định như thế nào?” Bộ Dực Thành hỏi.



“Hả?” An Chỉ Nguyệt sững sờ và nghi hoặc nhìn anh.



“Tiếp theo em có dự định gì không?”



Bộ Dực Thành đặt dao và nĩa xuống, lấy khăn ăn và lau miệng, nghiêm túc nhìn cô: “Ví dụ như công việc, kế hoạch tương lai.”



“Em muốn đợi vụ việc của mình được làm sáng tỏ, rồi mới suy nghĩ tiếp.” Nói xong, An Chỉ Nguyệt chậm rãi nhìn về phía Bộ Dực Thành, và đột nhiên nghĩ đến quốc tịch của anh là ở Tịch Quốc, vì vậy cô dừng lại một chút và nói: “Nếu Anh Dực Thành muốn quay lại Tịch quốc để phát triển, thì em sẽ đi theo anh.”



Lời nói khiến cho trái tim Bộ Dực Thành cảm thấy một chút ấm áp.



Ánh mắt cực nóng nhìn vào An Chỉ Nguyệt.



Muốn nhìn xem trong lời nói của cô có bao nhiêu phần thật lòng, có bao nhiêu phần chân thực.



“Em sẵn lòng rời khỏi đây sao?” Bộ Dực Thành hỏi.



An Chỉ Nguyệt cười chua xót.



Cô trước kia chưa bao giờ nghĩ về điều đó.



Nhưng sau khi trải qua những việc này, cô mới phát hiện ra rằng tất cả những người được gọi là người thân của cô đều ích kỷ, trong mắt họ chỉ có lợi ích và tiền.



Căn bản không đáng để cô vướng bận chút nào.



“Sẵn lòng.” An Chỉ Nguyệt gật đầu, dùng đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào anh.



Bốn mắt đối diện nhau, giữa sóng mắt tràn đày sự chân thành ấm áp đan xen vào nhau.



Nhìn đến mức hai má An Chỉ Nguyệt càng ngày càng nóng lên, bên tai cũng nóng bừng, hô hấp cũng rối loạn.



Cô ngượng ngùng cụp mắt xuống, mím môi lo lắng, chậm rãi cầm sữa lên, uống một ngụm, ánh mắt ngượng ngùng không biết nhìn chỗ nào.



Bộ Dực Thành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngày càng đỏ ửng của An Chỉ Nguyệt, liền nở một nụ cười ngầm hiểu, trong lòng cảm thấy ấm áp.



Hóa ra, người phụ nữ này cùng anh đối diện một lúc, vậy mà sẽ thẹn thùng đỏ mặt.



Phát hiện này khiến trong lòng anh cảm thất mừng rỡ như phát điên.



“Chỉ Nguyệt.” Bộ Dực Thành nhẹ nhàng gọi cô.
Chương 666:



An Chỉ Nguyệt lo lắng nhìn anh: “Hả?”



Khóe môi anh khẽ cong lên, đôi mắt trong veo, giọng nói nhẹ nhàng như nước: “Sau khi tìm ra hung thủ, hãy cùng tôi về ở Tịch Quốc sinh sống.”



Giọng điệu của anh vừa khẳng định, vừa là hỏi ý kiến, vừa là thông báo cũng là đưa ra để cùng nhau trao đổi.



An Chỉ Nguyệt biết suy nghĩ của anh, không một chút do dự, cô mím môi gật đầu đồng ý: “Ừm, được.”



Vào giây phút này, An Chỉ Nguyệt trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ.



Đã đến lúc cùng Bộ Hướng Đình ngả bài.”



Kết hôn là kết cục đã định.



An Chỉ Nguyệt không còn chần chừ gì nữa.



Tranh thủ lúc Bộ Dực Thành ra ngoài đi công việc vào buổi trưa, cô đã gửi tin nhắn cho Bộ Hướng Đình và hẹn anh ta ra ngoài.



Bộ Hướng Đình sẵn sàng đồng ý dành thời gian ra ngoài gặp mặt cô.



Trước khi đi ra ngoài, An Chỉ Nguyệt mang theo giấy đăng ký kết hôn, mặc quần áo một chút rồi một mình đến nơi hẹn.



Buổi trưa nắng chói chang, khí hậu dễ chịu.



Bên trong một quán cà phê trang nhã.



Bộ Hướng Đình không hỏi An Chỉ Nguyệt uống gì, tự mình gọi một ly cà phê sữa cho cô, rồi gọi cho mình một ly cà phê đắng.



Trong quán cà phê rất lớn, tương đối ít người, rất yên tĩnh và thoải mái.



An Chỉ Nguyệt rũ mắt xuống, không muốn nhìn mặt Bộ Hướng Đình, cảm giác ngưỡng mộ lúc trước đã biến mất, bây giờ mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt của anh, lại một lần cô cảm thấy anh ta giả dối.



Bộ Hướng Đình tao nhã uống một ngụm cà phê, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm khuôn mặt An Chỉ Nguyệt, nhận ra cô có vẻ gì đó không đúng, chậm rãi hỏi: “Hẹn anh ra ngoài, em muốn nói về chuyện của chúng ta sao?”



“Ừ.” An Chỉ Nguyệt hít sâu một hơi, nhẹ giọng đáp.



“Có phải em đã suy nghĩ kỹ càng, muốn ra nước ngoài tránh một thời gian?” Bộ Hướng Đình hơi tự tin hỏi.



An Chỉ Nguyệt cười khổ, không trả lời câu hỏi của anh, rũ mắt xuống nhìn ly cà phê trước mặt, trầm ngâm nói: “Anh Đình, em muốn hỏi anh một chuyện, anh nói thật được không?”



“Có chuyện gì, em nói đi.” Bộ Hướng Đình dựa lưng vào ghế, nhàn nhạt nhìn cô.



Ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, như muốn nhìn thấu tâm tư cô.



“Có phải anh đã lừa dối em rất nhiều chuyện?” An Chỉ Nguyệt lạnh lùng hỏi, nhướng mi, ánh mắt kiên định mà lạnh lùng nhìn anh.



Hai mắt đối diện nhau, giữa làn sóng ánh mắt có cảm giác xa cách, là An Chỉ Nguyệt đối với anh thờ ơ cùng lạnh lùng xa cách.



Bộ Hướng Đình cau mày, sắc mặt tối sầm, hai tay đặt ở trên bàn lập tức thu lại đặt ở trên đùi, để cho mặt bàn che lại biểu hiện bất an của an ta.



“Tại sao lại hỏi như vậy?” Bộ Hướng Đình giả bộ bình tĩnh hỏi.



An Chỉ Nguyệt hít một hơi thật sâu, mím môi hỏi: “Em nhớ mình đã từng bị bắt cóc một lần. Đó là hội buôn bán nội tạng. Họ muốn cắt thận, tim, giác mạc và tất cả mọi thứ trên cơ thể em, tất cả nội tạng, họ đều muốn, họ trói em lên bàn mổ và tiến hành gây mê ”.



“…” Bộ Hướng Đình càng nghe, sắc mặt càng đen.



Anh ta biết chuyện này, nhưng một linh cảm xấu ập đến, bởi vì An Chỉ Nguyệt nhắc đến chuyện ấy bây giờ, không phải là đang hoài niệm về quá khứ.



Anh ta không nói gì.



An Chỉ Nguyệt nói tiếp: “Em lúc đó đã mất hết ý thức, lẽ ra nên chết mới đúng. Nhưng khi tỉnh lại, thì em đang ở bệnh viện.”



“Ừm.”



“Anh Đình, anh đã từng nói với em, là anh cứu em đúng không?”



Hướng Đình không tiếng động, chỉ gật đầu.
Chương 667:



An Chỉ Nguyệt cười khổ, hỏi: “Anh cứu em như thế nào? Nói cho em biết, được không?”



“Đã lâu như vậy, em nhắc tới làm gì?” Bộ Hướng Đình vẻ mặt không kiên nhẫn, giọng điệu rất khó chịu.



An Chỉ Nguyệt ánh mắt cứng rắn, giọng điệu lạnh lùng, gằn từng chữ: “Căn bản anh không biết nói gì đúng không?



Không phải là anh cứu em, mà là Bộ Dực Thành.”



Bước Hướng Đình chậm rãi nắm chặt tay, nheo lại đôi mắt lạnh lùng nhìn vào An Chỉ Nguyệt, tức giận đè giọng hỏi: “Bộ Dực Thành nói với em cái gì?”



Nghe được những lời này, An Chỉ Nguyệt nhìn thấy sự chột dạ của anh ta.



Không trả lời câu hỏi của anh ta, An Chỉ Nguyệt bạo gan đoán, “Căn bản không phải là anh, mà chính là Bộ Dực Thành, khi còn bé em luôn cho rằng Bộ Dực Thành là một tên biến thái, luôn lén lút theo dõi em, nhưng là vì luôn theo dõi em, nên lúc em bị bắt cóc, anh ấy đã luôn theo dõi suốt quãng đường và anh ấy đã bí mật gọi điện cho cảnh sát.



Trước khi cảnh sát đến, kẻ bắt cóc muốn bắt đầu làm hại em, và anh ấy đã ra tay ngăn chặn.”



“Để kéo dài thời gian, anh ấy động thủ với bọn bắt cóc, cho nên mới bị những người đó đâṁ vào ngực. Em đã nhìn thấy vết sẹo trên ngực của anh ấy, cho dù trải qua nhiều năm như vậy, nhìn thấy vẫn giật mình.”



Bộ Hướng Đình thấy không thể che giấu được, hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu như em đã biết, vậy tôi cũng không có gì để nói, nhưng mà có một điểm sửa lại cho đúng đó là vết sẹo trên ngực Bộ Dực Thành không phải là kẻ bắt cóc làm. Chính cậu ta là người đã làm ra nó. “



“…” An Chỉ Nguyệt đôi mắt lập tức tuôn ra nước mắt trong suốt như pha lê.



Trái tim của cô đau nhói.



Hóa ra là sự thật, nhưng điều gì đã khiến anh phải liều mình cứu cô như vậy.



Tự mình đâm vào lồng ngực, đau đớn làm sao có thể chịu đựng được?



Đùng là một người đàn ông điên cuồng, một kẻ điên, quả thức chính là kẻ điên.



An Chỉ Nguyệt càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt lưng tròng, có thể tưởng tượng Bộ Dực Thành nhất định lúc đó đứng trước mặt bọn bắt cóc cắt bị bọn chúng yêu cầu cắt nội tạng của chính mình.



Để trì hoãn thời gian, anh chờ cảnh sát đến giải cứu cô, vì vậy anh đã thực hiện một hành động khó tin trước những kẻ bắt cóc điên cuồng, những tên đó kinh ngạc đến mức không cử động.



Giống như, dùng trái tim của anh đổi lấy cuộc sống của cô.



Anh phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn để có thể tự mình cắt thịt mình chứ?



Khi nghĩ đến Bộ Dực Thành suýt chết vì chính mình, nằm ở bệnh viện hơn một tháng chờ cô đến thăm, tâm trạng tuyệt vọng kia làm sao có thể vượt qua được.



Cơ thể anh gần như đã hồi phục, anh nóng lòng chạy đến hỏi cô sao không đến thăm anh, nhưng cô ngốc nghếch không hiểu chuyện gì, lại vì anh quá tức giận mà khinh bạc cô, cô lại đâṁ anh một nhát.



Cô không thể tưởng tượng được Bộ Dực Thành tuyệt vọng như thế nào sau nhát dao kia.



An Chỉ Nguyệt không kìm được nước mắt tuôn ra như suối, lúc này trong lòng cô đau như bị kim đâṁ, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn.



Cô để những giọt nước mắt làm nhòe đi, nghẹn giọng hỏi lạnh lùng: “Tại sao anh lại nói dối em? Tại sao anh lại để cho em gánh một cảm giác tội lỗi nặng nề như vậy, đã sống ngốc nghếch không biết điều gì bao nhiêu năm qua.”



“Chỉ Nguyệt, thật ra là anh…” Hướng Đình muốn giải thíċh.



An Chỉ Nguyệt lập tức ngắt lời, “Còn có việc em ra tù, anh không có khả năng cứu em, anh cũng không cứu em. Tại sao anh lại nói dối với em là anh cứu em?”



Bộ Hướng Đình trở nên lo lắng, giọng điệu trở nên cứng rắn hơn một chút: “Bởi vì anh yêu em, anh yêu em, em hiểu không?”



An Chỉ Nguyệt cắn môi dưới, nhìn người đàn ông trước mặt vẫn vô liêm sỉ không biết xấu hổ, trong lòng đang cười khổ, cảm thấy rất buồn, rất nực cười.



“Anh rất hèn hạ, anh biết không?”



An Chỉ Nguyệt nghiến răng, hướng về phía Hướng Đình gằn từng chữ.



Bộ Hướng Đình thở dài tội lỗi, đôi mắt hoảng sợ vẫn dán chặt vào nước mắt của An Chỉ Nguyệt, “Chỉ Nguyệt, anh làm vậy chỉ để lấy lòng em, anh yêu em, vì anh yêu em.”



An Chỉ Nguyệt lấy khăn giấy lau đi nước mắt, hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại, lạnh lùng hỏi: “Anh lừa em bao nhiêu chuyện?”



“Không có nữa, thực sự không có…”
Chương 668:



An Chỉ Nguyệt không tin cũng không thể quay về quá khứ, nhưng tương lai, cô sẽ không còn tin lời của Bộ Hướng Đình nữa.



Bình tĩnh một chút, nàng chậm rãi rút tờ giấy đăng ký kết hôn từ trong túi ra, chậm rãi đặt lên bàn, nhẹ nhàng đưa tay đẩy tới trước mặt hắn.



Bộ Hướng Đình nhìn thấy ba chữ trên giấy kết hôn, sắc mặt đột nhiên thay đổi, hỏi: “Ý của em là gì?”



“Em đã kết hôn.” Giọng cô buồn tẻ và bình tĩnh.



Bộ Hướng Đình sửng sốt, bất động thanh sắc, ánh mắt càng ngày càng kinh hãi.



Sắc mặt Bộ Hướng Đình khó coi đến tột độ, anh ta vội cầm giấy đăng ký kết hôn trên bàn.



Mở nó ra, mắt anh ta nóng như lửa đốt, dán chặt vào nội dung của tờ giấy đăng ký kết hôn.



Bộ Dực Thành?



Anh ta giật nảy mình, hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt nhăn nhó gớm ghiếc, tức giận không kìm nén nổi, gân cổ nổi lên, cầm tờ giấy kết hôn từ từ nắm chặt.



Hận không thể xé nát tờ đăng ký kết hôn.



An Chỉ Nguyệt không tỏ ra quan tâm lắm đến phản ứng của anh ta mà chỉ hờ hững nhắc nhở: Đừng làm rách giấy tờ tùy thân của tôi, làm lại sẽ rất phiền phức.



Là một người có học, dù có tức giận đến đâu, anh ta cũng không dám trút ra ở nơi công cộng như vậy.



Anh vứt giấy đăng ký kết hôn trên bàn.



“Oanh” một tiếng nổ lớn.



An Chỉ Nguyệt im lặng, trong lòng nặng trĩu, nhưng cô không hề cảm thấy có lỗi với Bộ Hướng Đình.



Rốt cuộc cô cũng không phải người của anh ta, bọn họ cũng chưa từng bắt đầu.



Bộ Hướng Đình nghiến răng nói: “An Chỉ Nguyệt, em đã hứa với tôi như thế nào? Nói làm người phụ nữ của tôi, lại quay đầu kết hôn với Bộ Dực Thành, em…”



An Chỉ Nguyệt duỗi tay ra, cầm lấy tờ giấy đăng ký kết hôn trong lòng bàn tay anh ta, vuốt phẳng, bỏ vào túi xách.



Cô bảo vệ tờ giấy cẩn thận càng khiến Bộ Hướng Đình tức giận hơn.



Bộ Hướng Đình từ từ nhắm mắt lại, ngẩng đầu hít một hơi thật sâu dựa vào trần nhà, nhất thời cảm thấy tức giận, không cam lòng, nén giọng không thể chấp nhận hỏi: “Tại sao? Tại sao em muốn kết hôn với Bộ Dực Thành?”



“Trả ơn.” An Chỉ Nguyệt nói hai từ dứt khoát không do dự.



Bộ Hướng Đình cười khổ, dở khóc dở cười, “Haha … báo đáp công ơn của anh ta sao? Nói dối em là anh sai, nhưng trả ơn còn nhiều cách, sao lại phải trừng phạt bản thân như thế này? tại sao?”



“…” An Chỉ Nguyệt im lặng, không nhìn vẻ mặt cáu kỉnh của anh, cô rũ mắt xuống không nói.



Trái tim cô bị chặn lại, đau đớn và tức giận. Đối với Bộ Hướng Đình, cô đã không còn chút tình cảm nào, tất cả những gì còn lại là sự ghê tởm.



Bộ Hướng Đình cố nén giận, có vẻ hiểu chuyện, bình tĩnh lại, không kìm được mà hạ giọng, nhẹ nhàng nói rồi tiến lại gần An Chỉ Nguyệt: “Những chuyện đã qua đều là lỗi của anh. Anh có lỗi với các em. Hôn nhân là sự kiện cả đời, em không thể làm như thế này. Anh thấy ngày đăng ký kết hôn là ngày hôm qua.



Em mới đăng ký ngày hôm qua, phải không? Hãy quay lại và ly hôn với anh ta ngay lập tức, chuyện trả ơn anh sẽ làm thay em.”



“Anh làm thay em?” An Chỉ Nguyệt nhướng mi, chậm rãi nhìn về phía Bộ Hướng Đình, châm chọc hỏi: “Anh làm gì?”



“Anh cho anh ta những gì anh ta muốn, tiền bạc, tài sản, phụ nữ, tất cả những thứ này đều được, nhưng em thì không thể, tuyệt đối không được … người đàn ông em thích là anh, người đàn ông em muốn lấy là anh, tại sao phải hủy hoại hạnh phúc của chính mình?”



Đúng là một kẻ kiêu ngạo.



An Chỉ Nguyệt cảm thấy rất buồn.



Tại sao trước đây cô không hiểu anh ta, rõ ràng anh ta là một người ích kỉ, nhưng cô chỉ luôn nhìn thấy ưu điểm của anh ta, vẫn rất thích anh ta và rất ngưỡng mộ anh ta.



“Không, người đàn ông tôi muốn lấy là Bộ Dực Thành.” An Chỉ Nguyệt mím môi mỉm cười, trong lòng biết anh ta không phục, không vội vàng nói: “Em thích anh hơn mười năm rồi, nhưng loại tình yêu này cũng không đủ dũng khí để em thổ lộ với anh, bày tỏ tình yêu với anh.



Nhưng em chỉ thích Bộ Dực Thành trong một thời gian, em chỉ dành một đêm để suy nghĩ về nó, và em chắc chắn 100% rằng em thích anh ấy, em đã lấy hết can đảm để cầu hôn anh ấy.”



“Em cầu hôn?” Bộ Hướng Đình bùng nổ, nhìn chằm chằm vào cô một cách giận dữ.
Chương 669:



An Chỉ Nguyệt gật đầu, nhìn vào mắt ann ta, đã không còn độ ấm nữa.”Ừm, em đã cầu hôn. Thích anh hơn mười năm so với cảm giác yêu anh ấy hơn mười ngày, em khẳng định rằng anh ấy có thể khiến em tim đập thình thịch, còn anh luôn khiến em cảm thấy hèn mọn và ngưỡng mộ, anh luôn tự đặt mình quá cao.”



“Chỉ Nguyệt, Chỉ Nguyệt, hãy nghe anh.” Bộ Hướng Đình lo lắng, anh vươn cánh tay ra để nắm lấy bàn tay của An Chỉ Nguyệt.



An Chỉ Nguyệt tránh sự đụng chạm của anh, nhìn ly cà phê chưa chạm trên bàn, và lẩm bẩm: “Anh luôn thích sắp xếp cho em, như thể em hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của anh. Xin lỗi, em không thích cảm giác này, em cũng không thích cà phê hay cà phê sữa.



Bộ Hướng Đình im lặng, hai mắt đỏ bừng, bất động.



An Chỉ Nguyệt chậm rãi đứng dậy, cầm túi xách lên, “Em đã nói xong những gì nên nói, chúng ta chưa từng hẹn hò, nên đừng nói đến chuyện chia tay, nhưng em đã hứa với anh là sẽ chờ đợi rửa sạch oan ức rồi làm người yêu của anh. Hôm nay em chỉ muốn nói với anh, em đã lỡ hẹn, xin lỗi.”



Bộ Hướng Đình đứng sững như người mất hồn.



An Chỉ Nguyệt quay lại và rời đi.



Sau khi đi được vài bước, anh gọi cô lại: “Chỉ Nguyệt.”



An Chỉ Nguyệt đứng vững và ngừng di chuyển.



“Em thích Bộ Dực Thành khi nào?”



Giọng điệu của anh ta phẫn uất, lạnh lùng, mang theo sự tức giận bất đắc dĩ.



An Chỉ Nguyệt im lặng, bất động, nước mắt lã chã, cô lẩm bẩm: “Lúc lang thang đường, em gọi điện cho anh, nhưng anh nói phải xã giao. Em bị 2 tên côn đồ suýt nữa cưỡng hiếp và giết Bộ Dực Thành đã cứu em.”



“Suy cho cùng, em vẫn muốn trả ơn chứ không phải tình yêu gì cả.” Bộ Hướng Đình đột ngột đứng dậy, gầm lên, bỏ qua sự yên tĩnh của quán cà phê và không để ý đến ánh mắt của người khác, buộc tội cô một cách rất tức giận.



An Chỉ Nguyệt chậm rãi xoay người nhìn Bộ Hướng Đình, ánh mắt trong veo, lời nói bình tĩnh: “Đúng vậy, em cầu hôn anh ấy để báo đáp công ơn nhưng khi anh hỏi em yêu anh ấy từ khi nào, em chắc chắn sẽ nói lúc đó em yêu anh ấy, yêu người đàn ông vì em mà trở nên cuồng bạo, những tên khốn bắt nạt em suýt bị Bộ Dực Thành giết chết, anh không biết anh ấy khủng khiếp như thế nào, anh cũng không biết em cảm động bao nhiêu.”



Trong khi nói, đôi mắt An Chỉ Nguyệt rưng rưng, dưới làn nước mắt lấp lánh tình yêu và sự ngưỡng mộ.



Bộ Hướng Đình im lặng.



An Chỉ Nguyệt nghẹn ngào mỉm cười: “Anh sẽ không bao giờ, anh sẽ chỉ ích kỷ lấy đi sự hi sinh của người khác, ích kỉ nghĩ rằng anh điều khiển trái tim em, ích kỉ sắp xếp cho em cách sống anh muốn, ích kỉ không muốn trả giá bất cứ cái gì mà vẫn chiếm được em.”



Chỉ Nguyệt … đau đớn nghẹn ngào.



An Chỉ Nguyệt hít một hơi thật sâu, thì thào trong cổ họng: “Hôm nay là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, sau này sẽ không gặp lại nữa, em sợ chồng em sẽ hiểu lầm.”



Cô ấy nói chồng cô một cách rất nhẹ nhàng.



Nói xong, cô xoay người rời đi.



Không một chút luyến tiếc, không một chút miễn cưỡng, một cảm giác nhẹ nhõm.



Cô đã nói tất cả những gì muốn nói, tâm trạng cũng đột nhiên trở nên tốt hơn.



Bộ Dực Thành cố tình giấu giếm những chuyện này không cho cô biết, cô cũng sẽ coi như không biết.



Cho dù cảm động đến mức không thể là chính mình, cảm động và áy náy đến mức khóc mấy ngày đêm nhưng cũng không thể bù đắp được những tiếc nuối trong quá khứ, nên cô sẽ dùng tương lai và tình yêu chân chính để báo đáp anh.



An Chỉ Nguyệt vẫy một chiếc taxi và lên xe.



Cô cho tài xế biết địa chỉ rồi nói thêm: “Gần điểm đến có một chợ rau, cứ đỗ trước chợ rau là được.”



“ Được.” Người lái xe trả lời và khởi động xe.



An Chỉ Nguyệt dựa vào sau xe, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lẩm bẩm như thể tự nhủ: “Mình muốn nấu cho anh ấy vài món yêu thích.”



Trong phòng làm việc rộng rãi và phong cách.



Bộ Dực Thành rũ mắt xuống, vô định nhìn mặt bàn, sắc mặt hơi tối sầm lại.



Anh tập trung lắng nghe Lạc Thập Thất báo cáo nơi đến của An Chỉ Nguyệt.



Vì lo lắng cô ấy sẽ xảy ra chuyện nên vẫn luôn cho người đi theo âm thầm bảo vệ cô.



Nhưng vào lúc này, tin tức mà anh nghe được khiến anh cảm thấy khó chịu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom