• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ngọn sóng tình yêu (2 Viewers)

  • Chương 670-678

Chương 670:



“Cô An gặp Bộ Hướng Đình ở quán cà phê, hai người nói chuyện rất lâu, lúc đó cô An giống như muốn khóc.” Bộ Dực Thành im lặng không nói gì.



Anh bối rối và không thể suy nghĩ bình thường.



Anh không biết tại sao An Chỉ Nguyệt lại nóng lòng đi tìm Bộ Hướng Đình, là cô thú nhận chuyện kết hôn của mình sao?



Nếu trường hợp đó, tại sao lại khóc?



Có phải là bất đắc dĩ, hay là …



Bộ Dực Thành không dám đoán, bởi vì khó chịu mà lồng ngực bị kéo căng, tựa hồ rất khó thở.



“Sếp, anh còn gì giao phó nữa không?”



Bộ Dực Thành chậm rãi giơ tay hất ý bảo cậu ra ngoài, cảm thấy khó chịu đến không nói ra lời Tâm trạng của Lạc Thập Thất cũng trở nên nặng nề.



Sếp của anh rất thích An Chỉ Nguyệt, nhưng người phụ nữ ấy lại không hiểu lòng anh ấy, điều này khiến anh ta rất khó xử, không biết phải làm thế nào để giúp sếp mình.



“Vậy thì tôi về trước.” Lạc Thập Thất hơi cúi đầu, xoay người rời khỏi phòng.



Sau khi đóng cửa, Lạc Thập Thất khẽ thở dài rồi cất bước rời đi.



Lúc bước ra cửa thì thấy An Chỉ Nguyệt đang cầm một túi đồ.



“Xin chào, anh Lạc.” An Chỉ Nguyệt chào hỏi lịch sự, hơi gật đầu nhẹ: “Anh tới đây tìm anh Dực Thành sao?”



“Vâng, cô An, tôi tìm sếp bàn một số công việc kinh doanh”.



“Hay là ở lại ăn tối đi. ”An Chỉ Nguyệt lịch sự mời.



“Không, tôi còn có việc phải giải quyết, cám ơn.” Lạc Thập Thất cười gật đầu.



An Chỉ Nguyệt cũng gật đầu đáp lại.



Lạc Thập Thất chuẩn bị rời đi, An Chỉ Nguyệt đi được hai bước, Lạc Thập Thất đột nhiên không nhịn được quay đầu lại gọi An Chỉ Nguyệt lại: “Cô An.”



“Hả?” An Chỉ Nguyệt quay lại. ” Anh Lạc còn chuyện gì nữa sao? “



Đôi mắt Lạc Thập Thất trầm xuống, nhìn chằm chằm An Chỉ Nguyệt muốn nói nhưng không nên lời.



An Chỉ Nguyệt đang nghi ngờ, nhìn thấy sự do dự của anh: “Anh Lạc, có điều gì không thể nói thẳng?.”



Lạc Thập Thất thở dài, liếc nhìn vào bên trong cửa, cuối cùng không nhịn được nói: “Cô An,cậu chủ mới tiếp quản công việc thực sự rất bận, nhưng kể từ khi nhận được tin cô bị bắt giam, anh ấy đã bỏ hết công việc, bỏ thành phố, bỏ tất cả bạn bè và trở về đất nước mà anh ấy không còn chút tình cảm nào cả. Anh ấy trở về không phải vì gia đình, cũng không trở về vì công việc mà trở về là vì cô An.”



” … ” Trong lòng An Chỉ Nguyệt như bị thắt lại, vừa khó chịu vừa cảm động.



Trên thực tế, cô đã biết điều đó.



Cô ấy đã hiểu, đã nhìn thấu và rất rõ ràng.



Chỉ là Lạc Thập Thất nói những điều này, khiến cô càng thêm chắc chắn mà thôi.



An Chỉ Nguyệt đột nhiên trở nên cay cay ở sống mũi, khóe miệng mang theo một nụ cười nhàn nhạt.



“Còn nữa…” Lạc Thập Thất nghiêm túc nói: “Tôi đã ở bên cậu chủ nhiều năm như vậy, chưa từng thấy người phụ nữ nào ở bên cạnh anh ấy.”



“Cảm ơn anh, anh Lạc.” An Chỉ Nguyệt ý cười thật đậm. Trái tim ngọt ngào như mật, cô ngượng ngùng nói: “Tôi hiểu ý anh.”



“Đuọc rồi, tôi không làm phiền cô An nữa.”



An Chỉ Nguyệt đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lo lắng bước lên phía trước, giọng điệu nhẹ nhàng cà sâu lắng: “Anh Lạc, anh đã ở bên Anh Dực Thành nhiều năm như vậy, anh có biết anh ấy thích ăn gì, không thích ăn gì nhất không?”



Nghe được những lời quan tâm này, Lạc Thập Thất nở nụ cười hạnh phúc, hai mắt giãn ra vui mừng như một người đi: “Đương nhiên tôi biết, câu chủ không kén ăn, nhưng đặc biệt thích ăn cá. Anh ấy không thích ăn rau mùi.”



Thật tình cờ là hôm nay cô cũng mua cá.



Khi nghe điều này, cô rất vui mừng và nhanh chóng cúi đầu: “Cảm ơn.”



Lạc Thập Thất: “Không cần cảm ơn, nếu có gì muốn biết thêm có thể gọi cho tôi.”
Chương 671:



“Được.”



Sau khi Lạc Thập Thất rời đi, An Chỉ Nguyệt cũng vui vẻ đi vào phòng khách, đặt túi xách lên ghế sô pha rồi mang theo đồ đi vào phòng bếp.



Âm thanh từ phòng khách đã kinh động đến người đàn ông đang chán nản trong phòng làm việc.



Bộ Dực Thành hai tay đút vào túi, anh ung dung bước ra khỏi phòng làm việc và chậm rãi đi về phía nhà bếp.



Anh lười biếng dựa vào cửa phòng bếp, đôi mắt nóng rực và sâu thẳm, lặng lẽ nhìn bóng dáng xinh đẹp đang bận rộn của An Chỉ Nguyệt.



Vào ngày thứ hai đăng ký kết hôn, cô đến tìm Bộ Hướng Đình, chuyện gì đang xảy ra vậy?



Điều gì đã khiến cô ấy khóc?



Những suy nghĩ lộn xộn của Bộ Dực Thành chiếm hết đầu anh.



Cảm giác chua xót trong lòng khiến anh lúc này rất khó chịu.



“A …” An Chỉ Nguyệt đột nhiên hét lên.



Bộ Dực Thành nhanh chóng chạy đến, nắm lấy vai cô, kéo cô vào trong vòng tay của mình, xoay người cực nhanh, tránh xa cảnh tượng khiến cô sợ hãi.



Đột nhiên bị một người đàn ông ôm khiến cô mất cảnh giác, quay đầu lại không phản ứng kịp, An Chỉ Nguyệt càng thêm hoảng sợ.



Sau khi nhìn thấy người đàn ông đang ôm cô trong tay, cơn sốc của cô lập tức chuyển thành nhịp tim nhanh, khó thở, cơ thể cô cứng đờ vì căng thẳng, cô kinh ngạc ngước nhìn anh.



Sau khi Bộ Hướng Thành đưa cô đi, anh mới liếc nhìn lại, hóa ra đó là một con cá đang bị cạo vảy và đập đuôi trên thớt.



Nó chưa chết nên đã khiến An Chỉ Nguyệt bị dọa.



Anh quay đầu lại và nhìn xuống người phụ nữ trong vòng tay anh.



Lúc anh nhìn xuống, chỉ thấy An Chỉ Nguyệt đang ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt tập trung và kinh ngạc nhìn anh bất động, giống như đang chìm đắm.



Ánh mắt của cô khiến tim anh đập nhanh hơn, bàng hoàng như bị điện giật, giọng nói khàn khàn như bị bóp nghẹt từ cổ họng: “Em không sao chứ?”



“Không… không sao.” An Chỉ Nguyệt hoàn hồn lại, vẻ mặt xấu hổ trở nên nóng ran, cô lùi lại một bước, rời khỏi khuôn ngực rắn chắc của anh, chỉnh lại tạp dề mà không có nơi nào để đặt tay.



“Em có muốn tôi giúp không?” Bộ Dưc Thành nhẹ giọng hỏi.



An Chỉ Nguyệt liếc nhìn con cá trên thớt, con cá đã bị phanh bụng nhưng vẫn cử động liên tục, thật đáng sợ.



Cô cụp mắt không dám nhìn Bộ Dực Thành, mím môi gật đầu: “Ừ.”



Bộ Dực Thành xắn tay áo, cầm con dao trên thớt lên, dùng bàn tay to ấn con cá .. .



An Chỉ Nguyệt cởi tạp dề, Bộ Dực Thành liếc nhìn lại thấy cô đã cởi tạp dề, dang chuẩn bị mặc giúp anh.



“Không cần.” Bộ Dực Thành từ chối, bởi vì màu hồng của tạp dề không hợp với sự nam tính của anh.



Nhưng An Chỉ Nguyệt mặc kệ anh, cô tiến đến bên anh, đeo tạp dề vào, lấy dây hai bên buộc thắt lưng sau lưng, lẩm bẩm: “Cá này tanh lắm. Quần áo sẽ bị bẩn. Mặc tạp dề vẫn tốt hơn. Anh có thể xử lý con cá rồi để phần còn lại cho em.“



Bộ Dực Thành cúi đầu nhìn An Chỉ Nguyệt trong lồng ngực của mình.



Thân thể hai người cách nhau không đến một centimet, nhìn cái đầu đen của cô, hai má sắp chạm vào ngực anh, tay còn đang ôm lấy thắt lưng của anh.



Mùi hương thiếu nữ thuần khiết của cơ thể cô lập tức tràn ngập khoang mũi anh, trong phút chốc, cơ thể sôi trào, hô hấp hỗn loạn.



Ánh mắt anh ám muội nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô.



Sau khi An Chỉ Nguyệt buộc tạp dề xong chậm rãi rút tay ra.



Đột nhiên, cả hai cánh tay bị anh nắm chặt lấy, kéo về phía mình.



Cả người cô nhào vào trong lồng ngực cường tráng của anh.



Xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, cô cảm nhận được sự gần gũi mềm mại, lập tức đỏ mặt, vừa lo lắng vừa ngại ngùng ngước lên nhìn anh, có vẻ kinh ngạc.



Tim đập bất thường và luồng không khí trở nên ái muội.
Chương 672:



Chiều cao chênh lệch giữa hai người tạo ra khung cảnh đáng yêu, An Chỉ Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, anh lại nhìn xuống cô.



Sự gần gũi của cơ thể khiến nhịp tim của cả hai rất hỗn loạn, An Chỉ Nguyệt lo lắng nuốt nước bọt, tư thế này quá mơ hồ và quá thân mật, giống như cô đang ôm eo và bụng của anh vậy, thật ra cô muốn thoát ra, nhưng không dùng được sức vì đôi bàn tay to lớn của anh đã cố định cơ thể cô.



Lúc này, cô không giãy dụa gì nữa.



Dù gì hai người cũng đã là quan hệ vợ chồng rồi.



Trong đầu An Chỉ Nguyệt, mọi thứ rối tung cả lên.



“Sao vậy… có chuyện gì vậy?” Cô lo lắng lẩm bẩm, giọng nói nhỏ nhẹ.



Đôi mắt nóng rực của Bộ Dực Thành tràn đầy ấm áp, ngữ khí uyển chuyển nhẹ nhàng, giọng nói từ tính vô cùng dễ chịu: “Hôm nay em đi đâu?”



“Em …” An Chỉ Nguyệt đưa tay ra sau thắt lưng anh, và sự tiếp xúc thân thể của hai người được gần lại, anh thả lỏng hai tay, từ từ ôm eo cô, sự thân mật này khiến cô càng thêm ngại ngùng: “Hôm nay em đã hẹn với Bộ Hướng Đình.”



Bộ Dực Thành nheo mắt lại và nhìn chằm chằm vào cô ấy. Anh không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy.



An Chỉ Nguyệt thân thể mềm mại như không xương, áp sát vào lồng ngực của anh, thân thể hiện tại có ý cảnh cáo anh phải đẩy cô ra, sựo không tự chủ được nên khó có thể khống chế được.



Nhưng mà, anh không nghĩ tới việc An Chỉ Nguyệt lại đột nhiên vòng tay ôm thắt lưng của anh.



Mọi tế bào trong cơ thể anh đang kêu lên vào lúc này.



“Chỉ Nguyệt.” Dực Thành nuốt nước bọt, giọng nói khàn khàn trở nên cực kỳ trầm thấp, giống như một giọng nói khó kìm nén cảm xúc nào đó, lẩm bẩm: “Nhớ những gì tôi đã nói? Nếu em muốn ly hôn có thể nói với tôi, nhưng em tuyệt đối không được phản bội. “



“Không phải như vậy. “An Chỉ Nguyệt căng thẳng, chớp chớp đôi mắt vô tội, cảm thấy oan ức: “Em không phản bội anh, em chỉ nói với Bộ Hướng Đình rằng em đã kết hôn với anh và cắt đứt toàn bộ mối quán hệ từ trước tới nay với anh ta mà thôi. “



Lời này như một cú đánh khác trong trái tim Bộ Dực Thành, điều này khiến anh rất kích động.



“Em… đã nói thẳng với Bộ Hướng Đình sao?” Bên cạnh sự ngạc nhiên, đó là một niềm vui khôn xiết. Đối với việc cô chủ động tách rời mối quan hệ với tình địch của anh, và thừa nhận mối quan hệ hôn nhân giữa hai người, điều này vô hình trung đã tuyên bố vị trí của anh.



“Ừ.” An Chỉ Nguyệt gật đầu.



Trái tim anh như được rót đầy mật, ngọt ngào không nói nên lời.



Nhưng loại cảm giác ngọt ngào này lại không thể che giấu được, ánh mắt dịu dàng trở nên vui tươi, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo nụ cười tươi rói, giọng điệu trở nên khàn khàn: “Em sẽ không buồn chứ?”



“Không có… nếu em cảm thấy buồn, em sẽ không lựa chọn kết hôn với anh.



”An Chỉ Nguyệt nói với giọng điệu khác thường “Chuyện đó …” Anh muốn hỏi cô tại sao lại khóc.



Nhưng anh không thể hỏi câu này.



An Chỉ Nguyệt chớp chớp đôi mắt to trong veo lặng lẽ nhìn anh, phát hiện đôi lông mày tuấn tú của anh giãn ra vui mừng, ánh mắt như có lửa nóng thiêu đốt.



Tuy nhiên, cô đợi anh nói.



Anh lại không nói tiếp, bốn mắt đối diện nhau, giữa sóng mắt mơ hồ có một luồng ấm áp, cực nóng ánh mắt sôi trào nhìn nhau.



An Chỉ Nguyệt cảm thấy mặt mình như muốn bốc hỏa, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.



Cô chú ý đến hầu kết gợi cảm của Bộ Dực Thành đang lăn lên lăn xuống, và đầu anh từ từ cúi xuống.



Như một con thỏ trốn trong lòng, nhảy loạn xạ.



Ngón tay nhanh chóng bị tê dại, trong lòng cô kêu lên nên làm gì bây giờ?



Anh ấy có muốn hôn cô không?



Nếu anh thực sự muốn hôn cô, cô phải làm thế nào?



Tuy rằng đã kết hôn nhưng cô chưa từng hôn môi anh lần nào nên khi hôn cô phải nhắm mắt lại.



An Chỉ Nguyệt lo lắng nhắm mắt lại, mím chặt môi.



Động tác của cô khiến Bộ Dực Thành hơi giật mình, sững sờ.
Chương 673:



Nhìn thấy cô cau mày, dùng sức nhắm mắt lại, hàng lông mi dài run rẩy, trong nháy mắt lộ ra cảm xúc lo lắng.



Cô ấy đang làm gì?



Bộ Dực Thành muốn cúi đầu nói điều gì đó vào tai cô, lại nhìn thấy biểu hiện lo lắng và đáng yêu của cô lúc này, giống như cô đang nghĩ rằng anh đang chuẩn bị hôn cô.



Bộ Dực Thành nhìn thấu được sự căng thẳng trong lòng cô, bất giác nở một nụ cười nhẹ.



Nhìn đôi môi hồng hào, khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn, nét mặt dễ thương, bộ dáng mong đợi và hồi hộp của cô.



Anh kiềm chế tâm tình xúc động vốn đã ngập tràn của mình, chậm rãi cúi đầu, đến gần bên tai cô, khàn khàn nói nhỏ: “Chỉ Nguyệt, em làm sao vậy?”



Hơi nóng phả vào tai An Chỉ Nguyệt khiến thân thể cô mềm nhũn và run rẩy, cô sững người đột ngột, má cô đỏ bừng, vô cùng quẫn bách và xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.



Đáng chết, cô tưởng người đàn ông này định hôn cô?



Ô … xấu hổ chết mất.



Cô lập tức mở mắt, ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu quét loạn xạ, dùng hai tay nới lỏng eo và bụng của anh, đẩy mạnh rồi thoát khỏi vòng ôm của anh: “Em … em không sao. Em đi rửa rau trước, anh … Anh xử lý cá này đi.” Nói xong, cô lập tức xoay người, quay lưng về phía anh, từ trong túi lấy ra mớ rau.



Bộ Dực Thành nhìn cô xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng, giống như một đứa trẻ đang bất an vì làm sai, đáng yêu đến mức anh không thể không trêu chọc cô.



“Vừa rồi em đang nghĩ gì vậy?” Dực Thành chậm rãi đến gần cô, dán người vào lưng cô, ở bên tai cô hỏi.



Toàn thân An Chỉ Nguyệt cứng ngắc, cảm giác được hơi thở nam tính của anh bao trùm lấy cô, cái loại hơi thở mát lạnh dễ chịu này càng làm cho cô xấu hổ, không biết làm sao.



“Em… em không nghĩ gì cả.” Người đàn ông chết tiệt, anh cố ý làm vậy sao?



Cô muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất mà anh vẫn cố ý làm cô xấu hổ sao?



Dù sao cô cũng là phụ nữ, thật sự muốn thấy cô cô xấu hổ như vậy sao?



An Chỉ Nguyệt tức giận dùng sức ngắt mạnh rau, toàn thân nóng rực.



Bộ Dực Thành cúi đầu xuống, thì thầm vào tai cô với giọng điệu tà mị: “Em đang đợi anh hôn em sao?”



Vừa nói xong, An Chỉ Nguyệt liền cảm thấy tim đập muốn nổ tung, má cô lại nóng bừng giống như một đứa trẻ bồn chồn và cáu kỉnh, cô tức giận ném mớ rau trong tay xuống bàn, xấu hổ quay lại đánh nhẹ vào ngực Bộ Dực Thành.



“Em không có.” Cô xấu hổ buồn bực đến mức sắp khóc.



Cô vừa dứt lời, chưởng này cũng không đẩy được Bộ Dực Thành ra, thay vào đó, anh lại nắm lấy cổ tay cô kéo vào trong lòng, ngay lúc cô lao vào vòng tay của anh, anh dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt của cô.



Anh cúi đầu, nhanh chóng hôn mạnh lên đôi môi đỏ mọng vì tức giận của cô.



“Ưm …” An Chỉ Nguyệt kinh ngạc bất động, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, lông mi mảnh mai chớp hai lần, cả người ngẩn ra.



Nhất thời không thể phản ứng trong một lúc.



Cho đến khi anh đột nhiên tiến thẳng vào khoang miệng cô, cô bị loại cảm giác rung động xa lạ này dọa sợ, liền dùng hai tay đẩy vào ngực anh để cố gắng ngăn cản.



Bô Dực Thành giữ chặt sau gáy cô, hút dẫn càng sâu hơn, càng nồng nàn và thâm tình, giống như điên cuồng muốn nuốt chửng cô.



An Chỉ Nguyệt bị hôn đến mức mất đi lý trí, từ từ bị cuốn vào dòng cảm xúc mà anh tạo ra, hoàn toàn đánh mất chính mình.



Bị hôn đến toàn thân mềm nhũn, đôi tay không tự chủ được đặt lên ngực anh, nhắm mắt tận hưởng nụ hôn của anh.



Nụ hôn tưởng chừng như kéo dài cả thế kỷ.



An Chỉ Nguyệt cảm thấy hô hấp không đủ, bị hôn lâu đến mứ không biết thở như thế nào.



Cho đến khi Bộ Dực Thành buông cô ra, cả khuôn mặt cô nóng bừng bừng, thở gấp, hai tay căng thẳng vẫn ôm lấy anh, đôi mắt rũ xuống không dám nhìn thẳng vào anh.



Cô có thể cảm nhận được hơi nóng trong không khí, hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt cô, cả không gian như bốc cháy.



Cảm giác ngượng ngùng tràn ngập trong lòng An Chỉ Nguyệt, cô mím chặt đôi môi hơi đau, trong lòng có chút hoảng hốt và sợ hãi.
Chương 674:



Bởi vì nụ hôn của ang quá cuồng nhiệt, quá sâu như thể muốn nuốt chửng cô vào bụng.



Bộ Dực Thành nhìn xuống người phụ nữ trong vòng tay mình, nhìn khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt ngượng ngùng và cảm xúc khó tả.



Anh cảm thấy như thể mình vừa ăn một hũ mật ong ngọt ngào đến mê hồn.



Rời khỏi môi là bởi vì cô không thể thở, hôn đến mức phát hiện cô có chút khó chịu mới lưu luyến miễn cưỡng mà buông cô ra.



Nhìn khuôn mặt dễ thương và hấp dẫn của cô lúc này, anh không thể không muốn hôn cô một lần nữa.



Sự cảm giác không được thỏa mãn này đang hành hạ anh.



Sau khi An Chỉ Nguyệt ổn định cảm xúc, cô chậm rãi đẩy lồng ngực anh lùi ra xa, Bộ Dực Thành không những không buông ra, còn tiến lại gần, giọng nói khàn khàn từ tính trầm thấp, anh thì thào: “Chỉ Nguyệt.”



“Hả? ”An Chỉ Nguyệt cúi đầu trả lời một tiêng, không có dũng khí nhìn hắn.



“Ngẩng đầu lên.”



Nhưng mà, An Chỉ Nguyệt lại càng ra sức đè thấp đầu mình xuống, khẽ lắc đầu.



“Nghe anh.” Anh mang theo giọng điệu nỉ non nói.



An Chỉ Nguyệt vẫn cứ như vậy vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh không chịu ngẩng đầu lên, e thẹn mà chui vào trong lòng anh.



Sự chủ động lại thân mật này khiến lòng Bộ Dực Thành phấn chấn, cũng tràn ngập vui sướng.



Khóe miệng anh không khỏi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười ngọt ngào.



Con gái sống nội tâm, có lẽ lúc này không cách nào cởi mở như đàn ông, luôn cảm thấy ngại ngùng, khó xử.



Bộ Dực Thành không làm cô khó xử nữa, theo sự nhút nhát của cô, cả hai ở trong bếp một lúc, sau khi sự ngại ngùng qua đi, họ bắt đầu nấu ăn.



Sự tiếp xúc thân thiết này khiến tình cảm giữa hai người ngày càng gần gũi, họ cảm thấy đã vượt qua một khoảng cách không thể tiếp cận mà từ từ bước về phía nhau.



Trái tim cũng gần kề.



Bầu trời xanh thẳm, mấy trắng vờn quanh.



Một mảng quang đãng, cỏ cây hoa lá trong biệt thự mọc lên tươi tốt.



Bộ Dực Thành đứng ngoài vườn nghe điện thoại.



Bởi vì An Chỉ Nguyệt ở trong biệt thự, anh không muốn An Chỉ Nguyệt nghe thấy.



Cuộc gọi đến từ Bộ Hướng Đình.



Khẩu khí vô cùng khó chịu và hung hăng: “Bộ Dực Thành, cậu đã làm gì đối với Chỉ Nguyệt. Tôi không phải đã sớm cảnh cáo cậu không được tiếp cận cô ấy.



Cô ấy là người phụ nữ của tôi. Vậy mà cậu dám cướp…?”



Bộ Dực Thành Không khỏi chế nhạo lạnh lùng: “Người phụ nữ của anh? Dùng cái gì để chứng minh chứ?”



“Ý của cậu là gì? Cậu muốn đối địch với tôi sao?”



“Tôi chưa bao giờ muốn cùng với anh tranh giành An Chỉ Nguyệt, kết hôn với tôi đều là ý muốn của cô ấy. Tôi không hề ép buộc. Sao có thể gọi là cướp đoạt được chứ?.”



Bộ Hướng Đình nghiến răng nói:”



Cậu nhớ kỹ cho tôi, tôi sẽ không để cậu được như ý đâu. An Chỉ Nguyệt là của tôi, tốt hơn hết cậu nên nhìn rõ sự thật này, ngay lập tức kết thúc cuộc hôn nhân này, nếu không tôi sẽ khiến cậu phải hối hận.







Bộ Dực Thành một tay đút túi quần, thong thả đi đến giữa khu vườn, nhìn vẻ đẹp tươi tốt xanh tươi, tâm tình không chút nào bị ảnh hưởng, nhẹ giọng nói: “Không được, An Chỉ Nguyệt bây giờ là em dâu họ của anh, mong anh có thể tôn trọng.”



“Cái rắm.” Bộ Hướng Đình trực tiếp nói.



“Tôi không có gì để nói với anh.”



“Bộ Dực Thành, hay cho cậu. Cô ta là người phụ nữ mà ông nội ghét nhất. Cô ta là kẻ thù của gia tộc chúng ta. Tôi cũng không dám lấy cô ta. Cậu cưới cô ta về không nói một lời. Để rồi coi người trong nhà làm thế nào xử lý cậu. “
Chương 675:



“Tôi rửa mắt chờ xem. ” Bộ Dực Thành chưa từng sợ ai cả.



Nói xong, anh ngắt cuộc điện thoại.



Cất điện thoại vào túi quần, anh nhìn lên trời và hít một hơi dài.



Tiếp tục đi về phía trước và đi đến chòi hóng gió trong vườn.



Trong khu vườn yên tĩnh.



Hoa thơm chim hót, khung cảnh vô cùng đẹp.



Bộ Dực Thành ngồi trên ghế đá, chìm vào suy tư của chính mình, nhìn chằm chằm không có tiêu điểm.



Anh đang đợi một cuộc gọi đến.



Anh biết rằng Bộ Hướng Đình chắc chắn sẽ đem chuyện này nói với người nhà họ Bộ.



Quả nhiên, chưa đến mười phút, chuông điện thoại vang lên.



Đó là số của ông nội đang gọi cho anh.



Anh nhìn màn hình, suy nghĩ một lúc rồi nhấc máy nghe.



Giọng nói vừa uy nghiêm vừa giận dữ của ông nội anh phát ra từ điện thoại, ông cụ Bộ nói với giọng bình tĩnh: “Cháu trai, những gì anh hai của cháu nói có phải là sự thật không?”



Lời cáo trạng này thật đúng là quá nhanh.



“Là sự thật.” Bộ Dực Thành nhàn nhạt đáp.



Giọng nói đầu dây bên kia tức giận: “Cháu mau về đây ngay lập tức, ngay lập tức.”



“Nếu là vì chuyện kết hôn của cháu với An Chỉ Nguyệt, thì cháu nghĩ không cần gặp mặt, lòng cháu đã quyết chúng cháu đã đăng ký kết hôn rồi. Chuyện không thể thay đổi, dù ông có chấp nhận được hay không, đó đều là sự thật. “



“Cháu dám ngỗ nghịch bất hiếu? “



“Không có gì cháu không dám.”



“Nếu như cháu mê muội không chịu giác ngộ, cháu liền không phải con cháu nhà họ Bộ chúng ta, ngay lập tức đoạn tuyệt quan hệ, một xu của nhà họ Bộ cũng đừng mong có được.” Ông cụ Bộ tức giận gầm lên.



Qua màn hình điện thoại, Bộ Dực Thành có thể cảm thấy ngọn lửa tức giận của ông cụ.



Tuy nhiên, trong lòng anh không đau, không ngứa Anh hoàn toàn không bị dao động.



“Từ trước tới nay cháu chưa từng nghĩ tới, hơn nữa cháu cũng không thiếu tiền.” Bộ Dực Thành ôn hòa lạnh lùng nói.



Câu nói khiến ông Bộ nhanh chóng thở ra vì tức giận.



Anh nghe rõ giọng nói thở dốc của ông trên điện thoại, cơn giận kia không thể át được, cực kỳ trầm trọng.



Để không khiến ông nội bị tức chết.



Bộ Dực Thành cảm thấy rằng mình nên kết thúc cuộc gọi.



“Đó là những gì cháu muốn nói hôm nay. Nếu có chuyện gì cứ tìm đến cháu, đừng làm phiền Chỉ Nguyệt.”



Bộ Dực Thành nói xong liền cắt ngang cuộc điện thoại.



Khoảnh khắc ấy, cả trái tim anh nặng trĩu.



Anh biết nó không đơn giản như vậy.



Anh sẽ không được gia đình chúc phúc trong chuyện này.



Không nằm ngoài dự đoán, anh hy vọng An Chỉ Nguyệt mau chóng được minh oan.



“Anh Dực Thành …” An Chỉ Nguyệt gọi lớn từ bên trong biệt thự.



Bộ Dực Thành nhìn lên cửa biệt thự.



Khoảnh khắc nhìn thấy An Chỉ Nguyệt, khóe miệng anh hơi nhếch lên, nở một nụ cười dịu dàng.



Nhìn thấy anh ở khu vườn, An Chỉ Nguyệt mừng rỡ chạy tới, cầm trên tay một bát hoa quả đã cắt.
Chương 676:



“Hoá ra anh ở đây, em tìm anh đã lâu.” An Chỉ Nguyệt vừa nói vừa đi tới, đưa bát hoa quả trong tay: “Em rửa sạch cắt một ít hoa quả. Anh Ăn Đi.”



An Chỉ Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh, cầm bát hoa quả trên tay đưa cho anh.



Bộ Dực Thành cười nhẹ, đôi mắt tràn ngập ánh sáng ấm áp, nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của cô.



“Anh không thích ăn đồ ngọt quá.



Em ăn đi.” An Chỉ Nguyệt cau mày, cầm dao nĩa cắm một miếng hoa quả, trực tiếp đưa lên miệng, bất mãn nói: “Đừng kén ăn, ăn nhiều trái cây và rau có thể bổ sung vitamin. Anh có thể thử những món ngọt mà chúng thực sự rất ngon. “



Bộ Dực Thành nhìn cô đưa hoa quả lên tới miệng.



Trong lòng bỗng hơi kinh hãi, anh mở miệng không chút nghĩ ngợi.



Cảm giác được người phụ nữ thân yêu của mình đút cho ăn.



Vị ngọt không gì sánh được, tâm trạng như bay bổng.



An Chỉ Nguyệt sau khi đã cho Bộ Dực Thành ăn hoa quả xong.



Thực sự là từ trước đến giờ Bộ Dực Thành chưa từng ăn nhiều trái cây đến vậy.



Loại cảm giác ngọt ngào có lẽ sẽ rất lâu không thể tiêu tan.



An Chỉ Nguyệt đặt đĩa đựng trái cây xuống, chậm rãi nhìn Bộ Dực Thành, suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh Dực Thành, nếu gia đình anh biết chuyện kết hôn của chúng ta, liệu họ có trách mắng anh không?”



“Em không cần suy nghĩ quá nhiều.”



“Lúc trước em chỉ nghĩ quá đơn giản, không suy nghĩ đến những điều này. Em đang làm liên lụy đến anh. Ông nội anh và gia đình của anh chắc chắn sẽ phản đối, điều này sẽ khiến mọi người trở mặt với nhau.” Khi An Chỉ Nguyệt nhận ra vấn đề này thì đã quá muộn, hiện giờ cô đang cảm thấy áy náy và tự trách mình.



Vừa nói, cô vừa chậm rãi cúi đầu xuống, sắc mặt trở nên vô cùng ảm đạm.



Bộ Dực Thành muốn hỏi cô có thích anh hay không.



Nếu là thích thì như vậy cũng đáng, nhưng nếu chỉ là thuần túy lợi dụng, coi anh như một nơi trú ẩn an toàn, anh không có cách nào tiếp nhận loại kết quả này.



Anh không có dũng khí để đối mặt với kết quả này, cho nên cũng không hỏi.



Bộ Dực Thành nói một cách rõ ràng, “Em phải tin tưởng vào chính mình, em không phải là hung thủ giết người, thì đó không phải là lỗi của em.”



“Em biết em không phải là kẻ giết người, nhưng nếu em không thể điều tra ra thì sao?” An Chỉ Nguyệt ngước nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ.



“……”



“Nếu không điều tra ra thì em chính là hung thủ. Nếu không điều tra ra thì em sẽ một lần nữa trở lại nhà tù, còn anh ở trong mắt gia đình mình sẽ là một người đàn ông thất tín bội nghĩa. Kết hôn với một hung thủ đã giết chính người nhà của mình. Em không muốn mọi chuyện sẽ trở nên như thế này.”



Bộ Dực Thành chậm rãi vươn tay nắm mu bàn tay cô, xoa nhẹ lòng bàn tay cô, cúi đầu, mím môi suy nghĩ.



“Sẽ không, loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra, nếu cảnh sát không điều tra ra, thì anh sẽ đưa em rời khỏi đất nước này.”



An Chỉ Nguyệt nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trước mặt, hàng lông mày kiếm và đôi mắt sáng như sao, lạnh lùng nhưng không mất đi cảm giác ấm áp.



Tại sao trước đây cô không phát hiện ra người đàn ông này tốt như vậy?



Trong lòng cảm thấy rất cảm động cũng rất đau lòng.



Cô không hiểu rằng trước đây cô đã từng làm tổn thương anh nhiều như vậy, còn thiếu chút nữa đã giết chết anh, rõ ràng là đã gây ra cho anh những tổn thương trước đó, thế nhưng anh vẫn không để trong lòng.



Cô cảm thấy không hối hận khi kết hôn với người đàn ông này.



Chỉ là trong lòng cô đang rất bất an, sợ anh lại bị tổn thương, sợ mình một lần nữa lại làm anh tổn thương.



Càng nghĩ đến đây tim càng đau nhức, không kìm được mà bật khóc, cổ họng nóng rát chỉ muốn khóc.



An Chỉ Nguyệt tránh đi ánh mắt của người đàn ông.



Rút tay ra cầm cái đĩa lên, “Em mang cái đĩa vào nhà trước, anh cứ ngồi đây một lát đi.”
Chương 677:



Tâm trạng bất ổn, nói xong cô cầm lấy đĩa, xoay người rời đi.



Khoảnh khắc An Chỉ Nguyệt xoay người bước vào biệt thự, nước mắt trong khóe mắt, không nhịn được mà xuống.



Những giọt nước mắt trong veo lấp lánh dưới ánh mặt trời.



Tâm trạng của cô trở nên vô cùng u ám và cô sợ rằng mình sẽ không nhìn thấy ánh sáng.



—— Sáng hôm sau, khi những tia nắng ban mai mờ nhạt.



Ngay khi An Chỉ Nguyệt vùng dậy, vì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.



Cô nhấc điện thoại lên và nhìn vào màn hình.



Là Hạo Nhi gọi tới.



Cô nhìn số của người gọi, cảm giác rất nặng nề, không biết có nên trả lời hay không.



Cô từng coi Hạo Nhi là người bạn gái tốt nhất và thân nhất, nhưng cô không ngờ Hạo Nhi lại lấy trộm điện thoại di động của cô, lấy số điện thoại của Bộ Dực Thành, thậm chí còn nói xấu cô trước mặt Bộ Dực Thành.



Loại người hai mặt như vậy, sao cô còn có thể nhiệt tình cho được?



Nhưng do tình bạn nhiều năm, An Chỉ Nguyệt vẫn trả lời cuộc gọi.



“Alo, Tiểu Nhi.”



“Chỉ Nguyệt, chào buổi sáng, hôm nay cậu có rảnh không? Chúng ta cũng nhau ra ngoài uống cafe đi.”



“Rảnh, chỉ có hai chúng ta sao?” An Chỉ Nguyệt nhàn nhạt hỏi.



“Đúng vậy, chỉ có hai chúng ta, mình có chuyện muốn nói với cậu, Mình sẽ gửi địa chỉ cho cậu.” Hạo Nhi ôn tồn nói.



An Chỉ Nguyệt suy nghĩ một lúc và trả lời. “Được.”



An Chỉ Nguyệt đặt điện thoại xuống, đứng dậy tắm rửa, trang điểm đơn giản rồi đi ra ngoài sau khi thay đồ xong.



Cô bước ra khỏi phòng và cũng không thấy Bộ Dực Thành ở nhà, cô chưa kịp chào Bộ Dực Thành liền đi ra ngoài.



Hạo Nhi hẹn cô đến phố đi bộ ở trung tâm thành phố. Đưa cô đi cùng đi dạo phố.



Trên đường đi, tâm trạng An Chỉ Nguyệt không tốt.



Hạo Nhi nói qua điện thoại rằng cô ta có chuyện muốn nói với cô.



Nhưng gặp mặt cũng không có gì quan trọng phải nói với cô, chỉ là cùng nhau đi dạo phố.



An Chỉ Nguyệt sốt ruột hỏi, Hạo Nhi, cậu muốn đưa mình đi đâu vậy? Cậu muốn nói gì với mình??”



Hạo Nhi tươi cười vui vẻ, sự vui mừng thể hiện trong ánh mắt: “Sắp đến rồi, một lát nữa cậu sẽ biết.”



Sau một hồi đi bộ một đoạn đường dài, hóa ra là đến bên ngoài một quảng trường, nơi có rất nhiều người qua lại.



Mà trong đám đông náo nhiệt này.



Đột nhiên, một bé gái bất ngờ bước ra và đưa cho cô một bông hồng.



An Chỉ Nguyệt bối rối.



Đang ngơ ngác cầm bông hồng thì bất ngờ có một chàng trai khác bước đến và đưa cho cô một bông hồng khác.



Cứ như vậy, hết người lạ này đến người lạ khác, lần lượt tặng cô hoa hồng, sau một lúc, trong tay cô ôm cả một bó.



An Chỉ Nguyệt bối rối nghiêng đầu nhìn Hạo Nhi bên cạnh, chỉ thấy cô ta đang dùng điện thoại di động quay phim, trên mặt mang theo nụ cười của bà thím.



“Hạo Nhi, có chuyện gì vậy.” Câu này của An Chỉ Nguyệt có chút tức giận.



Rốt cuộc, những bông hồng cứ ào ạt tới như này không hề đơn giản.



Hơn nữa Hạo Nhi cũng biết rằng cô đã đăng ký kết hôn với Bộ Dực Thành.



Hạo Nhi không trả lời.



Lúc này, một chiếc máy bay không người lái bay trên bầu trời, bay lơ lửng trên đầu An Chỉ Nguyệt.
Chương 678:



Những cánh hoa hồng lần lượt rơi xuống khiến ai nấy đều sững sờ trước sự lãng mạn này, họ đứng lặng nhìn những cánh hồng từ trên trời bay xuống.



Sau khi cánh hoa hồng rơi xuống, một biểu ngữ cũng thả xuống.



Mấy chữ trên đó được viết to và rõ ràng.



“Anh yêu em, An Chỉ Nguyệt, anh yêu em, hãy lấy anh nhé.”



Biểu ngữ và cánh hoa hồng này đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, và tất cả những người có mặt đều lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh và đưa lên mạng.



Ngay sau đó, một màn nhảy chớp nhoáng đột nhiên xuất hiện ở quảng trường, những người này đều nhảy xung quanh An Chỉ Nguyệt, tạo thành một vòng tròn bao quanh cô.



An Chỉ Nguyệt đứng đó, lặng lẽ nhìn mọi chuyện diễn ra.



Và cô trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.



Âm nhạc vang lên.



Cánh hoa hồng rơi khắp mặt đất, biểu ngữ bay lượn trên bầu trời, cũng như đang nhảy múa.



Trong mắt mọi người, cô là nhân vật chính hạnh phúc nhất, và họ cũng biết rằng cô sắp được cầu hôn.



Một người đàn ông mặc vest và đi giày da bước tới từ đằng xa, trên mặt mang theo nụ cười, trên tay cầm một bông hồng, từng bước đi về phía An Chỉ Nguyệt.



Nhìn thấy người đàn ông kia, trái tim An Chỉ Nguyệt lập tức trầm xuống.



Anh ta là Lục Minh, là một phú nhị gia giàu có, đã theo đuổi cô từ hồi học cấp 3.



Người đàn ông này cũng chính là kẻ đã gián tiếp gây ra án mạng.



Bởi vì người đàn ông này là người đàn ông yêu thích của Doãn Nhược Thi, bởi vì sự theo đuổi điên cuồng của người đàn ông này đối với cô nên đã gây ra sự ghen tị và thù hận của Doãn Nhược Thi. Những năm này, cô ta không ngừng nhắm mục tiêu vào cô và làm tổn thương cô, thậm chí cuối cùng còn trở thành vụ mưu sát, nhưng lại giết nhầm người bạn thân nhất của cô, Doãn Nhược Lam.



An Chỉ Nguyệt hít sâu một hơi, dùng hai tay nắm chặt, trong lòng thầm mắng Hạo Nhi.



Chết tiệt, đã biết cô đã đăng ký kết hôn với Bộ Dực Thành rồi, sao lại đưa cô đến đây?



Rất nhiều người ở đây vẫn đang chụp ảnh và quay video, chắc hẳn cả thế giới đều sẽ biết điều đó?



An Chỉ Nguyệt sững sờ tại chỗ nhìn người đàn ông đang đi tới trước mặt.



Ngó nghiêng đầu để tìm vị trí của Hạo Nhi thì thấy cô đang cười tươi, đứng trong đám đông cầm điện thoại chụp ảnh, đề phòng sự việc trở nên nghiêm trọng, cô liền đưa bông hồng đang cầm trên tay vào tay một người lạ bên cạnh.



Người lạ mặt ngơ ngác.



Lục Minh đã xuất hiện và đứng ngay trước mắt cô: “Chỉ Nguyệt, anh có chuyện muốn nói với em.”



An Chỉ Nguyệt hít sâu một hơi đầy tức giận, quay đầu nhìn Lục Minh: “Anh không cần nói gì cả. Tôi đã kết hôn rồi.”



“Anh biết em sẽ nói như vậy.”



Lục Minh đột nhiên quỳ một gối xuống, tay trái giơ hoa và tay phải đưa nhẫn.



Trong tích tắc, mọi người xung quanh xôn xao.



Cánh hoa trên trời rơi xuống trên đầu cô, xung quanh không ít người hét lên: “Cưới anh ấy, cưới anh ấy, cưới anh ấy.”



An Chỉ Nguyệt chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, rời khỏi nơi này.



Lục Minh mang theo vẻ mặt hạnh phúc, đôi mắt tràn đầy nhiệt huyết, khuôn mặt tươi cười tràn đầy biểu cảm trìu mến: “Chỉ Nguyệt, nữ thần của anh, anh đã thích em từ hồi cấp ba rồi. Anh đã thích em mười mấy năm rồi. Anh yêu em, mười năm nay anh chưa từng từ bỏ theo đuổi em, xin em hãy đồng ý kết hôn với anh, quãng đời còn lại của cuộc sống, anh nguyện mang lại hạnh phúc cho em.”



Nhưng lời vừa rồi nói ra thật dễ nghe.



Ít nhất, những người xem xung quanh đã cảm động.



Tuy nhiên, An Chỉ Nguyệt chỉ cười nhạt, sau đó mở túi xách ra, vội vàng nói: “Cũng may, lần trước tôi quên để tờ giấy chứng nhận này trong túi xách, cho nên vẫn luôn mang theo.”



Nói xong, cô lấy giấy đăng ký kết hôn đưa cho Lục Minh: “Anh có cần xem không, giấy đăng ký kết hôn của tôi.”



Sắc mặt Lục Minh lập tức trầm xuống, lo lắng nhìn tờ giấy kết hôn do An Chỉ Nguyệt đưa cho, đầu ngón tay run lên nhưng không dám nhận lấy nó.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom